1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương hai mươi sáu: Cuộc tấn công tràn đầy tình ý
      Edit: Tiểu Mạc Tử
      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      Huyền Vũ Lăng

      ♥♥♥

      Dưới ánh trăng có nữ tử thân hình nhắn bộ áo bó sát tôn lên đường cong quyến rũ, mái tóc xõa ngang thắt lưng, thoạt nhìn như tiên tử. Nam tử phía sau lại phi thường tuấn bất phàm, cả người tỏa ra khí thế hiên ngang phong độ của vị nam tử khó có thế có ai sánh bằng.Nàng nhàn nhạt hỏi “muội muội ngươi, chẳng sao chứ”, đến đây nàng có phần hơi nhột nhột nha, chính nàng chẳng hiểu tại sao nàng có thể biến thái như thế mà chọc phá người ta, lấy đau khổ của người ta làm niềm vui của mình.


      Hàn Tuyết Khuyết cười khổ, cố đề thấp giọng xuống “nhờ tiểu thơ mà Minh Giaó của bổn giáo chủ hầu như sập đổ”

      Thấy thế ta liền liếc mắt nhìn , chỉnh lại giọng “Ngô, thế là giáo chủ trách tiểu nữ”

      Hàn Tuyết Khuyết chẳng nghĩ ngợi mà trả lời thẳng “nào dám trách tiểu thơ, bổn giáo chủ còn cảm tạ tiểu thơ hảo hảo dạy dỗ tiểu muội của bổn giáo chủ” , nhờ lần đó mà tiểu muội cơ hồ trầm lắng , bớt quậy phá, làm phiền nữa, cũng có thể ung dung làm chuyện thích mà bị tiếng ồn của muội muội làm phiền.

      Nàng dùng giọng giả vờ nuối tiếc “tiếc là gia tộc tiểu nữ mở tiệc, nếu tiểu nữ cũng muốn đến Minh Giaó bái phỏng, hắc hắc”

      nhanh chóng giỡn cợt lại nàng“tiểu thơ có nhã hứng để đùa, Minh Giaó của bổn giáo chủ luôn hoan nghênh tiểu thơ đến bái phỏng a”

      đến Huyền Vũ sơn trang, nàng nhanh chóng phi thân lên tường, xoay người lại “nhớ kỹ lời hứa của giáo chủ a”

      Từ bên ngoài vọng vào tiếng sảng khoái của nam tử “đương nhiên”

      Đến đây nàng mới thấy chột dạ, nhanh chóng sửa soạn lại trang phục, mò đến đại sảnh, lúc này đại sảnh vọng ra tiếng cười của mọi người. Lén ngó vào, nàng cắn răng rón rén lén lút bước vào như tên trộm vậy hy vọng chẳng ai phát giác, lòng nàng thầm lẩm bẩm: nam mô a di đà phật, đại cát đại lợi a.

      Nhưng lão nương nàng là ai, người có võ công cao cường nội công lại thâm hậu, phát ra nàng từ đời nào rồi. Vội nở ra nụ cười gian tà, rời ghế đến chỗ nàng rón rén lén lút, nàng giật mình ngờ nàng bị phát nhanh như thế, chỉ biết cúi đầu bĩu môi.

      “tiệc sắp tàn , con mới đến sao Sương Nhi, chẳng lẽ con muốn đến góp công lao rửa chén” Giọng của Huyền Vũ Dạ Nguyệt vờ như trách móc, phải rất cực khổ để bật cười, mắt lim dim nhìn lấy thân ảnh rụt rè có lá gan chuột nhắt kia, càng làm cho Huyền Vũ Dạ Nguyệt có chút thú vị và khoái trá

      Nàng vội cười hì hì, hai tay nắm lấy hai tay của Huyền Vũ Dạ Nguyệt, ánh mắt như nai tơ biểu ngây ngô, cung kính nịnh nót đều phô bày ra “Ngô, nào có, Sương nhi thấy hoa viên nơi này đẹp tựa bồng lai tiên cảnh nơi nào sánh bằng phút chốc thấy thích nên ngủ quên a”

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt nhướn mày thanh tú lên, trong mắt tựa tiếu phi tiếu giọng nửa tin nửa ngờ “Phải ”, thầm nghĩ: tiểu nha đầu này, chẳng tôn trọng yến tiệc tẩy trần, là nữ chính phải đến sớm hơn mọi người chứ, cư nhiên đến giờ mới vách bản mặt đến, cái gì mà ngủ quên chứ, đôi hài đầy bùn đất, khẳng định là lêu lỏng ở đâu nên quên mất giờ giấc đây mà.

      Nàng giả vờ ngó đông ngó tây giả vờ, bộ dạng rụt rè phơi bày ra, rồi cúi đầu, cụp mi xuống như chú chim mà” ( có ai thường làm giống Sương tỷ :)) )

      Ánh mắt của Huyền Vũ Dạ Nguyệt càng lúc càng lợi hại, khiến cho Hoàng Bá Dạ Sương chỉ dám cúi đầu cụp đuôi sợ hãi như chú cún .

      Hoàng Bá Thuần vội ho khan, biết từ lúc nào đứng bên cạnh của hai người tựa như ma quỷ “Sương nhi đến thế mau qua an tọa ”. Được gọi là chủ của gia đình nên Hoàng Bá Thuần phải tỏ ra độ lượng mà giải vây cho Hoàng Bá Dạ Sương.

      Nghe được lời đó, ta khóc ra nước mắt muốn bay tới hôn lão cha ta mà cảm tạ, khi an tọa đột nhiên ta thấy lạnh cả xương sống nha, cứ cảm giác có rất nhiều ánh mắt bắn tới ta, khiến ta phi thường khó chịu.

      Nàng chỉ biết cúi đầu suốt bữa ăn này toàn ăn cơm trắng, cảm thấy ngứa ngáy khắp mình mẩy là chột dạ, hai là còn nhiều chuyện khiến nàng phi thường bận tâm đến, nhắc nữa, nhắc đến nàng muốn cầm đại đao chém chết tên tiện nam ngồi đối diện. ( Thiên Kỵ ca đó [​IMG] )

      Bộ nhìn mặt ta có thể thay cơm sao mà cứ nhìn sang ta, cẩu công tử, đừng có tưởng dùng vẻ đẹp mị hoặc lão nương này, hứ. Khẽ liếc nhìn đại ca ở kế bên ta nuốt nuốt nước miếng, cắm đầu cắm cổ mà ăn hết chén này tới chén khác, diêm vương ca ca, chẳng hay ngài có người em song sinh nào thất lạc ở trần gian , hãy mau đưa người đó trở về a. ( ý chỉ Hạo Minh ca ca á )

      Yến tiệc này làm giống như các buổi dạ vũ thường trực bên thế giới đại, đúng là lão nương ta hay bày trò mà. Hai bên có hai bàn bàn chứa đầy rượu, bàn đầy đồ nhấm, thức ăn lặt vặt. Còn có người hoà tấu nhạc ở nữa mới ghê.

      Nàng ngồi tại ghế, nhàn nhạt cắn hột dưa thưởng thức nhạc, quên xung quanh, nhắm mắt để dưỡng thần.

      Cảm nhận có ánh mắt vây quanh nàng, vội mở mắt ra nhìn thấy Âu Nhã Thiên Kỵ hướng tới nàng mà đến. thấy thôi, thấy nàng cơ hồ muốn xông lên bóp cổ , chặt ra làm tám trăm khúc, nấu phá lấu, hừ, hừ.

      ngồi kế bên nàng, nàng nhàn nhạt xoay đầu qua, lúc này giọng ủy khuất “Ngô, Dạ Sương lúc nãy huynh thất lễ”

      Nàng chẳng trả lời , im lặng ngồi hưởng thụ chột dạ của cảm thấy mát dạ hẳn lên, thở dài, ngừng lãi nhãi suốt bên tai nàng câu “xin lỗi” đến tận câu thứ 50 nàng chịu nổi, hừ lạnh “biết tốt, nếu ta đâm huynh nhát, rồi xin lỗi huynh có đồng ý?”

      mau chóng trả lời chẳng hề do dự “Ân, chết dưới hoa mẫu đơn, đời làm ma cũng phong lưu”, và thầm nghĩ: muội ấy nào biết hành động hồi nãy của muội ấy phi thường ngây thơ trong sáng làm người ta chẳng thể rời mắt từng hành động của muội, mê luyến muội ấy rồi.

      囧 Câu trả lời này khiến nàng như muốn ọe hết những thứ nàng vừa ăn, nàng nhanh chóng dùng tay đẩy ra “được rồi, đừng , ta chịu lời này đâu”

      Phút chốc nở ra nụ cười hại dân hại nước, ngừng phóng tình ý tới người nàng, rất may lúc này Huyền Vũ Lăng tới phá hỏng bầu khí lãng mạn lúc này (nghĩa đen)

      Huyền Vũ Lăng nhíu mày xuống, sờ sờ cằm, cây chiết phiến trong tay ngừng theo gió mà phe phẩy trước ngực, giả quân tử “Ngô, Thiên Kỵ đệ, ngọn gió nào thổi huynh bay đến tiểu biểu muội của huynh, huynh nhớ lầm người đệ muốn ở bên kia a ” xong đưa mắt liếc nhìn thân ảnh Hoàng Bá Dạ Mỵ ở bên kia.

      Âu Nhã Thiên Kỵ nghe thế mang theo vài phần chột dạ, trừng mắt nhìn Huyền Vũ Lăng châm trọc mình hừ lạnh muốn phản bác.

      đợi Âu Nhã Thiên Kỵ mà Huyền Vũ Lăng chen ngang tiếp “xem ra tiểu biểu muội hảo buồn tẻ nha, cũng phải ha, phong thủy ở đây được tốt lắm, chặc chặc”

      Huyền Vũ Lăng đâu biết lúc này Âu Nhã Thiên Kỵ thống hận thể đao phang thay bị ‘cẩu bằng trư hữu’ trước mặt chứ.

      Huyền Vũ Lăng lại nở ra nụ cười của ngụy quân tử, mắt lim dim tựa như tiếu phi tiếu “Nha nếu phong thủy được tốt Sương biểu muội có thể cho biểu huynh này nhập cuộc a”

      Mắt nàng tràn đầy cảm kích đến độ muốn chạy lên ôm hôn để cảm tạ biểu huynh tốt bụng này a. ( tỷ này sắc nữ thế biết)

      “Vậy , huynh cùng Âu Nhã đệ cần bàn chuyện của nam nhân, muội là nữ nhân tiện lắm” Huyền Vũ Lăng nở ra nụ cười nghiệt mà nhìn Hoàng Bá Sương Nhi, còn Âu Nhã Thiên Kỵ người cứng ngắc nhìn lấy Huyền Vũ Lăng tự biên tự diễn.

      “Ân”, nàng vui vẻ nhận lời, chạy vắt giò lên cổ mà biến mất dạng.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương hai mươi bảy: Cuộc vui bắt đầu
      Edit: Tiểu Mạc Tử
      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Sau khi nữ chính trong cuộc rời hai người trừng mắt nhìn nhau hồi, có vẻ như rất quyết liệt.Âu Nhã Thiên Kỵ chợt phá vỡ bầu khí quỷ dị bằng cách thẳng vào vấn đề “huynh muốn gì?”


      Huyền Vũ Lăng ánh mắt đơ đãn, hờn hợt trả lời “huynh muốn gì, chẳng lẽ đệ biết” rồi lại nở ra nụ cười tà.

      Âu Nhã Thiên Kỵ thở dài, cũng tại gây ra biết bao nhiêu nợ phong lưu để bây giờ hối hận nha, ràng quay đầu lên bờ sao mà ai tin hết a. dùng ánh mắt kiên định mà “đệ dùng thời gian chứng minh cho huynh thấy, đệ là trân thành hoàn toàn hề có ý đùa giỡn”

      Đôi mắt sắc sảo của Huyền Vũ Lăng quét người Âu Nhã Thiên Kỵ rồi cười lạnh lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú chợt lạnh tanh “chứng minh, huynh xem đến chán rồi”

      dao dao khứa vào tim của Âu Nhã Thiên Kỵ, nắm chặt bàn tay của mình, mực giữ vững lòng tin mà “yên tâm, rồi huynh thấy”

      Huyền Vỹ lăng bất chi bất giác bật cười, khuôn mặt cười nhưng giọng chứa đựng hàn băng “Phải ” dù ta cùng biểu tiểu muội chẳng thân thiết gì mấy, dẫu sao củng là biểu muội của , dù cho Dạ Mỵ ngu đần hiểu ý tứ của tên đa tâm công tử này cũng quan tâm vì bản tánh trời sinh Dạ Mỵ vốn vô tâm, nhưng còn Dạ Sương sao, ràng khuôn mặt của Dạ Sương tràn đầy chán ghét, nên mới hảo tâm ra tay tương trợ.

      Âu Nhã Thiên Kỵ giật mình vì Huyền Vũ Lăng chưa từng vì ai mà dùng giọng quái dị mang đầy đe dọa. Xem ra con đường của cùng Dạ Sương phi thường gian nan gian khổ a, mà cũng sao phải cùng vượt gian nan tình mới càng nồng thắm a.

      Lúc nàng chạy trốn nhị thúc đứng sừng sững trước mặt nàng, khuôn mặt già nua chứa đựng ý cười, giọng mang đầy gió xuân “xem ra, Sương nhi của nhị thúc nhanh chóng sắp xuất giá a”

      囧 Im lặng hồi ta bất chợt cười nhạt “Ngô, Sương nhi chẳng ham muốn được xuất giá như nhị thúc , nhị thúc nên mong hai lệnh đường của nhị thúc xuất giá hơn”

      Nhị thúc nàng có hơn kém nàng đâu, vội thêm câu, vờ tỏ vẻ ủy khuất giọng chua chát “Ngô, nếu như chúng nó như Sương Nhi đào hoa như thế, nhị thúc ngươi cũng chẳng cần lo lắng đến hư tâm tổn khí a”

      Nhị thúc nàng còn lợi hại hơn cả Thụy Minh biểu ca nàng nha, câu nào cũng chuẩn và chính xác.

      Ta cứ ngừng bị nhị thúc giục lấy chồng, nào là nhà Âu Nhã cũng tệ có thể xem xét, xát nhập hai gia tộc với nhau, càng làm cho gia tộc vững mạnh, nào là muốn có cháu bồng…. Ta đương nhiên chỉ cười qua loa, chất trong tâm ta khóc thầm nè ‘tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa’

      Bên này Hoàng Bá Thuần cùng Huyền Vũ Dạ Nguyệt cười lăn cười bò phải họ có ý nghe lén đâu nha, họ đứng trong thập đại cao thủ nên tai đặc biệt thính nha, hai người nhìn nhau và lắc đầu với hành động khiếm nhã của Hoàng Bá Thuật tuổi xế chiều mà vẫn còn sức lực đùa giỡn

      Đó là con họ nha, họ còn chưa lo lắng thế mà Hoàng Bá Thuật lại xúi bậy rồi, nào là Âu Nhã gia tốt thế nào, nào là nên sinh sẵn mấy đứa để gia tộc thêm đông vui, chẳng lẽ giờ gia tộc đông vui? Nên Huyền Vũ Dạ Nguyệt hung hăng lườm thân ảnh của Hoàng Bá Thuật.

      Nàng cười mỉm chi, nhún nhún vai vờ như thục nữ mà đáp lễ “Di, nếu nhị thúc thích , sương nhi sẵn lòng dâng hai tay cho nhị thúc, xem ra nhị thúc thèm thuồng Âu Nhã Thiên Kỵ hơn sương nhi a”

      Nhị thúc nàng giảng đạo lý cho nàng từ nãy giờ mà chẳng câu nào lọt tai nàng cứ như đàn rẫy tai trâu ấy, bất chi bất giác cũng cười sảng khoái vì câu trả lời của nàng, vì lúc trước lão cha nàng cũng từng thế với .

      khịt mũi “Ngô, xem ra nhị thúc chẳng có hi vọng a, nếu nhị thúc là mỹ nhân nhị thúc suy nghĩ mà lao vào lòng Âu Nhã Thiên Kỵ a” vừa vừa làm hành động hết sức hài hước

      Nàng bất giác che miệng lại cười hả hê cả Hoàng Bá Thuật cũng cười híp con mắt, chẳng ngó xem xung quanh họ có bao nhiêu cặp mắt chú ý họ.

      Âu Nhã Thiên Kỵ từ nãy giờ cảm thấy nhột sống lưng nha vội di chuyển tới mà hỏi tội “Ngô, hai người xấu tại hạ”, tuy giỏi võ công nhưng cũng tạm được nha chí ít nghe được đôi ba câu nha, hai người này xấu xa mà dám lấy làm đề tài pha trò cười cho mọi người.

      Huyền Vũ Lăng lúc này cũng chẳng bênh Thiên Kỵ còn bỏ dầu vào lửa “người xấu đệ còn có trăm ngàn thiếu nữ ở ngoài kia”, xong Huyền Vũ Lăng lại cười nghiệt vốn có của , khiến Âu Nhã Thiên Kỵ cứng họng.

      Hoàng Bá Thuật cười khổ, tỏ ra tội nghiệp cho Âu Nhã Thiên Kỵ, nhanh chóng giải vây “phong lưu là chuyện tốt a, tích lũy kinh nghiệm về đời sống cũng giống như đại ca ta, thời phong lưu nhưng lại bị trói buộc bởi Nguyệt muội a và cũng trở nên ngoan ngoãn làm chủ gia đình làm nam nhân tốt thương vợ con a”

      Ngồi bên này, sắc mặt Hoàng Bá Thuần méo nửa, nếu bay giờ có thể chính tay bóp chết tên đệ đệ ngu xuẩn này, chuyên gian vạch lưng cho người ngoài xem, chuyện phong lưu đó là bài học nhớ đời của , thế mà lại có người đem ra làm cuộc thảo luận.

      Hoàng Bá Thuật lo chú ý đến đằng sau có đôi mắt mang đầy hận ý chĩa vào lưng của , ước tính hàn băng trong người Hoàng Bá Thuần lên tới ngàn độ.

      Âu Nhã Thiên Kỵ ánh mắt tỏ ra cám ơn vị đại ân công này, giọng tự tin “ta tin ta cũng làm được”

      Làm làm làm, làm cái rắm, nàng chẳng hề tin đâu, ngay từ đầu cho nàng thấy gì lòng nàng vốn nguội lạnh với tên này rồi. Vì thế nàng chỉ nhún nhún vai đứng cười khổ, khóc ra nước mắt.

      Tiệc tan ai cũng đường ai nấy về, xác định là trong đại sảnh còn người ngoài Hoàng Bá Thuần nở ra nụ cười gian tà, ngừng đuổi theo Hoàng Bá Thuật mà đánh tới tấp ngừng nghỉ, đánh tới Hoàng Bá Thuật hoa rơi nước chảy phải quỳ xuống xin hàng, Hoàng Bá Thuần mới tỏ ra độ lương mà về sương phòng.

      Còn nàng vẫn vân vân vì sao Đan Đan tỷ tỷ lại ra câu như thế này” “Tối nay muội phải đóng cửa và cài chặt then cửa là vừa”.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương hai tám: Cuộc chuyện trong đêm
      Edit: Tiểu Mạc Tử
      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Mới đầu nàng có vẻ chẳng hiểu lắm khi nhìn thấy đại ca đứng như trời trồng trước sương phòng của nàng trái tim nàng sợ hãi đến độ muốn rớt xuống, cảm giác sợ hãi càng ngày càng gia tăng, tay chân bắt đầu run rẫy, “lá gan chuột nhắt” lại diện nữa.

      Chưa kịp phản ứng nàng kéo vào phòng, nghe tiếng đóng cửa phòng nàng cơ hồ tim ngừng đập, đầu óc trống rỗng, trán phủ đầy lớp mồ hôi mỏng, tự trấn an bản thân mình, chớ nên sợ hãi có chuyện gì đâu, phải chớ nên sợ hãi.

      Vội hít ngụm khí lạnh, mà “đại ca, đêm khuya…bái phỏng chẳng biết có ý gì”

      Lúc này phòng nàng bị dùng nến thắp sáng ánh nến mờ ám khiến căn phòng trở nên ngột ngạt, ngồi trước mặt nàng, đôi mắt như muốn giết chết nàng, oán hận nàng.

      Còn nàng sợ đến độ mười ngón tay đan chặt vào nhau, mu bàn tay thấm đẫm mồ hôi vì sợ hãi, vội dùng tay áo lau mồ hôi trán. Suy nghĩ: thể như vậy được, đêm nay nhất định phải làm cho ràng ràng cũng như tiểu phiền phức vậy, đúng, phải gan dạ lên.

      Ta ngước đầu lên dùng ánh mắt lạnh lùng đón nhận lấy ánh mắt tràn đầy oán hận của , nhưng rồi lại sợ hãi khi nhận lấy ánh mắt lãnh kia, nên ta có chút nhún nhường lại, khí thế hào hùng khi nãy thay thế cho bộ dạng túng quẫn trước mặt, giọng có chút trầm thấp và nho “đại ca, ngươi cuối cùng xem muội là gì, vì sao lại phải để tâm chuyện của muội, muội ….”

      để cho nàng hết tới bên cạnh của nàng từ lúc nào, có lẽ là do nàng cúi đầu, chuyện nhập tâm quá chăng, bàn tay thon dài lạnh lẽo như thân nhiệt của Hoàng Bá Hạo Minh vậy khẽ đưa lên, ngón tay thon dài nâng lấy cằm của nàng, đôi môi bạc điểm xuống môi nhắn của nàng.

      Qủa ban nãy hận thể đem nàng nhét vào người , để bọn ong bướm thể bay quanh vò vẽ bên nàng, hận nàng vì sao lại gây chú ý cho người khác tới mức này, ghét những ánh mắt của nam nhân khia nhìn vào nàng.

      Vốn dĩ muốn bình tâm nhưng lần lại lần kìm chế được, ràng muốn gặp nàng nhưng lại sợ hãi mình phát điên lên mất. Lần đầu tiên thấy nàng dùng ánh mắt tức giận mà nhìn lấy , dám phớt lờ như ban nãy.

      muốn gặp nàng, nhưng nàng cứ ra trước mắt . nhắm mắt lại nhưng cũng thể làm xao nhãn hình ảnh của nàng lên trong tâm trí . Đêm nay là muốn tìm nàng tính sổ ngờ lại thành ra thế này.

      Nụ hôn của càng lúc càng mãnh liệt khiến ta bị mị hoặc, nhưng ta muốn, ta muốn làm cho được bị đại ca làm tới mê muội, phải cố gắng lắm ta mới hạ quyết tâm, đẩy đại ca ra “muội có phải chỉ là người thay thế Đan tỷ trong lúc đại ca buồn, muội là gì, muội là vật thay thế, và dễ dàng cho huynh tùy hứng bỡn cợt trong tay phải

      trìm đắm trong tư vị ngọt ngào của nàng đột nhiên bị đẩy ra, cư nhiên còn hỏi câu ngớ ngẩn nhất mà từng nghe. Nếu có dã tâm với người , tuyệt đối đụng tới, huống hồ đây là muội muội của , nhưng thể tự giam giữ mình. cười khổ, hỏi lại nàng “thế muội xem đại ca là gì, muội tỏ ra thích đại ca chỉ là đùa giỡn nhất thời”

      Di, ràng là ta hỏi trước cơ mà, sao lại thành ra hỏi ngược lại ta a???

      Trong lúc nàng suy tư, lại tiếp “lại còn câu dẫn người khác trước mặt đại ca, nếu muốn thu hút hấp dẫn của đại ca đối với muội, muội thành công”

      Nàng có chút hiểu ý tứ của câu này, cơ mặt nàng hơi giật giật, nhíu đôi mày thanh tú lại chút, giọng có chút buồn bực “Đại ca, đại ca lại bỡn cợt muội”

      Hoàng Bá Hạo Minh trả lời gì cả, vươn tay ôm lấy nàng vào lồng ngực của , trầm ngâm hồi mới “Sương nhi, nếu muốn làm nữ nhân của đại ca, muội phải chịu nhiều ủy khuất, thậm trí còn nhận được nhiều rèm pha của người đời, tệ hơn là bị ngâm lồng heo, muội có hiểu Sương nhi”

      Cuối cùng nàng cũng hiểu ý tứ của câu ban nãy rồi, trong tình trạng suy tư nàng lại giật mình, sợ mình bị ù tai mà nghe nhầm, gì cơ, cái gì nữ nhân? Cái gì ngâm lồng heo?

      Nàng sợ hãi đến tin được, mà bật khóc lên “ô..ô…nhưng muội rất đại ca…ô…ô…, phải làm sao đây, làm sao đây”, phải nàng là người thời đại, hề câu nệ tiểu tiết, nhưng ngờ chuyện này lại xảy ra người nàng.

      Nàng quên rằng đây là thời cổ đại như đại, mà ở đại, cái này cũng bị nhiều người dị nghị thậm trí là còn bị luật pháp trừng trị, đừng là chi là cổ đại, mất mạng là chuyện nhưng cả gia tộc đều bị bêu xấu nha.

      “Sương nhi, Sương nhi”, tha thiết gọi tên nàng, giọng lúc này càng lúc càng trầm thấp, mặt cọ cọ vào má nàng. Nàng vươn tay qua choàng lấy cổ , dùi đầu vào bả vai của .

      “Cái này là Đại ca đúng, đại ca có phải sai khi có ý định dâm tà với muội, là đại ca tạo cơ hội cho muội”, Hoàng Bá Hạo Minh khổ sở ra tiếng lòng của mình, rồi lại tiếp “Sương nhi, cho đại ca nghe, đại ca phải làm sao, khi đại ca cũng có ý với muội”

      Bỗng nhiên tim nàng đập nhanh hơn nàng tưởng, có cảm giác lâng đâng, khuôn mặt đột nhiên nóng bừng, ngay cả mang tai cũng rất nóng, đầu óc ong ong, tai cứ ù ù cạc cạc lên.

      Tim cũng đập rất nhanh, từ hồi chui ra từ trong bụng mẹ, cũng cảm thấy xấu hổ như lúc này, mắt cúi xuống nhìn thấy giai nhân dựa vào ngực xấu hổ rất muốn biết khuôn mặt lúc này của nàng thế nào.

      Bàn tay to lớn thon dài tà mị nâng lấy khuôn mặt mịn màng đầy phiếm hồng của nàng lên có chút ngạc nhiên, ngắm nhìn muội muội đến nổi thở dốc, luồn khí nóng truyền từ bụng lên

      Nàng có chút e thẹn khi bàn tay ma quái đó chạm vào mặt của nàng, làm nàng có chút tự nhiên, càng đỏ ửng thêm, muốn tránh lại nhận được nụ hôn của đại ca nàng.

      Hoàng Bá Hạo Minh chẳng kìm chế hết nổi cảm xúc bây giờ mà hôn lấy đôi môi đỏ thắm ngọt ngào của nàng khi thấy khuôn mặt ửng hồng như trái táo càng muốn nàng hơn, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, như tìm kiếm đối phương, nàng vòng tay qua cổ của đại ca nàng mà cùng trao đổi nước bọt với nhau.

      Hai bàn tay to lớn ôm chặt lấy thắt lưng mảnh khảng của nàng, tiếp nhận nồng nhiệt của nàng, khẽ cắn cắn làn môi mỏng của nàng “ư..”, khiến cho nó càng đỏ sưng thêm, rồi lại thuận thế vào miệng nàng, tìm kiếm mọi ngóc ngách trong đôi môi thơm tho đó, mút lấy chịu buông tha.

      Nàng cảm thấy càng ngày càng khó thở, như bị hụt hơi vậy, đấm lấy bả vai có ý chỉ là ngừng động tác thô bạo đó . Hoàng Bá Hạo Minh dù tiếc nuối nhưng cũng thương hoa tiếc ngọc mà rời khỏi đôi môi ngọt ngào của nàng “Sương nhi”

      Giọng khàn khàn vừa trải qua nụ hôn mãnh liệt kia có chút quyến rũ của Hoàng Bá Hạo Minh làm cho nàng càng thêm ửng đỏ, thở dốc càng mãnh liệt. Hoàng Bá Hạo Minh hôn lên má phải mịn màng của nàng “Sương nhi, khi nãy Âu Nhã Thiên Kỵ làm gì muội”

      Mí mắt nàng giật giật đột nhiên thanh tỉnh, lại biến trở lại bộ dạng lá gan chuột nhắt của mình, khẽ cắn lấy đôi của mình, dám trả lời

      “Sương nhi, cho đại ca nghe”, đôi mâu thâm thúy của Hoàng Bá Hạo Minh nheo lại, bàn tay nâng lấy cằm của nàng, bắt nàng mặt đối mặt với , phải bị nàng làm cho điên mất mà quên mất mục đích của tới đây, thà giết lầm chứ bỏ xót.

      Ngước mắt lên nhìn ánh mắt chứa đầy băng lãnh kia, nàng có chút sợ hãi phải cực kỳ sợ hãi tại sao nàng lại nam nhân tràn đầy khủng bố như xã hội đen như thế này? Lúc ôn nhuận tựa ngọc, lúc khủng bố và bá đạo.

      Muốn rút đầu cằm càng bị cầm chắc hơn, nàng càng xấu hổ, lại đỏ mặt vì cảm nhận được hơi nóng tràn đầy nam tính vây quanh mặt nàng bị ép buộc quá, mà hé ra câu tuy nhưng đủ cho nghe tất cả “đại ca biết còn hỏi”, xong nàng cúi gập đầu xuống, nàng còn thể đối diện với đại ca nàng

      Đối diện với đại ca của ta có cảm giác còn sợ hãi hơn khi gặp ma quỷ, biết đâu chừng nhờ đại ca mà ta trở nên gan dạ hơn sao? ( Để ca ấy biết giết tỷ mới lạ )

      Đôi mắt thâm thúy có phần hơi híp lại, sau hồi suy nghĩ, bất chợt miệng cong lên vẽ nên đường cong hoàn mỹ, ôm chặt nàng, chừa khe hở, giọng mang đầy tà mị vang lên đôi tai mẫn cảm của nàng “ có làm thế này ( á á sói nguyên hình rồi đấy [​IMG])
      Hơi thở nam tính nóng hổi phả vào tai nàng, người nàng hơi run run, cảm nhận được bàn tay xấu xa đó sờ sờ lấy mông tròn trịa của nàng, nàng thở gấp bên bả vai rộng lớn của , thẹn thùng …. mới….. xấu xa như …..đại ca”

      “Phải ”, Hoàng Bá Hạo Minh đột nhiên gian xảo , nhưng tay vẫn ngừng mà cứ vân ve cặp mông đẫy đà của nàng, khiến nàng càng thở dốc, giọng có chút ái ngại “đại ca, được trêu ghẹo muội như thế”, đối mặt với tra tấn này thà đao giết chết ta còn hơn.

      thôi động tác của mình, hôn lên môi nàng, ánh mắt chứa đầy sủng nịnh nhìn lấy nàng “Sương nhi”

      “đại ca, đại ca xem Đan tỷ là gì của đại ca”, nàng nãy giờ bị đại ca làm cho lú lẫn tâm trí, nàng vẫn còn chưa hỏi tội đại ca, vì sao hai người thường chung với nhau, có nam nữ có thể làm bằng hữu?

      “thế muội xem đại ca là gì”, Hoàng Bá Hạo Minh vui , tiểu sắc nữ này tin lấy , ràng muốn nàng mà, có phải là loại ăn xong rồi bỏ?

      Nha, có đạo lý gì hết nha, ràng là ta hỏi trước sao thành ra ngược lại thế này, làm ta muốn đào lỗ tự chôn mình xuống dưới quá ( nguyên lai tỷ ngoài có nhược điểm “lá gan chuột nhắt” ra, còn có khuyết điểm “da mặt cực kỳ cực kỳ mỏng” [​IMG])

      Ta có chút xấu hổ, lững lự thôi, cắn môi dưới, né tránh ánh mắt của đại ca ta cũng dám nhìn thẳng vào khuôn mặt hại dân hại nước kia, khuôn mặt phút chốc tràn đầy mảnh phiếm hồng.

      ”, càng nhìn thấy nàng như thế Hoàng Bá Hạo Minh kiên nhẫn, bá đạo hạ lệnh cho nàng vì muốn biết kết quả

      “nam nhân” nàng buột miệng câu ra hồn gì cả, là ai mà lại hiểu chẳng qua muốn nghe chính miệng nàng bộc bạch ra thôi, giả bộ như biết “hử?”

      Càng dùng đôi mắt chim ưng gắt gao bao vây ta, ta cắn môi la lên“là nam nhân mà muội xong ta muốn đào hố mà chui xuống đất, rất xấu hổ nha, ta càng cúi đầu xuống, càng cúi càng thấp.

      “tiểu sắc nữ của đại ca cư nhiên coi đại ca là nam nhân sao”, tặc lưỡi, giọng rất vô lại của Hoàng Bá Hạo Minh vang lên bên tai nàng, làm nàng có chút hoảng sợ, đại ca nàng có chút thay đổi nha

      Nàng cảm thấy muốn khóc, bĩu môi “dù đại ca bỡn cợt muội nhưng muội….”

      lại ngắt ngang lời nàng dùng đôi môi phủ lấy đôi môi nàng, nuốt những lời mà nàng muốn , càng hôn càng mạnh bạo, cơ hồ chẳng cho nàng thở, hai tay ngừng vuốt ve sờ soạn khắp người nàng.

      Nhận ra nàng yếu như cọng bún ta mới nớ lỏng ra, thầm bên tai nàng “đại ca cũng xem tiểu muội mình là nữ nhân của mình, vì thế đại ca cứ tự kinh bỉ bản thân đại ca, đại ca nào bỡn cợt muội”, bao giờ bỡn cợt nàng, luôn phân phải trái.

      Ánh mắt đê mê của nàng nhìn vào , nở nụ cười mãn nguyện chu môi sao”

      còn là khi xưa, ôm chặt cơ thể mềm mại của nàng siết chặt vào lồng ngực , phả ra hơi thở nóng vào vành tai nàng, “Ân, còn nữa huynh xem Đan Đan như bằng hữu, Sương nhi rất khác biệt, vì thế Sương nhi đừng giận đại ca”

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương hai mươi chín: Phát nhiều mặt mới của đại ca
      Edit: Tiểu Mạc Tử
      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      18+
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Dưới ánh nến chập chờn căn phòng càng thêm mờ ảo quỷ dị, nàng và quên mất thân phận của mình mà trao nhau nụ hôn đầy ái muội mà mãnh liệt.Đôi mắt cực nhu tình mãnh liệt nhìn lấy nàng, khiến nàng có chút xấu hổ vì ánh mắt tràn đầy dục vọng nóng bỏng kia khiến nàng miệng lưỡi khô đắng cả lên.


      “Sợ sao”, thanh trầm thấp có chút khàn khàn vang lên, nàng ngoảnh mặt sang bên trái tý tránh khuôn mặt tuấn mị hoặc nhân tâm kia.

      Đôi môi bạc nhếch lên có chút gian tà “ sợ sao”, xấu xa nha, biết là thế cũng ráng trêu ghẹo ta, là vô lại mà, ra đại ca ta những xấu xa mà còn vô lại nữa.

      Thấy nàng vẫn nhắm mắt thèm ngó có chút hài lòng, hai tay chống trước mắt nàng, thân thể to khỏe cường tráng kìm *** lấy thân thể nàng, khuôn mặt gần trong gang tấc với nàng.

      “Đại ca”, khuôn mặt nàng đỏ bừng bừng lên, bàn tay bé đẩy khuôn mặt tuấn tràn đầy xấu xa, cùng ánh mắt chứa đầy tà niệm nóng bỏng cứ vây lấy nàng.

      Đại chưởng to lớn chộp lấy bàn tay trắng mịn của nàng, nhu tình hôn lên từng tấc thịt của nàng, đột nhiên người nàng nóng như lửa đốt, khiến nàng thở dốc.

      ngừng lại động tác, vô lại mà “tiểu sắc nữ, xem ra muội hảo nôn nóng nha”

      Nàng mở to lấy mắt, thấu hận thể độn thổ biến mất ngay tức khắc, nhìn giai nhân trước mặt khiến cho càng muốn nhàng tiến vào thân thể nàng, cùng nàng hợp thành , nghĩ tới đây vội thở dốc, bụng dưới xôn xao trận, tim cũng đập nhanh hơn.

      muốn vừa thổ lộ vội ăn tươi nàng, như vậy có vẻ hơi thái quá và đúng đắn, nhưng nàng cùng như thế hợp lễ giáo rồi.

      Di, có nghe lầm , tiếng cười khoái trá của nhân nhi phía dưới vừa vặn đánh vỡ dục vọng mới hình thành, cắn môi dưới đè nén tức giận “Buồn cười lắm sao”

      Nàng lắc đầu, vội che miệng lại ngăn chặn cho mình cười, thiên, ra cũng biết mắc cỡ nha, nhìn thấy khuôn mặt tuấn hơn người đầy mảnh phiếm hồng nàng nhịn cười được, khả ái chết được.

      “chết tiệt”, căm phẫn tà ác cúi đầu thu hấp mật ngọt ở cánh môi đỏ mọng của nàng, tay kia còn xấu xa hơn mà xoa nắn ngực của nàng.

      “Ưm”, ta chỉ kịp la lên tiếng bị đại ca hôn ta tới tấp kịp thở, ta biết ta gây họa, ta sai nên trêu đùa đại ca, nhưng, ách, ta vặn vẹo mình mẩy vì ma chưởng kia đặt ở nơi no đủ của ta, dường như có luồn điện xuyên qua người khiến ta run rẩy.

      “Sương nhi”, rời khỏi đôi môi đỏ hồng kích tình kia mà hôn xuống chiếc cổ trắng nõn của nàng ôn nhu mà mớn lấy từng tấc thịt trắng mịn màng mị hoặc lòng người.

      “Đại ca, muội biết muội sai, đừng” nàng thở hồng hộc, thân thể vặn vẹo cố gắng đẩy cái đầu của ra

      “Sương nhi, cho ta muội”, phải vì nàng trêu ghẹo mà phát hỏa có điều nàng biết là khi nàng cười trong là động lòng, khuôn mặt phấn nộn ửng hồng e lệ, đôi mắt vốn sáng như tinh tú nay lại khép hờ đủ kích thích dục vọng của nam nhân bùng nổ.

      Bây giờ thể nghỉ ngợi gì nữa, cần nàng “Sương nhi, sương nhi”, thở dốc mà gọi tên nàng, hơi thở đầy nam tính vây quanh lấy nàng, thân thể vốn bị dục hỏa thiêu đốt nay bùng phát, hai bàn tay nàng vòng qua gáy của , thanh trong trẻo cất tiếng gọi lấy tên “Minh”

      giật bắn người, hai mắt to tròn, miệng há to đến thể to hơn nữa mà nhìn lấy tiểu nhân nhi gọi “Minh”, thấy thế nàng lại cười hì hì lên “Chẳng phải huynh tên Hoàng Bá Hạo Minh sao”

      “Nhà này ngoại trừ đại ca ra còn ai là “Minh” nữa, hử”, cố đè nén tức giận mà thốt ra những lời nồng nặc dấm chua, hung hăng nhìn lấy nàng.

      Nàng đẩy ra chút, ôm bụng mà cười lăn cười bò vì hành động này của , thiên rất đáng nha, khiến nàng càng thấy thích .

      Nhìn thấy nàng lại giở chiêu này mị hoặc , vội thoát từng lớp áo của nàng, ôn nhu hôn lấy áo yếm còn sót lại người nàng, vùi đầu vào hôn , đóng nhiều dấu ấn người nàng, nàng cắn môi dưới, khẽ ngâm lên vài tiếng kiều “Ưm…a….”

      Thiên, ngay cả tiếng rên rỉ của nàng cũng rất kích tình, khiến run rẩy mình, ma chưởng to lớn thoát lớp áo yếm còn lại, mảnh xuân quanh đặc sắc lên, cúi đầu hôn lấy nhũ hoa hồng nhuận của nàng, chỉ thế còn khẽ cắn cắn, hành động này khiến nàng biết gì hơn, đầu óc trống rỗng, cả người đều như bị rơi xuống núi lửa nóng hừng hực

      Tay kia chộp lấy bên của nàng, khẽ xoa xoa đôi tuyết lê nhạy cảm của nàng, nàng lại ngâm nga lên “Ưm…”

      Nụ hồng của nàng càng dựng đứng lên vì nhu tình của , dùng hai đôi tay mân mê chà sát đôi tuyết lê kiều của nàng.

      Nàng lắc đầu, la lên “, đừng thế”, vì dục vọng che lấp khiến giọng nàng trở nên dịu dàng lại nho nghe mị hoặc, nhoẻn môi lên cười xấu xa, gian tà “Rất đẹp”

      Mặt nàng vốn ửng đỏ này càng đỏ hơn, nàng bây giờ trong e lệ và kiều mỵ, hạ thể vì thế mà cương cứng cả lên.

      Giờ đây thân thể trắng nõn của nàng đều phô bầy ra, đôi mắt tham lam mà nhìn lấy cơ thể trần trụi của nàng, bấy giờ nàng nhận ra quá muộn, cắn môi dưới, bàn tay từ bụng trượt xuống dưới nơi kiều mỵ của nàng mà vuốt ve.

      “Đừng thế, Hạo”, nàng vùng vẫy, hai bàn tay nhắn khuyên can lấy đại trưởng xấu xa đó, miệng cũng ngừng kêu la.

      “Ngoan, Sương nhi”, thanh khàn khàn khẽ trấn an nàng, nhìn thấy nàng muốn khép chân lại vội chen mình vào giữa nơi bắp đùi trắng mịn của nàng, rừng rậm mỹ lệ lên che giấu.

      ”, nàng cảm thấy sợ hãi và xấu hổ, dù rằng nàng rất muốn ăn đại ca, nhưng nàng cũng thể hành động được, đơn giản vì nàng là sắc nữ nhưng nàng lại phải là nữ mà dụ hoặc đàn ông, nàng chỉ muốn nhìn thôi.

      “Sương nhi, đều do muội dụ hoặc đại ca”, biết nàng xấu hổ, cũng biết da mặt nàng mỏng hơn tờ giấy, biết sao được, muốn nàng, vì thế ngón tay thon dài sâu vào nơi hang cốc chật hẹp của nàng.

      “A”, nàng cong cả người dậy, cứ như luồn điện sâu vào người nàng, nhìn thấy ngón tay dài động lực dưới hạ thể nàng thở dốc rên lên tiếng đầy phóng đảng “Ưm…ôi….”

      Nhìn thấy nơi mỹ lệ nhả ra nuốt vào càng tăng lực mà sâu vào, càng nhiều ái dịch tuôn trào ra.

      “Ưm….”, nàng chỉ biết kêu lên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cả người cứ như bị trúng tà mà hưng phấn lên.

      Thêm ngón tay vào chỗ mỹ lệ nhất của nàng, vì biết nàng rất chặt, phải ráng nhịn dục vọng của mình lại mà khởi động cho nàng.

      Mỗi cử động đều đem thêm hưng phấn, cao trào dần lên, nàng chỉ hét lên tiếng “A”, vội rút tay ra, thoát từng lớp áo rè rà cản trở mà ôm lấy thân thể mềm nhũn của nàng.

      “Ư”, nàng chỉ thở dốc, vì qua cao trào mà khuôn mặt tràn đầy phóng đảng, đôi mắt sương mù tràn đầy dục vọng

      lại phủ lên cánh môi của nàng, cạy môi nàng ra, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng, tham lam hấp thụ hết ngọt ngào của nàng

      chờ đợi nàng thanh tỉnh mà phái nam cường tráng của từ từ khai phá phái nữ chật hẹp của nàng.

      “A, đau” đột nhiên nàng la lên, đôi mắt mở to đến mức thể to thêm được nữa, bàn tay đánh lấy bả vai rộng lớn của mà la lên vì đau đớn.

      chưa vào hết mà nàng đau sao, được, nếu giờ vào chắc chắn chết vì bị dục vọng xâm chiếm mất, vì thế lại dụ dỗ nàng “ đau, ngoan Sương nhi”

      Nàng hít mũi, đôi mắt tràn ngập lệ mà nhìn lấy , vội cúi đầu hôn lấy nàng, để nàng quên đau đớn, cử động mạnh thắt lưng của mình, “A”, cũng tự rên rỉ lên vì nơi đó của nàng cũng tuyệt vời kém nàng

      Đôi chân nàng đau đớn như bị xé nứt ra, vì thế nàng oa oa khóc lên “Ô….ô….”

      ngừng lại chút, lại dịu dàng “Lần đầu tiên hơi đau, Sương nhi, cho huynh”

      Có thể cho sao, chẳng lẽ tới nước này nàng còn có thể lắc đầu, dù đau đớn nhưng nàng thấy rất hạnh phúc, rơi lệ và cong người lên đôi tay ôm lấy thân thể cường tráng của , như tiếp thêm sức mạnh cho .

      “Sương nhi, từ nay muội là của huynh”, xong câu này, cũng nhịn được, khi thấy hang động của nàng co rút như hấp lấy .

      “Thiên, muội rất chật….” khiến thể sâu thêm nữa, nàng chỉ biết la hét lên vì đau đớn, vội nắm lấy hạt châu của nàng để cho nàng tiết ra nhiều ái dịch giảm bớt đau đớn

      Quả cách này rất hữu hiệu, nhìn thấy đôi mắt sương mù của nàng, rút ra, vội đâm vào “A”, nàng lại rên lên tiếng

      đau nữa”, lại cử động thắt lưng của mình gia tăng đạo lực phân thân to lớn lại sâu vào hoa tâm của nàng “A”

      Nàng vội kẹp chặt lấy thắt lưng cách này giảm cho nàng hết đau đớn, cả người chà sát vào khiến càng gia tăng thêm lực cử động hết mình.

      Tiểu huynh đệ của nhu tình giống mà rất dũng mãnh khiến ho nàng điên cuồng đến run rẩy, cả mình hưng phấn thôi, cứ như dìu dắt nàng lên thiên đường vậy, khiến nàng càng ngâm nga lên nhiều tiếng phóng đảng “Hạo….Hạo…a…a..”

      “Sương nhi”, cũng đáp lại, phái nam to lớn càng sâu vào hoa tâm của nàng, hận thể cùng nàng hòa nhập lại thành .

      Hoa tâm của nàng như có lực hút vô hình khiến điên tiết lên lúc chầm chậm lúc mạnh mẽ, nhận ra nàng sắp tới đỉnh cao trào vội cúi xuống hôn lấy cánh môi bật ra thanh kiều diễm động lòng người, thân dưới càng nhanh càng gia tăng thêm lực.

      “A”, thân mình run rẩy, nàng đạt tới cảnh giới cao trào cả thân thể run rẩy vì khoái cảm của dục vọng, hai thân thể đều thấm đẩm mồ hôi cùng hòa tan lại vào với nhau.

      nhìn lấy nàng thở dốc cũng mỹ lệ như vậy, nơi nhu tình ướt át mảnh tiểu đệ đệ lại muốn hoạt động thêm lần nữa “Sương nhi”, nàng chưa kịp phản ứng lại xuyên xỏ qua hạ thể nàng thêm lần nữa “A”, nàng bất lực la lên.

      Mỗi lần rút ra mang theo tiếng dâm dảng và nhanh chóng sâu vào khiến cho ái dịch ngày càng nhiều nơi bắp đùi của nàng cũng thấm đẫm mảnh.

      vẫn buông tha, ra nam nhân thể nhịn nhiều, khi phát tiết điên cuồng mà đoạt lấy, mặc kệ nàng ở thân dưới của cầu xin buông tha, vẫn muốn nàng, thích nàng rên rỉ vì , thích thân thể mị hoặc dâm đảng của nàng, thích khả ái của nàng, tất cả đều muốn cả.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương ba mươi: điên cuồng mà chiếm đoạt
      Edit: Tiểu Mạc Tử
      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      18+
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Cả hai đều tiến vào mộng đẹp, cho đến khi nàng cứ ngừng cọ sát vào thân thể cường tráng của , khiến tỉnh giấc, ngắm nhìn nữ nhân mà tơ tưởng bấy lâu lúc này càng hoàn mỹ càng tuyệt đẹp, nàng cứ ngừng gắt gao dùng má cọ sát vào ngực , nở ra nụ cười như gió xuân, đem nàng vùi vào lòng , hai thân thể trần trụi cọ sát nhau chừa khe hở, khiến dục vọng của thức tỉnh, dù nỡ phá hỏng giấc ngủ của nàng.

      Nhưng muốn nàng dù rất nhiều lần, nhanh chóng trở người, ôn nhu hôn lên cổ nàng, vành tai của nàng, di chuyển hạ thân xâm nhập vào nơi tuyệt mật của nàng thêm lần nữa.

      Nàng ngủ cảm thấy có luồn điện xuyên qua cơ thể thức hẳn ra, miệng cứ ngừng rên rỉ “hạo….đừng….đau”, thô bạo mà, nàng nhận ra được là đại ca của nàng, dù nàng biết tinh lực dồi dào, nhưng nàng rất yếu ớt nha, chẳng phải làm tới khi nàng ngất mới thả ra sao, bây giờ lại đòi nữa.

      ôn nhu xoa lên mái tóc mỏng mà đen đáy hôn lên môi nàng “Xin lỗi”

      Thanh kiếm to lớn kém phần cường tráng kia lại lần lần vào nơi tuyệt mật của nàng, tiến vào rút ra thương tiếc, nàng chỉ biết rên rỉ phối hợp với

      “A….ôi….” muốn nàng nhiều hơn, nhiều hơn nữa, lần, thêm lần, nhu cầu cho chăn gối người nàng, khiến muốn mãi dứt, khoái cảm này hưởng thụ này, mật ngọt này muốn mãi.

      Lần này dừng như quen thuộc với thân thể nàng hơn, nhận ra nàng đạt đến đỉnh cao của khoái lạc, nàng chỉ cảm thấy từng đợt sóng cứ dâng trào lên và ập vào mặt, như thủy triều lên làm vỡ đê.

      thở dốc rầm , dòng nước ấm tiến sâu vào người nàng thêm lần nữa, cả nàng và đều cảm nhận được khoái lạc mà cả hai trao cho nhau, thở hồng hộc đè lên bộ tuyết lê ướt đẫm mồ hôi, hơi nóng phả vào ngực nàng “Sương nhi, sương nhi của huynh”

      Nàng trải qua kịch tính giọng có chút trả lời “ưm…. Hạo” ôm lấy nàng, những giọt mồ hôi hòa tan lẫn nhau, hai thân thể trần trụi gắt gao ôm lấy nhau lại lần nữa chìm vào giấc mộng tươi đẹp.

      Vì thân thể ta đau nhức, ta vội vàng cử động thân thể, bất chi bất giác la lên “A”, hoàn toàn tỉnh giấc, đôi mắt còn ấn đầy lệ, hảo đau, còn đau hơn lúc cưỡi ngựa nữa phải gọi là đau thấu xương, đặc biệt hai bên chân của nàng cứ như bị người ta xé đôi ra.

      Tiếng la của nàng làm ta tỉnh giấc, vội vươn người lên ôm lấy nàng, dỗ dàng nàng “Ân, đau”, bàn tay to lớn khẽ vuốt ve tấm lưng trần trắng muốt kia.

      Bàn tay còn lại ôn nhu lau nước mặt khuôn mặt của nàng, nàng hít mũi bộ dạng thập phần dáng thương, khiến đau lòng ngớt mà ôn chặt lấy nàng “Sương nhi”

      “Ân, yên tâm muội đau”, nàng sợ đau lòng đây là lời trái lương tâm nhất mà nàng từng thốt ra

      Cả người nàng yếu ớt vô lực mà dựa vào người , thở dài “Xin lỗi, vì huynh cuồng bạo muội”

      “Muội sao mà”, ta chỉ biết cúi đầu chu chu môi mà .

      “Phải ”, vội nâng mặt nàng lên, lông mày nhướn lên “Muội đúng là vật ưa dối”, mặt nàng lên vài tia đau đớn, bất lực nàng làm sao mà giấu được cơ chứ.

      Vì thế nàng chỉ bĩu môi thôi, giờ đây nàng chỉ cảm thấy hạ thể đau đớn lắm ngờ lần đầu tiên vốn hoàn mỹ lại thành ra ác mộng khiến nàng cả đời cũng quên được, đại ca vốn nhu tình dịu dàng trở thành ác ma cuồng bạo nàng.

      khẽ cắn cắn vành tai mẫn cảm của nàng, khiến nàng run rẩy yếu ớt “Đại ca, muội thể….”

      “Ân, huynh biết”, ở trước mặt nàng cười vô lại, nàng lại xấu hổ đến nổi lấy hai tay bịch lấy mặt, trận cười sảng khoái vang lên, nàng nghĩ thầm: xấu xa vì sao vẫn tuấn tú còn cười tươi như ánh mặt trời còn nàng tàn tạ, thậm chí còn ỉu xìu….

      “Trời sáng”, bên tai nàng, nàng ngước nhìn ra quả lờ mờ sáng.

      cười với ta, ánh mắt sủng nịnh, nhấc cơ thể bé của ta đặt lên tháp nhuyễn, ôn nhu đáp “sương nhi, nghỉ ngơi , cứ để huynh xử lý”

      vội vàng dọn dẹp tàn tích hoan ái của đêm qua, phi tang đến mức có thể, ta nhìn theo từng hành động tỉ mỉ của ta, bất giác ta cười khổ, dù đau ê ẩm cả thân, người bũn rũn thôi mà còn rã rời như sắp chết, ta bất chợt thở dốc, vội nằm xấp xuống tháp nguyễn, đắp chăn lên mặt.

      Giọng áy náy thêm lần nữa với ta “Sương nhi, hảo xin lỗi, huynh cũng ngờ huynh lại……”, dù trước đây ta từng kỹ viện như chỉ làm lần để phát tiết và tìm hiểu chứ như Sương nhi, khiến cần nữa, cần nhiều hơn.

      Giờ hiểu ra vì sao lúc trước phụ thân và phụ mẫu đều răn đe , dạy dỗ , phải hảo hảo cám ơn hai lão nhân gia đó mới được.

      Phụ thân : “nữ sắc” là thuốc độc chớ nên gần gũi, trừ phi mình có ý nếu thể đùa quá chớn. Nếu hậu quả rất tai hại.

      Mẫu thân : gia đình chúng ta có ba điều kiện mà mỗi người nam nhân đều phải tuân thủ “, chỉ có thể thê; Hai, cũng chỉ có thê; Ba, nếu hiểu có thể coi lại điều số và điều số hai.”

      Lúc đó chỉ biết cười lăn cười bò vì hai người này bá đạo, từ xưa đến giờ nam nhân nào mà “ba thê bảy thiếp” chứ, bất quá cũng tuân theo, vì phụ thân làm được, cớ sao làm được.

      Có lẽ phụ thân biết cùng phụ thân là y chang nhau từ khuôn mặt tới ngoại hình lẫn tính tình cứ như khuôn đúc mà tạo thành vậy, từ được giáo dục, răn đe đủ điều nên cũng an phận thủ thường lắm.

      Cũng có tấm gương cho nhìn thấy điển hình như nhị thúc muốn cưới thêm bầy oanh oanh yến yến về nhà bị mẫu thân đánh đuổi đe dọa đủ điều quan trọng là đòi biến nhị thúc làm “thái giám”, khiến nhị thúc chỉ biết tuân thủ theo, nếu còn phụ thân nhị thúc vốn sợ phụ thân muốn chết có muốn tuân theo cũng được, nghĩ tới đây lại muốn cười tràn ra hồn.

      Ta chỉ biết cúi đầu, mặt nóng bừng đến cả tận tai, vội vàng ôm lấy ta đưa ta đến gường được sắp xếp đâu vào đấy. Hôn lên trán ta, giọng nuối tiếc mang chút ủy khuất “xin lỗi, huynh phải

      Ta bĩu môi “Ân”. xoay lưng ta nhớ ra vội kéo lấy ống tay áo , giọng phi thường xấu hổ “mua dùm muội thuốc…..”

      hiểu ý tứ của nàng, cũng xấu hổ, vội ho khan cắt ngang lời của nàng “Ân”.

      Khi cánh cửa phòng đóng, lúc này trời mới tò mò sáng, mặt trời cũng chưa lên cao, ta yên giấc nồng bên gường.

      Giờ mùi [1] Nàng ngủ cả nguyên buổi trưa cũng chưa dậy, bất chợt hàng mi khẽ lung lay, nàng vươn người chút nhìn ra ngoài bức rèm sa mỏng thấy có người ngồi ngay phòng mình vì nàng cảm nhận được có ai nhìn chằm chằm vào nàng, nàng vội bật dậy lại đau đớn thêm lần, thân thể e buốt cả lên.

      nhanh chóng chạy đến, gạt rèm sa , đỡ lấy nàng, giọng vừa sủng nịnh nhưng lại mang chút trách móc “sao lại ngu ngốc có thể tùy tiện xuống gường hả”

      Nàng nhìn thấy dần nhớ lại hôm qua trí nhớ cũng dần về, đột nhiên nàng hít thở thông, chóng mặt hoa mắt, dòng khí nóng luồn xuống mũi nàng, lại cười chế nhạo nàng “tiểu sắc nữ, lại suy nghĩ chuyện gì hử?”

      ôn nhu lau vết máu mũi nàng, nuốt lấy viên thuốc mớm cho nàng uống, nàng nhíu cả mày thanh tú của mình, mùi thuốc bắc xông vào mũi, khó chịu hỏi “ưm, đắng quá, thứ gì thế”. nhoẻn miệng lên, cười tà nhìn nàng “chẳng lẽ hồi sáng muội dặn gì, giờ muội quên mất”

      Ta chợt nhớ ra, khuôn mặt nóng bừng lên tận mang tai, vội lên tiếng “Hạo, đừng chọc muội nữa”, đại ca vẫn thích trêu chọc ta như thế sao?

      thầm hỏi“nàng đói chưa”

      Nàng gật đầu, nhanh chóng cầm khay thức ăn mớm cho nàng ăn, nàng bắt đầu ngượng ngùng cảm thấy nàng giống <con> hơn là <nữ nhân > của .

      Cái gì cũng làm cho nàng, nàng có chút ỷ lại vào , ăn mà còn bị tra tấn nữa khiến nàng dở khóc dở cười vừa ái ngại lại vừa xấu hổ đến cực điểm, nhưng nàng phi thường , biết sao được? Nàng cũng vội quên hết mọi chuyện, chỉ muốn ở cạnh suốt cả ngày, và cùng trò chuyện.

      “Hạo, huynh biết y thuật”, vì huynh ấy đưa cho ta uống viên thuốc xong ta cảm thấy đỡ hơn, huynh ấy còn biết bắt mạch nữa chứ.

      liếc nhìn nàng, thành trả lời “Ân”

      Nàng ngẩn ngơ khen “Ân, hảo giỏi nha”

      ôm trầm lấy nàng “đương nhiên, mẫu thân huynh là ai chứ, huynh từ học hết mọi thứ”. Còn nàng ngượng ngùng chột dạ, tại sao nàng quá lười biếng chẳng có bao giờ học đến nơi đến trốn nhỉ?

      “ừm, sao này muội cũng phải cố gắng, giống huynh và tỷ” nàng kiên quyết lên tiếng lòng của mình nghĩ tới vội dập tắt ảo tưởng của nàng.

      được”, nếu để muội ấy biết nhiều thứ muội ấy mọc cánh bay mất, muội ấy như thế này cũng nhiều nam nhân thèm khát rồi huống hồ muội ấy còn muốn hảo hảo học tập sao? Ưm thể để chuyện này xảy ra được.

      Ta bĩu môi, tỏ vẻ ủy khuất “, muội chẳng muốn vô dụng a”

      ôm hôn nàng tới tấp, ngừng trêu đùa với môi của nàng khiến môi nàng sưng đỏ, vẫn câu dẫn nàng, khiến nàng thở hồng hộc, nàng lấy hai tay đập lấy ngực “xấu xa”

      cười xảo trá nhìn nàng “xấu xa, huynh còn muốn xấu xa hơn”. Nàng cúi đầu, gò má ửng hồng, nâng cằm nàng lên nhìn “nhưng cơ thể muội quá yếu, tiểu sắc nữ à”

      Nàng cắn môi thẹn quá hóa giận, xoay mặt thèm ngó , lại cười lên chập khoái trá.

      và nàng quên hết mọi khoảng cách càng khích lại gần nhau thêm, quên hết mọi muộn sầu, cứ ngừng chìm trong <tình chàng ý thiếp>, nào chẳng biết còn con đường gian nan chờ họ phía trước, bánh xe định mệnh vẫn cứ quay, họ còn phải trải qua nhiều phong bão táp mới có thể yên yên ổn ổn với nhau được.

      [1] hai giờ đến bốn giờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :