1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương bốn mươi: Nam nhân bí
      Edit: Tiểu Mạc Tử
      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Tại làng hẻo lánh, có căn nhà gỗ nho ống khói mái nhà nhả ra khói xám, quanh đây có vẻ cách xa làng nhất, im ắng nhất, tiểu viên nho được các gỗ mục ghét lại tạo nên hàng rào, từ đây nhìn vào tiểu viên thấy có chú thỏ nho nhai củ cà rốt, bộ dạng ‘tôi ghét cà rốt’ lộ khuôn mặt trắng tinh của chú ta, nhưng chú ta chỉ có thể làm bộ ăn thôi, mà còn ăn rất khép nép nhàng từ tốn mà ăn.

      Bên trong nhà ánh sáng chiếu len lỏi vào các khe gỗ, có nam tử mang mặt nạ, ăn mặc quái dị ngồi tại mép gường, lau mồ hôi cho nữ tử, bộ dạng thập phần dịu dàng mà chăm sóc cho nữ tử nằm miên man gường gỗ.

      Sau khi nhận được chăm sóc tận tình của người nào đó Hoàng Bá Dạ Sương run người, mở đôi mắt đẹp ra ngắm nhìn xung quanh, tự vươn mình đứng dậy, xoa xoa lấy vầng thái dương của mình nhớ ra, hôm qua nàng ngừng tìm, tìm khắp cả ngọn núi cũng thấy tung tích của người mà nàng cần tìm, khi tới gần con suối nàng kiệt sức mà ngất hẳn .

      Đột nhiên trước mắt nàng xuất nam tử có thân hình cao to cường tráng kém phần đại ca, mặc bộ áo kimono, chân guốc? Mang mặt nạ trắng có lằn đỏ như mặt nạ của người Nhật Bản? Thời đại này cũng có người nhuộm tóc highlight sao?

      Từ trong mặt nạ nam tử nhoẻn miệng cười ái muội, vội nhếch môi lên, yết hầu bậc ra tiếng khàn khàn trầm thấp mà lại có lực của nam nhân tuổi đôi mươi “Tiểu nương, nương tỉnh, trong người còn khỏe?”

      Ta vội ngây người ra, cảm nhận được người này rất thân thiết, bất giác ta cũng cảm thấy người này ăn mặc kỳ dị mà sợ hãi vì ở thế giới ta mặc kimono vốn là chuyện bình thường, nên ta lắc đầu, có lẽ vì mất lực mà yếu ớt “Ân, đa tạ công tử cứu mạng và chiếu cố tiểu nữ”

      Nam tử lạnh lùng gì cả, chỉ xoay người lại, tiếng guốc chà sát với sàn nhà tạo nên tiếng vang ‘cộp, cộp’ vốn có của mình, nàng lại giật mình, đôi mắt mở to ra, vì sao khi nãy nàng nghe thấy mà bây giờ lại nghe thấy, có phải là do nàng suy nghĩ quẩn nên nghe thấy?

      Vội nhìn quanh đây là ngôi nhà gỗ mục có chút ẩm ướt, xung quanh chẳng có gì đáng giá, nhưng loại chăn mà ta đắp là loại gấm thượng hạng? Loại gối mà ta gương lưng nằm lên là loại gối lông vịt nơi xuất sứ hề tầm thường?

      Vì sao nơi này nghèo nàn như thế mà chỉ có gường là đồ thượng hạng ? Còn vị nam tử kia ràng là mang thân phận hề đơn giản? Cuối cùng là có ý đồ gì? Hay chỉ đơn giản tiện tay cứu giúp?

      Nam tử quay trở lại với chén cháo nóng hổi bốc khói trắng ngùn ngụt trong tay, để lộ ra giọng khàn khàn có chút nhu tình mà nương vừa thức tỉnh, ăn chén cháo cho đỡ bụng

      Nhưng khi nghe thấy giọng kia ta quên mất tất cả, chút sợ hãi mà đỡ lấy chén cháo của nam tử kia đưa, đầu óc trống rỗng còn nghĩ được gì, chỉ biết rằng rất đói bụng cần đấp đầy bụng.

      Từ lớp mặt nạ lộ ra đường cong hoàn mỹ đôi môi mỏng của nam tử này, nàng ăn xong vội hỏi “Gần đây có người nào như tiểu nữ bị sẩy chân rơi xuống nơi này chứ”

      Nam tử thu lại bát cạn và ”, khuôn mặt nàng lộ vẻ ủ rủ sầu não, nam tử lại thêm “Tại hạ có thể hỏi thăm tin tức”

      Ta bất chi mà nở ra nụ cười cảm kích “Ân, đa tạ”, nam tử kia gật đầu muốn ra ta lại vươn người hỏi “Xin hỏi quý danh của công tử”

      Nam tử kia có chút khó trả lời, từ trong mặt nạ thở dài, “Tại hạ chẳng có tên”

      Ta ngẩn người ra chút, có chút hiểu, nam tử kia lại “Cứ xưng tại hạ bằng công tử là được”

      Ta chỉ biết gật đầu ngắm nhìn nam tử này ra , ta hiểu, ta chỉ có cảm giác người này hại ta.

      Đột nhiên con tiểu bạch thỏ chạy vào đứng trước mặt ta hỏi “Nhà ngươi sao”

      Ta lắc đầu, cười giọng cảm kích “Ân, chẳng sao, làm khổ ngươi a”

      Tiểu phiền phức giật cả người mà “ngươi có phải là tiểu mạc” bộ dạng sợ hãi lộ khuôn mặt của tiểu bạch thỏ đáng thương này.

      “vô nghĩa”, ta giận dữ quát, là đối xử tốt với ta ta lại nghi ngờ, đúng là đồ tiểu nhân.

      “Uy, xin lỗi vì ngày thường ngươi ra sao ngươi tự hiểu ” tiểu phiền phức xong cười khanh khách lên.

      “lãi nhãi”, nàng có chút vui à nha.

      “Mà này, nhà ngươi có thể tùy tiện tin tưởng người xa lạ”

      Ta có chút ngớ người ra, đôi mắt ngây thơ nhìn lấy tiểu bạch thỏ kia ta lại bình thản đáp “ hại ta”

      “Ngươi chắc chứ”, giọng của tiểu phiền phức sợ hãi, bất chợt run lẫy bẫy lại thêm “Ngươi cảm thấy nam nhân này rất lạnh rất nguy hiểm sao”, nếu người này có uy lực mãnh liệt như thế cũng ngoan ngoãn tùy ý cho nam nhân kia nhét củ cà rốt vào miệng, còn nhận ra nam nhân kia còn có nụ cười quỷ dị, dám nhìn sâu vào đôi mắt như…. hư…. khủng khiếp.

      Ta gãi gãi đầu rồi nhún lấy hai vai của mình mà ngây ngô đáp “ hại ta, tin ta

      Tiểu phiền phức lườm lườm nàng rồi thở dài lẩm bẩm “hy vọng là thế” cũng phải nếu muốn hại hại từ đâu rồi….., rồi chợt nhớ ra “Uy, nhà ngươi bất tỉnh nhân ngày đêm, người kia biết được ngươi chết muôn vạn lần”

      Đúng như phản ứng mà tiểu phiền phức dự đoán, cả người nàng nhão ra như bột mì, vô lực mà nằm bệch xuống gường, cầm lấy tấm chăn mà run cầm cập, riêng cười lăn cười bò cười điên loạn lên.

      tưởng tượng nổi nếu để đại ca ta biết được, nhất định nổi cơn thịnh nộ, lúc đó lại giận dữ ta thèm quan tâm ta sao? Ô nô muốn suy nghĩ thêm, ta mệt mỏi xoa xoa lấy vầng thái dương, và ngủ thiếp bên chiếc gối mềm mại này từ lúc nào hay.

      Chương bốn mươi mốt: Tường thuật
      Edit: Tiểu Mạc Tử
      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Thái dương dần dần muốn khuất dạng nữ tử vội vội vàng vàng vào căn nhà gỗ, ngồi mép gường, lay lay thân ảnh nằm ngủ như con heo thức dậy.

      Khi ta ngủ tới trời trăng biết gì người lay lay ta dậy, ta vội vươn người dậy, ôm lấy Thượng Quan Đan Đan trước mặt.

      “Tại sao muội lại ở đây”, Thượng Quan Đan Đan kinh ngạc kém nàng mà hỏi han.

      Nàng cười “Muội nghe tin tỷ gặp nạn, nên tìm tới đây”, rồi lại cầm lấy hai vai của Thượng Quan Đan Đan mà nhìn khắp người thấy Đan Đan bình thường nàng mới yên tâm thở phào nhõm.

      Thượng Quan Đan Đan nhăn mày có chút xúc động, mà ôm lấy thân thể bé của nàng, khẽ trách móc “Muội ngu xuẩn mà, tỷ sao, muội đừng bao giờ mà hành động dại dột như thế”

      Ta vội gật đầu ôm lấy Đan tỷ, sau khi cả hai trải qua xúc động ta hỏi “ tại nàng ta sao chứ”

      “Ân, nàng ta sao, chỉ có điều bình thường bị ức hiếp ô nhục lâu ngày thân thể vốn yếu ớt nay càng suy nhược hơn” Thượng Quan Đan Đan trả lời, bộ dạng lộ ra vẻ mệt mỏi có thương tiếc cũng có.

      Ta hỏi thêm “Tỷ với nàng ta bị rơi xuống núi?”

      “Ân, tỷ với nàng ta gặp nhau khi tỷ cúng chùa, nàng ta bị ái thiếp của thập nhất vương ức hiếp ô nhục trước cổng chùa, tỷ thấy uất nên liền nảy ra ý định tương trợ, mới đầu nàng ta muốn theo tỷ mạo hiểm sợ tỷ bị liên lụy, còn người nhà nàng ta nữa” tới đây Thượng Quan Đan Đan thở ra ngụm khí tức giận mà lớn giọng quát:

      “Cho tới khi ta dắt nàng ta cưỡi ngựa tại ngoại ô nàng ta sinh ra ý định dại dột phi ngựa tháo chạy, ta giết chết phụ thân nàng ta để cảnh cáo và thị uy, nàng ta mau chóng bị bắt lại, đêm đó nàng ta liên lạc với tỷ, tỷ hứa là tương trợ liền mang nàng ta rời khỏi phủ”

      “Ma xui quỷ khiến cho bắt gặp hai ta tháo chạy, nên tỷ cùng nàng tới bước đường cùng, bị bắt lại sống bằng chết, chi bằng thử vận may lần cả hai cùng nhau lăn xuống núi nào ngờ đó lại là vực thẩm sâu vạn trượng, trong lúc tưởng chừng như giáp với cõi chết bị ngọn cây móc lại rồi lại rơi xuống đất, rất may là gần giáp với mặt đất, nên tỷ chỉ bị xây xát , còn nàng ta , nàng ta ….bị nặng hơn tỷ”

      Ta thở dài, lắc đầu, hoàn cảnh của ta tốt biết bao nhiêu nàng ta lại bị ức hiếp bấy nhiêu, cùng làm nữ nhân mà chứng kiến cảnh mình ăn sung mặc sướng còn nàng ta…….

      Thượng Quan Đan Đan ngồi xuống ghế, châm trà lên uống rồi “Còn muội nữa, tùy tiện xuống đây sợ bị đại ca ngươi bâm thành thịt viên sao?”

      Ta vội giật mình chỉ biết cúi đầu sát tận ngực, Thượng Quan Đan Đan phì cười “Xem ra khi về tiểu muội gặp đại nạn a”

      Ta cũng chỉ biết cúi đầu ủy khuất vô biên, Thượng Quan Đan Đan gương người đứng thẳng lên mà hỏi “Tiểu muội tử quen biết tên nam nhân kia”

      “Nam nhân…. Ân”, ta vội gật đầu vì biết Đan tỷ tới ai rồi.

      Thượng Quan Đan Đan nhăn mày thanh tú của mình lại mà “Muội cảm thấy rất quái dị”

      “tỷ là người thứ hai ra câu đó”, nàng lầm bầm , Thượng Quan Đan Đan ngạc nhiên nhìn nàng, nàng vội la lên “Ách, , ý muội nam tử đó cứu muội có gì quái dị”

      lẽ muội tin tưởng tới mức này? “Thượng Quan Đan Đan mơ hồ , nàng nhăn mặt lại hỏi “Tỷ, muốn gì”

      “Ngô, ý của tỷ là muội có thể tin tưởng , muội cảm nhận được xung quanh đều rất lạnh, rất lạnh sao”, Thượng Quan Đan Đan chà sát hai tay .

      “Lạnh”, ta chấn động tới độ thốt ra câu này, lạnh sao, ta vội lắc đầu, gạt tấm chăn ra xuống gường Đan tỷ xoẹt qua ta như cơn gió, khiến đầu óc ta quay cuồng, vội nhìn lấy Đan tỷ sờ sờ gường của ta mà hỏi “Đan tỷ, tỷ ….”

      “Muội có thấy nam nhân nào mà ăn vận cao sang, dáng dấp tựa như ông hoàng mà xuất nơi địa phương hẻo lánh ít người này ” Thượng Quan Đan Đan quăng cái chăn xuống, tới bên nàng, như ép cung nàng.

      Nàng vội dùng tay lùi ra sau, mắt to nhìn lấy Thượng Quan Đan Đan “Muội thấy lạ khi căn nhà mục nát này lại diện lên những vật dụng sang trọng, cái đáng lo nhất là chỉ có xuất gường muội?”

      Ta vội bật cười, chính ta còn chẳng hiểu làm sao mà giải thích cho Đan tỷ nghe vì thế ta thở dài “Tỷ yên tâm muội tin công tử kia làm hại chúng ta, nếu công tử kia ‘ăn tươi nuốt sống’ muội từ lâu rồi”

      “nhưng…” Thượng Quan Đan Đan lên lời, chỉ có thể gương mắt nhìn Hoàng Bá Dạ Sương bình thản mà ra ngoài, Thượng Quan Đan Đan vội lắc đầu và theo thân ảnh của nàng.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương bốn mươi hai: Tâm
      Edit: Tiểu Mạc Tử
      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Nàng cùng Đan Đan đứng kế bên mép gường ngắm nhìn vị nữ tử gường sắc mặt tái nhợt hẳn , đôi môi nhợt nhạt chút khí huyết, cánh tay do va chạm với cây cỏ mà tạo nên nhiều tàn tích, đầu ngừng đổ mồ hôi hột, Thượng Quan Đan Đan vắt khô khăn và lau mồ hôi của Hà Tiểu Tương.

      Thượng Quan Đan Đan thở dài “Chỉ tiếc ở đây chẳng có đại phu giỏi, nên bệnh tình nàng ta ngày ngày xấu

      Ta đứng kế bên cũng chỉ biết trơ mắt nhìn lấy Hà Tiểu Tương vật lộn với bệnh tật gường mà chẳng giúp ích gì được, giá mà ta chịu học y thuật có phải tốt hơn , để vô dụng như bây giờ, bất giác ta rầm “Nam nhân quá đáng”

      Đột nhiên từ đâu vang lên giọng “Đúng”, ta cùng Thượng Quan Đan Đan giật bắn mình khi thấy bị nam tử vận kimono tới.

      Ta đỏ mặt, lộ ra vẻ xấu hổ, ái ngại xin lỗi”

      Nam tử vội lắc đầu “Ân, tiểu nương chẳng có lỗi, tại hạ chỉ ”, cả hai cùng ngớ người ra, vị nam tử ‘cộp cộp’ tới mép gường rồi nhìn ta “Tiểu nương có tin tưởng tại hạ”

      Ta vội gật đầu và hạ lệnh đuổi khách “Thế tốt, thỉnh hai tiểu nương ra ngoài, tại hạ dốc sức chữa trị”

      Nghe vậy ta liền bước chân ra ngoài, thuận tiện lôi kéo Đan tỷ đứng ngây người ra, rồi đóng cửa.

      Thượng Quan Đan Đan ở ngoài cửa như phu quân chờ thê tử mình sinh đẻ vậy mà qua lại, đứng ngồi yên thỉnh thoảng còn hỏi nàng “Có là vị công tử kia đáng tin tưởng”

      Ta gật đầu bình thản đáp “Ân, Đan tỷ, xin tỷ đừng qua lại, làm muội chóng cả mặt đây này”, rồi xoa xoa lấy vầng thái dương.

      Thượng Quan Đan Đan nghe chẳng lọt tai, nắm lấy váy của mình mà qua lại, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy Thượng Quan Đan Đan lộ ra vẻ sợ sệt như vậy, nàng thở dài hỏi “ ta trong mắt tỷ đáng sợ như thế sao”

      “Muội chẳng biết đâu, tỷ đến đây ngày, sau ngày đó mới thấy dân làng bàn tán xôn xao, ngôi nhà vốn dĩ bỏ hoang lâu, đột nhiên bốc lên khói trắng ngùn ngụt, và xuất quái nhân ăn mặc khác người” ngập ngừng chút lại thêm “Có lẽ cứu mạng muội nên muội cảm thấy….”, rồi ghé sát tai nàng :

      chỉ dáng người cao to dũng mãnh, mà đôi mắt phát ra hàn khí u, tạo cho người ta cảm giác là con người chỉ có thể nhìn thể đụng chạm, muội có thử nhìn qua đôi mắt chứ”, Thượng Quan Đan Đan hỏi.

      Quả nàng chưa lần nhìn qua đôi mắt từ trong lớp mặt nạ trắng của , Thượng Quan Đan Đan như kiến bò chảo dầu, vò lấy vạt áo của mình đến mức nhăn nheo.

      Kỳ là trong lúc Thượng Quan Đan Đan hỏi thăm tin tức để về lại kinh thành nhìn thấy nam nhân tới, bộ dạng từ đằng xa cao ngạo rồi, ngờ khi tới gần lại dọa người tới vậy, khiến cho hai dân làng kia hoảng sợ mà tháo chạy kịp, ta dường như quen biết nàng còn người tìm nàng?

      Vô tình nàng nhìn thấy đôi mắt như xuyên thấu nhìn qua người nàng hoảng hốt biết có nên theo , nhưng mà nam tử kia lại đưa cho nàng ánh nhìn làm cho nàng phải tuân lệnh tới ngôi nhà gỗ mà dân làng , cho tới khi nàng thấy được thân ảnh của tiểu muội tử nàng mới thở phào nhõm.

      Nhìn thấy Đan tỷ như vậy ta liền ôm lấy Đan tỷ vỗ về trấn an “Ân, tỷ, sao đâu”, khi ta xong cánh cửa bật ra, vẫn là giọng khàn khàn quyến rũ vô bờ mà nương bên trong chỉ cần nghỉ ngơi thêm sao”

      Ta cùng Đan tỷ nhanh chóng bước vào, Hà Tiểu Tương sắc mặt có chút khí huyết hồng hào trở lại, cả ta và Đan tỷ đều sửng sốt, ta liền tôn vị công tử kia là thần y, quá là tài giỏi.

      cần ngày, chỉ nửa ngày Hà Tiểu Tương tỉnh dậy, giờ nàng mới nhận thấy Hà Tiểu Tương là hài tử nữ, đôi mắt to nhìn như viên hắc trân trâu thượng hạng nhất, bờ môi cong nũng nịu, làn da trắng nõn mịm màng, cũng là tiểu mỹ nhân, giọng thanh thanh khiến người ta nghe thấy cũng động lòng.

      Thượng Quan Đan Đan nhanh chóng thu xếp cho Tiểu Tương ở lại làng này, hứa mỗi tháng đều thăm Hà Tiểu Tương, Hà Tiểu Tương gật đầu cười lia lịa.

      Nàng vội vớ lấy tiểu bạch thỏ, cùng Đan tỷ cáo dân làng, trước lúc cất bước ra vị công tử kia có “hữu duyên gặp lại, nương thỉnh bảo trọng, phải cẩn thận chăm sóc sức khỏe”

      Ta gật đầu mà “Ân, hy vọng có ngày tái ngộ”, ta cảm thấy nỡ rời xa chút nào còn cảm thấy có chút lưu luyến nữa cơ, Thượng Quan Đan Đan thấy thế vội kéo ta ra , ta thấy vị công tử kia vẫn nhìn theo ta, ta vội vẫy vẫy tay tạm biệt công tử mặc kimono kia.

      đường trở lại lên núi Đan tỷ hỏi ta “Tiểu muội tử, mến ta?”

      Câu hỏi này làm ta muốn sảy chân mà lăn xuống núi, ta trừng mắt nhìn Đan tỷ, Đan tỷ cũng trừng mắt ta “Xem ra Hạo Minh có tình địch lớn”

      Câu hỏi này lại làm ta muốn xỉu để nghe thấy gì cả, Đan tỷ thở mạnh “Tỷ biết hết mọi chuyện, ra hôm đó ngày đầu tiên tỷ gặp ngươi là do tỷ bất cẩn dẫm phải gấu váy của mình mà trượt chân té, rất may đại ca muội phản ứng kịp thời cứu giúp tỷ, nhưng ngờ lại bị hai người hiểu lầm”

      Rồi Đan tỷ nhìn lấy ta thêm “Đó cũng là lần đầu tiên mà tỷ cảm thấy Hạo Minh còn là Hạo Minh, trước giờ Hạo Minh chưa từng để lộ ra mình muốn gì, hỷ, nộ, ái, ố đều được che giấu kỹ càng”

      “Muội có biết ngày đầu tỷ gặp Hạo Minh ta rất lạnh lùng cỡ nào , ngay cả ngó cũng thèm ngó đến tỷ, cho đến khi tỷ bám tha, miễn cưỡng mới kết bạn với tỷ, hình như nhìn thấu ý đồ của tỷ nên thẳng: ‘chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu’.”

      ra đại ca của ta là lãnh nam sao? Ta lại vểnh tai nghe Đan tỷ tiếp “Và hôm tỷ ngỏ ý mời muội cưỡi ngựa muội tỏ ra thích tỷ, tỷ cũng bắt đầu nghi ngờ rồi, cho tới khi tỷ chứng kiến Hạo Minh vốn là người rất ghét ai đụng chạm vào đồ hoặc người , điển hình là trong buổi gặp mặt Đan Phụng lỡ tay chạm lấy tay hai mắt như lóe sáng nhìn Đan Phụng như muốn giết muội ấy vậy”

      vốn là người ‘độc lai độc vãn’ tỷ cũng hơi nghi ngờ, và tự nhủ rằng Hạo Minh chỉ là thương hai tiểu muội thôi, khi buổi yến tiệc tẩy trần cho muội thoát khỏi tay Minh Giaó, muội hung hăng tức giận phớt lờ , muội nhìn thấy khuôn mặt của lúc đó, bộ dạng giận dữ ra mặt, thấu hận thể bổ nhào tới ăn sông muội”

      “Cùng lúc đó Thiên Kỵ - ngỏ ý muốn thú muội làm thê tỷ nhận ra đơn giản là ‘ thương’ mà chất sớm xem muội là của rồi, dù cười với Thiên Kỵ nhưng nụ cười đó giả tạo, khuôn mặt tuấn tú sớm lên chán ghét cùng thấu hận”

      “Trong buổi tiệc, muội nhìn thấy ghê tợn như thế nào, chất có động đũa, mà chỉ nốc rượu liên tục, mắt như phát hỏa, có thể thấy tức giận cực độ khi nhìn các nam nhân cứ vây quanh muội như ong bu mật vậy, cứ như nam nhân ăn dấm chua vậy, nên tỷ mới khéo nhắc nhở muội” kể tới đây nàng ngớ người ra, há miệng tận mang tai.

      Thượng Quan Đan Đan ghé sát bên người nàng, giọng tràn đầy ý giễu cợt “Sao đêm đó, có làm gì muội”

      Bất tri bất giác nàng đỏ mặt lên Thượng Quan Đan Đan vội cười toe toét, rồi sắc mặt có chút tái nhợt lại, nàng cũng hiểu, nên nàng gì cả.

      Vốn dĩ huynh muội với nhau, làm ra cái chuyện trái luân thường này, đáng chết, nhưng nàng rất thương , cũng chỉ thương nàng, hai người là tình nguyện, vì sao nguyệt lão lại nỡ lòng trêu cợt nàng với chứ.

      Lỡ như ngày chuyện bại lộ ra, nàng biết tính ra làm sao nếu có thể chết cùng tốt.

      Lỡ xui xẻo mọi chuyện bị bại lộ mà vì che đậy gian tình của và nàng, mà cưới thêm thê thiếp về nhà sao? Nàng có thể trơ mắt nhìn san sẻ tình của cho vị thê thiếp mới ư? tới đây nàng muốn khóc, vì nước mắt tuôn trào ra như suối.

      Thượng Quan Đan Đan lắc đầu ôm trầm lấy nàng, đứng giữa núi có giọng khóc của nữ tử vang lên khắp cả rừng núi, tiếng khóc trong thảm thương làm sao, bi đát làm sao.

      Chương bốn mươi hai: Nghi vấn???
      Edit: Tiểu Mạc Tử
      Nguồn: Phượng Uyển Cung

      [​IMG]

      ♥♥♥

      nữ tử ăn vận xinh đẹp đứng trước cửa gỗ được điêu khắc tinh xảo, vị nữ tử đó đứng hồi vội di chuyển tới cột nhà mà dựa lưng vào bộ dạng mệt mỏi lộ khuôn mặt đẹp mỹ lệ của nàng ta.

      Đột nhiên mắt của nàng mở đến thể mở to thêm nữa, miệng há hốc thể ngậm lại ngắm nhìn lấy đôi mắt băng lãnh trừng lấy nàng, nàng vội thức tỉnh cười nhe răng khuôn mặt lộ sợ hãi mà “Thỉnh an đại ca”

      “Rắc”, tiếng các đốt xương chạm vào nhau mà tạo thành, khuôn mặt tuấn tú chuyển dạng trở nên hắc ám hơn bao giờ hết, môi mím chặt lại thành đường thẳng trừng mắt nhìn lấy nàng, làm nàng run rẩy, hận giờ này thể xuất cái lỗ để chôn mình xuống đất tránh giận dữ ‘xông thiên’ của Hoàng Bá Hạo Minh.

      Hoàng Bá Hạo Minh cắn răng tiến tới gần nàng, cúi người xuống bên tai nàng, nhưng giọng như quỷ sai đòi mạng vậy “Hai ngày nay, muội đâu”

      Ta sợ hãi nhìn thấy hàn khí bao quanh người ta, Đan tỷ bảo vị công tử đó chứa đựng hàn khí ta thấy đại ca ta mới là người phát ra hàn khí, ta nuốt nuốt nước miếng, yếu ớt “Muội…muội…muội…”

      “Muội làm sao, hử” nhìn nở ra nụ cười, nụ cười có hai rất khủng bố hỏi nàng, nàng sợ hãi, tim muốn rớt cả ra ngoài, đôi mắt lim dim nhìn lấy , hề có tác dụng, đối với lúc này dù nàng có làm gì nữa cũng tha thứ cho nàng.

      Thanh trong trẻo mà tao nhã, tao nhã mà thanh thót truyền tới “Muội chẳng qua cùng Sương muội du sơn ngoạn thủy chút thôi, Hạo Minh huynh phải huynh nể mặt cho muội mượn Sương muội vài hôm chứ”

      trợn mặt lên trời, giận hai nữ nhân này dám cả gan dối , thở gấp để khống chế mình vì tức giận mà ‘quy thiên’, nên mãnh liệt liếc nhìn Thượng Quan Đan Đan mà “Vậy sao, đa tạ Đan muội có hảo tâm mà chiếu cố tiểu muội tử của huynh”

      Ngoài mặt cười ôn nhu chất ai cũng nhìn ra ‘rất giận’, Thượng Quan Đan Đan cười nhún nhún vai, liếc nhìn Hoàng Bá Dạ Sương co rúm như con tôm luộc, nàng thở dài.

      Hoàng Bá Hạo Minh cầm lấy cổ tay của nàng hung hăng lôi kéo rồi liếc nhìn Thượng Quan Đan Đan “Cáo biệt Đan muội, có dịp huynh tới nhà tạ lễ sau”

      Rồi mất dạng, Thượng Quan Đan Đan chỉ biết lắc đầu than thở ngừng, mà điên mất rồi, lúc trước nàng cũng biết là môt nam nhân khi phát cuồng như thế.

      Vì thế nàng chỉ đứng nhìn bóng lưng của mất dạng, nếu nàng nam nhân tuấn trác tuyệt như vậy có vẻ như nàng cố gượng, phải, ra ngay lần đầu gặp mặt nàng rồi.

      Chỉ tiếc rằng ‘nữ thần hữu ý, tương vương vô mộng’, cũng ngay từ đầu cho nàng nghe ‘chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu’ nàng biết chất chỉ coi nàng là ‘bằng hữu’ chứ chẳng thể tiến xa hơn nữa, đôi mắt ươn ướt tựa như muốn đổ lệ.

      Khi nàng chú ý đến có tình ý với tiểu muội nàng rất sợ hãi đến độ đêm đêm đều đổ lệ, thậm chí dâng lên khinh bỉ về hành động của hai người họ, nàng còn ghen ghét với Dạ Sương, nhưng nàng làm được, ngây thơ lại khả ái như thế làm sao mà nàng lỡ oán hận?

      Vì thế nàng cũng chỉ biết trơ mắt nhìn họ ‘gian díu’ với nhau, nàng làm sao mà nỡ khai họ ra, người là bằng hữu, người nàng coi như tiểu muội mà đối đãi, vả lại nàng ta đối đãi với nàng rất tốt?

      Thượng Quan Đan Đan vội xoay mình trở về sương phòng, nhàng lau giọt nước mắt của mình lầm bầm “Hạo Minh, Dạ Sương, thế đành xem ông trời có nhẫn tâm mà chia rẻ đôi uyên ương các người

      Khi Hoàng Bá Hạo Minh lôi kéo nàng ra từ trong góc tối cặp mắt lóe sáng tựa như giận dỗi mà nhìn lấy hai người ra , miêu trảo cào cào lên bức tường sao góc tối, lên những vẹt máu thấm đẫm hòa chung với bức tường bị biến dạng.

      ……

      Tại Hạ vương phủ, trong căn phòng sang trọng lại lộng lẫy mùi hương thơm ngào ngạt từ đỉnh lưu hương truyền ra, vị nam tử vận bạch bào ngồi dựa lưng vào ghế chân khẽ nâng lên ghế, bộ dạng ngồi ngạo nghễ lại vênh váo kém phần uy nghiêm khủng bố

      Cửa được bật ra như chờ sẵn ai đó tiến vài, lát sau có nam tử vận y phục binh lính tiến vào quỳ rộp xuống cung kính mà đáp “Khải bẩm vương gia, tiểu nhân tìm thấy ba xác nữ nhân dưới vực thẩm, nhưng chết toàn thây, rất khó coi”, tên lính vừa run cầm cập sợ rằng mình bị chết thây bằng.

      Khuôn mặt phút chốc biến dạng, đá đổ cả bàn, giọng phi thường lãnh, con ngươi nheo lại như muốn giết người“chết tiệt, Hà Tiểu Tương con tiện nhân này, chưa có cho phép của bổn vương mà dám chết, đáng dạng, đúng là tiện nhân, tiện nô”

      “Thưa vương gia bớt giận, thông tin này ngay cả Thiên Cơ Các cũng giật mình và chẳng tìm ra manh mối”, tên hầu nuốt nước miếng tiếp

      quay đầu lại, hai mắt nheo lại cực quỷ dị mà rống lớn“Hừ, vô dụng, lũ phế vật, cút”

      Tên lính mừng thầm, chạy trối chết ra ngoài, còn thập nhất vương sắc mặt méo mó, biến dạng, cứ như sát thần lãnh ngừng đập phá tung cả căn phòng để chuốc giận.

      ……

      Trong Thiên Cơ Các, tại mật thất, có nam tử trung niên vận hắc bào, nam tử thành niên vận bạch bào và nam tử hắc y nhân trong tư thế bẩm báo:

      “bẩm chủ tử đó là tin tức phi thường xác thực”

      Hoàng Bá Thuần sờ sờ cằm, nghi hoặc “ở đâu mà ra được ba cái xác, mà điều tra xem mấy ngày nay có ai nhảy vực tự sát

      “Ân”

      Vị nam tử hắc y nhanh chóng di chuyển ra ngoài lúc này Hoàng Bá hạo Minh đứng bên phải vội lên tiếng “ ràng họ đều bình yên, phụ thân nghi ngờ đều gì”

      Khuôn mặt Hoàng Bá Thuần lên tia sợ hãi, giọng có chút trầm trọng “hi vọng là ta quá đa nghi”.

      Nhìn sắc mặt của Hoàng Bá Thuần cơ hồ Hoàng Bá Hạo Minh cũng đoán ra vài tia, chắc chắn có cao nhân xuất nên phụ thân lo sợ? Mà phụ thân là người như thế nào, võ công trác tuyệt mà lại lộ ra vẻ mặt lo sợ ?

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương bốn mươi bốn: Lo lắng??? Dư thừa!!!
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Còn về phần Hoàng Bá Dạ Sương thê lương rồi, những bị ‘ai đó’ ngớ lơ, mà còn bị nhốt trong phòng, thỉnh thoảng có vài nhân vật vào ‘giáo huấn’ cho nàng nghe, đến độ mấy ngày nay tai nàng đều mọc kén.

      những thế điều ác liệt nhất là cấm tuyệt đối nàng ra cửa, chỉ cần nàng mở cửa ra cung nghênh nàng là hai tỳ nữ võ nghệ siêu quần, thập đại cao thủ sẳn sẵng tóm cổ nàng vào phòng, họ làm người hầu mà còn ‘to lớn’, ‘ngang ngược’ hơn cả nàng, biết ai làm người hầu ai làm tiểu thơ nữa đây.

      Qủa người của Tuyết Sơn có khác ngoại trừ nghe lệnh lão nương nàng cái gì họ cũng coi như ‘ nghe’, ‘ thấy’, ‘ biết’.

      Đành thế vậy, tính sổ sách cho qua ngày vậy, còn ngày ngày chứng kiến tiểu phiền phức ngừng quấy rối làm phiền nàng, rất may là ‘ai đó’ hiểu ý nàng dù chạm mặt nhưng vẫn luôn căn dặn nhà bếp làm thêm thức ăn cho nàng nếu biết phần thức ăn, ai ăn và ai nhịn, thiên, nàng rất khổ nha…….

      Rất tiếc nàng kêu trời thấu, đất nghe!!!!!

      Nàng để ý những người trong gia đình này còn bị di truyền dòng máu di truyền là thích ‘xô cửa’ vào, cần hỏi han chủ nhân của phòng này có đồng ý , mạch thẳng vào hỏi tội? Điển hình là hai vị đại nhân trước mắt ta……

      Hoàng Bá Thụy Minh dùng đôi mắt ác liệt mà nhìn chằm chằm vào thân ảnh ngồi ngay ngắn cầm bút lông quẹt qua quẹt lại cuốn sổ, thèm để ý diện của phi thường ‘bực mình’, ‘giận dỗi’, lớn tiếng mà “Xem ra tiểu biểu muội rất chăm chỉ làm việc nha”

      Ta khẽ liếc mắt nhìn lấy Thụy Minh biểu ca nhận ra hung hăng trừng mắt với ta ta vờ như biết mà trả lời “Thụy Minh biểu ca, xin hỏi biểu ca muốn gì”

      tới lượt Hoàng Bá Thụy Minh , Hoàng Bá Dạ Mỵ đẩy sang bên “Có là muội cùng Đan tỷ đơn giản mà ngao du sơn thủy”

      Ta có chút hiểu nhìn lấy tỷ tỷ tỷ tỷ vội giải thích “Ngay cả Thiên Cơ Các cũng chịu tiết lộ cho tỷ biết, từ khi muội về sắc mặt phụ thân rất kém, chỉ thế ngay cả mẫu thân cũng vậy, tỷ hỏi lấy Dạ tam thúc thúc, thúc ấy cũng tránh mặt tỷ như tránh sài lang mãnh thú vậy”, bình thường có ai mà biết, Dạ tam rất thích bếp xếp, ba hoa, cứ hót líu lo ríu rít ngừng, nhưng nào ngờ nàng vừa hỏi dù cho nàng có lôi kéo, có nằm ăn vạ chịu , Dạ Tam làm như nàng là khí, miệng câm như hến, chẳng chịu tiết lộ nửa lời?

      Ta lắc đầu, biết gì cả, “Ngô, chẳng qua muội cùng Đan tỷ chơi thôi, chẳng có gì cả, chẳng lẽ dựa vào sức hai người-muội cùng Đan tỷ có thể làm nên trò trống gì?”

      Hoàng Bá Thụy Minh thấy nàng lại chăm chú tập trung vào đống sổ sách, thái độ thờ ơ như thế căm phẫn, giật lấy bút lông của nàng, nàng ngớ người ra nhìn lấy , nhếch môi “Cuối cùng trong hồ lô của muội bán thuốc gì”

      Ta chỉ cười nhạt, Thụy Minh biểu ca ôm lấy ta mà “Muội có biết cả nhà rất lo lắng khi muội mất tích hai đêm , bình thường cùng đại bá đều vô tình lãnh đạm, nay cũng đều lộ lo lắng, muội xem hai đại nhân vật họ cũng sợ hãi mất mấy ngày mấy đêm vì muội, mà muội lại bình thản như thế sao”

      Ồh! Ta nhận ra Thụy Minh biểu ca lo lắng cho ta, nhưng ta thực có gì, vả lại mọi chuyện đều giải quyết ổn thoải hết rồi mà?

      Hoàng Bá Thụy Minh thở dài, buông nàng ra và căn dặn nàng “Hãy an phận thủ thường làm ‘tiểu thơ khuê các’ của biểu tiểu muội, biểu huynh muốn chứng kiến ngày nào đó biểu tiểu muội chết mất xác nơi đất khách đông người”

      Dù Hoàng Bá Thụy Minh ăn hơi xúi quẩy chút, nhưng tính tình bồng bột của nàng quả nên sửa, nên bộp chộp thích lung tung khiến người nhà lo lắng, nên nàng vội gật đầu.

      Hoàng Bá Dạ Mỵ đầu óc giản đơn nghĩ đến tình huống tệ hại như Hoàng Bá Thụy Minh, khi nghe xong sắc mặt Hoàng Bá Dạ Mỵ chợt tái nhợt lại, nghĩ lại những ngày qua, phụ thân, mẫu thân, đại ca đều đứng ngồi yên, thường xuyên có trong phủ

      Lần đầu tiên rơi xuống hồ băng, lần thứ hai suýt mất mạng vì bị bóp cổ, lần thứ bị Minh Giaó uy hiếp bắt làm con tin xém chút ‘ trở lại’ đến đây Hoàng Bá Dạ Mỵ cũng khuyên nhủ “Phải đó Sương muội, dù muội thương tiếc thân mình, nhưng muội có biết cả nhà đều thương muội”

      Ta gật đầu ôm trầm lấy tỷ tỷ, đôi mắt ươn ướt, tỷ tỷ cũng ôm lấy ta, lần đầu tiên ta thấy tỷ tỷ nghiêm túc như vậy, nên ta rất cảm động đến độ rơi nước mắt, gia đình này rất có tình người, như tiểu thuyết mà ta từng đọc, ta phải hảo hảo trân trọng.

      ……

      Giờ này ta cùng tỷ tỷ ở hậu viên, tỷ tỷ hát cho ta nghe, ta chăm chú nhìn vào cuốn nhạc phổ và lắng nghe và họt hỏi, tiện thể thưởng thức giọng ca ngọt ngào như chim vàng oanh của tỷ tỷ ta sướng ra, khi thấy được hai thân ảnh bước vào nhạc phổ trong tay rớt xuống.

      Cuối cùng là Hoàng Bá Thuật cũng về tới lao như tên lửa mà bay tới ôm siết chặt lấy nàng, lại bắt đầu giàn trận, giảng đạo lý cho nàng nghe: ta là đứa chẳng bao giờ an phận làm ‘tiểu thơ khuê các’, chạy tưng tưng ngoài đường giống như lão nương ta hồi trẻ, nếu phải tính cách cà tưng của ta giống lão nương hồi trẻ nhị thúc cũng tin ta là con của họ.

      Lão nương ta là ai? Là đồng lão võ nghệ cao cường mà cũng bị ám toán, ta chỉ là tiểu thơ nho , lại là con của đại gia tộc ai cũng dòm ngó tới ta khó lòng mà bị các môn phái hay gia tộc ghen ghét mà giết chết??? Riêng ta thấy họ làm quá việc lên rồi?

      Ôi hảo khổ, hảo khổ, con biểu muội cũng quên tấn ta thêm câu “vì sao nhà ngươi lại sống dai như thế, chẳng chết luôn ”, ta im lặng nhìn con biểu muội hai mặt vừa xong giả vờ ôm lấy ta khóc lóc? Cảm giác giờ này của ta là muốn xông lên bóp chết ả, nể tình nhị thúc ta, ta sớm bằng ả làm thịt viên cho chó ăn rồi

      Chương bốn mươi năm: Diễn tuồng? Ta khinh!
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      buổi sáng cơ hồ như rất bình thường, phải rất-là-bình-thường, ta dậy sau đêm tính sổ sách và bị mười tên hắc y nhân giám sát trong đêm, ta được hai nha hoàn hầu hạ chu đáo, từ tắm rửa cho đến mặc áo cả mặc quần áo cái gì cũng quản thúc cả!!!

      Hai nha hoàn hầu hạ ôn nhu, chu đáo, tận tình, dìu dắt như thiếu phụ sắp đẻ đến nơi, họ sẵn sàng xuất ở mọi lúc mọi nơi, thẳng ra là giám sát con mẹ nó rồi….. Vừa đặt chân vào đại sảnh nghe thấy lão cha tiếp nhận lấy thiệp mời của tên công công.

      Giọng công công the thé đỏng đảnh vang lên “Quận Mã, tối nay thỉnh gia tộc Quận mã cùng gia tộc Quận chúa, công chúa Tú La Lệ, hoàng tử Tú La Duệ đến Thụy vương phủ dự tiệc phong vương phi của cửu vương gia”

      Hoàng Bá Thuần phất tay áo lên, kêu người tiễn công công ra, ra tới đại sảnh ta được đại ca tiếp tục công việc ‘giám sát’ còn lại, ta muôn phần chột dạ, vội nhe răng cười với đại ca, rồi sau đó thở dài tự ăn cháo trắng.

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt nhìn thấy, khẽ trêu ghẹo tặc lưỡi xấu xa muốn cười đừng miễn cưỡng cười, chẳng thục nữ tý nào”

      Ta cúi đầu nhàn nhạt đáp “Ân”, nhận ra ai cũng cười lén sau lưng cả khiến ta khóc ra nước mắt.

      Nàng muốn quay về phòng thấy Âu Nhã Thiên Kỵ bộ dạng phong lưu, tiêu sái bước đến gần nàng, nàng cũng chẳng thèm để ý muốn lập tức tháo chạy nhưng kéo tay nàng lại mùi mẩn mà gọi:

      “Tiểu Sương”

      Bất chợt nàng muốn cầm thủy chùy đập chết , xoay đầu trợn mắt nhìn tên mặt dày cả thước băng, quát “xin huynh, đừng gọi muội như thế” tiểu sương, nghe sởn cả tóc gáy, lông tơ cũng dựng cả lên đây nè.

      lộ ra bộ dạng thập phần ngây thơ vô số tội mà “Tiểu sương, muội có biết mấy ngày nay ta luôn nhớ tới muội?”

      Nhớ lại lời Đan tỷ , ta muốn thú ta ta càng tức giận, nam nhân này chẳng thể tin tưởng được, ngay từ đầu làm cho ta mất lòng tin về rồi, cái gì mà nhớ với chả nhớ chứ, vì thế ta thở mạnh “Thiên Kỵ huynh, tha cho muội , phủ nhà muội có rất nhiều mỹ nữ, riêng gì muội”

      chộp lấy hai bàn tay của nàng mà “Huynh là lòng muốn thương muội, chỉ cần muội cho ta cơ hội, muội chưa thử làm sao mà biết”

      thử cũng biết, ta giật lại hai bàn tay mà “Thiên Kỵ huynh xin huynh đừng làm như thế, đời này chỉ có mình muội”, xong ta vội quay bỏ lại tên Âu Nhã Thiên Kỵ.

      lầm bầm “Nhất định ngày nào đó ta làm cho muội động lòng, hãy chờ ta”

      Loại nam nhân ngày đây mai đó, bảo ta tin mới lạ, hừ. Nàng cúi thấp đầu mà lên mắt nàng là đôi giày gấm thêu hoa đỏ, nàng vội ngước đầu lên……

      “Hừ, xem kìa, nhà ngươi quả là khá lợi hại, lợi dụng nhược điểm yếu đuối õng ẹo của mình mà câu dẫn nam nhân khắp nơi” giọng chanh chua điêu ngoa vang lên đôi tai nàng, khiến nàng bực muốn phát hỏa.

      Ta thở mạnh ra, cố gắng đè nén tức giận mà “Vì sao biểu muội lại ghét ta, ta muốn biết lý do”

      Hoàng Bá Thụy Châu xì mạnh ra, rồi vênh mặt “Lý do, hừ, được thôi”, rồi chỉ tay trước ngực nàng mà “Vì nhà ngươi đê tiện, hèn hạ, bỉ ổi, hạ lưu, thích câu dẫn đàn ông, ngay cả đại ca của mình ngươi cũng muốn ăn tươi nuốt sống, , vì sao ta lại căm phẫn loại hành động trái với luân thường đạo đức này”

      Phút chốc sắc mặt nàng có chút tái nhợt lại Hoàng Bá Thụy Châu cười mỉa chỉ vào mặt nàng “Nhà ngươi ngay cả ăn cơm cũng liếc mắt đưa tình với Hạo Minh đại ca, ngươi đừng tưởng là có ai thấy được ti tiện của ngươi, chẳng khác gì loại ‘điếm’ loại hồ ly tinh”

      Toàn thân ta vô lực mềm nhũn mà ngồi hõm xuống đất, đầu óc quay cuồng, tai ù ù thể nghe được gì, Hoàng Bá Thụy Châu vẫn thao thao bất tuyệt mà “Ngươi đừng hòng đoạt được ý đồ của mình, nếu để họ biết được nhất định tống cổ nhà ngươi xa”

      Ta lắc đầu hai tay bịch lấy tai muốn nghe nữa “Im ”, ta hét lớn lên nước mắt ứa cả ra, sợ hãi mà .

      “Sao biết sợ rồi sao, biết sợ những gì mà ngươi làm ra rồi sao, ngay từ đầu ở Tuyết Sơn ta biết ngươi ràng là có ý đồ với đại ca”, Hoàng Bá Thụy Châu xong liền nhăn mày, nhưng đôi mắt lên cay độc nhắm thẳng tới nàng.

      Ta vội giật mình mà đứng dậy thở dốc mà hỏi “Ngươi có phải ngươi đẩy thân…đẩy ta xuống hồ băng, có phải là ngươi”

      Hoàng Bá Thụy Châu lên tia sửng sốt, rồi hừ lạnh, bộ mặt tái mét mà “Đồ điên, ngươi bị bệnh thần kinh gì mà dám ta *** hại ngươi”

      Ta nào tin lời dối trá của Thụy Châu vì thế ta căm phẫn mà dồn ép Thụy Châu vào đường cùng lưng của Thụy Châu dựa sát tường, ta thấp giọng hỏi “Có phải chính là ngươi”

      Hoàng Bá Thụy Châu đột nhiên la lên “Á”, rồi lộ ra bộ dạng sợ hãi như ta ăn hiếp nàng ta bằng mà , biểu tỷ tha cho muội, tha cho muội, muội dám nữa đâu”

      Ta ngẩn người ta sửng sốt nhìn Thụy Châu như mấy người bị bệnh giật kinh phong vậy, ta có đánh qua nàng ta sao?

      “Có chuyện gì xảy ra vậy”, từ sau lưng nàng Hoàng Bá Thụy Minh bước tới, theo sau là Huyền Vũ Lăng đều ngớ người ra mà hỏi nàng.

      ra là thế, ta hiểu mưu đồ của biểu muội khinh tởm này rồi, đúng là đồ đầu óc ngu xuẩn như con trư muốn diễn tuồng sao, hừ ta khinh, ta phủi phủi lấy tay áo, nhìn chằm chằm vào Thụy Châu mà “Phải đó, Thụy Châu biểu muội, muội bị gì chứ, muội có phải bị lên cơn, có cần biểu tỷ này kiếm đại phu chuẩn bệnh cho muội?”

      xong ta cười nhạt nhẽo mà nâng cằm của Thụy Châu lên, Thụy Châu hơi chấn động, đến kinh động nghĩ tới ngoài thuật câu dẫn mà còn giả ngơ lợi hại như vậy, vì thế nàng càng khóc lớn hơn “ô….ô…ô…”

      Ta xoay lại nhìn lấy hai vị biểu ca của ta làm ra vẻ mặt vô tội mà “Chắc chắn biểu muội tới Tô Châu mấy ngày mà bệnh dại tái phát, người đâu”

      Hai tiểu nô tỳ vừa ngang qua vội tới, ta nhìn hai nàng “Mau kiếm đại phu giỏi nhất kinh thành về trị bệnh cho Thụy Châu tiểu thơ”, khi hai nàng quay ta vội căn dặn thêm “Nhớ là đại phu chuyện trị bệnh dại”

      chỉ hai nàng ta ngớ người ra mà Huyền Vũ Lăng cùng Hoàng Bá Thụy Minh cũng ngẩn người ra mà được gì, Hoàng Bá Thụy Châu khóc khóc lớn thêm nữa

      “Còn mau ”, ta vội quát, hai nàng ta tháo chạy như bị ma truy đuổi, ta nở ra nụ cười quái dị chưa từng có với hai vị biểu ca mà phất ống tay áo ra với bộ dạng thong dong tiêu sái.

      Hoàng Bá Thụy Châu đạt được mục đích của mình là vu oan cho Hoàng Bá Dạ Sương khóc thét cả lên, vì nàng ta thấy được bóng dáng của hai vị ca ca tới gần nên nàng tương kế tựu kế giả điên, nào ngờ “ô….ô….ô…” càng khóc lớn hơn nữa, nhưng cả hai vị ca ca của nàng ta đều đứng yên như trời trồng, nàng càng khóc lớn hơn nữa, ước chừng khan cả cổ họng cũng ai thèm điếm xỉa tới nàng cả.

      Hoàng Bá Thụy Minh thanh tỉnh nuốt nuốt nước miếng, đây là lần đầu tiên thấy tiểu biểu muội cũng lộ ra vẻ ngoan độc như vậy, đặc biệt là nụ cười khi nãy, muội ấy biết muội ấy rất giống nữ sao?

      Huyền Vũ Lăng lạnh rét cả người cũng nghỉ rằng Dạ Sương biểu muội lại cười quỷ dị đến kinh dị như vậy, vội đỡ lấy Hoàng Bá Thụy Châu ngồi bệch xuống đất khóc thét lên mà hỏi han mọi chuyện.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương bốn mươi sáu: Tra hỏi hay đánh ghen?
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      ♥♥♥

      Nhờ vụ này mà ta nổi danh lắm nha, tất cả các nha hoàn thấy ta liền tránh xa ta như sài lang mãnh thú vậy, các nô bộc nhà ta thấy ta cũng phải run như cày sấy mà quỳ sập xuống đất, tất cả các gia nhân bình thường xem ta ra gì bây giờ đều phải kinh nể ta vài phần nha.Ngay cả giờ này ta ngồi đọc cầm phổ cũng bị hỏi tội “Có muội đánh Thụy Châu biểu muội”Hoàng Bá Dạ Mỵ vòng quanh bàn của nàng mà hỏi, nàng nhìn Hoàng Bá Dạ Mỵ mà chỉ nhàng “Lòng muội trong như nước”


      “Nhưng vì sao Thụy Châu cứ khóc bi thảm, muội thấy Thụy Châu khóc, nàng ta khóc rất thảm thiết cứ như phụ thân qua đời bằng” xong Hoàng Bá Dạ Mỵ vội lè lưỡi ra vì bậy.

      “Chuyện này chẳng liên quan Sương nhi”, Hoàng Bá Thuật thấy cửa đóng, tiêu sái mà bước vào, khuôn mặt điềm đạm nhu tình mà .

      Nàng vội liếc nhìn Hoàng Bá Thuật, Hoàng Bá Thuật lại “Đó là Châu nhi trẻ người non dạ, Sương nhi đừng trách nó”

      Ta nhún nhún vai tỏ vẻ cảm kích, chất nhị thúc ta ăn ở ra sao mà rước phải ‘cục nợ’ đó về, trong tất cả mọi người trong gia tộc này, ta chưa từng thấy ghét ai, ngoài trừ con biểu muội của ta.

      Hoàng Bá Dạ Mỵ thấy ngạc nhiên mà hỏi “Cuối cùng muội cùng biểu muội có ẩu đả hay thù oán gì mà thể cho cả nhà biết”

      Trầm ngâm nãy giờ ta vội mở miệng mà biết và có”

      có” Hoàng Bá Dạ Mỵ ngồi đối diện nàng chống hai lên cằm mà hỏi, bình thường Thụy Châu biểu muội đối nhân xử thế đều rất ôn hòa, lương thiện, lại đáng , thể tin Thụy Châu biểu muội lại có thể khóc thảm thiết như hôm qua, đến độ bây giờ cũng giam mình trong phòng mà khóc ròng.

      Ta liếc nhìn nhị thúc, nhị thúc ta thở dài, ngồi kế bên ta châm trà cho ta rồi mới “Mỵ nhi, con có thể ra ngoài đôi chút, nhị thúc có đôi điều cần hàn huyên với Sương nhi”

      Hoàng Bá Dạ Mỵ chu môi lên, dù đồng tình cũng phải ra ngoài vì Dạ Sương nhen chẳng cho nàng nghe , nên nàng ‘tiên hạ thủ vi cường’ nhất định nàng canh me ở trước cửa, và tóm lấy nhị thúc bắt nhị thúc kể cho nàng nghe chuyện gì xảy ra.

      Nhìn thấy bóng lưng của Hoàng Bá Dạ Mỵ khuất dạng Hoàng Bá Thuật nhìn nàng tựa như muốn nàng gì đó, nàng biết làm sao mà , nàng thở dài “Con biết, đừng nhìn con bằng ánh mắt ‘tra hỏi’ đó”

      Hoàng Bá Thuật nhăn mày lại, mặt vốn già nua giờ lại nhăn nheo cực độ, phút chốc lại giãn ra mà “Nhị thúc biết, Thụy Minh tính nết y hệt nhị thúc, riêng về Thụy Châu giống như mẫu thân khuất của nó, vốn dĩ nàng ta xuất thân từ lầu xanh, bề ngoài nhu tình mà thùy mị, nhưng bên trong lại tính toán và sắc sảo, nhưng nàng ta là người tốt”

      Ta nhướn mày lên vô tình hỏi “ ra Thụy Châu có từng lên Tuyết Sơn”

      tới đây sắc mặt nhị thúc ta trầm lắng lại, đột nhiên nhị thúc đứng dậy trước khi ra còn “Chuyện này nhị thúc , nhưng Sương nhi yên tâm nhị thúc trả lại công đạo cho Sương nhi”

      Ta chỉ biết ngẩn người ra, vội muốn đuổi theo nhị thúc bị người ôm trở lại về phòng, cánh cửa phòng mở cũng bị đóng trở lại.

      “A”, nàng hoảng quá la lên, hai bàn tay to lớn như kềm sắt mà còng nàng lại đặt tại thắt lưng nàng, nàng thở dài vội vòng tay qua ôm lấy thân thể của cách nhu tình.

      “Huynh có tin muội ẩu đả với biểu muội chứ”, ta yếu ớt , cứ dán má mình vào lồng ngực ấm áp đó.

      Từ đỉnh đầu của nàng, nàng cảm nhận được hơi thơ nóng hổi của bao vây quanh người nàng “

      “Huynh tin muội đến vậy sao” ta chu chu môi mà , ta nâng lấy ta để ta ngắm nhìn dung nhan của “Đơn giản vì muội là nữ nhân của huynh”

      Ta vội phì cười rồi bĩu môi làm ra dáng vẻ giận dỗi mà “Huynh chịu đến rồi sao”, nở ra nụ cười hại dân hại nước mà nhìn ta, “Giận huynh?”, giọng cứ như trêu ghẹo ta vậy.

      “Đương nhiên giận rồi”, nàng vội ngoảnh đầu lại thèm nhìn tuấn nhan lộng lẫy hơn người của , vội bật cười yết hầu lên xuống, vội ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, hận thể đem nàng cùng hòa hợp lại mà “Sương nhi, huynh bận cả mấy ngày nay chưa có thời gian giáo huấn muội, bây giờ muội lại lên mặt với huynh sao”

      xong vội cầm chặt đầu nàng mà phủ lên đôi môi nàng nụ hôn mãnh liệt lại uy vũ, giống như người lữ hành bị bỏ đói sa mạc mà tận tình hút lấy mật ngọt trong miệng nàng.

      ra mấy ngày nay cũng rất nhớ nàng, rất muốn đến thăm nàng, chỉ vì quá bận công vụ, điều tra suốt mấy đêm liền cũng chẳng có tông tích gì cả, hại cùng cha đứng ngồi yên.

      Hơi thở cả hai càng lúc càng dồn dập như thở nổi mới nỡ buông rời cánh hoa run rẩy, thở dốc ra, lại in lên khuôn mặt phấn nộn của nàng “Sương nhi, có nhớ huynh

      Nàng xụi lơ ngã vào vòng tay của , nương theo sức “Ân, nhớ lắm”, cười nhu tình với nàng, nàng nhớ ra rồi “Đại ca, huynh , vì sao biểu muội lại ghét muội, biểu muội, biểu muội….nàng ta…”

      ôm nàng ngồi ở mép gường ấn cho nàng ngồi đùi , trầm ngâm nửa ngày rồi nở ra nụ cười điên đảo chúng sinh mà “Sương nhi, muội chẳng có lỗi, tin tưởng huynh”

      “Nhưng….” Ta vội phản bác cánh tay thon dài của đại ca đặt ngang đôi môi của ta mà “Sương nhi, Thụy Châu chẳng qua chỉ là tiểu hài tử, mặc kệ nàng ta , có được

      Ta chỉ biết gật đầu thôi, “Cùng ‘du sơn ngoạn thủy’ với Đan Đan muội có gặp ai xa lạ

      Giọng thấp lại mà hỏi, ta vội giật mình muốn nhảy xuống lại bị ôm chặt hơn, ta cười khổ mà “Có”

      “Nam nhân hay nữ nhân” khẩu khí của nghe như tra hỏi nàng vậy, nàng ngớ người ra đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào mặt , nhăn mày “Đặc điểm, hình dạng, quê quán nơi nào”

      Đôi mắt đẹp khẽ chớp chớp lên lời, mím chặt môi lại thành đường thẳng tắp, đôi mắt chim ưng đầy uy vũ mà nhìn lấy nàng hận thể bóp chết nàng.

      Ta bĩu môi cúi đầu xuống mà chẳng qua chỉ là nam tử nơi sơn dã”

      “Nam tử nơi sơn dã”, giọng thấp lại theo nàng, nàng vội giật người vì biết mình sai, đột nhiên nàng nhõng nhẽo “Đại ca…..”

      “Khi có người được gọi như thế”, rống với nàng, vẻ mặt nàng bây giờ cực kỳ thảm, muốn rớt nước mắt cũng rớt được, vội ôm lấy , yếu ớt gọi “Hạo”

      “Đừng trốn tránh vấn đề”, biết nàng giở chiêu này, dù mềm lòng nhưng nàng là bướng bỉnh mà chịu cho nghe gì sao, tưởng Thiên Cơ Các lập ra chỉ dùng để che mắt người đời? Tiểu nữ nhân này đáng hận.

      Chương bốn mươi bảy: Chớ nên ghẹo
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Dùng chiêu mỹ nhân kế vô dụng nàng chuyển sang phương án B vậy, nàng vội hít mũi “Huynh muốn g씓Muốn muội trả lời-từng-câu-từng-câu-hỏi của huynh”, hung hăng mà , đôi mắt chim ưng thâm thúy nheo lại trừng nàng.


      Nàng nở ra nụ cười chột dạ nhìn ra ngoài trời mà “Sắc trời muộn tối nay chúng ta phải dự tiệc, vì thế….” Nàng vội hôn lên trán rồi chạy trối chết ra ngoài cửa.

      “Hoàng- Bá- Dạ- Sương” giận điếng người gào thét, nghiến răng phun ra từng chữ rồi vội phi thân hòng tóm cổ của nàng trở về.

      Nàng chưa kịp chạm tay vào cửa bị tóm được, những đồ vật đường nàng vớ được cũng thể bì nổi sức mạnh kinh hồn của , quăng nàng lên gường, rồi tự mình đè lên người nàng, hai tay chống lại trước mặt nàng, hai mắt phát ra hỏa bốc lên ngùn ngụt.

      Ta bĩu môi, bộ dạng tội nghiệp lộ ra “ được khóc”, gào lên, ta vội bậm miệng lại phát hỏa sao vậy nên ghẹo nữa, vội nuốt nước mắt lại.

      thở dài, nằm kế bên nàng, giúp nàng trở mình nằm lên người rồi giọng hỏi “Muội xem đại ca là gì”

      Ta chỉ biết vùi mặt vào người mà thủ thỉ “Là là….”

      “Hử”

      “Là….là nam nhân muội …”

      “Thế vì sao nàng lại giấu giếm ta”, gương mày kiếm nhìn nàng mà .

      “Muội hề làm việc có lỗi với huynh”, nàng cũng cương quyết nhìn lấy .

      “Huynh biết, nhưng muội thể thành và thẳng thắn với huynh sao, muội huynh là nam nhân của muội vì sao muội lại giấu giếm huynh, huynh ngay cả bằng hữu cũng bằng sao” bất lực thốt ra những câu này, rồi thở dài.

      , phải”, nàng vội ôm lấy mà phản bác “Thế muội thành trả lời huynh”, dùng tay vuốt ve lấy lưng nàng như dỗ dàng nàng.

      ăn mặc giống như người xứ phù tang, đeo mặt nạ nên muội thấy mặt , người ngoài bảo quỷ dị nhưng rất tốt với muội, còn có y thuật rất cao nữa” nàng vội thuật lại cách ngắn gọn nhất cho nghe.

      Trầm ngâm suốt cả nửa ngày, mở câu “ ra muội bị dịu dàng của mà mua chuộc?”

      “Huynh….”ta trợn mắt ra nhìn lấy tên vô lại dám câu đó với ta, đột nhiên phì cười, đảo người lại hôn lên mặt ta rồi “Đùa với muội thôi, ai kêu muội chọc huynh tức giận”

      Ta thẹn quá hóa giận, ngoảnh mặt sang bên trái thèm nhìn vung đại chưởng vuốt ve ngực của ta?

      “Đại ca”, ta thét lên lại nở ra nụ cười tà mị gian xảo “Hử”

      Đột nhiên ta muốn xỉu, ta vội đẩy ma chảo làm càn mà “Tối nay, huynh quên chứ”

      “Ừ, sao”, bình thản trả lời nàng, bộ dạng phi thường phi thường bình thản xem như có gì chuyện gì quan trọng chẳng lẽ quên mất đêm đó cả hai khổ sở dối sao? tới đây nàng muốn cắn chết , hại nàng chưa đủ khổ sao?

      Đôi môi vẫn hoạt động mà hôn lấy khuôn mặt nàng nhất quyết buông tha cho nàng, mấy ngày nay đứng ngồi cũng yên, giờ nàng trước mặt , sao có thể để nàng dễ dàng chạy thoát?

      Ta lại muốn xỉu, ta cắn môi mà “Chúng ta phải dự tiệc, được, vả lại có thập đại cao thủ, còn hai người kia….”

      “Khi huynh đến họ mất dạng rồi, có lẽ lão nương phái họ điều tra số chuyện của Thiên Cơ Các”, vừa trả lời vừa làm hành động thoát y của nàng ra.

      “Nhưng…nhưng…”, ta chưa kịp hết bị đại ca cưỡng hôn, bàn tay của rất xấu xa tới đâu ta nóng tới đó, dám dùng chiêu này mà mị hoặc ta.

      “Sương nhi, ngoan ngoãn tận hưởng”, buông môi nàng ra cười tà mị với nàng, vung móng vuốt sói ra thoát từng lớp y phục cản trở đại của , đôi môi tà lãnh thưởng thức hết từng tấc da thịt mịn màng thơm mát của nàng.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương bốn mươi tám: Kẻ phá rối
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      bị ăn dưa bở rồi [​IMG][​IMG][​IMG]

      Khi cả hai muốn tiến vào tình trạng triền miên nhíu mày đau đớn vì dục vọng bị đánh gãy, vận y phục vào và phi thân vào bức bình phong.

      Ta thở hồng hộc, vội vận giá y vào cách nhanh nhất có thể, tay chân bũn rũn, run rẩy có, sợ hãi có, “cốc, cốc”, xem ra lần này có người tôn trọng ta, nên mới gõ cửa như vậy, tựa như mấy ngàn năm chưa có ai gõ qua cửa phòng ta vậy.

      Ta vội ra tháo toang màn sa che tẩm phòng, tự kéo lê thân xác ra thính phòng [1] ngồi ghế, sửa giọng “Ân, vào

      “chi nha”, tiếng cửa phòng được bật ra “Tiểu biểu muội muốn ngủ?” Hoàng Bá Thụy Minh tiêu sái bước vào, liếc nhìn màn sa bên tẩm phòng được sà xuống, chứng tỏ là tiểu biểu muội muốn ngủ.

      Nhìn thấy bước vào, ‘ai đó’ trừng mắt phẫn nổ như muốn phun ra lửa, đột nhiên Hoàng Bá Thụy Minh rùng người cảm giác như có người ngừng rủa .

      Ta liếc nhìn biểu ca cảm thấy rơi mồ hôi sao, phòng ta nóng lắm à???

      “Biểu ca, huynh sao chứ?” thấy nàng ngây ngô hỏi , tạm gác qua cảm giác chết chóc mà cảm nhận được ở phòng này, vội ngồi xuống mà “Tiểu biểu muội, xin lỗi muội, vì tiểu muội của huynh cư xử đúng đắn với biểu muội”

      Chỉ vì chuyện này thôi sao, bằng chuyện này mà lại phá hư chuyện cùng với Sương nhi? Càng khiến phẫn nộ cực đỉnh, cảm giác giết người dâng trào lên tận đỉnh đầu, muốn phi thân ra bóp chết tên biểu đệ ngu xuẩn kia ngay lập tức.

      “Ân, sao đâu, biểu ca chớ lo”, ta từ tốn trả lời, cười cười với biểu ca, ta cảm thấy sắc mặt biểu ca càng ngày càng tệ, nên ta hỏi “Biểu ca, ngươi xác định, sao”

      Hoàng Bá Thụy Minh đổ đầy mồ hôi hột vầng trán, thậm chí có vài hột từ thái dương đổ xuống, vội ho khan với nàng “Liệu phòng của muội có thứ gì đó sạch

      Nàng ngớ người ra với câu hỏi ngớ ngẩn của , từ lúc vào đây cảm nhận nơi này u ám dường như oan hồn tan, khiến khó chịu khắp mình mẩy, có cảm giác rất nhiều thứ đó níu chân , đương nhiên đâu biết rằng gặp đại nạn tới nơi ( từ mấy tập trước chúng ta biết Thụy Minh ca rất nhát gan )

      Ta cười khanh khách lên chập, cười chán vội ho khan mà “Ngô, biểu ca suy nghĩ bừa bãi, chắc biểu ca mệt mỏi quá độ, hảo hảo về phòng tĩnh dưỡng”

      “Ân, biểu muội chí phải”, nếu còn ở đây thêm giây phút nào chỉ sợ toàn thây ra, vội vàng cáo lui rồi chạy vắt giò lên cổ.

      Từ bức bình phong Hoàng Bá Hạo Minh di chuyển ra, thân mình nóng hừng hựt, hai mắt bốc lửa, ước chừng muốn phun ra, nàng vội cười thầm trong lòng tới ôm lấy “Hạo, chớ tức giận”

      tức giận, tức giận sao”, cắn răng nghiến lợi mà , hai bàn tay kìm chặt lấy thân ảnh mềm mại kiều mỵ đó tựa như trân bảo quý hiếm.

      khổ cứ phải giấu giấu giếm giếm như thế này sao, nàng thở dài hưởng thụ lòng ngực ấm áp của , cũng tựa đầu vào đỉnh đầu nàng, nhắm mắt dưỡng thần, cả hai đều bị quấy phá nên chỉ đứng yên mà ôm ấp nhau lên lời.

      Trầm lặng hồi lâu ta mở miệng “Đại ca nếu chuyện chúng ta….bị phát giác….muội bị gả ….liệu huynh….huynh…có….”

      ”, bá đạo cắt ngang lời của nàng, cúi đầu xuống mà “Sương nhi, tin tưởng huynh, huynh bảo vệ muội, ai chia cắt được huynh và muội”

      Ta lã chã nước mắt chỉ biết ôm lấy đại ca mà khóc nức nở, ta rất sợ, hy vọng ngày đó tới, ta biết sống ra sao nếu thiếu đại ca.

      “Sương nhi, huynh tắm hộ muội”, tới đây nàng ngừng khóc, trừng mắt nhìn , bộ dạng điêu ngoa lộ ra, cười khanh khách, dù nàng có chạy đằng trời cũng thoát ma chưởng của , vì thế nàng cùng ở trong phòng cùng chơi cút bắt với nhau, cuối cùng thành công tóm được nàng……

      Buổi tiệc được tổ chức linh đình, người ta bảo: tai nghe bằng mắt thấy, bất quá đúng là như vậy, đêm nay hai mắt của ta như đèn pha chứng kiến từng nghi thức của đám cưới cổ đại diễn ra, lòng dâng trào xúc động, chăm chăm nhìn vào cặp tân lang tân nương rời mắt.

      Có điều nàng hiểu vì sao Cửu vương gia- Thần Vũ Hân ôn nhu, phóng khoáng, cùng mẹ sinh ra mà tính tình lại khác hẳn với Thập nhất vương gia- Thần Vũ Hàn có phải vì tên ‘Hàn’ nên băng lãnh và tà mị khác thường ?

      biết giờ này Hà Tiểu Tương ra sao rồi, nàng thở dài dựa lưng vào cột hành lang nhìn thẳng lên bầu trời đen thỉnh thoảng có vài ngôi sao phát sáng lấp lánh, mây đen che khuất cả mặt trăng, suy ra mặt trăng đêm nay chẳng thể diện kiến mọi người…..

      thính phòng [1] Nếu ai có xem phim cổ trang nhớ những người giàu có đều phân chia phòng thành hai chỗ, chỗ là nơi đặt gường và tắm, chỗ còn lại là nơi đặt bàn ghế đó còn gọi là thính phòng, nếu có ai gọi là thính đường cũng sao cái đó gọi là phòng khách or đại sảnh, theo ta chính là như vậy, còn biết các nàng nghĩ sao thôi!

      Chương bốn mươi chín: Ôm cây đợi thỏ
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      ♥♥♥

      18+đôi chútMột hắc y nhân thoắt thoắt mái của Hạ vương phủ, gỡ lấy miếng ngói ra ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh, cười kinh bỉ, ánh mắt lóe sáng trong đêm tối, nhanh chóng thổi thuốc mê vào khiến vị nam tử trong phòng giật mình thức dậy, vội vàng phi thân lên nóc nhà, giao đấu với vị hắc y nhân.


      to giọng hỏi “ngươi là ai”

      Hắc y nhân cười tà mị, giọng thanh thanh như tiểu hài tử nữ mới lớn “ta là ta”

      vội nhăn mày, sắc mặt tái mét, bắt đầu cảm thấy thân mềm nhũn mà muốn nhão ra, vị hắc y nhân đội nón lưới nở nụ cười bí và quỉ dị sau tấm màn màu đen nhanh chóng phi thân , theo sau là thân ảnh của thập nhất vương gia lăn từ mái nhà xuống, thổ ngụm máu đen, bất tỉnh nhân .

      Tại gia trang rộng lớn, nơi có ánh đèn vàng do đèn cầy thấp sáng, sâu vào thêm nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập của đôi nam nữ xích lõa nằm gường.

      “Hạo….” nàng thở gấp gút nhưng vẫn gọi lấy tên của Hoàng Bá Hạo Minh, đôi mắt sương mù tuyệt đẹp, má ửng hồng e lệ do phấn kích quá độ tạo thành, khiến điên tiết lên ngừng ở hạ thân nàng khuếch động.

      Mông khỏe khoắn đẩy mạnh vào, nàng hét lên “A”, hai tay bấu chặt lấy bắp tay của , chân run rẩy đến co quắp lại, vội xuất ra, hưởng thụ huyệt kính co rút của nàng vì kích dục quá độ mà run rẩy.

      rút hạ thân ra mang theo ái dịch hòa lẫn cùng bạch dịch chảy đầy ra bắp đùi của nàng, ôm lấy nàng, nhắm mắt hưởng thụ thân thể mềm mại của mỹ nhân.

      Nàng vẫn thở gấp gáp ngực , cả người như run , da đầu đều tê dại, tứ chi đều bủn rủn cả, thoải mãn vội đắp chăn cho cả hai, rồi ôm lấy nàng, nhưng lại nhìn nàng lần nữa……….

      Xung quanh phòng đều trở nên lặng im, tiếng ve kêu bên ngoài, bất chợt căn phòng lại vang lên những tiếng tạp , tiếng thở hổn hển, dồn đập, những lời mật ngọt, rên rỉ, thanh tục tĩu.

      Canh năm, ánh sáng yếu ớt rơi rẫy đầy mặt đất, vẫn còn chút bóng tối ngự trị, xung quanh đều tĩnh lặng, tiếng chim hót líu lo bên ngoài.

      Hoàng Bá Hạo Minh nhàng đắp chăn cho nàng, rồi hôn lên trán nàng, lặng lẽ mà rời , tiêu sái bước ra cửa, đột nhiên khựng người lại, vội đóng lại cửa với đạo lực nhàng.

      “Định như vậy cả đời sao??” thanh giòn tan nhưng mang đầy chất vấn vang lên, Hoàng Bá Hạo Minh xoay người lại muốn lại thêm người phi thân đến.

      “Tiểu thê tử”, Hoàng Bá Thuật dịu dàng mà gọi lấy Huyền Vũ Dạ Nguyệt ngồi ghế đá chống cằm nhìn lấy con trai , nguyên lai là mới tỉnh giấc thấy tiểu thê tử của đâu, chợt nhớ ra vội vàng phi thân tới, nào ngờ muộn rồi.

      “Còn biết đến muội là ‘tiểu thê tử’ của huynh sao”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt gằng giọng , rồi hung hăng trừng lấy hai cha con họ.

      muốn gì đó Hoàng Bá Hạo Minh bình tĩnh “Có chuyện gì cứ đến phòng của hài nhi, xin đừng đánh thức muội ấy”, đêm qua mệt mỏi, nay lại thêm hai vị lão nhân gia này chắc chắn muội ấy hồn bay phách lạc cho xem.

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt cắn môi thở hổn hển xem như con trai nàng cũng biết gọi là ‘thương hoa tiếc ngọc’ , liền xoay người theo hai cha con họ về <Thanh Huyền Các>.

      Trong sương phòng của Hoàng Bá Hạo Minh Huyền Vũ Dạ Nguyệt hung hăng lườm lấy thân ảnh ung dung tiêu dao tựa tiên tử sai phạm mà vẫn còn nhàn nhã uống trà, bộ dạng bình thản đến mức nàng cũng phải cảm phục.

      “Hai người từ bao giờ”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt nghiến răng nghiến lợi

      “Từ hôm phụ thân về”, nhàng đáp, khẽ nhắm mắt dưỡng thần, Huyền Vũ Dạ Nguyệt nhéo lấy tay của Hoàng Bá Thuần, Hoàng Bá Thuần thở dài đành tường thuật lại “Ân, huynh biết chuyện, khi huynh vừa đánh xong tiểu đệ mình vòng qua <Thanh Huyền Các> tìm Hạo Minh bàn bạc chút chuyện, nhìn thấy bóng dáng của Hạo Minh”

      ngập ngừng rồi tiếp “Bất chợt huynh nhớ lại có mua quà cho Sương nhi, nào ngờ khi tới trước cửa phòng…..huynh nghe được chút tạp , mới đầu huynh muốn xông vào phòng bắt gian tại gường, nào ngờ…nào ngờ….”

      Kẻ gian cần bắt lại là con trai của , lúc đó muốn ngất , là con hai là con trai từ luôn giáo huấn nghiêm khắc, tưởng chừng nó động sắc nào ngờ rằng nó đụng sắc, bất quá là ăn sạch muội muội mình thôi. ( [​IMG] )

      rảo bước về phòng, đêm vô miên (mất ngủ), chờ đợi sẵn ‘gian phu’ bước ra, dù gì đây cũng là chuyện xấu nên truyền ra ngoài, hiểu được cảm giác bị bắt gian tại trận là khổ sở thế nào, vả lại muốn đánh động mọi người.

      ra là thế, hóa ra là như vậy, thảo nào hôm đó huynh dậy sớm như vậy, ra là hai người đều là đồng đản”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt rầm lên, cắn chặt môi mà .

      Nếu nhờ nàng minh mẩn phát ở buổi tiệc hôm qua Hạo Minh nhìn Dạ Sương chằm chằm, hai người còn liếc nhìn nhau nữa, nàng muốn chết khi tận mắt chứng kiến con trai mình bước vào phòng của Dạ Sương, nàng đành ôm cây đợi thỏ từ canh ba cho tới canh năm, mới thấy con trai nàng ra, cảm giác lúc đó của nàng là muốn dùng thủy chùy đập chết .

      Nàng cũng cảm thấy lão công mình gần đây hơi lạ rồi, luôn bênh vực cho Hạo Minh ràng là hai người có tình ý với nhau, hóa ra họ cùng ruột với nhau thông đồng với nhau mà lừa dối nàng, họ đều mang chung dòng máu ‘cầm thú’ với nhau.

      “Tiểu thê tử, muội bình tĩnh ”, Hoàng Bá Thuần nhàng vỗ về thê tử mình, Huyền Vũ Dạ Nguyệt hừ mũi thở mạnh “Ăn sạch người ta, nhà ngươi tính như vậy mãi”

      , tất nhiên nàng là thê tử của hài nhi”, Hoàng Bá Hạo Minh bấy giờ mới lên tiếng, ánh mắt kiên quyết biểu lộ nên thành ý .

      “Nhà ngươi hết cho ta nghe rồi ư” Huyền Vũ Dạ Nguyệt hướng tới lão công mình hỏi (vì tỷ tức giận nên xưng hô hơi xa lạ)

      Hoàng Bá Thuần gật đầu mà “Ân, huynh nỡ nhìn con trai chúng ta vụng trộm mà phải đau đớn như vậy”, xong cười hì hì với nàng để che giấu chột dạ, ai bảo quá thương con làm gì.

      “Hứ” Nàng ngoảnh mặt lại thèm nhìn bản mặt xấu xa của lão công nàng, lại “Chẳng lẽ muội tính giấu tụi nó suốt đời, vả lại Sương nhi đủ 16 tuổi”

      Bất chợt Huyền Vũ Dạ Nguyệt nhăn mày, môi mếu máo “Cái đó phải vấn đề, quan trọng huynh còn nhớ lời mà Tây Phong lão nhân chứ……..

      “Tiểu thê tử, Tây Phong lão nhân : ‘16 năm tùy thuộc vào vận may’, muội thể nghĩ thoáng hơn sao”, Hoàng Bá Thuần , kế bên là Hoàng Bá Hạo Minh chẳng hiểu cái gì cả, giống như là người trời xuống vậy, chẳng biết chuyện gì xảy ra???

      “Thoáng, huynh có nghĩ đến ngày, ngày, họ….họ…”, nàng vội lắc đầu nhìn lấy Hạo Minh, phải nàng phản đối mà là….mà là….., nàng thở dài, khuôn mặt mỹ lệ lên sầu não thôi.

      “Cuối cùng là chuyện gì xảy ra, liên quan đến Sương nhi sao” Hoàng Bá Hạo Minh mơ hồ như hiểu được điều gì đó vội hỏi

      Hai người nhìn nhau, phút chốc cùng thở dài, Huyền Vũ Dạ Nguyệt “Đến đâu hay đến đó, cần phải nhắc chuyện xưa, nếu cần đến khi đó hẳn ” rồi cùng lão công mình bước ra để lại Hoàng Bá Hạo Minh mình trong căn phòng trống cùng với nhiều suy nghĩ phức tạp???


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :