1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương bảy mươi ba: Cuộc chạm mặt cuối cùng
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Đêm khuya vắng lặng, duy nhất có tiếng cười vô cùng quỷ dị vang lên đánh thức màn đêm yên tỉnh, Hoàng Bá Thuần giật mình tỉnh giấc nhìn lại xung quanh nhăn mày, vội cầm lấy trường kiếm kế bên và ra lều “Thuần, huynh đâu thế”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt bị làm cho tỉnh giấc, dụi dụi mắt hỏi.

      thấy Trác nhi đâu cả”, cực kỳ lo lắng, tiểu hài tử năm tuổi có thể chạy đâu được? Chẳng lẽ nó biết chuyện gì sao? Đột nhiên thân ảnh run lên chập.

      “Thuần, huynh sao vậy, huynh lạnh?” Huyền Vũ Dạ Nguyệt vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi.

      , muội làm gì vậy” thấy hỏi nàng trả lời “Theo huynh tìm Trác nhi”

      cần, muội cứ ở lại đây”, vừa xong thấy con ngựa bị mất tích, thiên, tiểu hài tử năm tuổi mà có lá gan lớn như vậy sao?

      , muội có chút bất an, muội muốn theo” Huyền Vũ Dạ Nguyệt lắc đầu, có chết nàng cũng muốn theo, vì nàng để ý khi nãy Hoàng Bá Thuần phải là lạnh mà sợ hãi? Vì cái gì sợ hãi? Nhất định là có chuyện gì giấu nàng!

      được, muội phải ở lại đây, Sương nhi cần muội”, nhấn mạnh, cả người tỏa ra quyền uy thể chống cự

      Cắn chặt môi, mếu máo “Thuần, khẳng định huynh có gì giấu muội phải ”, đặt Tư Mã Sương lưng, nàng trừng mắt nhìn

      “Tiểu thê tử”, nghiến răng nghiến lợi, ngăn cản bước của nàng “Thiên, sao chỉ còn chú ngựa?” hai mắt tròn xoe, nhìn xung quanh chỉ còn mỗi chú ngựa thôi? Vậy chú ngựa còn lại đâu?

      “Thuần, khẳng định huynh giấu giếm muội điều gì đó, ”, hốc mắt đỏ hoe, thẳng thắn nhìn vào đôi mắt chim ưng toan tính chuyện gì đó càng làm nàng nghi ngờ hỏi.

      Từ đâu vọng lên tiếng cười quỷ dị khiến cả hai rùng mình, Hoàng Bá Thuần “Đừng hỏi, cứ theo, rồi từ từ ”, kéo thân ảnh của nàng lên ngựa, và phi như tên bắn về hướng phát ra tiếng cười.

      Khác xa với khi nãy, làn sương mù dần dần rút , hữu lên cảnh vật vốn có của nó “, Vỹ đại ca, Linh tỷ, Tây Phong lão nhân”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt nhảy xuống ngựa, điên cuồng mà hét lên.

      ”, nàng hét thảm thiết, sắc mặt tái lại Hoàng Bá Thuần còn điều gì để nữa, chân bủn rủn khi chứng kiến thảm cảnh trước mắt, như thế nào chỉ trong vòng đêm mà họ liền biến thành như vậy?

      “Vỹ đại ca”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt đỡ lấy thân thể hồn sớm lìa khỏi xác lên, vùi mặt vào thi thể mà khóc lóc

      Từng đợt hình ảnh giọng về trong mắt và trí nhớ của Hoàng Bá Thuần

      <<Nhà ngươi là ai?>>

      <<Uy, cẩn thận mạng ta rất quý>>

      <<Nhà ngươi là ai?>>

      <<Là nữ nhân>>

      <<….>>

      <<Ta biết>>

      <<Biết sao còn hỏi?>>

      …..

      <<Có là muội là trong thất nữ?>>

      <<Huynh biết?>>

      Hai người cùng trầm ngâm gì cả, lúc này Tư Mã Linh Nhi xoay đầu lại, nở ra nụ cười yếu ớt, :

      <<Mẫu thân muội là nữ, muội vừa sinh ra mang thân phận nữ>>

      …….

      <<Hảo, chúng ta là hảo huynh muội>>

      <<Hảo, hảo đại ca>>, cả hai cùng nhau nghéo tay nhau, cùng nở lên nụ cười tươi rói

      ……

      <<Nếu có ngày muội chết kẻ làm đại ca như huynh phải chăm sóc con muội đó nha>>

      Đêm đó hiểu ý tứ câu này, ngẩng người ra khẽ trách móc << năng bậy bạ>>

      Tư Mã Linh Nhi gì cả chỉ mỉm cười yếu ớt như thường lệ mà thôi.

      …….

      “AAAAAAAAAAAA”, trong đêm tối, tiếng la hét bi thảm vang lên, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng vốn có, đời có hai nữ nhân mà mến và muốn quý trọng, thứ nhất là thê tử , thứ hai chính là Tư Mã Linh Nhi, nàng ta khác với thê tử là rất thích cười đùa và trêu ghẹo kẻ khác và làm cho người khác hạnh phúc tận tâm can, nàng ta làm cho cười và muốn bảo vệ, làm muốn thương, nhưng thương cũng có hai loại, loại là tình , hai là tình thương.

      “Khục”, cả hai người kẻ khóc người thất thần khi nghe được tiếng động lạ, cả hai liền hướng về thân ảnh phát ra tiếng ho khan, Hoàng Bá Thuần vội đỡ lấy thân ảnh tàn tạ, quần áo càu nhàu của người phát ra tiếng “Tây Phong lão nhân, cuối cùng….cuối cùng….có chuyện gì xảy ra…..”, tiếng nghẹn ngào pha lẫn đau khổ, khiến Huyền Vũ Dạ Nguyệt năng lấp lửng.

      “Khục….” khuôn mặt những dính đầy tro mà vết máu cũng hữu khuôn mặt già nua của Tây Phong Âu, ông đau tới độ thốt nên lời, bàn tay run run khẽ di chuyển đến vạt áo, hồi lâu mới móc ra phong thư, đầu của ông liền gục sang trái.

      “Tây Phong lão nhân, Tây Phong lão nhân”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt thảm thiết gọi tên ông, nhưng vô dụng thôi, ông ‘quy thiên’

      “Tiểu thê tử”, muốn an ủi nàng khi thấy nàng khóc thảm thiết như thế, đột nhiên cả hai người cùng kinh ngạc, liền tránh ra xa, miệng to đến độ thiếu chút rớt cả hàm xuống đất.

      Thân ảnh từ từ biến lại số tuổi vốn có của Tây Phong Âu, điều này chứng tỏ ra Tây Phong Âu phải là người bình thường, chứng kiến tận mắt thần tượng của mình biến thành đống xương cốt ngoài chuyện buồn nôn Huyền Vũ Dạ Nguyệt liền ngất “Tiểu thê tử”, rất may kịp thời đỡ lấy thân ảnh ngã quỵ của nàng.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương bảy mươi bốn: Lời thú tội
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      ♥♥♥

      <<Khi các người mở bức thư này ra, ta biết, ta cùng họ tới thế giới cực lạc, cũng đừng kinh ngạc và đừng đau khổ vì bọn ta sống rất vui vẻ, số trời tránh khỏi, con người đều trải qua sinh, lão, bệnh, tử, chỉ cần các ngươi hứa chăm sóc Tư Mã Trác Nhi cùng Tư Mã Sương cho tốt, còn lại đừng nên nhắc nữa, cũng đừng hỏi, khi tới tới thôi, 16 năm sau là họa hay là phúc phải coi ý trời>>


      Có lẽ Tây Phong Âu là thần toán nhưng tính toán ra Tư Mã Trác Nhi hoàn toàn biệt tích, ngay cả thân xác của Tư Mã Linh Nhi họ cũng tìm được đừng chi là Tư Mã Trác Nhi, cả hai vợ chồng nhìn nhau, chỉ biết thở dài và làm theo bức thư của Tây Phong Âu.

      Hai người, hai ngựa, cùng phi thân trong đại mạc rộng lớn, tất cả chỉ như giấc mộng, tất cả cũng trở lại về quy luật vốn có của họ, sau lần đại mạc đó, họ hứa vĩnh viễn cũng đặt chân vào mảnh đất đau buồn này thêm lần nữa……

      “Vậy, Dạ Sương là lệnh ái của Âu Nhã thúc thúc?” Hoàng Bá Thụy Minh kinh ngạc bật lên khỏi ghế mà hỏi, thiên, tại sao bây giờ mới biết chứ….

      Kể tới đây Hoàng Bá Thuần biết phải làm sao, chính là cũng biết làm sao mà ?

      “Thảo nào, lệnh muội…. hề giống chúng ta”, Hoàng Bá Dạ Mỵ dựa thẳng lưng vào ghế, đờ đẫn thất thần

      “Giaỏ biện”, Tú La Lệ kích động mà , Huyền Vũ Dạ Nguyệt thương tâm muốn chết, mỗi khi nhớ lại nàng đều khóc thảm thiết thế mà có kẻ lại họ ‘giảo biện’?

      “Công chúa, ý của ngươi là hai phu thê chúng ta lừa ngươi?” khóe mắt cay cay Huyền Vũ Dạ Nguyệt lạnh lùng mà .

      “Tuyệt có ý đó” Tú La Duệ nhìn thấy bộ dạng của Huyền Vũ Dạ Nguyệt vội lên tiếng giải thích, “ thể, nàng ta là con của các người, các người nên đùng đẩy” Tú La Lệ điên cuồng, lắc đầu tin đó là , nàng tin, tuyệt tin.

      “Công chúa” chỉ mỗi Hoàng Bá Thuần rống lên, ngay cả Hoàng Bá Hạo Minh cũng niệm tình mà gọi tên nàng cách cảnh cáo.

      Tú La Lệ cắn chặt môi, ngồi xuống ghế dù tâm can lòng, tình muốn nhưng vẫn phải im lặng vì khí ở đây rất lạnh lẽo khiến người khác phải tái cả mặt.

      “Thụy Châu, đứng lại”, khi thấy thân ảnh của Hoàng Bá Thụy Châu lén lén lút lút bỏ Hoàng Bá Thuật kinh hô lên khiến nàng ta liền sợ hãi đến ngã quỵ xuống, Hoàng Bá Thuật lạnh lùng kéo cánh tay cùng thân ảnh của Hoàng Bá Thụy Châu bắt nàng ta phải quỳ trước mặt của Hoàng Bá Thuần , biết tội của mình chưa”

      “Phụ thân…. gì….Châu nhi… hiểu”, Hoàng Bá Thụy Châu ấp úng có, sợ hãi có, chỉ cúi đầu mà chối tội dám nhìn thẳng tròng mắt giận dữ của phụ thân nàng, đây là lần đầu nàng thấy phụ thân nàng đáng sợ như vậy.

      hiểu, hiểu sao?”, Hoàng Bá Thuật nhại lại, giọng tràn đầy phù phiếm mà .

      ra có chuyện gì?” Hoàng Bá Thụy Minh chứng kiến từ đầu tới cuối vội tới hỏi han, muốn đỡ lấy thân ảnh của Hoàng Bá Thụy Châu lên “ được đỡ!”

      liền buông tay, cũng là lần đầu tiên thấy phụ thân dữ dằn như vậy.

      “Có ”, Hoàng Bá Thuật hỏi lại lần nữa, khẩu khí tràn đầy thanh giận dữ.

      “Phụ thân”, nàng đầm lìa nước mắt nhìn lấy Hoàng Bá Thuật, mắt liếc sang Dạ Nhất đứng kế bên, tiện tay rút trường kiếm của Dạ Nhất ra“Nhị đệ/Nhị thúc/TiểuThúc”, tất cả mọi người đều kinh hô lên khi thấy Hoàng Bá Thuật cầm kiếm kề sát cổ của Hoàng Bá Thụy Châu

      Nàng liền sợ hãi, khóc thảm thiết “Nín”, hống lên, mặc kệ những thân ảnh cản trở , liền “Hôm nay , từ nay về sau Hoàng Bá gia có Hoàng Bá Thụy Châu”

      , Châu nhi , Châu nhi , đừng giận”, Hoàng Bá Thụy Châu nghe được lời này liền nắm lấy chân của Hoàng Bá Thuật run rẫy



      “Năm…năm…năm trước, có hôm….Châu nhi…. ngang qua thư phòng…thấy cửa khép hờ….nên Châu nhi….tiện chân vào…..trong phòng có bức họa…bức họa của….nữ nhân….mà bức tranh đó….nữ nhân đó….rất giống….rất giống với Dạ Sương.., khi đó…..đại bá vào, Châu nhi….liền nấp …thấy đại bá…nhất mực….nhìn chăm chăm…..chăm…chăm…nhìn vào bức họa… chớp mắt…..nên….nên Châu nhi liền…liên tưởng….Dạ…Sương chính là…đứa con…ngoài giá thú…của đại bá…nên….”

      xong nàng ta liền khóc lên, khuôn mặt của Hoàng Bá Thuần méo phân nửa, Hoàng Bá Thuật thối hết toàn mặt

      “Vậy chính là muội….muội…đẩy….Dạ Sương xuống hố băng”, tới đây Hoàng Bá Thụy Minh vội chen vào tin nổi muội muội từ luôn khả ái lại có hành động hồ đồ đến vậy, đến đây tất cả mọi người cũng hiểu và sáng tỏ ra vì sao Hoàng Bá Thụy Châu mực chống đối và ghen ghét với Hoàng Bá Dạ Sương.

      “Muội…muội….ô….ô…. nhưng mà..Dạ Sương…vẫn còn sống mà…ô…ô….” Hoàng Bá Thụy Châu khóc ròng lên, khóc thập phần thảm thiết.

      “Cút, cút ”, Hoàng Bá Thuần giận dữ rống lên chỉ tay vào thân ảnh của Hoàng Bá Thụy Châu mà , năm xưa cùng Âu Nhã Vỹ cũng có tình giao hảo cũng tình là ‘cẩu bằng trư hữu’ sau này khi khuất làm sao mà gặp mặt lại vị bằng hữu ở địa phủ kia!

      Sở dĩ biết được là do hôm đó từ trong phòng Dạ Sương ra lập tức tiến thẳng tới phòng của đại ca , hỏi mọi chuyện, đến đây có lỗi với Âu Nhã Vỹ.

      Còn riêng về Hoàng Bá Thụy Châu có lẽ nàng ta biết Tư Mã Sương bị nàng ta làm cho ‘hương tiêu ngọc vẫn’

      Điều này làm cho Hoàng Bá Thuần thập phần khổ sở day dứt yên, ràng là hứa với cả hai là chăm sóc hài tử của hai người vậy mà lại để cho Tư Mã Sương chết , ra, ra đệ đệ giấu trọng đại như thế, nguyên lai là thế ra hôm đó đệ đệ nghe xong chuyện này sắc mặt liền tái mét , hóa ra là thế.

      Lùi lại hai ba bước, Hoàng Bá Thuần cảm thấy toàn thân bất lực liền ngồi vào ghế, dáng vẻ thập phần bi ai, hôm đó có tra hỏi ra sao đệ đệ cũng thủy chung , thậm chí còn trốn tránh !

      ở trước mặt của đệ đệ : Nếu biết ai là hung thủ đẩy Dạ Sương vào hố băng, tuyệt bỏ qua……

      liền nhìn lấy Hoàng Bá Thuật, Hoàng Bá Thuật chỉ biết cúi đầu xuống đất thà đối diện với mặt đất chứ dám đối diện với đại ca .

      Thiên, lúc nghe xong đại ca kể, trở nên bất an, ăn ngon ngủ yên, vì sao con của có thể làm như thế? muốn đao giết chết con cho rồi….nhưng…người đời thường có câu: “Hổ dữ ăn thịt con”, làm sao mà nỡ sát hại con mình đây?

      Còn đại ca của , cũng thề độc….Thụy Châu, phụ thân chỉ có thể giúp con giữ gìn mạnh sống của mình, còn lại là do con tự tạo…..

      “Đại bá….” Hoàng Bá Thụy Châu giọt ngắn giọt dài mong Hoàng Bá Thuần tha thứ nhưng mà Hoàng Bá Thuần thủy chung vẫn làm mặt lạnh với nàng, tất cả mọi người trong đại sảnh đều lên lời nào chỉ có tiếng khóc thảm thương của nàng ta mà thôi.

      tiếng hừ nhạo báng, biết từ khi nào mái ngói của Huyền Vũ sơn trang xuất thân ảnh màu đỏ, kinh bỉ tràn ngập khóe miệng, nam tử lộ thập phần ngạo mạn liền phi thân .

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương bảy mươi năm: Kẻ phá hoại!
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥





      “Cẩn thận đạo tặc, đề phòng củi lửa” vừa xong mang theo tiếng “Xèng”, đại thúc cầm theo cái xèng gõ mõ qua từng con phố nhắc nhở mọi người.


      Hạ Phủ vốn tĩnh mịch, thi thoảng có vài tốp quân lính tuần tra, từ mái ngói lộ diện thân ảnh màu đỏ, nhàng phi thân xuống cửa sổ bật ra thân ảnh nhanh nhẹn lọt vào, ngắm nhìn thân ảnh nam nhân gường, chỉ nhếch lên nụ cười tràn đầy nhạo báng, găng tay đen được tháo ra, lộ diện bàn tay với các đốt xương tay đều dài tạo nên bàn tay thập phần hoàn mỹ như điêu khắc nên.

      tỳ nữ ngang qua thấy bóng người từ cửa sổ nhàng phi thân ra liền thức kinh hô lên “Bớ người ta có đạo tặc”, tiếng la hét vang lên trong đêm tối ước chừng như đánh động toàn Hạ phủ, tất cả mọi đèn đuốc đều tụ tập về nơi phát lên tiếng hét kinh hồn kia

      Bình minh vừa mới lên, tất cả kinh thành liền náo loạn phen, những nam nhân vốn nằm liệt gường khác gì người gỗ đột nhiên tỉnh lại, hoàn toàn bình phục, đây chính là tin vui cho cả toàn quốc.

      Ngay cả Hoàng thượng cũng đích thân hạ giá đến Hạ phủ để kiểm chứng, kẻ vui người buồn………

      …..

      “Chết tiệt, cuối cùng là kẻ láo xược nào làm ra những việc này”, Nghiệt đẩy hết thức ăn bàn khi nhận được tin tức phi thường bức lợi này.

      “Đệ tử biết, theo chúng dân đen kể lại là có bóng màu đỏ xuất rồi liền biến mất, ai thấy được gì ngoài bóng màu đỏ”, tiểu nương run rẩy , sợ mang tai họa sát thân.

      “Chết tiệt, tên trời đánh nào cả gan chen chân vào chuyện của ta”, đôi mâu đen đáy phát ra toàn những khí, Nghiệt phi thường giận dữ.

      thân ảnh hấp ta hấp tấp chạy đến “Bẩm, đại , nguy to rồi, có số nữ nhân dần hồi phục lại thể trạng”

      số chuyện mà người ngoài biết, khi giao thiệp với những nữ nhân từng bị tổn thương qua, có kẻ thuần phục lại có kẻ bất tuân, kẻ bất tuân họ liền ra hạ sách thúc giục bùa mê thôi miên họ để họ nguyện ý bán thân bán mạng cho giáo phái, trừ phi có tin nào kích động đánh thức được ý chi của họ, nếu vĩnh viễn thể tỉnh lại.

      “Lão tử nó, bổn nương mà biết kẻ tày trời nào phá hỏng kế hoạch của bổn nương bổn nương lóc xương nó, xẻ thịt nó, lột da nó, đem cho chó ăn”, xong Nghiệt vội vàng khắc phục những kẻ dám phản loạn tại nơi này.

      Bây giờ trong lòng của nàng ta tràn đầy hận ý, chỉ cần bắt được tiểu tiện nhân kia họ liền rời , nguyên nhân mà họ đến Thần Trường quốc là vì nơi này rất giàu tài nguyên vừa có nam nhân cho họ hưởng, lại có nữ nhân bán mạng bị họ thu phục, ước chừng giáo phái ngày lên.

      Nhưng mà kẻ phá hư đại của nàng ta vào hôm qua chắc chắn chính là kẻ giải độc cho bọn tiện nam kia, và nàng ta cũng chắc rằng ta nắm rất độc dược bổn môn của giáo phái nàng, nếu ngoại trừ người trong môn phái kẻ nào biết giải độc cả…cuối cùng là ai, là ai phá hư đại của nàng….

      Là ‘’, bất chợt nàng cười lạnh, ‘’ như thế nào mà rộng lượng hết lần này đến lần khác đều giúp đỡ nghiệt chủng của tiện phụ cùng tiện nam kia chứ? thể nào là ‘’, ‘ bao giờ quan tâm đến sống của kẻ khác ngoại trừ bản thân …..cuối cùng là kẻ nào…….

      ……

      “Tiểu thê tử, nguyên lai muội ở đây” mới sáng sớm thấy thân ảnh của Huyền Vũ Dạ Nguyệt liền hấp tấp tìm, biết thế nào tiểu thê tử của cũng ở đây để khoây khỏa tâm trạng mà.

      Nàng chỉ nhìn Hoàng Bá Thuần miễn cưỡng rặn ra nụ cười nhạt, liền ôm lấy eo nàng, cúi đầu xuống, ghé môi vào vành tai của nàng “Nhớ lại chuyện xưa?”

      Mỗi khi nàng buồn liền tới đây, vì mỗi lần tới đây nàng liền lại khi xưa nàng cùng Âu Nhã Vỹ ngồi đây tán gẫu vui biết chừng nào, cũng chính nơi này là nơi họ lần đầu tiên gặp nhau, bao giờ cũng chỉ biết hi sinh bản thân mình vì người khác, luôn lo lắng cho người khác đầu tiên, nàng phụ , nên bao giờ nàng cũng ray rứt.

      Nàng cũng rất vui khi chuyến Tây Vực kia có thể gặp lại , tận mắt chứng kiến nửa mỹ mãn của mình, nàng vui thay , vì mà cầu nguyện, đó chính là khoản thời gian nhà năm người vui vui vẻ vẻ, và đó cũng chính là ác mộng cả đời của nàng, khắc sâu vào tim bao giờ mờ phai.

      Khi chứng kiến cảnh chết , ngay cả tiểu [1] kết nghĩa cũng chết mất xác, thử hỏi nàng có đau lòng ?

      Còn Tư Mã Trác Nhi tiểu nữ hài kháu kỉnh năm đó, dù chỉ mới gặp ngày duy nhất nhưng mà nó rất thông minh, nàng hy vọng Tư Mã Trác Nhi bị chính phụ thân của mình xác hại, dẫu sao người đời có : “Hổ dữ ăn thịt con”, về phần này nàng an tâm.

      Nhưng mà khi nàng đến trường hoàn toàn tìm được vết tích của Tư Mã Trác Nhi? Cuối cùng Tư Mã Trác Nhi đâu, hay tự biết quay lại nơi đó hoặc như chứng kiến cảnh cả nhà bị tàn sát? Chắc chắn nó thông minh đến thế đâu, hài đồng năm tuổi làm sao mà biết tự cưỡi ngựa quay về chứ…..

      Đến giờ đây cứ nhắm mắt lại nhớ tới cảnh nàng cùng tiểu kết nghĩa chơi đá cầu, vừa mới dạy cho nàng ta nàng ta rất thông minh thành thạo mà tiếp thu thậm chí chơi còn giỏi hơn cả nàng nữa chứ, cả hai đều tranh giành trái cầu, xung quanh có hai người luôn vì họ mà cỗ vũ và lo lắng họ sinh khí.

      “Đừng khóc, mọi chuyện qua, cứ như giấc mộng được ”, ôm chặt eo nàng, đặt cằm bả vai nàng khẽ an ủi nàng.

      Mỗi lần nhớ lại nàng đều thương tâm mà khóc, khẽ xoay đầu lại nhìn Hoàng Bá Thuần nàng hỏi “Thuần, huynh tìm muội có chuyện gì” nàng cũng tựa đầu vào má của nhắm mắt dưỡng thần

      chắc rằng tiểu nữ nhân này hề nghe những lời , nên mới lái qua chuyện khác, thở dài lại mọi chuyện mà Dạ Nhất báo cáo lại cho nghe chuyện xảy ra vào hôm qua.

      “Thiên, vậy huynh khẳng định cái bóng đỏ kia có thể đánh bại lại bọn họ ư?” nàng kinh hô lên, xoay người lại, mặt đối mặt với .

      gật đầu, nàng liền nở lên nụ cười “Vậy chúng ta được cứu rồi”

      “Ý muội chúng ta yếu kém?” vui hỏi lại, như thế nào mà nàng lại hạ thấp bản thân mình nâng cao năng lực của kẻ khác?

      Nàng liền cười chột dạ, xoay mặt về phía mặt trời tỏa sáng kia mà “Muội tin, muội tin chính bao giờ cũng thắng được tà, Vỹ đại ca, Linh tỷ hãy an nghỉ, muội nhất định để cho Sương nhi có chuyện gì đâu, mặc dù linh hồn còn là Tư Mã Sương, nhưng ít ra thể xác kia chính là bảo bối của tỷ lưu truyền lại, muội hảo hảo bảo trọng Tư Mã Sương như con ruột của chính muội”

      Khóe môi cũng tràn ngập ý cười và hạnh phúc, phải yên tâm Linh nhi, dù chỉ còn hơi thở cũng nhất quyết bảo vệ Tư Mã Sương và cũng xin lỗi vì sơ ý làm Tư Mã Trác Nhi mất tích, ngay cả tung tích hay bóng dáng cũng nghe được, điều mà có thể làm cũng chỉ có thế thôi.

      Cả hai chỉ lặng lẽ ôm nhau, cùng nhau hưởng thụ khí trong lành và tìm chút yên bình tại mảnh đất này.

      Tiểu [1] chính là muội muội của trượng phu nên xưng hô là tiểu

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương bảy mươi sáu: Ăn được liền lật đổ?
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      ♥♥♥

      “Muội suy nghĩ cái gì?” thanh trầm thấp vang lên, đánh gãy suy nghĩ của thân ảnh trong mái đình, xoay đầu lại, nụ cười yếu ớt cánh môi đỏ như củ ấu


      Hoàng Bá Hạo Minh liền kéo nàng ngồi đùi mình, nàng vòng tay qua gáy , khẽ tựa vào lồng ngực “Cuối cùng muội giấu huynh điều gì?”

      Thanh mang chút cảnh cáo vang lên, nàng thở dài “ ra khi nghe xong câu chuyện mà mẫu thân kể, muội cảm thấy trong lòng có chút xao động rất quen thuộc cứ như muội từng trải qua vậy, có phải là dù linh hồn hoán đổi nhưng trí nhớ vẫn còn đọng lại?”

      Trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng “Quên nó được chứ?” từ khi nàng nghe xong câu chuyện kia mấy ngày nay nàng liền ngồi trầm ngâm mình, trở về với bộ dạng im hơi lặng tiếng như lúc trước, khiến có cảm giác thực thoải mái.

      Ngước mắt lên nàng nhìn “Nhưng muội quên được, mỗi khi nhắm mắt lại muội cứ ngỡ mình tới vùng đất ảo mộng, có rất nhiều cát vàng, nơi đó còn có hai người……”

      Bất chợt giọt nước từ đâu xuất như từng hạt trân châu lăn xuống gò má của nàng, ngón tay thô dài khẽ quẹt nước mắt khuôn mặt phấn nộn của nàng, khẽ an ủi “Có lẽ phần ký ức nào đó của Tư Mã Sương bị đánh mất nay bị đả động tới nên khiến muội suy nghĩ vẩn vơ”

      “Huynh biết muội rất lương thiện, luôn khóc vì chuyện nhặt, nếu muốn muội cứ phát tiết , có lẽ tốt hơn”, ngăn chặn nàng, còn chỉ dẫn cho nàng cách làm cho lòng mình thoải mái, vì muốn nàng bị những kí ức của kẻ khác dày vò

      Hai tay ôm lấy gáy cổ , ta vùi mặt vào trong vòm ngực mà khóc lóc, khi xưa cho dù ta bị đuổi việc hay bị đá cũng chưa từng khóc như thế, từ trong nhi viện ra căn bản ta sống mơ hồ và cũng chưa hề biết đến giọt nước mắt là gì.

      “Thưa quý công tử, mong ngài có thể rộng lượng…..” chưa xong thân ảnh tội nghiệp của gia đinh bị đẩy xuống mặt đất lạnh lẽo, thân ảnh ngang hiên tiến tới “Dừng lại”

      Hai thân ảnh quấn quýt nhau trong mái đình đều dừng lại động tác, khẽ ngước đôi mắt ướt át vẫn còn vươn vấn lệ hốc mắt, nàng kinh ngạc

      “Nàng ta là đường muội của ta, đề nghị Hoàng Bá công tử hãy thủ lễ”, chỉ mới vài ngày gặp thôi Âu Nhã Thiên Kỵ như biến thành con người khác hẳn, còn chút bóng hình nho nhã, văn thái của thư sinh.

      Cả hai cặp mắt cùng nhìn nhau, đều ngạc nhiên, cuối cùng ai tung cái tin này ra ngoài?

      Bạc môi nhếch lên “Thân nàng là của ta, tâm nàng cũng thuộc về ta, bằng cái gì nhà ngươi đến đây đòi người”

      Câu này khiến cho Âu Nhã Thiên Kỵ muốn biến thành bạo long phun hỏa, Hoàng Bá Dạ Sương xấu hổ đến độ chui rúc vào vòm ngực của Hoàng Bá Hạo Minh

      “Hai người chưa bái đường thành thân, căn bản thể ở cùng chỗ”, to giọng phản bác, giờ đây sợ cái kẻ cao ngạo luôn cho mình là nhất.

      Nhếch môi cách khiêu gợi “Âu Nhã đệ, cho dù đệ có xách động toàn thể dân chúng cũng thể tách rời ta và nàng”

      Giọng phi thường bá đạo, nghe tựa thách thức mà cũng là lời đe dọa kẻ biết điều phía bên kia, hít hơi lạnh ta liền lên tiếng “Thiên Kỵ huynh rất cảm tạ hảo ý mà huynh dành cho muội, từ sinh sống và trưởng thành tại Tuyết Sơn, muội sớm trở thành thành phần trong Hoàng Bá gia, thỉnh Thiên Kỵ huynh về cho”

      Cho dù cả thiên hạ oán trách nàng vì chạy theo tình ngay cả người thân cũng nhận cũng sao, chỉ cần nàng cần biết gì cả, chỉ cần nghe theo tiếng con tim gọi. (Chị này suy nghĩ có khi giản đơn mà có lúc phức tạp T.T)

      “Hai người được chấp nhận, các hương thân phụ lão cũng nhắm mắt làm ngơ với gian luân của hai người”, xong liền xoay người ra , vì nhận ra ở đây còn ý nghĩa gì nữa.

      Nhưng nhất định để cho họ toại nguyện đâu, nhất định để họ toại nguyện, phải dành lại thứ muốn, cho dù có trái tim nàng chỉ cần nàng xa rời Hoàng Bá Hạo Minh, tin chắc cũng có thể cho nàng hạnh phúc.

      Mắt trái ta giật liên hồi, vì sao có thể trở thành người như vậy, ăn được liền đạp đổ? Quá thấp hèn rồi, cũng đúng, các hương thân phụ lão nhất định chấp nhận hai chúng ta, tuy rằng Tư Mã Sương có cùng dòng máu với Hoàng Bá gia nhưng danh nghĩa vẫn mang thân phận là người của Hoàng Bá gia…

      “Sương nhi, nên bận tâm, mọi chuyện đâu vào đấy thôi” tăng lực tay ôm chặt eo mảnh khảng mềm mại tựa như xương vào lòng, trấn an nàng

      Lúc này ngoài gật đầu ra nàng còn biện pháp nào khác, chỉ còn có nước tới đâu hay tới đó!

      bầu trời mờ mờ tối, bắt đầu lên khung ảnh mờ nhạt của mặt trăng, tại dãy phố bắt đầu thấp sáng tất cả lồng đèn, nơi náo nhiệt chưa từng tĩnh mịch, nơi oanh oanh chim hót, những tiểu nương vẫy vẫy dải lụa đỏ như dẫn dụ từng chú ong đến hút mật.

      Tại tiểu viện phía sau lầu xanh, có thân ảnh màu đỏ mang mặt nạ sắt lộ ra hàn khí lạnh lẽo, nhàn nhã ngồi ghế đá tay cầm tách trà nhạt nổi lên làn khí trắng, đôi mắt nhắm, dùng chóp mũi cao thẳng tắp hít hơi tựa như rất biết thưởng thức mùi thơm phức của trà Long Tĩnh thượng hạng trước mặt.

      “Tiễn phật tiễn tới Tây Thiên” thân ảnh màu trắng tinh khiết từ đằng sau xuất lộ ra dáng vẻ của phật sống, thanh tựa như trách móc .

      Đôi môi đỏ nhếch lên cách gợi tình nhưng tràn đầy nhạo báng “Kẻ tốt và kẻ xấu thể mang gộp chung lại với nhau!” nhắm mắt muốn ngụm nuốt hết trà thơm vào miệng

      “Thất nhi, thể như thế, họ đều là người, thể xem họ như cỏ rác!”

      Dừng lại động tác, ta cười mỉa “Người? Nực cười, họ từng xem người khác là con người sao? Đó là kết quả của họ!” đôi mắt giấu sau lớp mặt nạ bỗng dưng lóe lên tia quỷ dị.

      “Thất nhi, thể gộp chung lại mà , thế giới này đâu thể quản hết mọi chuyện?” lão nhân gia vẫn nhất quyết cùng nam tử áo đỏ giằng co ai chịu thua ai.

      tiếng hừ kinh bỉ “Nếu bắt gặp phải quản” xong liền thô lỗ uống hết hớp trà nhạt nguội, vốn tâm tình tốt, như ngọn lửa cố cháy bén nay thêm ít dầu liền khiến cho ngọn lửa cháy lớn thêm.

      A, cẩn thận củi lửa a!

      “Thất…..” chưa xong nam tử cắt ngang lời của lão nhân gia, trào phúng “Nếu muốn làm việc phật sống cứu dân độ thế liền điều tra bọn tiện nô kia , thay vì chỉ biết tranh cãii”

      Người xưa có câu: “Kính lão đắc thọ”, nhưng ngay tình huống này hoàn toàn phải, hề niệm tình thầy trò cũng niệm tình thân và tuyệt biết kính trọng người cao tuổi, ngạo mạn phách lối mà .

      Lão nhân gia thở dài, lắc đầu, chỉ biết lĩnh mệnh, ‘kẻ thức thời là trang tuấn kiệt’, lão ta muốn lý lẽ với kẻ cứng đầu và ngạo mạn như nam tử trước mặt, mặt khác cũng sợ bị hàn băng giết chết , liền phi thân mất dạng.

      biết từ khi nào đằng sau xuất bóng người, đôi mắt bán nguyệt khép lại, thân bạch bào làm nền là vài bông tuyết trắng đính áo, nghe xong cũng chỉ biết lắc đầu địch nổi cương ngạnh của nam tử thân chói lọi màu đỏ như huyết, cũng giống như tâm tình của ta lúc này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương bảy mươi bảy: Cắn mãi buông!
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]



      ♥♥♥



      ngọn gió thổi tới mang theo khí trong lành, làm cho người ta sảng khoái tinh thần, trong mái đình, vẫn đứng trụ ngay xà nhà là hai tiểu nha hoàn, những màn sa mỏng theo cơn gió bay phấp phới, diện lên nử tử mỹ mạo tựa hoa, nhưng biểu gương mặt thập phần thô lỗ và cọc cằn.

      Ngay cả hai tỳ nữ kế bên cũng sắp chịu nổi màn tra tấn này liền hai chân bốn cẳng lùi càng xa càng tốt, nên rời khỏi cái địa phương gà bay chó sủa này là điều tốt nhất.

      Ngửi thấy mùi sát khí ở gần đây, Yến Vi liền kinh hô lên “Ai đó” Yến Vũ bắt đầu rút thân kiếm ra khỏi vỏ.

      hổ danh là người của Tuyết Sơn”, thân ảnh đen phi thân xuống khiến cho ta giật bắn cả người lùi ra xa.

      “Giaó chủ, thỉnh quay về” Yến Vi lên tiếng cắt đứt ánh nhìn nóng bỏng của Hàn Tuyết Khuyết đối với Hoàng Bá Dạ Sương.

      “Chẳng qua Giaó chủ chỉ ghé qua thăm hỏi tam quý tiểu thơ”, xong liền kiêng nể tiến lên.

      “Thế phải thất lễ” Yến Vi-Yến Vũ trút bỏ vỏ kiếm, cả hai cùng phi thân tiến thẳng về phía Hàn Tuyết Khuyết

      Giờ phút này mặc kệ tất cả, khó khăn lắm mới xác nhận được trong sơn trang có ai mới cả gan xông vào, “khoan

      kinh hô lên, cả người liền hướng tới mái đình nơi Hoàng Bá Da Sương mở to mắt chứng kiến cuộc giao đấu của cả ba, bất chợt từ đằng sau nàng truyền tới cảm giác đau đớn, trước mắt liền tối sầm

      “Tiểu thơ”, hai người hai miệng liền hô lên, Hàn Tuyết Khuyết phóng kim châm hòng ngăn cản hắc y nhân vác thân ảnh Hoàng Bá Dạ Sương vai.

      Hắc y nhân cười khoẩy hai ngón tay kẹp kim châm lại, cả ba cùng nhau xông vào mái đình “Buông nàng ra”

      Cảm thấy tình thế bất lợi vì bị bao vay từ tam phía, đảo người hắc y nhân dựa lên lan can của mái đình phi thân “Chết tiệt”, hống lên liền phi thân theo.

      “Tiểu thơ”, cả hai cũng vận dụng nội công cùng sức lực có thể để đuổi theo.

      Khi tới khu rừng Hàn Tuyết Khuyết hoàn toàn mất dấu của hắc y nhân nọ, bằng thân thủ vóc dáng khẳng định cái hắc y nhân kia là nữ nhân, cuối cùng ngoài ra còn ai muốn bắt Hoàng Bá Dạ Sương?

      , bên này”, bên lùm cỏ mọc xum xuê, xuất hai thân ảnh rất quen thuộc là Thượng Quan Đan Phụng lanh lợi, cùng Hà Tiểu Tương vô hồn.

      “Ân, thôi”, Cơ liền gật đầu và căn dặn các nữ đồ đệ của mình, cả ba người họ hướng về phía Bắc của khu rừng, nơi hoang sơ nhất, khi được nửa đường Cơ dừng lại cước bộ, hai tay dang rộng ra ngỏ ý kêu họ dừng chân.

      “Thả người”, từ phía phát ra thanh hùng hồ cả ba nhanh chóng xác định được vật thể cản đường, là nam tử đeo mặc nạ đồng, ăn mặc hở hang, lộ cả vòm ngực cứng rắn nước da khỏe mạnh, và cả cặp đùi thon dài, những ngón chân đẹp tuyệt hảo xuyên xỏ qua đôi hài quái dị, miễn là họ khẳng định nam tử tại có cách ăn mặc giống trăm phần trăm cái tên nam nhân quái dị giết Mỵ. (vì đai hông hơi nới lỏng mà nam tử này lại ngồi nhánh cây to, chân gác thẳng lên cây, chân kia bỏ xuống nên mới lộ ra chân í)

      Thượng Quan Đan Phụng phì mũi cười mỉa “Có bản lĩnh tới đây cướp người, đừng chỉ biết to miệng” nhìn bộ dạng bất cần đời thân hình mảnh khảng gầy gò, giống như kẻ phiêu diêu tự tại mà cũng giống kẻ sắp chết, hoàn toàn khác hẳn với giọng tràn đầy băng khí của , nên nàng mới cần thiết phải sợ.

      “Phụng nhi”, Cơ nhăn cả mày đẹp, nàng khác hẳn với cách nhận xét ‘mắt chó xem thường người’ của Thượng Quan Đan Phụng, nàng khẳng định chắc chắn tên này có lai lịch .

      “Ý của nhà ngươi, bổn công tử chỉ là kẻ ‘lắm mồm’ và ‘mạnh miệng’”, mềm mỏng thùy mị như đủ lực làm cho kẻ phía dưới khiếp sợ.

      Hít ngụm khí lạnh, “Bằng lý do gì mà bổn nương phải thả người”

      Nhếch môi khiêu gợi “ lý do gì cả, bổn công tử muốn hai lần”

      “Ngươi quá xem thường bọn ta rồi”, Cơ nheo mắt lại, búng tay cái sảng khoái, các hắc y nhân thân hình mảnh khảng, sẵn sàng cho nàng ta sai khiến có thể ứng chiến bất kỳ lúc nào.

      tiếng cười lạnh, từ vạt áo tuôn ra muôn vạn tấm lụa đỏ, như con rắn hổ manh hùng hồn bò với tốc độ nhanh khủng khiếp, đảo vòng lớn liền đem các nữ bé chưa làm nên trò trống gì cột lại như bánh tét khổng lồ.

      “Chết tiệt”, Thượng Quan Đan Phụng từ kinh hách trở nên giận dữ, trường kiếm tung ra luồn vào lụa đỏ, nhưng lại bị tấm lụa đỏ khác bao trùm lại “Á”

      “Ưm….” Bên trong hề thoải mái như nàng ta tưởng, loại lụa này hoàn toàn phải là lụa tầm thường khiến người khác thở được, mà còn được kẻ điều khiển vận dụng nội công bóp chặt các sợi vải lại, khiến cho kẻ bị bao lấy sống bằng chết.

      Nam tử chỉ nhếch mép cười cách lạnh lùng cùng mỹ mãn, Cơ tùy hứng tung kiếm, các mảnh vải đỏ liền bị đứt , nàng liền vòng tay qua thắt lưng ôm lấy thân ảnh của Thượng Quan Đan Phụng, hừ lạnh “Thù hôm nay ta nhất định trả”

      Mày rậm nhếch lên, Cơ quăng thân thể được vắt vai xuống đất và thừa cơ chạy, dải lụa đỏ được thu hồi lại, lúc di chuyển chẳng ai nhìn thấy, mấy chốc rời khỏi trường để lại kinh hoảng vì nàng biết tên này nhất định cản trở đại của các nàng, có cơ hội giết chết nàng vì sao lại để nàng sống?

      Hừ, mặc kệ, nếu để nàng sống ta mắc sai lầm lớn rồi “Mau thu xếp, chúng ta quay về hang”/”Ân”

      lão nhân gia xuất theo sau tên vận áo đỏ, kinh ngạc hỏi “Thất nhi, vì sao thể giết chết họ?”

      “Họ là những nữ nhân yếu đuối vả lại chỉ là con cờ, đáng để cho bổn công tử ra tay, còn tiện phụ kia, để ả chết thống khoái như vậy, chẳng phải là có lỗi với bản thân ” nhếch mếp cười lạnh mà .

      Bất tri bất giác lão thấy hảo lạnh nha, quả hảo độc ác, hảo thâm sâu “Sống cung với con hơn 13 năm ta mới phát giác ra ta chưa hiểu ngươi”

      Hai tay đều ôm lấy người, ném săc mặt lạnh lùng với lão, “Còn nhanh chân thám thính lũ xú tiện nhân kia” nhiều lời, hừ.

      Nhăn mày lại, nét mặt ông như hiểu ra điều gì đó, có lẽ ông già nên lẩm cẩm rồi, sao ông nghĩ ra ngay từ đầu ta biết ông nấp ở đó nên mới tùy tiện thả lũ nữ kia ! Nguyên lai là để theo sau, thiên, phải công nhân tên này tính toán chu toàn, lợi hại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :