1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Ngô Tiếu Tiếu (130) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 30: Bát Hoàng Tử


      Trong thư phòng Tấn vương phủ, xa hoa đại khí, mạ vàng gắn bạc, kệ là tầng tầng đồ cổ, ở bên góc phòng để cái kim đỉnh đốt đàn hương thượng đẳng, dùng để thư thái an thần, trong khí tràn ngập mùi hương dễ ngửi, rèm cửa sổ có màu tím của hoa hải đường, nên khi ánh mặt trời chiếu vào, nó chiết xạ ra từng đạo ánh sáng màu tím màu vàng, rất sang trọng và mỹ lệ, bàn sách màu son, bày biện văn phòng tứ bảo thượng đẳng, còn có bồn lục úc xanh biếc của Mộc Hàn sơn.



      thân y phục gấm màu vàng hoa lệ nằm ở giường êm, lúc này nam tử đó tựa vào bên nhắm mắt dưỡng thần, đầu lông mày của hơi nhướng lên, liền có khí thế sắc bén khó kìm nén, môi của rất mỏng, trong sắc hồng còn lộ ra màu trắng nhàn nhạt, đầu tóc đen xoã xuống phân tán ở trước ngực, càng làm nổi bật ngũ quan tuấn mỹ của , thể phủ nhận, là mỹ nam tử, lúc nhắm mắt lại cả người đẹp như bức tranh.


      Bên trong thư phòng rất an tĩnh, bỗng nhiên bính tiếng, từ bên ngoài xông vào người, lao thẳng đến giường êm, ngạc nhiên kêu lên.



      “Nhị hoàng huynh, nhị hoàng huynh, ngươi biết ? Thậm chí có vong quốc nô vào Tấn vương phủ rồi?”



      Người ở giường êm đột ngột mở mắt, ánh mắt tàn bạo lạnh lùng, làm hỏng bộ mặt tuấn mỹ đó, từ trong cho tới ngoài đều lộ ra phần nhu thâm trầm.



      “Nam Cung Sâm, ngươi có biết quy củ hay ?”



      Người vừa nghênh ngang xông vào bên trong thư phòng là đứa con thứ tám của đương kim Hạo Vân đế hoàng tử Nam Cung Sâm, Nam Cung Sâm cùng Nhị hoàng tử Nam Cung Trác là huynh đệ cùng mẹ sinh ra, cùng xuất ra từ trong bụng của Mai Phi nương nương, Mai Phi là người chưởng quản hậu cung từ trước đến giờ, luôn được sủng mà suy, là vị nữ nhân duy nhất của Thiên Vận hoàng triều sinh hai vị hoàng tử .



      Nam Cung Sâm luôn luôn cùng vị hoàng huynh này vui chơi đùa giỡn, căn bản là sợ tàn khốc của , mà Nam Cung Trác đối với tính tình của Nam Cung Sâm cũng chịu bó tay.



      “Nhị hoàng huynh, ta chỉ tò mò, tại sao vong quốc nô kia lại vào Tấn vương phủ, Thiên Vận hoàng triều của chúng ta, chế độ rất sâm nghiêm, phụ hoàng nghiêm cấm cho phép người có thân phận thấp ra vào chỗ ở của quý tộc, để miễn cho ảnh hưởng tới người khác.”



      “Nam Cung Sâm, miệng của ngươi càng ngày càng độc rồi, mẫu phi làm sao lại dạy được nửa điểm tốt cho ngươi vậy?”



      Nam Cung Trác giận dữ mắng mỏ, Bát hoàng tử bởi vì có Phong vương, nên vẫn theo Mai Phi ở trong cung, lúc này vừa nghe lời của nhị hoàng huynh, cũng thêm cái gì, liền đặt mông ngồi gần bên cạnh , hoàn toàn thấy sắc mặt đen thui của nhị hoàng huynh, nhanh nhẹn đưa tay lên nắm lấy cánh tay của Nam Cung Trác đung đưa.



      “Nhị hoàng huynh, tại sao lại cho các nàng vào, tại sao?”



      Trực giác của cho biết nhất định là xảy ra chuyện gì hay ho rồi, phải biết rằng ở trong cung sắp buồn bực đến hư, vất vả mới cầu khẩn được mẫu phi cho xuất cung chuyến, có thể nào tìm chút ít chuyện thú vị chứ?



      Bát hoàng tử Nam Cung Sâm năm nay mười tám tuổi, có phong thái của thiếu niên, mặc thân cẩm bào màu xanh ngọc, thắt lưng được làm bằng vải tơ thả xuống, cả người thần thái tung bay, phát ra khí bức người, ngoại hình cùng Tấn vương Nam Cung Trác có ba bốn phần giống nhau, bất quá tính tình của đơn thuần nhiều lắm, luôn buồn lo, khuôn mặt khi cười giống như ánh mặt trời, trong vòng ba thước đều cảm thấy ấm áp.



      Bên trong thư phòng, Nam Cung Sâm vui vẻ chuyện huyên thuyên, ngoài cửa, thanh Tần Trăn chợt vang lên.



      “Vương gia, người đưa tới rồi?”



      Nam Cung Trác lông mày nhướng lên, muốn đuổi quản gia đừng mang Phượng Lan Dạ vào, vì trước mắt người chỉ sợ thiên hạ loạn, e là phá hư chuyện tốt của , hay là chuyện này từ từ rồi hãy , nhưng mà Nam Cung Trác câu còn chưa ra ngoài, Nam Cung Sâm ngồi ở bên người sớm giành trước bước mở miệng.



      “Mang vào .”



      Tần Trăn sửng sốt chút, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường, thanh của Bát hoàng tử vừa nghe sao mà biết, chẳng qua là thấy kỳ quái tại sao Bát hoàng tử lại xuất cung tới đây, đối với Bát hoàng tử này, Tần Trăn đặc biệt nhức đầu , Bát hoàng tử rất được Mai Phi nương nương cưng chìu thương, bình thường ở trong cung cũng vô pháp vô thiên rồi, huống chi là ở Tấn vương phủ, trong phủ rất nhiều người bị chỉnh qua, tiểu tử này căn bản là ma đầu mà, nên Tần Trăn nào dám đắc tội với , liền đáp tiếng: “Dạ”



      Cửa thư phòng bị đẩy ra, ngoài cửa tới đạo thân ảnh xinh đẹp nhắn, thân áo cũ màu trắng, tóc mai như mây, chỉ búi lên đơn giản, đầu tóc đen, tí trang sức nào, nhưng lại càng có vẻ cao nhã hơn, ràng là quần áo cũ rách, nhưng lại nổi bật lên vẻ xuất chúng, mặt mày ngạo khí lạnh lùng bức người, nàng kiêu ngạo cũng siểm nịnh, thản nhiên vào thư phòng, cũng có nhìn hai người bên trong thư phòng, đôi mắt nàng nhìn xuống mặt đất, cử chỉ ưu nhã hành lễ.



      “Lan Dạ tham kiến Tấn vương điện hạ.”



      Nam Cung Trác nhíu lông mày chút, thấy tiểu nha đầu này, tâm tình của khá hơn ít, phất tay kéo dài thanh : “Đứng lên .”



      “Tạ ơn Tấn vương điện hạ.”



      Phượng Lan Dạ lên tiếng rồi đứng thẳng người, đầu vẫn chưa nâng lên, liền cảm nhận được bên trong thư phòng có đạo tầm mắt tò mò bức người tập trung vào nàng, nàng liền từ từ ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy đôi mắt đen như ánh mặt trời rạng rỡ, thiếu niên này mang vẻ mặt tò mò ngó chừng nàng, con ngươi nhộn nhạo tầng tầng sóng rung động, mắt nháy chớp nhìn nàng. (TT: thằng nhóc này bị tiếng sét rồi)



      Phượng Lan Dạ ánh mắt u ám chút, dung mạo thiếu niên này cùng Tấn vương điện hạ có mấy phần giống nhau, chỉ sợ là huynh đệ của , cũng là hoàng tử tôn quý, nghĩ đến đây , Phượng Lan Dạ vội vàng cúi đầu, thu liễm thần thái, nhìn tới thiếu niên ngó chừng mình nữa.



      Lúc này Tần Trăn lên phía trước, cung kính mở miệng: “Vương gia, ngươi xem?”



      “Xem cái gì vậy? Tần Trăn, trong mắt ngươi còn có ta sao?”



      Tần Trăn vừa nghe lời hung hăn này, gương mặt lập tức buồn rầu, vội vàng quay lại phương hướng đó, cẩn thận mở miệng: “Tiểu nhân tham kiến Bát hoàng tử.”



      Nguyên lai là Bát hoàng tử, Phượng Lan Dạ lẩm bẩm chút, Bát hoàng tử này chỉ sợ là huynh đệ ruột của Tấn vương điện hạ, cho nên mới lớn lối như thế, bằng ai dám cả gan ở trước mặt Vương gia làm loạn.



      “Ừ, đứng lên lui xuống .”



      Bát hoàng tử Nam Cung Sâm mở miệng đánh đoàn phủ đầu, Tần Trăn cười khổ, ngửng đầu lên liếc Vương gia nhà mình cái, nếu có gì bất ngờ thần sắc mặt của Vương gia chắc tốt, Nam Cung Trác phất phất tay mở miệng: “Ngươi ra ngoài .”



      “Dạ, Vương gia.”



      Tần Trăn lui ra ngoài, bên trong thư phòng thoáng cái lâm vào tĩnh lặng, Phượng Lan Dạ cúi đầu nhìn mặt đất, nàng vốn thích chuyện, huống chi là cục diện tại như thế, biết Tấn vương cho đòi nàng tới đây làm gì? Trước mắt còn có thêm chuyện giải thích được là xuất của Bát hoàng tử, Bát hoàng tử tựa hồ đối với nàng rất có hứng thú, biết bọn họ đến tột cùng muốn làm gì? Ánh mắt của Phượng Lan Dạ chợt lóe ánh sáng lạnh rồi biến mất.



      Bát hoàng tử Nam Cung Sâm nhìn sang cái này rồi nhìn sang cái kia, vẻ mặt tò mò giống như nhìn bảo bối, cuối cùng chịu được nên thúc giục hoàng huynh của mình.



      “Nhị hoàng huynh, ngươi còn có giới thiệu đấy?”



      Tấn vương Nam Cung Trác sắc mặt đen thêm, trong lòng có ý nghĩ bóp chết Nam Cung Sâm rồi, là giỏi tìm chuyện cho mình làm mà, bất quá người nầy nếu có được đáp án, chỉ sợ chết tâm, chỉ đành phải lạnh lùng mở miệng: “Đây là vong quốc công chúa của Vân Phượng quốc, Phượng Lan Dạ.”



      “Phượng Lan Dạ, tên rất hay a, ” vẻ mặt của Nam Cung Sâm như ánh mặt trời gật đầu.



      Phượng Lan Dạ trong đáy lòng than , hài tử này đúng là biết trời cao đất rộng, nên biết tên Phượng Lan Dạ này đại biểu cho cái gì, nô lệ mất nước, đất nước của nàng thủ đô của nàng bị diệt, người bình thường nghe được chỉ sợ thở dài, đau lòng, bất an, duy nhất chỉ có người ở trước mặt là xem chuyện này như lẽ đương nhiên, Bát hoàng tử, căn bản là được nuôi ở trong thâm cung, nên biết trời cao bao nhiêu đất dày bao nhiêu, mặc dù vóc dáng so với nàng cao hơn, số tuổi so với nàng lớn hơn, nhưng thực tế, đơn thuần của thua gì đứa bé con, bất quá Phượng Lan Dạ thông minh nên gì, biết trong quyển sách nào đó tiểu hài tử sợ nhất là bị thành tiểu hài tử, cho nên vẫn là ít gây chuyện cho thỏa đáng.



      “Tham kiến Bát hoàng tử.”



      Phượng Lan Dạ cung kính hành lễ, Nam Cung Sâm lập tức phất tay: “Đứng lên , đứng lên .”



      Phượng Lan Dạ cũng khách khí với , nàng đứng thẳng người, nhìn Tấn vương Nam Cung Trác: “ biết Tấn vương cho người ta đón Lan Dạ tới đây là vì chuyện gì?”
      InoSu si thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 31: Ai Muốn Chết?


      Tấn vương Nam Cung Trác nhìn huynh đệ của mình, mở to đôi mắt hắc bạch phân minh, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn , thần thái và cử chỉ hề có ý muốn rời nửa phân, nếu như muốn rời , ai cũng thể bắt được, Nam Cung Trác đáy lòng khỏi nổi lên tia tức giận, thầm oán trách mẫu phi đối với hoàng đệ này quá mức cưng chiều, làm việc chưa bao giờ biết phân nặng , bất quá chuyện ngày hôm nay, xem ra muốn dấu diếm thể nào, cho nên Nam Cung Trác mặc dù tình nguyện, cuối cùng cũng nhịn xuống.



      “Bổn vương tìm ngươi tới đây, là muốn cùng ngươi khoản giao dịch?”



      “Giao dịch?”



      Phượng Lan Dạ nhướng mài, hiểu, mình có thân phận như vậy, còn có cái gì để cho Tấn vương điện hạ nhìn trúng, đến nỗi thèm để ý thân phận vong quốc nô của nàng, còn muốn cùng nàng giao dịch /.



      “Vương gia xin .”


      “Sòng bạc của chúng ta có thể thuê ngươi làm người huấn luyện thú, giá tiền tùy ngươi



      Người huấn luyện thú? Phượng Lan Dạ ánh mắt thâm trầm, ngờ tới Tấn vương này đầu óc phải ngu ngốc, có thể nghĩ ra cái danh từ như vậy, đúng là thua gì người đại, Tấn vương tuyệt đối phải là hạng người có năng lực, bất quá nàng chưa chắc đồng ý làm, mặc dù huấn luyện những dã thú kia đối với nàng phải việc khó khăn, nhưng nàng cảm thấy mình nên làm cái loại việc nguy hiểm này, trước mắt nàng cũng thiếu bạc, cho nên đáng để lấy mạng mà đổi.



      “Tấn vương điện hạ?” Phượng Lan Dạ mới vừa mở miệng chuẩn bị cự tuyệt, ai ngờ đạo thanh chói tai khác vang lên, bắn liên hồi giống như cái van nước.



      “Nhị hoàng huynh, ngươi điên rồi, làm sao ngươi có thể để cho đứa bé như nàng làm cái chuyện này chứ, có nhìn thấy nàng rất gầy sao, hơn nữa còn là hài tử choai choai, lòng của ngươi sao mà ác như vậy a.”



      Nam Cung Trác vừa nghe lời của Nam Cung Sâm rốt cục cũng thể nhịn được nữa bộc phát, động nhiên nghiêng người từ giường êm ngồi dậy, tầm mắt khiếp người ngó chằm chằm Nam Cung Sâm, gằn từng chữ mở miệng: “Nam Cung Sâm, ngươi còn dám thêm câu, có tin Bổn vương che miệng của ngươi hay , để ngươi vĩnh viễn được nữa.”



      Giọng của lạnh lẽo, con ngươi Thị Huyết, quanh thân bao phủ tàn bạo, làm cho người ta dám hoài nghi lời của .



      Ngay cả Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, cũng run run chút, lập tức quy củ rất nhiều, mặc dù vẫn còn bỉu môi, trợn mắt, nhưng mà lại dám thêm chữ nào, còn rất trẻ con lấy tay che miệng mình lại, tựa hồ Nam Cung Trác lập tức phong miệng của .



      Phượng Lan Dạ đối với màn trước mắt, có lấy nửa phần hứng thú, sắc mặt đông lạnh, nhàn nhạt mở miệng.



      “Tấn vương điện hạ, Lan Dạ tự nhận bản thân có năng lực đảm nhiệm công việc huấn luyện thú ở sòng bạc, kính xin Tấn vương điện hạ đừng làm khó dễ Lan Dạ.”



      Lần này Nam Cung Trác cũng thêm cái gì, chẳng qua chỉ nhìn nàng, đôi mắt của sâu lường được làm cho người ta nhìn ra suy nghĩ gì, thần sắc lạnh lùng, khóe môi vẽ ra nụ cười nhu, lúc lâu mới chầm chập mở miệng: “Tốt, bất quá khi nào ngươi cần, có thể tới tìm ta.”



      “Được.”



      Phượng Lan Dạ gật đầu đáp lại, có lẽ nàng có lúc cần đến, hoặc , chuyện sau này ai mà biết được? Cung kính thi lễ: “Nếu như có việc gì, Lan Dạ cần phải trở về.”



      “Người đâu, đưa Cửu công chúa trở về.”



      Tần Trăn vẫn còn chờ ở ngoài cửa nhanh chóng tiêu sái vào, đem Phượng Lan Dạ dẫn ra ngoài, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm vừa nhìn thấy người rời , lập tức nghe lời nữa kêu lên: “Cái này xong rồi, cái này xong rồi.”



      Đáng tiếc ai thèm để ý tới , Nam Cung Trác u ám nhìn , cho đến khi kịp phản ứng, lập tức biết điều chút ngậm miệng lại, tuy ở trước mặt nhị hoàng huynh có thể muốn làm gì làm, nhưng mà chỉ giới hạn trước khi nhị hoàng huynh tức giận, bởi vì mẫu phi cảnh cáo , ngàn vạn lần chớ chọc hoàng huynh, nếu ngay cả nàng cũng bảo vệ được.



      ra Mẫu phi rất sợ nhị hoàng huynh, huống chi là .



      Phượng Lan Dạ phía sau quản gia Tần Trăn của Tấn vương phủ men theo con đường lúc trước, hướng phía ngoài Vương Phủ tới, bất quá vừa mới ra khỏi viện của Nam Cung Trác, liền bị tiểu nha đầu chặn đường , nha đầu này mặc bộ quần áo màu hồng, búi tóc vấn đơn sơ, buộc vào những sợi lụa hoa, thanh lệ bức người, ngửng đầu lên thi lễ với Tần Trăn cái, cung kính mở miệng.



      “Tần quản gia, chủ tử chúng ta bảo ngươi qua chuyến, có chuyện tìm ngươi.”



      “Có chuyện tìm ta?”



      Tần Trăn nhíu lông mày, cảm thấy có chỗ là lạ, bình thường Tô Băng Tiệp cũng hay tìm , hôm nay có chuyện gì chứ? Nhưng mà thân là quản gia của vương phủ, trong lòng biết , nếu trắc phi nương nương có chuyện tìm, thể , cho nên Tần Trăn hướng về phía Phượng Lan Dạ chào hỏi.



      “Cửu công chúa, ngươi cứ theo con đường lúc đến ra ngoài, như thế gặp nhau ở cửa lớn.”



      Phượng Lan Dạ gật đầu, nhàn nhạt nhìn vào nha hoàn trước mắt cái, trong lòng biết chuyện, nhưng chưa vạch trần, chẳng qua khóe môi nàng vẽ ra nụ cười lạnh, khẽ quay đầu, xoay người dẫn Hoa Ngạc theo con đường lúc nãy trở về.



      Tần Trăn bước theo tiểu nha hoàn kia về hướng bên kia.



      Tiểu nha đầu này chính là thiếp thân nha hoàn Tiểu Tỷ của Tô trắc phi, phụng lệnh trắc phi nương nương tới đây mời Tần quản gia qua đó hỏi chuyện, ra đây chẳng qua là kế điệu hổ ly sơn, vì phía trước có người chờ Phượng Lan Dạ.



      Quả nhiên ngoài sở liệu, Phượng Lan Dạ khỏi đó được bao xa, liền thấy hai ba nữ nhân lúc trước đứng cầu đá bạch ngọc, hoặc tựa, hoặc ngồi, hoặc đùa giỡn, ba người nhóm, năm người đám ồn ào nhốn nháo, thỉnh thoảng còn lấy quạt che mặt, ha ha cười duyên, chờ đến khi thấy chủ tớ hai người các nàng thân, trong lúc nhất thời họ nhướng mài nháy mắt, miệng mở ra khép vào, động tác mờ ám ngừng.



      Từ rất xa Phượng Lan Dạ nhìn thấy, chỉ giả vờ như biết, Hoa Ngạc ở phía sau có chút khẩn trương, vội vàng giọng thầm.



      “Chủ tử, các nàng muốn làm cái gì?”



      “Ngươi cứ mặc kệ các nàng làm cái gì?”



      Phượng Lan Dạ ánh mắt lạnh lùng, khóe môi nhếch lên chút, vẻ mặt bình tĩnh tiêu sái bước tới, kệ những nữ nhân chuyện với nhau, nàng cũng dừng lại, chẳng qua là đường bị chặn, khiến cho Phượng Lan Dạ cách nào thuận lợi qua, chỉ có thể men theo khe hở hẹp về phía trước, lúc này chợt có người chuyện rồi, chính là Trầm Trân Châu xinh đẹp quyến rũ, tiếng vừa cao lại the thé.



      “Ơ, đây phải là vong quốc nô sao? Nếu là ta à, mất nước, sớm nhảy hồ chết rồi, còn có mặt mũi nào mà sống.”



      Trầm Trân Châu tiếng vừa dứt, bên cạnh liền có người cười phụ họa nàng: “Đúng vậy a, nếu như là chúng ta, khẳng định sống được, mặt mũi gặp người, giống với số người, da mặt so với tường thành còn dày hơn, vẫn còn mặt mũi mà chạy khắp nơi.”



      Bên tai tiếng chê cười ngừng, chẳng qua là sắc mặt Phượng Lan Dạ lạnh hơn, nhưng cũng phát tác, bởi vì nơi này là Tấn vương phủ, nàng muốn cùng những phụ nhân hiểu này nổi lên xung đột, nhưng ở phía sau Hoa Ngạc vì công chúa của mình mà bất bình, sớm nhịn được nhảy dựng lên.



      “Các ngươi người nào?”



      Lần này lập tức chọc đúng ổ, mục đích của những nữ nhân này là muốn chọc giận các nàng, để dễ tìm cớ sanh , nghĩ tới Phượng Lan Dạ tuổi còn lại có mắc mưu, bất quá kẻ nô tỳ cãi lại, cũng giống như vậy thôi, vì vậy cầu nữ nhân lập tức xúm lại, nhất tề hướng về phía Hoa Ngạc cùng Phượng Lan Dạ mà chen chúc, mở miệng như hung thần ác sát.



      “Ngươi chỉ là điêu nô nho , lại dám chuyện với chúng ta như vậy, là muốn chết.”



      “Muốn chết.”



      Tiềng gầm đòi đánh vang lên, đống người chen chúc qua đây, đem Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc lấn đến lan can cầu, mắt thấy bị lấn còn chút nữa là rơi vào trong hồ, bây giờ là tháng mười khí trời , nước trong hồ càng lạnh thấu xương, nếu hai người các nàng rơi xuống hồ, tất nhiên bị ướt mà bệnh phong hàn, đến lúc đó chỉ sợ bị phiền toái, vì vậy ánh mắt Phượng Lan Dạ chợt lóe, trong lòng liền hiểu , ra là đây chính là quỷ kế của những nữ nhân trước mắt, cái Tô trắc phi kia điều Tần quản gia, bởi vì ở nơi này có kẻ làm khó dễ các nàng, muốn thừa cơ đem các nàng đẩy mạnh xuống hồ nước sâu, đến chuyện các nàng có chết đuối hay , ít nhất cũng lấy nửa cái mạng các nàng, chỉ bất quá mạng của các nàng, ai có thể lấy chứ? Phượng Lan Dạ khóe môi nhất câu, vươn tay lôi lấy tay Hoa Ngạc, khéo léo xoay chuyển thân thể, dưới chân chút lưu tình, thẳng tắp đá vào chân nữ nhân dựa vào mình gần nhất, nữ nhân kia ăn đau cái, kêu thét lên lách qua bên cạnh, lúc này Phượng Lan Dạ dùng sức đẩy Hoa Ngạc, chọn xong góc độ, đụng trái đụng phải, đẩy dưới đạp, nháy mắt, liền nghe được bùm bùm bùm mấy tiếng, có người rơi xuống nước.
      Hoa Hong Xanh _16, InoSu si thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 32: Quý ở Tình Cảm Thổ Lộ


      Ở bên trong Bích Hồ, mấy đạo thân ảnh nổi lên chìm xuống, giãy dụa ngừng, cứ bị sặc từng ngụm từng ngụm nước, trong đó xen lẫn tiếng kêu cứu mạng.



      “Cứu mạng a, cứu mạng a.”



      Bên bờ, cầu Bạch Ngọc, có mấy người phụ nhân uống mấy ngụm nước, tỳ nữ hạ nhân của họ thấy dậy, nhất tề chen chúc đến bờ cầu, lòng như lửa đốt kêu lên: “Mau cứu người, cứu người a.”


      Đáng tiếc lúc này, người nào, cũng tên đàn ông nào ở bên cạnh, mà mấy nữ nhân cầu căn bản biết bơi, vì vậy chỉ biết trơ mắt đứng nhìn mấy người rơi xuống nước cố gắng giẫy dụa.



      Thanh ồn ào hỗn loạn, nhanh chóng kinh động hạ nhân của Tấn vương phủ, lập tức vang lên mấy tiềng ùm ùm có người nhảy xuống nước cứu họ.



      Phượng Lan Dạ đứng ở bên bờ, hoàn hảo vô khuyết đứng nhìn, nàng cũng thèm để ý đến họ chỉ sửa sang lại y phục của mình chút, phía sau Hoa Ngạc khẩn trương vươn tay kéo chủ tử , nàng biết mới vừa rồi là chủ tử cố ý đem những nữ nhân này đẩy mạnh xuống hồ, mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn như có kẻ hở, nhưng nàng là người thấy rất ràng, chỉ biết những nữ nhân trước mắt sau khi trãi qua hoảng sợ, nếu như biết bên trong có tình, chỉ sợ tìm đến cửa của các nàng kiếm chuyện, cho nên Hoa Ngạc trong lòng rất là bất an.



      Phượng Lan Dạ xoay người lại quét nhìn nàng cái, thèm để ý giọng: “ thôi, còn ở lại chỗ này làm gì?”



      xong dẫn Hoa Ngạc theo thềm đá, thản nhiên ưu nhã rời , đem tất cả tiếng kêu khóc ồn ào quăng ra phía sau .



      Hai người ra khỏi Tấn vương phủ, xe ngựa quả nhiên chờ ở trước cửa, quản Vương Phủ Tần Trăn ở trước cửa nhìn quanh, vừa thấy Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc ra, nhanh chóng chạy tới đón, khách khí mở miệng:



      “Cửu công chúa, có xảy ra chuyện gì chứ?”



      Phượng Lan Dạ lắc đầu, đạm mạc mở miệng: “Làm phiền Tần quản gia quan tâm, Lan Dạ có chuyện gì.”



      Nàng xong câu đó, ánh mắt cũng tối sầm lại, bắt đầu nổi lên những phiến băng mỏng, cho tới lúc này, nàng chỉ muốn có cuộc sống an tĩnh, bất kể là thân phận vong quốc nô, hay là thân phận công chúa, nàng chỉ muốn trãi qua cuộc sống bình an, cho dù là nghèo khó cũng tốt, phú quý cũng tốt, đều chỉ muốn yên ổn, nhưng mà ông trời hết lần này tới lần khác để cho nàng như ý, bất kể nàng tránh né như thế nào, giấu như thế nào, số việc vẫn thoát khỏi phạm vi mà mình nắm giữ, sau này chỉ sợ muốn an tĩnh là chuyện thể nào, nếu như vậy, nàng cần gì phải thoái lui, từ nay về sau, nàng lùi bước, chuyện nên đến rồi cũng đến.



      “Vậy tốt, ta cho người đưa Cửu công chúa trở về.”



      Tần Trăn kính cẩn khom lưng , đợi đến khi Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc lên xe ngựa, liền phân phó phu xe mấy câu, dặn dò nhất định phải đem người an toàn trở về.



      Phu xe ngựa tuân mệnh, lập tức đánh xe rời Tấn vương phủ.



      Thiên Vận hoàng triều, giá cả đều được phân chia ràng theo từng cấp bậc, bốn phía Hoàng Thành, đều là phủ đệ của Vương Tôn quý tộc, phần lớn người ra vào đều là quý tộc có thân phận địa vị, mà những con đường chính, đều được phân bổ cho đại thần có quyền thế trong triều cùng thương nhân giàu có, về phần những kẻ nghèo khó vất vả dân chúng bình dân tất cả đều phân tán ở bên góc gần tường thành trong An Giáng thành, những người trải qua cuộc sống nghèo khó, ít khi dám hướng về đường phố phồn hoa náo nhiệt mà , huống chi nơi đó phí chi tiêu rất cao phải chỗ tốt cho những người bình thường như họ đến tiêu xài.



      đường cái, thỉnh thoảng hương xe bảo mã chạy lướt qua nhau, Hoa Ngạc nhịn được vén rèm nhìn ra bên ngoài, hai bên đường phố có rất ít quán và người bán hàng rong, phần lớn đều là cửa hàng mặt tiền, các bảng hiệu chữ vàng dưới ánh mặt trời lòe lòe phát sáng, vài con tuấn mã chạy song song với xe ngựa, những người cưỡi ngựa mặc quần áo rực rỡ, thần thái ưu nhã, thỉnh thoảng còn cười như dạo, còn có những chiếc xe ngựa phủ rèm che xanh biếc lướt qua xe các nàng, khắp nơi đều thấy được xa hoa bất phàm.



      “Công chúa, nơi này giống với nơi đó của chúng ta.”



      Phượng Lan Dạ nhắm mắt ngưng thần, nghe lời của Hoa Ngạc …, từ từ mở mắt ra, đúng sai mở miệng.



      “Cần gì phải so sánh, tự tìm phiền não mà thôi.”



      xong nhắm hai mắt lại, tựa vào vách, vững như núi Thái Sơn, nhúc nhích.



      Hoa Ngạc le lưỡi, ra công chúa sai, cần gì tự tìm phiền não chứ, các nàng mặc dù chỗ ở kém chút, ăn kém chút, mặc kém chút, những thứ khác cũng có cái gì, bên trong tiểu viện độc lập đó, bản thân mình vẫn là người tự do, nếu phải phát sinh những chuyện này, các nàng căn bản là có chỗ nào tốt, xem ra nàng đúng là tự tìm phiền não.



      Xe ngựa đường đem hai người đưa về Nô Nhai, dừng ở trước cửa viện, Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc xuống xe, phu xe đánh xe rời .



      Bên trong viện có người?



      Tam hoàng tử thân cẩm y màu xám trắng, ngồi ở dưới tàng cây hoa quế thưởng thức trà, Trữ Cảnh ở phía sau đứng thẳng vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, thấy hai nữ nhân đẩy cửa bước vào, đôi mài rậm của nhíu lại, vui mở miệng.



      “Hai người nữ nhân các ngươi nơi nào? Làm hại chủ tử nhà ta ngồi đợi rất lâu.”



      Nhưng mà mới vừa xong, Nam Cung Tiếp liền trầm giọng la rầy: “ được vô lễ.”



      Trữ Cảnh hạ lông mài xuống, dám thêm cái gì nữa, lui về phía sau bước, tuy nhưng đáy mắt vẫn có chút bất mãn, biết vì sao chủ tử đối tiểu nha đầu này lại đặc biệt như vậy, ra, nhiều nhất chỉ là đánh đàn giỏi hơn chút thôi, chẳng lẽ bởi vì như vậy, mà chủ tử phải có thêm vài phần kính trọng đối với nàng à.



      Phượng Lan Dạ dẫn Hoa Ngạc tới, hành lễ.



      “Tham kiến Tam hoàng tử.”



      “Đứng lên , mạo muội quấy rầy, mong rằng Cửu công chúa lượng thứ .”



      Nam Cung Tiếp chuyện nhu hòa, ôn nhuận trầm thấp như nước, làm cho người nghe tự chủ được mà buông lỏng, phất tay ý bảo Phượng Lan Dạ đứng dậy, rồi ngồi vào bên .



      Phượng Lan Dạ cũng khách khí với , ngồi xuống, đa lễ mà xa lạ mở miệng hỏi thăm: “ biết Tam hoàng tử lần này tới đây là vì chuyện gì?”



      ngũ quan nho nhã của Nam Cung Tiếp càng phát ra ôn hòa, nụ cười vừa tựa như làn gió , vừa giống như mây bay tự nhiên vui sướng ở chân trời, Phượng Lan Dạ tự chủ được buông lỏng tâm, nhớ tới chuyện đêm hôm đó, ánh mắt khỏi tối lại, mũi tên kia, là Tam hoàng tử bắn ra sao?



      Nàng nghi ngờ suy nghĩ, lúc này Nam Cung Tiếp ấm áp mở miệng.



      “Buổi sáng hôm nay, ta nghe hạ nhân trong phủ bẩm báo, tối hôm qua ngươi vào sòng bạc, có chuyện gì xảy ra chứ.”



      Trong tiếng nhu hòa của lộ ra quan tâm nhè , Phượng Lan Dạ ngẩn ra, nhìn chằm chằm Nam Cung Tiếp, lâu lời nào.



      Chẳng lẽ mũi tên kia phải là Tam hoàng tử bắn , như vậy là người phương nào bắn mũi tên đó đây?



      Nam Cung Tiếp nhìn Phượng Lan Dạ lâm vào trầm tư, khuôn mặt bé xinh đẹp bao phủ tầng ánh sáng lạnh, quanh thân điêu tàn, khỏi khẩn trương.



      “Sao vậy?”



      Phượng Lan Dạ phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: “ có chuyện gì, Tam hoàng tử đừng lo lắng, ta sao, cám ơn quan tâm của ngươi.”



      Mặc dù mũi tên kia phải do bắn ra, nhưng giờ phút này đặc biệt chạy tới đây quan tâm nàng, đây là tâm ý mà cũng là thiện ý, cho nên nàng mới tiếng cám ơn.



      có gì, ngươi quên chúng ta là bằng hữu.”



      Sắc mặt cũng như vẻ mặt của Phượng Lan Dạ vẫn thay đổi, nhưng đáy lòng có chút xúc động, ra, nàng có thể làm bằng hữu của Tam hoàng tử tôn quý là chuyện đáng mừng, hơn nữa còn là hoàng tử Long Tôn của Thiên Vận hoàng triều, trong khi nàng chỉ là vong quốc nô mà thôi, người khác đến bên cạnh nàng là muốn lợi dụng nàng, chỉ có , nàng phát có bất kỳ mục đích gì, cho nên càng đáng quý hơn.



      Phượng Lan Dạ suy nghĩ lung tung, Hoa Ngạc mang trà bưng đến, cung kính dâng lên, rồi lui qua bên, Nam Cung Tiếp nhận chén trà, nhưng nhìn Phượng Lan Dạ, mà hai mắt lại ngó chừng nắp trà, rồi từ từ mở miệng.



      “Các ngươi sống ở chỗ này an toàn, bằng đến ở Nam Cung phủ .”



      Nam Cung Tiếp mặc dù tuổi lớn, nhưng lại được phong Vương, cũng có ở trong cung, phủ đệ ở ngoài cung, chính là Nam Cung phủ, lần này đến đây, chủ yếu là muốn mời Phượng Lan Dạ đến ở trong Nam Cung phủ, thứ nhất, hai người bọn họ có sở thích giống nhau, có thể sớm chiều lãnh giáo hai lần, thứ hai nghe đến chuyện đêm hôm qua, yên lòng để cho nàng tiếp tục ở chỗ này, hai người bọn họ là bằng hữu, bằng hữu nên giúp đỡ cho nhau.



      Bất quá lời của vừa rơi xuống, liền lập tức có người lên tiếng phản đối.



      Thủ hạ Trữ Cảnh mặt biến sắc mở miệng: “Chủ tử, như vậy sao được?”



      Phượng Lan Dạ cũng sửng sốt, tuy Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp phải là thân vương gì, cũng có danh vọng lớn, ở Thiên Vận hoàng triều có ảnh hưởng nhiều, nhưng vẫn là con ruột của hoàng đế, vậy mà lại mở miệng mời nàng đến ở Nam Cung phủ, phần ân tình này làm cho nàng cảm động, nhưng mà trong lòng cũng biết , trước mắt còn có vài người theo dõi nàng, nàng muốn gây cho Nam Cung Tiếp thêm bất cứ phiền phức gì, bằng hữu quý ở thổ lộ tâm tình, nếu lòng nghĩ cho nàng, nàng cũng thể kéo vào trong biển lửa.



      cần.”



      Phượng Lan Dạ lời liền cự tuyệt, Trữ Cảnh thở phào nhõm, nhưng sắc mặt của Nam Cung Tiếp lại khó coi, cho là bởi vì Trữ cảnh ngăn cản, nên Phượng Lan Dạ mới cự tuyệt, sắc mặt lập tức trầm xuống, ngửng đầu lên nhìn về phía Trữ cảnh, lạnh lùng mở miệng.



      “Ngươi to gan.”
      InoSu si thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 33: Cơ Quan Thiết Kế Đúng Lúc


      Trữ Cảnh vừa nhìn thấy chủ tử sắc mặt lạnh lùng, liền biết tức giận, mặc dù thế nhân đều biết Tam hoàng tử tính tình ôn hòa, si mê tiếng đàn, nhưng tính khí chân chính của vẫn có chút nóng nảy, nếu tức giận, trừng phạt cũng , Trữ Cảnh trong lòng trầm xuống, lặng lẽ ngửng đầu lên liếc về phía Phượng Lan Dạ ngồi đối diện chủ tử, chỉ thấy đôi mắt đen của nàng nhìn sang, thản nhiên đối mặt với , đối với ám hiệu của , làm như hiểu, tựa như nhìn thấy nó.



      Trữ Cảnh trong lòng giận a, cái nha đầu chết tiệt kia, thông minh như vậy, tin nàng ý tứ trong ánh mắt , ràng chỉ cần nàng vừa rồi mở miệng cầu tình , chủ tử cũng trách cứ nữa, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại làm như nhìn thấy, thậm chí trong con ngươi còn dâng trào khí lạnh, Trữ Cảnh cũng khá cứng đầu, nên làm trò quỳ xuống trước mặt Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc.



      “Xin chủ tử trách phạt.”


      “Trở về tự mình đến hình phòng trình diện, phạt quét hậu viện tháng.”



      “Dạ”



      Trữ Cảnh dám lại biểu ra mặt cái gì, trầm giọng lĩnh mệnh đứng lên.



      Nam Cung Tiếp hề nhìn nữa, quay đầu nhìn về phía Phượng Lan Dạ ở đối diện thưởng thức trà .



      “Cửu công chúa nếu ở chỗ này, chỉ sợ gặp nguy hiểm, bằng vào ở Nam Cung phủ , ta tin tưởng có người dám đến Nam Cung phủ làm khó công chúa .”



      Phượng Lan Dạ nhướng lên đôi lông mày, mặt lên nụ cười rạng rỡ, trong trẻo mở miệng.



      “Làm phiền Tam hoàng tử rồi, Lan Dạ tự mình chú ý , Tam hoàng tử hay là trở về thôi, sau này đừng đến nơi đây nữa, Tam hoàng tử chính là thân thể tôn quý, chúng ta là những thứ người hạ đẳng, nếu chẳng mai dính nhục quý thể của Tam hoàng tử, chỉ sợ Lan Dạ chịu nỗi trừng phạt.”



      Phượng Lan Dạ muốn cùng người trong hoàng thất có quá nhiều dây dưa, trước mắt bão táp chồng chất ở nơi nào, cũng biết đến tột cùng nó là cái gì, khi nào trời quang mây tạnh, nàng muốn rước lấy phiền toái cho Nam Cung Tiếp, ở Thiên Vận hoàng triều cũng có thế lực, thực, có lẽ tự mình cũng có ý thức được, nếu nàng trốn ở Nam Cung phủ , chỉ sợ để cho những người điều tra ra chỉ sợ làm khó dễ , mặc dù nhiều năm, trãi qua rất an bình, cũng có nghĩa là những kẻ có lòng ham muốn đối với ngôi vị hoàng đế bỏ qua cho , bọn họ chẳng qua là tìm được lý do hợp lý mà thôi, nếu nàng đến ở Nam Cung phủ, chỉ sợ trong nháy mắt mưa gió gặp tập kích đầu của , cho nên nàng thể liên lụy được.



      Nhưng mà Nam Cung Tiếp khi nghe lời này của Phượng Lan Dạ trong lòng có chút khổ sở, mặc dù là hoàng tử nước, nhưng cho đến bây giờ cũng chỉ là tịch mịch, từ chiếm được thưởng thức của phụ hoàng, các huynh đệ lúc nào cũng luôn chèn ép xa lánh , mặc dù ôn văn nho nhã, nhưng lòng rất lạnh lẽo, kể từ khi nhìn thấy tiểu nha đầu này, lòng xem nàng là bằng hữu , nghĩ tới nàng lại cự tuyệt .



      “Lan Dạ, chúng ta là bằng hữu.”



      Nam Cung Tiếp nóng lòng thốt lên, ngay cả tôn xưng cũng thèm , trực tiếp gọi tên Phượng Lan Thất Dạ.



      Phượng Lan Dạ nhíu lông mày chút, cũng có quát bảo ngưng lại, chẳng qua chỉ trầm trầm mở miệng.



      “Quân tử chi giao đạm như nước.”



      Nam Cung Tiếp sửng sốt, nhưng ngay sau đó đôi mắt bị lây ý vui mừng, mặt mài đều mang vẻ ấm áp, ôn nhuận như ánh sáng ở chân trời, quanh thân hòa nhã.



      ra phải nàng ghét , chán , mà bởi vì lo lắng dùm , cho nên mới phải duy trì khoảng cách, nhưng cũng lo lắng cho nàng giống như vậy.



      “Lan Dạ, ngươi đến ở Nam Cung phủ , bọn họ đến đó làm khó dễ ta.”



      Nam Cung Tiếp lòng muốn cho Phượng Lan Dạ đến Nam Cung phủ, hơn nữa tự nhận, những huynh đệ kia gia hại đến , ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng chịu bỏ qua, chẳng lẽ bọn họ còn muốn gây chuyện làm khó sao? Đáng tiếc từ xưa nay hoàng quyền luôn vấy máu, bên trong biến hoá kỳ lạ khó lường, ai mà biết được giây sau phát sinh chuyện gì?



      “Tam hoàng tử có lòng, Lan Dạ trong tâm rất cảm kích, nếu quả có người tìm đến gây với ta, ta tìm Tam hoàng tử hỗ trợ .”



      Phượng Lan Dạ đứng lên, chậm rãi mở miệng, tỏ vẻ nàng nhận tấm lòng của Nam Cung Tiếp.



      Nam Cung Tiếp mặc dù cùng Phượng Lan Dạ kết giao sâu, nhưng là đối với bản tính cùng hành động của nàng, khỏi có chút ít quen thuộc, có lẽ đây chính là tình cảm duy nhất trong lúc tối tăm nhất định, nếu nàng như vậy, tất nhiên đến ở tại Nam Cung phủ, dù thêm nữa cũng vô ích, cho nên dứt khoát ở miệng, dặn dò nàng lần nữa.



      “Nếu quả có việc, nhất định phải tìm ta, ta giúp cho ngươi.”



      “Ừ, trở về thôi, sau này ngươi đừng lui tới đây nhiều, có việc cứ để cho hạ nhân đưa tin là được.”



      Phượng Lan Dạ mở miệng, Nam Cung Tiếp cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, gật đầu, đứng dậy cùng Phượng Lan Dạ chào hỏi tiếng, dẫn Trữ cảnh rời , mắt thấy chủ tớ hai người tới trước cửa, thân ảnh phía trước bỗng nhiên dừng cước bộ lại, chậm rãi quay đầu nhìn sang, nở nụ cười, nhàng mở miệng.



      “Lan Dạ, sau này ngươi hãy gọi ta là Nam Cung Tiếp, cứ luôn gọi là Tam hoàng tử Tam hoàng tử , quá khách khí rồi.”



      “Ta biết rồi, Nam Cung Tiếp.”



      Phượng Lan Dạ cũng khách khí với nữa, Nam Cung Tiếp hài lòng cười, thủ hạ Trữ cảnh cùng nha đầu Hoa Ngạc của Phượng Lan Dạ đồng thời nhướng mài, hai người đều mang vẻ mặt khó tin, nhưng đáy lòng đồng thời cũng lên cái ý nghĩ trong đầu, hai quái nhân.



      Sau khi Nam Cung Tiếp rời , tiểu viện an tĩnh lại, Phượng Lan Dạ đứng dậy vào trong phòng, Hoa Ngạc theo sát phía sau của nàng, giọng thầm.



      “Công chúa, vừa rồi chúng ta nên đến ở trong Nam Cung phủ, nô tỳ nghĩ tới chuyện, những nữ nhân ở trong Tấn vương phủ kia chắc tới cửa tìm chúng ta để hỏi tội, bất kể như thế nào, trốn được trận rồi trận khác đến.”



      “Chẳng lẽ ta sợ các nàng sao, sợ ta chẳng nghĩ ra đối sách.”



      Phượng Lan Dạ vừa vô cùng cuồng ngạo mở miệng, vừa bước vào trong phòng, thanh lạnh lùng lời khí phách vang lên.



      “Văn chương giấy mực đem tới đây.”



      “Dạ, công chúa.”



      Hoa Ngạc biết công chúa giấy bút để làm gì, nhưng nếu nàng ấy muốn, tất nhiên có chỗ để dùng.



      Văn chương giấy bút rất nhanh được trình lên, Phượng Lan Dạ dựa bàn nhấc bút, ở giấy Tuyên Thành màu trắng nàng bắt đầu vung bút thiết kế cơ quan thầm nghĩ ra bố cục.



      Những nữ nhân kia muốn tới phải ? Vậy hãy để cho các nàng tới đây, nàng thiết kế chút cơ quan để đối phó những nữ nhân này, nhìn các nàng có bao nhiêu dũng khí dám đến nơi này gây chuyện nữa, trước đây nàng nhẫn, nhưng lúc thể nhịn được nữa, cần nhịn, tại chính là lúc chịu nỗi nữa, Phượng Lan Dạ khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, con ngươi sáng trong như thủy tinh, chợt lóe lên ánh sáng động lòng người cực kỳ.



      Phượng Lan Dạ lợi dụng cả buổi tối để thiết kế ra bản vẽ tinh tế, ngày thứ hai trời vừa sáng liền phân phó Hoa Ngạc bắt đầu bố trí, chủ tớ hai người ra khỏi cửa viện, chỉ ở trong sân bận rộn, hai người bố trí ước chừng ba ngày, mới đại công cáo thành.



      Chân trời, tà dương tạo thành dãi màu hồng như dòng nước chảy xuôi, bên tiểu viện tràn ngập ánh sáng màu đỏ như bức hoạ.



      Dưới thềm đá, Phượng Lan Dạ nheo ánh mắt lại, lông mi dài che giấu tia sáng lạnh sắc bén, lộ ra nụ cười trong trẻo, nàng vỗ tay, hài lòng nhìn thành quả lao động trước mắt.



      Hoa Ngạc lấy chậu nước bỏ lên bàn đá ở trong viện, rồi giọng mở miệng.



      “Công chúa, tới đây rửa tay .”



      xong nàng ngẩng đầu nhìn trời, giữa trung có sợi dây màu bạc từ cửa sổ kéo ra, treo ngược ở cây hoa quế, lá nhánh cây hoa quế khô vàng, thưa thớt đồng đều, nhưng vẫn còn rất rậm rạp, khi nhìn thấy sợi dây đó lắm, Hoa Ngạc nở nụ cười, công chúa quá thông minh, tâm tư quỷ dị khó lường, còn sợ những nữ nhân kia sao?



      Phượng Lan Dạ tới rửa tay, gió thổi qua bên người, tiểu viện an tĩnh như nước, chút tiếng vang nào.



      Bỗng nhiên trước cửa viện truyền đến tiếng vang rầm rầm, đập rất nhiều lần có vẻ gấp gáp, còn kèm theo tiếng la hết của nữ nhân.



      “Phượng Lan Dạ, tiểu tiện nhân này, dám can đảm tính toán đến đầu của chúng ta, lăn ra đây cho chúng ta.”



      Người nên tới quả nhiên cũng tới, đuôi lông mày của Phượng Lan Dạ nhíu lại, khuôn mặt nhắn tàn ác bắt đầu lan toả, nàng lắc lắc tay, mấy giọt nước văng khắp nơi, mặt giương lên nụ cười, nụ cười này chút ấm áp nào, trầm giọng ra lệnh: “Hoa Ngạc, mở cửa.”
      InoSu si thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 34: Trừng Phạt Cái Ác


      Nhưng mà Hoa Ngạc còn chưa kịp chạy tới, bùm tiếng cửa viện bị đá văng ra, cánh cửa vang lên tiếng rồi rơi xuống, làm cho đám bụi đất văng lên, bụi đất đó bay lên ngày càng cao, chỉ thấy ở bên trong nó có đám nữ nhân khí thế hung ác xông vào trong viện, ngăn chặn kín cửa đến gió thổi cũng lọt, ánh mắt của bọn họ như muốn cắn nuốt người nhìn chằm chằm hai đạo thân ảnh trong viện.



      Phượng Lan Dạ ngạo mạn trở về, đứng ở thềm đá, nhìn đám nữ nhân vừa vọt vào cửa, quần áo ngăn nắp, mặt mũi kiều diễm, tóc mây xanh biết vấn lên, phục trang đẹp đẽ, quả nhiên là hoàn phì yến gầy cần cái gì cũng đều có, Tấn vương là có phúc khí a, đến dễ dàng nhưng khi chỉ sợ chưa chắc dễ dàng như vậy, Phượng Lan Dạ cười lên u ám, tia nắng cuối cùng ở chân trời chiếu thành vòng tròn mặt của nàng rồi từ từ di chuyển xuống phía dưới, cùng với ánh nắng của hoàng hôn chiếu vào tiểu viện, những nữ nhân kia kích động gầm thét, gương mặt lộ ra vẻ dử tợn và xấu xí.


      Cầm đầu là nữ tữ toàn thân mặc bộ quần áo màu xanh biếc, tay áo được làm bằng vải tơ mỏng, đôi cánh tay như như ở bên trong bây giờ chống eo, lửa giận ngút trời hướng về phía Phượng Lan Dạ kêu lên.



      “Tốt lắm tiện nhân, vong quốc nô nho , thế nhưng dám can đảm chống lại tỷ muội bọn ta, ngày hôm nay bổn phu nhân nhất định hảo hảo giáo huấn ngươi chút.”



      Mấy người đứng phía sau lập tức như hung thần ác sát phụ họa thêm, tiếng vang thành mảnh.



      Lục y nữ tử kia là phu nhân Trầm Trân Châu của Tấn vương phủ, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng lóe lên thị huyết, khóe môi vẽ ra nụ cười đắc ý, đưa tay lên với các nữ nhân phía sau, làm cho bốn phía thoáng cái yên tĩnh lại, chỉ thấy nàng ngẩn cao đầu hất mặt lên đắc ý vạn phần, mở miệng.



      “Các tỷ muội, đừng thêm cái gì với các nàng , lên, đừng quên các tỷ muội bị rơi vào trong hồ thiếu chút nữa mất mạng, bây giờ vẫn còn có khỏe lại, chúng ta đừng để tiện nghi cho tiểu tiện nhân này”



      “Đúng vậy a, thể bỏ qua cho các nàng.”



      “Quá to gan, các nàng tự cho mình là ai a, muốn chết.”



      Thanh tranh nhau mà này làm vang động cả tiểu viện.



      Phượng Lan Dạ thân hình khẽ dời đưa tay lên lôi kéo Hoa Ngạc lùi lại phía sau ba bước, đứng ở trước bệ cửa sổ, trong đôi mắt đen lên từng gợn sóng trong suốt, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng như hàn mai, thanh khiết bóng bẩy, hờn giận mà còn cười lên.



      Đám người của Trầm Trân Châu thoáng cái bị chọc giận lên, kêu to: “Giỏi cho ngươi tiện nha đầu, còn cười được, lát cho ngươi khóc cũng kịp.”



      Phượng Lan Dạ càng cười đến chói mắt, thanh lạnh lùng mị hoặc cũng theo sát phía sau mà vang lên.



      “Người nào khóc cũng biết được.”



      thanh của nàng vừa rơi xuống, hai tay nhấn vào cái nút khởi động cơ quan tầm thường ở dưới cửa, chỉ thấy cây hoa quế cao lớn, tuôn ra chuỗi thanh, ánh sáng di động giữa trung, nhanh như thiểm điện, những nữ nhân kia còn kịp biết chuyện gì xảy ra, cây hoa quế, có mấy tiếng nổ ác liệt, màu trắng của phấn bột rơi đầy trời, mấy túi lớn màu trắng chứa vôi từ giữa trung rơi xuống, nhắm ngay mấy cái đầu cùa đám nữ nhân mà đập xuống, chỉ nghe được tiếng thét chói tai, tiếng la hoảng, tiếng kêu cứu mạng hòa hợp lại với nhau, tạo thành thanh ầm ĩ vang động thành mảnh.



      “Phượng Lan Dạ, ngươi tiểu tiện nhân.”



      Phấn bột tung bay, Trầm Trân Châu gào thét kêu lên, ngã gục mặt đất, thở ra hơi tức giận mắng chửi, người của nàng bị túi vôi đè ép, xoạt tiếng cái túi đó tét ra, bên trong tiểu viện bao phủ bởi màu trắng của khói bụi, những nữ nhân kia có mấy người bị nện trúng, té mặt đất, có mấy người bị đập trúng, ăn đầy miệng, đầy mặt đầy đầu cổ cả người bị phủ mảnh màu trắng dầy đặc, tiếng thét chói tai tiếng tức giận la mắng vang thành đoàn.



      Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc mắt lạnh nhìn hết thảy những kẻ trước mắt, đợi đến lúc khói bụi tản , mới nhìn thấy những nữ nhân này, cực kỳ chật vật, còn xót lại chút nào của vẻ xinh đẹp rực rỡ lúc nãy, cả người nhếch nhác chịu nổi, đứng ở mặt đất nhuộm đầy màu trắng, sắc mặt dử tợn đầy căm tức nhìn Phượng Lan Dạ, liều mạng hất đầu gào lên.



      “A, a, chúng ta liều mạng với ngươi.”



      Những gì xảy ra bên trong tiểu viện sớm kinh động đến những kẻ xung quanh Nô Nhai, rất nhiều người nhận ra chiếc xe ngựa của Tấn vương phủ, nên dám tới gần, chỉ dám đứng từ xa mà xem náo nhiệt thôi.



      Trầm Trân Châu cùng những nữ nhân kia ngọ nguậy từ mặt đất bò dậy, cũng bất chấp sửa sang lại dung mạo của mình, nghĩ đến chuyện các nàng liên tiếp ăn nhục nhã của nha đầu này mấy lần, trong lòng nhanh chóng phun lửa, sớm vung tay lên ra lệnh: “Lên, rút gân lột da của các nàng , làm cho các nàng cảm thấy hối hận vì được cha mẹ sinh ra .”



      Nàng ta ra lệnh tiếng, mấy người phía sau sớm nhào tới phía trước, đáng tiếc dưới chân mới vừa được hai bước, giữa trung nghe thấy thanh vù vù, hù dọa làm cho những nữ nhân kia quá sợ hãi, vừa quay đầu nhìn lại, thấy vô số quả bóng trong đêm tối bay qua, vô số cột nước từ trời giáng xuống, đập thẳng vào đầu của các nàn, đêm thu rất lạnh, lại bị những cột nước này tưới vào đầu, trước tiên là vôi, bây giờ là nước, mỗi người bị biến thành ướt sũng, cùng với y phục người tạo thành ngũ sắc, còn có thêm màu trắng của vôi từ mặt chảy xuống người, rồi đọng thành vũng nước dưới chăn, hàm răng của họ đều nhịn được mà run lên, rút lui về phía sau hai bước để tránh, mà dám tiến thêm bước nào về phía trước.



      Trầm Trân Châu đôi mắt hằn tia máu ngó chừng Phượng Lan Dạ, thực ước gì được cắn nuốt nàng.



      “Ngươi, ngươi?”



      Nàng cũng ra nổi nữa, phía sau có người giọng thầm.



      “Nữ nhân này có phải quái hay a?”



      “Chỉ sợ là phải, nghe nàng ta ngay cả hổ cũng sợ, bây giờ còn làm ra cả những thứ này ly kỳ cổ quái hôm nay.”



      Đêm lạnh gió thổi, những nữ nhân này vừa lạnh vừa sợ hãi, rất nhiều người lùi về phía sau, hướng về cạnh cửa từ từ dời , Trầm Trân Châu dẫn đầu vừa nhìn thấy giận dữ, nàng mới tin tiểu nha đầu này có cái bản lãnh gì hơn người, căn bản chỉ là tiểu nhân đắc kế thôi, các nàng tuyệt đối thể lùi bước, đường đường người của Tấn vương phủ sao có thể sợ chết, nàng liền hướng mấy người phía sau hét lớn.



      “Câm mồm , chẳng lẽ chúng ta sợ nàng sao, lên, tất cả đều lên, ta tin cái này ma quái đến như vậy.”



      Nàng miệng tuy vậy, nhưng dưới chân động tác lại rất chậm, từ từ về phía trước, mấy người phía sau sợ hãi, lại càng cũng dám nhúc nhích, chỉ có thể nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ, chỉ thấy nàng động cũng chịu động, từ đầu tới đuôi chỉ cười lạnh nhìn các nàng.



      Trầm Trân Châu nhìn nàng cử động tới, gan lớn hơn chút, xông về phía trước, bỗng nhiên vèo tiếng vang lên, quả ám khí nhắm ngay phía nàng bắn tới, chỉ nghe nàng kêu a tiếng, ánh mắt bị đánh trúng rồi, sau đó càng phát ra thêm nhiều tiếng thét, vì ở giữa trung càng ngày càng nhiều đá bắn ra, những hòn đá bắn ra cũng chỉ dùng bùn đất mà làm, ở dưới ánh nắng chói chan hơ cho khô rồi làm ám khí, đánh vào thân người, mặc dù nguy hiểm đến tánh mạng, tuy nhiên lại rất đau, trong lúc nhất thời, trong tiểu viện nữ nhân ai may mắn thoát khỏi, chỉ thấy giữa trung, đá bắn ra như mưa, thỉnh thoảng bay qua, bay lại đầy trời ám khí, những thứ kia nữ nhân bị đánh trúng , nhảy loi choi còn kèm theo tiếng hét kêu đau.



      “Ai.”



      “Ai.”



      Trầm Trân Châu liên tiếp bị đánh trúng liễu mấy cái, người mặt tất cả đều đau , nàng tức giận đến sắp điên rồi, liền hướng về phía Phượng Lan Dạ rống giận: “Ngươi kẻ nô lệ xảo quyệt, ngươi chờ, ta bỏ qua cho ngươi, chỉ cần ta có hơi, nhất định bỏ qua cho ngươi.”



      “Nếu ta có động tay, ngươi có bỏ qua mà tính toán với ta sao?”



      Trong đêm lạnh, Phượng Lan Dạ thanh tàn bạo lạnh lùng và ma quái vang lên.



      Những nữ nhân kia ngây ngẩn cả người, suy nghĩ lại , đúng vậy a, người ta căn bản có tìm đến cửa của các nàng gây , mà do các nàng tìm người ta phiền toái, cho dù người ta động thủ, các nàng vẫn đối phó với người ta, người ta chẳng qua là tự vệ thôi, đến lui đều là lỗi của các nàng, các nàng chỉ nghĩ đến chuyện muốn khi dễ người, chỉ là bây giờ thể khi dễ mà thôi.



      Mọi người suy nghĩ, liên tiếp trúng mấy phát ám khí bắn ra nữa, có người bị đánh trúng chịu được, năn nỉ.



      “Như phu nhân, chúng ta trở về thôi, tiểu nha đầu này có chút bất thường.”



      “Đúng vậy a, chúng ta trở về thôi.”



      Có nữ nhân còn khóc lên, thân chật vật, người lại lạnh lẽo nên ngừng rùng mình, tóc đen dính vào mặt, áo ướt dính vào người, nước mắt tuôn rơi chảy xuống.



      Đáng tiếc Trầm Trân Châu mở miệng đồng ý, các nàng ai cũng dám rời , bằng trở về cũng đừng nghĩ có cuộc sống yên ổn, Trầm Trân Châu ở sau lưng còn có Tô trắc phi làm chỗ dựa, những người như các nàng nào dám tự chủ trương, lúc này Trầm Trân Châu mặc dù sợ, nhưng mà vừa nghĩ tới các nàng vừa rồi chật vật như vậy, nàng cam tâm, cho nên cắn răng rống lên.



      “Câm mồm , hết thảy câm mồm .”
      Hoa Hong Xanh _16, InoSu si thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :