1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương mười bốn: Nỗi lòng
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử

      [​IMG]

      ♥♥♥

      Buổi tối ở đây đẹp, từ cây cổ thụ cao to này nhìn hướng về phía kinh thành, kinh thành quả có khác trăm nghe bằng mắt thấy, nhìn từng lồng đèn phát sáng khắp phố, nhìn dòng người tấp nập lại, hảo thú vị, nhưng sao nàng cười chẳng nổi, nàng đành ngồi hát mình cây cổ thụ cho bớt buồn vậy

      Lật lại từng trang nhật ký mang theo bên mình
      viết rất nhiều điều chỉ toàn về
      Em quen được quan tâm, ghét bị đối xử lạnh nhạt
      Khi đơn mới tìm đến em…
      Em thấy được tâm tình của mình dưới những dòng viết
      Đặt bản thân mình dưới thấp kém tầm thường
      Chờ chờ quá lâu
      Nghĩ đến nước mắt tuôn rơi
      Mà hạnh phúc và niềm vui là gì chứ?…
      đến đau lòng
      Đau đến bật khóc
      Khóc đến cạn kiệt….

      (Chú thích: bài hát mang tính chất minh họa Ọ.Ọ http://mp3.zing.vn/bai-hat/So-Ki-Su-Tran-Tue-Lam/ZWZEA0ZD.html )

      Khi hát xong, nàng chẳng cảm thấy đỡ hơn, ngược lại nàng còn tủi thân, số mệnh biết trêu đùa con người mà.

      “thà chẳng gặp nhau, chẳng gặp chẳng , ông trời biết trêu đùa con người” ( đạo đó == )

      đúng lắm”

      Nàng giật bắn cả người lên, lộn cổ ngã nhào xuống “á” lúc chuẩn bị cưỡi hạc quy thiên nhận được cái ôm của người, rồi từ từ phi xuống đất.

      Trong khoảng khắc hai người, bốn mắt chạm nhau, lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với như vậy, khuôn mặt của nàng và gần trong gang tất, nàng cảm thấy xong rồi, tiêu rồi, máu não bắt đầu muốn chảy xuống, tim đập điên cuồng.

      Hành động thực tế nhất là mau chóng xô ra, nhưng rồi lại bị giam cầm trong vòm ngực cường tráng và ấm áp ấy, nàng cơ hồ muốn cắn lưỡi chết tại chỗ, hơi thở càng gấp, chân tay bủn rủn cả.

      Nàng dùng hết lực vùng vẫy như vô ít vì nàng bây giờ yếu như cọng bún chẳng làm gì được tứ chi đều bị tê cứng.

      “Đứng yên”, bị làm sao thế này, nhưng lại thích ôm muội muội , khi muội muội muốn xô ra cảm giác mất mát khoảng trống.

      Nguyên lai định dạo tại hậu viên nghe được giọng hát nghe rất là hay giọng hát mang kèm theo nỗi buồn, khiến trái tim cũng phải ngừng đập theo giọng hát ấy, tuy hiểu nghĩ bài hát đó, bài hát đó cứ như tỏ lòng mình với vậy, biết bây giờ phải làm sao cả.

      Dần dần có dòng khí nóng chảy dọc từ mũi xuống, xong máu mũi nàng chảy ra.

      Hoàng Bá Hạo Minh giật mình vì nhìn thấy thứ nên thấy, nàng quay đầu lại đằng sau, xấu hổ đến khuôn mặt nóng bừng cả lên, tay nàng ngừng lau máu tích tụ mũi nàng, nàng tính tẩu …..

      “muội cứ thích như thế sao, trốn tránh việc, chi bằng đối mặt”, ra là lý do này sao, thể tin nổi, chắc chắn nằm mộng.

      “muội……..”, nàng lên lời, chỉ muốn đào cái hố chôn mình xuống, hoặc là mặt đen mặt trắng có ghé qua mang nàng theo với ( tức đầu trâu mặt ngựa ấy mà)

      “tại sao chúng ta lại có chung huyết thống chứ”

      Khi nghe xong câu này ta giật bắn cả người, chân cũng khụy xuống, chẳng còn sức để chống đỡ

      Trầm ngâm hồi thở dài “muội luôn là hảo muội muội của đại ca, đại ca cũng là hảo ca ca của muội, đừng trốn tránh đại ca nữa”, ta dường như cảm thấy thoải mái, ta có nên hối hận khi muốn làm <hảo đại ca> , muội muội lại trốn tránh vì lý do đó ư?

      Vì lý do thích , mà trốn tránh ? Mỗi lần thấy hai biểu đệ gần gũi muội ấy phi thường ghen tỵ với hai biểu đệ của nhưng giờ đây, phải làm sao mới tốt đây???

      “Ân”, ta tim hảo đau nhưng cũng chẳng có gì để , chỉ biết trả lời, đầu óc trong rỗng, tai ong ong hầu như chẳng nghe được gì cả.

      “quay đầu sang nhìn đại ca , chẳng lẽ muốn chúng ta duy trì mối quan hệ vừa chạm mặt nhau là bỏ chạy sao”, thực ta cũng chẳng chịu nổi, tình cảm của , khinh bỉ chính mình, nhưng thể im lặng được nữa, chắc chắn là muội muội vì lâu tiếp xúc với nên mới sinh ra ảo giác này, muốn chấp nhận này.

      …..được…..”, ta làm nổi, tứ chi cũng ta cũng dần tê cứng, chỉ cần gần trong gang tấc ta cơ hồ trụ chẳng nổi, có thể ta cũng là nữ sắc nữ đầu tiên chết do mất máu quá nhiều.

      Thấy nàng quay lưng với , thích như thế, phải thích mà là cực kỳ thích và chán ghét loại hành động lẩn tránh .

      Nàng bất ngờ bị đại ca nàng kéo nàng vào lồng ngực, tay đại ca để ở thắt lưng nàng, nàng chưa từng nhìn kỹ đại ca như giờ này, ánh trăng chiếu xuống, đôi lông mày dựng đứng thẳng tấp, đôi mặt chim ưng đen đáy, chiếc mũi cao cao như tượng tạc, đôi môi bạc thần mỏng kết hợp cùng khuôn mặt ngũ quan mỹ lệ, tóc đen đáy thả xuống lưng, nước da hơi ngâm tôn lên cường tráng tuấn duật, trời ạ, lão thiên cũng giúp đại ca mị hoặc nàng sao, hay muốn nàng chết mới vừa lòng.

      “cứ tập làm quen , chúng ta phải là hảo huynh muội của nhau”, ta cũng chẳng biết ta gì, chỉ cần thấy muội ấy luôn bên các biểu đệ ta nhịn chẳng được, dù biết rằng nên làm thế, nhưng ta lại muốn muội ấy cư xử với ta như bình thường trốn tránh ta, cười với ta như biểu của ta.

      Ta được đại ca ôm vào trong lồng ngực, cả người ấy thoang thoảng mùi hương rất nam tính và đặc trưng của đại ca, tim càng đập nhanh thở gấp càng nhiều, ta bỗng nhiên cảm thấy đầu óc tối sầm lại, đột nhiên còn biết gì nữa.

      Nghe thấy hơi thở dồn dập của muội muội rồi lại dừng mới biết muội ấy chẳng hề nhút nhát chỉ là trốn tránh thôi, nhưng biết làm gì hơn, trong tim cũng có muội ấy, nhưng thể làm thế như vậy là hợp lễ giáo, tại sao và muội ấy có huyết thống với nhau chứ, tại sao trời lại thích trêu con người…….

      .
      .
      .
      Nàng ngủ lúc nào ai hay, lúc nàng tỉnh dậy nàng thấy nằm trong phòng giá y cũng chẳng có gì thay đổi cũng giống như bình thường, tối qua như giấc mơ vậy, mà rất trân , nhớ lại trong mơ nàng và đại ca…..bất giấc từng giọt máu mũi lăn xuống…

      “sắc nữ, mới sáng sớm nghĩ bậy rồi”

      Ta khịt khịt mũi, hừ lạnh “im”, ta vội vàng bước xuống gường rồi vệ sinh thân thể.

      “sắc nữ a, ta…..”có nên cho sắc nữ này biết tối qua chẳng phải là mơ mà là , chính mắt ta còn tin rằng ta ôm sắc nữ này, rồi cởi từng lớp áo của sắc nữ này chỉ chừa lại giá y, rồi nhàng ôn nhu đắp chăn cho sắc nữ, thậm trí còn hôn lên trán nữa chứ, khiến ta chỉ biết ngắm nhìn và đờ đẫn như tượng đá, xem ra Hoàng Bá Hạo Minh phải là Liễu Hạ Huệ.

      “cút”, nàng lạnh lùng hừ lạnh.

      “được thôi”, cha chả, chính ngươi kêu ta cút đó nha, đừng có hối hận, hứ, tục ngữ sai: hảo tâm chẳng có hảo báo đáp.

      Khi nàng vệ sinh xong, chỉnh trang lại trang phục tỷ tỷ nàng lao vào phòng “muội muội, xong chưa thôi”

      đâu”, sợt nhớ ra “……a, đúng rồi”, cũng tại giấc mơ kia làm ta ……., mới sáng sớm mà suy nghĩ bừa bãi, sắc nữ, sắc nữ

      Nàng theo Hoàng Bá Dạ Mỵ ra, nàng bắt gặp ánh mắt của đại ca, làm nàng nhớ đến hôm qua, vội vàng chui lên cỗ xe ngựa, may quá lúc nàng chảy máu mũi chẳng ai thấy, nếu nguy to.

      Đột nhiên nàng giật bắn cả người khi thấy đại ca nàng vém cửa màn xe của nàng lên, bước vào ngồi, nàng há miệng đến mang tai, tứ chi bị tê liệt, đại não nàng cứng đơ còn hoạt động gì nữa.

      “sao, hôm qua những gì đại ca chưa nghe ”, tiểu nha đầu này quá ngốc nghếch lại phi thường ngây ngô, ta thích nhìn muội ta hai gò má xinh xinh kia hồng trong là đẹp mà, ta lại nghĩ đâu nữa, trong khi phản ứng của muội ấy bây giờ chẳng khác gì pho tượng cả, thực là buồn cười mà, phản ứng quá kịch liệt.

      Nàng được đại ca lay nàng tỉnh, khuôn mặt bất ngờ ở trong gang tấc, nàng bất giấc lấy tay che mặt.

      cười xấu xa “sắc nữ, hahahaha”, sợ ta đến thế sao, đáng .

      Nhìn thấy nụ cười đủ giết chết trăm ngàn thiếu nữ, mê hoặc chúng sinh kia ta lấp ba lấp bắp, giọng yếu ớt“đại……ca….đừng…..có…đùa….”, chẳng lẽ tối qua giấc mơ đó là , lão thiên a cho ta chết , cho ta chết .

      Hoàng Bá Hạo Minh nhếch đôi môi bạc thần mỏng lên, lên nụ cười hoàn mỹ siêu cấp soái ca, khiến nàng thân thể bủn rủn, mũi bất chi bất giác lăn vài giọt máu xuống, là địa ngục mà, nhưng địa ngục ….mùi vị vừa đau khổ mà vừa hạnh phúc, hóa ra nàng là siêu cấp biến thái và đại sắc nữ sao, thiên a a a a

      bất ngờ xích lại gần nàng, giọng tà mị vang lên“sao, muội muội, phải tập cho quen , đại ca chẳng thích có người vì thích đại ca quá mà mất máu đến chết a”

      Nàng vội dùng tay bé đẩy đẩy bả vai to lớn kia, là màn tra tấn trời có dưới đất . “đấy muội dừơng như quen với đại ca hơn, yên tâm sau này đại ca ca hảo hao giáo huấn muội”.

      Nghe xong câu này, nàng há mồm ra, cơ hồ tin vì đại ca nàng lúc này gian xảo nha. Đại ca nàng lại muốn làm hảo đại ca, khiến cho nàng bớt sợ đại ca, được sao, nàng ở cùng với tiểu phiền phức mấy đêm mới có thể nhìn thẳng mặt đại ca.

      Mí mắt xinh đẹp cụp xuống, giọng “thế…đại…ca….phải….giữ….lấy…lời …hứa” ta cũng muốn chữa căn bệnh quái đản này, ta cũng chịu nổi, cứ muốn ăn đại ca của mình là việc làm tốt.

      “Ân, muội muội”, hảo đáng mà, càng nhìn càng thích.

      Ta bất ngờ bị đại ca dùng ngón tay búng vào mũi với lực , cùng với nụ cười tươi như gió xuân, bất ngờ ta cúi đầu xuống ủy khuất nếu nhìn thêm nữa chắc chắn nàng thành liệt sĩ.

      Muội muội này của ta hảo đáng , ta lại tự cười khổ cư nhiên ta lại có tà tâm với muội muội ta, do muội ấy ít tiếp xúc với ta mới có cảm giác này, ta sợ ngày nào đó muội ấy rời xa ta, ta cười khổ thêm lần nữa, mình rất đáng khinh bỉ mà, ngay cả muội muội cũng chẳng tha.
      Last edited: 1/9/14

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương mười năm: Quan tâm
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử

      [​IMG]

      ♥♥♥

      Xe ngựa dừng lại Hoàng Bá Hạo Minh khẽ liếc nhìn nữ tử đáng suy nghĩ đăm chiêu nàng đâu biết khi vẻ mặt của nàng trầm lại càng xinh đẹp biết bao, cứ ngừng muốn trêu đùa nữ tử đó.

      “đến rồi, muội nghĩ về ai mà nhập tâm thế”

      Nghe được giọng trầm thấp mang đầy châm chọc nàng vội giật mình, chột dạ cúi đầu xuống tận ngực, xấu hổ nha.

      vén màn xe lên xuống, đỡ nàng xuống, khiến nàng ngạt nhiên thôi, tuy tâm nàng hảo vui nhưng mà chỉ xem nàng là hảo muội muội, cũng tốt, cũng tốt, nàng cười cười trong lòng, tự an ủi bản thân mình

      Điều này khiến tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn ta như thú quí hiếm trong vườn thú vậy, nơi này có Hoàng Bá Dạ Mỵ, Hoàng Bá Thụy Minh, Hoàng Bá Thụy Châu, Huyền Vũ Lăng , Thượng Quan Đan Đan , Thượng Quan Đan Phụng, Âu Nhã Thiên Kỵ, còn nữ tử kế bên ta đoán chắc là Âu Nhã Linh, còn hảo đông hảo đông người nữa, bộ nhà Thượng Quan dự tính cấm trại tại đây??? Quả nhiên ta đoán sai, lão nhân gia nhanh chóng lên tuyên bố

      Nàng nhanh chóng bước đến chỗ tỷ tỷ nàng , Hoàng Bá Thụy Minh vỗ vỗ lấy bã vai ta “này mới đêm, mà quan hệ huynh muội tốt đẹp hơn rất nhiều”, ta để ý từ khi muội ấy đến Hoàng Bá phủ, cơ hồ như biểu ca rất lạnh nhạt với muội ấy, khi nãy ta giật bắn người khi thấy huynh ấy từ chối xe ngựa chung với ta để bước chân vào xe ngựa của biểu muội muội.

      Ta chột dạ, cười nhạt “vậy…vậy sao”. Lăng huynh cũng vội trêu ghẹo ta “thế mà ta tưởng hai người có quan hệ quá mức mờ ám nha”

      Ta vội vàng tự trấn an mình, thở dài, nhàn nhạt “được rồi hai hảo biểu huynh, muội nào đắc tội hai huynh”

      Tỷ tỷ nàng cùng biểu muội của nàng mỗi người cưỡi người con ngựa đến chỗ nàng, tỷ tỷ nhảy xuống ngựa đưa dây cương cho nàng cầm “muội muội, lên ngựa, tỷ giảng giải cho muội”.

      Ta vân phân bị tên biểu ca Thụy Minh ôm lấy, bế ta lên ngựa. Bất giác làm vai ta hảo đau, Thụy Minh biểu ca lại lên tiếng trấn an “nào, yên tâm, huynh là bậc thầy cao thủ cưỡng ngựa có huynh, đừng sợ”

      Nàng nhíu nhíu mày nghi hoặc liếc nhìn từ xuống dưới chẳng có ‘điểm nào’ đáng để nàng tin tưởng nha. Con ngựa này hảo cao, nhưng tấm lót ở dưới làm nàng chẳng thoải mái tẹo nào cả nha, chán chết, phi thường chán, phải gọi là chán-cực-điểm.

      Nàng ngồi lưng ngựa được biểu ca dắt đến bãi đất trống đằng này, thấy tên Âu Nhã Thiên Kỵ cùng Âu Nhã Linh ở đây, vị tiểu muội muội gật đầu với nàng cùng biểu ca.

      Âu Nhã Thiên Kỵ tiêu sái đến “khỏi giới thiệu muội biết là ai rồi chứ” rồi cười nham nhở như kẻ tiểu nhân nhìn Hoàng Bá Thụy Minh “Thụy Minh huynh hảo nhàn hạ nha”

      Hoàng Bá Thụy Minh hơi nhíu mày “hừ, đương nhiên, nếu ta đâu rãnh mà chuyến này”, phải trân trọng cơ hội quí báu để trổ tài chứ.

      “sao, Dạ Sương muội, tên bất tài này dạy được gì cho muội” Âu Nhã Thiên Kỵ chẳng chừa chút mặt mũi cho Hoàng Bá Thụy Minh xiên xỏ, miệng của Âu Nhã Thiên Kỵ như ngậm hàng ngàn kim châm mà phóng tới Hoàng Bá Thụy Minh.

      Nàng nhún nhún vai tỏ ra vẻ ủy khuất, Hoàng Bá Thụy Minh nhanh chóng kéo ngựa nàng , cơ hồ nàng muốn ngã nhào xuống đất đúng là ‘giận cá chém thớt’ nha, đến lúc này biểu ca mới giảng giải, nhưng cỡi ngựa quá khó , làm hạ thể nàng bất giác hảo đau xương cốt rã rời.

      Sau hồi lăn lộn với con ngựa chết tiệt này nàng chịu hết nổi, đành kêu biểu ca bế xuống, thở hồng hộc, lưng đau nhức tột đỉnh, còn hơn làm khổ công nữa nha, tứ chi cũng bị liệt hết rồi nè.

      “xem ra biểu tiểu muội chưa phải hai buổi học được, chờ huynh lấy nước cho muội”, nhìn thấy bộ dạng vừa khổ sở vừa đáng , dù nữ phẫn nam trang nhưng hảo đáng mà, cũng có chút thương tiếc

      Ta ngồi xuống góc cây, nhìn huynh ấy cỡi ngựa , là mệt chết nha. Lúc này con biểu muội cùng Thượng Quan Phụng và đại ca Thượng Quan Đan Đan, phi ngựa tới.
      Con đường muội ta làm ra vẻ kiều nhưng trong mắt cứ ngừng lờm lấy ta.

      “Dạ Sương muội muội, ai lại nỡ lòng bỏ muội ở đây”, Thượng Quan Đan Đan có chút vui hỏi, hồi nãy ràng ta thấy tên Thụy Minh cùng Dạ Sương muội muội mà, sao giờ ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy???

      “Ngô, muội quá mệt mỏi, nên biểu ca lấy nước cho muội”. trán nàng lúc này lăn mấy giọt mồ hôi xuống, quá miệt mỏi, có lẽ lâu vận động tay chân nên mới mềm yếu đến mức này.

      Hoàng Bá Hạo Minh nhíu mày vội xuống ngựa, tháo ra túi da, đưa qua cho nàng, liếc nhìn nàng “khát uống của huynh”

      Ta phải tự trấn an bản thân được để lộ sơ hở, nếu chết chẳng có chỗ chôn đâu nha, hít ngụm khí lạnh, đưa tay lên đỡ lấy “đa tạ”

      Khi nàng uống xong đại ca nhấc nàng lên ngựa của đại ca dưới ánh mắt của bao nhiêu người. Rồi dắt ngựa vào rừng bỏ lại những người mồm chữ A mắt chữ O

      “đại ca……huynh…..”, được khúc cuối cùng ta cũng khó hiểu nhịn chẳng được lên tiếng hỏi, nhìn bóng lưng to lớn kia, mắt ta chớp chớp vài cái.

      dắt ngựa ở phía trước nàng, nghe nàng câu, nhàn nhạt quay đầu lại nhìn nàng bằng ánh mắt sủng nịnh nhưng mang bộ dáng giận dữ với nàng “nhìn bộ dạng khổ sở của muội, là biết muội phi thường lười biếng, chẳng chịu luyện tập võ công, chỉ biết ở trong phòng ủ nấm”

      Nàng lại cúi đầu xuống, xấu hổ thôi, đại ca đúng tim đen của nàng, nếu nàng chịu chăm chỉ hôm nay chẳng ra kết quả như thế này.

      “sao đại ca quá đúng phải ”, là nhìn bộ dạng đó buồn cười, nhưng bộ dạng hồi nãy của muội ấy làm ta cũng rung động, cái tên biểu đệ ngu dốt, chẳng biết dạy gì cả, để lại muội muội ta ở trong rừng trong tình trạng sắc mặt trắng bệch, môi xanh xao lỡ có chuyện gì sao, ngu dốt.

      “nhưng….muội….hảo…..đau…, khắp cả….”. đợi nàng cả câu vội vàng phi thân lên ngựa, hai bàn tay to lớn của nắm chặt bàn tay bé của nàng, ta biết người nàng đơ cứng vì hành động này của , dùng giọng châm chọc nàng “sắc nữ, đừng nghĩ quẩn, đại ca chỉ dạy cho muội”

      Nàng nghe được giật mình, thanh tỉnh lại, nhưng hai tay quả nhiên hướng dẫn nàng làm sao làm cho đúng, mà phi thường nghiêm khắc chỉ dẫn nàng, bất chi bất giác nàng dựa vào vòm ngực quá cường tráng và cứng cáp của , lúc này nàng quen hết mọi ưu phiền mà chú tâm học.

      “xem ra muội cũng chẳng ngốc là bao”, hài lòng bên tai nàng

      Nàng bĩu môi “huynh mới ngốc”, ách ta cái gì vậy nè.

      ta cúi sát vào vành tai nàng giọng như trêu đùa nàng, hơi nóng nam tính phả vào gò má nàng, khiến nàng bất giác lại đỏ mặt, máu mũi bắt đầu phun trào

      sao, muội ngược tâm quá”, muội muội nghĩ gì sao biết được

      “lại chảy máu nữa à, muội cứ như vậy, chết khô vì mất máu mất, ha ha ha”, cười tà mị với nàng

      Nàng chỉ biết dùng tay bịch hết mặt, để mặt ta cười ha hê sau lưng nàng. chợt nhận ra chỉ cần ở bên nàng là vui vẻ, và lại có cảm giác khác thường, thích ôm vòng eo thon của nàng, thích bàn tay bé mà hảo mịn màng và ấm áp, thích mùi hương nhàn nhạt người nàng, thích nàng vì mà đỏ mặt, thích nàng vì mà hành động chẳng giống bình thường, nghĩ tới đây khỏi cười khổ.

      Lúc này, Thụy Minh quay lại mà chẳng thấy biểu tiểu muội của , Đan Đan dùng giọng rất đáng thương và ủy khuất nhưng chỉ cần người có mắt cũng nhìn thấy nàng châm chọc “xem ra, huynh đến trễ a”.

      Đan Phụng cười yếu ớt “huynh nên tìm xem nữ tử nào cần huynh dạy

      “Di, nhìn thấy thái độ của ba người ta biết ai đem tiểu biểu muội của ta rồi” Hoàng Bá Thụy Minh thầm chữi xấu biểu ca của

      Âu Nhã Thiên Kỵ cùng xá muội của cũng bước đến theo sau là Huyền Vũ Lăng, đội nhiê Âu Nhã Thiên Kỵ nở ra nụ cười thập phần vô lại, nháy mắt với Hoàng Bá Hạo Minh “này, Thụy Minh huynh, đừng tức vì bị phỏng tay , làm được hùng, sao, đệ cho huynh cơ hội tốt, dạy hảo muội muội của đệ”

      thở dài, chỉ biết làm theo lệnh của của Âu Nhã Thiên Kỵ, vì muốn làm bẽ mặt của Âu Nhã Linh, dù và nàng chạm mặt nhau vài lần khi tới nhà Âu Nhã tìm tên bạn rượu thịt đáng nguyền rủ, dù chẳng thân thiết với Âu Nhã Linh.

      chỉ thân thiết với mọi nữ tử lầu xanh, vì sao ư, quá đơn giản vì nữ tử khuê các hảo phiền phức nha, tốt nhất nên đụng chạm nhiều, nếu đời bị giam giữ trong cuộc sống hôn nhân. ( == )

      Thượng Quan Đan Đan lại châm chọc thêm câu “sắc mặt Thụy Minh huynh hảo tệ nha, sao nào cần nghĩ ngơi???”

      vội vàng lườm Thượng Quan Đan Đan, nuốt cơn tức giận vào bụng “hừ, có sắc mặt của muội mới tệ, lo mà giữ người, kẻo mọc cánh cao bay xa chạy”.

      xong vội vàng dắt ngựa của Âu Nhã Linh tiến vào rừng, những người có mặt ở đây ai hầu như cũng hiểu, nhưng Thượng Quan Đan Đan cười nhạt cho qua chuyện, Âu Nhã Thiên Kỵ cũng chẳng hiểu là bao? Dắt ngựa của Đan Phụng vào rừng.
      Last edited: 1/9/14

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương mười sáu: Mất tích
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử


      [​IMG]

      ♥♥♥

      Lúc này trong khu rừng yên tĩnh đột nhiên náo nhiệt, tiếng ngựa, tiếng cười trộn lẫn vào nhau. Đột nhiên Đan Phụng lên tiếng phá vỡ tiếng cười lúc này “hay chúng ta cùng nhau đua ngựa, xem ai thắng nha”


      Đan Đan cũng tán thành “đúng, được đó”

      Ta nhanh chóng xuống ngựa, giọng thút thít “Tỷ chơi với họ , muội…..”

      Con cẩu biểu muội của ta muốn nhấn chìm ta “biểu tỷ, tỷ cùng Minh ca ca tập nãy giờ chắc cũng biết chứ”

      Nghe xong câu này nàng cơ hồ như muốn bay qua đá cú cho ả lăn xuống ngựa gãy cổ chết . Đại ca của nàng lên tiếng bênh vực“ được, muội ấy chưa thành thục”

      Thụy Minh cũng phải lên tiếng “Ân, 4 người các muội đua , các huynh ở đây xem” Thụy Châu làm cái gì chứ, muốn biểu tiểu muội bị bẻ mặt sao? Hay muốn tiểu biểu muội gãy cổ?

      Tỷ tỷ nàng vỗ vỗ vào bả vai nàng trấn an nàng, rồi ra lệnh “hảo, chúng ta cùng đua vòng nào”

      Hoàng Bá Thụy Châu dù vui nhưng vẫn gáng cười gượng .Bốn con ngựa được xếp lại ngay ngắn thành hàng, Thụy Minh nhanh chóng lên tiếng “”, bốn con ngựa hí lên, chạy qua lớp bụi bám quanh mặt của Thụy Minh.

      Âu Nhã Thiên Kỵ nhàn nhạt lên tiếng, nụ cười sáng lạn nở khuôn mặt tuấn tú của Âu Nhã Thiên Kỵ “Lăng huynh, huynh mua ai thắng”

      Huyền Vũ Lăng liếc , sờ sờ cằm đăm chiêu “đương nhiên mua muội muội Dạ Mỵ thắng”, Huyền Vũ Lăng rất bênh vực người nhà nha.

      Thụy Minh lên tiếng “ta cá chắc là Đan Đan thắng, ai mà chẳng biết Đan Đan là người cưỡi ngựa giỏi nhất kinh thành chứ”, thắng cái chắc. Âu Nhã Thiên Kỵ tán thành cũng gật gật đầu

      Nàng cùng đại ca bất chi bất giác nhìn chăm chú vào cuộc đua, quả nhiên Đan Đan cưỡi ngựa phi thường giỏi, khuôn mặt tràn đầy tự tin lúc này ánh sáng mặt trời chiếu vài tia li ti vào khuôn mặt Đan Đan, khiến Đan Đan tỏa sáng như ánh mặt trời, nụ cười thập phần kiều và mị hoặc lòng người, nàng liếc nhìn đại ca, đại ca nhìn Đan Đan chẳng chớp mắt, quả nhiên Đan Đan định sẵn là đại tẩu tương lai của nàng mà.

      Lúc này ai cũng chăm chú nhìn vào cuộc ngựa, chẳng ai để ý bóng người dời . vị nữ tử phẫn nam trang lang thang trong khu rừng bất ngờ bị đám hắc y nhân phục kích mang .

      Thụy Minh tính tìm tiểu đường muội bàn bạc xoay đầu lại ngó nghiêng ngó tây chẳng thấy tiểu đường muội đâu, Huyền Vũ Lăng để ý hỏi “chuyện gì xảy ra, sao mặt mày đệ tái mét”

      vội vàng phi thân lên lưng ngựa “chẳng thấy biểu tiểu muội nữa, ta xem sao”

      Hạo Minh lúc này mới phát giác, tiểu muội muội bướng bỉnh của mất, cũng nhanh chóng cưỡi ngựa tìm.

      Trong căn phòng thỉnh thoảng tỏa ra mùi hoa quế, có nam tử nằm gường bằng đá, gối bằng khuôn ngọc thạch màu xanh.

      Hàng mi cong cong khẽ rung động, cảm thấy sau gáy hảo nhức hảo đau, cả người như bị tra tấn qua, hảo đau, khiến vị nam tử chẳng ngồi dậy được, mở mắt ra thấy đây là nơi phi thường xa lạ chỉ có vài tia nắng mặt trời len lỏi qua cửa sắt kia chiếu rọi vào.

      Vị nam tử nhanh chóng bật dậy, vài đốt xương sườn kêu răng rắc “đây là đâu, quái sao ta hảo đau”, ta chỉ còn nhờ thoang thoảng ràng ta cưỡi ngựa, rồi lại ngất .

      Cánh cửa phòng nhanh chóng bật ra, nam tử vận áo tím bào, tràn đầy ngạo nghễ và tự tin, khuôn mặt góc cạnh đẹp như tượng tạc, đôi môi mỏng hồng, chiếc mũi cao cao, nhưng lại tỏa ra cổ khí phi thường hắc ám và cảm giác đầu tiên của nàng về là rất dâm tà. :))

      ta nhìn nàng, rồi tiêu sái tiến vào bàn tròn gỗ lim, an tọa, nhàn nhạt rót lấy tách trà nhấm nháp, nở nụ cười kinh bỉ liếc nhìn vị nam tử ngớ ngẩn gường“đây là Minh Giaó, ngươi bị bắt làm con tin”

      tới đây nàng hiểu, mấy năm nay Minh Gíao muốn giành chức thiên hạ đệ nhất giáo phái, muốn giành được phải lật đổ Tuyết Sơn, mà muốn lật đổ Tuyết Sơn phải bước qua xác của bị mẫu thân đại nhân giấu mặt của nàng.

      Nàng cũng im lặng và nằm xuống, điều này khiến giật bắn người, bắt qua nhiều người hầu như ai cũng la hét ỉ ôi lộ ra vẻ sợ hãi run rẩy như con cày sấy, còn tên tiểu mặt trắng này nhìn yếu đuối nhu nhược, gió thổi qua tưởng chừng mang tiểu tử mặt trắng này theo.

      Nay, cư nhiên chẳng sợ mà còn nằm ngủ ngon lành, thèm điếm xỉ đến , khiến lòng tự trọng của trỗi dậy nha “tên tiểu tử kia, ta ngươi bị bắt làm con tin, ngươi bị điếc ư”, rống lên.

      Nàng bật dậy, xoa xoa bụng “ta đói”

      Sắc mặt lúc này phi thường đen, còn đen hơn cả ‘bao thanh thiên’, giọng phi thường giận dữ nghiến răng lợi “ngươi………….”, xú tiểu tử này cư nhiên ‘xem thường’

      “ta làm con tin, ngươi cũng phải cho ta ăn no chứ”, đói chết được, làm ta ê ẩm cả mình mẩy bắt đền ngươi là may lắm rồi, nếu muốn giết ta giết lâu rồi đâu cần mang ta đến căn phòng hạng sang này, chứng tỏ có chuyện cần nhờ vả, hoặc nàng có giá trị lợi dụng.

      hai tay nắm thành quyền, dồn nén tức giận, miệng mang đầy hàn khí “nếu ta cho”.

      Nàng im lặng, nhàn nhạt “ta chết, ngươi chẳng có lợi”.

      Chỉ câu đơn giản, đá văng cả cửa phòng nàng bước ra, quả nhiên chốc lát có người mang thức ăn đến, nàng nhìn thức ăn, hất tung cả bàn, chỉ câu “bổn công tử là ai, mà cho bổn công tử ăn loại thức ăn rẻ mạt này” phải làm khó dễ nàng mới hả được cơn giận này chứ, làm gáy nàng đau muốn chết nè.

      Nghe xong câu này mấy tì nữ nhanh chóng dọn dẹp chạy trối chết ra ngoài.

      Trong phòng lúc này còn mình nàng và tiểu phiền phức “này, ngươi bị bắt” khẩu khí của tiểu sắc nữ này lạ nha

      Nàng nhàn nhạt liếc tiểu phiền phức “biết”

      “sao ngươi chạy trốn, ngươi có khả năng đó”, dù võ công tệ đâu nữa cộng thêm , tin có thể đưa cả hai cùng ra ngoài an toàn

      “chạy trốn, ngươi nhìn thấy khuôn mặt hề của tên giáo chủ đó ư”

      “ngươi, muốn chọc tức ”, quả nhiên sắc nữ này là biến thái mà, chớ nên nhìn mặt mà bắt hình dong nha.

      “vả lại ta hảo lười, chờ người tới cứu vậy, trong lúc này, kiếm trò tiêu khiển chơi”

      “ta hết biết với ngươi, có thức ăn nhớ chia cho ta”, cũng tốt có kịch hay xem, hắc hắc

      “biết”

      Lúc này cánh cửa phòng lại bị bật ra, thức ăn đều là sơn hào hải vị cả, quả nhiên nàng hảo lợi hại lại gian xảo nữa.
      Last edited: 1/9/14

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương mười bảy: Thú vui của đời người
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử


      [​IMG]

      ♥♥♥

      Trong mật thất lúc này có nam tử vận hắc bào, khuôn mặt đầy hắc tuyến, méo mó, tỏa ra hàn khí, có thể thấy nam tử này phi thường giận dữ, lười biếng nằm tháp nhuyễn, ngón tay thon dài của cứ gõ xuống tháp nguyễn tạo nên tiếng ‘cọp, cọp’

      Mật thất mở ra, lão nhân trung niên, thấy được giáo chủ mình chẳng khác gì tên ôn thần, có vài tia tán dương vị bạch diện thư sinh kia, nhưng cũng bắt đầu sợ hãi với những gì , đành nuốt nuốt nước bọt, cung kính “thưa giáo chủ, vị nam tử mặt trắng đòi dạo xung quanh…..”

      Chưa hết câu Hàn Tuyết Khuyết rống lên, giọng phi thường u ám phóng ra toàn ám khí “to gan, đây là đâu mà đòi dạo, tưởng đây là nơi vui chơi cho các bạch diện thư sinh sao”

      “giáo……chủ, , nếu chết vì buồn chán…. lấy ai làm ….con tin”, ánh mắt của lão nhân gia đảo liên, giọng sợ hãi, giọt mồ hôi đọng lại vầng thái dương cũng rơi xuống.

      Hàn Tuyết Khuyết cắn răng “lúc nào cũng là câu này, ngươi chán ta cũng chán, hậu đãi bằng sơn hào hãi vị, chăn ấm nệm êm, ta còn muốn gì nữa, cuộc sống cơ hồ còn tốt hơn cả ta nữa”

      “giáo chủ bớt giận, ta là người được thương nhất trong Hoàng Bá phủ….đương nhiên cũng được hưởng ít phú quí……”, đừng làm cho lão già phải yếu tim nữa mà, là đau đầu quá .

      Giọng càng lúc càng lớn, càng hắc ám “lão tử nó, nếu ta phải là người được sủng nhất trong phủ bổn giáo chủ phang thây ta cho chó ăn rồi”

      Vị lão nhân gia, ngừng sờ đầu, hai tay đan chặt lại, nuốt nuốt nước miếng “thế,…có…đáp…ứng……”

      “Rắc”, tiếng nắm tay thành quyền, đập xuống bàn, bàn gãy làm đôi, nghiến răng lợi phun ra từng chữ “đáp ứng”, tên khốn này, nếu gia tộc ngươi đáp ứng ta, ta lột da ngươi, rút gân ngươi, uống máu ngươi, gặm xương ngươi, hừ.

      Vừa xong vị lão nhân gia bỏ của chạy lấy người, làn gió mát thổi qua, lão nhân gia mừng đến nở muốn rớt nước mắt.

      vận xiêm y màu lam nhạt, cưỡi ngựa nhanh chóng được phi qua cổng của Minh Giáo, trong ngăn cản của số hắc y nhân.

      Nhưng rồi họ nhanh chóng rút lui. Nguyên lai vị nương trẻ tuổi này là Hàn Tuyết Cơ, muội muội của Hàn Tuyết Khuyết, nàng nghe bạch diện thư sinh cư nhiên dám bỡn cợt đại ca nàng, bỡn cợt cả Minh Gíao, xem thường Minh Giaó tức là xem thường nàng, nên nàng phi thường tức giận quản ngày đêm cưỡi ngựa về Minh Giaó hảo hảo giáo huấn tên bạch diện thư sinh này.

      Tại hậu viên, nam tử vận áo bạch bào tay cầm chiết phiến dáng vẻ trong ung dung tự tại, đầu cũng được vải thượng hạng cột lại búi thành cục còn đính theo cẩm thạch màu xanh, chỉ có lọn tóc phủ xuống mắt trái, khuôn mặt trắng như tuyết, thoạt nhìn tuấn tú vô cùng.

      nhàn nhạt dạo trong sơn động, hậu viên được làm nhân tạo nhưng hề thua kém những danh lam thắng cảnh nước xanh biết chảy qua các hòn nam bộ, những lá cây xanh mơn mỡn, xum xuê chen chúc nhau mà sinh trưởng.

      Vị nam tử vừa bước bước cả đám người đằng sau bước bước, dừng lại cái, những người đằng sau đụng vào nhau, té nhào cả ra.

      Nam tử bạch bào này hầu như trêu ghẹo họ, bung thiết phiến trong tay phe phẩy trước ngực làm ra vẻ tiêu sái lắm, họ nhanh chóng đứng dậy ổn định lại hàng ngũ, nam tử ai oán tên bạch diện thư sinh này, nữ tử ngưỡng mộ thôi, nhìn ngang- nhìn dọc -nhìn thẳng, nam tử bạch bào chính là Hoàng Bá Dạ Sương.

      Lúc này Hàn Tuyết Cơ đó vọt vào trong hậu viên, nhìn thấy bóng màu trắng của nam tử, nghĩ rằng nhanh chóng bung chiếc roi trong tay ra mà quất thẳng vào bóng lưng của nam tử.

      Khiến cho bọn người hầu chạy tán loạn thôi, roi nào cũng quất vào người hầu, vị nam tử kia tất nhiên sớm phi thân lên thân cây, cây thiết phiến vẫn phe phẩy, miệng cong lên hết sức vênh váo giọng tràn ngập mỉa mai châm biến “Ngô, tiểu hài tử nhà ai mà cư nhiên lại đánh người bừa bãi”, nữ tử này mắt quáng gà hay sao mà đánh người mình, ngu xuẩn.

      Hàn Tuyết Cơ giật mình bất ngờ nhìn lên cây, thấy bạch diện thư sinh, bộ dạng tiêu soái, ngạo nghễ, khuôn mặt thanh tú, bỗng nhiên gò má của nàng phút chốc ửng hồ như màu đào, chưa kịp nhìn thấy Hàn Tuyết Khuyết với khuôn mặt như quỷ sai địa ngục bước tới, cơ mặt giật giật khi quét mắt nhìn nơi này, hừ lạnh, khiến Hàn Tuyết Cơ giật bắn mình, còn Hoàng Bá Dạ Sương ngồi cây xem kịch

      “ca, muội……” Hàn Tuyết Cơ lắp bắp sợ hãi

      “đánh ai đánh, cư nhiên lại đánh toàn là người mình” Hàn Tuyết Khuyết trừng mắt liếc nhìn muội muội ngu xuẩn của mình, giọng chẳng hề niệm tình huynh muội ruột thịt cả.

      Hàn Tuyết Cơ hơi chột dạ nhìn xung quanh, quả nhiên toàn là người của Minh Giaónằm la liệt dưới đất, nguyên lai là số dám ra tay đánh nhị tiểu thơ, số tránh kịp hưởng hết nỗi đau xác thịt, người của họ, nếu mặt lằn đỏ như trái ớt, sau lưng hoặc trước ngực có máu chảy ra.

      Hàn Tuyết Khuyết nghiến cả răng lợi, khuôn mặt tuấn lộ chán ghét mau chóng ra lệnh cho gia nhân lui ra dưỡng thương, ánh mắt lãnh băng giá nhìn vào muội muội của , rống lên“người đâu, đem tên mặt trắng này xuống và nhốt vào phòng”. Rồi nhanh chóng kéo lê muội muội biết điều đứng như trời trồng ở đó mất dạng.

      Đêm canh ba, tại hậu viên nam tử nữ tử làm náo loạn nơi này, cũng từ nơi này phát ra nhiều tiếng động quấy nhiễu giấc ngủ của nhiều người, hậu viên loạn cả lên, gà bay chó sủa, tiếng bước chân chạy ngang chạy dọc……
      Last edited: 1/9/14

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương mười tám: Vô Ngân
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử


      [​IMG]

      Hàn Tuyết Cơ
      ♥♥♥

      Trong căn phòng đá, có vị nam tử bạch bào nằm gường với tình trạng bị cột lại như cái bánh trưng. vị nữ tử quỳ xuống ngừng run cầm cập.Vị nam tử hắc bào sắc mặt biến dạng, méo mó, phi thường thối, cố gắng tự trấn tĩnh bản thân , hậu viên của , mời biết bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ mới có thể làm lộng lẫy tới mức như bức tranh phong thủy, thế mà đêm qua nó bị tàn phá bởi hai kẻ đáng nguyền rủa này, lần trước đánh nhau trong hậu viên bỏ qua, lần này cư nhiên lại tàn phá hậu viên quí của , nhịn nổi mà, ước gì có thể nhai xương hai kẻ bại gia chi tử này


      nghiến chặt răng lợi, nếu phải vì muốn giành chức võ lâm minh chủ, cũng cần phải cúi đầu hạ mình với tên mặt trắng đáng nguyền rủa này, từ xưa đến giờ chỉ sai người khác, nào ngờ tên mặt trắng này chẳng hề sợ mà còn uy hiếp đủ điều.

      Hai tay nắm thành quyền, liếc hai kẻ phá hoại hậu viên quí của , máu dồn nên não, chưởng đánh gãy bàn đá trong phòng. Hàn Tuyết Cơ cắn môi dưới, ủy khuất chột dạ thôi, bĩu môi “ca…”

      “câm miệng”, Hàn Tuyết Khuyết giận dữ rống lên, giờ đây muốn nghe bất kỳ lời giải thích của hai kẻ bại gia chi tử này nữa, điên rồi.

      Lúc này nàng chẳng hề để ý tình cảnh giờ vì nàng biết hậu viên là nơi tên thần kinh này nhất, thấy nó hơi cũ rồi nàng hảo tâm giúp chút, cố ý chọc tiểu hài tử kia, tiểu hài tử kia có tính cách giống hệt tên thần kinh này nhưng lại điên cuồng hơn chút, vừa mới trêu chọc nổi đóa, cầm roi quất lung tung, nhưng giờ đây nàng khá miệt mỏi nha, nghĩ nhiều nàng tiến vào giấc mộng đẹp.

      “ca, muội biết lỗi rồi, tại , chọc muội”, Hàn Tuyết Cơ giọng oan ức cất lên tiếng. Tất cả do ta quá nông nỗi, tính điêu ngoa nhất thời bị bộc phát, ta cũng đâu cố ý, nếu ta ghẹo ta.

      Giọng phi thường tức giận, ta làm sao nguôi được cơn giận này, ở đây 2 ngày mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn gia tộc tên mặt trắng chưa có hồi “đáng chết, hai người các ngươi…….”, vừa mới cất lời được nửa nghe được tiếng động lạ.

      “…..” (tiếng thở ngáy ngủ của Hoàng Bá Dạ Sương)

      ta tức điên lên mà, cư nhiên còn dám ngủ trước mặt , uy nghiêm của đều bị tên này quăng thẳng xuống đáy sông Hoàng Hà mất rồi, nếu đồn ra mặt mũi còn đâu, tôn nghiêm của , chịu nổi nữa, muốn đại khai sát giới tên thuộc hạ xông đến “thưa chủ tử, Vô Ngân cầu kiến”

      Chẳng phải là đệ nhất nữ sát thủ sao, hừ, nàng ấy đến ngay lúc này làm gì. ta vội vàng cất bước ra khỏi phòng đá, bước chân vừa nặng nề vừa tức giận, chẳng biết chuốc giận vào ai.

      Hàn Tuyết Cơ mắt trái nheo lại, lúc này yếu đuối thay thế cho điêu ngoa, ánh mắt như giết người nhìn vị nam tử chết tiệt này dù có soái ca nữa, nhưng hại nàng bị đại ca trách phạt, nàng nhanh chóng phi thân qua, định bóp cổ tên đáng nguyền rủa này.

      Lúc này nàng được tiểu phiền phức nhắc nhở, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở ra, vội xoay lưng, lùi lại chút, vị nữ tử bị hụt, chân còn vấp phải bục đá cạnh mép gường , nguyên mặt úp xuống gường, còn nàng giả vờ như thấy.

      Có lẽ vì quê quá độ, nhanh chóng rút cây thủy chùy từ người ra, định đâm Hoàng Bá Dạ Sương nhát, bất ngờ Hoàng Bá Dạ Sương phản khánh và tránh được sợi dây cột từ người nàng cũng bị đứt ra, nàng nhàn nhạt cười kinh bỉ Hàn Tuyết Cơ. Hàn Tuyết Cơ với đôi mắt tràn ngập giận dữ, hai tay nắm chặt lại thành quyền, giọng cay nghiệt “tên mặt trắng kia, ta phải giết ngươi”

      Nàng tránh cú đá của vị nữ tử này, thiết phiến bung ra, thuận tay vỗ vào tiểu thí thí của vị nữ tử này, giọng trâm biến “cũng tệ, nhưng quá

      Núi lửa cuối cùng cũng bùng nổ, dù giờ này tất cả gia nhân có ngăn cản Hàn Tuyết Cơ nữa, Hàn Tuyết Cơ này thề độc nhất quyết phải chém chết tên mặt trắng chó má này ra trăm ngàn mảnh.

      Trong căn phòng sang trọng mùi hương nhạt loan tỏa, có vị nữ tử vận hắc y bó sát gần nửa người, khuôn mặt bị mặt nạ che khuất nửa, lộ ra đôi môi hồng mỏng xinh xinh, chân bắt chéo lại với nhau, tay nhàn nhạt cầm tách trà, nhấm nháp bộ dạng rất nhàn hạ mà thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

      nam tử hắc bào nhanh chóng xuất “Ngân nhi, muội đến chẳng hay có gì chỉ giáo”

      Vô Ngân đệ nhất sát thủ Thần Trường quốc, hành nghề tự do, thích hạ thủ với ai hạ thủ, liếc mắt với Hàn Tuyết Khuyết, giọng “giao người ra”

      “người….người nào, huynh hiểu”, Hàn Tuyết Khuyết có chút khó hiểu, ta có bắt người nào của muội ấy sao?

      “người mà huynh vừa bắt” Vô Ngân hơi cười , nhún nhún vai .

      nhắc thôi, nhắc đến phi thường tức giận, nghiến răng phun ra từng câu “chẳng lẽ là tên mặt trắng đáng nguyền rủa đó”

      sai”, Vô Ngân cười như cười mà , hai ngày nay Hoàng Bá Dạ Sương là người nổi tiếng nhất giang hồ, Thiên Cơ Các mua được tin tức từ Minh Giaó, nào là cùng giao chiến với muội tử của Hàn Tuyết Khuyết, làm hậu viên đáng giá ngàn vạn lượng của Hàn Tuyết Khuyết biến dạng trong đêm, cuộc sống trong Minh Giaó của muội ấy cơ hồ còn ăn sung mặc sướng hơn giáo chủ minh giáo Hàn Tuyết Khuyết, nghĩ đến đây Vô Ngân khỏi cười thầm trong lòng.

      giao”. còn chưa nhận được tin tức gì từ gia tộc tên mặt trắng đáng nguyền rủa, chưa trả được thù, chưa hành hạ tên mặt trắng, sao lại dễ dàng giao, dù muội ấy là đệ nhất mỹ nhân nữa, dù muội ấy là người mà nhất kiến trung tình nữa, vẫn nhất quyết buông tha tên mặt trắng đáng nguyền rủa kia, càng nhắc máu càng dồn lên, đỏ cả khuôn mặt.

      Vô Ngân nhíu mày, từng bước từng bước , kiều mà đến gần vị nam tử hắc bào, giọng phi thường ôn nhu “ giao”

      đợi trả lời, tên thuộc hạ quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch cung kinh bẩm báo “thưa giáo chủ….….xong rồi, nhị tiểu thơ lại…..”

      Chưa nghe hết câu chưởng cuồng phong hất tung thuộc hạ bay ra ngoài cửa, hai tay nắm thành quyền, di chuyển ra ngoài, Vô Ngân ngạc nhiên nhưng sau đó cười khổ xem ra có kịch vui để xem, nối gót theo bước chân Hàn Tuyết Khuyết.
      Last edited: 1/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :