1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương trăm ba: Nghi ngờ
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]





      Liễu Thất

      ♥♥♥



      Tám canh giờ trôi qua khiến Hoàng Bá Hạo Minh bán sống bán chết cuối cùng cũng có thể dứt hẳn cơn đau và khôi phục lại thể trạng bình thường của mình.

      đêm trôi qua, hốc hách hẳn lên, mặt xanh xao, đôi môi nhợt nhạt, tuy rằng dáng vẻ tiêu sái dõng dạc luôn kề cận, nhưng so với kẻ mắc bệnh lâu năm hơn kém.

      “Hạo Minh, hay là giao việc cứu người cho đại bá ” nhìn thấy thân ảnh Hoàng Bá Hạo Minh lụy tàn như vậy Huyền Vũ Dạ Mạc có chút đau nhói, liền xung phong hy sinh chính mình.

      “Phải đó, đường ca giao cho biểu đệ này , được ” Hoàng Bá Thụy Minh nhịn được liền xúc động .

      Thấy Hoàng Bá Thuật cũng muốn khai khẩu Hoàng Bá Hạo Minh liền chặn lại “Được rồi, Hoàng Bá Hạo Minh cám ơn hảo ý của mọi người, thân là nam nhân chức trách cứu nữ nhân mình phải tự mình đảm nhận”

      “Nhưng….” Hoàng Bá Thụy Minh cam lòng, lại á khẩu biết phải khuyên can như thế nào

      “Xem ra Hoàng Bá Hạo Minh – ngươi, cũng quá có chí khí ”, thân ảnh xuất quỷ nhập thần hiểu từ khi nào treo mình nằm dắt dỏng nhánh cây, bên tay còn cầm bầu rượu, khóe môi mang hàm ý cười nhạt.

      “Liễu Thất, ta phải giết chết ngươi”, nhìn thấy dáng vẻ tiêu diêu tự tại của Liễu Thất, Hoàng Bá Dạ Mỵ nhịn được xúc động, vì tên ôn thần mà Hoàng Bá Hạo Minh – đại ca của phải khổ sở suốt đêm dài đằng đẵng, như thế nào mà có mặt mũi xuất ở đây?

      “Dạ Mỵ” Hoàng Bá Hạo Minh cùng mọi người liền ngăn cản, nhưng kịp rồi, đầu kiếm sắc bén thẳng tiến tới thân ảnh bất cần đời của Liễu Thất.

      “Rắc”, cần phải nhìn, bàn tay to gan vươn lên với tốc độ nhanh nhất dùng hai tay kẹp , dễ dàng bẻ gãy mũi nhọn muốn đâm hết cách nhàng, khiến mọi người liền thất sắc, chứng tỏ cái nam nhân nhìn yếu đuối này là đại cao thủ.

      “Tiểu dã miêu, ngươi thực hư”, Liễu Thất từ khi nào ở bên thân ảnh Hoàng Bá Dạ Mỵ, nâng cằm nàng ta, tựa tiếu phi tiếu trêu ghẹo

      “Ngươi….vô lại….” lời trầm thấp vô lực, nhưng lại ái muội, khiến Hoàng Bá Dạ Mỵ căm phẫn liền dùng móng tay cào vào người của Liễu Thất, nhưng Liễu Thất lại muốn cùng nàng so đo, bất ngờ bàn tay hư hỏng liền vươn trúng mặt Liễu Thất “Cạch”

      Mặt nạ bị rớt xuống đất, diện lên là khuôn mặt thanh tú, đôi lông mày rậm, đôi mắt ưu tú được khắc nét, đôi mâu đen nhánh trong vắt như nước hồ thu dường như chứa đựng nổi buồn sâu thẳm, chiếc mũi thẳng, bờ môi đỏ mọng nũng nịu, sai, – Liễu Thất, mang vẻ đẹp nghiệt hại dân hại nước.

      Tất cả mọi người từ kinh hách tới kinh ngạc, dám tin cái người này là đại nam nhân, mang nét ưu sầu như nữ nhân, nhưng lại có vẻ tuấn duật như nam nhân, khác hẳn với mấy lần kia lần này vận bộ kimono hở hang, mà là bộ trường bào được may khá kỹ lưỡng và tinh tế, kế bên có cây chiết phiến đồng màu, chứng tỏ nam nhân này rất biết trau truốt.

      “Thế nào, chiêm ngưỡng đủ?” mọi người hiểu thế nào đôi môi dày nũng nịu sắc sảo lại có thể buông lời mỉa như vậy? trêu ghẹo là lời khiến người ta chán ghét!

      Khẽ lắc đầu, Hoàng Bá Hạo Minh liền tiến đẩy lùi thân ảnh thấy ‘sắc’ quên ‘huynh’ xuống, “Ngươi có tin tức của Sương nhi?”

      Nhếch môi cách khiêu gợi, Liễu Thất vội gắn mặt nạ lên và “Đúng”

      “Vậy chừng nào mới có thể cứu nàng” Hoàng Bá Hạo Minh cuối cùng cũng thở phào nhõm, trong đôi mâu tràn ngập hạnh phúc, hỏi.

      “Ta cũng muốn ” Hoàng Bá Thụy Minh vội lên tiếng, “Chỉ còn hai chỗ”, Liễu Thất dập tắt ý tưởng của mọi người, quả quyết .

      “Vậy để ta ” Hoàng Bá Thuật cùng Huyền Vũ Dạ Nguyệt bấy giờ mới lộ diện, và

      “Được”

      Cuối cùng cả ba quằn quại, khổ sở mới tới ngoại thành sát gần Tử Trì quốc, nơi gió biển thổi ào ạt, những con sóng to cuồn cuộn phía dưới sẵn sàng nuốt chửng con người, những phiếm đá to lớn sắc bén đen thui từ lòng biển nhô lên, vâng, chính xác họ ngọn núi cao, phía dưới là biển to gió lớn

      Mái tóc đen huyền khẽ đong đua trong gió khiến Liễu Thất bực cả mình thèm suy nghĩ liền xé toẹt vạt áo của mình cột mái tóc dài của mình thành đuôi ngựa rồi hướng tới họ “Chúng ta phải qua ngọn núi bên kia”

      Theo chỉ dẫn của Liễu Thất, xa xa khuất bên kia có hòn đảo bồng bềnh nhô lên, nếu nhìn kỹ thấy, đến bây giờ cả ba đều thông suốt vì sao họ tìm thấy thân ảnh của bọn nữ, nguyên lai họ nấp ở nơi kín đáo.

      “Vấn đề là làm sao để qua, sức gió quá lớn thể dùng diều” sờ sờ cằm, Huyền Vũ Dạ Nguyệt lẩm bẩm.

      Liễu Thất , liền từ phiếm đá ở bên kia lôi ra cọng dây xích dày cọp bóng loáng như vừa mới tinh chế.

      Sợi dây xít nối liền vòng lớn với ngọn núi phía sau, nên dễ dàng kéo ra quăng xuống dưới vực “Leo xuống” rồi quăng cho họ bao tay da đen, đeo vào mềm mại mà ẩm ướt, có thể thấy đây là chất liệu tốt nhất, quý hiếm nhất.

      Liễu Thất xung phong trước, nắm chặt sợi dây xích, lanh lẹ như cảnh sát trong phi hổ đội thoắt cái nhảy xuống bên dưới làm cho Huyền Vũ Dạ Nguyệt tròn xoe mắt dám tin vào hình ảnh mình vừa chứng kiến được.

      “Mẫu thân, sao chứ” Hoàng Bá Hạo Minh vỗ vai của Huyền Vũ Dạ Nguyệt, chẳng lẽ mẫu thân cũng bị nhanh nhẹn, nhạy bén của Liễu Thất làm cho choáng váng?

      Hoàng Bá Thuần híp trầm đôi mắt chim ưng kịch liệt oanh tạc thân ảnh biết điều của Huyền Vũ Dạ Nguyệt, aiz, tuy ngưỡng mộ có nhưng cũng đại biểu là ‘trâu già gặm cỏ non’ chứ ><

      thôi” Huyền Vũ Dạ Nguyệt bậm môi lại, cuối cùng ra câu muốn học Liễu Thất nhanh nhẹn như con báo, aiz, nhưng kết quả “Á”, nàng hét lên rất may Hoàng Bá Thuần chộp lấy tay của nàng, tránh cho cảnh ‘thịt nát xương tan’.

      Nàng cười chột dạ, còn Hoàng Bá Thuần căm phẫn hành động dại dột của nàng, nguyên lai bị treo lủng lẳng trung, còn phải vận dụng sức nắm lấy sợi dây xích, rồi đạp chân vào bức tường đá để lùi xuống chút là cực kỳ khó khăn, dễ dàng như ‘ai đó’ tưởng. :))

      Khó khăn muôn trùng cuối cùng họ cũng xuống tới nơi an toàn, con ghe bằng gỗ xuất họ liền leo lên, sợi dây thừng to lớn do nhiều sợi dây nối liền với nhau xuất , Liễu Thất lần theo độ dài của sợi dây mà từ từ tiến thẳng tới hòn đảo quỷ dị kia cách thuận lợi.

      Càng tiếp cận với kẻ thù trong lòng Hoàng Bá Hạo Minh định sẵn nhất định Liễu Thất đối xử tốt với Sương nhi, nghĩ tới đây tâm đau như bị kẻ khác khóe lấy lỗ vậy.

      Và cũng trong vòng ngày Liễu Thất làm cho Huyền Vũ Dạ Nguyệt thực nghi ngờ rằng liệu có phải là đồng hương của nàng !

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương trăm bốn: Huyết chiến
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung

      [​IMG]



      ♥♥♥



      Vừa bước chân lên đảo, nghênh đón họ là lão nhân gia đầu tóc bạc phơ, có đôi chút giống Tây Phong Âu nhưng khác biệt ở chỗ lão nhân gia này nhìn rất dõng dạc, có chút dễ gần thâm sâu bí hiểm như Tây Phong Âu.


      “Thất nhi” nụ cười ấm nồng bờ môi, khóe mắt lên vài nếp nhăn, giọng khàn khàn sanh sảnh mà

      Khẽ gật đầu bọn họ cùng nhau tiến vào rừng rậm, bất chợt xung quanh đều tĩnh lặng dị thường, nhoẻn môi cười mỉa “Vậy là chúng ta bị phát

      Vừa dứt lời hàng ngàn cây tên như những chú ong độc thẳng tiến tới, Liễu Thất lùi lại, lão nhân nhân tay làm hình bát quái hoàn toàn thu hết những mũi tên vô hình vào bụng bất ngờ đẩy ra, tên từ hướng nào về lại hướng đó.

      “Xú lão nhân, nhà ngươi là ai” Ái từ lùm cây xuất , hùng hồ chỉ vào lão nhân gia .

      nụ cười hé lộ “Là tử thần đòi mạng” xong hai bên cùng nhau xông vào giao chiến

      “Để lại mọi chuyện cho họ, theo ta” Liễu Thất kéo Hoàng Bá Hạo Minh từ đám đông ra, , giật tay lại “Hảo”

      Trước khi xoay mặt ra Liễu Thất nhoẻn môi cười tà mị điểm này khiến Hoàng Bá Hạo Minh có chút giật mình.

      Bước vào khu rừng khác, lôi đài xuất , cột thánh giá có thân ảnh quên thuộc bị trói đó, xung quanh là cỏ rơm vay quanh người “Sương nhi” Hoàng Bá Hạo Minh đau lòng gọi.

      “Cuối cùng nhà ngươi cũng tới” Nghiệt xuất , lạnh lùng nhìn thân ảnh phiêu diêu như cơn gió mùa xuân phía dưới.

      Cười nhạt, Liễu Thất “Người tới, giờ giao người”

      Nghiệt cười lạnh “Giao người, hôm nay ai có mạng bước vào đảo có mạng ra”

      Cười mỉa, Hoàng Bá Hạo Minh liền phản bác “Thế xem ai sống ai chết”, cả hai bên liền tiến lên giao chiến.

      “Uy, cuối cùng cứu binh của ngươi cũng tới, phải cố lên a” tiểu phiền phức hảo tâm nhắc nhở

      Đôi mặt nặng trĩu nhập nhèm lắp bắp như muốn điều gì đó, nhưng lại bị độc dược hành hạ khiến cho người suy yếu cực điểm ngay cả cũng nên lời.

      “Độc Thát Tề ta khuyên ngươi nên quy phục, cùng ta đối phó với bọn họ, ít ra ta rộng lượng, tha cho ngươi con đường sống” Nghiệt đứng lôi đài nhìn các tỷ muội mình chiếm uy thế nàng liền ra thế thượng phong hướng tới Liễu Thất .

      Cười yếu ớt “Rất tiếc, ta phải là chưởng vào bả vai của Cơ khiến nàng lùi lại vài ba bước, bỏ qua cơ hội Cơ tiếp tục xông lên

      “Ngươi đừng dối thần gạt quỷ nữa” Nghiệt tin, luận thân hình, luận giọng nàng chắc chắn là Độc Thát Tề.

      Chiết phiến đỡ lấy bàn tay độc ác như dạ xoa, Cơ cười lạnh bất chợt từ cổ tay lộ ra độc châm phi thẳng vào người của Liễu Thất.

      Nhăn mày Liễu Thất mảy may cầm lấy độc châm cổ tay khẽ xoay người “Á” Cơ liền nằm lăn quay dưới đất, chưa hả được cơn giận của bản thân mình Liễu Thất liền dùng đôi chân kẹp chặt lấy đầu của Cơ.

      “Hư” hành động này khiến Cơ bị nghẹt thở, bàn tay đập lấy đất cát để phát tiết hòng bớt đau đớn, trở lại bên này Sắc cùng Huyết hợp sức đối phó với Hoàng Bá Hạo Minh, hai người hợp lại đương nhiên chưa là đối thủ của Hoàng Bá Hạo Minh, cả hai người đều bị Hoàng Bá Hạo Minh đẩy lùi.

      Nằm dưới đất Sắc thấy bị Liễu Thất hành hạ phi như cơn gió đến bên Liễu Thất “Cẩn thận” bên này Hoàng Bá Hạo Minh khéo nhắc nhở

      Thả Cơ ra, Liễu Thất nhanh chóng chộp được cái cổ mảnh khảng của Sắc, hai mắt trở nên thâm độc, bàn tay siết chặt cổ nàng ta, tay kia liền bẻ gãy bàn tay của Sắc “Rắc”

      “Áaaaaaaaaaaaaaa” Sắc kêu la lên khủng khiếp

      “Tam muội/Tam tỷ” ba nữ còn lại đều đồng thanh gọi, nhịn được Huyết liền xong lên đòi lại công đạo cho Sắc, Hoàng Bá Hạo Minh lanh lẹ liền cản trở hành động của nàng ta.

      Chưa hài lòng, Liễu Thất như quái, đôi tay như chứa sức mạnh ngàn cân cứ ngừng nhào nát cánh tay của Sắc ra “Áaaaaaaaaa, giết ta , áaaaaaaaaaaaa”

      Sống như vậy bằng chết, chi bằng chết cách thống khoái, nở lên nụ cười nghiệt “Giết ngươi, đừng nằm mộng nữa, bổn công tử muốn các ngươi chết đau đớn, sống cũng như chết” đôi mắt lóe sáng sáng, nụ cười mãn nguyện bản tính hung tàn lộ .

      “Ta cứu muội” Nghiệt đành lòng, liền phi thân tới gần Liễu Thất, khẽ xoay đầu lại các tấm vải như suối tuôn trào ra, quấn lấy hai thân ảnh tự lượng sức.

      Bất chợt Liễu Thất cười như điên dại, đôi mắt sau lớp mặt nạ phát sáng, cả người đều tản ra hàn khí khó có thể khống chế.

      Hàn phục được Huyết, Hoàng Bá Hạo Minh muốn giúp tay bất chợt bị Liễu Thất làm hoảng sợ, trong tay bóp chặt con mồi khiến nó thoi thóp chết cũng xong sống cũng được, còn hai thân ảnh bị các dãi lụa quấn chặt lấy vùng vẫy như con cá nằm thớt.

      Liễu Thất bây giờ còn dõng dạc, bất cần đời mà chính là ma, đại ma đầu tái thế, giọng cười của còn đáng sợ hơn cả thần chết.

      Hoàng Bá Hạo Minh thấy thế sắc mặt tái lại “Liễu Thất, ngươi hãy thanh tỉnh lại , lúc này thể tẩu hỏa nhập ma được”

      Phải, chính xác bây giờ Liễu Thất như kẻ vô hồn, gặp người là – sát

      Nghiệt cố gắng vùng vẫy, vận dụng hết toàn bộ nội công dồn lên đan điền “Yá” các dãy lụa quấn quanh nàng liền biến thành vảivụn rơi xuống đất “ chết

      Nghiệt liền tiến gần Liễu Thất “Hừ” tiếng hừ lạnh vang lên, nội công thâm hậu của Liễu Thất đánh bật cả Nghiệt, nở nụ cười mãn nguyện, Liễu Thất tàn độc bẻ gãy cánh tay của Sắc “Áaaaaaaaaaaa”

      La lên thảm thiết, dòng máu tươi phun trào, người thấy cũng đau lòng, tận mắt chứng kiến tàn độc của Liễu Thất ngay cả Hoàng Bá Hạo Minh cũng phải khiếp sợ, nổi điên chỉ đả thương người vô tội, còn Liễu Thất nổi điên liền xé rát thịt kẻ khác ra như xé giấy???

      Cười sảng khoái, Liễu Thất buông con mồi ra, nở nụ cười nham hiểm nhìn lấy Cơ sắc mặt tái mét do bị vải lụa cuộn chặt lâu, bất ngờ thu lại vải lụa Liễu Thất liền chẻ đôi Cơ ra, cho nàng ta cái chết thống khoái.

      Nghiệt hét lên, mắt chứa đựng hận thù “Được lắm, ngài tàn độc đừng trách ta”

      xong Nghiệt liền tức tốc phi thân đến bên lôi đài, chịu thua thiệt Hoàng Bá Hạo Minh liền theo, mắt thấy độc trảo tiến thẳng tới cổ của Hoàng Bá Dạ Sương, đau lòng liền dùng lưng mình đỡ lấy “Á”

      Độc trảo gim sâu vào da thịt, khiến Hoàng Bá Hạo Minh đau tới nhăn mày nhưng bất chấp tất cả dùng thân mình che chắn cho thân ảnh yếu đuối, sắc mặt nhợt nhạt của Hoàng Bá Dạ Sương

      Đầu Liễu Thất liền hạ xuống bên trái, rồi ngẩng ngơ nhìn, có lẽ vì hỏa khí công tâm khiến Liễu Thất trở nên thần trí bất minh chỉ biết trơ mắt nhìn Hoàng Bá Hạo Minh bị Nghiệt hành hạ.

      Vận nội công ở cánh tay Hoàng Bá Hạo Minh tức đẩy lùi Nghiệt, nhưng Nghiệt được lợi thế tuyệt buông tha con mồi trước mắt.

      Sau khi độc trảo được rút ra cả người Hoàng Bá Hạo Minh liền bị độc công tâm “A”, cả người liền khụy xuống, ôm chặt lấy tim của mình, khuôn mặt tuấn nhăn nheo có thể thấy độc của Nghiệt rất mạnh.

      Sau khi thức tỉnh Liễu Thất liền nhăn mày muốn tiến lên Nghiệt quyết chừa cơ hội nào cho đôi lữ tình nhân khổ mệnh kia cơ hội nào cả, độc trảo như tên lửa lao thẳng tới người Hoàng Bá Dạ Sương.

      cơn gió mạnh xuất làm cho Nghiệt phải che lại mặt vì cát bụi bay tứ tung, phất ống tay áo, cây thập giá tự liền bị che đôi ra, Hoàng Bá Dạ Sương liền nằm chọn trong tay của nam tử kimono, nam ôm nữ từ trời nhàng rơi xuống như tiên tử hạ phàm

      “Ngươi là ai” sắc mặt tái mét, Nghiệt hỏi

      Liễu Thất từ khi nào tới bên cạnh Hoàng Bá Hạo Minh, cởi bao tay ra, ngón tay liền áp vào trán của , bất chợt đẩy Hoàng Bá Hạo Minh nằm xuống, bàn tay nhanh chóng di chuyển từ chân lên đỉnh đầu, các luồn khí đen cứ tuôn trào ra từ người của Hoàng Bá Hạo Minh.

      Từ khuôn mặt nhuộm đen như ‘bao thanh thiên’ nay hồng nhuận có sắc khí hơn, đỡ đầu lên, viên thuốc liền nhét thẳng vào cổ họng của .

      Liễu Thất đứng lên liền đỡ lấy Hoàng Bá Dạ Sương rồi nhìn lấy cái nam tử áo trắng giờ, cả hai tuy giao mắt nhìn nhau, nhưng lại lộ giới tuyến của hai người, có khoảng trống vô hình ngăn cách hai người.


      Chương trăm năm: Ta ngươi

      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      ♥♥♥



      các ngươi là ai” Nghiệt bị hàn khí của nam nhân cao to trước mặt làm hoảng sợ, liền lùi lại phía sau vài ba bước, thất sắc hỏi

      biết ta sao?” nam nhân cười lạnh lùng nhìn vào Nghiệt, từ lớp mặt nạ, tròng mắt đen nhánh u Nghiệt liền to mắt “Ngươi….” Rồi nhìn sang Liễu Thất.

      Cười mỉa, Liễu Thất hời hợt bảo bổn công tử phải là –

      thể nào, hoang đường” Nghiệt như bị kích, hai tay bâng kín đầu, thần trí liền bị đảo lộn

      Liễu Thất cười lớn, khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu “Ngay cả người mình cũng nhận ra, chất ngươi chưa từng ai”

      dối” Nghiệt liền kháng nghị cách kích động nhận lại cười nham nhở “Ta dối, ngay cả người mình cũng phân biệt được, ngươi – chẳng quả chỉ cái hư danh của –

      Ngẩn ngươi ra Nghiệt được lời nào, bất chợt nhìn sang nam tử vận kimono , ta ngươi, ta ngươi mà, Độc Thát Tề”

      Đẩy Nghiệt ra, nam tử kimono “Ngươi chỉ cái hư danh của ta, ngươi chỉ vì lợi ích của bản thân, ngươi chỉ bản thân ngươi”

      Mặt nạ rớt ra lộ diện đôi mắt bán nguyệt thân thuộc, đồng dạng là khuôn mặt đó nhưng khuôn mặt nhuốm nhuộm vài nét già nua, chính xác từ 30 tuổi tăng vụt thêm 10 tuổi, mái tóc đen nhánh dài tựa tơ nay liền bạc phơ, cả người như kẻ vô hồn cứ như tinh linh sắp phải xa.

      , người thiếp là chàng” Nghiệt đau khổ chạy lại cầm lấy khuôn mặt Độc Thát Tề .

      “Người ngươi chỉ là bản thân ngươi, ngươi xem ta là món đồ vật, ngươi căm hận kẻ giật vật thích của ngươi, mặc kệ nàng ta là nữ nhi của kẻ nuôi nấn ngươi nên người, mặc kệ nàng ta cùng ngươi gắn bó hơn nửa thế kỷ, ngươi vì món đồ vật tưởng như trân bảo mà muốn đoạt lấy chất chẳng đáng đồng xu mà phá danh dự của nàng ta, ngươi – chính là kẻ như thế”

      Lúc này bọn người Huyền Vũ Dạ Nguyệt giải quyết hết các nữ nhân bên ngoài cùng Hoàng Bá Thuần tiến vào, chạm trán là cảnh người đứt lìa nửa đoạn, kẻ thoi thóp dưới đất trong thống khổ.

      Hoàng Bá Hạo Minh dần lấy lại ý chí, hướng tới Liễu Thất cảm tạ, Liễu Thất cũng cứu chữa cho Hoàng Bá Dạ Sương thanh tỉnh.

      , ngươi bừa, ràng ta thích ngươi, ta thích ngươi” Nghiệt tựa như hài tử bướng bỉnh mà phản bác.

      Cười lạnh, Độc Thát Tề “Nhưng ta lại thích ngươi”, nghe được câu này Nghiệt nghẹn ngào “Vì sao, tiện nhân đó có gì tốt, có gì bằng ta, nàng ta phản bội ngươi kẻ dung tục, lại còn hạ sanh ra nghiệt chủng, ngươi còn nàng ta sao, nàng ta căn bản xứng”

      Nhắm mắt lại “Là ta xứng với nàng, là ta hại nàng, ta là tại họa, nhưng cho ngươi nghe, tâm ta vĩnh viễn thuộc về Tư Mã Linh Nhi, vĩnh viễn thay đổi”

      [Tâm ta vĩnh viễn thuộc về Tư Mã Linh Nhi, vĩnh viễn thay đổi]

      [Tâm ta vĩnh viễn thuộc về Tư Mã Linh Nhi, vĩnh viễn thay đổi]

      [Tâm ta vĩnh viễn thuộc về Tư Mã Linh Nhi, vĩnh viễn thay đổi]

      Bây giờ trong đầu Nghiệt tràn đầy những chữ này, bỏ xót chữ, cắn chặt răng, nàng hướng tới Độc Thát Tề “Lẽ nào ngươi lại tàn nhẫn như vậy, vì ngươi ta bỏ hết tất cả, bất chấp mọi thứ ngươi, ngươi lại phản bội ta, ngươi vì tiện nhân kia mà phản bội ta”

      Đôi mắt bán nguyệt băng giá như lộ căm ghét, nhếch mép cười mỉa “Phải, ta hối hận vì thu nhận các ngươi, đáng lẽ khi đọc được ý nghĩ của ngươi ta nên ngũ mã phanh thây nhà ngươi ra”

      Lùi lại vài bước, lộ sợ hãi “Ngươi biết thuật đọc tâm”

      Cười cách nhạt nhẽo “Phải, là do nữ nhân ngươi ngu ngốc, tưởng rằng tâm cơ mình dễ lộ, ngươi chẳng qua là bản thân của ngươi thôi”

      “Ta phải giết chết ngươi, kẻ phụ tình” Nghiệt cười điên loạn rồi căm phẫn nhìn Độc Thát Tề kẻ làm nàng đau đớn tột đỉnh, quát

      Liễu Thất liền xông lên, chiết phiến bung ra đỡ lấy độc khí của Nghiệt, dải lụa trong người tuôn ra, cuốn lấy thân ảnh của Độc Thát Tề, trao trả cho lão nhân gia.

      Nghiệt tròn mắt tin nổi cảnh trước mắt, như thế nào Độc Thát Tề kẻ cao cao tại thượng, võ công đầy mình, nay lại nhờ kẻ khác cứu vớt?

      Thừa lúc nàng ta phân tâm Liễu Thất chưởng đánh tới bụng nàng ta “Á” bị chưởng lực đau đớn Nghiệt đau phế tâm can, trợn mặt hung ác nhìn Liễu Thất kẻ luôn cản trở đại của nàng, làm hại nàng nhận nhầm tình lang.

      “Ngươi là ai”

      Đối mặt với câu hỏi của Nghiệt, Liễu Thất giở mặt nạ ra, đầu hơi nhếch sang trái, cười hắc ám “Là sát thần đòi mạng”

      Giọng quỷ dị vang lên khiến Hoàng Bá Hạo Minh cùng Hoàng Bá Dạ Sương ở kế bên liền run rét lên trận, Nghiệt sợ hãi,vươn người dậy muốn bỏ trốn, liền bị Liễu Thất chộp lấy chân, nhẫn tâm đập mạnh vào bắp chân của Nghiệt “Á”

      chỉ Nghiệt la lên vì đau đớn mà Hoàng Bá Dạ Sương tận mắt chứng kiến cũng kinh hoảng liền chui rúc vào lòng ngực của Hoàng Bá Hạo Minh.

      “Mở mắt ra, mở mắt ra nhìn kẻ thù gián tiếp sát hại Tư Mã Linh Nhi, mở mắt ra” từ khi nào Liễu Thất kéo lê Nghiệt đến bên cạnh Hoàng Bá Dạ Sương tàn độc ra lệnh.

      ” ở trong lồng ngực của Hoàng Bá Hạo Minh, nàng liền khước từ nhẫn tâm của Liễu Thất.

      “Người đó là mẫu thân của ngươi, người đó sinh ra ngươi, ngay cả kẻ thù cũng nhẫn tâm giết hại, ngươi vô dụng” khuôn mặt Liễu Thất chỉ có biểu là căm ghét hành động nhu nhược của Hoàng Bá Dạ Sương.

      “Thất nhi” lão nhân gia ở bên dưới nhăn mặt nhắc nhỡ, Liễu Thất tức giận vô cùng nhưng đành ngậm lại cơn tức, cắn chặt lấy răng mình, quan tâm người ngoài cuộc liền điểm huyệt câm của Nghiệt.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương trăm sáu: Ra
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      ♥♥♥

      Tú La Lệ chết ra sao Nghiệt liền chết kiểu đó, cũng chưa thỏa mãn cơn tức của Liễu Thất, thay vì giải quyết Nghiệt cho nàng ta chết cũng nhắm mắt nơi hoàng tuyền Liễu Thất lạnh lùng quăng thân ảnh lụi tàn như con búp bê tồi tàn rách nát, thân thể đồng đều sang bên, mặc cho Nghiệt tự sinh tự diệt.

      Ngay cả chết cũng giúp cho Nghiệt toại nguyện, muốn cắn lưỡi nhưng sớm bị Liễu Thất giải quyết nhanh gọn lẹ >< (híc), ngay cả lúc đau đớn muốn chết chỉ nguyện cầu được chết vậy mà còn bị kẻ thù nhẫn tâm bỏ lại ở lôi đài như phế vật T^T

      Bàn tay thon dài nhuốm đầy da thịt, máu tươi, riêng bộ bào vẫn còn trắng tinh bị vấy bẩn, Liễu Thất hài lòng liếm lấy giọt máu khóe môi cách thỏa mãn tràn đầy sung sướng, hề để tâm đến những kẻ xung quanh.

      Bỏ lại thân ảnh Thượng Quan Đan Phụng cho Hoàng Bá Thuần, Huyền Vũ Dạ Nguyệt cam chịu yếu thế trước Hoàng Bá Dạ Sương liền thi nhau ai ói nhiều hơn.

      Thân thể của Độc Thát Tề dần dần biến dạng, Liễu Thất là phụ thân của ngươi, nhân lúc còn tại thế ngươi nên cùng hàn huyên đôi câu, ngươi còn muốn nôn tới khi nào”

      nôn kịch liệt thân ảnh Hoàng Bá Dạ Sương run lên trận, ngước mắt nhìn Liễu Thất, bất chợt lại cúi đầu, cắn chặt môi dù đành lòng nhưng mà nàng giấu gì ngươi, ta phải Tư Mã Sương”

      “Sương nhi” ngừng lại động tác Huyền Vũ Dạ Nguyệt bất đắc dĩ khiển trách, bên cạnh còn có Hoàng Bá Thuần cùng Hoàng Bá Hạo Minh đồng thanh, trách nàng quá thẳng thắn ngu ngốc!

      Cười nhạt, Liễu Thất hờ hững “Độc Thát Tề bao dung và độ lượng như Âu Nhã Vỹ”

      Bất chợt mọi người liền im hơi lặng tiếng, nhìn thẳng Liễu Thất như mong muốn câu trả lời hoàn mỹ, đánh vỡ bầu khí im lặng, là Độc Thát Tề “Sương nhi, qua đây….cho phụ thân….ngắm…nhìn….lần cuối….”

      Lão nhân gia vội bồng lấy thân ảnh yếu ớt của Độc Thát Tề qua bên lôi đài, Hoàng Bá Dạ Sương lắc đầu, rơi nước mắt “Nhưng ta phải, ta phải là Sương nhi mà ngươi tìm”

      Bàn tay khẽ chạm vào khuôn mặt non nớt của Hoàng Bá Dạ Sương, xin lỗi… xin lỗi…”

      Nàng tỏ ra vẻ hưởng thụ khi bàn tay của Độc Thát Tề chạm vào mặt nàng “Nhưng ta là kẻ thế thân”

      “Nếu ngươi là kẻ thế thân ngươi chẳng bao giờ tin tưởng bọn ta, khi bọn ta tiếp cận ngươi” Liễu Thất thay mặt Độc Thát Tề giải thích.

      “Nhưng….” Cắt đứt câu trả lời của Hoàng Bá Dạ Sương, Độc Thát Tề “Còn nhớ…kí…ức…của…con…là…lúc…6…tuổi”

      Trong trí nhớ của Hoàng Bá Dạ Sương, mọi kí ức của nàng ở giai đoạn 5 tuổi đều , cho tới khi 6 tuổi là lần đầu tiên nàng ngồi dậy, sơ với nàng là “VănVăn, con ngủ mất 5 ngày rồi, sao chứ?”

      Ta tròn to mắt, giật mình nhìn , thể” ta lắc đầu trong mơ hồ thể tin chuyện hoang đường như vậy được.

      “Sương…nhi…do…lỗi…của….ta….,ta…có…thể…nghe….con…gọi….ta……tiếng…phụ…thân…chứ….” Độc Thát Tề giọng đứt quảng, hơi thở yếu ớt nhìn nàng bằng đôi mắt bán nguyệt đầy trân tình

      <<Nam nhân quá đáng>>

      <<Đúng>>

      << xin lỗi>>

      <<Ân, tiểu nương chẳng có lỗi, tại hạ chỉ >>

      tới đây, giọt nước mắt nàng chảy xuống, người ta bảo cho dù xa tận chân trời gần ngay trước mắt vẫn thể nhìn nhận nhau, dù xa cách như cốt nhục tình thân vẫn luôn đọng lại, trả trách khi ở bên Độc Thát Tề nàng cảm thấy rất thân thuộc rất ấm áp, rất mãn nguyện.

      “Phụ thân” nàng gọi cách nghẹn ngào, nằm sập vào người của Độc Thát Tề khóc nức nở, khẽ vỗ lưng nàng “Ngoan”

      Nàng khóc rất bi thảm, trách oán “Vì sao lại tìm ta sớm hơn, vì sao luôn trốn tránh ta, phụ thân có biết làm trẻ mồ côi thực thảm”

      Khuôn mặt lộ ra đau đớn, áy náy, xin lỗi”

      “Con muốn nghe câu xin lỗi nữa” vươn người dậy nàng quát, bất chợt thân ảnh của Độc Thát Tề mờ , nàng hoảng hốt “Phụ thân, người….”

      “Hãy sống cho tốt” sau khi nhìn Hoàng Bá Dạ Sương lần cuối, Độc Thát Tề liền liếc mắt nhìn Liễu Thất rồi thân ảnh từ từ tan biến trong trung.

      , phụ thân” nàng tri hô lên, vươn người tới ôm lấy Độc Thát Tề nhưng lại vấp ngã do Độc Thát Tề tan thành mây khói “” nàng đau đớn hét lên, nước mắt tuôn trào như cơn suối.

      Ông trời nhẫn tâm, cốt nhục tình thân vừa nhận lại, liền cướp phụ thân của nàng, nhẫn tâm “Ô….ô….ô….”

      Lão nhân gia thương tâm ôm lấy thân ảnh của Hoàng Bá Dạ Sương, Hoàng Bá Hạo Minh nhăn mày muốn giật lại bị Liễu Thất ngăn cản.

      “Sương nhi, ta là tam thúc của con – Độc Thát Vân, con hề độc, con còn tam thúc, còn Thất nhi” vỗ về lưng của nàng, Độc Thát Vân bấy giờ mới tiết lộ thân phận của mình.

      Ôm chặt Độc Thát Vân, nàng khóc lóc ỉ ôi, quả so với phụ thân, tam thúc cũng ấm áp và thân thiết.

      “Vậy còn nhị thúc???” Huyền Vũ Dạ Nguyệt tò mò hỏi “Chẳng phải các người gặp rồi sao?” Liễu Thất cười nhạt .

      Từ trong lồng ngực của Độc Thát Vân, nàng hướng tới Liễu Thất hỏi “Ngươi là nhị thúc của ta”

      Liễu Thất nhăn mày, Độc Thát Vân cười lên tiếng, Liễu Thất “Chẳng lẽ ngươi quên câu chuyện kia?”

      Nghe Liễu Thất , thông minh 3 năm ngu trong 1 lúc chính là chỉ Hoàng Bá Dạ Sương, nàng ngạc nhiên “Là Tây Phong Âu, Tây Phong Âu là nhị thúc của ta?”

      “Tây Phong Âu” Huyền Vũ Dạ Nguyệt cùng Hoàng Bá Thuần cũng ngạc nhiên kém phần nào, thể nào Tây Phong Âu làm sao có thể là người Độc gia?

      “Vì ba huynh đệ bọn ta bất hòa nên mỗi người liền ngã, đại ca ta – Độc Thát Tề bản tính vốn tàn độc nên ở lại thành xưng vương, còn nhị ca ta –Độc Chính Phong từ vốn lương thiện muốn cứu dân độ thế nên liền bỏ nhà ra làm theo tâm nguyện của mình, còn ta – Độc Thát Vân chỉ muốn tiêu diêu tự tại làm thần tiên hưởng phước” Độc Thát Vân liền giải thích

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương trăm bảy: Sáng tỏ mọi nghi điểm
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      ♥♥♥

      Hóa ra là như vậy


      “Vậy ngươi là ai? Ngươi là đệ tử của Tây Phong Âu?” Hoàng Bá Dạ Sương khỏi nhìn Liễu Thất hoài nghi vì công phu của Liễu Thất thoạt nhìn rất giống Tây Phong Âu, nhăn mày, Liễu Thất “Là đại tỷ của ngươi”

      “Ách” nàng bị Liễu Thất hù dọa đến độ tin vào quá mức hoang đường này, ngay cả những người xung quanh nàng cũng tin lấy gì mà nàng tin?

      Độc Thát Vân cười khúc khích “Nàng ta quả là Tư Mã Trác Nhi, là đại tỷ ngươi”

      “Nhưng, cái này… ngươi….ngươi….là nam nhân” Huyền Vũ Dạ Nguyệt cũng muốn tin, trước khi ra Độc Thát Tề tiếc nuối nhìn chằm chằm vào Liễu Thất mới chịu tan biến, nhưng là có yết hầu nha!

      “Vì ta có thuật thân” Tư Mã Trác Nhi nhàm chán trả lời qua loa, Hoàng Bá Dạ Sương tròn to mắt ra nhìn lấy Độc Thát Tề, ông gật đầu

      “Nhưng ông…tam thúc luôn kêu nàng ta là Thất nhi”

      “Đó là nhũ danh của ta, kiếp trước ta tên Liễu Thất Thất là đặc cảnh hoàng gia cảnh sát Đại Lục” Tư Mã Trác Nhi nhìn Hoàng Bá Dạ Sương, thâm tình

      “Nguyên lai ngươi cũng là người xuyên qua” chã trách sao Huyền Vũ Dạ Nguyệt bán tín bán nghi, dù có thông minh nữa nàng cũng đoán ra được ra Liễu Thất cao ngạo tự tại mang khí chất nam nhi lẫm liệt lại là nữ nhi ~~

      “Vậy ngươi ta là Tư Mã Sương, đáng lý ta nên là con ruột của Âu Nhã Vỹ cớ sao lại…” ngắt lời nàng, Tư Mã Trác Nhi “Ta lão ta có rộng lượng như Âu Nhã thúc thúc, trước khi rời khỏi phụ thân hai tháng mẫu thân có mang rồi chỉ tại Âu Nhã thúc thúc muốn giấu mẫu thân thôi”

      Bất giác khuôn mặt mọi người liền nhăn lại, quả Âu Nhã Vỹ rất vĩ đại, nuôi con hộ kẻ khác đành mà còn xem như ruột thịt, thử hỏi nam nhân đời này liệu có mấy ai như Âu Nhã Vỹ?

      “Vả lại, nếu bản thân muội phải là Tư Mã Sương căn bản thể tin tưởng bọn ta được”

      Cũng phải họ đều là đồ hại dân hại nước, kẻ lạnh như băng, người quỷ dị biến thái khó lường, ai mà tin tưởng họ chứ?

      “Khi muội gặp chuyện bọn ta luôn cảm nhận được muội, mặc dù muội mang dòng máu chính thống của Tư Mã gia, nhưng muội vẫn có chút huyết thống của Độc gia, còn phần Tư Mã Sương trước kia về trở lại thế giới bên kia rồi” ra là thế, nguyên lại là vậy, có ai chết cả chỉ là chuyển đổi linh hồn với nhau thôi, chả trách Hoàng Bá Dạ Sương khi xưa luôn ngớ ngẩn hóa ra là người bị hại (*-`ω´- )

      Tới đây Hoàng Bá Dạ Sương hỏi “Vì sao phụ thân lại qua đời, chẳng phải phụ thân bất tử sao?”

      Ngồi hõm xuống, Tư Mã Trác Nhi giải thích “Vì giúp muội xuyên qua muốn bù đắp cho muội, cũng như nhị thúc giúp tỷ xuyên qua liền phải thiệt mạng vì trái lại ý trời, sở dĩ tìm chúng ta là do có nổi khổ, khi giúp muội xong phải tự phong ấn mình lại để tránh khỏi cái chết vì cũng như nhị thúc đoán ra 16 năm sau muội có đại kiếp nên mới mang thân ảnh hai chúng ta trở về đây và…bảo vệ muội”

      Độc Thát Tề nhịn tới khí cùng lực cạn, nên liền hóa thành cát bụi trong vũ trụ để bù đắp lại lỗi lầm mình phạm phải “Vậy tức là phụ thân mãi mãi chìm trong kiếp luân hồi được siêu sinh?” mắt rưng rưng nàng hỏi

      tới đây Tư Mã Trác Nhi thể thêm lời nào, Hoàng Bá Dạ Sương liền hướng tới Độc Thát Vân hỏi “Tam thúc, có phải thế ?”

      Khi Độc Thát Phong chết liền biến thành cỗ cương thi, nhưng khi Độc Thát Tề ra lại biến thành khí trong trung.

      ” thấy mọi người trả lời, nàng đau lòng hét lên Tư Mã Trác Nhi liền ôm chặt lấy nàng “Người Độc gia được yếu đuối, đời này ai mà tránh khỏi sinh lão bệnh tử, thay vì khóc ta nên vui vì tâm nguyện của hoàn thành”

      xin lỗi, Hoàng Bá Dạ Sương – ta làm được, ta từng ước mơ có gia đình, nay có rồi, nhưng “Ô…ô…ô…” càng nghĩ nàng càng cảm thấy tủi thân, liền khóc bát nháo lên

      Nhăn mày Tư Mã Trác Nhi đành trao Hoàng Bá Dạ Sương về cho Hoàng Bá Hạo Minh, hành động của Tư Mã Trác Nhi cũng vô tình kém gì Thiên Tình!

      “Đưa cho ta thuốc giải” sau khi biết thân phận của Tư Mã Trác Nhi, Huyền Vũ Dạ Nguyệt chìa tay ra, hung bạo nhìn Tư Mã Trác Nhi đòi thuốc giải.

      “Thuốc giải?” ngẩn đầu lên, Hoàng Bá Dạ Sương ngây ngô nhại lại

      “Căn bản có thuốc giải” Tư Mã Trác Nhi lãnh đạm

      “Nhưng sắp trở thành muội phu của ngươi” đối diện với thái độ vô tình của Tư Mã Trác Nhi, Huyền Vũ Dạ Nguyệt rống lên, đó là sinh mạng của con nàng, nàng làm sao mà lo?

      “Nhưng giờ chưa” Tư Mã Trác Nhi vội phản bác, tuyệt lộ ra nửa điểm áy náy.

      “Cái gì”, nàng hét lên nhìn Hoàng Bá Hạo Minh, hỏi “Huynh bị trúng độc?”

      “Mẫu thân, ngươi nghi oan cho nàng ta rồi” Hoàng Bá Hạo Minh vội giải thích, quả nàng ta có cho uống thuốc độc hòa lẫn xuân dược, bây giờ toàn thân khỏe lại những loại bỏ thuốc độc của Tư Mã Trác Nhi mà độc dược của Nghiệt cũng hóa giải

      “Đây…cái này….” Huyền Vũ Dạ Nguyệt hiểu gì cả, ngớ người ra

      “Đó chẳng qua là xuân dược thôi ta muốn thử lòng , nếu khi đó nhà ngươi ngăn cản hoặc là chịu uống, ta nhất định giết chết ” Tư Mã Trác Nhi nhoẻn môi cười tà mị mà

      Tới đây Huyền Vũ Dạ Nguyệt hiểu ra mọi chuyện, uống chịu đựng đau đớn 8 canh giờ, uống bị giết chết, quả Tư Mã Trác Nhi rất nham hiểm, và chơi thâm lắm ><

      “Bởi vì muội muội ta chịu đựng thống khổ khi bị độc dược hành hạ, lý nào ta lại trả thù dùm cho muội muội ta” nhún nhún vai Tư Mã Trác Nhi nở lên nụ cười hại dân hại nước, thêm “Xem như ngươi là trượng phu tốt

      Chịu đựng độc dược cùng xuân dược trộn lẫn lại, đây là cảm giác thống khổ chỉ có Hoàng Bá Hạo Minh biết được, lúc đó hoài nghi và hiểu ý tứ của Tư Mã Trác Nhi cho tới giờ đây mới biết ai tốt ai xấu.

      “Hạo” ta cắn môi vì mà đau lòng, nhìn kỹ ta mới thấy từ khi nào mà có quầng thâm mắt, chứng tỏ rất đau đớn.

      Hoàng Bá Hạo Minh khẽ nựng vào má nàng, lộ sủng nịnh nhìn thấy cảnh này Tư Mã Trác Nhi liền lộ ra chút xíu tà tứ, xoay người lẩn tránh cảnh tình tứ này, hành động của Tư Mã Trác Nhi hoàn toàn lọt vào mắt của người!

      Tiến gần tới thân ảnh của Thượng Quan Đan Phụng bất tỉnh nhân Huyền Vũ Dạ Nguyệt hoàn hồn la lên “Liễu Thất, ta cấm ngươi làm bậy”

      Nhếch môi cười tà mị chút lưu tình “Nàng phải chết”

      “Tỷ…tỷ tỷ, đừng sát nàng ta” Hoàng Bá Dạ Sương vội vào cuộc ngăn cản Tư Mã Trác Nhi ‘đại khai sát giới’.

      giết nàng ta muội chết, ai đụng vào người của Độc gia sống sót” khẩu khí lớn, lạnh tới mức những kẻ xung quanh cũng phải nhường Tư Mã Trác Nhi 7 phần.

      “Muội…muội biết tỷ tốt cho muội, nhưng mà nàng ta là muội muội của hảo bằng hữu muội, muội hứa với người kia đưa Đan Phụng trở về bình an, được tỷ” đôi mắt lim dim tựa như cầu khẩn, Hoàng Bá Dạ Sương .

      Qua hồi lâu “ có khả năng” Tư Mã Trác Nhi lạnh lùng khước từ cầu xin của nàng, vì tốt cho nàng nên Tư Mã Trác Nhi từ mọi thủ đoạn giải quyết hết những kẻ đối với nàng bất lợi “diệt cỏ phải diệt tận gốc” chính là đạo lý làm người của nàng

      “Tỷ” nàng la lên, nhìn Hoàng Bá Hạo Minh muốn cầu khẩn, nhưng Hoàng Bá Hạo Minh là dạng người cùng tâm tư như Tư Mã Trác Nhi, bất kỳ kẻ nào dám làm ra chuyện bất lợi với người thân tuyệt tha thứ, chỉ là thủ pháp của mỗi người có chút khác biệt thôi.

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt cắn chặt môi, Thượng Quan Hiển Dật nhờ vả nàng nhất định phải giúp ông tìm ra đứa con này, nay tận mắt chứng kiến Thượng Quan Đan Phụng sắp phải nhận lấy cái chết đau đớn lòng nàng day dứt có, ái ngại có

      Mặc dù Thượng Quan Đan Phụng tâm cơ tàn độc nhưng dẫu sao nàng ta cũng chỉ 15 tuổi, chỉ là bé con nhất thời suy nghĩ thông, nàng muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại sợ khí thế của Tư Mã Trác Nhi.

      “Lúc trước Thất nhi như vậy” thấy mọi người đều đau khổ, Độc Thát Vân liền lên tiếng khuyên can.

      “Mọi chuyện thể gộp chung mà , nếu để nàng ta tồn tại, muội muội ta ắt gặp nguy hiểm” Tư Mã Trác Nhi bình thản , mạng người đối với nàng rẻ mạt như vậy sao?

      “Nhưng cũng có cách khác” thấy Tư Mã Trác Nhi phải là lý lẽ, vả lại Độc Thát Vân – ông cũng ưa cảnh chém giết.

      Ngước mắt lên nhìn lấy Tư Mã Trác Nhi, Hoàng Bá Dạ Sương liền “Cảm tạ đại tỷ thành toàn”

      Mắt đảo liên, hướng tới Độc Thát Vân “Chính ngươi đó, ngươi phải giải quyết, ta chưa từng cho ai cơ hội lần thứ 3”

      Lần trước là ở trong khu rừng, bây giờ, hy vọng có lần thứ ba, nếu …nàng cũng ngại đem toàn gia của họ hủy thi diệt tích, cho nên tiểu nữ nhân tốt nhất nên để ta chạm mặt ngươi lần thứ ba.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương trăm tám: Thiên Nhạn
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung

      [​IMG]
      ♥♥♥
      “Được rồi, ta nên thôi” Tư Mã Trác Nhi lạnh lùng , mọi người cũng gật đầu, trước khi ra mắt đẹp híp lại với con búp bê bị nàng chà đạp tới quằn quoại, nàng vẫn có ý nghĩ buông tha con mồi cách dễ dàng như vậy liền nhoẻn môi cười ngoan độc.


      Bất giác Tư Mã Trác Nhi liền mở nấp của lọ thủy tinh màu tím ra, lập tức có khí màu trắng bay vút vào trong lọ, Tư Mã Trác Nhi liền đậy nấp lại, rồi châm mồi lửa đốt sạch hết mọi gốc rễ, mọi xác chết ở nơi này.

      Hy vọng kiếp sau các ngươi đầu thai hảo hảo làm người!

      Hòn đảo bị nhấn chìm trong biển lửa, sinh ly tử biệt đều có cả, đây là hồi ức đẫm máu và khó quên trong cuộc đời Hoàng Bá Dạ Sương.

      Ôm lấy Hoàng Bá Hạo Minh, nàng thể ngăn chặn được dòng nước mắt của mình, trong thâm tâm nàng “Tạm biệt phụ thân, mặc dù chúng ta giáp mặt lâu, nhưng hài nhi bất hiếu thể cung phụng phụ thân, cùng phụ thân trải qua cuộc sống bình thản, cùng phụ thân hàn huyên, nếu có kiếp sau….” tới đây nàng quá đau khổ liền khóc rống lên.

      Nàng luôn là nhi cha mẹ, người thân tín, cứ ngơ ngáo sống hết kiếp nào ngờ, tại cái gì cũng có rồi nhưng là sao lại quá xa vời…nàng muốn khóc…

      Độc Thát Vân phải quay về lại Độc thành giải quyết số chuyện riêng, Thượng Quan Đan Phụng bị phong ấn lại mảnh hồi ức vui trở lại thành thiếu nữ thân thiện, ngây ngô như lúc ban đầu, và bị ra lệnh cấm được tiếp xúc Hoàng Bá phủ trong vòng trăm dặm!

      Sau khi hồi phủ Hoàng Bá Dạ Sương liền ngất lịm do đau lòng quá độ, chuyện nàng tỉnh lại là chuyện của 2 ngày sau.

      “Ngươi có muốn trở thành người” đôi mắt thâm thúy chứa đựng ý, Tư Mã Trác Nhi thân màu đỏ, cầm ly rượu hỏi tiểu động vật quấn chặt lấy tay Hoàng Bá Dạ Sương buông.

      run cầm cập lên vì sợ hãi, dù rằng là người nhà nhưng Tư Mã Trác Nhi là thứ dữ nên đụng vào, cho đến khi câu của Tư Mã Trác Nhi lọt vào tai của tiểu phiền phức “Di, ngươi nghe được ta chuyện?” nha, phát mới nha.

      Hớp ly rượu, nhìn tiểu phiền phức cười tà tứ “Ngươi nghĩ sao?”

      Tiểu phiền phức cười kinh ngạc “Qủa người kế thừa dòng máu Độc gia có khác” khiến thể tán thưởng người trước mặt.

      “Trả lời ” Tư Mã Trác Nhi kiệm lời, chỉ hỏi lần tuyệt thích nhắc lại lần hai.

      “Ngươi có thể?” tiểu phiền phức hơi nghi ngờ hỏi “Vậy muốn hay !”

      “Điều kiện?” dẫu sao sống hơn ngàn năm, đâu có chuyện lợi như vậy bày ra trước mắt.

      Hé môi cười nhạt “Chỉ cần ngươi mãi mãi ở bên muội muội ta”.

      “Điều đó là đương nhiên” tiểu phiền phức suôn miệng đáp, nếu Hoàng Bá Dạ Sương gặp bứt trắc gì cũng ‘tiêu’.

      “Vậy tốt” đôi mắt lóe sáng như nhìn thấu con người tiểu phiền phức, liền cười chột dạ, nếu lấy so với Hoàng Bá Dạ Sương vẫn thích theo chủ nhân hiền hậu, ít ra chỉ có ăn hiếp chủ nhân chứ có chuyện chủ nhân bắt nạt . ~~

      Vươn người đứng dậy, Hoàng Bá Dạ Sương day day huyệt thái dương cảm thấy đầu mình nặng trĩu “Ngươi tỉnh?”

      Ngắm nhìn cái tiểu hài tử trạc mười tuổi, mày thanh mục tú, cả người tỏa lên khí chất vương giả,có chút lanh lẹ trước mặt mày nàng nhướn lên, hỏi “Ngươi là???”

      Dang tay ra, xoay vòng như khoe mẽ “Như thế nào, mới ngủ có hai ngày quen mất người bạn này?”

      Trong mơ hồ nàng ngạc nhiên ngây ngô nhìn lấy cái tiểu hài tử trước mặt, bất chợt nàng kinh hô lên “Ngô, ngươi…ngươi là….”

      tên Thiên Nhạn” thân ảnh từ phía ánh sáng bước vào, khuôn mặt tuấn tú, cả người tiêu sái như phát quang, thay nàng.

      “Tiểu…tiểu phiền phức” đôi mắt nàng tròn ra, nhìn vào Thiên Nhạn có vẻ tin điều hoang đường trước mặt.

      “Ta mới đầu cũng tin, nhưng tỷ tỷ ngươi quả hảo lợi hại” Thiên Nhạn cười tươi quên đem công lao trả về cho Tư Mã Trác Nhi.

      cứ tưởng Tư Mã Trác Nhi đùa, đời làm gì mà trao đổi thân xác hoặc linh hồn cho nhau được? Nhưng quên rằng vì chuyển linh hồn cho Hoàng Bá Dạ Sương mà Độc Trát Tề tạ thế.

      Nếu thế Tư Mã Trác Nhi chẳng phải cũng hương tiêu ngọc vẫn sao? Nhưng sau khi được Tư Mã Trác Nhi giải đáp liền hiểu ra, chỉ cần coi duyên số có hợp hay nàng ta mới dám làm theo thiên mệnh, nên trái luật trời, vả lại thân xác này của là tìm được ở trong nhà ma. >O<

      Hoàng Bá Hạo Minh vốn dĩ tin chuyện hoang đường như vậy, nhưng mà bây giờ muốn tin cũng được, vội ho khan “Mặc dù ngươi là bảo tiêu riêng của nàng, nhưng cấm ngươi quá tiếp cận nàng”

      “Di” cả hai người tròn xoe đôi mắt nhìn Hoàng Bá Hạo Minh, Thiên Nhạn cười khách khí “Ahahaha, ta mang linh hồn 1000 mấy tuổi, nhưng mà thể xác ta mới có 10 tuổi thôi nha” làm sao mà ‘giở’ trò được? Hoàng Bá Hạo Minh là ‘thứ dữ’ nhưng sau lưng còn có núi cao hơn làm hậu thuẫn của tiểu nha đầu này, thử hỏi có dại dột tự phá hư đường tài của mình ? Xin nhờ, tất nhiên là rồi!

      “Dẫu sao ngươi cũng là nam nhân” Hoàng Bá Hạo Minh ghen tuông ra mặt lườm Thiên Nhạn , vì lúc trước biết cái tiểu vật này có linh tính như vậy, nên mới bỏ qua, ai ngờ….hừ, hừ…

      “Hảo, coi như ta thua các ngươi, quấy rầy các ngươi, quỷ hẹp hòi” trước khi ra Thiên Nhạn làm mặt quỷ với hai kẻ đáng ghét trong phòng, đúng là quỷ hẹp hòi mà.

      Nàng che miệng lại cười khúc khích “Huynh nha, hảo xấu” sao có thể làm như vậy chứ? hảo mất mặt. >//<

      Ôm chặt thắt lưng nàng, nhu thuận “Muốn bao xấu cũng có”

      Nàng liền cười khanh khách lên, ôm lấy Hoàng Bá Hạo Minh, lúc này “Hạo, hứa với muội điều được ?”

      “Hử” nhắm mắt lại hưởng thụ hỏi “Đừng có thú thêm thê thiếp nào, được ” nàng xúc động ra tâm tư của mình, nàng muốn bị dằn dặt dày vò nữa, nàng cần cho nghe!

      Nhăn mày, nhìn lấy khuôn mặt nhắn ửng hồng muốn khóc bất đắc dĩ “Nguyên lai muội luôn cho rằng Hoàng Bá gia thích tam thê tứ thiếp?” nàng quá đáng chưa từng đọc qua quy tắc của Hoàng Bá gia vội định tội cho thích chơi trò ‘tam thê tứ thiếp’ sao?

      Chớp đôi mắt ngạc nhiên, vội ngăn cản giọt nước mắt chảy xuống, hít mũi “Nhưng là…huynh….cái kia…” búng vào mũi nàng “Ngốc tử, cho dù có quy định kia huynh cũng chỉ mình muội”

      Trải qua bao sóng gió, muốn rời xa nàng nữa, chỉ cách xa nhau ngày đối với là ngàn thế kỷ, nhận ra thể thiếu nàng được, nàng, nàng vốn nhu nhược yếu đuối lại dễ bị người xấu đả động tới, mới trông mong nàng lại xảy ra chuyện nữa, tốt nhất nên nhốt nàng trong phòng hảo hảo giáo dưỡng nàng tốt mới là ‘thượng sách’.

      “Hạo” nàng cảm động, ôm lấy Hoàng Bá Hạo Minh, cả hai cùng hàn huyên tâm sau bấy nhiêu ngày mất tích.

      cơn gió thổi thổi qua, mang theo hương thơm hoa ngào ngạt, mùa trung thu sắp đến nên thời tiết cũng thay đổi, làm cho tâm trạng của con người cũng thay đổi theo, trong mái đình có hai thân ảnh cùng hàn huyên với nhau.

      “Biểu ca cùng biểu muội nay thành, còn huynh sao?” Hoàng Bá Thụy Minh nhàn nhạt hỏi nam nhân tiêu sái đối diện, khuôn mặt Hoàng Bá Thụy Minh lộ ra vài tia quỷ quyệt.

      Mày rậm nhướn lên, đặt chén trà xuống, Huyền Vũ Lăng hỏi “Ý tứ của đệ là…” họ vốn là đôi, họ kết hôn có gì lạ, và có gì liên quan tới chứ?

      Nhoẻn môi cười tà mị, Hoàng Bá Thụy Minh gian xảo “Hôm qua, trong đêm tối, hai người đệ nghe như thế đó”

      “Khục”, Huyền Vũ Lăng bị Hoàng Bá Thụy Minh làm cho kinh hãi, liền bị mắc nghẹn, ho khan.

      Vỗ vỗ vai của Huyền Vũ Lăng, “Hảo huynh đệ à, xem ra huynh đệ hảo nhanh tay nha” rồi chớp chớp mắt như trêu đùa Huyền Vũ Lăng vậy.

      Hất bỏ bàn tay của Hoàng Bá Thụy Minh, “Chớ sàm ngôn luận ngữ”

      “Sao lại ?” cười nham nhở Hoàng Bá Thụy Minh nhún nhún vai , ra nam nhân đại trượng phu , hà cớ phải giấu giếm?

      “Huynh và nàng còn thanh bạch, chớ bừa” Huyền Vũ Lăng mực chối cãi, muốn tiết lộ thêm liền xoay người bỏ , Hoàng Bá Thụy Minh đương nhiên là buông tha con mồi của mình cố gắng bám theo rặn hỏi :))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :