1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      @Nhã Linh cho ta hỏi, tr này chính chủ chưa làm ebook đúng ? nếu chưa, bạn xin phép chưa/

    2. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      trước đọc bộ này đoạn đầu tác giả viết rất hay nhưng đoạn sau có yếu tố huyền nhuyễn mình ko hiểu :-((

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      E có xin chủ nhà r, nhưng còn ebook thì chủ nhà k làm. Chỉ có ebook chui ở bên stent thôi ạ
      minmin1009 thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương mười chín: Kế mỹ nhân
      Edit: Tiểu Mạc Tử
      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]♥♥♥

      nữ tử cầm tay đại đao, từ phòng đá chém vị nam tử ra tới tiền sảnh, ngừng chém điên cuồng, nhưng nhát nào cũng có trúng vị nam tử đâu, nào là bình hoa cổ, bức họa đắt tiền, bình hoa quí hiếm, bàn ghế cũng bị hất tung cả lên, vị nam tử nhàn nhạt phi thân lên ngồi xà nhà, chiết phiến ung dung trong tay, giọng mỉa mai “Uy, nàng thực tính phá sập sơn động của đại ca nàng, nha, nguyên lai nàng là tiểu hài tử hư hỏng nha”

      Hàn Tuyết Cơ càng tức giận hơn chỉ tay lên xà nhà, thở hồng hộc “tên **, xuống mau”

      “ngô, ta nào phải tiểu hài đồng 3 tuổi” vừa vừa cười , lộ ra lúm đồng tiền xinh xinh,hai chân cứ đung đưa bộ dạng rất nghịch ngợm

      Hàn Tuyết Khuyết hết sức để phi thân lên, chỉ biết ở dưới thở hồng hộc, Hàn Tuyết Khuyết đến, cơ mặt giật giật, ngắm nhìn căn phòng sang trọng giờ biến hóa thành bãi chiến trường mà muội muội cùng tên mặt trắng này rày dựng lên, trong đầu chỉ có ý nghĩ .Hàn Tuyết Cơ giật bắn mình, nghĩ thầm: thảm rồi!

      Sắc mặt giờ phi thường thối, thối đến cực điểm, lúc trắng lúc xanh, bất ngờ phi thân lên đánh chưởng vào tên mặt trắng, nhưng đâu ngờ tên mặt trắng này, thoát thoát , nàng nội công rất thâm hậu, nhưng võ công dốt nát nên chỉ có thể tránh thôi, nhanh chóng phi thân nơi khác, giọng giả vờ như ngây thơ vô số tội “ngô, ta là người bị hại a”

      Khuôn mặt tuấn lúc này của cơ hồ méo mó, sắc mặt phi thường thối, ra lệnh “người đâu, bắt lấy cái tên mặt trắng đáng chết này”

      Nghe được lệnh họ nhanh chóng xông lên, toàn là những cao thủ, Hoàng Bá Dạ Sương giả vờ ủy khuất “Di, người lịch sao lại hở chút động tay động chân”, chiết phiến vừa bung ra, đỡ cú đá của vị hắc y nhân, tùy tiện hất tay sau lưng đỡ lấy chưởng của tên định đánh lên, cảm thấy ổn nhìn thấy bóng dáng người, nhanh chóng phi thân sang vị nữ tử hắc y nhân giọng oan ức “tỷ tỷ a, cứu mạng”

      Vị nử tử bất chợt cười lên, lũ hắc y nhân lúc này chẳng biết phải làm sao, có nên đánh hay ?

      Khuôn mặt tuấn tú biến dạng, giọng phóng ra ám khí , cười kinh bỉ “nam tử hán đại trượng phu dám làm dám nhận, cư nhiên lại yếu đuối trốn sau lưng nử tử, hèn hạ”

      Nàng hít hít mũi, sờ sờ cằm, giọng phi thường tiêu sái lại phóng đãng “ngô, làm nam tử hán đại trượng phu để làm gì, ta thích làm lưu manh, vô lại, vả lại ta là người bị hại nha” xong nàng còn chớp chớp đôi mắt hạnh của mình.

      Lúc này Hàn Tuyết Cơ chột dạ, quát “câm miệng, tại bạch diện thư sinh ngươi….”

      “đủ rồi, còn muội Vô Ngân muội có ý gì”, Hàn Tuyết Khuyết còn nhẫn nại, mà đánh gãy lời chối tội của muội muội mình, nhìn Vô Ngân bằng ánh mắt lãnh, giọng đè thấp lại.

      “ý gì, chẳng lẽ huynh biết”, Vô Ngân hai tay chắp lại đằng sau, bình thản trả lời. Trong lòng nghĩ thầm hay lắm tiểu muội muội Dạ Sương a, ta hảo khâm phục muội, mặt dày hơn cả thước băng, đánh chết cũng nhận.

      Hàn Tuyết Khuyết sắc mặt tái xanh, hai mắt đỏ ngầu, suy nghĩ nhiều mà xông lên đánh với Vô Ngân, Vô Ngân nhanh chóng tiếp nhận khiêu chiến của , đánh cả hai người, quả nhiên võ công của giáo chủ Minh Giaó cũng hảo lợi hại nha, khiến họ ngừng né chẳng tìm được sơ hở nào trong chiêu thức của Hàn Tuyết Khuyết

      Nàng thấy ra tay chiêu nào cũng chẳng nể tình, chiêu nào cũng là tử huyệt, xem ra điên lên, bỗng nhiên dưới áo Hàn Tuyết Khuyết lên con dao sắc béng, nàng tinh mắt thấy được, đẩy Vô Ngân ra, nhanh chóng cúi đầu để né nhát dao, người tính chẳng bằng trời tính, rất may nàng tránh kịp lúc, con dao lúc này chặt đứt sợi tơ thượng hạng của nàng, khiến mái tóc đen đáy thẳng tắp như suối của nàng từng sợi từng sợi rơi ra.

      Bây giờ nàng phi thường đẹp ai cũng biết nàng chính là nữ phẫn nam trang, Hàn Tuyết Khuyết cơ hồ như bị cuốn hút vào đôi mắt hạnh sáng lấp lánh như những tinh tú trời.

      Khuôn mặt giờ này của nàng phi thường phóng đãng và hấp dẫn người khác phái, nàng thuận thế nhướn mi bất chợt cười mỉm chi thấy thời cơ đến, nhanh chóng lôi lấy tay của Vô Ngân, phi thân bay , và quay đầu lại khuyến mãi thêm câu “muốn làm võ lâm minh chủ danh chính môn thuận mà dành, thủ đoạn này chẳng ai phục đâu, cảm tạ chăm sóc tại hạ mấy ngày qua”, rồi nháy mắt cười dâm đảng rồi mất dạng.

      Bỏ lại sau lưng tên giáo chủ Hàn Tuyết Khuyết đứng như tượng đá, ngay cả thuộc hạ của cũng đăm chiêu, Hàn Tuyết Cơ vẻ mặt kinh ngạc che bớt tái nhợt, ngừng lẩm bẩm, cay nghiệt “ta bị lừa thê thảm, thù này nhất định phải trà”

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương hai mươi: Diện kiến mẫu thân đại nhân
      Edit: Tiểu Mạc Tử
      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      Huyền Vũ Dạ Nguyệt
      ♥♥♥

      Hai bóng người quản ngày đêm phi thân đến thị trấn gần kinh thành, nhanh chóng bước chân vào tửu lâu, lúc này vị nam tử bạch bào nhanh chóng chỉnh tranh lại trang phụcLiếc nhìn vị nử tử hắc y trước mặt, cười “đa tạ, Đan Đan tỷ tỷ giúp đỡ”, hồi nãy nàng nghe thấy Hàn Tuyết Khuyết gọi Thượng Quan Đan Đan là Ngân chắc chắn là Vô Ngân rồi, nữ sát thủ của nước Thần Trường.


      Sắc mặt Vô Ngân có chút tái xanh và ngạc nhiên“Sao người biết là ta”

      “Đôi môi, cùng đôi mắt của tỷ bán đứng tỷ”, Hoàng Bá Dạ Sương cười , khẳng định . Lúc đầu nàng nhìn thấy đôi mắt tựa như rất quen thuộc, còn đôi môi đó nữa nàng cũng chưa chắc đành đánh liều phen, khi lại gần ngửi thấy mùi hương thảo dược nàng càng khẳng định chính là Thượng Quan Đan Đan

      Nàng chẳng hề câu nệ tiểu tiết nhanh chóng ngồi lên gường, Thượng Quan Đan Đan liếc nhìn nàng, cười “muội biết , hai ngày nay muội nổi tiếng khắp kinh thành a”

      “Cái gì”, nàng kinh ngạc, đôi mắt hạnh to tròn như nai tơ ngơ ngác nhìn lấy Thượng Quan Đan Đan

      “Thiên Cơ Các tức là đại ca muội trả đũa cho muội, mua được tin tức từ Minh Giaó, rồi kể nên lịch sử oai phong lẫm liệt của muội những ngày qua cư ngự tại Minh Giaó, mới đầu tỷ còn chẳng tin, nhưng sau khi đến đó tận mắt chứng kiến biết, muội che dấu quá lợi hại, quá gian xảo, hắc hắc”, Thượng Quan Đan Đan vừa vừa cười tà mị với nàng

      Nàng chột dạ, hít mũi cái, vội vàng đẩy sang cho Thượng Quan Đan Đan “Di, muội cũng chưa bằng Đan tỷ che giấu lợi hại , muội chẳng qua được giúp đỡ của Hàn Tuyết Cơ mà tiêu khiến trong những ngày bị giam giữ”

      Lúc này trong phòng bật ra tiếng cười hả hê khoái trá của hai nữ nhân, nàng lúc này mới nhớ đến “vì sao tỷ làm nữ sát thủ?”

      Thượng Quan Đan Đan chưa kịp thốt lời “Rầm” Đột nhiên phòng bật ra, cả hai đều giật mình.

      Phòng nàng lúc này đông nghẹt người nữ tử áo phấn hồng phất tay áo tỏ ý lệnh cho mọi người lui ra.

      Trong phòng còn lại 2 bóng người, vị nữ tử vận xiêm y màu hồng phấn nhạt, ngồi liếc mắt với vị nam tử bạch bào ngồi mép gường sám hối

      Ta nghĩ đây chắc là mẫu thân của thân xác này rồi, khuôn mặt giống hệt tỷ tỷ ta nhưng lại đẹp hơn nhiều, trán có nốt chu sa, đôi mắt sáng như mặt trăng, chiếc mũi cao cao của mỹ lệ, đôi môi mỏng hồng gợi cảm, mái tóc đen đáy mượt mà, thân hình đầy đặn mà kiêu sa, như tinh linh xuất trần, nếu ta là nam tử mình chắc hẳn chảy nước miếng rồi

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt phá vỡ bầu khí im lặng trong phòng lúc này “ngươi là ai”

      Khuôn mặt nàng phút chốc trắng, rồi xanh, nàng chột dạ, nàng cũng biết người này là đồng hương xuyên-qua nhưng nàng làm sao cho người này nghe, con của họ cưỡi hạc quy thiên về báo danh với tổ tiên chứ, nghe xong họ chặt nàng ra tám khúc mới lạ, nàng chỉ biết đan chặt tay lại với nhau, ủy khuất cúi mặt xuống.

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt ánh mắt lóe sáng lên “Ngô, ta nghe con bổn lão lão bị mất trí nhớ sau lần rơi xuống hồ băng, rồi lại thay đổi cả tính tình……, ngươi đừng cho bổn lão lão nghe con lão lão báo danh với tổ tiên”, nàng cũng là người từng trải, nên nàng hiểu lắm.

      Nàng giật mình, nuốt nuốt nước miếng, giọng áy náy “Di, xin lỗi, ta cũng cố ý….chiếm thân thể con bà……”

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt thở dài, nàng khẽ liếc nhìn sắc mặt Huyền Vũ Dạ Nguyệt nhăn nhó như khỉ ăn ớt, thoáng cái lại cười dâm tà nhìn nàng chằm chằm, giờ nàng biết tính tình tỷ tỷ nàng là của ai di truyền rồi. ( [​IMG] )

      đợi nàng bình tĩnh Huyền Vũ Dạ Nguyệt ôm lấy nàng, khiến nàng bỡ ngỡ đến ngạc nhiên thôi “ngô…..”

      “tuy ta mất con cũng hảo buồn, nhưng ý trời định, vậy ngươi chính là con ta, vì ngươi nhập xác nó” Huyền Vũ Dạ Nguyệt từ tốn , vả lại nàng là người đại đầu óc thoáng hơn

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt sờ sờ mặt của nàng, rồi ngồi kế bên nàng, giọng phi thường thanh nhã “ngươi ngạc nhiên, chúng ta đều là người của đại nên ta cũng phi thường rộng lượng, ta chỉ biết cầu siêu cho con ta được lên trời bình an” chấp tay trước mặt xong vội nhìn nàng hỏi “à phải ngươi tên gì”

      Nàng dùng tay sờ sờ cằm, rồi sau đó nhàn nhạt trả lời, dù sao cũng là đồng hương mà nên giấu giếm“Mạc Hiểu Văn 22t, nhân viên văn phòng ATK”

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt nở ra nụ cười tươi tắn rồi tự giới thiệu bản thân mình “Khả Tâm Nguyệt lúc xuyên-qua là 25t, tổng tài tập đoàn Việt-Xương”

      Nàng tò mò hỏi “thế ta gọi ngươi là mẹ ư, nhìn ngươi như 18t, quá kỳ qoặc”, khuôn mặt nàng thiên biến vạn hóa nhìn lấy Huyền Vũ Dạ Nguyệt

      “lúc người chúng ta xưng hô bình thường, này ngươi là nhân viên ư, chặc, chặc ta lại có thêm quản gia làm công đây” Huyền Vũ Dạ Nguyệt nở ra nụ cười tà mị đến dị thường.

      囧 Nàng trợn mắt há mồm “Di, nhà ngươi giàu rồi mà còn tham lam”

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt nở ra nụ cười quái dị, vỗ vỗ lên mặt nàng vài cái , giọng phi thường gian trá như kẻ gian thương “ngốc tử, phải làm giàu sau này cho đời sau hưởng phước chứ, ngươi đừng quên ngươi cũng là người của Hoàng Bá gia, ngươi phải góp sức a”

      Nàng thở dài, mắt đờ đẫn, người này quả nhiên thông minh gian xảo hơn tỷ tỷ, thương nhân có khác, có câu gừng càng già càng cay là đúng mà. Huyền Vũ Dạ Nguyệt bất chợt hỏi “ngươi làm sao chết, tại sao Dạ Sương lại chết”

      Ta nhàn nhạt trả lời “ta cũng chẳng biết lý do ta chết, ta chỉ nhớ ta đứng kế bên soái ca rồi sau đó chết bất đắc kỳ tử nhìn được thể xác mình rồi nhanh chóng được di chuyển đến nơi khác khi ta mở mắt ra thấy mình rơi xuống hố băng, do lạnh quá ta bị chìm luôn xuống”

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt sờ sờ cằm, nhíu mày nghi hoặc “vậy chắc là Dạ Sương chết từ sớm nên ngươi mới nhập được xác nó, ta nhất quyết phải tìm ra ai là hung thủ mới được” xong Huyền Vũ Dạ Nguyệt nhíu mày mặt nghiêm nghị hai nắm chặt tay thành quyền.

      Ánh mắt ta đảo liên rồi cười nhạt “Ân”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :