1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương năm mươi bảy: tự ti của chính bản thân mình!
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      ♥♥♥


      “Sương nhi, cho huynh nghe muội nghĩ gì”, vẫn an tâm về nàng, phải là ‘vẫn’ mà là ‘cực kỳ’ an tâm.


      Nàng kiên quyết lắc đầu , chỉ biết nhiệm vụ bây giờ của nàng là khóc thôi, ngước mắt xuống thấy nàng nhắm mắt dưỡng thần biết nàng đau lòng đến cỡ nào

      “Sương nhi”, thổi khí nóng vào tai nào, đè nàng xuống gường, bắt đầu áp đảo nàng, từng nụ hôn mãnh liệt nóng bỏng trao lên từng tấc da thịt mềm mại của nàng.

      “Hạo”, nàng khẽ nỉ non, vòng tay qua ôm lấy gáy của , nương theo , đầu lưỡi nóng bỏng ẩm ướt cùng lưỡi mềm mại của nàng triền miên.

      Đôi mắt chứa đựng dục vọng nóng bỏng cùng với sủng nịnh nhìn lấy nàng, khẽ hôn lên vành cổ trắng mịn của nàng “Hạo”

      Khi cả hai cùng muốn tiến vào cảnh giới thiên đường cửa bật ra “Rầm”, mang theo hai thân ảnh tới.

      Khi thấy hai thân ảnh kia nàng muốn xỉu ngay tại chỗ, vội la lên “Á”, rồi chui rúc vào lồng ngực của Hoàng Bá Hạo Minh.

      Riêng về cực kỳ, cực kỳ vui khi dục vọng hết lần này đến lần khác đều bị đánh gãy, vội bình tâm lại nếu đoạn khí mà chết mất, vội chỉnh trang y phục của cả hai rồi “Mẫu thân làm Sương nhi sợ”

      Vào phòng từ nãy giờ chứng kiến vô tình của con trai mình hai người thầm than thân vì sao lại sinh ra kẻ ham mê sắc đẹp đến vậy ngay cả ngươi nhà cũng nể mặt.

      “Đúng là đồ hám sắc”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt vui lên tiếng bình luận, mặc dù nàng rất vui khi Hoàng Bá Hạo Minh ra dáng nam nhân cần có là bảo vệ nữ nhân của mình, nhưng nàng cũng vui khi bị lờ .

      thèm mở lời, chỉ biết ôm chặt nàng, muốn nàng đối diện với “Sương nhi, chớ nên sợ, mẫu thân phụ thân biết hết rồi”

      Ở trong lòng nàng ngừng run rẩy, thậm chí sợ hãi, thử nhéo nhéo má của mình, ai iu, rất đau, vậy đây là ! phải mơ?

      nhíu mày “Chúng ta có quan hệ huyết thống”, nỡ lòng nào nhìn thấy nàng tự hành mình như vậy, nàng biết rất đau lòng sao?

      Chưa hết ngỡ ngàng tới kinh hãi câu của cứ dồn dập vào đầu ta: Chúng ta có quan hệ huyết thống, Chúng ta có quan hệ huyết thống, Chúng ta có quan hệ huyết thống.

      “E hèm, Sương….thôi kêu ngươi là Dạ Sương vậy”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt muốn mở lời vân vân mãi mới tiếp “ ra ta biết hết mọi chuyện”

      “Biết…hết…mọi…chuyện”, ngước mắt lên nàng nhìn lấy , lẩm bẩm mà , dùng đôi mắt lạnh lẽo quét tới Huyền Vũ Dạ Nguyệt, hiểu mẫu thân cố tình hay là thích xát muối, chà đạp vào vết thương của người khác, hay có thói quen lấy ngược đãi người ta làm thú vui?

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt mát dạ, ngồi cười thầm trong lòng, có thể hình dung tâm trạng của nàng là cực kỳ cự kỳ mát dạ, hắc hắc

      Nhướn mày khi thấy hành động hề quân tử của thê tử mình Hoàng Bá Thuần chỉ biết lắc đầu thở dài và đón nhận ánh mắt quỷ dữ của Hoàng Bá Hạo Minh bắn tới

      “Sương nhi, chớ hoảng, huynh bận tâm”, biết lòng nàng nghĩ gì, thu hồi lại ánh mắt khẽ an ủi nàng.

      Bây giờ đầu nàng đâu còn rãnh ran để tiếp thu lời của Hoàng Bá Hạo Minh chứ, cái mà nàng sợ hãi nhất khi mọi việc phanh phui ra nàng là xuyên-qua dẫm đạp lên thân thể của Hoàng Bá Dạ Sương mà nhập vào xác của nàng ta.

      Nàng cũng tự ti rằng nếu lấy nhan sắc khi xưa để gặp , nhất định ghét bỏ nàng, mặc dù nàng muốn nghĩ về như thế nhưng trong lòng nàng luôn đấu tranh ngầm với nhau, nàng luôn tự tin về bản thân của mình.

      “Sương nhi”, cắn chặt môi gọi tên nàng, vì sắc mặt nàng thiên biến vạn hóa, vĩnh viễn cũng nghĩ được trong đầu nàng nghĩ thứ gì, luôn nhất mực lo lắng vậy mà nàng hết lần này đến lần khác làm ghen tuông đến điên đầu vì nàng, vì sao lúc nào nàng cũng cho nghe tâm của nàng? đáng được nàng tin tưởng ư?

      “Xem ra là Dạ Sương chịu được ”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt thoải mái , hề cảm nhận có đôi mắt hồn dạ quỷ trừng lấy nàng

      Có phải mẫu thân muốn đoạn khí mà chết , vì sao cứ phải dẫm đạp nỗi đau của kẻ khác, hiểu nổi vì sao phụ thân có thể cưng mẫu thân như cưng trứng (giống ca thôi, đừng phàn nàn [​IMG])

      Nhớ tới đây chợt nhớ ra và tại Sương nhi biết , mẫu thân có thể ra vì sao lại công khai thân phận của Sương nhi”

      muốn biết, muốn biết, nếu công khai với thiên hạ cùng Sương nhi sống trong bóng tối thậm chí còn ruồi bọ vay quanh chân nàng, có thể đường hoàng cho nàng thân phận, thương nàng, sủng ái nàng, thậm chí chỉ cần nàng muốn cái gì cũng đoạt cho bằng được. (so sánh người với ruồi bọ O_O)

      tới đây thân hình Huyền Vũ Dạ Nguyệt khẽ run rẩy, nàng liếc mắt nhìn Hoàng Bá Thuần, ánh mắt của hữu lên trốn tránh và thương tâm.

      Hình ảnh của hai người đều được hấp thu vào ánh mắt của Hoàng Bá Hạo Minh, càng khiến tò mò muốn biết.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương năm mươi tám: Ai cầm thú hơn ai
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      ♥♥♥

      Đột nhiên Huyền Vũ Dạ Nguyệt cười toe toét rồi tại việc quan trọng trước mắt là Minh Giaó”


      Đột nhiên chuyện khi nãy hoàn toàn rột sạch, việc nhẫn nhịn lâu nay bộc phát, ràng nàng là nữ nhân của vậy mà có người ăn phải gan hùm dám giành nữ nhân của , đáng hận.Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đen phân nửa Huyền Vũ Dạ Nguyệt biết chuyện khi nãy hỏi sớm bị quăng lên tận chín tầng mây rồi, đúng là đồ hám sắc, hừ


      “Mơ tưởng”, rống lên càng nghĩ càng đáng hận, Huyền Vũ Dạ Nguyệt hừ lạnh “Trừ phi ‘Sương nhi’ của ngươi muốn sao”

      Trầm ngâm nãy giờ nàng muốn xông lên bóp chết Huyền Vũ Dạ Nguyệt mới khiến nàng hả dạ, tăng lực siết ở cánh tay, ôm chặt nàng vào lòng.

      Hoàng Bá Thuần nhịn được, cười khanh khách “Tiểu thê tử, được rồi đừng trêu ghẹo bọn họ nữa”

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt bĩu môi “Nhưng chúng ta sức cùng lực tận làm sao đấu nổi Minh Giaó”

      “Còn lâu ta mới đưa nàng cho tên cầm thú đó” Hoàng Bá Hạo Minh giữ được bình tĩnh, đôi mắt nảy lửa nhìn mẫu thân .

      ‘Cầm thú’ nếu đem Hoàng Bá Hạo Minh so sánh với Hàn Tuyết Khuyết Hoàng Bá Hạo Minh đoạt giải, so về mặt lanh lẹ con mồi sớm bị Hoàng Bá Hạo Minh nhai sạch đến còn mẫu xương cốt, theo họ thấy Hoàng Bá Hạo Minh mới đích xác là ‘Cầm thú’ tuy nhiên ba người chỉ dám nghĩ trong thâm tâm thôi, nếu ra chẳng phải chọc giận hổ phách [1] ngủ yên sao?

      “Nha, chúng ta căn bản thể khước từ Minh Giaó nha, nếu người giang hồ rằng chúng ta cùng gộp lại giúp cho huynh muội các ngươi gian luân nha, các ngươi nghĩ xem có phải ”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt cứ năm lần bảy lượt đâm chọt vào nỗi đau của kẻ khác.

      “Mẫu thân, mặc kệ người ngoài họ nghĩ gì, trong lòng con và nàng tự hiểu, con quan tâm họ nghĩ sao về con, chỉ cần con và nàng hạnh phúc là được rồi”, rống lên, nhưng vẫn giữ được vài tia lý chí mà .

      Xì, thấy còn vui nữa Huyền Vũ Dạ Nguyệt nhường lại khí nghiêm túc cho Hoàng Bá Thuần, Hoàng Bá Thuần thở dài “Cứ như con ” và nhanh chóng đưa ra quyết định.

      “Thế làm sao xử lý Hàn Tuyết Khuyết” Huyền Vũ Dạ Nguyệt nhất mực cắn mà buông tha hề nhìn sắc mặt của ‘ai đó’ muốn phát tiết mà tìm được chỗ để ‘ai đó’ chuốc giận.

      Thấy đùa quá chớn nàng vội cười toe toét lên “Hay là huynh giả chết, để muội cùng cả nhà ‘thủ tiết’ 3 năm, thế nào”

      Nha, quá đáng nha, nàng dám kêu chết sao! Dù giận nàng, nhưng chút về phòng tính sổ với nàng sau, dẫu sao nàng là thê tử của , nên chừa cho nàng chút mặt mũi, liền xướng theo “Ân, con thấy được chứ”

      Mắt trái giật liên hồi, biết rằng phu sướng phụ tùy nhưng liền cắn trả lại miếng mới khiến mát dạ “ giả dối”

      Hai người tức giận với cách vô tình bạc nghĩa của Hoàng Bá Hạo Minh, nuôi con dạy con để bây giờ nó tạo phản a, Hoàng Bá Thuần lắc đầu “Vậy các con cứ nghỉ ngơi ”, rồi kéo thân ảnh chịu nghe lời của Huyền Vũ Dạ Nguyệt ra khỏi phòng, tránh ‘cảnh mẫu tử tàn sát lẫn nhau’.

      Ngước mắt nhìn hai người làm cây cản lối ra “Sương nhi, đừng nghĩ bừa”, nàng trả lời chỉ im lặng lắng nghe nhịp đập của , mệt mỏi mà nhắm mắt, thấy được vội áp đảo nàng lên gường, nhất quyết buông tha cho nàng…..

      “Hạo, huynh bận tâm?” nàng khẽ đẩy cái đầu của ra và hỏi, nhíu mày nhìn nàng “Sương nhi, phải bao lần muội mới hiểu cho huynh”

      chưa từng bận tâm qua chuyện này, nhớ lại lần đầu tiên cùng Dạ Sương chạm mặt nhau, cả hai chỉ hờ hững trao nhau câu chào hỏi cho có lệ.

      Từ khi Dạ Sương rớt xuống hố băng, suy nghĩ nhảy xuống kéo lấy thân ảnh của nàng, hết mực lo lắng cho nàng, thậm chí khi thấy nàng tránh né tức giận

      cảm nhận thấy dường như đối với Dạ Sương thay đổi từ hời hững chuyển sang đặc biệt quan tâm, dù lúc nào nữa ánh nhìn của luôn hướng tới nàng đầu tiên.

      Khi thấy các nam nhân trong nhà cứ vây quanh nàng rất nổi giận, trong giây phút ngu ngốc tự hỏi: ràng là đại ca nàng vì sao lại có tà niệm với nàng?

      Cứ phải mắt nhắm mắt mở nhìn thân ảnh nàng trốn tránh , chán ghét thậm chí so với các biểu đệ của còn thân thiết hơn bắt đầu nổi đóa lên, muốn đem tiểu nữ nhân trước mặt cột lại người để ai dám thưởng thức và bao quanh nàng nữa

      Nhưng từ khi biết nàng cũng có tình ý với , trong lòng dâng lên cỗ vui vẻ khác thường và cũng dâng lên cỗ khí chua xót tận tâm can.

      hiểu từ lúc nào bị biến chất, hứng thú với chuyện huynh muội loạn luân sao? , chất quan tâm nhiều tới mọi người ngoại trừ bản thân , nhưng từ khi nàng xuất mực quan tâm nàng? Thậm chí lượt bỏ hết nguyên tắc vốn có của mình mà làm nàng thất thân!

      Nhưng khi biết nàng phải muội muội , căn bản cùng máu mủ lại bình tâm suy nghĩ lại tất cả mọi việc xảy ra, khi nghe phụ thân về thế giới khác cũng kinh ngạc kém nhưng bận tâm tới, phải nàng so với mọi nữ nhân rất khác biệt, nàng xuyên tới là để dành cho , như mẫu thân và phụ thân vậy.

      Trong lúc họ chuyện Minh Giaó sai người tới rạm hỏi, Âu Nhã Thiên Kỵ cũng chịu thua khi nghe tin tức này, tức tốc sai bà mai tới mai mối, cả hai cùng giành nhau nữ nhân đó là –tam tiểu thơ Hoàng Bá gia.

      Nhưng mực bị Hoàng Bá gia khước từ thậm chí còn sai người tiễn khách, nha, họ ràng là hai chú rùa vàng các nữ nhân thấy họ liền thèm dãi nữa là, lý nào Hoàng Bá gia lại ngu xuẩn chấp thuận.

      Có kẻ lại khác Hoàng Bá gia chẳng những phú địch khả quốc ( giàu hơn quốc gia) mà còn được thiên tử ân sủng, ước chừng cần phải làm cũng đủ cho Hoàng Bá gia ăn đủ ba đời, đời nào lại coi trọng những thứ này.

      ( Ngay từ đầu Văn án: mình nhắc tới Hoàng Bá Hạo Minh ngay đầu tiên, tiếp đó là Hàn Tuyết Khuyết, sau là Âu Nhã Thiên Kỵ, cũng ngay từ đầu mình cũng ghi là NP và ghi sủng vì thế các bạn đừng thắc mắc vì sao ghi nhiều nam vật nam mà từ đầu tới cuối nhân vật nữ chỉ để ý đến Hoàng Bá Hạo Minh, cũng ngay từ đầu cả hai nam phụ đều thể tiến vào tim nữ chủ [​IMG] )

      hổ phách [1] còn được gọi là hổ, hoặc sư tử.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương năm mươi chín: Thông hiểu?
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      ♥♥♥


      “Hạo, có huynh ngại”, nàng lại tự ti cho rằng mình xứng, nên mực hỏi .Nếu là lúc trước nàng nhởn nhơ cho qua, nàng luôn sống vô tâm, thích đơn độc mình, nhưng khi xuyên-qua mọi việc hoàn toàn thay đổi, nàng còn là nàng nữa.


      Nhìn sâu vào đôi mắt đen đáy của nàng hiểu ra nàng nghĩ cái gì, vì thế vội ngăn chặn suy nghĩ quẩn của nàng, cầm lấy tay của nàng đặt lên tim , hỏi “Muội có huynh chứ”

      Lồng ngực ấm áp, nhịp đập của có lúc rất nhanh có lúc lại rất chậm, nàng gật đầu “Muội huynh”

      “Vậy được rồi, chỉ cần biết đến tương lai, nhắc quá khứ được ”, căn bản thể đem lý lẽ với nàng, vì biết nàng mãi mãi thoát khỏi ma tâm của bản thân, điều bây giờ cầu xin ở nàng là mong muốn nàng quên quá khứ để làm lại từ đầu.

      Đôi mắt trong veo chứa chút buồn thăm thẩm, lại lóe lên vài tia vui mừng, nhưng nỗi buồn đè áp hạnh phúc mỏng manh nhìn lấy đôi mắt chứa đựng trân thành của nàng ôm lấy “Ân, nhất định làm được”

      đường cong hoàn mỹ nở bạc môi, khẽ nhéo lấy má phấn nộn của nàng biết , được đau buồn, khi muội đau buồn kề bên muội người cùng phân hưởng”

      Nghe như vậy, nàng vạn lần ái ngại và chột dạ, vì sao hoàn hảo và toàn mỹ như vậy, còn nàng lại ngu ngốc đến ngu xuẩn chứ? N

      hận thấy nàng lại suy nghĩ bừa như biết thuật đọc tâm “Hoàn mỹ bù đắp cho ngốc nghếch, phải rất xứng sao”

      Trong mắt nàng ngoài cảm động còn lên tia ngạc nhiên tới độ mắt to tròn ngắm nhìn , khẽ cười “Muội sinh ra thuộc về huynh, hiểu chứ!”

      hữu đôi môi đào nàng là tràn ngập ý cười, cũng khẽ nhếch môi cười, vươn hai tay ôm lấy nàng, cả hai cùng ôm nhau, thân nhiệt đều khẽ che chở nhau truyền đạt tình ý cùng áp ấm cho nhau.

      Lúc này nàng nhớ ra điều mà nàng bỏ quên từ ngực nàng ngẩn đầu lên, điêu ngoa “Muội phi thường hận huynh”

      Di, phải nghe lầm chứ? giải thích đến còn nước miếng mà nàng lại hận ?

      Nàng khẽ cười hì hì lồng ngực , “Có câu: đồng cam cộng khổ, vì sao huynh cho muội biết, lại giấu giếm muội, huynh có biết muội rất đau lòng , thậm chí….”, nàng còn muốn rời khỏi đây nữa chứ.

      “Thậm chí như thế nào”, nhíu mày nhìn nàng nuốt hết mấy chữ quan trọng, nên cố gắng rặn hỏi.

      Đánh chết nàng cũng ra cho biết, biết khi nổi giận đáng sợ như thế nào đâu, ư xong nàng khẽ rùng mình, nàng khẽ cọ cọ lấy ngực cho huynh biết”, di, hình như nàng nghe thấy tiếng nam nhân rên rỉ?

      chết cái hành động đáng này của nàng, ngực mềm mại của nàng pha chạm nãy giờ trong lồng ngực , dù rằng cách nhau hai ba lớp áo vẫn cảm nhận được, vẫn cố nhịn cho đến khi ngón tay xinh đẹp đó lại khơi mào lên dục vọng của , nhịn được khẽ than thở

      Nhìn vào đôi mắt thâm thúy lóe lên vài tia dị thường, đôi mâu tràn ngập dục vọng và khát khao khóa chặt người nàng nàng run rẩy, nha, nàng làm gì nha, cứ sáng tối liền động dục có vẻ tốt lắm.

      mắt thấy nàng tỏ ra vẻ sợ hãi mày nhướn lên tới mức cho thể, cũng chết cái hành động nhút nhát này của nàng, có cảm giác như là mèo và vờn lấy chú chuột là nàng (BT quá :)))

      “Làm sao vậy”, thanh khàn khàn và trầm thấp vang lên, nàng khẳng định rằng tên nam nhân này lại muốn ăn thịt nàng, nhưng đêm quá….thiên, vì thế nàng ba chân bốn cẳng chạy xuống gường.

      “Nga~”, nhưng muộn rồi, hành động của so với nàng như con rùa so sánh với chú báo.

      Thấy được mình bất lợi nàng thử cò kè mặc giá được là buổi trưa, thể….”

      Mặc giá sao? Vô dụng thôi! Căn bản cũng buông tha cho nàng, liền cúi đầu nuốt hết những tiếng sắp phun ra của nàng, chiếc lưỡi phi thường linh hoạt tận tình cùng nàng dây dưa.

      Nhận ra nàng còn hơi thở mới đại từ đại bi buông nàng ra, liếm lấy cánh môi khô của mình khàn giọng “Tiểu nhân nhi, chính nàng là kẻ gây họa”

      Di, chưa kịp thốt ra câu phản bác lại cúi đầu hôn lấy nàng, khẽ cắn cắn môi nàng “A”, vì đau nên nàng la lên, lại nhoẻn môi cười tà mị với nàng “Đây là ấn kí chứng minh muội là của huynh”

      Đột nhiên nàng cười lên vì hành động của rất khả ái lại bá đạo, chết người , càng nghĩ mặt có chút nóng bừng, bình thường ăn nàng, được, hôm nay đến lượt nàng ăn .

      Vươn mắt nhìn tiểu nhân nhi dưới thân nở ra nụ cười quái dị vô cùng, à phả, mà là thập phần biến thái cộng ranh ma ngạc nhiên, biết tiểu nhân nhi này lại nghĩ ra trò gì biến thái đây (xong, hai chị đều biến thái, quá hợp với nhau còn gì )

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương sáu mươi: Nguyên bản vốn có!
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung

      [​IMG]
      ♥♥♥

      ( 16+ trước chap này hơi bị BT theo cách nghĩ của ta [​IMG])Miêu trảo đặt ngay lồng ngực , cố cọ quậy, nhướn mày nhìn lấy nàng bằng đôi mắt thuần thúy nhưng lại kinh hách.


      Gạt bỏ từng lớp áo cản đường, bàn tay bé cả gan thò vào trong vạt áo của , đụng vào từng tấc da thịt màu đồng vốn có của , khẽ vân ve và vuốt ve.

      “Tiểu sắc nữ, nàng học ở đâu ra mấy cái chiêu này”, dù vui vẻ khi hưởng thụ bàn tay phá rối ngực , nhưng trong lòng vội dâng trào lên cỗ khí bất an.

      Ngẩng đầu môi nàng chúm chím lại --cho-huynh-biết”, nàng biết nàng lại gây họa, ồh, ‘ai đó’ hai mắt băng lãnh nhìn lấy nàng, bất chợt áp đảo nàng, thân thể trần nửa người đè lấy thân thể mềm mỏng của nàng.

      Nàng bĩu môi đẹp lại “Huynh xấu lắm”

      “Có phải ở thế giới bên kia dạy hư nàng” biết sai rồi, khi ở bên nàng lúc nào cũng thô lỗ vì ghen tuông, vì thế vội đè nén tức giận của mình, nhàng mà .

      Nàng ngoảnh mặt thèm với , nhưng nàng đâu biết bờ môi nũng nịu bán đứng nàng, vội cười khoẩy lên rồi hôn lấy cánh hoa đào của nàng “Từ nay cấm muội học hư”

      Nàng phồng miệng lên rồi õn ẽn “Người ta hạ mình chiều huynh, vậy mà huynh lại đối xử với người ta như thế”, cái này khiến cho nàng tức giận nha, là nàng muốn ăn , sao ngược lại là màn tra hỏi gường chứ, là bất mãn mà.

      “Từ khi nào mà muội lại khả ái đến như vậy hử”, hỏi xong liền ấn lên môi nàng, gậm lấy vành tai của nàng, thổi khí nóng nỉ non vào tai nàng“Huynh rất thích vẻ mặt phóng đãng của muội”

      Nghe thấy lời vô lại của nàng giận tím mặt, thể cho nàng chút sỉ diện sao ( gường mà đòi sỉ diện sao, bái phục [​IMG]), vươn lưỡi liếm chóp mũi của nàng khi thấy nàng giận đến run người.

      “Lại sinh khí với huynh nữa sao, khả nhân nhi”, giọng biến đổi thành nhàng mà mang chút tà ý đùa nghịch với nàng, nàng nhéo má “Trong muội nhen như vậy sao”

      Khẩu thị tâm phi [1], vội cười sảng khoái, đôi mắt chứng đựng thâm tình nhìn lấy nàng “Vật ưa dối”

      Nha, tại sao lúc nào cũng nhìn thấu tim ta, đáng hận, đáng hận mà, cúi đầu xuống ôn nhu hôn lấy gò má của ta, khi biết được phải là đại ca của ta nút thắt trong lòng được cởi bỏ.

      Trong lúc nàng suy nghĩ ‘tốc chiến tốc thắng’ lột hết mọi chướng ngại vật cản đường, đôi môi cần mẫn như chim gõ kiến nhu tình ấn lên từng tấc da thịt của nàng, dọc từ bụng xuống dưới.

      Khi thanh tỉnh nàng biết nàng ‘’ bị sói ăn, nhưng cái đó được, vội ngăn cản cái đầu đặt ở nơi thích hợp “Hạo, …được…địa phương…đó, được”

      Muộn rồi, sớm tách hai chân nàng ra để chính mình chen vào giữa, lưỡi ướt át của vươn ra khẽ chạm vào hạch châu của nàng, nàng ngoe ngoẩy cái đầu mà thét lên “Đừng…Hạo…”

      “Ngoan, để huynh ”, biết nàng da mặt mỏng nhưng thích như thế, vội vàng làm tiếp công việc của mình là lưỡi trừu động trong hang khẩu của nàng.

      “Hạo….” dù rằng nàng cảm thấy toàn thân nóng rực, như có hàng vạn con sâu gậm, nhưng nàng cực xấu hổ với tư thế này đến độ chảy cả nước mắt ra, thiên, đây là ban ngày nha, động dục xấu lắm rồi mà còn ở cái địa phương đó làm bậy.

      vẫn đáp trả lại nàng vẫn tận tâm tận hưởng cái thứ muốn, khẽ cắn cắn tiểu hạch châu của nàng, nàng vội rên lên “A”

      Ái dịch trào ra, nàng bậm mặt lại trong tư thế như con tôm luộc và xấu hổ trước cái hành động làm là vươn lưỡi liếm vành môi của mình

      “Sương nhi”, nhếch bạc môi gọi tên nàng, chiêu hồn phách lạc tận địa ngục lên lại, vươn người tháo lấy hai tay bậm khuôn mặt mỹ lệ của nàng, thân lại lần chen giữa hai chân của nàng, cả thân thể to lớn đè lấy nàng “Sương nhi, đừng che, muội rất đẹp”

      Nàng biết giây phút này thể run sợ và nổi da gà, nhưng nàng chịu nổi, lông tơ cũng dựng lên ( [​IMG]) , hoàn toàn khác với hôm qua, nàng nghi ngờ có phải ai đó giả dạng lừa nàng?

      khẽ cười, lúc trước lộ ra vẻ mặt này vì sợ nàng ái ngại, nàng là muội muội nhưng khi nàng biết hết ngại trưng bày nguyên bản vốn có của , vả lại tại nàng to gan trêu ghẹo trước nha (ồh, hóa ra là vậy ca rất BT)

      Bàn tay xấu xa mơn mớn xuống nơi địa phương vừa trải qua cao trào, thừa cơ xuyên qua nơi địa đạo ẩm ướt của nàng “A”, nàng rên lên luồn điện từ đỉnh đầu truyền tới mang theo tứ chi tê dại, toàn thân run rẩy.

      “Hạo”, nàng ngâm lên tên , bắt đầu di chuyển tay của khuếch động bên huyệt đạo ẩm ướt nóng bỏng của nàng, tận mắt nhìn thấy chỗ đó cố nuốt lấy ngón tay thõa mãn, nở lên nụ cười mang đầy tà ý.

      Khẩu thị tâm phi [1] những lời trái lương tâm.

      Chương sáu mươi : Ta giận dữ!
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      16+

      Thêm ngón tay nữa sâu vào nơi nữ tính của nàng, ái dịch cứ ngừng theo đó mà trào ra, nàng nỉ non lên “Hạo”, cảm giác được toàn thân như trôi miệng núi lửa, nóng vô cùng, bất chi bất giác nàng cong người lên, hưởng ứng hành động này của .

      Vầng trán lấm tấm mồ hôi khi nhìn nàng cao trào và vui sướng, tự giác phía hạ thân truyền đến đợt cồn cào thúc giục

      “A…chậm….thôi….” tình loạn ý mê nàng thốt nên câu này, khi càng gia tăng sức lực cứ trừu động mạnh mẽ nơi đó của nàng khiến nàng hưng phấn đến mất cả lý trí, đôi mắt phủ sương mù nhìn lấy .

      Khuôn mặt tuấn phủ lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt tràn đầy dục vọng nóng bỏng nhìn lấy nàng, “A”, nàng cong người lên, đón nhận đợt cao trào, khiến nàng mệt mỏi mà ngã gục xuống gường, thở hồng hộc, toàn thân run

      hôn lên trán nàng dù phủ lớp mồ hôi mỏng, đặt hai chân nàng bờ vai của , cử động thắt lưng, đem toàn bộ ý chí của nàng đều quay về hết “A”, nàng hét lên, bàn tay bé tái nhợt vì nắm chặt đệm gường.

      “A….Hạo…”nỉ non lên vài câu, rồi thở hồng hộc, ngực nàng phập phồng vì mỗi lần vào cũng đến chỗ sâu nhất mới xuất ra, có lúc tiết tấu chậm nhưng có lúc lại nhanh tới mức nàng phải năn nỉ “A….Hạo…chậm…thôi…Hạo….A…” khi hét lên nàng càng cảm thấy xấu hổ.

      Đôi mắt cũng khẽ nhắm khẽ hở, cúi người xuống hôn lấy má phấn nộn hồng hào kia, rồi hôn lên nụ hồng dựng đứng lên vì kích tình, nhưng phân thân của vẫn cứ hoạt động ở nơi bí mật của nàng.

      “A”, nàng rên rỉ cong người lên, hai tay nắm chặt lấy eo nàng, càng ép sát nàng, bắt nàng tiếp nhận phân thân cực vĩ đại của , càng sâu vào từng ngõ ngách ẩm ướt chật hẹp của nàng.

      “Hư….” Nàng khẽ than thở, đầu nghiêng sang trái rồi sang phải, dị vật kia cứ càng lúc càng trướng ra và nóng làm cho nàng mất hết lý trí, càng nỉ non nhiều hơn nữa.

      Thân là nam nhân thấy được nữ nhân của mình đạt được khoái cảm sung sướng do chính bản thân mang lại càng hưng phấn, cứ lần, lần khuếch đại làm càn nơi tuyệt mật của nàng, cao trào hết đợt này tới đợt khác…….

      ……

      Khi tỉnh dậy:

      “Lão tử ngươi, ngươi cũng biết”, tiếng hét to lên bất chợt trong khoảng trắng có chút rung động như động đất.

      Tiểu phiền phức bấy giờ mới mở miệng “Ờ……ờ…….có lần ta muốn …nhưng…”, làm sao có thể cho tiểu nữ nhân này biết thích xem kịch của cả hai chứ, màn kịch ly kỳ hấp dẫn lâu được xem, sao có nhẫn tâm ra được!

      biết từ khi tiểu nữ nhân này mở quyển sách ra đọc, lần đầu tiên xuống núi ở tại khu rừng muốn cho nữ nhân ngốc ngếch này biết họ có máu mủ, nhưng khi bình tâm lại nhìn vào mắt có chút ươn ướt của nữ nhân này lại nghĩ khác, cảm giác vui sướng dâng trào, buộc lòng phải lái qua chuyện khác.

      biết, sai quấy, nên bắt chước học theo tính khí dẫm đạp lên đau khổ của người khác, nhưng cực kỳ thích tiểu nữ nhân này bị chính ma tâm của mình hành hạ.

      “Lão tử ngươi, ngươi hay lắm”, nàng hét hết cỡ, mở lớn giọng, ngừng làm phiền màn nhĩ của tiểu phiền phức, a, xem ra đêm nay phải là tra tấn tiểu nữ nhân này mà là ngược lại a, cũng sớm đoán trước rồi.

      Vừa bước ra cửa, mặt nàng đen hết bên, nàng từng thề rằng nếu thấy xuất trước mặt nàng, nàng luộc , băm thành thịt viên, đem nấu lẩu ăn cho bỏ tức, kiếp trước nàng có đắc tội gì với lại giấu nàng, cái gì mà có phước cùng hưởng có họa cùng chịu, căn bản hưởng phứơc còn nàng hưởng họa, đáng hận mà, grừ…..

      Thấy được tình thế ‘cực kỳ’ bất lợi cho bản thân mình liền đổi chủ, chuyển sang suốt ngày bám dính theo Hoàng Bá Hạo Minh buông, tránh cho mình khỏi bị thành món ăn hảo hạng trong bụng của Hoàng Bá Dạ Sương, hai là có thể được ăn no hưởng lạc, quan trọng hơn nữa là –an toàn, hắc hắc.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương sáu mươi hai: Thánh chỉ ban hôn?
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Trong mái đình , màn sa mỏng đủ che khuất ánh nắng gắt gao, có thân ảnh cực kỳ cực kỳ nghiêm túc tập đàn, theo sau là hai thân ảnh mặt méo xẹo vì tiếng đàn của tiểu thơ nhà họ rất khó nghe

      “Grừ…”, nàng hống lên, bàn tay nhu tình dịu dàng khuất thay thế cho ma trảo làm càn dây đàn <<Tưng….tưng…tưng….rầm….>>, đàn đỗ sấp xuống, nàng tập nữa, tập nữa”

      Khuôn mặt giận dữ của nàng hoàn toàn lộ ra, giờ đây nàng cực kỳ dỗi vì sao tư chất nàng lại ngu ngốc như vậy, ngoài tính sổ sách ra nàng làm được cái gì ra hồn cả!

      Ô…ô…ô…nàng thầm khóc trong lòng, biết bao giờ mới tự tay đàn được khúc đây, ô…ô…ô…, nàng vùi mặt vào bàn đá tròn mà khẽ khóc than.

      Yến Vũ muốn lên tiếng khuyên can Yến Vi vội ngăn cản hành động của nàng, vì họ chú ý có ba thân ảnh tiến tới, khi tới gần hai người mới thở phào nhõm vì xác nhận mục tiêu mang theo sát khí.

      “Muội muội, tập đàn sao?” thanh giòn tan ngọt xớt khiến nàng rùng mình vươn đầu lên, nhàn nhạt “Ân”

      đợi đồng ý của nàng Tú La Lệ liền mang thân kiêu sa của mình sải bước vào mái đình ngồi xổm trước mặt nàng.

      Nhìn thấy Tú La Lệ chắc chắn có hại chứ chẳng có lợi, càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt của nàng ta cười đắc ý? Thậm chí có chút đắc thắng? Bất chi bất giác trong lòng ta dâng trào lên cỗ khí bất an vô cùng.

      “Xin hỏi công chúa….” ta chưa hết Tú La Lệ vội chen miệng vào “Chúng ta cũng gần sắp trở thành người nhà, đừng xưng hô lạ lẫm như vậy”

      Tay nàng muốn nối lại dây đàn bàn tay khẽ run run khi nghe thấy câu của Tú La Lệ, đôi mắt chứa đựng đắc ý của Tú La Lệ khiến nàng run người.

      Nhận ra được nét lạ lẫm của Hoàng Bá Dạ Sương Tú La Lệ càng căm phẫn, hóa ra lời đồn là , họ quả là gian luân với nhau, đáng hận, nàng có gì bằng tiểu oa nhi bán nam bán nữ này chứ.

      Lấy nàng so sánh với tiểu oa nhi trước mặt cứ như phượng hoàng so sánh với ma tước, đúng là xấu xa dám cướp nam nhân của nàng, đáng hận, đọ nhan sắc, đọ thùy mị nàng có gì bẳng tiểu oa nữ trước mặt

      Mặc dù trong lòng Tú La Lệ lên sư ghen ghét tột đỉnh, nhưng khuôn mặt vẫn bình thản thậm chí còn mang nụ cười tà “Muội muội sao này trở thành người nhà với nhau muội muội phải nhớ chiếu cố tỷ tỷ đó”

      Thấy đôi môi của Hoàng Bá Dạ Sương khẽ mấp máy như run run Tú La Lệ liếc nhìn ra sắc trời và tiếp “Chắc chắn giờ thư của tỷ gởi đến Tử Trì quốc đến tay phụ hoàng rồi”

      “Thư….” Ta như nghẹn họng chỉ thốt ra được câu này, đột nhiên Yến Vi giúp ta xoa bóp vai nàng khẽ liếc nhìn Yến Vi lên khuôn mặt của nàng ta là kêu ta đừng lo lắng.

      Tú La Lệ hừ lạnh, quả tiểu oa nhi này rất được lòng của Hoàng Bá Hạo Minh nếu sao lại được chiếu cố tận tình chứ, ngay cả nha hoàn cũng dám khinh bỉ, nàng quá đáng.

      Nếu nàng đặt chân vào cửa lần đầu tiên nàng đối phó với là tiểu oa nhi đê tiện này, dùng khuôn mặt ngây thơ để dẫn dụ nam nhân của nàng, mơ tưởng.

      Chắc chắn nàng phải đá tiện nhân này vào lầu xanh mới hả bớt nỗi xỉ nhục trong lòng nàng, nghĩ tới hàng đêm tiện nhân này đều phục vụ hàng trăm hàng ngàn năm nhân nàng mát dạ hẳn lên.

      Chỉ cần có nàng Hoàng Bá Hạo Minh cũng bị nàng thâu phục trong tay thôi, nàng tin chắc là thế, vì thế Tú La Lệ nở ra nụ cười tươi rói sáng lạn “Là thánh chỉ ban hôn”

      Rầm –Cứ như tiếng sét đánh ngang tai ta vậy, tim ta đau tới thắt lại sao hết, phải, ta làm sao quên thân phận của ta? Chẳng qua chỉ là kẻ mượn xác người khác, là kẻ mồ côi, vả lại ta cũng có hậu thuẫn sau lưng mạnh mẽ như Tú La Lệ.

      Nàng biết rằng cổ đại ‘tam thê tứ thiếp’ là chuyện ‘kinh thiên địa nghĩa’, nhưng mà nàng có làm được thế ? Nàng có thể chấp nhận chuyện chia sẻ chồng với kẻ khác ? Nhìn đôi mâu lạnh lẽo của Tú La Lệ căn bản nàng cùng với nàng ta có khả năng cùng hầu hạ chồng!

      Yến Vi-Yến Vũ từ gia nhập Tuyết Sơn, được huấn luyện võ thuật và được giáo dục khắc khe, mọi chuyện luôn được các nàng luôn xử lý cẩn thận và tỉ mỉ chu đáo nên các nàng mới leo lên được chức vị tài nữ của Tuyết Sơn.

      Mặc dù mới đầu các nàng chán ghét tiểu bạch thỏ trước mặt vì đường đường các nàng mang trong mình võ công siêu việt , mà sắc đẹp cũng thua kém ai, cớ sao phải hao tâm tổn sức vì ‘tiểu thiên kim yếu đuối’ chứ?

      Tiếp xúc lâu dần các nàng thấy ngược lại ích ra nàng ta rất lương thiện kiêu ngạo như các tiểu thơ quyền quý khác, mặc dù có chút bướng bỉnh và thích tỏ vẻ mình cương ngạnh nhưng còn tốt hơn tiểu điểu ăn mặc như con chim công trước mặt.

      Chắc chắn giấu dưới lớp áo kiêu sa lộng lẫy cùng với khuôn mặt tô sơn trát phấn dày cộp còn có tính khí điêu ngoa cùng vẻ ngoan độc của tiểu sà tinh, thế chẳng phải là phi thường bất lợi cho những kẻ hầu hạ như các nàng sao? tính đến lợi ích riêng tư của chính bản thân mình nhưng Hạo Minh công tử sao?

      Nếu để cho Hạo Minh công tử biết có người ở sau lưng dọa nạt tiểu bạch thỏ trước mặt mà các nàng lên tiếng chắc chắn mạng của các nàng thể bảo toàn, vì bản thân cũng vì thương tiểu bạch thỏ trước mặt nên các nàng sẵn sàng xù lông lên như loài động vật bị cướp thức ăn mà đồng thanh đồng tiếng “Tiểu thơ, sắc trời muộn, tới giờ uống trà chiều, nếu công chúa phiền thỉnh bước ra”

      Nàng muốn mở miệng hai kẻ nàng luôn cho là phiền phức mở miệng trước nàng, dù nàng rất biết ơn họ, nhưng thế sao, thánh chỉ của thiên tử ban có thể thu hồi lại sao?

      Căn bản nàng xứng với Hoàng Bá Hạo Minh, tài ba, bản lĩnh, thông minh, cái gì cũng hoàn mỹ, còn nàng, còn nàng có những gì, nàng có gì cả, ngay cả người thân ở đây cũng có, tiền tài, quyền uy……

      Dưới lớp áo là bàn tay thon dài nắm chặt thành quyền khiến đầu ngón tay trắng bệch do tức giận quá độ, Tú La Lệ khẽ cười “Được tỷ phiền muội, cáo từ”

      Hay lắm hai ả tỳ nữ kia, ánh mắt Tú La Lệ lóe sáng, nếu nàng bước vào cửa đầu tiên nàng luộc sống hai ả tiểu tiện nhân này, kẻ nào đối đầu với Tú La Lệ -nàng chết có kết cuộc tốt đẹp, bao gồm cả Hoàng Bá Dạ Sương.

      Nhìn thấy chim công à ma tước lóe mắt nhìn hai nàng đủ biết Tú La Lệ nhớ mặt của hai nàng, bất chợt cả hai cùng nhìn nhau cùng suy nghĩ: nghĩ cũng đừng có nghĩ tới thâu được tâm của công tử, hừ, nếu mà công tử có thú nàng ta, hai nàng là người đầu tiên phản đối.

      “Tiểu thơ, chớ nghe lời sàm ngôn luận ngữ của công chúa”, Yến Vi gập người, khẽ an ủi thân ảnh bất động của nàng.

      Hoàng Bá Dạ Sương im lặng tới mức đáng sợ, toàn thân hoàn toàn động đậy, nhúc nhích được, chỉ biết mở mắt, mơ hồ nhìn bóng lưng của Tú La Lệ dần mất dạng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :