1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Ngô Tiếu Tiếu (130) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 35: Đây Là Địa Bàn Của Ta


      Trầm Trân Châu vừa mở miệng xong, mấy nữ nhân phía sau ai cũng dám nhiều, chỉ có thể chống mắt cùng nhau ngó chừng Phượng Lan Dạ đứng thềm đá, chỉ thấy nàng ngoài cười nhưng trong cười nhìn lại các nàng, chậm rãi mở miệng: “Nếu mọi người còn muốn ở lại, như vậy cứ ở lại .”



      lời vừa xong, nàng xoay người vào nhà, thèm quan tâm đến những nữ nhân biết lý lẽ đứng ở bên ngoài nữa.



      Trầm Trân Châu vừa thấy nữ nhân này cuồng vọng như thế, khỏi giận dữ, hướng về phía Phượng Lan Dạ ra lệnh: “Đứng lại.”



      Đáng tiếc tiểu thân ảnh ở phía trước giống như nghe thấy gì, cũng thèm để ý nàng chút nào, Trầm Trân Châu nhanh chóng tiến tới bước, nhưng đề phòng bị gạt, nên dừng bước.



      Đúng lúc này tiếng vù vù lại vang lên lần nữa, nháy mắt mấy đạo sợi tơ màu bạc , ở giữa trung lần lượt thay đổi, chợt có túi bông vải ở những sợi chỉ bạc lướt qua, rất nhanh bay ra ngoài, càng ngày càng nhiều, trong sân toàn là túi bông vải, bảy tám người nữ tử bị hù doạ, có người sợ quá run run mãi xong, Trầm Trân Châu vừa ngẩng đầu nhìn lên đánh giá phen, rồi bình tĩnh mở miệng: “ có chuyện gì, đây là vải bông thôi, mất mạng đâu.”


      Lời của nàng vừa xong, túi bông vải kia nhắm ngay nàng mà tập kích tới, bốp tiếng, đánh vào sau cái ót của nàng, làm đầu nàng lay động, choáng váng vỡ đầu, trước tiên là bị vôi sặc, tiếp đến là bị nước tưới, sau đó bị ám khí đánh, cuối cùng là bị túi bông vải chết tiệt này đập trúng, hơn nữa túi bông vải này cũng giống như bề ngoài nhìn qua, mềm nhuyễn vô lực, bên trong nó lại có hòn đá cứng rắn như sắt, đánh vào đầu người ta, có thể lấy mạng người a, Trầm Trân Châu, ngã trái ngã phải, cuối cùng bùm tiếng té xuống đất, mấy người ở phía sau luống cuống, vội vàng chạy tới kiểm tra, khẩn trương kêu lên.



      “Như phu nhân, ngươi sao chớ, ngươi sao chớ.”



      Lúc này giữa trung những túi bông vải, vô cùng nhanh chóng từ bốn phương tám hướng đánh tới, phàm là người bị đánh trúng đều đau đớn khó nhịn, bùm tiếng ngã trồng lên nhau mặt đất, chỉ trong thời gian nháy mắt, liền có mấy người ngã mặt đất rồi, còn chồng chất lên nhau, thanh kêu rên vì bị đau đớn vang động ra bên ngoài, những người còn bị thương, vội vàng liều mạng xông ra, đứng ở trước cửa kêu to.



      “Cứu mạng a, cứu mạng a.”



      Chuyện xảy ra ở đây sớm có người bẩm báo, chịu trách nhiệm con đường này là tướng quân Tây Môn Vân, đúng lúc ở gần đó, nghe thấy Yên Hành bẩm báo, vừa nhận được tin, lập tức mang theo đội tinh binh tới đây, tiếng vó ngựa dẫm đạp như tiếng sóng, vừa đến nghe trước cửa có người kêu cứu, nhanh chóng tung mình xuống ngựa, đội người vội vã chạy tới, cầm đầu là Tây Môn Vân, thân khôi giáp màu bạc, khí toả sáng, vừa nhìn liền nhận ra xe ngựa Tấn vương phủ, trong lòng hiểu ràng, chỉ nhướng mài kiếm lên, trầm giọng mở miệng.



      “Xảy ra chuyện gì?”



      Nữ tử kêu cứu kia là người ở kinh thành, nên đối với Tây Môn Vân tướng quân từng biết mặt nên nhận ra, nhìn thấy xuất của , giống như thấy được cây cỏ cứu mạng, tay nắm chặt lấy kêu lên.



      “Tây Môn tướng quân cứu mạng, nữ nhân ở nơi này là quái a, nàng là quái, Như phu nhân và tất cả các nàng đều bị đả thương.”



      Tây Môn Vân trầm mặt kéo tay lại, dẫn đầu bước vào, chỉ thấy bên trong tiểu viện, mặt đất vô cùng bừa bãi, cửa viện bị mở vào phía trong, mặt đất đầy màu trắng của bột vôi, còn có dấu vết của nước ở khắp nơi, lúc này ở ngay giữa viện, mấy gương mặt nữ nhân mơ hồ, nhìn thoáng qua vô cùng thê thảm gục lên nhau, thỉnh thoảng còn rên khe khẽ, nhìn lắm dung mạo, chỉ nghe thấy tiếng của các nàng.



      Trong đó có người vừa nhìn thấy Tây Môn Vân xuất , liền kêu khóc lên.



      “Tây Môn tướng quân, lập tức bắt lấy nữ này , nàng là quái, nàng là quái.”



      Tây Môn Vân mày kiếm nhướng lên, trầm giọng mở miệng: “Ngươi là người phương nào?”



      Trầm Trân Châu lập tức mang thân phận ra: “Ta là nữ nhi Trầm Trân Châu Trầm đại nhân Thiểu Tự phủ, Như phu nhân của Tấn vương phủ, Tây Môn tướng quân, ta lệnh cho ngươi lập tức đem cái tiểu tiện nhân Phượng Lan Dạ này bắt lại.”



      Tây Môn Vân vừa nghe lời của Trầm Trân Châu, liền đứng thẳng lưng, nhưng cũng thêm cái gì, chẳng qua là quay đầu đánh giá tình huống trong tiểu viện, chỉ thấy trong tiểu viện rất yên lặng, nhìn ra có cái gì bất thường, biết những nữ nhân trước mắt này làm thế nào bị thương, nhiều người như vậy mà cũng đối phó được tiểu nha đầu, xem ra tiểu nha đầu kia là có chút ít bản lãnh, nghe ngay cả hổ cũng chẳng làm gì được nàng? Như vậy bên trong viện này có cơ quan.



      Tây Môn Vân đoán ra, lúc này Phượng Lan Dạ dẫn Hoa Ngạc bước tới, cung kính mở miệng.



      biết Tây Môn tướng quân đại giá quang lâm, có tội có tội.”



      Mặc dù ngoài miệng xin tội, nhưng thần sắc lại có chút nào là bất an sợ hãi, và cũng nhìn mấy người ở trong viện.



      Tây Môn Vân đưa ngón tay chỉ vào mấy người ở trước mặt, trì hoãn thanh hỏi: “ có chuyện gì xảy ra?”



      “Ỷ vào người đông thế mạnh, lấn hiếp người mà thôi, Tây Môn tướng quân chẳng lẽ nhìn ra được sao?”



      “Cái gì?”



      Trầm Trân Châu thét chói tai, mặc dù nguyên lai nàng muốn ỷ vào người đông thế mạnh lấn hiếp người, nhưng mà các nàng có lấn được người nào, lấn đến người nào chứ, ngược lại bản thân còn bị lấn mà thôi, tiểu nha đầu này đúng là có thể mở to mắt mà láo, nàng sắp tức đến hộc máu, nhanh chóng giảy dũa dùng chân đẩy túi đá đè ép người qua bên, những nữ nhân may mắn tránh khỏi, hay có bị thương vội vàng từ xa xông lại, đở người bị thương đứng dậy, mỗi người đều chật vật vạn phần, nhìn Phượng Lan Dạ với ánh mắt vừa kinh vừa sợ, ai cũng dám nhiều.



      Chỉ có Trầm Trân Châu vẫn hướng về phía Tây Môn Vân phát tác: “Tây Môn Vân, bổn phu nhân , ngươi nghe thấy sao? Lập tức bắt lấy tiểu tiện nhân nay đưa đến Tấn vương phủ , nhất định phải trừng trị nặng nàng.”



      ngũ quan tuấn mị cương nghị của Tây Môn Vân, mài kiến nhíu lại, vẻ lạnh lùng lên, hàn khí tràn ra ngoài.



      “Xin hỏi Như phu nhân, đây là Tấn vương phủ sao?”



      phải.”



      Trầm Trân Châu vẻ mặt mơ hồ, biết Tây Môn Vân hỏi cái này là có ý gì, nên thuận mồm đáp.



      Tây Môn Vân lại tiếp: “Nơi này là chỗ nào?”



      “Nô Nhai.”



      Trầm Trân Châu mặt bị đau, quanh thân cũng đau , nên biết Tây Môn Vân lời này là có ý gì, khẩu khí thân thiện kêu lên.



      Ánh đèn từ trong nhà chiếu ra ngoài, soi rọi bên mặt hơi nghiêng của , làm nó như được gọt từ đao, gằn từng chữ mở miệng: “Như vậy các ngươi xuất ở nơi này làm gì, nơi này là địa bàn của Bổn tướng quân, lúc nào đến phiên Như phu nhân đương gia nho làm chủ.”



      Tây Môn Vân xong, quay đầu ra lệnh tiếng: “Yên Hành, lập tức đưa những người này trở về Tấn vương phủ, rồi bẩm báo Tấn vương, sau này nếu tại nơi cai quản của bổn tướng có người đến sanh làm loạn, giết chết tha.”



      gió thổi hiu hiu, hàn khí ào ào.



      Trầm Trân Châu hai chân mềm nhũn, trực tiếp tức đến ngất, làm hai nữ nhân dìu nàng, khẩn trương kêu lên: “Phu nhân, phu nhân.”



      Nhưng tiếc nữ nhân này ngày hôm nay bị chọc tức, gọi gần nữa ngày cũng có phản ứng, những nữ nhân còn lại nào dám đắc tội với Tây Môn tướng quân trước mắt, liền biết điều chút tiêu sái ra ngoài, lúc đến hăng hái phong quang vô hạn, khi về chạy trốn thê thảm dám nhìn, bị đả thương còn phải mang theo ấm ức, giống như con chó rơi xuống nước, những thấy những kẻ có thân phận thấp vây xem ở bốn bên đường phố, những nữ nhân này vội vàng tiến vào xe ngựa, chỉ nghe được bốn phía vang lên mảnh trầm trồ khen ngợi, xe ngựa liền nhanh chóng rời Nô Nhai.



      Bên trong cửa viện, Tây Môn Vân ngửng đầu lên nhìn Phượng Lan Dạ, lâu mới mở miệng.



      “Chuyện của các ngươi đúng là nhiều a.”



      xong liền xoay người dẫn bộ hạ rời , bóng lưng cao lớn tráng kiện như bị ánh sáng kéo dài, sừng sửng như ngọn núi.



      Phượng Lan Dạ mắt nháy chớp nhìn bọn họ, đợi đến mọi người rời , Hoa Ngạc nhịn được kêu lên: “Công chúa, cửa kia?”



      Cửa viện ở trong trạng thái kỳ quái liền ngã lăn xuống đất, mặc dù có hư, nhưng bị tổn hại, muốn sửa lại cho tốt đúng là phải phí chút ít thời gian, trong lòng khỏi thầm, Tây Môn tướng quân kia cũng thiệt là, nên tìm người sửa sang lại cho các nàng mới phải.



      Phượng Lan Dạ cũng để ý tới Hoa Ngạc nữa, mà quay đầu lại, đôi mâu quang khóa chặt nhìn về phía tường cao hướng Tây Bắc, chỉ thấy tường cao, lúc này thân ảnh thon dài vắng lặng, ánh trăng tựa như nước vẩy vào người của , cho dù trong bóng tối, vẫn có thể thấy ràng dung nhan mông lung trong trẻo đó, nó dường như được quỷ thần tạo hình, tuấn mỹ tuyệt luân, đầu tóc đen được xõa vai, còn có đôi mắt mê hoặc lòng người, lúc này nó tản mát ra ánh sáng quỷ dị khó lường, cứ như vậy mắt nháy chớp ngắm nhìn nàng, mang theo chút giễu cợt, chút vui đùa.



      “Ngọc Tiển, ” Phượng Lan Dạ đầu có chút đau, nàng sợ Sở Vương, sợ Tấn vương, sợ Tây Môn Vân, lại càng sợ những nữ nhân hung thần ác sát kia, nhưng mà đối với Ngọc Tiển này lại có chút mâu thuẫn, bởi vì nam tử này làm cho nàng có loại cảm giác cách nào nắm lấy

      trong tay được, rất là nguy hiểm !
      InoSu si thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 35: Đây Là Địa Bàn Của Ta


      Trầm Trân Châu vừa mở miệng xong, mấy nữ nhân phía sau ai cũng dám nhiều, chỉ có thể chống mắt cùng nhau ngó chừng Phượng Lan Dạ đứng thềm đá, chỉ thấy nàng ngoài cười nhưng trong cười nhìn lại các nàng, chậm rãi mở miệng: “Nếu mọi người còn muốn ở lại, như vậy cứ ở lại .”



      lời vừa xong, nàng xoay người vào nhà, thèm quan tâm đến những nữ nhân biết lý lẽ đứng ở bên ngoài nữa.



      Trầm Trân Châu vừa thấy nữ nhân này cuồng vọng như thế, khỏi giận dữ, hướng về phía Phượng Lan Dạ ra lệnh: “Đứng lại.”



      Đáng tiếc tiểu thân ảnh ở phía trước giống như nghe thấy gì, cũng thèm để ý nàng chút nào, Trầm Trân Châu nhanh chóng tiến tới bước, nhưng đề phòng bị gạt, nên dừng bước.



      Đúng lúc này tiếng vù vù lại vang lên lần nữa, nháy mắt mấy đạo sợi tơ màu bạc , ở giữa trung lần lượt thay đổi, chợt có túi bông vải ở những sợi chỉ bạc lướt qua, rất nhanh bay ra ngoài, càng ngày càng nhiều, trong sân toàn là túi bông vải, bảy tám người nữ tử bị hù doạ, có người sợ quá run run mãi xong, Trầm Trân Châu vừa ngẩng đầu nhìn lên đánh giá phen, rồi bình tĩnh mở miệng: “ có chuyện gì, đây là vải bông thôi, mất mạng đâu.”


      Lời của nàng vừa xong, túi bông vải kia nhắm ngay nàng mà tập kích tới, bốp tiếng, đánh vào sau cái ót của nàng, làm đầu nàng lay động, choáng váng vỡ đầu, trước tiên là bị vôi sặc, tiếp đến là bị nước tưới, sau đó bị ám khí đánh, cuối cùng là bị túi bông vải chết tiệt này đập trúng, hơn nữa túi bông vải này cũng giống như bề ngoài nhìn qua, mềm nhuyễn vô lực, bên trong nó lại có hòn đá cứng rắn như sắt, đánh vào đầu người ta, có thể lấy mạng người a, Trầm Trân Châu, ngã trái ngã phải, cuối cùng bùm tiếng té xuống đất, mấy người ở phía sau luống cuống, vội vàng chạy tới kiểm tra, khẩn trương kêu lên.



      “Như phu nhân, ngươi sao chớ, ngươi sao chớ.”



      Lúc này giữa trung những túi bông vải, vô cùng nhanh chóng từ bốn phương tám hướng đánh tới, phàm là người bị đánh trúng đều đau đớn khó nhịn, bùm tiếng ngã trồng lên nhau mặt đất, chỉ trong thời gian nháy mắt, liền có mấy người ngã mặt đất rồi, còn chồng chất lên nhau, thanh kêu rên vì bị đau đớn vang động ra bên ngoài, những người còn bị thương, vội vàng liều mạng xông ra, đứng ở trước cửa kêu to.



      “Cứu mạng a, cứu mạng a.”



      Chuyện xảy ra ở đây sớm có người bẩm báo, chịu trách nhiệm con đường này là tướng quân Tây Môn Vân, đúng lúc ở gần đó, nghe thấy Yên Hành bẩm báo, vừa nhận được tin, lập tức mang theo đội tinh binh tới đây, tiếng vó ngựa dẫm đạp như tiếng sóng, vừa đến nghe trước cửa có người kêu cứu, nhanh chóng tung mình xuống ngựa, đội người vội vã chạy tới, cầm đầu là Tây Môn Vân, thân khôi giáp màu bạc, khí toả sáng, vừa nhìn liền nhận ra xe ngựa Tấn vương phủ, trong lòng hiểu ràng, chỉ nhướng mài kiếm lên, trầm giọng mở miệng.



      “Xảy ra chuyện gì?”



      Nữ tử kêu cứu kia là người ở kinh thành, nên đối với Tây Môn Vân tướng quân từng biết mặt nên nhận ra, nhìn thấy xuất của , giống như thấy được cây cỏ cứu mạng, tay nắm chặt lấy kêu lên.



      “Tây Môn tướng quân cứu mạng, nữ nhân ở nơi này là quái a, nàng là quái, Như phu nhân và tất cả các nàng đều bị đả thương.”



      Tây Môn Vân trầm mặt kéo tay lại, dẫn đầu bước vào, chỉ thấy bên trong tiểu viện, mặt đất vô cùng bừa bãi, cửa viện bị mở vào phía trong, mặt đất đầy màu trắng của bột vôi, còn có dấu vết của nước ở khắp nơi, lúc này ở ngay giữa viện, mấy gương mặt nữ nhân mơ hồ, nhìn thoáng qua vô cùng thê thảm gục lên nhau, thỉnh thoảng còn rên khe khẽ, nhìn lắm dung mạo, chỉ nghe thấy tiếng của các nàng.



      Trong đó có người vừa nhìn thấy Tây Môn Vân xuất , liền kêu khóc lên.



      “Tây Môn tướng quân, lập tức bắt lấy nữ này , nàng là quái, nàng là quái.”



      Tây Môn Vân mày kiếm nhướng lên, trầm giọng mở miệng: “Ngươi là người phương nào?”



      Trầm Trân Châu lập tức mang thân phận ra: “Ta là nữ nhi Trầm Trân Châu Trầm đại nhân Thiểu Tự phủ, Như phu nhân của Tấn vương phủ, Tây Môn tướng quân, ta lệnh cho ngươi lập tức đem cái tiểu tiện nhân Phượng Lan Dạ này bắt lại.”



      Tây Môn Vân vừa nghe lời của Trầm Trân Châu, liền đứng thẳng lưng, nhưng cũng thêm cái gì, chẳng qua là quay đầu đánh giá tình huống trong tiểu viện, chỉ thấy trong tiểu viện rất yên lặng, nhìn ra có cái gì bất thường, biết những nữ nhân trước mắt này làm thế nào bị thương, nhiều người như vậy mà cũng đối phó được tiểu nha đầu, xem ra tiểu nha đầu kia là có chút ít bản lãnh, nghe ngay cả hổ cũng chẳng làm gì được nàng? Như vậy bên trong viện này có cơ quan.



      Tây Môn Vân đoán ra, lúc này Phượng Lan Dạ dẫn Hoa Ngạc bước tới, cung kính mở miệng.



      biết Tây Môn tướng quân đại giá quang lâm, có tội có tội.”



      Mặc dù ngoài miệng xin tội, nhưng thần sắc lại có chút nào là bất an sợ hãi, và cũng nhìn mấy người ở trong viện.



      Tây Môn Vân đưa ngón tay chỉ vào mấy người ở trước mặt, trì hoãn thanh hỏi: “ có chuyện gì xảy ra?”



      “Ỷ vào người đông thế mạnh, lấn hiếp người mà thôi, Tây Môn tướng quân chẳng lẽ nhìn ra được sao?”



      “Cái gì?”



      Trầm Trân Châu thét chói tai, mặc dù nguyên lai nàng muốn ỷ vào người đông thế mạnh lấn hiếp người, nhưng mà các nàng có lấn được người nào, lấn đến người nào chứ, ngược lại bản thân còn bị lấn mà thôi, tiểu nha đầu này đúng là có thể mở to mắt mà láo, nàng sắp tức đến hộc máu, nhanh chóng giảy dũa dùng chân đẩy túi đá đè ép người qua bên, những nữ nhân may mắn tránh khỏi, hay có bị thương vội vàng từ xa xông lại, đở người bị thương đứng dậy, mỗi người đều chật vật vạn phần, nhìn Phượng Lan Dạ với ánh mắt vừa kinh vừa sợ, ai cũng dám nhiều.



      Chỉ có Trầm Trân Châu vẫn hướng về phía Tây Môn Vân phát tác: “Tây Môn Vân, bổn phu nhân , ngươi nghe thấy sao? Lập tức bắt lấy tiểu tiện nhân nay đưa đến Tấn vương phủ , nhất định phải trừng trị nặng nàng.”



      ngũ quan tuấn mị cương nghị của Tây Môn Vân, mài kiến nhíu lại, vẻ lạnh lùng lên, hàn khí tràn ra ngoài.



      “Xin hỏi Như phu nhân, đây là Tấn vương phủ sao?”



      phải.”



      Trầm Trân Châu vẻ mặt mơ hồ, biết Tây Môn Vân hỏi cái này là có ý gì, nên thuận mồm đáp.



      Tây Môn Vân lại tiếp: “Nơi này là chỗ nào?”



      “Nô Nhai.”



      Trầm Trân Châu mặt bị đau, quanh thân cũng đau , nên biết Tây Môn Vân lời này là có ý gì, khẩu khí thân thiện kêu lên.



      Ánh đèn từ trong nhà chiếu ra ngoài, soi rọi bên mặt hơi nghiêng của , làm nó như được gọt từ đao, gằn từng chữ mở miệng: “Như vậy các ngươi xuất ở nơi này làm gì, nơi này là địa bàn của Bổn tướng quân, lúc nào đến phiên Như phu nhân đương gia nho làm chủ.”



      Tây Môn Vân xong, quay đầu ra lệnh tiếng: “Yên Hành, lập tức đưa những người này trở về Tấn vương phủ, rồi bẩm báo Tấn vương, sau này nếu tại nơi cai quản của bổn tướng có người đến sanh làm loạn, giết chết tha.”



      gió thổi hiu hiu, hàn khí ào ào.



      Trầm Trân Châu hai chân mềm nhũn, trực tiếp tức đến ngất, làm hai nữ nhân dìu nàng, khẩn trương kêu lên: “Phu nhân, phu nhân.”



      Nhưng tiếc nữ nhân này ngày hôm nay bị chọc tức, gọi gần nữa ngày cũng có phản ứng, những nữ nhân còn lại nào dám đắc tội với Tây Môn tướng quân trước mắt, liền biết điều chút tiêu sái ra ngoài, lúc đến hăng hái phong quang vô hạn, khi về chạy trốn thê thảm dám nhìn, bị đả thương còn phải mang theo ấm ức, giống như con chó rơi xuống nước, những thấy những kẻ có thân phận thấp vây xem ở bốn bên đường phố, những nữ nhân này vội vàng tiến vào xe ngựa, chỉ nghe được bốn phía vang lên mảnh trầm trồ khen ngợi, xe ngựa liền nhanh chóng rời Nô Nhai.



      Bên trong cửa viện, Tây Môn Vân ngửng đầu lên nhìn Phượng Lan Dạ, lâu mới mở miệng.



      “Chuyện của các ngươi đúng là nhiều a.”



      xong liền xoay người dẫn bộ hạ rời , bóng lưng cao lớn tráng kiện như bị ánh sáng kéo dài, sừng sửng như ngọn núi.



      Phượng Lan Dạ mắt nháy chớp nhìn bọn họ, đợi đến mọi người rời , Hoa Ngạc nhịn được kêu lên: “Công chúa, cửa kia?”



      Cửa viện ở trong trạng thái kỳ quái liền ngã lăn xuống đất, mặc dù có hư, nhưng bị tổn hại, muốn sửa lại cho tốt đúng là phải phí chút ít thời gian, trong lòng khỏi thầm, Tây Môn tướng quân kia cũng thiệt là, nên tìm người sửa sang lại cho các nàng mới phải.



      Phượng Lan Dạ cũng để ý tới Hoa Ngạc nữa, mà quay đầu lại, đôi mâu quang khóa chặt nhìn về phía tường cao hướng Tây Bắc, chỉ thấy tường cao, lúc này thân ảnh thon dài vắng lặng, ánh trăng tựa như nước vẩy vào người của , cho dù trong bóng tối, vẫn có thể thấy ràng dung nhan mông lung trong trẻo đó, nó dường như được quỷ thần tạo hình, tuấn mỹ tuyệt luân, đầu tóc đen được xõa vai, còn có đôi mắt mê hoặc lòng người, lúc này nó tản mát ra ánh sáng quỷ dị khó lường, cứ như vậy mắt nháy chớp ngắm nhìn nàng, mang theo chút giễu cợt, chút vui đùa.



      “Ngọc Tiển, ” Phượng Lan Dạ đầu có chút đau, nàng sợ Sở Vương, sợ Tấn vương, sợ Tây Môn Vân, lại càng sợ những nữ nhân hung thần ác sát kia, nhưng mà đối với Ngọc Tiển này lại có chút mâu thuẫn, bởi vì nam tử này làm cho nàng có loại cảm giác cách nào nắm lấy trong tay được, rất là nguy hiểm !
      Hoa Hong Xanh _16, InoSu si thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 36: “Tiểu Sói Con”


      Phượng Lan Dạ nheo mắt lại, bóng trăng chiếu vào mặt của nàng, tạo ra bóng râm từ hai hàng lông mi dài, khiến cho gương mặt của nàng giống như đoá hoa sen nở rộ, thuần khiết dịu dàng, tầm mắt vừa hướng về phía đầu tường quan sát động tĩnh của nam tử vừa mở miệng.



      “Ngươi thói quen nửa đêm ngồi chồm hổm đầu tường, nhân tiện theo dõi người khác sao?”



      Nàng vừa mở miệng, Hoa Ngạc giật mình nhảy lên, nhanh nhìn lại, mới thấy ra đầu tường còn có người.


      Khó trách Hoa Ngạc phát được, nếu phải Phượng Lan Dạ tập thành Huyền Thiên tâm pháp, chỉ sợ cũng phát được, trong Huyền Thiên tâm pháp có chiêu cảm ứng nhanh nhẹn, nhất là khi bị vây trong bóng tối, đối với những vật quanh mình cảm ứng tương đối nhạy bén hơn, cho nên nàng mới có thể phát ra nam nhân này đứng ở đầu tường ngắm phong cảnh, bất quá xuất lúc nào quả nàng cũng biết.



      Trước mặt nàng là nam tử xuất trần tươi đẹp, đôi mắt đen như mực càng toả ra tĩnh lặng, sâu u, như đoá hoa nở rộ, như biển đêm sâu thẳm, hai hàng lông mài khẽ nhướng lên, nhưng có tức giận, cũng nhìn thấy có hành động gì, ánh màu tím rực rỡ lướt qua, người rơi đến trước mặt Phượng Lan Dạ, mang bộ dáng cao đưa mắt nhìn xuống nàng, hai tròng mắt đen như bảo thạch thượng đẳng kia, bên trong nó ánh sáng dồn dập như sóng nước, như tìm tòi nghiên cứu, như phán quyết, rồi chầm chập mở miệng.



      “Nhàn rỗi nên đến ngắm phong cảnh, ngờ lại gặp phải tiểu sói con ở đây sửa chữa người.”



      Phượng Lan Dạ lui về phía sau bước rồi đứng nghiêm, vẫn duy trì khoảng cách với , nam nhân này đẹp đến nỗi giống như ăn lửa khói nhân gian, ánh mắt lại càng biến hoá khôn lường, nếu tỉnh táo, bị khống chế, cho nên nàng phải cẩn thận tốt hơn, đối với lai lịch của , đúng là làm cho người ta khó có thể đoán ra.



      “Ngươi đến tột cùng là người nào?”



      “Ngọc Tiển, lần sau ta còn nghe đến lời chất vấn này nữa, ngươi biết hậu quả của câu hỏi.”



      Cực kỳ cuồng ngạo, cực kỳ tự phụ.



      Phượng Lan Dạ nhíu mày, mắt lạnh nhìn , chỉ thấy ống tay áo của ở trong gió đung đưa, mang phong thái ưu nhã bay lên cùng mái tóc dài, đồng thời toả ra mùi thơm nhè phiêu tán ở trung, con ngươi sâu thẳm như biển rộng, thâm bất khả trắc, ánh sáng trong nó biến hoá kỳ lạ, như có nhiều đóm lửa .



      Nam nhân này có rất nhiều khuôn mặt, làm cho người nào biết được đến tột cùng cái nào mới là mặt của .



      An tĩnh thanh khiết đẹp đẽ, cuồng ngạo khí phách, cả người tựa như núp trong đám sương mù, mờ ảo .



      “Ngươi tới nơi này làm cái gì?”



      Phượng Lan Dạ cảnh giới mở miệng, trực giác nàng cảm nhận được nam nhân này hi vọng có ai biết bộ mặt nguy hiểm như thế của , bằng những người hôm đó bị giết sạch như vậy, nhưng bây giờ xuất của đại biểu cho thứ gì, là muốn đòi ân tình với nàng sao?



      Nàng vẫn còn nhớ được lời của đêm hôm trước khi rời .



      “Ta tới xem chút tiểu sói con mà ta cứu có gặp chuyện may hay ?”



      “Ngươi?”



      Đối với ngụm tiểu sói con tiếng tiểu sói con, Phượng Lan Dạ sắc mặt lập tức biến hóa, tức giận nhuộm đầy đáy mắt, trầm giọng: “Ngọc Tiển, ngươi đừng có khinh người quá đáng.”



      “Hiếp đáp ngươi làm sao? Trong thiên hạ, người có thể được ta hiếp đáp là loại phúc phận.” (TT: Ca cuồng vọng, nhưng ta thích [​IMG])



      Ngọc Tiển khi lời này mang vẻ mặt rất thản nhiên, nhưng thái độ đó càng làm cho người ta tức hộc máu, hết lần này tới lần khác dung nhan tuấn mị của nhìn thấy được nửa phần đùa giỡn, làm như rất đúng rất tình, là như thế, đây mới chính là chỗ làm người ta phát điên, Phượng Lan Dạ luôn luôn ung dung bình tỉnh cho dù Thái Sơn có sập xuống, Mãnh Hổ có ở trước mặt, vẫn còn đổi sắc, dù ở trước mặt của Tấn vương Liệt Vương, vẫn trấn định như , hay ở giữa những nữ nhân hung thần ác sát kia lại càng để vào mắt, nhưng mà giờ phút này khuôn mặt bé xinh đẹp của nàng đầy tức giận, nhìn chằm chằm Ngọc Tiển, hai tay đột nhiên nắm chặt, nếu như đó là cái cổ của Ngọc Tiển, tin chắc bị nàng bóp nát xương.



      Bất quá nàng cũng dám mạo muội đe doạ , Ngọc Tiển phải là hạng người đầu đường xó chợ, nếu nàng động thủ, chẳng qua là tự mình rước lấy nhục mà thôi, cho nên chỉ có thể buộc Ngọc Tiển nổi giận, và nàng vốn cho là Ngọc Tiển nổi trận lôi đình thịnh nộ, ai ngờ chẳng những giận ngược lại còn cười, thân chuyển động, tự nhiên lướt qua, như đám mây bay, trong nháy mắt nhàng ra ngoài, chỉ để lại câu vang lên ở bên tai.



      “Lúc này mới giống như tiểu nương mười hai tuổi” tiếng cười ôn nhuận như nước, xa dần bốn phía trở nên yên tĩnh lại.



      Đêm dài sáng tỏ, bên trong tiểu viện mảnh bừa bãi, Hoa Ngạc liền tới, mang theo vẻ mặt sợ hãi, nàng biết nam tử mới vừa rồi võ công rất bí hiểm, nếu như muốn làm khó, các nàng căn bản có nửa điểm thắng cuộc, mà cũng làm khó các nàng, chẳng qua vì sao phải chọc giận công chúa thế?



      quái nhân.”



      Hoa Ngạc nhịn được thầm, xoay người hướng về phía cửa viện mà , Phượng Lan Dạ thu hồi lại tầm mắt nhìn nơi xa, mặt vẻ giận dữ bình phục rất nhiều, lời của Ngọc Tiển vẫn còn tiếng vọng rất lâu trong đầu nàng, trong lòng biết câu của nam nhân kia là có ý gì? Mười hai tuổi, là người ngây thơ chất phác vui vẻ, nhưng mà nàng phải tìm kiếm điều đó ở đâu, nơi này là Thiên Vận hoàng triều, mà nàng là người của Vân Phượng quốc, kẻ vong quốc nô.



      Phượng Lan Dạ tới, giúp Hoa Ngạc sửa lại cửa, chủ tớ hai người vừa sửa chữa vừa chuyện.



      “Công chúa, ngươi cái tên Ngọc Tiển kia rốt cuộc là ai a? là lạ.”



      “Đúng vậy .”



      Cửa viện bằng gỗ vừa mới sửa xong, còn chưa kịp cố định cho chặt, nghe được tiếng bước chân hấp tấp ở ngoài cửa, có người lao đến, bùm tiếng, cái cửa vừa mới sửa xong còn chưa kịp gắng lại cho tốt lần nữa rơi nằm mặt đất, làm đống bụi đất bốc lên, trước mặt nàng có hai ba người đứng thẳng, phía trước chính là Tư Mã Vụ Tiễn thân y phục hoa lệ, theo phía sau nàng là hai tiểu nha đầu, chủ tớ ba người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẻ mang bộ dạng chột dạ nhìn sang, Tư Mã Vụ Tiễn thấy tình thế tốt liền mở miệng.



      “Cái cửa này chắc chắn.”



      xong quay đầu ra lệnh Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê hai người: “Ngươi, ngươi, lập tức cùng Hoa Ngạc đem cái cửa này sửa sang rồi gắn lại cho tốt.”



      “Dạ, công chúa.”



      Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê gật đầu lên tiếng, lập tức tới, tay chân gọn gàn cùng Hoa Ngạc đỡ cửa lên, mắt thấy ba nha đầu cùng sửa cửa, Tư Mã Vụ Tiễn bước tới nắm tay Phượng Lan Dạ, hai người lớn giống như hảo tỷ muội vào trong phòng, khách sãnh vô cùng an tĩnh, ánh đèn u ám ở trong gió đêm đung đưa mấy cái, rồi cháy càng sáng hơn.



      Hai người ngồi ở bên ghế, Tư Mã Vụ Tiễn quan tâm hỏi.



      “Phượng muội muội, ngươi sao chớ, ta mới vừa Nô Nhai, liền nghe được mọi người nghị luận, nữ nhân Tấn vương phủ chạy đến nơi này để khi dễ ngươi, cuối cùng ngược lại còn bị ngươi thu thập, có chuyện này hay ?”



      Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên nhìn Tư Mã Vụ Tiễn mắt ân cần, gật đầu, nhưng cũng thêm cái gì.



      Tư Mã Vụ Tiễn thở dài tiếng, tối nay nếu như nàng ở lại tốt, ít nhất phải đá thêm cho những nữ nhân kia mấy đá, còn dám chạy đến nơi đây để khi dễ người khác, người của Tấn vương phủ thế nào, chẳng qua cũng chỉ là thiếp thất, ngờ dám tác oai tác quái, đồ đáng ghét.



      biết vì sao, gần đây, Nam Cung Quân luôn cho người đón nàng qua phủ ở, khiến nàng có nhiều thời gian sống chung chỗ với Phượng muội muội .



      Đối với thái động có chút khác thường của , Tư Mã Vụ Tiễn trong lòng biết , tại An vương phủ chỉ có hai tiểu thiếp, có chánh phi cùng trắc phi, nghe hoàng thượng có ý nghĩ ban thưởng hôn , những nữ nhi của vương công đại thần sắp phải tiến cung để cho các vị Vương gia chọn phi, mà An vương Nam Cung Quân cố ý muốn nàng làm trắc phi, nhưng nàng vẫn có đồng ý, vì thế gần đây Nam Cung Quân mới cùng nàng gần gũi qua lại nhiều hơn, làm cho tình cảm hai người gần thêm chút ít, để nàng thay đổi chú ý.



      Nghĩ đến Nam Cung Quân, đôi mắt của Tư Mã Vụ Tiễn có chút sâu u, ra trong lòng nàng rất nguyện ý gả cho Nam Cung Quân, chẳng qua nàng đường đường là công chúa của nước, lại lưu lạc đến nỗi phải làm trắc phi, nghĩ đến điều này khiến lòng của nàng rất khó bình tĩnh, và cảm thấy Nam Cung Quân lòng với nàng, nếu như thích nàng, vì sao cho nàng làm chánh phi, mà chỉ là trắc phi, nàng đường đường là Tam công chúa của Kim Xương quốc, thân phận cũng phải thấp, làm vương phi của Nam Cung Quân cũng có bôi nhọ thanh danh , nhưng mà cứ thủy chung tới ngôi vị chánh phi, chỉ cho phép nàng làm trắc phi, chẳng lẽ trong tim của có người khác làm chánh phi rồi sao?
      Hoa Hong Xanh _16, InoSu si thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 37: Phát Nộ
      Gió đêm từ ngoài cửa thổi vào , làm ngọn đèn lay động, khiến hình ảnh trở nên mê ảo như hoa, bên trong phòng khách an tĩnh tiếng động, cá tính Phượng Lan Dạ vốn là rất yên lặng, thích tìm chuyện để , cho nên chỉ lẳng lặng nhìn Tư Mã Vụ Tiễn, nữ nhân này luôn luôn qua loa tuỳ tiện, rất thích chuyện, tối nay dường như có chút bình thường, còn mang theo ít ưu thương, cả người có chút đơn, Phượng Lan Dạ nhịn được nên quan tâm hỏi thăm.



      “Xảy ra chuyện gì?”


      Tiếng nhu nhuận của nàng giống như dòng suối thanh khiết, chậm rãi chảy dưới bóng đêm.



      Tư Mã Vụ Tiễn phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên cười tiếng, sắc mặt tuy có chút ít tái nhợt, nhưng con ngươi khôi phục ánh sáng, cười nhàng nhìn Phượng Lan Dạ.



      có chuyện gì, khuya hôm nay ngươi có xảy ra chuyện gì sao? người của Tấn vương phủ là quá đáng.”



      Phượng Lan Dạ nhướng mài, lực chú ý cũng bị phân tán khỏi người nữ nhân này chút nào, vẫn nhìn chằm chằm Tư Mã Vụ Tiễn, nàng lập lại câu.



      “Ngươi ở đây thương tâm.”



      biết vì sao, nàng hay thấy được những điều mà người khác nhìn thấy, ví như giờ phút này Tư Mã Vụ Tiễn phiền muộn trong lòng, thương tâm, mặc dù nàng ta che dấu rất kỹ, nhưng vẫn bị nàng nhìn ra, mà thân là bằng hữu của Tư Mã Vụ Tiễn, tất nhiên là phải quan tâm nàng.



      Tư Mã Vụ Tiễn ngẩn ra, tựa hồ như bị xúc động từ đáy lòng nơi bí nhất, con ngươi thoáng cái u ám , nàng ngước mắt nhìn Phượng Lan Dạ, từ từ mở miệng.



      “Phượng muội muội, ngươi xem, nam nhân có phải là ai tốt ?”



      Xinh đẹp linh lung như Hoa, sợ trời sợ đất Tư Mã Vụ Tiễn, lúc này quanh thân như có dòng nước u buồn chảy quanh, khuôn mặt bất đắc dĩ nhìn Phượng Lan Dạ, bộ dạng của nàng như vậy, cũng làm cho Phượng Lan Dạ có chút thích ứng được, bất quá trong bụng cuối cùng cũng hiểu , nguyên lai là khốn khổ gì tình.



      Thiên hạ nam tử đều bạc tình sao? trong đầu Phượng Lan Dạ ra hình ảnh của Lục hoàng tử An vương , hôm đó mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng mà có thể nhìn ra trong mắt của An vương gia là có nữ nhân này, chỉ bất quá cổ đại nam tử thương tiếp xúc chỉ người, huống chi là nam tử trong hoàng thất, chỉ sợ lạm tình, mà nữ nhân rất may mắn được rất khổ, Tư Mã Vụ Tiễn chỉ sợ là trong số đó.



      “Nếu biết, cần gì , chỉ là tự đả thương bản thân thôi.”



      Phượng Lan Dạ đương nhiên mở miệng, nàng kiếp trước ai, và cũng có ai nàng, cho nên đối với thương ý thức có chút mơ hồ, nàng luôn cho là chỉ cần muốn thương, ngược lại muốn liền thôi, cho dù có là thiêu thân lao đầu vào lửa, mình đầy thương tích, cũng khống chế được lòng của bản thân, cho nên người sâu đậm mới có thể thống khổ như vậy.



      “Phượng muội muội?”



      Tư Mã Vụ Tiễn cũng có tức giận vì lời của Phượng Lan Dạ, nàng chỉ kêu lên tiếng, rồi thêm gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn xuống chân, Phượng Lan Dạ cũng lẳng lặng nhìn nàng, cho là nàng suy nghĩ lời của mình, cũng nghĩ là thấy giọt nước mắt trong suốt từ khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy chảy xuống, lòng nàng khỏi trầm xuống, Tư Mã Vụ Tiễn như vậy mà cũng rơi lệ, có phải vì nàng ấy quá sâu đậm rồi hay , Phượng Lan Dạ biết phải thêm cái gì nữa, liền đứng lên tới, vươn ra cánh tay mãnh khảnh kéo đầu Tư Mã Vụ Tiễn qua, hai người cứ tựa vào cùng nhau, im lặng cái gì cũng .



      Trong khí như có mùi thơm ngào ngạt.



      Bỗng nhiên, ngoài cửa có tiếng kêu vang lên, khoan khoái vui vẻ.



      “Công chúa, công chúa, chúng ta làm xong rồi.”



      Thanh vừa rơi xuống người đến, chính là Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê hai tiểu nha hoàn, theo phía sau là Hoa Ngạc, ba người vừa bước vào , liền thấy hai nữ nhân lớn vội vàng tách ra, Tư Mã Vụ Tiễn còn thừa cơ hội lau nước mắt , Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê quá sợ hãi, nhanh chóng nhào tới bên cạnh nàng, khẩn trương kêu lên: “Công chúa, xảy ra chuyện gì?”



      Tư Mã Vụ Tiễn từ trong cảm xúc hồi phục lại, ngửng đầu lên làm vẻ mặt phiền muộn, oán hận nhìn chằm chằm Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê, để ý lắm mở miệng.



      “Phượng muội muội gặp phải chuyện như vậy, ta có thể thương tâm sao?”



      Phượng Lan Dạ cũng gì, Hoa Ngạc tới phía sau nàng vội vàng mở miệng: “Tam công chúa người đừng thương tâm, chúng ta chút cũng bị thiệt thòi, mấy người phụ nhân kia ai cũng có chiếm được điểm tốt, công chúa chúng ta rất là thông minh đấy?”



      Lời của nàng mang theo niềm kiêu ngạo cùng tự phụ, tại Hoa Ngạc, rất vì chủ tử mà lấy làm kiêu ngạo, còn là nương yếu ớt khiếm sợ nữa, cả người nàng tự tin hơn rất nhiều, những thứ chuyện mai phát sinh qua .



      Tư Mã Vụ Tiễn gật đầu, khóe môi xé ra nụ cười, cả người cởi mở hơn nhiều, vươn tay giật tay Phượng Lan Dạ, mở miệng tán thưởng.



      “Ta liền biết Phượng muội muội phải là vật trong ao, xem ra ta đúng là rất có mắt nhìn đấy.”



      Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê nhìn thấy công chúa có chuyện gì nữa, cuối cùng cũng yên lòng, trong phòng mấy người phụ nhân cùng nở nụ cười, Tư Mã Vụ Tiễn quay đầu phân phó Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê: “ về bên cạnh đem điểm tâm và mấy món đồ ăn của ta chuẩn bị tốt rồi mang tới đây, tối nay chúng ta chơi đùa cho thoả thích, ai cũng được phép ngủ.”



      “Tốt, tốt.”



      Ba nha đầu sớm cao hứng vỗ tay, Phượng Lan Dạ đứng ở tại chỗ bất động, nhìn Tư Mã Vụ Tiễn, thấy nàng khá hơn, mới yên tâm, khóe môi tự chủ cũng nở nụ cười, ở dưới ánh đèn u ám, giống như góc U Lan, hương thơm ngào ngạt.



      Ở kiếp trước, nàng sống mười tám năm, cho tới bây giờ mới cảm nhận được có thân nhân ấm áp, Tư Mã Vụ Tiễn xem nàng là người nhà ấm áp thương và bảo hộ.



      Hoa Ngạc cùng Tiểu Đồng Tiểu Khuê chạy vội ra ngoài, đến viện kế bên để lấy đồ, ở trong chính sảnh, Tư Mã Vụ Tiễn nắm tay Phượng Lan Dạ, ý bảo nàng ngồi xuống, hai người ở dưới ngọn đèn dầu cẩn thận chuyện, chỉ trong chốc lát, ba nha đầu mang đồ tới, bên trong tiểu viện liền vang lên tiếng cười vui vẻ, mặc dù biết bão táp khi nào tập kích, tương lai là mãnh mơ hồ, nhưng ít nhất giờ khắc này là họ khoan khoái vui vẻ .



      Trăng lạnh sương mờ, lá rụng theo cơn gió đêm thổi qua, xoay tròn thành từng mảnh ở giữa trung , rồi lay động theo chiều gió, từ từ rơi xuống đến mặt đất, hóa thành bụi hóa thành đất.



      chiếc xe ngựa xa hoa màu đỏ đát đát chạy qua đường phố, màn che xanh biếc lay động, giường êm bằng lông cừu màu trắng mềm mại quý giá đặt bên trong xe ngựa, có người lẳng lặng nằm ở đó, nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu đầy tóc đen phân tán ra, rủ xuống vai, làm nổi bật được gương mặt tuyệt sắc như tiên, đôi mài phượng tựa như trăng, đôi hàng lông mài tựa như hai cây quạt , dưới cái mũi cao rất tự hào, đôi môi trắng nhạt lộ ra sáng bóng mê người, làm cho người ta liếc mắt nhìn liền dời ra tầm mắt, luôn nghĩ muốn nếm thử để biết tư vị đến cỡ nào.



      ràng khi nhắm mắt lại, trong trẻo tựa như trích tiên, tinh khiết thanh minh, nhưng hết lần này tới lần khác lại có dòng nước lạnh lẽo cuối đông chảy quanh mình, làm hàm răng người ta run lên, dám nhích để tới gần nửa bước.



      góc trong xe ngựa, có gã thủ hạ mặt chút thay đổi ngồi ngay ngắn, há miệng muốn gì đó rồi lại thôi, dám quấy nhiễu chủ tử nghỉ ngơi, đáng tiếc người nhắm mắt kia, đỉnh đầu giống như có thêm đôi mắt, chậm rãi mở miệng.



      “Nguyệt Cẩn, có lời gì muốn sao?”



      Nguyệt Cẩn ngẩn ra, nhạy bén của chủ tử càng ngày càng lợi hại rồi, ở trước mặt mình nên khinh thường, rất khó mà tránh được tầm mắt của chủ tử.



      “Chủ tử vì sao lại quan tâm đến vong quốc nô kia.”



      Lời của Nguyệt Cẩn vừa rơi xuống, chỉ nghe bên trong xe ngựa bốp tiếng vang lên, thanh lạnh lùng tàn bạo như hàn băng vang lên: “Nguyệt Cẩn, Bổn vương nếu còn nghe những lời này lần từ trong miệng của ngươi phun ra, đầu ngươi có thể nghỉ ngơi rồi.”



      Nguyệt Cẩn kinh hãi, sắc mặt tái nhợt, bên trong xe ngựa ánh đèn nhu hòa ràng chiếu ra đáy mắt đầy sợ hãi của , chủ tử mặc dù lạnh, nhưng đối với những thuộc hạ như bọn luôn luôn tương đối bao dung, giờ phút này lại thịnh nộ, chứng tỏ rất tức giận, mà suy ra nguyên nhân quả nhiên bởi vì đến tiểu nha đầu vong quốc nô kia, đến tận cùng là có ý gì? Nguyệt Cẩn đầu đầy hoang mang, nghĩ mãi cũng ra nguyên nhân trong đó, bất quá khổ sở cũng quá lâu, bởi vì nam tử giường êm mở miệng lần nữa.



      “Nàng là tiểu sói con mà ta cứu, chỉ có ta mới được hiếp đáp nàng, người khác đừng mơ tưởng.” (TT: ặc chưa chi mà tính độc chiếm của Ca lớn quá rồi nhé)



      ra là chủ tử nhìn trúng vong quốc nô kia, tiểu nha đầu đó quả có chút giống người bình thường, chẳng qua nàng so với chủ tử mà có phải quá hay , Nguyệt Cẩn mơ mơ hồ hồ nghĩ, bất quá nào dám mở miệng nhiều lời thêm nữa, vội vàng lên tiếng: “Dạ, thuộc hạ biết sai rồi.”



      “Để cho Nguyệt Hộc thầm chú ý hướng của nàng, có tình huống gì lập tức bẩm báo ta biết.”



      “Dạ, chủ tử.”



      Nguyệt Cẩn lĩnh mệnh, lên tiếng đáp lại, quỷ ảnh trong nháy mắt liền biến mất.



      Bên trong xe ngựa, nam tử đó lần nữa nhắm hai mắt lại, an tĩnh tinh khiết trong sạch giống như trẻ thơ, cùng với khắc trước sát cơ nặng nề Thị Huyết Tu La, là biến hóa trời vực.



      Xe ngựa chạy qua mấy đường phố phồn hoa, đường hướng Tề vương phủ mà .



      Bỗng nhiên quanh mình khí lên chuyển động dị thường, người nhìn như ngủ kia đột nhiên mở mắt ra, hướng bên ngoài xe quát lạnh: “Thiên Bột Hải Thần, ngươi xuất làm gì, phải là chạy trở về Nhu Yên đảo hay sao?”
      InoSu si thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 38: Thế Lực


      Nhu Yên đảo, là hòn đảo bốn bề đều là biển, địa hình đặc biệt hiểm trở, thượng du là con sông Giang Hà, chảy lượn vòng, vờn quanh Yên Hải, Nhu Yên đảo nằm trong Yên Hải, hướng Bắc chính là Khiên Hàn sơn, phía tây Nam là Thiên Vận hoàng triều, mà hướng tây có đại thảo nguyên rộng lớn của Lâm Phong quốc, trong đó lại còn chia ra rất nhiều nước , Nhu Yên đảo bởi vì địa thế hiểm yếu, hơn nữa còn là nơi bị vây quanh tiếp giáp với nhiều quốc gia khác, cho nên trở thành đảo quốc độc lập nho , bên trong đảo chiêu mộ được nhóm lớn tội phạm của các quốc gia, hay tử tù …, Đây là nơi mà các quốc gia hơi bị nhức đầu, nhưng đồng thời cũng ai dám tùy ý ra vào, bởi vì cho tới bây giờ còn chưa nghe qua có người vào Yên Hải, còn có thể toàn thân trở ra, làm cho nơi đó còn có cái tên khác, biển tử vong.


      Thiên Bột Thần xuất thân từ Nhu Yên đảo, xuất của là bởi vì có nhiệm vụ cần phải hoàn thành.



      “Thiếu chủ, thuộc hạ đem được người mang về, chắc chắn trở về .”



      Tiếng vừa rơi xuống đất, đám mây đen thổi qua, bên trong buồng xe liền có thêm người, cung kính ngồi ngay ngắn ở bên trong xe ngựa.



      Trong tay cầm cây thiết phiến màu đen, nhìn như lông hồng, nhưng ra nó là hàn thiết ngàn năm, nặng đến mấy chục cân, lại bị nhàng như thường cầm ở trong tay, có thể thấy được người này võ công kém.



      Nhìn lại mặt của , tuấn lãng bất phàm, thần thái bức người, thân áo đen cẩm y, làm cho gương mặt càng nổi bật xuất sắc, đôi ánh mắt sâu thẳm đầy gợn sóng nhìn chằm chằm nam tử giường êm, chỉ thấy quanh thân tàn bạo, đôi mắt đen như hàn băng, óng ánh Thị Huyết, mở miệng gằn từng chữ.



      “Bổn vương nhớ được với ngươi, sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa.”



      Cẩm bào màu tím như mây bay, nó phát ra tia sáng kỳ dị rực rỡ, nhanh như chớp, như gió khẽ thổi qua, chưởng đánh tới lực nặng ngàn cân, Thiên Bột Thần vân ngồi yên hề cử động, chấp nhận chưởng này, thân thể đung đưa hai cái, sắc mặt trở nên trắng bạch, dưới ánh đèn chập chờn, nó càng trắng như tuyết mùa đông, vết máu đỏ lòm từ khóe môi tràn ra, ho khan tiếng mở miệng.



      “Thiếu chủ cố ý chịu trở về, như vậy cứ đánh chết thuộc hạ , chỉ cầu Thiếu chủ chịu trở về nhìn lão chủ nhân lần, thời gian của còn nhiều.”



      Lão chủ nhân của Nhu Yên đảo chính là Quỳ cơ lão nhân tiếng tăm lừng lẫy, thần cơ diệu toán, tinh thông mọi thứ cơ quan, sáng tạo ra nhiều võ công bí quyết, chính là nhân vật mà các quốc gia rất cố kị, chính vì có trí thông minh hơn người, cho nên mới dám can đảm chứa chấp nhóm lớn trọng phạm, tử tù, mặc dù quân vương các quốc gia đều nhức đầu tức giận, nhưng cũng dám công khai khiêu khích .



      Thế nhân đều Quỳ cơ lão nhân độc lai độc vãng, nhưng biết chuyện nữ nhi mà mình rất thương, chẳng qua là nữ nhi kia vẫn chưa từng xuất , cho nên ít có người biết đến, này từng ra khỏi Yên Hải, du sơn ngoạn thủy, trong lúc tình cờ gặp và thương người, người này chính là Hạo Vân đế của Thiên Vận hoàng triều, nên nàng tự nguyện theo Hạo Vân đế vào cung, thế nhưng sau khi sanh hạ Thất hoàng tử Nam Cung Diệp tự sát mà chết, chuyện này trở thành đoạn nghi án chưa có lời giải đáp.



      Thất hoàng tử Nam Cung Diệp lúc còn ấu thơ, được quỳ cơ lão nhân chiếu cố, phái hai gã môn sinh đắc ý nhất, tận tình truyền thụ võ công cho Nam Cung Diệp, khiến công phu của rất bí hiểm, đến xuất thần nhập hóa.



      Quỳ cơ lão nhân hi vọng Nam Cung Diệp trở về Yên Hải để đón nhận vị trí của mình, chiếu cố tốt cả đám thủ hạ và rời xa hoàng cung.



      Đáng tiếc Nam Cung Diệp thuở bị mất mẹ, trong lòng có bóng ma, nên rất bài xích Quỳ cơ lão nhân, căn bản chịu chấp nhận phần tâm ý này, cho nên Thiên Bột Thần mới tồn tại, nhiệm vụ của chính là đón Thiếu chủ trở về Yên Hải, nếu như Thiếu chủ trở về, cũng cần phải về nữa.



      “Cút ngay .”



      Nam Cung Diệp tựa vào giường êm, muốn nhìn sắc mặt tái nhợt Thiên Bột Thần nữa, nếu phải mình hạ thủ lưu tình, còn mạng ngồi đây sao.



      Thiên Bột Thần thở dài tiếng, thân hình chợt lóe lên liền lui ra ngoài, trong gian hẹp, lâm vào yên tĩnh, người giường êm, ngũ quan tuấn mỹ của chợt lóe lên lạnh lẻo rồi biến mất, khóe môi nhếch lên, đôi mắt nháy chớp khóa chặt bức họa ngũ sắc đỉnh đầu, tia ưu thương thể nhận ra chảy xuôi ở trong đó, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy mẫu thân, chỉ nghe bọn thái giám trong cung nghị luận, nàng là nữ nhân mỹ lệ tuyệt đỉnh, nhưng bởi vì chịu nổi thâm cung tịch mịch mà thông dâm với nam tử, bị phụ hoàng bắt quả tang , sau đó vì còn mặt mũi gặp người khác mà lựa chọn tự sát, mỗi lần nghĩ tới hình ảnh như vậy, đáy lòng của liền rất đau, người đàn bà kia nếu như sanh ra , nên hảo hảo chiếu cố , vì sao phải lựa chọn tự sát, để lại mình đối mặt với nhiều đau khổ như vậy, nàng ích kỷ .



      Nam Cung Diệp nghĩ đến nhập thần, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, ngoài xe vang lên thanh Nguyệt Cẩn.



      “Gia, đến Vương phủ rồi.”



      tiếng gọi này, gọi tâm tư của Nam Cung Diệp trở về, mặt của trong nháy mắt bao phủ tầng sương mỏng, lạnh lùng tuyệt sắc, làm đóng băng trong vòng ba thước, khẽ lên tiếng: “Ừ.”



      đạo thân ảnh cao ráo từ trong xe ngựa ra, dưới đêm trăng, như tiên như ma, cả người lạnh lẻo, hàn khí chuyển động xung quanh , ngay cả thủ hạ chuyên hầu hạ bên người chính là Nguyệt Cẩn cũng dám thở mạnh, cẩn thận cung kính cùng chủ tử kẻ trước người sau vào Tề vương phủ, ánh trăng khinh bạc kéo dài hai đạo bóng dáng, từ từ tan ra bên trong đêm trăng.



      Nô nhai, Phượng Lan Dạ ở bên trong tiểu viện.



      Trải qua đêm chơi đùa, nên khi sáng sớm khí liền lâm vào an tĩnh.



      Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc, Tư Mã Vụ Tiễn cùng tiểu Đồng tiểu Khuê, đều trở về viện của mình mà ngủ.



      Đám sương lượn lờ nhanh chóng tản , bao phủ những ngôi nhà cổ xưa, từng mảnh lá rụng từ ngọn cây rơi xuống mặt đất, chúng bay lả tả dày đặt nhàng như mưa phùn.



      Những giọt sương trong suốt như Trân Châu, đọng lại ngọn cỏ dại, màu xanh cây dễ cỏ và mùi hương của trúc cùng với thanh khiết của sương mai làm cho người ta càng thêm sảng khoái.



      Ánh sáng đầu tiên của bình minh chiếu vào trong tiểu viện, làm cho đám sương nhàng tan ra, khắp nơi trở nên sáng loáng , đặc biệt chói mắt.



      Hoa Ngạc mặc thân quần áo vải thô, từ trong phòng bước ra, ánh mặt trời chiếu vào người của nàng, tươi mắt như bụi cỏ xanh mọc ở trong viện, tươi mát động lòng người, nàng ngửng đầu lên nhìn trời, híp ánh mắt lại chút, cả khuôn mặt nở nụ cười ôn hòa như suy nghĩ, buổi tối hôm qua mặc dù các nàng đùa giởn cả đêm, mấy người họ thay phiên nhau kể ít chê cười, còn là những chuyện mình gặp và trãi qua, đến chỗ cao hứng, thoải mái cười to, đến chỗ thương tâm, liền thất thanh khóc rống, mỗi người đều tận tình phát tiết, nên tâm tình cũng khôi phục cách kỳ dị.



      Lúc này cửa viện vang lên thanh , Hoa Ngạc phục hồi tinh thần lại, theo thói quen quay ánh mắt nhìn sang, từ hướng cửa sổ nửa mở nhìn vào bên trong gian phòng mà công chúa bình yên nghỉ ngơi.



      Nàng ấy mặt hướng vào bên trong, đầu tóc đen xõa áo gối trắng nhạt có thêu nhã trúc, thân thể xinh xắn co rúc thành đoàn, tựa như đứa bé xinh đẹp, làm cho trong lòng người ta dâng lên cổ ấm áp, Hoa Ngạc khóe môi nụ cười càng sâu, nhấc chân bước xuống thềm đá, hướng trước cửa bước tới, vừa vừa hỏi.



      “Người nào vậy?”



      Sáng sớm biết là ai, nhưng chỉ cần nghĩ tới những thứ Vương gia tướng quân kia, trong lòng càng thêm nặng nề, nếu như có những người này, cuộc sống của các nàng cũng có cái gì tốt, nhưng mà hết lần này tới lần khác những kẻ này thỉnh thoảng lại nhô lên hạ xuống, đầu tiên là Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, Sở Vương Nam Cung Liệt, Tấn vương Nam Cung Trác, tại lại thêm kẻ thần bí khó lường tên Ngọc Tiển, hôm nay tới đây lại là người phương nào?



      Hoa Ngạc nghĩ tới đó, đứng trước cửa, lẳng lặng chờ chực, nàng mở cửa cho người xa lạ.



      “Ta là quản của Tấn vương phủ.”



      Ngoài cửa có tiếng người trả lời, Hoa Ngạc nhíu mài, quản của Tấn vương phủ lại tới làm gì? Chẳng lẽ vì chuyện những nữ nhân bị đánh tối hôm qua, Vương gia muốn tìm công chúa tính sổ, Hoa Ngạc nghĩ đến đây, sắc mặt liền có chút ít trầm, lạnh lùng mở cửa, nhưng nàng lại ngăn cản cửa lại, đứng ngoài cửa quả nhiên là quản Tần Trăn của Tấn vương phủ, chỉ thấy bên người cẩm y công tử đứng, đầu tóc dài như hải tảo, mặt mày tuấn lãng, khi nở nụ cười tựa như ánh mặt trời.



      Thiếu niên này làm cho người ta khi vừa nhìn thấy liền tự chủ được buông lỏng tâm tình, bất quá quanh thân tôn quý khí phái làm cho người dám khinh thường, Hoa Ngạc liếc cái, rồi nhìn về hướng Tần Trăn.



      “Tần quản mới sáng sớm đến đây làm gì?”



      Hoa Ngạc sắc mặt lạnh lùng , làm cho Tần Trăn nhìn thấy thái độ của nàng, liền nhớ đến chuyện hôm qua những nữ nhân trong vương phủ đến đây quậy phá, sắc mặt có chút được tự nhiên, bất quá những nữ nhân kia sau khi trở về, bị Vương gia nặng nề trách phạt, nhất là Như phu nhân Trầm Trân Châu, bị phạt nửa năm cho phép nhận ngân lượng, những kẻ có liên quan cấm túc tháng.



      Lần này tới, hoàn toàn phải là chủ ý của Vương gia, là bởi vì Bát hoàng tử, ác ma này biết trúng gió gì, sáng sớm từ trong Cung chạy ra ngoài, tìm được , liền mệnh lệnh dẫn tìm Cửu công chúa.



      Tần Trăn hỗ là quản của Tấn vương phủ, mặc dù được tự nhiên, nhưng mà cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, giờ phút này khôi phục như bình thường, thanh trì hoãn .



      “Là Bát hoàng tử muốn gặp Cửu công chúa, ta mang Bát hoàng tử tới đây.”



      Tần Trăn xong, liền di chuyển thân thể chút, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm ở bên cạnh hướng vào trong viện tới, Hoa Ngạc sửng sốt, nghĩ tới thiếu niên ở trước mắt lại là Bát hoàng tử, nên chỉ đành phải thối lui bước, để cho Bát hoàng tử vào, chỉ thấy thiếu niên mặc cẩm bào màu lam, cước bộ vững vàng, thần thái thong dong, mỉm cười nhàng vào sân, đánh giá khắp mọi nơi.



      Hoa Ngạc nhướng mài, mặt mũi dưới ánh mặt trời chiếu rọi, càng thêm kinh ngạc mê mang.



      Vốn đủ loạn rồi, tại lại thêm Bát hoàng tử, tình hình càng ngày càng khó khống chế, các nàng chỉ muốn có cuộc sống yên ổn sao lại khó như vậy chứ? Bất quá oán trách cứ oán trách, nàng vẫn nhịn được tiến lên bước, cung kính hành lễ.



      “Tham kiến Bát hoàng tử.”
      Hoa Hong Xanh _16, InoSu si thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :