1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương hai mươi mốt: Đoàn tụ
      Edit: Tiểu Mạc Tử
      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Sau khi ta với Huyền Vũ Dạ Nguyệt nguyên đống chuyện của ta, Huyền Vũ Dạ Nguyệt cũng kể cho ta nghe về hồi xưa ra sao, bất quá ta cũng hâm mộ, Huyền Vũ Dạ Nguyệt, quá may mắn quá siêu cấp, còn nàng, ôi, tủi thân.Khi ta ra khỏi tửu lâu thấy Đan tỷ , chắc Đan tỷ chẳng muốn ai biết Đan tỷ là sát thủ, ta vẫn chưa hỏi được lý do tại sao Đan tỷ lại chọn con đường này, dù Đan tỷ có là sát thủ nữa ta cũng xem Đan tỷ là đại tẩu tương lai, nghĩ tới đây nàng lại thương tâm???


      Huyền Vũ Dạ Nguyệt lần này về mình, vị lão cha đại nhân đến sau, vì Huyền Vũ Dạ Nguyệt lo lắng Minh Giaó gây bất lợi cho ta nhanh chóng phi thân về, nhưng khi về nghe Thiên Cơ Các truyền tin ta được đệ nhất sát thủ cứu ra ngoài, cho nên ta theo nàng về lại kinh thành.

      Lúc này quay về Huyền Vũ Sơn Trang, ta quay về nhị thúc của ta về mang theo món quà là sắc mặt đen thui lui như củ than trách móc ta, đổi lại ta cảm thấy cảm động vì nhận ra quan tâm của nhị thúc đối với ta.

      Tỷ tỷ cùng Thụy Minh biểu ca ôm chặt lấy ta bằng màn chào hỏi rất kịch liệt đến mức ta mức tắt thở trong cái phóng túng nồng nhiệt của họ, đại bá và lăng huynh chỉ biết thở dài lắc đầu, còn đại ca đứng yên như trời trồng.

      Sau đó mẫu thân ta ra lệnh, chờ luôn vị phụ thân đại nhân rồi mở yến tiệc tẩy trần mừng ta ‘đại nạn chết’.

      Nhưng ta hảo khổ nha từ lúc ta về, ‘lão nương đại nhân’ biết ta là người ‘xuyên-qua’ mà bóc lột sức lao động của ta nha.

      Lúc nào ta cũng bị lôi đến phòng sổ sách nha, thấy ta có biệt tài chẳng cần dùng bàn tính mà có thể ngẫm ra, ‘lão nương đại nhân’ tham tiền kia nhanh chóng sắp xếp cho ta làm phó tổng quản, chuyên thu xếp các sổ sách tính toán lại tiền, ‘lão nương đại nhân’ cười tít mắt

      Ta chỉ biết chấp nhận là ‘thời gian nhàn hạ qua’ bắt tay vào làm việc thôi, nhưng mà việc này đối với ta cũng bình thường, cũng chẳng miệt mỏi gì.

      Ta quyết định rồi, từ nay ta là Hoàng Bá Dạ Sương hảo hảo sống cho tốt, góp phần vào đại gia đình này, hưởng hạnh phúc gia đình, chỉ vậy thôi, có lúc ta nghĩ có phải đây chính là giấc mơ của ta, hay ta còn muốn thứ khác???

      Nhắc tới đây, ta cùng đại ca cũng ít gặp mặt nhau vì ta lo ở trong phòng xem xét sổ sách của gia tộc này hết mấy ngày nay.

      Ngay cả thiên cơ các ta cũng phi thường thông hiểu, ta còn có cảm giác hứng thú với việc làm này, khi ta nghiêm túc làm việc ta có thể buông xuôi hết mọi thứ bắt tay và việc làm, ngày thứ ba tạm thời ổn định được số sổ sách, đáng lẽ là do ‘con mụ Đồng Lão tổng tài’ kia làm, nhưng giờ mụ ấy hưởng thụ hạnh phúc gia đình, còn ta, ta được gì???

      Sau khi tạm thời coi là xong xuôi mọi việc, ta đẩy cửa ra ngoài, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt ta, hảo khó chịu, ta giống như con nghiện vừa tỉnh dậy sau cơn nghiện ngập, sợ ánh sáng mặt trời, ta nhanh chóng di chuyển về Các của ta, bất ngờ ta dụng phải người.

      “Dạ Sương, ta còn tính tìm con, mau lên chuẩn bị , cha dấu của ngươi sắp về a” Huyền Vũ Dạ Nguyệt cười tươi roi rói nhìn nàng.

      Ta ngước mắt lên nhìn, lão thiên a ‘con mụ Đồng Lão’ sáng chói lọi như mặt trời, cả nụ cười cũng làm ta tởm, ta quơ quơ tay cho có lệ“được rồi”

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt vẫn chưa bỏ qua cho ta “này, nhớ được nữ phẫn nam trang, lâu lâu gia tộc mới tụ họp……”

      Nàng đợi Huyền Vũ Dạ Nguyệt hết câu, nàng cáu lên, rãi rãi đầu “được rồi”. Rồi sau đó nàng thẳng mạch về Các năm ngày tắm gội đầu, tâm trạng đương nhiên cáu gắt rồi, sau khi nàng bước vào dục thùng tâm trạng đỡ hơn nhiều tiểu phiền phức nàng chạy đến, tụng kinh cho nàng nghe.

      “ta tưởng ngươi tính ủ nấm trong phòng sổ sách chứ ”

      Từ trong bình phong vọng ra tiếng ngạc nhiên của nàng “phải rồi, mấy ngày nay ta chẳng thấy ngươi……”

      “ngươi yên tâm, ta tìm được người đối xử với ta tốt hơn ngươi” người ta tốt bao nhiêu ngươi xấu xa bấy nhiêu, hừ, hừ.

      Ta vờ như hớn hở trả lời “thế ta thoát nạn rồi”

      “ngươi, ngươi chưa bao giờ coi trọng ta…ô…ô….. người ta chỉ mong ngươi tranh chấp với người ta, thế mà nhà ngươi hảo tàn nhẫn nha”, đúng là chủ nhân xấu xa mà.

      “được rồi, lão đại của tôi ơi, ai tốt hơn ta chăm sóc ngươi, bộ người đó nghe thấy ngươi chuyện ư?” nàng vừa dỗ dàng vừa tò mò hỏi.

      “nhờ phúc của ngươi mà ta được hưởng ké, dù chẳng được với người đó, nhưng ta được ăn ngon hưởng phước”, mới đầu cũng rất bất ngờ nha, nam nhân như ta mà cũng hảo tốt bụng, cái gì cũng thấu hiểu nha.

      Ta tò mò hỏi “ai”

      “đoán , tiểu Mạc”

      thôi”, nàng bực nhọc bĩu môi mà tắm tiếp

      “là đại ca ngươi, ngươi làm ta mất hứng mà, nhưng ta lại thích tính cách của ngươi”

      Ta giật bắn người lên, đại ca, đại ca, năm ngày nay rồi, ta chưa……….được rồi suy nghĩ bừa bãi, phải bình tĩnh, ân, phải bình tĩnh.

      “sắc nữ a, hắc hắc hắc”

      Nàng im lặng rồi vươn tay ra thở dài, bắt đầu tự vận xiêm y, tóc vẫn còn ướt sũng từng giọt từng giọt chảy xuống, bước từ bức bình phong ra, nhàn hạ đá lớn vào tiểu phiền phức chết tiệt, tại nó mà nàng nghĩ bừa, đáng ghét.

      Ta nhanh chóng bước ra cửa, lúc ra thấy Hoàng Bá Thụy Minh đứng trước Các, chào đón ta bằng nụ cười tươi như gió xuân phong thổi tới, làm ta hảo chói mắt, lấy tay áo che lại

      “Ngô, ta biết mình hảo soái, nhưng muội cũng đừng bị ta quyến rũ nha” Hoàng Bá Thụy Minh ngoe ngoẩy cái đầu, chiết phiến trong tay cũng ngoe ngoẩy theo, vì nhìn thấy phản ứng quái dị của Dạ Sương.

      Ta cười khổ đáp trả lại khiêu kích của biểu ca “Ân, muội biết muội là cóc ghẻ, nên chẳng bao giờ tơ tưởng đến thiên nga cả”, xong rồi nàng cười tà mị, nhún nhún vai

      ta vội vàng nở nụ cười chói lóa, bộ dáng tiêu sái mà phong lưu đáp “nhưng huynh ngại đâu, xem ra tiểu muội mở lòng với huynh hơn”, mày nhướn nhướn lên, bộ dạng thập phần xảo trá

      nhanh chóng bay lại ôm ta, ta dùng chân, đạp cú vào mặt , giọng có chút vênh váo “chiếm tiện nghi của muội, chẳng biết chữ chết viết sao a”

      “ai nha, biểu tiểu muội hảo dữ, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc nha, đạp vào khuôn mặt quí báu đáng ngàn vàng của huynh rồi, lỡ như bị phá nhung nhan sao, bắt đền tiểu biểu muội nha” sờ sờ vào mặt, giọng ủy khuất, đột nhiên cong miệng, cười tà

      Chợt suy nghĩ thoáng chút, ta từ từ lại chỗ biểu ca của ta, giọng giễu cợt “thế…huynh muốn làm …sao a” dùng ánh mắt quyến rũ nhìn , khiến ta lùi bước, ta tiến bước.

      vội vàng sợ hãi la lối “Ngô, biểu tiểu cùng huyết thống nha”, hảo quyến rũ, hấp dẫn mà khiến ta cũng, nhưng hợp lễ giáo nha, trái đạo đức a.

      Ta cười khổ trong lòng, tay nâng lấy cằm huynh ấy, nở ra nụ cười phóng đãng, lật tay lại, nguyên con rắn lè lưỡi ra liếm vào mặt , mặt tái mét, ngất xỉu lúc nào cũng chẳng biết, ta cười ra tiếng, cười rất khoái trá, ra biểu ca của ta hảo nhát gan nha, có chút xíu mà cũng ngất xỉu, hắc hắc hắc

      người đến bên nàng từ lúc nào nàng chẳng hay biết chỉ lo ngắm nam tử bất tỉnh nhân dưới đất, chợt nhiên có tiếng vọng lại đằng sau, giọng trầm thấp mà lại lạnh lẽo “xem ra muội hảo vui”.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương hai mươi hai: Ghen tuông
      Edit: Tiểu Mạc Tử
      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Nàng bị đại ca nàng nhanh chóng lôi nàng , nàng chỉ biết chột dạ ủy khuất cúi mặt xuống.

      Nàng nào để ý sắc mặt lúc này phi thường thối, đầu bốc khói như ngọn núi lửa sẳn sàng bộc phát bất cứ lúc nào, khuôn mặt tuấn tú đầy hắc tuyến, lúc nàng bị mất tích ngừng tìm nàng, tự trách mình quá bất cẩn để nàng bị bắt .

      Nàng mất trí nên võ công cũng thua kém người ta, nhận được bức thư của tên đại ma đầu đó càng lo lắng cho nàng bị tên đại ma đầu dày vò, lương tâm bị cắn rứt, sợ hãi khi cảm giác mất nàng, mới nhận ra ta chẳng muốn làm hảo đại ca của nàng, muốn làm nam nhân của nàng, nhưng lại cười khổ trong lòng.

      phi thường vui khi nghe được nàng bình an vô nàng còn cư nhiên trêu chọc cả tên đại ma đầu, rất khó khăn trong việc mua tin tức, trả đũa cho nàng, vì biết nàng rất thông minh nên biết cách hành

      Lúc nàng theo mẫu thân về, cũng rất muốn như tên biểu đệ của mình được ôm trầm lấy nàng, vuốt ve nàng, hảo hảo sủng nàng, lúc nàng bận rộn vì nàng mà chăm sóc tiểu bằng hữu của nàng.

      Nhưng hồi nãy, những cảnh đó cho thấy gì, nàng dùng dáng vẻ phi thường phóng đãng để nhìn tên biểu đệ của , rất tức, tức đến nổi muốn xông ra bóp cổ nàng, tại sao nàng chỉ hành động như thế cho những người ngoài coi, nàng coi là gì, cư nhiên chẳng bằng tên đại ma đầu có thể ngày đêm nhìn thấy nàng chạy nhảy, chẳng bằng tên biểu đệ của mình có thể vui đùa cùng nàng, cuối cùng là gì trong lòng nàng.

      Nàng cảm thấy đại ca nàng càng bóp tay nàng càng chặt, bất giác nàng la lên kháng nghị với hành động thô lỗ của đại ca “đau…đại…ca…”

      Hoàng Bá Hạo Minh chẳng thèm xoay đầu lại, mực lôi nàng tới căn phòng, thô lỗ thả nàng ngồi xuống gường, phi thường tức giận ngồi xuống ghế uống trà hạ hỏa, cơn tức tràn ngập bụng, chẳng thể nuốt trôi thứ gì ngoài trà cả.

      Nàng cảm giác nàng như bị bắt gian, nương tử chột dạ khi bị trượng phu nhìn thấy mình câu dẫn người khác, nhưng nàng và biểu ca chỉ đùa với nhau thôi mà, nàng thích trêu ghẹo biểu ca, nhưng giờ nàng hối hận “muội…chỉ..đùa….với biểu…ca, chất… có ý ….gì……khác”

      chẳng thèm gì, cứ ngồi như tượng đá, người tỏa ra hàn khí trăm năm chưa thể tan mà còn ngừng phát ra khí lạnh cả người, khiến nàng bị sợ hãi cực điểm cứ như ngồi trong tù vậy còn khổ hơn là ngồi tù nữa, bất giác mắt lưng tròng, tưởng chừng từng giọt từng giọt rời khỏi hốc mắt rơi xuống má nàng.

      Nàng cũng nhận ra nàng hảo nhớ trong những ngày qua, chỉ cần thấy trái tim nàng nhảy múa thôi, nàng rất sợ khi nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng xem nàng là muội muội nữa

      Dù là hảo muội muội cũng được, nhưng nàng cầu xin đừng đối xử với nàng như vậy, bất ngờ nước mắt tích tụ hốc mắt lâu rơi xuống từng giọt từng giọt.

      ta nghe được tiếng khóc nhanh chóng qua bên nàng, bất tri bất giác dùng đôi môi bạc của mình hôn những giọt nước mắt trân bảo kia, đáng trách mà, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng nàng, để nàng vùi đầu vào vòm ngực cường tráng của , tay ngừng chuyển lên lưng, ôn nhu vỗ về lưng nàng dỗ dàng nàng, giọng trầm hẳn “xin lỗi, đại ca cũng chẳng biết giờ này đại ca làm gì nữa”

      Nàng cứ ngừng vùi đầu vào lòng , tham lam hít mùi thơm nam tính người , dù biết là làm trái đạo đức nhưng nàng cũng muốn lần được người đàn ông mình ôn nhu ôm nàng, thương nàng, lúc này nàng chẳng còn nghĩ được gì nữa đầu óc trống rỗng, hai tay bất chợt vòng qua thắt lưng của .

      Nhận thấy cũng run người, nhưng lại dùng hai bàn tay to lớn ôm lấy nàng, đặt hai chân nàng ngồi giữa người .

      Lúc ta thanh tỉnh hơn chút, ta vội giật mình, cư nhiên ta hình làm con sắc nữ, lão thiên a, ta làm trò gì đây được cứ thế xong, ta vội vàng bật dậy trong vòm tay ấm áp kia, nhưng lại bị kéo vào lòng đại ca như cũ, ta sợ hãi lắp bắp nên lời “đại ca, tha lỗi…cho muội….muội cùng….biểu ca. …..”

      cho nàng hết câu Hoàng Bá Hạo Minh nuốt lấy đôi môi đỏ thắm kia, bá đạo cắn cắn vào môi nàng khiến nó càng đỏ thêm, nàng bất chợt la lên “a”, thầm rủa nàng ai kêu nàng làm động tâm.

      Đôi môi nhanh chóng bị tách ra tham lam tàn phá miệng nàng, ôn nhu câu dẫn chiếc lưỡi đinh hương nàng, bá đạo lấy tất cả ngọt ngào từ trong miệng nàng, dù mới đầu nàng phản ứng là đánh ngực , nhưng rồi chợt mềm nhũn ra như cọng bún, bắt đầu nóng ran trong người, hít thở thông, trái tim bắt đầu muốn nhảy dựng lên, đập loạn xạ, mất hết lý trí chìm đắm trong nụ hôn quá đỗi ngọt ngào kia.

      cũng đấu tranh tư tưởng, lúc nàng muốn dời khỏi , bất ngờ khi ôm trầm lấy nàng làm ra chuyện đồi bại gia phong như thế này, nhưng thích mùi hương của nàng, thích nữ tính của nàng, dáng người nhắn nhưng đường cong lại hoàn mỹ, vì nàng câu dẫn dục vọng của , nàng thành công phá vỡ tiếng lòng của .

      lúc này khẽ cắn cắn lên đôi môi nàng mới thỏa mãn dù nuối tiếc rời khỏi đôi môi đỏ thắm kia, nếu sợ kìm chế nổi mà ăn sạch nàng, nàng thở hồng hộc trong lòng , nàng cũng tin nổi nàng cùng vừa làm gì đây, lý trí của con người, phản ứng của nàng, nàng khống chế được, bất giác đôi gò má ửng hồng.

      nhìn lấy đôi mắt gợn tình phủ đầy sương mù cùng đôi môi đỏ thắm càng đỏ lên , bụng truyền đến trận xôn xao, vội cắn môi dưới, bình tâm rồi nhàng “đại ca thất lễ”

      Nàng nhanh chóng lên tiếng “Ân, muội….chẳng sao….”. Lúc này lại giở giọng trâm trọc nàng “xem ra muội hết chảy máu mũi vì huynh, đổi lại là khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai nha, sắc nữ”

      “Cái gì”, ta tự lấy tay bịch lấy hai má của ta, liếc nhìn tên sắc lang này, ăn đậu hũ ta xong chẳng chùi mép mà châm trọc ta nữa.

      ta dùng đôi tay to lớn thon dài hất hai tay của nàng xuống nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng tràn đầy đau khổ “đại ca chẳng biết kìm chế, cư nhiên lại làm ra chuyện này cùng muội, tha lỗi cho đại ca”

      Ta cũng đau khổ kém vừa chìm trong hạnh phúc ngọt ngào trong thiên đường bị đá thẳng xuống địa ngục, sắc mặt trầm lắng, nhàn nhạt “ Ân”, đầu óc trống rỗng dường như nghĩ gì thêm nữa,

      Có điều ta hiểu nổi đại ca nghĩ gì, chẳng phải người mà đại ca thích Đan Đan sao, ta cười khổ, bất tri bất giác trái tim nhói đau, vậy có phải là trong nhất thời vui vẻ mà đại ca hành động như thế, ghen sao? đâu…………….

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương hai mươi ba: Vị lão cha đại nhân cực soái
      Edit: Tiểu Mạc Tử
      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Lúc này đại ca cùng ta ngồi trong sảnh, ta dù rất ngại nhưng nhanh chóng trấn an bản thân mình cho mình phun máu ra mà chết, nếu ta chết tốt vì ta cùng đại ca “vụng tình” mà đến trễ, ta ủy khuất, hai tay đan chặt vào nhau, vì rất nhiều ánh mắt phi đến chỗ ta, Thụy Minh biểu ca dùng ánh mắt giận dữ trừng lấy ta thôi, dù ta biết mình hơi quá, nhưng ta cũng bị trừng phạt rồi nha ( :)) )

      Vị lão cha đại nhân cao cao tại thượng tọa chiếc ghế chủ gia đình, đôi mắt dù mang theo vài nếp nhăn, nhưng vẫn còn rất sáng và minh mẩn, khẽ liếc nhìn thân ảnh rụt rè dưới kia, giọng trầm thấp vang lên“Dạ Sương, ngẩn đầu cho phụ thân nhìn xem nào”, từ hồi nó 10 tuổi, ta mất 5 năm, nay nó lại cúi đầu xuống, ta làm phụ thân kiểu gì đây, ngay cả mặt thiên kim của mình còn chẳng nhận ra.

      Thấy nàng vẫn cúi đầu, lão nương đến, vỗ vỗ bã vai nàng, khiến nàng nhìn thẳng lên vị lão cha đại nhân, bất quá nàng ngẩn ngơ trước nhan sắc của lão cha đại nhân nàng, dù già nhưng vẫn còn là soái ca nha, nhan sắc phai tàn theo thời gian, y chang đại ca, dù đại ca soái hơn đây là nhân bản tương lai của đại ca ta, bất chợt ta muốn chảy cả nước miếng, vội cắn môi dưới, cư nhiên mình lại thèm thuồng hai người này, điên mà, biến thái, sắc nữ, sắc nữ a a a a

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt vội chọc ghẹo nàng “sao thấy lão cha của ngươi soái ca quá, nên thèm thuồng à”, nàng sớm quen với các nữ tử thường hay ngắm nhìn thân ảnh của tướng công nàng, nhưng nghĩ là đồng hương xuyên-qua của nàng cũng hảo biết thưởng thức sắc đẹp đó nha ( chỉ thế đâu tỷ ơi :)) )

      囧 khẽ liếc đại ca đại nhân của ta quả nhiên ánh mắt như hổ báo phi thẳng tới chỗ ta, vì che đậy chột dạ của ta, ta vội ho khan, tự trấn an mình rồi “mẫu thân đại nhân, người biết đùa”, vội cười nhạt nhẽo, để che giấu phóng túng của mình

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt càng cảm thấy vui mà trêu ghẹo nàng “ sao, hảo đáng nha ngươi suy nghĩ gì chỉ có ngươi biết thôi”, có phải ta có nhìn nhầm ? Ta vừa thấy nha đầu này liếc nhìn Minh nhi, cả hai tựa như rất mờ ám, hy vọng ta tuổi già mắt kém. (mới 40t mà bảo mắt kém :)) )

      Vị lão cha đại nhân ta hừ lạnh tiếng khiến lão nương biến thái của ta chột dạ, liền cúi đầu, ta đương nhiên cười thầm trong lòng hắc hắc, là mát dạ khi nhìn thấy lão nương tự tin ngạo nghễ lại có điểm yếu là phi thường sợ lão công nha, ta muốn cười ra tiếng, nhịn hảo cực khổ nha.

      Hoàng Bá Thuần thấy thiên kim của mình chẳng ý tứ gì cả, xem ra tin đồn trầm cảm về thiên kim có thể bác bỏ từ đây, nhàn nhạt lên tiếng “Khụ, sương nhi muốn cười cười , hà tất nhịn”, tiểu hài tử này cũng có ưu điểm đáng của nó, còn nữa tiểu thê tử biết trêu chọc , cư nhiên dám lôi tiểu hài tử này ra châm biến , xem là trò đùa cho lũ nhạo báng, xem ra thả lỏng tiểu thê tử 3 ngày nay mà giờ này lại phản công đây, xem ra phải hảo hảo trừng trị tiểu thê tử.

      Nàng ho khan, bịch miệng lại, tuy nhưng giọng vẫn rung rung “…..khặc… dám…”.

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt liếc nhìn nàng bằng ánh mắt hận thể nuốt nàng vào bụng, liếc lên thấy trượng phu dùng ánh mắt dâm tà như tính toán gì, bất ngờ nàng có chút lạnh xương sống nha.

      “tối nay mở yến tiệc tẩy trần, giờ mau chuẩn bị ” Hoàng Bá Thuần vội thông tri cho mọi người nghe rồi vào phía tiền sảnh.

      Tất cả người ngồi trong đại sảnh này cũng lên tiếng, im lặng nhanh chóng thay thế cho nhiệt tình, lúc này nhị thúc đến gần ta thầm , khiến ta bịch miệng lại cười thầm, đánh vào bã vai của nhị thúc ta.

      Biểu ca của ta vội vàng qua tính sổ, mặt méo mó, trán nhăn lại, giọng chẳng lưu tình nghĩa nào hết “chọc huynh, vui lắm sao, cư nhiên còn…..làm…..” vội nuốt lại câu muốn ‘làm huynh tưởng bở’.

      Ta thảm, chỉ biết cúi đầu ủy khuất với ‘tội trạng’ mình gây ra. Hoàng Bá Hạo Minh thấy vậy liền đến, giọng mang đầy hàn băng“sao biểu đệ, tính ăn hiếp muội muội huynh sao”

      Biểu ca ta giật bắn người quơ quơ tay tỏ ra vẻ ủy khuất, giọng cố đè thắp xuống “Ngô, nào dám đùa….chỉ đùa thôi phải tiểu biểu muội” rồi cười hì hì khóc ra nước mắt, nhìn ánh mắt biểu huynh như muốn ăn tươi nuốt sống ta, đáng sợ nha, sao biểu ca chẳng khả ái giống tiểu biểu muội chứ.

      Tỷ tỷ ta chạy đến ôm trầm ta, giọng tò mò hỏi “hồi nãy, nhị thúc gì cho muội nghe a”

      Ta ghé sát tai nàng thút thít “dù có làm sai chỉ cần đến tìm lão cha, vì lão nương tuy là mão lão hổ nhưng phi thường sợ lão cha”

      Tỷ tỷ ta há miệng cười đến tận mang tai, cười lăn lộn, giọng còn run run “quá…chính…xác….”

      Hoàng Bá Thụy Minh nghe thấy búng lấy tai nàng, cười thầm, nghĩ đến cảnh hồi nãy phi thường vui cơ hồ như cũng muốn cười, nhưng nhịn hảo đau khổ, càng phi thường thương biểu tiểu muội này rồi nha, hảo thú vị.

      Lão nương của nàng lúc này bị lão cha nàng bắt đâu chẳng biết, đại sảnh lúc này chỉ còn lại nàng cùng với đại bá, nhị bá, đại ca, tỷ tỷ , biểu ca, đại sảnh tràn ngập lấy tiếng cười hí hửng.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương hai mươi tư: Cưỡng hôn
      Edit: Tiểu Mạc Tử
      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Lúc này mọi người nhanh chóng dọn dẹp Huyền Vũ sơn trang, các hạ nhân tấp nập làm việc ngừng tay. Trong phòng sổ sách lúc này, có nam tử cùng nử tử . Vị nam tử đó chính là Hoàng Bá Thuần nhìn lấy đống sổ sách này, ra vài tia tán thưởng “xem ra Dạ Sương qua đời rồi, còn đây là đồng hương của muội, quả hảo được việc” tuy mới đầu nghe có vẻ hoang đường nhưng đường tới Tây Vực cho thấy đời này có nhiều chuyện vẫn chưa được sáng tỏ.

      “Ân, nhưng muội muốn đều tra ai hại chết Dạ Sương…….”Huyền Vũ Dạ Nguyệt có chút buồn phiền

      Hoàng Bá Thuần sờ cằm, ánh mắt trầm xuống, nhíu mày lại “Ai lại to gan hại Dạ Sương chứ”. Huyền Vũ Dạ Nguyệt nhanh chóng bước lên dùng tay xoa lấy khuôn mặt biến dạng của Hoàng Bá Thuần, giọng ôn nhu “nhưng huynh hứa với muội, Dạ Sương bây giờ cũng là hài tử của chúng ta, được chứ”

      “biết sao được, tiểu hài tử này cũng rất ngây ngô, huynh cũng hảo thích” Hoàng Bá Thuần thở dài, đành chấp nhận

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt lấy tay lên miệng, mở ra nụ cười quái dị, giọng xảo trá “hô hô, vả lại là trợ thủ đắc lực của chúng ta, có nó rồi, hô hô hô…..”

      Hoàng Bá Thuần lắc đầu thở dài “tiểu thê tử, hảo biết cách kiếm tiền nha, huynh khâm phục muội”. Hoàng Bá Thuần lấy tay choàng lấy Huyền Vũ Dạ Nguyệt, trong phòng diễn ra cảnh xuân vô hạn.

      .
      .
      .
      Gần tối Huyền Vũ sơn trang trở nên náo nhiệt hơn, có gia tộc Âu Nhã cùng gia tộc Thượng Quan đến dự yến tiệc. Mọi người hầu như ai cũng có công việc của mình.

      Trong hậu viên của Huyền Vũ sơn trang có nữ tử nhàn nhạt ngồi dưới mái đình thả hồn về nơi nào, dưới ánh trăng tà mị càng trở nên huyền ảo, nàng cứ ngừng thả đá xuống hồ nước, mắt chẳng hề cử động, thoạt nhìn rất u sầu, như tiên tử mang đầy tâm .

      Từ xa xa tiếng vọng lại “Ngô, ai lại chọc giận tam tiểu thơ nhà Hoàng Bá thế”. Nàng vừa nghe thấy tiếng phi thường tiêu soái lại tràn đầy phong lưu khỏi hỏi ai nàng biết là Âu Nhã Thiên Kỵ, vì thế nàng chẳng hề quay đầu lại ngó ngàng tới . Nàng nhàn nhạt hỏi lại “Di, ngọn gió nào thổi Âu Nhã huynh tới”

      câu nệ tiểu tiết, cư nhiên lại kế bên cạnh nàng “Ngô, ta chỉ muốn ra ngắm cảnh xuân phong chút thôi” ai dè lại là bức tranh mỹ nhân cực đẹp khiến lòng ta có chút xao xuyến.

      Nàng hừ lạnh, vẫn tiếp tục nhìn vào hồ nước, tò mò hỏi “xem ra Hoàng Bá tiểu thơ tâm hảo nặng nha”

      Ta nhàn nhạt trả lời “đa tạ hảo ý của Âu Nhã huynh, tỷ tỷ ta chẳng có bên ta, tỷ ở đại sảnh”, ta chẳng muốn ai làm phiền ta cả.

      đóng thiết phiến lại, tiêu soái đáp “Uy, ta biết, ta cũng vừa ở trong đó ra mà”. Nàng thở dài tính xoay người lại trợn mắt ra thân ảnh cao to cúi xuống, hôn lên môi của nàng???

      , , dám trắng trợn hôn nàng, nàng vội vàng đẩy ra, lau miệng “ngươi, làm gì…….”

      ta cư nhiên liếm môi trước mặt nàng, giọng trâm trọc bộ dạng tiểu nhân lắc đầu làm như mình vô tội “huynh thấy muội buồn, chỉ muốn muội vui lại thôi”.

      Nàng thẹn quá hóa giận, chân đạp lấy chân , giận dữ bước ra đình. xem như gãi ngứa khuyến mãi thêm câu “tam tiểu thơ, hảo ngọt”

      囧Ách, tức chết ta, tức chết ta mà, cái tên tró má công tử kia, trêu ghẹo tỷ tỷ ta xong đến ta còn dám ăn đậu hũ ta, tức quá.

      Nàng vừa vừa dậm chân xuống đất bĩu môi, bất ngờ đụng phải bức tường thịt khiến nàng muốn té nhào xuống đất đột nhiên cổ tay nàng bị người kéo lại và ôm vào lòng

      Nàng nhận ra cái thân hình này liền lắp bắp cúi đầu“đại….ca….đa tạ….”

      Thượng Quan Đan Đan ở kế bên vội lên tiếng “muội muội, gặp ma hay sao mà sắc mặt hảo tệ”

      Hừ, nhắc thôi nhắc đến bực đến phát hỏa muốn phun lửa ra, giờ đây nàng sẵn sàng phun ra lửa được rồi đấy, nàng nắm chặt hai tay thành quyền ở phía sau, hít ngụm khí lạnh, che giấu giận dữ “Đan….tỷ chẳng có gì đáng ngại cả, yên tâm”

      Thượng Quan Đan Phụng thấy hết sắc mặt của nàng “xem ra tiểu muội dối hảo kém”. Đại ca nàng phát ra hàn khí, siết chặt lấy cổ tay nàng, giọng như tên ôn thần “”.

      Nàng bĩu môi “đau”, nàng thô lỗ hất tay đại ca nàng ra, đơn giản vì nàng giận tên tró má kia, lại giận chính bản thân mình chẳng đề phòng, lại thấy được cảnh này, vội vàng bỏ , để lại ba bóng dáng đằng sau, từ từ mất dạng.

      Lúc này tại hậu viên ban nãy, Âu Nhã Thiên Kỵ sờ sờ môi, nghĩ lại cảnh hồi nãy quá là hảo mỹ, chưa từng thấy qua Dạ Sương vận đồ nữ nhi, dưới ánh trăng càng hoàn mỹ, khiến tử chủ được.

      mỹ lệ như khiêu khích , đôi môi đào ngọt ngào gợi cảm, nàng dịu dàng chưa chắc, vì mấy ngày nay gần qua Hoàng Bá Dạ Mỵ, cuối cùng hiểu ý của Hoàng Bá Dạ Sương xứng với Hoàng Bá Dạ Mỵ.

      Hoàng Bá Dạ Mỵ là đại mỹ nhân nhưng cũng chưa từng làm cho ta động tâm. cong miệng lại nở ra nụ cười hoàn mỹ.

      “xem ra Thiên Kỵ đệ động dục với ai đây”, giọng tràn đầy châm chọc, mắt chứa đầy ý cười, Hoàng Bá Thụy Minh tiêu sái tiến vào hậu viên, bộ dạng cực kỳ tà mị.

      Thiên Kỵ quay đầu lại bung cây thiết phiến ra, cười như cười “Ân, ta nghĩ ta sắp lên thành thân sớm hơn huynh rồi đấy”, nở ra nụ cười khiếm nhã.

      Hoàng Bá Thụy Minh hơi bắn giật mình, thân ảnh có chút khượng lại, nhưng lại thấy được nụ cười thập phần tiêu soái của Âu Nhã Thiên Kỵ nở ra, gợi lên lòng tò mò của Hoàng Bá Thụy Minh, nhưng lại cười khoái trá “chà, xem ra tiểu tẩu là ai mà bất hạnh bị Thiên Kỵ đệ chọn trúng”, phải mở đàn cầu siêu cho nữ tử xui xẻo được tên đào hoa công tử này chọn trúng, xem ra tiêu đời rồi, nào có bao giờ ai lòng đâu.

      Hoàng Bá Thụy Minh sờ sờ cằm bước vào đình. Âu Nhã Thiên Kỵ nhíu mày giọng ủy khuất “Ngô, Thụy Minh huynh đừng có làm như ta xấu xa lắm bằng, ta và muội ấy cũng rất xứng đôi đấy”, phải tự tin mà rất xứng đôi nha (Thiên Kỵ ca phải gọi là siêu cấp tự cuồng+ siêu cấp mặt dày)

      Hoàng Bá Thụy Minh lại giật mình, nắm lấy tay , nhíu mày nghi hoặc bất chợt cười hả hê rồi “đừng cho huynh nghe là đệ thích nhị muội ta quá độ đến mức điên loạn nha” nhị muội là ai, ngây thơ lại là cực phẩm nữa nha, tình còn chẳng thấu hiểu, chi là muốn cùng bạc đầu giai lão với tên tiểu tử thối này.

      Thiên Kỵ mở ra nụ cười tươi như gió xuân phong sắp ập đến đến, sờ sờ lấy cằm cười mình, chẳng thèm để ý Hoàng Bá Thụy Minh ôm bụng cười hả hê, cười lăn lóc.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương hai mươi năm: Chuyện này chưa xong chuyện kia lại tới
      Edit: Tiểu Mạc Tử
      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      ♥♥♥
      Có ba thân ảnh bước đến hậu viên thấy cảnh rất bắt mắt, tên hề ngồi ôm bụng cười, tên cười như nam nhân dâm đảng. Thượng Quan Đan Đan lên tiếng trêu ghẹo phá vỡ bầu khí phi thường quái dị “Di, xem ra tiểu nữ nên bẩm báo cho Hoàng Bá bá phụ cùng Âu Nhã bá phụ mời đại phu đến bắt mạch cho hai huynh”Đan Phụng cũng tấn thêm câu “Ngô, xem ra hai huynh nhanh chóng kết thúc cuộc đời phong lưu tài tử a”


      Hoàng Bá Thụy Minh vội vàng tự trấn tĩnh mình, ho khan “khục, nhưng ta vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ, buồn cười sao”, xong lại muốn cười nữa

      Âu Nhã Thiên Kỵ nhíu mày kiếm xuống, giọng mang đầy trách móc “chuyện thành thân của đệ mà lại làm trò cười cho huynh, huynh toàn nghĩ xấu đệ” tại sao lại có bằng hữu vô lại như Hoàng Bá Thụy Minh chứ, lại cực kỳ vô tình nữa.

      Hoàng Bá Thụy Minh vội vàng xách đít qua bên Âu Nhã Thiên Kỵ, giọng tò mò cực độ muốn biết kết quả ma hỏi “thế là vị tiểu thơ nhà nào”

      Âu Nhã Thiên Kỵ vội thẳng người lên chiết phiến trong tay ung dung phe phẩy theo gió, giọng tràn đầy sủng nịnh “để muội ấy lớn thêm tý, nhận thức ta, ta ngại giam mình trong cuộc sống hôn nhân với muội ấy”

      Hoàng Bá Hạo Minh ánh mắt lóe sáng khuôn mặt giật chút, nhíu đôi mày rậm của mình lại mà nghi hoặc, vội cười nhạt nhẽo trong lòng, nhếch đôi môi bạc thần mà “xem ra Âu Nhã đệ chẳng thể”

      Thượng Quan Đan Đan giật mình, kéo lấy cổ tay áo của Hoàng Bá Hạo Minh “này, huynh biết ai sao?”, đừng cho ta nghe hai đại phong lưu này là tiểu muội tử của a.

      Âu Nhã Thiên Kỵ bất chợt trợn mắt bước đến, giọng mang theo vài phần ngạc nhiên “vì sao huynh biết chẳng thể”, nghĩ thầm quả nhiên huynh ấy phi thường thông minh nhưng sao nể mặt của tiểu sương dù sao cũng sắp trở thành người nhà (tự sướng tiếp)

      đến đây Hoàng Bá Thụy Minh sắc mặt chút khí huyết nhìn chằm chằm vào họ, giọng nghi hoặc “Thiên Kỵ đệ, dù đệ thích ai nữa nhưng biểu tiểu muội chẳng hợp với đệ”, tuyệt đối thể đẩy tiểu biểu muội đáng cho tên đại phong lưu này được.

      Âu Nhã Thiên Kỵ nở ra nụ cười tự tin khẳng định “đệ tin đệ mang đến hạnh phúc cho muội ấy”

      Hoàng Bá Hạo Minh cười khinh bỉ, Thượng Quan Đan Đan bước đến chỗ Thiên Kỵ, giọng châm chọc “xem ra huynh thua là cái chắc”

      Âu Nhã Thiên Kỵ ngạc nhiên, trợn mắt lên “sao muội biết chẳng thể”. Thượng Quan Đan Đan thút thít bên tai cho huynh biết”

      ta bực mình cáu quát “Đan muội”. Thượng Quan Đan Đan xong cười tà mị, lắc eo qua bên Hạo Minh cùng muội muội mình.

      Hoàng Bá Thụy Minh lúc này cũng lên tiếng “chúc đệ may mắn, nhưng hy vọng đệ quá đáng làm mất tình cảm huynh đệ của chúng ta”.Tiếc biểu tiểu muội với cùng huyết thống, nhưng cũng chẳng bao giờ tự tin giao biểu tiểu muội của cho tên phong lưu này, ai cũng chưa từng qua khỏi nửa tháng.

      Âu Nhã Thiên Kỵ mực khẳng định “Yên tâm, Thụy Minh huynh” nhất định khẳng định là mình nàng đến cỡ nào

      Trong đình lúc này tràn ngập băng giá, hàn khí tỏa ra khắp nơi khiến nơi này càng u ám thêm.

      .
      .
      .
      Còn nàng quá bực mình, hít thở thông cả người nóng bừng lên như lửa đốt, vội vàng phi thân ra khỏi nhà, hướng lên phía khu rừng, phi thân lên cây cổ thụ cao và to nhất.

      Quả nơi khiến nàng dễ thở hơn, vội cười làn gió thổi lồng lộng đến cơ hồ như hất tung cả trâm đầu nàng, nàng vội bức hết trâm xuống để vào túi áo, hai tay dang rộng ra, nhắm mắt lại để hưởng thụ khí trong lành này, tiểu phiền phức thấy thế vội lên tiếng

      “Ngô, chỉ bị ăn đậu hủ thôi, có gì buồn phiền”, người đại đây sao, cổ hủ nha.

      Nàng trả lời, im lặng, tận hưởng những trận gió đập vào mặt, ù vào tai nàng, cứ để tóc tung bay trong gió.

      “chỉ là thấy đại ca chung với tình nhân thôi mà cũng ăn dấm chua đến mức này”, là tiểu ích kỷ nha, những sắc nữ mà còn là quỷ hẹp hòi.

      Nàng nhẫn, nàng tức giận cả hai chuyện cơ, vẫn phải nhẫn.

      “Di, chỉ là chuyện như con thỏ thôi, mà bat2 ta thấy ngươi dạo này rất có số đào hoa”, vẫn bỏ qua cơ hội nào để châm chọc nàng.

      Nàng kiên trì nhẫn đến cùng, ‘nhẫn’ là chính, nếu nàng đại khai sát giới mất.

      “nhưng tiểu mạc a, ngươi hà tất chịu đựng muốn biết phải hỏi chứ”, cứ thấy đại ca với tình nhân lần lại ghen lần là còn phiền phức hơn a.

      Nàng vẫn im lặng mặc cho tiểu phiền phức tụng kinh bên người nàng, mắt vẫn hướng về nơi ánh trăng vàng tỏa sáng, khẽ chiếu những ánh vàng huyền ảo tà mị lên khuôn mặt tràn đầy tâm của nàng.

      Sau hồi nàng bình tĩnh nhiều, tâm trạng cũng thoải mái hẳn lên, mái tóc nàng cứ để thẳng tắp đung đưa trong gió đêm, khu rừng được ánh trăng thắp sáng càng trở nên tà mị, có đôi mắt lóe sáng trong bóng đêm của khu rừng.

      Nàng mê mẩn cảnh đẹp của đêm, trong miệng ngừng hát:


      Tính tình hơi ngang bướng
      Lại càng khá hung hăng

      Tính tình ngỗ nghịch
      Lại càng ngông cuồng
      Luôn thích cãi nhau
      Mặc dù tỉnh rồi
      Và còn hay bịa chuyện
      Vào những lúc nhàn rỗi
      ……
      Wó ó o ò…o…đó là nào vậy
      Há….chính tôi là ấy đấy
      Suốt ngày cười vui
      Và hay gây chuyện
      từng mơ hồ
      Bất chấp tại họa
      từng du ngoạn bốn phương
      Dám dám hận
      ……

      (Bài hát mang tính chất minh họa, nữ chính hát gì, hát ra sao chỉ người trong truyện mới biết http://mp3.zing.vn/bai-hat/-Co-Mot-C…/ZWZCB687.html)

      Nàng lúc này dừng chân lại, ngừng hát, vì phát có người theo dõi nàng, tâm trạng nàng lúc này tràn đầy vui vẻ, nhàn hạ trâm trọc “Ngô, nhàn hạ nha, được người ta theo dõi suốt đường , xem ra Minh Giaó phải đầu quân sang Thiên Cơ Các”, trong giang hồ người có thù với gia tộc nàng chỉ có Minh giáo

      Bóng nam tử phi thân xuống, tháo khăn bịch mặt ra, nở ra nụ cười tà mị “tam tiểu thơ biết đùa”

      Nàng sờ sờ cằm, giọng mang đầy hàm ý giễu cợt “giáo chủ chẳng phải đêm khuya bái phỏng là đòi lấy mạng tiểu nữ chứ”

      Hàn Tuyết khuyết cười khổ “Di, nếu bổn giáo chủ muốn giết tam tiểu thơ ra tay từ lâu”

      Nàng xoay đầu lại, tiêu soái , còn sau lưng nàng. Nàng tò mò hỏi “đừng cho tiểu nữ biết giáo chủ nhàn hạ dạo giống tiểu nữ nha”

      Hàn Tuyết Khuyết sờ đầu, giả ngu, vờ như che giấu cái gì “Ngô, đêm đến trời lại đẹp như thế, đương nhiên phải dạo” cười khổ trong lòng trời sợ đất sợ, cư nhiên lại sợ này.

      Nàng cười nhạt, xoay đầu lại, cười “thế giáo chủ phải mình từ đoạn này rồi, tiểu nữ chẳng thể bồi” nàng để ý dường như nàng hảo thích châm chọc tên này.

      Hàn Tuyết Khuyết vội vàng nắm lấy tay nàng, ôn nhu “thế bổn giáo chủ có thể tiễn tiểu thơ đoạn”.

      cơ hồ điên loạn vì nàng, từ lần nàng lộ ra thân thế nụ cười tràn đầy mùa xuân đến, má bên trái lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn tôn lên hoàn mỹ của nàng, trong mắt nàng chính là tiên tử hạ phàm, cả ngoài thoát tục chẳng bám lấy bụi trần.

      Khi nãy vừa bắt gặp nàng, nàng mỹ lệ và thanh nhã, ngay cả giọng hát cũng ngây ngô như con người của nàng ấy ( đâu ca à lầm to rồi == ), ngây thơ của nàng khiến thể rời mắt khỏi từng hành động của nàng mà đắm chìm trong giọng hát của nàng, vì nàng mà phát điên, rất tiếc Huyền Vũ sơn trang canh gác nghiêm ngạt, dễ gì lọt vào, nếu ……

      Ta nhún nhún vai cười “để xem giáo chủ nhìn tiểu nữ bằng ánh mắt nào ”, ta thấy hơi kỳ kỳ nha, đó là người luôn đòi giết ta nha, hay thông hiểu lời ta hôm đó? Chắc vậy.

      Bất giác Hàn Tuyết Khuyết giật mình, khỏi cười khổ thêm lần nữa, tiểu nữ này khiến tâm trí đê mê thôi mà lại phi thường thông minh, lại pha chút nghịch ngợm hay bỡn cợt , chẳng xem là gì, trong khi các nữ tử khác vừa thấy tuấn tú cường tráng bu lại như kiến thấy đường.

      ta vội trả lời, minh oan cho mình “Ngô, bổn giáo chủ là hạng người như vậy sao”, nếu muốn ăn nàng ăn từ lâu, vì muốn nàng tự nguyện.

      “ừm, thế tốt”, Hoàng Bá Dạ Sương thấy cũng tốt, nên từ chối lỡ nổi quạu lên mà phát điên nàng chết tại nơi khỉ ho gà gáy này sao, đùa ư? Bảo toàn mạng là chuyện hệ trọng a, vì nàng còn đời lắm a.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :