1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương trăm chín: Biểu tình
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      ♥♥♥

      Đứng trước ánh trăng mờ ảo, Tư Mã Trác Nhi tuy thân là nữ nhi, nhưng cả người đều có nét đặc trưng của nam nhân hề lộ ra chút bóng dáng của nữ nhi, cánh tay chắp lại phía sau, đôi mắt xa xăm nhìn lên bầu trời nhưng mang nỗi buồn ai thấu hiểu.


      “Ngươi chưa ngủ?” Huyền Vũ Dạ Nguyệt bước tới, khẽ hỏi “Ân” giọng thờ ơ, nhưng khinh miệt tất cả, đặt toàn bộ tâm tư vào ánh trăng trời.

      “Ngươi bị thất tình sao?”

      Trầm ngâm hồi lâu, Tư Mã Trác Nhi cũng trả lời câu hỏi của Huyền Vũ Dạ Nguyệt, nàng ta tiếp “Ngươi mê luyến Hạo Minh?”

      Câu hỏi này khiến Tư Mã Trác Nhi tròn mắt để lộ chút kinh ngạc nhìn lấy Huyền Vũ Dạ Nguyệt, nàng liền “Nếu khi nhìn thấy hai người ôm nhau ngươi liền tỏ ra đau khổ, tuy rằng thoáng qua nhưng ta nhìn thấy ngươi thực đau khổ như bị kẻ khác bỏ rơi”

      Cười nhạt, Tư Mã Trác Nhi ngồi ngay lan can “Nếu ta ?”

      “Qủy mới tin!” Huyền Vũ Dạ Nguyệt chống nạnh hai tay lên thắt lưng tỏ vẻ bướng bỉnh .

      Vẫn thờ ơ…

      “Vậy người ngươi thích là kẻ khác” Huyền Vũ Dạ Nguyệt bán tín bán nghi hỏi, nàng muốn cảnh xưa lại tái diễn, nên nàng nhất định phải hỏi cho cặn kẽ.

      Dựa lưng vào cột, Tư Mã Trác Nhi cười nhạt nhẽo “Ta ai cả”

      “Vì sao ngươi thích làm cường nữ, che giấu nội tâm của mình” điều này Huyền Vũ Dạ Nguyệt hiểu, ràng đôi mắt u sầu ý tứ của mình, vậy mà Tư Mã Trác Nhi còn muốn giấu giếm?

      Mặc dù trước kia làm đặc cảnh nhưng tại xuyên qua cũng nên theo hoàn cảnh mà hành xử, nên khiến người khác hao tâm tổn khí vì khuôn mặt của nàng cứ ‘buồn’ miên man như vậy chứ.

      “Vậy sao?” Tư Mã Trác Nhi ngoảnh đầu nhìn Huyền Vũ Dạ Nguyệt tiếp “Có là ta dễ bị nhìn thấu như vậy?”

      mới lạ, nhưng Huyền Vũ Dạ Nguyệt khẽ thở dài “Nếu muốn khóc ngươi cứ khóc, tốt hơn!”

      Bất chợt Tư Mã Trác Nhi cười hào phóng, có lúc thể chút chua chát, có khi lại cười khổ tâm, lúc sau nàng mới , ta khóc quá nhiều” cả đời này nàng khóc quá nhiều rồi, nàng muốn khóc nữa.

      Chỉ cần biết trong tim Tư Mã Trác Nhi rỉ máu là được rồi, ngoài ra nàng muốn biểu thêm chút muộn phiền gì nữa, nàng muốn thanh thản, nàng cần an tĩnh.

      Đứng lên Tư Mã Trác Nhi hướng tới nàng “Ta khóc nữa, bởi vì khóc người sắp kết hôn xứng đáng!”

      Rồi lướt qua thân ảnh của Huyền Vũ Dạ Nguyệt, trong lòng của Huyền Vũ Dạ Nguyệt dâng trào lên cảm xúc muốn giết người, có người nào biết Hoàng Bá Hạo Minh cùng Hoàng Bá Dạ Sương gần sắp kết hôn chứ, vậy ý tứ của Tư Mã Trác Nhi là ra sao???

      Thay vì ngớ ngẩn trong đình, Huyền Vũ Dạ Nguyệt liền đuổi theo bóng lưng dần khuất dạng của Tư Mã Trác Nhi muốn hỏi cho ràng, nếu đêm này Huyền Vũ Dạ Nguyệt làm sao mà yên giấc nồng?

      “Mau giao đôi gian phu dâm phụ ra” đoàn người rầm rập tới Hoàng Bá phủ người dẫn đầu là Âu Nhã Thiên Kỵ đòi giao người.

      yên ổn trong đại sảnh ngồi ăn sáng, nào ngờ bị tiếng huyên náo bên ngoài làm cho nhức tai, Huyền Vũ Dạ Nguyệt với nô tỳ “Ngươi ra hỏi vì sao lại ồn ào như vậy?”

      “Ân” nô tỳ ngoan ngoãn vâng lời, lanh lợi thám thính tin tức, bất ngờ có Lương quản gia liền xông vào “Nguy rồi, lão gia, phu nhân, mọi người….”

      Dứt lời dân chúng ồ ạt kéo vào tới nơi “ chấp nhận chuyện huynh muội gian luân, phản đối”

      <<Phản đối>>

      Rất nhiều người biểu tình, đến đây Hoàng Bá Thuần liền thầm to vào tai của gia nô, sau đó liền đứng dậy “Đây là Hoàng Bá phủ, ai cho các người tùy tiện bước vào làm càn”

      Mọi người bị quyền uy của Hoàng Bá Thuần đẩy lùi, thấy bất lợi Âu Nhã Thiên Kỵ cười lên “Nếu làm càn làm sao mà bắt được gian phu dâm phụ”

      “Âu Nhã huynh, huynh vậy là sai rồi” Hoàng Bá Hạo Minh dõng dạc bước ra, theo sau là Hoàng Bá Dạ Sương.

      “Ta và Sương nhi vốn cùng huyết thống, vả lại ta cùng Sương nhi, trai chưa lấy vợ, chưa có chồng, sao có thể gọi là ‘gian phu dâm phụ’ như mọi người ” Hoàng Bá Hạo Minh bình thản trả lời, lấn át khí thế của Âu Nhã Thiên Kỵ.

      “Ai mà biết được, các ngươi cứ luôn miệng cùng chung huyết thống, có gì làm bằng chứng” lão bá tánh kích động .

      “Theo cách cũ lấy máu nhận thân” Huyền Vũ Dạ Nguyệt lên tiếng phá vỡ bầu khí xúc động này.

      Sau hồi lâu tất cả mọi người đều im lặng, chén nước trắng đặt tại bàn, Hoàng Bá Hạo Minh khẽ cắt đầu ngón tay mình giọt máu vào trong chén, đến phiên Hoàng Bá Dạ Sương

      Giọt máu trong chén liền hòa tan vào nhau “Nha” nàng kinh hách lên nhìn Hoàng Bá Hạo Minh, cũng tròn mắt nhìn nàng.

      “Người đâu mau bắt lấy chúng” thừa cơ dân tình kích động, Âu Nhã Thiên Kỵ liền lên tiếng, các lão bá tánh mảy may liền xông lên, hòng tóm được hai người.

      Hoàng Bá Hạo Minh liền phẫn nộ lên Hoàng Bá Thuần vội ngăn cản “Chớ kích động”

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt thấy lạ liền đảo liên đôi mắt, bất ngờ cầm chén lên ngửi, nàng cười lạnh “E rằng, Âu Nhã công tử cùng mọi người phải thả họ ra rồi”

      Mọi người liền ngừng lại động tác, Âu Nhã Thiên Kỵ nhăn mày “Chứng cớ ràng, nay còn gì để

      Nhoẻn môi cười tà “Nhưng chén ‘nước trắng’ sao lại bị tráo đổi thành ‘dấm’”

      <<Đâu, đâu>> mọi người chen chúc lên đòi biết , tráo nước thành dấm vốn thuận lợi nhưng nào ngờ lại bị vạch trần sớm như vậy, sao, Âu Nhã Thiên Kỵ “Nhưng vẫn thể phủ nhận rằng họ phải là huynh muội”

      “Ai thanh thanh tao, mềm mại thùy mị dễ nghe phát lên, mọi người liền nhìn theo hướng phát ra giọng kiều kia.

      About these ads

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương trăm mười: Đại kết cục
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥
      thân màu lục, mày cong lá liễu, ngũ quan tuyệt đẹp cứ như được ông trời ưu ái điêu khắc tỉ mỉ, thân ảnh kiều hoàn hảo có trước có sau, dáng vững vàng, cả người tỏa ra khí chất của nữ vương, chỉ có chữ ‘mỹ’ để tả vị nương trước mắt.Bàn dân thiên hạ đều choáng váng với vẻ đẹp hiếm thấy của Tư Mã Trác Nhi, chỉ riêng ‘bàn dân thiên hạ’, mà người nhà Hoàng Bá đều điêu đứng vì sắc đẹp ‘hoàn hảo’ của nàng ta.


      “Tỷ” Hoàng Bá Dạ Sương tròn to mắt, kinh ngạc gọi, đáp lại là nụ cười nhạt bờ môi nũng nịu, nhưng lại khuynh quốc khuynh thành.

      Trở lại thân phận nữ nhi, giọng của Tư Mã Trác Nhi hoàn toàn biến đổi mềm mại, dễ nghe khiến cho kẻ khác cũng phải mềm lòng “Tiểu nữ là người Tây Vực, là tỷ tỷ ruột thịt của Hoàng Bá Dạ Sương”

      Khẽ bình tĩnh lại, Âu Nhã Thiên Kỵ nuốt nước miếng “Xảo biện, căn bản các ngươi có điểm nào giống nhau cả”

      Phải, tuy là tỷ muội, nhưng Tư Mã Trác Nhi mang vẻ đẹp của phụ mẫu, còn Hoàng Bá Dạ Sương xinh đẹp như mẫu thân, nên họ đứng gần căn bản thể nhận ra nồng vị ‘ruột thịt’.

      “Thiên Nhạn, mang nước tới đây” Tư Mã Trác Nhi khác hẳn với sắc thái u ám lãnh đạm liền biến thành tiểu nha đầu lanh lẹ, sáng lạn căn dặn Thiên Nhạn.

      “Có ngay” chén nước trắng tinh khiết xuất , Tư Mã Trác Nhi nhìn mọi người khẽ mỉm cười liền hút được ít hồn của bọn nam nhân cùng nữ nhân.

      giọt máu khẽ rơi vào bát, nàng liếc Hoàng Bá Dạ Sương, nàng cũng giọt vào, dòng máu liền hòa tan nhau “Còn ngươi”

      Hoàng Bá Hạo Minh rất biết điều liền giọt máu vào, bất ngờ bị đẩy ra “Còn ai tin” Tư Mã Trác Nhi hài lòng với kết quả trước mặt, nhún nhún vai hỏi.

      Bọn nam nhân bị đại mỹ nữ hút hết hồn vía ai ai cũng lắc đầu, Tư Mã Trác Nhi nhoẻn môi cười xinh đẹp “Chỉ vì gia cảnh tiểu nữ cơ hèn, từ gia phụ liền giao muội muội cho Hoàng Bá gia chăm non, cho đến tại tiểu nữ mới lại được vị muội muội ruột thịt của mình, đáng lý mọi người phải mừng cho tiểu nữ mới đúng, cớ sao lại oán trách tiểu nữ?”

      tới đây, nàng liền rớt nước mắt, khẽ dùng khăn tay trong vạt áo lau nước mắt, cảnh này khiến cho Hoàng Bá gia kinh hách tới ai ai cũng trợn mắt há mồm nhìn.

      Đây là Tư Mã Trác Nhi? Xin nhờ, nếu họ lầm họ hoàn toàn quen biết cái người trước mặt!

      Riêng về chúng bá tánh từ hài đồng 3 tuổi tới cụ già 80 liền tin nom nớp, giọng ôn nhu như dòng ôn tuyền, đôi mắt khắc họa sắc xảo đọng lại khóe mi dài tầng nước long lanh, tại khiến cho người ta muốn tin cũng được!

      Mặc dù nữ nhân kế bên đều xúc động nhưng cũng thể làm gì hơn, chỉ biết ghen tỵ, bất chợt có bốn người già nhất trong lũ bá tánh xúc động, tiến lên đồng thanh đồng tiếng <<Hoàng Bá lão gia, Huyền Vũ lão gia, thay mặt cho toàn thể mọi dân chúng đứng ở đây tạ tội với quý vị>>

      Trước khi thậm chí ai ai cũng xúc động theo Tư Mã Trác Nhi liền ngỏ lời an ủi nàng, ngạc nhiên hơn là nàng nhận được rất nhiều đồng tình của mọi người, đúng là thế giới đều bị nàng làm tới hồn bay phách tán.

      Khi mọi người gần giải tán hết, khẳng định còn ‘người ngoài’ khuôn mặt sáng lạn, nụ cười mỹ miều của Tư Mã Trác Nhi liền được cất giấu kỹ càng, nay biến trở lại lạnh lùng vô hồn “Qủa sắc đẹp của mỹ nữ có khác” rồi cười mỉa.

      Mọi người trong sơn trang đều choàng tỉnh, Tư Mã Trác Nhi vỗ má của Âu Nhã Thiên Kỵ, cười nghiệt “Tiểu tử, muốn ‘ngoạn’ với lão nương, về tu hành thêm trăm kiếp nữa

      Trước khi , Tư Mã Trác Nhi còn khuyến mãi cho mọi người giọng cười tràn ngập sảng khoái cùng với khinh miệt.

      Nguyên lai Hoàng Bá Thuần tính trước, nên kêu gia nô thỉnh Tư Mã Trác Nhi ra, chỉ có Tư Mã Trác Nhi họ mới được thành đôi, nào ngờ Tư Mã Trác Nhi lại cho mọi người bất ngờ lớn như vậy.

      Hoàng Bá Thụy Minh, ngồi xập xuống ghê, nuối tiếc “Mặc dù là đại mỹ nữ, nhưng mà nàng ta hảo khó thuần phục” nhìn khuôn mặt lanh lợi, tinh của nàng ta đủ biết, nàng ta dễ chạm tới dù rằng muốn, nhưng tự biết lượng sức.

      Huyền Vũ Lăng cũng bị Tư Mã Trác Nhi làm cho choáng váng, chỉ biết day day huyệt thái dương của mình.

      Tất cả mọi người đều im hơi lặng tiếng, để lại thân ảnh Âu Nhã Thiên Kỵ từ khi nào hóa đá, ‘trộm gà thành còn mất đấu gạo’ :))

      Để mời các hương thân phụ lão giải quyết rất khó khăn, cần phải ‘hối lộ’ thậm chí Âu Nhã Thiên Kỵ tiếc của bỏ ra cho họ chỉ mong lấy kết quả tốt nhất, ai ngờ giữa đường xuất Trình Giaỏ Kim liền phá hư tâm huyết mấy ngày nay cực khổ dàn dựng lên, khiến chỉ biết điếng người, đờ đẫn ra.

      Sau khi giải quyết hết mọi chuyện cuối cùng là chuyện Hà Tiểu Tương và Thập Nhất Vương cũng được giải quyết, nghe Tư Mã Trác Nhi – tỷ tỷ của Hoàng Bá Dạ Sương cất giấu ái thiếp của , liền xuống nước tận tình cầu xin.

      Nghe phải hảo khổ sở lấy lòng của kẻ so với hàn băng còn lạnh hơn, còn tuyệt tình hơn gấp bội lần, ấy, đừng nghĩ Tư Mã Trác Nhi tệ như vậy, ra nàng ra cũng rất dễ mềm lòng và cũng rất rộng lượng.

      Cuối cùng người hữu tình nên duyên giai ngẫu, đôi uyên ương khổ mệnh cũng giáp mặt nhau, mọi thứ đều trở nên mỹ mãn khi Thập Nhất Vương cải tà quy chính, sau cơn bạo bệnh làm suy kiệt cả người liền thông suốt, nên nắm lấy hạnh phúc đời mình và hảo hảo trân trọng với người trước mắt.

      Tiếng pháo đì đùng nổ khắp phố, tất cả đều diễn ra như trong mơ, khắp phố màu đỏ, từ đầu đường tới cúi ngõ cũng liền treo lồng đèn đỏ cùng dảy lụa đỏ, mừng cho Hoàng Bá đại công tử kết duyên cùng tiểu mỹ nhân.

      Huyền Vũ Sơn Trang là nơi dâu được bế ra, Hoàng Bá phủ làm nơi rước dâu mọi đại liền được tổ chức tại Hoàng Bá phủ.

      Kiệu đỏ chói to lớn tám người kiêng, được thiết kế riêng cho ngày đại hỷ hôm nay, khắp nơi đều là tiếng cười vui nhộn cùng những câu chúc phúc của quần chúng, cần biết là ai chỉ cần đến góp mặt chúc vui cho đôi tân giai nhân liền được đãi ăn no say, đương nhiên kéo theo ít người rồi.

      Bên ngoài náo nhiệt ồn ào, bên trong lại ấm cúng, sau khi bái xong thiên địa “Đưa vào động phòng”

      Rất nhiều người liền hét lên, muốn khấy động tân phòng liền bị Hoàng Bá Hạo Minh trưng ra bản mặt ‘lạnh như băng’ của mình khiến các hảo nam liền dừng chân dám càn quấy, bộ thấy quỷ rồi còn chưa biết sợ sao!

      Trong tân phòng, mặt nàng ửng đỏ, nhưng lại chẳng thể tháo mũ phượng hoàng nặng trịch ra vì cái này là tượng trưng cho may mắn, aiz, cổ đại thực hảo phiền, nặng muốn gãy cổ đây nè, huhu, nàng thầm khóc.

      “Chi nha” tiếng cửa phòng được đẩy ra, thầm than thở Hoàng Bá Dạ Sương liền trở nên căng thẳng, hồi hộp, ngồi im như pho tượng.

      Hoàng Bá Hạo Minh thân hỷ phục bước vào, đêm nay đặc biệt chói lóa, khuôn mặt tuấn luôn hữu nụ cười sáng lạn của mình, cười “Nương tử, nàng sợ?”

      “Ai…ai…mà…sợ” khẽ phản bác, nhưng mà ta vô dụng, liền bị giọng của mình bán đứng.

      Dùng tay kéo khăn xoa nàng xuống, sợ?”

      Cắn chặt môi nàng nhõng nhẽo “Hảo xấu, dám trêu ghẹo người ta”

      cười khách khí liền đưa cho nàng ly rượu “Cùng ta uống ly rượu giao bôi”

      Mặt nàng lên rặng mây đỏ, khẽ gật đầu, sau ly rượu này nàng chính thức trở thành thê tử của – Hoàng Bá Hạo Minh

      “Chàng nhìn cái gì?” khi uống xong ly rượu, mắt long lanh nhìn lấy Hoàng Bá Hạo Minh mà hỏi.

      cười tà tứ “Nương tử, nàng nghĩ sao?”

      Bất chợt nàng hét lên, liền ôm lấy thân ảnh của nàng “Chúng ta cùng nhau động phòng nào, nương tử”

      ♥♥♥ o(╥﹏╥)o —Hoàn— o(╥﹏╥)o ♥♥♥

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :