1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương bảy mươi tám: Tái lại cảnh xưa!
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      ♥♥♥

      Trong cơn miên man, ta thấy được những điều rất lạ, lớp sương mù dày đặc bay qua mặt ta, lên trước mắt ta là vùng trời bao la rộng lớn, mặt đất hữu lên nhiều cát vàng cứ như sa mạc?


      Di, nhưng ta khẳng định đây phải là sa mạc, vì ở đây hề nắng gắt, dù ta cảm nhận được, cũng chạm được.

      Bất chợt ta được di chuyển tới nơi xa lạ hơn, ước chừng là ngọn núi , có tòa nhà lộng lẫy vươn lên, được bao trùm lại bởi nhiều cây to che khuất cảnh đẹp bên trong.

      Quái, sao nơi này lại có nhiều người canh giữ, cứ như sơn trại!!!

      lẽ đây là hang ổ của bọn cướp? Vì nơi này có rất nhiều người tuần tra, còn có cả tháp trụ cao có người canh gác? Giấc mơ này đúng là quái lạ nhỉ? Ồh, còn zoom cận cảnh cho ta nữa, quá khách khí !

      Sao họ toàn là nữ nhân? Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là nơi ở của bọn nữ Tây Vực???

      Trong tòa trạch viện rộng lớn, rất nhiều kẻ hầu người hạ đều bận rộn từ sáng tới giờ “Tốt, sang trái chút nữa” thanh giòn tan, khuôn mặt hữu vui sướng. Hai tiểu đồ đệ nhanh chóng y lệnh mà làm đẩy bình hoa to lớn về hướng mà Sắc cầu.

      “Chặc, chặc, vậy là hoàn thành” Phía bên này Mỵ hài lòng với thành quả mình vừa tạo thành nụ cười càng sáng lạn gấp bội phần.

      Bước chân vào đập vào mắt là hai chữ hỷ đôi được ghi đại sảnh, hai bên là các đồng đèn dán chữ hỷ màu đỏ bắt mắt, có thể thấy chắc chắn trong số các người ở đây là thọ tinh [1]?

      “Ta chắc rằng ngũ muội lại kịp dự sinh thần của sư phụ”, Sắc mếu máo miệng , cứ như thể hiểu Hồn luôn chậm trễ.

      nữ tử vận áo đỏ sáng chói, tay ôm bó hoa, nở ra nụ cười tươi rói “Muội ấy là vậy, thể trách muội ấy được”

      “Nhị tỷ, người lại bênh cho kẻ biết giờ giấc đó rồi”, nữ tử vận y phục màu xanh biển, bĩu môi .

      “Thất muội, nếu tỷ nhớ nhầm muội với ngũ muội là cùng bọn” Cơ vội phản bác khiến cho Huyết ái ngại thập phần, cúi đầu, chu chu môi “Xì, ai thèm cùng ngũ tỷ bọn chứ”

      tiếng cười thập phần khoái trá, nữ tử mặc y phục màu trắng tinh khiết, màu trắng của tâm hồn trong sáng và thân thiện “Vì tháng trước nhận được thư nên liền sinh khí”

      Đến đây Cơ cũng cười chập cực kỳ sảng khoái, “Nguyên lai là vậy” vì lúc nào Hồn cũng thích vân du tứ hải, vốn dĩ luôn thường xuyên thư từ qua lại với Huyết nào ngờ cả tháng nay thư cũng phong, người cũng thấy bóng dáng.

      Hai má đầy phiếm hồng, Huyết thẹn quá hóa giận “Hứ, thèm với các tỷ”, dậm chân thô lỗ ra khiến cho tiếng cười bên trong càng to thêm nữa

      Tất cả mọi người ở đây đều vui vẻ hoà đồng cũng như các tiểu nương độ tuổi hòai xuân, nhìn ra có chỗ nào giống với các nữ chuyên săn đuổi nam nhân.

      “Bẩm đại ”, người xộc vào đại sảnh, khuôn mặt trắng bệch, thở hồng hộc nhưng vẫn cung kính vâng thưa

      “Chuyện gì”, Nghiệt phân công các tiểu đồ đệ của mình cố hoàn thiện bàn đào bị tiếng của tiểu đồ đệ làm cho gián loạn, nàng liền trầm mặt lại hỏi

      Nuốt nước miếng, tiểu đồ đệ vội cúi đầu trần thuật “Đại sư phụ, đại sư phụ bị thương tại ở dưới núi….”

      “Cái gì”, riêng mình Nghiệt hét lên mà toàn thể các đại nữ vui vẻ cũng rống hết lên “Chết tiệt”, Nghiệt hống lên, tay liền chân vội vội vàng vàng di chuyển xuống núi.

      “Sư phụ”, cả đám nữ đồng thanh gọi tên của Thiên Tình –đại ma nữ, giáo dưỡng và huấn luyện cho thất nữ

      “Các …con… Nghiệt… nhi” mặt đẹp trắng bệch có lẽ do vết thương ở ngực trái quá đau đớn khiến cho giọng Thiên Tình bị đứt quãng.

      “Mau, mau đem nam nhân đến” Cơ quẫn bách hét lớn lên, các tiểu đồ đệ nghe thấy liền rời , Thiên Tình lắc lắc đầu “Cơ nhi….vi…sư… xong rồi….”

      ”, tất cả các đại nữ liền vay quanh lấy Thiên Tình cứ như thể dặn dò phút cuối của kẻ sắp ra .

      Màu da trắng tựa bạch ngọc có chút tái, khẽ nắm chặt lấy bàn tay của Nghiệt Thiên Tình nó“Nghiệt….nhi…khi…vi…sư….ra……tất…cả…mọi…chuyện…to…, liền…do…con…quản….”

      Nàng ta liền điên cuồng lắc đầu “, , sư phụ được bỏ Nghiệt nhi nha”

      <<Sư phụ, được bỏ chúng con>> tất cả nữ ươn ướt đôi mắt, nghẹn ngào cùng lên tiếng

      Mắt sáng đờ mờ tối , mí mắt trở nên trĩu nặng, Thiên Tình cười nhưng vẫn nắm lấy tay của Nghiệt “Hãy…thay…sư…phụ….quản… giáo…chúng…đồ….đệ….”

      “Sư phụ”, nước mắt thấm đẫm gò má, bộ dạng thập phần đau lòng được biểu lộ, nàng siết chặt lấy tay của Thiên Tình cứ như tiểu hài tử ngang bướng vậy

      Bàn tay còn lại, run rẩy thò vào trong vạt áo ngay ngực, móc ra phong thư, cố gắng chỉnh giọng lần cuối “Đến…núi….hắc…phong…giao…cho…sư bá…của…”chưa xong đầu Thiên Tình gục bên đùi của Nghiệt.

      <<Sư phụ/đại sư phụ>> tiếng gọi của toàn thể nữ vọng lại đại mạc to lớn, giọng cực kỳ sầu thảm khiến kẻ nghe được cũng phải nhíu mi cùng chìm trong bể sầu kia.

      Thọ tinh [1] tức là chủ nhân của buổi sinh nhật

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương bảy mươi chín: Hồn
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung


      [​IMG]

      Hồn: Sở dĩ được đặt như thế vì bất kỳ ai nhìn vào nàng ta cũng điều bị câu hồn đoạt phách trước nhan sắc thuần khiết ngây thơ.
      ♥♥♥

      Bất chợt ta cũng đau lòng! Ta cười lạnh, ta mang thân phận gì chứ, chẳng qua chỉ là đứa mồ côi! Ta biết đây chính là bà ngoại của ta….của cái thể xác này vì khuôn mặt của bà ta có vài nét giống với cháu của mình, ta rất hy vọng được gặp mẹ ta….mẹ của cái thân xác này, xem xem nàng ta có bộ dạng như thế nào, có phải y hệt nàng?

      Bất chợt ta lại bị hút đến nơi khác, nơi này rất giống thôn , ngước đầu lên nhìn tấm bảng to lớn được treo giữa hai cột to lớn được điêu khắc cực kỳ tinh xảo <Hạ Gia Trại>

      Nguyên lai là <Hạ Gia Trại>, có lần ta đọc sách rằng nơi này chính là thiên đường của nhạc, nơi này có các giọng ca thánh thót những khúc nhạc bồng bềnh mang người khác đến chốn bồng lai thiên cảnh, ta luôn ước mình được đến đây, nào ngờ có thể thực trong giấc mơ?

      Linh hồn ta lạc lối vào dòng người đường, họ đều đụng vào ta nhưng họ lại phát ra ta, vì chính xác ta linh hồn!

      Phố xá sạch rộng lớn, người nào cũng ăn mặc hở hang kém các nữ nhân ta vừa gặp, oa, nhìn xem khăn xoan đầu của họ đẹp nha, tiếc rằng ta chỉ nhìn được chứ sờ được…..

      Aiz, còn nữa chân của ta cứ như phải của ta, vì nó cứ lung tung, cứ như tìm người vậy!

      Bất chi bất giác ta tới nơi có rất nhiều người vay quanh lại, từ xa xa ta nghe thấy tiếng trống vang lên, tiếng tỳ bà ngâm nga làm khúc dạo đầu, còn có cả tiếng lục lạc va chạm vào nhau, thiên, bất chợt trong lòng ta dâng trào lên cỗ xúc động phi thường mãnh liệt.

      Khóe miệng ta cong cong lên, vội hòa mình vào đám người kia, ta thầm nghĩ: may mắn khi là linh hồn, hắc hắc, xuyên qua đám người kia, hữu lên đồng tử ta là nữ nhân, vì nàng ta ăn mặc kín đáo ít hở hang mà ta hoảng hốt, mà là nàng ta giống hệt ta y đúc, cứ như cùng đúc từ khuôn ra!

      Điệu nhạc ngân vang, thân ảnh nho gầy gò nhưng đầy đặn, đủ làm cho các nam nhân hồn xiêu phách lạc qua điệu múa câu hồn lạc phách kia, những dảy lụa trắng tinh khiết hòa nguyện cùng màu đỏ, tạo nên cảnh sắt tuyệt đẹp, đôi chân thon dài khẽ đưa ra, lắc lư cái hông, liền tạo nên vũ điệu khiến người ta khâm phục.

      Khuôn mặt đẹp, nụ cười thập phần chói lóa luôn lên cánh môi đào đỏ thắm ướt át, khiến người khác nhìn chớp mắt, hổ danh là Hồn khi ai đó nhìn vào nàng ta hồn cũng bị nàng ta câu lúc nào hay.

      Những đôi mắt nóng bỏng tràn đầy dục vọng của bọn nam nhân luôn hướng thẳng đến thân ảnh của nàng, ngoại trừ kẻ ngồi tửu lâu, trong góc chết che chắn thân hình cao to cường tráng của ta, hơi thở đều đặn nhưng tràn ngập hàn băng.

      “Vương, có cần thuộc hạ mời nàng ta lên đây hầu rượu?” kẻ bề tôi trong thấy chủ nhân của mình như thế làm sao mà biết điều, liền cung kính hỏi han

      Tay giơ lên, ám chỉ kêu được hành động bừa bãi, kẻ bề tôi rất biết điều liền im hơi lặng tiếng lùi ra xa cho chủ tử ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt

      Đôi mắt bán nguyệt thâm thúy nheo lại tràn ngập hứng thú với tiểu mỹ nhân phía dưới, thê thiếp thiếu, chẳng qua là thiếu hoạt bát và ngây thơ như tiểu mỹ nhân này đây

      thân ảnh lên lầu vội quỳ rộp xuống chân chống đỡ, chân kia đặt đầu gối trụ xuống đất, tay nắm chặt thành quyền tay còn lại dũi thẳng đặt ngang qua giơ lên tận đầu, mặt cúi xuống đất, cung kính “Khải bẩm vương, ngài có khách từ Đạm Tình Nhai”

      ‘Đạm Tình Nhai’ là của sư muội của “Được, lui ”, phất ống tay áo kẻ bề tôi vội lui ra xa, trước khi ánh nhìn của vẫn chung thủy ngắm nhìn tiểu mỹ nhân kia, nhưng…hết cách, thề rằng nếu gặp lại tiểu mỹ nhân này lần thứ hai, tuyệt đối dễ dàng buông tay như hôm nay.

      Bóng lưng cao to choàng lấy khăn choàng to lớn tràn ngập uy vũ, cùng với hai nô gia dần biến mất trong trung!

      Bài hát cũng kết thúc, Hồn sớm đoán trước nhiều trư ca ca dãi thèm thuồng muốn nuốt nàng vào bụng, nên nàng sớm phi thân tẩu thoát, lúc nàng trong giống tiên nữ dính bụi trần, để lại cho họ ấn tượng thể nào đẹp hơn nữa, ước chừng cả đời này cũng nhạt phai được.

      Ta cũng vội vàng theo bóng lưng xinh đẹp kia, ta nhìn thấy hình như tay nàng ta quấn chặt lấy dải lụa màu trắng???

      Ngón chân chạm mắt đất, Hồn cười nũng nịu “Đại ca ngươi đến khi nào mà lên tiếng a”

      Từ trong con hẻm lão nhân gia đầu tóc bạc phơ khuôn mặt thập phần phúc hậu thu hồi lại dải lụa vào trong vạt áo, vận bộ bào màu lục càng tôn lên quyền uy bậc nhất của lão ta, cười cười lão “Nếu có đại ca, muội có chắc thoát được các sắc lang ?”

      Hồn liền cúi đầu, nở ra nụ cười chột dạ thập phần giống với biểu của ta! ra ta được di truyền nha.

      Bất chợt nàng ta ngẩng đầu lên, chu môi bắt đầu bắt bẻ “Uy, nếu tại đại ca bỏ rơi người ta người ta có cần thiết phải hạ mình nhảy múa để kiếm tiền sống qua ngày ” từ trong túi xinh xinh kế bên hông, nàng liền móc ra xâu tiền và đếm?

      Rất may mắn rằng ta di truyền tính nết thấy tiền sáng mắt của nàng ta :))

      Tây Phong Âu lắc lắc đầu, trưng bày ra khuôn mặt già nua cực kỳ ảm đạm “Được, đại ca biết đại ca sai, tiểu muội tử chớ giận, đại ca còn việc giải quyết, tiểu muội tử cứ về Thiên Hương Lâu chờ đại ca giải quyết hết mọi việc rồi cùng nhau khởi hành tới Hạ Kỳ trại được chứ!”

      Khoang tay trước ngực, Hồn nhõng nhẽo bảo “, muội muốn ngay bây giờ cơ!”

      Tây Phong Âu xụ mày bạc phơ của mình, tiếp tục năn nỉ “Tiểu muội tử bảo bối nên sinh khí, đại ca sớm ngày hoàn thành rồi bù đắp cho muội, thế nào?”

      Đầu xoay qua hướng bên kia, hai tay khoanh trước ngực lộ bộ dạng thập phần khó chiều chuộng, khiến cho ta dở khóc dở cười, bất chợt chú bồ câu trắng tinh từ đâu đáp xuống giải cứu cho cái lão nhân gia tội nghiệp bên dưới.

      Tiện tay tháo gỡ ống trúc được đeo ở dưới chân chú bồ câu, nàng liền gở lấy tờ giấy ra đọc, vốn dĩ nước da hồng hào trắng trẻo nay tái hơn nửa “Tiểu muội tử, có chuyện gì sao” thấy được sắc mặt khó coi của Hồn, Tây Phong Âu quan tâm liền hỏi han

      Cố thanh thanh cổ họng, nàng “Đại ca, thực xin lỗi, có gì muội liên lạc qua thư sau”, xong nàng ta liền chạy ra đầu hẻm, tiện tay tháo gỡ chú ngựa đen to lớn được cột tại quán bên lề đường

      Phi thân lên ngựa, liền thúc roi “Gía…”, ngựa ô bay qua dòng người “Uy, tiểu nương, đó là ngựa của tại hạ”, lúc này nam tử thập phần tuấn tú cũng gọi là suất ca la lên.

      Xoay đầu lại nàng liền “Thất lễ, ta cần gấp”, rồi điên cuồng thúc roi xuống hông ngựa, phút chốc biến mất trước mắt mọi người, Tây Phong Âu thở dài liền tới “ xin lỗi, đây là chút bạc mong công tử nhận cho”

      Ta cũng lắc đầu than thở dù vội đúng nhưng trộm cắp là sai a, còn để lại hậu họa cho kẻ khác gánh, về điểm này ta luôn cảm thấy may mắn vì giống nàng ta.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương tám mươi: Độc Thát Tề
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      Sắc: vì rất mê nam sắc, ngay từ thế!
      ♥♥♥


      Tại thung lũng bao trùm những sương mù dày đặc sở dĩ nơi này được gọi là hắc phong là bởi vì sương mù ở đây rất khác biệt luôn khiến kẻ khác lạnh xương sống khi bước vào đây cứ như bị ma che mắt nên ai dại dột dám bén mảng tới đây cả.


      Người phàm trần bao giờ thấy được khung cảnh tại, dãy núi rung chuyển vài hòn đá theo đó rớt xuống, những hạt cát nhè rớt xuống, ra trước mắt họ là tòa thành, khác hẳn với khí ảm đạm bên ngoài, bên trong chính là thiên đường.

      “Oa”, nhịn được, Sắc liền hô lên tiếng tràn ngập ngưỡng mộ với độ xa xỉ tại nơi này, riêng mình Sắc ngưỡng mộ, sống hơn nửa thế kỷ cũng chưa lần mở rộng tầm mắt nên họ khá là lúng túng, ngó tây ngó dọc.

      đoàn kỵ binh tới, chia làm hai bên, nam nhân mặc giáp ưỡn ngực lên lộ dũng mãnh của mình, chú ngựa cũng được trang bị giáp bạc lấp lánh thân, càng tỏ giàu sang của tòa thành này.

      “Thỉnh”, ngựa được lùi sang bên, xuất là các cỗ kiệu 8 người khiêng, Huyết xoa xoa huyệt thái dương của mình vì hoàn toàn choáng ngộp với cảnh khí ở đây.

      Thiên, ngay cả ta cũng ngoại lệ, ta cảm thấy miệng ta há to đến mức có thể, thiếu độ rớt xuống đất mà thôi.

      thẳng vào, khí khác hẳn, còn cái nóng bức của đại mạc, nơi này có khí tựa như cuối thu mát mẻ và khí trong lành, tất cả mọi người ở đây đều im hơi lặng tiếng, đều thực đúng bổn phận của mình, chắc chắn rằng chủ nhân của nơi này rất nghiêm khắc.

      Càng khiến họ tò mò vị sư bá của họ là kẻ như thế nào, có phải là lão nhân gia già nua hay giống như sư phụ của họ trẻ trung xinh đẹp tựa tiên nhân?

      Kiệu được ngừng lại, trước mặt họ là cách bật thang cao lớn đón chờ họ, khi lên đập vào mắt họ hai bên có ao sen lớn, được các lan can bao bọc lại phía xa xa bên trong là cái ghế màu vàng to lớn.

      Khi họ bước vào ngắm nhìn xung quanh đến độ chú ý đến bóng đen từ từ lên và vắt chân ngồi ghế chủ tọa hình chữ nhật khắc họa lên các văn tự kỳ quoặc kém phần tinh xảo.

      Chống tay lên mặt, lộ ra bộ dạng nhàm chán, thở dài, mắt nhắm mắt mở, lười biếng nhếch môi mỏng lên “Chẳng hay các tiểu đồ đệ tới tìm vị sư bá này có dặn dò gì chăng?”

      Tất cả bọn họ giật mình, ngắm nhìn lên màn sa màu đen từ phía đổ nhào xuống, che mất dung nhan của nam nhân dõng dạc phía , nhưng nghe giọng biết còn trẻ trung là nam nhân cỡ 30 tuổi.

      Thanh thanh cổ họng, Nghiệt hít ngụm khí tiến lên “Bẩm sư bá, trước khi qua đời sư phụ kêu chúng đệ tử tới tìm sư bá để trả thù dùm người”

      “Tình nhi rồi sao”, mắt đẹp nheo lại lộ ra tia khó đoán.

      Nghe giọng của vị nam nhân này chỉ là tình huynh muội tầm thường, ai ai cũng nghĩ rằng chắc chắn họ có gian díu với nhau!

      “Trước khi qua đời, sư phụ cũng có đưa cho chúng đồ đệ phong thư, thỉnh sư bá xem qua”, dứt lời cơn gió thổi qua cuốn theo phong thư len lỏi vào khe hở của màn sa đến tận tay của .

      Động tịnh trong đại điện bấy giờ hoàn toàn chìm vào im lặng đến khó tả nên lời, vài khắc trôi qua mà cứ như cả thế kỷ dài đằng đẳng “Được, nếu các tiểu sư muội chê bai có thể đến đây tá túc, nơi này sẵn sàng mở cửa chào đón các nàng, nhưng nhớ được đặt chân đến Đông cung”

      làn gió cuốn theo thân ảnh màu đen mất dạng, để lại các nữ thờ thẫn vẫn chưa hoàn hồn.

      <<Sư huynh, tuy chúng ta cùng sư phụ cùng môn phái nhưng muội với huynh tình tựa ‘thanh mai trúc mã’ đáng tiếc có duyên phận kết làm phu thê, nhưng muội hi vọng huynh hãy niệm tình đồng môn giúp muội thanh toán môn họ gia tộc Thần Hầu, kiếp sau có làm trâu làm bò muội cũng cam tâm tình nguyện bán mạng cho huynh. Và hãy chăm sóc các đệ tử của muội đại ơn đại đức của huynh muội luôn ghi nhớ mãi>>

      Năm nay tròn 200 tuổi, con số lớn cũng người ta bảo rằng càng lớn tuổi càng dễ lãng quên, còn ngược lại, nực cười.

      Sư muội của chỉ hơn 10 tuổi, còn nhớ lại năm đó mẫu thân dẫn tiểu hài tử nữ tròn vo, khả ái đến trước mặt bọn giới thiệu nàng được mẫu thân thu nhận làm nghĩa nữ cũng như đồ đệ.

      Bốn người họ có tuổi thơ cũng như ký ức hoàn chỉnh cho đến khi mẫu thân truyền dạy cái võ công độc môn của mẫu thân cho sư muội sư muội hoàn toàn thay đổi, còn hồn nhiên, khả ái, hóm hỉnh, tinh nghịch mà biến đổi thành người cùng hai vị tiểu đệ cũng nhìn ra.

      có nên oán hận mẫu thân ? ! có tư cách đó, mẫu thân rất tốt với , so với hai tiểu đệ luôn cưng chiều nhiều gấp trăm lần, vì biết có tình ý với sư muội, mẫu thân ngại đẩy sư muội vào chỗ chết, khi cho nàng ta luyện cái võ công mang đầy chết chóc kia, khi bắt đầu thể quay đầu lại, có lỗi với nàng ta mới đúng.

      Cho đến khi cùng nàng nhận ra, ra năm đó là do tuổi trẻ bồng bột chất thương nàng ta theo nghĩa muội muội, nàng ta cũng như xem là ca ca nên mới có thể gắn bó đến mức như hình với bóng.

      Yên tâm Tình nhi, Độc Thát Tề trả thù cho muội…..nhất định!

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương tám mươi mốt: Qúa khứ ùa về………
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      ♥♥♥

      “Chạy , cháy rồi”/ “Á”, chưa xong liền bị đứt ra làm hai đoạn, cái chết thống khoái cũng đau đớn

      Ngọn lửa càng ngày càng lớn mạnh, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy nam nhân mặt lạnh tàn sát bừa bãi những con người lương thiện vô tội

      Đối với Độc Thát Tề con người bằng ngọn cỏ rác, có thể tùy hứng hủy diệt.

      Phút chốc mọi vật liền chìm vào biển lửa, ta khụy chân xuống, thở dốc dám nhìn cảnh tượng rùng rợn trước mặt, cái nam nhân này sao có thể tàn nhẫn như vậy, chỉ có người của Thần Hầu gia đắc tội tới Tư Mã gia vì sao, vì sao ngay cả những bá tánh lương thiện cũng lạm sát?

      Phút chốc lại xuất cơn lốc xoáy đưa ta đến nơi khác……

      Lúc này xuất hai thân ảnh phi ngựa ngày đêm đến Vương Nha Trại cũng ngăn cản kịp trận ‘đại khai sát giới’ này.

      “Mô phật, thiện tai, thiện tai”, kéo dây cương bình ổn lại chú ngựa ô hoảng loạn, nam nhân mặc tăng bào, xâu chuỗi tay ngừng lẩm bẩm .

      Tây Phong Âu thở dài, trận gió thổi qua, ông cảm thấy cả người mềm nhũn ra, ông đoán ra, nhưng con người sao có thể chống lại trời? Lắc lắc đầu ông “Đúng là ý trời, ý trời” ông cố gắng muốn đến sớm để chống lại thiên mệnh, nào ngờ….

      Hai người hai ngựa chỉ biết ngắm nhìn đống tro tàn dưới đất, để ngọn gió tẩy sạch dơ bẩn cùng lớp cát vùi lấp những oan hồn, hy vọng kiếp sau họ được đầu thai và may mắn hơn……

      thân ảnh chùm kín mít người, chỉ để lộ ra đôi mắt, tay cùng chân ngừng liên tục cưỡi ngựa về hướng bắc.

      ngại nắng nóng ngại mưa gió, thân ảnh vẫn quật cường kiên trì tới cùng, trời cao phụ lòng người suốt hai ngày đêm ngừng nghỉ cuối cùng cũng tới được núi Hắc Phong

      Thung lũng vừa mở ra, quăng thẻ bài xuống đất, mặc kệ tất cả ngăn cản, nàng vẫn điên cuồng thúc ngựa vào, khi hết đường nàng liền xuống ngựa “Vị tiểu thơ này”, tỳ nữ hoảng hốt .

      Nàng liền hung hăng nắm lấy vạt áo của nàng ta hỏi “Các tỷ tỷ của ta đâu”

      “Ngô, tỷ tỷ nương là….” Dứt lời phía sau Huyết tới “Ngũ tỷ”, nàng liền buông thân ảnh nhắn của tiểu tỳ nữ kia ra, gấp ráp hỏi “Sư phụ…mẫu….của tỷ đâu”

      Huyết bình tĩnh “Tỷ, chờ tỷ bình tĩnh, muội dẫn tỷ đến lăng mộ”

      , tỷ muốn gặp mẫu thân, tỷ muốn ngay”, còn kiên nhẫn, hai tay nàng thô bạo nắm chặt lấy bắp tay của Huyết lắc lắc người của nàng ta khiến cho nàng trong tình trạng muốn cũng biến thành muốn.

      Tim nàng như bị ai đó bóp chặt trong tay, rất khó thở, rất khó thở, lối vào lăng mộ tại Độc gia rất rộng lớn, ánh sáng mặt trời chiếu chói lóa vào những lăng được dựng lên, làn gió man mác thổi qua, nàng liền quỳ gối xuống.

      xin lỗi, xin lỗi” vừa lắc đầu nàng vừa lẩm bẩm , dù thanh nho nhưng cũng đủ cho Huyết nghe được, nàng liền trấn an thân ảnh mơ hồ khờ dại của Hồn “Ngũ tỷ, sư phụ hề trách tỷ”

      Nàng vẫn lắc đầu, đôi mắt thờ thẩn, hoàn toàn rơi vào trạng thái trầm tư.

      “Mẫu thân, vì sao con có phụ thân”, tiểu hài tử nữ cộc cằn thô lỗ dậm chân xuống đất gặn hỏi thiếu phụ xinh đẹp, câu hỏi này khiến sắc mặt nàng ta trầm lại

      tiếng thở dài, nàng nhìn tiểu oa nữ “Phụ thân thương chúng ta, nên chúng ta cũng cần phải thương phụ thân”

      Đôi mắt to tròn trong vắt liền rưng rưng tràn ngập nước trong hốc mắt “Ô…ô…nhưng các bạn khinh miệt hài nhi, chơi với hài nhi, vì hài nhi có phụ thân…ô…ô….ô…”

      “Ngoan, còn mẫu thân mà” ngồi hõm xuống, kiều xoa xoa lấy đầu của tiểu oa nữ, dụi dụi lấy hai mắt, tiểu oa nhi lại khóc “Ô…ô…người ta muốn có phụ thân cùng mẫu thân cơ”

      Thêm tiếng thở dài, Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn lấy bầu trời qua khe cửa sổ tựa như chất chứa nỗi buồn dài tận thiên niên kỷ, bỏ mặc hài tử nữ khóc ô oa mà ra .

      Năm đó nàng rất hận mẫu thân, rất hận vì sao lại an ủi dỗ dàng nàng? Đơn giản chỉ cái bồng thôi, mẫu thân cũng làm thế! Lúc nào mẫu thân lẳng lặng ra nếu mẫu thân tuyệt tình như thế, nàng cũng cần!

      Cũng bắt đầu từ đó nàng sống mình, tự sinh tự diệt.

      Mẫu thân bảo nàng đông, nàng liền tây để trêu tức mẫu thân, nhưng mà thủy chung cũng thu hấp được ánh nhìn của mẫu thân ngược lại khiến cho hai mẫu tử càng lạnh nhạt hơn!

      Chẳng qua nàng chỉ cần chút an ủi chút ấm áp thôi, vì sao mẫu thân tàn nhẫn như vậy? Tước đoạt phụ thân thôi , nay hề quan tâm đến nàng?

      Trong phút chốc ngu ngốc nàng tự hỏi, họ chán ghét nàng như vậy, sao lại hạ sinh nàng, vì sao để nàng tồn tại mà chuốc lấy đau khổ, hay do nàng sai?

      Cuối cùng những suy nghĩ năm đó chẳng qua chỉ là nông nỗi của tuổi trẻ, nàng thừa nhận nàng nên tức giận vô cớ, giận lẫy hay sinh khí với người mang nặng đẻ đau ra mình, nhưng thủy chung nàng vẫn thốt được câu – mẫu thân, xin lỗi.

      ra lời xin lỗi là khó khăn đến vậy, cũng trong đêm đó nàng ngủ được, liền tản bộ, nào ngờ lại bắt gặp được cảnh quỷ khốc thần sầu

      Đó đó là nữ nhân ngồi khóc phiếm đá, bóng lưng đó hề xa lạ người đó có tiêu tán thành khói nàng cũng nhận ra, đó chẳng phải là mẫu thân nàng sao……?

      Thiên Tình khóc nức nở, mỗi khi nhớ về tình lang của nàng – nàng liền khóc, phải nàng vô tâm biết rơi lệ như Linh nhi từng , chẳng qua luc nàng khóc ai diện kiến qua.

      phải vì ta vô tình, ta hề quên chàng, vì sao chàng nhẫn tâm xem thường ta, nhục mạ ta, chẳng lẽ là nữ được quyền mến nam nhân mà mình chọn? Là nữ chính là – quái?” quá đau lòng, nàng liền thốt lên tiếng yếu ớt, nhưng cũng đủ cho Hồn nghe hết.

      Có lẽ Hồn quá may mắn khi Thiên Tình uống sai bí tỷ như hủ chìm hề phát giác ra có kẻ nhìn nàng, nếu Hồn biết phải làm sao khi đối mặt với chuyện như vậy, bàn chân bé lùi vài bước, khuôn mặt đẫm lệ hơn kém người bên kia, Hồn liền quay đầu ra , nàng muốn xa, xa…..

      Cũng biết khi đó nàng chạy bao nhiêu dặm đường, cũng cần để tâm những kẻ lữ hành cố gắng ngăn cản nàng, cũng hề quan tâm đến trời trăng mây gió, cho đến khi sức lực nàng bị vắt kiệt mới thôi….

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương tám mươi hai: Gặp lại nhau
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung




      [​IMG]



      ♥♥♥

      Hai hàng nước mắt nóng hổi chảy xuống, ướt đẫm đôi gò má, nghĩ lại khi đó nàng biết nàng sai nhiều, sai nhiều, vốn định khi cùng Tây Phong đại ca vân du tứ hải về nàng liền mở miệng xin lỗi mẫu thân, nào ngờ…nào ngờ.

      “Ngũ muội”, Cơ nghe được tin nàng tới liền nhanh chân nhanh tay tới, nào ngờ càng bước gần vào lăng mộ tiếng khóc thảm thiết càng ra ràng, ngày ngày lớn có dấu hiệu thuyên giảm, nên nàng mới mở miệng gọi tên Hồn.

      ra giờ đây Hồn tự chìm trong trầm tư của mình hề nghe thấy tiếng mọi người gọi tên mình, nàng chính xác tự hành xác –ngược thân

      “Ồn quá, các người ồn quá, cút ”, còn giữ được bình tĩnh, nàng điên cuồng gào thét, sau đó tự bịch lấy hai tai của mình, biểu muốn nghe bất cứ mọi giải thích từ mọi người chỉ muốn được tĩnh lặng.

      ……

      cung viên rộng lớn đầy hoa thơm cỏ lạ, nơi này như chốn bồng lai tiên cảnh, nam tử dáng vẻ tựa bất cần đời, hờ hững với cảnh vật chung quanh, bộ dạng chán chường, lười biếng đều hé lộ ra khuôn mặt phi thường tuấn duật của

      Mày lá liễu, đôi mắt bán nguyệt quả quyết, hàng lông mi dài dày, chiếc mũi cao thẳng tắp, bờ môi cong sắc sảo, nước da trắng tựa ngọc thạch, trán có ký hiệu bắt mắt, Độc Thát Tề chính là nam tử tuấn duật mang vẻ đẹp ma mị có thể điên đảo chúng sinh

      “Vương, đây là chút cao điểm mà Nghiệp nhi làm, ngài ăn ngay kẻo nguội”, Nghiệt đõng đảnh thần thái sáng lạn như ‘ hoài xuân’ mà tiếp cận Độc Thát Tề

      ra ai tin được Độc Thát Tề mang vẻ đẹp hấp dẫn tất cả nữ nhi trong thiên hạ, nữ nhân nào gặp thèm dãi, thèm thuồng bò lên gường .

      Chính sau lần thứ hai gặp mặt và diện kiến dung nhan của Độc Thát Tề trái tim của Nghiệt thầm trao gởi ở nơi của Độc Thát Tề, nên mới sáng sớm nàng ta cất công tự xuống bếp làm cao điểm mong chàng ngước mắt nhìn nàng.

      “Ồh, vậy sao”, vẫn giọng dõng dạc đó Độc Thát Tề chỉ tiện mắt liếc nhìn dĩa cao điểm đó, mặc dù khuôn mặt biểu lộ chán ghét nhưng thâm tâm chán ghét tới cực điểm.

      tuyệt có hứng thú đối với mỹ nhân mỹ mạo tựa hoa trước mắt, bởi vì mỹ nhân trong thiên hạ gặp qua nhiều, các thê thiếp của ai ai cũng ‘tướng mạo xuất chúng’, ‘khuynh quốc khuynh thành’.

      Còn điểm nữa nàng ta chính là tiểu sư đồ của sư muội , bao giờ đụng vào người của sư muội, như vậy bất kính với người nơi chín suối!

      Mày liễu khẽ xụ xuống, khi nàng ta muốn gì thêm phía bên Tây cung kia phát lên tiếng khóc thê lương?

      Mày khẽ nhướn lên, chỉ cần phất tay áo cái là có người đến bẩm báo tường thuật lại việc “Bẩm Vương, tiếng khóc được truyền tới là do tiểu nương Hồn vừa ghé qua để lại”

      “Ngũ muội” Nghiệt kinh hô lộ ngạc nhiên, nếu theo hành trình mà Hồn trong thư phải 3 ngày đường, như thế nào mà đến sớm như vậy?

      Hồn” lập lại lời của tiểu mật thám, hơi hứng thú với cái tên này! ‘ Hồn’ sao, có là đẹp tới nỗi kẻ khác gặp rồi cũng bị bắt mất hồn như tên ?

      Đứng kế bên Nghiệt hơi nhăn mặt, như thế nào mà Độc Thát Tề lại gọi tên của ngũ muội cách thân mật như vậy, lại còn tỏ ra rất hứng thú về nàng ta?

      Độc Thát Tề phất ống tay áo ra , Nghiệt liền nối gót theo…..

      “Buông ta ra, cút , ta muốn gặp mặt các người” Hồn điên loạn, mơ hồ , đôi mắt xinh đẹp đọng nước long lanh vẫn thể che giấu các tơ huyết trong mắt do mất ngủ mấy ngày nay tạo thành, vốn thân thể nhu nhược thể chịu nổi đả kích nay lại chịu đả kích lớn như vậy, khiến nàng ta trở nên bấn loạn.

      Cơ đau lòng gọi “Ngũ muội, đừng như thế được

      Huyết mắt cũng ngập nước, yếu ớt “Ngũ tỷ, tỷ hãy bình tĩnh được , ngũ tỷ”

      Hồn chung thủy độc diễn màn điên cuồng của nàng, cần quan tâm cảm xúc kẻ khác, đơn giản vì bây giờ tâm nàng chết, luôn cảm thấy day dứt ngừng luôn suy nghĩ chính nàng sai, nàng sai, nàng là kẻ bất hiếu, nàng là kẻ giết người “AAAAA”

      Khi các nữ còn lại tới bọn họ cũng chỉ biết làm người ngoài cuộc đứng nhìn, vì Sắc, Ái, Mỵ đều có qua lại với Hồn, với lại các nàng cũng ganh ghét với nhan sắc vô hạn của Hồn cùng với may mắn của nàng ta.

      Trong lúc nàng muốn đâm đầu vào bia mộ thân ảnh đến bên cạnh nàng lúc nào hay, liền cho nàng cú sau gáy khiến cho nàng ngã nhào vào lòng của .

      Miệng ta há to đến mức có thể, thiếu điều là dãi thôi, thiên a, cái nam nhân trước mặt làm như thể nào mà soái đến mức này chứ? Chết mất thôi, thiên a.

      Nguyên lai cái nam nhân này lại đẹp tới mức xuất chúng như vậy, ta muốn chết, nếu so với đại ca …..quả lường trước được núi này còn có núi khác cao hơn, aiz, cái thân xác này may mắn khi có người cha soái đến vậy!

      Nhưng mà khi nghĩ lại ta lạm sát người bừa bãi ….ta lại thể chấp nhận được?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :