1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Ngô Tiếu Tiếu (130) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      89.3

      " Vâng" Nguyệt Cẩn nhận lệnh, thuận tay nhắc chưởng quỹ kia lên, phía sau hai gã thị vệ kéo béo nữ nhân kia, Thanh Đại cùng Lam Đại kéo hai tiểu hỏa kế, thuận tay lôi luôn tên tiểu nhị sớm ngất xỉu mặt đất, tất cả chuẩn bị rời .

      Phượng Lan Dạ tức thời kêu tiếng: "Chờ chút."

      Ánh mắt luôn luôn lãnh đạm bây giờ lên thương hại, nàng phải đồng tình cho chưởng quỹ cùng cùng đám người của tiểu nhị kia, những người này nếu dám làm như vậy chết cũng đáng, chẳng qua là tội cho béo nữ nhân kia, thể bởi vì nàng xấu mà đáng chết.

      Nguyệt Cẩn cùng kia hai gã thị vệ sở dĩ tức giận như thế, cũng bởi vì nữ nhân này dám suy nghĩ đến người giống trích tiên như vương gia, vì thế bọn họ xuống tay độc ác để đánh nữ nhân này.

      Đánh nhất định phải đánh, chẳng qua tội đáng chết.

      "Đừng đánh chết."

      Bên trong gian phòng mọi người liền ngẩn ra, bất quá rất nhanh kịp phản ứng, mọi người đồng thời lên tiếng: "Dạ"

      Tất cả liền lui xuống, Nam Cung Diệp quay đầu nhìn về phía Phượng Lan Dạ, chỉ thấy nha đầu này ngáp cái, biết nàng chưa ngủ được gì liền : "Ngủ , ngày mai còn phải lên đường sớm, ngàn vạn lần nên để cho đám người của Tây Môn Vân đuổi kịp theo chúng ta, bằng chúng ta lại phải chầm chập từ từ theo họ nữa."

      " ừ, ngủ ."

      Nam Cung Diệp nhìn nàng nằm xuống, thương cưng chìu giúp nàng sửa lại góc chăn, tuy bây giờ là mùa hè, nhưng ban đêm khí trời phương Bắc cũng hơi se lạnh, hai người bọn họ mặc dù nằm ngủ cùng cái giường, nhưng cũng là chia ra mà ngủ.

      Lúc này là nửa đêm, hai người ngủ được rất ngon, đám người Nguyệt Cẩn cùng Thanh Đại cũng dám kinh động đến bọn họ.

      Sáng sớm ngày thứ hai, hai người tự nhiên thanh tĩnh, sắc trời rất sáng, mặc quần áo xong xuống giường, thu thập phen sao đó kéo cửa ra, ngoài cửa, mọi người đứng thẳng, cung kính cúi đầu: "Vương gia, Vương Phi."

      " ừ, thôi."

      Nam Cung Diệp dẫn đầu bước ra ngoài, theo sau là Phượng Lan Dạ, tất cả bắt đầu xuống lầu dưới, lầu dưới tại có người chuyện qua lại , ra là có khách muốn tính tiền rời , tuy nhiên họ tìm được chưởng quỹ và những người khác, Phượng Lan Dạ thuận miệng hỏi thăm.

      " bọn họ đâu rồi?"

      " bị đánh nhốt tại trong phòng bếp."

      Phượng Lan Dạ gật đầu, tính xong tiền đoàn người thẳng ra khỏi khách sạn, căn bản rãnh để ý đến người khác, mà những khách nhân trong khách đếm thấy có người tính tiền cũng càu nhàu, thừa dịp đó cũng bỏ , trong lúc nhất thời trong khách đếm còn bóng người.

      Mấy tên thị vệ kéo xe ngựa, dắt ngựa đến, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ lên xe ngựa, những người khác lên ngựa.

      Xe ngựa theo dựa hành trình mà , nghe được có tiếng người rao bánh bao, Nam Cung Diệp bảo dừng xe , phân phó Nguyệt cẩn mua chút bánh bao tới, mỗi người ăn chút để tiếp tục lên đường.

      Nguyệt Cẩn lĩnh mệnh làm việc, rất nhanh mua bánh bao trở về, đưa chút vào xe ngựa, còn lại phân chia cho tất cả mọi người.

      Xe ngựa vừa chạy, Phượng Lan Dạ vừa ăn bánh bao vừa suy nghĩ nhập thần, chợt nghe bên trong xe ngựa vang lên giọng : "Chủ tử, thuộc hạ nhận được mật thư."

      "Đưa đây."

      Nguyên lai là Nguyệt Hộc vẫn ở chỗ tối, nghe thanh của Nam Cung Diệp vang lên, liền thân đứng ở bên trong xe ngựa, hai tay cung kính dâng lên mật thư.

      Phượng Lan Dạ nhìn Nguyệt Hộc, lại nhớ tới chỗ tối còn có Thiên Bột Thần, tồn tại của hai người là giống nhau, cuộc sống so với người bình thường kham khổ hơn rất nhiều, tại rời xa An Giáng thành , vừa ở trong phạm vi của Tây Môn Vân, bọn họ cần gì phải vào chổ tối, làm thị vệ phải đều giống nhau sao?

      Nghĩ tới đây nàng liền lên tiếng: "Nguyệt Hộc, ngươi cùng Thiên Bột Thần đừng trong bóng tối nữa, theo chúng ta ".

      Nguyệt Hộc lên tiếng, cho đến khi Nam Cung Diệp gật đầu, mới cung thanh lĩnh mệnh: "Dạ, Vương Phi."

      Trong những ngày kế tiếp, Nguyệt Hộc cùng Thiên Bột Thần còn trong bóng tối nữa, mà ngồi cùng thị vệ điều khiển xe ngựa, đường hướng Định Châu đến.

      Bên trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ thấy Nam Cung Diệp đọc mật thư, mặt thần sắc ôn nhuận, nhất định là có chuyện xảy ra sao, vội mở miệng hỏi: " xảy ra chuyện gì?"

      Nam Cung Diệp giơ giơ lá thư lên, hứng thú trả lời: "Tứ hoàng huynh trở về kinh thành, nghe vẫn đóng tại Ninh Hạ, Diêu tu tướng quân là cậu của ngã bệnh, cho nên xin điều ra khỏi kinh thàng để dưỡng bệnh, Sở Vương cầu xin phụ hoàng đến Ninh Hạ đóng quân, phụ hoàng đồng ý."

      Khóe môi Phượng Lan Dạ vẽ ra nụ cười yếu ớt: " nghĩ tới Nguyệt phi nương nương là có đầu óc, chiêu này đúng là cao a, Hạo Vân đế ra cũng muốn trị tội tội con trai mình, làm như vậy, hoàng thượng chỉ nghĩ là trong lòng hối hận, cho nên mới để đến Ninh Hạ đóng quân."

      Những lời này của Phượng Lan Dạ, rơi vào trong tai Nam Cung Diệp, lần nữa gợi lên nổi đau trong đáy lòng của , đúng vậy, phụ hoàng đối với từng nhi tử đều có lòng từ ái, duy chỉ có đối với , bởi vì trong suy nghĩ của phụ hoàng, mình phải là hài tử của phụ hoàng.

      Nam Cung Diệp nghĩ tới đây, liền nhắm mắt lại, thân thể tựa vào trong vách xe ngựa lời.

      Phượng Lan Dạ lập tức biết được tại sao luôn buồn bực và lạnh lùng như thế, tự đaý lòng khỏi dâng lên đau đớn, xem ra sau khi hành trình đến Định Châu kết thúc, nàng phải nghĩ biện pháp khai mở tâm tình của , bằng cả đời vẫn tồn tại bóng ma.

      Trong lúc nhất thời cũng ai lời gì, trong những ngày kế tiếp rất an ổn, ban ngày lên đường, ban đêm có đôi khi tá túc ở khách điếm , có đôi khi ở tại xe ngựa.

      Mấy ngày thời gian trôi qua, mắt thấy liền đến Bắc cảnh Định Châu, nhìn lại cái, nơi nơi đều thê lương, xa xa gần gần nhiều ngôi nhà gạch mộc thấp bé, trước cửa hay sau nhà nhiều nhất chỉ nuôi ít thú vật, chủ yếu là dê bò, những thứ dân chúng thường mặc chính là vải thô, ngoài ra họ chỉ trồng chút ít rau dại, thỉnh thoảng ăn chút thịt, lộ trình nơi này cách Định Châu còn xa lắm, vậy trong thành so sánh với nơi này chắc tốt hơn chút, chẳng qua thấy hoàn cảnh này, vẫn làm làm lòng người chua xót.

      Vào ban đêm, bọn họ tiến đến thị trấn để qua đêm, chỗ này chỉ cách Định Châu có nửa ngày lộ trình, buổi trưa ngày mai là đến Định Châu.

      Vì nơi này cách thành Định Châu rất gần, cho nên được xem là địa phương phát đạt nhất, nhưng chỗ khác cách nào so sánh được, nhưng ở nơi này chỉ có con đường để lại, nhưng đối với trấn như vậy coi như là phát đạt nhất rồi, bốn phương thông suốt rất nhiều thương nhân buôn bán cũng đều qua, cho nên có vài gian khách sạn.

      Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ chọn khách điếm tốt nhất tại đây, cũng giống như lần trước, lần này họ thuê bốn gian phòng, trong suốt hành trình bởi vì có thêm hai người Thiên Bột Thần cùng Nguyệt Hộc nên phải có thêm phòng ở, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ vẫn ở chung phòng, lúc ban đầu Phượng Lan Dạ còn kiên trì phản đối mỗi người phòng, nhưng Nam Cung Diệp để ý đến cầu cuả nàng, lúc sau nàng cũng lười phản đối.

      Buổi chiều, là náo nhiệt.

      đường lớn người đến người , có đôi có cặp, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ phái Thanh Đại cùng Lam đại hỏi thăm, chuyện gì mà náo nhiệt như thế, cuối cùng Thanh Đại qua .

      ra hôm nay là đêm lễ thất tịch, ở phía tây có con sông rất linh thiên, nghe nếu đứng ở giữa sông thả hoa đăng cầu nguyện rất linh nghiệm, cho nên phàm là nam nữ trưởng thành đều đến sông này để thả hoa đăng, cho nên mới náo nhiệt như thế.

      Phượng Lan Dạ vừa nghe liền cảm thấy hứng thú, dù sao buổi tối cũng có việc gì để làm, mới giọng phân phó Thanh Đại cùng Lam đại mua chút dụng cụ để làm hoa đăng, nàng muốn tự mình làm cái hoa đăng, cùng Nam Cung Diệp thả hoa đăng cầu nguyện.

      Dụng cụ nhanh chóng được mua xong, trong phòng Phượng Lan Dạ ở dưới ánh đèn khóe léo làm hoa đăng, Nam Cung Diệp rất hứng thú ngắm nhìn nàng, chỉ thấy bàn tay nàng rất khéo léo xinh đẹp giống như hoa sen gọt, uốn, dán, ráp, hết cái này đến cái kia, mất bao lâu thời gian liền làm thành chiếc đèn ước nguyện, đế của nó là liên hoa, bên hình dạng như ba tầng bảo tháp, được kẹp thêm thanh vòng tròn, cây đèn cùng những cây đen nơi khác làm giống nhau, dưới ánh đèn, Nam Cung Diệp nhướng đôi lông mày hẹp dài , trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng rực rỡ, tuấn mỹ vô cùng, mang theo mười phần cao hứng hỏi.

      "Đây là đèn gì? cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua ."

      Phượng Lan Dạ nhàn nhạt mở miệng: "Đây là loại đèn ta nhìn thấy được trong quyển sách cổ, nó gọi là đèn hứa nguyện, còn có thêm cái tên nữa là sinh hồn đăng, nếu như tâm linh tương thông, ngươi ở cây đèn này viết tên người mà ngươi muốn gặp, bất kể người kia đến đâu cũng trở về."

      " tốt ."

      Nam Cung Diệp nhịn được mở miệng tán thưởng, Phượng Lan Dạ ở bên cười lên, vun tay lấy bút long viết tên mình cùng tên Nam Cung Diệp lên hoa đăng, đưa tay ra kéo : "Chúng ta sông linh thả hoa đăng thôi."

      thể nghĩ đến tiểu nha đầu luôn lãnh đạm lại thích món đồ chơi này, Nam Cung Diệp thể từ chối nàng, sớm đứng dậy phụng bồi cùng nàng ra.

      Cũng có rất nhiều khách nhân trong khách sạn sông linh thả đèn rồi, khó trách hôm nay có rất nhiều người đến đây, nghe chưởng quỹ cùng điếm tiểu nhị , rất nhiều người đến đây chủ yếu là thả hoa đăng , vì vậy mà chưởng quỹ cũng nghĩ bọn họ đến đây chủ yếu là thả hoa đăng .

      con đường lớn, mấy nhóm người tụ tập, đa số là người trẻ tuổi, kêu to gọi , là có khí của ngày lễ, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ sao cả, hai người bọn họ tại giống như là cặp tình nhân, nắm tay nhau đường cái, chẳng qua là mấy người phía sau họ được tự nhiên cho lắm, trong khí như vậy, bọn họ là những người độc, nên cảm thấy rất lúng túng, bất quá cũng may là đoạn đường này dài lắm, rất nhanh liền đến sông linh.

      Sông linh rất dài, nhìn thấy đầu, bên bờ sông được trồng rất nhiếu cây liễu, đa số đèn lồng được treo cành liễu, hình ảnh được phản chiếu dưới dòng sông hình thành mảnh mông lung xinh đẹp, bên bờ rất nhiều người đến thả đèn, ba người nhóm, năm người đoàn, thỉnh thoảng thầm.

      Phượng Lan Dạ lôi kéo Nam Cung diệp đường chen chúc qua, tìm được chỗ liền ngồi chồm hổm xuống.

      Đám người Thiên Bột Thần đứng rất xa, chú ý đến đám người chung quanh, để phòng ngừa chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

      Nước ở linh sông quả rất trong, từ xa nhìn lại, xanh ngắt uốn lượn nhiều nơi, giống như dãy lụa màu lam, xinh đẹp dị thường, khó trách mọi người đối với nơi này có tín ngưỡng cao đến vậy, Phượng Lan Dạ hứng thú với những điều này, liền lấy hoa đăng ra, thả xuống sông linh, hai tay chấp lại bắt đầu cầu nguyện , sau đó mở mắt ra thấy hoa đăng trôi xuôi theo dòng nước, từ từ ra ngoài, bên cạnh có mấy đạo thanh vang lên.

      " Nhìn kìa, đây là đèn gì, xinh đẹp a."

      " Đúng, xinh đẹp."

      Bên tai chợt vang lên tiếng thở dài, Nam Cung Diệp cúi người nhích tới gần Phượng Lan Dạ, tà mị mở miệng: "Lan Nhi cầu nguyện chuyện gì vậy? cho ta nghe chút có được ."

      " được, "Phượng Lan Dạ lập tức cự tuyệt, chuẩn bị đứng dậy, nhưng Nam Cung Diệp làm sao để cho nàng rời , lôi nàng ngồi chồm hổm xuống, vẻ mặt chờ đợi đầu tựa vào vai nàng, lại tiếp tục đùa giỡn buông: "Lan Nhi, ta muốn nàng cho ta biết a."

      Phượng Lan Dạ khoanh tay trước ngực, ràng là người rất , nhưng lại bày ra bộ dạng uy nghi, trái lại người luôn luôn lãnh khốc vô tình như Nam Cung Diệp lại bày ra dáng vẻ của tiểu hài tử bị ăn quịt, hai người giờ phút này cử chỉ giống như đôi tiểu tình nhân náo loạn được tự nhiên, lúc này bên cạnh có người phát ra bọn họ, có nữ tử lên tiếng kinh hô: " Nam nhân này xinh đẹp a."

      " Đúng vậy a, xinh đẹp."

      Những lời này vừa ra khỏi miệng, liền nghe được thanh của nam tử vang lên: "Tiểu thê tử bên cạnh cũng diễm lệ a, hai người đôi siêu tuấn mỹ."

      " hừ."

      Có tiếng nữ nhân tức giận, sau đó là thanh dỗ dành vang lên, bất quá phần lớn là những tiếng than thở dứt: " đôi tuấn nam mỹ nữ."

      Nam Cung Diệp nghe bên tai những lời thất chủy bát triệt (tranh nhau mà )này, khó có lúc trách cứ họ, ngược lại còn cười đến vô hại, bởi vì cười, khiến cho cả khuôn mặt càng phát ra vẻ tà mị , kích kích những gợn sóng ánh sáng giao động trong suốt như minh châu, bên tai lại có những thanh hút khí vang lên, sau đó liền có người quay qua Phượng Lan Dạ kêu lên.

      "Muội muội, cho biết , cho biết cũng sao đâu."

      " cho biết cũng có chuyện gì, chúng ta nước sông linh rất linh nghiệm , mặc dù ngươi ra, vẫn rất linh ."

      Gương mặt Phượng Lan Dạ đen lại, là hết chỗ a, nàng đứng dậy muốn nhưng cái tên nam nhân này dù lôi kéo như thế nào cũng chịu , bên tai những nữ nhân kia tựa hồ như bị mỹ nam kế mê hoặc, càng lúc càng kêu to , bảo nàng cho biết, cuối cùng nàng đành bất đắc dĩ thở dài hơi, cúi người nhích tới gần Nam Cung Diệp, giọng thầm.

      " Nguyện vọng của ta là, chúng ta suốt đời ở chung chỗ, bất ly bất khí."

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      89.4

      Phượng Lan Dạ xong liền xoay người chạy , phía sau Nam Cung DIệp ngây ngẩn cả người, nhất thời có phản ứng, liền để cho Phượng Lan Dạ chạy , mà lòng bây giờ tràn đầy vui sướng như muốn bay lên trời, đây là lần đầu tiên Lan Nhi trực tiếp ra, nàng thích , nàng thích , Nam Cung Diệp thân hình hiên ngang đứng lên, dưới chân sinh gió, thẳng đuổi theo thân ảnh nho phía trước.

      " Lan Nhi, chờ ta chút, chờ ta chút."

      Nam Cung Diệp rất nhanh đuổi theo tiểu thân ảnh phía trước, mực lôi kéo nàng, cao hứng kéo nàng vào trong ngực, người luôn luôn trầm tĩnh, khó có lúc cười to như thế, còn cúi người dán bên tai của nàng, lặng lẽ : "Lan Nhi, chúng ta cùng sinh cùng tử, bất ly bất khí, bất kể nàng ở đâu , nhất định phải nhớ, ta luôn ở nơi này chờ nàng."

      Phượng Lan Dạ nằm ở trước ngực của , nghe lời của , Tâm tình đồng dạng dâng lên cao hứng cùng vui sướng, hai người lẳng lặng ôm nhau, phía sau cách đó xa đám người Nguyệt cẩn cùng Thiên Bột Thần nhìn màn trước mắt, trong lòng khỏi vui vẻ, nghĩ tới chuyến Định Châu này, tình cảm Vương gia cùng Vương Phi lại nồng đậm thêm, chỉ cần Tiểu Vương phi lớn lên chút là tốt rồi.

      Ôm nhau trong chốc lát, hai người buông ra, lòng dạt dào tràn đầy tình ý, cùng nhau tay nắm tay hướng về khách sạn tới, ngày mai đến Định Châu rồi, biết chuyện kế tiếp có gì chào đón bọn họ, nhưng bọn họ cùng nhau gánh lấy, có khó khăn hiểm trở gì cũng sợ.

      Đoàn người trở về khách sạn, vừa mới vào, liền thấy điếm tiểu nhị thần thần bí bí chạy tới, hướng về phía bọn họ mở miệng.

      " Khách quan, có khách nhân muốn gặp ngươi, ở trong phòng của ngươi."

      Nam Cung Diệp bởi vì trong lòng cao hứng, cũng trách cứ tiểu nhị này, chẳng qua là kỳ quái cau mài: " là ai?"

      " Là lão đầu, đầu tóc bạc trắng, mang theo thủ hạ, muốn gặp các người, ta khách nhân sông linh thả đèn rồi, liền muốn vào phòng các ngươi ngồi chờ."

      Điếm tiểu nhị lời vừa xong, phía sau có tiếng hưởng vang lên: "Lão chủ tử."

      Nam Cung Diệp vừa nghe lời của Thiên Bột Thần, liền biết là người nào tới, ngờ lại đến địa phương này để chờ mình, nghĩ đến quá khứ lạnh lẽo kia, hôm nay lại gặp nhau như vậy, cho nên cả người cũng thấy tự tại, tuy trong tự đáy lòng vẫn hy vọng được nhìn thấy , ngày đó chỉ nhớ là người tràn đầy bi thương, nhưng biết tại như thế nào a, Nam Cung Diệp suy nghĩ muốn nhập thần, bên Phượng Lan Dạ vươn tay kéo hướng lầu lên.

      " , ta muốn nhìn thấy , ngươi phải là để cho ta nhiều bảo bối chút sao?"

      Phượng Lan Dạ biết Nam Cung Diệp ra rất coi trọng Quỳ cơ lão nhân, nếu phải coi trọng, có khả năng Định Châu lần này rồi, chỉ là bây giờ biết gặp nhau phải phản ứng như thế nào thôi.

      Nam Cung Diệp vừa nghe lòi của Phượng Lan Dạ, cũng gì thêm nữa, chỉ theo phía sau Phượng Lan Dạ lên lầu, ở phía sau Thiên Bột Thần cùng đám người Thanh Đại cùng Lam đại cũng bước theo, trừ những người này, người khác cũng biết Tề vương Nam Cung Diệp là ngoại tôn của Quỳ cơ lão nhân, võ công của Nam Cung Diệp, chính là phái những đại cao thủ chỉ dạy, mới khiến cho võ công của Nam Cung Diệp xuất thần nhập hóa, hơn nữa còn tự mình tận tâm nghiên cứu ra đan hoàn có thể tăng nội lực cho Nam Cung diệp ăn vào, nên nội lực của mới có thể hùng hậu mà cường đại đến vậy, đời rất khó tìm được đối thủ.

      Đoàn người đến trước cửa ngoài, Phượng Lan Dạ chuẩn bị mở cửa, cửa liền từ bên trong mở ra, đúng lúc có người chạy đến, Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Diệp trước tiên là tránh qua bên cạnh, theo sát phía sau bọn họ là Thanh Đại liền rơi vào ma trảo, thẳng cho đến khi nghe người bắt được Thanh Đại, phát ra tiếng khóc thương tâm a.

      " Cháu ngoan, các ngươi cuối cùng cũng đến a, ta nhớ ngươi muốn chết, nếu thể nhìn thấy các ngươi a, vậy các ngươi trước cho ta ôm cái nào."

      Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ nhìn màn trước mắt , khuôn mặt đầy hắc tuyến, nào có người như vậy, ôm sai người rồi còn phát , hơn nữa thế nhân đều Quỳ cơ lão nhân thông minh tuyệt đỉnh, tại nhìn thấy, càng giống như lão đầu hồ đồ .

      Khi lão đầu hồ đồ khóc xong rồi, còn chưa có phát giác được, vừa chuẩn bị tiếp, Thanh Đại bất đắc dĩ lên tiếng: "ôm nhầm rồi."

      " a?"

      Lão nhân kia kêu lên tiếng quái dị, nhanh ngửng đầu lên, nhìn lại người bị ôm chính là Thanh Đại, khỏi trợn mắt: "Ngươi, cái nha đầu chết tiệt kia, làm sao la lên hả?"

      " phải, ta..?"

      Thanh đại chữ ta còn chưa kịp xong, lão nhân kia liền nhanh chóng dời phương hướng, biết Thanh Đại cùng Lam đại , như vậy người còn lại chính là cháu dâu rồi, khi nhận thức đúng mục tiêu, lão nhân kia nhắm ngay Phượng Lan Dạ liền nhào tới, Phượng Lan Dạ vẻ mặt khó coi, chuẩn bị tránh ra, thân hình Nam Cung Diệp chợt lóe lên, liền qua cản lại, Quỳ cơ lão nhân kia ôm Nam Cung Diệp xong rồi còn tự mình : "Cháu ngoan của ta a, ngươi đừng trách gia gia a, gia gia cũng vì muốn tốt cho ngươi a, ngươi đừng tức giận, để cho gia gia ôm ngươi, ta nhiều năm rồi có ôm người, muốn ôm ngươi muốn chết a."

      Trong lúc nhất thời mọi đều biết gì, kinh ngạc nhìn lão đầu nổi điên này, là Quỳ cơ lão nhân sao? chẳng lẽ Quỳ cơ lão nhân là lão già điên.

      Mà Phượng Lan Dạ cuối cùng cũng biết vì sao mẫu phi Nam Cung Diệp lại đơn thuần như vậy rồi, căn bản lão đầu này chính là người đơn thuần, có chút tâm cơ nào, trông cậy vào có thể dạy dỗ ra người lợi hại gì chứ, lần trước cho bọn vố như vậy, chừng là suy nghĩ muốn nát óc rồi đây.

      Quỳ cơ lão nhân còn chưa có oán xong, Nam Cung Diệp thể nhịn được nữa hừ lạnh: "Ôm nhầm rồi, buông tay."

      mặc dù ngoài miệng như thế, nhưng thân thể lại động, nếu là người bình thường, sớm đứt gân tay rồi, vậy mà còn mở miệng lên tiếng, Phượng Lan Dạ ở bên nhìn giận dỗi, vẻ mặt khả ái giống như tiểu hài tử, nàng tưởng tượng Nam Cung Diệp khi còn bé, nếu giống như lời Ngọc phi ..., nhất định hài tử đặc biệt làm cho người ta thích, chỉ là tạo hóa là trêu ngươi, cho tới bây giờ mới cảm nhận được chút cưng chìu.

      Quỳ cơ lão nhân vừa nghe tiếng của Nam Cung Diệp, ôm càng chặt hơn nữa, cơ hồ như con bạch tuột tám chân, làm sao cũng buông lỏng ra, ôm càng chặc tha, nghĩ tới những năm qua tên này thèm để ý đến mình, khóc càng lớn hơn.

      " Ngươi là tên tiểu tử chết tiệt a, Gia Gia mà cũng nhận, ta đây làm sai chuyện gì a, ngươi cũng thèm để ý đến ta, chút cũng đều để ý đến ta, ta làm sai chuyện gì chứ? Các ngươi cho ta nghe chút , ta làm sai cái gì?"

      Cả tòa lầu đều nghe được thanh gào thét của lão, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ lập tức im lặng , khuôn mặt đầy hắc tuyến, cuối cùng Nam Cung diệp đưa tay lên đẩy thân thể lão ra, chạy thẳng vào gian phòng, Phượng Lan Dạ sau đó vào, cửa phòng bá tiếng đóng lại, Thiên Bột Thần cùng đám người Thanh Đại và Lam Đại hai mặt nhìn nhau, cuối cùng im lặng mà cười, xem ra khúc mắc của lão chủ tử cùng Thiếu chủ được hóa giải rồi, quả chuyện thú vị.

      Bên trong gian phòng, Nam Cung Diệp nhìn chằm chằm Quỳ cơ lão nhân, trầm mặt dạy dỗ : "Ngươi ngươi khóc lớn tiếng như vậy làm gì? Cả tòa lầu mọi người cho là ta khi dễ ngươi?"

      Quỳ cơ lão nhân miệng vừa muốn phát ra tiếng khóc nữa, Nam Cung Diệp đúng là sợ rồi, vội vàng ngăn cản : "Còn khóc nữa, ta ném xuống nha."

      Cuối cùng cũng ngăn được tiếng khóc của lão, bất quá lão vẫn còn khụt khịt, chỉ vào Nam Cung diệp: "Nhiều ... năm như thế, ta rất nhớ ngươi, nhưng ngươi lần cũng đến thăm ta, phải khi dễ ta là cái gì, ta muốn sống nữa, ta tìm mẹ ngươi, cho mẹ ngươi biết a."

      xong cả phòng loạn chuyển, tìm đồ để chết, Phượng Lan Dạ nhìn lão đầu này, cảm thấy đặc biệt buồn cười, khóc hai nháo ba treo cổ, đúng là diễn cho đủ, căn bản chính là lão ngoan đồng, đây chính là người khôn khéo tuyệt đỉnh trong mắt thiên hạ sao, phải là mọi người bị lầm lẫn gì , nàng hoài nghi quan sát lão, nhìn từ xuống dưới, đánh giá xem có phải có chỗ nào sai lầm hay .

      Nam Cung Diệp nhìn bộ dạng gây sức ép của Quỳ cơ lão nhân, lấy tay xoa thăm dò, bất đắc dĩ mở miệng: "Ngươi muốn làm gì?"

      " Sau này nếu như ngươi còn để ý tới ta, ta gặp mẹ ngươi a."

      Người nầy vẫn quên uy hiếp Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp gật đầu, là sợ khóc nữa: "Tốt, bất quá đừng động chút là khóc, nếu ta ném ngươi."

      " ừ."

      Chuyện này cuối cùng cũng giải quyết thỏa đáng, lão đầu tử này đối phó xong Nam Cung Diệp liền quay đầu nhìn Phượng Lan Dạ, dưới đánh giá, Phượng Lan Dạ cũng đánh giá , hai người cứ như vậy mắt to mắt trừng nhau, lâu, Quỳ cơ lão nhân tựa như muốn nhảy qua, Phượng Lan Dạ giơ lên đôi tay lên trước ngực lão, ngăn cản hàng động của lão: "Ngừng, có chuyện gì từ từ thương lượng"

      Nếu như muốn ôm nàng rồi khóc phen nữa, nàng sợ, đừng có như vậy được hay .

      Người khác ác nàng sợ, nàng sợ nhất người khác khóc, nàng hoàn toàn có lực chống đỡ, huống chi còn là Lão Ngoan Đồng như vậy.

      Quỳ cơ lão nhân vừa nghe lời của nàng, khóe môi lộ ra nụ cười cực kỳ giảo hoạt, biết công phu khóc của mình là vô địch thiên hạ , ban đầu là Ngọc nhi, chỉ cần khóc là mọi chuyện liền được giải quyết, bây giờ nhìn lại vẫn là như vậy, vô địch thiên hạ a, siêu thành công luôn, Quỳ cơ lão nhân mặt mày hớn hở, nơi nào bộ dạng lúc trước khóc hai nháo ba treo cổ , liếc nhìn Phượng Lan Dạ, cười đến ngọt ngọt ngào ngào.

      " Dạ nhi ngoan ngoãn, ngươi còn trách ta hay ? Tha thứ cho ta chứ?"

      Phượng Lan Dạ nghĩ đến chuyện gây ra, liền chuẩn bị cho bộ mặt lạnh, ai biết người nầy lập tức bỉu môi, giống như nếu bị ủy khuất nữa khóc ngay lập tức, nàng còn có lời gì dám nữa đây, nên vội vàng lắc đầu: " có chuyện gì, thấy ngươi tặng ta Thanh Đại cùng Lam đại, còn tặng cho ta hai món lễ vật, ta tha thứ cho ngươi."

      " Tốt, chờ ngươi sau này vào đảo rồi, tất cả bảo bối bên trong thư phòng của gia gia toàn bộ để lại cho ngươi."

      " Tốt" Phượng Lan Dạ cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười, vậy bên trong có rất nhiều thứ tốt, cái này là nàng cảm thấy hứng thú nhất .

      Nam Cung Diệp thấy bộ dạng cao hứng của Quỳ cơ lão nhân, trong lòng khỏi nhuộm lên tia ấm áp, nếu như ban đầu nhận thức lão sớm chút, bọn họ nhất định hưởng thụ rất nhiều ngày vui vui vẻ vẻ, quản chi việc có cùng trở về Nhu Yên đảo hay , bất quá vừa nghĩ tới nếu quả là như vậy, cũng gặp được Lan Dạ, rồi lại hối hận về việc chậm rãi nhìn nhận lão, liền từ từ mở miệng.

      " Gia gia ngồi xuống, ta có việc hỏi ngươi."

      Nghe được từ miệng Nam Cung Diệp phun ra hai chữ này, Quỳ cơ lão nhân cúi đầu, con ngươi ẩm ướt, lần này là cao hứng rơi lệ thực , đợi bao nhiêu năm, chờ bao nhiêu năm, rốt cục cũng đợi đến được ngày này rồi, chết cũng nhắm mắt, Ngọc nhi, ngươi trời có linh, nên cao hứng chút.

      " ừ."

      Quỳ cơ lão nhân ngồi vào bên người Nam Cung Diệp, Phượng Lan Dạ ngồi vào bên kia, nàng biết Nam Cung Diệp có lời muốn hỏi gia gia, liền an tĩnh đợi.

      " Gia gia, gần đây có người giết cướp đoạt Định Châu, khiến cho người dân bên trong thành Định Châu lầm than, có liên quan đến các ngươi ?"

      Quỳ cơ lão nhân lập tức lắc đầu, cũng đứng lên tức giận ung hăng mở miệng: "Liên quan gì chúng ta a, cái đám thỏ chết Vi Ảm kia làm ra đó, chiêu mộ mấy tên giặc cỏ, thỉnh thoảng quấy rầy biên cảnh Định Châu, cướp đoạt bắt cóc giết người chỗ nào làm, mà người bên trong Định Châu khó lòng phòng bị, khổ thể tả, phải biết rằng người Nhu Yên đảo chúng ta đều là nhất đẳng lương dân, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?"

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 90 - HỒNG Y HỎA PHÁO

      90.1


      Trong phòng, Quỳ cơ lão nhân tới lui , vẻ mặt tức giận bất bình, cuối cùng liền hướng phía ngoài mắng lên: "Những kẻ có bản lãnh này rảnh rỗi làm những chuyện dơ bẩn, người của chúng ta rất ít khi rời khỏi Yên Hải, ai mà rảnh làm loại chuyện nhàm chán này."

      Nam Cung Diệp hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn về phía Phượng Lan Dạ, ánh mắt sâu như biển, lời, giây lát thanh trầm thấp vang lên: "Gia gia, ngươi trở về , chúng ta biết rồi."

      Quỳ cơ lão nhân nghe vậy, đưa tay kéo cửa định ra ngoài, thời điểm qua cửa thình lình quay lại nhô cái đầu của mình vào phòng : "Cháu ngoan, sáng mai chúng ta cùng ."

      xong tiếng liền chạy mất tăm, giống như sợ có người ở phía sau đuổi theo , ngoài cửa thanh Thiên Bột Thần vang lên: "Lão chủ tử."

      " ừ, " giọng đầy uy nghiêm, sau đó là cảnh cáo "Gần đây có ngoan ngoãn nghe lời Thiếu chủ hay , nếu như để cho ta biết ngươi chọc cho sinh khí , coi chừng ta lột da của ngươi ra."

      " Dạ, thuộc hạ tuân lệnh"

      Sau đó nghe tiếng bước chân rời , rất nhanh còn động tĩnh, trong phòng Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Phượng Lan Dạ khiêu mi hỏi tới: "Ngươi xác định người này là Quỳ cơ lão nhân, người thông minh đệ nhất thiên hạ."

      Trong mắt nàng nồng đậm nghi ngờ, nàng thể nào tin nổi Phong lão đầu Tử kia thông minh như vậy.

      Nhưng mà Nam Cung Diệp gật đầu, mặc dù bọn họ chỉ gặp mặt qua lần, nhưng có thể khẳng định trăm phần trăm, chính là người thông minh tuyệt đỉnh trong truyền thuyết Quỳ cơ lão nhân, chẳng qua?

      "Mặc dù là thiên tài, nhưng chỉ cực hạn trong phạm vi nghiên cứu thiết kế các loại cơ quan, luyện chế các loại đan dược, còn có thích sáng chế các bí quyết võ công thần bí, những cái khác cũng tinh thông lắm, năng lực tự lo cho bản than bằng thường nhân."

      " ra thiên tài là như vậy. khó trách, khó trách? "

      Phượng Lan Dạ gật đầu, coi như là hiểu người này rồi.

      Đêm khuya, hai người thu thập ít rồi nghỉ ngơi, trừ những người làm nhiệm vụ, những người khác tất cả cũng đều nghỉ.

      Quỳ cơ lão nhân cũng ở tại khách sạn này, sáng ngày thứ hai, mọi người cùng nhau lên đường, nhóm người rầm rộ chạy thẳng tới Định Châu thành.

      đường cái tiếng vó ngựa vang lên, bụi đất tung bay mù mịt.

      Mắt thấy gần tiến vào Định Châu thành rồi, nên Quỳ cơ lão nhân liền cùng bọn họ chia ra hai đường mà , Trước khi chia tay, Quỳ Cơ Lão Nhân còn nhào về phía Phượng Lan Dạ chuẩn bị ôm, Phượng Lan Dạ giận dữ, giơ chân lên chuẩn bị đá cái, để cho bài học, ai biết được lại trực tiếp đem Quỳ cơ lão nhân đá cái ngả xấp mặt đất, đồng thời nàng phát thêm chuyện khác.

      Thiên hạ nổi tiếng Quỳ cơ lão nhân, dưới tay thủ hạ cao thủ vô số, nhưng công phu võ công của mình nhưng cứt chó bằng, hơn nữa công phu như mèo quào, chống đỡ được ngón tay của cao thủ, vì thế bản thân rất tự biết nên rời khỏi Yên Hải, hai lần rời khỏi Yên Hải cũng là vì Nam Cung Diệp, lần đầu tiên là muốn mang tên kia trở về Yên Hải, lần này ra thăm.

      Phượng Lan Dạ bởi vì đuối lý, cuối cùng bản thân phải tự động đở lão nhân gia dậy, sau đó ôm cái, người nầy lập tức giống như đứa trẻ được kẹo, toàn bộ thống khổ bị đá bay mất còn mảnh, cuối cùng quên dặn dò Phượng Lan Dạ: "Ngươi nhất định phải nhớ trở về Yên Hải thăm lão đầu tử ta, ta rất nhớ các ngươi, sau này ta thể rời khỏi Yên Hải để thăm các ngươi được nữa."

      mặc dù tinh thông các loại kỳ môn Huyền thuật, bất quá cả đời lớn lên ở Nhu Yên đảo, với thế giới bên ngoài trong lòng vẫn có chút cảm giác sợ hãi, nên hai lần ra ngoài này đều hạ rất lớn quyết tâm, sau này chỉ sợ rằng còn cơ hội nữa.

      " ừ, chúng ta nhất định trở về thăm ngươi."

      Phượng Lan Dạ bảo đảm, Quỳ cơ lão nhân cùng bọn họ lời từ biệt trong nước mắt, sau đó quay người lại cùng cháu ngoan Nam Cung Diệp ôm hồi, rồi mới chịu giục ngựa rời .

      Đợi đến còn nhìn thấy thân ảnh của bọn họ nữa, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ mới lên xe ngựa, Phượng Lan Dạ nhìn Nam Cung Diệp thở dài.

      " nghĩ tới gia gia lại biết võ công, là chuyện kỳ lạ nhất trong thiên hạ, xem ra là con người đều có nhược điểm, trong mắt thế nhân Quỳ cơ lão nhân thông minh tuyệt đỉnh nhưng ra căn bản chỉ là cái lão ngoan đồng."

      Nam Cung Diệp mặc dù chuyện, nhưng cũng gật đầu đồng ý, cuối cùng hỏi người phía bên ngoài: "Thiên Bột Thần, cách Định Châu có còn xa lắm ?"

      " Bẩm Thiếu chủ, còn khoảng chừng canh giờ nữa đến Định Châu thành."

      "tốt, "Nam Cung Diệp ra lệnh tiếng, mọi người chạy thẳng tới Định Châu.

      Định Châu, tường cao loan lổ những vết nứt vỡ như bị đả thương, ngay chính giữa cửa thành cao lớn, hai chữ to cứng cáp có lực: Định Châu.

      Giữa trưa ánh nắng bao phủ thành Định Châu như màn nước, trước cửa thành người đến người rất là náo nhiệt, cũng có bởi vì có quân giặc hay sơn tặc giết người cướp bóc mà thưa thớt, lúc này ở trước cửa thành xa, có đội tinh binh đứng ở đó, kế bên có chiếc xe ngựa đơn sơ dừng chân, đợi đến đám người Nam Cung Diệp gần tới, phía trước liền có bính lính tung mình xuống ngựa, nhấc màn xe kia lên.

      Chỉ thấy người trong xe ra, đứng ở dưới ánh mặt trời, phong thần Như Ngọc, thân cẩm bào, thắt lưng ngọc, giầy thêu chỉ bạc, cả người giống như phát sáng tầng phật quang, ôn nhuận như ngọc.

      Ngũ quan ràng, tuấn mỹ xuất sắc, đôi mắt hoa đào dài , lông mi dày đầy kiêu ngạo tuyệt đẹp, phía dưới là cái mũi cao thẳng, đôi môi lạnh mỏng, khóe môi lười nhác nhếch lên, nở ra nụ cười vô tận quang hoa, mấy người sau lưng toàn bộ xuống ngựa, đứng ở phía sau, mặc dù khuôn mặt tươi cười, nhưng cũng có cổ uy nghi tự nhiên.

      Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ ngồi chuyện ở trong xe ngựa, chợt nghe thanh bên ngoài xe ngựa, Nguyệt cẩn chỉ huy người dừng lại, sau đó cung kính tới cạnh xe bẩm báo: "Vương gia, Ngũ hoàng tử Thụy vương dẫn theo người nghênh đón ở cửa thành."

      Thụy Vương mặc dù rời kinh thành nhiều năm, nhưng người này nhìn bề ngoài xuất chúng, để lại ấn tượng cho rất sâu vừa nhìn liền có thể nhận ra được, cho nên mới kêu người dừng lại, bẩm báo Vương gia.

      Nam Cung Diệp lông mày cau lên, vén rèm nhìn qua, quả nhiên phía trước cách đó xa nhìn thấy chiếc xe ngựa và Ngũ hoàng huynh Thụy Vương đứng cạnh đó, Nam Cung Diệp chuẩn bị xuống xe, Phượng Lan Dạ cũng theo sát phía sau .

      Hai đoàn người nhìn nhau nhúc nhích, thiên ngôn vạn ngữ đều chứa ở trong mắt, cuối cùng lại hóa thành tiếng kêu gọi.

      " Ngũ hoàng huynh."

      " Thất hoàng đệ."

      Hai người đồng thời sải bước về phía trước mấy bước, sau đó hai người đều vươn tay ra nắm chặc nhau, tiếp theo hai tay lại tách ra cùng ôm lẫn nhau, Thụy Vương Nam Cung Duệ ôn nhuận mở miệng: "Ngươi đến rồi."

      Nhắc tới trong Thiên Vận hoàng triều, người nào có thể đối xử tốt với Nam Cung Diệp, phải kể tới Ngũ hoàng huynh Thụy Vương, mặc dù từ thích tiếp xúc hay thân cận với bất kỳ người nào, nhưng Ngũ hoàng huynh rất chiếu cố , thậm chí vài lần còn giúp đỡ , chẳng qua khi đó tựa như con nhím xù gai, bất kể ai cũng muốn thân cận.

      Thụy Vương Nam Cung Duệ buông Nam Cung Diệp ra, quan sát đánh giá cẩn thận , trong trí nhớ của mình Thất hoàng đệ là thiếu niên tuyệt sắc lạnh lùng như băng, nhưng bây giờ trưởng thành rồi so sánh với trước đây hòa hợp hơn nhiều, hai đầu lông mày lên vẻ ôn nhuận, xem ra đúng là trưởng thành rất nhiều, thử hỏi trong hoàng cung đó nếu còn người để cho lo lắng quan tâm, người đó chính là Nam Cung Diệp, bây giờ nhìn thấy Nam Cung Diệp như thế này, tâm lý còn băn khoăn lo lắng vì phải chịu trách nhiệm với nữa.

      " Thất hoàng đệ trưởng thành rồi."

      Nam Cung Duệ cảm khái, là thích khoản thời gian lúc họ còn , khi đó các huynh đệ sống chung với nhau rất trong sáng và đơn thuần nhiều lắm, nhưng bây giờ sao? Trong mắt Nam Cung Duệ xuất tầng sương mờ nồng đậm thê lương, nhưng cũng thêm cái gì nữa, mà quay đầu nhìn về phía sau của Nam Cung Diệp là Phượng Lan Dạ, lông mày nâng lên cười khẽ.

      " Đây là Thất đệ muội sao."

      Đối với nhân vật này, nghe qua, mặc dù ở bên trong Bắc cảnh cách xa hoàng thành, nhưng Thất hoàng muội này vô cùng nổi tiếng, tin tức thông qua ít thương nhân từ xa truyền tới bên này, đây là nhân vật truyền kỳ, hôm nay vừa thấy được quả đúng là có chút ngoài ý muốn.

      Giờ phút này, nhìn nàng tới tựa như người thiếu nữ động lòng người, giống như người trong truyền thuyết kia, tàn nhẫn từ bất cứ thủ đoạn nào.

      Thụy Vương Nam Cung Duệ đánh giá Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ cũng đánh giá lại Thụy Vương, chỉ thấy Thụy Vương này đẹp như bạch ngọc hơn nữa đôi mắt trong như Bích Hồ, cả người cũng lộ ra thanh khiết, hơn nữa nàng nghe đến tích của , trực giác cho nàng biết người này phải là người có ý rắp tâm hại người, phải là người chánh trực mới đúng.

      Nhưng mà tại vội kết luận còn quá sớm, Phượng Lan Dạ tới thi lễ: "Tham kiến Ngũ hoàng huynh."

      " Đứng lên , , chúng ta vào thành thôi."

      " dạ, Ngũ hoàng huynh."

      Lần này Nam Cung Duệ lôi kéo tay Nam Cung Diệp trực tiếp lên xe ngựa của , Phượng Lan Dạ xoay người lên xe ngựa lúc trước của bọn họ, cả đám vào bên trong thành Định Châu.

      Bắc cảnh mặc dù rất khó khăn kham khổ, nhưng Định Châu thành thế lại rất náo nhiệt, hai bên đường phố có cửa hàng cao lớn, chỉ có ít cửa hàng , phần lớn cũng chỉ tầng, mà nhiều nhất là số người bán hàng rong, tiểu thương, ở bên đường tùy tiện có thể thấy được số tiểu thương chỉ cần trải chiếc chiếu đặt hàng hóa lên, liền có thể bắt đầu mua bán.

      Định Châu mặc dù kham khổ, nhưng bởi vì xung quanh có mấy quốc gia , nên tất cả mọi người đều có thể ở tại chỗ này làm các giao dịch mua bán, ví như dùng da dê da hổ da hươu để đổi lại số ít lương thực, hoặc là đổi lại chút ngọc khí, dù sao phần lớn đều trực tiếp dùng hàng hóa để trao đổi đồ dùng, có ngân lượng gì ở trong đó cả.

      Tiếng người ầm ỹ, thanh người mua người bán qua lại ngớt, gian rất hiếm thấy, nhưng cũng rất sống động, đồng thời cũng có bởi vì bất hòa trao đổi được hàng mà đánh nhau, có thể thấy được Thụy Vương đem nơi này thống trị được rất tốt, lẽ ra loại địa phương này rất khó quản lý được như thế, nếu ở chỗ này nghỉ ngơi cũng tệ lắm.

      Đoàn người trực tiếp tiến vào phủ đệ Thụy Vương, chỗ ở của Thụy Vương, cũng là chỗ ở trước kia của Tri Phủ Định Châu, bởi vì Thụy Vương tới, nên Tri Phủ Định Châu liền để lại cho Thụy Vương còn mình dọn ra ngoài chuyển đến ở tại quan nha, chỉ là phủ đệ này đúng là đơn giản đến choáng váng.

      Trừ tấm biển ở cửa phủ có ba chữ lớn, Thụy Vương Phủ, .

      có đồ vật trang trí xa hoa gì cả, cả đám vào, thấy trong vương phủ Thụy Vương có lấy nữ nhân, ngay cả tỳ nữ cũng rất ít, tất cả đều là ít phụ nữ lớn tuổi, Vương phủ cũng chỉ có ít thị vệ, nhân số cũng nhiều lắm, đại khái chỉ có hai ba mươi người.

      Thụy Vương Phủ chiếm diện tích cũng lớn, ngay cả phủ đệ của gia đình người bình thường trong kinh thành cũng bằng, nhiều nhất cũng chỉ là có khoảng sân rộng hơn chút, mà bên trong sân này trừ số chậu cảnh đặt ở các nơi, ngoài hành lang bày trí hai khối núi đá linh lung, còn vật bày trí nào nữa, nhìn lại cái, thấy đoạn hành lang gấp khúc khiểu, gần sát bên cũng có vài phòng ốc.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      90.2

      Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đường tới ngầm đánh giá, cuối cùng uyển chuyển mở miệng.

      " Ngũ hoàng huynh, những năm gần đây là khổ cho ngươi."

      Thụy Vương Nam Cung Duệ lôi kéo tay Nam Cung Diệp : " có gì gọi là khổ hay khổ, lúc ban đầu có lẽ có chút có thích ứng, nhưng tại ta cảm thấy rất vui vẻ."

      Mặc dù nghèo khổ như thế, nhưng ở tại chỗ này thu hoạch được rất nhiều điều vui vẻ, ở trong mắt của người Bắc cảnh, giống như vị Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

      ra hoàn toàn có thể hướng phụ hoàng xin bạc trợ cấp, đem Bắc cảnh phát triển giàu có hơn, nhưng thứ nhất nơi này trong thời gian ngắn có biện pháp sửa trị, phải chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được vấn đề, thứ hai muốn dựa vào năng lực của chính mình cải thiện đời sống của dân chúng, mà tại ít thu hoạch, tin tưởng còn bao lâu, bọn họ thoát khỏi cảnh nghèo khó này.

      Thụy Vương đem Nam Cung Diệp an bài tại trong phủ đệ chính mình, từ trong phủ chọn lựa hai người trẻ tuổi nhất để hầu hạ vợ chồng bọn họ, nhưng sau đó lại bị Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ cự tuyệt, bọn họ cũng đem theo người tới đây, cho nên cần người khác hầu hạ.

      Bên trong gian phòng, Phượng Lan Dạ ngồi mình, Thanh Đại bước đến dâng trà, rồi đứng ở phía sau, im lặng dám quấy rầy mạch suy nghĩ sâu xa của nàng.

      Nam Cung Duệ mang theo Nam Cung Diệp quan nha rồi, nàng nữ nhân cũng lười theo đến đó, cho nên liền ở trong phòng nghỉ ngơi, nhưng chỗ này rất an tĩnh, làm nàng khỏi suy nghĩ phân tích con người của Thụy Vương, Thụy Vương Nam Cung Duệ nhìn bề ngoài tuyệt đối là người khiêm tốn, nhưng thực tế có trước sau như ? Những năm gần đây ở Định Châu trải qua cuộc sống nghèo khó như thế, câu oán hận nào sao?

      Nếu như đây là , như vậy nàng có gì để , Thụy Vương này quả chính nhân quân tử, đáng để người ta kính trọng, nếu như trong ngoài giống nhau, như vậy kỹ thuật diễn của quả đạt đến trình độ thượng thừa rồi, chẳng những chiếm được kính của người dân Định Châu, còn làm cho người ta tìm được tia sơ hở nào.

      Buổi tối, Thụy Vương Nam Cung Duệ vì hai vợ chồng Nam Cung Diệp chuẩn bị bữa tiệc đón gió tẩy trần, theo sau còn có các quan viên Định Châu, mọi người ngồi đầy bàn tiệc, mặt mọi người đều nở nụ cười, bởi vì hiểu biết tính tình Tề vương, cho nên ai cũng dám mở miệng nhiều, sợ họa từ ở trong miệng mà ra, mọi việc cẩn thận chút cho thỏa đáng.

      Vì vậy chỉ có chỗ ngồi của Thụy Vương là nhiều nhất, tối nay Thụy Vương Nam Cung Duệ tựa hồ cao hứng, ngừng kêu gọi Nam Cung Diệp.

      " Thất hoàng đệ, ăn nhiều chút, hoàng huynh gặp lại ngươi cao hứng, tất cả mọi người đến đây mời Thất hoàng đệ uống chút rượu."

      Tiếng vừa rơi xuống, các quan viên địa phương lập tức đứng lên, cùng nhau mời rượu Nam Cung Diệp, ngũ quan tuyệt đẹp của Nam Cung Diệp bao phủ ánh sáng như nước, hoàn toàn vì nể mặt mũi của Ngũ hoàng huynh, cho nên muốn làm khó những quan viên kia, liền bưng lên chén rượu uống hơi.

      Nam Cung Duệ thấy Nam Cung Diệp uống cạn, sau đó nhướng mi nhìn Phượng Lan Dạ cười mở miệng: "Thất đệ muội, Ngũ hoàng huynh cùng ngươi uống chén, tối nay ta rất cao hứng"

      Phượng Lan Dạ cau mài, nàng thể uống rượu , bất quá trước mặt Ngũ hoàng huynh này, có chết cũng thể làm cho phật ý rồi, vì vậy cầm chén rượu lên uống hớp .

      Thụy Vương thấy vậy càng phát ra vui vẻ, chào hỏi xong, tất cả mọi người bắt đầu ăn uống như đều câu nệ.

      " Mọi người cần khách sáo, Thất hoàng đệ cũng phải là người khó chịu."

      Bởi vì Thụy Vương mở miệng, khí yến tiệc cuối cùng hăng say lên, các quan viên vừa uống vừa thảo luận chuyện tình của Định Châu thành.

      " Triều đình điều động binh mã tới đây, Vương gia nghĩ khi nào chúng ta đánh bắt những tặc nhân kia?"

      Nam Cung Duệ nhíu lông mày, cặp mắt hoa đào dài híp lại bắn ra ánh sáng khiếp người "Những tên ghê tởm này, ta nhất định bỏ qua bọn họ, tại chỉ cần chờ Tây Môn Vân vừa đến, chúng ta liền thương nghị để có đối sách như thế nào bắt được những người này."

      " Tốt, tin tưởng hai ngày nữa Tây Môn tướng quân đến đây" Có người đồng ý gật đầu, trong đó có gã quan viên dường như nhớ tới cái gì, nhìn về Nam Cung Diệp cười mở miệng: "Nghe Tây Môn Vân tướng quân cùng với Tề vương, vì sao Tề vương điện hạ đến, mà Tây Môn Đại tướng quân lại chưa đến, hay là bị mỹ nhân cảm trở bước chân rồi."

      Lời vừa xong, bên trong phòng khách tràn đầy tiếng cười, Thụy Vương Nam Cung Duệ cười xong tiếp lời: " ra Bổn vương cũng nhận được tin tức, Tây Môn tướng quân vì bị thổ phỉ chặn lại rồi, phải bảo vệ lương thảo, cho nên có chút chậm trễ, các ngươi cũng đừng hiểu lầm."

      " ra là như vậy" Mọi người hiểu , trong lúc nhất thời mọi người lại đùa trở lại .

      Phượng Lan Dạ vừa ăn các món ăn, vừa chăm chú nhìn vào những người trong bữa tiệc này, đừng xem những người Định Châu này cười vui vẻ, đối với Thụy Vương đều là gì nghe nấy, có thể thấy được Thụy Vương ở Định Châu rất được lòng người, nếu như giở trò mưu quyền thế để có được lòng người, vậy quả là người cao minh rồi, có thể còn có loại nữa là toàn tâm toàn ý vì người dân Định Châu này, cho nên mới nhận được kính của mọi người.

      bữa cơm ăn xong, Thụy Vương hơi ngà ngà say, liền có thủ hạ tới đây đỡ xuống nghỉ ngơi.

      Sau đó các quan viên rối rít cáo từ rời , Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ cũng dẫn thủ hạ trở về gian phòng của mình.

      Dưới ánh đèn lờ mờ, đồ vật trong phòng mặc dù đơn giản, nhưng ra cũng phải là quá kém, ba bình phong giường gỗ rộng rãi, ôm lấy màn lụa mỏng, bên gian phòng bày biện cái bàn, văn phòng tứ bảo cái gì cần có đều có, cửa sổ kia treo rèm cửa lụa hoa, bồng bềnh phiêu dật hết sức ôn nhu.

      Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ ngồi đối diện ở dưới ánh đèn, tay nâng chén trà thơm thổi , cẩn thận phân tích tình huống trước mắt.

      " Thụy Vương tựa hồ cũng có ý tấn công Nhu Yên đảo?"

      Phượng Lan Dạ mở miệng đầu tiên, bọn họ cùng chung đụng, mới phát cũng có nhắc tới chuyện Nhu Yên đảo.

      Nam Cung Diệp bình tĩnh, ánh mắt thâm sâu, có lẽ Ngũ hoàng huynh có ý định tấn công Nhu Yên Đảo, như vậy có thể là ý của phụ hoàng, chỉ có Tây Môn Vân mới biết được bọn họ có tấn công Nhu Yên đảo hay ?

      " ừ, Ngũ hoàng huynh làm người luôn luôn lương thiện, thương tổn những người vô tội mà tấn công Nhu Yên đảo."

      " Hắnthật lương thiện, hay là ngụy trang, chúng ta cũng phải cẩn thận chút?"

      Phượng Lan Dạ tiếng vừa dứt, liền nghe được tiếng động ở phía ngoài, sau đó có tiếng bước chân vang lên, Nam Cung Diệp ánh mắt tối sầm lại, hướng ra phía ngoài mở miệng: "Chuyện gì xảy ra?"

      Nguyệt cẩn mở cửa tới: "Bẩm Vương gia, mới vừa rồi có người ở phía sau vách núi đá giả, muốn nghe trộm cuộc chuyện của Vương gia cùng Vương Phi?"

      Phượng Lan Dạ cau mài, nhìn về Nam Cung Diệp, thể ý rất ràng, ngươi phải con người Thụy Vương rất thiện lương sao? Nhưng sao lại phái người nghe lén chúng ta chuyện.

      Nam Cung Diệp nghi ngờ mở miệng: "Chẳng lẽ Ngũ hoàng huynh còn là Ngũ hoàng huynh trước đây rồi?"

      xong tâm tình bổng vô cùng trầm trọng, biết suy nghĩ chuyện này như thế nào, nhưng mà Phượng Lan Dạ nghĩ đến chuyện khác: " ra chúng ta hoàn toàn cần thiết sợ bọn họ, phải Yên Hải có vào mà có ra sao? Cho nên cần lo lắng gì cả."

      Nam Cung Diệp con ngươi lên kinh đào hải lãng (sóng to gió lớn), trong trời u ám, lời đầy thị huyết vang lên.

      " Đúng là có gì lo lắng , nhưng trong tay bọn họ có món đồ vật? có đối thủ, thứ gì cũng có thể hủy diệt, ngày đó Vân Phượng quốc bị diệt, cũng bởi vì hữu của nó, nên mới phải bị huỷ diệt, nếu có món đồ này, căn bản ai có thể công phá được Vân Phượng?"

      Phượng Lan Dạ nghe lời của Nam Cung Diệp, khỏi mở to hai mắt, đây là vật gì, lợi hại như thế.

      " Đây là vật gì?"

      " Hồng Y hỏa pháo."

      " Hỏa pháo?"

      Phượng Lan Dạ lặp lại lần, có chút khó có thể tin, năm này là đời nào a, làm sao mà xuất Hồng Y hỏa pháo được, bằng vào đầu óc tại của người bây giờ, ở đâu có thể tạo nên hỏa pháo như thế, mà Hồng Y hỏa pháo phải trải qua bao nhiêu năm nữa mới phát minh ra được, nàng thậm chí nghĩ tới trong tay Hạo Vân đế có quả Hồng Y hỏa pháo?

      "Nó từ nơi nào làm ra?"

      " Ta ràng lắm, chờ đến lúc ta biết, Hồng Y hỏa pháo này xuất ra."

      "nGƯƠI nhìn thấy rồi sao?" Phượng Lan Dạ quan tâm hỏi thăm, Nam Cung Diệp lập tức gật đầu: "Lần trước thời điểm tấn công Vân Phượng, ta phải là theo quân đội cùng nhau đến đó sao, khi đó ta thấy, uy lực đặc biệt lớn, cho nên lần này phụ hoàng muốn tấn công Nhu Yên đảo ta mới khẩn trương, nếu như Ngũ hoàng huynh lợi dụng hiểu biết của về Yên Hải, hơn nữa còn có Hồng Y hỏa pháo, chỉ sợ Nhu Yên đảo bị diệt trừ, cho nên ta dám khinh thường."

      "Hồng Y hỏa pháo kia, ngươi vẽ bức tranh cho ta, ta muốn xem hình dáng nó ra sao?"

      Phượng Lan Dạ có chút kích động, cảm xúc phập phồng , chẳng lẽ cái thời này, ngoài trừ mình ra, còn có những người khác cũng là từ đại xuyên qua mà đến sao, cho nên mới có Hồng Y hỏa pháo, mà bên cạnh Nam Cung Diệp nghe lời lời của nàng, sớm cầm lấy bút vẽ lên, rất nhanh bản vẽ hoàn thành, Hồng Y hoả pháo liền xuất .

      cổ xe Hồng Y hỏa pháo xuất , cái bệ là chiếc xe đểy, phía là hỏa pháo, từ cấu tạo mà rất đơn giản, bất quá uy lực chỉ sợ thể khinh thường, nhưng mà vào đời sao lại có người có thể tạo ra vật như vậy, làm cho người ta khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ có người đại xuyên qua giống như nàng, nếu vậy mới có thể giải thích được, món đồ này căn bản là đạn pháo ở đại.

      " Ai chế tạo ra vậy?"

      Phượng Lan Dạ đem tầm mắt liếc về phía Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp ngước mắt, thấy nàng luôn luôn bình tĩnh mà tại khuôn mặt kiều diễm lại lên vẻ kích động hiếm thấy, khỏi kinh ngạc, sau đó nghĩ đến vấn đề của nàng, liền lắc đầu: " biết, thời điểm ta biết có nó, chính là lúc trước khi Vân Phượng quốc."

      " À?"

      Phượng Lan Dạ gì, nhưng ngay sau đó ngồi xuống, lại đem bản vẽ cầm qua, nhìn lại lần nữa mới biết được tầm quan trọng chuyện này, nếu như thời đại này có vật này như vậy..., như vậy khó trách Vân Phượng lại bị diệt, uy lực của nó đủ để phá hủy quốc gia , Nam Cung Diệp kiến thức uy lực của nó, tất nhiên phải lo sợ Nhu Yên đảo bị tiêu diệt theo.

      " Hỏa pháo này bây giờ ở chỗ nào?"

      Phượng Lan Dạ thu hồi bản vẽ trong tay, nhìn về Nam Cung Diệp, bây giờ bọn họ muốn xác định hỏa pháo này có ở bên trong thành Định Châu hay , nếu như có hỏa pháo, Tây Môn Vân muốn tấn công Nhu Yên đảo là chuyện tuyệt đối thể, trừ phi hỏa pháo ở bên trong thành Định Châu.

      " Chúng ta trước phái người điều tra chút tin tức, xem Hồng Y hỏa pháo có ở Định Châu hay ?"

      " Tốt."

      Nam Cung Diệp ánh mắt tối sầm lại, ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía, thầm gật đầu đồng ý với Phượng Lan Dạ..., dưới mắt cấp bách nhất chính là tra Hồng Y hỏa pháo có ở bên trong thành Định Châu hay , chỉ cần có hỏa pháo, bọn họ cũng có gì để lo lắng.

      Hai người thương nghị xong, liền cùng nhau rửa mặt nghỉ ngơi.

      đêm ngủ được rất ngon, ngày thứ hai dậy sớm , Nam Cung Duệ có ở trong vương phủ, xuất phủ kiểm tra tình huống trong thành Định Châu rồi, để ngăn ngừa thổ phỉ ban đêm gây án, bất quá đêm này trong thành Định Châu cũng có bất kỳ vụ án nào.

      Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ , nghe được Nam Cung Duệ có ở vương phủ, chuyện này quả hợp với tâm ý của bọn họ, nên lập tức phái Thiên Bột Thần cùng Nguyệt Hộc thầm tìm hiểu tin tức, mặt khác cũng lệnh cho hai người bọn họ nên thân, Đại tướng quân Tây Môn Vân rất nhanh tiến đến thành Định Châu, nếu như nhìn thấy bọn họ xuất , nhất định đem lòng sinh nghi, cho nên mọi việc cần cẩn thận là hơn.

      Thiên Bột Thần cùng Nguyệt Hộc lĩnh mệnh lắc mình rời , còn lại hai người an tâm dùng bữa sáng đợi ở trong vương phủ, sau khi ăn sáng xong Nam Cung Diệp dẫn nàng dạo thành Định Châu, lần này bọn họ tới Định Châu, cũng có công vụ trong người, có thể tận tình thưởng thức phong cảnh cùng du sơn ngoạn thủy.

      Định Châu thành, tuy đất đai nhân khẩu nhiều lắm, nhiều nhất cũng là những tiểu thương từ bên ngoài tới, đem các đồ vật hàng hoá đến để trao đổi, phần lớn là dùng lương thực đổi lại da trâu da dê, hoặc là châu báu ngọc khí, lương thực ở đây là trân quý nhất, những mặt hàng khác thiếu, chẳng qua phải muốn chuyển lương thực vào thành Định Châu là có thể chuyển, nếu có chút tài năng hay bản lãnh căn bản chuyển được, cho nên lương thực quý như bạc, lời này chút cũng sai.

      Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ dạo hồi lâu, Bỗng nhiên đường hẹn mà gặp Nam Cung Duệ, hai đoàn người hợp lại với nhau vào tửu lâu ăn cơm, Định Châu phát triển nhất có thể đến chính là các tửu đếm tửu lâu cùng khách sạn, bởi vì có nhiều người dừng chân, cho nên ở đây mở nhiều nhất là những khách sạn tửu lâu.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      90.3

      Dọc theo đường , mọi người nhìn thấy Thụy Vương Nam Cung Duệ rất được dân chúng địa phương thích, thỉnh thoảng có người chào hỏi, hình như tất cả mọi người đều biết , mọi người nhìn đều cười đến rực rỡ.

      nhóm mấy người bước vào tửu lâu, chưởng quỹ vừa nhìn Thụy Vương giá lâm, lập tức phân phó tiểu nhị đem người dẫn tới nhã gian lầu hai.

      Nhã gian mở ra sẵn cánh cửa sổ, Phượng Lan Dạ chọn chỗ gần cửa sổ mà ngồi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy toàn cảnh đường, vị trí này quan sát hết sức là tốt, Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp bắt đầu ngồi xuống.

      " Thất hoàng đệ ở đây có quen chưa?"

      Thụy Vương ôn nhuận mở miệng, tiếng trầm thấp, giở tay nhấc chân lại càng giống như làn nắng ấm, làm những người xung quanh tự chủ được mà cảm thấy ấm áp của , giống như gió mùa xuân tháng ba ấm áp.

      Nam Cung Diệp gật đầu rồi trả lời: "Ừ, có chút quen rồi."

      Tuy nơi này hơi kham khổ, nhưng Thụy Vương Phủ vẫn có thể ở được, bọn họ cũng có cái gì gọi là tốt.

      Phượng Lan Dạ ở bên đánh giá xong phong cảnh phía ngoài, liền quay đầu lại nhìn sang, đón nhận tầm mắt của Thụy Vương, nở nụ cười như ngọc, sau đó liền nhớ tới chuyện, nàng lấy ra bản vẽ lúc trước Nam Cung Diệp vẽ, gọn gàng dứt khoát hỏi Thụy Vương: "Ngũ hoàng huynh có thấy qua vật này chưa?"

      Nam Cung Duệ bình tĩnh nhìn về bức tranh giấy trong tay Phượng Lan Dạ, chung trà bưng trong tay, tiếng động liền rơi mặt đất, sau đó liền cầm bản vẽ giấy trắng ôm đồm qua xem, rồi chỉ vào bản vẽ kêu lên: "Đây là bức tranh mà ngày đó mẫu phi ta vẽ, tại sao lại ở tay của các ngươi?"

      xong ngẩng đầu lên nhìn về phía Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp hai tròng mắt khẽ chuyển, hào quang bắn ra bốn phía, nghĩ tới hỏa pháo này quả nhiên là vị Hoàng quý phi qua đời kia vẽ, chẳng lẽ Hồng Y hỏa pháo cũng là do nàng chế tạo, cho nên trong tay phụ hoàng mới chỉ có cái, bởi vì Hoàng quý phi chết, người nào có thể chế tạo ra cái thứ hai nữa.

      "Ngươi đây là do Hoàng quý phi vẽ."

      Phượng Lan Dạ có chút khó tin, nàng chỉ vào đồ bản vẽ, cảm xúc phập phồng, chẳng lẽ vị kia Hoàng quý phi cũng giống như nàng là từ ngàn năm sau xuyên đến, cho nên nàng ta mới vẽ được bức bản vẽ này, còn tạo thành được Hồng Y hỏa pháo, nhưng nàng ta có biết Hồng Y hỏa pháo này có thể hại bao nhiêu người , đồ vật này thuộc về niên đại khác, nó hề thuộc về những người ở đây, nơi nào có được nó chiếm được lợi ích quân rất lớn.

      Nam Cung Duệ cũng hiểu trong thâm tâm Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ suy nghĩ cái gì, chỉ nhìn chằm chằm bức tranh hỏa pháo, lần rồi lại lần, ánh mắt lâm vào mê mang.

      " Khi còn bé, mẫu phi rất vui vẻ vẽ các loại bản vẽ, trong đó có bản vẽ như vậy, bởi vì khi nàng vẻ loại bản vẽ này, mặt cười đến rất vui vẻ, cho nên ta mới có thể ấn tượng sâu sắc như vậy."

      Nam Cung Diệp hề nữa gì, ra là đây là Hoàng quý phi làm được, nàng có tài, khó trách phụ hoàng thương tiếc nàng như thế, nhưng tại sao lại muốn thương tổn những người khác.

      Phượng Lan Dạ cảm xúc phập phồng ngừng, cuối cùng nhìn về Thụy Vương Nam Cung Duệ lên tiếng: "Có thể chuyện về mẫu phi ngươi ? Ta nghe hoàng thượng rất nàng."

      Nam Cung Duệ vừa nghe lời Phượng Lan Dạ .., chầm chập ngồi xuống, cười khổ dứt.

      " Có lẽ là vậy, phụ hoàng quả rất nàng, nhưng mẫu phi ta thích ở trong cung, nàng hướng tới cuộc sống tự do tự tại, khi ta còn bé thường trộm nghe được nàng cùng phụ hoàng gây với nhau, nàng muốn rời khỏi hoàng cung, nhưng vì phụ hoàng bắt buộc nàng, nên nàng cách nào thoát ly hoàng cung, ta còn nhớ được có hai lần, nàng mang theo ta trốn , đánh bất tỉnh thái giám cùng cung nữ trong cung, còn làm hôn mê mấy tên thị vệ, đáng tiếc cuối cùng lại bị phụ hoàng bắt được, sau đó mẫu phi càng ngày càng vui, nàng tựa như đóa hoa thể sinh trưởng trong hoàng cung, từ từ khô héo, cho đến chết già, nếu như nàng còn sống đến bây giờ, ta nhất định mang nàng rời nơi đó, ở nơi này nàng nhất định thích."

      Thụy Vương xong lời cuối cùng, đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay, cũng nhúc nhích, lúc này vang lên thanh tiếng gõ cửa, rồi tiểu nhị bưng cái mâm tới.

      Nam Cung Duệ nhanh chóng ngửa đầu quay mặt , trong đồng tử nước mắt liền tràn xuống, nhìn về phía Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, sắc mặt trở nên ôn nhã hơn, còn nữa phần thất sắc nào, nhàn nhạt mở miệng: "Chuyện cũng qua bao nhiêu năm rồi, còn nhắc tới làm gì? Chẳng qua Thất hoàng muội tại sao có thể có được vật này?"

      Nam Cung Diệp thở dài ra hơi, phất tay để cho tiểu nhị lui ra ngoài, sau đó mở miệng.

      "Ngày đó Thiên Vận hoàng triều sở dĩ dễ dàng diệt được Vân Phượng quốc, cũng bởi vì có hỏa pháo này, uy lực của nó cực kỳ cường đại, bức tranh này là hoàng đệ vẽ ra để cho Lan Nhi kiến thức phen, Ngũ hoàng huynh nên biết Lan Nhi là công chúa của Vân Phượng quốc, cho nên đối với vật này mới có cảm hứng lên."

      " Hồng Y hỏa pháo? Thậm chí có uy lực lớn như vậy, là do mẫu phi tạo ra sao?"

      Nam Cung Duệ ràng ở ngẩn ngơ, chợt khóe môi vẽ ra tiếu dung tự hào, vẫn biết mẫu phi giống với người bình thường , nàng thông minh đáng giá cho kiêu ngạo .

      Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ hai mặt nhìn nhau, bọn họ sở dĩ lấy bức tranh này ra, chính là muốn từ trong vẻ mặt của Thụy Vương quan sát ra chân tướng, cũng muốn điều tra ra tin tức Hồng Y hỏa pháo có giấu ở bên trong thành Định Châu hay , đáng tiếc giờ phút này vẻ mặt Thụy Vương ràng là biết chút nào, thậm chí đối với việc chế tạo hỏa pháo này cũng phải là rất ràng, thần thái của chân như vậy, tựa hồ như biết? Chẳng lẽ Thụy Vương biết? Hay vẫn còn có gì giấu diếm.

      Hai người im lặng lên tiếng, tâm tình Nam Cung Duệ bình phục rất nhiều, dù sao Hoàng quý phi qua đời hơn nhiều năm, chịu đựng cuộc sống khó hơn nữa cũng vượt qua rồi, tại nghĩ đến chỉ có sầu não mà thôi.

      "Thất hoàng đệ, thất hoàng muội, dùng bữa , nếm thử món ăn ở Định Châu như thế nào, xem có hợp khẩu vị ?"

      Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đáp tiếng, chia ra dùng thiện .

      Thức ăn Định Châu cay, trong mỗi cái khay thức ăn đều bỏ thêm ớt, nhìn lại cái toàn màu đỏ rừng rực, bề ngoài chói lọi, may là Phượng Lan Dạ ăn cay được, cho nên cũng có gì, chẳng qua lại làm khổ Nam Cung Diệp, quá thích ăn cay, cho nên ăn được rất ít, thường chỉ phụng bồi Nam Cung Duệ chuyện.

      " Ngũ hoàng huynh đối với việc tấn công bọn thổ phỉ, có ý kiến gì ?"

      Nam Cung Duệ vừa nghe, liền thả chiếc đũa trong tay ra, trầm tư chốc lát, mới chậm rãi mở miệng: "Ta điều tra qua những người này, tổng cộng có vài chục tên, trong đó có số người lòng dạ rất độc ác, đầu lĩnh gọi là Vi Ảm, thủ hạ chính là số dân liều mạng, thường bắt cướp cưỡng gian rồi giết chết, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, đây là nguyên nhân làm dân chúng Định Châu nhức đầu nhất, những người này ban ngày ban mặt cũng coi quan phủ ra gì, dám giết người cướp của, cho nên nhất định phải giết hết những kẻ này, bọn chúng chẳng những thủ đoạn vô cùng lợi hại, hơn nữa rất hiểu mưu lược, mỗi lần chúng ta phái binh diệt sào huyệt bọn họ, và mấy đại thổ phí khác liền bắt tay nhau, đợi đến khi chúng ta vây sào huyệt, bọn họ vứt bỏ hang ổ chạy , rồi quay vào trong thành đối phó với dân chúng càng hung tàn hơn, cũng đoạt rất nhiều đồ, bởi vì triều đình có mệnh lệnh ràng, nơi đất Phong vương cho phép nuôi binh mã, huống chi chúng ta cũng nuôi nổi, cho nên nhân thủ mới đủ, bất quá nếu quân Tây Môn Vân tướng quân mà đến, cùng binh tướng lúc trước hợp lại, ta nghĩ nhất định đánh cho bọn họ ứng phó kịp trở tay, ngươi nhìn xem trị an gần đây này, bọn họ an phận rất nhiều, có thể thấy bọn họ nhận được tin tức, triều đình phái người tới, cho nên dám ra tay."

      Nam Cung Diệp gì, nhưng Phượng Lan Dạ lại cau lông mày, vừa ăn món ăn vừa nhàn nhạt mở miệng: " ta nghĩ chưa chắc."

      " Ý của Thất đệ muội?"

      Thụy Vương biết vị Thất đệ muội trước mắt này, thể so với các tầm thường khác, trong lồng tự có chủ kiến, cho nên mới phải hỏi ý kiến Phượng Lan Dạ.

      Phượng Lan Dạ cũng cự nhã, thả chiếc đũa trong tay, trầm giọng mở miệng: "Nếu là dân liều mạng, làm gì còn có đến lý trí, thường thường càng là người quan phủ, bọn họ càng chần chừ do dự, cho nên nghe triều đình phái binh mã tới, họ hẳn có hành động khiêu khích to gan hơn nữa, sở dĩ bọn chúng có xuất , e là chưa tìm được cơ hội, các ngươi phải cẩn thận bố trí mới được."

      Phượng Lan Dạ vừa dứt lời, Nam Cung Duệ kinh ngạc vì lý luận độc đáo này, lập tức vội vàng đứng lên: "Xem ra chúng ta nghĩ rất đơn giản rồi, Thất hoàng đệ, Thất đệ muội, các ngươi cứ tiếp tục dùng, hoàng huynh phải làm chánh , nhất định phải bố trí tốt, để ngừa bọn họ buổi tối hành động."

      Nam Cung Diệp phất tay để cho Nam Cung Duệ ra ngoài bố trí, Phượng Lan Dạ cũng gật đầu rồi quay qua nhìn xuống cửa sổ, rất nhanh liền thấy thân ảnh Thụy Vương Nam Cung Duệ ra ngoài, phía sau còn có hai thủ hạ theo, cước bộ trầm ổn bước lên xe ngựa ngoài cửa, Phượng Lan Dạ thu hồi tầm mắt nhìn về phía Nam Cung Diệp.

      " Ngươi xem, Thụy Vương biết tồn tại của Hồng Y hỏa pháo sao?"

      Nam Cung Diệp suy nghĩ lát, rồi trả lời: "Có thể lần này là , bởi vì chính ta cũng biết có hỏa pháo này tồn tại, cho đến khi tấn công Vân Phượng mới biết được chuyện này, chuyện Hồng Y hỏa pháo có rất ít người biết, nếu như tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ người của các đại quốc biết tin tìm đến phá hủy toàn bộ, cho nên phụ hoàng ra nghiêm lệnh, cho phép bất luận kẻ nào tiết lộ loại tin tức này."

      Dù như thế, nhưng Phượng Lan Dạ vẫn cảm thấy có chút khó tin, nếu hỏa pháo này phải là Mẫu phi Thụy Vương tạo nên, ban đầu nàng còn tin tưởng chút, nhưng bây giờ cái này là vị mẫu phi Hoàng quý phi của chế tạo ra, làm sao mà biết chứ?

      Nhưng vừa rồi nhìn thần sắc của đúng là biết, nếu như Thụy Vương diễn trò, quả có thể làm ảnh đế rồi.

      Trước mắt có bất kỳ bằng chứng nào, bọn họ chỉ có thể tin đây là .

      Phượng Lan Dạ hướng về phái cửa kêu lên tiếng: "Thanh đại, vào."

      "Dạ, chủ tử" Thanh đại lên tiếng bước vào, khom người chờ lệnh, Phượng Lan Dạ chậm rãi phân phó xuống: "Lặng lẽ tìm hiểu chút tin tức của Thụy Vương, nhớ nên lắm mồm, chỉ nghe ngóng."

      " Dạ, thuộc hạ làm."

      Thanh đại ra ngoài, bên trong gian phòng trang nhã Nam Cung Diệp đứng dậy, Phượng Lan Dạ cũng ăn no, hai người cùng nhau bước ra ngoài.

      "Chúng ta dạo lâu rồi, hay là trở về thôi."

      " tốt" Hai người vừa vừa xuống lầu dưới, lên xe ngựa trở về Thụy Vương Phủ

      Vừa về Thụy Vương Phủ, liền thấy Thiên Bột Thần cùng Nguyệt Hộc đợi trong phòng của bọn họ, hai người cung kính bẩm báo: "Chủ tử, có tung tích của hỏa pháo."

      " Chẳng lẽ Hồng Y hỏa pháo có chuyển đến Định Châu, như vậy vì sao phụ hoànglại muốn diệt Nhu Yên đảo, chẳng lẽ cho là dùng nhân lực đủ khả năng à?"

      Nam Cung Diệp trầm giọng mà , từ lúc biết được tin Định Châu tìm được tung tích Hồng Y hỏa pháo, Phượng Lan Dạ lời nào, xem ra bọn họ nghĩ quá nhiều, có lẽ bọn họ chỉ cần diệt những tên giặc kia, chứ tấn công Nhu Yên đảo, cho nên căn bản cần Hồng Y hỏa pháo, nó vẫn giấu trong góc khác của Kinh Thành, nhưng tại phái người điều tra trong kinh thành chỉ sợ còn kịp rồi, ra roi thúc ngựa đưa tin trở về kinh cũng mất mấy chục ngày lộ trình.

      " Được rồi, có thể là chúng ta suy nghĩ nhiều, dù sao chúng ta cũng ở Định Châu, tất cả mọi chuyện cần cẩn thận mới thỏa đáng, nếu Hồng Y hỏa pháo được chuyển đến, ta tin rằng thể chút tin tức gì."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :