1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương sáu mươi tám: Chuyến ngoạn mục tới Tây Vực
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung

      [​IMG]

      ♥♥♥

      “Ta muốn tham gia”, thân ảnh bước vào, khuôn mặt nghiêm nghị , tất cả mọi người trong đại sảnh liền để mắt tới Tú La Lệ theo sau là Tú La Duệ.

      “Thỉnh ngồi” Hoàng Bá Thuật thay Hoàng Bá Thuần đáp lời, liền cùng Hoàng Bá Thụy Minh nhường chỗ cho họ.

      Tú La Lệ vừa ngồi xuống trừng mắt với Hoàng Bá Dạ Sương ngồi đối diện, khiến nàng hơi ấp úng.

      Hoàng Bá Thuần bắt đầu kể “16 năm trước, trong lần tới Tây Vực tiện thể tìm bằng hữu bị mất tích gần năm……”

      Những cơn gió lạnh lẽo mạnh mẽ hất tung những cát vàng mặt đất, ngọn gió mang theo những hạt cát phiêu bạc khắp đại mạc, cũng giống như mỗi người sinh sống hay qua đây đều phải phiêu bạc đại mạc.

      “Chắc chắn đêm nay trận bão cát” xoay đầu lại, Huyền Vũ Dạ Nguyệt khẽ với người ở đằng sau.

      Mày kiếm khẽ nhăn lại, “Tiểu thê tử, muội đừng xem huynh lần đầu tiên mới tới được ” dẫu sao cũng thường theo Huyền Vũ Dạ Nguyệt tới Tây Vực mặc dù tới chốn đại mạc này nhưng mà nàng làm cho lòng tự tôn của nam nhân bị tổn thương trầm trọng nha.

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt khẽ phồng miệng lên vui đại mạc khác xa với đất liền tại huynh mà muội mới lo lắng đó”

      Ngồi chú lạc đà Hoàng Bá Thuần thở dài “Nhất dạ phu thê -bách dạ ân, vả lại Vỹ đệ cũng từng là giao hảo của huynh”, mặc dù chưa tới mức là tri kỷ thân thiết nhưng mà vẫn cảm thấy trong lòng ray rứt yên.

      Nàng khẽ thở dài, ngắm nhìn bầu trời tại Tây Vực, những đám mây trong xanh tích tụ lại khắc hẳn với trung nguyên trời vực, nhưng đại mạc nổi tiếng là nơi ma quỷ sinh sống, rất hắc ám rất khủng bố.

      Nàng cùng Tây Vực hưởng tuần trăng mật bù, nhưng khi về lại nhận được tin tức từ Âu Nhã Vũ rằng Âu Nhã Vỹ sau lần ngao du bốn bể hoàn toàn biệt tăm cứ như lặng khỏi thế giới này vậy.

      Bức thư liên lạc cuối cùng của Âu Nhã Vỹ là <Hạ Gia Trại>, nên nàng mới mạo muội xuất thân chuyến…

      “Muội lại thế nữa sao”, nhận ra khuôn mặt của Huyền Vũ Dạ Nguyệt có chút khác lạ thở dài , chỉ tiếc mỗi chú lạc đà chở được người vì sức gió đại mạc khác thường nếu bay qua ôm lấy tiểu thê tử của mình và an ủi nàng.

      Trong lòng cả hai đều thấp thỏm cùng ray rứt yên, cả hai đều có tâm như nhau, chẳng qua là thể tâm cho nhau nghe thôi.

      Lạc đà cứ cứ , khi trời dần mờ tối “Thuần, huynh xem bên kia có khói”, theo ánh nhìn của Huyền Vũ Dạ Nguyệt “Ân”

      Nguyên lai là có nhóm thương nhân tụ tập sẵn ở những phiếm đá to lớn nhô lên để tránh bão cát đêm nay.

      “Này, đôi bạn trẻ, có hứng thú cùng tá túc”, lão bá giơ giơ tay mà khi cặp mắt già nua nhìn thấy những vị khách mời mà tới

      “Ân, đa tạ lão bá” Hoàng Bá Thuần nhảy xuống rồi tới đỡ Huyền Vũ Dạ Nguyệt xuống lạc đà

      “Xem nay bão cát tối nay rất lớn”, lão bá nở ra nụ cười phúc hậu cầm tẩu thuốc trong tay vừa hút vừa .

      Mụ mụ kế bên vội múc lấy nước sôi đung đống lửa pha làm trà mời hai người “Ân, đa tạ đại thẫm”

      Khi ly trà gần hớp hết nghe loáng thoáng có giọng khan khản già nua kể chuyện, họ liền quay lưng lại, kế bên lều kia là tốp người trẻ, lão ấu đều có hết, lão nhân gia tuổi cặp kề bát tuần thầm “Họ căn bản phải là người”

      “Oa”, tiểu nương nghe tới sợ hãi vội nắm lấy tay của nam tử ngồi kế bên, lộ ra dáng vẻ kinh hách, lão nhân gia lại tiếp “Họ là những quái, họ xem nam nhân là con người, họ vì duy trì sắc đẹp của mình mà tiếc giết chết những nam nhân trẻ trung”

      “Ha, thế ta phải cẩn thận rồi” đáp trả lại lão nhân gia là nam tử trẻ tuổi nhất trong đoàn, toàn bộ liền cười sảng khoái.

      Nếu ai tới Tây Vực thể biết Thất nữ, họ bao gồm bảy đại nữ dẫn đầu trong số các tiểu nữ, sở dĩ họ được gọi như vậy là vì sở hữu vẻ đẹp sắc sảo, cơ trí, gian manh hơn người, những nam nhân phải bị họ bắt đa số người tình nguyện chết dưới tay họ.

      Họ rất giảo trá, ai biết nơi cư của bọn họ là nơi nào, có người đồn họ biết pháp che mắt người đời, lại có người đồn họ chính là quái đội lốt con người

      Vừa nghe xong nàng rét cả người, phải, làm sao nàng có thể quên bét chuyện này được, mấy năm trước các nữ mà nàng gặp phải chỉ là những tiểu ma thấp kém, còn những kẻ đầu xỏ mới mang tà phép cao cường…

      Ngước mắt nhìn bộ dạng tuấn hơn người của Hoàng Bá Thuần nàng lại càng sợ hãi.

      Hoàng Bá Thuần khẽ suy nghĩ, xem ra đại mạc đúng là nơi ma quỷ quái tụ tập, rồi nhìn lại thân ảnh kế bên run rẩy cười khổ, tiểu thê tử là xem thường quá, vội vươn tay tới ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng “Tiểu thê tử, đừng lo lắng qua, mọi chuyện ổn thôi”

      Trong lồng ngực ấm áp kia làm nàng rất an tâm, khẽ thở dài, đôi mắt nàng bất chi bất giác nghe lời nàng mà muốn nhắm nghiền lại “Các bằng hữu trẻ tuổi xem ra hai người phải thương nhân”

      Lão nhân gia kể chuyện khi nãy tò mò vươn người tới hỏi han, Hoàng Bá Thuần gật đầu “Ân, tại hạ cùng nương tử đến đây tìm vị bằng hữu”

      “Bằng hữu?” lão nhân gia tỏ vẻ kinh ngạc, lão bá liền lên tiếng “Bằng hữu của các hạ là nam nhân hay nữ nhân”

      Từ trong lồng ngực của Hoàng Bá Thuần, đầu nàng nhô ra “Là nam nhân”

      Đột nhiên hai lão nhân gia hẹn mà cùng nhìn nhau với ánh mắt sâu xa, rồi thở dài, nàng lo lắng hỏi han “Xin hỏi hai vị có chuyện gì sao?”

      Lão bá cười thê lương dấu gì hai vị, lão phu năm nay ngoài năm mươi, có mụn con trai nhưng nào ngờ ba người , hai người về”, còn lão nhân gia lắc đầu ngồi im lặng tại chỗ.

      xin lỗi”, nàng ấp úng , đột nhiên nàng nắm lấy vạt áo của Hoàng Bá Thuần “Có khi nào Vỹ huynh bị họ bắt hay , có khi nào, có khi nào….”

      Hoàng Bá Thuần thở dài, bàn tay thon dài khẽ lau dòng nước mắt gò má “Tiểu thê tử, Vỹ huynh phải là nam nhân tầm thường, muội an tâm

      “Nhưng, nhưng…..” nghẹn lời nàng biết làm gì ngoại trừ khóc, khi tới cổ đại, người đầu tiên nhận thức với nàng tuy rằng là Hoàng Bá Thuật nhưng kẻ làm cố hữu thân thiết của nàng lại là Âu Nhã Vỹ, làm sao nàng chấp nhận được.

      “Tiểu thê tử”, càng tăng chặt lực siết để nàng phát tiết bằng cách khóc trận, nhưng trong đôi mắt có chút dị thường, khẽ đảo qua đảo lại.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương sáu mươi chín: Tiểu thâu trong đêm
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Nửa đêm, giật mình thức giấc Huyền Vũ Dạ Nguyệt dụi dụi đôi mắt đẹp, ngắm nhìn xung quanh đều màu đen tối, nàng khẽ gọi “Thuần” ai đáp lại nàng, từ trong lều chui ra “Thuần”, cũng thấy ai đáp lại, bên ngoài chỉ còn đống lửa lách tách kêu, bốn phía xa xa đều màu đen tối “Thuần”


      Bước chân ra khỏi lều, nàng gáo gắt tìm kiếm thân ảnh của Hoàng Bá Thuần, giọng có chút mềm yếu pha chút sợ hãi thốt lên trong đêm tối, trận bất an truyền tới khiến nàng càng phát hoảng mà kêu.

      Cây trường kiếm sáng bóng sượt qua cổ trắng ngần mảnh khảng của tiểu nương, nàng ta liền giơ tay lên ra vẻ đầu hàng “Đại nhân, tha mạng a”

      “Nhà ngươi là ai”, thanh lạnh lùng, nghiêm nghị phía sau vang lên, tiểu nương to gan dùng tay dời cây trường kiếm chút “Cẩn thận, mạng ta rất quý giá a”

      “Nhà ngươi là ai” trường kiếm lại lần kề sát cổ của nàng ta, khiến nàng ta đâm ra hoảng loạn “Ta là nữ nhân”

      Mày kiếm khẽ nhăn lại “Ta biết”

      “Biết sao lại hỏi”, tiểu nương dường như sợ hãi mà còn chu chu môi lý luận với kẻ sắp lấy mạng mình

      Tay run run, chứng tỏ nhịn cười, tiểu nương liền hất tung trường kiếm của , vội vàng giao đấu với tiểu nương.

      Nương theo ánh sáng của mặt trăng mờ ảo, lên khuôn mặt non nớt thập phần xinh đẹp tinh xảo của tiểu nương, vừa tránh trường kiếm muốn cắt đầu mình, nàng ta bĩu môi “Này, suất nam nhân kia, quân tử động khẩu động thủ, ta là người tốt a”

      “Người tốt mà lén lén lút lút quanh quẩn quanh lều trại, có ý gì”, cây kiếm nhọn bén lại lần nữa chỉ thẳng vào cổ của tiểu nương phía trước mà

      “Ta là tiểu thâu phải là cái loại nữ nhân ghê gớm như những xú lão nhân kia ”, phồng miệng lên, nàng ta ngây ngô trả lời, giọng thanh thanh thập phần dễ nghe lại rất thân thiện.

      Hừ lạnh, thu hồi kiếm vào vỏ bất chợt tiểu nương kia suất nam nhân mà lung tung là dễ bị làm mồi lắm a”

      Bất chợt kiếm lại kề sát cổ, nàng ta la lên “Uy, chỉ là nhắc nhở thôi, sao hở chút là đòi chém đòi giết”

      “Ai kêu ngươi dám sàm ngôn luận ngữ”, mặc dù rất muốn cười vì tiểu nương trước mặt chỉ có cảm giác thân thiết mà còn là tiểu oa nhi hài hước, hóm hỉnh pha chút nghịch ngợm thích làm nũng….

      “Nha, nam nhân kia, ta chẳng qua chỉ có hảo tâm nhắc nhở thôi, biết điều”, lên trong mắt của tên nam nhân trước mặt nàng ta khẳng định rằng nam nhân này giết nàng ta, nên nàng ta càng to gan gạt binh khí lạnh lẽo vô tình trước mặt.

      Thấy vẫn đờ dẫn nhìn nàng nàng ta phủi phủi lấy bụi bám người, bên hông còn có cái túi có nhiều vật dụng phồng lên, ước chừng là đồ mà nàng ta vừa trộm xong, may cho ngươi”

      Ngẩn người ra, nàng chỉ tay xuống chỗ lều trại mà “Bão cát nổi lên”, “Tiểu thê tử” rống lên, vội chạy xuống bị tiểu nương trước mặt chặn lại “Bây giờ nhà ngươi xuống cũng chỉ nạp mạng thôi, suất ca à”

      Rồi khẽ bắn ánh mắt cố quyến rũ nhướn mày, lạnh lùng muốn đùa giỡn với tiểu oa nhi nhà ngươi” nhận thấy tiểu nữ nhân trước mặt là nhân vật tầm thường có sở thích kỳ quái là thích trêu ghẹo kẻ khác.

      Bất chợt nàng ta cười khoan khoái chập, dáng vẻ thập phần ung dung “Địa hình phía an toàn lắm, yên tâm họ sao đâu, cùng lắm cũng chỉ có bị vùi đêm”

      hiểu sao nhận ra tiểu nữ nhân trước mặt chỉ vô hại mà còn rất thân thuộc, làm cho tin tưởng, vì tiểu nữ nhân này là tiểu thâu chắc chắn nắm nơi này như lòng bàn tay, dù rằng tâm tư như con kiến bò chảo dầu nhưng cũng phải giữ lại tính mạng để kiếm tìm thân ảnh của thê tử mình.

      Phút chốc trôi qua “Xem ra ngươi may mắn ”, nàng ta thầm , nhưng đủ để cho kẻ võ công siêu phàm như Hoàng Bá Thuần nghe thấy, vội di chuyển xuống dưới, vì khi nãy nghe được tiếng bước chân nho ở phía xa xa kia nên nghi ngờ rồi, nào ngờ khi mở mắt ra thấy có cái bóng ngang qua lều, vội theo tiểu thâu đó, nào ngờ lại là cái tiểu oa nữ, thậm chí còn khiến xao động vì lời lẽ hóm hỉnh đó.

      Cả hai vội di chuyện xuống dưới, mỗi người việc…..

      Khi Hoàng Bá Thuần điên cuồng ráo riết kiếm tìm thân ảnh của Huyền Vũ Dạ Nguyệt thân ảnh luôn theo sau còn chem chép miệng “Hắc hắc, xem như hôm nay ta trúng mánh”

      vội trừng mắt nhìn kẻ đằng sau, nàng ta liền cúi đầu xuống tận ngực “Bất quá ta giúp ngươi” xú nam nhân…

      mới thu hồi lại đôi mắt dữ tợn của mình, vì cực kỳ ghét kẻ cười sau lưng , thích chà đạp xát muối lên vết thương kẻ khác.

      Khi mặt trời dần nhô lên ánh sáng yếu ớt bắt đầu chiếu khắp đại mạc, cánh tay nhô lên lớp đất cát mỏng, nàng ta vội la lên “Nơi này”, vẻ mặt nàng ta gấp gáp phải phấn khởi mà là sợ hãi.

      lo sợ liền phi thân qua “Tiểu thê tử”, đúng là Huyền Vũ Dạ Nguyệt rồi, vội ôm lấy thân ảnh mềm mại áp sát vào ngực thở phào nhõm khi nghe thấy nhịp tim còn đập.

      “Ta…ta… phải đây….vậy nha”, giọng gấp gáp như muốn đầu thai, nàng ta hoảng hốt muốn chạy như vũ bảo, đột nhiên có đoàn ngựa tới lúc nào ai hay “Tiện nhân, muốn trốn đâu”

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương bảy mươi: Gặp lại Âu Nhã Vỹ
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      ♥♥♥

      chỉ cây tên mà còn hàng trăm mũi tên như cây lao nhọn bén phóng thẳng tới cản trở thân ảnh kiều mỵ muốn trốn .


      Theo sau là đoàn ngựa, những con ngựa được trang trí lên các màu sắc lòe loẹt, ngoài ra phỉ thúy mã não đều được gắn cổ ngựa để khoe xa xỉ chủ nhân sở hữu con ngựa.Xuất trước mặt họ đống nữ nhân ăn vận hở hang, kẻ lộ cả rốn, người gần lộ cả đôi gò bồng đào, nhưng những nữ nhân này cực kỳ chói loá và ai ai cũng là đại mỹ nhân khiến nam nhân thèm dãi nữ nhân ghen ghét.


      Huyền Vũ Dạ Nguyệt lắc đầu, gạt hết lớp đất cát đầu, chú ý đến những nữ nhân bên kia thầm nghĩ: xảy ra chuyện gì sao?.

      Phát giác người trong lòng mình ngọ ngoậy vội gọi lên “Tiểu thê tử”,.

      “Thuần”, đáp lại là giọng mềm mỏng bất lực, nàng lập tức ôm lấy thân ảnh của sợ lại biến mất trong đêm lần nữa, mà khóc ô oa lên.

      “Tiểu thê tử”, biết có lỗi khi thông tri nàng dậy, vì thấy nàng ngon giấc mình giải quyết làm cùng nàng xém chút nữa phải ly khai.

      Tiếng khóc của Huyền Vũ Dạ Nguyệt đả động số nữ nhân hung hăng bên này, nữ tử vận xiêm y màu lam đậm phối với lam nhạt – Sắc “ ngờ vừa bắt được tiện nhân ngươi, ngươi lại mang tới món quà lớn cho bọn ta”

      Tiểu nương chưa phản kháng được bị roi da của Mỵ quấn chặt lấy thân người, nàng ta vội hô lên “Suất nam nhân kia, dẫn thê tử ngươi chạy

      “Chát”, roi da dùng để quất ngựa nay lạnh lẽo đánh vào ngực của tiểu nương “Á”, nữ tử vận xiêm y màu trắng, tuyệt đẹp tựa tiên tử nhưng lại ác độc tựa sà tinh – Nghiệt, “Tiện nhân, lâu ngày gặp lại nay lại có thêm gian phu sao”

      Nghe thấy cuộc đối thoại của họ, hai người cùng nhìn nhau và cùng khẳng định những nữ nhân vận xiêm y lòe loẹt hở hang kia là những nữ trong lời đồn, quả so với lời đồn đãi họ còn đẹp gấp trăm ngàn lần và cũng tàn độc gấp ngàn vạn lần.

      “Thả tiểu nương kia ra”, Hoàng Bá Thuần gằng giọng khiến Huyền Vũ Dạ Nguyệt kinh ngạc, dù rằng nàng hiểu gì cả, họ có quen biết nhau sao? Khi nào? Vì sao nàng biêt?

      Nhưng mà khi nãy tiểu nương kia kêu trượng phu nàng là ‘suất nam nhân’ nhưng câu sau lại tràn ngập lo lắng khi kinh hô lên, mặc dù biết rằng nên ghen tuông tại đây nhưng mà nàng cực kỳ vui. (Dấm chua nồng nặc a)

      “Tiểu thê tử, nàng ta là người hỗ trợ giúp ta tìm nàng đó”, Hoàng Bá Thuần hiểu con người và lòng dạ của Huyền Vũ Dạ Nguyệt vội giải thích, ngăn chặn cho nàng hiểu lầm

      “Muội hẹp hòi như vậy”, xong nàng khẽ hừ lạnh vì chột dạ, Mỵ hừ lạnh “Đại tỷ, muội muốn có nam nhân này”

      Hắc tuyến đầy mặt của Huyền Vũ Dạ Nguyệt, nàng hừ lạnh “Thế phải xem bản lĩnh của ngươi rồi” dám tranh giành nam nhân với nàng, nực cười.

      Bất chợt lũ nữ cùng cười nhào cả lên tựa như nhạo báng nàng, tiểu nương dù bị ăn roi đau thấu xương nhưng vẫn cố “Nam nhân kia ngăn cản lại hành động của thê tử ngươi , Á”

      Vừa xong lại roi lạnh lẽo quất vào vết thương vừa đọng máu khi nãy, khiến vết thương càng nghiêm trọng ra “Chết tiệt” chỉ có Huyền Vũ Dạ Nguyệt rống lên ngay cả Hoàng Bá Thuần cũng cực kỳ thuận mắt với kiểu ăn hiếp người quá đáng của bọn nữ nhân trước mặt.

      Hai người cùng xông lên giao chiến, bọn họ cũng cử ra hai người ra cùng hòa nhập vào trận chiến, riêng về phía tiểu nương kia đau tới mặt mày tái nhợt, ngồi hẳn xuống đất cát thốt nên lời nào được nữa, đầu lấm tấm lớp mồ hôi mỏng.

      Nghiệt càng thấy càng hả dạ, trong lòng dâng lên cảm giác vui sướng, ả muốn quất thêm roi từ đâu xuất cây tên làm lệch hướng roi da biết thương hoa tiếc ngọc trước mặt.

      “Tiện nam nhân, cần phải cất công kiếm tìm mà lại tự đến nộp mạng” Mỵ vui sướng kinh hô lên , Huyền Vũ Dạ Nguyệt liền để ý đến thân ảnh cưỡi ngựa tới “Vỹ đại ca” nàng tròn mắt nhìn lấy nam nhân oai phong lẫm liệt ngồi ngựa gương cung về phía họ.

      Hoàng Bá Thuần nghe vậy liền quay phắt đầu theo tiếng gọi của Huyền Vũ Dạ Nguyệt, chỉ họ ngạc nhiên mà còn có Âu Nhã Vỹ cũng ngạc nhiên kém họ, liền thốt lên “Hai người…..”

      “Cẩn thận”, Âu Nhã Vỹ thốt lên, Hoàng Bá Thuần vội dùng người đến đỡ lấy roi da lạnh lẽo muốn quất vào tấm lưng trắng muốt của Huyền Vũ Dạ Nguyệt, cắn răng rồi dùng trường kiếm đâm vào bả vai của Sắc, Cơ vội xông tới bị hàn băng trong người của Huyền Vũ Dạ Nguyệt đông thành băng nhân.

      “Thuần”/”Thuần huynh”

      Âu Nhã Vỹ phi thân ra khỏi ngựa, diện trong vạt áo là hai cây đao cong lại, nhọn bén cắt sợi dây hiểm ác cột lấy tiểu nương “Vỹ”, nàng ta yếu ớt gọi

      Nghiệt vội dùng roi da của mình hòng quấn vào người tiểu nương thêm lần nữa, Âu Nhã Vỹ vội quăng phi tiêu làm đứt sợi roi da, ôm lấy thân ảnh của tiểu nương lâm vào trạng thái hôn mê, Âu Nhã Vỹ hống lên “Chết tiệt”

      Rồi phi thân vào vòng vây cùng kề vai sát cánh với hai vợ chồng son kia, thấy được tình thế bất lợi trước mặt vội “Lên ngựa và bịch mặt”

      Nghe lời chỉ huy của Âu Nhã Vỹ hai người liền bịch lấy mặt, tiện tay đá hai nữ xuống ngựa tức thời “Rầm”, trái bom từ vạt áo xuất Âu Nhã Vỹ liền ném tới bọn nữ.

      Sau đó là làn khói trắng xông tới, làm cay mắt, cay mũi của bọn họ, Nghiệt vội quạt hết những khí trắng làm lu mờ ánh mắt của ả “Chết tiệt, lại để họ trốn thoát”

      Làn khói dần tan chỉ còn lại lũ nữ, “Truy theo”, Nghiệt vừa hạ lệnh rất nhiều người phóng ngựa truy đuổi thân ảnh của bốn người.

      Ba chú ngựa phi như vũ bão đại mạc, Âu Nhã Vỹ liền quay đầu lại đường này”

      xuất cùng với hiểu biết của Âu Nhã Vỹ khiến hai vợ chồng họ càng kinh ngạc nhưng bây giờ thể truy hỏi, chỉ có thể tháo chạy thôi vì dừng lại khẳng định họ bị chúng nữ tàn bạo hơn ác ma phanh thây ra mất, quả lời đồn sai ngoài nhan sắc mị người ra võ công còn siêu quần hơn cả những kẻ đến từ trung nguyên.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương bảy mươi mốt: đáng ngờ của Âu Nhã Vỹ
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Tiến vào vùng đại mạc khác vẫn hoang vắng có đều khi băng qua lại đụng phải lớp sương mù dày đặc “Cứ , sao”, giọng vẫn quanh quẩn trong tai, nhưng ánh mắt bị lớp sương mù bao phủ nên nhìn thấy những thân ảnh phía sau.

      Dần dần xuất trước mặt của họ là căn nhà nho , có hàng rào gỗ che chắn lại căn nhà, lúc này tiểu oa nữ lên tiếng hỏi “Vỹ, chàng có đánh lạc hướng họ chứ?”

      “Ân, yên tâm” Âu Nhã Vỹ vào nhà, vội đặt thân ảnh xuống chiếc gường tre đơn sơ, sau hồi lục lội vội băng bó vết thương cho tiểu nương.

      Hoàng Bá Thuần bị Huyền Vũ Dạ Nguyệt đẩy ra, nàng khẽ quan sát nơi này, rất mộc mạc lại giản dị, trong nhà ngoại trừ chiếc gường đơn sơ, phía sau còn tấm bình phong to lớn chắc là chứa dục thùng . (Dục thùng: bồn tắm gỗ)

      Nhưng mà động tác của Âu Nhã Vỹ rất ân cần mà thoa thuốc vào chỗ nhạy cảm của phái nữ? Mà còn tỏ ra thông thuộc với nơi này! Chắc chắn Âu Nhã Vỹ với vị nương này có quan hệ vượt mức tình bạn!

      Nàng làm như Hoàng Bá Thuần, là sắc quỷ chừn…..sau khi bị đuổi ra vội quanh quẩn quanh đây, chắc chắn nơi này được cao nhân khác bố trí sắp đặt, khi họ tiến vào ràng thấy xung quanh là núi với cát nhưng khi cố đâm vào xuất màn sương mù trong này còn có cả nhà với ngọn thác , chắc chắn núi đó chỉ là bức bình phong hoàn hảo che mắt người ngoài, chậc, quả đại mạc có rất nhiều cao nhân mà cũng rất nhiều nhân.

      “Nàng nghỉ ngơi , họ là bằng hữu của ta, ta tiếp đãi họ”, Âu Nhã Vỹ ôn nhu , đôi mắt đầy tình ý thâm sâu, tiểu nương mỉm cười có lẽ vì đau quá mà mệt mỏi đêm qua nàng ta căn bản ngủ nên bây giờ cảm giác buồn ngủ dâng trào.

      “Vỹ đại ca” khẽ gọi , vì nàng rất biết điều, nụ cười nở môi của Âu Nhã Vỹ cũng như lúc trước hề thay đổi, cùng nàng bước ra tới chỗ Hoàng Bá Thuần đứng, nơi có ngọn thác nước suối trong veo chảy xuống, tạo nên khí thanh bình đến yên tĩnh.

      “Vì sao huynh cùng nàng ta lại đến đây”, để Huyền Vũ Dạ Nguyệt hỏi mà Âu Nhã Vỹ hỏi trước bước

      “Đến tìm đệ” Hoàng Bá Thuần nghiêm nghị , Huyền Vũ Dạ Nguyệt cắn môi “Huynh có biết rằng phụ mẫu của huynh rất lo lắng cho huynh

      Bất chợt Âu Nhã Vỹ lên lời, đôi mắt chút tự nhiên ngó ngang ngó dọc, lằng nhằng hồi Âu Nhã Vỹ thở dài, chắp tay lại đằng sau nhìn bầu trời mà “Nếu kiếp sau được làm con của họ, đệ nhất định tận hết khả năng báo hiếu”

      “Ý của huynh là huynh muốn về trung nguyên?” Huyền Vũ Dạ Nguyệt kinh hô lên, Hoàng Bá Thuần nhăn mày vì giọng của Âu Nhã Vỹ có chút bất bình thường.

      Âu Nhã Vỹ chọn im lặng trả lời, Huyền Vũ Dạ Nguyệt đứng trước mặt của “Lúc trước huynh như vậy”

      vẫn cắn chặt răng, kiên quyết hé lộ ra nửa lời nào cả, Huyền Vũ Dạ Nguyệt giận dỗi khóc thét lên, Hoàng Bá Thuần vội dỗ dàng rồi nhìn Âu Nhã Vỹ “Vậy đệ muốn răng long đầu bạc với tiểu oa nữ trong kia?”

      “Ân” Âu Nhã Vỹ gật đầu đáp và “Đệ với nàng ta thành thân, nàng ta là thê tử của đệ”

      “Thế chúng nữ cùng tiểu tẩu có thù oán gì?” hỏi, vẫn nhận được im lặng tới mức dị thường chỉ còn tiếng khóc nức nở của Huyền Vũ Dạ Nguyệt thôi

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt tuy gì chỉ biết khóc như tiểu oa nhi, trầm lặng hồi Âu Nhã Vỹ lại “Thuần huynh, huynh cũng băng bó vết thương

      Hoàng Bá Thuần thở dài, chỉ biết lắc đầu, đối với người kiên trì mở miệng dù có tra hỏi đến đâu nữa vẫn có kết quả thôi đến đâu hay đến đó

      “Oa, oa, oa”, từ trong nhà vọng lại tiếng khóc của tiểu hài tử, nàng cùng Hoàng Bá Thuần nhìn nhau tròn xoe con mắt nhìn Âu Nhã Vỹ phóng như tên lửa vào nhà.

      “Ngoan, ngoan, Sương nhi, cần phải đánh thức mẫu thân” Âu Nhã Vỹ tới phía sau bức bình phong bồng lấy tiểu hài tử nữ tròn xoe, mập mạp tay mà khẽ lắc lư y như mấy mụ mụ mà dỗ dàng.

      liếc nhìn lên gường thở dài rất may là nàng bị tiếng khóc làm thức giấc, đem hài tử của ra ngoài rồi “Đây là Tư Mã Sương, nữ nhi của đệ”

      “Tư Mã Sương” Huyền Vũ Dạ Nguyệt bấy giờ hiểu vì sao mực muốn về trung nguyên, nguyên lai là có hồng nhan chi kỷ nay lại có cốt nhục đầu lòng, nếu đổi ngược vị trí lại nàng cũng hành động như .

      “Ân”, nở ra nụ cười tươi rói đáp, nàng liền thừa cơ hội vươn tay tới bế lấy “Thuần, chàng xem, Sương nhi còn đáng hơn cả Mỵ nhi đó”

      Hoàng Bá Thuần cũng liếc mắt tới Tư Mã Sương, liền trầm trồ khen vài câu “Ưm, quả nhiên là rất khả ái, sau này chắc mỹ nhân”

      Bất chợt cả ba cùng cười sảng khoái!

      Đêm tối sương lạnh, tiếng côn trùng kêu ve ve, ngọn gió lạnh thổi tới, làm người ta khẽ rùng người “Đệ chưa ngủ?”

      Âu Nhã Vỹ xoay đầu lại, dưới ánh trăng phẳng chiếu, Hoàng Bá Thuần nhìn thấy đôi mắt lim dim chứa đựng nhiều tâm .

      “Ân”, nhếch môi, gật đầu đáp.

      ra là có chuyện gì xảy ra với đệ sao?” Hoàng Bá Thuần thích chuyện vòng vo tam quốc, liền thẳng vào chủ đề.

      tiếng thở dài, “Thuần huynh, giấu gì huynh ra nàng ta chính là trong thất nữ - Hồn” hôm nay rất may mắn cho khi thấy nàng ta lâu mà về liền biết nàng ta xảy ra chuyện nên tới cứu kịp thời, nếu hậu quả lường được

      Mí mắt Hoàng Bá Thuần khẽ giật giật, phải chăng nghe lầm ! tiểu khả oa nữ tính tình khôi hài thể nào là trong thất nữ được

      Âu Nhã Vỹ cười “Nàng khác với họ, nàng hoàn toàn lương thiện, chỉ tiếc rằng nàng đầu thai nhầm chỗ” phải, mỗi lần đến đây liền đau lòng.

      Trầm ngâm lát, Hoàng Bá Thuần “Vậy nàng ta phạm phải tội gì vì sao lại bị chính các tỷ tỷ mình sát hại?”, nhớ lại thảm cảnh hồi sáng, tin rằng họ từng là tỷ muội, trừ phi có chuyện gì đó….

      Mắt khẽ đảo liên, xoay đầu lại ngước nhìn lên ánh trắng “Có phải là tranh giành nam nhân!”

      Câu này phải là Âu Nhã Vỹ mà chính là do Hoàng Bá Thuần mơ hồ thốt nên, “Huynh vẫn còn rất tinh mẫn”đáp trả lại cho câu của , Âu Nhã Vỹ chỉ nhếch mép cười yếu ớt, .

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương bảy mươi hai: tháng ngày yên bình
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Sao có thể nghĩ ra được, là người từng trải, cũng từng chứng kiến hết thảy việc, tỷ muội có thể tàn sát lẫn nhau ngoại trừ tranh giành nam nhân còn thứ gì khiến họ cạnh tranh kiệt liệt tới độ ngay cả tình tỷ muội cũng nể mặt chứ!“Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt”, Hoàng Bá Thuần lắc đầu, vô lực .


      “Thuần huynh, hứa với đệ đừng cho Nguyệt muội nghe, muội ấy chịu nổi đả kích đâu”, đôi mắt sâu xa nhìn lấy Hoàng Bá Thuần tựa như cầu khẩn, Hoàng Bá Thuần thể gì thêm ngoại trừ gật đầu.

      Vỏn vẹn mười ngày trôi qua, họ sống rất vui vẻ với nhau, tương thân tương ái, mỗi ngày trong nhà gỗ đều hữu lên tiếng cười vui vẻ, cho đến ngày thứ mười, lão nhân gia mang theo hài tử nữ năm tuổi xuất ……

      “Phụ thân”, nụ cười tươi như ánh ban mai chói lóa, tiểu hài tử vội nhào vào lòng của Âu Nhã Vỹ

      Bất chợt thân ảnh của Huyền Vũ Dạ Nguyệt run run như thế nào mà Âu Nhã Vỹ mất tích vỏn vẹn 1 năm lại có thể sinh ra nữ hài 5 tuổi chứ, nàng cả kinh nhìn lấy Hoàng Bá Thuần, cũng nhún vai tỏ vẻ biết và khẽ nháy mắt với nàng kêu nàng đừng hành động bừa.

      “Ân”, Âu Nhã Vỹ bế lấy tiểu hài tử khả ái động lòng người tay, nâng niu tựa trân bảo, Tư Mã Linh Nhi – Hồn nghe thấy tiếng quen thuộc từ trong nhà bếp bước ra “Đại ca, Trác nhi”

      Tư Mã Trác Nhi từ người của Âu Nhã Vỹ nhảy xuống lao vào lòng của mẹ mình “Mẫu thân, có nhớ Trác Nhi ?”

      “Ân, nhớ, rất nhớ”, Tư Mã Linh Nhi nhắm mắt để má mình cọ cọ lấy khuôn mặt trắng muốt mịm màn của Tư Mã Trác Nhi xúc động

      “Haizzz, Trác nhi, bạc tình nha có phụ mẫu rồi quên mất lão già này rồi”, lão nhân gia đầu tóc bạc phơ áo bào trắng muốt, duy nhất có sợi chuỗi to dùng màu nâu vây lấy cổ, lắc đầu ra vẻ ủy khuất mà

      “Trác nhi thương hết tất cả mọi người”, vừa nũng nịu trong lòng ngực của mẹ Tư Mã Trác Nhi khéo miệng nịnh nót, bất chợt cả đám người lớn đều cười khanh khách cả lên, thiên, đứa trẻ này rất thông minh, nhưng… nhìn thế nào cũng hề giống phụ mẫu nó tý nào cả!

      “Hai vị này là”, lão nhân gia bắn ánh mắt tò mò đến thân ảnh im lặng của hai vị khách mời mà đến

      “Ân, đại ca để muội giới thiệu, đây là Huyền Vũ Dạ Nguyệt và Hoàng Bá Thuần họ là đôi phu thê là bằng hữu của Vỹ ca ở cố hương”, Tư Mã Linh Nhi khéo léo giới thiệu rồi hướng tới họ “Đây là đại của muội –Tây Phong Âu”

      Bất chợt họ liền ngẩng ra, ở Tây Vực tung hoành ngang dọc nếu ai chưa từng nghe ba chữ Tây Phong Âu khuyên họ nên về quê cày ruộng là vừa, chỉ có y thuật tuyệt đỉnh mà còn có khả năng tiên tri, biết bao người tìm kiếm thân ảnh của Tây Phong Âu mà tìm được.

      Nay lại có thể gặp tận mắt, khiến Huyền Vũ Dạ Nguyệt xúc động đến mắt đẫm lệ vì gặp được thần tượng của mình, quăng chuyện Tư Mã Trác Nhi là con ai lên tậng chín tầng mây.

      “Khục, tiểu thê tử”, Hoàng Bá Thuần vội kéo lại thân ảnh kích động của Huyền Vũ Dạ Nguyệt bắt lấy cánh tay của Tây Phong Âu tha vội ho khan, nhắc nhở

      “Ân, sao” Tây Phong Âu cười lên vài tiếng, khuôn mặt lộ thập phần phúc hậu, thoáng qua là tia buồn, hoàn toàn bị Hoàng Bá Thuần thu vào mắt, dù chỉ thoáng qua nhưng rất tinh mắt làm sao mà nhìn .

      “Ân, cơm cũng ăn được rồi, chúng ta mau vào ăn thôi” Tư Mã Linh Nhi nở ra nụ cười thùy mị, nhưng có chút dị thường

      Vì xúc động tới độ thốt nên lời đành theo sau Tây Phong Âu, trưng trưng mắt mà nhìn nhất cử nhất động của ông, Hoàng Bá Thuần lắc đầu, lộ ra vài điểm ái náy, dù biết Tây Phong Âu là người được vạn người kính ngưỡng ngay cả cùng tiểu thê tử cũng ngoại lệ, nhưng mà tiểu thê tử có phần hơi dọa người rồi.

      Tây Phong Âu cười thập phần nồng hậu, Tư Mã Trác Nhi ăn , tóc của rất lạ”

      Bấy giờ tất cả mọi người đều để ý đến mái tóc đen nhánh dần dần chuyển sang bạc phơ, Huyền Vũ Dạ Nguyệt cười trừ “Chỉ là chút bệnh cũ tái phát”

      “Có cần lão phu giúp đỡ chứ?”

      “Tây Phong nhân gia, ngài trị được ư?” Hoàng Bá Thuần vui mừng , tìm khắp nơi các kỳ nhân dị sĩ cũng đều câu ‘ chữa được’

      Tây Phong Âu gật đầu “Theo lão phu vào đây”

      Cả hai cùng ngồi khuất sau bức bình phong, lúc này Âu Nhã Vỹ kéo Hoàng Bá Thuần ra ngoài “Thuần huynh, huynh có thể hứa với đệ điều được chứ”

      Nhướn mày lên, Hoàng Bá Thuần “Có chuyện gì sao?”, từ trong mắt của Âu Nhã Vỹ nhận ra có điều gì bình thường.

      Cười , Âu Nhã Vỹ “Chẳng qua chỉ là chút việc , được chứ”

      Hoàng Bá Thuần nên lời chỉ gật đầu thay vì , khi họ trở lại vào trong nhà “Tiểu thê tử”, hai mắt ngỡ ngàng vì nhìn Huyền Vũ Dạ Nguyệt, mái tóc trắng muốt chuyển sang đen nhánh mượt mà.

      “Thuần”, nàng cười tới ôm lấy Hoàng Bá Thuần, rất kích động “Cảm tạ Âu lão tiên sinh, cảm tạ”

      Tây Phong Âu khóe môi gợi lên cười, Âu Nhã Vỹ ngồi hổm xuống với Tư Mã Trác Nhi “Trác nhi hãy theo Thuần thúc thúc đến Thần Trường quốc thời gian, rồi phụ mẫu cùng Trác nhi tái ngộ ở Thần Trường quốc được ?”

      Câu này thốt ra khiến Huyền Vũ Dạ Nguyệt ngạc nhiên nhìn lấy Hoàng Bá Thuần, cũng kinh ngạc kém, ra chuyện hồi nãy là chuyện này sao?

      , Trác nhi muốn ở đây với phụ thân, mẫu thân cơ”, Tư Mã Trác Nhi nhõng nhẽo vùi mặt vào lòng của Âu Nhã Vỹ mà .

      “Ngoan, Trác nhi, phải nghe lời phụ thân”

      , Trác nhi muốn rời xa các ngươi”, Tư Mã Trác Nhi lắc đầu mà , Tư Mã Linh Nhi tiến lên xoa xoa đầu của nàng ta “Trác nhi, mẫu thân thường ngày dạy con phải làm sao, người lớn phải nghe lời”

      Phồng miệng lên, Tư Mã Trác Nhi khóc lóc lên trận, dù nỡ lòng nào rời xa họ nhưng Âu Nhã Vỹ vẫn nhất quyết trao Tư Mã Trác Nhi cùng Tư Mã Sương cho hai người họ.

      “Có là đệ trở về Thần Trường quốc?” trước khi rời Hoàng Bá Thuần thầm hỏi, Âu Nhã Vỹ chỉ cười “Ân”

      muốn tin tưởng Hoàng Bá Thuần vẫn bước ra , phía sau có tiếng vọng lại “Nhớ lời hôm qua đệ !”

      Hoàng Bá Thuần quay đầu lại nhìn khung ảnh từ từ biến mất ngỡ ngàng “Thuần, hôm qua hai người chuyện gì?”

      Nhìn thấy Huyền Vũ Dạ Nguyệt ngồi lưng ngựa vừa cười đùa với Tư Mã Sương, nụ cười của nàng thuần khiết làm sao dám cho nàng nghe chuyện mà nghi ngờ đây!

      , có chuyện gì”, Hoàng Bá Thuần có hơi lúng túng, cười nhạt mà , Huyền Vũ Dạ Nguyệt cũng để ý đến khác lạ của trượng phu mình chỉ để ý đến thân ảnh phía dưới cực kỳ khả ái làm nàng cười ngớt.

      Về phía Tư Mã Trác Nhi cùng ngựa với Hoàng Bá Thuần hề chợp mắt, cũng hề cười đùa, cứ như pho tượng sống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :