1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương sáu mươi ba: Họa thủy là nữ nhân mới có?Sao ngay cả nam nhân cũng là họa thủy?
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      “Tại sao lúc nào ngươi cũng che giấu tâm của mình, muốn biết có thú thêm thê thiếp nào hỏi thẳng , cớ sao phải tự ngược thân như vậy”, tiểu phiền phức bực mình liền ra tiếng lòng của mình.

      Tiểu nữ nhân này ngoài tính tình biến thái, tính khí ngốc nghếch, còn có những suy nghĩ ngu xuẩn, nghĩ toàn ba thứ gì đâu , làm bực cả mình khi đọc được ngu ngốc của tiểu nữ nhân này, muốn điên máu ghê.

      Ta được lời nào, ta muốn khóc, nhưng lại khóc được, tâm ta rất đau, rất đau, chưa từng chỉ thú riêng mình ta, nếu muốn ta cũng chấp thuận, căn bản ta rất , đến nỗi hết thuốc chữa.

      “Nguy hiểm”, tiểu phiền phức chỉ kịp thốt nên câu, khi ta ngây ngô xoay đầu qua ta nhận ra rằng mình ở trung, đảo qua đảo lại, ta bị cái hắc y nhân kia điểm huyệt vác ta lên vai như vác bao gạo, nha, ta muốn ta là con người nha, đừng đối xử với nhau như vậy, aiz.

      “Tiểu thơ” Yến Vi-Yến Vũ cũng chỉ kịp kêu lên cái, hắc y nhân đó liền biến mất như cơn gió vào cuối chiều thu.

      “Á”, huyệt được giải, nhưng lưng ta đau e ẩm khi bị cái hắc y nhân thô lỗ quăng xuống đất cát, rất may thời cổ đại ăn mặc nhiều lớp áo mà kín cả tay chân, nếu da thịt của ta bị trầy xước hết rồi, hic, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. (nếu là nam nhân thấy khác, rất tiếc họ là nữ nhân [​IMG])

      , mang ả về”, giọng phấn khởi của tiểu nương nắm lấy tay của hắc y nhân kia, nàng trầm tư xem ai lại bắt cóc nàng nàng chợt run người “Đan….Đan….Đan…..”

      Lộ diện từ bóng lưng của hắc y nhân bắt cóc nàng là nụ cười ngoan độc cùng ánh mắt căm phẫn như thể chứa đựng thâm thù đại hận, thêm hắc y nhân phi thân tới, đôi mắt của hắc y nhân mở to đến thể to hơn nữa “ giống, là giống”

      Bấy giờ hắc y nhân bắt cóc nàng xoay người lại “Đúng ”, bất chợt cười mỉa vài tiếng “Mất công tìm ai ngờ lại ở ngay trước mặt mình”

      , thù này hãy để Phụng nhi trả”, Thượng Quan Đan Phụng như thay đổi thành người khác, người mà nàng nhận ra, nhưng giọng cùng đôi mắt của con người vĩnh viễn thay đổi.

      Thượng Quan Đan Phụng trừng mắt căm phẫn nhìn nàng, bàn tay vốn dĩ mềm mại nhưng lại trở thành vũ khí sát nhân, bóp chặt cổ của nàng “Hư….”

      Nàng thở gấp, lần đầu tiên nàng trải qua cảm giác bị người ta bóp chặt cổ, thoải mái tẹo nào, nhất là đối diện với khuôn mặt này, nụ cười có vẻ gian tà nhếch lên từ đôi môi đỏ thắm

      “Vì….vì….sao…giết….ta…”, có lẽ đối diện với cái chết mà nàng quên mất vài điều gần đây mà người kinh thành hay đồn, Thượng Quan Đan Phụng cười nhạt “Vì nhà ngươi là tiện nhân, chuyên câu dẫn nam nhân”

      “Nam…nhân…”, lời như khai sáng tất cả “Chẳng….lẽ….Hạo….á…” vừa nhắc đến tên ‘Hạo’ Thượng Quan Đan Phụng càng tăng lực siết ở tay “Đúng, vì sao vì sao chỉ bằng ngươi xuất là Hạo Minh đại ca quên mất tồn tại của ta, chỉ tại người, nếu ngươi biến mất Hạo Minh đại ca vĩnh viễn thuộc về ta”

      Từ xưa đến giờ nàng chỉ nghe qua nữ nhân luôn là họa thủy chứ chưa từng nghe qua câu nam nhân là họa thủy, nhưng hôm nay nàng mới thấy được sức hấp dẫn của Hoàng Bá Hạo Minh là to lớn cỡ nào, đúng là còn hơn họa thủy! ( [​IMG]tội nghiệp tỷ luôn bị đánh ghen)

      “Nếu phải nhờ ngươi ta căn bản thể có ngày hôm nay, ngươi xem ta nên cám ơn ngươi hay thấu hận ngươi”, Thượng Quan Đan Phụng cay độc , hết nửa tháng , ngày nào nàng cũng sống trong địa ngục, chỉ chờ ngày thủ tiêu tiểu tiện nhân này.

      Nàng hiểu vì sao Hạo Minh đại ca có thể bỏ nàng chọn tiểu tiện nhân trước mặt này chứ, chỉ bằng nàng ta đẹp hơn nàng sao! Nhan sắc nàng có, thậm chí nàng tin rằng nàng còn hơn cả tiểu tiện nhân này, nhưng vì sao Hạo Minh đại ca có thể tàn nhẫn với nàng, chọn ả mà chọn nàng? , nàng cam tâm!

      cam tâm, từ trước tới giờ nàng cứ tưởng Hạo Minh đại ca là lãnh nam nhân, nhưng nàng kiên nhẫn chờ chàng mở lòng với nàng, nào ngờ Hạo Minh đại ca có thể cùng gian luân với muội muội mình, chắc chắn, chắc chắn là do tiểu tiện nhân này có bùa chú mê hoặc Hạo Minh đại ca, nếu bằng nhan sắc của tiểu tiện nhân này làm sao khiến cho Hạo Minh đại ca mắc câu.

      Đó cũng là lần đầu tiên nàng thấy Hạo Minh đại ca đổi khác, khi tỷ tỷ dẫn theo Hoàng Bá Dạ Sương về phủ nàng rất ngạc nhiên, mong muốn qua đó nối thêm quan hệ tình tỷ muội, nào ngờ lại nhìn thấy màn đặc sắc như vậy, vốn dĩ tin tưởng Hạo Minh đại ca đối xử như thế với nàng, nhưng đôi mắt của Hạo Minh đại ca còn lạnh lẽo khi ở trước mặt nàng, mà phi thường thâm thúy cùng ấm ấp nhưng phải dành cho nàng mà là dành cho tiểu tiện nhân trước mặt.

      Nàng tin tưởng chỉ cần nàng ta biến mất Hạo Minh đại ca đến bên nàng thôi, họ là huynh muội căn bản cũng thể nào tiến tới với nhau được, nàng oán trách Hạo Minh đại ca, chỉ oán trách tiểu tiện nhân này dùng tà thuật mê hoặc Hạo Minh đại ca, nhất thời trúng tà Hạo Minh đại ca mới bị ả mị hoặc, phải, hôm nay nàng phải giết chết tiểu tiện nhân trước mặt để trừ bớt mối tai họa sau này. ( công nhận còn trẻ đúng là tri thức hơi nông nỗi )

      Bất chợt mặt nàng tái nhợt lại, chân nàng cố giãy giụa, nhưng vô ích căn bản nàng bị nâng lên khỏi mặt đất, phải, chết cũng tốt, hy vọng kiếp sau đầu thai nàng làm nữ nhân ngốc nghếch vô dụng như vậy, Hạo, hẹn kiếp sau gặp lại….

      Nước mắt vươn vấn khóe mắt bất chợt chảy xuống, “Á”, thân ảnh nàng lập tức nhão ra còn sức lực để đứng vững nữa, liền ngã nhào xuống đất, bất chợt bàn tay to lớn vươn tới ôm chặt lấy thắt lưng nàng tránh cho da thịt nàng thêm lần tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương sáu mươi bốn: Mạng tạm thời được cứu vớt!
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      Mỵ

      ♥♥♥

      “Tiện nam nhà ngươi là ai sao dám phá hư chuyện tốt của ta” Thượn

      g Quan Đan Phụng rống lên, chỉ tay vào nam tử vận y phục kimono trước mặt.

      Hai hắc y nhân chờ xem màn kịch hay trước mặt đột nhiên có người tiến tới mà hai người cũng phát giác ra, khiến cho màn kịch hay bị phá vỡ, họ liền tiến tới kề vai sát cánh với tiểu đồ đệ của mình.

      “Là…là…công…tử…” khi hít thở thông rồi việc đầu tiên ta làm là ngước mắt lên nhìn ân nhân cứu mạnh mình hồi hộp có, lúng túng có, bất giác trong lòng nàng lại dâng trào lên cỗ khí ấm áp khi được chở che trong vòng tay của nam nhân trước mặt.

      Từ sau lớp mặt nạ, vẫn là giọng mềm mỏng cùng dịu dàng “Ân, tiểu nương, sao chứ”

      Nằm trong vòng tay của nam tử trước mặt cảm thấy rất ấm áp khi giọng trầm thấp nghe rất dễ chịu vang lên, nàng liền lắc đầu.

      Thượng Quan Đan Phụng cười điên loạn lên “Hóa ra tiểu tiện nhân cũng có gian phu, xem ra ngươi lợi hại nữ nhân mà có nhiều nam nhân hầu hạ, sao nam nhân của ngươi cuối cùng còn bao nhiêu người nữa hả”

      Bất chợt nàng giật mình muốn đẩy ra, nàng quên mất thân phận của mình, ở đại ôm ấp là chuyện bình thường, nhưng ở cổ đại khác nha, thấy nàng nhúc nhích liền điểm huyệt của nàng, mắt nặng trĩu nhắm nghiền lại, tùy ý của hành xử.

      “Kẻ nào dám đụng tới tiểu nương này chỉ có –chết” còn nhu tình cũng mềm mỏng, nếu so với khi nãy là trời và vực

      Giọng rùng rợn, tuyệt phải là tiếng của con người, bất chợt cả ba đều giật bắn mình, da gà nổi cả lên, từ sau lưng của nam tử xuất lên trận gió, phát ra hàn khí uy nghiêm chỉ có thể ngắm chớ nên động chạm.

      “Thế ta phải thử được”, Mỵ cười mỉa, chưa kịp phát ra câu thứ hai liền bị ngàn cây đao vô hình xuất , khi nàng ta hoàn hồn liền bỏ chạy, kịp rên lên chỉ nghe thấy tiếng “xoẹt”

      thân ảnh mảnh mai kiều theo đó chia làm hai, ngã khụy xuống đất, đổi lại là nụ cười lạnh dị thường của nam tử.

      “Á, lục ”, Thượng Quan Đan Phụng kinh hô lên, hắc y nhận ra kẻ này phi thường nguy hiểm, giết người chớp mắt, từ vạt áo xuất lên dãy lụa vòng qua đai hông của Thượng Quan Đan Phụng, vận công kéo nàng trước khi ngọn đao vô hình chém Thượng Quan Đan Phụng ra làm hai đoản như Mỵ -lục.

      “Nhớ kỹ đó, tên xú nam nhân, thù giết muội muội ta, ta nhất định trả”, bỏ lại câu hùng hổ này, xoay lưng hắc y nhân cùng Thượng Quan Đan Phụng biến mất.

      Từ lớp mặt nạ mỏng xuất lên đường cong hoàn chỉnh, thu hồi lại cơn gió của mình, khẽ nhón chân lên, mang theo thân ảnh tiểu nương mà ra .

      “Có phải công chúa cho người bắt muội muội của ta”, thanh thấp tới cực điểm vang ra trong đại sảnh, nam tử chấp tay lại ở sau lưng khi thấy kẻ hầu dẫn Tú La Lệ tiến lên đại sảnh.

      “Hạo Minh đại ca, căn bản liên quan tới muội”, mặt dù tỏ ra đau khổ nhưng giọng nghe như có chút mát dạ, căn bản Tú La Lệ phi thường vui vẻ khi nghe tin Hoàng Bá Dạ Sương bị mất tích, mà tình trạng giống hệt như mấy tiểu nương hoặc các thiếu phu nhân bị cái bọn gì gì đó mà kinh thành đồn ầm mấy ngày nay bắt .

      khi bị họ bắt chỉ có con đường là ‘chết’ và ‘ trở lại’, xem ra ông trời cũng giúp đỡ Tú La Lệ nàng rồi, đúng là ác nhân luôn có ác báo mà.

      “Phải ”, quay mặt lại đối diện với Tú La Lệ còn là lãnh nam nhân mà là sát thần, sẵn sàng giết người tại chỗ để phát tiết, mặt thối cực điểm và đôi mắt thâm thúy nheo lại như mãnh hổ thèm khát thịt.

      “Ách….Hạo….Minh…đại….ca…….đó….….phải…muội….” khi đối diện với khẩu khí như muốn giết chết người của Hoàng Bá Hạo Minh cùng khuôn mặt tuấn méo phân nửa Tú La Lệ sợ hãi đến lúng cuống mà .

      “Đại ca”, Hoàng Bá Dạ Mỵ đứng bên cạnh khẽ khuyên can kéo lấy ống tay áo của Hoàng Bá Hạo Minh, ngăn chặn màn ‘đại khai sát giới’ xảy ra, mà công chúa Tú La Lệ là ai? Là công chúa quốc nha, chết bất đắc kỳ tử sao, nhưng mà chết trong Huyền Vũ sơn trang có sao đó nha, mặc dù nàng cũng rất lo lắng cho tiểu muội nhưng mà đại ca quả hành động phải .

      Bây giờ trong lòng dâng lên trận cồn cào thậm chí có vật vô hình quấn chặt lấy tim , khiến đau đớn tới run rẫy, nên vì bị nàng mắng trách vài câu mà cử thập đại cao thủ về Tuyết Sơn , sai lầm trầm trọng rồi, cực kỳ sai lầm.

      Cả người đều run rẩy, Hoàng Bá Dạ Mỵ ở kế bên sợ hãi, vỗ vai của “Đại ca, huynh sao chứ”

      <<Đại ca>>

      <<Đại ca>>

      <<Hạo>>

      <<Hạo>>

      Trong đôi mắt bây giờ tràn ngập hình bóng của nàng, nàng vui cười, nàng gọi tên , đột nhiên chân nàng khụy xuống, khuôn mặt trắng bệch cả người ngã sấp xuống trước mặt .

      “Tránh ra”, rống lên, hất cánh tay đặt vai có lẽ đây là lần đầu tiên dám quát Hoàng Bá Dạ Mỵ , vì nàng làm cho nhớ đến Hoàng Bá Dạ Sương, được, dù bị phụ thân cấm đoán được làm loạn, nhưng giờ mặc kệ tất cả.

      “Đại ca….” Hoàng Bá Dạ Mỵ sợ kiếp vía hành động này của Hoàng Bá Hạo Minh, lúc này còn là đại ca mà nàng kính trọng, còn là đại ca thương nàng, biến đổi rồi.

      “Công tử, lão gia căn dặn”, Dạ Tam tiến lên khuyên can “Tránh ra” đôi mắt lóe sáng, nếu bây giờ ai cản đường , chỉ có chết.

      Dạ Tam rùng mình liền né ra, nhận ra Hoàng Bá Hạo Minh đằng đằng sát khí, nếu đụng chạm chỉ có tử lộ thôi.

      “Hạo Minh, ngay cả lời đại bá cũng nghe”, Huyền Vũ Dạ Mạc vội níu lấy cổ áo của , hiểu tính khí của Hoàng Bá Hạo Minh hơn bất cứ ai, bình thường cư xử ôn nhu, nhưng khi nổi điên lên lạm sát bừa bãi, mặc cho kẻ đó là người thân của .

      “Ai ngăn cản ta, giết”, Hoàng Bá Hạo Minh hất tay của Huyền Vũ Dạ Mạc, cả hai liền xảy ra cuộc đại phân tranh trong đại sảnh.

      Lúc này chỉ Hoàng Bá Dạ Mỵ kinh ngạc, ngay cả Tú La Lệ cùng Tú La Duệ đều kinh hãi nhân vật trước mặt, căn bản phải là con người.

      Huyền Vũ Lăng ở bên cạnh vội xông giúp đỡ phụ thân , mặc dù có lần cùng phụ thân diện kiến khuôn mặt của Hoàng Bá Hạo Minh, hy vọng Hoàng Bá Dạ Sương sống sót trở về, nếu muốn nghĩ tới thảm cảnh phía trước.

      hống lên, đại chưởng vung ra Huyền Vũ Lăng cùng Huyền Vũ Dạ Mạc đều đổ nhào ra phía sau, rất may có thuộc hạ đỡ lấy, nếu sớm biết thú tính như vậy, họ khuyên cáo với Hoàng Bá Thuần nên cho học nhiều võ công làm gì, để hại dân hại nước, ý phải, phải là lạm dụng võ công để đánh người trong nhà a.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương sáu mươi năm: Trở về bình an!
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      ♥♥♥


      “Náo loạn đủ chưa”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt xuất , theo sau là Hoàng Bá Thuần và Hoàng Bá Thuật, bọn họ đều ngao ngán với khí chung quanh tại đại sảnh, tìm cả nửa buổi khiến thân thể họ mệt nhọc cư nhiên nhà họ sắp bị phá tan phải là quân địch cũng phải là cừu nhân mà chính là con trai bảo bối của họ! Huyền Vũ Lăng đỡ lấy phụ thân “Đại bá, biểu huynh điên rồi”


      Quay mặt lại đối diện với họ còn là con trai của họ đích sát là tên ôn thần “Tránh ra”

      “Hạo Minh”, Hoàng Bá Thuần giận dữ, rầm lên, gân xanh đầy trán, đủ thấy phi thường giận dữ, mặc dù thông cảm cho con trai nhưng đều là người trong nhà vì sao lại đả thương nhau?

      Hồn lập tức được chiêu về, bình tâm lại thu hồi hết sát khí nhìn xung quanh mình cắn chặt môi, đá mạnh cái bàn gần bên cạnh mình nhất giờ biết kiếm gì để phát tiết ngoại trừ đồ vật.

      “Hạo Minh, con yên tâm , nhất định Dạ Sương kiếm lại được mà” sau khi hết giận dữ Huyền Vũ Dạ Nguyệt khẽ khuyên bảo, phải họ muốn mang theo Hoàng Bá Hạo Minh, mà là bất đắc dĩ, họ biết tính tình của Hoàng Bá Hạo Minh giấu sau lớp áo nho nhã như nhân sĩ, nhưng bên trong lại là núi lửa sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào rất khủng khiếp a.

      Đối với chuyện kẻ khác rất minh mẫn xử trí, nhưng đối với chuyện của bản thân hoàn toàn biết xử trí ra sao! Đó mới chính là điểm thất bại nhất của .

      “Mẫu thân”, bất lực gọi, liền ngồi xuống ghế, bộ dạng bây giờ của cực kỳ thê lương như cha chết bằng, chưa từng thấy mình vô dụng tới mức này, chỉ biết ngồi nghe ngóng tin tức về nàng!

      , lúc này cần minh mẫn, vội chỉnh trang lại trang phục của mình “Hạo Minh”, Hoàng Bá Thuần ngăn cản ra ngoài, liền “Phụ thân an tâm, hài nhi biết tự xử lý”

      Hoàng Bá Thuần thở dài “Bây giờ là giờ tý, rất khuya rồi, phụ thân cử người tìm, an tâm

      hề an tâm chút nào lại “Phụ thân dù về phòng hài nhi cũng ngủ được, chi bằng để hài nhi chuyến”

      cần”

      Cái này phải Hoàng Bá Thuần phát ra, mọi người lập tức chú ý đến người phát ra giọng đó

      bóng người phát ra tiếng ‘cộp, cộp’ tiến tới, dần dần lên thân ảnh được bao bọc dưới tay của tên nam nhân tại.

      “Sương nhi” Hoàng Bá Hạo Minh vội lao tới, ôm trầm lấy thân ảnh mềm mại của Hoàng Bá Dạ Sương hoàn toàn để ý nhân vật trước mặt.

      “Ấy, khoan ”, Hoàng Bá Thuần vội ngăn cản thân ảnh muốn bay mà kinh hô lên, nhưng muộn rồi kẻ đó hề dừng lại cước bộ cứ như tinh linh xuất thần cần bay về trời, mới xoay người biến mất chứng tỏ nam nhân đeo mặt nạ này rất lợi hại.

      Và cũng khiến tâm của Hoàng Bá Thuần được gỡ bỏ nút thắt, xác định đây phải là cừu nhân!

      “Cũng muộn rồi còn sớm nữa, vậy ”, lằng nhằng suy nghĩ hồi Hoàng Bá Thuần lạnh lùng với những thân ảnh phía sau, rồi cùng Huyền Vũ Dạ Nguyệt tới thư phòng, nàng mới hỏi “Huynh khẳng định phải là tên đại ma đầu đó?”

      ”, an tâm gật đầu mà trả lời, Huyền Vũ Dạ Nguyệt thở dài “Xem ra lúc trước có cao nhân giúp đỡ, nay cũng có cao nhân giúp đỡ, huynh đoán xem là ai”

      biết, chỉ biết nhất định tổn hại Dạ Sương” Hoàng Bá Thuần đăm chiêu , vì kẻ có năng lực cứu người từ trong tay bọn nữ, tuyệt đối tầm thường, mà kẻ đó lại năm lần bảy lượt cứu giúp Dạ Sương nên tin hại tới Dạ Sương.

      “Vậy tạm thời chúng ta cũng có giấc ngủ yên”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt thở dài, xoa xoa lấy bầu mắt của mình vì mấy đêm trằn trọc ngủ được sắp biến thành đồng loại của loài gấu trúc rồi.

      “Huynh cũng chắc rằng nam nhân kia có thể đánh bại ta” Hoàng Bá Thuần bình tâm sờ sờ cằm , hoàn toàn chú ý đến thân ảnh trước mặt ngã khụy xuống đất.

      “Tiểu thê tử”, vội bước ra khỏi ghế, đỡ lấy thân ảnh của mềm nhũn của Huyền Vũ Dạ Nguyệt.

      “Yên tâm , chúng ta người đông thế mạnh, muội đừng làm huynh sợ”, vội ôm chặt lấy nàng khẽ an ủi

      , muội sợ, muội sợ”, đôi mắt đẫm lệ nhưng nàng vẫn kiên trì .

      “Được, được”, hoàn toàn nuông chiều nàng minh họa theo nàng

      “Muội chính tay trả thù cho Vỹ đại ca, cho Linh muội, nhất định là thế” tinh thần phân định, ở trong lồng ngực của Hoàng Bá Thuần, nàng loạn.

      “Được, nhất quyết trả thù”, xong liền đau lòng, ôm chặt nàng hơn, mặc cho nàng gì, cũng ‘Được’, xem ra ân oán của đời trước, kéo dài tới bây giờ cần phải giải quyết.

      ………

      Khi tỉnh lại ánh sáng chói lọi chiếu vào mắt nàng, nàng nhìn xung quanh, di, như thế nào lại là phòng của nàng, hôm qua là mơ sao?

      Đột nhiên có cánh tay choàng tới ôm lấy nàng, chắc hôm qua chỉ là giấc mơ thôi, mặt trời lên ba xào vì sao hôm nay ngủ muộn như vậy? Mặc dù biết được chăng nữa cũng nên khiến kẻ khác dị nghị nha!

      “Hạo, huynh cần phải đến Thiên Cơ Các sao”, khẽ chọt chọt lấy má , lúc ngủ cứ y như tiểu hài tử, hơi thở đều đặn, mí mắt vừa cong vừa dài xác là mỹ nam đích , ngủ cũng đẹp vậy sao?

      A, thiên, ghen tỵ chết được!

      “Sương nhi”, bất chợt cầm chặt lấy tay nàng, mở mắt ra nhìn lấy nàng, nàng ngạc nhiên “Ngô”

      ghì chặt nàng vào lòng , sợ rằng nàng biến mất lần nữa, quả muốn nghĩ tới ngày hôm qua thêm lần nữa

      “Hạo”, ta cũng vòng tay qua ôm chặt lấy , những giọt ký ức hôm qua quay về, ra hôm qua phải là giấc mơ, mà là , Đan Phụng muốn giết ta, thiên, nàng làm sao cho Đan tỷ biết Đan Phụng vì ta mà bán cả mạnh cho bọn nữ?

      Ôm đủ rồi, nớ lỏng nàng ra hỏi “Cuối cùng vì sao họ lại bắt muội , ai là chủ mưu sau chuyện này?”

      Nàng biết chắc chắn trăm phần trăm cái tên này bao giờ bỏ qua cho nàng “Hạo, chẳng qua chỉ là vài tiểu nương biết điều thôi, đừng quá đa nghi”

      nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm long lanh nước của nàng “Phải ?”

      Tự trấn an bản thân của mình được để lộ chuyện, ngã nhào về phía (lại dùng chiêu này ) ôm lấy nàng “Ân, chẳng qua chỉ vài nhân vật tầm thường thôi” vừa mắt nàng khẽ đảo liên hồi.

      Có lẽ do nàng vùi mặt vào lòng nhìn được vẻ quái dị từ người nàng, thở dài, xoa xoa lấy lưng nàng “Đừng bao giờ dối gạt huynh, nếu muội biết hậu quả chứ”

      Nghe giọng của khiến ta run liên hồi, ta cười hì hì để che giấu chột dạ, vờ như nịnh nót “Đại nhân, thiếp thân nào dám dối gạt ngài a”

      Nựng má nàng, tạm thời cho qua mọi chuyện!

      Ở trong lòng ngực , bao nhiêu hình ảnh của hôm qua cứ trào về khiến nàng đau tới điếng người, đành cắn chặt môi để xoa dịu đau đớn trong lòng.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương sáu mươi sáu:
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      Nghiệt: Vì có vẻ đẹp như tinh thông thường các tinh còn được gọi là nghiệp chướng, nên ta đặt tên như vậy

      ♥♥♥

      “Ngay cả tính mạng của mình cũng bảo trì được mà đòi làm bảo tiêu”, tiếng hừ lạnh, mang theo thanh lạnh lẽo băng giá pha chút ngạo mạn phát ra.Ngước mắt lên nhìn lấy mái nhà có thân ảnh lười biếng, vây quanh người gã là rất nhiều vò rượu linh tính ta sắp làm ‘tửu quỷ’.


      Từ chiếc mặt nạ khẽ nhếch môi lên, yếu ớt “Phải, ta càng ngày càng vô dụng rồi”

      Bất chợt thân ảnh đứng vững từ đâu đó lại xuất người đầu tóc bạc phơ ‘nhanh tay lẹ mắt’ đỡ lấy thân ảnh của “Đại ca, sao chứ!”

      Khó khăn lắm mới lắc đầu tỏ ý mình sao! Nhưng làm sao mà gạt được hai người còn lại cơ chứ, mắt nhắm mắt mở nhìn thấy hai người vào nhà, nam tử kia vẫn cứ bình thản ừng ực uống hết vò rượu này đến vò rượu khác, xem ra đêm dài lắm mộng.

      ……..

      Trong khu rừng ẩm ướt nơi có ánh sáng mặt trời, u lạnh lẽo, trong hang động miệng núi lửa có bầy nữ nhân ngầm hoạt động tại nơi này.

      “Qủa là con của ả tiện nhân đó” ngồi chiếc ghế chủ tọa có lót da báo, nữ nhân xinh đẹp tựa như loài sà mạnh miệng thô lỗ .

      “Phải, đại tỷ, đích xác là con của ả tiện nhân đó”, Ái lên tiếng, thuật lại tất cả những gì Ái chứng kiến.

      “Tứ , cuối cùng là có chuyện gì” Thượng Quan Đan Phụng mạo muội lên tiếng, Nghiệt –đại tỷ quát to “ biết lớn

      Nàng vội cụp mắt xuống, thối lui ra sau, Ái vội tới xoa bóp vai cho Nghiệt “Đại tỷ, nàng ta chẳng qua chỉ là tiểu nương, chớ giận cá chém thớt”

      Trong số các nữ nhân họ thu thập chỉ có Thượng Quan Đan Phụng là rất có tư chất nên đắc sủng, rất được Ái cùng Mỵ thương và thâu nhận làm tiểu đồ đệ.

      “Còn cái kẻ giết chết lục muội ra sao”, Nghiệt ngui ngoa cơn giận của mình lập tức hỏi, Ái vội trả lời “Muội biết, nhưng muội cố gắng điều tra sớm” vừa nàng vừa cắn chặt răng, tỏ ra vẻ oán hận chuyện khi nãy.

      Đôi mắt xinh đẹp đảo qua đảo lại rồi Nghiệt cười điêu ngoa “Trước hết là nghĩ các bắt tiểu tiện nhân kia lại, để ta từ từ hả giận” tay nắm chặt thành quyền, lộ ra bản tính hung tàn của mình.

      “Nhưng Hoàng Bá gia mực bảo hộ nàng ta”

      “Hứ, chẳng qua cũng chỉ có Hoàng Bá gia kia làm gì được chúng ta, họ chẳng qua chỉ là những kẻ vô dụng làm nên tích gì” Nghiệt vội phản bác, khẩu khí ngày càng lớn mà .

      Giận dữ xông tận đầu Nghiệt đứng lên nhìn lên bầu trời trước mặt mà “Tiện nhân kia dù rằng ngươi chết, nhưng mối nhục kia ta nhất định kiếm con ngươi trả thay, đừng tưởng chết thoát khỏi tội của mình”

      Tất cả chim chóc trong rừng đều bị tiếng quỷ gào của Nghiệt làm cho sợ hãi, xòe cánh bay hết!!!

      “Hạo Minh đại ca”, Tú La Lệ vén váy lên, chạy theo thân ảnh của Hoàng Bá Hạo Minh muốn níu kéo lại càng tăng tốc.

      “Hạo Minh đại ca”, Tú La Lệ nghẹn ngào gọi, bất chợt vấp phải cục đá khiến nàng ta ngã nhào xuống “Á”

      Điều này cũng thể làm cho Hoàng Bá Hạo Minh chú ý tới, nghe Tú La Lệ xằng bậy với Hoàng Bá Dạ Sương, làm sao thấu hận nữ nhân trước mắt được, vốn ưa thích nay đích xác là ghét tận xương tận tủy, mặc kệ nàng ta có chết hay tuyệt bận tâm đến, tránh cho mình đau mắt cầu mong nàng ta chết đâu chết đừng phiền ! (Suy nghĩ của Hạo Minh ca rất lạnh lùng và tàn nhẫn nha [​IMG])

      Đột nhiên cây trường kiếm sắc bén kề ngay trước cổ của Hoàng Bá Hạo Minh “Muội muội ta có gì xứng với ngươi”

      “Đại ca”, dù có phải lếch Tú La Lệ cũng lếch qua mà gọi lấy Tú La Duệ ngăn cả được làm bậy.

      phải nàng ta xứng mà là ta xứng”, phải, làm sao mà xứng đáng với độc phụ chứ! Nghĩ tới đây đầu muốn bốc khói, vội đè nén tức giận nhàn nhạt , tiện thể giải quyết thể hết khỏi phải mang phiền phức sau này.

      “Hạo Minh đại ca, huynh xứng mà, muội rất mến huynh” Tú La Lệ thành khẩn, bộ dạng thập phần ngây ngô mà .

      “Xem như ta nghe thấy gì”, hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm trước mặt, bẻ đôi nó , vội cất bước ra bị thân ảnh từ đằng sau nhào tới ôm chặt lấy thắt lưng của , “Hai ngươi là huynh muội, căn bản thể nào đâu, huynh đừng lúng vào vũng lầy nữa, được , Hạo Minh đại ca”

      “Nếu ta ”, lạnh lùng gạt bỏ đôi tay siết chặt lấy thắt lưng mà , đôi mắt thuần thúy nheo lại tỏ ra chán ghét.

      , huynh lừa muội, muội tin đâu, huynh đừng lừa muội, chỉ cần huynh chấp nhận muội, muội bận tâm đến điều huynh và Dạ Sương từng làm, muội cũng khiến cho tất cả bá tánh thôi bàn luận về chuyện này nữa, được ” Tú La Lệ điên cuồng đấm lấy bả vai của Hoàng Bá Hạo Minh mà .

      “Muội muội” Tú La Duệ vội ngăn cản hành động điên rồ của Tú La Lệ, sợ rằng nam nhân trước mặt tổn hại đến Tú La Lệ mất, hôm qua được diện kiến qua rồi, gặp ma còn chưa biết sợ sao?

      Người nhà cũng đả thương, huống hồ là người ngoài!!!

      , huynh lừa muội”, Tú La Lệ khóc lóc thê lương, tin trước mặt.

      Hoàng Bá Hạo Minh nhếch mép cười tà mị “Xác lừa công chúa, thỉnh công chúa được sàm ngôn luận ngữ trước mặt Sương nhi, nếu đừng trách tại hạ cũng nể tình”

      Rồi phất ống tay áo mà ra “Kháng chỉ sợ bị bêu đầu sao” Tú La Duệ vừa nắm chặt thân ảnh khóc lóc thê thảm nhưng cũng quên nhắc ta vài câu, phải là bênh vực người nhà, nhưng mà thân làm hoàng tử quốc thể gộp chung mọi chuyện mà nhìn, phải nhìn xa trông rộng, hy vọng cái tên nam nhân trước mặt đủ thông minh và may mắn!

      gì cả mực thẳng, kháng chỉ sao?

      Vậy là Tú La Lệ ra tay rồi sao? Lão già Tú Tử Kiêm chịu cho con cưng của lão ta sống xa lão ta!

      Thậm chí là làm con dâu của đại gia đình bình thường? (bình thường? @@)

      Xem ra phải nhờ tới phụ thân mẫu thân rồi, sớm công khai thân phận của Sương nhi, rồi cho nàng danh phận!

      Nhưng mà suy nghĩ của có phải quá đơn giản hay ?

      Có dễ dàng thực được ! Thiên hạ tin những điều sao?

      Miệng lưỡi thiên hạ rất ác độc, họ dễ dàng tin mọi chuyện sao? Thế phải làm thế nào mới tốt đây?

      Bất chợt trong đầu lên hàng trăm hàng vạn hàng ngàn câu hỏi, khiến cho túng quẫn, vừa vừa suy toán cũng thở dài và lắc đầu.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương sáu mươi bảy: Thêm kỳ nhân dị sĩ
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      Ái: Bởi vì nàng ta rất thích gần gũi nam nhân, bản tính từ khi sinh ra rất thích làm mọi người chú ý, rất muốn kẻ khác thương .
      ♥♥♥

      thân ảnh lười biếng chôn mặt vào mặt bàn, lộ ra dáng vẻ nhàm chán và cực kỳ lười biếng, đôi mắt đờ đẫn và vô hồn.Cứ nghĩ lại ánh mắt của Đan Phụng nàng lại giật mình, vội lau lớp mồ hôi mỏng tồn kho trán, chính vì chuyện này khiến cho nàng ăn cũng ngon, ngủ cũng yên.


      Nàng có lỗi với Đan Đan tỷ, nếu nàng xuất quá tốt, nàng phiền não như tại, hai là tránh làm tổn thương mọi nữ nhân đến mức có thể, trong vài phút ngu ngốc nàng liền nghĩ quẩn.

      “Tiểu thơ, cẩn thận”, Yến Vi-Yến Vũ vội phi dao ra để chắn vật nhọn phóng thẳng tới người Hoàng Bá Dạ Sương

      Lần này chỉ hai hắc y nhân mà đám hắc y nhân phi thân xông vào “Yến Vũ, bảo vệ tiểu thơ” xong Yến Vi xông vào giao chiến.

      “Chiếu”, “Phụp” vừa thả xong pháo hoa Yến Vũ rút kiếm ra khỏi vỏ, nàng cũng khoanh tay đứng yên nữa, rút cây trâm đầu suy nghĩ ra cây roi da, cùng tham chiến với bọn họ.

      “Bắt lấy nữ tử áo lục, có trọng thượng” thanh sắc sảo, thanh thanh vang lên tất cả mọi người hướng mắt nhìn về phía Hoàng Bá Dạ Sương như thể nàng là miếng mồi ngon mà thèm khát.

      “Xông lên”, Hoàng Bá Thụy Minh nhận được pháo hoa đầu tiên vội kéo theo số tân binh tới giúp hiểu vì sao lại có nhiều người muốn sát hại biểu muội của , nếu nhớ lầm biểu muội ngoại trừ ngủ và ăn có làm nên chuyện gì đắc tội với kẻ khác đâu?

      Cuối cùng là hậu viên náo loạn lên trận, xảy ra cuộc hỗn chiến đẫm máu “Chết tiệt”, nữ la lên rồi phi thân tới cỡm lấy thân ảnh của Hoàng Bá Dạ Sương

      “Tiểu biểu muội”/”Tiểu thơ”, những kẻ phía dưới vội la lên, Hoàng Bá Thụy Minh vội phá vòng vây bao chặt lấy , phi thân lên bị hắc y nhân đá cú, khiến nằm dưới đất đau đớn lên trận, các thanh kiếm cứ hướng tới tới, rất may được các tân binh giúp đỡ mới thoát khỏi họa sát thân.

      “Biểu ca”, nàng la lên, vội rút thủy chùy ra muốn đâm kẻ lúc nào cũng muốn bắt cóc nàng , nàng mới muốn bị kẻ khác vũ nhục thêm lần nữa, nhưng hoàn toàn bị đánh bại, những tay bị đau mà còn bị điểm huyệt, đúng là võ công yếu kém chẳng làm nên cái tích gì cả.

      “Tiện nhân” thanh chán ghét của hắc y nhân làm nàng rùng mình nàng nhớ rằng nàng chưa lần đắc tội với họ nha, cớ sao lại căm hận nàng như thế? Đột nhiên mũi tên từ đâu xuất xượt qua bả vai của hắc y nhân che kín mặt “Á”

      tiếng la lên, tay hắc y nhân run rẫy vì đau đớn khiến cho thân ảnh Hoàng Bá Dạ Sương bị rơi xuống đất với vận tốc kinh người, mắt thấy thân ảnh mình sắp hôn với đất mẹ, nàng thở dài chuẩn bị tiếp giáp với đất mẹ….

      “Sương nhi” từ đâu phi tới thân ảnh của Hoàng Bá Hạo Minh cùng Huyền Vũ Lăng, vội chộp lấy thân ảnh của nàng, mừng rớt cả nước mắt, nàng liền ôm chặt lấy thân ảnh ấm áp kia, cái hành động này hoàn toàn được thu vào mắt của Huyền Vũ Lăng.

      Hắc y nhân bịch chặt bả vai rỉ máu của mình, muốn tẩu thoát mũi tên từ đâu bay tới xoẹt qua đúng gân chân của hắc y nhân, “Á”, tiếng rống như heo bị chọc tiệt vậy, thân thể kiều mỵ của hắc y nhân kia trúng liên tiếp hai vết thương.

      “Tứ muội”, dãy lụa to lớn mạnh mẽ xuất hòng mang theo thân ảnh của hắc y nhân – Ái ra bị mũi tên biết xuất từ đâu cản đường.

      “Lăng đệ, bảo vệ nàng”, đưa thân ảnh của Hoàng Bá Dạ Sương cho Huyền Vũ Lăng, cũng phi thân vào cuộc, vội rút hắc sáo ra thừa cơ hội phi tới người của Ái hòng trả mối thù muốn bắt cóc Hoàng Bá Dạ Sương bị dãy lụa chết tiệt kia ngăn cả.

      mũi tên xoẹt ngang qua mặt của hắc y nhân những mảnh vải che khuất khuôn mặt lập tức bị phơi bày ra ánh sáng, nàng ta liền hống lên “Tam tỷ, chạy ”, Ái bị Hoàng Bá Hạo Minh bao vây, vội xoay lại với Sắc.

      Sắc cắn chặt môi chạy được nàng cũng chạy vì thế nàng kinh hô lên “Cứ đánh lén sau lưng phải là chứng nhân quân tử”

      tiếng cười nham nhở vang lên “Ta nguyện làm lưu manh làm quân tử”, đáp trả lại câu của Sắc là giọng trong trẻo mà có chút khàn khàn dễ nghe tựa như châm biếm của nam nhân.

      “Tiện nam kia, mau xuất lão nương thiến nhà ngươi” Sắc giận dữ quát bị mũi tên với tốc độ kinh hồn xoẹt tới đâm thẳng vào bả vai, từ tốc độ cho tới nội công khẳng định tên nam nhân giấu mặt là kẻ cực kỳ lợi hại cùng nguy hiểm.

      Ái gần sắp bị Hoàng Bá Hạo Minh đâm trúng tử huyệt bom khói phi thẳng tới “Bịch mặt lại là khói độc”

      “Rầm”, làn khói đen bốc ra, có kẻ có nội công hộ thể lập tức nằm thẳng cẳng dưới đất, tất cả nữ thừa cơ vội vàng rút lui, “chết tiệt” Hoàng Bá Hạo Minh rống lên, giơ tay quạt hết làn khói đen muốn đuổi theo nhưng sợt nhớ ra chuyện, vội xoay lưng ra sau lưng gọi “Sương nhi”

      “Khục”, Huyền Vũ Lăng chỉ còn tay đủ che cho chính mình, còn Hoàng Bá Dạ Sương xong đời rồi……

      “Sương nhi”, lập tức đỡ lấy Hoàng Bá Dạ Sương, chất độc này rất mạnh dù kịp thời vận nội công cũng xong, ngay cả Huyền Vũ Lăng cũng dính phải.

      “Đưa cho nàng ta”, lọ thuốc phi thẳng tới trước mặt của Hoàng Bá Hạo Minh vội chộp lấy, lúc nãy cũng là ta thông báo nên mới kịp vận nội công hộ thể nếu cả cũng bị gục ngã

      thân ảnh nấp từ lùm cây cao to phi thân , Hoàng Bá Hạo Minh chỉ nhìn thấy bóng lưng màu đỏ thôi.

      Tất cả mọi người đều được phân phát thuốc giải, lúc này Hoàng Bá Thuần mới tới “Hạo Minh, Lăng nhi, Sương nhi, sao chứ”

      Sau khi uống thuốc giải tất cả mọi người liền bình phục. “Ân”, nàng khẽ gật đầu trả lời, Hoàng Bá Hạo Minh “Phụ thân cuối cùng bọn nữ có thâm thù đại hận gì với Sương nhi mà năm lần bảy lượt đòi truy sát muội ấy” nhịn được, tin những nữ ngu xuẩn đến vậy thất bại nhiều lần mà vẫn cứ muốn bắt lấy Dạ Sương, trừ phi có chuyện gì đó rất quan trọng…..

      Cả ba người cùng nhìn lấy Hoàng Bá Thuần khiến thở dài “Ra đại sảnh trước ” dứt lời phân phó Dạ Nhất “Kêu hết mọi người ra đại sảnh tập hợp”

      “Ân”, Dạ Nhất cung kính gật đầu rồi dẫn theo tốp người mất dạng, trước khi ra Huyền Vũ Lăng nhìn Hoàng Bá Dạ Sương bằng ánh mắt kỳ dị.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :