1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương năm mươi: Tâm
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Trong mái đình to lớn, gió mát thổi lồng lộng, mang theo cảm giác sảng khoái cả người, vạt áo khẽ bay trong gió, mái tóc dài đung đưa tiêu sái, nam tử cao to cường tráng, đứng tại mái đình ngắm nhìn mặt hồ phẳng lẳng, thỉnh thoảng có vài chú cá bơi qua, cánh tay chấp lại đằng sau, lên dáng vẻ tiêu dao tự tại.

      Ngẫm nghĩ lại hôm đó khi làm cho muội muội mình thất thân thấy cảm giác tội lỗi mang theo day dứt, dù rằng hối hận, nhưng cảm giác đau đớn, chua xót dâng trào khiến thống khổ.

      Hạnh phúc mang theo, đau đớn cũng theo, cảm giác bất rức vươn theo, mùi vị đủ loại, khiến thống khổ, tự khinh bỉ bản thân của chính mình vì sao lại làm ra chuyện bằng loài cầm thú đó chứ.

      Khi bước ra phòng của muội muội dường như thấy thở nổi, đau khổ tột cùng…..khi nhìn thấy phụ thân đứng trước cửa lúc đó tim như muốn rớt xuống, từ hồi chui ra từ trong bụng mẹ tới bây giờ cũng cảm thấy sợ hãi như bây giờ đó cũng là lần đầu tiên thấy phụ thân nghiêm túc như vậy.

      “Hai người làm nên chuyện gì rồi”, phụ thân chậm rãi xoay người, nét mặt lạnh như tiền chút huyết sắc hỏi .

      thở nổi, quỳ rối xuống đất, dám ngẩng đầu lên nhìn phụ thân , nhưng làm phải nhận “Phụ thân biết, hà tất phải hỏi”

      “Con có biết mình bằng loài cầm thú ”, Hoàng Bá Thuần nghiêm túc, lạnh lùng .

      “Hài nhi biết, nhưng hài nhi là lòng mến Dạ Sương” thẳng thắn trả lời, nhưng trái tim dâng trào lên sóng ngầm mãnh liệt, cắn răng thêm “Cầu xin phụ thân, hãy toại nguyện cho hài nhi”

      Từ trước đến giờ Hoàng Bá Hạo Minh đầu đội trời chân đập đất, uy nghiêm, biết viết chữ ‘cầu xin’, nhưng hôm nay bất chấp tất cả quỳ xuống, người đời thường : “Dưới gối nam nhi có ngàn vàng”, bận tâm, thậm trí còn cầu xin, dáng vẻ thập phần đáng thương đều lộ ra.

      Hoàng Bá Thuần biết nên cười hay nên khóc đây? Đáng vui hay đáng buồn? Hay là khen hoặc là đánh? chỉ ngờ rằng con trai của lại trưng bày ra bộ dáng này cho xem, xem ra là hết thuốc chữa, nhịn được, mà cười toe toét lên.

      Hoàng Bá Hạo Minh thập phần đau khổ, đột nhiên biết phụ thân cố tình hay vô tình mà dẫm đập lên đau khổ của người khác, vui lắm sao? ( [​IMG])

      Cười chán, nghiêm mặt lại “Huynh muội gian luân, bảo ta làm sao mà toại nguyện cho các người”

      Hoàng Bá Hạo Minh được lời nào, chỉ biết cúi đầu xuống đất, Hoàng Bá Thuần cảm thấy đùa đủ rồi vội đỡ Hoàng Bá Hạo Minh đứng lên “Nếu khẳng định là cứ làm theo cảm nhận của chính con tim mình”

      Hoàng Bá Hạo Minh lộ lên tia kinh hãi mà “Phụ thân”, Hoàng Bá Thuần đảo liên đôi mắt “Còn muốn ta gì”

      Đột nhiên nhìn phụ thân như hiểu ra cái gì đó vội “Sương nhi, có phải Sương nhi phải là muội muội hài nhi?”

      “Nếu biết hà tất hỏi”, Hoàng Bá Thuần vội cười khanh khách lên, rồi hất tay của Hoàng Bá Hạo Minh xuống, tiêu sái mất dạng, sợ gì cả chỉ sợ tiểu thơ tử biết được, cạo đầu mới lạ.

      cảm giác mùi vị dâng trào lên tim , đó là cảm giác ngọt đến thốt nên lời, nên cả ngày hôm đó chỉ biết trốn trong phòng ngắm nhìn Sương nhi ngủ, mà cười thầm mình.

      Nghĩ lại chuyện đời quả ai ngờ, cố ý kiếm tìm nó ở ngay trước mặt mình, có được sợ hãi, nhưng sau khi biết được vui vẻ, vui vẻ đến hoang mang, cũng giống như hồi sáng vậy, biết Sương nhi có dính phải vụ thảm sát nào, hay gia tộc có thâm thù huyết hải gì đó mà mẫu thân lộ ra vẻ mặt kinh sợ.

      biết mẫu thân phải là loại nương ích kỷ, nhen, cần nàng dâu tốt, chỉ cần người mẫu thân cấm cản thậm chí còn thương nàng, hận mẫu thân là do nguyên nhân nhưng chỉ ra là Sương nhi???

      Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra??? muốn biết, chuyện thuộc về Sương nhi cũng là thuộc về , Sương nhi vui, vui, Sương nhi buồn, buồn, cảm giác về tình là khó tả, nên lời……

      “Hạo Minh đại ca”, thanh giòn tan ngọt xớt vang lên, mang theo thân ảnh mỹ lệ của Tú La Lệ di chuyển tới gần, nụ cười tươi rói vươn miệng, chỉ có thể tả nàng ta lúc này là: Mỹ.

      Mày kiếm nhăn lại, khi suy nghĩ bị đánh gãy, chỉ muốn yên tĩnh mà thôi, vì thế mới đến hậu viên để hóng gió, nào ngờ lại bị phá rối.

      Thấy lạnh lùng như băng Tú La Lệ bĩu môi, bước vào đình, hai bàn tay ngọc nắm lấy vạt áo , nũng nịu mà “Hạo Minh đại ca, hôm nay trời đẹp, chúng ta dạo nhé”

      “Công chúa thứ lỗi, tại hạ còn bận chút việc, thỉnh tìm người khác”, Hoàng Bá Hạo Minh thậm chí nhìn mặt của Tú La Lệ, ung dung bước ra khỏi đình.

      Tú La Lệ bị quẳng sang bên, từ ngỡ ngàng đến thất sắc, thất sắc đến kinh hãi, vẻ kinh ngạc che kính phần tái nhợt, rồi vội vén váy lên, đuổi theo bóng lưng của Hoàng Bá Hạo Minh, hai tay nàng dang ra, như chặn đường của .

      Khuôn mặt tuấn tú trác tuyệt lộ ra chút biểu , chỉ là đôi mắt lên chán ghét “Hạo Minh đại ca, huynh chán ghét muội”

      im lặng trả lời, trầm ngâm hồi lâu mới trả lời “ dám”, chán ghét loại nữ nhân bám dai dẳng, đặc biệt là loại nữ nhân thích hoang tưởng, nếu nể mặt nàng ta là công chúa nhất định thầm giết chết nữ nhân chết tiệt này, chướng cả con mắt.

      đảo người, nhón chân lên, phi thân mất dạng, bỏ lại công chúa chỉ biết đứng nhìn bóng lưng cao bay xa chạy, nàng uất quá khóc ồ òa lên như tiểu hài tử bị cướp kẹo vậy.

      Chương năm mươi mốt: Mối nguy hiểm bắt đầu
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      ♥♥♥

      Chỉ trong vòng hai ngày mà các nữ nhân trong kinh thành mất tích bị bắt , khiến lòng dân náo loạn, vụ việc của thập nhất vương chưa phá giải, có thêm nhiều công tử con nhà nòi, hoặc là các nam nhân chuyên trăng hoa liên tục bị tai vạ ngập đầu, kẻ chết nằm liệt gường, dù sống cũng như chết.“Chết tiệt” Hoàng Bá Thuần lên cơn thịnh nộ, tay xô hết tất cả đồ đạc xuống đất, Dạ Nhất, Dạ Nhị, chỉ biết đứng yên nhìn chủ tử mình giận dữ, cáu gắt.


      “Họ có lá gan lớn, cho rằng mình là ai mà dám làm ra loại chuyện phi đạo đức này”, Hoàng Bá Thuần rống lên mà .

      Rất ít khi thấy Hoàng Bá Thuần mất lý trí như vậy, trừ phi đó là chuyện phi thường trọng đại.

      Cánh cửa mật thất bật ra, mang theo thân ảnh Dạ Tam hấp tấp vào, mà bẩm báo “Chủ tử, xác định được, quả gần đây xuất trạng là các nam nhân bị chết khô vì mất hết dương khí”

      căm phẫn nhưng giờ này căm phẫn làm gì được, vội ngồi xuống ghế bình định lại tâm trí nếu bổ nhào ăn tươi nuốt sống hết những người đứng tại đây để hả giận.

      Thấy chủ tử mình muốn động bút Dạ Nhất nhanh lẹ, nhặt đồ bàn nhàng mài mực.

      Sau hồi lâu buông bút lông đưa tờ giấy cho Dạ Nhất “Theo bức họa này phác ra thêm nhiều bản phân phát cho mọi người trong Thiên Cơ Các, tòng nã họ”

      Trong bức họa có sáu nữ nhân, Dạ Nhất y lệnh mà làm dù có hơi kinh ngạc, chủ tử họ từ trước tới giờ quản chuyện gian hồ chuyện đó chỉ có phu nhân quản nhưng mà hôm nay chủ tử tỏ ra vẻ rất hoang mang tới cực độ.

      Hoàng Bá Thuần thở dài, phất ống tay áo y chỉ họ lui ra, lộ ra vẻ mệt mỏi, xoa xoa lấy vầng thái dương của mình, lầm bầm “Ý trời, ý trời mà”

      …..

      Trong Thụy Vương phủ, nam tử vận áo lam bào dù độ tuổi trung niên cập kề , nhưng cũng thể che giấu được cặp mắt sắc xảo và nhan sắc mị hoặc lòng người, cả người đều tản ra khí chất của bậc đế vương, thở dài đôi mắt nhìn chăm chăm vào Thập nhất vương gia bây giờ khác gì cương thi cả.

      Huyền Vũ Dạ Nguyệt bước vào nàng thở dài “Hoàng huynh, chớ nên quá đau lòng”

      Thần Vũ Hiên xoay người lại nhìn nàng, rồi lắc đầu “Huynh chỉ đau lòng, mà còn có các bá tánh của huynh nữa, cuối cùng họ là ai, có ý đồ gì”

      Trầm ngâm hồi lâu, nàng mới mở miệng “Hoàng huynh, có lần muội Tây Vực cho huynh nghe, huynh còn nhớ

      “Họ, các nữ đó sao” Thần Vũ Hiên chấn động mà hỏi nàng.

      Nàng gật đầu, từ vạt áo lấy ra bức họa, bao gồm sáu người “Hoàng huynh, đây là đại tỷ- Nghiệt, Cơ, Sắc, Ái, Mỵ, Huyết”

      “Muội họ có 7 bảy sao bây giờ còn có 6 người”, Thần Vũ Hiên sờ sờ cằm, dù vẫn nhìn vào bức họa chăm chăm rời mắt.

      Đôi mắt đẹp nheo lại, phút chốc lên tia dị quang “Còn Hồn- ngũ, bất hạnh qua đời từ 16 năm trước”

      “Qủa các nữ này có nhan sắc ai bì kịp” Thần Vũ Hiên nở ra nụ cười quỷ dị, rồi khuôn mặt đông cứng lại “Nhất định huynh phanh thây họ ra làm trăm mảnh”

      “Hoàng huynh, huynh cứ bình tĩnh, họ tầm thường như huynh nghĩ đâu, huynh là người vạn người, chớ làm bậy” Huyền Vũ Dạ Nguyệt đứng kế bên khuyên can hết lời.

      “Chẳng lẽ thân làm huynh trưởng chỉ biết trơ mắt đứng nhìn đệ đệ mình sống bằng chết?” Thần Vũ Hiên còn minh mẩn , dù phải là ruột thịt nhưng dẫu sao cũng là đệ đệ , thân làm nhất quốc chi quân thế mà có thể đứng nhìn đệ đệ chết sao?

      “Hoàng huynh cứ yên tâm, muội cố gắng giúp huynh tìm ra họ và lấy thuốc giải độc”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt xong, vội quỳ rối xuống “Hoàng huynh”

      “Nhễ nhi, muội hà tất phải làm khó huynh”, Thần Vũ Hiên vội vàng đỡ nàng dậy, nhưng nàng khước từ “Hoàng huynh, thân là ‘Nhất quốc chi quân’ họ là ma quỷ quái, chuyên hút dương khí nam tử, huynh chớ nên nạp mạng”

      “Được, được, muội cứ đứng lên ”, Thần Vũ Hiên lúng túng đỡ nàng đứng lên, nàng đứng lên, nhưng đôi mắt mang theo tâm trạng sầu não, đầu óc trống rỗng, thể nghĩ gì được nữa.

      “Hoàng muội, dù muội có làm gì nữa, hãy cẩn thận sức khỏe”, Thần Vũ Hiên liếc mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Huyền Vũ Dạ Nguyệt mà đau lòng thay nàng.

      Nàng nhoẻn môi cố cười…………… nhưng chẳng thể cười ra hồn được “Cuối cùng có chuyện gì xảy ra”, Thần Vũ Hiên ôn tồn hỏi, ra tâm trạng xào sáo lên.

      Nàng lắc đầu, vội cáo lui, trước khi còn ngắm nhìn lại thập nhất vương nằm bệch gường, nàng lại thở dài, bước nặng nề, mang theo tâm trạng sầu não.

      P/S: Ngay từ đầu ta có qua tựa đề là: Huyền nhuyễn

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương năm mươi hai: Trốn thoát…. thành!
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Cửa phủ trống vắng, cánh cửa cao to uy nghiêm bất ngờ bật ra, cái đầu xinh xinh ló ra, ngắm nhìn xung quanh, tiếng thở dài cộng thêm nụ cười vươn vấn môi “Hoan hô, thoát rồi, hắc hắc”

      “Phải ” thanh trầm thấp mang theo uy hiếp rất khủng bố sau lưng truyền tới, Hoàng Bá Dạ Sương nhăn mặt lại như ăn phải mướp đắng, thầm cầu nguyện trước, vội xoay lại, nhe răng cười “Thỉnh an đại ca”

      Hoàng Bá Hạo Minh nhướn mày lên, hai tay khoanh trước ngực, như tra hỏi tội phạm, đôi mắt chim ưng thâm thúy nheo lại, đầy nguy hiểm.

      Nàng cắn môi dưới, vạn phần chột dạ, chỉ biết đứng cười cười, và lùi lại, vì đại ca của nàng giờ phi thường khủng bố, rất hắc ám chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt chứa đầy thâm thù đại hận gì đó.

      Nhìn thấy nàng sợ hãi nghiến răng mà “Muội từng hứa qua cái gì với huynh”

      Nàng lại nở nụ cười chột dạ, ra được câu nào, số nàng là xui nha, bị hai nô tỳ võ công cao siêu với thập đại cao thủ giám sát cả ngày lẫn đêm, khó khăn lắm mới đánh lừa được họ, thế mà lại bị nhất đẳng cao thủ này tóm được, thôi tiêu đời rồi.

      Thấy chân nàng lùi lại tiến lên, dữ tợn lắm sao? là sài lang mãnh thú sao? Vì sao nàng thấy lại run như cày sấy? Hứa với những gì, giờ đây lại thất hứa?

      là nàng căn bản xem ra cái gì cả, ngay cả lời nàng cũng nghe lọt tai “Đứng im”

      Đột nhiên mắt nàng muốn đổ lệ, nhưng vì sao nàng chẳng thể đổ lệ được, dù cố gắng rặn nước mắt chăng nữa cũng rặn được giọt nước mắt nào, ô…ô…ô…

      “Sao, chạy nữa nghiến răng mà phun ra câu này, trừng mắt nhìn nàng.

      Thấy hỏi, nàng chỉ biết cúi đầu, có chạy được sao? Căn bản giờ nàng bị ép sát, lưng dán vào cửa, chất là thoát nổi, dù có biến thành con ruồi như tôn ngộ nữa cũng bị tóm về thôi “Đại ca”

      “Dùng chiêu này nữa sao”, nghiến lợi, mắt trái giật giật, hứa trúng kế của nàng nữa, nhất định phải hảo hảo giáo huấn tiểu thất hứa này trận cho nàng chừa mới được.

      “Đại ca, chẳng qua muội chỉ dạo xung quanh thôi”, thấy được kế của mình xài được nữa ta trăm biến vạn hóa, trở nên nhu mì, thục nữ mà đáp.

      dạo, dạo mà lén lén lút lút sao” hai tay chống trước mắt nàng, tránh cho nàng trốn thoát, nếu nàng muốn dạo thể đường đường hoàng hoàng hỏi sao, tốt bụng dẫn nàng dạo, đằng này nàng…., hừ.

      “Đại ca….”, ta trả lời được, đại ca khủng bố, tại sao đại ca giữ chức vụ tra hỏi tội phạm , chắc chắn đại ca trở thành thần thám…..

      Thấy nàng run rẩy …..thôi quên “Đan Đan tìm muội có việc gì” bao giờ cũng phải mềm lòng với tiểu nữ nhân này, nàng đúng là khắc tinh của đời mà.

      “A”, ta giật mình mà la lên, quả khi nãy Đan Đan có tới tìm ta và với ta:

      “Xác có chuyện đó”, ta giật bắn mình lên mà hỏi lại khi Đan tỷ như thế.

      Thượng Quan Đan Đan gật đầu, sắc mặt rất tệ hại “Hôm trước tỷ về lại ngôi làng mà Tiểu Tương cư ngự….theo lời dân làng sau khi chúng ta rời được nửa ngày nhân vật thần bí kia biến mất dạng, qua hai ba ngày Tiểu Tương cũng mất tích”

      Ta sửng người ra, ngồi phịch vào mép gường, Đan tỷ lại tiếp “Kinh thành xào sáo, rối loạn, Thập nhất vương bị thích khách hạ độc, các nam tử trúng độc bị mất tích, khi tìm thấy đều là xác khô, ước chừng họ bị hút hết khí…dương khí…..”

      Ta nuốt nước miếng “Thiên, thời đại này….….ý muội là có quái sao???”

      Thượng Quan Đan Đan lắc đầu “Tỷ biết tỷ biết”, lúc sao nàng ta mếu máo miệng mà , hốc mắt đỏ hoe.

      Ta ngẩn người ra rồi cầm lấy hai tay của Đan tỷ hỏi “ ra xảy ra chuyện gì”

      Thượng Quan Đan Đan hít mũi ngăn chặn cho nước mắt tuôn rơi mà “Các nữ tử cũng dần mất tích, muội có biết nguyên do

      Ta lắc đầu “Tỷ…điều tra ra….họ bị mất tích là do có ai đó sai khiến hoặc bắt , tất cả các nữ nhân ai bị nam nhân phụ tình bị đánh đập thậm chí là bỏ rơi, họ….họ…chắc chắn là bị sai khiến….”

      “Ý của tỷ là họ…..” thiên, thể tin được, kinh thành lại xảy ra chuyện kinh khủng như thế này, cuối cùng là ai làm như vậy.

      Cuối cùng nàng ta cũng ngăn được nước mắt mà khóc ròng lên, bổ nhào ôm lấy Hoàng Bá Dạ Sương mà khóc nức nở.

      “Cuối cùng tỷ còn chuyện gì giấu muội” ta ôm lấy Đan tỷ, vỗ lưng để dỗ dàng tỷ ấy.

      “Ô…..ô….ô…Phụng muội….Phụng…muội ấy….muội….ấy”, Thượng Quan Đan Đan khóc đến trời long đất lở, thở hồng hộc chỉ biết thốt ra những lời này rồi vùi mặt vào người Hoàng Bá Dạ Sương khóc

      Người ta cứng ngắt, từ kinh ngạc cho đến chấn động, tiểu hài tử nữ ngây ngô, khả ái, cuối cùng Đan Phụng thấu hận nam nhân nào mà tình nguyện bán thân mình để họ giúp muội ấy trả thù?

      “Đan tỷ, tỷ đừng vội hấp tấp mà hóa lẫn, chứng tỏ là Đan Phụng chỉ bị người ta lợi dụng, chắc chắn họ vẫn chưa giết muội ấy, tỷ hãy an tâm ” ta vội ra ý kiến của mình cho Đan tỷ nghe.

      Thượng Quan Đan Đan ngước đầu lên, đôi mắt đẫm lệ, hít mũi, nàng lắc đầu, giọng khàn “Nhưng mấy ngày….Phụng muội….mất tích…tỷ đều….gặp ác mộng….tỷ rất sợ….rất sợ…họ làm hại muội….ấy”

      “Yên tâm , nếu kinh thành có chuyện lý nào phụ thân mẫu thân muội bỏ qua, tỷ hãy minh mẩn lên, tỉnh táo lên, phụ thân mẫu thân tỷ chờ tỷ cứu muội muội của mình về, Đan Phụng biết được vẫn còn gia đình chờ nàng ta về, vì thế tỷ được bỏ cuộc” ta nâng lấy mặt Đan tỷ mà khẽ an ủi.

      “nhưng tỷ….tỷ muốn khóc….ô….ô…” Thượng Quan Đan Đan lại vùi mặt vào lòng Hoàng Bá Dạ Sương mà khóc, mấy ngày nay nàng tỏ ra mình kiên cường sao, nhưng nàng phải là nữ cường, nàng chẳng qua là phụ nữ nhoi, cứ tưởng làm sát thủ giúp ít cho bá tánh, nào ngờ ngay cả muội muội mình cũng nắm tung tích, vậy làm sát thủ để làm gì nữa?

      Chương năm mươi ba: làm ta giận
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Thấy nàng trầm tư lộ ra bộ dạng như suy nghĩ Hoàng Bá Hạo Minh cúi thấp xuống thêm chút “Đừng lo lắng về chuyện đó, Thiên Cơ Các giải quyết hết, bằng võ công của muội chẳng giúp ích gì được cả”

      ”, nghe tới đây nàng vội thở dài yên tâm, ra nàng muốn ra ngoài tìm hiểu chuyến xem sao, xem có thể giúp gì được Đan tỷ hay .

      Nhìn thấy đôi mắt long lanh, nụ cười đẹp của tiểu nhân nhi vội nhoẻn môi cười tà mị, giờ này có hỏi mẹ tên gì e rằng cũng nhớ nổi “Ân”

      Vui mừng quá ta liền ôm lấy , cũng quên mất đây là đâu vội vòng tay qua ôm chặt lấy nàng, cả hai sớm quăng thân phận của mình lên tậng chín tầng mây mà biết sắp có đại họa ập tới.

      Hai thân ảnh bước tới bất chợt cả hai muốn mình nhìn lầm , kẻ sợ hãi đến run rẩy, kẻ hồi hộp tới thể tin vào mắt mình thấy cái gì .

      “Hai người làm gì đó”, thanh run rẫy đánh vỡ bầu khí lãng mạn bấy giờ của hai người, đột nhiên nàng vội đẩy ra, nhíu mày vui “Bị mù sao”

      Nàng há mồm hình chữ O, chuyện xấu hổ bị bắt gặp mà còn trưng bày bộ mặt lãnh đạm, thậm trí có chút vui sao? Nếu là bình thường nàng vui mừng nhưng trong mắt người ngoài họ là huynh muội nha! Sợ thiên hạ chưa loạn sao?

      Mắt trái giật liên hồi, Âu Nhã Thiên Kỵ vẫn dùng thanh run run “Hạo Minh huynh, hai người….hai người….”

      Huyền Vũ Lăng vội chen chân vào “Thiên Kỵ đệ, chẳng qua họ chỉ là vui đùa quá chớn thôi”, dù muốn tin nhưng Huyền Vũ Lăng phải tin tưởng người nhà, nếu ngay cả cũng sàm ngôn luận ngữ tin tưởng người nhà mình có phải là vô tình lắm ?

      “Vui đùa, huynh muội có thể ôm nhau như….như….” chữ ‘tình nhân’ nên lời, cảm thấy đầu óc choáng váng liên hồi.

      “Như cái gì”, Hoàng Bá Hạo Minh hỏi lại, rồi nhoẻn môi cười tà mị “Chuyện nhà của huynh, đệ hà tất phải lo”

      Rồi kéo thân ảnh ngớ nga ngớ ngẩn của Hoàng Bá Dạ Sương ra , bỏ lại Âu Nhã Thiên Kỵ cùng Huyền Vũ lăng chỉ biết đứng yên như xác chết hồn.

      Kéo theo là loạt dư luận cùng rèm pha của người đời, nguyên lai là lúc họ ôm nhau bị vài tỳ nữ thấy được, liền đồn hai, hai đồn trăm, trăm đồn xa hơn nữa, đúng là chuyện tốt chẳng ra cửa, chuyện xấu đồn ngàn dặm

      Về phần nàng nàng cực kỳ chán ghét mấy còn ruồi cứ bay vo ve quanh mình, thậm chí còn xếp thành vòng tròn vây lấy nàng, làm như nàng là tù tội phạm phải tội giết người bằng, mực giam giữ nàng.

      Nàng bực mình, cuốn cầm phổ trong tay nàng quăng xuống đất “Các ngươi chắn hết gió của ta”

      Đáp trả lại nàng là khí xung quanh im lặng đến dị thường, thập đại cao thủ vẫn nhắm mắt làm lơ, làm lấy công việc bảo hộ của mình đặt lên hàng đầu vây quanh lấy nàng, cả mười người cùng xếp thành hình vòng tròn bảo vệ nàng như kỳ trân dị bảo.

      Cả thân thể của nàng đều run lẩy bẩy, cắn chặt môi căn bản họ thèm nghe lời nàng xem nàng trong mắt của họ, giận dữ bắt đầu trỗi dậy và đôi mắt bốc hỏa ngùn ngụt, đột nhiên Yến Vi ló đầu vào “Tiểu thơ, nếu nực có thể dùng cái này”, chìa tay ra lộ ra cây quạt, trước khi khuyến mãi thêm cho nàng nụ cười tươi rói của Yến Vi.

      Khói trắng bốc lên đỉnh đầu, nàng đứng dậy nhưng đành đuối sức vì võ công căn bản bằng ai, nếu họ cùng hợp sức lại, nàng càng bất lợi hơn, vẫn là mạng quan trọng hơn, khẽ rên lên “Hừ”, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, trưng ra bộ ngậm đắng nuốt cay.

      Từ hồi nàng muốn lẻn ra phủ, đại ca liền phái rất nhiều người luôn theo sát nàng, nàng nghi ngờ vì sao phụ thân mẫu thân lại để cho đại ca lạm dụng chức quyền, uổng phí tiền của, hao tốn nhân tài vì nhân vật bé như nàng có xứng đáng ?

      Nàng bước, họ bước, nàng đông, họ liền theo nàng đông, thiên, thậm chí nhà xí họ vẫn làm hành động là vây quanh lấy nàng? Họ tổng cộng cả thảy 12 người, 24 cái tai, 12 cái mũi nha, bảo nàng làm sao mà được?

      thể trách họ được, từ hồi họ theo chủ tử đến nay lần đầu tiên họ bị mắng thậm tệ như vậy, 3 con người, 6 đôi mắt, 3 cái miệng, mà họ còn thuộc loài la sát nhai người nhả xương nha, thậm chí có thể giết người bằng ánh mắt và hàn băng trong người họ.

      Được bị giết cũng sao , họ được mệnh danh là đệ nhất cao thủ, hay đệ nhất kỳ nữ nha, thế mà lại bị: nhục mạ, xỉ vả, ác liệt hơn nữa là nhận được 6 ánh mắt kinh thường khả năng làm việc của họ, làm sao họ chịu đựng nổi ô nhục to lớn này chứ?

      “Các vị đại nhân, thể tha cho tiểu muội sao?” nhịn được nàng liền hỏi han, nài nỉ vài câu.

      “Tuyệt thể”, phải đáp trả nàng là khí tĩnh lặng nữa mà là mười hai cái miệng đồng thanh đồng tiếng ngoan ngoãn trả lời như trêu tức nàng, quá đỗi tức giận, nàng liền vung chân đạp gãy cửa nhà xí “Rầm”

      Bất chợt nàng thấy nàng có chút hơi ngược thân nha, đau thấu xương, nhưng nàng vội điều chỉnh lại tư thế cao ngạo như chim công của mình, mặc dù nàng đau tới muốn chảy cả nước mắt nhưng nàng nhất quyết cho họ khinh thường nàng nữa, hừ…..nhưng nàng đâu biết theo sau nàng là 12 người cùng 12 tiếng cười thầm trong đầu.

      Bây giờ nàng mới biết câu: nếu sớm biết còn khuất cái, nàng rất hối hận cũng phi thường thấu hận đại ca, hận thể cắn chết giờ này.

      Hoàng Bá Hạo Minh làm việc hắc xì liên tục, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc trời còn sớm, chắc chắn là khả nhân nhi chữi rủa , hừ ai kêu nàng thất hứa làm gì, nên giáo huấn nàng bài học là đúng, bất chợt cười khanh khách khi nghe Qúy Tường –tiểu hầu thân cận của kể lại hôm nay nàng làm gì và xảy ra chuyện gì, bây giờ tâm trạng của vừa vui lại pha thêm chút bất an nha.(làm xong chuyện xấu đương nhiên là phải bất an rồi [​IMG] )

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương năm mươi bốn: cay nghiệt
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]
      ♥♥♥



      Hôm nay là ngày trời đẹp, có lẽ do hôm qua nàng quá cáu gắt với Hoàng Bá Hạo Minh tạm thời tha cho nàng, cử hết mười tên , nhưng vẫn còn hai người làm cây cản lối.Thôi kệ , đuổi được mười tên nàng còn muốn gì nữa, thân ảnh bi thảm di chuyển đến hậu viên, nàng muốn phát tiết nhưng lại thể chỉ biết uống trà hóng gió để hạ hỏa.


      Đột nhiên chân nàng đứng vững, rất may có hai người mà nàng luôn ghét đỡ lấy thân ảnh của nàng, nhưng nàng cám ơn đâu, lại vênh mặt giận dữ với bọn họ, Yến Vi-Yến Vũ cười che miệng vì hành động y hệt con nít của nàng.

      “Huynh có tin mà dân chúng đồn” Tú La Lệ cùng Tú La Duệ ngồi tại hậu viên, Tú La Lệ khẽ hỏi Tú La Duệ

      Nhếch mày kiếm lên “Muội huynh làm sao mà biết”

      “Ách”, Tú La Lệ khẽ la lên rồi nhích thân ảnh của mình qua bên Tú La Duệ “Nghe đồn Hạo Minh cùng Dạ Sương gian luân với nhau”

      Tú La Duệ nhu tình cầm lấy tách trà nhạt lên miệng khẽ hớp, khi nghe thấy lời Tú La Lệ phun cả thảy trà thơm vừa nhồi vào miệng ra “Phụt”

      “Hoàng huynh” Tú La Lệ khẽ gọi, còn Tú La Duệ bị sặc trà, ho tới độ nước mắt nước mũi đều lộ ra “Khục…khục….khục….”

      Nha hoàn thiếp thân của Tú La Lệ vội đưa khăn cho Tú La Duệ, bình tâm xong khẽ quát “Muội chớ sàm ngôn luận ngữ”

      “Hoàng huynh, muội hề sàm ngôn luận ngữ, bên ngoài ai ai cũng đồn rằng là như thế” Tú La Lệ bực mình đến độ bật cả dậy mà cãi lý với Tú La Duệ và thầm trách vì sao đại ca thà tin người ngoài chứ bênh người nhà?

      “Thân là công chúa của nước, lại tin lời của bọn dân đen, muội có biết rằng muội rất ngu xuẩn?” Tú La Duệ thẳng miệng mà , hề niệm tình Tú La Lệ là muội muội của mình

      “Hoàng huynh, huynh quá đáng, có lửa làm sao có khói, vả lại các nô tỳ trong sơn trang đều mực nhận định rằng họ có gian díu với nhau, thậm chí các nô tỳ Hoàng Bá phủ cũng từng khẳng định có đêm Hạo Minh đại ca dẫn Dạ Sương về sương phòng thậm chí còn phát ra tiếng tục tĩu với nhau”, Tú La Lệ thẹn quá hóa giận, giọng to cỡ mười dậm cũng nghe thấy.

      tới đây Tú La Lệ càng tức giận, nàng có gì tốt, có gì hoàn mỹ chứ, còn Dạ Sương chẳng qua chỉ là tiểu nương miệng hôi mùi sữa chưa dứt, bán nam bán nữ, vậy mà Hạo Minh đại ca mực thương nàng ta.

      Nàng vốn dĩ muốn tin, cho tới khi nàng tận mắt chứng kiến Hạo Minh đại ca vào <Sương Huyền Các> mãi ra, nàng muốn bước vào bắt gian nhưng lại bị ngăn cản, thậm chí còn bị các nha hoàn thiếp thân kinh bạc nữa chứ.

      Phút chốc cả người Tú La Duệ cứng ngắc lại, phải, có lửa làm sao có khói chứ? Nhưng tin Hoàng Bá Hạo Minh là đại trượng phu trững trạc nhất định làm ra cái chuyện phi lý này được vả lại chắc có tình gì khác mà chưa công khai? bình tâm lại mà “Tai vách mạch rừng, thân làm công chúa có thể ăn ngông cuồng như vậy, đừng quên đây là Huyền Vũ sơn trang!”

      Nghe thấy Tú La Duệ nàng cũng vội bậm miệng ngồi xuống ghế, tới đây thân ảnh Hoàng Bá Dạ Sương siêu vẹo, cả người đều bất lực, mềm nhũn, máu chảy ngược, tứ chi đều tê cứng, đứng cũng vững.

      “Tiểu thơ”, Yến Vũ khẽ rồi đỡ lấy thân ảnh bất lực của Hoàng Bá Dạ Sương, nàng vội lắc đầu tỏ ý mình sao, nhưng sắc mặt tái nhợt hẳn .

      “Tiểu thơ, đó chẳng qua chỉ là lời phiến diện của dân tình, người đừng quá lo lắng” Yến Vi khẽ an ủi nàng.

      Nàng lại lắc đầu, thầm : , đừng bênh vực ta, vì họ nếu đều là , được Hoàng Bá Dạ Sương, mày phải cố gượng được gục ngã, nếu bây giờ mà gục ngã há phải để lộ mọi chuyện ra, vậy mọi chuyện càng tệ hơn sao.

      Định thần lại, nàng yếu ớt cố nhả ra mấy câu “Ân, ta sao”, thấy Hoàng Bá Dạ Sương yếu ớt như vậy hai người cùng nhìn nhau thở dài, chỉ bị dọa chút liền lộ ra vẻ mặt như vậy, bảo sao này nàng ta làm sao đối diện với ác liệt hơn nữa?

      Dù Hạo Minh công tử với họ thậm chí cả phu nhân cùng lão gia đều như thế họ tin tưởng rằng Hạo Minh công tử dối, nhưng mà người ngoài sao, họ tin sao?

      Còn tiểu thơ luôn yếu đuối, mềm mỏng như vậy, các nàng chỉ sợ việc khó nay càng thêm khó.

      “Tiểu thơ, hay chúng ta ra ngoài dạo chút tốt hơn?” Yến Vi vội , Yến Vũ dù tán thành nhưng cũng phải gật đầu cho qua.

      Khẽ nhoẻn môi cười “Ân”, dạo cũng tốt, cũng tốt, vì thế nàng vội ra ngoài phủ hi vọng tốt hơn, nếu nàng chết vì thở nổi mất.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương năm mươi năm: Điều thú vị sau cái đen đủi
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Có lẽ Yến Vi-Yến Vũ nhất thời tính sai , khi ra ngoài dư luận còn ác liệt hơn trong nhà, thậm chí có số người đều tránh xa họ ra như họ bị mắc bệnh ôn dịch vậy.

      “Tiểu thơ, hay là…..”, Yến Vi tiến lên, nêu ra ý kiến, muốn dẫn nàng về nhà nàng vội cắt ngang, “Thanh dã tự thanh”, xong câu này nàng muốn cắn lưỡi chết cho rồi.

      Thanh cái quái gì mà chả thanh, nàng chính là người trong lời đồn từ lần đầu nàng cùng đại ca ân ái, đại ca , nàng phải chịu đựng được ác nghiệt cùng rèm pha của người đời.

      Nàng tự nhủ, nàng phải tỉnh táo, nàng phải đối diện với , thể yếu ớt vấp ngã được, bởi vì nàng , nàng chấp nhận.

      Yến Vi-Yến Vũ liếc nhìn nhau rồi đưa ra kết luận rằng: Thôi mặc kệ, tới đâu hay tới đó.

      được nửa chừng xuất thân ảnh bày bàn uống rượu giữa đường, nàng thở dài, xem ra hôm nay đích thị là ngày xui xẻo của nàng .

      Nhếch môi cười mỉa khi Hoàng Bá Dạ Sương tới “Xem ra hôm nay ngươi cũng có ngày này

      Nàng thở dài “Hàn tiểu thơ, danh môn thục nữ kiêm tiểu thư khuê các làm sao có thể trưng bày ra bộ dạng như vậy”

      Nguyên lai là Hàn Tuyết Cơ bày bàn ra cản đường cản lối họ, ra Hàn Tuyết Cơ sớm nhận được tin tức khi thấy Hoàng Bá Dạ Sương bước ra sơn trang nàng ta biết hôm nay chính là ngày trả thù.

      “Chỉ là học theo ngươi thôi” nheo mắt đẹp lại, Hàn Tuyết Cơ lạnh lùng , Hoàng Bá Dạ Sương lại thở dài, hôm nay tâm tình nàng cực kỳ xấu, rãnh mà đùa giỡn với tiểu nương này, vội vàng xoay lưng ……

      “Hàn tiểu thơ, đây là ý gì”, nàng khẽ lên tiếng, Yến Vi-Yến Vũ vội xuất kiếm ra khỏi võ để mà bảo vệ lấy nàng khi rất nhiều hắc y nhân mình lâu đều lộ diện mà bao vây họ.

      “Ý gì ư”, xong Hàn Tuyết Cơ cười lên trận điên loạn rồi “Huynh muội gian luân, chẳng qua ta thay thiên hạ rửa vết nhơ này”

      Tất cả bá tánh tuy náu vì sợ hãi Minh Giaó chém người bừa bãi, nhưng mà có vài kẻ sợ chết vẫn cứ gương mắt chứng kiến hỗn cảnh trước mặt, thậm chí còn khẽ bàn tán minh họa lại những lời Hàn Tuyết Cơ .

      “Chớ mà sàm ngôn luận ngữ”, mí mắt giật giật, nàng rống to lên mà , Hàn Tuyết Cơ cười mỉa “Chuyện xấu mình làm ra muốn ai biết, trừ phi đừng làm, xông lên”

      Tiếng binh khí va đập với nhau với đạo lực lớn, Yến Vi-Yến Vũ đều tận lực dốc sức mà bảo vệ nàng, tuyệt hắc y nhân nào làm tổn hại nàng được.

      Hàn Tuyết Cơ thấy vậy liền đá cái bàn, roi da xuất nhân lúc Yến Vi-Yến Vũ lơ là, Hàn Tuyết Cơ nở ra nụ cười cay nghiệt, roi mang theo đạo lực lớn mạnh hướng tới lưng của nàng, khi nàng cảm nhận được sát khí sau lưng muộn.

      Di, cứ tưởng rằng ta đau đớn khi nhận lấy cú roi da chứ, vì sao lại hề đau chút nào!

      “Đại….đại…..đại…” Hàn Tuyết Cơ sợ hãi khi người xông tới đỡ nhát roi da của nàng ta là Hàn Tuyết Khuyết nàng liền lấp bấp lên tiếng, cả thân mình đều mềm nhũn ra vì sợ hãi

      Bàn tay cầm lấy roi da của Hàn Tuyết Cơ, dùng sức mạnh của mình mà hất cây roi da, khiến cho Hàn Tuyết Cơ ngã nhào xuống đất, tất cả mọi người đều dừng lại hành động và động tác.

      Bấy giờ nàng mở mắt ra thấy bóng lưng to lớn che chắn trước người nàng, nàng muốn lùi bước bóng lưng kia xoay lại lộ ra dung nhan tuấn tú mị hoặc của Hàn Tuyết Khuyết “Tiểu thơ, nàng sao chứ?”

      “Đại ca…..huynh bị điên rồi sao”, Hàn Tuyết Cơ thấy đại ca mình nhu tình như thế nàng run rẩy mà hét lên như bị nỗi ô nhục rất lớn vậy.

      Hàn Tuyết Khuyết xoay mặt lại trừng mắt với Hàn Tuyết Cơ “Quậy đủ chưa, ngay cả đại tẩu tương lai cũng dám sát hại” thanh lạnh lùng tàn nhẫn mà , đáng hận nếu tới muộn chắc chắn rằng Dạ Sương bị muội muội giết chết rồi.

      “Ồh”, bá tánh lúc này xông ra đường, ồh cả lên, các hắc y nhân cũng từ ngỡ ngàng tới ngạc nhiên, và sợ hãi vì xém chút giết chết giáo chủ phu nhân rồi.

      “Đại ca….huynh…. phải…huynh đòi giết nàng ta sao…vì sao…vì sao”, Hàn Tuyết Cơ tin vào lời mà Hàn Tuyết Khuyết vừa phát ra, cả người nàng như nhão ra.

      “Về nhà muội biết tay huynh”, rồi xoay đầu lại, nắm lấy tay của Hoàng Bá Dạ Sương “Sương nhi, muội sao chứ, làm muội sợ chứ”

      “Đại ca”, Hàn Tuyết Cơ bắt đầu rống lên, nhưng nàng lại dám đến gần đại ca vì sợ đại ca nhất định cho nàng chưởng đau đớn cho coi.

      Hoàng Bá Dạ Sương sửng người ra, Hàn Tuyết Khuyết lại tuyên bố “Sương nhi, nàng có thể làm phu nhân của ta chứ, ta hứa sủng nàng, thương nàng, chiều chuộng nàng”, vừa vừa thầm nghĩ mặc kệ bọn điêu dân gì, cần biết nàng còn trinh tiết hay , cũng thú nàng, đơn giản vì nàng, chấp nhận tất cả.

      “Rầm”, sét đánh ngang tai, đầu óc nàng trống rỗng, tai ù ù nghe được tiếng gì nữa, bất chợt xung quanh đều trở nên mờ tối, mới vậy thôi trời tối rồi sao?

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương năm mươi sáu: Tâm tư vô định
      Edit: Tiểu Mạc Tử

      Nguồn: Phượng Uyển Cung
      [​IMG]

      ♥♥♥

      Đôi mắt nặng trĩu, từng giọt ký ức về, nàng vội vươn người lên, mở to đôi mắt ngắm nhìn xung quanh thở phào nhõm, lầm bầm “Chỉ là mơ, nguyên lai chỉ là mơ”Chỉ là ác mộng thôi, phải, đơn giản chỉ do giấc mơ “Phải ”, thanh thấp lại, lạnh tới mức da gà nàng đều nổi cả lên, vội ôm chặt bắp tay của mình, lộ ra bộ dạng bi thảm như cha chết bằng.


      bàn tay to lớn gạt lớp màn sa mỏng lên, lộ diện tuấn nhan lộng lẫy nhưng đầy hắc tuyến và sặc mùi chết chóc, nàng lùi sát vào tận cùng góc gường, vươn người tới, thở hổn hển vì giận dữ mà “Vừa lòng nàng chưa, vui lắm chứ gì?”

      “Đại ca… phải như vậy đâu….” Nàng vội giải thích bị nâng cằm lên bắt nàng đối diện với khuôn mặt tà lãnh của phải vì vui quá mà ngất sao, thiếu phu nhân của Minh Giaó, hử, cũng tệ chứ”

      “Đại ca, người oan cho muội”, đôi mắt đẹp đẫm lệ, nàng nghẹn ngào , biết bị giận dữ che mù đôi mắt, nhưng nàng làm sao nàng nhận.

      “Vì sao lại ngất, vì sao lại khước từ , vì sao nàng lại có thể làm như vậy” thanh từ trầm thấp sang tới phẫn nộ lẫn to lớn làm nàng muốn thủng cả màn nhĩ.

      “Đại ca”, nàng vội ôm lấy , giận run người đẩy nàng ra “, vì sao lại khước từ

      Bất chợt nàng khóc lớn hơn “Ô….ô….ô….”, nước mắt tuôn trào như dòng suối.

      Đáng lý giờ này nên giận điếng người hòng bóp chết nữ nhân ngay trước mặt , nhưng lại ra tay được, đơn giản chỉ mềm lòng trước nàng, và thương nàng, nhưng nàng làm tới độ muốn chính tay giết chết nàng .

      “Nín”, rống lên, nàng càng khóc to hơn chỉ biết vùi mặt vào đầu gối mà khóc, thở phì phò để bình tâm mà “Muội có biết lũ bá tánh gì khi khiên muội về chứ”

      Giọng khóc hơn, đôi mắt nai đẫm lệ phủ sương mù nhìn lấy , cắn răng phun ra từng chữ “Họ : Cung hỷ đại công tử, cung hỷ đại công tử, nguyên lai đó chỉ là lời thất nghiệt mong công tử để ý, tam tiểu thơ sắp trở thành thiếu phu nhân của Minh Giaó, tới lúc đó chỉ cần ly rượu nhạt hậu tạ vãn bối chúng tôi là được rồi”

      điên tiết người lên khi nghe được nàng bị Hàn Tuyết Cơ – ả nữ năm lần bảy lượt ám sát nàng mưu hại nàng, vội bước ra phủ thấy nàng được khiên trở về, trong tình trạng chúng dân đen cứ ngừng mở miệng chúc mừng, hai cũng chúc mừng, ba cũng là chúc mừng.

      Từng câu từng chữ đều ghi nhớ , từng nét mặt của bọn họ khiến muốn hộc máu tươi mà chết vì ghen tuông quá độ.

      Nghe được lời như vậy nàng điên cuồng lắc đầu “ xin lỗi….muội biết….muội biết….muội muốn đâu….muội…..” xong nàng lại khóc òa lên

      Chưa bao giờ khước từ ta ôm , chưa bao giờ lại lạnh lùng với ta như vậy,ta có muốn, ta hiểu vì sao lúc đó lại có thể ngất , ta vô dụng, ta vô dụng, phải làm sao đây, ta vô dụng.

      Nhìn thấy nàng khóc thảm thiết như vậy trong lòng dâng trào lên cỗ chua xót, bình tâm lại, ôm lấy nàng vào lòng của , nhưng nàng lại đẩy ra!!!!

      , muội vô dụng, muội vô dụng….muội… xứng với đại ca……” nàng vừa lắc đầu, bất lực mà

      “Hoàng-Bá-Dạ-Sương, tuyệt đối cho phép nàng nhắc lại là xứng”, xong bá đạo cưỡng ôm nàng, trong tình trạng nàng tình nguyện, cũng thô lỗ ôm chặt lấy nàng, bắt nàng tiếp nhận

      Nếu lấy sức trai tráng của Hoàng Bá Hạo Minh ra so bì với sức non nớt của tiểu nữ nhân như Hoàng Bá Dạ Sương nàng thua là cái chắc, giằng co hồi nàng bất lực đành thở hổn hển trong lòng ngực của .

      Nhưng nước mắt ngừng chảy, vì quá đau khổ, có phải do nàng tự chuốc lấy , nhưng nàng hối hận vì sâu đậm tới mức này, nàng hối hận khi trao thân gởi phận cho .

      Nhưng khi nghe thấy lời nhục mạ của người đời nàng cảm thấy tủi thân, tuy rằng nàng sinh sống ở thời đại nhưng nàng vẫn sao bỏ được tính cổ hủ của mình.

      Nàng muốn có tấm chồng tốt, nâng niu thương nàng! làm được, nhưng cùng nàng căn bản thể được, thể trao cho nàng thân phận gì.

      Sớm muộn gì mối quan hệ của nàng cùng bị bại lộ ra nàng phải làm sao đây, chết được quá tốt, nàng hối hận khi xuyên-qua gặp được .

      Nhưng nếu nàng bị bắt ép gả ? phải cưới người khác nàng làm được!

      Nàng làm được, người ta câu: Được vòi đòi tiên, bất quá là sai, nàng được người nàng còn muốn đòi gì nữa cơ chứ, khi thấy bộ dạng bướng bỉnh điêu ngoa của công chúa ngay cả người mù cũng nhìn ra được công chúa có tình ý với , nàng phải làm sao đây, phải làm sao đây.

      Nước mắt của nàng cứ đầm đìa chảy ướt cả áo của , nhăn mày khẽ hôn lên trán của nàng, khẽ gạt tóc của nàng sang bên với nàng “Huynh xin lỗi, huynh nên tức giận vô cớ”

      Nhưng khi nàng ngước đầu lên lại nghĩ khác, phải rồi làm sao quên cho được cái chuyện kia, Yến Vi-Yến Vũ đều hết cho nghe toàn bộ chuyện hôm nay nàng gặp phải, thiên, đáng chết.

      “Sương nhi, muội nín có được , nên tiêu cực như vậy”, nhu tình khẽ , vuốt ve lấy lưng của nàng, nếu phải vì phụ thân mẫu thân chịu tiết lộ làm sao nhẫn tâm mà giấu giếm nàng, dám tự ý hành động, sợ rằng nàng bị kinh hãi, thậm chí giận dữ .

      Nàng vốn có lá gan chuột nhắt thể chịu đựng kinh hãi được, càng ôm chặt nàng hơn, cằm khẽ chà sát đỉnh đầu xinh xinh của nàng “Sương nhi, đừng nghĩ bậy có được

      “Đại ca”, nằm trong lồng ngực ấp áp, vòng tay nóng bỏng nàng hít mũi, nghẹn ngào gọi.

      được gọi là đại ca, ta là nam nhân của nàng” cực kỳ chán ghét nàng gọi là ‘Đại ca’ nếu lúc trước rất thích, nhưng từ khi khẳng định nàng cùng máu mủ tuyệt cho phép nàng gọi ‘đại ca’, vì nàng là nữ nhân của “Gọi Hạo, nghe chưa”

      Nàng vẫn cứ khóc, yếu ớt gọi “Hạo”, nếu phải rời , ta làm được, nàng chết là được, phải làm sao đây, giờ đây đầu óc ta trống rỗng, ngoài lựa chọn ‘ra ’ hoặc ‘ở lại’ là quan trọng thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :