1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương tám mươi ba: Bắt đầu mối duyên nợ oan trái
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      Độc Thát Tề
      ♥♥♥

      Mùa thu lạnh lẽo, buồn tẻ nhanh chóng qua, nơi này cứ như được thay bộ áo mới, khác xa với vẻ ảm đạm, u buồn, là khí thoáng mát, ánh mặt trời chiếu chói chang, làn gió thổi qua làm khoan khoái lòng người.

      Nhưng có nơi ánh sáng vươn rãi khắp nơi dù thế vẫn thể làm ấm lòng của nữ tử nằm gường.

      Từ khi bị Độc Thát Tề đánh ngất xỉu trong lăng mộ, nàng được khiêng về đây, chiếu cố tận tình nhưng vẫn có gì có thể đả động vào lòng nàng, có cái gì để làm trái tim nguội trở nên ấm áp .

      Bộ dạng đờ đẫn, đôi mắt vốn mị người nay trở nên vô hồn thủy chung nhìn lên trần nhà, trong nàng cứ giống như người chết vậy.

      Cuối cùng đến ngày….. “Ngũ tỷ, xem muội mua cái gì cho….”/ “Xoảng”, bát chè đậu xanh bát bảo bị đổ xuống, Huyết hoảng loạn, tìm khắp căn phòng, thậm chí lật tung cả gường, tủ áo cũng thấy thân ảnh của Hồn?

      tới, mắt thấy Huyết hoảng hốt cứ như gặp phải đại nạn đổ ập xuống liền hỏi “Thất muội, ngũ muội có chuyện gì sao?” Huyết chỉ vào trong phòng “Ngũ tỷ, ngũ tỷ biến mất rồi!”

      “Chết tiệt” Cơ liền xoay người , căn dặn bọn binh lính truy tìm tung tích của Hồn………….

      Thúc ngựa rời khỏi núi Hắc Phong, nàng liền hướng ngựa về phía Tây, nàng muốn tìm đại ca nàng, chỉ có đại ca nàng mới khiến nàng vui, chỉ có đại ca mới là người san sẻ được bầu tâm của nàng lúc này, ai khác ngoại trừ đại ca mới có thể khiến ký ức nàng bị lãnh quên, phải, đại ca, đại ca, trong đầu nàng chỉ còn biết Tây Phong Âu mà thôi.

      ra nằm hết mấy tháng nay, nàng suy nghĩ rất nhiều, tội lỗi nàng thể giảm bớt, vừa sinh ra nàng nữ, liên quan đến mẫu thân nàng, nàng sai quấy, chỉ cần tìm ra đại ca nàng có thể quên bén mảng ký ức vui này.

      Đúng, chỉ cần có Tây Phong Âu mới giúp được nàng, phút chốc suy nghĩ ngu ngốc, nàng muốn làm ni để chuộc hết mọi tội lỗi bấy lâu nay mẫu thân cùng nàng gây ra.

      Mỗi năm nàng cũng chỉ hút dương khí của hai nam nhân để duy trì sắc đẹp cùng sống, lấy nàng so bì luận võ công hay nội công tâm pháp nàng đều thua họ cả, có lần nàng rất căm hận mẫu thân vì sao lại để nàng đụng vào loại võ công tà môn này? Nàng muốn có mẫu thân tàn nhẫn như vậy!

      Phải, đến bây giờ nàng vẫn thể tha thứ cho mẫu thân vì truyền thụ cái loại tà môn thuật cho nàng, khiến nàng vĩnh viễn cũng có được cuộc sống bình thường, nếu nàng truất phế có khả năng nàng chết, nàng cũng từng thử muốn cai nghiện, nào ngờ đến tháng thứ 7 nàng chịu nổi, xém chút lăn đùng ra chết vì thiếu dương khí.

      Bây giờ trong nàng tràn ngập mâu thuẫn vừa vừa hận, thiên, cuối cùng vì sao lại phải đối đãi với nàng như thế, vì sao, vì sao “Á”

      Chú ngựa cũng chịu nổi phát tiết của nàng mông của nó, nên hất nàng xuống đất liền bỏ chủ mà ….

      Nơi đại mạc mênh mong, chỉ còn mỗi thân ảnh gầy gò mềm mỏng của Hồn như oan hồn dấp dưỡng lang thang, dù có phải bò hay chết nàng cũng để tâm, nàng sinh ra là thích ngược thân, thà làm cho bản thân mình đau phế tâm can còn hơn là để loại cốt nhục tình thương này hành hạ.

      Nữ nhân chết tiệt này, nàng muốn tự hành xác tới chết sao!

      Được, chiều nàng, để cho nàng chết nơi đại mạc mênh mông này, cho nàng chừa cái thói tự dày vò bản thân mình, vốn nghĩ cho nàng yên tĩnh vài ba tháng nàng sớm khỏi, nào ngờ nàng còn suy nghĩ tìm lấy cái chết, là nữ nhân ngu xuẩn.

      Nhưng khi thấy được tỏ ra khó chịu, đau đớn?

      Lòng lại mềm nhũn , vốn muốn xoay người ra mặc kệ nàng tự sinh tự diệt, nhưng lại nỡ, thở dài, liền xốc nàng từ trong lớp đất cát muốn vùi lấp thân ảnh mảnh khảng của nàng lên.

      Kiếp trước nợ nàng , kiếp này phải trả chăng? Nàng là sao chổi đời mà!

      muốn quan tâm nàng, ngược lại liền nhớ nhung, đêm nào cũng lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng chìm vào giấc mơ mới yên tâm rời

      Chỉ có khi nàng ngủ mới lên hình hài của tiểu nương cần được sưởi ấm cần được nâng niu, cần được chiều chuộng, vì sao nàng lại thích tỏ ra quật cường trong khi tâm của nàng lại mềm mỏng, nhu nhược?

      Ôm lấy thân ảnh của nàng quay về phòng của , liền thoát hết y của nàng muốn giúp nàng tẩy rửa bụi bậm người….thiên, làm sao có thể quên nàng là nữ nhân mà là cái loại nữ nhân khiến kẻ khác bùng nổ vì dục vọng chứ?

      Ngắm nhìn thân ngọc lộ liễu xích lõa của nàng bụng của truyền tới luồn nóng “Chết tiệt”, rống lên xoay người ra , tránh cho mình biến thành tiểu nhân, nhân lúc người ta gặp nạn mà chiếm tiện nghi.

      “Ư….” Bất chợt thân mình rung lên trận, cắn chặt răng, trở lại ngồi ngay ngắn mép gường, liền vươn tay sờ lấy trán của nàng “Mẹ khiếp” hống lên, như thế nào mà nàng bị sốt cao đến vậy mà để ý?

      Thôi đành làm Liễu Hạ Huệ lần, hảo hảo giúp nàng lau chùi thân thể, vốn dĩ muốn kiếm vài tỳ nữ giúp đỡ nàng, như mà….nghĩ lại, muốn đích thân giúp nàng hơn…><

      “Tiểu tổ tông của ta, nàng rất phiền phức”, vừa vừa lau người giúp nàng, đổi lại là lúc trước bổ nhào lên ăn sạch lấy nàng rồi, là người vô tâm bao giờ để ý cảm nhận của nữ nhân dưới thân thể , ngờ chỉ có thể ngắm mà ‘ăn’ được a.

      Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm nhận được có kẻ ngắm rủa nàng, nàng rất muốn mắng lại, nhưng mà cả người nàng nóng bừng bừng, mềm nhũn ra, đôi mắt nặng ngàn cân, cái miệng cũng mở được, đành để cái người xấu xa kia chữi rủa.

      Đột nhiên nàng lại cảm thấy khoan khoái cả người, người nàng như bay bổng thiên đường…..như thể nào mà nàng lên thiên đường rồi…….

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương tám mươi bốn: Bỡn cợt nhau
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      ♥♥♥

      Tiếng chim hót líu lo ngoài kia, bên phòng lớn hoàn toàn ngăn chặn được những tạp bên ngoài, chiếc gường lớn bằng cẩm thạch lạnh lẽo kia bình thường vẫn độc lai độc vãn, như thể nào biến thành gường đôi cho đôi nam nữ xích lõa gường?

      Như thường thức nàng liền vươn người dậy, ngáp cái lớn và hề có ý tứ, để ý đến hoàn cảnh, liền xoay người xuống gường, xỏ hài vào chân như thừơng lệ, di, như thế nào mà có???

      Mắt nhắm mắt mở nhìn xuống đất, đôi hài nam to lớn có viền vàng để làm hình nền, hoa văn rất quen mắt, nếu kết hợp với bộ áo nhất định rất đẹp, sao nàng nhớ ra là chủ nhân của đôi hài này là ai nhỉ??? :))

      Từ lúc nàng vươn người đứng dậy, mở mắt ra nhìn lấy từng động tác của nàng, phải đau khổ nhịn cười vì nàng rất khôi hài, đôi mắt xinh đẹp muốn mở ra, cứ nhắm mắt tùy tiện vớ lại món đồ nào đó mà phát ra xung quanh có gì khác sao?

      Nghĩ tới đây khóe mắt nàng giật giật liên hồi, mặt đẹp méo phân nửa, nếu hài ở đây lý nào là người ở đây, trừ phi…..cắn chặt môi nàng liền giật lấy tấm chăn, nhưng nào ngờ tấm chăn bị người kia giật lại “Có kẻ nào lại bá đạo như nàng, ở nhờ phòng của bổn vương lại tranh giành đồ với bổn vương, hử” (>^<)

      phải độ lượng nhường cho nàng như có thói quen khi ngủ phải xích lõa, vả lại thân thể mỹ miều so với hôm qua càng sống động càng tuyệt đẹp như vậy, làm sao để nàng che tuyệt đẹp của nàng như vậy?

      Giọng chứa đầy hàm ý trêu ghẹo, nàng liền giật bắn mình, hít ngụm khí, liền vươn tay giật lấy tấm màn sa kế bên gường để che chắn thân thể lõa lỗ của nàng “Thất lễ”

      Mắt ngắm nhìn nàng ra , thấy bộ dạng này của nàng trêu chọc nàng chẳng phải quá có lỗi với bản thân của quá, liền buông lời “Như thế nào mà có kẻ vô ơn bạc nghĩa như nàng?”

      Vốn dĩ định vớ tay lấy quần áo mắc giá áo cao chừng ba thước, chưa kịp lấy mũi tên vô hình đâm vào ngực nàng, thân ảnh bận rộn liền cứng ngắt, cuối cùng nam nhân này muốn làm gì?

      Thở dài nàng “Nguyên lai là thế, là cảm tạ lòng tốt cùng hảo ý của Vương vì cho tiểu nữ ‘ở nhờ’!”

      Dù nàng cũng xoay đầu lại nhìn , đối diện với , khiến có chút bực tức, nhưng nhìn bóng lưng của nàng trần trụi lại trắng nõn nà như thế khiến có chút hối tiếc, vì sao hôm qua hảo hảo tận hưởng nàng?

      Nhưng khi nghe được cái khẩu khí hề biết ơn kia biết nàng ‘chán ghét’ !

      Vì sao nàng lại ghét ? Hay là vì tùy tiện thoát y của nàng? Nếu thoát y nàng làm sao khỏi bệnh và đứng ở đây chuyện với được?

      Hay giận đồng gường cộng chẩm với nàng? Nhưng ràng đây là gường nha! ( này nhen quá, làm quân tử làm cho chót vì sao lại tính toán chi ly như vậy?)

      đồng ý san sẻ gường cho nàng đó là phần phước của nàng rồi, như thế nào mà mặt nàng lại tỏ ra chán ghét cực điểm?

      phải mới mất ngủ đêm mà nhan sắc lụy tàn thu hút được ánh nhìn của nàng? (Nguyên lai này thích tự sướng)

      Trong lúc suy nghĩ nàng nhanh chóng mặc quần áo cách nhanh nhất có thể, vì nàng cảm nhận nơi này rất lạnh, rất quỷ dị, nhất là cái nam nhân trần nửa người gường, phi thường nguy hiểm!

      “Như thế nào chào hỏi tiếng, vội ra ” khi nàng muốn mở cửa thân ảnh kề sát nàng lúc nào ai hay, và còn buông lời giễu cợt nàng?

      tay đóng lại cánh cửa, tay kia chống trước người nàng, nàng cảm nhận được luồn khí nóng xen kẽ luồn khí lạnh thâm nhập vào da thịt nàng khiến nàng run rẩy đến độ dám nhìn thẳng vào đôi mắt bán nguyệt hại dân hại nước của , nhún nhún vai, bắt chước như các tỳ nữ của nàng liền “Thỉnh an Vương, chúc Vương vạn thọ vô cương”

      “Rất tiếc, chưa tới ngày thọ thần của ta”, hảo tâm nhắc nhở nàng cái câu đó! Chẳng phải kẻ phàm trần luôn dùng trong dịp thọ thần kẻ khác mà chúc tụng sao? Vả lại thích kẻ khác nịnh nót!

      Nuốt nuốt nước miếng, cắn chặt răng, đầu vẫn cúi thấp tận ngực “Thế Vương muốn tiểu nữ phải làm thế nào”, cái này cũng được, cái kia cũng được, ruốt cục là muốn nàng phải làm sao a a a.

      Nhếch mép lên cười cách giảo hoạt, nâng cằm nàng “Nàng khinh miệt ta”

      Cả thân ảnh nàng lùi về tận sau cánh cửa, dán chặt cánh cửa, mày liễu nhướn cả lên, miệng há hốc nhìn , vừa bị hành động của làm cho hoảng sợ, lời của càng làm nàng kinh hách.

      Nàng làm sao mà dám kinh miệt ? Nha, bỡn nàng quá trớn rồi!

      Nhìn thấy loại phản ứng né tránh của nàng thực vui, trong lòng dâng trào lên đau nhói khó tả, nhưng khi đôi mắt to tròn đen đáy như hắc trân châu thượng hạng nhìn thẳng vào mặt lại muốn cười, vì sao nàng có thể trưng bày cái bộ dạng ‘quỷ khốc thần sầu’ này cho thấy?

      Sau hồi nàng liền cụp mí mắt xuống, thanh thanh họng “Vương, tiểu nữ chẳng qua chỉ là tiểu sư đồ nho , nào dám khinh miệt ngài! Tiểu nữ ngưỡng mộ ngài còn kịp”

      Dù nàng nịnh nót nhưng vẫn tìm được chút ‘ ’ trong cái câu của nàng, bạc môi khẽ nhếch lên “Phải ?”

      Chỉ bằng câu này cũng khiến cho nàng chột dạ thôi, ước gì cánh cửa này có thể di động, để nàng tránh cái khí quỷ dị này, bất chợt ngay cả hơi thở và mùi hương người nàng đều hấp thụ được và cảm nhận được

      Người nàng bắt đầu nóng lên, lớp mồ hôi mỏng tích tụ lại trán, thêm lần cắn chặt răng nàng liền “Thiên chân vạn xác, nếu đắc tội ngài, thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu nữ con đường sống”

      “Chúng ta có quan hệ sư bá sư đồ với nhau, như thể nào mà bổn sư bá lại có thể giết chết sư đồ của mình? vả lại….vả lại…..” càng thanh càng thấp , liền ghé sát vào tai nàng thào “Tiểu sư đồ lại là đại mỹ nhân, như thế nào mà sư bá nỡ lòng sát hại nàng?”

      Khí nóng được thổi vào tai nàng, thêm lời thập phần ái muội, bất chợt mặt nàng xuất rặng mây đỏ, khiến cho nàng càng thêm xấu hổ, hít thở thông “Nếu Vương có ý định tha cho tiểu nữ làm phiền ngài hãy tránh ra và để tiểu nữ ra

      “Còn miệt thị bổn vương, tất cả đều là dối”, bất chợt rống lên, nàng liền cắn chặt môi của mình, rưng rưng mắt nhìn , nàng hiểu vì sao đứng trước mặt của đại nam nhân này có thể lộ ra sợ hãi như vậy, làm nàng ‘sợ’.

      phi thường vui khi thấy nàng muốn rời ra hết lần này đến lần khác, cho đến khi diện kiến khuôn mặt khả ái của nàng, đôi mắt to ngập nước, biết từ lúc nào lòng mềm nhũn ra, ngón cái áp vào da mặt quẹt nước mắt của nàng cách ôn nhu.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương tám mươi năm: Đồ vô sỉ
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      ♥♥♥

      Bất chợt khuôn mặt nàng có dấu hiệu biến đổi lớn đến ai ngờ tới, tình huống lãng mạn hoàn toàn bị cắt đứt tại đây “Cút” Đôi mắt kiên quyết, thanh giọng nàng lạnh lùng hất bỏ bàn tay to lớn kia mà .

      bị nàng hù đến sửng cả mình mẩy, như thế nào mà sắc mặt nàng có thể thay đổi cách chóng mặt đến như vậy?

      Xoay người , mái tóc dài hất vào mặt vươn tay mở cánh cửa, di, như thế nào mà bước ra được?

      Nguyên lai là do hai bàn tay cứng như gọng sắt từ lúc nào quấn ở thắt lưng nàng, làm cho nàng có thể mở cửa được, nhưng ra được.

      bá đạo của nam nhân này khiến cho nàng giận điếng người, từ nàng ngoan cố cứng đầu, muốn cái gì phải có bằng được cái đó, trời sinh nàng ra có khí chất nữ vương thích độc lai độc vãn, thích sống gò bó, bị kẻ khác chói buộc.

      muốn buông tay từ bỏ cho đến khi nàng lộ ra bản chất hung tàn của mình, tính nàng là nữ nhân đầu tiên thương , chỉ tính cá tính mạnh mẽ của nàng thu hút , chưa từng có nữ nhân nào dám đối xử với như vậy, tôn nghiêm của nam nhân bị hủy trong tay nàng!

      Vốn dĩ từng thề rằng nếu gặp lại nàng lần hai buông tha cho đến khi lần thứ hai gặp nàng trong lăng mộ của sư muội, mới biết nguyên lai nàng chính là ái nữ của nàng ta.

      thích trò chơi nhìn bóng nhớ người, tôn trọng nàng muốn nàng biết nàng chính là kẻ ‘thay thế’ cho tiểu sư muội của , vì thế hề muốn đụng vào nàng, chỉ thầm theo dõi nàng, bảo hộ nàng, trong phút chốc ngu ngốc tự suy nghĩ, từ khi nào mà đổi nghề làm thần bảo hộ?

      biết từ khi đó còn là , tâm hoàn toàn thuộc về duy nhất chỉ mình nàng mà thôi!

      Cá tính của nàng giống tiểu sư muội của , nhu mỳ, thùy mị, có lẽ nàng giống phụ thân nàng Thần Hầu Nguyên Lập cố chấp và cương ngạnh!

      Có lẽ vì khá giống với phụ thân mình nên nàng bị mẫu thân ghét bỏ, ai biết bí mật của chính là có thể đọc ra suy nghĩ có kẻ khác, đọc được thông qua suy nghĩ của Thiên Tình, suy nghĩ của tất cả mọi người đều biết ngoại trừ nàng – Hồn

      đọc được suy nghĩ của nàng mà sinh ra hứng thú, chỉ vì biết ngay ánh nhìn đầu tiên, thầm nàng, nàng lúc nào hay……

      “Buông”, hít ngụm khí lạnh, nàng nghiến răng nghiến lợi chậm rãi phun ra chữ

      Nếu nàng đến vậy, vì sao phải buông tay? Khóe môi tà nghễ nhếch lên, thào sau gáy tai của nàng “Nếu buông?”

      Nàng giận đến độ mình mẩy run liên hồi, bàn tay bé nắm chặt thành quyền, miêu trảo bắt đầu càn gỡ cào lấy tay , phát đằng sau kẻ vô lại kia dám cười nàng, nàng càng phát hỏa, đẩy ra nhưng đẩy được, ngược lại còn hại thân mình.

      “Á”, bị đảo vòng, nàng nằm chọn trong vòm ngực rắn chắc của “Mới thế lưu luyến bổn vương sao?”

      Giọng tràn ngập ái muội, nàng cắn môi “Đồ vô sỉ, mặt dày, vô lại” ai thèm lưu luyến cái kẻ bá đạo, gian manh như ta cơ chứ!

      Nhếch mép cười cách tà mị, nụ cười đủ điên đảo chúng sinh “Nếu vô sỉ, mặt dày làm sao có thể ‘chơi’ cùng dã mỹ nhân?”

      Bất chợt mặt nàng nóng bừng bừng, nàng đẩy ra được đành phải ngoan ngoãn cho ôm, vì lấy trình độ võ công nàng so bì cùng nàng hoàn toàn thảm bại, thậm chí còn tổn thương về da thịt, chuyện hại mình như vậy nàng mới làm!

      Thấy nàng giãy giụa hồi liền ngoan ngoãn tựa vào người như sủng vật có cảm giác vui sướng, cho tới khi nghe được câu của nàng “Vương, cầu mong ngài hãy buông tha cho tiểu nữ”

      thể”, bá đạo tuyên bố, ngước mắt lên nhìn lấy khuôn mặt hại dân hại nước của nàng “Kiếp sau nguyện làm trâu làm bò cho ngài để đền đáp lại ơn đức cứu mạng của tiểu nữ, vì thế….”

      cho phép ai cự tuyệt , nhất là – nàng, vì thế nên mơ mộng hảo huyền rời khỏi , để mặc nàng lải nhải, liền hạ xuống môi nàng nụ hôn mãnh liệt.

      Vốn dĩ muốn trừng phạt nàng nhưng khi đụng chạm tới thân thể huyền nhuyễn của nàng liền muốn buông, thiên, ra ngoại trừ xinh đẹp nàng còn có cơ thể mê chết vạn nam nhân, mặc dù hôm qua biết ngờ khi thử nàng lại có lực hấp dẫn lớn đến như vậy.

      luồn điện từ đâu xuyên tới, làm mình mẩy nàng run hồi, nghĩ tới tên nam nhân này có thể hôn nàng? Dựa vào mình là chủ nhân của thành trì này có thể bá đạo chiếm tiện nghi của nàng, còn ăn đậu hủ của nàng?

      dễ đâu!

      Mày kiếm nhăn lại, buông môi của nàng ra “Dám cắn ta!” nữ nhân này là to gan tày trời, từ chối thôi , còn dám cắn , nếu dung nhan bị tổn hại sao đây, nàng có đền nổi ? ( ==’’ )

      Nghe giọng của nàng biết nổi điên lên, đôi mắt bán nguyệt nheo lại, bộ dạng hung tợn như hổ báo, sẵn sàng cắn chết nàng bất cứ lúc nào, xoay người nàng liền nhắm thẳng ngay cửa mà chạy.

      “Á” bàn tay của thêm lần túm chặt lấy thắt lưng của nàng, vội quăng nàng lên gường ngọc được phủ lớp gấm mềm mại, chính cũng leo lên và đè nàng xuống cho phép nàng cự tuyệt ta”

      “Ta với ngươi đích thị chỉ gặp mặt hai ba lần, ngươi thể làm vậy với ta được”, nằm gường , ở cái loại tư thế ái muội này khiến nàng sợ hãi chập, liền nghẹn ngào .

      “Chỉ riêng nàng thôi, còn ta ngày nào cũng gặp nàng”, thành khai hết mọi chuyện cho nàng nghe, chính xác là nàng gặp mới hai ba lần khi nàng mở mắt, lúc nàng nhắm mắt nàng biết có người luôn thầm theo dõi giấc ngủ của nàng sao?

      Đến đây nàng liền giật mình, làm thế nào mà nàng quên được có mấy đêm nàng nằm ác mộng khi muốn thức giấc vớ được đồ vật ấm áp bây giờ nàng mới nhận ra đó là tay của , thiên, căn bản là đồ bỉ ổi “Hạ lưu”

      “Ân, ta hạ lưu, ta đê tiện, ta cũng chưa thừa nhận ta là chính nhân quân tử, ta chính là gian manh vô lại” sờ sờ lấy khuôn mặt trắng nõn mượt mà của nàng, tựa như trêu ghẹo, tà nghễ buông miệng

      “Ngươi…” căn bản phải là người, làm sao có thể thẳng thắn tới vậy, làm cho nàng á khẩu biết như thế nào với .

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương tám mươi sáu: Đàm phán thất bại
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      ♥♥♥



      “Cầu xin ngươi, nữ nhân nhà ngươi thiếu, nhất thiết phải là ta, mặc dù ta biết ta có chút nhan sắc ( ==’ ) nhưng mà các nàng so bì với ta như phượng hoàng so sánh với chim tước” lệ vươn vấn gò má, giọng có chút nghẹn ngào thốt nên lời.

      Như thế nào mà nàng khóc? Nàng khóc là do nàng chịu nổi cá tánh của cái tên đại nam nhân này, nàng chán ghét , cách hành xử của ngang ngược và bá đạo, nàng thích!

      “Đối với ta, nàng luôn mỹ lệ nhất, ta cần họ, ta chỉ cần nàng, bởi vì ta nàng, hãy làm nữ nhân của ta”, đối mặt với nài nỉ của nàng, bận tâm đến, chỉ muốn có nàng, tin có thể làm nàng hạnh phúc!

      Câu này khiến cho nàng bị chấn động, nhưng dần dần chuyển biến thành – chán ghét hơn, ân, chán ghét cực điểm, cười mỉa nàng liền “Mọi nữ nhân gường ngài, ngài liền dụ ngọt họ bằng cách này”

      “Nàng là người đầu tiên”, đè nén tức giận khi thấy nàng khinh thường , dẫu sau truy nữ nhân là phải mặt dày, vô sỉ, mà nàng chính là người đầu tiên ở gường dám lý luận với và cũng là người ’, nếu là kẻ khác lưu tình ‘ăn’ lấy bạn tình của mình từ đời nào rồi.

      Khẩu khí của ràng chắc như đinh đóng cột, từ trong đôi mâu của nàng nhìn thấy ngoài trân thành còn có – dục vọng!

      “Nhưng ta thích ngài” nàng lạnh lùng , đôi mắt vô hồn cách mong lung, chỉ cầu xin buông tha nàng đây chính là ân điển lớn nhất ban cho nàng.

      “Nhưng ta thích nàng”, phản bác lại lời nàng, tuyệt cho nàng rời , cũng cho nàng nam nhân khác, nàng phải là của , mặc kệ tất cả

      “Ngươi thể ăn ngang ngược như vậy, ngươi lo đến cảm nhận của ta, ngươi chỉ thích thân thể ta” cắn chặt răng, nàng chậm rãi , giọng nàng run run.

      Đôi mắt to tròn long lanh, thân thể mềm mại của nàng run rẩy, tiếng mỹ lệ kiều của nàng liền biến thành loại xuân dược thúc đẩy , ấn hạ xuống cổ của nàng “Nam nữ nhau nhất thiết bằng lời , mà chính là giao hoan gường, ta tin nếu nàng thử qua, nàng mến ta”

      Trợn mắt lên nhìn “Ngừng, ta muốn quản, ngươi là con ngựa đực, ta ghét ngươi”, nàng vùng vẫy đẩy ra, liền chạy xuống gường, nào ngờ chỉ vài ba bước nàng liền bị tóm cổ về.

      Mặc kệ, quản, vốn dĩ muốn hảo hảo thương nàng, lý luận cùng nàng trút hết bầu tâm của mình, dỗ ngọt nàng, cưng chiều nàng thế mà nàng lại làm thất vọng, nam nhân nhẫn nhịn tới cực điểm căn bản thèm quản nữ nhân kia có trao tim cho hay mà nhất quyết đòi lấy cho bằng được.

      Nhìn thấy cảnh này ta liền quay mặt ra , hôm nay ta mới có dịp diện kiến kẻ so với đại ca ta còn bá đạo, còn hung ác gấp trăm lần, bất chợt lại có ngọn lốc xoáy vô hình hút ta vào trong đó…..

      Tiếng khóc thút thít của nữ tử làm cho kẻ nghe thấy cũng phải tiếc thương, nàng vùi mặt vào gối khóc thảm thương, cứ như vừa trải qua cực hình hay ô nhục?

      Tất cả đều phản bội nàng, ngay cả thân thể cùng lý trí của nàng đều phản bội nàng, vì sao nàng có thể cảm thấy vui vẻ khi cùng …chứ….ô…ô…ô…

      Cánh cửa to lớn bật ra, mùi hương thơm mát xộc vào mũi nàng mang theo thân ảnh to lớn khiến nàng giật mình, liền cuộn người vào chăn.

      “Linh nhi”, hiểu từ khi nào mà ngồi kế bên mép gường, vươn tay sờ lấy thân ảnh run rẩy của nàng.

      Nàng trả lời , vẫn vùi mặt vào chăn mà khóc lóc, liền xốc chăn nàng lên, bắt gặp bộ dạng thảm hại của nàng mày kiếm nhăn lại, thấy ghét mà chỉ thương tiếc

      Đổi lại là những nữ nhân phục tùng phanh thây ra thành tám khúc từ đời nào rồi, nàng khác với họ, nàng khóc làm cho liền nhói đau đến thương tâm vì nàng!

      Lên gường với cực hình sao? Từ khi nào mà hết sức quyến rũ nữ nhân như vậy? Khiến cho bạn tình khóc vì sao? (Sai rồi ơi :)) )

      “Linh nhi, ngoan, khóc”, liền dỗ dàng nàng khóc đến sống đến chết.

      khóc mới lạ, nàng hận bản thân nàng, ô…ô…ô…, thấy nàng chỉ biết khóc luống cuống tay chân biết làm cách nào để dỗ dàng nàng….

      ……..

      “Uy, mấy ngày nay Vương của các ngươi ở nơi nào”, thanh thanh cổ họng, Nghiệt liền níu kéo tiểu nô tỳ lại hỏi

      Tiểu nô tỳ sợ đến đầu cúi xuống tận ngực, nhưng vẫn bình thản cung kính trả lời “Thưa tiểu thơ, chúng nô tỳ chỉ là thuộc hạ nhoi thể biết được hành tung của chủ tử”

      “Đồ phế vật, cút ”, Nghiệt hung hăng quát khi câu trả lời hợp ý với nàng ta, tiểu nô tỳ quỳ rộp xuống đất nghe vậy liền chạy trối chết, ra nếu ai hầu hạ việc mục dục canh y [1] của chủ tử biết thôi…nhưng mà có cho họ 10 lá gan họ cũng ăn bừa bãi.

      Trong lúc Nghiệt buồn bã đến nhàm chán tại Đông cung, căn phòng to lớn, mọi vật đều là đồ thượng hạng, là trân bảo hiếm có thế gian đều được trưng bày tại đây, cũng có hai kẻ cùng nhau cò kè mặc giá.

      “Ăn” thanh lạnh lẽo đến mức kẻ khác phải rùng rợn vang lên, đáp trả lại là tiếng hừ kèm theo tính khí kiêu ngạo như nữ vương của Hồn.

      “Nữ nhân nhà ngươi nhất thiết phải chọc giận bổn vương?” khuôn mặt tuấn duật mị người của Độc Thát Tề đen hết phân nửa, hằng giọng .

      Ngoảnh mặt sang bên, nàng giận dỗi “Bắt nhốt dân nữ nhà lành là điều ra thể thống gì cả, nhất thiết phải nghe lệnh ngươi”

      “Nàng còn là dân nữ nhà lành, nàng là – nữ nhân của bổn vương”, giọng chắc như đinh đóng cột, kiên quyết .

      “Ngươi là đồ vô lại”, nàng tức giận đến đứng phắt lên trừng mắt với , nhoẻn môi cười cách giảo hoạt, bàn tay thon dài cầm chặt cằm nàng “Ta là nam nhân của ngươi, nhất thiết phải tự xỉ nhục bản thân nàng như vậy”

      Nàng gọi là đồ vô lại, thân nàng làm nữ nhân của đồ vô lại vậy nàng…..hiểu ra ý của câu này, nàng giận tới độ tím mặt, hít thở thông liền ngồi xuống ghế, nếu nàng ngất lịm vì tên tiện nam này.

      Mục dục canh y [1] là tắm

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương tám mươi bảy: Lý do ta thích ngươi
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      ♥♥♥



      Ngực nàng phập phồng vì sinh khí khiến nàng nuốt trôi, má ửng hồng lên vì giận dỗi, thấy nàng tức giận cũng kiều mỵ như vậy chết bộ dạng này của nàng, sống hơn 2 thế kỷ nàng chẳng qua chỉ là hạng xoàng thôi, làm sao mà đấu lại được ?


      lắc đầu, nhân lúc nàng để ý liền kéo thân ảnh của nàng ngồi lên đùi , ghì chặt nàng cho nàng cơ hội phản kháng “Linh nhi, cho dù sinh khí cũng nên ăn chút gì , hết 4 ngày 3 đêm muội có nuốt thứ gì vào bụng rồi, dù muội muốn sinh khí, nhưng cũng phải đắp đầy bụng mới có hơi sức để sinh khí chứ!”

      Cắn chặt môi nàng phun ra câu “Ngươi, như thế nào mà tốt bụng như vậy?”

      cười khổ “Nàng là nữ nhân của ta đương nhiên ta phải hảo hảo chiếu cố nàng”

      “Phải ”, giọng tràn đầy nghi hoặc, đồng tử sắc bén nhìn lấy , nụ cười đủ điên đảo chúng sinh, “Ân”

      Thiên, nếu bây giờ có sấm sét hãy đánh chết cái tên ôn dịch sau lưng nàng , như thế nào dối mà ngượng miệng! “Đồ chết giẫm, ngươi chỉ thân thể ta thôi, thả ta ra ta liền tự ăn”

      “Tình chỉ ngắm nhìn nhau là đủ no, đôi khi mọi việc cũng phải nhờ giao hoan để xác định, và ta khẳng định nàng….” chưa hết nàng ban tặng cánh gà để ngăn chặn miệng thối của , mà là vương của thành trì sao?

      Xuất khẩu: trái câu ‘nữ nhân’ phải câu ‘giao hoan’?

      “Đa tạ lão bà hảo hảo chiếu cố”, nhún nhún vai , liền ăn miếng cánh gà cách ngon lành trước mặt nàng.

      Nàng liền hít ngụm khí trong lành, nếu nàng sợ nàng đoạn khí mà chết mất, cái tên nam nhân chó má này như thế nào mà da mặt dày như da trâu, lại bá đạo và thích quyền gia trưởng?

      Để tránh cho mình đoạn khí mà chết ‘im lặng là vàng’……

      Thấy nàng ngoan cố như vậy hết cách rồi “Bộp, bộp”, nàng trưng đôi mắt to tròn no nước, hung dữ nhìn , nhún nhún vai cười tươi rói “Là do nàng ép ta”

      Như thế nào mà lại điểm huyệt nàng? Nàng tức đến độ muốn giết chết tên nam nhân trước mặt, nếu mắt có thể phun ra lửa đầu tiên nàng thiêu chết , để ở trần gian chỉ tổ hại dân hại nước

      Sau khi thấy nàng ngoan ngoãn nhúc nhích, lải nhải thấy thoải mái!

      Nhưng mà nàng còn ăn cơm lấy đâu hơi sức để cùng đấu khẩu? Cùng ‘răng long đầu bạc’? Ưm chỉ vì lợi ích chi ngày tháng sau này liền từng muỗi từng muỗi đút cho nàng ăn.

      Ăn tới khi cơm thừa canh cặn, hài lòng nhìn tiểu vật ưa dối no căng bụng liền lập tức giải tất cả đại huyệt của nàng “Ô….ngươi là đồ ác độc…ngươi…ô…ô…”

      Nhếp méch cười cách thoải mái, ôm lấy thân ảnh huyền nhuyễn của nàng “Lão bà của ta như thế nào rồi ăn no rồi liền có đủ sức khỏe đánh lão công?”

      Nàng chán ghét bản thân nàng, vì sao có thể tự phản bội mình chứ, cái thân thể này cứ như phải của nàng, vì sao có thể ăn cách ngon lành trước mặt chứ? Lại còn háo ăn như quỷ đói đầu thai vậy, ăn hết tất cả thức ăn bàn…ô…ô… (Sợ mất mặt ấy mà :)))

      ra có gì khó hiểu, người nhẫn nhịn tới cực điểm liền bộc phát, cũng như việc nhịn ăn, nay cơm ngon dâng tận miệng làm sao có thể khước từ?

      “Ai là lão bà của ngươi, ai cho phép nhà ngươi xưng hô như vậy?” phát tiết xong nàng liền tiếng tính sổ với , cộc cằn thô lỗ

      “Bằng việc là – nam nhân của nàng”, xuôn miệng trả lời trơn tru, cắn chặt môi đẹp rồi sau đó thở dài “Ngươi biết vì sao mà ta thích ở chung chỗ với ngươi?”

      “Nàng , lão công này làm sao biết?” đôi mắt bán nguyệt mở to ra, sẵn sàng lắng nghe nàng , quả biết nguyên do nàng ghét , thích làm ‘nữ nhân’ của .

      dựa vào diện mạo của , dấp dáng của có nữ nhân nào mà cuồng si cả, cho dù phải là chủ nhân của thành, giàu sang hơn cả bậc vua chúa, nhưng chỉ cần lấy diện mạo này sợ chết đói ngoài đường. (ồh ý là có thể là zaj… để sống ấy mà[​IMG])

      Nàng là người đầu tiên khước từ !

      Vì sao đọc thấu được suy nghĩ của nàng? Trong khi có thể đoán hết tâm tư của toàn thảy nữ nhân duy nhất mình nàng hiểu? Thực hiểu!

      Hít ngụm khí lạnh, nàng ra quan điểm “Nam nhân mà ‘đẹp’ chính là tai hoạ, nam nhân có ‘nhiều tiền’ cũng là tai họa, nam nhân ‘phong lưu’ lại càng là tai hoạ, vừa đẹp vừa có tiền vừa phong lưu chính là tai hoạ nhất trong tai hoạ, tại Vương –ngài biết vì sao ta khước từ ngài”

      ra nam nhân như vậy ai mà động tâm? mến cho được? Nhưng là nam nhân như vậy rất nguy hiểm!

      Thà cần chứ thể tự tổn thương bản thân của mình vì ‘tai họa trong tai họa’!

      sửng sốt đôi chút, nàng lại thêm “Vương – ngài tung hoành tình trường lâu thể hiểu biết tâm tư của các nữ nhân, ngài cũng phải bị mù mà thấy được dáng vẻ và khuôn mặt của các tỷ tỷ ta, vậy ngài ta phải làm gì đây”

      Ngẩng đầu lên, nàng “Ta tuy rằng kết giao thân thiết với họ, nhưng ta muốn vì nam nhân khiến cho tình tỷ muội của ta cùng các nàng tan nát, ta cũng muốn thấy ngươi chỉ biết ‘vờn hoa ghẹo bướm’, nếu được chọn ta chỉ thích nam nhân tầm thường, nam nhân thương ta, cho dù cuộc sống xa hoa, nhưng cũng đủ làm nữ nhân như ta hạnh phúc và vui vẻ”

      Xoay đầu lại nhìn , mày nàng liền nhướn lên cao tới thể cao hơn nữa, nhân cơ hội nàng bỏ trốn, lưu lại pho tượng sống trong phòng, bầu bạn với chính là bốn bức tường lạnh lẽo :))

      Nha, nguyên lai là vậy, oa ngưỡng mộ mẫu thân của ta… phải của ta….nhưng ta quyết phong cho nàng làm thần tượng của ta, quả điều này là thiên chân vạn xác [1], quả là họa thủy, như Hạo vậy….aiz, hóa ra câu “Nữ nhân luôn là họa thủy” đôi khi cũng sai đấy “Độc nhất là lòng dạ đàn bà”, bao giờ cũng vậy, aiz….

      Thiên chân vạn xác [1] Muôn lần , vạn lần đúng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :