1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Ngô Tiếu Tiếu (130) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 79.3
      Thiên Bột Thần lập tức lắc mình làm, trong đại lao an tĩnh lại, Nam Cung Diệp khắc trước còn toả ra sát khí giết chóc nay biến mất, mặt mũi trong nháy mắt khoác lên nhu hòa, dịu dàng như nước, hai mắt như hồ nước gợn sóng, lẳng lặng nhìn Phượng Lan Dạ.

      Phượng Lan Dạ nhìn ánh mắt của , cánh cảm giác được chút được tự nhiên, trong đôi mắt đó còn toát ra tia lửa, nàng quay đầu nơi khác giọng mở miệng: “Thiên Bột Thần công phu rất lợi hại, ngờ lại có loại công phu náu này, làm cho người ta khó lòng phòng bị.”

      Nam Cung Diệp ánh mắt sâu u, tựa hồ có ít biến hóa, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, hời hợt mở miệng .


      “Chỉ sợ người bình thường ai muốn luyện, mặc dù thuật náu này rất lợi hại, nhưng là môn võ công tiêu hao dương thọ của con người, luyện thành náu thuật, nghe chỉ có hai mươi năm dương thọ “. . . . . .

      ” cái gì?”

      Phượng Lan Dạ kinh hô ra tiếng, nghĩ tới loại võ công này thậm chí có tác dụng ngược như vậy, chỉ sợ ai nguyện ý luyện, Thiên Bột Thần lớn lên tuấn lãng, vì sao phải tập môn võ công này, trong mắt nàng nhàn nhạt lên thương hại: “ cần gì tập chứ, tại tập mấy năm rồi?”

      “Đây là lựa chọn của , theo ta năm năm rồi, người trước kia luyện môn bí thuật này chết, sau đó mới đổi thành .”

      Cho tới giờ khắc này Phượng Lan Dạ mới biết được, vì sao Thiên Bột Thần chưa từng có tình, cả người lạnh lùng vô tình, biết tương lai của mình như thế, nào dám có nửa điểm tình cảm, chắc sợ để lại đau khổ cho người khác, nên dứt khoát tình cảm gì cũng đều cần, người như vậy ngược lại là người có tình cảm nhất trong thiên hạ.

      “Tại sao mỗi người đều sống khổ sở và may mắn như thế .”

      Phượng Lan Dạ cảm thán, nàng xem mỗi người đều sống quá khổ sở, kiếp trước ở chùa miểu nàng trải qua cuộc sống vui vẻ tự do, trừ trong lòng hận ý, có gì là tốt, lại thấy lục đục với nhau, cũng có cái gì phân tranh, trái ngược hoàn toàn với tình huống tại.

      ” Lan Nhi, đừng nghĩ nhiều, sau này ta để cho nàng mình người chịu khổ.”

      Nam Cung Diệp trầm giọng mở miệng, Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên nhìn , chỉ thấy trong phòng giam ánh lửa rơi vào mắt của , sáng rực nóng bỏng như muốn thiêu đốt mọi thứ, biết tại sao, Phượng Lan Dạ có trực giác người này căn bản có đoạn tụ, trong lòng suy nghĩ miệng liền bật thốt lên.

      ” Nam Cung Diệp, ngươi căn bản phải đoạn tụ.”

      Nam Cung Diệp vừa nghe thấy khóe môi vẽ ra nụ cười trêu chọc, hết sức tà mị tiếp lời: “Bị nàng phát .”

      “Ngươi? Vậy ngươi?”

      Phượng Lan Dạ mở mắt, tự chủ được mím môi lại, cái tên nam nhân chết tiệt này dám gạt nàng, ra là người bình thường, nghĩ tới đây, đáy lòng bỗng lên mơ hồ mong đợi, tựa hồ có cái gì đó vừa buông lỏng, bỗng giật mình tự nhủ nàng làm gì đó, cho dù phải đoạn tụ, cũng liên quan gì đến nàng a.

      ” Cho tới bây giờ ta cũng chưa quá là ta đoạn tụ”

      Nam Cung Diệp thẳng thắng nghiêm chỉnh , Phượng Lan Dạ suy nghĩ chút, quả chưa từng là mình đoạn tụ …, chẳng qua lúc nàng ra hoài nghi có chối bỏ thôi, mà nàng cứ dựa vào suy nghĩ của mình mà phán đoán, còn tự cho là đúng nữa, nghĩ tới đây, gương mặt Phượng Lan Dạ có chút nóng , đỏ ửng như hoa.

      Nam Cung Diệp cảm thấy tiệu nha đầu này như thế vừa xinh đẹp vừa đáng , nên cứ lẳng lặng như vậy mà thưởng thức.

      Trong phòng giam dâng lên hương thơm của khí ôn nhu, nửa điểm chật vật bị giam ở trong lao cũng có, hai người đều chìm đắm trong tâm tư của mình, nên nhất thời phòng giam yên tĩnh tiếng động, cuối cùng Phượng Lan Dạ phá vỡ yên tĩnh, tiếng trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Chúng ta trò chuyện .”

      “Tốt, Lan Nhi muốn cái gì, Bổn vương nghe.”

      Kế tiếp hai người bắt đầu chuyện rất thân mật tự nhiên, câu được câu cười cười, đêm càng ngày càng khuya, trong phòng giam hai người hoàn toàn có nửa điểm buồn ngủ, đạo thanh chìm mị, đạo trong trẻo lạnh lùng thỉnh thoảng hoà cùng nhau, tràn ra khắp phòng giam trong đêm khuya yên tĩnh.

      Trong cung.

      Hạo Vân đế bị ám sát, ra cũng có bị thương nặng lắm, ngược lại bởi vì có võ công bất phàm, bắt được hai gã thích khách, thích khách bị đưa đến Hình bộ, Do Thái úy đại nhân thẩm vấn, ngờ trong có đó gã thích khách thế khai ra người chủ mưu sai sử phía sau là Tề vương phi, Hình bộ dám thụ lý vụ án này, vì nó có liên can đến người trong hoàng thất, đây là vấn đề phải người bình thường nào cũng có thể động, cuối cùng Hạo Vân đế hạ đạo thánh chỉ, nên Hình bộ cùng Binh bộ còn có Thiểu Ty phủ mới dám thụ vụ án lần này.

      Trong Tiêu Nguyên điện, ngự y trị liệu qua, hoàng thượng cũng đáng lo ngại nữa, băng bó xong vết thương, uống thuốc vào, thấy hoàng thượng có gì nghiêm trọng nữa, ngự y mới lui xuống, chỉ có Mộc Miên ở bên cạnh hầu hạ , thỉnh thoảng giọng mềm ấm vang lên: “Hoàng thượng, người ngàn vạn lần đừng có chuyện gì a.”

      ” Hoàng thượng, Mộc Miên sợ.”

      có chuyện gì, trẫm có việc gì .”

      Hạo Vân đế nheo mắt lại, vươn ra bàn tay to vuốt ve bàn tay mềm nhẵn đó, suy nghĩ của bay đến lâu xa của nhiều năm về trước, nàng thân bạch y, xinh đẹp tuyệt đại, nàng thích nắm lấy tóc của , thích dùng chân đá , căn bản có xem hoàng đế, nhưng cứ như vậy mà thương nàng, xem nữ nhân này như bảo bối trong lòng bàn tay, cả đời cũng chỉ có , mặc dù hậu cung giai lệ ba nghìn, nhưng những nữ nhân kia chẳng qua là để bày trí, là công cụ để thâu tóm quyền lực của hoàng đế, chỉ có nàng mới là người muốn , nhưng mà?

      Hạo Vân đế nghĩ tới đây, đột nhiên ánh mắt mở ra, phát sinh hung ác cùng sát khí, tràn ngập ở trong con ngươi đen nhánh, làm cho người ta cảm thấy khủng hoảng sợ hãi, điều này làm Mộc Miên cảm ứng được trước, thở cũng dám thở mạnh.

      Giây lát, Hạo Vân đế khôi phục lại như cũ, nhắm hai mắt lại, hưởng thụ bàn tay mềm của Mộc Miên đắm bóp bắp đùi của , rất thoải mái, rất tự tại.

      Ngoài cửa điện, Nguyên Phạm dẫn Hình bộ Lý đại nhân vào bẩm báo.

      “Hoàng thượng, Lý đại nhân tới.”

      ” ừ, đứng lên .”

      Hạo Vân đế cũng có mở mắt, chỉ tùy ý phất phất tay, đôi tay của Mộc Miên cũng có ngừng lại, tiếp tục nắm, quỳ bên dưới Lý đại nhân dám lơ là, mau chóng trả lời: “Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ phụng chỉ bắt Tề vương phi, nhưng mà Tề vương lại theo Tề vương phi cùng vào ở trong nhà giam.”

      ” Hử.”

      Hạo Vân đế hừ , chân mày cau lại, giống như lơ đãng mở miệng: “ làm sao lại để cho người bắt người vậy?”

      Tựa hồ điều bất ngờ với hoàng thượng, Lý đại nhân lập tức mở miệng hồi bẩm: “Là Tề vương phi, cũng là nàng biết đại thể, Tề vương vốn muốn tức giận, Tề vương phi ngăn trở , cho nên thần liền dẫn bọn cùng nhau vào Hình bộ.”

      “Tốt, cố gắng nghiêm tra, buông tha bất kỳ tội phạm nào, nhưng đừng làm bị thương Tề vương.”

      Đây tuyệt đối là hình tượng từ phụ (cha hiền), Lý đại nhân vội vàng lên tiếng đáp lại, nào dám nhiều lời thêm nữa, sau đó khom người lui ra ngoài.

      Ở chỗ ngồi cao Hạo Vân đế hí mắt nhìn Mộc Miên: “Ngươi xem, ai quân cờ này.”

      ” Tấn vương.”

      Mộc Miên suy nghĩ chút, cẩn thận đáp lời, Hạo Vân đế gì, đại điện lâm vào trầm mặc, Mộc Miên biết mình đoán đúng, bất quá nàng cũng dám tùy ý suy đoán tâm tư của hoàng đế, hoàng đế phải người nào cũng có thể tùy tiện suy đoán, bí hiểm, lòng dạ độc ác, tâm tư cẩn thận, chỉ cần cẩn thận sa vào tình trạng vạn kiếp bất phục, có lẽ trước kia nàng còn dám động chút tâm tư, nhưng tại nàng dám có bất kỳ cử động nào, bởi vì nàng muốn chết nhanh như vậy.

      Đại điện của Tiêu Nguyên cung có thêm chút tiếng vang nào nữa, giống như chỗ người vậy.

      Quan viên của Hình bộ do Lâm Thái úy dẫn đầu, nhất thời tụ tập đông đủ ở chung chỗ, đối với kiện thích khách lần này, rất là khó giải quyết, nếu cẩn thận chỉ sợ lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục, Tề vương vẫn là nhi tử mà hoàng thượng sủng ái nhất, tại ở trong lao, bọn họ là thả được, mà thả cũng xong, tình thế trước mắt, tất yếu phải nghĩ ta kế sách vạn toàn.

      Cả đám suy nghĩ đến bể đầu sứt trán, ngay cả người luôn luôn đa mưu túc trí, tựa con hồ ly như Lâm Thái úy cũng nhận thấy hết đường xoay xở.

      Đám người Hình bộ thượng thư cùng nhau nhìn Lâm Thái úy, chờ Lâm Thái úy đưa ra kế sách.

      Nghị đường ngày đêm chỉ lóe lên chiếc đèn, vầng sáng chập chờn trong phòng, nhưng hoàn toàn có nửa điểm tiếng vang, ngược lại với nơi này chính là phòng giam, Nam Cung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ ngáp cái, thanh từ tính nhu hoà vang lên: “Lan Nhi ngủ buồn ngủ rồi sao.”

      xong liền lôi thân thể của nàng an trí ở giường êm, Phượng Lan Dạ cũng có sợ, chỉ bình yên nhắm hai mắt lại, lúc Thiên Bột Thần xuất , khom người ôm quyền.

      ” Thiếu chủ, tối nay trong cung quả có thích khách, hoàng thượng cũng có gì đáng ngại, bất quá bắt được hai gã thích khách, trong đó có tên thích khách khai ra là Vương Phi sai khiến họ tiến cung ám sát hoàng thượng, cho nên hoàng thượng mới hạ chỉ đuổi bắt Tiểu Vương phi.”

      Đôi mắt phượng hẹp dài của Nam Cung Diệp, nhuộm lên sát khí, khuôn mặt như minh châu toả ra ánh sáng bức người, giờ phút này khoác lên tầng sa mỏng lạnh lẻo, làm người ta cảm thấy quanh thân rét lạnh.

      “Xử lý sạch sẻ rồi à?”

      “Đúng vậy, Thiếu chủ, hai gã thích khách xử lý sạch sẻ, chút phiền toái nào.”

      “Tốt, “Nam Cung Diệp hài lòng gật đầu, sau đó nhíu lông mày suy nghĩ chút, rồi chậm rãi mở miệng: “Ngươi lập tức thăm dò, là ai ở phía sau động tay động chân, mặt khác xem chút hai gã thích khách nàyđến tột cùng là tới từ nơi nào?”

      ” Dạ, thuộc hạ làm.”

      Thiên Bột Thần xong liền thân thấy, mà Phượng Lan Dạ lúc này mở mắt liếc hai cái, Nam Cung Diệp lập tức hạ thấp thanh : “Tốt lắm, ngủ , có việc gì.”

      “Ừ.”

      Phượng Lan Dạ biết trừ mọi thứ, bất quá phòng giam này nếu tiến vào, muốn cho các nàng ra ngoài, cũng phải chuyện dễ dàng như vậy.

      Ánh đèn lóe lên, trời đất mảnh trầm tĩnh.

      Hình bộ – phòng nghị , binh lính chạy nhanh mà vào, hoảng sợ bẩm báo: “ xong, xong, hai gã thích khách ở trong lao tự sát mà chết.”

      Quan viên lớn của Hình bộ cùng Binh bộ đều sợ hãi hẳn lên, sắc mặt mảnh xanh đen, nghĩ tới thích khách lại tự sát, thích khách tự sát bọn họ tuyệt đối tin, nhưng là người nào động tay động chân thế, thân thủ là nhanh, chỉ trong thời gian ngắn liền giải quyết hai người kia, điều này cái gì? Tề vương phủ hẳn cất giấu thế lực.

      Hình bộ thượng thư cùng Binh Bộ Thị Lang sắc mặt đều trắng liếc nhìn về Lâm Thái úy: “Làm sao bây giờ? Hoàng thượng cho chúng ta bắt người chủ mưu phía sau, tại thích khách chết ở trong lao rồi, chúng ta chỉ sợ cũng chỉ có con đường chết”

      So với hình bộ thượng thư cùng Binh Bộ Thị Lang hoảng sợ luống cuống, Lâm Thái úy rốt cuộc cũng hổ là lão thần gian xảo cự hoạt , giờ phút này ngược lại bình tĩnh hơn.


      “Đừng nóng vội, có lẽ đây là chuyện tốt, sáng sớm ngày mai chúng ta tiến bẩm báo hoàng thượng, bởi vì lính gác ngục sơ sót, khiến phạm nhân tự sát cho trong ngục, cứ như vậy, phải vẫn bảo toàn cho Tề vương sao? Hoàng thượng nhất định cũng hi vọng như vậy, nhiều nhất xử tử hai cai ngục.”

      Mọi người vừa nghe xong, thấy đây cũng cách trong lúc cùng đường, nên lập tức gật đầu đồng ý, chuyện này liền như quyết định xong.

      Sáng sớm ngày thứ hai, liền có người tiến cung bẩm báo hoàng thượng, vào lúc nửa đêm, thích khách tự sát ở trong ngục.

      Hạo Vân đế cũng có nổi trận lôi đình, cũng có làm khó Hình bộ cùng Binh bộ, chỉ lệnh cho mọi người phải cẩn thận điều tra ra người sai sử ở phía sau.

      Tảng đá lớn trong lòng mọi người cuối cùng cũng rơi xuống, Lâm Thái úy dẫn phần quan viên của Hình bộ cùng Binh bộ cùng mình đến đại lao, hướng Tề vương cùng Tề vương phi nhận lỗi, đáng tiếc Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ thèm để ý đến, hai người chỉ nhắm mắt dưỡng thần, bộ dạng nhàn nhã như chơi cứ ở trong đại lao Hình bộ , lúc này mọi người mới biết chuyện có chút lớn rồi, Tề vương , trong lúc nhất thời Lâm Thái úy cùng đám người Hình bộ thượng thư biết xử lý như thế nào chuyện này.

      Chuyện Tề vương cùng Tề vương phi bị bắt, lan tràn khắp An Giáng thành, đường phố, tửu lâu trà quả đề tài được thảo luận nhiều nhất chính là chuyện này. An vương phủ trong buổi sáng biết được tin tức, sáng sớm An vương phi Tư Mã Vụ Tiễn liền lòng như lửa đốt chạy tới Hình bộ, cầu gặp Hình bộ thượng thư.

      Hình bộ thượng thư nghĩ ngờ lại tới tới thêm chủ tử khó hầu hạ nữa, vốn muốn gặp, nhưng vừa nghĩ tới thân phận của đối phương, nên dám gặp, chỉ đành phải lĩnh mấy quan viên ra ngoài nghênh đón, Tư Mã Vụ Tiễn vừa nhìn thấy Hình bộ thượng thư, liền mũi nể mặt cũng chừa, tàn bạo mắng cho trận.

      “Hình bộ các ngươi đến tột cùng là làm chuyện gì? Tề vương phi có bao nhiêu tuổi, nàng chỉ là tiểu hài tử, có thể có tâm tư sâu nặng như vậy sao? mất mặt cho Hình bộ các ngươi có đống người như vậy, ra cũng toàn là bọn khốn kiếp, mọi người đều hưởng bổng lộc cũa hoàng gia, có chuyện đàng hoàng làm, bắt được người chủ mưu chân chính, nên tùy tiện bắt người, các ngươi có mấy cái đầu đủ để chém hả?”

      Đám người Hình bộ thượng thư mặt to như hạt đậu mồ hôi hột xuống biến, này mỗi người đều là khó dây dưa chủ, bọn họ rốt cuộc là chiêu người nào chọc cho người nào, chỉ bất quá phụng mệnh làm việc, nhưng bây giờ vậy còn quá nhiều đích phiền toái tới cửa, bọn họ còn có đường sống sao?

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 80: Ba vạn lượng bạc trắng


      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt


      Chương 80.1


      Quan viên lớn của Hình Bộ bị An Vương phi lên án mạnh mẽ trận, mặt ai cũng trắng như tờ giấy, dám nhiều thêm dù chỉ câu.



      Bất quá Hình Bộ Thượng Thư cũng là lão già giảo hoạt, biết An Vương Phi cùng Tề Vương Phi giao tình xưa nay vô cùng tốt, nếu như được vị An Vương Phi này giúp đỡ, nhất định Tề Vương cùng Tề Vương phi chịu ra khỏi đại lao, nghĩ tới đây, Hình Bộ Thượng Thư vội vàng báo cáo tình hình trước mắt.



      “An Vương Phi bớt giận, là do hạ quan nhất thời hồ đồ nên làm sai, cho nên sáng sớm nay hạ quan liền tới chỗ Tề Vương cùng Tề Vương Phi bồi tội rồi, còn phái người đưa hai vị ấy trở về, nhưng họ căn bản để ý tới, hạ quan nghĩ rằng….?”



      Tư Mã Vũ Tiễn vừa nghe Hình Bộ Thượng Thư trả lời, liền biết có chủ ý gì, nhanh chóng vung tay ngăn cản.



      “Dừng, ta và Hình Bộ các ngươi vốn có nửa điểm giao tình.”


      chút mặt mũi cũng chừa lại, Hình Bộ Thượng Thư vẻ mặt lúng túng, nụ cười môi cũng cứng lại, đáng tiếc An Vương Phi cũng phải là người lương thiện, giờ phút này vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu (NN: cười mà như cười), trầm mở miệng: “Đây là do Hình Bộ các ngươi tự chuốc lấy, các người thử ra ngoài đường nghe ngóng chút xem, bên trong An Giáng Thành đồn thổi thành cái dạng gì rồi, đường đường là Tề Vương Gia, Tề Vương Phi lại trở thành khâm phạm triều đình, đừng bọn họ ra, ta còn chuẩn bị tiến cung gặp phụ hoàng, hỏi chút xem người nuôi đám đại thần vô dụng như vậy để làm gì mà cuối cùng ngay cả nhi tử của người cũng buông tha.”



      Tư Mã Vũ Tiễn lời lẽ nghiêm túc ràng, Hình Bộ Thượng Thư cùng mấy người phía sau vẻ mặt hối hận muốn chết, muốn dám , chuyện này nếu truyền tới tai Hoàng Thượng, bọn họ chỉ còn con đường chết, mặc dù lúc trước Hoàng Thượng trách cứ nhưng có nghĩa là trong lòng người tức giận a.



      Đám người Hình Bộ Thượng Thư quýnh lên, vội cản đường của Tư Mã Vũ Tiễn, nước mắt tuôn đầy, mở miệng khẩn cầu.



      “An Vương Phi, người bỏ qua cho bọn thần a, lão thần cũng sắp cáo lão về quê rồi, người làm ơn hãy thả cho chúng ta con ngựa .”



      Phía sau vang lên mấy đạo thanh cầu khẩn, Tư Mã Vũ Tiễn lạnh lùng nhìn bọn họ, trầm tư nửa khắc (NN: 1 khắc = 15 phút), chậm rãi mở miệng: “ tại ta gặp Tề Vương Phi, nếu bọn họ có nửa điểm sơ xuất, cũng đừng trách ta khách khí.”



      Tư Mã Vũ Tiễn xong liền ra ngoài, Hình Bộ Thượng Thư đứng dậy, vung tay lên ý bảo mấy quan viên đàng sau theo An Vương Phi đến đại lao của Hình Bộ.



      Cả đám bọn họ đứng yên tại chỗ hai mặt nhìn nhau, biết nên làm sao bây giờ?



      Tư Mã Vũ Tiễn vào trong đại lao, chỉ thấy cửa lao mở rộng mà có khóa lại, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ hoàn hảo vô khuyết (NN: ở đây nghĩa là bình an bị thương tổn gì) ngồi ngay ngắn ở giường êm, bấy giờ trong lòng Tư Mã Vũ Tiễn mới thả lỏng chút, nhanh tới, quan tâm hỏi thăm:



      “Lan Dạ muội sao chứ?”



      Phượng Lan Dạ thấy Tư Mã Vũ Tiễn tới thăm nàng, cũng rất vui vẻ, đứng lên lôi kéo nàng ấy ngồi bên cạnh, cười yếu ớt như U Lan, lắc đầu: “ có chuyện gì.”



      “Vậy tốt, chuyện này truyền khắp An Giáng thành rồi, sáng sớm ta nhận được tin tức, lòng như lửa đốt, biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua Phụ Hoàng bị đâm, tại sao lại dính dáng đến ngươi?”



      Con ngươi của Phượng Lan Dạ tối sầm lại, thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên.



      “Chắc có người muốn động đến ta, biết ta như thế nào lại chọc tới đám người này.”



      tại Thiên Bột Thần còn tra được tin tức, nhưng mà tin tưởng rất nhanh bọn họ biết, biết người sau lưng đánh lén bọn họ, hơn nữa thích khách kia đến tột cùng là người nào?”



      “Là ai? Quá ghê tởm.”



      Tư Mã Vũ Tiễn ngoan chất vấn, quét mắt vòng phòng giam, lúc này mới yên tâm, xem ra hai gia hỏa này có nửa điểm khổ sở, còn rất biết hưởng thụ a.



      Nàng cùng Phượng Lan Dạ chuyện, Nam Cung Diệp an tĩnh ngồi bên cạnh đọc sách. Ngay cả lông mày cũng hạ xuống, trải qua đêm hành hạ, nam nhân này vẫn xinh đẹp tựa như Kiểu Nguyệt, hoàn toàn có nửa điểm chật vật, mà còn cực kì ưu nhã, quả nhiên là nhân trung long phượng, và Lan Dạ trong trẻo lạnh lùng đúng là tuyệt phối, Tư Mã Vũ Tiễn nghĩ tới đây nắm tay nhìn về phía Phượng Lan Dạ.



      “Hình Bộ Thượng Thư mời các ngươi ra ngoài, các ngươi lại ra là có ý gì?”



      Khuôn mặt bé diễm lệ của Phượng Lan Dạ trầm xuống, toát ra hàn khí.



      tại, bên ngoài chỉ sợ là vô cùng ồn ào rồi, Tề Vương cùng Tề Vương phi bị bắt, mặt mũi của Tề Vương phủ chúng ta để ở đâu đây, tại Hình Bộ tiếng bắt nhầm kêu chúng ta trở về sao, điều này sao có thể? Nhà lao này vào dễ dàng, nhưng ra thể dễ dàng như vậy.”



      Phượng Lan Dạ tàn ác , Tư Mã Vũ Tiễn suy nghĩ lát, gật đầu đồng ý, điều này cũng đúng, tại cả An Giáng thành đều thảo luận chuyện này, nếu bọn họ cứ như vậy ra ngoài, Tề Vương phủ chẳng phải là quá vô năng sao, bất quá bây giờ phải làm như thế nào mới có thể đền bù tổn thất của Tề Vương Phủ đây?



      “Như vậy các ngươi có cầu gì?”



      Chuyện này nàng có thể thương lượng, nếu Hình Bộ đáp ứng, nàng nhất định tiến cung, cho dù gặp phải Phụ Hoàng buồn bực phiền lòng, nàng cũng sợ ngại, làm sao có thể tùy tiện bắt liền bắt người a, ngày hôm nay dám bắt Tề Vương, sáng mai cũng dám bắt An Vương, cái danh này trong Hoàng Thất là có địa vị cao quý cỡ nào (NN: ý cái danh vương gia là rất cao quý), biết phụ hoàng có ý gì, còn hạ thánh chỉ nữa, ánh mắt Tư Mã Vũ Tiễn cũng trở nên u ám.



      Phượng Lan Dạ hí mắt nhìn Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp từ đầu tới đuôi cũng tỏ vẻ gì, tựa hồ toàn bộ chuyện này đều giao cho nàng xử lý.



      “Thứ nhất, để cho Hình Bộ dán thông báo hướng Tề Vương phủ lời xin lỗi. Thứ hai, phải bồi thường danh dự cùng tổn thất cho chúng ta, ba vạn lượng bạc trắng. Thứ ba, Hình Bộ Thượng Thư phải tự mình đánh xem ngựa đưa chúng ta trở về Tề Vương Phủ. Đáp ứng ba điều kiện này thôi, nếu như đáp ứng, ngươi hãy cho bọn biết, cho dù ta có chết tại trong lao này, cũng trở về.”



      Phượng Lan Dạ tự tiếu phi tiếu mở miệng, thanh quyết liệt, quan viên Hình Bộ theo Tư Mã Vũ Tiễn tới, nghe lời của nàng, sắc mặt xám trắng, nếu bởi vì bắt lầm người mà khiến cho Tề Vương Phi mất mạng, trách nhiệm này ai cũng đảm đương nổi.



      Tư Mã Vũ Tiễn nghe lời Phượng Lan Dạ …,lập tức gật đầu.



      “Tốt, tỷ tìm bọn , nếu bọn họ chịu, tỷ lập tức nháo (NN: nháo=làm ầm ĩ) đến trong cung, tin bọn họ chấp nhận, Lan Dạ yên tâm , cần nóng vội.”



      “Ừ.”



      Phượng Lan Dạ xoa tay, Tư Mã Vũ Tiễn dẫn theo đám người khí thế dạt dào xông ra bên ngoài, chạy thẳng tới chính sảnh Hình Bộ thương lượng, đem ba điều kiện của Tề Vương phi ra, mọi người hai mặt nhìn nhau, hôm nay mới biết, người nào bọn họ chọc, hết lần này đến lần khác lại chọc tiểu ác ma này. Mọi người trong Hình Bộ lập tức tập hợp nghị để xem xử lý chuyện này như thế nào.



      Trong đại lao, Nam Cung Diệp ngẩng đầu lên, đôi con ngươi thâm thúy như hồ nước lại sóng ngầm của biển sâu, bình tĩnh nhìn Phượng Lan Dạ, nha đầu này biết tính toán, trong đêm giúp Tề Vương Phủ kiếm được ba vạn lượng bạc trắng, tại Hình Bộ muốn cho cũng phải cho, muốn cho cũng phải cho, tuyệt đối thể nào để bọn họ tiếp tục ở lại nơi này, nếu như gặp chuyện may, hình bộ bọn họ đúng là đảm đương nổi.



      “Lan nhi giỏi cầu a.”



      “Như thế nào? đêm vì Tề Vương phủ kiếm được ba vạn lượng bạc trắng, bất quá phải chia cho ta nửa.”



      Trong tình huống này, nàng vẫn có thể mở miệng ra cầu vô sỉ như vậy, Nam Cung Diệp là vừa tức giận vừa buồn cười, mím môi nghiêm túc mở miệng: “Đừng ba vạn lượng bạc trắng, tất cả Tề Vương phủ đều là của ngươi.”



      câu này ngược lại làm cho Phượng lan Dạ lúng túng, người này cuối cùng cũng an phận rồi, Nam Cung Diệp muốn mở miệng trêu chọc nàng, bất quá cảm ứng được xuất của Thiên Bột Thần, liền dời mục tiêu.



      “Thiên Bột Thần, xảy ra chuyện gì?”



      Thiên Bột Thần lập tức thân, ôm quyền trầm giọng: “thuộc hạ cùng đám người Nguyệt Hộc tra , thị vệ áp tải thích khách vào Hình Bộ vẫn là người của Tấn Vương, về phần hai gã thích khách, rất giống như đệ nhất gia tộc của Trưởng Tôn hoàng hậu qua đời, gần đây có dấu chân của bọn họ trong kinh thành.”



      “Trưởng Tôn hoàng hậu?”



      Nam Cung Diệp lâm vào trầm tư, nghĩ tới người của đệ nhất gia tộc Trưởng Tôn lại xuất , ngày đó thái tử muốn tạo phản đoạt vị, những người liên quan huyết thống với nhất tộc Trưởng Tôn đều bị tru di, những người còn lại bị đưa lưu vong đến vùng đất Nam Man, bây giờ lại có người muốn báo thù đến giết phụ hoàng, là thế khó lường, Nam Cung Diệp phất tay: “Ngươi xuống dưới phân phó mọi người chú ý tình hình trong kinh thành, có tung tích của bọn họ liền tới bẩm bảo cho bổn vương.”



      “Dạ, thiếu chủ.”



      Thiên Bột Thần xuống phân phó nhiệm vụ.



      Phượng Lan Dạ thấy trong phòng giam an tĩnh trở lại, nhịn được mở miệng hỏi thăm: “Trong tay ngươi có phải có rất nhiều người hay ?”



      Nam Cung Diệp nhàng lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Nhân số nhiều lắm, bất quá mỗi người đều là tinh , ở kinh thành có hệ thống, muốn tra tin tức gì, rất nhanh biết .”



      Phượng Lan Dạ gì nữa, tuy thấy Nam Cung Diệp đơn giản như thế, nhưng muốn xây dựng lên lực lượng như vậy chỉ sợ rất khó, chậm cũng phải mấy chục năm, xem ra tốn ít tâm tư.



      Ở nghị đường của Hình Bộ, cả đám cùng thảo luận đến kết quả cuối cùng là đồng ý cầu của Tề Vương phi.



      Thứ nhất, lập tức dán bản cáo thị, hướng Tề Vương cùng Tề Vương phi xin lỗi, đây là thủ tục cao nhất mà mệnh quan triều đình chiếu cáo hướng người xin lỗi, trong lúc nhất thời tin tức này so với tin Tề Vương Gia cùng Tề Vương Phi bị bắt còn oanh động hơn, tửu lâu trà điếm từ trước tới nay chưa từng đông đúc náo nhiệt như vậy.



      Thứ hai, Hình Bộ hướng Tề Vương phủ bồi thường 3 vạn lượng bạc trắng.



      Thứ ba, Hình Bộ Thượng Thư tự mình đánh xe ngựa đưa Tề Vương Gia cùng Tề Vương Phi về phủ, hai bên đường phố chật nít người đứng xem náo nhiệt, nghĩ tới quan nhất phẩm của triều đình lại làm người đánh xe cho Tề Vương Gia cùng Tề Vương phi, bất quá dân chúng cũng cho là Tề Vương Phủ ỷ thế hiếp người, ngược lại cho đây là việc đương nhiên, ai bảo bọn họ tùy tiện bắt người, lần này bắt là người của Tề Vương Phủ, nếu chỉ là dân chúng bình thường, chỉ sợ chỉ có đường chết, cho nên nơi xe ngựa qua, ai cũng hân hoan cỗ vũ, so với năm mới còn náo nhiệt hơn.



      Bản mặt già nua của Hình Bộ Thượng Thư coi như là ném sạch, tuy là nó vô kế khả thi (NN: kế hoạch nào có thể thực ), vốn lần này xử lý vụ án là do Lâm Thái Úy, nhưng Thái Úy vừa nhìn thấy tình hình tốt, liền phất tay mặc kệ, mấy người bên Binh Bộ cũng rút lui ra ngoài, chỉ còn lại người của Hình Bộ bọn họ, mà bọn họ thể rút lui ra ngoài như những người khác nên tất cả tội này đều là bọn họ chịu lấy.



      Chờ đưa Tề Vương Gia cùng Tề Vương Phi về phủ, Hình Bộ Thượng Thư lập tức lẩn trốn vào đám đông rời Tề Vương phủ.



      Bên trong Tề Vương phủ, Tích Đan sớm dẫn mọi người ra trước cửa chờ đợi, thấy Vương Gia cùng Vương Phi hoàn hảo vô khuyết trở về, mọi người trong Vương Phủ ai cũng cao hứng, hân hoan dứt. So với lúc bị bắt bây giờ rất nào nhiệt rất vui vẻ.



      Phượng Lan Dạ về Liên Viện rửa mặt, Nam Cung Diệp cũng về Tuyển Viện, hai người chuyện lát rồi ngủ, có việc gì lại sau.

      Chia sẻ:

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 80: Ba vạn lượng bạc trắng


      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt


      Chương 80.1


      Quan viên lớn của Hình Bộ bị An Vương phi lên án mạnh mẽ trận, mặt ai cũng trắng như tờ giấy, dám nhiều thêm dù chỉ câu.



      Bất quá Hình Bộ Thượng Thư cũng là lão già giảo hoạt, biết An Vương Phi cùng Tề Vương Phi giao tình xưa nay vô cùng tốt, nếu như được vị An Vương Phi này giúp đỡ, nhất định Tề Vương cùng Tề Vương phi chịu ra khỏi đại lao, nghĩ tới đây, Hình Bộ Thượng Thư vội vàng báo cáo tình hình trước mắt.



      “An Vương Phi bớt giận, là do hạ quan nhất thời hồ đồ nên làm sai, cho nên sáng sớm nay hạ quan liền tới chỗ Tề Vương cùng Tề Vương Phi bồi tội rồi, còn phái người đưa hai vị ấy trở về, nhưng họ căn bản để ý tới, hạ quan nghĩ rằng….?”



      Tư Mã Vũ Tiễn vừa nghe Hình Bộ Thượng Thư trả lời, liền biết có chủ ý gì, nhanh chóng vung tay ngăn cản.



      “Dừng, ta và Hình Bộ các ngươi vốn có nửa điểm giao tình.”


      chút mặt mũi cũng chừa lại, Hình Bộ Thượng Thư vẻ mặt lúng túng, nụ cười môi cũng cứng lại, đáng tiếc An Vương Phi cũng phải là người lương thiện, giờ phút này vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu (NN: cười mà như cười), trầm mở miệng: “Đây là do Hình Bộ các ngươi tự chuốc lấy, các người thử ra ngoài đường nghe ngóng chút xem, bên trong An Giáng Thành đồn thổi thành cái dạng gì rồi, đường đường là Tề Vương Gia, Tề Vương Phi lại trở thành khâm phạm triều đình, đừng bọn họ ra, ta còn chuẩn bị tiến cung gặp phụ hoàng, hỏi chút xem người nuôi đám đại thần vô dụng như vậy để làm gì mà cuối cùng ngay cả nhi tử của người cũng buông tha.”



      Tư Mã Vũ Tiễn lời lẽ nghiêm túc ràng, Hình Bộ Thượng Thư cùng mấy người phía sau vẻ mặt hối hận muốn chết, muốn dám , chuyện này nếu truyền tới tai Hoàng Thượng, bọn họ chỉ còn con đường chết, mặc dù lúc trước Hoàng Thượng trách cứ nhưng có nghĩa là trong lòng người tức giận a.



      Đám người Hình Bộ Thượng Thư quýnh lên, vội cản đường của Tư Mã Vũ Tiễn, nước mắt tuôn đầy, mở miệng khẩn cầu.



      “An Vương Phi, người bỏ qua cho bọn thần a, lão thần cũng sắp cáo lão về quê rồi, người làm ơn hãy thả cho chúng ta con ngựa .”



      Phía sau vang lên mấy đạo thanh cầu khẩn, Tư Mã Vũ Tiễn lạnh lùng nhìn bọn họ, trầm tư nửa khắc (NN: 1 khắc = 15 phút), chậm rãi mở miệng: “ tại ta gặp Tề Vương Phi, nếu bọn họ có nửa điểm sơ xuất, cũng đừng trách ta khách khí.”



      Tư Mã Vũ Tiễn xong liền ra ngoài, Hình Bộ Thượng Thư đứng dậy, vung tay lên ý bảo mấy quan viên đàng sau theo An Vương Phi đến đại lao của Hình Bộ.



      Cả đám bọn họ đứng yên tại chỗ hai mặt nhìn nhau, biết nên làm sao bây giờ?



      Tư Mã Vũ Tiễn vào trong đại lao, chỉ thấy cửa lao mở rộng mà có khóa lại, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ hoàn hảo vô khuyết (NN: ở đây nghĩa là bình an bị thương tổn gì) ngồi ngay ngắn ở giường êm, bấy giờ trong lòng Tư Mã Vũ Tiễn mới thả lỏng chút, nhanh tới, quan tâm hỏi thăm:



      “Lan Dạ muội sao chứ?”



      Phượng Lan Dạ thấy Tư Mã Vũ Tiễn tới thăm nàng, cũng rất vui vẻ, đứng lên lôi kéo nàng ấy ngồi bên cạnh, cười yếu ớt như U Lan, lắc đầu: “ có chuyện gì.”



      “Vậy tốt, chuyện này truyền khắp An Giáng thành rồi, sáng sớm ta nhận được tin tức, lòng như lửa đốt, biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua Phụ Hoàng bị đâm, tại sao lại dính dáng đến ngươi?”



      Con ngươi của Phượng Lan Dạ tối sầm lại, thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên.



      “Chắc có người muốn động đến ta, biết ta như thế nào lại chọc tới đám người này.”



      tại Thiên Bột Thần còn tra được tin tức, nhưng mà tin tưởng rất nhanh bọn họ biết, biết người sau lưng đánh lén bọn họ, hơn nữa thích khách kia đến tột cùng là người nào?”



      “Là ai? Quá ghê tởm.”



      Tư Mã Vũ Tiễn ngoan chất vấn, quét mắt vòng phòng giam, lúc này mới yên tâm, xem ra hai gia hỏa này có nửa điểm khổ sở, còn rất biết hưởng thụ a.



      Nàng cùng Phượng Lan Dạ chuyện, Nam Cung Diệp an tĩnh ngồi bên cạnh đọc sách. Ngay cả lông mày cũng hạ xuống, trải qua đêm hành hạ, nam nhân này vẫn xinh đẹp tựa như Kiểu Nguyệt, hoàn toàn có nửa điểm chật vật, mà còn cực kì ưu nhã, quả nhiên là nhân trung long phượng, và Lan Dạ trong trẻo lạnh lùng đúng là tuyệt phối, Tư Mã Vũ Tiễn nghĩ tới đây nắm tay nhìn về phía Phượng Lan Dạ.



      “Hình Bộ Thượng Thư mời các ngươi ra ngoài, các ngươi lại ra là có ý gì?”



      Khuôn mặt bé diễm lệ của Phượng Lan Dạ trầm xuống, toát ra hàn khí.



      tại, bên ngoài chỉ sợ là vô cùng ồn ào rồi, Tề Vương cùng Tề Vương phi bị bắt, mặt mũi của Tề Vương phủ chúng ta để ở đâu đây, tại Hình Bộ tiếng bắt nhầm kêu chúng ta trở về sao, điều này sao có thể? Nhà lao này vào dễ dàng, nhưng ra thể dễ dàng như vậy.”



      Phượng Lan Dạ tàn ác , Tư Mã Vũ Tiễn suy nghĩ lát, gật đầu đồng ý, điều này cũng đúng, tại cả An Giáng thành đều thảo luận chuyện này, nếu bọn họ cứ như vậy ra ngoài, Tề Vương phủ chẳng phải là quá vô năng sao, bất quá bây giờ phải làm như thế nào mới có thể đền bù tổn thất của Tề Vương Phủ đây?



      “Như vậy các ngươi có cầu gì?”



      Chuyện này nàng có thể thương lượng, nếu Hình Bộ đáp ứng, nàng nhất định tiến cung, cho dù gặp phải Phụ Hoàng buồn bực phiền lòng, nàng cũng sợ ngại, làm sao có thể tùy tiện bắt liền bắt người a, ngày hôm nay dám bắt Tề Vương, sáng mai cũng dám bắt An Vương, cái danh này trong Hoàng Thất là có địa vị cao quý cỡ nào (NN: ý cái danh vương gia là rất cao quý), biết phụ hoàng có ý gì, còn hạ thánh chỉ nữa, ánh mắt Tư Mã Vũ Tiễn cũng trở nên u ám.



      Phượng Lan Dạ hí mắt nhìn Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp từ đầu tới đuôi cũng tỏ vẻ gì, tựa hồ toàn bộ chuyện này đều giao cho nàng xử lý.



      “Thứ nhất, để cho Hình Bộ dán thông báo hướng Tề Vương phủ lời xin lỗi. Thứ hai, phải bồi thường danh dự cùng tổn thất cho chúng ta, ba vạn lượng bạc trắng. Thứ ba, Hình Bộ Thượng Thư phải tự mình đánh xem ngựa đưa chúng ta trở về Tề Vương Phủ. Đáp ứng ba điều kiện này thôi, nếu như đáp ứng, ngươi hãy cho bọn biết, cho dù ta có chết tại trong lao này, cũng trở về.”



      Phượng Lan Dạ tự tiếu phi tiếu mở miệng, thanh quyết liệt, quan viên Hình Bộ theo Tư Mã Vũ Tiễn tới, nghe lời của nàng, sắc mặt xám trắng, nếu bởi vì bắt lầm người mà khiến cho Tề Vương Phi mất mạng, trách nhiệm này ai cũng đảm đương nổi.



      Tư Mã Vũ Tiễn nghe lời Phượng Lan Dạ …,lập tức gật đầu.



      “Tốt, tỷ tìm bọn , nếu bọn họ chịu, tỷ lập tức nháo (NN: nháo=làm ầm ĩ) đến trong cung, tin bọn họ chấp nhận, Lan Dạ yên tâm , cần nóng vội.”



      “Ừ.”



      Phượng Lan Dạ xoa tay, Tư Mã Vũ Tiễn dẫn theo đám người khí thế dạt dào xông ra bên ngoài, chạy thẳng tới chính sảnh Hình Bộ thương lượng, đem ba điều kiện của Tề Vương phi ra, mọi người hai mặt nhìn nhau, hôm nay mới biết, người nào bọn họ chọc, hết lần này đến lần khác lại chọc tiểu ác ma này. Mọi người trong Hình Bộ lập tức tập hợp nghị để xem xử lý chuyện này như thế nào.



      Trong đại lao, Nam Cung Diệp ngẩng đầu lên, đôi con ngươi thâm thúy như hồ nước lại sóng ngầm của biển sâu, bình tĩnh nhìn Phượng Lan Dạ, nha đầu này biết tính toán, trong đêm giúp Tề Vương Phủ kiếm được ba vạn lượng bạc trắng, tại Hình Bộ muốn cho cũng phải cho, muốn cho cũng phải cho, tuyệt đối thể nào để bọn họ tiếp tục ở lại nơi này, nếu như gặp chuyện may, hình bộ bọn họ đúng là đảm đương nổi.



      “Lan nhi giỏi cầu a.”



      “Như thế nào? đêm vì Tề Vương phủ kiếm được ba vạn lượng bạc trắng, bất quá phải chia cho ta nửa.”



      Trong tình huống này, nàng vẫn có thể mở miệng ra cầu vô sỉ như vậy, Nam Cung Diệp là vừa tức giận vừa buồn cười, mím môi nghiêm túc mở miệng: “Đừng ba vạn lượng bạc trắng, tất cả Tề Vương phủ đều là của ngươi.”



      câu này ngược lại làm cho Phượng lan Dạ lúng túng, người này cuối cùng cũng an phận rồi, Nam Cung Diệp muốn mở miệng trêu chọc nàng, bất quá cảm ứng được xuất của Thiên Bột Thần, liền dời mục tiêu.



      “Thiên Bột Thần, xảy ra chuyện gì?”



      Thiên Bột Thần lập tức thân, ôm quyền trầm giọng: “thuộc hạ cùng đám người Nguyệt Hộc tra , thị vệ áp tải thích khách vào Hình Bộ vẫn là người của Tấn Vương, về phần hai gã thích khách, rất giống như đệ nhất gia tộc của Trưởng Tôn hoàng hậu qua đời, gần đây có dấu chân của bọn họ trong kinh thành.”



      “Trưởng Tôn hoàng hậu?”



      Nam Cung Diệp lâm vào trầm tư, nghĩ tới người của đệ nhất gia tộc Trưởng Tôn lại xuất , ngày đó thái tử muốn tạo phản đoạt vị, những người liên quan huyết thống với nhất tộc Trưởng Tôn đều bị tru di, những người còn lại bị đưa lưu vong đến vùng đất Nam Man, bây giờ lại có người muốn báo thù đến giết phụ hoàng, là thế khó lường, Nam Cung Diệp phất tay: “Ngươi xuống dưới phân phó mọi người chú ý tình hình trong kinh thành, có tung tích của bọn họ liền tới bẩm bảo cho bổn vương.”



      “Dạ, thiếu chủ.”



      Thiên Bột Thần xuống phân phó nhiệm vụ.



      Phượng Lan Dạ thấy trong phòng giam an tĩnh trở lại, nhịn được mở miệng hỏi thăm: “Trong tay ngươi có phải có rất nhiều người hay ?”



      Nam Cung Diệp nhàng lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Nhân số nhiều lắm, bất quá mỗi người đều là tinh , ở kinh thành có hệ thống, muốn tra tin tức gì, rất nhanh biết .”



      Phượng Lan Dạ gì nữa, tuy thấy Nam Cung Diệp đơn giản như thế, nhưng muốn xây dựng lên lực lượng như vậy chỉ sợ rất khó, chậm cũng phải mấy chục năm, xem ra tốn ít tâm tư.



      Ở nghị đường của Hình Bộ, cả đám cùng thảo luận đến kết quả cuối cùng là đồng ý cầu của Tề Vương phi.



      Thứ nhất, lập tức dán bản cáo thị, hướng Tề Vương cùng Tề Vương phi xin lỗi, đây là thủ tục cao nhất mà mệnh quan triều đình chiếu cáo hướng người xin lỗi, trong lúc nhất thời tin tức này so với tin Tề Vương Gia cùng Tề Vương Phi bị bắt còn oanh động hơn, tửu lâu trà điếm từ trước tới nay chưa từng đông đúc náo nhiệt như vậy.



      Thứ hai, Hình Bộ hướng Tề Vương phủ bồi thường 3 vạn lượng bạc trắng.



      Thứ ba, Hình Bộ Thượng Thư tự mình đánh xe ngựa đưa Tề Vương Gia cùng Tề Vương Phi về phủ, hai bên đường phố chật nít người đứng xem náo nhiệt, nghĩ tới quan nhất phẩm của triều đình lại làm người đánh xe cho Tề Vương Gia cùng Tề Vương phi, bất quá dân chúng cũng cho là Tề Vương Phủ ỷ thế hiếp người, ngược lại cho đây là việc đương nhiên, ai bảo bọn họ tùy tiện bắt người, lần này bắt là người của Tề Vương Phủ, nếu chỉ là dân chúng bình thường, chỉ sợ chỉ có đường chết, cho nên nơi xe ngựa qua, ai cũng hân hoan cỗ vũ, so với năm mới còn náo nhiệt hơn.



      Bản mặt già nua của Hình Bộ Thượng Thư coi như là ném sạch, tuy là nó vô kế khả thi (NN: kế hoạch nào có thể thực ), vốn lần này xử lý vụ án là do Lâm Thái Úy, nhưng Thái Úy vừa nhìn thấy tình hình tốt, liền phất tay mặc kệ, mấy người bên Binh Bộ cũng rút lui ra ngoài, chỉ còn lại người của Hình Bộ bọn họ, mà bọn họ thể rút lui ra ngoài như những người khác nên tất cả tội này đều là bọn họ chịu lấy.



      Chờ đưa Tề Vương Gia cùng Tề Vương Phi về phủ, Hình Bộ Thượng Thư lập tức lẩn trốn vào đám đông rời Tề Vương phủ.



      Bên trong Tề Vương phủ, Tích Đan sớm dẫn mọi người ra trước cửa chờ đợi, thấy Vương Gia cùng Vương Phi hoàn hảo vô khuyết trở về, mọi người trong Vương Phủ ai cũng cao hứng, hân hoan dứt. So với lúc bị bắt bây giờ rất nào nhiệt rất vui vẻ.



      Phượng Lan Dạ về Liên Viện rửa mặt, Nam Cung Diệp cũng về Tuyển Viện, hai người chuyện lát rồi ngủ, có việc gì lại sau.

      Chia sẻ:

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 80.2


      Trong cung, Hạo Vân Đế cũng biết tin, biết chuyện tiền căn hậu quả, con ngươi đen láy khó dò lên tia u ám, hỏi Mộc Miên ngồi bên cạnh:



      “Nàng xem tiểu nha đầu kia có phải rất thông mình hay ?”



      Mộc Miên nhìn Hạo Vân Đế cái, nam nhân năm mươi tuổi, mang theo vẻ thành thục mị lực, vốn trong lòng nàng còn chút hồ nghi e dè, nhưng mà khi theo nam nhân này, nàng lại tự chủ được bị hấp dẫn, bất quá bây giờ nàng cần phải cẩn thận trả lời từng câu hỏi.


      biết những lời này của Hoàng Thượng là có ý gì? Mộc Miên suy đoán chút, từ từ mở miệng: “Là rất thông minh thưa Hoàng Thượng?”



      Hạo Vân Đế híp mắt nhìn Mộc Miên, tùy ý mở miệng: “Nàng so sánh cùng nàng ta ai thông minh hơn?”



      Mộc Miên biết có ý gì, nên dám tùy ý trả lời, Hạo Vân Đế vươn tay sờ đầu nàng, từ từ xuống dưới, dừng lại ở cái cổ mảnh khảnh của nàng mà dùng chút lực, nhàng ma sát, vết chai trong tay làm da thịt mềm mại của nàng đau nhói, nhưng nàng cũng dám động đậy, nàng thấy sát khí trong mắt Hạo Vân Đế, cho nên nhúc nhích, đợi đến khi thanh tỉnh lại, tiếp tục mở miệng.



      ra ngốc chút cũng tốt, có thể sống lâu hơn chút.”



      xong liền thêm gì nữa, dựa vào giường êm ở phía sau, Mộc Miên hiểu ý lập tức biết điều qua, nằm ở trước ngực , ngực của rất rộng rãi vững chắc làm Mộc Miên cảm thấy an toàn, đáng tiếc Hoàng Đế hoàn toàn có nửa điểm tình cảm, lạnh lùng lên tiếng: “Trở về .”



      “Dạ, Hoàng Thượng.”



      Mộc Miên lưu luyến lên tiếng, tham lam hít hai lần khí mới đứng lên dẫn người rời .



      Chuyện Tề Vương Gia cùng Tề Vương Phi bị bắt coi như hoàn toàn kết thúc, nhưng mà có người lại bị chọc tức.



      Bên trong Tấn Vương phủ, Nam Cung Trác qua lại trong thư phòng, phía dưới là hai thủ hạ Mộ Thanh Mộ Trừng đứng thẳng, thở mạnh cũng dám, Vương Gia nhà mình sắc mặt khó coi dị thường, gân xanh tay cũng lộ .



      “Vương gia?”



      Mộ Thanh Mộ Trừng hai người khẽ gọi tiếng, ra đáy lòng có chút hiểu, vì sao Vương Gia muốn đối phó với Tề Vương phi?



      Nam Cung Trác dừng bước, phẫn hận khó chịu mở miệng: “Nhưng tên vô dụng này có thể làm cái gì, chút chuyện cũng làm xong, người còn sống tốt trong đại lao tại sao lại tự sát?”



      “Nhất định là có người động tay động chân. Thân thủ vô cùng lợi hại.”



      Mộ Thanh bình tĩnh , giết người ở trong đại lao của Hình Bộ, còn có thể làm cho Hình Bộ phát được, cuối cùng phải là tự sát mà chết, có thể biết người nọ động thủ là thần biết quỷ hay.



      “Chẳng lẽ trong tay Tề Vương có người?”



      Nam Cung Trác hoài nghi suy nghĩ, nếu thể a, bọn họ vừa bị bắt, phạm nhân liền bị giết, ràng là có người ra tay, người nọ là người của Tề Vương sao?



      Nhưng nhiều năm như vậy, Tề Vương làm cách nào che giấu lực lượng của mình, Nam Cung Trác nheo mắt lại, nếu quả như vậy, tâm cơ của Tề Vương so với bất kì người nào cũng đều cao hơn, đến cuối cùng mới là người được chọn làm Thái Tử, Phụ Hoàng vốn cưng chìu , phần binh quyền trong tay phụ hoàng mà giao cho luôn , còn cái gì thể làm được?



      Nam Cung Trác càng nghĩ càng kinh ngạc, lần này sở dĩ động Phượng Lan Dạ, thứ nhất là muốn thử xem Tề Vương Phủ có che giấu lực lượng hay , thứ hai là muốn tách Tề Vương cùng Tề Vương Phi ra xa chút, để có thể nhích đến gần chút, ai biết Tề Vương vô cùng cưng chìu nha đầu kia, chuyện gì cũng cùng tiến cùng lui, làm cho hoàn toàn chẳng hưởng được chút lợi lộc.



      “Hai người các ngươi phái thêm số người theo dõi chặc chẽ Tề Vương phủ.”



      “Dạ, Vương Gia.”



      Hai gã thủ hạ lên tiếng, Nam Cung Trác lại nghĩ tới chuyện khác, sắc mặt càng phát ra ngao: “ Các ngươi làm việc có chút năng lực được a, chuyện sổ sách lần trước đến bây giờ chút tin tức cũng tìm được.”



      Nghĩ đến chuyện này càng tức, trong tay cũng nuôi rất nhiều người, nhưng đến lúc thực tế lại bằng người khác, tiếp tục như vậy, việc tranh giành đại vị rất nguy hiểm, hay cho Tứ Hoàng Đệ thông minh, hai ngày này động, lần trước thọ yến, Sở Vương phủ thất lễ, tại sao nữa rồi.



      “Thuộc hạ đáng chết.”



      Sắc mặt Mộ Thanh Mộ Trừng trắng nhợt, dám nhiều lời, bất quá Mộ Thanh nhớ tới chuyện vừa tra được, vội vàng bẩm báo: “Vương gia, thuộc hạ tra , đêm đó Sở Vương phủ cũng bị người đột nhập, Ngọc Long kia của Sở Vương chính là bị người ta động tay động chân.”



      Nam Cung Trác vừa nghe liền nheo lại ánh mắt, người có thể tự nhiên ra vô Tấn Vương phủ cùng Sở Vương phủ, võ công nhất định bí hiểm, thân thủ như vậy ở bên trong An Giáng thành rất ít, chỉ cần tra qua vài người là thuận lợi tìm ra.



      “Lập tức đến quan phủ tìm thêm người có thể dùng,điều tra tất cả những người khả nghi bên trong An Giáng Thành, hãy lưu ý những người vỏ công cao cường.”



      “Dạ, thuộc hạ lập tức làm.”



      Hai người cùng nhau lắc mình rời , Nam Cung Trác xoay người ngồi lại ghế, quanh thân vô lực, từ khi gặp tiểu nha đầu kia, rất nhiều chuyện tựa hồ còn nằm trong lòng bàn tay, bất an tràn ngập trong lòng , đầu tiên là chuyện sổ sách bị trộm, sau đó Mẫu Phi trúng độc, bây giờ ngay cả kế hoạch được an bài tỉ mĩ cũng bị phá hỏng cách khó hiểu, chẳng lẽ những chuyện này đại biểu cuối cùng mình thất bại sao, Nam Cung Trác vừa nghĩ đến thế, sát khí quanh thân liền nổi lên, xoay mình nặng nề đứng dậy, vỗ thư án, hét lên: “, bổn Vương tuyệt đối cho chuyện như vậy xảy ra.”



      “Thu Đồng.”



      Thị nữ thiếp thân Thu Đồng của tới, cung kính cúi đầu nghe lệnh: “Vương gia?”



      “Lập tức viết lại quyển sổ khác, Bổn Vương muốn có thêm đồ dự bị.”



      “Dạ.” Sổ sách luôn qua tay Thu Đồng, mà trí nhớ của nàng rất kinh người, cho nên trong đầu nàng chẳng khác gì quyển sổ thứ hai, chẳng qua quyển sổ chính kia đến tột cùng là rơi vào tay ai? Người này vẫn ở trong bóng tối, đến tột cùng là người nào? Người của Tề Vương phủ, hay người của Phụ Hoàng?



      Sở Vương phủ, Nam Cung Liệt vẻ mặt thâm trầm ngao, sang sớm hôm nay, cũng nhận được tin tức biết chuyện tối hôm qua Tề Vương Gia cùng Tề Vương Phi bị bắt.



      Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ bị bắt, cũng quá quan tâm, nhưng lại từ đó nhìn ra tình bên trong, cảm nhận được tình cảm ở giữa Tề Vương Nam Cung Diệp và Phượng Lan Dạ, nếu như giữa hai bọn họ có tình ý…., như vậy lời lúc trước của Phượng Lan Dạ cùng với có thể là giả, chừng sau lưng Tề Vương có cất giấu thế lực, mà Ngọc Long của mình bị phá, có thể cùng những chuyện này liên quan với nhau, nghĩ đến đây, đôi mắt đen thẳm của Nam Cung Liệt liền xuất tơ máu, tức giận ra lời, quay nhìn xuống đại sảnh hét lớn:



      “Kê Kiện, lập tức hẹn Tấn Vương Nam Cung Trác, Bổn Vương muốn gặp .”



      “Dạ, Vương gia.” Kê Kiện lập tức bắt tay làm việc này, bên trong phòng khách lâm vào an tĩnh, Nam Cung Liệt cắn răng, tàn bạo : “ Phượng Lan Dạ, nghĩ tới ngươi có can đảm lừa gạt bổn vương, nếu để Bổn Vương tra ra sau lưng Tề Vương có cất giấu thế lực, mà ngươi cố ý lời lừa gạt Bổn Vương…, Bổn Vương làm cho ngươi sống bằng chết.” Tấn Vương cùng Sở Vương bởi vì tranh giành đại vị mà hai người xem nhau như kẻ địch, vẫn luôn minh tranh ám đấu bao nhiêu năm, nghĩ tới hôm nay Sở Vương hẹn Tấn Vương gặp mặt, chuyện này có thể tính là thiên cổ kỳ văn rồi, Tấn Vương Nam Cung Trác lập tức đồng ý, người thông minh như , vừa nghĩ liền biết Sở Vương tại nhất định là cùng đứng lập trường với mình, bọn họ cùng chung mục tiêu là tra ra người xông vào Tấn Vương phủ và Sở Vương phủ động thủ với sổ sách và Ngọc Long.



      Hai người vừa thấy nhau, cũng nhiều lời, thắng vào vấn đề.



      “Nhị Hoàng Huynh, xem ra chúng ta phải cùng liên thủ lần rồi.”



      “Tốt.”



      Nam Cung Trác cũng hỏi nhiều, lập tức gật đầu đồng ý, nếu như Tề Vương thực động, như vậy rất có thể là người được chọn làm Thái Tử, điều này làm cho bọn họ cách nào chấp nhận được, cho nên nhất định phải tra sau lưng có người hay , hay là bọn họ đoán lầm rồi.



      Hai người thương nghị nửa ngày, định ra kế sách, sau đó tự dẫn hạ nhân của mình trở về phủ.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 80.3


      Tề vương phủ, bên trong phòng khách của Liên Viện còn sáng đèn, ánh sáng nhá nhem trải rộng, làm hình ảnh trước mặt trở nên mong lung.



      Phượng Lan Dạ cảm giác ngủ đủ tỉnh lại, rửa mặt qua dùng bữa tối, tại cả người tinh thần tốt hơn nhiều, đứng ở dưới chỗ Ngân Ca đậu.



      “Ngân ca, có nhớ đến ta hay ?” Ngân ca nghiên đầu về phía chủ tử liếc mắt cái ước lượng, đánh giá tâm tình của nàng có tốt hay , con ngươi trong đôi mắt quay tròn chuyển động , hết sức đích đáng , sau khi nó xác định chủ tử tâm tình tồi liền lập tức kêu lên: “Nhớ nhiều, Ngân ca nhớ mỹ nữ , mỹ nữ.”


      Trong phòng khách, rất nhiều tiểu nha đầu nhịn đươc bật cười, Phượng Lan Dạ cũng có chút nhịn được, Ngân ca này quả thực khôi hài, cực kì khả ái a.



      “Ngân ca là đồ bại hoại.”



      Phượng Lan Dạ nghiêm trang mở miệng, Ngân ca vừa nghe, có chút vui, đầu rụt lại, sau đó vươn cánh ra, kích động kêu lên: “ phải, phải, phải.” Bên ngoài phòng, thân ảnh cao ráo tới, khí chất cao quý, chói lọi như Minh châu, ưu nhã quý phái, mặc dù có chút tùy ý, nhưng đám người trong phòng khách lại dám trực tiếp nhìn vào mắt , đôi mắt luôn luôn lạnh lẽo tựa như băng sương, chỉ có khi đối mặt với người thân cận, mới có thể thỉnh thoảng phát ra ôn hòa.



      “Ngươi vừa trêu chọc nó sao.”



      thanh lôi cuốn vang lên, mang theo vui vẻ nhàng, lọt vào lỗ tai của mọi người họ có thể nhận ra tâm tình của Vương Gia bây giờ rất tốt, bên trong phòng khách Diệp Linh cùng Hoa Ngạc chờ chút rồi mới khom người: “Nô tỳ xin được cáo lui trước.”



      Chờ mọi người lui ra ngoài hết Phượng Lan Dạ mới quay đầu nhìn Nam Cung Diệp, nhàng cười nhạt. Nàng vốn định cho người đến gọi , nghĩ tới lại đến đây, Nam Cung Diệp vừa nhìn thấy vẻ mặt của Phượng Lan Dạ, liền biết nàng có việc muốn với mình.



      “Lan nhi, có chuyện gì?”



      “Ta cho ngươi xem cái này.”



      Lần trước cầm về, Nam Cung Diệp còn chưa kịp nhìn thấy, nàng vốn muốn động tới Tấn Vương, nhưng nghĩ tới ở sau lưng lại động tay động chân tính toán hãm hại nàng, tại nàng cần gì phải đối với khách khí? Bất quá chuyện này thể nhờ Nam Cung Diệp ra tay: “Ngươi xem.”



      Phượng Lan Dạ đem quyển sổ đặt lên tay Nam Cung Diệp, quyển sổ này được nàng giải độc rồi, nên lo lắng bị trúng độc.



      Nam Cung Diệp cũng để ý lắm, cầm lấy liền tiện tay mở ra xem, khi nhìn thấy chi tiết trong đó, liền nhíu mày mặt lạnh, nhưng cũng có làm cái gì, lúc ngẩng đầu lên ôn hòa hơn rất nhiều: “Lan nhi muốn làm thế nào?”



      “Đưa cho Hoàng Thượng .”



      biết Hoàng Thượng thấy quyển sổ này có phản ứng gì? Có lẽ trị tội Tấn Vương, có lẽ , nhưng dưới đáy lòng nhất định có tính toán, suy nghĩ của Hạo Vân Đế vẫn luôn bí hiểm, ai biết bước tiếp theo tính toán cái gì!



      “Ừ.” Nam Cung Diệp cũng thêm gì, quyển sổ này quả làm cho người ta căm phẫn, ngờ trong triều đình lại có nhiều gian thần như thế, nhưng các triều đại đổi thay, sao lại có những tham quan này chứ, lương thần gian tướng luôn chống đối lẫn nhau, cho nên cho rằng Phụ Hoàng chưa chắc động thủ với Tấn Vương vì cái này, bất quá cũng có thể thăm dò chút tâm tư của phụ hoàng, mặc dù phụ hoàng khống chế Tấn Vương nhưng chỉ sợ Tấn Vương cũng nhận được kết quả tốt gì.



      Nam Cung Diệp sau khi tự đánh giá xong, lập tức gọi Nguyệt Hộc trong bóng tối ra, Nguyệt Hộc cùng Thiên Bột Thần giống nhau, căn bản biết thuật giấu diếm, cho nên dưới tình huống đặc thù chỉ có Thiên Bột Thần mới động tay động chân, nhưng tối nay vào hoàng cung lại là chuyện khác.



      “Ngươi lập tức đem thứ này đến Tiêu Nguyên điện , nhất định phải đưa đến tay Phụ Hoàng.”



      “Dạ, Gia.”



      Nguyệt Hộc nhận lấy quyển sổ lắc mình rời , Phượng Lan Dạ nhìn Nam Cung Diệp, nhàn nhạt cười khẽ: “Ngươi Hoàng Thượng có khiếp sợ hay , làm như thế nào đây?”



      Nam Cung Diệp suy nghĩ lát, sắc mặt lạnh lùng trong suốt “Ta nghĩ tạm thơi động thủ với Tấn Vương, bất quá chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.”



      “Giống như ta nghĩ.”



      Phượng Lan Dạ hiếm khi cười lớn, nàng phát hai người bọn họ càng ngày càng tâm ý tương thông rồi, có đôi khi người chuyện, người còn lại chưa nghe xong hiểu, đây chính là Tâm Hữu Liên Tê mà sách hay đến sao? Bởi vì Phượng Lan Dạ vui vẻ, cả khuôn mặt đều kiều diễm đến chói mắt, giống như hoa đào nở rộ, hương thơm bay xa.



      Sổ sách được đưa tới trong tay Hoàng Đế, quả nhiên giống như Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Diệp suy đoán, Hoàng Đế làm như là có chuyện gì xảy ra, mà bọn họ cũng ngầm hiểu với nhau, tâm kế của Hoàng Thượng quá sâu.



      Ngày thứ hai, Hạo Vân Đế tuyên chỉ cho Nam Cung Diệp vào cung cho nên sáng sớm Nam Cung Diệp liền rời .



      Phượng Lan Dạ ở trong Liên Viện ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy rửa mặt dùng đồ ăn sáng, kinh sợ lúc trước qua, cả Liên Viện cũng khôi phục yên lặng trước đây.



      Tích quản gia dẫn theo hai hạ nhân cầm phong thơ tới, cung kính bẩm báo: “Vương Phi, Sở Vương phi đưa thiệp tới đây, mời ngài tới phủ chuyến, ngài có hay ?”



      Tô Nghênh Hạ? Phượng Lan Dạ cau mài, nàng cùng đệ nhất tài nữ An Giáng thành Tô Nghênh Hạ vốn có giao tình gì tốt, nàng ta làm sao lại đột nhiên muốn mời nàng đến phủ chuyến, trong chuyện này chỉ sợ có vấn đề, chẳng lẽ Sở Vương Nam Cung Liệt chú ý gì rồi, lần trước nàng cho cái đáp án mập mờ, gần đây An Giáng thành lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, chưa chắc nghi ngờ, vậy lần này mời nàng tới phủ là muốn hưng sư vấn tội sao?



      Phượng Lan Dạ vừa nghĩ như vậy, thấy Tích quản gia mở miệng: “Vương phi, hôm nay Vương Gia có ở trong phủ, hay là để tiểu nhân từ chối.”



      “Đừng, ta .” Nàng cũng muốn nhìn chút xem bọn họ diễn cái gì, là đặc biệt hỏi tội sao? Hay nghĩ muốn diễn màn phu xướng phụ tùy (NN: giống như chồng tung vợ hứng ak).



      Phượng Lan Dạ vừa xong, Hoa Ngạc cùng Diệp Linh liền chấn kinh kêu lên: “Vương phi, ngàn vạn nên a. Người vừa mới hữu kinh vô hiểm (NN: chỉ sợ hãi chứ bị nguy hiểm) tránh thoát kiếp, bây giờ lại muốn gặp Sở Vương phi, mọi người ai cũng biết nữ nhân kia luôn đề cao chính mình thế nhưng lần này lại viết thiệp mời Vương Phi tới phủ, ràng là có ý tốt a.”



      Phượng Lan Dạ lại lo lắng chuyện này nên chỉ phất phất tay: “Diệp Linh theo ta chuyến, có việc gì.”



      Hoa Ngạc vừa nghe chủ tử để cho Diệp Linh theo nàng, trong lòng bởi vì lo lắng, nhịn được kêu lên: “Vương phi, ta cũng cùng với người.”



      Phượng Lan Dạ suy nghĩ chút, cảm thấy hai người theo cũng có gì khác nhau, liến đáp ứng nàng: “Tốt, hai người các ngươi cẩn thận chút.”



      “Da, Vương phi.”



      Hai người lên tiếng đồng ý, những người còn lại thấy Vương phi quyết định cũng dám thêm gì nữa, Tích Đan dẫn theo mấy người chuẩn bị xe ngựa.



      Phượng Lan Dạ bảo Hoa Ngạc cầm theo đàn của mình, mà nàng cũng lặng lẽ chuẩn bị ít độc dược mang theo đề phòng chuyện phức tạp, chỉ sợ lần này chỉ đơn thuần là mời đến phủ, cho nên cần cẩn thận chút.



      Trước cửa phủ Tề Vương, chiếc xe ngựa tinh xảo dừng lại, Phượng Lan Dạ dẫn theo Diệp Linh cùng Hoa Ngạc lên xe, phân phó phu xe tới Sở Vương phủ.



      Xe ngựa hướng Sở Vương phủ mà , Tề Vương Phủ cùng Sở Vương Phủ cách nhau rất xa, ở thành phía Nam, ở thành phía Tây.



      đường rất náo nhiệt, người đến người , Phượng Lan Dạ nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ tới mưu đồ hôm nay của Tô Nghênh Hạ, Hoa Ngạc cùng Diệp Linh biết chuyện lần này đơn giản vì vậy cũng an tĩnh trầm mặc.



      Xe ngựa xuyên qua khu vực phồn hoa, hướng Sở Vương Phủ tới.



      Sở Vương phủ chiếm nguyên con đường, bởi vì có Vương Phủ nên có cửa hàng cũng có ngươi đường, rất là yên tĩnh.



      Xe ngựa vòng qua ngã rẽ, mắt thấy sắp đến Sở Vương phủ rồi, bỗng nhiên xuất chiếc xe ngựa khác ở đối diện lảo đảo lao tới, chặn đường xe ngựa của các nàng cho qua, khí thế là muốn mấy người các nàng, phu xe sắc mặt đại biến kêu lên: “ xong, Vương Phi cẩn thận chút a.”



      Hai chiếc xe ngựa lần lượt di chuyển, từ xe ngựa đối phương xuất mấy tên đại hán áo đen, ở lần lượt rút ngắn khoản cách, thân thủ lợi hại lao thẳng đến xe ngựa của Phượng Lan Dạ, sau đó người khống chế xe ngựa, người khác lập tức khống chế phu xe, có mấy tên đại hán tiến lên đoạt lấy đàn trong tay Hoa Ngạc, sau đó cảnh giác ngó chừng đám người Phượng Lan Dạ.



      Bên trong xe ngựa, khí lưu vừa chuyển, Phượng Lan Dạ liền kêu lên: “Đừng động.” Nàng ngăn cản hành động của Thiên Bột Thần, bởi vì nếu động thủ, những người kia biết có cao thủ nấp ở tứ phía, cho nên thể động, là để bảo toàn thực lực, mà mấy tên đại hán kia tựa hồ cũng cảm nhận được khác thường, ánh mắt sắc bén tìm kiếm xung quanh, nhưng Thiên Bột Thần cũng vô cùng lợi hại, sớm thân ra ngoài, đường theo xe ngựa của các nàng.



      Xe ngựa chạy đoạn đường dừng lại bỏ xe ngựa của Tề Vương Phủ, thay bằng chiếc xe ngựa khác, Phượng Lan Dạ mắt lạnh quét vòng, những người này tuy rằng lợi hại nhưng nếu nàng động thủ căn bản có vấn đề gì, chẳng qua nàng muốn nhìn chút xem là người nào làm? Trừ Sở Vương Nam Cung Liệt ra còn ai?



      Xem ra Sở Vương Nam Cung Liệt nghi ngờ rồi, thông qua chuyện này nhìn ra được cái gì cho nên mới bắt nàng làm mồi câu Nam Cung Diệp, chỉ cần Nam Cung Diệp ra tay, biết được thực lực, đến lúc đó chắc chắn nghĩ biện pháp đối phó Nam Cung Diệp, đáng tiếc a, còn chưa đủ hiểu nàng.



      Mặc dù có Nam Cung DIệp, Phượng Lan Dạ nàng cũng phải là loại người để cho người ta tùy tiện chém giết, hẳn cho là nàng chỉ có thể dùng đàn để khống chế người ta, lại biết nàng còn có bản lĩnh khác, hôm nay nàng cho bọn họ mở rộng tầm mắt, để bọn họ biết nàng phải là nương dễ trêu chọc!



      Phượng Lan Dạ nheo mắt lại, hàn quang bắn ra tứ phía, quanh thân sát khí, mấy người bên trong xe ngựa có chút khủng hoảng, người nhìn tên còn lại quát: “Còn mau lấy miếng vải đen bịt mắt nàng ta lại.”



      Đáng tiếc người nọ quá sợ hãi, liên tục lắc đầu: “Ngươi làm .”



      Diệp Linh nghe thấy lời mà hai người vừa liền trầm giọng: “Đừng có dùng bàn tay của các ngươi chạm vào Vương Phi cao quý của bọn ta, để ta tự làm.”



      Những người kia cũng ước gì mình cần động tới nàng, tin đồn vị Tề Vương phi này lợi hại vô cùng, cho nên bọn họ cũng dám trêu chọc, hơn nữa lệnh của chủ nhân cũng là nên làm khó nàng ta, chỉ cần coi chừng đàn của nàng, cẩn thận ngó chừng nàng, để cho nàng tiếp xúc với dây đàn là được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :