1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương bốn: Đúng là nên nhìn mặt bắt hình dong
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử


      [​IMG]

      ♥♥♥

      đường nàng cứ ngừng hắc xì, vì nàng biết có người ngầm chữi thầm nàng, ai kêu làm rắn theo sở thích của nàng, kết quả là tỷ tỷ nàng lại là tín đồ cuồng thỏ, hắc hắc, đáng đời, hố hố. (ôi trời, bó hán sở thích của Sương tỷ biến thái qó )

      Lúc trời gần tối đến thị trấn tên <Bình An Trấn>, 3 xa phu nhanh chóng xuống xe cột ngựa, lúc nàng xuống xe để ý rất nhiều người chú ý đến đại ca nàng dù đeo mặt nạ nạm bạc nhưng cũng đâu giấu được độ soái trong đó là…., nhìn nữa, nàng bắt đầu cảm thấy tim đập ghê gớm nhìn nữa chắc nàng còn mạng đến kinh thành xinh đẹp kia.

      Còn tỷ tỷ nàng vẫn gì khác, dù có che mặt vẫn là vải mỏng thử hỏi ai mà thấy được chứ, trừ khi họ bị ‘mù’, siêu cấp mỹ nhân mà.

      Khi thấy được ba tụi ta bước vào cũng có rất nhiều nam nữ biết từ đâu ra mà cứ xông vào đòi ăn đòi ở trọ, khỏi hỏi a quí cũng biết họ tính làm gì rồi, sắc nam sắc nữ, hừ, hừ ( MạcTử: tỷ cũng sắc á @@, Dạ Sương: Grừ)

      Lão bản thấy là khách quí vội vàng khom lưng cung kính “thưa ba vị, xin hỏi dùng bữa ăn hay ở trọ”

      Hoàng Bá Hạo Minh nhàn nhạt “ở trọ, sáu phòng”

      “Ân, A quí mau chuẩn bị phòng cho các quí nhân”

      Khi nàng được sắp xếp xong phòng, nàng nhận thấy cảm giác phi thường bức an nha, nàng vội vàng đóng cửa phòng, nhưng muộn bóng trắng xông vào, thông linh với nàng “ngươi, hảo được nha, tiểu Mạc xem tối nay ta trừng trị ngươi thế nào”

      Nàng hơi chột dạ, bĩu môi “ách bớt giận lão đại của ta à, ta đâu biết tỷ ta quá thích loài thỏ”

      Nàng quá ngây thơ rồi, nàng nghĩ gì mà biết chứ, hừ lạnh“hừ, ngươi thích rắn nên mới chơi ta phải ”, nhéo tai ta cứ nắm đuôi ta xoay vòng tròn, đúng là tiểu nha đầu đó biến thái, hai tỷ muội nhà này đều biến thái, là đại biến thái, phải là siêu cấp biến thái.

      Lộ tẩy rồi, nàng lộ ra nguyên hình “biết còn hỏi, tự chuốc lấy” Ta nhàn nhạt tháo giày ra, ngồi lên gường thuận tiện cầm quyển sách, khỏi cần phải giả ngu làm gì, biết mặt nhau rồi còn gì. ( ôi quá phũ)

      “ngươi, hảo, ta nhanh chóng làm rắn, cho vừa lòng ngươi”, hảo uất, hảo khổ.

      “khỏi, chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi, trong bọc”, ta nhận ra giọng có chút buồn pha lẫn ủy khuất,ta cảm thấy chột dạ mà cắn rức lương tâm

      Sau khi chui vào con rắn “biết chột dạ rồi sao, hứ ta còn tưởng ngươi lương tâm bị chó tha rồi chứ”

      Mặt nàng chỉ có biểu 囧 “biết thế ta chẳng đối xử tốt với ngươi”, dám ta bị chó tha ư, hừ, hừ.

      con rắn đuôi chuông nhanh chóng bò vào cổ tay nàng và di chuyển lên tay áo, lúc này cửa bật ra, nữ tữ xinh đẹp, giọng như tìm kiếm thứ gì đó “muội, có thấy tiểu hoa hoa ở đâu , lúc xuống xe nó bỏ chạy” (tiểu hoa hoa tên con thỏ =:)

      Lúc này Hoàng Bá Dạ Sương nhàn nhạt liếc mắt nhìn tỷ tỷ xinh đẹp như mỹ nhân của mình đau lòng, vờ như quan tâm trả lời cho có lệ “chắc nó trốn mất rồi”

      “ách, oa tỷ chịu tỷ muốn tiểu hoa hoa cơ, tỷ muốn cơ….ô…..ô…….” Hoàng Bá Dạ Sương nhón đôi chân xinh đẹp lên mà dậm xuống đất, hai tay đặt lên mặt khóc nức nở.

      Nàng nhăn mặt nhanh chóng lấy hai tay di chuyển lên bộ phận tai, bảo vệ cho nó khỏi bị tổn hại bởi giọng gà kêu khỉ thét, mắt nhắm chặt lại, hết cách với tỷ tỷ nàng mà, lúc thục nữ, lúc như con nít , hảo phiền a a a a a

      Việc này đánh động đến lão đại soái ca của nàng, đại ca nhanh chóng chạy lại, lắc đầu thở dài “nếu nhị muội thích, chút huynh ra thị trấn mua con cho muội”

      “oa, chịu muội thích mỗi tiểu hoa hoa…ô…ô…”. Giọng hét pha lẫn giọng bướng bỉnh cùng điêu ngoa vang lên từ đôi môi xinh thực làm người ta khiếp sợ với hành động lúc này của Hoàng Bá Dạ Mỵ

      Hoàng Bá Dạ Sương vui “tỷ, hay là tỷ dạo với muội cho khoay khỏa”, hết chịu nổi, người này còn phiền hơn tiểu phiền phức (tiểu phiền phức tên mà Sương tỷ đặt cho cuốn sách)

      Hoàng Bá Hạo Minh phụ họa “phải đó, nhị muội, dạo cùng tam muội ”, hết cách với nhị muội, tính tình quá trẻ con 16 tuổi đầu rồi mà chẳng học được chứng chắn của tam muội.

      Tỷ tỷ ta nghe được từ “ dạo”, đau buồn sớm được chó tha từ 8 đời rồi, thay thế cho nụ cười của những đứa trẻ khi được dỗ cho ăn kẹo , Hoàng Bá Dạ Mỵ hớn hở kéo cổ tay ta, xông thẳng ra cửa, kéo lê ta như thể ta là chú cún nghe lời chủ nhân bị xách đầu lôi ~~

      Nàng chịu hết nổi bạo lực của Hoàng Bá Dạ Mỵ lên tiếng phản kháng “tỷ chậm thôi, kéo tay đệ hảo đau nha”

      Hoàng Bá Dạ Mỵ hơi giật mình“đệ? à đúng đúng, tỷ xin lỗi a”, nhận được cầu khẩn của ta, tỷ tỷ nhanh chóng buông tay ra trở lại thành thục nữ chính hiệu, khiến cho mọi người đường ai cũng chớp mắt

      Tỷ tỷ cùng ta giờ chiếc du thuyền cũng gọi là sang trọng hai bên thuyền được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ, dạo quanh bờ hồ, thời cổ đại quá nhiều phong cảnh hữu tình , khiến ta ngắm chán làm ta ngắm đến nổi chớp mắt

      Khẽ liếc nhìn tỷ tỷ, lúc này tỷ tỷ ta thục nữ trong mắt mọi người ,nhàn nhạt cùng ta hớp miếng trà, ta nằm ngang đưa tay chóng lên lấy má phải, lưng lười biếng dựa vào tấm nệm.

      Ta nhìn thấy có cây đàn nảy ra ý tưởng “tỷ tỷ, tỷ biết đàn chứ” thấy trong tivi vẫn thường như vậy

      Hoàng Bá Dạ Mỵ kiều “đàn ư, cũng tốt, hảo, để tỷ tỷ đàn bài cho đệ mở rộng tầm mắt” mau chóng lấy cây đàn

      Đương nhiên có tỷ tỷ thông minh phải tự hào chút chứ, ta nhắm mắt dưỡng thần lên chuẩn bị nghe tỷ tỷ ta đàn, tên lái thuyền cũng phổng tai lên nghe ké.

      Tiếng đàn dạo đầu qua, giọng hát của Hoàng Bá Dạ Mỵ cất lên thánh thót ngọt ngào như chim vàng oanh hót vậy, nàng ngạc nhiên đến độ há mồm hình chữ O, vì…vì bài hát….a.a.a.a.a.a….Mặc cho nàng la hét trong lòng, lúc này tiếng hát trong trẻo vang xa khắp nơi

      Vẫn luôn tin rằng mọi điều tốt đẹp ở phía trước
      Bất chấp tất cả để vượt sang trăm sông ngàn núi, dùng cả cuộc đời để tìm kiếm
      Đến lúc cảm thấy miệt mỏi, khao khát vòng tay nhưng thể tìm thấy
      Bỗng nhiên nhớ tới , đứng ở phía sau em
      Lặng lẽ đợi chờ để cho em bờ vai
      Có phải là hạnh phúc của đời em
      Vì sao hạnh phúc của chúng ta trở nên do dự
      Em hoài nghi
      Chỉ muốn với rằng, em đồng ý….

      (Ghi chú:

      http://mp3.zing.vn/bai-hat/Anh-Co-Phai-La-Niem-Hanh-Phuc-Cua-Em-Y-Nang-Tinh/ZWZDC0ZB.html

      Bài hát minh họa thôi ném đá, vả lại tìm được chữ hoa, phải thế cho chữ việt, hát thế nào phải do người trong truyện mới biết được, [​IMG] )

      Giọng hát như hấp dẫn người dạo mặt hồ. Nàng vội trấn an bản thân mình, kệ vậy, nghe nhạc tiếp, càng nghe càng hay, càng chìm đắm trong bài hát, lúc bài hát vừa dứt rất nhiều tiếng vỗ tay khiến nàng giật cả mình thanh tỉnh lại.

      Lúc này kế bên thuyền nàng là các thuyền lớn lớn, nho bao quanh, rất nhiều người đứng trước mui thuyền vỗ tay khen ngợi tỷ tỷ nàng

      công tử ngoe ngoẩy cái đầu của mình “ những đẹp, mà giọng hát của tiểu thơ hảo mĩ a”

      nương phụ họa theo “đúng a, khiến ta lắng chìm trong đó chẳng muốn dứt, hảo hay”

      Lại có công tử khen ngợi“tiểu thơ, giọng ca rất thuần khiết a”

      “………………..”

      Nhận được lời khen trời có, dưới đất tỷ tỷ nàng cơ hồ đỏ mặt, mặt như quả cà chua vậy, đây là lần đầu tiên nàng biết tỷ tỷ đỏ mặt e thẹn nữa nha. Nàng thấy càng lúc thuyền càng lắc lư dữ dội, mí mắt nàng cụp xuống, xong rồi số trư ca ca bò lên, nàng vội ra hiệu cho tỷ tỷ nàng.

      “tỷ tỷ, mau chạy

      Hoàng Bá Dạ Mỵ lúng túng, e ấp “tỷ biết bơi, làm sao đây”, biết thế nên trổ tài để giờ đây, bình thường có rất nhiều người theo sau bảo hộ, nhưng gấp quá…..ôi…….đẹp cũng là tội a. ( bái phục tỷ giờ phút này còn tự sướng)

      Ta nhíu cả mày xinh đẹp của nghĩ cách “vận nội công bay qua tỷ”, ta nhanh chóng thả con rắn đuôi chuông quấn ở bắp tay ta ra.

      số trư ca ca sắp lên tới la hét lên “á, rắn độc, chạy”

      Ta thấy tỷ tỷ ta vận nội công bay lên bờ ta yên tâm được phần nào, lúc này các trư ca ca những chạy tán loạn vì con rắn tay ta, mà còn dẫm nát cả chiếc thuyền này, là bực mình mà, người cổ đại hảo thô lỗ nha, thuyền lúc này muốn chìm xuống, các trư ca ca nhanh chóng nhảy về thuyền mình, số bị rớt cái ‘tủm’ xuống nước.

      Nàng nghe được giọng trong trẻo từ phía bên kia truyền ra“này vị công tử mau qua thuyền của tại hạ”, nàng thấy tên này mặt mày cũng hảo soái ca lắm có nên tin tưởng , nghĩ nhiều nàng vội vàng phi thân qua thuyền. (sắc nữ :)) )

      “hảo công phu nha, vị công tử”, nhìn như bạch diện thư sinh vậy mà có nội công hảo tốt a, thuyền cách xa như vậy mà cũng nhảy được.

      Nàng cung kính đáp“đa tạ vị công tử đây chiếu cố”. Nàng liếc mắt lên bờ thấy ở bờ tỷ tỷ đưa tay vẫy vẫy tay nhìn nàng, thấy vậy tên soái ca công tử này bung thiết phiến trong tay làm bộ rất phóng khoáng “công tử yên tâm, tại hạ đưa công tử sang đó với vị mỹ nhân kia”.

      “đa tạ”, đúng là nên nhìn mặt bắt hình dong, hóa ra cũng là trư ca ca giấu mặt, nhưng bất quá cũng hảo soái và giấu mặt hảo lợi hại a, làm nàng nhận ra, và kịp đề phòng nha.

      Khi thuyền cập bến tỷ tỷ ta nhanh chóng chạy đến, giọng rất sợ hãi “muộ…đệ, sao chứ” Nhận ra trong giọng của tỷ có chút sợ hãi ta cười nhạt nhanh chóng trấn an tỷ tỷ “tỷ xem, đệ có sao đâu, tỷ đừng lo”.

      “Ân”, lúc này tỷ tỷ ta bĩu môi, liếc mắt nhìn vị công tử kế bên ta “vị công tử này, rất đa tạ công tử cứu tiểu đệ của tiểu nữ”, có chút nhan sắc.

      Trư ca ca lên tiếng đáp trả “Ngô đó chỉ là việc tại hạ nên làm thôi”, nghĩ thầm: nhìn xa đẹp nhìn gần còn đẹp hơn, giọng hát rất hay, rất thanh tao, giọng lại ngọt ngào và thanh nhã nữa là mỹ lệ.

      Ánh mắt nhạy bén của ta khi nhìn thấy khuôn mặt của trư ca ca có điều gì ổn nha “tỷ, ta về thôi, chắc đại ca lo lắng”, nhìn thấy ánh mắt trư ca ca dò xét khắp thân tỷ tỷ ta, ta liền kéo tay áo tỷ tỷ , sợ rằng mỹ nhân tỷ tỷ bị sói ăn sạch mất.

      Hai bóng vừa khuất nơi cuối con đường, vị nam tử ngỡ ngàng vì vô tình của hai người, nhưng rồi nhếch miệng lên vẻ mặt thập phần xảo trá của kẻ tiểu nhân “ hữu duyên thiên lý nan tương ngộ, hắc hắc hắc” rồi ngoe ngoẩy đầu, chiết phiến bung ra, tà áo bay bay trong gió.
      Last edited: 1/9/14

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương năm: Ta đáng sợ lắm sao?
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử

      [​IMG]

      ♥♥♥

      Khi nàng cùng tỷ tỷ về mặt trời chính thức nhô xuống núi, từ đây nhìn là đẹp bầu trời màu đỏ chót, nàng vui được lúc rồi lại sợ. Đại ca thân của nàng đứng ngay trước cửa, dù nửa khuôn mặt bị che đắp nhưng mà chẳng giấu được giận dữ cùng uy nghiêm khiến người ta khiếp sợ.

      Ta với tỷ tỷ giật bắn mình, tỷ tỷ nắm chặt tay áo của ta, ngừng lùi ra sau lưng ta. Hết cách ta đành mở chiết phiến ra vẫy vẫy trước ngực, bộ dáng tiêu sái, ngẩng cao đầu đối mặt với đại ca, dù tim vẫn còn đập nhưng ta tự trấn an bản thân mình, nhàn nhạt lên tiếng, cười nhạt “đại ca, thỉnh an đại ca a”.

      tiếng hừ lạnh vang lên, vừa nghe được tin tức 2 tiểu muội bị các trư ca ca bao quanh ở hồ ta vội vã chạy đến lúc đó họ ,tìm ra họ đường họ hề biết hối cãi lại còn tỏ cái thái độ đó, nhưng cái thái độ lúc này của tam muội giống bình thường nhút nhát mà trong …. “khục, mai mốt cấm muội được hát trước mặt các bá tánh, nếu có các bảo hộ theo” nhìn thấy muội muội như vậy tức giận bốc hơi từ ba đời nào rồi.

      “Ân, đại ca ca là tốt nhất a”, tỷ tỷ ta biết điều đẩy ta ra vội vàng ôm lấy đại ca ca, đúng là người có trăng quên đèn mà, ta có thể chờ mong gì ở tỷ tỷ ta, ai ai ai, ta gật đầu “đa tạ”

      Hoàng Bá Hạo Minh có chút tiếc nuối “mau tắm rửa rồi ăn tối ”, phi thường thích dáng vẻ hồi nãy của tam muội, nhưng giờ đây khoảng cách chẳng rút ngắn tý nào cả, luôn luôn được các nữ nhân ngưỡng mộ, nhìn thấy khuôn mặt cùng thân hình cường tráng của , họ bu ong thấy mật vậy, còn muội muội tránh như tránh rắn rết vậy, có chỗ nào đắc tội muội muội ư?

      Khi cánh cửa phòng vừa đóng lúc này tiểu phiền phức lại bò ra, linh thông với nàng lãi nhãi “trời ạ, làm rắn hảo phiền nha, cứ trốn trong bắp tay ngươi”

      “thế mốt cứ bò lên cổ ta” nàng ngại tỉnh bơ

      Con rắn có chút giật mình rồi “phải ha, ta quá ngu xuẩn , mà tỷ tỷ ngươi hát nghe hảo hay nha, ta hảo thích”

      “thế giờ ta đưa ngươi đến phòng tỷ tỷ ta nghe tỷ tỷ ta hát”

      “ách, thôi , chẳng đùa đâu”

      Trong phòng nàng được chuẩn bị nước nóng, nàng nhàn nhạt đá con rắn biến thái này ra, bước về phía sau bình phong nhàn nhạt cởi đồ.

      “ngươi yên tâm, ta có phải là các trư ca ca đâu mà ham nhìn ngươi”, nhưng bất quá cái dáng người trong bình phong hảo đẹp, đường cong rất quyến rũ. ( == nam nhân tin được heo nái cũng biết leo cây :)) )

      Ta lười biếng vươn chân bước vào dục thùng “a, hảo thoải mái”, ưm, cảm thấy cả tinh thần dường như tốt hơn nhiều, tắm kiểu này quả là tuyệt nha, thoải mái.

      Con rắn vẫn cứ lia địa “này ngươi tắm hảo lâu nha, ta hảo đói a”

      “bớt la hét , nếu ta quăng ngươi ra đấy” nàng thích ai làm phiền nàng nha nên nàng hét to lên.

      Đột nhiên nàng giật mình, vì cửa phòng nàng bị đẩy ra trong tình huống nàng đứng lên tính mặc quần áo “tam muội, ai ở trong phòng với…ách”

      Khuôn mặt của nàng lúc này chỉ có biểu hiện囧, rồi vội thanh tỉnh quát “cút”

      Hoàng Bá Hạo Minh giọng ái ngại “xin lỗi” rồi đóng cửa lại. Nguyên lai là ngang qua phòng tam muội cư nhiên lại nghe tiếng tam muội hét lên nên cứ tưởng tên nào phi lễ mà bất ngờ xông vào nhưng ai lại ngờ chẳng thấy ai, còn tam muội trong tình trạng vận xiêm y, hảo mất mặt nha ( từ bức bình phong có thể thấy được)

      Khi đại ca ta bước ra ta nhanh chóng ổn định lại, trời ạ đại ca nàng quả nhiên võ công hảo thâm hậu ra tiếng làm nàng phát giác ra, mất mặt mà. Đột nhiên có giọng cười quá là dâm tà “hắc hắc hắc”

      Vội vàng mặc quần áo vào, bước ra đá vào con rắn cái , con rắn la lên “ai da, đau, ngươi hảo thô bạo nha, chẳng qua chỉ là cách cái bình phong thôi, làm gì dữ quá”

      “ngươi….”, mũi ta bắt đầu ổn, tim ta đập nhanh hơn, ta vội vàng xoa xoa vầng thái dương, dùng ánh mắt phi thường kiệt liệt nhìn vào con rắn thối tha kia, “tại ai mà ta phải mất mặt chứ”

      “Di, ta xin lỗi a, ta xem như có thấy gì” giọng vô lại chứa đầy châm biếm

      “với cái giọng mỉa mai và giễu cợt ư???”, khó có thể tha thứ mà, đồ thối tha.

      “ách, thế ta hạ giọng với vị đại tỷ tỷ này được rồi chứ, hắc hắc”

      “hừ”

      “ta hảo đói a”

      “ăn vô”

      “……………….”

      Sau đấu tranh kịch liệt nàng thua thảm hại, đành ủy khuất cuối đầu chịu thua, đem con rắn chết tiệt ăn.

      Xe ngựa lại bắt đầu lăn bánh, được giữa đường ngừng xe lại, nàng lười biếng nằm trong xe nhàn nhạt lên tiếng “chuyện gì xảy ra”, giọng hết sức cung kính từ ngoài truyền vào trong “thưa tam tiểu thơ, xe của nhị tiểu thơ xảy ra chút cố”

      Nàng lấy tay gạt rèm cửa sổ, ngó lên phía trước, cỗ xe của tỷ lại bị dẫm phải hố gà, khiến bánh xe bị trũng xuống bùn lầy. Lúc này đại ca nàng xuống xe bốn mắt chạm nhau, nàng nhanh chóng rút đầu vào, tiêu rồi cái thân thể này quá mức sắc nữ khiến nàng chịu nổi, tay nàng nhanh chóng di chuyển lên tim, nắm chặt lại, hảo khổ mà.

      Sau tiếng xì xào bên ngoài xe ngựa bắt đầu lăn bánh, nàng nằm trong xe ngựa lăn qua lăn lại. biết thân thể này thích đại ca nàng, hay là do nàng thích nữa, nhưng nàng cùng đại ca là cùng chung huyết thống, loạn luân ….., thôi đại ca nàng chưa chắc gì có ý với nàng, mà nàng cũng chưa chắc là mình có thích hay , hay là do thân thể chết tiệt này quá mê đại ca của mình đẩy sang cho nàng, phải bình tâm, phải bình tâm a………………

      Sau khi được đoạn trời tối, tất cả mọi người dừng lại cấm lều tại đây “do hồi nãy trễ chút mà chúng ta kịp vào thị trấn” Hoàng Bá Dạ Mỵ bĩu môi, ủy khuất

      “nhị muội, đừng tự trách mình” Hoàng Bá Hạo Minh nhóm lửa khẽ an ủi muội muội mình

      Môi của Hoàng Bá Dạ Mỵ vẫn cứ bĩu lại “Ân, nhưng muội hảo ghéc phải ở trong rừng a, vừa tối, muội hảo sợ”

      “muội cùng tỷ ngủ chung”, dù ta cũng sợ nhưng có nhiều người quanh đây sợ gì.

      Bất giác có thân ảnh nhanh chóng bổ nhào đến vào ta, cơ hồ khiến ta muốn lăn xuống đất “oa, tỷ hảo ái muội a” Hoàng Bá Dạ Mỵ cọ cọ khuôn mặt vào má của Hoàng Bá Dạ Sương

      Nàng há môi nghĩ nếu có thêm cái đuôi có phải giống …., vội chột dạ lên tiếng“muội biết, buông muội ra, tỷ hảo nặng”

      Tỷ tỷ nàng nhanh chóng cúi đầu làm bộ dạng ủy khuất bĩu môi, “Ách xin lỗi hắc hắc”, hoàng Bá Dạ Mỵ cảm thấy muội muội mình khác trước rồi, mới đầu gặp nhau thấy muội muội nàng cứ như pho tượng chỉ biết cúi đầu, từ khi rơi xuống hố băng như thay da đổi thịt vậy.

      Mọi người đều có công việc làm của mình, ngay cả tỷ tỷ nàng cũng có việc làm đó là bám theo đại ca ca nàng, còn nàng quá mức buồn chán, nhàn nhạt ngồi cạnh đóng lửa nhớ lại hồi trung cấp nàng cũng từng cắm trại qua, cảm giác tuy vui bằng hồi trước nhưng nhìn tỷ tỷ nàng hoạt bát lại dễ mến như vậy, muốn mở lòng cũng khó.

      Bộ dạng tinh nghịch làm của tỷ tỷ làm cho đại ca nàng trở tay kịp bất giác nàng giật mình vì nàng cười sao, rất may ai để ý. “oa tam muội ra má bên trái muội có lúm đồng tiền nha” Hoàng Bá Dạ Mỵ hớn hở

      Nàng ngạc nhiên “Ách, sao”, họ thấy ư, lúc thân xác này cười có lúm đồng tiền sao?

      Hoàng Bá Hạo Minh cũng phụ họa, tâm khen“tam muội, hảo đáng ”, tuy chỉ cười nhưng lúm đồng tiền ra khi cười quả rất đẹp, rất đẹp, ánh lửa tôn lên vẻ đẹp của muội ấy, dù muội ấy mặc áo nam nhi nhưng vẫn thể che dấu dáng vẻ yểu điệu của nữ tử.

      Ta vội vàng đứng lên xoay lưng về phía họ “xin lỗi, muội muốn giải quyết”, ta vội vàng nhấc chân , xa, lúc này tay ta cảm thấy máu mũi cứ ngừng tuôn ra, ta khụy chân xuống, ngưỡng đầu lên để máu mũi bớt chảy, tay nắm chặt trước ngực.

      Lão thiên a, đại ca cười thôi, cười thập phần rực rỡ chói chang như ánh mặt trời vậy, khuôn mặt tuấn lộ ra hàm răng trắng như ngọc, muốn giết người sao, gặp con quỷ sắc nữ này nữa, là đáng quyền rủa và tự kinh tỡm bản thân mình, cư nhiên lại hứng thú với đại ca ghê tởm a a a a

      giọng vang lên bên đầu nàng“ngươi nên tự sám hối sắc nữ, hắc hắc”

      Nàng quát “cút”, là bực mình mà, nàng muốn đâm đầu tử tự chết quách cho xong.

      Ta tự trấn an bản thân mình, rồi đứng lên. “ biết có nên cho ngươi nghe hay ” giọng của tiểu phiền phức có chút vô lại vang lên

      Mí mắt nàng giật giật hỏi,“chuyện gì”

      có, chẳng qua ta thấy ngươi hảo khổ ta nguyện giúp ngươi quên chuyện ngươi háo sắc muốn ‘ăn tươi’ đại ca của mình”

      “hừ, chuyện ngươi ra đâu phải là hảo ý tốt, hứ”, nếu nàng quên đại ca tốt, nhưng nàng làm được , nàng nỡ….

      Lúc nàng được giữa đường cơ hồ muốn vấp ngã, thân ảnh kia nhanh chóng bay qua đỡ lấy tay nàng, kéo nàng lại. Ánh mắt ta trợn lên, vội vàng trấn an mình “Ân, đa tạ, đại ca”

      Hoàng Bá Hạo Minh nhíu mày“tam muội, muội sao chứ”, để ý lúc nào muội muội cũng trốn tránh nha, đáng sợ lắm sao? Thấy muội muội cư nhiên vấp té, chẳng lẽ còn sức hấp dẫn phái nữ? (Hạo Minh ca cũng biến thái kém, thích tự sướng)

      Nàng vội đáp lại“Ân, sao, thôi”, nếu nàng ra nguyên hình đấy.
      Last edited: 1/9/14

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương sáu: Nghi ngờ
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử


      [​IMG]

      ♥♥♥

      Khi lại gần nghe thấy tiếng đánh nhau ta và đại ca nhanh chóng phi thân qua đó, lúc này tỷ tỷ cùng 3 xa phu cầm trường kiếm đối phó với lũ hắc y nhân “Tỷ tỷ, tỷ sao chứ?”

      Hoàng Bá Dạ Mỵ tự tin “đương nhiên rồi, lũ cẩu này đâu phải là đối thủ của tỷ”

      Khi nghe được kinh bỉ từ miệng tỷ tỷ ta ra cả lũ hắc y nhân mặt mày đen lại, nhăn nhó, trong số hắc y nhân lên tiếng dọa “hừ, Minh giáo muốn bắt ai là bắt, các đệ xông lên bắt được họ giáo chủ có thưởng”

      “hừ biết điều” Hoàng Bá Hạo Minh hừ lạnh, khinh bỉ ra mặt

      Ta nhàn nhạt tránh ra cho đại ca ta trổ tài, vì đại ca ta cùng đại tỷ là cao nhân mà đâu cần người dở võ công như ta phải xông lên làm gì.

      Đúng như ta đoán đại ca ta võ công hảo giỏi, chiết phiến tung đánh vào nơi tử huyệt của bọn họ, với tốc độ nhanh chóng làm họ ngã quỵ xuống đất kịp trở tay, hơn nửa số hắc y nhân chết đứng lên nổi.

      Đột nhiên ta cảm thấy sau lưng ta có cổ sát khí nhanh chóng bắt lấy ta, hai ngón tay lạnh băng kề sát vào cổ của ta, hắc y nhân này rất cao to, giọng phi thường tự tin cùng với cỗ sát khí tuôn ra “mau buông tay chịu chói, nếu ta giết vị tiểu công tử này”

      Đại ca ta nhanh chóng bước lại gần, giọng cực giận dữ “thả người đó ra xem như tối nay ta tính sổ với ngươi”

      “dựa vào ngươi sao Hoàng Bá Hạo Minh”,chỉ là tên tiểu tử còn hôi mùi sữa, lão phu nào sợ.

      Hoàng Bá Dạ Mỵ nhăn mày, tức giận quát “phải đó buông tiểu đệ bỗn tiểu thơ ra”, cư nhiên dám bắt tiểu muội ta, biết chữ chết viết thế nào sao.

      Ta nhàn nhạt lên tiếng châm chọc lão nhân gia đáng quyền rủ này, cư nhiên làm cổ ta hảo đau “lão nhân gia, già rồi, nên an hưởng tuổi già , hà tất tìm tử lộ”

      Cả bọn họ đều giật mình, khuôn mặt của lão nhân bị co giật “hừ, ngươi chết chắc”, cư nhiên dám khiêu khích , phải cho xú tiểu tử này biết mùi.

      Hoàng Bá Hạo Minh, Hoàng Bá Dạ Mỵ hốt hoảng la lên ““muội muội””

      Lúc xú lão nhân này định bóp chặt cổ tay nàng đột nhiên ngã quỵ xuống chân của nàng , nàng nhanh chóng thoát ra ngoài, nhìn lão từ màu trắng sắc mặt chuyển sang đen như củ than, lũ hắc y nhân bấy giờ giật mình tẩu thoát.

      Hoàng Bá Hạo Minh tính đuổi theo lại dừng cước bộ mau chóng di chuyển đến chỗ nàng “muội muội, muội sao chứ”

      “Ân”

      sao”, tỷ tỷ nàng có chút sợ hãi, nàng trấn an tỷ tỷ vỗ vỗ lên vai của tỷ tỷ

      Đại ca nàng đoán ra xú lão nhân bị trúng độc rắn mà còn là loại kịch độc, vì nàng đoán được con rắn trong bắp tay nàng di chuyển ra bò sát vào người xú lão nhân, nên nàng mới ‘to gan tày trời’ mà trêu ghẹo xú lão nhân này phen.

      “quái lạ, loại rắn này cực độc rất ít có trong khu rừng này mà, sao tự nhiên lão lại bị độc rắn cắn”, tam muội quả hảo may mắn hay còn nhiều điều chưa biết ở tam muội , bình thường hảo nhút nhát cư nhiên nay còn châm chọc cả đại sát thủ Cư Phong giữ chặt cổ mình?

      Nét mặt chẳng hề tỏ ra sợ hãi khi thấy xác chết, nếu gặp các tiểu thơ khuê các xỉu rồi, Dạ Mỵ vì Dạ Mỵ từng hành tẩu giang hồ, còn Dạ Sương 15 năm cư ngụ ở Tuyết Sơn, vừa xuống núi hầu như thay đổi, hay là do xuống núi rồi muội ấy có thay đổi? Ánh mắt của khẽ đảo liên.

      Hoàng Bá Dạ Mỵ cười “đại ca, tam muội có tướng phú quý trời ban mà”, xem ra lần này may mắn.

      Sau đêm bị thích khách tấn công nhân trời vừa sáng, cỗ xe ngựa lăn bánh suốt 3 ngày, đến gần tối đến thị trấn <Trấn Thúy Trúc>, nơi này sầm uất hơn nhiều, theo hiểu biết chắc cũng gần đến kinh thành rồi.

      Khi ta vừa bước xuống xe ngắm nhìn nơi này quả là đẹp, khác với các thị trấn khác là số dân rất đông, kiến trúc còn mới tinh và bắt mắt nữa, lão nhân gia tuổi trung niên vội vàng chạy ra tỏ ra cung kính “thỉnh an đại thiếu gia, nhị tiểu thơ….còn vị này”

      Lão nhân gia nhìn khuôn mặt phúc hậu nhàn nhạt nhìn ta, ta cười cho có lệ , gật đầu tỷ ta cướp lời của ta “đây là tam tiểu thơ”

      “Ân tam tiểu thơ, lão là bác Phúc, lão bản của nơi này”, nữ phẫn nam trang sao, nhìn giống vị nữ tử tý nào, giả trang quả hảo giỏi.

      Tỷ tỷ nàng kéo nàng vào giải giảng cho nàng biết “đây là gia sản của Hoàng Bá Gia, nên lão ấy lễ phép với chúng ta như vậy”

      “Ân”, đúng là gia tộc giàu sang mà, ngay cả cái tửu lâu cũng đẹp hơn người lại sang trọng nữa, ta thuận tiện hỏi “tỷ tỷ, hôm nay ngày lễ sao”

      Tỷ tỷ ta cũng ngạc nhiên, còn bác Phúc nhanh chóng bước lên giải thích “hôm nay là lễ ngưu lang chức nữ a, nên nhiều người tụ tập về đây, để dự lễ, mong xin được mối lương duyên tốt, nên tối nay phi thường náo nhiệt a”

      “Oa, muội muội nghe chưa, nhất định tối nay cả ba người chúng ta cùng ”, tỷ tỷ ta tùy tiện kéo luôn đại ca vào, ngừng mà la hét, ta bắt đầu cảm thấy tỷ ta hảo phiền rồi.

      “được rồi nhị muội giữ chút sĩ diện cho Hoàng Bá gia ”, đại ca nàng tùy tiện ra dấu cho tỷ tỷ là ở đây có rất nhiều người nhìn tỷ tỷ , tỷ tỷ nàng đỏ mặt nhanh chóng nối gót theo bác Phúc lên phòng.

      Ta nhàn nhạt đứng quan sát xung quanh, ra ngoài vận động gân cốt ngồi trong xe ngựa quả hảo khó chịu, ai bảo mình chẳng biết cỡi ngựa làm gì, là phiền mà.

      “tiểu Mạc a, ta hảo phiền a, chuyện với ta chút nào”, tối ngày cứ như thế mau chết vì nhàm chán mất.

      “có gì ”, toàn lời tào lao chẳng dư hơi với tiểu xúc vật này.

      ai là xúc vật ta đường đường là….”

      Đại ca ta quả là cứu tinh vừa bước ra con rắn này câm miệng, ta vui rồi ta lại buồn, tự mà trấn an bản thân mình. Ta gật đầu, cúi chào cung kính rồi nhanh chóng bước vào tửu lâu, trước khi nguyên hình.

      Quái lạ ràng ta nghe muội ấy trò chuyện với ai mà….., ta quả là hảo đáng ghét sao? Ta cùng tam muội gặp nhau vào năm ngoái, tam muội ta nhút nhát như các tiểu thơ khuê các, cả ngày chỉ biết ở trong phòng thêu thùa, đàn, ta hỏi bọn gia nhân qua tam muội ta hảo giỏi thuê thùa

      Nhưng lại sống rất trầm cảm suốt 15 năm qua, phi thường nhát gan chẳng dám ngẩng đầu trước ai, mọi lần thấy ta tam muội như gặp quỉ, cúi đầu hoặc là như tiểu hài tử bị bắt gặp làm điều gì xấu xa đó quay lưng bỏ chạy, ta làm sai chuyện gì sao? ( :)) trời biết)

      Tối nay quả là nhiều người, ngồi trong phòng mà nàng cũng nghe thấy nhiều tiếng xì xào, tiếng pháo cùng tiếng giày tiếng rom rả, tiếng cười đùa của hàng trăm người qua lại, nàng cảm thấy cũng hứng thú lên rồi nha, vội thay y phục nhanh chóng bước ra phòng. .

      Lúc này đại ca nàng vận nguyên bộ bạch bào mà còn đeo mặt nạ nạm bạc, mái tóc đen quyến rũ nước da tuy có chút ngâm đen nhưng đổi lại là vô cùng hấp dẫn, cánh tay thon dài nhàn nhạt cầm chiết phiến bạc, cả người tỏa ra vô cùng tuấn duật phảng phất chút của phong lưu công tử, trong hảo soái a, nhìn tới nổi mê mẩn. Cái gì, hừ, nàng giật mình làm cái quái gì thế, nàng được nghĩ bậy, tự trấn an mình.

      Tỷ tỷ nàng quả là cứu tinh nhanh chóng chạy lại ôm choàng lấy cổ đại ca nàng, khiến đại ca nàng xoay đầu lại với nàng, tỷ tỷ nàng hôm nay cũng phi thường đẹp, bộ áo màu hồng nhạt tô lên nhiều nét quyến rũ của tỷ tỷ nàng. Nàng nhàn nhạt bước chân qua, phe phẩy chiết phiến trong tay, làm bộ dáng tiêu sái nghĩ nhiều

      Hoàng Bá Dạ Mỵ phấn khởi thôi, hắc hắc”, xem ra tiểu muội ta quả hảo soái ca nha, luận tướng mạo luận thân hình, đúng là giống với bậc nam tử nhưng lại thuộc dạng bạch diện thư sinh, đêm nay ta phải chơi hết mình mới được.

      Đại ca nàng thấy tỷ tỷ ta cười vô cùng gian trá, vội vàng lên tiếng “bớt quậy phá ”, chẳng biết tiểu nha đầu này giống ai, mẫu thân luôn khiêm tốn, phụ thân như tên ôn thần mưa nắng thất thường có lẽ giống phụ thân chăng, còn tam muội trầm cảm, khiêm tốn như mẫu thân, nếu nhị muội có nhan sắc giống mẫu thân, có đánh chết , cũng tin Hoàng Bá Dạ Mỵ là muội muội .
      Last edited: 1/9/14

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương bảy: Nhận ra
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử

      [​IMG]

      ♥♥♥

      Dù có đại ca nàng tỷ tỷ cũng bướng bỉnh như ngày thường, lúc lảng sang đây, lúc qua bên kia, chỉ tội nghiệp cho những tên gia nhân theo hậu, chạy đôn chạy đáo vì tỷ tỷ nàng, chung với người luôn phát ra ánh sáng khiến mọi người luôn chú ý đến khó chịu.

      Đại ca nàng quá hấp dẫn đối với phái nữ, xem họ kìa, ai cũng ngó nghiêng ngó tây, có người còn quá đáng hết sức giả vờ đụng vào đại ca nàng, cha chả, nữ nhân thời này cũng hảo biết nắm bắt cơ hội nha, làm nàng phẫn nộ muốn bay qua cắn chết họ, uống máu họ, hừ, hừ.

      Còn tỷ tỷ nàng quá nhiều gia nô kè kè theo, khiến các trư ca ca dám lại gần, đại ca nàng quả hảo biết tính toán a, nàng phi thường khâm phục mức độ chu đáo của đại ca nàng, càng thêm ngưỡng mộ.

      “kẹo hồ lô ngào đường đây, mua cây ”, ta xoay đầu lại lão bá bán kẹo hồ lô ngào đường, mà ta chưa từng ăn qua, ta vội vàng bước qua nhưng đại ca nhanh hơn ta bước mua lúc 5 cây.

      Đại ca nhàn nhạt đưa cho những 5 cây, ta có chút ái ngại“đa tạ”, tự nhiên tim mình lại đập loạn xa, con sắc nữ trong lòng ta sớm thức tỉnh, ta đành bước nhanh, nhưng đại ca ta để tay lên bả vai ta, giọng ma mị vang lên bên tai ta rất quan tâm ta “sao thế, muội khỏe sao”

      Tai ta có hơi ù ù, bã vai hơi run run, hít hơi thở dài, vội vàng khịt mũi,cắn môi dưới, cố gắng phun ra “Ân, đại ca muội chẳng sao”

      Hoàng Bá Hạo Minh để ý tượng thất thường này, rút tay lại rồi “tốt rồi, ăn , chắc muội chưa từng ăn qua, cái này hảo ngon a”

      Ta cắn miếng, quả là hảo ngon, ngọt lịm lại có chút hương thơm ngào ngạt, có mùi vị của quả hồ lô, đỏ chóe mà lại thơm ngon, ta lúc ăn cả hai cây ngừng nghĩ.

      Hoàng Bá Hạo ngờ tam muội cũng có loại biểu này nữa, ra tam muội dễ dàng bị hấp dẫn bởi ẩm thực sao? Nhìn tam muội ăn thích thú, mà làm cái gì nhỉ? Chỉ đơn giản là đại ca quan tâm muội muội, phải, chỉ là quan tâm tiểu muội thôi.

      Tỷ tỷ thấy nàng cùng đại ca ăn ngấu nghiến cây hồ lô ( ra chỉ có Sương tỷ ăn ngấu nghiến thôi), bĩu môi vội vàng chạy lại chỗ đại ca, chân nhón lên, khoác tay lên cổ đại ca, giọng ủy khuất mà vô cùng ngây ngô “đại ca, tam muội, hảo xấu, mua đồ mà thèm chia cho muội ăn a”

      Đại ca ta nhàn nhạt lên tiếng châm chọc “muội quá bận, đại ca làm sao dám làm phiền muội a” Hoàng Bá Dạ Mỵ vội chột dạ bĩu môi “xì , người ta chỉ có chút xíu hà thế mà đại ca có kẹo hồ lô chẳng thèm cho muội ăn”

      “A Tài, mua thêm mấy cây cho nhị tiểu thơ”, “Ân” A Tài chạy mua. Đại ca nàng tỏ vẻ ủy khuất nhưng người có mắt ai cũng biết ra ngụ ý của đại ca cứ như trêu ghẹo tỷ tỷ nàng, còn tỷ tỷ nàng hết bắt bẻ được, dậm chân xuống đất, khuôn mặt méo mó.

      Ta vội vàng đẩy cây chiết phiến trong tay ta, che miệng ta, cười nhạt, tỷ ta quả hảo đáng thương nhìn bộ dạng của tỷ tỷ mắc cười quá.

      “muội trêu trọc tỷ”, bộ ta hảo buồn cười sao ngay cả tam muội ta cũng cười lén sau lưng ta, hảo mất mặt.

      “Ách, …có…”, ta nhịn được, cả người cứ nhột nhột nhịn cười hảo khổ nha.

      “Ngô, giọng còn rung rung kìa, muốn cười cười ”, bất quá ta thích bộ dạng này của tam muội, làm người phải thoải mái thích cười cười thích thế mới sảng khoái chứ.

      Lúc này, ba huynh muội nàng đường tiến đến lễ hội

      “tiểu huynh đệ , lại gặp nhau, hữu lễ a”

      Giọng ngọt xớt lại mang đầy phong túng với vô sỉ, khỏi hỏi a quí nàng biết là vị trư ca ca giấu mặt đó là ai , tỷ tỷ nàng chẳng biết gì cả,gặp nam nhân nào cũng tin tưởng vậy sao? Mà còn tung tăng chạy qua chào hỏi nữa chứ?

      “Ngô, vị công tử này, lại gặp nhau nha”, tuy cũng soái ca, nụ cười tươi phơi phới nhưng đại ca ta soái hơn nhiều.

      “Ân”, biết ngay là họ đến kinh thành nhất định ngang qua đây mà, nhưng vị công tử bạch bào đeo mặt nạ kế bên quả nhiên là có phần soái hơn cả , cả người tỏa ra cỗ khí rất là quí phái, đeo mặt nạ tỏ ra vẻ huyền bí dù thế lại tôn lên dáng vẻ phi thường tuấn duật của vị công tử này

      Hoàng Bá Hạo Minh lạnh giọng hỏi“vị công tử này là ai”, nhìn mặt cũng biết chẳng phải là loại tốt lành gì đâu.

      Tỷ tỷ mau chóng lên giọng giải thích “người này là người cho tam đệ hóa giang thuyền trong lúc thuyền sắp chìm a”, giọng của đại ca đáng sợ.

      Đại ca nhàn nhạt liếc sang ta, ta giật mình, nuốt nuốt nước miếng, giọng tỏ ra vẻ vô tội. “Ân, đại ca ta là ân nhân của muội a”

      Hoàng Bá Hạo Minh vẫn lạnh giọng “Thế đa tạ công tử, nếu có thể mai này tại hạ báo đáp”, nhìn đủ mọi hướng đều gai mắt, chẳng thể ưa nổi,

      “Ngô, đó chỉ là thuận tiện mà thôi nào dám nào dám”, hảo lợi hại ngay cả giọng cũng mang đầy hàn băng của núi tuyết, khiến người ta sởn tai gai óc mà, nhưng vì mỹ nữ da mặt sớm luyện tới cảnh giới đao thương bất nhập rồi ( tức là mặt dày )

      Tỷ tỷ nàng lại chẳng hiểu ra hàm ý của đại ca, mà còn phấn khích “nếu hữu duyên ta chung, càng đông càng vui a”.

      Thấy họ lên phía trước miệng ta lẫm bẫm << hảo ngây thơ, tự chui đầu vào lưới>>, ta vội vàng giật mình, liếc nhìn đại ca ta, cư nhiên cùng hành động cùng giọng , ta khỏi mỉm cười.

      Đại ca cùng ta cười mỉm với nhau, bất quá lúc này ta có thể đối mặt với đại ca, mặc dù tim ta nhảy loạn xạ, vì nụ cười của đại ca quả đúng là ma quỉ mà khiến người ta đắm chìm trong đó, chẳng muốn bước ra.

      “tam muội, muội nên mở lòng nhiều hơn , đại ca quả hảo thích khi thấy tam muội như thế”, xong ta liền nhéo chiếc mũi xíu lại xinh xắn của Hoàng Bá Dạ Sương, đúng như ta dự đoán, muội ấy vội vàng xoay đầu qua bên kia tránh xa ra, tam muội ghét sao???

      “tam muội, muội ghét huynh sao”, có nên hối hận khi ra câu này , nhưng phải hỏi cho , cớ gì mà lại phải trốn tránh ?

      Ta liền giật mình chột dạ, con mẹ nó, sao lại ghéc chứ, tất cả là do cơ thể sắc nữ này thôi, khiến ta tự nhiên, đành im lặng cho qua hết mọi chuyện. Nhưng đại ca đột nhiên nắm lấy tay ta , 囧 con mẹ nó ổn rồi, cơ hồ như tim ta nhảy ra, máu mũi như dần tuôn ra, nếu có vị thần tiên nào ghé xin hãy mang ta .

      Giọng ta ấp úng như gà mắc thóc vậy “buông….muội… ghét…..”, ta giật tay lại nhanh thêm vài bước, vội vàng lấy tay lau máu mũi, nhưng tay của đại ca hảo to lại hảo ấm nữa chứ, là….con mẹ nó mà…ta cư nhiên là sắc nữ sao, đến hôm nay ta mới biết ta là sắc nữ sao a a a a a, lão thiên đánh chết ta cho rồi

      Từ xa xa truyền lại tiếng của đại ca ta, giọng hết sức ỉu xìu mang chút giận dữ và nghi hoặc “ ổn”, nhìn bộ dạng của muội ấy cứ như thấy ta là quỉ, bất quá tay muội ấy hảo mịn màng mang lại cảm giác hề giống của nhị muội, vội giật bắn mình, ôi trời ta có loại suy nghĩ gì đây, chẳng lẽ muội ấy cũng như ta, đâu, đâu.

      “Ân, ổn”

      “vậy tốt”, mong rằng phải là như thế.

      Pháo hoa bắn lên khắp trời, rất đẹp rất đẹp, như thắp sáng cả vùng bầu trời đen tối tại nơi này, rất tiếc có hai người chẳng có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
      Last edited: 1/9/14

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương tám: Hoàng Bá Thụy Châu
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử


      [​IMG]

      Hoàng Bá Thụy Châu

      ♥♥♥

      Hầu như lễ hội ta cũng chẳng chú ý gì. Suốt đường về ta luôn im lặng cả đại ca cũng chỉ theo sau lưng ta, còn tỷ tỷ cứ trò chuyện cùng cái tên trư ca ca kia, con đường trải dài ra, cứ bước ngừng nhưng chẳng xác định được phương hướng của mình, chỉ biết thẳng lên phía trước.

      Đêm nay giấc ngủ của nàng lại bị phá rối, con rắn chết tiệt này chẳng biết điều toàn xằm bậy, ba hoa đủ điều, nhưng bất quá nàng có nó cùng tâm và cãi nhau tâm trạng mù tịt như mây đen của nàng cũng giải bày được chút.

      Nhanh chóng 3 cỗ xe ngựa lăn bánh cả buổi trưa, lúc mặt trời ngã dần xuống tới kinh thành, kinh thành sầm uất, lại đông người phi thường náo nhiệt là nơi đầy thị phi, xe ngựa cũng dần chậm lại. Tiểu phiền phức thông linh với ta

      “này tiểu Mạc, ngươi hồi hộp ư”

      Ta vừa ngắm cảnh vừa trả lời “hồi hộp sao”

      “ta biết ngươi hồi hộp mà, lại còn mang tâm bệnh nữa, hắc hắc” là ai sao mà biết chứ, hắc hắc, đêm lễ hội, tiểu nha đầu này nguyên hình khiến đại ca của tiểu nha đầu này có chút đề phòng tránh xa, hắc hắc.

      Nàng thẹn quá hóa giận rầm “im, nếu ta quẳng ngươi cho chó ăn”

      Xe ngựa dừng, nha hoàn vội vàng hất màn lên, cười mỉm chi, ta xuống xe cũng thấy đại tỷ ta cùng đại ca bước xuống.

      Nơi này quả là hoành tráng lại to lớn nữa, hoang phí đất đai mà, nhưng là đẹp, mỗi cái cổng thôi mà cũng làm quá mức xa xỉ, hai bên là tượng sư tử đá mà còn làm bằng cẩm thạch nữa mới đau, giàu cũng đừng nên phí của chứ, hai bên được đề thơ nét bút như rồng bay phượng múa, nhìn vào tấm biển <Hoàng Bá Phủ>, chà hảo đẹp.

      lão nhân tóc dần ngả sang bạc cùng mười mấy nha hoàn và gia đinh ra chào đón, bên cung kính khom lưng, bên vội vàng hầu hạ, xách hành lý vào phủ, xem như nàng được mở rộng tầm mắt .

      Khi bước vào phủ, quả nhiên nơi này giống như mê cung vậy, cỏ cây hoa lá sum xuê lại còn to lớn nữa chứ. Tỷ tỷ nàng bỏ thục nữ, lanh chanh chạy đến chỗ của lão nhân tóc bạc “Lương quản gia, thúc thúc đâu rồi”

      Lương quản gia vuốt vuốt râu của mình cung kính “tiểu thơ, tại chủ nhân ra ngoài, có lẽ mai quay về”, tiểu thơ tính tình vẫn lanh chanh mà, hết nửa tháng mà còn con nít như vậy a.

      Tỷ tỷ nàng bĩu môi, nhanh chóng hỏi “thế Thụy Minh biểu ca có trong phủ chứ”

      Giọng của Lương quản gia có chút ngập ngừng, con mắt đảo liên ngừng“A, thiếu gia.……, chút nữa về”

      Hoàng Bá Hạo Minh cười nhạt, lắc đầu “khỏi lại trêu hoa ghẹo nguyệt”, hết cách với biểu đệ này, y hệt phụ thân , cứ thích trêu hoa ghẹo nguyệt.

      tiểu nương khoảng 15 tuổi vừa thấy đại ca ta nhanh chóng nở nụ cười hết sức ngây ngô vội vàng tiến lại ôm lấy đại ca ta. “Oa, Minh ca ca, muội hảo nhớ ca ca”.

      Đại ca cũng kỳ lạ, giọng rất lạnh trả lời “Ân”, hầu như khuôn mặt thay đổi trăm tám mươi độ vậy.

      Vị tiểu nương bĩu môi còn tỷ tỷ nàng đương nhiên khác y chang tiểu hài tử, 2 người vừa gặp nhau ôm nhau thắm thiết, cư nhiên còn khóc lóc, nàng bất giác rùng mình, tởm cái hành động đó, thở dài.

      Vị tiểu nương kia hầu như quen biết ta, nhưng thái độ rất khác, gật đầu cười nhạt là xong, sao ta cứ cảm thấy sao sao ấy nhỉ, kệ ta ghét nhất màn chào hỏi đẫm nước mắt.

      Ta theo bước chân của Lương Quản Gia đến nơi tên <Sương Thanh Các>, vị quản gia nhanh chóng cười hết sức nhân hậu, mắt tít lại “đây là chỗ ở của tam tiểu thơ a”, vị tam tiểu thơ này nữ phẫn nam trang trong tuấn, đúng là ở Tuyết Sơn suốt da trắng như tuyết.

      “ân, đa tạ”

      Chỗ này cũng hảo lớn nha, những cây trúc được gió thổi xào xạc nghe hảo êm tai, nhiều hoa cỏ dại mọc ở đây nữa, ngọn núi giả mà còn có nước chảy ra nữa, quả nhiên con nhà giàu có khác, nghĩ lại hồi xưa tủi thân mà căn chung cư chật hẹp, nhưng ta thích hồi xưa hơn, lại cười khổ trong lòng.

      Nhanh chân nhanh tay bước vào phòng, cởi hài ra, điểm danh với chu công rồi từ từ tính.

      “……………….”

      “cốc, cốc, tiểu thơ……..”

      “ưm, ai đó”, ta nhàn nhạt mở chăn ra, suốt ngày đường cơ hồ như muốn gãy xương sống.

      Cửa phòng bật ra tiểu nữ cũng hết sức bình thường, bộ áo nha hoàn màu lam, búi tóc hai bên được cố định bằng sợi tơ màu lam, trong cũng có vẻ lanh lợi.

      “tiểu thơ, nô tỳ tên tiểu Hoa từ nay hầu hạ tiểu thơ”

      Nàng bất chi bất giác gãi gãi lưng, bộ dạng hết sức lười biếng, mắt nửa nhắm nửa mở “vậy sao, cám ơn”

      “tiểu thơ, nô tỳ xách nước cho tiểu thơ vệ sinh thân thể”, vị tiểu thơ này là lười biếng nha.

      Nàng quơ quơ tay, câu “đa tạ”, có người hầu hạ sao, cũng tốt nhỉ, hoàn cảnh ở đây tệ, rất thanh nhã lại yên tĩnh nàng hảo thích, nhất là chiếc bình phong đó khắc họa cuộc đời làm ruộng của những nông nhân, nhìn vào đúng là thoải mái cả tinh thần.

      Cửa phòng nàng lại bị bật ra, tỷ tỷ nàng nhanh chóng bước vào mắt trợn lên khuôn mặt méo mó “thiên a, muội coi kìa, trong chẳng ra sao”, chẳng thục nữ tẹo nào cả.

      Nàng “oáp” cái, nhàn nhạt “muội vừa ngủ dậy, có chuyện gì sao”

      Tỷ tỷ nàng lắc đầu thở dài “ta đến đây là tính giải thích cho muội số phấn đề a”, dù sao muội muội cũng xuất sơn, nơi này là đất thị phi cho muội ấy biết, lỡ sau này muội ấy bị ức hiếp sao

      “vấn đề gì”

      “Vật đổi sao dời, nhưng chỉ có hai gia đình ta là vẫn đứng nhất”

      “vật gì đổi, đứng nhất về cái gì???”, chẳng hiểu gì cả, thế hiểu cái rắm gì, đúng là phí cả thời gian.

      Thấy mặt ta ngu ngơ vì ta vừa ngủ dậy mà, tỷ tỷ ta thở dài, đứng lên ngước mặt làm vẻ uyên bác lắm, cái vẻ mặt uy nghiêm nếu có thêm chòm râu mọc ở cằm đại học sĩ rồi, giọng hùng hùng hổ hổ giải thích.

      Nếu sống ở kinh thành này ai mà chẳng biết đến trong mười thủ phú kinh thành chứ (tức người giàu nhất kinh thành)

      1/Hoàng Bá gia của chúng ta nội công vừa mất năm ngoái, nội công giao hết quyền cho cha là Hoàng Bá Thuần với đệ đệ tức là thúc bá Hoàng Bá Thuật, bá bá có hai đứa con, đường huynh tên Hoàng Bá Thụy Minh 18t, đường muội Hoàng Bá Thụy Châu 15t, còn phu nhân chết do khó sinh.

      2/Còn bên họ ngoại ngoại công mất từ 3 năm trước nhường hết quyền cho đại bá là Huyền Vũ Dạ Mạc , chúng ta còn có thêm đường huynh Huyền Vũ Lăng19t, đường tỷ Huyền Vũ Tuyền 18t nhưng qua nước Châu Diệm làm vương phi.

      3/Thượng Quan Đường có 2 lệnh đường, Thượng Quan Đan Đan 18t, Thượng Quan Đan Phụng 16t. Kinh danh buôn ngành Gạo lớn nhất nước Thần Trường.

      4/Âu Nhã Vũ có 2 lệnh đường Âu Nhã Thiên Kỵ 18t, Âu Nhã Linh 15t. Kinh doanh ngàng biển lớn nhất, cùng với ngàng y quán.

      5/Mộ Dung Thiên Nhai tức là ca ca của phu nhân Huyền Vũ gia- Mộ Dung Miễn Miễn, có hai lệnh đường, biểu ca Mộ Dung Chi 17t, biểu muội Mộ Dung Thanh Thanh 15t

      6/Bạch Cầm Hỷ ở rễ là Huyễn Thừa Mã, nên con được đặt theo họ Bạch có ba lệnh đường Bạch Khánh Trường 18t, Bạch Khánh Kỳ17t, Bạch Khánh Nguyệt16t.

      Đệ nhất môn phái: Tuyết Sơn, Thiên Cơ Các, Minh Gíao, Hàng Lâm Phái, Ngũ Đạm Cung.

      Ta bắt đầu cũng hiểu hết ráo, nhưng câu cuối của tỷ tỷ ta làm ta muốn lăn xuống gường. <mẫu thân chúng ta là Quận Chúa Thần Nhễ được hòang thượng phong và ân sủng hết mực>, nữ nhân này quả nhiên hảo lợi hại, là nữ hùng mà, vừa là Tuyết Sơn Đồng Lão nắm giữ Tuyết Sơn, lại là Quận Chúa, ôi còn gì có thể ngạc nhiên nữa chứ, chắc chắn là có, nhất định có.
      Last edited: 1/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :