1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương tám mươi tám: Tiện nam nhân, ta rủa ngươi!
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      ♥♥♥



      Bước ra khỏi cái nơi tuy xa hoa nhưng với nàng nó chẳng khác tù ngục, ra tới đây nàng cảm thấy thế giới này là mới mẻ “AAA, ta tự do rồi”, đứng tại Đông Cung nàng phấn khởi hét lên, bộ dạng thập phần hoạt bát đáng , khiến cho mọi người trong Đông Cung có chút kinh hãi nhưng có chút tán thưởng vẻ ngây thơ của Hồn.


      tung tăng hành lang bỗng dưng có vật gì đó che khuất hai đôi mắt của nàng, chính xác là hai vật che ánh sáng của nàng “Đoán xem ta là ai”

      Nhoẻn môi đẹp nàng liền xoay quay cù lét lại kẻ dám tấn công nàng “Này đoán, hahaha”

      “Hahaha, ngũ tỷ…tỷ…hahaha…chơi xấu…”, Huyết sợ nhất bị cù lét nhất thời bị phản công lại chỉ có thể trơ người để Hồn dùng tuyệt chiêu ‘nhất dương chỉ’ bấm bậy bạ người nàng.

      “Đủ rồi…ahahaha…muội….đầu…hàng”, giọng đứt quảng nước mắt đều trải cả ra, bộ dạng chật vật Huyết lập tức đầu hàng.

      Thuận tay kéo Huyết lên, nàng “Sau này còn dám dọa tỷ nữa ”, cũng tại Huyết mà làm cho ba hồn bảy vía của nàng đều thất lạc cả lên, nàng cứ tưởng là tên đại ma đầu kia chứ.

      Giơ hai tay lên, Huyết lắc đầu, rồi vai kề vai sánh bước bên Hồn, hỏi “Ngũ tỷ mấy ngày nay tỷ đâu, tỷ có biết mọi người tìm tỷ rất vất vả ?”

      “Ta….” Bất chợt nàng nghẹn lời, vội bình tâm, thanh thanh cổ họng “Tỷ tới <Hạ Gia Trại> liên lạc với đại ca nên trễ nãi hết mấy ngày, xin lỗi vì khiến cho muội bận tâm”

      Huyết ‘mọi người’ tìm nàng, nàng còn lâu mới tin ngoại trừ Huyết cùng trong thất tỷ muội chẳng ai thân thiết và xem nàng là bằng hữu.

      Quá dễ hiểu thôi vì nàng tính khí tự tung tự tác, luôn bướng bỉnh cao ngạo, nên họ ưa nàng cũng là đều hiển nhiên thôi, dù họ xem nàng là tỷ muội nhưng nàng vẫn trân trọng họ.

      “Nga~, tên Tây Phong kia phải là người tốt, chớ nên gần gũi nhiều” Huyết nhăn mày khi nhắc tới Tây Phong Âu – đại ca kết nghĩa của Hồn.

      “Đại ca tỷ là người tốt, bao giờ hại tỷ”, bỏ ngoài tai những lời của Huyết, nàng khẳng định .

      ra Tây Phong Âu là người căm thù cái ác, là người coi bọn nữ như cừu nhân mà đối đãi, cả hai cứ như người là pháp sư hàn ma diệt , kẻ còn lại chính là , vì sao họ có thể cùng kết nghĩa huynh muội chứ? Aiz, chuyện kể ra là dài dòng.

      Mới đầu chạm mặt với Tây Phong Âu nàng liền bị tóm gọn, ai bảo trong thất nữ nàng dở nhất và cũng yếu kém nhất, thậm chí lấy tiểu nữ trong giáo phái ra so nàng còn thua kém họ bậc nữa là~~~~

      Nhưng thời gian theo Tây Phong Âu đây đó rồi cả hai bất chi bất giác liền thân thuộc như huynh muội, thậm chí về tính tình, sở thích hay ngay cả ưu điểm đều như nhau, chỉ tiếc rằng người là pháp sư, kẻ là ma.

      Vì niệm tình nàng sát khí ít ỏi, lại lương thiện nên Tây Phong Âu mới nhẫn tâm sát hại liền mắt nhắm mắt mở cho qua, sau khi nàng trở về giáo phái đó là chuyện 2 năm trước.

      Sau 2 năm nàng theo các tỷ tỷ săn, biết may mắn hay xui xẻo khi chạm mặt ta thêm lần, từng : “ , đừng để ta thấy mặt ngươi, lần thứ hai gặp lại ta chính là ngày chết của ngươi”

      Cả bọn cùng tiến lên giao chiến với nhau, hiểu vì sao Tây Phong Âu khác xa với khí thế hùng hồ oai phong lẫm liệt đợt trước liền ngã khụy trước mặt bọn họ, sau khi bị các tỷ tỷ trói lại nàng mới biết hóa ra bị kẻ khác hạ độc nên mới yếu kém như vậy.

      Đêm đó nàng trái lệnh của các tỷ tỷ lén lút thả ra, vì các tỷ tỷ ta căm hận , ghét tận xương tận tủy, cũng sau đêm đó nàng kết nghĩa với và cũng khiến cho tình tỷ muội bất hòa, rạn nứt….

      Aiz, đời sai, được cái này mất cái kia, có gì gọi là hoàn mỹ cả!

      “Tỷ, sao tỷ cứ bênh vực lão ta chứ….” Huyết hùng hổ , lộ ra khuôn mặt cùng dáng vẻ chán ghét , khi chưa hết liền bị kẻ khác cắt ngang lời “Thưa hai vị tiểu thơ, Vương có lệnh, mời tất cả mọi người đến đại điện”

      Cánh mũi phồng lên mang theo cái thở mạnh bạo, vênh mặt lên nàng hứng thú….” “Keng”, hai cây trường kiếm lạnh lẽo sắc bén kề ngay cổ nàng, hai đại lực sĩ “Thế có hứng thú chứ”

      Hồn cắn chặt môi lại, thầm chữi vô sĩ, đê hèn!

      Huyết liền khuyên can , buông vũ khí xuống, đao kiếm vô tình a”, họ những buông mà còn trừng mắt nhìn Hồn, siết chặt đôi tay nàng

      Lúc này họ mới hài lòng thu hồi kiếm lại, cung tiễn hai người đến đại điện, ra bọn họ chỉ lĩnh mệnh thôi, ai nỡ vô tình sát hại các tiểu mỹ nhân như các nàng chứ, aiz.

      Vừa bước chân vào đại điện, phạm vi tổ tiên của Độc Thát Tề chính thức được Hồn thăm hỏi tới, ước chừng càng ngày càng mở rộng.

      Cái xú nam nhân, tiện nam nhân, nuôi dưỡng toàn các ‘bình hoa’, giá cho ngươi mắc phải bệnh lậu mà tử, hứ.

      Xếp hàng ngay ngắn lại, bên trái là các nàng, còn bên phải đều là các ‘nữ nhân’ đẹp ‘tựa tiên tử’, ngực bự, eo , mông nở nang, đủ loại, toàn bộ đều mình ‘hưởng’, aiz vì sao nam nhân có thể có nhiều nữ nhân, nữ nhân lại ?

      bất công, càng nghĩ Hồn càng ghét cái tiện nam nhân kia, hừ.

      Vừa mới bước ra Độc Thát Tề liền hắc xì liên tục, xem ra có ai thầm rủa đây mà, to gan ai dám xấu , nếu để biết được ….ách…

      đọc tất cả suy nghĩ của mọi người ở đây ai dám rủa , trừ phi tiểu dã miêu ở bên dưới thôi, nàng quá đáng, nàng có thể chữi rủa lúc nào cũng được, trách móc nào có cần thiết phải lựa chọn lúc oai phong lẫm liệt bước ra mới chữi, làm mất cả phong độ (A *Té ghế* xỉu)

      Thủy Liên là sủng cơ mà sủng ái nhất, liền õng ẽo lên kiên ngạn dè chừng ánh mắt sát thủ của toàn thể nữ nhân bên dưới phóng tới mà nũng nịu “Vương, ngài khỏe, đêm nay thiếp hảo hảo hầu hạ ngài”

      Giọng đủ lớn đến mức người đứng cuối hàng như Hồn cũng nghe thấy, nàng liền rủa: tiện nữ, tiện nữ với tiện nam, há phải xứng đôi vừa lứa sao? Ngĩ tới đây nàng liền mát dạ, nhoẻn môi cười đến run người

      Mặc dù gì, nhưng mắt vẫn chung thủy nhìn tiểu dã miêu phía dưới, dù nàng cúi mặt xuống tận ngực thể chiêm ngưỡng dung nhan của nàng nhưng nhận ra nàng cười? Nàng vì sao lại cười? Có gì làm nàng mắc cười sao?

      “Vương….” Thủy Liên õn ẽn gọi, rồi theo ánh nhìn của Độc Thát Tề nhìn xuống liền thấy lũ nữ kia, như thế nào mà Độc Thát Tề lại họ chứ, hoang tưởng, họ chẳng qua chỉ là những quái, làm sao mà sánh bằng nàng được?

      Bỏ mặc nũng nịu vô bến bờ của Thủy Liên, liền bước chân xuống đại điện khiến cho Thủy Liên nhất thời có chỗ dựa liền chúi người lên hắc long tọa của mà kiss thân mật với mặt ghế.

      Cái hành động này mắc cười khiến cho Thủy Liên phen đỏ mặt tía tai xấu hổ với những ánh nhìn cùng nụ cười khinh bạc của mọi nữ nhân bên dưới.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương tám mươi chín: Trở mặt nhận bà con
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      ♥♥♥

      cứ qua lại giữa hai đám nữ nhân, lên xuống lên xuống, ai hiểu nổi nghĩ gì, qua ba khắc [1] rồi, mà vẫn còn sức lực tới lui, khiến mọi người càng hồi hợp cùng phẫn nộ.

      E hèm, ra kẻ phẫn nộ chỉ có người thôi, chắc xa lạ với mọi người đâu, hít ngụm khí, chân liền bước ra, cúi đầu xuống, cung kính “Vương, nếu ngài thích tản bộ bằng ngài có thể ra hậu viện cùng các tiểu ái thiếp của ngài ‘vờn hoa bắt bướm’ cho thư giãn tinh thần, hà cớ phải phí thời gian của tất cả mọi người như vậy?”

      Tiện nam nhân, chết , xú nam nhân, nam nhân thối, hừ, tuy rằng khẩu khí cung kính, thái độ lễ phép nhưng trong lòng nàng rủa , thấu hận thể cắn chết ngay lập tức.

      “Ồh, ý tứ của nàng bổn vương làm tốn thời gian của các nàng?” Độc Thát Tề nghiêm nghị, giả ngu hỏi lại mọi người.

      “Vương, chúng tiểu nữ tuyệt có ý đó”, mọi người đồng thanh đồng tiếng cùng trả lời, đồng thời tất cả mọi ánh nhìn của các nữ nhân liền chuyển hướng sang Hồn, thầm ai oán nàng dám ăn bậy bạ trước mặt Độc Thát Tề .

      Tiện nam nhân, nàng to gan ngẩng đầu lên, trừng mắt với , nhướn mày lên, nhún nhún vai, nhìn thấy bộ dạng khuôn mặt như viết: ngờ ‘gậy ông đập lưng ông’ chứ gì!

      Ách, tức quá, tức quá, ra nàng nghi ngờ họ có phải là nữ nhân giống nàng ?

      Vì sao lại bênh vực đồng loại của mình? Lại bán đứng nàng? Hừ, căm phẫn đáng căm phẫn, nàng liền lớn dạ “Họ có ý đó nhưng tiểu nữ có”

      Phải, tức giận lên , chỉ chờ giây phút này thôi, dù trong lòng vui mừng nhảy múa như ‘địa chủ được mùa’ nhưng khuôn mặt vẫn biểu lộ ra bộ dạng gì cả, ngược lại còn lạnh lùng “Vậy sao, tốn chút thời gian cho bổn vương nàng liền hài lòng?”

      Siết chặt tay, các đốt xương tay liền kêu răng rắc lên, nàng thẳng thắn “Ân, đúng như ngài

      Xong tất cả các nữ nhân bên phải liền thầm cầu phúc cho nàng, hy vọng kiếp sau nàng đầu thai bớt ngu xuẩn chọc giận con sử tử đáng sợ như Độc Thát Tề

      “To gan”, rống lên, đại điện liền trở nên lạnh lẽo, thậm chí tiếng của còn vang dội vọng lại hồi sau mới dứt, tất cả mọi người đều im lặng ai dám lên tiếng cả

      Đối với các nữ nhân của ai là biết hoặc chứng kiến qua, còn đối với các nữ họ liền chấn động đến sợ hãi vì lần đầu diện kiến với vẻ mặt hung tợn của , Hồn cũng sợ đến sửng cả người ra.

      Nhưng tính khí cao ngạo như chim công của nàng đâu dễ bị tiếng bò rống (:))) của đánh bại được chứ, nàng như chim công xòe đuôi “Tiện nam nhân, nhà ngươi có nhất thiết phải rống như bò điên , có biết lỗ tai của bản nương sắp bị ngươi làm thủng”

      “Người đâu, mau nhốt ả tiện nhân này vào ngục tối, chờ bổn vương xét xử sau”, đen nửa mặt mà phân phó hai tên đại hán bắt giam nàng vào ngục tối

      “Vương”, Cơ cả gan liền lên tiếng gọi, rồi quỳ xuống “Tiểu muội còn , tri thức kém kính mong ngài lượng thứ, giơ cao đánh khẽ”

      “Vương” Huyết cũng quỳ rộp xuống xin niệm tình.

      “Nhị tỷ, thất muôi được quỳ trước hạng người như , ta cần, muốn chém muốn giết tùy ý ngươi”, dù bị hai tên đại hán nắm giữ nhưng khẩu khí của nàng thuyên giảm mà càng tăng lượng lên

      “Ngũ muội/Ngũ tỷ” cả hai đồng thanh gọi nàng, nhíu mày ý chỉ kêu nàng cẩn thẩn lời

      “Hai nàng nghe thấy chứ, nàng ta căn bản cần hai nàng xin xỏ dùm nàng ta” Độc Thát Tề lạnh nhạt nhếch mép hờ hững , vừa mới xa nhau có vài canh giờ sao tại liền trở mặt nhận người quen.

      “Vương”, lần này là tất cả nữ cùng quỳ xuống mong lượng thứ “ cần quỳ, muốn giết cứ giết hà tất phải tỏ ra quân tử như vậy, ngươi căn bản là tiểu nhân”, nàng hung hăng , chỉ cần biết mọi người có lòng như vậy là được rồi, còn lại cần thiết nữa, bất chợt nàng cảm thấy đau lòng? Vì sao vậy, vì sao nàng lại đau lòng?

      “Hảo, nàng cầu xin bổn vương lý nào bổn vương làm theo ý chỉ của nàng, người đâu còn lôi nàng ta xuống”, Độc Thát Tề ác nghiệt , nàng liền được họ giải xuống.

      “Còn các nàng đứng lên , các nàng nên tôn trọng tôn chỉ của nàng ta” sau khi Hồn Độc Thát Tề liền tặng cho các nàng nụ cười điên đảo chúng sinh, trở lại bộ dạng hay cười hay của mình, vẫn phong lưu nhàn nhã mà trêu ghẹo các nữ nhân.

      Huyết đổ lệ cho dù cam tâm vẫn đứng lên, bất chợt nàng sảy chân, rất may Mỵ liền vươn tay đỡ nàng ta.

      Ngũ tỷ vì sao tỷ lại ngu xuẩn như vậy, thiên đường có lối tỷ liền bước xuống địa ngục? Chẳng phải tỷ cùng Tây Phong đại ca của tỷ ngoạn khắp nơi sao, vì sao…ô….ô…ô…

      Toàn bộ hành động cùng cử chỉ của Huyết liền lọt vào cặp mắt bán nguyệt thâm thúy của , nhận xét đồng thời tán dương nàng, nhưng khi những lời trong thâm tâm của nàng đều lọt vào tai hai mắt sáng quoắc lên, cả người nồng nặc mùi thuốc súng.

      Thủy Liên hiểu chuyện liền tưởng vì giận chuyện của ả tiện nữ khi nãy mà sinh khí nên õng ẹo “Vương, thỉnh ngài bớt giận, bằng để thần thiếp trừng trị tiện nhân khi nãy rửa mối nhục cho ngài”

      Tất cả mọi người chưa hết bình tâm lại liền nghe được câu của Thủy Liên ai cũng thầm cầu nguyện cho Hồn đợt hai, có ai biết Thủy Liên dựa vào ân sủng của Độc Thát Tề mà ngang tàn phách lối, làm càn, mắt chó xem thường người?

      cần nhìn xa nhìn gần cũng biết nàng ta rất ác độc, những tỳ nữ theo hầu nàng ta chưa đến hai tháng kẻ mất tích vô cớ liền bị hủy dung nhan, tệ hơn nữa là bị chặt chân chặt tay…nghĩ tới đây ai cũng rùng cả mình.

      Ba khắc [1] khắc = 15 phút

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương chín mươi: Dứt khoát
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      Huyết: Tên cũng như người

      ♥♥♥

      tức giận vì sao nàng muốn rời khỏi ? Nàng muốn rời xa đến vậy để đến bên nam nhân khác mà nam nhân kia lại là….lại là…chết tiệt, nàng hảo tàn nhẫn, hảo vô tình, nàng dám đối xử với như vậy?

      đáng hận, bất chợt thâm tâm liền nhói đau đến điếng người.

      Nhưng khi nghe lai rai những tâm của nữ nhân tại đại điện liền hoàn hồn, khi nãy hoàn toàn nghe lọt tai câu nào của Thủy Liên cả cho tới khi mọi suy nghĩ của các nữ nhân lọt vào tai liền nhăn mày.

      Mặt đẹp đẽ sáng sủa như vậy có chỗ nào giống ‘trư’ ?

      Trừ phi là hôn quân, nếu giao nàng cho Thủy Liên đâu, lý do tìm đến Thủy Liên là công phu gường của nàng ta thôi, còn lại mới quan tâm, cho đến hôm nay…. “Được rồi”

      Thấy đại điện nháo nhào cả lên, tiếng bàn tán xôn xao lên tiếng khiến cho mọi người liền trở về trạng thái im lặng, Thủy Liên vẫn như rắn nước xương quấn quanh buông tha “Vương, ngài đồng ý?”

      Bỏ qua câu của nàng lạnh lùng tuyên bố “Từ nay bổn vương cần các nàng hầu hạ nữa, các nàng có thể

      Bất chợt đại điện chìm sâu vào cõi hư , tất cả mọi người liền trơ mắt ra, có kẻ ngoáy ngoáy tai sợ mình tai sạch nghe , người nhéo nhéo má sợ mình nằm mộng.

      “Vương, ngài nhất thiết phải trêu đùa mọi người” dù mặt của Thủy Liên thất sắc tới trắng bệch, nhưng nàng vẫn gượng cười như chuyện gì xảy ra, bình thản mà .

      “Bốp, bốp”, nghe được tiếng vỗ tay của các tỳ nữ thân cận của họ liền bước vào mỗi người đều cầm khay tay cung kính về lại hướng chủ tử của mình cứ như có diễn tập trước vậy, “Các nàng theo hậu hạ ta bấy lâu, có công cũng nên có thưởng vì vậy, các nàng có thể cùng với nô tỳ thiếp thân của các nàng rời khỏi đây ngoài ra số tiền kia đủ cho các nàng sống an nhàn, sung túc cả đời”

      Ngay cả tỳ nữ thân cận của Thủy Liên liền có mặt, chứng tỏ Độc Thát Tề hề bỏ xót ai cả, Thủy Liên liền quỳ xuống, níu giữ chân “Vương, ngài đừng làm thế, ngài thể làm thế”

      Lã chã nước mắt, giọng nghẹn ngào tất cả nữ nhân liền hô oán lên mà cầu xin, ở đây được ăn uống thoải mái an nhàn, ăn xung mặc sướng , về mặt tiền bạc căn bản cần thiết, nhất là dung nhan cùng thân hình của Độc Thát Tề liền khiến cho mọi nữ nhân cam tâm tình nguyện quỳ dưới chân . (==’ mọi người tự hiểu nha)

      Nhếch mép lên “Người đâu, mau lôi họ ”, lộ ra bộ dạng chán chường, thậm chí hờ hững, hề để mắt tới những nữ nhân khóc lóc xin xỏ, dẫu sao người ta : ‘Nhất dạ phu thê, bách dạ ân’ dù đau lòng nhưng ít ra cũng phải luyến tiếc, rất tiếc mọi người nghĩ sai rồi, có cá tánh giống Hồn về mặt ‘nhẫn tâm’ và ‘vô tình’.

      Nhìn thấy Thủy Liên bình thường luôn tỏ ra cao ngạo như chim tước nay liền bị lôi trong bộ dạng thảm bại tất cả nữ liền mát dạ cười thầm

      Duy nhất chỉ có mỗi Huyết là bình thảni, nàng căn bản có trái tim, nàng –nam nhân, nàng chỉ ‘máu’ thôi!

      “Được rồi, còn các tiểu sư muội, các nàng đừng lo sư bá này rất độ lượng các nàng có thể lưu lại hoặc ra , Độc thành luôn hoan nghênh các nàng, nếu như lưu lại tuyệt đối được tới gần Đông Cung ngoại trừ ý chỉ của bổn vương”, xong liền biến mất hắc long tọa, để lại các nữ đờ đẫn hiểu gì cả???

      “Này lẽ Vương – ta còn nữ nhân”, lúc này ra xa khỏi Đông Cung – Sắc mới mạo muội nhận xét về con người của Độc Thát Tề.

      Nghiệt dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lấy Sắc, nàng ta liền cúi đầu khép nép, Ái ve phẩy cây quạt trong tay “Gần đây trào lưu luyến nam thịnh hành”

      Nhăn mày cả bọn đều nghĩ lý nào mãnh nam dũng mãnh như Độc Thát Tề lại nam sủng hơn nữ nhân?

      Mọi người liền lắc đầu xua tan hình ảnh ghê tởm xuất đầu , Mỵ nhún nhún vai nhàng “Hay là Vương – ngài chuyển qua ăn chay?”

      Mọi người liền lộ diện ra khuôn mặt khinh bỉ đầu óc của Mỵ, nàng liền phản bác “Gì chứ, ăn nhiều thịt cũng có lúc ngán ngẩm đổi sang ăn chay thôi!”

      Đúng, loại trừ khả năng này, đến đây Nghiệt yên tâm thở phào nhõm, hy vọng Độc Thát Tề sau khi ‘tu tâm dưỡng tánh’ ngó ngành đến nàng, bất chi bất giác khóe môi liền lên hình cong hoàn mỹ tuyệt sắc.

      “Hay là chỉ độc sủng duy nhất người?” xem sắc mặt của Nghiệt, Cơ lẩm bẩm , dù nhưng cũng đủ cho các nữ nghe hết, Sắc kinh hô lên “ thể nào”

      Cơ hừ lạnh, cười mỉa đời nào mà chịu ăn chay” tới đây Cơ mới để ý tới sắc mặt của Nghiệt, nàng liền giật mình “Cũng có thể….”

      “Được rồi”, Nghiệt rống lên rồi dậm chân mất dạng từ hồi quen biết Độc Thát Tề Nghiệt hoàn toàn thay đổi, những thái độ hành động mà bản tính cũng thay đổi, hầu hết mọi hành động cử chỉ của Độc Thát Tề đều khiến nàng bận tâm đến.

      Nàng thề rằng ai phản bội nàng đều phải chết ngoại trừ các tỷ muội trong giáo phái, nên họ đều rất an phận thủ thường mặc dầu ai cũng có ý với Độc Thát Tề nhưng cũng dám lén ăn vụng sau lưng nàng cả.

      “Hừ, chẳng qua chỉ là nam nhân”, Huyết khinh bỉ ra liền nhận được ánh mắt hung tợn như độc phụ của Mỵ bắn tới, nàng liền cáu kỉnh xoay người : ‘Quân tử chấp kẻ vô tri’, đều quan trọng và cần thiết của nàng giờ là cứu lấy Hồn.

      …..

      Nàng thích trăng hoa hay có nhiều nữ nhân, được, đồng ý với nàng, liền đuổi hết những nữ nhân hầu hạ mấy năm qua hết thương tiếc, chỉ sủng hạnh nàng.

      Còn các tỷ muội của nàng bận tâm đến, căn bản nàng ngu xuẩn hề biết ngoại trừ cái tiểu nương kia ai là tâm với nàng cả, họ đều là những nữ nhân mưu mô, giảo huyệt, tràn đầy mưu kế cùng hiểm.

      Bất quá khi nãy đấu khẩu với nàng, giam giữ nàng, vì muốn nàng chứng kiến cảnh khóc lóc ỷ oi của các nữ nhân kia, mặc khác cũng để nàng thấy được khuôn mặt lạnh lùng của , thực lời hứa nhất thiết phải khoe công cán, kể lễ với nàng!

      Nếu làm thế nàng ôn nhu, dịu dàng đằm thắm, chịu làm hiền thê của hoàn toàn sai lầm!

      Nàng còn khinh thường vào mặt nữa thậm chí xỉ vả , quá tâm tư của tiểu dã miêu cương ngạnh đó rồi, thay vì cho nàng kinh hỷ nên im lặng tìm cách dỗ ngọt nàng tốt hơn.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương chín mươi mốt: nhau như chim liền cánh
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      ♥♥♥

      “Đồ nam nhân thối, xú nam nhân”, trong tù ngục tối tăm có giọng thống hận cực điểm vang lên, cứ lại vài câu này, đủ biết kẻ rủa ‘tên nam nhân thối’ là người ngoan độc, cương ngạnh cỡ nào.

      “Tiện nhân, im miệng ”, đến cả lính canh ngục như cũng phải bực mình vì nàng cứ lải nhải suốt ngày, kẻ mà bị đì vào đây chết cũng vô dụng, căn bản cần phải nịnh nót nên cả gan quát to.

      thong dong liền bị trượt chân, rất may kẻ này kinh công siêu phàm nên có thể chống đỡ tay vào bước tường kịp thời tránh khỏi cảnh ôm lấy đất mẹ linh thiên.

      Nàng hung hăng trừng mắt nhìn tên lính canh ngục trứng thối, rồi tự cuộn mình nằm sấp xuống như con mèo run rẩy, aiz, bộ dạng cực kỳ thảm thương.

      Chỉ cái liếc mắt thôi, hai bên đại hán liền biết ứng xử, nhanh tay bịch miệng của tên lính kia thừa cơ lôi xử lý, bất kỳ ai cũng được xúc phạm người của , đặc biệt là nàng, chỉ có mới có tư cách gọi nàng là ‘tiện nhân’ ngoài ra kẻ nào làm trái lệnh đều – sát. (Sát = giết)

      Lại còn làm xém té và mất mặt, tội càng đáng chết, hừ, thấy được đại giá quanh lâm các lính canh ngục khác liền chật vật quỳ xuống như lại phất tay “Im lặng”, nên họ chỉ biết nghe lời thôi, thấy thủ đoạn làm việc của sao mà khiếp sợ?

      “xột, xoạc, rắc, két”, nhiều tiếng động ồn ào quấy rối giấc ngủ của nàng, nhưng nàng làm sao mà nhận ra có tiếng bước chân tiến tới chứ, liều mình vươn người dậy.

      Vừa đặt chân vào nhăn mày nhìn bộ dạng bi thảm của nàng, làm như ngược đãi hành hạ nàng bằng?

      Mà nàng co rúm như chú mèo mắc mưa tội nghiệp, lòng co quặn lại, liền vươn tay muốn ôm lấy nàng, nào ngờ chưa kịp làm gì nàng lại cho kinh hỷ….. “Buông!”

      Đôi mắt vốn long lanh nước, nay trong đồng tử chỉ chứa đựng ‘thâm thù đại hận’ mà trừng mắt nhìn lấy , nhoẻn môi cười giảo hoạt “Nếu nàng đói bụng, ta có thể ân chuẩn kêu ngự trù nấu ăn cho nàng”

      “Grừ”, hung hăng rầm tiếng, răng ngọc nàng liền bám chặt lấy cánh tay của , mặc giá cò kè đôi tay săn chắc của có ý định buông tha ‘miếng mồi ngon’ trước mặt.

      Nàng thầm nhủ nếu để nàng thêm lần ‘tái kiến’ , nàng cắn chết cho bỏ ghét!

      “Nàng tuổi còn , thể nào mà bị quáng gà sớm như vậy” bị đau thành vấn đề nhịn, nhưng mà nàng tự hành thân đau lòng nha, cho nên lại dùng kế kích tướng hy vọng nàng cắn câu

      Cánh mũi phồng lên phì phò, dù kích nàng, nàng mặc xác , vẫn cứ ngậm lấy ‘mồi ngon’ trước mặt, là tự dâng mình lên miệng hồ ly, tội tình buông tha cho tên trứng thối như , hừ, đáng giận, đáng giận.

      “Aiz”, thở dài, làm bộ làm tịch “Xem ra sau này về già nàng liền phải giống như mấy bà cụ lụ khụ húp cháu còn hàm răng….” chưa hết câu thấy nàng liền buông tay ra.

      Nha! Mất mặt là sao, nhưng vấn đề liên quan tới nhan sắc mới là quan trọng nha, mất nó nàng làm sao kiếm sống?

      Nên trúng kế kích tướng của Độc Chính Vương lúc nào hay, tự cười khổ, thừa cơ hội liền ôm lấy thân thể nàng biến mất trong trung

      Cứ thế mà thời gian trôi qua năm trong năm qua cả hai cứ như chó với mèo cắn xé lẫn nhau, kỳ phùng địch thủ, mặc dù ‘nàng’ sớm thương đối phương do ‘củi gần lửa lâu ngày cũng bén’

      Và cũng do phần cực vô lại có tâm tư y hệt nàng, hai người là cùng loại người nên cực kỳ hiểu ý tứ của đối phương.

      Cho đến nam thứ hai nàng liền hạ sanh ra tiểu nữ hài và đặt tên cho nó ‘Độc Trác Nhi’, tại dù có hài tử đầu lòng nhưng vẫn ai chịu thua ai, thỉnh thoảng đấu võ mồm với nhau, cứ như thể đây chính là thú chơi tao nhã của họ.

      Ta chứng kiến hết mọi chuyện liền cười tới nước mắt cũng chảy ra, cười hì hụt, thiên, có đôi tình nhân nào giống họ ? hề hành động ân ái giống như các cặp tình nhân khác, mặc dầu say đắm đối phương nhưng họ vẫn hề diễn ra cảnh ‘nổi da gà’ kia, họ khôi hài.

      Giờ ta mới biết tính tình kỳ qoặc của ta là do Tư Mã Linh Nhi di truyền đây mà, aiz, vì sao Độc Thát Tề lạnh lùng, mang hơi thở quý tộc bấy nhiêu ta lại ngược lại bấy nhiêu?…ách, phải rồi ta quên mất rằng, ta là …con của Âu Nhã Vỹ…..!!!

      Nhìn xem tỷ tỷ ta….ách, phải là tỷ tỷ của khối thân thể này là đẹp, thông thường các hài tử khác sinh ra nhăn nhó như con khỉ vậy, nhưng mà ‘Độc Trác Nhi’ ngược lại, tròn vo, mập mạp, khi nhắm mắt lại cứ như tiểu thiên xứ ngáy ngủ, lúc nhập nhèm tỉnh lại lộ ra đôi mắt to tròn xinh xắn và khả ái a.

      Thiên, chết cái hài tử này quá, sau này ta và Hạo liệu có….di, ta nghĩ đâu vậy…thôi quên , nhưng mà ta biết lý do gì họ ân ái như vậy sao lại cách xa, vậy cuối cùng vì sao Tư Mã Linh Nhi đến với Âu Nhã Vỹ hạ sanh ta….?

      phải họ nhau tựa như chim liền cánh sao?

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương chín mươi hai: Bị hại
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung


      [​IMG]







      ♥♥♥

      chú ngựa ô bờm nâu to lớn, uy nghiêm phi như vũ bão đường, thân ngựa xuất bóng dáng của tiểu nương, về phần nhan sắc khỏi hỏi đương nhiên là tuyệt mỹ rồi, ngay cả dáng vẻ khi cưỡi ngựa cũng khiến cho kẻ khác say đắm.

      Khi tới tửu lâu <Phúc An Lâu>, thân ảnh kiều mỵ liền nhảy xuống ngựa, đưa dây cương cho tiểu nhị, thấy được khuôn mặt đẹp tựa tiên tử kia lão bàn liền cười như nhặt được tiền “Tiểu Linh, lâu quá gặp ngươi rồi, 2 năm nay du ngoạn liền quên cả bạn như ta?”

      “Ách, An lão bản vậy là sai rồi nha, dù có nhưng vẫn nhớ đến rượu ‘Tử Nguyệt Túy’ của ông đó”, Hồn phúng phính môi cười , nàng với lão bản ở đây quen thân từ sớm vì nàng cùng các tỷ muội thường xuyên ủng hộ quán, vả lại họ biết mặt của nàng, chỉ biết các nàng thích du ngoạn khắp nơi thôi.

      “Hảo, họ ở phòng ‘Thiên 3’ [1] chờ ngươi” An lão bản hớn hở , liền dẫn nàng lên phòng, vừa bước cửa vào nàng nở nụ cười tươi rói “Các tỷ, khỏe” dù vậy nàng vẫn thập phần chột dạ.

      “Ân, ngũ muội, nào lại đây ngồi”, Nghiệt đáp lại lời của nàng, đồng dạng nở ra nụ cười sáng lạn vô cùng thân thiện kéo nàng ngồi xuống ghế.

      Đối diện với các tỷ muội nàng liền cảm thấy thập phần hồi hợp có vài phần quỷ dị nhưng mà nàng vẫn tìm ra là kỳ quái ở chỗ nào?

      “Ngô, ngũ muội, dạo này ngũ muội đến nơi du ngoạn”, Sắc cười híp đôi mắt, mặt rót rượu mặt tươi cười hỏi

      Tiếp nhận rượu, nàng liền nâng ly kính các tỷ rồi nhàn nhạt “Ân, muội đến trung thổ bị cảnh sắc nơi đó hấp dẫn liền đến tận 2 năm”

      Aiz, ra câu này nàng thập phần áy náy, vì làm ra chuyện có lỗi với họ, nàng chỉ biết dối họ là du ngoạn, chất nàng vẫn sống trong Độc thành với Độc Thát Tề.

      “Phải ”, khác xa với nụ cười tươi rói khi nãy là khẩu khí cực kỳ ngoan độc, cùng khuôn mặt biến dạng, thập phần xấu xí lộ diện.

      “Đại tỷ…tỷ…” nhất thời nàng á khẩu, trơ mắt nhìn lấy Nghiệt biến đổi theo thời tiết mà sợ hãi, nàng chưa từng diện kiến qua khuôn mặt của Nghiệt lúc này, bỗng nhiên nàng cảm thấy đầu óc choáng váng nhưng vẫn nhìn lấy họ.

      “Đồ giảo hoạt, dối biết ngượng”, trở mặt Mỵ liền đá gãy chiếc ghế của Hồn, khiến cho thân ảnh như bùn nhão của nàng ngã nhào xuống đất, nhưng nàng vẫn nhìn họ

      Chẳng lẽ họ biết hết?

      “Phải, nếu phải ta tận mắt thấy nhà ngươi ân ân ái với trong Đông cung ta vẫn tin được ngươi ăn lén sau lưng bọn ta”, Nghiệt ác độc nắm chặt cằm nàng mà .

      Nàng từng qua, kẻ nào ăn vụng sau lưng nàng liền nghiêm trị theo quy luật của giaó phái, cho dù là hài tử của sư phụ cũng tuyệt có ngoại lệ.

      “Tỷ…hà…tất…phải…làm…thế….” dù bị bóp chặt khiến cằm nàng nhói đau sinh ra giọng đứt quãng cộng thêm độc dược phát tát khiến nàng thở dốc càng lúc càng khó chịu, như thế nào mà đoán ra đại tỷ cùng mọi người *** hại nàng chứ?

      “Là do ngươi tự chuốc lấy, ngươi có từng xem bọn là tỷ muội hả” Sắc thâm độc hung hăng tát cho nàng bạt tay ‘Bốp’.

      Khóe môi nàng liền đau rát bất giấc xuất lên vẹt máu, nhưng nàng thể hét lên được, nàng đau khổ, nàng sớm đoán trước hay là nàng dự đoán được thủ đoạn tàn độc của họ? Ngay cả tình tỷ muội cũng buông tha?

      Bất chợt nàng ngã nhào xuống, bất tỉnh nhân , Ái liền đập thêm cú vào lưng của nàng “Xú tiện nhân”

      …..

      “Vì sao nhị tỷ lại lâu như thế”, ngồi trong phòng Mỵ sốt ruột hỏi, Ái liền phụ họa “Chẳng lẽ nhị tỷ tính làm phản mật báo cho ‘’ ta?”

      Mím chặt môi Nghiệt đứng phắt lên, bất chợt phòng được bật ra mang theo thân ảnh của Cơ cùng gói ‘bánh tét’ vác bả vai, Cơ cười nhạt “Như thế nào, chẳng phải ta về sao”

      “Hừ, xem ra tỷ còn có lương tâm”, chột dạ, nhưng Ái vẫn vờ hung hăng , liền muốn mở bộc ra khám xét tin tỷ, mau chóng giải quyết nàng ta, nếu để Độc Chính Vương kịp thời giải cứu nguy”

      tới đây sắc mặt ai cũng tối sầm, Cơ liền tùy tiện quăng gói ‘bánh tét’ lớn lên gường rồi châm lên ngọn đèn còn được gọi là thuốc kích dục, cũng được coi là xuân dược, cả bọn liền lui xuống.

      , , hãy đưa ta , ta muốn xem cảnh này, đưa ta , bất chợt linh hồn Hoàng Bá Dạ Sương liền được mang , vẫn như nơi cũ nhưng mà từ sắc trời tối om nay có tia nắng đầu tiên chiếu chói lọi vào phòng.

      , , nàng khóc thảm thiết, bọn họ căn bản phải người, vì sao có thể đối xử với nhau như thế, sao có chà đạp thân thể kẻ khác như vậy? , là bất nhân, là cầm thú, ô…ô…ô….bỏ mặc chuyện Hoàng Bá Dạ Sương khóc lóc thảm thiết….mọi chuyện vẫn cứ diễn như theo kịch bản….

      “Ưm”, ngâm nga vài câu, bàn tay trắng nõn vươn tới ôm lấy vòm ngực cường tráng màu đồng, cứ như thường lệ mỗi buổi sáng nàng rất hay làm nũng với .

      “Rầm” bất chợt cửa phòng bị đá tung ra khiến hai thân ảnh gường nhíu mày, xuất theo sau là rất nhiều thân ảnh đến góp vui

      “Tiện nhân”, chưa kịp phản ứng, nàng vươn người dậy liền bị cú bạt tai thô bạo “Bốp”, “Á”, chỉ kịp la lên, rồi ngã xuống, đầu óc nàng choáng váng, chóng mặt hoa mắt, chẳng những tai ù ù mà còn đau má, khắp người đều đau râm ran.

      Độc Thát Tề hai mắt liền bốc hỏa, sau khi đánh cho Hồn bạt tai mạnh mẽ liền tới đánh chết gian phu, mày kiếm của nam nhân gường nhăn lại, theo phản ứng của kẻ học võ liền vớ tay túm chặt miếng vải che bộ vị cấm các thanh thiếu niên nhìn rồi giao chiến với Độc Thát Tề

      “Uy, ta bị oan”, lên tiếng phản bác khi thấy cừu nhân của mình khá là mạnh, phải, phải là ‘mạnh như trâu’ vậy, căn bản phải là đối thủ tên hắc lãnh diện nam nhân này!

      “Câm miệng”, Độc Thát Tề bị che mù con mắt, rống lên cách thô bạo liền trưởng trưởng vào bả vai của ‘gian phu’ trước mặt, khiến ‘gian phu’ ngã xuống, ho ra ngụm máu

      “Muội giúp chàng”/ “Xoẹt”, trường kiếm rút khỏi vỏ, Nghiệt xong liền xông lên mang đầy thấu hận với tên nam nhân có dung nhan ‘khôi ngôi tuấn tú’.

      Đau đớn khắp toàn thân, – Âu Nhã Vỹ chỉ có thể trơ mắt nhìn binh khí vô tình lạnh lẽo đâm vào yết hầu , đột nhiên từ đâu xuất các sợi vải bao chùm lại, những vải tơ này thượng hạng quý hiếm vô cùng kiếm chém cũng sứt mẻ miếng nào “Chết tiệt”, Nghiệt hống lên, nhìn xem kẻ nào dám phá đám đại của nàng.

      Độc Thát Tề vung ống tay áo đánh đổ cả bức tường yếu ớt chen chắn tầm nhìn của , Tây Phong Âu xuất , vội rút lại *** tơ của mình, quất mạnh vào các tảng đá vô tình rơi xuống mặt đất, liền phi thân lên hòng cứu hai thân ảnh chật vật khốn khổ bên trong.

      “Mơ tưởng”, Độc Thát Tề rầm , chưởng cắt đứt hết các sợi tơ tằm thượng hạng, đảo người Tây Phong Âu liền thành công mang Âu Nhã Vỹ

      ra ông thể lo nổi bản thân đừng là cứu muội muội kết nghĩa của mình, nhưng ông đều đoán ra, vội! Nên chỉ cứu lấy Âu Nhã Vỹ, chúng nữ vội phi thân xuống bắt lấy kẻ ôm ‘gian phu’ tháo chạy

      Độc Thát Tề mím chặt môi liền lôi kéo thân ảnh trần trụi mang theo nhiều ký ấn hạ lạc thân thể mềm mại độc nhất chỉ mình thưởng thức này bị kẻ khác vấy bẩn, khiến thấu hận trời, thấu hận đất, liền biến mất trở về Độc thành xét xử sau.

      Thiên 3 [1] Số phòng, hùi xưa hay đặt như thế lắm ><

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :