1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương chín mươi ba: Sống chết tùy ý trời
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]







      ♥♥♥

      “Bốp”, bàn tay lạnh lẽo lướt tới mặt của Cơ lạnh lùng ký hạ xuống gò má trắng trẽo mịm màng, ngay lại tức lên năm vết hằn đỏ của các đốt xương tay, Cơ bịch má lại, khóe môi xuất chút tơ máu.

      “Ngay cả muội cũng phản tỷ” Nghiệt đau lòng kể siết, hết người này đến người khác đều phản nàng cả, đáng hận, đáng hận

      “Muội có ý đó…là do đêm qua…muội bất cẩn…sắc trời…tối như mực…căn bản muội… thể nhìn thấy…thân ảnh hay…khuôn mặt của….nam nhân xa lạ đó”, do miệng Cơ bị rách, dù đau đớn nhưng nàng vẫn biện lý do tự giải cứu cho bản thân nàng.

      “Phải ”, Nghiệt cay độc rặn hỏi, liền lý nào mà muội nhìn thấy được, trừ phi muội là cố ý”

      ”, lắc đầu Cơ cúi đầu khóc lóc giọt ngắn giọt dài, Cơ là người luôn trung thành với Nghiệt, là nhị tỷ khiến ai ai cũng phải khuất phục kính nể, nên Sắc im lặng nãy giờ liền lên tiếng “Đại tỷ, xin tỷ niệm tình nhị tỷ có công với chúng ta liền bỏ qua, vả lại xú tiện nhân kia cũng bị ‘bắt gian’ tại trận chắc chắn chết cũng xong sống cũng được”

      “Phải đó”, đợi Nghiệt , Mỵ cũng quỳ xuống cầu xin cho Cơ, Ái cũng “Đại tỷ mặc kệ nhị tỷ cố ý hay vô ý nhưng cũng khiến cho tiện nhân kia thân tàn danh liệt”

      Nghiệt dù khí giận ngất trời nhưng vẫn rất thương các tiểu muội muội của mình cố gắng nuốt trôi cục tức này nàng liền “Được rồi”

      “Đa tạ, đa tạ đại tỷ”, Cơ lên tiếng vui mừng , dù miệng nàng đau đớn vô cùng những vẫn ráng nở lên nụ cười

      Nghiệt hừ lạnh, rồi trừng mắt nhìn Cơ sau đó liền xoay người ra , các tiểu muội của Cơ ra vẻ đồng tình nối gót theo Nghiệt.

      Đứng dậy, Cơ lau vẹt máu ở khóe môi, cắn chặt môi, ra đêm qua là nàng cố ý sắp đặt như vậy, khi quanh quẩn khắp <Hạ Gia Trại> đều xuất nhiều xú nam nhân, nhưng nàng vẫn nhẫn tâm theo lệnh của đại tỷ.

      Rất may mắn trong lúc nàng bối rối biết phải kiếm đâu suất nam nhân đây, xuất mái ngói là thân ảnh cao to, thon dài dáng dấp rất được lý nào khuôn mặt lại tệ như vậy!

      Thấy ta rình mò mái nhà dáng vẻ chuyên nghiệp như ‘tiểu thâu’ nàng cắn răng làm liều liền đánh đổ thân ảnh kia, rồi cõng về, rất may nàng dối để phân tán chú ý của các tỷ muội mới có thể giúp cho ngũ muội lần cuối cùng.

      Linh nhi đây chính là lần cuối cùng Diệc Nhã Hy này giúp muội, từ nay coi như chúng ta đoạn tuyệt tình tỷ muội, vì muội làm sai quy tắc trong giáo phái, phải chịu đựng quy củ giáo phái tùy ý phán xử, muội sai khi chỉ vì nam nhân mà đánh mất lòng của các tỷ muội.

      Linh nhi có lẽ đây là lần cuối Hy tỷ gọi muội như thế, coi như tỷ trả ân tình của sư phụ giáo dưỡng bao năm qua cho muội, hãy cố sống nhé!

      Từ vạt áo của Cơ xuất lên chiếc khăn hồng có bông hoa mẫu đơn nở rộ cách mỹ lệ, Hồn tự tay thiêu thâu đêm dâng tặng cho Cơ nhân ngày thọ thần của Cơ tròn 18 tuổi, nàng cao hứng tới nỗi dắt Hồn tới Phương Gia Trang ăn quà vặt, nhớ lại khi đó, khóe môi lại nở ra nụ cười hạnh phúc

      Năm đó Cơ cùng tất cả mọi người chỉ là những tiểu thiếu nữ vui vẻ phấn khởi hề biết chuyện đời, vui vui vẻ, khi ngẫm lại bất chi bất giác giọt nước mắt tích tụ lâu từ hốc mắt chảy xuống.

      Tay mang theo khăn thiêu của Hồn giơ lên bất chợt thả ra, để khăn tay của Hồn lấp lửng theo ngọn gió, từ nay số phận của Hồn cũng giống với khăn tay này phấp phới phập phồng giữa ranh giới ‘sống’ và ‘chết’, sau này sống hay chết phải tùy thuộc vào duyên số, thở dài, Cơ liền xoay mình ra , nối gót về lại với các tỷ muội của của nàng….

      Mở mắt ra Hồn vẫn tin chuyện xảy ra mấy hôm trước cứ như ác mộng, nàng bị chính các tỷ tỷ của mình đánh thuốc mê, uống xuân dược thúc tình giao hoan với nam tử khác, đây gọi là xử theo quy củ của môn phái.

      Lẽ nào mẫu thân kiêm sư phụ của nàng lại ra loại quy định tàn độc như vậy sao!

      , đây hoàn toàn là ác mộng, là ác mộng “AAAAA”, nàng hét lên, ôm lấy đầu, co rúm cách khổ sở đau thấu xương, gì tàn độc hơn là bị chính tỷ muội *** hại tới bán đứng cả

      Sau hồi đau khổ quằn quoại nàng liền vươn người đứng dậy, nhất quyết tìm lấy Độc Chính Vương để giải thích, chuyện quan trọng bây giờ chính là ‘giải thích’, ân, nàng hề ‘Hồng hạnh xuất tường’, phải, bây giờ chỉ còn có chỗ dựa là Độc Chính Vương

      Lén lút ra khỏi phòng nàng liền tiến thẳng tìm khắp nơi bất chợt nghe thấy tiếng bước chân cùng giọng liền nép người vào cây cột, hai tiểu cung nữ xuất mang theo than thở

      tội nghiệp cho phu nhân, cứ tưởng họ là đôi tiên lữ cơ đấy”, nàng nhận ra đó chính là A Cúc nha hoàn thiếp thân của Độc Chính Vương, kế bên chính là A Hỷ cũng là nha hoàn thân cận của .

      A Hỷ lắc đầu thở dài “Phu nhân trong sạch liền tìm tới đại nương, aiz, xem ra phu nhân quả rất đáng thương”

      Cái gì? Nàng có phải nghe lầm ? Có ai cho nàng biết chuyện nàng nghe thấy có phải là ?

      “Suỵt, im lặng, tai vách mạch gần” A Cúc liền đưa tay cái lên miệng ý chỉ A Hỷ cẩn thận cái miệng của mình, A Hỷ thở phì ra sao, Vương, ngài quá đáng, suốt ngày chỉ biết ở ôn tuyền ôm lấy kẻ xấu xa kia….”

      Bất chợt A Cúc bịch miệng nàng ta lại cho nàng ta xuất khẩu ngông cuồng loạn xa, mặc dù vùng vẫy như cá chết sau hồi khẳng định A Hỷ im lặng A Cúc liền buông tay, rồi thào to với A Hỷ khi thấy A hỷ bình tĩnh hơn nhiều.

      Chân nàng mềm nhũn ra, đứng vững, nuốt lấy nước miếng, cả người đều run rẫy như cày sấy tin, phải, tin, nàng liền chạy đến ôn tuyền, bất chợt những thanh bên trong truyền ra khiến cõi lòng nàng tan nát

      Nhưng nàng phải chứng kiến, vì nguyên tắc của nàng là phải tìm ra ‘chân tướng’, phải tin tưởng, phải tin tưởng…..

      “A…a..Vương…hảo…xấu”, tiếng rên rỉ thập phần dâm đảng lại kiều mỵ đủ biết thân thể phía dưới nam nhân có bao nhiêu phóng đãng, cùng khoái trá

      gì cả chỉ biết kiếm thân thể của Nghiệt phát tiết, vì nữ nhân căn bản là ngu xuẩn tự dâng người lên cho , thân là nam nhân bỏ qua có lỗi với bản thân quá

      Vả lại phải phá hư tấm thân này vì nàng ta phá hủy cuộc đời của những suy nghĩ của nữ nhân này khi đến thông báo cho hoàn toàn bị nhìn thấy, chính tiện nhân này phá hủy hạnh phúc của , tự tay phá hủy tất cả mọi thứ của Nghiệp, thấy được nàng ta phóng đãng có bao nhiêu sung sướng càng khoái trí, tùy tiện dẫm đạp, căn bản để ý đến thân ảnh lấp ló phía sau.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương chín mươi bốn: Đánh mất niềm tin
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      ♥♥♥



      Mọi hy vọng của Hồn đặt người Độc Thát Tề liền tan nát vỡ vụn như mãnh pha lê, đôi mắt nàng vô hồn, thần trí sâu xa, nàng rất thất thời rời khỏi nơi đau lòng này để thành toàn cho đôi tiện nam tiện nữ bên trong.


      Bước trở lại phòng, suy nghĩ gì cả liền mang theo Độc Trác Nhi ra , nhưng võ công thấp kém khiến nàng khó lòng lọt qua ải lính canh cửa thành, phân vân biết phải làm sao “Bộp”, bàn tay đặt vai của Hồn cách bất ngờ.

      Nàng kinh hách tới độ muốn la lên khi có người tiến gần mà nàng phát ra, rất may bàn tay bé bịch lấy miệng của nàng nuốt hết toàn bộ tiếng hét chói tai kia nàng liền thở phào khi thấy được khuôn mặt quen thuộc kia.

      dám cười với Hồn, Huyết chỉ lạnh lùng “Đây là hành lý tỷ mang theo dọc đường, ở bên trái có chú ngựa, còn các lính canh hãy để muội xử lý, hãy cố sống sót đừng phụ tấm trân tình của muội dành cho tỷ, đây là lần cuối cùng muội giúp tỷ, từ nay ai nợ ai”

      Nghe được câu này giọt nước mắt như trân châu tuôn xuống, phải, nàng còn tư cách làm nữ có tư cách nữa, gật đầu nàng liền làm theo lệnh, sau khi cưỡi lên chú ngựa liền thúc ra khỏi cổng thành cách an toàn, xoay đầu lại nàng “Bảo trọng”

      Sau khi khẳng định Hồn xa Huyết mới dám khóc, hôm đó khi nàng biết được mọi chuyện quá muộn, vì các tỷ tỷ biết nàng là người luôn ‘mật báo’ cho ngũ tỷ, nên họ liền hạ dược đánh xỉu nàng, khiến cho nàng kịp cứu ngũ tỷ.

      Là nàng có lỗi, nàng hận các tỷ tỷ đồng thời nàng cũng hận ngũ tỷ, nàng cách nào tha thứ cho cả hai, về tình nàng chán ghét họ vì ‘tình ái’ mà tàn sát lẫn nhau, về lý nàng nên giúp ngũ tỷ, vì đời này ngoại trừ nàng ra ngũ tỷ hoàn toàn còn người thân nữa rồi.

      Ân! Bảo trong, bỏ lại câu suy nghĩ Huyết liền xoay người quay về thành và chịu tội, sau đêm nay muội – Ngự Mã Yến biết số phận ‘sống’ hay ‘chết’ của mình, chỉ cầu mong tỷ – Tư Mã Linh Nhi, tai qua nạn khỏi, hãy cố sống sót đừng phụ tấm trân tình của muội dành cho tỷ.

      <<hãy cố sống sót đừng phụ tấm trân tình của muội dành cho tỷ>>

      Câu này luôn quanh quẩn bên tai của Hồn, tay ôm lấy Độc Trác Nhi, tay nàng thúc ngựa chạy như tên lửa phi ra khỏi núi Hắc Phong liền tiến thẳng về phía Tây, nơi đó là nơi cư của đại ca, chỉ còn mỗi đại ca thôi, đừng phản bội muội như – Độc Thát Tề.

      Đường còn dài, thiếu phụ làm sao nổi con đường dài mênh mong như vậy huống hồ là đứa con nít, bão cát càng nổi lên cuồn cuộn muốn nhấn chìm hai người ngựa, những cơn lốc xóay mang theo bão cát như muốn xưng bá đại mạc càn quét bừa bãi.

      Cả thân mình đều bị vùi lấp trong lớp cát tưởng chừng như thể sống sót qua khỏi hôm nay, bất chợt đạo lực mạnh xuất ở cổ tay kéo lê cả thân ảnh bị vùi lấp lên, tất cả mọi việc còn lại chỉ là mảnh hư .

      “Bẩm…bẩm…Vương….” từ bên ngoài có tiếng run sợ của tỳ nữ vọng tới gián đoạn khí bên trong, vươn người lên

      Nuốt nước miếng, cả người run rẩy “Phu…phu…ách”, chưa kịp hết câu Độc Thát Tề xuất bóp chặt lấy cổ của A Cúc “

      “Phu nhân mất tích”, hơi tuôn hết ra, A Cúc liền bị Độc Thát Tề mạnh bạo hất xuống đất “Chết tiệt”, hống lên

      Xem ra trời cũng giúp cho nàng, Nghiệt nghĩ thầm trong lòng, bất chợt nở lên nụ cười hoàn mỹ.

      Quấn khăn lên người, Độc Thát Tề liền quay về phòng, ngay cả bóng dáng của con cũng thấy đâu “ Hồn”, hét lên, màn đêm tịch mịch bị tiếng rống giận dữ như quái thú phá vỡ khiến người nghe thấy cũng run sợ…………

      “Xem ra phát ra”, thanh khàn khàn già nua vang lên “Ta biết lão nhất định có cách mà”, giọng trầm thấp của nam nhân đáp trả.

      Tây Phong Âu cười nhạt “Ngươi quá coi trọng ta”, nở lên nụ cười tự tin Âu Nhã Vỹ “Đừng tự hạ thấp bản thân mình”

      Bất chợt cả hai người liền cười sảng khoái chập……..trong lúc mơ hồ Hồn nghe thấy hai tiếng cười cười của hai nam nhân, giọng rất quen thuộc khiến nàng ấm lòng, còn lại hoàn toàn xa lạ nhưng hình như nghe qua ở đâu đó….quá mệt mỏi nàng liền nhắm mắt buông xuôi mọi chuyện.

      “Lão xem, tiểu hài tử này rất khả ái đến động lòng người”, hai mắt Âu Nhã Vỹ sáng lấp lánh tựa như nhặt được vàng, tay bồng lấy Độc Trác Nhi, vui vẻ .

      Liếc mắt nhìn Âu Nhã Vỹ, Tây Phong Âu đáp lại chuyên tâm tập trung vào việc đoán quẻ của ông, sau khi các quẻ bói được làm bằng cẩm thạch và xếp ngay ngắn như hình chiếc quạt đặt bàn Tây Phong Âu liền “Ẵm tiểu nữ hài tới đây”

      vui đùa cùng Độc Trác Nhi Âu Nhã Vỹ liền dừng lại động tác, mày kiếm gương lên tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo lời của Tây Phong Âu.

      Tiếp tay Độc Trác Nhi liền nằm chọn trong tay của Tây Phong Âu, bất giác khóe môi già nua nhăn nheo liền cong lên đường hoàn mỹ, điều này khiến cho Âu Nhã Vỹ kinh ngạc ngớt.

      phải Tây Phong Âu chán ghét Độc Thát Tề sao? Sao lại có hứng thú với Độc Trác Nhi?

      Hay là con của Hồn nên Tây Phong Âu cũng chấp nhận Độc Trác Nhi là chất nữ của mình? Chắc là vậy!

      “Ngoan, ngoan”, khẽ âu yếm tiểu nữ hài Tây Phong Âu trầm giọng , liền đặt Độc Trác Nhi lên bàn để nó rút quẻ, Độc Trác Nhi bi bô bò bàn thèm rút quẻ cũng thèm ngắm nhìn người lớn liền cuộn tròn như chú cún chuẩn bị ngủ.

      được hư đốn như vậy!” thấy vậy Tây Phong Âu hài lòng liền rống lớn lên, khiến Âu Nhã Vỹ xém chút thủng cả màn nhĩ, bất chợt Độc Trác Nhi bị hành động của Tây Phong Âu làm kinh hoảng liền khóc lóc thảm thương lên “Oa, oa, oa”

      Nhăn mày Âu Nhã Vỹ muốn tới dỗ dàng bị Tây Phong Âu cỡm cơ hội, lão được hư hỏng như vậy, có hiểu

      Ngó lơ hành động của lão, Độc Trác Nhi vẫn cứ khóc đến đôi mắt đỏ hoe “Nếu còn khóc lão liền lấy ngươi ngâm rượu”

      Nghe được lời uy hiếp này Độc Trác Nhi liền nín tịt, đôi mắt đẫm lệ tròn xoe nhìn lấy Tây Phong Âu, lão lại “Vậy ngoan”, liền nựng lấy má của Độc Trác Nhi

      Nguyên lai là thế, Âu Nhã Vỹ hoàn toàn hiểu hành động của Tây Phong Âu, ra lão e sợ sau này Độc Trác Nhi giống hệt phụ thân nó biến thành ác vương tà ma lãnh khốc có câu: ‘CẨU BẤT GIÁO, TÍNH NÃI THIÊN. GIÁO CHI ÐẠO, QUÝ DĨ CHUYÊN’ [1]

      Vươn người đứng dậy, Hồn liếc nhìn xung quanh, cơn gió thổi qua hất bay màn che cửa sổ khiến nàng nhăn mày liền dùng vạt áo của mình che lại đôi mắt “Đây là đâu”, lầm bầm nàng khẽ .

      “Tiểu nương tỉnh?” ung dung bước vào, Âu Nhã Vỹ phấn khởi

      Giọng này, khuôn mặt này, dáng người này “Á”, nàng hét lên, Âu Nhã Vỹ liền “Tiểu nương chớ sợ, ta có làm hại nương, ta là bị hãm hại”

      , ra, tránh ra, cút , ta căm hận ngươi, ”, cầm chặt lấy đầu mình, ngoan cố lắc nghe lời giải thích của , nàng tri hô lên

      “Ta….” Âu Nhã Vỹ cứng họng biết khuyên như thế nào, bước chân lùi xuống muốn làm nàng hoảng sợ, bất chợt vấp phải bục cửa muốn ngã nhào ra sau được bàn tay đỡ lấy, mượn sức nương người lên thở phào, gật đầu ra vẻ cám ơn.

      Tây Phong Âu xuất liền đưa Độc Trác Nhi cho Âu Nhã Vỹ, lão bước vào “Linh nhi, như thế nào vừa tỉnh dậy quên mất đại ca”

      Trong lúc hoảng loạn nghe thấy tiếng ấm áp quen thuộc nàng liền ngẩng mặt lên “Đại ca” nghẹn ngào gọi tên Tây Phong Âu liền nhảy xuống gường tới ôm lấy thân ảnh già nua của ông.

      “Linh muội, ổn, sao nữa” vỗ lưng của Hồn tựa như an ủi, . Nàng khóc lóc thảm thiết trong lòng của Tây Phong Âu, bộ dạng nàng cứ như mang nỗi uất ức ngàn năm vậy, lúc trước biết kiếm ai san sẻ nay có người ở đây nàng liền phát tiết hết nổi bực nhọc vất vả bấy lâu mà nàng chịu.

      Khóc mệt nàng liền tựa đầu vào đùi của Tây Phong Âu, có cảm giác Tây Phong Âu như phụ mẫu tái thế của Hồn chứ phải tình huynh muội.

      Lúc này lau nước mắt gò má nàng hỏi “Vì sao đại ca lại ở đây….”

      “Ân, vì đại ca đoán ra được, hôm trước đại ca thể cứu muội để muội chịu khổ rồi, xin lỗi”, vừa giải thích, Tây Phong Âu khẽ nháy mắt với Âu Nhã Vỹ

      Nương theo ánh mắt của đại ca nàng, nhìn ra cửa, nàng kinh hoảng “Trác nhi”, liền giật lại thân ảnh bé bỏng của Độc Trác Nhi trong tay Âu Nhã Vỹ, làm như chính là cường đạo bằng!

      “Trác nhi”, khóc hết nước mắt nàng chỉ biết siết chặt Độc Trác Nhi và gọi tên nó “Oa, oa, oa”, cảm thấy nàng siết quá chặt Độc Trác Nhi liền khóc lên để thông báo nàng làm nó đau.

      “Linh muội, muội nên bình tĩnh, đừng làm hại chất nữ của đại ca” Tây Phong Âu tựa tiếu phi tiếu

      Dù nàng bình tĩnh hơn nhưng vẫn tránh xa Âu Nhã Vỹ như tránh ôn thần vậy, Tây Phong Âu “Muội còn nhớ hai năm trước trong lần muội nhận được thư liền giật con ngựa của nam tử ngoài đường”

      Nàng ngây ngô nhìn Tây Phong Âu, lão “Là con ngựa của – Âu Nhã Vỹ”

      CẨU BẤT GIÁO, TÍNH NÃI THIÊN. GIÁO CHI ÐẠO, QUÝ DĨ CHUYÊN [1] Có nghĩa chẳng có giáo hóa của cha, của thầy cái tánh lành ban đầu dời qua tánh dữ, biến chuyển theo cảnh xấu chung quanh.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương chín mươi năm: Thứ lỗi cho lạnh lùng của ta!
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      ♥♥♥



      Mắt nàng to tròn lên nhìn lấy Âu Nhã Vỹ trước cửa, quả nàng thấy rất quen, tuy gường nàng nhìn kỹ sau đó thấy hai người họ giao chiến nàng cảm thấy rất quen….nghĩ tới đây nàng liền trầm mặt lại muốn thêm lời nào.


      Thấy khuôn mặt của nàng, Tây Phong Âu rất thức thời liền “Linh muội mới tỉnh chưa khỏe cứ nghỉ ngơi , đại ca ra với đây” rồi liền ôm lấy Độc Trác Nhi cùng Âu Nhã Vỹ bước

      Nàng cứ sống trong trầm ngâm như bình hoa tượng trưng, nhúc nhích, vì Độc Trác Nhi được quản thúc của Tây Phong Âu nên nàng còn lo âu, thỉnh thoảng cùng vui đùa với Độc Trác Nhi, nhưng nàng vẫn quen đối mặt với nam nhân xa lạ kia.

      Nhưng mà nàng thấy so với nàng còn ‘nữ tính’ hơn, ý của nàng là ‘trù nghệ’ của thua gì An lão bản, rượu cũng do ngâm kém gì với ‘nữ nhi hồng’ thượng hạng, thậm chí quét dọn, lau chùi nhà cửa cũng tay quản lý!

      Trong nhà cứ như vừa là quản gia vừa là mụ mụ còn cùng Tây Phong Âu chăm sóc cả việc tắm gội hằng ngày của Độc Trác Nhi, thậm chí còn thay tã lót thay cho Độc Trác Nhi, từ chướng tai gai mắt nàng liền thấy thuận mắt?

      , Tư Mã Linh Nhi – mày được suy nghĩ bừa bãi mày chỉ là người bị vấy bẩn có vết nhơ mãi mãi thể rọt sạch được, đừng mơ tưởng nữa.

      Nhắm nghiền đôi mắt đẹp lại, mảnh đồng lúa vàng úa mặt trời chói lọi nam tử xa lạ xuất theo sau là bóng dáng của hai hài nhi, nữ hài, nam hài nắm chặt tay của nam tử giấu mặt kia, nàng cùng hòa mình vào bức tranh gia đình kia, nhoẻn môi cười, khi mở mắt, giấc mơ liền tan biến theo cơn gió.

      Nàng cười lạnh, đối diện với nàng là bốn bức tường lạnh lẽo……..

      Ánh chiều tà vừa buông xuống, thoáng chốc bầu trời toàn mảnh màu đen, trăng dần sáng lên, thỉnh thoảng có vài ngôi sao phát sáng lấp lánh, xung quanh đại mạc đều tĩnh lặng, vài cơn gió thổi tới.

      nam tử chấp hai tay áo ra đằng sau, dáng dấp cực kỳ mê người nghiêm nghị nhưng có chút phong trần, hai mắt dán hết lên bầu trời đẹp rực rỡ này, thân ảnh di chuyển tới “Có là ngươi cam tâm tình nguyện, nhìn bóng nhớ người?”

      Tây Phong Âu tiêu soái bước tới, hỏi cặn kẽ, trong ngày đầu gặp ngày thứ hai ông biết ‘thất tình’ nên ‘vân du tứ hải’, ông có quẻ bói chuẩn xác cũng có nghĩa là biết luôn thuật đọc tâm như ‘’, nếu đường lệch bước liền thay đổi cả tương lai, định mệnh chỉ đứng yên mà còn biến hóa theo chính đường của bản thân mình, vì thế ông nắm chắc!

      “Nếu là thế tại hạ về trung nguyên”, xong liền nhắm mắt lại hồi tưởng lại:

      Hai năm trước Âu Nhã Vỹ thất tình liền nhất chí du ngoạn chuyến lấy lại tinh thần, cuối cùng nơi đặt chân đến là <Hạ Gia Trại>, nếu người xưa : “ có thiên đường, dưới có Tô Hàng (Tô Châu + Hàng Châu)”

      Theo Âu Nhã Vỹ suy ngẫm <Hạ Gia Trại> chính là thiên đường thứ hai, nơi đó có những vũ công nhảy múa còn đẹp hơn chim công, những ca kỹ có giọng hát tựa như chim hoàng oanh, nghệ trù so với ‘mãn hán toàn tịch’ [1] kém xa chút nhưng quả tồi, nơi này là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi.

      Theo điệu nhạc bập bùng, tiếng chuông bạc ngân vang càng làm cho khí vui nhộn, ngồi mái nhà mới có thể ngắm toàn diện dung nhan của tiểu tiên nữ nhảy múa bên trong, trước bầu khí sôi nổi tiểu tiên nữ vẫn ngừng ngại thể điệu múa tuyệt mỹ đến cho mọi người.

      Đặc biệt là lúc nàng bỏ , cứ như tiên nữ cần phải về trời, khoảng khắc chói lọi đó hoàn toàn khắc sau vào trong tim bỏ xót chi tiết, biết nàng từ vũ điệu đó, nụ cười ngân nga như chiếc chuông bạc.

      Nhưng giai nhân bỏ biệt tích, có lẽ cùng tiểu tiên nữ này giống như Dạ Nguyệt ‘có duyên phận’, thở dài, tùy tiện ngồi tại quán nước nào đó thưởng thức rượu.

      Đột nhiên thấy có kẻ nào đến gần chú ngựa cột ở xà ngang kia, kêu lên người kia quay lại, “Thất lễ, ta cần gấp” giọng so với tiên tử xa ‘mềm mại, thanh thanh’ nghe đến gân cốt cũng mềm nhũn ra.

      xin lỗi, đây là chút bạc mong công tử nhận cho” thanh già nua vang lên khiến hoàn hồn lại, vội “Ân, cần đâu, đó chẳng qua cũng chỉ vật ”, rồi muốn ra liền bị chặn lại

      “Tiểu huynh đệ, ấn đường của huynh đệ rất xấu”

      quay lại, mày kiếm nhướn lên, rồi sau đó lão nhân gia kia rất thân thiện đưa về nơi cư của lão nhân gia kia, sau khi biết chính là Tây Phong Âu liền giật bắn người thiếu chút nữa là nhảy dựng lên trần nhà.

      muốn ra mực bị Tây Phong Âu lôi kéo dùng xảo thuật lừa , aiz, mới đầu biết lão ta có ý gì, cho đến khi lão , tin…nhưng là ở Tây Vực ai mà biết quẻ bói của Tây Phong Âu chuẩn xác như thế nào cơ chứ?

      Vả lại đối với nàng ta là ‘nhất kiến chung tình’, nhẫn tâm thấy nàng bị ‘giết’ chết, aiz, ai kêu là kẻ ‘đa tình’ cơ chứ.

      Hai năm qua, cũng biết phải chờ khi nào “Này, bị mù à”, lão bụng phệ quần áo người lão đều đính vàng, chắc chắn lão là người giàu có tại <Hạ Gia Trại> này rồi

      “Tiện nữ có tội, xin Hà lão gia hãy giơ cao đánh khẽ”, dù bị đụng trúng nhưng mà nữ tử kia rất cung kính, nước mắt giọt ngắn giọt dài , nhìn bộ áo có chút cũ nhàu, màu phai dần do giặt nhiều, đủ biết ở đây nàng ta có địa vị thấp kém cỡ nào.

      “Đánh khẽ? Để cho chúng tiện nô như tụi bây tạo phản ư?” dứt lời Hà lão gia gian tà ra lệnh cho nha sai “Người đâu, tống khứ loại dân hèn mọn này vào ngục, Hà lão gia ta muốn gặp lại tiện nô này cõi đời này nữa”

      “Ân”/ “, Hà lão gia xin tha mạng, Hà lão gia” nữ tử khóc lóc khổ sở nhưng toàn bộ nha sai nhất mực tuân lệnh cứ như lão cứ như thể lão là quan đại nhân vậy, trong khi lão chỉ là thương nhân thôi, có tiền liền phách lối, hống hách lộng hành

      Xử lý xong Hà lão gia liền vênh mặt lên, phe phẩy chiết phiến tà nghễ ra , tất cả mọi người đều tránh đường, ở đây ai mà biết họ Hà rất phách lối và làm càn chứ? Những kẻ bị lão ngắm trúng, nữ thuộc hàng ‘mỹ nhân’ được làm thiếp, còn thấp kém xấu xí liền bị tống giam vào ngục~~~~

      Nam ‘tuấn mỹ’ liền bị hủy dung nhan vì đẹp hơn lão, còn lại bị tống Tây Dương làm culi, ở đây ai quản nổi hành vi trái nhân đạo của Hà lão gia cả, chỉ mong trời mở mắt sớm ngày trừng trị lão, mọi người đều chỉ dám nghĩ thôi, chứ ai dám làm ‘hiệp sĩ’ cả.

      Bạc môi nhếch lên cách tà mị, có thú vui tao nhã để ‘giết thời gian’ trong lúc nhạt nhẽo rồi

      thân màu đen, như chú chim yến bay lượn bầu trời, uyển chuyển phi từ mái ngói này đến mái ngó kia, cho đến khi tiến vào phủ đệ to lớn, mái ngó, bắt đầu hành nghề ‘ăn trộm’ tuyệt đỉnh của , chưa kịp thổi khí mê bị người phía sau đánh vào gáy và bất tỉnh nhân ?

      Ngủ tới nửa đêm bỗng thấy cơ thể dâng lên trận khó chịu, miệng đắng lưỡi khô, cứ như là bị hong lò lửa vậy, toàn thân rạo rực hồi tóm được khối băng cứ như lữ hành sa mạc đói khát mấy ngày ngừng khát khao…..

      Bất chợt mặt phiếm hồng mảnh, Tây Phong Âu cười khanh khách cứ như nhìn thấu trái tim của Âu Nhã Vỹ, đôi mắt già nua lộ ra chút giảo hoạt, “Nhưng mà để lấy lòng muội lão còn khó hơn lên trời”

      có việc gì khó, chỉ sợ có lòng quyết tâm” xong nở lên nụ cười tươi cánh môi, phong thái nho nhã, thần thái sáng lạn, cả người đều tràn ngập tự tin của trời ban, đứng giữa bầu trời cứ như tinh linh mới hạ phàm, khiến kẻ nghe lén tròn to mắt nhìn thiếu điều mắt rớt xuống đất thôi.

      Theo ánh nhìn của Âu Nhã Vỹ, Tây Phong Âu liền nhìn thấy Tư Mã Linh Nhi, lão rất thức thời liền rời để lại thế giới riêng tư thân mật cho bọn trẻ, hắc hắc.

      Ánh mắt kiên quyết mang chút phong trần, bộ dạng ngạo nghễ tự tin giống với Độc Thát Tề cả người tản hàn băng, đối ngược lại Âu Nhã Vỹ như ánh mặt trời ấm áp làm ấm cả lòng người.

      Khi cùng thân ảnh xa lạ cá nước thân mật trong đầu chỉ mỗi nàng, cứ như thể nàng là nhân vật nữ trong đầu , biết có phải là nghĩ nhiều mà mộng xuân, nhưng khát khao lâu, cho tới khi tỉnh, cứ tưởng đêm qua chỉ là giấc mộng đẹp nào ngờ đó lại là ?

      Từ lúc được cứu , liền thề rằng cho dù mất cả mạng cũng bằng lòng đến với nàng, bất chợt tay dang ra, Tư Mã Linh Nhi kinh ngạc, nhưng đôi chân vẫn tự chủ chạy đến ngã nhào vào lòng của .

      Giống như nàng tưởng, rất ấm áp, mới chính là người nàng cần, là người trong mơ tưởng của nàng, xin tha thứ cho lạnh lùng của nàng vì căn bản tính khí của nàng là do phụ thân ban cho nàng, chỉ cần phản bội lần vĩnh viễn cũng thể bước vào trái tim của người nhà họ ‘Thần Hầu’ lần hai.

      Vả lại nàng căm hận họ, họ đều là những kẻ phản bội nàng, họ còn là người thân của nàng, họ là ác nhân, nàng chán ghét họ!

      “Từ nay còn Hồn cũng còn Độc Trác Nhi chỉ còn duy nhất mỗi Tư Mã Linh Nhi và Tư Mã Trác Nhi” nàng lẩm bẩm , khóe môi của Âu Nhã Vỹ bất tri bất giác nhếch lên, càng ôm chặt lấy nàng hơn.

      Nhìn đôi tình nhân trẻ tìm được hạnh phúc của đời người, kẻ núp trong bóng tối khẽ nở nụ cười hạnh phúc, bất chợt lại tắt , Tây Phong Âu thở dài cách rầu rĩ, ngoài giúp cho Tư Mã Trác Nhi có tính khí tàn nhẫn như phụ thân nó, ông còn biện pháp nào khác, thôi thuyền tới đầu cầu tự dừng lại, tới lúc nào đó hẳn tính.………….

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương chín mươi sáu: Phản bội ta, phải chết!
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      ♥♥♥



      “Oẹ”, ngồi ăn sáng bất chợt nàng ‘ọe’ khí thế, vội chạy ra nôn hết bữa ăn sáng vừa mới nuốt trôi xuống cổ họng cách khổ sở.

      Tây Phong Âu theo sau liền bắt mạch, tựa tiếu phi tiếu “Cung hỷ”, câu ngắn gọn khiến cho hai kẻ đều nhăn mày, nàng nhìn Tây Phong Âu hỏi “Mấy tháng?”

      Tây Phong Âu nhìn lấy Âu Nhã Vỹ tựa như hỏi ý, bật cười “Chẳng lẽ nàng khinh thường năng lực nam nhân của huynh?” bất chợt nàng cười cách chói lóa, hai tay chống nạng, bĩu môi “Thế chàng cho rằng chàng là ‘mãnh nam’?”

      “Nga~, chừa chút mặt mũi cho huynh sao? Được lắm, xem ra huynh phải thể chút bản lĩnh của mình đây, nếu liền bị khinh thường?” đáp trả lại câu đùa của nàng liền bổ nhào tới ôm lấy nàng, cả hai rất vui vẻ đùa với nhau tựa như tiểu hài tử hề biết muộn phiền.

      Tây Phong Âu kế bên cũng hưởng ké an nhàn, lạc quan của bọn họ, tất cả mọi việc tưởng chừng như suôn sẻ nhưng tế …..

      Về phần ta cũng chỉ biết thầm chút mừng họ, họ chính là phụ mẫu của ta, biết nên khóc hay nên cười đây, người họ ‘Thần Hầu’ rất tuyệt tình như vậy sao?

      Nên Thần Hầu Nguyên Lập mới dễ dàng phức bỏ tình của mình đến với nữ nhân khác? Còn chính tay giết chết nữ nhân từng mình? Vậy so với Độc gia Thần Hầu gia chiếm được bao nhiêu phần tàn nhẫn?….ta chỉ biết ngồi xem kết quả thôi ta căn bản thể ngăn cản quá khứ…

      Vài ngày sau Tây Phong Âu cũng bái biệt hai người họ đem theo Tư Mã Trác Nhi ‘Vân du tứ hải’ bỏ mặt cằn nhằn bực tức của Tư Mã Linh Nhi sang bên, thừa lúc còn sống tận hưởng chút thú vui khoái lạc của đời người “ phải , Trác Nhi”

      Tư Mã Trác Nhi dùng đôi mắt tròn xoe như mắt phượng nhìn lão rồi gật đầu, qua giáo dưỡng, dạy dỗ Tư Mã Trác Nhi hoàn toàn thay đổi rất hiểu ý người và ngoan ngoãn, Tây Phong Âu nở nụ cười mãn nguyện “Trác Nhi, nhớ rằng sau này phải trở thành người có ích, phải luôn hành thiện tích đức, hiểu

      Gật đầu nhắn của mình Tư Mã Trác Nhi liền nhắm mắt phượng lại muốn ngủ giấc an nhàn bả lưng dù mềm mại nhưng khi thích ứng rồi muốn ngủ liền ngủ.

      năm liền trôi qua, căn nhà gỗ vốn yên tĩnh liền xuất tiếng ‘oa, oa, oa’ lớn của đứa bé, thế gian này lại có thêm sinh linh bé ra đời.

      Tư Mã Linh Nhi kiên quyết đặt tên cho tiểu nữ hài thứ hai của mình Âu Nhã Linh, nhưng mà Âu Nhã Vỹ liền lắc đầu đồng tình, cuối cùng cả hai nhất thống từ nay tiểu nữ hài này tên là – Tư Mã Sương.

      Vì hoàn cảnh bọn họ sinh ra Tư Mã Sương là phải nấp trong lớp sương mù dày đặc, tên này rất có ý nghĩa, cho nên hai người họ đều đồng tình, cùng nhau nuôi dưỡng tiểu hài tử đáng tròn vo này thành người.

      Chứng kiến cận cảnh ta được họ thương cưng chiều như thế nào bất tri bất giác ta khóc nhào lên, ta luôn muốn có mẹ, có cha giống như các tiểu hài đồng cùng tranh lứa, nhưng đối diện với ta chỉ là bốn bức tường lạnh lẽo mặc dù có sơ thương!

      Nhưng vẫn thể sưởi ấm trái tim của ta, ta vẫn ước ta là con của họ…….

      Trong giấc mơ ly kỳ này có cả lão cha Hoàng Bá Thuần cùng lão nương Huyền Vũ Dạ Nguyệt, có lẽ đây phải giấc mơ mà cũng có lẽ đây chính là ký ức được tạo lại…

      Quả lão cha lão nương nàng hề sai sót chi tiết nào cả, có thể biết lão cha cùng lão nương ta bao giờ quên được cơn ác mộng này, ta chờ, ta chờ vì sao chỉ trong vòng đêm khiến cho kẻ chết người mất tích?

      “Họ được an toàn”, Âu Nhã Vỹ ôm lấy Tư Mã Linh Nhi tuyệt vọng đau khổ vì phải chia ly với ruột thịt máu mủ của mình.

      Tây Phong Âu thở dài “Tiễn họ sớm là có lợi cho họ, còn Độc Thát Tề chừng nào xuất ta biết”

      <<Hahahahahaha, hahahahahaha>> vừa nhắc tào tháo liền xuất , cả ba liền giật bắn mình lên, Tây Phong Âu nhếch môi cười lên tiếng “ ngờ 1 năm gặp có thể thiên lý truyền như vậy, đúng là tiến bộ ít”

      Bất chợt trong căn nhà gỗ đều trở về trạng thái im ắng, tràn ngập chết chốc, ánh chiều tà vừa buông xuống, kết giới Tây Phong Âu giăng cực khổ liền bị phát và phá hủy, thân lên là tà ma mang đầy chết chóc cùng với băng giá, đôi mắt tuyệt đối lạnh lùng ước chừng giết hết những người ở đây mới hạ được cơn giận của .

      “Nàng ở lại đây ”, xoay mặt Âu Nhã Vỹ ấn Tư Mã Linh Nhi ngồi xuống gường, nàng lắc đầu kháng nghị “ muội muốn , hãy cho muội

      “Linh muội, đại ca phải nghe lời”, Tây Phong Âu nghiêm nghị khiến cho nàng phải ngoan ngoãn ngồi trong nhà.

      Cả hai liền xông ra, mặt dù có lần diện kiến khung mặt lãnh băng tà nghễ của Độc Thát Tề nhưng lần này khiến cho cả hai liền giật mình, rất khủng bố như sát thần đòi mạng

      “Hay lắm việc ngươi làm rất hay, uổng công ngươi mang trong người dòng máu Độc gia”, thân hắc bào Độc Thát Tề gằng giọng

      Âu Nhã Vỹ giật mình nhìn lấy Tây Phong Âu, còn lão vẫn bình thản nhếch mép cười cách điên loạn “Ta sớm rời khỏi Độc thành, ta cũng còn là Độc Thát Phong và ta cũng phải là người Độc gia”

      “Là chính ngươi đó”, dứt lời ngọn gió lạnh kéo lê hai thân ảnh cách dễ dàng, Tây Phong Âu liền chưởng chưởng về thân ảnh của Âu Nhã Vỹ, khiến cho ngã nhào xuống đất thoát khỏi kiếp nạn bị nghiền nát thân xác.

      “Nhà ngươi đem nội công truyền thụ cho ai” Độc Thát Tề nhăn mặt hỏi, tin Tây Phong Âu thân tuyệt kỹ lại dễ dàng bị bóp như tương? Dù phi Tây Phong Âu có chuẩn bị trước…

      “Tây Phong đại ca”, Tư Mã Linh Nhi từ khi nào xuất , kinh hách mù quáng gọi, Độc Thát Tề liền thả thân ảnh mềm nhũn như tương ra liền hướng tới phía của Tư Mã Linh Nhi mà tới Âu Nhã Vỹ liền xông tới ngăn cản, phất ống tay áo Âu Nhã Vỹ liền ngã xuống đất.

      “Khục”, nhất thời ói ra ngụm máu đỏ, thiên, bị chưởng cứ tưởng là bị người khác lột da lốc xương vậy, đau điếng cả người, quả Độc Thát Tề rất lợi hại.

      , Vỹ”, giọng nước mắt lăn dài má, nàng liền chạy đến bên Âu Nhã Vỹ, cảnh ân ân ái ái của cả hai khiến cho Độc Thát Tề giận tới run người liền kéo Tư Mã Linh Nhi vào lòng, lạnh lùng “Ngươi có ‘gian phu’ ngươi có biết kẻ nào phản bội lại ta đều phải chết?”

      , buông ta ra, ngươi là đồ vương bát đản”, Tư Mã Linh Nhi giẫy giụa , hừ lạnh Độc Thát Tề tay cầm lấy Tư Mã Linh Nhi tay bóp chặt lấy cổ của Âu Nhã Vỹ

      “Kẻ phản bội ta chết hảo, ta bắt nàng tận mắt thấy chết như thế nào”, thầm vào tai của nàng cách ái muội mà tà ác, .

      , thả Vỹ ra, Vỹ”, nàng vẫn tiếp tục càn quấy, muốn vươn tay ôm lấy thân ảnh của Âu Nhã Vỹ, Âu Nhã Vỹ bị bóp chẹt như con cá chết chỉ được vài câu “Kiếp…sau..có…thể…chúng…ta……cùng…răng…long…đầu…bạc…”, Độc Thát Tề thấu hận ‘Rắc’, liền bẻ cổ của Âu Nhã Vỹ.

      , ”, nàng hét lên, chứng kiến tận mắt nam nhân mình chết có gì đau đớn hơn nữa, nàng đánh lấy thân ảnh của Độc Thát Tề cách mù quáng lẫn điên cuồng “Trả lại đại ca cho ta, trả lại lão công cho ta, ô…ô…ô…ngươi là đồ trứng thối, là đồ ác bá, ta hận ngươi…….a”

      Nghe nàng chữi cách điên cuồng như vậy, thấu hận đến nổi đưa tay lên bóp chặt cổ nàng, muốn bóp chết nàng như bóp chết ‘gian phu’ kia, Độc Thát Tề hỏi “, vì sao dám phản bội ta”

      Ngay từ đầu đọc hết ra ý nghĩ của tên nam nhân gường của nàng, tên ‘gian phu’ kia những cưỡng thê còn chiếm đoạt nữ nhân của , chết là đáng, lại còn dám cùng sinh ra nghiệt chủng, hận, đáng căm hận.

      “Ta hề phản bội ngươi, là do ngươi phản bội tình ta dành cho ngươi, ngươi căn bản xứng….” những lời nàng thốt ra đều là những lời tâm, nàng nhục mạ , hai mắt bốc hỏa cho nàng xứng’, liền tăng thêm lực siết “Ngươi là tiện nhân, ngươi là xấu nữ, ngươi cũng xứng”

      Dù bị bóp đến nghẹt thở nhưng nàng vẫn còn sức cười “Phải, do ta xứng…ngươi giết…chết….ta …ta muốn…cùng đại….ca…và…Vỹ…đoàn tụ…”

      “Đừng hòng”, gạt hoang tưởng của nàng, cho dù nàng phản bội cũng sao, nhất quyết khiến cho nàng chết được sống cũng xong để trả giá cho những gì nàng làm với

      bế quan luyện công cả năm cũng chỉ chờ ngày hôm nay, muốn nàng biết, kẻ nào phản bội lại sống được tốt, lạnh lùng hất thân ảnh của nàng xuống đất.

      “Á”, gân cốt dừng như bị đứt hết, tứ chi tê liệt, nàng giống như con búp bê vải chật vật dưới đất, nhưng khi đối diện với thân xác của Âu Nhã Vỹ, nàng liền cắn chặt môi, đôi mắt ngoan độc, nhân lúc xoay lưng từ vạt áo nàng liền rút ra thủy chùy đâm vào người .

      Chính dao này cắt đứt toàn bộ thương của đối với nàng, trong nhất thời liền chưởng vào bụng của nàng “Á”, hết lên tiếng, nàng nở lên nụ cười thỏa mãn, dù bị chính tay nam nhân mình từng giết chết nàng cũng oán hận, nàng hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

      Chỉ trách kiếp này nàng gặp Âu Nhã Vỹ quá trễ, kiếp sau nàng nguyện làm trâu làm bò trả ơn cho Âu Nhã Vỹ, và nàng cũng muốn gặp lại Độc Thát Tề nữa, chính là vết nhơ nỗi nhục đời của nàng vĩnh vĩnh rửa sạch.

      “Linh nhi”, khi thức tỉnh muộn màng, vội tới tới đỡ lấy thân xác của nàng mà gọi “, đừng bỏ rơi ta, Linh nhi”

      Vùi mặt vào thân ảnh sớm rời khỏi cõi trần gian khóc thét lên, cố ý, cố ý, tiếng rống trong đêm “AAAAAAAAAAAA”

      Dần dần Tư Mã Linh Nhi biến dạng về số tuổi vốn có của mình thành bà lão già nua xấu xí “Á”, Tư Mã Trác Nhi từ đầu chứng kiến đến ngờ cảnh cuối lại rùng rợn như vậy, liền ngã xuống bất tỉnh nhân .

      Giọt nước mắt chảy ra Độc Thát Tề chưa từng khóc, ngoại trừ lúc nương tạ thế, biết mất hết tất cả rồi, bất chợt tiếng la liền chú ý đến thân ảnh gục ngã dưới đất cát.

      Sương mù rút hết Độc Thát Tề mang theo hai thân ảnh biến mất trong trung cùng lúc đó Hoàng Bá Thuần cùng Huyền Vũ Dạ Nguyệt tới……….

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương chín mươi bảy: Ta là Liễu Thất
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥
      Vươn người tỉnh giấc, ta phát giác từ lúc nào lệ tuôn trào như suối, lúc trước ta bao giờ coi phim nào chia ly đến bi thảm như vậy, vì ta là người có máu buồn chịu đựng nổi xúc động.


      Ngã người xuống gối nàng khóc lên trận, hoàn toàn hề để ý kế bên nàng vẫn còn người chăm chú nhìn mọi hành động của nàng

      Khóc đến mệt mỏi, mắt nàng nặng trĩu muốn nhắm nghiền lại “Liễu công tử, Dạ Sương tiểu thơ tỉnh?” từ đằng trước xuất thanh ảnh, thanh trong trẻo ngân vang như chuông bạc đánh thức mọi suy nghĩ cùng buồn ngủ của nàng, vươn người đứng dậy, mắt nàng tròn xoe “Tiểu Tương”

      Hà Tiểu Tương thân màu trắng mỹ lệ, nụ cười tươi rói, thần thái sáng lạn xuất ở cửa, ánh nắng chiếu vào thân ảnh bé của nàng ta, giờ đây nàng ta thêm đôi cánh trắng xuất sau lưng hoàn toàn có thể gọi là ‘thiên xứ’.

      Gật đầu “Ân, Dạ Sương tiểu thơ, người sao?” bước chân vào nhà, Hà Tiểu Tương .

      Lắc đầu tỏ ý mình sao, rồi sờ sờ mặt mình, đột nhiên tiếng “Bốp” ngân vang làm chấn động hai thân ảnh.

      “Ách, Dạ Sương tiểu thơ”

      “Ai ui, đau quá, ô…ô…ô…đau quá”, nàng khóc thét lên cách thảm thiết, nàng cứ tưởng nàng nằm mộng nên ngu ngốc mà tự thưởng cho mình ‘bạt’ tai đẹp mặt.

      Hà Tiểu Tương lắc đầu thở dài, bấy giờ bình tĩnh nàng mới giật bắn cả người “Á”, cả người liền bắn xa trăm thước, chỉ tay vào nam tử ngồi ghế sát mép gường ….….”

      “Dạ Sương tiểu thơ, đừng sợ, Liễu công tử là người tốt là người cứu tỷ và muội thoát khỏi tay của chúng nữ” Hà Tiểu Tương từ khi nào trở thành người hòa giải, liền lên tiếng giải thích.

      Ngẩn người ra, nàng liền nhớ lại sau khi chạm mặt với Hàn Tuyết Khuyết nàng liền ngất xỉu, trời trăng mây gió gì cũng biết, lười biếng nhếch môi, “Chắc các nàng đói, ta chuẩn bị thức ăn”

      “Ách, cần đâu Liễu công tử, chuyện này cứ để Tiểu Tương làm, ở lại đây trò chuyện với Dạ Sương tiểu thơ còn tốt hơn” Hà Tiểu Tương liền ngăn cản thân ảnh cao to của nam tử trước mặt mà rồi vội xoay người ra tựa như thể đối với nhà này rất thân thuộc, với ý nghĩ Hà Tiểu Tương chính là phụ mẫu tái thế cứu vớt đời của nàng, thể để ân công động chân động tay được.

      Sau khi Hà Tiểu Tương ra , ta liền nhìn vào nam tử này, khác xa với nam tử vận kimono cường tráng, là nam tử dáng người giống với thiếu niên chưa trưởng thành, đeo mặt nạ đồng lộ diện cặp mắt sáng tinh mẫn, và đôi môi dày đỏ cong nũng nịu, thiên a, ta chắc rằng chính là ‘soái ca’.

      Nhoẻn môi cách khiêu gợi, yết hầu lên xuống thanh trong trẻo vang lên “Hoàng Bá tiểu thơ rất hân hạnh được gặp mặt với nàng”

      suy nghĩ nàng giật mình “Vì sao ngươi biết tên ta?” đáp trả nàng là nụ cười rất thân thiện “Là do ta phái ta tới hiệp trợ nàng”

      “Là vị công tử kia”, bất giác ta la lên, nam tử gật đầu qua chào hỏi “Ta tên Liễu Thất, nếu thích nàng có thể gọi ta tiếng Thất ca”

      “Ách, như vậy….có vẻ……được…hay lắm”, đầu óc trống rỗng bị Liễu Thất làm đến mù quáng, nàng có vẻ lúng túng vẻ mặt cúi xuống ái ngại .

      Liễu Thất càng tiến gần thào “Có gì tốt, trừ phi là nàng miệt thị ta!”

      “Ách, có… có”, điên cuồng lắc đầu nàng để ý đến sắc mặt kỳ dị của Liễu Thất, bất chợt Liễu Thất nắm lấy bàn tay run sợ tới lạnh mà “Đừng tỏ ra vẻ xa lạ như vậy”

      luồn nước nóng truyền tới thân thể, khiến ta bình tĩnh hơn, ngước mắt nhìn lấy đôi mắt của , tràn đầy nhu tình và ấm áp, cũng giống như vị công tử kia đều có thể khiến ta ‘tín nhiệm’, ta suy nghĩ liền gật đầu.

      “Hảo”, Liễu Thất hài lòng , cùng lúc này Hà Tiểu Tương bâng khay bước vào “Có thể ăn cơm rồi”

      Ngồi cùng bàn với hai người nàng liền hỏi “Đây là đâu?”

      “Ngoại thành”, khác hẳn với giọng ấm áp chỉ là câu ngắn gọn dễ hiểu, khiến cho nàng có vẻ hụt hững, làm như thế nào có thể thay đổi tính tình cách chóng mặt như vậy?

      “Ân, nơi này khí rất tốt”, Hà Tiểu Tương cùng phụ họa, nàng bĩu môi hỏi “Ta ngủ bao nhiêu ngày?”

      ngày”, vẫn khẩu khí như thế Liễu Thất bình thản ăn cơm, nàng gật đầu muốn hỏi thêm nhưng thấy Liễu Thất khí thế uy nghiêm, cả người đều lãnh băng đành im miệng lại và ‘tự ăn chính mình’.

      “Có là muội muốn tá túc ở đây?” trước khi ra , nàng hỏi kỹ Hà Tiểu Tương thêm lần nữa, nàng ta gật đầu cười yếu ớt “Liễu ân công là người cứu mạng muội lại đồng ý cho muội vô điều kiện tá túc ổ đây, nên muội bằng lòng chăm sóc Liễu ân công, vả lại ngoài tỷ cùng Đan tỷ, muội còn ai là bằng hữu và cũng có nơi nào để

      Liếc mắt nhìn Hà Tiểu Tương trong lòng ta thấy chua xót ta cũng muốn khơi dậy buồn bã của kẻ khác, vẫy tay chào tạm biệt “Ân, bảo trọng, có thời gian tỷ ghé thăm muội”

      “Ân”, vẫn nụ cười yếu ớt mỏng manh như cần bảo vệ, Hà Tiểu Tương liền vào nhà, để lại việc ‘giao trả’ người cho Liễu Thất.

      Vì ở đây là ngoại thành nên đường rất tối, dù nàng cầm lòng đèn nhưng vẫn sợ hãi, bất chợt Liễu Thất tiến lại gần hơn, dù im lặng nhưng vẫn mang được an toàn cho nàng, nàng liền thở phào nhõm, cùng bước với .

      thêm vài dặm khác hẳn với khí ban nãy, ở đây rất sôi nổi rất náo nhiệt, nào là tạp kỹ, ca múa, và bầy bán đồ, nàng liền phấn khởi “Oa, ở đây có lễ hội sao”

      Liễu Thất gật đầu “Ân, ở đây thường xuyên tổ chức các buổi tạp kỹ bán nghệ, vì kinh thành chứa chấp những dân buôn của các tộc thiểu số nên họ phải nghĩ ra nước này để

      “Nguyên lai là thế”, sờ sờ cằm ta gật đầu, và hiểu vì sao vui nhộn như thế mà lại cấm cản người trong thành cùng ‘thưởng thức’?

      Ta liền “Thế mai mốt muốn hưởng bầu khí vui nhộn liền đến đây”

      trả lời nàng, chỉ là nụ cười vươn khóe môi đẹp, nàng liền xoay đầu , như thế nào ‘cười’? Thiên, ‘cười’ còn đẹp hơn cả đại ca nàng, còn đẹp hơn cả nữ nhân! :))

      “Nàng tính về?” thấy nàng vui vẻ hớn ha hớn hở chạy hết quầy bán đồ lưu niệm này cho đến quầy lưu niệm khác, Liễu Thất hảo tâm nhắc nhở.

      khí ở đây rất vui nhộn rất thích thú, nên ta liền quên mất ‘về nhà’, ở đây có rất nhiều đồ ta chưa từng thấy qua, ta từng thấy ở <Hạ Gia Trại> những thứ quần áo này, ta rất thích rất tiếc lại chạm được

      “Nàng thích?” thấy nàng cầm bộ quần áo của người Tây Vực vuốt ve, hỏi, nàng liền lắc đầu muốn mang ơn nghĩa của Liễu Thất thêm lần nữa “Tiên sinh, phu nhân của ngài biết chọn, đây là bộ đẹp nhất đó”, thấy nàng thích, người bán hàng liền nịnh nót thôi chỉ mong bán ra.

      “Ta phải…” ta muốn từ chối cái xưng hô ‘phu nhân’ với Liễu Thất, nha, dù rằng ta có cảm tình tốt với cũng đại biểu là ta mến !

      “Được”, xong Liễu Thất liền quăng nén bạc cho lão bá “Ân, đa tạ tiên sinh, phu nhân” lão hớn hở , Liễu Thất liền nhét bộ đồ vào người của nàng “Của nàng”

      “Ách, cần…”, đưa lại cho , nàng ái ngại , mày đẹp khẽ nhăn xuống “ nàng xem ta là bằng hữu?”

      “Ách, có ý đó”, thẹn thùng nàng liền khua tay , mày giãn ra cười nhạt “Vậy được rồi, là bằng hữu chẳng qua chỉ là mua chút quà tặng nhau nào trái phép tắc?”

      Khẽ gật đầu, ta cũng biết phải cư xử làm sao, thôi tới đâu hay tới đó vậy “Người của nàng tới, có duyên chúng ta cùng nhau tái ngộ”, xong Liễu Thất biến mất trong bóng tối, lùi lại vài bước, nàng tròn to đôi mắt, cả kinh.

      Hai mắt ta mở tới to, vì sao, vì sao, Liễu….Liễu Thất giống hệt….giống hệt với Độc Thát Tề, chẳng lẽ, chẳng lẽ……

      “Tiểu nương, nàng sao chứ”, đoàn người xuất , thanh trầm thấp có vẻ quen thuộc vang lên, nàng liền quay đầu lại “Biểu ca”

      “Biểu tiểu muội”, hai mắt Hoàng Bá Thụy Minh tròn xoe kinh hách đáp lại, cuối cùng nàng liền theo về, “Mò kim đáy bể, nào ngờ lại có thể gặp nhau trong tình huống này”

      Ta cười xấu hổ “Muội cũng ngờ”, trừng mắt lạnh lùng nhìn ta “Muội đó biến mất ngày làm cho cái tên ‘dã thú’ kia lại bộc phát”

      “Nga”, ta hét lên nhìn , phồng mũi hừ lạnh “Muội lo mà kìm chế tính ‘dã thú’ của ‘ ta’ , đừng chỉ rời xa ngày quên mất ‘ ta’ rồi nha”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :