1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Ngô Tiếu Tiếu (130) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      @Nữ Lâm nàng yên tâm tác giả cũng rất biết an ủi tin thần sắc nữ bọn mình
      Su siNữ Lâm thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 11: Bình Luận Đàn


      Đêm lạnh như nước, mau chóng gần đến tháng mười rồi, khí bắt đầu lạnh lẽo.



      Thiên Vận hoàng triều vị trí địa lý lại nằm về Bắc phương, phía Tây giáp với sông lớn, phía Bắc là dãy núi Hàn sơn chạy ngang qua, đỉnh Hàn sơn có thung lũng, quanh năm tuyết phủ, dòng sông lớn chảy ngang qua chân núi dãy Hàn sơn, vì núi có tuyết đọng quanh năm thay đổi, nên khiến cho độ ấm trong nước hơi thấp hơn nơi khác, vì vậy khiến cho vị trí địa lý của Thiên Vận hoàng triều rất là lạnh, vừa mới đến tháng mười liền cảm nhận được giá rét.



      Hoa Ngạc vươn cánh tay ra ra xoa xoa thân mình, để sưởi ấm.



      Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên quét nhìn nàng cái, trong bụng hiểu , nhiệt độ như vậy đối với nàng chỉ là chuyện , bởi vì nàng từ lớn lên ở núi, quanh năm suốt tháng mặc bộ y phụ đơn bạc, cơ thể sớm thành thói quen, mặc dù xuyên qua, nhưng là cũng cảm thụ được rét lạnh.



      Những chuyện này Hoa Ngạc có biện pháp so sánh, nàng vốn sinh trưởng ở Vân Phượng quốc Nam Phương trời luôn ấm áp, bốn mùa như xuân, lần này tới đây, khó tránh việc chịu được.



      tại nên dạo cũng dạo, bằng trở về thôi.



      Chợ đêm ra cũng còn cái gì nữa, nàng dạo hơn phân nửa liền thấy tình huống, ra Nô Nhai này, cũng đơn thuần là nơi ở của mười mấy vong quốc nô cùng con tin các nàng, ra còn có số người, vẫn là gia quyến của tội thần Thiên Vận hoàng triều.



      Mở hàng quán vĩa hè đường cái, giở kỹ năng trêu chọc , còn có người đứng dựa cửa ngắm nghía vẫy gọi khách nhân tới để bán mình, tất cả đều là người nhà của tội thần, bọn họ muốn tiếp tục cuộc sống, chỉ có thể coi đây là kế sinh nhai.



      Phượng Lan Dạ chỉ cảm thấy trái tim băng giá, nhân tình đạm mạc.



      Nhìn thấy tình cảnh của những người này, khỏi nghĩ đến bản thân mình, còn có Trầm Thanh Ế lúc nãy vừa gặp phải, chỉ sợ nàng ta bỏ qua cho nàng.



      Mà nàng từ trước đến giờ phải là người bị động, mặc dù trước mắt có năng lực gì, Huyền Thiên tâm pháp còn chưa luyện thành công, đủ để đối phó với người khác.



      Nhưng nàng còn có bản lãnh khác, chỉ có nàng biết.



      Đó là chế độc, từ nàng cùng các loại độc vật giao tiếp với nhau, cái dạng kỳ độc gì cũng làm ra được, cho nên phải chuẩn bị chút ít để phòng thân.



      Nơi này ngư long hỗn tạp, hạng người nào đều có, chuyện gì cũng có thể phát sinh, mà nàng ít nhất phải có năng lực để tự bảo vệ mình cùng Hoa Ngạc bị người ta khi dễ.



      Nghĩ tới đây, nàng liền xoay người về: “Trở về thôi.”



      Hoa Ngạc vội vàng gật đầu, đuổi theo thân thể bé của nàng, hai người cùng nhau theo con đường cũ mà quay về.



      Mắt thấy tới viện của mình, bỗng nhiên bên đường phố có đoàn người vây quanh, tất cả đều lẳng lặng lên tiếng, mà người nọ ở trung tâm đám đông đánh ra tiếng đàn phiêu dật như nước, ưu nhã động lòng người, tràn ngập ở trong bóng đêm.



      Hay cho khúc tri tri kỷ, làm cho người ta như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, như tận mắt nhìn thấy tất cả.



      Phượng Lan Dạ khỏi hiếu kỳ về phía trước, Hoa Ngạc theo sát nàng, trong bụng tò mò.



      Là ai ở chỗ này đánh đàn, trước mặt nhiều người như vậy mà có thể bắn ra được thanh hay mà tia bất loạn.



      Kỳ quái nhất chính là những người nghe như si như say, gây ra chút thanh nào, giống như ở chỗ người.



      Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc tới, mượn ánh trăng sáng giống như tấm màn lụa mỏng, nhìn vào trong, chỉ thấy bên đường phố bãi đất trống, thân màu trắng gấm bào, nam tử cao quý nho nhã ngồi ngay ngắn ở phía , chính là người lúc nãy giúp nàng giải vây, Tam hoàng tử của Thiên Vận hoàng triều, giờ phút này khép mi mắt, hoàn toàn đắm chìm trong tiếng đàn, mười ngón tay dài, tung bay như ngọc châu từ trong chậu rơi đổ xuống ra phát ra tiếng đàn dễ nghe.



      Phượng Lan Dạ lẳng lặng thưởng thức, nàng lúc đồ vật tiếp xúc đầu tiên chính là đàn, đàn là đồ chơi của nàng, cũng là vũ khí của nàng.



      đại sư phụ tặng nàng cây đàn, mặc dù phải hết sức trân quý, nhưng nàng rất là thích, còn làm bạn với nàng hơn mười năm.



      Nếu như đại còn có cái gì nàng lưu luyến, chỉ có cây đàn kia.



      khúc kết thúc, mọi người giống như thẫn thờ trở về.



      Phượng Lan Dạ tự chủ được vỗ tay hai cái, thanh này ở trong bóng đêm có vẻ đột ngột, rất nhiều người quay đầu nhìn sang, vừa nhìn thấy chủ tớ hai người các nàng, liền mang vẻ mặt khinh thường.



      Nha đầu như vậy mà cũng hiểu đàn sao, chẳng lẽ là muốn hấp dẫn chú ý của Tam hoàng tử, lại còn vổ tay, là chán?



      Có nữ nhân đứng bên người Phượng Lan Dạ khinh thường hừ lạnh: “Ngươi cũng có hiểu hay sao mà lại vẫn vổ tay, biết là Tam hoàng tử thích bị quấy rầy sao?”



      Phượng Lan Dạ chẳng chẳng rằng, chỉ nhướng lông mài lạnh lùng nhìn sang, ánh trăng chiếu vào đôi mắt của nàng, đen nhánh sâu thẳm, như hàn đàm vạn trượng, hù dọa được kẻ vừa lên tiếng dám thêm câu nào nữa.



      Hoa Ngạc sợ công chúa trở thành kẻ thù chung của mọi người, nhanh nhẹn vươn tay ra kéo áo Phượng Lan Dạ.



      “Công chúa, chúng ta trở về thôi.”



      Nàng mặc dù nghe tiếng đàn rất động lòng người, nhưng biết người đó đàn ra cái gì, công chúa mặc dù có học đàn, nhưng nàng ta cũng hiểu bao nhiêu, người luôn luôn tĩnh táo nóng vội, biết tại sao lúc này lại vọng động vỗ tay, nên rời trước vẫn hơn.



      Lúc này, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp ngồi dưới đất khóe môi lên nụ cười, đôi mắt lạnh như nước nhìn thẳng nàng.



      “Ngươi hiểu đàn.”



      Những lời này là khẳng định, có thể dễ dàng nhìn ra tia sáng trong mắt nàng, giống những nữ nhân vây quanh kia, túy ông bất tại tửu (*), mặt thần sắc càng phát ra ôn nhuận, miệng nhếch lên tiếp tục .



      “Có thể phê bình hai tiếng hay .”



      Phượng Lan Dạ nhìn thẳng , nhìn được vẻ tình trong mắt của , liền nhanh chậm mở miệng: “Tiếng đàn nhàng như nước, nhu hòa uyển chuyển, có thể là kỹ thuật đàn hiếm thấy, chỉ tiếc?”



      “Đáng tiếc cái gì?”



      Thế nhân đều biết Nam Cung Tiếp đam mê nhạc, đàn thành si, giờ phút này vừa nghe lời của Phượng Lan Dạ…, cũng biết lời kế tiếp của nàng rất mấu chốt, từ trước đến giờ Nam Cung Tiếp là người nho nhã bình tĩnh giờ phút này lại có chút ít nôn nóng.



      Phượng Lan Dạ cũng nghĩ làm khó , nên nhướng mài nhàn nhạt .



      “Tiếng đàn mặc dù êm tai, nhưng lại quá cố ý biến hóa, hơn nữa thiếu hụt phần hào hùng, nên thể đạt tới toàn vẹn.”



      Trong bóng đêm lạnh lẽo, mọi người vây quanh nghe bé mười hai tuổi, với sắc mặt thản nhiên chỉ điểm cho Tam hoàng tử của Thiên Vận hoàng triều, làm họ khỏi nghị luận rối rít.



      Tam hoàng tử ngẩn ra, hoàn toàn lâm vào ngu ngơ.



      Phía sau thị vệ Trữ Cảnh nắm chặt bội kiếm bên hông, trợn mắt nhìn về phía Phượng Lan Dạ, sớm ưa cái tiểu nha đầu có chút nào giống như trẻ con này, bây giờ nàng còn cuồng vọng đến vậy, tiếng đàn của chủ tử bọn họ họ người nào nghe được mà khúc chỉ có ở trời, nhân gian chỉ nghe thấy vài lần.



      “Lớn mật, nô tài cuồng vọng điêu ngoa, dám đối với tiếng đàn của chủ tử chúng ta xằng bậy.”



      Trữ Cảnh tiếng vừa dứt, Nam Cung Tiếp phục hồi tinh thần lại, người luôn luôn ôn nhuận như nước, sắc mặt phút chốc thay đổi, tiếng lạnh nhạt u vang lên: “Càn rỡ, lui ra.”



      Trữ Cảnh sửng sốt, quay đầu nhìn chủ tử cái, rất ít khi tức giận , Thiên Vận hoàng triều ai mà biết Tam hoàng tử là người tính tình nhu hòa, xưa nay là người dễ giao thiệp nhất, đối với hạ nhân cũng hề trách phạt, càng làm khó, ngay cả những huynh đệ của mình có chỉ trích, cũng rất ít để ý tới, nhưng bây giờ lại vì câu của hạ nhân mà nổi giận.



      Trữ Cảnh là có chút quen, bất quá vẫn nghe lời lui xuống.



      Lúc này đám người vây quanh xem biết là ai lên tiếng.



      “Ngươi được lợi hại như thế, vậy ngươi hãy đàn ra khúc cho chúng ta nghe chút?”



      “Đúng vậy a, tiếng đàn của Tam hoàng tử chúng ta nghe qua rất êm tai, nếu lời ngươi , như vậy hãy đàn ra nghe chút?”



      Trong lúc nhất thời tiếng ồn ào ngừng vang lên, lần này đến lần khác rơi xuống, Phượng Lan Dạ nhíu mài, căn bản rãnh mà để ý đến, liền xoay người dẫn Hoa Ngạc rời .



      Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp đột ngột đứng lên mở miệng: “Có thể mời khảy bản hay .”



      (*) Túy ông bất tại tửu: ý là người say phải do rượu, có thể hiểu là ý nghĩ như lời , hoặc nghĩ đằng làm nẻo.
      InoSu si thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 12: Danh Cầm Tặng Tri


      Phượng Lan Dạ quay đầu lại, ánh trăng trong vắt chiếu vào ánh mắt của nàng, nó sâu thẳm như hồ nước mênh mông thấy đáy đồng thời giá lạnh như băng tuyết, mặt mũi nàng lại càng có nửa điểm giao động, khóe môi nhất câu.



      “Ta thích dùng đàn của người khác.”



      xong liền xoay người ra ngoài, những người đứng vây xung quanh xem rất kinh ngạc, ngờ tiểu nha đầu này lại rất cuồng vọng, nàng có biết, người nàng chuyện là ai chăng? hoàng tử tôn quý của Thiên Vận hoàng triều, mặc dù so với mấy người con trai nổi trội hơn của hoàng thượng, có bao nhiêu thực quyền, nhưng nếu so sánh với thứ vong quốc nô như các nàng biết cao quý gấp bao nhiêu lần.



      Mỗi người có cảm giác như hút phải khí lạnh, chờ đợi Tam hoàng tử tức giận, mặc dù rất ít khi tức giận, nhưng mà lần này tiện công chúa mất nước quá kiêu ngạo rồi, đừng là Tam hoàng tử, ngay cả những người như bọn họ cũng nhìn ra nàng cuồng vọng ngạo mạn, may mắn có thể thấy được đàn của Tam hoàng tử, nên biết được mình có cở nào vinh quang, mà nàng thế nhưng lại thích đàn của người khác.



      Tất cả mọi người đều im lặng, ánh mắt nhìn có chút hả hê, chớp mắt thấy nha đầu kia ra ngoài, mọi người cùng nhau quay đầu nhìn về Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp.



      Chỉ thấy ngũ quan nho nhã lập thể của chợt lóe lên lo lắng, hướng về phía bóng lưng xa kêu lên.



      “Nếu như ngươi có khải ra tiếng đàn so sánh với bổn hoàng tử còn cao minh hơn, như vậy danh cầm ‘ Lục ỷ ’ này tặng cho nương.”



      Nam Cung Tiếp tiếng vừa dứt, thị vệ Trữ cảnh ở phía sau mặt liền biến sắc, vội vàng kêu lên: “Chủ tử, đây cũng là vật thích nhất của người.”



      Bất quá Nam Cung Tiếp làm như nghe thấy, cây đàn thế nào, những năm gần đây, mỗi ngày đều ở chỗ này đánh đàn, chính là mong muốn gặp được tri , có thể chỉ điểm cho bản thân mình, bởi vì tiếng đàn của có cách nào tiến bộ nữa, mà tìm chỗ yếu điểm, thực tế biết còn có rất nhiều thiếu sót, nhưng đến tột cùng là thiếu cái gì lại có câu trả lời.



      Mới vừa rồi lời của nàng thức tỉnh , bản lãnh thưởng thức có như thế, tài đánh đàn của nhất định là Thiên Hạ Vô Song .



      Danh cầm tặng tri , có gì mà thể?



      Tam hoàng tử lời vừa thốt ra, đám người vây quanh xem vang lên tiếng nghị luận ong ong, những người này cũng biết Tam hoàng tử quý giá nhất chính là cây ‘ Lục ỷ ’ cầm này, ngờ chỉ vì nghe người ta đánh khúc đàn, mà vứt bỏ danh cầm, thế nhân nhạc thành si, quả nhiên là giả a.



      Phượng Lan Dạ nghe lời của Nam Cung Tiếp…, dưới chân cước bộ ngừng lại.



      Hoa Ngạc ở phía sau nàng, vội vàng giọng mở miệng: “Công chúa, chúng ta nên trở về thôi.”



      Cầm kỹ của công chúa nàng nghe làm sao mà biết, chỉ có thể coi là hiểu biết sơ sài, dĩ nhiên câu hiểu biết sơ sài này là do Hoàng hậu nương nương , nàng tuy nghe nhưng hiểu đến tột cùng là như thế nào?



      Đáng tiếc Phượng Lan Dạ giống như nghe thấy lời của Hoa Ngạc…, đàn ‘ Lục ỷ ’ đưa tới hứng thú cho nàng, từ xa xưa là của Tư Mã Tương Như, mà vị Tam hoàng tử này lại có, tuy là cùng tên, biết so với danh cầm Lục ỷ của Tư Mã Tương Như như thế nào, bất quá nhìn Tam hoàng tử thân phận tôn quý, cây đàn này cũng phải là phàm vật.



      đại nàng rất khát vọng có cây đàn tốt, nếu như Tam hoàng tử vui lòng dâng tặng tại sao lại lấy chứ?



      Phượng Lan Dạ nhanh chậm quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tiếp.



      Nam nhân này dung nhan ôn nhuận như ngọc ấm, lộ ra vẻ tình, con ngươi lóe ra nóng bỏng, tựa hồ rất muốn nghe nàng đàn khúc.



      khúc đổi lại danh cầm ‘ lục ỷ’, làm sao mà nghe ra giống như lừa nàng vậy, nhưng mà?



      Phượng Lan Dạ nhàng như nước nhướng mài, lạnh lùng mở miệng: “Lời của ngươi có ?”



      Nam Cung Tiếp gật đầu, bên cạnh tiếng nghị luận lần nữa lại vang lên, rất nhiều người đều cho rằng, nữ nhân này mặc dù kỹ thuật đàn có lợi hại, cũng lòng chiếm vật của Tam hoàng tử mến, ai ngờ nữ nhân này lại mở miệng hỏi, chắc là muốn danh cầm ‘Lục ỷ’, họ khỏi mở to mắt, trong đó là vẻ ngạc nhiên dày đặc, đồng thời cũng dâng lên chờ đợi.



      Họ muốn nghe xem Tiểu công chúa mất nước này có thể đàn ra tiếng đàn cao thâm đến dạng nào.



      Chẳng qua chỉ là hài tử choai choai, tiếng đàn khó có thể vượt qua Tam hoàng tử, nghĩ như thế, nên có người nào thừa nhận nha đầu này cả.



      Phượng Lan Dạ nhìn mâu quang của những người đó, liền trực tiếp tới, vị trí của Tam hoàng tử, mâu quang chỉ liếc cái, liền có ít đám lửa nhảy lên, mặc dù chưa từng thấy ‘ lục ỷ ’ của Tư Mã Tương Như là dạng trân quý như thế nào, nhưng danh cầm trước mặt mình nhìn thấy, thân đàn được chế tạo từ loại gỗ quý hiếm, mặt đàn được điêu khắc bức long phượng đồ rất tinh tế, bóng loáng và nõn nà, sinh động độc đáo, nhiễm hạt bụi trần, có thể thấy được người trước mắt là cây đàn này vô cùng, ngờ vì nghe mình đàn ra khúc, mà chịu từ bỏ danh cầm, quả nhiên đàn đến si. Nàng cùng có thể là tri .



      Nếu như thế tại sao lại đàn ra khúc để đổi lấy cây danh cầm.



      Phượng Lan Dạ vẻ ra ý cười lấp lánh, dưới bóng đêm, nụ cười trong suốt trước mặt hư ảo giống như hoa trong kính, làm hơn mười người nhìn đến ngốc si.



      Tiểu nha đầu ngờ lại tao nhã đến vậy, đợi thời gian nữa chỉ sợ là tuyệt thế mỹ nhân.



      Nhưng Nam Cung Tiếp cũng bị dáng vẻ bên ngoài của nàng mê hoặc, trong đồng tử phát sáng lóng lánh nguyên do là si mê đối với tiếng đàn.



      “Mời”



      Phượng Lan Dạ gật đầu chút, thân thể nhắn từ từ qua, Nam Cung Tiếp bước qua nhường đường, mà người vây xem cũng yên tĩnh nhìn trước mắt hết thảy.



      Ánh đèn như sa mỏng, đánh vào dung nhan xinh đẹp tươi mát của nho , trầm tĩnh, tự ti kiêu ngạo, đoan trang tao nhã ngồi vào vị trí lúc trước của Nam Cung Tiếp, đưa tay lên nhặt ‘ Lục ỷ ’, bàn tay trắng nõn tinh tế tấc tấc khẽ vỗ chạm vào mặt, nhẵn nhụi, bóng loáng, chút tỳ vết, quả nhiên là bảo cầm thượng hạng.



      Bảy sợi dây đàn được làm bằng gân của con thuồng luồng, trắng như bạc, đưa tay nhấn cái, thanh vang lên, thanh thúy dễ nghe.



      Chỉ thử , mà lòng của nàng dâng lên cảm xúc vui mừng.



      thèm nhìn nhóm người bên cạnh, mười ngón tay thon dài, đặt lên huyền cầm.



      Tiếng đàn du dương mênh mông vang lên, lao thẳng đến chín tầng mây, như rồng bay lên trời, kích động êm tai, rồi lại trầm xuống lơ lửng triền miên xa xôi, mọi người tựa hồ thấy được trước mắt vũ điệu của hai con Cự Long, nó còn thỉnh thoảng bay lên ngao du, thỉnh thoảng còn hợp sức với nhau xoay tròn, rung động đến tâm can, làm cho người ta phải say mê lưu luyến thể chối từ, thế gian gì đẹp hơn hay hơn khúc cái này.



      Tất cả mọi người đều đắm chìm vào trong đó.



      Càng ngày càng nhiều người vây chung quanh, nhưng lại yên tĩnh như vào nơi người, ngay cả thở cũng dám thở quá mạnh, sợ quấy nhiễu tiếng đàn tuyệt đẹp.



      Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, lại càng kinh ngạc hơn, khúc này chỉ ứng với trời có, nhân gian có mấy người được nghe thấy?



      Khúc đàn phảng phất như vượt qua nhân thế ngàn năm, mà lại nhanh chóng tựa cái chớp mắt.



      Mọi người chỉ cảm thấy, đẹp, đẹp sao tả xiết, nghe, động lòng người chí cực.



      Đông, tiếng cuối cùng rơi xuống mặt đất.



      Bốn phía giống như bị hóa đá, Phượng Lan Dạ đứng dậy nhàng phủi y phục của mình, ngửng đầu nhìn lên cũng lời nào, vẫn đứng tại chỗ cũ của Nam Cung Tiếp nàng .



      “Tam hoàng tử, khúc này có đổi được này thanh lục ỷ hay ?”



      lời vừa thốt ra, mọi người mới phục hồi tinh thần lại, những thứ người xem náo nhiệt, trong ánh mắt ảnh hưởng vẫn chưa tiêu tán, thậm chí bên trong thân thể có sức lực mạnh mẽ, dường như mới bị tiếng đàn này tinh lọc, giờ phút này mới hồi phục tinh thần, biết là người nào vỗ tay trước, sau đó càng ngày càng nhiều người vổ tay, cuối cùng tiếng vỗ tay vang lên như sấm.



      Tiếng trầm trồ khen ngợi thành mảnh, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, hai mắt lại càng sáng lên, khom lưng cầm lấy danh cầm ‘ lục ỷ ’.



      “Được, danh cầm xứng tri , đàn này theo lý nên thuộc về ngươi, nó theo ta là ủy khuất.”



      “Tam hoàng tử khách khí.”



      Phượng Lan Dạ khẽ cúi thân thể, mặc dù ngoài miệng khách khí, nhưng tay bên dưới có khách khí chút nào, nhận lấy cây đàn đưa đến, quay đầu về phía đám người, Hoa Ngạc mở to hai mắt nhìn nàng, đem đàn để vào trong tay của nàng xong hai người thản nhiên ra ngoài, đám người vây xung quanh xem cũng tự động vãn ra nhường được, phía sau tiếng nghị luận rối rít.



      “Nghe đây là Cửu công chúa Vân Phượng quốc .”



      nghĩ tới tuổi còn , mà cầm nghệ lại cao vượt bậc như thế, chỉ sợ trong thiên hạ khó có thể có người sánh được.”



      “Các ngươi biết sao? Vân Phượng quốc nhưng là nơi địa linh nhân kiệt, ta còn nghe đó cũng là quê hương của Phượng Hoàng, vừa nhìn Tiểu công chúa là biết.”



      Lời lẻ tán thưởng vẫn vang lên ko dứt, nhưng phía sau những người nọ giấu đôi ánh mắt tham lam như sói, nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh xa, khuất dần trong đêm tối.



      Hoa Ngạc cho đến khi rời khỏi xa, mới thực tỉnh táo lại, nàng còn hoài nghi mới vừa rồi là mình nằm mơ, tay ôm đàn, tay dùng sức bấm vào cánh tay của mình, cho đến khi cơn đau đớn truyền tới, mới phát ra tiếng kinh hô.



      “Trời ạ, vừa rồi thực xảy ra chuyện gì? Công chúa, những thứ này người học từ lúc nào, nô tỳ tại sao lại biết cầm kỹ của người lợi hại như thế?”



      Phượng Lan Dạ chuyện, mặt mũi ở trong bóng tối, nhìn lắm, khóe môi vẽ ra nụ cười như có như .



      Có ai biết nàng từ thống khổ vỉ ai làm bạn, trừ rắn độc dã thú, chính là đàn, cả ngày lẫn đêm, trong cuộc đời của nàng có chiếm địa vị rất quan trọng.



      Huyền Thiên tâm pháp có tu luyện thành công, nếu như tu luyện thành công, đàn này chẳng những là nhạc để chơi, mà còn là vũ khí cho nàng giết người.



      sát tất công.



      Huyền Thiên tâm pháp khống chế tiếng, ngưng tụ ra cổ nội lực cường đại, hấp thụ hết thảy vật thể cợt nhã quanh mình, xoay tròn thành quả cầu to lớn, sau đó bắn ra ngoài, khi đó mỗi cũng là thanh lợi khí giết người.



      Nếu như quanh mình có hoa, hoa chính là hoa dao, nếu có thủy, thủy chính là thủy dao.



      Về phần uy lực, luyện thành sơ cấp Huyền Thiên tâm pháp, uy lực chưa đủ lớn, nếu như là trung cấp, uy lực kinh người, trong vòng 50m tất cả mọi vật đều bị liên lụy, nếu như là cao cấp, vô địch thiên hạ rồi, chẳng qua là trung cấp cùng cao cấp, trừ người có tính chất thiên phú mới luyện thành, người như nàng căn bản khó có thể làm được.



      Phượng Lan Dạ nghĩ đến nhập thần, Hoa Ngạc còn ngạc nhiên hỏi tới: “Công chúa, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”



      Phượng Lan Dạ xoay người, quay đầu nhìn nàng, trong đôi mắt mặc dù có sóng giao động lạ, nhưng Hoa Ngạc ngay tức khắc cảm nhận được lạnh lẻo, lập tức câm miệng, cúi đầu, biết điều chút theo phía sau công chúa trở về nơi ở của các nàng sau đó thuận tay đóng kín cửa.



      Bóng đêm rất khuya, hay là nên ngủ sớm chút thôi.



      nghĩ tới ngày đầu tiên tiến vào ở Nô Nhai, lại có được thanh danh cầm có hai.
      InoSu si thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 13: Trừng Phạt
      Ánh sáng thanh thuần mang theo vết lốm đốm bị tổn hại khi chiếu xuyên qua rèm cửa sổ tiến vào trong gian phòng, điểm thêm ít ngân quang, giống như tấm thảm hoa, gió lạnh từ khe hở thổi vào, làm cho ngọn đèn bên trong gian phòng ngừng lay động, đem cái bóng của đạo thân ảnh bé kéo dài, khổng lồ vô cùng.

      Phượng Lan Dạ đứng ở trước cửa sổ nhàng vuốt ve Lục ỷ cầm trong tay, cho tới bây giờ nàng còn có chút thể tin chắc, thanh ‘ lục ỷ ’ danh cầm lại trở thành vật sở hữu của mình.

      Nhưng mà những cảm nhận trong tay đích thực chút giả nào cả, cho tới nay lòng của nàng chưa hề tin tưởng, nhưng bởi vì tay đụng chạm vào đàn, nên mới tìm được chắc chắn.


      Phượng Lan Dạ nhếch môi cười yếu ớt, nàng nhìn cây đàn trong tay mà có vẻ mặt ôn nhu hiếm thấy, tựa như cây đàn này chính là thân nhân của nàng.

      Bên trong gian phòng, yên tĩnh an bình.

      Bỗng nhiên từ bên ngoài phòng tiếng kêu bén nhọn tuyệt vọng vang lên, ở trong bóng đêm lạnh lẽo lại càng ràng hơn.

      “Công chúa, cứu cứu ta.”

      Đây là thanh của Hoa Ngạc, Phượng Lan Dạ mặt liền biến sắc, động tác gọn gàn bỏ cây đàn trong tay xuống, khom lưng cúi người rút Ngân Nguyệt loan đao buộc đùi ra, đây là vũ khí phòng thân trước kia của Phượng Lan Dạ, thân hình nhún cái, giống như con báo lao nhanh ra, cửa vừa kéo người chạy vội ra ngoài.

      Hoa Ngạc, là người gần gũi nàng nhiều nhất trong cuộc sống hơn mười tám năm của nàng, trừ sư phụ ra, mặc dù nàng chưa bao giờ tỏ vẻ cái gì, nhưng trong lòng chấp nhận nàng ta, cho nên tuyệt đối cho phép người nào xúc phạm tới nàng ấy.

      Trong đêm tối, Phượng Lan Dạ ánh mắt tựa như quỷ như ma, Thị Huyết vạn phần.

      Ở giữa sân, Hoa Ngạc quần áo xốc xếch bị người cao lớn đem đặt ở bàn đá, tay che miệng nàng, tay xé y phục của nàng, trong miệng còn cười tục tĩu dứt, đắc ý vạn phần mở miệng .

      nghĩ tới tiểu nha đầu mà da thịt cũng mềm mịn, gia hôm nay nếm thử ngươi trước, rồi làm chủ tử thu nhận ngươi, sau này có gia thương ngươi .”

      Gương mặt Hoa Ngạc trong bóng tối, nhưng Phượng Lan Dạ lại thấy rất ràng nàng sợ hãi, tuyệt vọng, nước mắt tiếng động rơi xuống, thân thể liều mạng giãy dụa dữ dội, lại thể hung hãn lay động được nam tử thực hành vi tàn bạo đối với nàng, tay của thô lỗ lột cái yếm bên trong của nàng xuống, hai bầu ngực rất tròn trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, thoáng chốc kích thích ánh mắt nam tử kia, hô hấp của nặng nề, thân thể ép xuống để nhanh chóng bỏ qua những động tác thừa thải.

      Phượng Lan Dạ vừa chuyển động, tựa như con báo hoang dã hung mãnh, động tác rất mạnh, vào trong bóng tối rồi chợt ra, trong tay Ngân Nguyệt loan nha lóe lên, tiếp theo chỉ nghe tiếng kêu rống thảm thiết, nam tử cao lớn kia lập tức ăn đao ở phía sau lưng, đau đến thét lên, xoay mình thẳng người quay lại, đao thứ hai của Phượng Lan Dạ tới, tựa như gai bạc, thoáng cái kề vào cổ của nam tử đó, lạnh lùng nhìn , ánh mắt thị huyết, tựa như con dã thú.

      Nam tử thở hào hển động cũng dám động, cẩn thận từng li từng tí mở miệng.

      “Ngươi làm gì?”

      Phượng Lan Dạ lạnh lùng nhìn , đôi mắt lóe lên ánh sáng rét lạnh như đầm băng, khiến cho nam tử lạnh run cái, hai chân nhịn được như nhũn ra, mặc dù công chúa Vân Phượng quốc lớn, nhưng giờ phút này nàng giống như Tu La thị huyết, toàn thân đầy sát khí, làm sợ đến mức dám động đậy.

      có thể cảm nhận được ràng lưỡi đao có bao nhiêu lạnh lẽo, có bao nhiêu lợi hại, nó ngừng rỉ máu, những giọt máu kia xuất phát từ thân người của , phía sau lưng ăn đao.

      Nếu như cử động, chỉ sợ nàng đao kết liễu tánh mạng .

      Mà chuyện phát sinh, bất quá chỉ trong nháy mắt, có thể thấy được nha đầu này thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn.

      Phượng Lan Dạ hề nhìn nam tử tàn bạo này nữa, quay đầu về chỗ bàn đá mà lúc nãy bị Hoa Ngạc áp đảo lên đó, nàng ta nước mắt ràn rụa, lúc này Hoa Ngạc tựa hồ cũng bị công chúa hù dọa sắp xỉu, đôi mắt xinh đẹp đen nhánh lóe lên kinh ngạc, khó có thể tin, quên luôn việc thân thể mình trần truồng.

      “Còn mặc quần áo vào.”

      Phượng Lan Dạ quát lạnh tiếng, Hoa Ngạc phục hồi tinh thần lại, luống cuống tay chân từ bàn đá bò xuống , nắm lấy y phục mặc vào, mắt thấy Hoa Ngạc mặc xong quần áo che thân thể, Phượng Lan Dạ quay đầu nhìn lưỡi đao kề lên cổ của nam tử kia, trong trẻo lạnh lùng mở miệng.

      “Ngươi là ai?”

      “Cao Bân.”

      Cao Bân con tin của Dương Địch quốc cũng phải là hạng người vô năng, bình thời công phu tệ, nhưng lại bị nha đầu này đến gần người, mà hoàn toàn hay biết gì cả, trong bụng hoảng sợ, thanh run rẩy mở miệng.

      “Ngươi muốn làm cái gì?”

      “Làm cái gì? Lời này hẳn là ta nên hỏi ngươi mới phải” Phượng Lan Dạ tùy giọng hừ mũi, khinh thường châm biếm.

      Cao Bân là kẻ mà nàng nghe qua , Tư Mã Vụ Tiễn từng nhắc nhở các nàng, chẳng qua là nghĩ nhanh như vậy liền bị nhắm trúng, nam nhân này quả nhiên sắc dục bằng trời, dám công khai ở trong viện dở trò cường bạo, chẳng lẽ cho là ở chỗ này có thể làm gì làm sao.

      Thân thể Cao Bân to lớn, mập mạp cường tráng nhưng cũng chỉ bất quá như thế, khi đối mặt với cái chết, so với con kiến hôi cũng bằng.

      Cao Bân nghe lời của Phượng Lan Dạ, tỉnh táo lại chút, từ trong kinh hoảng của lúc trước phục hồi tinh thần lại, nhớ tới ngoài cửa viện còn có hai thủ hạ, nha đầu lợi hại, cũng là do mình nhất thời khinh thường, nghĩ kỷ dù nàng có bản lãnh chẳng lẽ có thể mình địch lại ba người nam nhân bọn họ.

      Ý niệm trong đầu Cao Bân vừa xuất , liền hướng ra phía ngoài hét lớn: “Người.”

      Tiếng hét của còn chưa xong, đao bạc trong tay Phượng Lan Dạ chợt lóe lên, nhanh như thiểm điện xẹt qua cánh tay , hạ thủ chút lưu tình, roẹt tiếng, huyết nhục mơ hồ, áo liền dính máu, lưỡi đao lại lần nữa di chuyển đến cổ của Cao Bân.

      Cửa viện bùm tiếng bị đá ra, từ ngoài cửa xông tới hai kẻ cao lớn giống như thủ hạ, vẻ mặt kinh hãi nhìn hết thảy trong viện.

      Hoàn cảnh lúc này hết sức quỷ dị, trăng sáng bị mây đen che kín, ánh sáng thoáng chốc mờ vô cùng.

      Hai người kia từ từ về phía trước, khẩn trương hỏi tới: “Vương gia, người sao chớ.”

      Cao Bân bị đau đến đổ mồ hôi lạnh, lưng cùng cánh tay đều bị lợi khí gây thương tích, giờ phút này chảy máu, cảm nhận được thân thể mình trống rỗng vô lực, cả người có chút ít chịu đựng được rồi, nếu rời , chỉ sợ mình bị chảy máu quá nhiều mà chết.

      Vừa nghĩ tới cái chết, liền nhịn được run rẩy, nhìn lưỡi đao kề cổ mình, và tiểu nha đầu vẻ mặt lạnh lùng, thần sắc bình tĩnh, tim sợ hãi đập mạnh.

      “Ngươi đến tột cùng là muốn làm gì? Chỉ cần ra, sau này ta làm theo là được.”

      Cao Bân cầu khẩn , cái chết làm cho còn chút sắc tâm nào nữa, Phượng Lan Dạ cười lạnh: “Sau này cách ta xa chút, nếu kết quả chỉ có như vậy đâu.”

      Tiếng của nàng vừa dứt, lưỡi đao lại lóe lên tia sáng, Cao Bân lần nữa bị đau thét lên.

      nãi nãi, ta dám, ta dám, dám nữa, ngươi bỏ qua cho ta .”

      Thân thể mềm nhũng giống như cây bông, phịch tiếng ngã nằm mặt đất.

      Thân thể Phượng Lan Dạ cũng có cử động, lạnh lùng nhìn chằm chằm , hời hợt mở miệng: “Biến, đừng bao giờ cho ta nhìn thấy ngươi xuất ở nơi này, ngươi còn muốn thử nữa sao.”

      Kỳ thực nàng hoàn toàn có thể đao kết liễu nam nhân này, mà nàng cũng muốn làm như thế, nhưng nàng vẫn chưa quên thân phận giờ phút này của mình, nàng là vong quốc nô của Vân Phượng quốc, mà Cao Bân tuy là con tin, nhưng thân phận so sánh với nàng chiếm ưu thế hơn, có lẽ nàng rất dễ dàng đối phó Cao Bân, thậm chí hai thủ hạ của , nhưng lại thể đối phó với mấy trăm quan binh đanh tuần tiễu ở bên ngoài của Thiên Vận hoàng triều, huống chi Vân Phượng mất, trong lúc nhất thời nàng cũng biết đâu, cho nên lần này mới bỏ qua cho Cao Bân.

      Cao Bân vừa được thả ra, liền lăn vòng thoát ra ngoài, nhưng khi vừa mới thoát khỏi phạm vi nguy hiểm, thói cũ liền phát tác, quay đầu ra lệnh cho hai thủ hạ.

      “Lên, bắt tiểu tiện nhân này lại cho ta, ta nhất định phải giết nàng mới có thể giải được mối hận trong lòng.”
      InoSu si thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 14: Trừng Phạt (2)
      Cao Bân ra lệnh tiếng, hai tên thủ hạ lập tức như lang như hổ đánh tới, Phượng Lan Dạ lui về phía sau chút, linh hoạt giống như con hồ ly, khóe môi của nàng cười như cười, vào lúc này mây đen bay qua, ánh sáng rực rỡ đầy trời trút xuống mặt đất, chiếu vào đáy mắt của nàng, trong đó toát ra hai đám lửa .

      Cao Bân nhìn thấy thế giật mình cái, thân thể càng mềm nhũn, vội vàng vịn cửa đứng lên, trong lòng sợ hãi càng ngày càng nhiều.

      Nếu như hai thủ hạ của bắt được nha đầu này, chỉ sợ càng thêm đắc tội với nàng, khỏi có chút hối hận đối với việc ra lệnh của mình, nhưng đồng thời đáy lòng cũng hết sức khát vọng có thể bắt được cái nha đầu này, để giết nàng giải hận.


      Mặc dù là con tin của nước, bất quá ở tại Thiên Vận hoàng triều, cũng cảm thấy là đến đây chịu tội như con tin khác, ngược lại còn thấy ưa thích nơi này, có bao giờ gặp phải loại đối đãi này đâu, bây giờ lại bị công chúa mất nước đâm ba đao, nếu như truyền ra ngoài, phải là làm cho người ta cười đến rụng răng sao, cho nên nhất định phải bắt được nha đầu này, Cao Bân nắm chặt cửa, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trong lòng ngừng khẩn cầu .

      Khi hai thủ hạ của nhào tới, thân thể của Phượng Lan Dạ khéo léo khom lưng chui qua, giống như con rắn , lúc lướt qua người của trong hai tên khuỷu tay nàng xẹt qua, ánh đao lóe lên, trong hai người ăn phải đao thét lên, thân thể loạng choạng lui về phía sau bước.

      Phượng Lan Dạ tung ra chiêu đắc thủ, nhưng cũng có dừng lại, thân hình vừa chuyển động, vòng qua sau lưng tên còn lại, giơ tay chém xuống, lại đâm thêm đao nữa, tất cả hành động của nàng xảy ra rất nhanh chỉ trong chớp mắt, nàng thu thập được hai người, đợi đến khi Cao Bân kịp phản ứng, nàng nhảy cái chạy tới bên người Cao Bân, cánh tay nàng vừa chuyển động, phịch tiếng Cao Bân nằm ngửa mặt đất, lúc này nàng cước giẫm lên người tay chém xuống, lần này là bắp đùi Cao Bân.

      Đao bạc đâm xuống hoàn toàn có chút nào lưu tình, nếu như ba đao trước nàng đánh ra chỉ mang tính cảnh cáo nên khá , đao này đâm xuống rất là nhẫn tâm, làm máu chảy ra nhanh như nước.

      Cao bân nhịn được sợ hãi kêu to, tại rất hối hận, nên dây vào tiểu ma đầu này, nàng là hung thần ác sát, ông trời ạ, ai tới cứu ta với, tại chỉ có thể trông cậy vào binh sĩ tuần tra của Thiên Vận hoàng triều, nếu nha đầu này nhất định giết .

      “Cứu mạng a, cứu mạng a, ai tới cứu ta với, ai tới cứu ta với.”

      Trong bóng đêm, tiếng thét này vang dội đến chín tầng mây, rất nhanh kinh động đến nhiều người, đội quan binh cỡi ngựa chạy nhanh tới, dừng ở ngoài cửa viện, nhanh chóng tung mình xuống ngựa.

      Phượng Lan Dạ cũng có nghĩ đến chuyện lấy tánh mạng của , cho nên mặc kệ tất cả, khom lưng xuống nhanh chậm nhổ Ngân Nguyệt nha đao ra, ngoan độc đá cho Cao Bân thêm cước nữa, tên nam nhân này đau đến sắp ngất xỉu, tiếng kêu thê thảm lại phát ra lần nữa, đợi đến khi Phượng Lan Dạ thu hồi cước kia và rời , mới xoay người ra bên ngoài ngừng run rẩy sợ hãi, vừa thấy có quan binh vào, phát ra thanh bi thương kêu rên.

      “Cứu ta, cứu ta.”

      xong câu này liền ngất .

      Chịu trách nhiệm ở nô nhai này chính là định quốc tướng quân Tây Môn Vân của Thiên Vận hoàng triều, những người ở nơi này dễ nghe chút là con tin và vong quốc nô, còn khó nghe chính là tù phạm, chẳng qua là cùng cư trú con đường mà thôi.

      Bình thường là do phó tướng Yên Hành dưới trướng Tây Môn vân chịu trách nhiệm tuần tra, nhưng tối nay Yên Hành lĩnh mệnh ra ngoài làm việc rồi, cho nên Tây Môn Vân mới dẫn người tuần tra thay , ngờ nghe được có tiếng kêu cứu, chắc lại có kẻ sanh .

      Định quốc tướng quân Tây Môn Vân, chẳng những quan chức tương đối cao, hơn nữa tại triều dã danh tiếng cũng vô cùng tốt, là mục tiêu lôi kéo của các vị hoàng tử, nhưng có bất kỳ hứng thú với phe phái nào của hoàng gia, cho nên trước mắt là mọi người vẫn rất kiêng kỵ dám chọc giận mới là khôn ngoan, làm người rất chính trực, bình sanh ghét nhất chuyện bản thân là tù phạm mà còn có ý thức tự giác, tối ngày sinh gây chuyện đâu.

      xảy ra chuyện gì?”

      đạo tiếng quát lạnh lùng vang lên.

      Nghe thấy thanh này, liền biết người tới cứng gắng như sắt và lạnh lùng đến thấu xương, tính tình cũng thà chết chứ chịu khom lưng….

      Phượng Lan Dạ cúi đầu dùng miếng vải trắng chùi vết máu Ngân Nguyệt loan đao, ngửng đầu lên mượn ánh trăng nhìn qua.

      Chỉ thấy ở bên trong nhóm người, đứng đầu là kẻ quanh thân áo giáp màu bạc, đầu đội khôi giáp cùng màu, ngân giáp phát ra ánh sáng sinh động, khí bức người, ngũ quan cương nghị lập thể, mài kiếm như đao, đôi mắt đen nhánh sâu lường được, ánh sáng lạnh lẻo trôi nổi, quét mắt nhìn toàn cảnh trong viện, từ người bị thương mặt đất đến thân hình trước cửa của Cao Bân, cuối cùng tầm mắt rơi vào người Phượng Lan Dạ, con ngươi đen chợt lóe lên sắc bén, chậm rãi mở miệng.

      “Là ngươi đả thương bọn họ?”

      Trong thanh mang theo vẻ khó tin.

      hài tử choai choai mà có thế đánh bị thương ba đại nam nhân cao lớn.

      Phượng Lan Dạ còn có trả lời, hai thủ hạ của Cao Bân bị nàng đâm trọng thương vội vàng mở miệng: “Tây Môn tướng quân, ngươi cần phải làm chủ cho chúng ta, nha đầu này quá ác độc, Vương gia của chúng ta bị nàng đâm vài đao đấy?”

      Tây Môn Vân mài kiếm nhướng lên, tựa hồ rất kinh ngạc, bất quá thân là định quốc tướng quân, mẫn tiệp tự nhiên thể so với kẻ tầm thường, như chuyện vừa mới xảy ra, chỉ nhìn cái liền xem như có chuyện gì, đối với Cao Bân cũng có nửa điểm đồng tình, chỉ cảm thấy hứng thú với công chúa mất nước của Vân Phượng quốc, ngờ lại có bản lĩnh như vậy, khỏi nhìn nàng với ánh mắt khác, đáng tiếc tiểu nha đầu này cũng có nhìn , mà chỉ tới đở nha đầu bị khi dễ đứng dậy.

      Tây Môn Vân ra lệnh cho hai thủ hạ Cao Bân : “Còn đở chủ tử các ngươi trị thương.”

      Hai người kia dám thêm nữa cái gì, luôn miệng dạ dạ, dìu nhau tới cửa trước, nâng chủ tử lên rời .

      Trong sân khôi phục lại an tĩnh, Tây Môn Vân nhìn hai tiểu nữ tử yếu đuối, nhàn nhạt mở miệng: “Sau này cẩn thận đề phòng chút.”

      làm như quên, là người nào mới vừa rồi đả thương ba đại nam nhân, sau đó xoay người dẫn đội binh tướng ra ngoài.

      Phía sau, Phượng Lan Dạ nhẫn nại để đáp trả lại , nam nhân này thế nhưng có trách cứ hay làm khó các nàng, xem ra là người chánh trực.

      tướng quân, mà người có nửa phần thói xấu, xem ra Thiên Vận hoàng triều đúng là nơi tệ.

      Bên cạnh Hoa Ngạc vang lên tiếng : “Công chúa, người sao chớ.”

      Tối hôm nay Hoa Ngạc cuối cùng cũng hiểu chủ tử của mình, mặc dù ác độc tàn nhẫn người công chúa làm cho nàng kinh hãi, nhưng đồng thời nàng cũng cực kỳ cao hứng, bởi vì công chúa chẳng những có thể tự vệ, mà còn bảo vệ được nàng, mặc dù nàng biết rỏ tình trong những chuyện này, công chúa bỗng dưng có tài đánh đàn cao siêu, hơn nữa thân thủ còn cực cao, dù có khó hiểu nàng cũng rất vui vẻ chấp nhận mọi chuyện.

      có chuyện gì, chúng ta vào tắm rửa rồi ngủ .”

      “Dạ ” Hoa Ngạc gật đầu, trải qua chuyện bị lăng nhục lúc trước, đến lúc này nàng mới hết giao động, tại tâm tình bình phục nhiều, liền đứng lên đóng kỹ cửa viện lại, quay về cùng Phượng Lan Dạ vào phòng ngủ, rửa mặt nghỉ ngơi, xem đêm nay như có chuyện gì xảy ra.

      Ngày thứ hai, Hoa Ngạc dậy sớm để thu dọn mọi thứ ở trong viện, dẹp sạch những chỗ còn loang lổ vết máu, bắt nồi lên nấu nồi cháo trắng, mùi hương của cháo bay ra ngoài, rất thơm.

      Công chúa còn có dậy, đêm qua nàng nhất định là mệt muốn chết rồi, rốt cuộc nàng vẫn còn là hài tử mười hai tuổi.

      Hoa Ngạc vừa làm việc vừa suy nghĩ, khóe môi tự chủ lộ ra nụ cười, buổi tối hôm qua thấy hành động của công chúa, nàng bỗng nhiên còn sợ nữa, đối với tương lai cũng thấy mù mịt xa vời, công chúa giống với lúc trước?

      cửa viện, vang lên tiếng đập cửa, có người gõ cửa gấp gáp, làm Hoa Ngạc phục hồi tinh thần lại, kiên nhẫn lên tiếng hỏi: “Người nào vậy?”

      Mới sáng sớm, biết là người nào mà vội vàng gõ cửa như thế, Hoa Ngạc sững sờ đứng lên, chờ chực , chỉ nghe được ngoài cửa vang lên thanh vừa lo lắng vừa vui mừng: “Ta, Tư Mã Vụ Tiễn.”
      InoSu si thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :