1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương chín: Hoàng Bá Thụy Minh
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử


      [​IMG]

      Hoàng Bá Thụy Minh

      ♥♥♥

      buổi sáng như mọi ngày, thức dậy, vệ sinh thân thể, sắp xếp lại đồ đạc tiện thể ăn sáng ở trong phòng, nàng tùy tiện cầm quyển sách lên đọc.Vừa ăn mà vừa đọc sách, nằm lên tháp nhuyễn cùng với mùi hương nhàng như mùi hạnh nhân, quả là cuộc sống bồng lai tiên cảnh nha, sống quá mức an nhàn, nhưngmay mắn chẳng đến với nàng đâu, quá mừng vội rồi.


      “quá lười biếng”

      “đa tạ”, cuối cùng tiểu phiền phức kia cũng thức dậy sao, ai lười biếng hơn ai.

      “ta hảo đói a, tìm thức ăn cho ta”

      Ta nhàn nhạt liếc kẻ gọi người ta lười biếng thế mà còn lười biếng hơn ta “tự tìm”

      “ta chỉ thích sơn hào hải vị, ta đâu phải như các con rắn tầm thường ăn ruồi, muỗi”

      Ta lười biếng nhấc cái tay chống cằm, quăng lại vài miếng bánh cho nó.

      Bộ dạng nhõng nhẽo đòi ăn cho bằng được “ta muốn ăn sơn hào hải vị cơ, ta muốn ăn, ta muốn ăn, hay lâu quá ta chưa trừng phạt ngươi”

      Nàng giật mình quay người thay đổi trăm tám mươi độ cung kính nịnh nót “Ách, được rồi, được rồi, lão đại của tôi ơi”,tất cả tại sắc nữ này mà mình bị hành hạ đây mà, tức quá, hừ, hừ.

      “hắc hắc, phải thế chứ, tiểu mạc” tiểu nhân cười đắc ý vì thắng lợi, hắc hắc.

      Dọn dẹp lại tháp nhuyễn, vận bộ lam bào, vấn tóc lên, đem con rắn chết tiệt đó ăn.

      Đây là giờ thìn rồi sao (8h-10h), mặt trời chói chang quá, ta nhắm mắt lại ra, nhưng lại bắt gặp giọng châm chọc, cực kỳ đáng ghét “ta cứ tưởng ngươi chết luôn trong đó chứ”

      Ngươi khách sáo với ta hà tất ta phải khách sáo với ngươi, đây là lý do đại ca ta ghét ả sao, hừ, im lặng bước ra .

      “này ngươi bị điếc sao”, hừ vẫn như lúc trước sao, dễ ghét, còn cư nhiên vận đồ đàn ông nữa chứ, đồ biết xấu hổ.

      Cái Hoàng Bá phủ này rộng quá, làm nàng lạc đường mất rồi, lại phải nghe con cẩu đằng sau kia cứ ngừng ‘oẳng oẳng’ sau lưng, là chán mà. Nàng bỗng nhiên dừng bước , con cẩu kia dập vào sau lưng nàng, lên tiếng “ai ui, con tiểu……ách” vội câm miệng lại.

      Ta vừa mới nhìn thấy gì đây, tim ta bất chi bất giác nhói lên, được phải bình tĩnh, phải binh tĩnh, nhưng tim ta vẫn rất đau.

      Hoàng Bá Thụy Châu tỏ ra vẻ nhún nhường “Đan Đan tỷ, hữu lễ”, chẳng biết điều cư nhiên còn ôm nhau trong hoa viên nữa chứ, là đồ, đồ đại sắc nữ.

      Thượng Quan Đan Đan chột dạ “ách, hữu lễ Châu muội”, xấu hổ mà, bị nhìn thấy hết rồi mau chóng thay đổi đề tài “Di, con vị công tử này là”

      “đây là tam muội của huynh, Hoàng Bá Dạ Sương” Hoàng Bá Hạo Minh hảo tâm trả lời dùm nàng.

      Thượng Quan Đan Đan có chút ngạc nhiên nhìn thân ảnh trước mặt “ách, đây chẳng phải là nam nhân sao, chà giống đấy”, nhìn như tên bạch diện thư sinh như bất quá cũng soái, da trắng như tuyết vậy, nếu nhìn kỹ biết là nữ nhân đấy.

      Nàng sau khi bình tĩnh lại nhưng tim đau như thắt, nhàn nhạt gật đầu “hữu lễ”,liếc nhìn Thượng Quan Đan Đan từ xuống, quả nhiên là mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn, khác với tỷ tỷ nàng là thân hình kiêu sa và quyến rũ, mái tóc đẹp thẳng tắp lại cảm nhận thấy được độ mượt mà, đôi mắt long lanh, chiếc mũi nho nho, hai gò má thấp thoáng còn ửng hồng, đôi môi đỏ mọng trong quyến rũ, toàn thân điều thể lên quí phái hết sức thanh nhã, thoạt nhìn rất thông minh lanh lợi nữa.

      Nàng vội vàng khom lưng cúi chào, quả nhiên màn ra mắt quá đặc sắc của họ khiến tim nàng….., được rồi, bỏ , nàng lại nghĩ quẩn đâu.

      Nàng bước ra cổng gặp tỷ tỷ nàng tranh chấp cùng vị nam tử, thấy nàng bước ra tỷ tỷ vội vàng chạy qua, lôi kéo tay nàng qua, nàng vội lên tiếng “tỷ, vị công tử đó là……”

      “đây là Hoàng Bá Thụy Minh, biểu ca của chúng ta a” Hoàng Bá Dạ Mỵ phấn khích giới thiệu vị nam tử vận áo trường bào trước mặt.

      Hoàng Bá Thụy Minh sờ sờ cằm “đây chẳng lẽ là Hoàng Bá Dạ Sương sao, hữu lễ”, chà khắp kinh thành này rất khó tìm ra tên bạch diện thư sinh mà soái như vị tam muội đây.

      nụ cười quá mức tươi, khiến nàng như muốn héo, người này hảo thân thiện, khác hẳn với xá muội của mình, cả người đều tỏa ra cổ khí dũng bất phàm phảng phất chút mùi vị phóng khoáng.

      Nàng gật đầu, cười nhạt “Ân, biểu ca, hữu lễ”, là mệt mà tối ngày phải khom lưng hay gật đầu, cổ đại quá nhiều lễ nghĩa, phiền ghê.

      Nàng bất ngờ trước cái ôm quá mức thân thiết, lại hảo thân thiện nữa, nhưng nàng vẫn trợn mắt ra và tin nàng bị ăn đậu hủ cơ đấy, thấy nàng chìm trong hư , đôi mắt cứ trợn lên, vị biểu ca của nàng vội vàng lên tiếng trêu ghẹo nàng hảo tâm nhắc nhở “Di, muội muội, ta chỉ chào thân thiết với muội thôi, đừng nghĩ quẩn, dù huynh biết huynh đủ soái ca, biết bao nhiêu nữ tử muốn ngã vào vòng tay huynh.”

      Ta giật mình, tự nhiên ta muốn cười phá lên, trời ạ, thời cổ đại mà cũng có loại đàn ông khôi hài lại là người vừa ăn đậu hủ ta, chiếm tiện nghi ta mà còn ăn quá mức vô lại, hứng thú. Nhịn chẳng được nữa, ta ôm bụng cười “hahahaha, huynh…..hahahaha”

      Hoàng Bá Thụy Minh giật mình có chút tán thưởng“Ngô muội cười lên hảo đẹp”, má bên trái cư nhiên có lúm đồng tiền, giọng cười hết sức thanh tao mà lại vô cùng quyến rũ, đôi môi đào đỏ hồng rất đẹp, hàm răng ngọc cơ hồ lộ ra hảo đáng nha.

      “oa, Minh biểu ca hảo lợi hại nha, khiến cho tam muội của muội hầu như chưa từng cười sảng khoái thế này”, Hoàng Bá Dạ Mỵ lên tiếng tán thưởng Hoàng Bá Thụy Minh, lần trước nhìn , nhưng lần này ràng muội muội ta cười hảo đẹp, hảo đáng nữa, ghen tỵ chết được.

      đẹp sao”. giọng truyền từ đằng sau khiến nàng giật cả mình, xoay người lại là đại ca cùng Đan Đan, giọng của đại ca khiến nàng giật bắn mình lên, hàn khí hầu như bao quanh người nàng, hảo đáng sợ nha

      “Ngô, Đan Đan tiểu thơ, hữu lễ a, Hạo Minh biểu ca, đó, huynh chắc từng thấy qua” Hoàng Bá Thuỵ Minh với bộ dạng ung dung tự do tự tại, tiêu sái đáp.

      Tên này cư nhiên khen ta tới tấp, nhưng chẳng hiểu chỉ cần thấy cử chỉ thập phần tiêu soái và giọng hầu như khiến cho ta cười mỉm chi thêm lần nữa, ta vội vàng phẩy chiết phiến che lên mặt ta.

      “ai nha, muội muội, ra muội muội cũng chẳng phải mở lòng trước ai”. Tỷ tỷ ta vỗ vỗ lên bã vai của ta giọng hết sức tiểu nhân mang đầy ý cười, ta ho khan tiếng “Khục, nào có, bất quá biểu ca quả hảo khôi hài”.

      Biểu ca nàng chẳng biết kiên nễ, di chuyển đến chỗ nàng, chiết phiến tung ra, phe phẩy trước ngực, nhún nhún hai hàng lông mày lên, giọng hết sức tự tin lộ ra hàm răng trằng đều “đa tạ tiểu biểu tiểu muội a”

      Hoàng Bá Hạo Minh cắt ngang lời của Hoàng Bá Thụy Minh “ta tiễn muội, Đan Đan”

      “Ân, cáo từ các vị”, Thượng Quan Đan Đan nhún nhún vai, suy nghĩ quả tên này sinh ra là chú hề mà, dù đó là tảng băng chỉ cần thấy là có thể tan ra thôi, vì thế mới được mệnh danh kinh thành đệ nhất phong lưu công tử, hầu như vị nữ tử nào cũng có thể sáp lại.

      “cáo từ, đan tỷ”, Hoàng Bá Dạ Mỵ cười mỉm chi, đại ca ta cư xử với Đan Đan nương hảo ôn nhu khác nha, bình thường chẳng phải đại ca rất lạnh lùng sao? xem ra 2 núi băng cơ hồ tan chảy ra, tiếc là tam muội là cùng huyết thống với Thụy Minh biểu ca, nếu …., mà biểu ca của ta hảo phong lưu còn lâu mới có được nửa của phụ thân ta.

      “cáo từ Đan Đan tiểu thơ”, Thụy Minh nhún nhún vai, cung tiễn. Đan Đan là nữ tử hết sức kiêu sa và là đại mỹ nhân a, nhưng ta còn chưa chơi đủ nha, tạm thời liệt vào danh sách “thê tử hờ” vậy. ( ai thèm ca mà ca cứ tưởng bở )
      Last edited: 1/9/14

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương mười: Tứ hải giai huynh đệ
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử


      [​IMG]

      ♥♥♥


      Ta chính xác là con phố, dù ta có ăn kẹo lồ lô nhào đường chăng nữa cũng chẳng thấy ngọt lịm như đại ca nàng từng mua cho ta.


      Tự nhiên cảm thấy chua xót, ta cư nhiên lại ghen tỵ ư? Ta mến đại ca sao? Nếu sao nàng cảm thấy trái tim nàng rất đau?


      Nàng tự cười khổ,thôi quên , bỏ , nàng tự kinh tởm bản thân nàng, quăng cây kẹo hồ lô ăn dở dang cũng tượng trưng tình bao giờ đơm hoa kết trái


      “ai da”. tiếng của vị nam tử truyền lại, ta xoay đầu ngạc nhiên đứng sững hồi, cười nhạt “lại gặp nhau rồi, hảo có duyên”


      “Di, tiểu huynh đệ đây ư”, lúc nào ta cũng gặp được vị bạch diện thư sinh đây.


      nhanh chóng sáp lại kế bên ta “xin hỏi danh tán của vị huynh đệ…..”


      “Lăng Mục….” làm sao dám cho nghe ta là người nhà Hoàng Bá dù người được ăn mặc loại tơ lụa thượng hạng, có thể biết gia thế của cũng thuộc loại thượng đẳng, nhưng ta làm sao có thể tin tưởng, , , nên dẫn sói về nhà


      “tại hạ tên Âu Nhã Thiên Kỵ hữu lễ a, Lăng đệ”, ta đoán trăm phần trăm là tên bạch diện thư sinh này khai tên giả, nhưng sao, vì mỹ nhân “nhẫn” là đúng. ( == )


      “Ngô, hữu lễ, chỉ tiếc ngươi hợp với tỷ tỷ ta đâu”, ta vội vàng thẳng vào vấn đề, vì ta biết hoa hoa công tử, cư ngụ tại kinh thành ai mà chẳng nghe tiếng thơm về , loại trư ca ca giấu mặt này nên đá càng xa càng tốt, chớ nên tiếp cận.


      Hừ, quả nhiên hảo thẳng thắn, bất quá ta hảo thích, rất thú vị “ngô, đừng thấy con người của tại hạ mà khẳng định, tại hạ vẫn còn rất nhiều điều tốt mà Lăng đệ thấy”


      Ta nhàn nhạt liếc nhìn cái tên này mặt dày như thước băng, giọng tràn đầy tự tin. Ta vội lười biếng nhếch môi lên hỏi “ví dụ”


      Âu Nhã Thiên Kỵ ngoe ngoẩy cái đầu của mình, tự tin “thứ nhất gia thế hảo tốt, thứ hai ta hảo soái, thứ ba ta nhận thức và thương tỷ tỷ ngươi”, đây là những thứ tốt nhất để chứng minh a.


      “ thứ nhất ta thiếu, thứ hai cũng đúng, thứ ba ta chắc chắn rằng ngươi--thể” ta cố ý nhấn mạnh câu cuối.


      “yên tâm, ta tin rằng với trái tim tràn đầy tình của mình đánh động được trái tim của tỷ tỷ Lăng đệ” Âu Nhã Thiên Kỵ vẫn trưng ra bộ mặt vô lại .


      “lời ta hết, khuyên ngươi chẳng được, tự nhiên”, hy vọng tỷ tỷ ta đủ thông minh bị trư ca ca này ăn, nàng với tỷ tỷ cũng thân nhau, nàng chán ghét những phong lưu công tử, nếu tỷ tỷ nàng bị mê hoặc chắc chắn sống đau khổ, những tên hoa tâm công tử này trong nhà luôn có tam thê tứ thiếp nếu trêu hoa ghẹo bướm.


      “thế giờ, tại hạ có thể biết danh tín của đệ” Âu Nhã Thiên Kỵ vẫn buông tha nàng.


      “Tứ hải giai huynh đệ, đến lúc cần biết biết, nếu muốn theo đuổi lần sau mà hỏi tỷ tỷ ta, thứ lỗi ta thể bán đứng tỷ tỷ ta”


      “Hảo, sảng khoái , tứ hải giai huynh đệ”, hảo thú vị, ta thích những huynh đệ như vậy, tính toán dù rất chi ly nhưng lại rất coi trọng tình huynh đệ.


      Đôi mâu hơi đảo liên hồi “Ngô, bằng hữu được”, dù sao nàng cũng khai tên giả, sợ gì bị tìm thấy chứ.


      “hảo, bằng hữu, uống vài chung chứ”


      “Ngô, được thôi”, ta nhận ra ta đối với tên này cũng mở rộng thêm chút nhưng ta biết tỷ tỷ ta phải thuộc loại dễ thuần phục như nghĩ đâu, hảo ngây thơ nha.


      được lúc có hai vị nam tử đứng trước nơi, khiến cho nam tử giật mình, ngạc nhiên hỏi:


      “uy, uy, đệ biết đệ đứng ở đâu chứ”, lẽ lại muốn thử ta.


      “vô nghĩa”, nối gót các đồng hương xuyên-qua ta cũng nên thám thính nơi này chứ


      “đệ hà tất phải thử tấm lòng thành của huynh” Âu Nhã Thiên Kỵ hấp tấp đến nỗi đứng ngồi yên.


      “nhiều lời, vào thôi”, ta cứ tưởng tên trư ca ca này mặt dày chứ, ai ngờ cũng có nhược điểm


      Nàng ung dung bước chân vào nơi đứng dầy các nữ nhân ngừng lôi kéo các nam nhân, bên bảng đề <Di Hồng Viện>. Khi bước vào nàng thấy nơi này cũng khá đẹp, ngay cả lầu xanh cũng được điêu khắc tỉ mỉ và tinh tế nữa.


      tú bà nhanh chóng nhận ra cái tên trư ca ca phía sau nàng, chạy lại khom lưng cung kính giọng the thé “ai nha, quý hóa qua Âu Nhã công tử, hôm nay Âu Nhã công tử dẫn vị khách nhân nào đến đây”, rồi quất tay vào ống tay áo của Âu Nhã Nhã Thiên Kỵ


      “Di, đừng thế, đây là bằng hữu của ta, Lăng Mục”, mất mặt mà, chẳng còn chút điểm nào nữa, ôi, khóc thầm trong lòng.


      Nghe khẩu khí của tú bà chắc chắn trăm lẻ phần trăm, tên Âu Nhã Thiên Kỵ là khách quen của nơi này.


      Vị tú bà nhanh chóng sáp sáp lại gần ta, ta vội lùi bước ra tay ngăn khoảng cách với bà ta, bà ta giận dữ tỏ ra vẻ ủy khuất trả lời “a tử, a hỷ mau chóng dẫn hai vị khách quí lên lầu”, hứ sờ tý cũng cho hẹp hòi. ( == )


      Nàng cùng tên trư ca ca lên lầu, trong tay ai mỗi người cũng đều khoác theo nữ tử, theo đánh giá của nàng, nơi này rất thanh tao, các nữ tử hề son phấn lè loẹt, nàng hiểu tại sao quán này lại đông khách như vậy.


      Di, quả như nàng nghĩ mụ ta săp xếp căn phòng phi thường thượng hạng, loại hương thơm từ trong phòng tạo ra là thanh mát khẳng định là hàng thượng đẳng.


      Nàng mau chóng cởi hài nằm lên tháp nhũy câu nệ chuyện gì, trước mắt nàng là tấm màn che mỏng cùng với nhiều hạt trân châu làm màn che, bên trong có bàn xinh cùng chiếc đàn.


      “Lăng đệ,ở đây Mẫu Đơn là đệ nhất hoa khôi đấy, luận tài ca hát gì sánh bằng nhưng hơi thua tỷ tỷ đệ chút a” Âu Nhã Thiên Kỵ vội giới thiệu cho vị ‘đệ phụ tương lai’


      Nàng nhàn nhạt phẩy phẩy tay, làm như đó phải là chuyện của nàng “thế gọi Mẫu Đơn


      “được, Hoa ma ma mau chóng gọi Mẫu Đơn” Âu Nhã Thiên Kỵ vui vẻ , hy vọng đệ phụ tương lai của thưởng thức mỹ nhân xong về, nếu sao này bị hỏi tới chắc chắn bị nàng quở trách.


      “sẵn tiện gọi vài món ăn”, có con rùa vàng như chẳng có gì lo cả.


      “Hảo”, chỉ cần đệ vui là được, muốn có được mỹ nhân phải mua chuộc ta trước ( mỗi người mỗi tính toán )


      Hai nha hoàn nhanh chóng bưng thức ăn bày ra bàn, ma ma khác đến thông báo “xin hai vị đại gia chờ chốc lát Mẫu Đơn tại bận tiếp khách”


      Âu Nhã Thiên Kỵ mí mắt khẽ giật lên, lớn giọng “to gan”


      “ta…..ta……ta….”, vị ma ma ấp úng, sợ hãi đến thành lời. Âu Nhã đại gia là khách quen của nơi này, nếu đắc tội e rằng tốt lắm


      Ta thấy thế liền ổn, khẽ lay lay tay kêu bà ta “được rồi, nhưng phải nhanh chóng sang”


      “ân, đa tạ vị đại gia đây”, ma ma có chút cảm kích, mừng đến khóc ra nước mắt.


      “đệ…….” Âu Nhã Thiên Kỵ bất ngờ đến ra lời, khi kêu là phải đến ngay lập tức, kiểu này là làm hỏng uy tín của


      “được rồi, còn khối thời gian mà phải tiểu phiền phức”. Nó nhanh chóng bò từ bắp tay nàng ra, nghĩ ngơi nhanh chóng bò lên bàn, bắt đầu nhai ngấu nghiến thức ăn.


      Biểu của trư ca ca này cũng giống nàng nghĩ, vẻ kinh ngạc che kín phần tái nhợt, lại còn đổ mồ hôi hột nữa chứ.


      Ta thở dài nhìn , ta đoán ra được tâm tư “yên tâm, nó là bằng hữu ta, tỷ tỷ ta thích thỏ, chứ quái dị như ta”, phải mua chuộc rùa vàng di động như ngươi ta há chẳng phải lại có thêm tiền xài sao, hắc hắc. (tỷ ơi tỷ nghĩa khí ghê, bị tiền che mờ mắt rồi)


      ta vội ho khan, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu nhưng giọng vẫn hơi run mà lại mừng “ may mắn tỷ tỷ của đệ chẳng giống đệ”, nhìn tên bạch diện thư sinh mềm yếu như thế cư nhiên lại nuôi nguyên con rắn mà còn để trong thân thể nữa chứ


      Lần đầu tiên mới gặp phải chuyện kỳ lạ này, mà quái , con rắn này là loại rắn cực độc, hung tợn gặp người cắn người, mà được thuần hóa thành như vậy sao? Thực là may mắn khi tỷ tỷ của đệ ấy nhu mì thục lại hoạt bát đáng .


      “Ân”, tên này chưa thấy mặt của tỷ tỷ rồi, hắc hắc, đáng thương, hảo đáng thương nga.
      Last edited: 1/9/14

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương mười : Vương bát đản
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử


      [​IMG]

      ♥♥♥


      Nàng cùng tên trư ca ca này trò chuyện say sưa cửa phòng bị đổ nhào xuống, nam tử mặt mày đỏ ngầu như bị say rượu, đứng sau là nam tử ra tay ngăn cản. say xỉn bước chân cũng chẳng vững, chỉ tay vào hai tụi ta “ai cho các ngươi…..các ngươi….dám gọi Mẫu Đơn”, vị nam tử đằng sau gật đầu với tên trư ca ca rồi vội vàng kéo vị nam tử say xỉn lại “đại ca, tỉnh , thất lễ quá Âu Nhã biểu huynh”


      Ta giật mình, có chút chấn động dùng chiết phiến chỉ tay vào tên say xỉn “đây là biểu đệ của huynh”. Âu Nhã Thiên Kỵ có vài phần khó , trầm lắng hồi, giọng phi thường giận dữ “biểu đệ mau kéo đại ca của đệ về

      “ta chẳng về, ta chỉ muốn……ức……Mẫu Đơn, cấm các ngươi…..ức….”, tên Bạch Khánh Trường chân đảo đảo, men rượu che khuất đôi mắt, năng lung tung.

      “đại ca à” Bạch Khánh Kỳ khuôn mặt tái xuống, dám làm gì, bên là đại ca, bên là biểu ca, phải làm sao đây, phải làm sao đây???

      ta cứ lung tung như tên điên, tự nhiên bổ nhào xuống người ta “cút”, ta thô lỗ dùng chân đá ta văng ra xa, ngã xuống đất nhìn ta, nở ra nụ cười dâm đảng “lại đây, ta thương ……..hảo thơm”

      Cơ mặt nàng có vẻ giật giật. “người đâu mà khiên Bạch Khánh Trường về”, Âu Nhã Thiên Kỵ rống lên, tức chết ta mà, ngày thường hống hách , cư nhiên lại ‘gian dâm’ vị đệ phụ tương lai của ta, dù đệ phụ tương lại của có phần trắng trẽo, có phần giống nữ, nhưng cái hành động của đệ phụ tương lai cho biết, là nam nhân trăm phần trăm ( nhầm to rồi)

      về….….về, ta muốn….ôm…..nàng” Bạch Khánh Trường đẩy đệ đệ ra, lại muốn bổ nhào đến chỗ ta thêm lần nữa, ta vội vàng đứng dậy, tay điểm vào á huyệt cùng với ma huyệt của , ta hung hăng hừ lạnh, “giờ khiên được rồi chứ” ( Ma huyệt: là huyệt tê liệt)

      Vị tiểu đệ tỏ ra vẻ ủy khuất, cúi đầu “xin lỗi biểu huynh, vị huynh đệ đây”, xoay đầu lại quát đám người hầu. “còn mau khiên”

      “ân” đám đại hán mau chóng lôi lấy thân ảnh hôi hám mùi rượu

      Đúng là phá hết nhã hứng của người ta mà, tức chết được, đồ đại dâm tặc, đồ vương bát đản, đồ…đồ….đồ…

      Cuối cùng căn phòng cũng được trở về yên tĩnh vốn có của nó, cái cửa cũng nhanh chóng dựng lai.

      Âu Nhã Thiên Kỵ thở dài, khuôn mặt có vài nét như xấu hổ “thất lễ với đệ quá, để đệ thấy được cảnh gia tộc ta hảo bê bối”, nếu nhờ đệ phụ này ta cũng biết biểu đệ của ta lại là sắc nam chứ, tuy là bạch diện thư sinh nhưng chẳng có điểm nào giống nữ tử cư nhiên còn chạy lại đòi ôm, còn hảo thơm, phi lý, phi lý hết sức.

      “được rồi”, ta nhớ lại tỷ tỷ ta từng , gia tộc 2 họ chúng ta hầu như rất ghét Bạch gia, vì Bạch gia phi thường đáng ghét, lúc trước vị ca ca của bạch phu nhân giờ từng có ý nghĩ dâm tà với mẫu thân, đúng là Bạch gia đều được thừa hưởng chung dòng máu mà.

      Mẫu Đơn nhanh chóng bước vào phòng, hốc mắt có chút đỏ, giọng hết sức nhu nhược lại yếu đuối cất ra “bái kiến các vị đại gia, xin hỏi hai vị đại gia muốn thưởng thức khúc đàn nào”

      Khỏi hỏi a quí, ra tụi ta phá hư chuyện của tên Bạch Trường Khánh kia. Lòng ta tê tái, phận nữ nhân ở thời cổ đại quá ** le, nhưng ở đại cũng có khác gì.

      Âu Nhã Thiên Kỵ vội lên tiếng “Mẫu Đơn, đàn khúc nào mà muội thấy thích ”,

      “ân”

      Theo nàng nhận xét Mẫu Đơn quả là mỹ nhân, là bình hoa chính hiệu. Giọng hát cũng được đúng như trư ca ca nhận xét tuy bằng tỷ tỷ.

      Nàng cùng tên trư ca ca nhanh chóng cất bước ra về, vì toàn bộ tâm trạng của nàng bị tên vương bát đản kia phá hủy sạch , vả lại nàng là nữ nhân.

      Lúc này trời chiều tà rồi sao,nàng cũng phải vội vàng về thôi, nàng tiễn đến Âu Nhã phủ trong tình trạng sắc mặt méo mó, nhưng cũng chẳng dám phản kháng lại lời của nàng, nàng xoay lưng nở ra nụ cười cáo già.

      Nàng vội vàng cất bước ra , trong ánh chiều tà đỏ ngầu tà mị hấp dẫn và câu hoặc lòng người, con đường như thu hẹp lại trải dài ra để nàng cất bước trong gió.

      Nàng bước gần tới phủ thấy cổ xe ngựa dừng chân lại, trước phủ vị nam tử trung niên bước ra, nhìn cũng có vài nét giống với biểu ca khôi hài của nàng. Nàng nhìn thấy ả đường muội xấu xa cùng biểu ca phi thường thân thiện kia, bước ra đón, đại ca nàng cùng tỷ tỷ cũng đứng trước cửa.

      Tỷ tỷ nàng nhanh chóng phát ra nàng, chạy lại kế bên nàng, nắm lê tay áo nàng về hướng của nhị thúc nàng, phấn khởi giới thiệu “ nhị thúc, đây là tam muội a”

      Ta nhàn nhạt gật đầu “thỉnh an, nhị thúc ”, ngước đầu lên nhị thúc của ta cười yếu ớt, ta nhận ra nhị thúc bắn ra vài tia nhận xét rồi sau đó giở giọng ôn nhu “tại sao lại nữ phẫn nam trang thế kia, nhanh chóng vào thay áo, rồi ra dùng bữa cơm gia đình nào”, đứa hài tử này có chút giống Nguyệt muội mà thích mặc đồ nam trang, dù chẳng có nét nào giống họ, nhưng khí chất người nó y chang Nguyệt nhi, khiến ta cũng có hảo cảm. ( nữ nhân nào mà Thuật ca chẳng có hảo cảm =-= )

      “Ân”, ta nhàn nhạt cuối đầu rồi lướt qua họ

      Ở bên ngoài, Hoàng Bá Thuật mở miệng “tiểu hài tử này ít nhỉ, hay chưa hòa nhập với các con” nhìn trong lạnh mà, cũng phải 15 năm cư ngụ núi Tuyết Sơn, trái tim băng giá cũng chẳng lạ gì

      Hoàng Bá Thụy Minh lên tiếng “ đâu phụ thân a, yên tâm rồi biểu tiểu muội hoàn nhập, hắc hắc”, nở ra nụ cười nham nhở

      Hoàng Bá Hạo Minh hờn hợt đáp “biểu đệ hảo tự tin”

      Hoàng Bá Dạ Mỵ vội cướp lời “yên tâm có biểu ca lo gì, hắc hắc, đại ca chẳng thấy biểu hồi trưa của muội muội sao” rồi sờ sờ cằm, cười như cười

      Hoàng Bá Hạo Minh cười lạnh, giọng yếu ớt châm chọc “để rồi xem”

      Hoàng Bá Dạ Mỵ vội vàng dùng hai tay choàng lấy cổ của Hoàng Bá Hạo Minh ánh mắt nhìn lấy Hoàng Bá Thụy Minh “biểu ca a, kỳ này huynh phải trổ tài, muội ủng hộ huynh a”

      Hoàng Bá Thụy Minh gật đầu tự tin khẳng định, lúc này chẳng ai để ý sắc mặt của người phi thường đen đúa, con mắt có chút ác liệt cộng thêm tà khí.

      may cảnh này được Hoàng Bá Thuật trông thấy“ Châu nhi, bớt bướng bỉnh ”, nhìn thấy đứa con này giống với mẫu thân khuất của nó mà, do ta quá chiều chuộng thương luôn phần mẫu thân của nó mà làm hư nó.

      Hoàng Bá Thụy Châu chột dạ rồi thay đổi sắc mặt, giọng phi thường ngây thơ vô số tội “Ân, yên tâm Châu nhi hảo ngoan” rồi nũng nịu choàng lấy tay của Hoàng Bá Thuật, nghĩ thầm, chết tiệt, sao ai cũng quan tâm nó chứ, nó chẳng là gì cả, đáng nguyền rủa.

      Hoàng Bá Thụy Minh gõ đầu đứa em đáng này của . Hoàng Bá Thuật cười như cười “được rồi các hảo hài tử mau chuẩn bị vào ăn cơm thôi, sáng mai bái phỏng đại bá của các con a”
      Last edited: 1/9/14

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương mười hai: Huyền Vũ sơn trang
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử


      [​IMG]

      ♥♥♥

      Vì nhị thúc về nên mở yến tiệc tẩy trần nàng bắt buộc phải ra tiền sảnh ăn cơm.

      xiêm y màu hồng nhạt nhưng nàng nhanh chóng thay bộ xiêm y xanh nhạt vì bộ hồng nhạt quá màu mè lại lòe loẹt nữa, hầu như tiểu Hoa này trêu nàng, làm nàng trong lộng lẫy, nàng sờ đầu bức tai, bắt tiểu Hoa sửa lại.

      Nhưng tiểu Hoa bướng bỉnh khen nàng đẹp, còn nàng chẳng thích diêm dúa như con biểu muội của nàng đâu.

      Sau trận lục đục phản kháng diễn ra đại phân tranh trong phòng tiểu hoa cũng chịu thua ủy khuất cáo lui, ta nở ra nụ cười đắc ý của kẻ tiểu nhân, hắc hắc.

      Ta nhàn nhạt lười biếng bước chân ra khỏi phòng, tiến đến tiền sảnh, lúc này hầu như ta là người đến muộn nhất a, nên ai cũng chăm chú nhìn ta như thú quí hiếm trong vườn thú, ta vội vàng sang thỉnh an vị nhị thúc của ta, rồi ngồi xuống, ta nghĩ sau này ta phải rút kinh nghiệm, tất cả cũng tại tiểu Hoa cả làm nàng tốn biết bao nhiêu thời gian.

      Lúc này tên biểu ca của nàng lên tiếng “chà tiểu biểu muội vận áo nữ tử quả nhiên khác hảo đẹp”, mày cong lá liễu, đôi mắt hạnh sáng như thu hút người ta, thoạt nhìn là tà mị, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi đào đỏ mỏng ướt át, da trắng như tuyết, mái tóc dài như suối thẳng tắp xuống thắt lưng, vận bộ xiêm y này lại càng tôn lên vẻ thanh nhã mà dính chút bụi trần, hảo tiếc hảo đáng tiếc, tại sao lại cùng huyết thống chứ. (có cũng chưa tới lượt ca)

      Nàng nhàn nhạt cầm đũa lên , giọng giả như là phi thường ôn nhu“đa tạ”, thuận tiện liếc nhìn tỷ tỷ nàng cười hắc ám, bất giác nàng cảm thấy rùng mình, tỷ tỷ nàng có chút lùng túng nhanh chóng gắp đồ ăn cho nàng.

      Hừ, ả tiểu tiện nhân này là đáng ghét mà cố tình gây chú ý sao, đúng là ả càng lớn càng đẹp, ngay cả Minh ca ca cũng nhìn ả chớp mắt, hừ, chán ghét chán ghét Hoàng Bá Thụy Châu càng nhìn càng muốn bốc hỏa, lửa đốt cháy lên tận đầu.

      “sương nhi, ăn nhiều lên”,Hoàng Bá Thuật bắt đầu có hảo cảm với nàng. Tiểu hài tử này quá mức quyến rũ lòng người mà, nhìn vào khiến cho người ta có cảm giác động tâm, ta hiểu tại sao nó lại phẫn nam trang rồi, còn Mỵ nhi quá mức kiêu sa lộng lẫy, nay có Sương Nhi mị mục lòng người, đại ca a, ngươi hảo có phước nha.

      Vị biểu ca này cũng ngừng nhìn ta cười hỳ hỳ gắp thức ăn cho ta, sắc mặt ta giật giật.

      Tự nhiên ta cảm thấy ta và đại ca dừng như quá xa cách rồi, khoảng cách quá mức xa, nếu như có gặp nhau ngoài đường cũng lướt qua nhau, ta tự cười khổ, cư nhiên mình lại cứ tự biên tự diễn.

      “muội muội, nhìn muội hảo nhiều tâm ”,Hoàng Bá Dạ Mỵ chú ý đến nét mặt thoáng qua mang đầy buồn phiền quan tâm hỏi

      “Di, cho biểu ca nghe ai ăn híp biểu tiểu muội, biểu ca giải quyết hết”

      Hoàng Bá Thụy Minh cư nhiên lại xích lại ngồi gần nàng, cứ ngừng mở miệng châm trọc “hay là muội để ý nam tử nào đó”, nhìn thấy lông mày gian xảo của biểu ca ta nhướn lên ta có chút vui.

      “muội muội, chứ”, Hoàng Bá Dạ Mỵ chẳng biết vô tình hay có ý mà xen vào.

      Ta thở dài “nhị tỷ, đừng có nghe biểu ca bừa”, muốn ăn buổi ăn yên lành cũng chẳng thể.

      Ta để ý biểu ca ta vừa ăn vừa lại lấy tay vỗ ngực bộ dạng nực cười làm sao ấy, chẳng biết xấu hổ mà cứ ba hoa, giọng tự tin “ thế sao, yên tâm có biểu ca ở đây chẳng ai có thể ức hiếp muội đâu”

      Ta cơ hồ như muốn phun cơm ra, nhưng rồi lại nhịn để nó lắng xuống cười khổ “chẳng có gì, ăn , đừng quan tâm muội làm gì”

      “Ân, ăn đại ca” nữ, cả đại ca ta cũng bị ả mê hoặc, càng nhìn càng chướng mắt mà, Hoàng Bá Thụy Châu vui nghĩ thầm trong lòng.

      Tên biểu ca nàng thấy được hành động và lời nàng tương khớp với nhau, trong bữa ăn nàng muốn sặc cơm đến chết tại chỗ với hành động của biểu ca Thụy Minh. Nhị thúc nàng cũng lắc đầu với đứa con phóng túng của mình, nhưng lại làm cho buổi này phi thường ấm cúng.

      Lúc sáng có rất nhiều người tấp nập qua lại, tiểu hoa nhanh chóng thay đồ dùm nàng nhưng nàng vẫn thích nữ phẫn nam trang, mặc cho tiểu hoa mặt mày méo xẹo, cau có, ta vẫn làm theo ý ta.

      Lần này là cả thảy sáu chiếc xe ngựa lăn bánh làm cho phố xá lúc này xì xầm bàn tán quá mức, phi thường náo nhiệt.

      Haizzz, gia tộc thượng lưu mà phải có khác chứ, ngay cả xe ngựa cũng được thiết kế theo kiểu đặc biệt, xa phu được ăn mặc hết sức chỉnh tề, vừa nhìn là biết hộ nhà giàu rồi.

      Lúc xe ngựa dừng lại, nàng xuống xe biểu ca bay lại tới tấp, sáp sáp lại gần nàng, phiền muốn chết, nàng phải đổi biệt danh cho đại phiền phức.

      vừa vừa giải giảng cho nàng, con cẩu biểu muội của nàng ánh mắt sắc bén hận thể bóp chết nàng, nhìn nàng chớp mắt, nàng đành thở dài, xem ra đường cũng nàng càng gian nan đây.

      Theo quan sát của nàng Huyền Vũ sơn trang này phi thường mộc mạc, như Hoàng Bá phủ trang hoàng lộng lẫy, nhưng nơi này phong cảnh phi thường hữu tình, nhiều cây cỏ lạ, cũng kém gì Hoàng Bá phủ, hết sức nhã nhặn cùng bình dân

      Lúc bước vào đại sảnh nàng liếc mắt lên nhìn nam tử trung niên chắc hồi trẻ cũng là soái ca đây mà, còn vị phu nhân kế bên đúng là mỹ nữ đấy, sắc đẹp vẫn chẳng phai tàn theo thời gian.

      Còn ngồi ở dưới là vị nam tử lông mày rậm, đôi mắt sáng ngờ, đôi môi đỏ lúc nào cũng mỉm cười, chiếc mũi cao cao, mái tóc xõa ngang vai, vận áo lam bào, tay còn cầm chiết phiến cùng màu, tôn lên hiên ngang lại phi thường tuấn tú, cả người cũng toát ra cổ khí phóng khoáng soái ca như biểu ca Hoàng Bá Thụy Minh vậy ( tật hám trai trỗi dậy rồi )

      Nhị thúc của nàng cứ chỉ chỗ bảo nàng ngồi tự nhiên “nơi này cũng chẳng coi trọng lễ nghĩa đâu” Vị nữ tử trung niên thấy nàng, nàng cũng gật đầu chào hỏi, vị nữ tử tò mò lên tiếng “Dạ Sương đâu, còn vị nam tử này là ai”

      Thụy Minh Biểu ca nàng phi thường lanh chanh cướp lời của nhị thúc nàng “đây chính là tiểu biểu muội, Hoàng Bá Dạ Sương”, vị nữ tử giật mình, dò xét khắp người nàng, vị nam tử trung niên nhàn nhạt trả lời “Dạ Sương sao, ưm quả hảo tuấn tú, bạch diện thư sinh chính hiệu”

      Tỷ tỷ nàng vội cướp lời lên tiếng “đại bá, muội muội con là nữ nhi, là nữ nhi”. Tỷ tỷ nàng bĩu môi, khiến cho đại bá nàng cười thầm “ta nghe Dạ Sương là nữ hài, cư nhiên ở đâu lại ra Dạ Sương nam hài, đại bá thất lễ”

      Ta cười khổ nhún nhún vai “ sao”. Vị nam tử trung niên nhanh chóng giới thiệu cho ta biết “đây là biểu ca của con, tên Huyền Vũ Lăng, còn biểu tỷ Huyền Vũ Tuyền xuất giá qua nước khác”.

      “Ân”, chà vị biểu ca đây là soái mà trong rất được nha, ngay cả mỉm cười cũng rất thân thiện, hai gia tộc này sao mà may mắn thế ai cũng thuộc thể loại mỹ nam mỹ nữ, ghen tỵ chết là được.

      Hoàng Bá Thuật cười ôn nhu “các hài tử này gởi gắm tẩu chăm sóc mấy ngày nha, chừng nào ta sắp xếp công việc ổn định quay về đón chúng”

      Mộ Dung Miễn Miễn nở ra nụ cười nhân hậu lên tiếng “được rồi các con ra chơi chút , nếu có cơm ta sai người qua thông báo”, lâu rồi mới có nhiều người, xem ra mấy ngày nay phi thường náo nhiệt đây.

      Cả bọn cùng cúi đầu chào, ta được sắp xếp các <Sương Huyền Các>, phòng ở đây có phần trang nhã và thoáng mát nơi này quả nhiên là hảo thoải mái, nơi nàng ở vừa phi thân lên cái là có thể ra được kinh thành nha, ngó từ mái nhà có thể thấy dòng người lại tấp nập.
      Last edited: 1/9/14

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương mười ba: Gặp lại
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử


      [​IMG]

      Thượng Quan Đan Phụng

      ♥♥♥

      “cốc cốc”

      “Ân, vào ”, lại có chuyện gì, ta chỉ muốn yên ổn a

      Cánh cửa phòng bật ra, tỷ tỷ nàng bước vào, bĩu môi “thiên a, muội quá siêu phàm tối ngày cứ cầm sách ở trong phòng thấy buồn chán sao, mau dạo với tỷ, mẫu thân bảo học nhiều cũng chẳng có ích”

      Với tỷ là như thế nhưng muội khác nha, xem ra vị mẫu thân đại nhân này là người phi thường thông minh và thú vị mới có thể khuyên tỷ tỷ nàng đừng đọc sách nhiều, cũng có thể là đồng hương xuyên-qua.

      Hoàng Bá Dạ Mỵ chẳng thèm hỏi han ý kiến của nàng vội vàng kéo lê nàng ra ngoài, đến hậu viên phi thường lớn lại rộng, gió thổi lồng lộng mát rượi cả người.

      Trong đình có ba người khiến nàng ngạc nhiên nhất chẳng phải là hai vị biểu ca của nàng mà là tên trư ca ca, đúng như nàng nghĩ vị trư ca ca cũng ngạc nhiên đến nổi bật dậy

      Hoàng Bá Thụy Minh thấy được nhanh chóng bước ra, cười tà mị “tiểu muội à, ta cứ tưởng muội ngủ đông luôn ở trong phòng chứ”

      Ta nhàn nhạt cười, còn tên trư ca ca xông ra, mày nhăn lại giọng nghi hoặc “đừng với huynh đây là biểu muội của huynh Hoàng Bá Dạ Mỵ cùng Hoàng Bá Dạ Sương”, giờ mình hiểu biểu đệ của mình chẳng hề đoạn tụ, mà cư nhiên ta chẳng nhận ra lăng đệ của ta lại là nữ phẫn nam trang, lại còn lầu xanh nữa, lão thiên gia gia a.

      Ta gật đầu, lộ rồi, hết vui nữa chẳng có gì để giấu giếm, giọng “hữu lễ”

      Hoàng Bá Dạ Mỵ nhanh chóng kéo lê nàng vào đình ổn định chỗ ngồi, rồi mới từ tốn lên tiếng “ ra huynh là Âu Nhã Thiên Kỵ, trong tam đại tài tử phong lưu kinh thành”

      chột dạ, khịt khịt mũi, lên tiếng minh oan “Ngô, đó chẳng qua chỉ là vài vị bằng hữu nể mặt thôi”, nghe tiểu thơ nhà Hoàng Bá phi thường đẹp, nhưng ngờ lại là nàng ấy, ngay cả lúc này cũng đẹp và thùy mị.

      Huyền Vũ Lăng lên tiếng nhìn chằm chằm vào Thiên Kỵ mà “đừng cho huynh nghe, hai người đó là hai tiểu biểu muội của huynh”, lần trước uống rượu cứ ngừng ba hoa gặp được đại mỹ nhân nào là thục nữ mỹ miều, giọng hát thánh thót như tiên nữ hạ phàm, bất quá là đúng nhưng tính cách ….ôi…Huyền Vũ Lăng chỉ biết than thở trong lòng

      ra Huyền Vũ Lăng nhìn ôn nhu nhưng lại mang giọng phi thường sắc đá đúng là chẳng thể tưởng.

      Âu Nhã Thiên Kỵ chột dạ chỉ biết ho khan, tuy nàng chẳng biết họ gì nhưng nàng cũng nhịn được, cái sắc mặt méo mó, đen như củ than của Âu Nhã Thiên Kỵ phi thường buồn cười nha.

      Tỷ tỷ thấy được sắc mặt thoải mãn của nàng nhưng lại hiểu lầm, lên tiếng “đừng cho tỷ tỷ nghe là ý trung nhân của muội là Âu Nhã huynh nha”

      Ta chỉ có biểu 囧 nhìn tỷ tỷ, muốn phun hết tàn tích hôm qua ăn, nhưng ta cũng để lại tý mặt mũi cho tên trư ca ca này, nhún nhún vai trả lời “tỷ, ăn có thể ăn bậy, chẳng thể bừa, người trong mộng của Âu Nhã huynh là người phi thường ‘nhã nhặn’ và ‘hiền thục’” câu cuối ta cố ý nhấn mạnh thêm, ăn miếng trả miếng thôi tỷ à.

      Đến đây hai vị biểu ca của nàng hiểu sơ sơ rồi, Thụy Minh nhanh chóng gót tách trà cho nàng nhấp nháp

      Huyền Vũ Lăng thản nhiên lên tiếng như đấm cú vào ngực Âu Nhã Thiên Kỵ “thế xem ra Thiên Kỵ đệ phải thất vọng rồi”, nhị biểu muội của chẳng phải là thục nữ gì cả, chỉ cần tiếp xúc lâu chút là hiểu , dù muội ấy xinh đẹp như tiên nữ, bộ dạng yếu ớt như đóa hoa

      Ta hít mũi, nhịn cười. Còn tên Âu Nhã Thiên Kỵ sắc mặt méo mó khó coi, tỷ tỷ nàng lại ngây ngô hỏi câu “Ngô, ba người nha, ý trung nhân cũa Âu Nhã huynh là ai”

      Câu này tưởng chừng như tỷ tỷ nàng ghen tỵ, nhưng tỷ tỷ nàng cũng nhanh chóng đá xuống thẳng địa ngục “chẳng biết ai mà xui xẻo đụng độ vào 3 huynh”.

      Ta cơ hồ nhịn cười chẳng được nữa, đành xoay người lại cười sau lưng của biểu ca Thụy Minh , cả hai biểu ca cũng cười toe toét. Tỷ tỷ nàng cũng nở ra nụ cười hết mức xinh xắn và kiều diễm.

      Âu Nhã Thiên Kỵ xem như hết hy vọng đành ho khan, rồi phản kháng “Di, Lăng huynh, Thụy Minh huynh đáng cười lắm sao”, uổng cho ta kể cho hai vị bằng hữu này nghe tất tần tật để giờ nhận được nụ cười hả hê của họ, quá đáng mà, cứ dẫm đập lên vết thương của người ta mới hài lòng sao.

      Giờ nàng biết tại sao họ được gọi là kinh thanh tam đại tài tử phong lưu rồi, cả ba dường như quá hợp nhau, ai cũng phóng khoáng lại phi thường tuấn tú nữa chứ, muốn văn có văn muốn võ có võ. Trong đình lúc này ai cũng cười bát nháo cả lên, đương nhiên ngoại trừ nàng

      Lúc này có thêm ba bóng người bước vào đình khiến cả đình im lặng nhìn họ tiến đến, lúc này Huyền Vũ Lăng cười nhạt, dựa vào lan can ở trong đình, phe phẩy thiết phiến trong tay “xem ra kinh thành tam đại tài tử phong lưu gần sắp có thêm người rồi đây”

      Thụy Minh biểu ca cũng tỏ ra vẻ hứng thú, cười tươi như gió xuân phong ập đến “chẳng biết hai trong họ ai lại là biểu tẩu tương lai của ta đây”, sau đó lại sờ sờ cằm, đăm chiêu suy nghĩ.

      Tỷ tỷ nàng nhanh chóng chạy qua đó chào hỏi, còn ta tò mò hỏi “vị tiểu thơ vận áo đỏ là ai thế”.

      Hoàng Bá Thụy Minh vội vàng trả lời “tiểu biểu muội, vị tiểu thơ đứng bên trái đại ca muội, là Thượng Quan Đan Đan, bên phải là Thượng Quan Đan Phụng”

      Trái tim ta dù rất đau, nhưng vẫn phải tỏ ra vẻ bình thường, cười nhạt “cả hai đều là đại mỹ nhân cả”, đại ca đúng là phong lưu công tử, bên cạnh luôn có mỹ nhân theo.

      Âu Nhã Thiên Kỵ thấy tỷ tỷ nàng khỏi lộ đuôi hồ ly, ngoe ngoẩy đầu “đương nhiên rồi, họ được gọi là kinh thành song xú đại mỹ nhân đó, chẳng phải là hư

      Nghe giọng đầy ngưỡng mộ của Âu Nhã Thiên Kỵ bật ra, ta liếc nhìn , bộ mặt thập phần vô lại của ta lộ ra cười tà nhàn nhạt trâm trọc “Ngô, Thiên Kỵ huynh, lau nước miếng , chảy cả ra rồi”

      Lúc này Thụy Minh cùng Huyền Vũ Lăng cười hả hê cố gắng cười to, ta lắc đầu vờ như than thở, còn Âu Nhã Thiên Kỵ thẹn quá hóa giận, ngắt mũi của ta “Di, hảo hài tử hay lắm, dám trêu trọc cả huynh”, chẳng chừa lại chút mặt mũi cho mà, cứ mang ta ra làm trò cười, quá đáng

      Hoàng Bá Thụy Minh nhíu mày dù biểu tiểu muội phẫn nam nhưng cũng thể để phi lễ như vậy, mau chóng hất tay Âu Nhã Thiên Kỵ ra “ăn hiếp đệ ăn hiếp đệ, chớ có dại dột ăn hiếp tiểu muội của huynh”

      Ta cười thầm trong đau khổ của Âu Nhã Thiên Kỵ nếu nhờ họ quá thú vị khiến ta quên hết đau khổ, ra chỉ cần cố gắng quên được, đột nhiên giọng hết sức yểu điệu truyền tới “Lăng huynh, Thụy Minh huynh, Âu Nhã huynh, hữu lễ a”

      Giọng ngọt xớt khiến cho ta cũng rùng mình lông tơ dựng thẳng lên, người mỹ rồi nhưng giọng lại mỹ hơn. Thượng Quan Đan Phụng vội nhìn qua ta, gật đầu cười mĩm chi chào hỏi ta “Dạ Sương muội hữu lễ a”

      Huyền Vũ Lăng cười lạnh nhàn nhạt hỏi “ngọn gió nào mà kéo theo 2 vị đại tiểu thơ nhà Thượng Quan đến phủ huynh thế”

      Thượng Quan Đan Đan cười yếu ớt “Ngô, nghe hôm nay tất cả đại nhân vật đều tụ tập tại đây, chẳng lẽ đến xem kịch chẳng được ư”

      Lăng huynh nàng lại đáp “nhàn hạ quá, kịch nơi nào chẳng có”. Nàng chẳng hiểu Lăng biểu ca cùng Đan Đan có thù gì, nhìn họ đấu khẩu ghê gớm dù cả hai cười nhưng khẩu khí của họ có vẻ sắc bén, cuối cùng đại ca nàng cũng lên tiếng “chẳng lẽ huynh mời 2 tiểu thơ đến phủ chuyến mà đệ cấm cản”

      tiếng hừ lạnh của Huyền Vũ Lăng dù đồng tình nhưng cũng nghiến răng dám”.

      Đan Phụng vội rót trà mời đại ca nàng, nhìn thấy cảnh này thở nổi huống hồ đình này chật hẹp khí ngột ngạt như lúc này, nàng vội vàng lên tiếng định cáo lui khẳng định nơi này chẳng thuộc về nàng.

      Hoàng Bá Dạ Mỵ vội siết chặt tay nàng “mai có cuộc cưỡi ngựa, nhà Thượng Quan mời chúng ta tham gia”

      “muội, chẳng biết cưỡi ngựa” nàng trả lời thẳng, muốn từ chối chuyến ngày . Lúc này biểu ca Thụy Minh của nàng hào hứng vỗ vỗ ngực “yên tâm, có huynh người cưỡi ngựa giỏi như huynh dạy tiểu biểu muội chẳng phải lo”

      Nàng hận Hoàng Bá Thụy Minh, muốn bóp chết tại chỗ, đương nhiên ý nghĩ cay độc này nàng chỉ dám trong lòng.

      Thượng Quan Đan Đan cũng lên tiếng “phải đó, cho vui”. Đại ca ta lại lên tiếng “Thượng Quan tiểu thơ mời tới muội ”, nhìn sắc mặt muội ấy hảo tệ, có chuyện gì sao?

      Ta đành miễn cưỡng phun ra chữ“Ân”, rồi bước ra khỏi đình. Chẳng hiểu sao nước mắt muốn tuôn ra, tim phi thường đau xót.
      Last edited: 1/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :