1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương chín mươi tám: Khẩn cầu?
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      ♥♥♥

      “Ngươi tính lộ diện từ khi nào chuyển sang làm chuột nhắt, hử”, được nửa đường Liễu Thất dừng lại bước chân, cười mỉa cái nam nhân phía sau.

      Từ từ xuất bóng trắng thanh lịch, thở dài “Thất nhi, nên qua Tử Trì quốc chuyến”

      Đôi mắt Liễu Thất đảo liên chỉ lạnh lùng bước ra , bỏ lại bóng trắng ở đằng sau chỉ biết ngắm nhìn bóng lưng màu đỏ của Liễu Thất dần dần mất dạng.

      ……

      “Ưm” đôi mắt còn nhập nhèm phẩng phức chút mùi vị buồn ngủ pha lười biếng khẽ ngâm lên, rồi lại chui rúc vào túi nước nóng lớn thoải mái như chú mèo khả ái bên cạnh chủ nhân.

      “A”, nàng hét lên, vươn người dậy, vội bịch lại miệng mình nuốt nước miếng “Ta đáng sợ tới mức này sao?” nương người lên, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng

      Có chết ta cũng khai, ta lắc đầu tới õn ẽn ”, huynh giống ôn thần đòi mạng a.

      “Muội bị ai bắt?” lạnh lùng hỏi nàng, giọng có chút mỏng manh , nàng giật mình, xem ra lần này hề muốn giỡn với nàng “Là bọn nữ”

      “Chết tiệt”, rống lên, vươn tay ôm nàng vào lòng “Thế vẫn là ‘’ ta cứu muội”, dù bình tâm nhưng giọng nồng nặc thuốc súng, chui rúc trong lòng ngực nàng chỉ dám nhàng trả lời “

      “Hử”, nhìn nàng rất ghen tỵ với tên ‘nam nhân’ năm lần bảy lượt giúp đỡ nàng, tự trách mình vô dụng! Nàng cúi đầu chu chu môi “Là nam nhân mặc áo đỏ, đeo mặc nạ đồng”

      “Muội đào hoa, hết nam nhân này tới nam nhân khác tình nguyện bán mạng cho nàng”, mắt đẹp híp lại, mím môi

      Cười nhe răng với chỉ nhận được ánh mắt phỉ báng của , làm nàng áy ngại tới cúi đầu xuống “A, vì sao muội lại ở đây?”

      “Còn nữa, vừa nghe tới tên biểu đệ nhắc tới ta, muội liền xỉu”, nghiến răng ra câu , khi nhận được thông báo liền điên cuồng thúc ngựa ra ngoại thành đón nàng, thấy nàng ngất xỉu, liền hỏi cặn kẽ mới tra ra, đáng sợ trong mắt nàng ư?

      “Hạo, huynh tin vậy ư?” dù rằng nàng chột dạ, nhưng nàng thể để lộ ra, nàng muốn bị nam nhân mình bóp chết gường đâu (:)))

      “Phải ”, hằng giọng, yết hầu bật ra thanh trầm hết mức có thể, khiến nàng lạnh rét của người, nhắm mắt lại, nàng liền ôm lấy “Hạo, huynh rất đặc biệt, chỉ có mình huynh làm muội ‘sợ hãi’ làm muội vui vẻ, chẳng lẽ huynh muốn muội đối xử với huynh như các nam nhân khác?”

      Nghe tới đây ngẩn người ra trái tim bỗng nhiên ấm áp hẳn ra, từ khi nào mà nàng lại có thể ‘nịnh nót’ vô độ như vậy?

      Mặc kệ nàng có phải giả dối hay là lời lòng, đều thương nàng, siết chặt lấy nàng “Cái nữ này, muội khéo dỗ ngọt”

      Khẽ giật mình nàng oán hận , nha, nàng lòng ra tâm của mình cho nghe, vậy mà lại ‘nghi ngờ’ nàng

      quá đáng mà!

      Biết nàng sinh khí, vội dỗ ngọt nàng “Tiểu nhân nhi lại giận huynh?” ngoảnh mặt , nàng tỏ thái độ chanh chua, cười khổ, dùng thân thể cường tráng của mình đè lấy nàng, gắt gao ôm lấy cơ thể nàng.

      Trong phòng diễn ra cảnh xuân vô hạn………………….

      Buổi sáng sau khi thỉnh an phụ mẫu ta liền nêu ra ý kiến của mình << được>> thanh lớn tới cực điểm, ta liền bịch lấy tai của mình ngồi hõm xuống.

      “Cấm muội có loại suy nghĩ điên cuồng đó!”, tim Hoàng Bá Hạo Minh xém chút rớt ra vì câu ngu xuẩn của nàng, liền rống lên

      “Sương nhi, từ khi nào con học hư như vậy?” Hoàng Bá Thuần hài lòng, rầm

      “Sương nhi, đừng suy nghĩ bừa, mọi chuyện có bọn ta giải quyết”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt vội khuyên can.

      “Sương nhi, loại bỏ suy nghĩ trào phúng của con ”, Hoàng Bá Dạ Mạc bình thường đều im lặng để cho mọi người chủ trì nay cũng lên tiếng trách móc

      “…….”

      Bất chợt ta cảm thấy tất cả cả mọi người như người khổng lồ bao vây lấy ta, ta biến trở lại thực bé, chỉ biết run rẩy như tiểu bạch thỏ nhìn họ mỗi người câu, tấn vào tai ta, nguy, ta cảm thấy thế giới này đảo lộn, quay cuồng, đầu óc ong ong, tai ù ù cạc cạc….

      “Nghe chưa”, Hoàng Bá Hạo Minh mặt đen như ‘bao thanh thiên’ nhìn vào mặt nàng mà , gật gật đầu nàng cãi lại được cái đại gia đình ‘bá đạo’ này, chẳng qua nàng chỉ ‘nếu chúng nữ muốn bắt muội, chi bằng để mua làm chuột bạch thí nghiệm, rồi tóm gọn bọn họ’, thế mà cũng bị mắng trận?

      Ô…ô…ô…ô…thực oan quá….!

      Ngắm nhìn bóng lưng mọi người mất dạng, nàng chỉ biết than thở cùng than thở “Tiểu thơ, Thượng Quan tiểu thơ muốn bái phỏng” nha hoàn tới cung kính

      “Ân”, ta vội gật đầu theo, bước tới hậu viên ta nhìn thấy bóng lưng mảnh khảng lặng lẽ ngắm hoa rơi, bộ dạng rất tịch mịch rất độc, ta vội tới “Đan tỷ”

      Đan tỷ nhìn ta yếu ớt cười “Ân, Sương muội”, nhìn thấy Đan tỷ gầy ta cảm thấy chua xót vô cùng, hôm đó ta hỏi Liễu Thất “Ngài có khả năng thức tỉnh lại Tiểu Tương, vì sao tiện thể tương trợ Đan Phụng” ta nghe Hà Tiểu Tương nàng bị thôi miên nên mới bị họ sai khiến.

      Cười mỉa, Liễu Thất lạnh lùng phải ta lạnh lùng thấy chết cứu mà chính là nàng ta sa vào vũng lầy vĩnh viễn thay đổi bản tính ác độc của mình!”

      “Nhưng mỗi người nên có cơ hội” ta cố gắng cãi lại, nhếch mép cười nghiệt “Cơ hội? Liễu Thất ta cho kẻ khác có cơ hội tái phạm lần thứ 2”

      Tới đó ta chỉ vô hồn nhìn Liễu Thất cất bước ra , khẩu khí của ta tựa như chắc chắn giết chết Đan Phụng, ta hiểu cuối cùng họ là ai, vì sao lại bảo hộ ta?

      Nếu bảo hộ ta, nên tránh cảnh ‘sinh linh lầm than’ vì sao có thể tàn nhẫn như vậy?

      “Sương muội” thấy nàng đăm chiêu như suy nghĩ Thượng Quan Đan Đan lay nàng tỉnh, nàng ái ngại “Ân”

      “Nghe muội năm lần bảy lượt bị chúng nữ vẫn sống sót trở về, muội sao chứ” Thượng Quan Đan Đan sắc mặt nhợt nhạt hỏi nàng, nàng liền lắc đầu “Ân, muội khỏe, sao, à phải, Đan tỷ đến tìm muội chẳng hay có việc gì?”

      Cười cách bi ai, Thượng Quan Đan Đan quỳ xuống “Tỷ có thể cầu xin muội việc?”

      Bất chợt ta hiểu ra “Yên tâm, nếu lần sau muội bị bắt cóc nhất định cố gắng chống trả tìm lại Đan Phụng cho tỷ” , ta vội đỡ tỷ ấy đứng lên, ta lại dối, nhưng thấy Đan tỷ như vậy, ta kìm lòng được!

      “Đa tạ, đa tạ, tiểu muội”, nắm chặt lấy hai tay của ta Đan tỷ đứng lên, bộ dạng mừng rỡ như điên, nước mắt tuôn trào, ta hiểu ra rằng mấy tuần này Đan tỷ ăn ngon ngủ yên vì chuyện của Đan Phụng.

      Đan Phụng, muội nên thấy hạnh phúc và mãn nguyện mới đúng vì có đại tỷ luôn sẵn sàng bỏ hết tôn nghiêm của mình để cầu xin cho muội, luôn lo lắng cho muội, vì sao muội có thể nhẫn tâm làm họ đau lòng?

      “Tiểu thơ, đại lão gia cho gọi” xuất thêm nha hoàn, nàng ta cung kính , ta hướng tới Đan tỷ “Đan tỷ, thất lễ”

      “Ân, sao”, nàng lắc đầu, cười miễn cưỡng tiễn ta, trước khi ta “Yên tâm, muội tìm được Đan Phụng”, rồi cất bước ra

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương chín mươi chín: Liễu Nghiệt
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      ♥♥♥

      “Nếu chỉ biết muộn phiền, chi bằng về nhà ngủ giấc ngon”, nam tử phong lưu tiêu sái, chiết phiến trong tay, dõng dạc .


      Xoay người lại, nàng nhăn mày “Huyền Vũ huynh, chuyện của tiểu nữ, nào cần huynh lắm lời?”

      Mày kiếm gương lên, vòng quanh Thượng Quan Đan Đan rồi “Cường nữ nhân, đừng tưởng khẩu khí cứng rắn muốn che đậy”

      Khi nãy đều chứng kiến tất cả mọi chuyện, ra xấu hổ, sở dĩ chán ghét Thượng Quan Đan Đan là vì hiểu lầm nàng giết người vô tội, lạm sát bừa bãi, hề giống ‘thục nữ danh môn khuê các’ mà giống như ‘sát thần đòi mạng’.

      Ân oán của và nàng bắt đầu từ lúc nàng tìm được chứng cớ ra chính <Âp Khảo Cục> giả làm cướp, tàn nhẫn cướp hết ngân lượng, lương thực của bá tánh bị nạn ở vùng tây bắc, nhất thời kìm được lòng, nàng liền ‘đại khai sát giới’, giết hết những người tự xưng mình chính nhân quân quân tử, chất họ chẳng bằng những tên cầm thú, là cẩu đội lớp người.

      Ngay đúng lúc đó người của Thiên Cơ Các đến để thu thập thông tin, thấy chuyện bất bình Huyền Vũ Lăng – liền ra tay nghĩa hiệp, cùng nàng giao chiến, bất cẩn nàng bị đánh rớt cả mặt nạ, nhân lúc kinh ngạc,nàng liền tẩu.

      Nàng cứ sợ khai tên nàng ra, nào ngờ có làm thế, nhưng đối xử với nàng lãnh đạm, thậm chí là nhạt nhẽo, tùy hứng giễu cợt, khiến cho nàng cực kỳ chán ghét , thế là cả hai liền trở thành cừu nhân đội trời chung, ‘có ngươi có ta’ chính là giao hiệp của hai người.

      Cho tới khi nhận được tin nguyên lại là <Ấp Khảo Cục> chính là kẻ tiểu nhân, hiểu lầm Thượng Quan Đan Đan trầm trọng, cần phải xin lỗi, nhưng mỗi lần chạm mặt, cắn nhau là đấu khẩu kịch liệt, căn bản thể ‘hòa giải’.

      Nàng cứ như nữ vương uy quyền cao ngạo, còn vẫn cứ làm phong lưu công tử, nhưng khi chứng kiến được nàng có thể hạ thấp thân phận quỳ rối trước đường muội chỉ vì lệnh muội của mình, rất khâm phục nàng.

      “Ta cường nữ sao, liên quan gì ngươi” mắt phượng bốc hỏa, nàng thô lỗ đẩy ra, cáu kỉnh , ra là nàng chột dạ vì rất đúng, liền thẹn quá hóa giận.

      cười khanh khách lên “Cường nữ cư xử như vậy” vờ xoa xoa vết thương vừa bị nàng đẩy , đụng vào bức tường lạnh lẽo

      “Ngươi, lão nương hôm nay có nhã hứng cùng ngươi đùa cợt, hừ” nghẹn họng nàng được, đành phải cáo biệt ra

      “Xin lỗi”, tiếng ‘xin lỗi’ của cái nam nhân đằng sau làm nàng xém chút là hôn thân mật với đất mẹ linh thiêng, cả người đều dựng đứng lại, biết ‘xin lỗi’ sao?

      Thấy nàng bất động, cắn răng thêm lần “Chuyện lần trước xin lỗi”, dẫu sao cũng là nam nhân ‘đầu đội trời chân đạp đất’ có lỗi phải nhận, nên tỏ ra ích kỷ, mọn như vậy, câu ‘xin lỗi’ có gì to tát chứ?

      phải ăn trúng bã đậu liền bừa chứ? luôn tỏ ra mình cao cao tại thượng, vậy mà ‘xin lỗi’ với nàng?

      Xoay người lại, nàng hỏi “Ngươi khẳng định ngươi ăn trúng thứ gì đó sạch ?”

      ‘Rầm’ đạo sấm sét lướt ngang đánh thẳng vào người , cả người đều bất động, khuôn mặt thối cực điểm, tỏ ra quân tử hướng nàng ‘xin lỗi’ nàng làm tiểu nhân quẳng hết tôn nghiêm của nam nhân vô ưu hỏi, mím môi lại xoay người , bỏ lại nàng cười lăn cười bò ở hậu viên.

      Chung quy Huyền Vũ Lăng da mặt rất mỏng!!!

      Dẫm chân mạnh xuống đất, phồng môi nàng thô kệch “Lão cha là bậy hết sức” dám bảo nàng ‘nối dõi tông đường’ chỉ cần làm thế có thể ‘ngăn chặn’ miệng khẩu thiên hạ, xem Hạo là ngựa đực nối dõi?

      Aiz, nàng bất quá chỉ mới qua sinh thần lần thứ 16 thôi, liền tính tới chuyện sinh con uổng phí cả tuổi thanh xuân ư?

      Lắc đầu, có đánh chết nàng cũng nguyện ý thử, sinh con hảo đau, vả lại chưa hưởng hết ‘hạnh phúc’ nàng mới sinh, đành rằng tuổi của nàng là 23 nhưng mà, nàng chưa muốn có con.

      “Sương nhi” thanh trầm thấp vang lên, hai bàn tay lực lưỡng liền kìm chặt ta, ta hoảng loạn “Dâm tặc, đại hỗn đản buông ta ra”

      “Sương nhi, nên tuyệt tình như thế”, hướng tới nàng , càng siết chặt nàng, sắc mặt nàng tái nhợt, muốn đẩy ra nhưng ‘sức trâu’ nàng là ‘ngựa non’ làm sao có thể đẩy ra “Buông tay ra, giáo chủ, người nên làm thế”

      “Sương nhi, muội cuối cùng cũng nhận ra ta”, xoay người nàng lại, mặt đối mặt, nàng kinh hoảng, tuấn nhan lộng lẫy của có chút xanh xao, nhưng đôi mắt vẫn chan chứa muôn vạn tình ái, nàng cắn răng “Giaó chủ, người nên làm thế, hợp lễ giáo”

      “Chẳng lẽ đồng gường với đại ca mình là hợp lễ giáo?” mím môi, lạnh lùng , hai con mắt nàng tròn xoe, kinh hách “Ngươi….ngươi….”

      “Sương nhi, ta mặc kệ nàng có phải cùng đại ca gian luân, ta vẫn thương nàng, sủng ái nàng, chỉ cần nàng theo ta, ta bạc đãi nàng” thành khẩn hướng tới nàng , siết chặt nàng lại cho nàng cơ hội từ chối muốn hạ xuống cánh môi nàng nụ hôn

      Sở dĩ còn mềm mỏng là từ hôm đánh mất nàng để chúng nữ bắt nàng ngay trước mặt cũng thể cứu nàng, tự trách mình vô dụng, nhưng khi nghe được tin nàng bình an trở về, cho dù có thịt nát xương tan cũng nhất quyết xông vào Huyền Vũ sơn trang, nào ngờ, nào ngờ người ngoài đồn thổi đều là !

      cả kinh sợ hãi, liền phi thân , uống nhiều rượu chỉ mong sầu, càng uống càng sầu, nhưng hai người là huynh muội, vẫn còn cơ hội, bận tâm, rất thương nàng, chỉ cần như thế là đủ rồi.

      “Ngô…” thấy muốn chiếm ‘tiện nghi’ nàng, nàng vùng vẫy, dùng tay chặn lại miệng , nhưng càng quá đáng ép sát nàng vào tường, muốn làm nhục nàng “

      luồn sát khí từ đằng sau hướng tới, liền ôm nàng tránh xa bên “Phập”, cây cung với tốc độ hỏa tiễn, cắm sâu vào tường khiến cho xung quanh bức tường liền bị lún sâu xuống, đủ biết nội lực kẻ này thâm hậu tới mức nào “Liễu Thất, cứu…”

      Thấy , nàng cứ như gặp được cứu tinh, nàng hướng tới cầu cứu “Còn buông, ngươi biết ‘thương hoa tiếc ngọc’ sao?” ngồi mái nhà, thanh đõng đạc tiêu sái châm chọc kẻ phía dưới.

      “Ta bận tâm, chỉ cần ta nàng là đủ rồi”, quả quyết , đánh giá cái nam tử trước mặt, giọng trong trẻo, dù là thanh thiếu niên nhưng mà tướng tá tráng kiệt, dũng mãnh, dáng vẻ bất cần đời càng làm cho tên Liễu Thất này nổi bật trước đám đông.

      người, nhất thiết phải chiếm đoạt, cũng phải là cách bá đạo như vậy, ngươi có từng hỏi nàng ngươi chưa, nàng có tình nguyện theo ngươi? Dù rằng ngươi chiếm được thân thể nàng, nhưng ngươi có chiếm được trái tim nàng? Ngươi có chắc cho nàng hạnh phúc? Ngươi chắc rằng ngươi đau khổ?” từng câu được bật ra từng miệng Liễu Thất, khiến cho Hàn Tuyết Khuyết nhăn mày lại, chưa từng hỏi, cũng biết?

      Còn nàng kinh ngạc, cứ như rất thấu hiểu tình ái lắm vậy?

      cách triết lý, đủ tấn công vào nhược điểm của Hàn Tuyết Khuyết, hít hơi nàng liền “Hảo ý của ngài, tiểu nữ xin nhận, nếu có kiếp sau tiểu nữ tình nguyện làm trâu làm bò để trả ân tình của ngài”

      Câu của nàng, làm buông tay nàng ra, đau khổ nhìn nàng “Buông tay sớm chi bằng đau khổ dài, sớm ngày dứt bỏ, đời cái gì cũng có thể, chỉ cần thời gian sớm quên được, nhất thiết phải cố chấp nắm giữ thứ thuộc về mình” Liễu Thất nhanh nhẹn nhìn ra và hảo tâm .

      Hàn Tuyết Khuyết lắc đầu, ra được lời nào, còn nàng cảm thấy mình rất xấu xa làm tổn thương người, bất chợt nàng cúi đầu trầm ngâm, Liễu Thất liền phi thân xuống, hai tay chấp lại đằng sau, ôn tồn “Tình cảm ai đúng cũng ai sai, nên cư xử quá cứng nhắc, tự đổ tội cho bản thân mình”

      Ta gương mắt nhìn , ta cầm lòng được liền ôm chặt lấy Liễu Thất, khóc lên trận “Ô….ô….ô….”

      “Nếu tình ái khổ tâm như vậy chi bằng quên ” vỗ vỗ vai nàng, cứ như thể nhìn thấu tim nàng, nghe Liễu Thất , nàng tròn mắt nhìn , nàng ngạc nhiên còn chỉ nở nụ cười yếu ớt với nàng.

      làm sao biết nàng đau lòng vì chuyện của Hạo, dù rằng nàng rất Hạo, nhưng nàng vẫn tự ti, vẫn thoát khỏi bóng ma của mình, làm sao biết?

      Chân run run muốn mình nhìn lầm , nhưng mắt như muốn đốt cháy hai người tình tứ, nam ôm thắt lưng của nữ, nữ nhìn nam cách ôn nhu cả hai ‘tình chàng ý thiếp’ mặn nồng xem là ‘vô hình’, mím chặt môi lại, siết chặt tay rống lên “Cẩu nam nữ”

      “Á”, nàng kinh hách hét lên, đẩy Liễu Thất ra nhân lúc này Liễu Thất liền bắn vào họng nàng thứ gì đó, nuốt vào nhưng nàng muốn với Liễu Thất, muốn giải thích với Hoàng Bá Hạo Minh mọi việc chỉ là hiểu lầm Hoàng Bá Hạo Minh kéo tay nàng lại để mình che chắn cho nàng “Nam nhân chết tiệt dám câu dẫn nữ nhân của bổn công tử”

      Nhếch môi mỏng cách gợi tình “Nàng tình nguyện, ngươi ghen tỵ được đâu!”

      Ta há miệng tới độ muốn sái cả quai hàm, thiếu điều rớt xuống đất, khi nãy chẳng phải rất quân tử phong độ, mới chớp mắt cách liền biến thành nghiệt hại dân hại nước?

      “Ngươi….được lắm, nam nhân kia, hôm nay ngươi chết bổn công tử chết”, nghe xong câu giễu cợt của Liễu Thất, Hoàng Bá Hạo Minh căn bản còn giữ được vẻ bình thản mà bị Liễu Thất kích tới độ muốn phóng hỏa giết người.

      Buông tay nàng ra Hoàng Bá Hạo Minh liền hướng tới Liễu Thất giao thủ, xoay người , Liễu Thất hờn hợt “Nếu nhà ngươi cứ lý lẽ, sớm muộn gì nàng cũng bỏ ngươi theo ta”

      Mắt ta muốn lòi cả ra, kháng nghị “Liễu công tử, ngươi….” nhưng lại nên lời, nàng có nên gọi là – Liễu nghiệt chứ?

      “Câm miệng”, Hoàng Bá Hạo Minh ‘nổi trận lôi đình’ muốn bóp chết cẩu nam trước mặt, ăn mặc dáng vẻ phong trần, hở ngực, lộ chân, mặc dù là nam nhân nhưng lại có chút phong tình giống nữ nhân, phong thái dõng dạc, tiêu sái hơn người đánh bại nét nữ tính của , thấy ‘dáng mạo hơn người’ Hoàng Bá Hạo Minh càng giận dữ.

      Huyết sáo phi tới muốn xuyên qua ngực của Liễu Thất, nàng sợ hãi nhắm mắt hét lên “Á”, Liễu Thất rất lợi hại, chỉ giơ hai ngón tay liền chộp được cây sáo của Hoàng Bá Hạo Minh cách nhàng như bắt ruồi vậy!

      Toàn bộ nội công trong huyết sáo liền bị Liễu Thất áp chế và hóa giải, sáo trong tay liền bị phóng trở về, Liễu Thất “Tiểu mỹ nhân, nên sợ, bổn đại gia sao, bái biệt, hắc hắc”

      xong liền nhàng, phi thân giống tinh linh xuất trần biến mất dạng, “Tiểu nhân”, nàng hét lên khi thấy Liễu nghiệt biến mất, bất chợt chạm mặt của Hoàng Bá Hạo Minh, hai tay nàng liền đưa lên miệng cắn lấy, run cầm cập lùi sát mép tường cách sợ hãi

      Thấy như sát thần bước tới, nàng sợ hãi nhắm mắt lại chuẩn bị nhận lấy giận dữ của , di???

      Lấy lại huyết sáo được cắm tường, Hoàng Bá Hạo Minh lạnh lùng bước ra thèm với nàng nửa câu nào, nàng cứ tưởng trách mắng nàng, đánh nàng bạt tay, sao lại hiền tới mức này???

      mắng nàng còn quan tâm nàng, im lặng chứng tỏ dỗi

      “Nguy”, nàng vội chạy theo níu kéo “Hạo”

      “Buông”, bạc môi lạnh lùng, hất tay nàng ra , ngồi xập đất, nàng khóc ra nước mắt, hình ảnh nhão nhòe mờ ảo bóng lưng mất dạng, bấy giờ nước mắt liền chảy xuống như hạt trân châu, bộ dạng thảm thương của nàng liền thu hấp tầm mắt của người, xoay người nở lên nụ cười thập phần mỹ mãn

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương trăm: mưu
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      ♥♥♥
      Ta biết đêm tối ở mình lại đáng sợ tới như vậy, ta thực quen, ta quen cảm giác có tồn tại, được ôm “Ô….ô….ô…” nàng khóc rống lên gường cách thảm thương, nhưng ai dòm ngó nàng.


      Vốn tưởng rằng giận lẫy về nhà ăn cơm, chỉ hai ngày liền thuyên giảm, nhưng nàng nghĩ sai rồi, đành phải xuống nước tìm .

      “Tam tiểu thơ, quả đại thiếu chủ tử Hạo Minh có ở đây” Dạ Nhị cực khổ , nhưng nàng tin, hỏi “ có ở đây”

      Thấy vẻ mặt đáng thương, giọng khẩn cầu có chút xúc động Dạ Nhị mềm lòng “Qủa đại thiếu chủ tử Hạo Minh ở trong đây!”

      “Ân”, cúi đầu nàng liền bước ảo não, ra khỏi <Hành Thiên Cư>, nàng tâm tình cực kỳ tệ, hai ngày nay giáp mặt, câu nào, nhẫn tâm như vậy sao?

      tin tưởng nàng như vậy sao? Cười khổ, bất chợt nàng cảm thấy đau nhói cả tim, đau cách khổ sở!

      Bước trở lại phòng, Dạ Nhi “Có cần thiết phải đối xử với tam tiểu thơ như vậy?” khi nãy nếu nhờ Hoàng Bá Hạo Minh lạnh lùng uy hiếp sợ khai ra mất.

      “Ai bảo nha đầu đó làm ta sinh khí, nên trừng phạt nàng ta” mới thoả được cơn giận dữ của , ai bảo nàng lăng nhăng rồi mà để lại chứng cứ phạm tội, nàng đáng tội chết.

      giữa đường ta liền đụng trúng người “A” cả hai người đồng thanh lên tiếng, ta liền nhìn lại kẻ bị ta đụng, hoảng sợ ta “Ách, công chúa sao chứ”

      Hai nhân thiếp thân bên cạnh liền đỡ Tú La Lệ lên, nàng ta muốn phát hỏa, nhưng rồi lại điềm đạm đưa tay đỡ nàng lên, hành động nàng khiến nàng giật mình sợ hãi “Sao thế, tính ngồi mãi dưới đất”

      Cắn môi nàng liền nương theo sức mạnh của Tú La Lệ đứng lên, ái ngại “Ân, xin lỗi vì bất kính với công chúa”

      “Ân, sao”, nhu tình, nàng ôn tồn , nụ cười khóe môi, khiến ta giật mình cúi đầu muốn cáo lui ra nàng ta lên tiếng “Sương muội, có thể dành cho ta chút thời gian?”

      Ta hiểu tâm tư của Tú La Lệ, nhưng vẫn nên theo hơn, tới phòng nàng ta lâu, sau khi uống hớp trà nhạt ta liền lên tiếng “Công chúa, chẳng hay công chúa cho gọi tiểu nữ?”

      “Ách, ra chuyện lúc trước quên được , lúc đó ta có lỗi”, Tú La Lệ thành khẩn , ta kinh ngạc, vội “Ngô, chuyện gì, tiểu nữ quên rồi”

      “Sương muội tốt, quân tử chấp dứt kẻ tiểu nhân, tỷ kính nể muội”, cầm chặt tay ta, nàng đáng dù nàng tỏ ra thân thiện, nhưng sao ta cảm thấy được tự nhiên cho lắm?

      “Sương muội, chuyện lúc xưa, là do chúng ta ‘trẻ người non dạ’, chúng ta quên nhé, được ”, Tú La Lệ cư xử ái ngại , ta gật đầu “Ân”

      “Thế tốt”, Tú La Lệ vui vẻ vỗ tay mà , ta chỉ thấy Tú La Lệ như thế có phải khả ái hơn nhiêu , bất chợt nàng ta quỳ xuống, ta hoảng hốt, sao ai cũng đòi quỳ rối trước ta, nha, ta tổn thọ mất, ta liền “Công chúa, nàng đứng lên trước được

      “Sương muội hứa với ta việc ta đứng lên”, Tú La Lệ rưng rưng mắt , ta nhắn mày “Chuyện gì , công chúa nàng làm ta tổn thọ mất”

      “Dạ Sương tiểu thơ, thỉnh cầu nàng hãy đồng ý”, hai nha hoàn thiếp thân cũng quỳ xuống, thành khẩn gọi tên ta, ta sợ hãi “Đứng lên trước

      “Hứa với ta”, Tú La Lệ đẫm lệ nước mắt, kéo váy ta , cắn môi ta “Cuối cùng là chuyện gì”

      nha hoàn lên tiếng “Tiểu thơ, người phải cứu lấy danh dự hoàng tộc của Tử Trì quốc”

      Ta kinh hách hỏi “Chuyện gì?” nàng ta “Thánh chỉ ban ra thể thu hồi, vì danh dự của Tử Trì quốc kính mong tiểu thơ rộng lượng chấp nhận công chúa nhà tiện nô”, xong nàng liền dập đầu vái lạy ta.

      Bất giác ta im lặng lên lời, lúc này Tú La Lệ lay tỉnh ta “Chỉ cần muội đồng ý, tỷ nguyện ý làm , muội làm lớn, chúng ta cùng hầu trượng phu”

      Ta cảm thấy đầu óc ù ù cạc cạc, “Tiểu thơ” hai nha hoàn lên tiếng cùng ép ta vào khuôn khổ, ta cười lạnh “Nhưng ta có quyền làm chủ”

      “Hạo Minh đại ca có qua chỉ cần muội đồng ý, đại ca cho tỷ bước vào cửa”, Tú La Lệ ra ý kiến của mình, quả đây chính là lời của Hoàng Bá Hạo Minh , chẳng qua Tú La Lệ chỉ thuật lại thôi

      Xung quanh ta chỉ còn mảnh tối om, hít thở thông, ta muốn ở lại đây, liền hất Tú La Lệ ra chạy như kẻ vô hồn.

      “Công chúa, nàng bị chúng ta kích, ” hai nha hoàn liền đứng lên đỡ lấy Tú La Lệ

      Khác xa với khi nãy bây giờ khóe môi của Tú La Lệ diện lên độc ác, điêu ngoa tràn đầy đắc ý cứ như nàng ta biết sẵn mọi chuyện

      “Các ngươi là ai”, say giấc nồng thấy bóng đen xuất mặt cửa, Tú La Lệ liền hét lên.

      “Đến giúp đỡ ngươi” nụ cười hiểm trong đêm tối, chứng tỏ cả hai đều là loại xà độc.

      “Giúp ta?” Tú La Lệ mơ hồ hỏi, liền vươn người dậy dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì bị kẻ khác đánh thức, cánh cửa phòng mở ra, lộ diện bóng trắng “Phải, giúp ngươi”

      “Ngươi chỉ cần như thế là có thể bức tiện nhân kia lọt lưới”, sau hồi, Tú La Lệ liền thông hiểu , bóng trắng gật đầu “Phải, chỉ cần nó biến mất chẳng phải người được lợi là công chúa”

      Mắt khẽ đảo liên “Được, thành giao, ngươi muốn như thế nào”, Tú La Lệ liền gật đầu, cùng Nghiệt bàn kế sách đối phó Hoàng Bá Dạ Sương

      “Chỉ cần ta làm thế, ngươi có thể giúp ta giết chết nàng ta” híp lại đôi mắt Tú La Lệ vui vẻ hỏi, Nghiệt gật đầu “Ân”

      “Ngươi phải hứa chắc chắn, giúp ta khử trừ tai họa” Tú La Lệ dường như tin tưởng lắm, trước khi ra Nghiệt cười lạnh “Yên tâm, lần này tiện nhân đó chết là ta chết”

      Thu hồi lại suy nghĩ của ngày hôm qua, Tú La Lệ liền “Giúp ta trang điểm”

      “Ân”

      …….

      “Nguy rồi, Hạo Minh ca ca” Tú La Lệ hớn ha hớn hả tới, khuôn mặt tái nhợt hướng tới Hoàng Bá Hạo Minh

      Dừng lại động tác Hoàng Bá Hạo Minh liếc nhìn Tú La Lệ “Chuyện gì”

      Tú La Lệ giả vờ cực kỳ tinh ma, vờ sợ hãi, ấp úng và ngập ngừng muốn lại muốn

      ” Hoàng Bá Hạo Minh lạnh lùng ra lệnh, Tú La Lệ giả vờ kinh hách, liền tuôn hết lời thoại được Nghiệt “Là Liễu Thất khi nãy Liễu Thất cùng Dạ Sương trốn

      “Cái gì” Hoàng Bá Hạo Minh nghe xong, tức giận tới độ đứng phắt dậy hống như dã thú

      “Ách”, lần này là Tú La Lệ sợ hãi, lùi ra sau vì Hoàng Bá Hạo Minh bây giờ còn khủng bố hơn tà mà ngoại đạo “Liễu Thất mang Dạ Sương đâu”

      “Ngô, ta…ta biết…..ta chỉ thấy Liễu Thất…cùng nàng ta…lén lút bỏ ….còn lại…là ta…tới báo cho huynh biết” Tú La Lệ lấp lửng , y như , khiến Hoàng Bá Hạo Minh giận tới tím mặt, liền xộc ra ngoài

      Kích thành công Hoàng Bá Hạo Minh, Tú La Lệ liền nở nụ cười ác nghiệt vốn có của mình

      …….

      Hoàng Bá Hạo Minh huy động toàn bộ người có trong Thiên Cơ Các kiếm tìm thân ảnh của Hoàng Bá Dạ Sương, còn phác họa của Liễu Thất mà tòng nã

      “Chết tiệt”, giận dữ liền đẩy hết đồ trong thư phòng xuống, chẳng qua là bận công vụ bỏ rơi nàng 2 ngày, nàng liền theo tình lang bỏ mất? Nghĩ tới đây Hoàng Bá Hạo Minh khí giận ngất trời, liền phát tiết ra hết, tận hết khả năng của mình đập phá thư phòng.

      …….

      “Có là công chúa tận mắt thấy Dạ Sương bỏ cùng Liễu Thất?” tin Hoàng Bá Thuần liền hỏi cặn kẽ

      “Ách, quận mã nghi ngờ bổn công chúa???” tú La Lệ hề chột dạ, còn vờ kinh ngạc hỏi.

      dám”

      “Ân, ra lúc đó bổn công chúa có khuyên can, nhưng nàng : Kẻ nào phản bội lại ta, ta cũng phản bội lại người đó” Tú La Lệ đặt điều xằng, nàng khâm phục diệu kế của Nghiệt vạch ra, chút sơ hở

      Mắt khẽ đảo liên như suy nghĩ, chẳng lẽ Dạ Sương giống như Linh nhi lãnh đạm vô tình như vậy???

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương trăm : biết tốt xấu
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      ♥♥♥

      “Uy, ngươi đừng chết nha, ngươi phải sống a”, tiểu phiền phức thông linh với nàng, trong khoảng trắng, có bóng trắng ngẩn ngơ nằm ngổn ngang bị tiểu phiền phức thành công đánh thức.

      “Ui, ta ở đâu đây”, tiểu phiền phức liền biến thành Liễu Thất tới đỡ lấy nàng lên “Ách, ngươi….” Ta thấy được mặt Liễu Thất liền hét lên.

      “Uy, đừng to tiếng như vậy, thủng màn nhĩ của ta giờ”, tiểu phiền phức liền than phiền trách móc ta, giọng của tiểu phiền phức làm sao mà ta phân biệt ra “Ngươi quả có tình ý với Liễu Thất?”

      năng bậy bạ” ta liền kháng nghị “Ta đối với ….ta đối với ….” bất chợt ta nên lời, vì sao nhỉ, ta đối với có cảm giác nhưng lại nghĩ ra là loại cảm giác gì???

      “Aiz, tiểu nữ nhân ngươi đa tâm” tiểu phiền phức giả vờ oán trách, nàng trả lời vì nàng biết và khẳng định, nàng hướng tới ra ta bị gì?”

      “Ngươi nhớ?” bị hỏi lại, ta cố nhớ “Chết tiệt, ra Tú La Lệ lừa ta”

      “Đúng, nàng ta quả rất xảo quyệt” tiểu phiền phức tỏ vẻ hiểu biết “Vậy cuối cùng ta ở đâu?”

      “Mở mắt ra

      “Mở mắt ra

      “Mở mắt ra

      Mắt nhắm nghiền lại liền mở ra, a, sao thân thể ta đau quá “Ngươi bị hạ độc”, tiểu phiền phức liền , xung quanh ta tối quá “Ừm để ta giúp ngươi thám thính”, nhất lời tiểu phiền phức liền bò ra, vì nàng tỉnh thể nào tỉnh được, aiz, ai bảo hai người họ tim liền tim.

      Sau hồi, quay về “Ngươi bị các nữ tóm gọn….” giọng có chút bi thảm, nàng giật mình, cái gì cơ vì sao ta lại bị họ tóm được cơ chứ?

      “Chắc chắn Tú La Lệ liên thông với các nàng ta cùng *** hại ngươi, ngươi ở trong hang ổ của bọn họ và bị trúng độc, nên thể vận động”

      Thảo nào, thảo nào ta lại đau khắp mình mẩy, nên lời, nguyên lai là thế….thế bây giờ phải làm sao?

      biết, tới đâu hay tới đó”, cụp đuôi lại, tiểu phiền phức chỉ biết bò vào người nàng, quả thể cứu giúp nàng, chẳng qua chỉ là thần giữ sắc đẹp, ngoài ra pháp lực thực yếu kém thể cứu được ai cả,

      …….

      “Á” thanh thảm thiết vang lên, khi mọi người tới “Á”, Hoàng Bá Dạ Châu liền ngất lịm trong tay của Hoàng Bá Thụy Minh, cũng nhịn được mà phải ói cả buổi ăn sáng ra “Oẹ”

      Huyền Vũ Dạ Mạc trơ mắt ra, mặc dù ông là người có số tuổi lớn ở đây, nhưng có nghĩa là ông biết ‘sợ’, Huyền Vũ Lăng bịch miệng lại tránh cho mình bị thảm cảnh nôn mửa giống như Hoàng Bá Thụy Minh.

      “Chuyện gì xảy ra” Hoàng Bá Thuần cùng Hoàng Bá Hạo Minh tới, cả hai khác gì Huyền Vũ Dạ Mạc mắt tròn ra, khuôn mặt bất động.

      “Ai lại ra tay tàn nhẫn như vậy” qua lâu Huyền Vũ Dạ Mạc mới cất lên thanh khàn khàn

      “Chắc chắn là ” Hoàng Bá Hạo Minh khẳng định , ngoại trừ Liễu Thất ai thù Tú La Lệ tới nỗi xé xác nàng ta ra thành thịt tương như vậy, ngay cả hai cung nữ cũng tránh khỏi số phận thành thịt tương, tàn nhẫn

      “Liễu Thất?” Hoàng Bá Thuần thổn thức , Hoàng Bá Hạo Minh gật đầu, mím chặt môi Hoàng Bá Thuần lạnh lùng “Quân tử làm chuyện phạm pháp lại chui rúc như chú chuột, là hèn hạ”

      Mọi người đều nhìn theo ánh nhìn của Hoàng Bá Thuần, cây cao xuất thân ảnh tiêu diêu tự tại, bộ dạng ngạo mạn, mang hơi thở vương quyền quý tộc, khóe môi còn tự ý nhếch lên cách dõng dạc khoái trí.

      “Qủa trong đây chỉ có Hoàng Bá Thuần – ông là võ công siêu quần” tựa tiếu phi tiếu, Liễu Thất liền vươn người dậy,

      “Vì sao phải giết nàng ta” Hoàng Bá Hạo Minh vội hỏi, nhăn mày đẹp, Liễu Thất “Nam nhân kia, uổng công nhà ngươi tự cho mình là thông minh tuyệt đỉnh, vậy cũng nghĩ ra”

      Mắt đẹp nheo lại cách trầm, Hoàng Bá Hạo Minh lạnh giọng “Là vì nàng ta tố cáo ngươi”

      Bất chợt tiếng cười hào phóng vang lên “Nam nhân kia, xem ra ta quá đề cao ngươi, đợi ngươi nghĩ được rồi hẳn tìm ta”, xong liền phóng cuộn thư màu vàng cắm “phập” thẳng xuống mặt đất.

      Hít ngụm khí, Hoàng Bá Hạo Minh vội bình tâm nếu bị tên nghiệt này kích chết!

      Lật cuộn chiếu thư ra, sắc mặt Hoàng Bá Thuần liền xanh lét có khi trở nên trắng bệch, cuối cùng còn chút tán dương cái tiểu tử Liễu Thất “Xem ra lợi hại

      “Trong thư viết những gì” Hoàng Bá Thụy Minh bình tâm lại liền trở lại với bản năng tò mò vốn có của mình, níu kéo Hoàng Bá Thuần hỏi, “Tự mà đọc”

      Trong chiếu thư

      Thân là vua quốc Tú Tử Kiêm, thống trị nước, cai quản lê dân bá tánh an cư lạc nghiệp, ‘Tề Gia Trị Quốc, Bình Thiên Hạ’, nay Tú Tử Kiêm ta chỉ làm tròn đủ trách nhiệm bình thiên hạ, còn tề gia Tú Tử Kiêm hổ thẹn với chính mình, Tú La Lệ thân là công chúa quốc được hoàng ân trọng sủng, hưởng lợi lộc từ triều đình những biết ơn, biết pháp phạm pháp, tội đáng muôn chết.

      Lạm dụng chức vị công chúa để *** hại dân nữ nhà lành, thân làm công chúa tâm địa hiểm độc, nay quả nhân biết sớm, liền xử phạt công minh.

      Nay hạ lệnh cho Liễu Thất – Thất đại hiệp thay quả nhân trị tội Tú La Lệ theo quốc pháp, để trả lại công đạo cho tất cả lê dân bá tánh bị Tú La Lệ làm hại, quả nhân – Tú Tử Kiêm từ nay cắt đứt mọi quan hệ với Tú La Lệ cũng như tình nghĩa phụ tử, mặc Tú La Lệ tự sinh tự diệt, hay bị xử phạt, mọi việc về Tú La Lệ, quả nhân đều nghe – thấy – biết.

      Hoàng ân đặc xá – quả nhân

      Tú Tử Kiêm chính giám

      Mí mắt khẽ giật giật, Hoàng Bá Thụy Minh liền hét lên “Nhất định, nhất định là Tú Tử Kiêm bị Liễu Thất uy hiếp, đúng, nhất định là thế”

      Có câu: hổ phụ ăn thịt hổ con, thân là phụ thân lại cực kỳ sủng ái con , Tú Tử Kiêm nào nỡ đối xử với con ruột thịt của mình như thế? Trừ phi là bị giở trò hoặc uy hiếp, nên ông mới có thể nhắm mắt, buông xuôi mọi việc ban ra chiếu chỉ này.

      “Chôn cất công chúa cùng hai tỳ nữ cho đàng hoàng” Huyền Vũ Dạ Mạc nhắm mắt xuôi tay liền kêu các hạ nhân thu lụm thịt vụn của bọn họ.

      ………

      “Liễu ân công, ngài về” xay cối ở bên bếp, Hà Tiểu Tương liền hớn hở chạy ra cứ như thể khẳng định là Liễu Thất

      “Ân” Liễu Thất sau khi làm xong đại vẫn ung dung bình thản, thậm trí khuôn mặt của còn có chút sát khí cùng sảng khoái.

      “Cho ngươi” sau khi rửa tay sạch và thoát y Liễu Thất liền khoan khoái tiến vào dục thùng, nhớ tới chuyện liền dùng nội công hút lấy túi hành lý của mình quăng cho Hà Tiểu Tương.

      “A” tiếp nhận, Hà Tiểu Tương liền mở ra “Oa, đẹp”, bộ y phục lung linh, nàng “Là y phục của Tử Trì quốc?”

      “Phải”, nhắm mắt dưỡng thần Liễu Thất thêm “Vào đây giúp ta chà lưng”

      “Ách”, câu này khiến Hà Tiểu Tương giật bắn cả lên “Mau”

      Dù rằng Liễu Thất là ân công của nàng, nhưng nàng nào ‘lấy thân báo đáp’? Nàng thực nghi ngờ có phải Liễu ân công bị ‘chuyển đổi linh hồn’ ?

      “Được”, dù thế nhưng Hà Tiểu Tương vẫn từ chối, dẫu sao nàng cũng còn là trinh nữ, làm sao mà sợ ><

      “Á” Hà Tiểu Tương la lên bi thảm “Ngươi vụng về” toàn thân xích lõa Liễu Thất khẽ trách móc, Hà Tiểu Tương liền ngất lịm “Shit!”, bất chợt Liễu Thất rống lên.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương trăm hai: phải là người tốt
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      ♥♥♥

      Trong khu rừng trúc tại tái ngoại, tiếng gió thổi tới rừng trúc, lá trúc va chạm nhau tạo nên thâm ‘xào xạc’, khung cảnh trong tĩnh lặng lên, xung quanh chỉ có mỗi nam nhân ăn mặc xộc xệch, chân gác lên, bộ dạng ngồi phong lưu cũng có chút dung tục.

      chiếc bàn bầy đủ các loại đồ nhắm, còn có vò rượu ngon, như thể chờ ai.

      “Ngươi đến chuẩn giờ” nhếch môi cách khiêu gợi, Liễu Thất hướng tới kẻ tiến tới mà .

      Hoàng Bá Hạo Minh bình sinh thích vò vo tam quốc liền vào chủ đề “Nàng bị ai bắt”

      Liếc nhìn , Liễu Thất “Ngồi ”, dù tâm tình như ‘kiến bò đống lửa’ nhưng muốn phật ý của Liễu Thất, vì hiểu Liễu Thất muốn gì, vả lại phải cầu xin Liễu Thất, aiz, ngồi xuống, liền “Được rồi,

      “Chẳng phải nam nhân nhà ngươi bảo ta cưỡng bắt dân nữ nhà lành sao”, uống hớp rượu, thanh trong trẻo thực dễ nghe nhưng cũng mang nặng mùi uy hiếp.

      Liễu Thất cực khổ tới Tử Trì quốc để uy hiếp tiện lão kia, nào ngờ khi về hay tin mình bị tróc nã?

      người có lòng tôn nghiêm thực cao, cứ như rồng trong loài người vậy mà bị kẻ khác gọi là ‘cưỡng bắt thiếu nữ nhà lành’? Hình của Liễu Thất được dán đầy khắp nơi?

      Rất may là đeo mặt nạ, nếu để…..

      Thậm chí tệ hơn là con bị dẫm đạp? Món nợ này phải hướng tới Hoàng Bá Hạo Minh tính sổ!

      cười khổ, xem ra gặp đại nạn rồi, tên này những tàn độc, giết người biến thái, còn thù rất dai, cắn răng “Được, đó là lỗi của ta, chỉ cần ngươi đáp ứng tìm Sương nhi, cái gì ta cũng đồng ý làm”

      Trong chiếu thư có ghi ‘Hãm hại dân nữ nhà lành’, đọc xong mới biết sai, bị kẻ khác nhắm vào yếu điểm mà làm tổn thương danh dự của Dạ Sương, những thế mà còn tìm sai đối tượng để kích!

      Nhếch mép lên cách xảo quyết, Liễu Thất khác gì hồ ngàn năm, “Ngươi biết mà”

      Trồng đen của Liễu Thất rất đẹp, cứ như đôi mắt phượng vậy, mặt dù chưa từng ngắm nhìn dung nhan của Liễu Thất nhưng biết tên này có vẻ đẹp rất ma mị, đủ mị hoặc nữ nhân lẫn nam nhân.

      Từ trong đôi mâu kia, nhìn thấy điều gì đó, cắn môi, “Được, chỉ cần ngươi cứu nàng, ta nguyện ý thực ý đồ ngươi muốn”

      “Hảo, sảng khoái” Liễu Thất cười hào phóng, rồi “Vậy sau khi ta cứu nàng, nàng bảo ta bức ngươi rời khỏi nàng, vậy ta thực có lợi mà còn là kẻ bị hại?”

      Hít ngụm khí, Hoàng Bá Hạo Minh “Vậy chỉ cần ta tồn tại”

      ” Huyền Vũ Dạ Nguyệt nấp nãy giờ nay liền xuất , hét lên, theo sau là thân ảnh của Hoàng Bá Thuần

      “Phụ thân, mẫu thân” Hoàng Bá Hạo Minh nhăn mày gọi, Liễu Thất cười thực lạnh “Nguyên lai là ngươi có hậu thuẫn, ta đề cao ngươi rồi”

      Bình sinh Liễu Thất rất ghét kẻ nào dám – lừa dối !

      “Đừng ” níu kéo tay áo của Liễu Thất, Hoàng Bá Hạo Minh quẫn bách gọi, mặt tái nhợt lại, đôi mắt lộ khổ sở và khẩn cầu.

      “Ngươi phản bội quy tắc của cuộc chơi” Liễu Thất lạnh lùng hất tay của Hoàng Bá Hạo Minh ra, kiêu ngạo như ông hoàng, .

      “Ta nguyện ý bị ngươi xử phạt, chỉ cần ngươi đừng , cứu lấy Sương nhi”, bỏ cuộc, mấy tháng nay điều tra đừng nơi thân của bọn nữ kia ngay cả bóng dáng họ cũng thấy, họ khiếp sợ cách nấp tài tình của các nữ, cho dù có đào hết cả Thần Trường quốc lên, e rằng cũng tìm thấy thân ảnh của họ

      biết dựa vào khả năng ‘xuất quỷ nhập thần’ của Liễu Thất nhất định tìm được Dạ Sương cùng giải cứu nàng ta!

      Sở dĩ muốn cùng nàng ‘răng long đầu bạc’, ‘con cháu đầy đàn’ nay thể cùng nàng ‘thiên trường địa cửu’ cũng sao, chỉ cần cứu được nàng, nguyện ý, hi sinh vì nàng, bởi vì nàng.

      biết tính tình của rất dễ nổi nóng và nhiều lần làm tổn thương nàng, cách nào sửa chữa được, nghi oan nàng, nguyện ý dùng mạng sống của mình bù đắp cho nàng, chỉ cần nàng bình bình an an sống hạnh phúc, cái gì cũng có thể làm.

      Liễu Thất là nhân tuyển tốt, ngoại hình, dung mạo, gia thế, tin Liễu Thất làm cho nàng hạnh phúc khi nàng ở bên cạnh , ngoại trừ bị tổn thương còn bị các nữ nhân ‘đánh ghen’, có lỗi, dù thương nàng, nhưng lại thể xuất kịp thời cứu nàng vô dụng, xứng đáng để nàng thương!

      “Hạo, con điên rồi”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt khóc nức nở, kéo vạt áo của Hoàng Bá Hạo Minh điên cuồng

      “Tiểu thê tử” Hoàng Bá Thuần khổ tâm gọi tên Huyền Vũ Dạ Nguyệt, nghĩ Liễu Thất là người tốt, nào ngờ sai, cứu Dạ Sương có nghĩa là người tốt! Nhìn thủ đoạn giết người tàn bạo, lãnh khốc như vậy là đủ biết con người của Liễu Thất.

      “Đừng khuyên can con”, Hoàng Bá Hạo Minh ngảnh đầu làm ngơ với nước mắt đầm đìa của mẫu thân , bình tĩnh , ra bây giờ trái tim đau lắm, mẫu thân đối xử với tốt, thế mà làm mẫu thân khóc, bất hiếu.

      “Đủ, nếu ngươi khóc như đám tang như vậy chờ nhận xác của Hoàng Bá Dạ Sương ” Liễu Thất vui khi đối diện với cảnh mẫu tử đoạn tuyệt này, mất hứng.

      Nhịn được Huyền Vũ Dạ Nguyệt khóc rất thảm thương, rất thảm thương, nhăn mày Hoàng Bá Hạo Minh liền đánh ngất nàng ta, rồi hướng Liễu Thất “Cũng như ban đầu mà định ước”

      bóng đen phụt tới, Hoàng Bá Hạo Minh nhanh nhẹn chộp lấy “Uống nó, ta cứu người” Liễu Thất lãnh đạm , tâm tình của có chút tốt lên khi cái máy ưa khóc kia bất tỉnh.

      suy nghĩ, mở nút ra, liền uống hết nước trong lọ, rồi quăng lọ lời định!”

      “Hảo, chờ kết quả của ta”, Liễu Thất cười vui vẻ liền mất dạng như cơn gió lốc, hướng tới Hoàng Bá Thuần, quỳ rối xuống “Phụ thân, hài nhi có lỗi với người, nếu kiếp sau có cơ hội được làm con hai người, hài nhi nguyện dùng cả đời để báo đáp hai người!”

      Mím chặt môi, ngăn cho mình rơi nước mắt, Hoàng Bá Thuần hiểu cảm giác mất người mình thương sống bằng chết, từng trải qua, nhưng Hoàng Bá Hạo Minh là cốt nhục đầu lòng của họ, nó thực hoàn mỹ, nay có thể vì tình tự hủy hoại sinh mạnh mình, ngoại trừ trách mình vô dụng, con bất hiếu ra còn gì để .

      Có lẽ chính là ý trời, năm xưa nợ ân tình của hai vợ chồng Âu đệ, nay trời liền dùng mạnh sống của hài nhi ho đổi lại nợ tình của họ, có xứng đáng ……… biết, biết.

      …….

      “AAAAAAAAAAAAAAA” sau khi về tới nhà, vì bị độc công tâm, Hoàng Bá Hạo Minh đau đớn tới độ hét lớn, lăn lộn trong phòng vật vã và cũng thảm thương.

      Cả người cứ như bị teo lại, có lúc phồng lên, có lúc tim thắt chặt lại, có lúc như bị nổ tung khiến Hoàng Bá Hạo Minh sống bằng chết, đau thấu xương cầm chặt lồng ngực phát tiết lên để tự giảm bớt đau đớn của mình, gân xanh đầy lên mặt, mồ hôi đầm đìa, kẻ khác thấy cũng thương.

      Đứng ngoài phòng của Hoàng Bá Hạo Minh, Hoàng Bá Dạ Châu chỉ có thể ôm Huyền Vũ Lăng khóc rống trận thảm thiết, khi đó Huyền Vũ Dạ Nguyệt chỉ có thể quỳ gối tại từ đường tụng kinh niệm phật mong bồ tát phù hộ thoát khỏi kiếp này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :