1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Ngô Tiếu Tiếu (130) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 15: Cự Gặp


      Hoa Ngạc vừa nghe được là hàng xóm cách vách, Tam công chúa Kim Xương quốc Tư Mã Vụ Tiễn, nhanh chóng tới mở cửa.



      Cửa vừa mở ra, Tư Mã Vụ Tiễn giống như đạo cuồng phong bão tố, xông thẳng vào trong, theo phía sau nàng là hai nha đầu, Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê, ba người ba ánh mắt đồng loạt ngó chừng Hoa Ngạc.



      “Nghe hôm qua tên khốn kia tới?”



      Hoa Ngạc nhíu mài chút, tin tức của Tam công chúa cũng thực là nhanh a, tối hôm qua hình như nàng ta có ở trong viện, thế nhưng mới sáng sớm nhận được tin tức rồi, bất quá vừa nghe đến câu hỏi của các nàng, Hoa Ngạc liền nghĩ đến chuyện buổi tối hôm qua, cho nên tâm tình được tốt lắm, mở miệng như đưa đám.



      “Ừ, cái tên tiện nam nhân đó nên bị đày xuống mười tám tầng Địa Ngục, muốn đem thiên đao vạn quả.”


      Hoa Ngạc tức giận nghiến răng nghiến lợi mắng, vừa nhìn thấy nàng vẻ mặt, Tư Mã Vụ Tiễn cùng tiểu Đồng tiểu Khuê liền liên tưởng những thứ gì, hai tiểu nha đầu lập tức vây đến bên cạnh nàng, khẩn trương hỏi tới.



      “Hoa Ngạc tỷ tỷ, có xảy ra chuyện gì chứ?”



      Hoa Ngạc khẽ giật mình cái, tỉnh táo chút, nhanh chóng thu lại tâm tình buồn bực bất an của bản thân, trước mắt chuyện gì cũng suy nghĩ kỹ chút, xem có phải là bằng hữu thực hay ?



      nghĩ tới con đường này, thế nhưng làm cho người cư ngụ yên lòng, là nơi ngư long hỗn tạp hạng người gì cũng đều có, nhưng mà bây giờ nàng cần lo lắng nữa rồi, bởi vì công chúa tuyệt đối phải là người dễ bị khi dễ như vậy, nghĩ tới đây, khóe môi Hoa Ngạc lộ ra nụ cười, giọng dễ chịu hơn chút.



      có chuyện gì, chuyện cũng qua rồi? Hôm qua buổi tối thấy được các ngươi, các ngươi đâu?”



      Theo lý thuyết các nàng vẫn là con tin, được tuỳ ý rời mới phải, nhưng mà hôm qua cả đêm cũng có trở về, chuyện này thể làm người ta sinh nghi.



      Tiểu Đồng vừa nghe Hoa Ngạc hỏi…, tùy ý mở miệng: “Chúng ta ?”



      Bất quá lời của nàng còn chưa xong, liền bị Tư Mã Vụ Tiễn cắt đứt, nàng tiếp lấy lời của Tiểu Đồng: “ quý phủ của bằng hữu ta mà thôi, các ngươi có chuyện gì ta liền yên tâm, Tiểu Đồng Tiểu Khuê chúng ta trở về thôi, Bổn công chúa mệt mỏi.”



      Nàng xong quay đầu dẫn hai tiểu nha đầu rời , Hoa Ngạc bắt gặp nàng hung hăng trợn mắt nhìn tiểu Đồng mới vừa rồi lắm mồm, trong bụng có chút hiểu , vậy như vậy các nàng ấy vẫn có điều bí mật riêng, số phận của mỗi người ở chỗ này đều là u ám, nàng cần gì phải để ý tới chuyện của người khác, chỉ cần ai đến trêu chọc các nàng là tốt rồi, cho nên mắt thấy Tư Mã Vụ Tiễn ra ngoài, nàng cao giọng mở miệng: “Tam công chúa thong thả.”



      Hoa Ngạc tới đóng kỹ cửa xong, liền xoay người hướng về phía gian phòng vào.



      Sáng sớm ánh sáng yếu ớt tinh tế, chiếu vào giường, gió thổi qua, làm đung đưa màn lụa mới tinh, hoa huệ được thêu bên nó giống như sống và trôi lơ lửng dòng nước biển xanh trong.



      giường có người nằm, gương mặt nhắn chui ra từ trong chăn, mềm mại xinh đẹp, da thịt trắng mịn, đầu lông mày dài , lông mi dày đen nhánh bao phủ lấy ánh mắt lạnh lẻo, đôi môi nhuộm hồng như cánh hoa đào, Hoa Ngạc thấy vậy nhìn đến nhập thần, nghĩ tới chuyện buổi tối hôm qua, ràng là người bé, lại có thể dũng mãnh vô cùng, chẳng những bảo vệ bản thân còn có thể bảo vệ nàng, nghĩ tới đây, Hoa Ngạc giống như thấy được hi vọng, có ngày nàng cùng công chúa có trở lại Vân Phượng quốc, nơi ấy hoa thơm cỏ lạ, bốn mùa như xuân.



      Hoa Ngạc suy nghĩ lung tung, người giường giật mình, đột nhiên mở mắt ra, yên lặng sâu kín nhìn nàng, lâu cũng câu nào, làm cho Hoa Ngạc bị hù dọa đến nhảy dựng, vội vàng cung kính mở miệng.



      “Công chúa, sao vậy?”



      Phượng Lan Dạ vẻ mặt thay đổi, chỉ nhàn nhạt hỏi thăm: “Ngươi sao chớ.”



      có chuyện gì, công chúa yên tâm , nô tỳ chuyện gì cũng có.”



      Mặc dù nhớ tới trong lòng rất khó chịu, nhưng tại lòng của nàng có hi vọng, bởi vì … loại hi vọng này, mà những cảm giác khó khăn sống bằng chết trước kia, giờ phút này tựa hồ chẳng còn quan trọng nữa.



      “Ừ.”



      Phượng Lan Dạ cũng thêm cái gì nữa, xốc chăn đứng dậy, Hoa Ngạc lập tức tiến lên hầu hạ nàng, trong gian yên tĩnh, chỉ có thanh xột xoạt của quần áo, bầu khí khó thở, gặp phải tình huống như thế nhiều lần, nên Hoa Ngạc xem như tập thành thói quen, kể từ khi công chúa đụng đầu vào cột, tính tình so với trước đây có khác biệt quá lớn, phần lớn thời gian rất ít chuyện, nàng tựa hồ thích yên lặng để suy nghĩ hơn.



      “Mới vừa rồi là người nào tới?”



      Bỗng nhiên Phượng Lan Dạ mở miệng, lúc nãy ngủ mơ mơ màng màng hình nghe được có ai chuyện.



      Hoa Ngạc lôi nàng ngồi ở trước gương đồng xử lý đầu tóc, vừa bẩm báo: “Là Tam công chúa ở viện kế bên, mới vừa rồi có tới thăm chúng ta xem thế nào? Nghe có việc gì trở về bên đó?”



      Hoa Ngạc xong, dừng động tác trong tay lại chút, nhìn chủ tử trong kính, thanh khiết tươi đẹp và lạnh lùng, như đoá hoa sen nở mặt nước, vẻ mặt chút phản ứng nào, vươn ra bàn tay mãnh khảnh tay trêu chọc sợi tóc mai thả xuống, thấy Hoa Ngạc lời nào, lấy làm kỳ quái mở miệng: “Rồi sao?”



      “Các nàng cả đêm hôm qua cũng có trở về.”



      Hoa Ngạc thầm câu xong liền hề gì nữa, Phượng Lan Dạ Tâm cũng cúi đầu xuống, cuộc sống ở những nơi như thế này, ai cũng muốn cho người khác biết bí mật của mình, cho nên tốt nhất là cứ duy trì khoảng cách với họ, nếu có làm cái gì nên làm hình thức bên ngoài thôi, còn trong lòng phải có chừng mực, những chuyện này nàng đều hiểu .



      Hai người mới vừa thu thập xong, chuẩn bị dùng đồ ăn sáng.



      bên ngoài cửa viện lại vang lên thanh , Phượng Lan Dạ nhíu mày, tia lạnh lùng dễ dàng phát giác lên.



      Nàng cho là bản thân mình ở chỗ này có bao nhiêu người quen biết, trừ Tư Mã Vụ Tiễn ngoài ra còn ai có hứng thú như vậy biết, mới sáng sớm chạy tới? Quay đầu phân phó Hoa Ngạc.



      xem chút là ai? người cần thiết cứ đuổi .”



      “Dạ, công chúa.”



      Hoa Ngạc lĩnh mệnh, xoay người ra ngoài, Phượng Lan Dạ tự mình đứng dậy, dùng đồ ăn sáng.



      Nàng cũng phải là công chúa thân thể ngàn vàng, chuyện gì cũng có thể tự mình làm cả.



      bao lâu chuẩn bị xong đồ ăn sáng, chén cháo gạo trắng, cái đĩa súp rau cải, đĩa đậu phọng, ăn ngon Hoa Ngạc dẫn người từ ngoài cửa vào, bởi vì lưng hướng về phía ánh sáng, cho nên nàng thấy người đến là ai, cho đến khi Hoa Ngạc đến bên cạnh nhường lối che ánh sáng lại, Phượng Lan Dạ mới nhìn kẻ tới là người phương nào?



      Thiếp thân thị vệ của Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, vẻ mặt lạnh lùng mở miệng: “Chủ tử chúng ta muốn gặp ngươi?”



      Phượng Lan Dạ nhanh chậm tiếp tục ăn điểm tâm của mình, Trữ Cảnh sửng sốt nên lời, sắc mặt càng lúc càng khó coi, con đôi mắt lóe ra tia lửa, tựa hồ muốn nổi giận.



      Ánh mắt của hù dọa được Phượng Lan Dạ, nhưng mà lại hù doạ được Hoa Ngạc, nàng vội vàng giọng thầm: “Công chúa?”



      Phượng Lan Dạ ăn xong chén cháo trắng, mới chậm rãi mở miệng.



      “Chủ tử các ngươi muốn gặp ta, vậy sao?”



      Câu hỏi này làm cho Trữ Cảnh sửng sốt, cái gì làm sao a, chủ tử bọn họ muốn gặp nàng, đương nhiên là nàng nên theo tới gặp chủ tử rồi, cái gì gọi là sao ở đây? vẻ mặt của nữ nhân này thiếu chút nữa làm ngất xỉu, ràng chỉ là hài tử ra gì, mà còn là nô lệ mất nước, vậy mà nàng dám chiếm vật mến của chủ tử, với vẻ mặt đương nhiên, tại chủ tử muốn gặp nàng, nàng ta lại hỏi “vậy sao”?



      Trữ Cảnh sắc mặt trầm xuống, khách khí phát tác .



      “Cái gì “vậy sao”, bây giờ lập tức đứng lên với ta đến gặp chủ tử nhà chúng ta, chủ tử chúng ta ở trong trà lâu chờ ngươi?”



      cũng biết chủ tử tại sao lại muốn gặp nha đầu này, chỉ là nô lệ mất nước, tuy tài đánh đàn của nàng tệ, nhưng cũng đáng để nhìn nàng cao như thế, chủ tử còn muốn ở trong trà lâu mời nàng uống trà, giận nhất chính là nha đầu này thế nhưng vẻ mặt làm như ở có liên quan, còn rất kiêu ngạo, tựa hồ muốn để ý tới bọn họ.



      “Xem ra các hạ là quên, chúng ta chỉ là vong quốc nô, có lệnh chúng ta thể tự mình rời khỏi nơi này, cho nên kính xin trở lại với chủ tử nhà các ngươi, ta thể đến chỗ hẹn, có chỗ nào bất kính xin tha lỗi.”



      “Ngươi có ý gì?”



      Trữ Cảnh ánh mắt trợn tròn, mặc dù cấp có lệnh vong quốc nô được phép mình rời khỏi Nô Nhai, nhưng gần đây lệnh cấm thư thả rất nhiều, hơn nữa là chủ tử bọn họ muốn gặp nàng, ai dám gì chứ, tin nữ nhân này có biết, nếu biết mà làm, chỉ có nguyên nhân, nàng là muốn gặp chủ tử bọn họ, Trữ cảnh nghĩ đến đây, mặt đen lại.



      nghĩ tới đường đường bên người hoàng tử, lại có thị vệ ngu xuẩn như vậy, đúng là làm cho người ta được lời nào.”



      Phượng Lan Dạ lẩm bẩm, tựa hồ rất khó xử.



      Lời của nàng vừa rơi xuống, sưu tiếng, ánh đao lên, bị nhục nhã Trữ Cảnh rút bội đao bên hông ra, trong nháy mắt gác ở vai Phượng Lan Dạ, gầm lên: “Ngươi là ai, lại dám ta ngu xuẩn, có tin ta kiếm kết liễu ngươi hay ?”



      Phượng Lan Dạ sắc mặt thay đổi, nàng chưa bao giờ sợ chết, từ kiếp trước cho đến kiếp này, biết là do cuộc sống tàn bạo với nàng, hay bởi vì nàng có gì để lưu luyến, nên khi đối mặt với tử vong, nàng luôn thản nhiên như vậy.



      Nhưng mà lại làm cho Hoa Ngạc sợ hãi, bước xông qua ôm lấy bắp đùi của Trữ Cảnh hét rầm lên.



      “Đừng giết công chúa chúng ta, đừng giết nàng.”



      Phượng Lan Dạ nhìn lướt qua Hoa Ngạc, mặc dù trong lòng có chút ấm áp, nhưng vẫn im lặng như cũ, Trữ Cảnh phụng mệnh tới mời nàng, làm sao có thể giết nàng chứ? Chẳng qua là trong lòng tức giận nên đe dọa nàng thôi, cho là nàng cũng giống như những người tham sống sợ chết sao? Phượng Lan Dạ khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh.



      “Ta cho rằng ngươi nên trở về phục mệnh với chủ tử ngươi được rồi đó, đừng làm cho sốt ruột chờ lâu.”



      Thanh rất lạnh, khí độ ung dung quý phái, tự ti cũng kiêu ngạo, cho tới giờ khắc Trữ Cảnh thể thừa nhận, nữ nhân này rất cuồng rất kiêu ngạo, ngay cả đại nam nhân khi đối mặt với bảo kiếm gác ở cổ, đều khó thể thản nhiên trấn định như nàng, nên bội phục cũng được, Trữ Cảnh oán hận tức giận thu lại bảo kiếm, xoay người nhắc chân bước nhanh ra ngoài.



      Bên trong phòng khách, Hoa Ngạc thân thể mềm nhũn, ngồi mặt đất wow tiếng khóc rống lên, Phượng Lan Dạ vẻ mặt khỏi bất đắc dĩ, nhìn nàng. . . . . .
      InoSu si thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 16: Long Phượng Ngâm

      Trong khách sãnh, Phượng Lan Dạ tự rót cho mình ly trà để uống, nàng ngăn cản Hoa Ngạc khóc, cũng khuyên lơn.

      Nàng biết trong lòng Hoa Ngạc có bóng ma, mặc dù cho tới bây giờ khi ở trước mặt nàng vẫn biểu bình thường, nhưng bé tử tế gặp loại chuyện này, sao có thể xem như có chuyện gì xảy ra được? Cho nên lúc này Hoa Ngạc khóc cũng xem là loại phát tiết.

      Hoa Ngạc khóc được lát, quả nhiên khá hơn, nàng lau nước mắt nhìn chủ tử ngồi ở bên trong phòng khách uống trà, thanh khàn khàn mở miệng.

      “Công chúa, mới vừa rồi hù chết nô tỳ, nếu như công chúa xảy ra chuyện gì, người xem nô tỳ phải làm sao bây giờ?”


      Phượng Lan Dạ nhìn thấy nàng có thể khống chế tâm tình của bản thân tốt hơn, mới để chén trà xuống, nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt.

      “Ta có việc gì .”

      xong nàng đứng lên hướng vào bên trong phòng tới, còn bỏ lại câu: “Dùng đồ ăn sáng chút , đừng để cho bất luận kẻ nào quấy rầy ta.”

      “Ừ, nô tỳ biết rồi.”

      Hoa Ngạc từ mặt đất bò dậy, nàng biết công chúa muốn trở về phòng luyện công rồi, thời gian gần đây, nàng thường xuyên thừa lúc ai ở đây mà luyện công.

      Kể từ khi công chúa đụng đầu vào cột đến nay, có rất nhiều hành động và biến hoá kỳ lạ lộ ra, nhưng là may là có công chúa ở đây, công chúa bảo vệ nàng, nếu như chuyện buổi tối hôm qua phát sinh lần nữa, nàng có biện pháp để sống, may là tránh được kiếp, hơn nữa công chúa nhìn qua là lợi hại.

      Hoa Ngạc nghĩ đến tàn bạo tối hôm qua của công chúa, tâm tình cũng thay đổi tốt hơn, nên đứng dậy thu dọn phen, liền ngồi ở bên trong phòng khách ăn sáng, vừa vì công chúa mà gác cửa.

      Phượng Lan Dạ ở bên trong gian phòng tu luyện Huyền Thiên tâm pháp, sơ cấp của Huyền Thiên tâm pháp có chín tầng đẳng cấp, mà trước mắt nàng tu luyện đến cấp thứ năm, nên mất bao lâu thời gian là có thể tu luyện thành tầng tâm pháp sơ cấp, đến lúc đó mặc dù thể muốn làm gì làm, nhưng cũng có thể tự vệ, người bình thường muốn thương tổn nàng, cũng phải dễ dàng.

      đến Huyền Thiên tâm pháp này, ra nó có đoạn uyên duyên cùng nàng, ngày đó bộ bí quyết này đặt ở bên trong Tàng Bảo Các, bởi vì nó có niên đại rất xưa, lại vô cùng sâu sắc khó hiểu chút, cho nên sư phụ bọn họ đều đòi hỏi rất nghiêm khắc, ai cũng cảm thấy đảm đương nổi, chỉ có nàng bởi vì có việc gì để làm, cho nên lúc rảnh rỗi sớm tối nghiên cứu tường tận, vậy mà lại ngộ ra bộ chân lý, sau đó sư phụ dùng nguyên văn kinh thư, làm cho nàng hiểu chút, nhìn tận mắt nàng tu luyện thành tâm pháp, mới tin tưởng ra thế gian có tâm pháp kỳ diệu như vậy.

      Phượng Lan Dạ tu luyện được canh giờ, thu tay lại, gương mặt xinh đẹp đổ ra những giọt mồ hôi, khiến cho da thịt trắng mịn trong suốt, giống như bị vừa bị nước rửa qua, nó mang theo chút trong trẻo sáng bóng , như đoá Phù Dung nổi mặt nước, cặp mắt đen kia lại càng phát ra ánh sáng ngọc chói mắt, đỉnh đầu nàng từng làn khói trắng tinh tế quấn lên, tụ thành mảnh khí dày.

      Ngoài cửa vang lên giọng , Phượng Lan Dạ vẫn động đậy, chỉ chau lại lông mày lắng nghe.

      Hẳn là thị vệ kia quay lại, biết vừa tới đây làm gì? Phượng Lan Dạ vừa suy đoán, vừa cầm khăn lụa trắng trong tay lau những giọt mồ hôi mặt, nhích người bước xuống đất mang giầy vào.

      Thanh của Hoa Ngạc ở ngoài cửa vang lên: “Công chúa, Tam hoàng tử tới.”

      Phượng Lan Dạ đưa tay định kéo cửa cái, dừng lại vài giây, Tam hoàng tử tới đây làm cái gì? Trong thời gian này, nàng muốn dính dấp cùng bất kỳ người nào trong hoàng thất, các nàng bây giờ nên sống mịt mờ chút tốt hơn.

      Bất quá Tam hoàng tử lại nhiều lần tới đây, chỉ sợ những điều các nàng mong muốn dễ thực .

      Phượng Lan Dạ trong mắt chợt lóe lên vẻ vui, nhưng cũng gì, đưa tay lên kéo cửa ra, Hoa Ngạc đứng ngoài cửa mang vẻ mặt lo lắng, thấy công chúa ra ngoài, liền thở phào nhõm.

      “Công chúa?”

      Phượng Lan Dạ người bước ra ngoài, vì phòng ngủ cùng phòng khách rất gần nhau, nên chỉ vài bước liền nhìn thấy bên trong phòng khách ngồi người, chính là người tặng đàn tối hôm qua Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, mặc bộ cẩm bào xám trắng, eo buộc đai lưng ngọc, bên hông mang ngọc bội thượng đẳng, chân mang giàu màu đen có thêu chỉ vàng, hai chân vén lên, thản nhiên ngồi đó, mang theo thanh tao lịch và tự nhiên, thấy Phượng Lan Dạ ra, trong mắt lên vẻ ân cần.

      “Nghe buổi tối hôm qua có xảy ra chút chuyện, các ngươi có sao chứ?”

      Phượng Lan Dạ tự chủ nhíu mày, xem ra ở Nô Nhai này có được nửa điểm bí mật, hoặc là bị quá nhiều người chú ý, chuyện xảy ra lúc nửa đêm, mà sáng sớm có hai nhóm người tới đây rồi, cái này phù hợp với chuyện mình là người mới và cũng khiêm tốn rất nhiều rồi.

      có chuyện gì, đa tạ Tam hoàng tử phí tâm.”

      “Cao Bân cái gã hỗn trướng, phải nên sớm chịu giáo huấn rồi, ” Nam Cung Tiếp sắc mặt có chút lạnh, bất quá lúc nhìn Phượng Lan Dạ lại ôn nhã như ngọc.

      Phượng Lan Dạ để ý tới lời của , tại nàng quan tâm chính là lặp lặp lại nhiều lần muốn gặp nàng, là có chuyện gì?

      Là hối hận đem đàn đưa cho nàng, muốn lấy về, hay là còn có chuyện lạ khác.

      Nếu nàng nghĩ đến đây để lấy lại đàn, chỉ sợ là nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, Phượng Lan Dạ rất bình tĩnh ngồi vào chỗ đối diện với Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, Hoa Ngạc sớm tay chân lanh lợi dâng trà lên, rồi đứng hầu bên người Phượng Lan Dạ.

      Phượng Lan Dạ chầm chậm mở miệng: “ biết Tam hoàng tử tới đây có chuyện gì?”

      Nam Cung Tiếp uống xong trà, để xuống áng trà bằng sứ trắng, nhàn nhạt khẽ cười .

      Ánh sáng nhu hòa chiếu vào mặt của , ngũ quan thanh tú, ôn nhuận như ngọc ấm, trong mắt là loé ra hai đám lửa , nhìn Phượng Lan Dạ từ xuống dưới, từ từ mở miệng.

      “Ta muốn hỏi Cửu công chúa chút, buổi tối hôm qua công chúa khúc nhạc công chúa đàn tên gọi là gì?”

      Tối hôm qua trở về suy nghĩ đêm, cũng có đem khúc kia ghi chép lại, đây là chuyện chưa từng có trước đây.

      Thế nhân đều biết Nam Cung Tiếp si mê luật, nhưng biết lại có thiên phú về phương diện này, ở phương diện luật có thể thiên tài rất có thành tựu, dù là loại sắc gì chỉ cần nghe qua lần cũng có thể chính xác viết xuống từ khúc, nhưng ngày hôm qua khúc mà nàng đàn ra làm cho thể nào nhớ được, biết có phải do mình lúc ấy nghe quá mê mẩn, hay do từ khúc kia ảo diệu vô cùng, làm người ta khó nắm trong tay, cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên mới sáng sớm lệnh cho Trữ Cảnh tới đây mời Cửu công chúa đến trà lâu chỉ giáo, nhưng lại ngờ tiểu nha đầu thậm chí rất có ngạo khí, chút mặt mũi cũng cho , bất quá Nam Cung Tiếp thèm để ý với mấy cái lễ nghi này.

      Phượng Lan Dạ cũng là ngây ngẩn cả người, vốn nàng cho là Tam hoàng tử tới đây vì hối hận đem đàn đổi khúc, ngờ chỉ vì muốn biết mình đàn ra khúc gì?

      ra cái thủ khúc kia là lúc nàng có chuyện gì làm tự mình sáng tác ra, căn cứ vào cách vận dụng luật của đời Tống, sáng tác khúc chỉ là chuyện giết thời gian, nàng cũng nghĩ qua có ngày được coi trọng như thế, sau khi sửng sốt, gương mặt nàng có chút ít nụ cười, nhàng phác thảo môi .

      “Thủ khúc kia tên Long Phượng Ngâm, nếu như Tam hoàng tử thích, bằng ta đem từ phổ viết xuống, Tam hoàng tử có cần ?”

      “Long Phượng Ngâm.”

      Nam Cung Tiếp lập lại lần, chợt cảm thấy được trong miệng tràn đầy hương thơm, nhớ tới tối hôm qua tiếng đàn kia rung động đến tâm can, quả có khí thế của Rồng ngâm Phượng Ngâm, đáy mắt trong trẻo của lên dòng khí nóng: “Làm phiền Cửu công chúa.”

      Phượng Lan Dạ quay đầu phân phó Hoa Ngạc: “Có giấy bút hay ? Chuẩn bị mang tới đây.”

      “Công chúa xin chờ chút.”

      Hoa Ngạc vội vàng gật đầu, may là hôm qua có mua bộ, là Tiểu Đồng bảo nàng mua, nàng vốn muốn mua nó, nghĩ tới hôm nay lại có chỗ dùng đến.

      Bên trong phòng khách, Phượng Lan Dạ thêm cái gì, chỉ cúi đầu vuốt vuốt bộ bạch ngọc trà sứ bên cạnh, tay nàng cảm thấy có chút thô ráp, làm cho người ta có thể dễ dàng cảm thụ ra đây là loại thứ phẩm kém chất lượng, nhưng bây giờ các nàng có tư cách gì vậy? Hiếm có nhất chính là Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp có so đo, ra khiến người bất ngờ. . . . . .

      ———————–

      Hôm nay ta tóm tắt chút các hoàng tử của Thiên Vận hoàng triều, Hạo Vân đế có tất cả mười người con trai (sao mà nhiều giống Khang Hy thế -_-”) lần lược thứ tự:

      1. Thái tử – này là đại hoàng tử nhưng trong lần bạo loạn muốn cướp ngôi nên bị giết
      2. Nhị hoàng tử – Tấn Vương Nam Cung Trác
      3. Tam hoàng tử – Nam Cung Tiếp – có phong vương.
      4. Tứ hoàng tử – Sở Vương Nam Cung Liệt
      5. Ngũ hoàng tử – Thuỵ Vương Nam Cung Duệ – này theo Thái tử phản loạn nên bị đày
      6. Lục hoàng tử – An Vương Nam Cung Quân
      7. Thất hoàng tử – Tề Vương Nam Cung Diệp
      8. Bát hoàng tử – Nam Cung Sâm
      9. Cửu hoàng tử – Nam Cung Sính
      10. Thập hoàng tử Nam Cung Kiệt.
      Ba bát cửu thập đều còn nên có phong vương. Bộ này rất nhiều nhân vật ta nghi dài lắm, sao mà ta cứ cắm đầu vào mấy bộ dài thế này [​IMG]
      InoSu si thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 17: Cầm Trang Sức
      Hoa Ngạc rất nhanh mang tới văn chương bút mực, đặt và trải ra ở bàn, bên mài mực, bên cung kính mở miệng: “Công chúa, chuẩn bị xong.”

      Phượng Lan Dạ đứng dậy qua đó, khẽ nâng bút lông, ngưng mài hơi suy nghĩ chút, sau đó soàn soạt bắt đầu viết chữ giấy, vẻ mặt yên ổn, nhàng như nước.

      Khoản thời gian nén hương, nàng liền ném bút lông, đưa tay lên ý bảo Hoa Ngạc, đem trang giấy đưa cho tam hoàng tử điện hạ.


      ‘ thanh phong ngâm, mỹ nhân như rượu, tuý ngoạ đông sương nguyệt, nô vụ giá vân, bách diệp thiên kiều diện, đoạn trường khiển quyển, nhất diệp lan chu tái nhân khứ, thử tình khổ… ’ (Ta bất tài ko edit được đoạn này nên giữ nguyên hán việt[​IMG])

      Ánh mắt đầu tiên của Nam Cung Tiếp là chú ý tới bàn tay xinh đẹp viết chữ , sau đó là đến từ khúc, là trăm mùi hương trong miệng, thanh trong trẻo, ý vị của vần điệu còn quấn quýt đầu lưỡi, nhịn được bật lên tán thưởng. (TT: ta chạy, hai vị mà còn tả thêm cảm nhận nhạc nữa ta bỏ cuộc ko edit [​IMG])

      là từ khúc hay.”

      “Có thể lọt vào mắt của tam hoàng tử quá tốt.”

      Phượng Lan Dạ giọng ứng hoà câu, liền nhìn tam hoàng tử Nam Cung Tiếp nữa, chậm rãi đứng dậy, động tác kia ý là muốn tiễn khách.

      Mặt của Trữ Cảnh lại khó coi, nha đầu kia làm cho người ta cáu giận là chịu nổi mà, mỗi lần quay về là cho người ta cái kinh ngạc rất lớn, sau đó còn bày ra vẻ mặt làm cho người nổi máu điên lên, a a, Trữ Cảnh ở trong lòng dùng sức gắng thở, hết lần này đến lần khác tức giận mà thể phát, bởi vì vẫn chưa quên đến cảnh cáo của chủ tử, nếu còn dám sinh , về sau cho theo.

      Nam Cung Tiếp phải là kẻ ngốc, tất nhiên biết ý tứ của Phượng Lan Dạ, hơn nữa có được thứ mà muốn có, nên liền đứng dậy cáo từ.

      Phượng Lan Dạ hài lòng dặn dò Hoa Ngạc: “Đưa tam hoàng tử ra ngoài.”

      ”Dạ, công chúa.”

      Hoa Ngạc cúi người xuống chút, tiễn Nam Cung Tiếp ra ngoài.

      Nam Cung Tiếp đến trước cửa ngừng lại, dường như nhớ tới cái gì liền mở miệng: “Nếu các ngươi có chuyện gì, hãy phái người Nam Cung phủ báo cho ta biết.”

      Hoa Ngạc vừa nghe lời này vội vàng cảm tạ, ở nơi này có chỗ dựa vững chắc vẫn tốt hơn, rồi liên thanh mở miệng.

      “Cám ơn tam hoàng tử , cám ơn tam hoàng tử.”

      Trữ Cảnh đối với cảm tạ của Hoa Ngạc làm bộ lơ đểnh, ra quay đầu nhìn vẻ mặt của tiểu nha đầu Phượng Lan Dạ, nhìn thấy nàng chút biểu tình, hết chỗ rồi.

      Bất quá Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp cũng có khó chịu, còn phụ họa với Hoa Ngạc : “Ta cùng Cửu công chúa là bằng hữu, bằng hữu gặp nạn tất nhiên phải tận lực hỗ trợ.”

      xong liền dẫn Trữ Cảnh ra ngoài, Hoa Ngạc theo chân đưa bọn họ ra khỏi viện.

      Trong phòng Phượng Lan Dạ nheo lại đôi mắt, ánh sáng lắng đọng trong con ngươi u, mặt như có điều suy nghĩ.

      Bằng hữu sao? Nam Cung Tiếp người này rất đáng giá để kết giao bằng hữu, bất quá ở vào vị trí của các nàng như bây giờ, nếu như cùng tam hoàng tử qua lại, chỉ sợ chưa chắc mang đến chuyện tốt.

      Phượng Lan Dạ nhớ tới màn ở thuyền lớn, lời của Sở vương Nam Cung Liệt vẫn vang ở bên tai.

      Chỉ cần ngươi núp ở bên người các hoàng tử khác, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý hướng của bọn họ, nếu hoàn thành nhiệm vụ này, ta thả tộc nhân của ngươi.

      Tính mệnh của bất luận tộc nhân nào cũng quan hệ với nàng, đầu tiên chỉ mỗi cái thân phận danh nghĩa này nàng thể tiếp nhận, nếu còn phải ở tại bên người hoàng tử khác, nàng là gian tế tội ác tày trời, so với phản đồ có gì khác biệt, nàng muốn trở thành người có hành vi ti bỉ vô sỉ như vậy sao? Chỉ vì Sở Vương điện hạ cứu nàng à?

      Phượng Lan Dạ muốn nghĩ đến nhập thần, Hoa Ngạc đến.

      “Công chúa, nghĩ cái gì đấy?”

      Phượng Lan Dạ phục hồi tinh thần lại, trước mắt vẫn nên nghĩ những chuyện xa vời như vậy, ngẫm lại phải suy nghĩ làm cách nào để sinh tồn yên ổn ở Nô Nhai mới là chuyện cần thiết.

      Thứ nhất phải có bạc, thứ hai thể để cho bất luận kẻ nào khi dễ đến các nàng.

      “Hoa Ngạc, các ngươi mua đồ, đến những nơi nào mua?”

      Dựa theo quy củ, những người như các nàng được rời xa phạm vi của Nô Nhai, nhưng đêm qua khi dạo vòng, nàng cũng phát có cái gì gọi là cửa hàng, có chăng cũng chỉ là ít hàng bán vỉa hè, hàng gánh.

      “Cách bức tường có ngã tư đường, cái gì cũng đều có, ra quan binh của Thiên Vận hoàng triều cũng có ngăn cản chúng ta ra ngoài, công chúa đừng lo lắng, bất quá nghe Tiểu Đồng , ở Thiên Vận hoàng triều giá cả cũng phân chia theo khách hàng, phụ cận hoàng cung đều là hoàng thân quốc thích, sau đó tới phụ cận hoàng thành, mấy cái ngã tư đường phồn hoa cũng đều là phủ đệ của quan to trong triều, những nơi đó đều là địa bàn của quý tộc, những người có thân phận thấp giống như chúng ta làm sao dám đến nơi đó, chúng ta chỉ cần lại ở trong này hoặc là ngã tư đường phụ cận có việc gì, những chỗ này vốn là khu dân nghèo, là nơi ở của người hạ đẳng.”

      Hoa Ngạc xong, mang vẻ mặt bất đắc dĩ, tình cảnh trước mắt của các nàng đúng có gì tốt.

      “Công chúa, người có phải muốn mua vật gì ? Nô tỳ giúp người mua là được.”

      Phượng Lan Dạ gì, thản nhiên nhướng mài hỏi: “Có hiệu thuốc hay ?”

      “Cái này có, bất quá đều là ít dược liệu giá cả thấp, dược liệu quý báu cấm buôn bán ở trong này, hơn nữa chủ quán cũng nhập vào, vì bán được.”

      “Ừ, ta biết.”

      Phượng Lan Dạ khẽ gật đầu tỏ vẻ mình biết , nàng mua thuốc là muốn tiến hành làm ít độc dược phòng thân, chỉ cần có dược là được, mặc dù có dược liệu đại độc trân quý, nhưng vẫn có thể nghiên cứu chế tạo ít phòng thân vẫn được, nhưng mà lấy đâu ra bạc đây?

      “Hoa Ngạc, ta phải còn dư chút trang sức sao? Lấy ra cầm, ta có chuyện cần dùng đến.”

      Hoa Ngạc thất thanh kêu lên: “Công chúa, như vậy sao được?”

      Công chúa chút trang phục đều có, chỉ còn ít đồ trang sức đeo tay thôi, nếu lấy cầm, sau này ra ngoài mang cái gì đây? Mặc dù là vong quốc nô, nhưng vẫn là công chúa của quốc gia, sao có thể chút trang sức cũng đều có được?

      “Tốt lắm, ta thích mang mấy thứ kia, cần phải quan trọng vậy, nên có tự nhiên lúc đó có, mọi việc cần cưỡng cầu.”

      Phượng Lan Dạ vốn liền thích mang những món trang sức tinh xảo hoa lệ, nàng nhớ dường như có cây Phượng sai, mặc dù phải vô giá, bất quá cũng phải vật tầm thường, chỉ cần nó cũng có thể đổi chút bạc, có thể trang trãi sinh hoạt hàng ngày, thứ hai, mua được những thứ có công dụng khác, cớ sao mà làm.

      “Công chúa, cây Phượng sai kia là lễ vật do Hoàng hậu nương nương đưa cho công chúa, công chúa muốn làm vậy sao?”

      “Ừ, làm .”

      Phượng Lan Dạ cũng để ý tới Hoa Ngạc nữa, xoay người vào trong phòng đọc sách, phía sau Hoa Ngạc bất đắc dĩ, chỉ phải theo nàng vào phòng, lấy ra món trang sức đáng thương kia, dùng vải bao lại, mang cầm…
      InoSu si thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 18: Tới Cửa Đánh Người Ngược Lại Bị Đánh
      Trong tiểu viện thực im lặng, Phượng Lan Dạ ở bên trong gian phòng đọc sách, xem ít kinh thư cổ đại, khi nàng cùng Hoa Ngạc sửa sang lại phòng tìm được, để dành giết thời gian lúc nhàm chán.

      Nàng có thói quen sống mình, cho nên chưa bao giờ cảm thấy được buồn hoặc chán, quyển sách, cũng có thể tự đắc vui vẻ chơi đùa cả ngày cũng cảm thấy buồn.

      Ánh nắng giữa trưa, ấm áp chiếu xạ ở bên trong gian phòng, ngồi cạnh cửa sổ mở có thể dễ dàng thấy tình huống bên trong viện, hết thảy cảnh vật như mặt nước, yên tĩnh, tốt đẹp.

      Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng chuyện, ầm cái, có người đá văng cánh cửa, đám người tuôn vào, đứng ở trong sân chuyện ồn ào nhốn nháo, hùng hùng hổ hổ.


      Phượng Lan Dạ nhíu mày, mũi nhọn vừa lên trong đáy mắt, người xuống giường, mang giầy ra ngoài.

      Trong viện đứng đám người, cầm đầu là nữ nhân mặc thân quần áo màu xanh xinh đẹp, ngực thêu cành mẫu đơn viền kim tuyết ánh sáng loá mắt, nâng bộ ngực sữa lên với vẻ vô cùng cao ngạo, cái eo nhắn đến mức thể còn nguyên vẹn nếu có người nắm chặt, thực là trời sinh vưu vật.

      Nữ nhân này đúng là người tối hôm qua nàng đụng vào, hình như tên là Trầm Thanh Ế, nghĩ lại tới nhanh như vậy, biết nàng ta đến đây là muốn gì?

      Phượng Lan Dạ quét nhìn qua, bên cạnh nàng ta là đám hung thần ác sát, trừ bỏ nha đầu cao lớn to con tối hôm qua, còn lại đều là nam tử, giương cung bạt kiếm, chỉ chờ nữ tử phía trước ra lệnh tiếng, liền tiến lên thu thập tiểu nha đầu này.

      Nữ tử áo xanh đúng là vong quốc công chúa của Tương quốc Trầm Thanh Ế, buổi tối hôm qua ăn cục tức, nên vẫn ghi hận trong lòng.

      nghĩ tới sáng sớm liền nhận được tin tức, Vương gia Cao Bân của Dương Địch quốc lại bị nha đầu này đánh bị thương nặng, đến bây giờ còn có tỉnh lại, người Nô Nhai này ai mà biết Cao Bân cùng Trầm Thanh Ế là lão bằng hữu, nhìn thấy ăn thiệt thòi, hơn nữa bản thân mình lúc trước cũng gặp chuyện với nha đầu này, món nợ lớn như thế sao có thể tính toán, nên nàng dẫn theo đám người đến tìm Phượng Lan Dạ tính toán sổ sách.

      Những người ở phía sau nàng, trừ bỏ nha đầu bên người cùng hạ nhân, những kẻ còn lại đều là người của Dương Địch quốc.

      “Phượng Lan Dạ, ngươi dám can đảm đả thương Cao Bân.”

      Trầm Thanh Ế phẫn hận mở miệng, sắc mặt độc, đối với chuyện tiểu nha đầu trước mắt đả thương Cao Bân cùng hai tên thủ hạ, nàng lấy làm khó tin, tiểu nha đầu này, tuy rằng vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả khi đối mặt với nhiều người như vậy cũng nhìn thấy nàng ta khiếp đảm, nhưng mà nàng tin tưởng, nha đầu chưa dứt sữa, mà có thể đả thương ba đại nam nhân, dù có như thế nào nàng cũng tin, chỉ có loại khả năng, là do Cao Bân cùng hai tên thủ hạ kia nổi lên tính háo sắc, trúng mỹ nhân kế của người ta, mới có thể ăn lớn thiệt thòi như vậy.

      Khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Phượng Lan Dạ dưới ánh mặt trời lạnh lùng như tượng gỗ, kiêu ngạo siểm nịnh mở miệng: “Vậy thế nào? Ngươi chạy đến nơi đây chính là vì chuyện này sao?”

      Nàng khiêu mi chút, đầu lông mài lên lệ khí, lạnh lùng bắn về phía Trầm Thanh Ế.

      Buổi tối hôm qua khi hai người giao thủ, Trầm Thanh Ế thấy được nha đầu kia có cái gì đặc biệt, nhưng bây giờ là ban ngày, chỉ thấy nàng ta tuổi tuy , mặc y phục vải thô đơn giản, thân ngông nghênh tao nhã, thần thái lãnh liệt, mặt mài trong trẻo tươi đẹp, dáng người nho mảnh khảnh, dưới ánh mặt trời như đóa hoa tuyệt sắc kiều, kinh người xinh đẹp, có thể dễ dàng thấy được khi nàng ta trưởng thành, tuyệt sắc đến cở nào, Trầm Thanh Ế thấy phong thái của Phượng Lan Dạ, trong lòng khỏi thêm phẫn hận vì ghen tị, càng vênh váo hung hăng.

      “Đúng vậy, ta cùng Cao Bân là bằng hữu, bằng hữu gặp nạn, giúp bạn tiếc cả mạng sống, Trầm Thanh Ế ta tuyệt đối ngồi xem mặc kệ.”

      Phượng Lan Dạ nhướng mài, thanh càng phát ra trong trẻo lạnh lùng: “Như vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào để vì bằng hữu của ngươi mà xuất đầu đây?”

      hờ hững xem như có gì quan trọng của nàng, trong chốc lát làm cho Trầm Thanh Ế cùng mấy người phía sau phải kinh ngạc, nha đầu kia biết sợ hãi sao? ra khí thế của nàng làm bọn phải chịu áp lực.

      Trầm Thanh Ế cười lạnh tiếng, thân mình lui về bên cạnh nhường lối, tựa hồ như lười cùng Phượng Lan Dạ đấu võ mồm, bởi vì nha đầu này từ đầu tới đuôi cứ lạnh lùng, nếu thêm nữa, người bị tức cũng chỉ có Trầm Thanh Ế nàng thôi, đối với điểm này, nàng rất biết hiểu lấy bản thân.

      “Lên, hảo hảo thu thập nha đầu kia cho ta, nàng chính là kẻ đả thương Vương gia các ngươi, Vương gia đến bây giờ còn có tỉnh lại?”

      Trầm Thanh Ế lời vừa rơi xuống, những người đó quả nhiên bị khơi mào sát khí, hơn mười người thân mình như hổ cánh tay như vượn, vụt vụt tới, mang theo vẻ mặt hung thần ác sát.

      Ánh mắt củaPhượng Lan Dạ lạnh lùng trầm, bàn tay nắm chặt, có ý định chờ họ đến trút giận.

      Buổi tối hôm qua Cao Bân sở dĩ bị thương nặng, thứ nhất bởi vì Cao Bân chủ quan, thứ hai là vì trời tối, mà nàng thích ứng với việc hoạt động trong bóng tối, còn người khác nhanh nhẹn độ nhạy cảm chậm lại rất nhiều, nhưng bây giờ là ban ngày, người tới lại nhiều, hơn nữa nhìn sơ cũng phải hạng người vô năng, cho nên chỉ sợ nàng dễ dàng tránh thoát.

      Mắt thấy mười mấy người vừa xông tới, cửa viện chi nha tiếng bị đẩy ra, bên ngoài có người vọt vào.

      ra là Tư Mã Vụ Tiễn ở kế bên, bên cạnh nàng là nam tử bày ra khuôn mặt lạnh lùng, ngũ quan trong sáng, cao gầy, được lời theo Tư Mã vụ tiễn vào sân.

      Tư Mã Vụ Tiễn vừa xông vào liền chạy thẳng đến trước mặt Trầm Thanh Ế, phen túm lấy cánh tay của nàng ta, lực đạo dưới tay vừa nặng vừa độc, Trầm Thanh Ế đau đến thét lên.

      “Tư Mã Vụ Tiễn, ngươi làm gì?”

      Tư Mã Vụ Tiễn cười lạnh, thanh tàn bạo mở miệng: “Các ngươi làm cái gì đó? Lại tới đây khi dễ người mới tới phải ? Ngươi cho ngươi là cái gì, chỉ là vong quốc nô, tại sao chút nào đồng tình với người khác, tất cả mọi người lưu lạc đến tình cảnh này, ngươi còn cả ngày gây ?”

      “Mắc mớ gì tới ngươi?”

      Trầm Thanh Ế tuy rằng bị Tư Mã Vụ Tiễn nắm rất chặt, cánh tay lại đau đớn, nhưng vẫn ngang ngạnh kêu gào.

      “Tư Mã Vụ Tiễn, đừng tưởng rằng ngươi là người của An vương gia, ta sợ ngươi.”

      Trầm Thanh Ế lời vừa rơi xuống, Tư Mã Vụ Tiễn cũng khách khí, vung tay lên liền thưởng cho nàng ta cái tát, đánh đến Trầm Thanh Ế mắt nổ đom đóm, gương mặt quyến rũ như hoa phù dung, lập tức ra dấu tay năm ngón ràng, hai lỗ tai còn vang lên tiếng ong ong, nàng thụt lùi hai bước rồi đứng lại, chỉ tay vào Tư Mã Vụ Tiễn chữ cũng nên lời, chỉ biết thở hào hển mà lắp bắp vài tiếng.

      “Ngươi, ngươi, ngươi?”

      Ngay cả tiếng “khi dễ người” cũng đều ra được, con đường này, Tư Mã Vụ Tiễn là người nàng luôn luôn kiên dè, bởi vì nàng ta chính là con tin, mà Kim Xương Quốc vẫn là quốc gia chư hầu của Thiên Vận hoàng triều, hơn nữa nàng ta ở nơi này còn có chỗ dựa vững chắc, An vương Nam Cung Quân, nghe Nam Cung Quân rất thích vị công chúa này, vốn muốn nạp nàng làm trắc phi, tiếc rằng người ta muốn, nếu làm chỉ làm An vương phi, nhưng con tin của quốc gia có cái phân lượng này, cho nên nàng vẫn còn ở tại Nô Nhai.

      Vì vậy ai cũng biết Tư Mã Vụ Tiễn luôn luôn tâm cao khí ngạo, rất ít người hợp ý nàng ta, ngờ công chúa mất nước của Vân Phượng quốc, lại lọt vào mắt của nàng, nên ra tay tương trợ.

      “Ngươi cái gì ngươi? Ngươi, còn có các ngươi, lập tức rút khỏi viện này cho ta, nếu đừng trách ta trở mặt vô tình.”

      Ngón tay ngọc của Tư Mã Vụ Tiễn lần rồi lần chỉ qua đó, mặt của Trầm Thanh Ế hết xanh rồi lại trắng, rất là mất mặt , , Tư Mã Vụ Tiễn này tuyệt đối phải là người dễ đối phó, hơn nữa các nàng chưa chắc đánh thắng được thị vệ thủ hạ của nàng ta, nghe tên thị vệ này võ công cực kỳ lợi hại, người bình thường căn bản phải đối thủ.

      Nghĩ đến bản thân vài ba lần tìm nha đầu này gây phiền toái đều chịu lỗ lả, buổi tối hôm qua có tam hoàng tử che chở cho nàng, hôm nay lại nhảy ra Tư Mã Vụ Tiễn, mệnh của nàng ta sao có thể tốt đến như vậy, Trầm Thanh Ế giận dữ hung hăng trừng mắt về phía Phượng Lan Dạ.

      Lúc này vẻ mặt của Phượng Lan Dạ hoàn toàn là bộ dáng của người đứng xem, dường như mọi việc phát sinh ở đây chút cũng có quan hệ đến nàng, mà nàng chỉ là người qua đường giáp đứng xem náo nhiệt mà thôi, hai tay khoanh ở trước ngực, khí định thần nhàn nhìn mọi chuyện xảy ra ở trong viện, câu cũng .

      Điều này làm cho Trầm Thanh Ế tức đến nỗi thở được, ánh mắt lợi hại như đao phong, thẳng tắp chọc thủng người của Phượng Lan Dạ.

      Trong viện, lập tức rơi vào thế giằng co, ai cũng cử động, Tư Mã Vụ Tiễn căm tức nhìn Trầm Thanh Ế, hai tròng mắt ngoan độc của Trầm Thanh Ế lại nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ, mà đám thủ hạ nhìn Trầm Thanh Ế, chờ đợi lệnh của nàng ta, đánh hay rút lui?

      Bên trong yên lặng u ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa đều bước, tiếng bước chân rất nhanh, trong nháy mắt tiến vào sân.

      Chính là binh lính tuần tra khu phố này của Thiên Vận hoàng triều, cầm đầu là nam tử thân mặc giáp thiết trụ màu đen, phải là người tối hôm qua.

      vừa vào, sắc mặt liền đen kịt, quét mắt vòng nhìn Tư Mã Vụ Tiễn cùng Trầm Thanh Ế hai người, tiếng nghiêm khắc như chuông ngân.

      “Ở đây có chuyện gì?”

      Trầm Thanh Ế là người phản ứng đầu tiên, vừa nhìn thấy người thủ lĩnh này, liền gào khóc lên, vọt qua, đưa tay định bắt lấy người tới, bất quá người nọ nghi ngờ nên duỗi ra cánh tay cản lại, lạnh lùng mở miệng: “Có chuyện gì từ từ .”

      “Yên tướng quân, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta a, Tư Mã Vụ Tiễn đánh ta, nàng vừa mới vào liền đánh ta, giống y như con chó điên.”

      Người thủ lĩnh này là thủ hạ đắc lực của Đại tướng quân Tây Môn Vân phó tướng Yên Hành, nghe xong lời của Trầm Thanh Ế, liền quay đầu nhìn Tư Mã Vụ Tiễn, nữ nhân này luôn luôn mạnh mẽ cao ngạo, chịu thua bất luận kẻ nào, nghe ngay cả mặt mũi của An vương cũng vứt, An vương thích nàng, có rất nhiều người biết, nhưng nữ nhân này ngay cả trắc phi của An vương cũng thèm làm, biết có phải do nàng ta thích An vương, hay là chê vị trí trắc phi quá thấp.

      “Tam công chúa, xảy ra chuyện gì?”
      InoSu si thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 19: Bằng Hữu Chân Chính
      Trong viện yên tĩnh tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn Tư Mã Vụ Tiễn, chỉ thấy nữ nhân này vẻ mặt lạnh lùng, nhanh chậm dạo bước tới trước mặt Yên Hành, cười tiếng.



      “Chẳng lẽ Yên phó tướng thấy chuyện xảy ra trước mắt là cái gì sao? Nếu như phải có Bổn công chúa, chỉ sợ tiện nhân kia hại thêm cái mạng rồi, Yên phó tướng hẳn nên cảm tạ Bổn công chúa mới phải, tuy là vong quốc nô, nhưng vẫn là mạng người, chức trách của các ngươi chẳng phải là giám thị lấy những người này sao? nếu thực xảy ra án mạng, chẳng lẽ các ngươi chút trách nhiệm cũng cần gánh.”



      Lời của Tư Mã Vụ Tiễn đầu tiên rất chậm chạp, nhưng đến gần cuối giống như người gây , tiếng trong trẻo lạnh lùng bức người, tầm mắt nàng còn nhìn chằm chằm Yên Hành.


      Yên Hành ngẩn ra, dù biết rằng lời của Tư Mã Vụ Tiễn rất đúng, nhưng hãy nhìn xem bộ dạng hung hăng gây của nàng, đem nàng hạ xuống đài còn gì mặt mũi, nghĩ thế nên gương mặt trầm xuống, so sánh với áo giáp màu đen người còn đen hơn, căm tức nhìn Tư Mã Vụ Tiễn.



      “Ngươi to gan, ngờ dám những lời lẽ như vậy cùng bổn tướng.”



      Vẫn ở bên Trầm Thanh Ế nghe được lời Yên Hành …, tựa hồ thấy được hi vọng, lập tức xé môi nở nụ cười đắc ý, ngay cả gương mặt đau đớn cũng quên, nịnh hót mở miệng.



      “Yên tướng quân, ngươi xem, nàng ngay cả ngươi cũng để vào trong mắt rồi, huống chi là ta.”



      Yên Hành tuy biết nữ nhân này có lòng tốt, nhưng lời này nâng hỏa khí lên càng lớn hơn, tay cầm bội kiếm bên hông định rút ra, thủ hạ thị vệ của Tư Mã Vụ Tiễn thấy chủ tử bị thiệt thòi, nên đưa tay lên lôi công chúa lui về phía sau, còn bản thân nắm bảo kiếm ở bên hông, trợn mắt nhìn.



      Trong tiểu viện trống rỗng, gió thổi mạnh mẽ, sát khí sâu nặng, có người khẩn trương , có người mang bộ dạng xem kịch vui, nhưng tóm lại ai cũng động.



      Đột nhiên đạo thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên.



      “Tốt lắm, các ngươi muốn đánh ra ngoài đánh, Đừng làm ô uế sân của ta.”



      Lời vừa ra, mọi người đều quay đầu, nhìn về phía người chuyện đứng ở trước cửa viện môn, Phượng Lan Dạ ngáp cái, tựa hồ có chút nhàm chán, nhịn được nên mở miệng.



      Yên Hành bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, trong bụng chán nản, xem ra lại đụng tới nữ nhân đem để vào trong mắt.



      con đường này, có Tư Mã Vụ Tiễn đủ mệt, nay lại thêm Phượng Lan Dạ, hết lần này tới lần khác vẫn còn suy nghĩ biết nên đối xử với nàng như thế nào, bởi vì sáng sớm nhận được khẩu lệnh của tướng quân, sau này cần chiếu cố tiểu nha đầu này nhiều chút, hôm qua xảy ra chuyện gì, mà người luôn luôn lạnh nhạt chính trực vô tư như tướng quân, vậy mà có hành động cá nhân, để cho chiếu cố tiểu nha đầu này, chẳng lẽ là tướng quân động lòng, bất kể là cái gì, tóm lại thể động tới nha đầu này, nếu phải vậy muốn đem nàng tháo thành tám khối.



      Yên Hành sắc mặt đen thêm, trăm mối lo nghĩ, bên cạnh Trầm Thanh Ế như tìm thấy cơ hội liền kêu lên.



      “Yên tướng quân, ngươi nhìn ngươi nhìn, nha đầu này thế mà dám can đảm chuyện như thế cùng tướng quân, tướng quân mau hạ lệnh, lập tức đem nàng bắt lại, nhốt vào đại lao, để cho nàng biết bản thân mình là thân phận gì?”



      Trầm Thanh Ế tiếng vừa dứt, mọi người chỉ nghe tiếp bốp cái vang lên, căn bản họ thấy là chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Trầm Thanh Ế lảo đảo nghiêng bên, trong miệng phát ra thanh đau đớn, đợi đến lúc mọi người nhìn , thấy nửa mặt khác của Trầm Thanh Ế cũng xuất năm dấu tay đỏ lòm, cùng cái dấu tay mặt lúc nãy rất là cân xứng, cả khuôn mặt sưng đỏ như cái bánh bao lớn, nàng ngây ngẩn cả người, sao Yên tướng quân lại đối phó Phượng Lan Dạ, hay nữ nhân đại nghịch bất đạo Tư Mã Vụ Tiễn, vì sao phải đánh nàng, nước mắt rưng rưng cắn môi.



      “Yên tướng quân? Ngươi đánh ta.”



      Vẻ mặt mềm mại cực kỳ, dường như mau chóng chịu nổi đả kích như vậy, nha đầu Mộc Hàm của nàng vọt tới, đở lấy nàng, đau lòng kêu lên: “Công chúa.”



      Yên Hành trầm mặt lạnh lùng quở trách: “Lập tức cút trở về cho ta , sau này cho phép kẻ nào khiêu khích gây , còn tái phạm lần căn cứ luật đánh nặng hai mươi đại bản, nghiêm trị tha.”



      Lời lạnh lẽo của vừa rơi xuống, Trầm Thanh Ế rùng mình cái, nàng nguyên nhân bên trong chuyện này là gì, tuy nhiên cũng dám chất vấn lời của vị Yên tướng quân này …, ở con đường này có danh hiệu là ‘ thiết huyết Lãnh Diêm La ’, nếu như phạm phải tội, mà rơi vào trong tay của , nhất định da tróc thịt bong, cho nên hảo hán ăn thiệt thòi trước mắt, nhưng thiệt thòi lần này nàng tuyệt đối chịu để yên , Phượng Lan Dạ ngươi chờ.



      Trầm Thanh Ế dẫn đám người chật vật chạy ra ngoài, phía sau mười mấy kẻ người vượn tay dài đến thắt lưng ngay cả đánh rắm cũng dám để lại cái, chạy trốn giống như chuột qua đường.



      Trong viện, Tư Mã Vụ Tiễn cười lên mãn nguyện, còn nhân tiện vỗ mộ cái lên vai Yên Hành, gật đầu tán dương.



      tệ tệ, ra là Yên tướng quân cũng có lúc hiểu lấy đại nghĩa như thế , xem ra sai lầm của người còn có cơ hội để sửa đổi.”



      Yên Hành sắc mặt xanh mét, rống to lên tiếng: “Tư Mã Vụ Tiễn, ngươi đừng đắc ý, tốt nhất nên rơi vào trong tay của ta, đến lúc đó ai cũng cứu được ngươi.”



      xong vung tay lên dẫn vài tên binh sĩ phía sau rời , Tư Mã Vụ Tiễn nhìn đội người xa, hứ cái, lẩm bẩm : “Hung cái gì hung, chẳng lẽ ta sợ ngươi sao.”



      Thị vệ phía sau nàng nhịn được than thở: “Công chúa, ngươi đừng vốn chuyện nữa.”



      Yên Hành phó tướng kia rất nguy hiểm, nếu là có nhược điểm gì rơi vào tay của , chỉ sợ công chúa có kết quả tốt, đúng là rất lo lắng.



      Tư Mã Vụ Tiễn quay đầu liếc xéo người phía sau cái: “Văn Lang, ngươi biết ta sợ chết, sớm cần mạng hèn mọn này.”



      Ánh mặt trời tà tà chiếu vào trong mắt của nàng, ánh mắt đầy đau lòng cùng đơn, còn có vẻ nguội lạnh mù mịt.



      Phượng Lan Dạ thở dài ngẩn đầu, nhìn về phía kẻ lớn lối vô cùng, quanh thân sắc bén làm cho người ta dám tới gần Tư Mã Vụ Tiễn, ra nội tâm rất là yếu ớt , nàng chẳng qua chỉ dùng lớn lối bên ngoài để che dấu nỗi đau bị cha mẹ vứt bỏ thôi, cái loại cảm giác này người khác biết, nhưng nàng biết, đau từ trong xương kéo dài đến tứ chi, miễn là còn sống, còn thở, đau đớn này còn tồn tại.



      “Có muốn vào ngồi chút hay .”



      Phượng Lan Dạ hiếm khi mở miệng mời, nàng xong liền xoay người vào trong phòng, phía sau Tư Mã Vụ Tiễn há hốc mồm, nhưng cũng rất cao hứng.



      Tiểu nha đầu này dường như cực kỳ khó khăn mới nghĩ đến việc mời người khác, nàng liền xoay người theo Phượng Lan Dạ vào nhà, lúc này ngoài cửa xông vào hai cái thân ảnh, chính là hai nha đầu Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê của Tư Mã Vụ Tiễn, vừa rồi Tư Mã Vụ Tiễn sai các nàng báo cho Yên Hành, những người cỡi ngựa đó nhanh chóng chạy tới, mà các nàng chạy bộ nên bây giờ mới về tới, thở ra hơi nhìn đánh giá công chúa cái, cùng nhau kêu lên.



      “Công chúa, người sao chớ.”



      “Bổn công chúa có thể có chuyện gì? là sai hai người các ngươi gọi người, mà cũng có thể mài chậm chạp đến bây giờ.”



      Tư Mã Vụ Tiễn quay đầu nhắc làn váy bước lên thềm đá, mà phía trước Phượng Lan Dạ bước chân vào bên trong phòng khách, ánh mắt hạ xuống, nguyên lai là Tư Mã Vụ Tiễn phái người báo cho Yên tướng quân, mới có thể đến nhanh chóng như thế, nếu lúc này chỉ sợ dễ dàng kết thúc như thế, trong lòng nàng cảm thấy nợ ân tình của Tư Mã Vụ Tiễn, nếu như có ngày, nàng có năng lực, nàng nhất định trả lại nàng ấy phần ân tình này.



      Hai người kẻ trước người sau tới chính sảnh, bên trong phòng khách có ai, rất an tĩnh.



      Bởi vì Hoa Ngạc ra ngoài làm việc, Phượng Lan Dạ bảo Tư Mã Vụ Tiễn ngồi vào chỗ của mình, tự mình pha trà.



      Tư Mã Vụ Tiễn vừa nhìn thấy, sớm trợn mắt nhìn Tiểu Đồng cái: “Còn mau giúp đỡ, tại sao có thể để cho Cửu công chúa làm.”



      “Dạ, công chúa.”



      Tiểu Đồng vội vàng chạy qua, giúp Phượng Lan Dạ ngồi xuống, rồi tự mình cùng Tiểu Khuê pha trà mang tới đây.



      Chính sảnh rất an tĩnh, Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ hai người ngưng mắt mà nhìn, trong khí yên tĩnh tản mát ra cảm giác ấm áp, ai cũng muốn phá vỡ yên lặng này, cho đến khi Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê đem trà mang tới, hai người mới nở nụ cười, nụ cười này, trong lòng cả hai như có dòng nước ấm chảy qua, lần này giống như trước đây, tựa hồ cho tới giờ khắc này hai người mới thả lỏng tâm, trong lòng dạ biết , sau này hai người các nàng là bằng hữu.



      “uống trà.”



      Tư Mã Vụ Tiễn đổi khách làm chủ dẫn đầu nâng trà lên, ý bảo Phượng Lan Dạ cùng uống, sau đó quay đầu phân phó Văn Lang cùng Tiểu Đồng Tiểu Khuê ở phía sau: “Các ngươi ra ngoài coi chừng cửa .”



      “Dạ, công chúa.”



      Ba người lui xuống, bên trong phòng khách, Tư Mã Vụ Tiễn cân nhắc đều muốn ra, từ từ thả ra chén trà trong tay, nhìn về phía Phượng Lan Dạ.



      “Phượng muội muội, sau này chúng ta phải khắp nơi cẩn thận, nơi này cũng có thái bình, ngươi cũng biết Hạo Vân đế có thập Tử ngũ nữ, tuy thái tử bị giết, Thụy Vương bị đày, nhưng trong kinh trước mắt còn có vài tên hoàng tử, đại vị chưa định, sóng ngầm ba đào biến hoá khôn lường, mà những thứ tù nhân chúng ta, càng phải thận trọng hơn, lúc nào cũng phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng bao giờ biến mình thành vật hy sinh trong cuộc chiến tranh giành hoàng quyền.”



      Lời thấm thía này, Tư Mã Vụ Tiễn biết vì sao lại ra, có lẽ nàng xem Phượng Lan Dạ tiểu nha đầu cá tính quái gở lạnh nhạt này trở thành muội muội của mình, bản thân nàng sợ chết, nhưng nàng muốn nhìn thấy nàng ta như vậy phải gặp gỡ những chuyện như vậy, nhưng Phượng muội muội nhất định phải người tầm thường, lần đầu đến nơi này, liền nổi bậc làm cho người ta chú ý, đây cũng phải là chuyện tốt, khiêm nhường thầm chút mới là tốt nhất.



      “Cám ơn, ” Phượng Lan Dạ nhận lất phần ân tình này của nàng, Tư Mã Vụ Tiễn xem nàng là bằng hữu rồi, chỉ có bằng hữu mới có thể thành với nhau, chỉ có bằng hữu mới có thể nhắc nhở nàng nên thu bớt nổi trội.
      Hoa Hong Xanh _16, InoSu si thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :