1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Ngô Tiếu Tiếu (130) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 76.2
      Ánh mắt nàng trầm xuống, liền xoay người về phía trước, nhóm ba người, dưới chân nhàng cất bước

      Trước cửa Liên viện, Tích quản gia dạo bước qua lại, vừa nhìn thấy Vương Phi đến, vội vội vàng vàng cung kính tiêu sái tiến tới.

      “Vương Phi, thái giám bên người Hoàng thượng Nguyên Phạm công công tới, muốn đón người tiến cung.”

      “Ân, Hoàng thượng muốn gặp ta sao?”


      Phượng Lan Dạ thấy hết sức kỳ quái, Hoàng thượng tại sao bất thình lình lại muốn gặp nàng đây?

      Nhưng tiếng của nàng vừa dứt, Tích quản gia lập tức lắc đầu, liếc mắt cái, lên bước, giọng mở miệng:

      “Ta có hỏi nhỏ Nguyên Phạm công công, phải là Hoàng thượng, là Tần phi nương nương mới lên của Hoàng thượng, là bằng hữu của Vương Phi, muốn gặp Vương Phi.”

      “Bằng hữu của ta?”

      Phượng Lan Dạ chau mày. Ở cái địa phương này, nàng trừ Vụ Tiễn ra, còn có người bằng hữu nào a? Căn bản là có người quen biết, vậy người nọ là ai đây?

      Phi tử mới đến của Hoàng thượng? Phượng Lan Dạ suy tư. Nếu Nguyên Phạm công công tới, nàng vào cung là thể nào, bất quá nếu nàng tiến cung, Nam Cung Diệp chỉ sợ cũng theo, bây giờ chuyện còn , nàng muốn kinh động người khác, nên quay đầu lại nhìn Tích Đan phân phó.

      bẩm báo Gia các ngươi, ta tiến cung trước chuyến, nếu hắn hỏi, bảo hắn đừng vào cung.”

      “Dạ.”

      Tích Đan vội vàng gật đầu, ngoắc quản đến gần, bảo hắn trước Tuyển viện bẩm báo cho Vương gia. Nếu Vương Phi , chỉ sợ Vương gia sẽ tiến cung cùng Vương Phi. Trải qua mấy ngày nay, mọi người thấy rất ràng, Vương gia rất là cưng chiều tiểu Vương phi. (Su: hôhô, Lan nhi mỗi khi ra ngoài là a suốt ngày đòi theo, aiz~ a quả là sợ mất vợ a~ )

      Tích Đan phân phó xong, liền dẫn Vương Phi ra ngoài.

      Phượng Lan Dạ muốn mang theo nhiều người, chỉ dẫn theo Diệp Linh, hơn nữa Thiên Bột Thần vẫn ở phía sau nàng, nàng vẫn có thể cảm ứng được.

      Đoàn người theo hành lang về phía tiền sảnh…

      Nguyên Phạm vừa đến Tề vương phủ chính sảnh, đúng lúc nhìn thấy Phượng Lan Dạ tới, nhanh nhẹn khách khí vung phất trần, cười mở miệng:

      “Xin ra mắt Tề vương phi.”

      Đối với cái vị Tề vương phi này, Nguyên Phạm vẫn có chút cẩn thận. Mặc dù là người tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, nhưng trước mắt Hoàng thượng tuổi lớn, đối với việc lựa chọn ngôi vị Thái tử tương lai, ngay cả Nguyên Phạm cũng dò xét được, cho nên Nguyên Phạm dám đắc tội với bất kỳ tiểu chủ tử nào, mọi việc cần nhìn xa trông rộng mới là tốt.

      “Nguyên công công quá khách khí, nghe trong cung có người muốn gặp bổn cung?”

      “Là phi tần nương nương.”

      “Nàng là người phương nào?”

      câu này là Phượng Lan Dạ trầm giọng hỏi, Nguyên Phạm vốn muốn , nhưng nhìn thấy Tề vương phi sắc mặt rất lạnh, con ngươi lại càng ngao vô cùng, Nguyên Phạm nhịn được đánh rùng mình cái, cuối cùng giọng mở miệng:

      “Mộc Miên.”

      Mộc Miên?

      Phượng Lan Dạ ́ gắng tìm kiếm chút trí nhớ trước kia, xác định mình có quen biết người như thế.

      Mộc Miên, là một cái tên rất đặc biệt, nên nếu là người đặc biệt nàng làm sao nhớ chứ? Nàng ta đến tột cùng là kẻ địch hay là bằng hữu?

      Phượng Lan Dạ trong đáy lòng ẩn bất an, nhưng nàng phải là người gặp chuyện thì lo âu, rất nhanh liền bình tĩnh lại. Hay là trước tiên cứ tiến cung nhìn nàng ta xem sao, đằng nào nàng ta cũng muốn gặp nàng.

      “Vậy chúng ta thôi.”

      Phượng Lan Dạ xoay người bước ra ngoài, Nguyên Phạm vội vàng đuổi theo.

      nhóm mấy người ra khỏi chính sảnh, Tích Đan vẫn tiễn mọi người ra ngoài, đợi đến khi xe ngựa chậm rãi chạy rồi, muốn quay vào Vương phủ, có trận gió cuốn qua, bóng người đứng thẳng.

      Thanh cao lạnh lẻo, phải là Vương gia lại là người phương nào? Người mang vẻ mặt giết chóc, lãnh khốc nhìn chằm chằm Tích Đan, ánh mắt u vô cùng dọa người.

      Tích Đan khỏi rút lui bước mới đứng thẳng lại, kêu tiếng:

      “Vương gia.”

      “Tại sao đợi bổn vương tới đây, liền để cho Vương Phi theo Nguyên Phạm?”

      Nam Cung Diệp thanh trầm thấp tiêu sát, giấu đao phong (lưỡi đao) mang hàn khí.

      Tích Đan cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng bẩm báo: Vương gia, Vương Phi muốn kinh động Vương gia.”

      “Hừ.”

      Nam Cung Diệp vung tay trực tiếp ra ngoài, ném câu:

      “Tích Đan, cứ đợi bổn vương trở lại thu thập ngươi.”

      “Xin Vương gia dừng bước.”

      Tích Đan biết Vương gia nhất định tiến cung trực tiếp tìm Phi tần nương nương mới sắc phong kia, nhưng mà tiểu Vương phi đã dặn dò qua, vì sợ mọi chuyện phức tạp hóa, cho nên hắn vội vàng bước ngăn trở Nam Cung Diệp định bỏ :

      “Vương gia, Vương Phi muốn Vương gia chờ nàng trở lại.”

      “Ngươi to gan, Tích Đan, ngươi muốn chết có phải hay ?”

      Nam Cung Diệp tức giận, chẳng những sắc mặt đen chìm, quanh người còn bao phủ bão táp, ra tay lại càng lưu tình, vung tay cái liền nhấc thân thể Tích Đan lên, định đem Tích Đan ném xuống, nhưng phút cuối cùng suy nghĩ lại bỏ Tích Đan xuống.

      tin tưởng Lan nhi có năng lực đối phó nữ nhân kia, ở Liên viện đợi tin tức nàng vậy.

      Nghĩ thế hắn liền buông lỏng tay, Tích Đan té ngay mặt đất, Nam Cung Diệp quay người trở về, bất quá hắn vẫn khí phách ném lại câu:

      “Nếu như Vương Phi có việc, xem Bổn vương có hủy xương của ngươi hay .”

      Tích Đan đánh rùng mình cái, khuôn mặt đầy sợ hãi, bất quá Vương gia sớm khuất bóng rồi. Tích Đan chỉ có thể cầu nguyện Vương Phi ngàn vạn lần đừng có chuyện a.

      Bên trong xe ngựa hoa lệ, Phượng Lan Dạ nhắm mắt dưỡng thần, bên Diệp Linh trấn định suy tư, cẩn thận mở miệng:

      Vương Phi, chỉ sợ chuyện này lai giả bất thiện a.”

      Phượng Lan Dạ cũng có chung cảm giác này, nhưng muốn làm cho Diệp Linh bất an, hơn nữa nàng biết Thiên Bột Thần ngồi ở trong góc xe ngựa, bởi thế nàng cũng có gì phải lo lắng.

      Nhưng người này ra là ai đây?

      Trong đầu ngừng bay ra những suy nghĩ, bỗng nhiên người thoáng qua trong đầu nàng, Ngũ công chúa Phượng Lan Họa, cũng chính là Lam Cơ của Tuyết Nhạn lâu , chẳng lẽ là nàng sao???

      Bằng nàng nghĩ ra còn có ai muốn gặp nàng.

      Lam Cơ chẳng lẽ tiến cung trở thành cung nữ Mộc Miên?

      Nếu quả là như vậy, chắc chắn chính là quỷ kế của Tấn vương cùng Mai Phi rồi. Chẳng qua là Hoàng thượng vì sao lại phong Lam Cơ làm phi đây? Mặc dù nàng xinh đẹp, nhưng tại Hoàng thượng tựa hồ phải là người vì sắc đẹp mà thay đổi, hơn nữa trong cung cái dạng mỹ nhân gì mà có, sao lại để cho cung nữ nhỏ bé thăng cấp thành Ngũ phẩm tần phi?

      Phượng Lan Dạ hiểu ra sao, Diệp Linh bên người nàng rất nhanh liền cảm nhận được nàng dao động, bất an hỏi:

      “Vương Phi, có phải nhớ tới cái gì hay ?”

      có chuyện gì, an tâm .”

      Cho dù là Lam Cơ, vậy thế nào? Nàng ta biết nàng muốn cứu nàng ta, chẳng lẽ còn dám trả thù sao? Nếu như là như vậy, chỉ sợ nàng ta cũng còn đường lui nữa rồi, nàng ta tuyệt đối ngu đến nỗi giữa ban ngày cho đòi nàng tiến cung chỉ để trả thù.

      Mã xa đường tiến vào hoàng cung, Nguyên Phạm hoàn thành nhiệm vụ đem các nàng dẫn vào cửa cung, sau đó phái thái giám mang Tề vương phi đưa vào Tư Tương điện.

      Tư Tương điện, là Hoàng thượng ban cho Mộc Miên nương nương, mới được đặt tên. Nơi này là cung điện trong hậu cung cách Tiêu Nguyên điện gần nhất, bởi vậy có thể thấy được, Hoàng thượng quả rất cưng chiều vị Tân phi này.

      Chẳng những hậu cung, ngay cả triều đình mọi người đều biết. Cảnh này khiến triều đình dấy lên một trận phong ba.

      Thái tử đại vị chưa định, người người cẩn thận lo lắng, nghĩ tới vào lúc này, Hoàng thượng thế nhưng lại cưng chiều vị Tân phi, điệu bộ này có chút thua vị Hoàng quý phi lúc trước.

      Trước cửa Tư Tương điện, hoa cỏ xanh tươi, mảnh sức sống tràn trề, thái giám cùng cung nữ canh giữ ở trước cửa điện, quy củ cẩn thận đứng thẳng.

      Vừa nhấc đầu thấy có thái giám dẫn người tới, liền biết đây là Tề vương phi, bởi vì tân chủ tử mới vừa tuyên dẫn ý chỉ.

      “Chúng tiểu nhân tham kiến Tề vương phi.”

      Phượng Lan Dạ mắt lạnh quét xuống, nhẹ gật đầu cái, thái giám cung nữ đồng loạt đứng dậy. Cung nữ đứng đầu nhanh nhẹn tiến tới, cung kính mở miệng:

      “Tề vương phi xin cùng nô tỳ vào, chủ tử chờ người.”

      Phượng Lan Dạ gì, chỉ nhẹ nhấc làn váy, ưu nhã sải bước thềm đá, dẫn Diệp Linh theo phía sau cung nữ bước vào đại điện.

      Đại điện Tư Tương điện lộ ra cổ nhã trí, khắp nơi là những mảnh lớn màu lam, giống như biển rộng bao la, có điểm rất giống Tiêu Nguyên cung của Hạo Vân đế, màn tơ mỏng màu lam gặp gió khẽ phiêu đãng, ngay ở giữa là tấm thảm dài màu lam, nhìn lại lần thì quả thật nơi nơi đều là màu lam…

      Lúc này chỗ ngồi thượng vị nơi đại điện, có mỹ nhân an tọa, một suối tóc đen dài như mực khẽ trút xuống che lại một phần dung nhan của nàng, cùng với làn da trắng mịn nõn nà.

      Bên cạnh có mấy tiểu cung nữ bận rộn làm việc, mảnh yên lặng.

      người rón rén đấm chân, người nắn vai, còn có người đứng cầm khay, trong mâm bày ra chùm nho tươi, cùng các loại trái cây mọng nước, đủ mọi màu sắc vô cùng đẹp đẽ, đáng tiếc có ai đụng tới.

      Người cao kia ngồi dựa vào đó tựa hồ ngủ thiếp , yên lặng như một bức điêu khắc, cũng nhúc nhích gì.

      Phượng Lan Dạ mắt lạnh nhìn hết thảy, thấy vậy cũng nói gì, nhưng cũng biết được nữ nhân này rất biết cách hưởng thụ.

      Lan Dạ tham kiến nương nương.”

      Trong đại điện vang lên thanh trong trẻo lạnh lùng mà trầm thấp, khiến cho mấy tên cung nữ cùng thái giám trong điện sợ hết hồn, mặt đều biến sắc. Vị tân chủ tử này rất được Hoàng thượng cưng chiều, thế mà vị Tề vương phi này lá gan cũng quá lớn rồi, nếu nhưmạo phạm làm nương nương thì biết làm sao bây giờ?

      Bất quá lo lắng của mọi người là dư thừa.

      Nữ tử kia vốn là ngồi dựa vào nhuyễn giáp, vừa nghe thấy giọng nói của Phượng Lan Dạ thì mở mắt ra, khẽ quay người lại.

      Một khuôn mặt đẹp như châu ngọc, da dẻ bóng loáng nhẵn nhụi, tóc dài đen mượt, cặp mắt hắc bạch phân minh, là một nữ tử quyến rũ xinh đẹp.

      Nàng chính là Ngũ công chúa Vân Phượng quốc Phượng Lan Họa, cũng là Lam Cơ đầu bảng của Tuyết Nhạn lâu. Nhưng tại nàng lại là hậu phi Mộc Miên nương nương trong cung của Hoàng thượng.

      Nữ nhân này có bản lãnh a. Phượng Lan Dạ thầm cười khẽ. Nếu có chuyện, nữ nhân này tìm mình làm gì? Muốn mượn cơ hội trả thù sao? Phượng Lan Dạ vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng ta. Nàng cũng muốn xem xem nàng ta làm gì.

      đại điện, Lam Cơ, đúng, nàng giờ là Mộc Miên nương nương, khẽ phất tay, mọi người trong điện thở phào nhõm, uyển chuyển lui xuống.

      Bốn phía thoáng cái yên tĩnh tiếng động.

      Mộc Miên nở nụ cười, phất tay, chậm rãi từ chỗ thượng vị xuống, quyến rũ mở miệng:

      “Cửu nhi, sao thế? Chẳng lẽ nhận ra tỷ tỷ sao?”

      Nàng chuyện thân mật tự nhiên, tựa hồ cho tới bây giờ cũng có phát sinh qua chuyện gì, từ đại điện tới, lôi kéo tay Phượng Lan Dạ qua bên, hai người cùng ngồi xuống.

      “Sao vậy? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Ngươi còn thân cận tỷ tỷ như trước nữa?”

      Phượng Lan Dạ nhìn các động tác liên tiếp của nàng ta, liền dễ dàng nhận ra nữ nhân này tâm kế thâm sâu, nàng ta rất lợi hại.

      Nếu như nàng là Phượng Lan Dạ chân chính, nhất định trúng chiêu, đáng tiếc nàng phải. Đối với vị Ngũ công chúa này, nàng chút cảm giác như thân nhân nào, cho nên nàng chắc chắn trúng kế của nàng ta.

      “Tỷ tỷ. Ngươi trách ta ngày đó cứu ngươi ra sao?”

      Phượng Lan Dạ chỉ ra việc nàng đã giúp nàng ta chuộc thân. Nàng tin tưởng vị nương nương này là người thông minh, nhìn qua sẽ biết nàng cố ý cứu nàng ta. Lấy năng lực của Tề vương phủ, tự nhiên là có biện pháp cứu nàng ta ra, chẳng qua là nàng muốn, cho nên cái gì cũng làm.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 76.4
      Phượng Lan Dạ tuyệt đối tin là Hoàng thượng bị sắc đẹp mê hoặc. Mặc dù Phượng Lan Họa quả lớn lên rất xinh đẹp, nhưng muốn mê đảo được Hoàng đế còn đến mức đó. Hoàng thượng thì cái dạng mỹ nhân gì mà chưa từng thấy qua, có thể bị mê hoặc đến mất lý trí, lập tức phong nàng làm phi sao?

      Nam Cung Diệp nghe lời Phượng Lan Dạ xong, dung nhan tuyệt mĩ như đắm chìm trong làn nước sâu thẳm sắc bén, thế nhưng vẫn giữ được tư thái đẹp đẽ vô song.

      Phượng Lan Dạ ngơ ngác nhìn , thể thừa nhận, người nam nhân này quả rất đẹp, cùng nét cương nghị sắc bén của Hạo Vân đế giống nhau. Vẻ đẹp của như tới từ chốn Thiên Sơn, là khối mỹ ngọc thiên nhiên, hơn nữa thanh khiết cao quý tựa như đóa Tuyết Liên.


      Bên trong phòng khách yên tĩnh một tiếng động, cho đến khi bụng Phượng Lan Dạ rất phối hợp vang lên một tiếng, hai người cũng phục hồi lại tinh thần. (Su: haha, ta edit tới đoạn nì bùn cười wé, Lan nhi đói bụng, cái bụng kêu đánh ọt một cái phá vỡ bầu khí lun a~)

      Phượng Lan Dạ lập tức gương mặt nóng bừng, mà Nam Cung Diệp thì lại quan tâm phân phó xuống:

      “Lập tức chuẩn bị bữa tối lên.”

      “Dạ, Vương gia.”

      Phía ngoài hai nha đầu đồng thời lên tiếng, cước bộ vừa chuyển liền ra ngoài, trong khách sảnh, ánh mắt Nam Cung Diệp như chứa đựng chút trách cứ:

      Làm sao đói bụng rồi cũng biết lên tiếng?”

      Phượng Lan Dạ cắn nhẹ môi, cũng chuyện. Nàng sợ nóng ruột, cho nên trước tiên đem chuyện cho biết, ai biết cái bụng này phối hợp a, bàn tay nhỏ nhắn nhịn được xoa bụng, vẻ mặt ửng đỏ.

      Lúc này, Diệp Linh cùng Hoa Ngạc dẫn mấy nha đầu tới, rất nhanh liền bày mấy ̃a thức ăn tinh sảo lên, còn có chút điểm tâm nhẹ.

      Phượng Lan Dạ đói bụng, cũng để ý tới Nam Cung Diệp ngồi bên, tự do tiêu sái qua chuẩn bị ăn. Ai biết Nam Cung Diệp cũng theo sát phía sau nàng tới ngồi xuống cùng ăn cơm.

      Phượng Lan Dạ kinh ngạc phát , Hoa Ngạc các nàng đã chuẩn bị hai bộ bát đũa, chẳng lẽ Nam Cung Diệp cho tới bây giờ còn có dùng bữa tối sao?

      “Ngươi đến bây giờ còn có ăn sao?”

      bên Hoa Ngạc lập tức mở miệng:

      “Đúng vậy, Vương Phi, Vương gia mực chờ Vương Phi trở lại, cho nên vẫn chưa ăn tối.”

      Phượng Lan Dạ lần nữa bị kinh hách, há miệng trợn mắt nhìn. Nam Cung Diệp vẫn mất nét tự cao tự tại, rất nhanh liền lãnh trầm xuống, liếc Hoa Ngạc cái:

      “Còn xuống.”

      “Dạ, Vương gia.”

      Hai người lui ra ngoài, bên trong phòng khách lần nữa an tĩnh lại, Nam Cung Diệp gắp chút món ăn đặt ở trong chén Phượng Lan Dạ, buồn cười nhắc nhở nàng:

      “Mau ăn thôi, nếu ăn, nguội, bụng lại kêu.”

      vừa mới dứt lời, Ngân Ca đứng ở lồng chim nhịn được giơ chân kêu lên:

      “Ngân Ca đói bụng, Ngân Ca chưa ăn.”

      Con chim này là biết chọn thời cơ a, vốn hai người có chút được tự nhiên, lập tức cùng lúc liếc nó cái, đồng thời thanh tĩnh lại. Phượng Lan Dạ quay ra ngoài kêu lên:

      “Diệp Linh, mang Ngân Ca xuống cho ăn.”

      “Dạ, Vương Phi.”

      Diệp Linh vào đem Ngân Ca cho ăn, con chim này vẫn quên vuốt mông ngựa:

      “Mỹ nữ, mỹ nữ, thích ca sao? Mỹ nữ thích ca sao?”

      Mà Nam Cung Diệp vốn ăn chút, bị những lời này dọa cho sặc, ho khan vài cái, nhịn được liếc Phượng Lan Dạ:

      “Lời này nàng dạy nó?”

      Phượng Lan Dạ vừa ăn vừa rất nghiêm túc gật đầu:

      “Đúng vậy, sao thế?”

      là phục các ngươi rồi.”

      xong câu đó lại dùng tiếp thiện, động tác ưu nhã thanh thoát, rất ít thấy nam nhân nào như hắn, ăn cơm lại có thể tạo sự tinh tế khác biệt.

      Phượng Lan Dạ thở dài tiếng, nhưng mà đói bụng khiến cho nàng rảnh thưởng thức nét tao nhã của nam nhân này.

      Nam Cung Diệp thấy nàng ăn lang thôn hổ yết, thỉnh thoảng cũng dặn dò nàng ăn chậm chút. Chỉ trong chốc lát, thức ăn vơi rất nhiều, hắn ngồi bên cạnh vừa gắp đồ ăn cho nàng, vừa vỗ nhẹ sau lưng cho nàng. (Su: khiếp, a sợ vợ ăn mắc nghẹn nên vỗ lưng giúp Lan nhi nhuận, cưng vợ khỏi bàn nữa =.,:)

      Hai người trong lúc này hòa thuận tự nhiên, làm người khác nhìn vào liền thấy chói mắt, ấm áp trải rộng cả phòng khách, xung quanh tràn ngập các loại màu hoa tươi sắc như có như , đẹp sao tả xiết.

      Nam Cung Diệp ăn được nhiều, mắt thấy Phượng Lan Dạ ăn sắp xong, mới buông đũa xuống, từ từ cùng nàng chuyện.

      “Nàng cần phải đề phòng nữ nhân kia chút. Nàng ta tiến cung xong lập tức tới tìm nàng, chỉ sợ có dụng ý khác. tại trong cung mọi việc biến ảo khó lường, chúng ta nên nhúng tay vào những cuộc tranh giành vô nghĩa đó.”

      phải sợ xảy ra chuyện, mà là mặc kệ những người đó. Chỉ vì ngôi vị Hoàng đế, ngầm tranh đấu hãm hại nhau, hơn nữa còn vô số lần động thủ nhằm diệt trừ , mà sở dĩ án binh bất động, chính là vì chưa làm rõ một việc.

      Tìm ra bí mật nguyên nhân cái chết của mẫu thân mình, trong chuyện này phụ hoàng sắm vai nhân vật nào? Nếu như vốn như mặt ngoài biểu hiện là một từ phụ (phụ thân hiền từ), thì mình có thể bảo toàn giang sơn của . Bằng , nếu phải là như mặt ngoài thể hiện? Nam Cung Diệp muốn nghĩ tiếp, con ngươi xoay chuyển thị huyết lăng hàn vạn phần.

      “Ân, ta biết mục đích của nàng ta. Nàng ta nhất định là muốn diệt trừ Mai Phi cùng Tấn vương, mà nàng ta ở Thiên Vận triều chút thế lực nào, cho nên muốn lợi dụng lực lượng Tề vương phủ chúng ta.”

      “Nàng ta mơ tưởng.”

      Nam Cung Diệp trầm giọng. Thật là một nữ nhân ngoan độc, biết tự lượng sức, đáng xấu hổ, nên cho nàng ta bài học.

      Nam Cung Diệp nheo mắt lại, ánh sáng lạnh khiếp người bắn ra. Phượng Lan Dạ chú ý tới động tĩnh của , nên vội vươn tay ra đè lại bàn tay to của , trầm giọng mở miệng:

      “Đừng động nàng, nàng tiến cung đối với ta cũng có chỗ tốt. Ngươi phải muốn tra ra nguyên do cái chết của Ngọc phi nương nương sao? Cho tới nay, ngươi đều có biện pháp điều tra ở trong thâm cung, nhưng tại nàng ta ở trong cung, trong cung động tĩnh càng ngày càng loạn, chúng ta sao tương kế tựu kế. Ta nghĩ nhất định rất nhanh tra chuyện Ngọc phi mất như thế nào.”

      Có lẽ Hạo Vân đế là người giống như biểu mặt ngoài vậy.

      Thất hoàng tử Nam Cung Diệp năm tuổi phong Vương, bảy tuổi liền ban thưởng đất. Hoàng thượng sở dĩ làm như vậy, còn có nguyên nhân khác, chính là để cho xuất cung sớm, để cho tra ra chuyện năm đó?

      Nếu quả là như thế, vậy trong đó nhất định có huyền cơ, nhưng tại tất cả chẳng qua là suy đoán, có lẽ cũng hề giống tưởng tượng của nàng, mọi việc đều phải có chứng cớ, thể chỉ có suy đoán vô căn cứ.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 77: Hào Quang Tuyệt Sắc
      Chương 77.1
      Ngày hai mươi tám tháng ba, đại thọ năm mươi của Hạo Vân đế, hôm nay cả kinh đô An Giáng thành rất náo nhiệt, chẳng những là phủ của các hoàng tử, mà ngay cả những quan to trong triều, ai cũng mượn cơ hội này hướng hoàng đế để tỏ vẻ trung thành, sáng sớm, đường của bá tánh bình dân cực kỳ náo nhiệt, hương xa bảo mã qua lại dứt, tửu lâu trà tứ lại càng có rất nhiều khách nhân, họ tụ tập ở nơi để nghị luận xem hôm nay nhà ai dâng tặng lễ vật gì, ai có những món bảo vật kỳ lạ vân vân, khí bị khuấy động lên náo nhiệt dị thường.

      Bầu trời xanh vạn dặm, đám mây, trời xanh thẳm, giống như mảnh gấm màu lam, làm cho người ngắm nhìn nó thấy lòng khoan khoái vui vẻ.


      Tề vương phủ cũng khẩn trương giống như các nhà khác, vẫn yên lặng bình thảng như ngày thường, nên làm cái gì làm cái đó, nếu muốn có cái gì khác lạ, chỉ có ở Liên viện, bên trong từng trận thanh líu ríu ngừng bay ra ngoài.

      Dưới hành lang ở bên ngoài lan can, loạt mấy nữ tử mặc quần váy màu đỏ, loại này quần váy này là đặc chế, đai lưng ôm, tay áo rộng, dài và thướt tha khi múa, tựa như những đoá hoa hồng, nghiên lệ tuyệt đẹp.

      Màu đỏ là tượng trưng cho cát tường, rất thích hợp với quang cảnh ngày hôm nay.

      Những tiểu nha đầu này có bao giờ vào hoàng cung, ra mắt hoàng đế đâu, cho nên bây giờ khỏi kích động, líu ríu chuyện ngừng, lúc này Phượng Lan Dạ dùng xong đồ ăn sáng, từ bên trong ra, theo phía sau là Diệp linh, Diệp linh ôm Lục ỷ cầm, hai người trực tiếp tới thềm đá, nhìn tám tên hồng y nha hoàn đứng bên dưới.

      Phượng Lan Dạ thần sắc nhàn nhạt nhìn lướt qua họ, những nha đầu này đều là nha đầu bên trong Liên viện, tính tình thế nào nàng đều biết, trãi qua tỉ mỉ tuyển chọn ra.

      “Hôm nay tiến cung, các ngươi chỉ cần đem vũ đạo phát huy tốt là được, cần phải khẩn trương, biết ?”

      “Dạ, Vương Phi.”

      Mọi người đáp lời, rồi an tĩnh lại, đồng loạt nhìn Phượng Lan Dạ đứng ở cao, hôm nay Tiểu Vương phi mặc bộ y phục màu trắng ngà, bên hông thắt dây lưng màu bạc có thiêu đoá Thiên Diệp Hải Đường, phía trước còn tinh tế buộc thêm sợi băng, theo từng bước ưu nhã của nàng, bay múa trong gió, đầu nàng vấn búi tóc công chúa, nơi đó cắm cành trâm ngọc bích có cờ tua, cờ tua có góc cạnh, dưới ánh mặt trời lấp lánh tạo ra những vòng cung ánh sáng lấp lánh, mờ ảo đến ra lời, dung nhan nàng thanh tuyệt nghiên lệ, cái trán cao lộ ra khí bức người, nhưng đôi mắt lại càng sâu u vạn phần, nàng chỉ cần tùy ý liếc cái, liền làm cho lòng người có cảm giác bị đè nén, đúng là người trời sinh khí chất hơn người.

      “Cuẩn bị lên đường .”

      Phượng Lan Dạ ra lệnh tiếng, sau đó dẫn đầu ra ngoài, con đừng u kính chạm mặt thân ảnh cao ráo, cẩm bào màu tím, cao quý và mang theo phong phạm vương giả, tư thái ưu nhã chậm rãi tới, ống tay áo rộng đung đưa, giống như đám mây mây mù bao quanh núi xanh, màu tím vốn là màu sắc cực kỳ kén chọn người mặc, nhưng khi khoác lên người , lại rất phù hợp, dường như trời sanh màu sắc này chỉ để dành cho .

      Cao quý, hào phóng , ưu nhã, còn mang theo chút sắc bén đèn nén mà phát ra.

      Đợi đến khi tới, mọi người chỉ cảm thấy quanh mình giống như bị tầng băng bao phủ, cảm giác đè nén khiến người khác dám tùy tiện ngẩng đầu nhìn, mặc dù biết mang theo loại cao nhã nhiễm bụi trần, nhưng cường thế áp bách lòng người vẫn đồng thời đập vào mặt họ, khiến cho mấy tên nha đầu phía sau thở cũng dám thở mạnh, khẩn trương cúi đầu mà đứng.

      Phượng Lan Dạ quay đầu quét nhìn phía sau cái, rồi phân phó Diệp linh: “Các ngươi đến phía trước , tất cả đều lên xe ngựa chờ.”

      ” Dạ, Vương Phi.”

      Diệp linh lĩnh mệnh, vung tay lên, phía sau tám nữ tử toàn bộ theo Diệp linh ra ngoài.

      Hôm nay tám tên vũ công này, cầm đầu chính là Hoa Ngạc, nha đầu này đối với khiêu vũ cũng rất có thiên phú, cho nên Phượng Lan Dạ liền phân phó nàng làm người dẫn đầu, chỉ huy đại cục.

      Mắt thấy chín người bọn họ rời , Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên nhìn về phía Nam Cung Diệp.

      ” Vương gia, chúng ta cũng thôi, thời gian còn sớm, đoán chừng những nhà khác sớm rồi.”

      Nam Cung Diệp híp lại đôi mắt phượng, ánh sáng khiếp người toả ra ngoài, thanh trầm thấp vang lên: “Lan Nhi muốn hiến vũ cho phụ hoàng sao?”

      Phượng Lan Dạ ánh mắt tối sầm lại, mím môi cười: “Có phải thế ? Vương gia hãy chờ xem biết, ta nghĩ làm cho Tề vương phủ mất thể diện .”

      “Mất thể diện? Ta ngại.”

      Nam Cung Diệp lời này đều là , năm trước căn bản cũng có tặng lễ vật, hôm nay tặng lễ, xem như là có lòng rồi, chỉ sợ phụ hoàng rất vui mừng, cuối cùng năm nay tiến bộ hơn, cho nên có mất thể diện hay cũng sao cả, hơn nữa tiểu nha đầu này nhất định làm nổi bật, cho nên lo lắng: “Tốt lắm, chúng ta tiến cung .”

      Nam Cung Diệp vươn bàn tay to ra rất tự nhiên nắm lấy bàn tay bé của Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ cũng cự tuyệt, hai người kẻ trước người sau ra ngoài.

      Trước cửa Tề vương phủ, những tiểu nha đầu kia lên xe ngựa, phía trước Vương Phủ còn có chiếc xe ngựa chuyên trách khác, Tích Đan dẫn mấy tên hạ nhân Vương Phủ, cung kính đứng ở ngoài xe ngựa, vừa nhìn thấy Vương gia cùng Vương Phi tới, vội cung kính cúi đầu: “Tham kiến Vương gia, Vương Phi.”

      “Ừ.”

      Nam Cung Diệp gật đầu, nhưng cũng để ý tới người ở phía sau, lôi Phượng Lan Dạ cùng tiến lên xe ngựa, rồi ra lệnh tiếng: “ thôi.”

      Đoàn người cuồn cuộn rời Tề vương phủ, hai chiếc xe ngựa đầu, phía sau là mười mấy tên thị vệ cưỡi ngựa theo, chạy thẳng tới hoàng cung.

      Hôm nay ngày sinh của Hạo Vân đế, dù sớm hạ chỉ tất cả đều tổ chức đơn giản, cho nên chỉ ở Gia Khánh điện cử hành đãi tiệc, cũng có cổ động cho phô trương, tham gia bữa tiệc gồm có các đại thần trong triều cùng gia quyến , còn có hậu cung phi tần, các nhà Vương gia hoàng tử, nên số người cũng ít.

      Xe ngựa vẫn chạy nhanh hướng cửa cung, trước cửa cung có người xuống xe, phàm là quan to trong triều đều ngồi xe ngựa vào, phải tiếp nhận xong kiểm tra của Ngự Lâm quân trong cung mới có thể đổi qua kiệu tiến vào cửa cung, về phần Vương gia cùng hoàng tử cần tiếp nhận những thứ thẩm tra này, họ có thể ngồi xe ngựa tiến thẳng vào nội cung.

      Cho nên xe ngựa Tề vương phủ trực tiếp xuyên qua cửa cung, chạy thẳng tới cửa nội cung, phía sau lưu lại những tiếng thở dài.

      Trước cửa nội cung, tiếng người ồn ào, tổng quản thái giám hậu cung dẫn hàng hàng thị vệ cùng thái giám ở trước cửa cung kiểm tra, đây là trạm kiểm soát thứ hai, đối tượng được cẩn thận kiểm tra chính là những hoàng tử này long tôn này, hôm nay bởi vì nhiều người phức tạp, để phòng ngừa xảy ra phong ba, cho nên những tên thị vệ cùng thái giám trong cung dám có nửa phần qua loa, đối với Vương gia hoàng tử dám kiểm tra, nhưng hạ nhân bọn họ mang đến , tất cả đều phải kiểm kỷ, sau đó ghi danh vào trong danh sách, nếu như xảy ra chuyện gì, Vương Phủ các nhà muốn chạy trốn trách nhiệm cũng thoát được.

      Nam Cung Diệp dìu Phượng Lan Dạ xuống xe ngựa, chỉ thấy rất nhiều người đến, lúc này trước cửa cung vắng lạnh rất nhiều, khi đoàn người bọn họ tới, tổng quản thái giám canh giữ ở trước cửa vừa nhìn thấy Nam Cung Diệp, sớm dẫn người cung kính thỉnh an.

      “Chúng tiểu nhân tham kiến Tề vương Gia, Tề vương phi.”

      Nam Cung Diệp cũng làm khó , vung tay lên: “Đứng lên , làm việc cho tốt.”

      “Dạ, Tề vương Gia.”

      Phượng Lan Dạ mắt lạnh liếc xuống, tổng quản thái giám hậu cung này cũng là vô cùng biết chuyện, xem ra là ngươi có thể sử dụng, mặc dù tuổi lớn lắm, nhưng khôn khéo nương theo làn gió, biết thỉnh an Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, sau khi vừa lui đổi sắc mặt, tình nghiêm túc cẩn thận tra xét hạ nhân Tề vương phủ, sau đó theo thứ tự ghi tên vào trong danh sách, đợi đến tất cả mọi chuyện xử lý hoàn tất, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ mới dẫn người vào cửa nội cung.

      Phía sau tổng quản thái giám kia càng phát ra nịnh hót cung kính: “Tiễn Tề vương Gia, Tề vương phi.”

      Phượng Lan Dạ hừ lạnh: “ kẻ nương theo chiều gió nịnh chủ.”

      Nam Cung Diệp lạnh lẻo trầm thấp mở miệng: “Ở trong cung để sinh tồn xưa nay điều như vậy, Lan Nhi cần để ý.”

      Đoàn người xuyên qua cầu mái đình, thỉnh thoảng nhìn thấy ở trong đó các cung nữ cùng thái giám, nơi nơi đều bận rộn, nhìn lại phía trước cách đó xa, chính là người An vương phủ tới, An vương phi Tư Mã Vụ Tiễn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn quanh, tựa hồ như tìm cái gì, vửa thấy thân ảnh Phượng Lan Dạ, sớm dừng lại thân thể, quay qua An vương Nam Cung Quân bên người cái gì đó, ánh mắt của Nam Cung Quân nhìn sang, mặt ánh sáng ôn nhuận như ngọc vẫn giảm, người An vương phủ ngừng lại.

      Hai nhà vừa thấy mặt, Nam Cung Quân cùng Nam Cung Diệp liền chào hỏi trước, sau đó hai nam nhân này vừa chuyện ở phía trước, Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ ở phía sau, hai nữ nhân cũng rất cao hứng, hiếm có trường hợp cùng nhau thế này.

      ” Tỷ cứ mực chờ muội đấy?”

      Tư Mã Vụ Tiễn giọng , ra xe ngựa An vương phủ bọn họ xuất phủ từ sớm rồi, bởi vì muốn đợi Lan Dạ, cho nên nàng phân phó phu xe ngựa chậm lại, sau khi vào cung, nàng cũng rất chầm chập tiêu sái , nhìn chung quanh, bởi vì nàng hiểu cá tính Lan Dạ, biết nàng thể nào sớm, nên chỉ có thể trì hoãn, cũng may Nam Cung Quân rất chịu phối hợp với nàng, cùng nhau thong thả , cuối cùng cũng đợi được người của Tề vương phủ.

      “Muội biết tỷ chờ, cho nên hôm nay hơi sớm.”

      Phượng Lan Dạ quả biết Tư Mã Vụ Tiễn đợi nàng, cho nên buổi sáng hôm nay so với ngày thường dậy sớm chút, nếu theo như cá tính của nàng, còn chậm hơn nữa kìa, hai người lớn lôi kéo tay, dẫn đống người phía sau cùng nhau hướng về Gia Khánh điện mà .

      tại Phượng Lan Dạ mặc dù có cao gầy như Tư Mã Vụ Tiễn, nhưng cũng ra dáng yểu điệu thục nữ rồi, mặt mày như hoạ, tới chỗ nào đều rất làm người khác chú ý, hơn nữa Tư Mã Vụ Tiễn lại là mỹ nhân, nên hai người giống như hai đóa hương sắc khác nhau nhưng đều rực rỡ.

      Gia Khánh điện, là nơi chuyên môn dùng để tổ chức yến tiệc ở trong cung, bên trong điện lúc này tiếng người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều quan to trong triều cũng gia quyến đến, ba người nhóm, năm người đám cùng nhau nghị luận, tiếng sau cao hơn tiếng trước, náo nhiệt dứt.

      Người của Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ sớm tới, bị người ta bao quanh vây vào giữa, hình thành hai phái nhân vật rất ràng.

      Hai bên đại điện, bàn gỗ hình chữ nhật được xếp thành hàng theo thứ tự, bàn bày biện bình hoa ngũ sắc, trong bình cắm những đóa hoa kiều diễm, bên cạnh còn có khay đựng các loại trái cây trân quý, rượu ngon thanh thuần, hương thơm xông vào mũi, ngoài ra còn có các món thức ăn điểm tâm, chứa ở trong hộp gỗ tử đàn khắc hoa.

      Cả đại điện, ngoảnh đầu nhìn lại, tràn ngập đủ các loại màu sắc, đẹp như tiên cảnh.

      Thanh lanh lảnh của thái giám vang lên: “An vương đến, An vương phi đến.”

      “Tề vương đến, Tề vương phi đến.”

      Trong đại điện, mâu quang đồng loạt nhìn sang, rất nhanh liền có người tới, vây quanh An vương cùng Tề vương để chuyện, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn mặc kệ những người này, tới chỗ ngồi vừa vừa chuyện, tiểu nha hoàn của Tề vương phủ cùng An vương phủ , cũng tự giác tìm góc mà đứng.

      Trong Gia Khánh điện, chảy tràn ngập các loại màu sắc, trăm hoa đua nỡ, nhìn lại cái đẹp sao tả xiết.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 77: Hào Quang Tuyệt Sắc
      Chương 77.1
      Ngày hai mươi tám tháng ba, đại thọ năm mươi của Hạo Vân đế, hôm nay cả kinh đô An Giáng thành rất náo nhiệt, chẳng những là phủ của các hoàng tử, mà ngay cả những quan to trong triều, ai cũng mượn cơ hội này hướng hoàng đế để tỏ vẻ trung thành, sáng sớm, đường của bá tánh bình dân cực kỳ náo nhiệt, hương xa bảo mã qua lại dứt, tửu lâu trà tứ lại càng có rất nhiều khách nhân, họ tụ tập ở nơi để nghị luận xem hôm nay nhà ai dâng tặng lễ vật gì, ai có những món bảo vật kỳ lạ vân vân, khí bị khuấy động lên náo nhiệt dị thường.

      Bầu trời xanh vạn dặm, đám mây, trời xanh thẳm, giống như mảnh gấm màu lam, làm cho người ngắm nhìn nó thấy lòng khoan khoái vui vẻ.


      Tề vương phủ cũng khẩn trương giống như các nhà khác, vẫn yên lặng bình thảng như ngày thường, nên làm cái gì làm cái đó, nếu muốn có cái gì khác lạ, chỉ có ở Liên viện, bên trong từng trận thanh líu ríu ngừng bay ra ngoài.

      Dưới hành lang ở bên ngoài lan can, loạt mấy nữ tử mặc quần váy màu đỏ, loại này quần váy này là đặc chế, đai lưng ôm, tay áo rộng, dài và thướt tha khi múa, tựa như những đoá hoa hồng, nghiên lệ tuyệt đẹp.

      Màu đỏ là tượng trưng cho cát tường, rất thích hợp với quang cảnh ngày hôm nay.

      Những tiểu nha đầu này có bao giờ vào hoàng cung, ra mắt hoàng đế đâu, cho nên bây giờ khỏi kích động, líu ríu chuyện ngừng, lúc này Phượng Lan Dạ dùng xong đồ ăn sáng, từ bên trong ra, theo phía sau là Diệp linh, Diệp linh ôm Lục ỷ cầm, hai người trực tiếp tới thềm đá, nhìn tám tên hồng y nha hoàn đứng bên dưới.

      Phượng Lan Dạ thần sắc nhàn nhạt nhìn lướt qua họ, những nha đầu này đều là nha đầu bên trong Liên viện, tính tình thế nào nàng đều biết, trãi qua tỉ mỉ tuyển chọn ra.

      “Hôm nay tiến cung, các ngươi chỉ cần đem vũ đạo phát huy tốt là được, cần phải khẩn trương, biết ?”

      “Dạ, Vương Phi.”

      Mọi người đáp lời, rồi an tĩnh lại, đồng loạt nhìn Phượng Lan Dạ đứng ở cao, hôm nay Tiểu Vương phi mặc bộ y phục màu trắng ngà, bên hông thắt dây lưng màu bạc có thiêu đoá Thiên Diệp Hải Đường, phía trước còn tinh tế buộc thêm sợi băng, theo từng bước ưu nhã của nàng, bay múa trong gió, đầu nàng vấn búi tóc công chúa, nơi đó cắm cành trâm ngọc bích có cờ tua, cờ tua có góc cạnh, dưới ánh mặt trời lấp lánh tạo ra những vòng cung ánh sáng lấp lánh, mờ ảo đến ra lời, dung nhan nàng thanh tuyệt nghiên lệ, cái trán cao lộ ra khí bức người, nhưng đôi mắt lại càng sâu u vạn phần, nàng chỉ cần tùy ý liếc cái, liền làm cho lòng người có cảm giác bị đè nén, đúng là người trời sinh khí chất hơn người.

      “Cuẩn bị lên đường .”

      Phượng Lan Dạ ra lệnh tiếng, sau đó dẫn đầu ra ngoài, con đừng u kính chạm mặt thân ảnh cao ráo, cẩm bào màu tím, cao quý và mang theo phong phạm vương giả, tư thái ưu nhã chậm rãi tới, ống tay áo rộng đung đưa, giống như đám mây mây mù bao quanh núi xanh, màu tím vốn là màu sắc cực kỳ kén chọn người mặc, nhưng khi khoác lên người , lại rất phù hợp, dường như trời sanh màu sắc này chỉ để dành cho .

      Cao quý, hào phóng , ưu nhã, còn mang theo chút sắc bén đèn nén mà phát ra.

      Đợi đến khi tới, mọi người chỉ cảm thấy quanh mình giống như bị tầng băng bao phủ, cảm giác đè nén khiến người khác dám tùy tiện ngẩng đầu nhìn, mặc dù biết mang theo loại cao nhã nhiễm bụi trần, nhưng cường thế áp bách lòng người vẫn đồng thời đập vào mặt họ, khiến cho mấy tên nha đầu phía sau thở cũng dám thở mạnh, khẩn trương cúi đầu mà đứng.

      Phượng Lan Dạ quay đầu quét nhìn phía sau cái, rồi phân phó Diệp linh: “Các ngươi đến phía trước , tất cả đều lên xe ngựa chờ.”

      ” Dạ, Vương Phi.”

      Diệp linh lĩnh mệnh, vung tay lên, phía sau tám nữ tử toàn bộ theo Diệp linh ra ngoài.

      Hôm nay tám tên vũ công này, cầm đầu chính là Hoa Ngạc, nha đầu này đối với khiêu vũ cũng rất có thiên phú, cho nên Phượng Lan Dạ liền phân phó nàng làm người dẫn đầu, chỉ huy đại cục.

      Mắt thấy chín người bọn họ rời , Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên nhìn về phía Nam Cung Diệp.

      ” Vương gia, chúng ta cũng thôi, thời gian còn sớm, đoán chừng những nhà khác sớm rồi.”

      Nam Cung Diệp híp lại đôi mắt phượng, ánh sáng khiếp người toả ra ngoài, thanh trầm thấp vang lên: “Lan Nhi muốn hiến vũ cho phụ hoàng sao?”

      Phượng Lan Dạ ánh mắt tối sầm lại, mím môi cười: “Có phải thế ? Vương gia hãy chờ xem biết, ta nghĩ làm cho Tề vương phủ mất thể diện .”

      “Mất thể diện? Ta ngại.”

      Nam Cung Diệp lời này đều là , năm trước căn bản cũng có tặng lễ vật, hôm nay tặng lễ, xem như là có lòng rồi, chỉ sợ phụ hoàng rất vui mừng, cuối cùng năm nay tiến bộ hơn, cho nên có mất thể diện hay cũng sao cả, hơn nữa tiểu nha đầu này nhất định làm nổi bật, cho nên lo lắng: “Tốt lắm, chúng ta tiến cung .”

      Nam Cung Diệp vươn bàn tay to ra rất tự nhiên nắm lấy bàn tay bé của Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ cũng cự tuyệt, hai người kẻ trước người sau ra ngoài.

      Trước cửa Tề vương phủ, những tiểu nha đầu kia lên xe ngựa, phía trước Vương Phủ còn có chiếc xe ngựa chuyên trách khác, Tích Đan dẫn mấy tên hạ nhân Vương Phủ, cung kính đứng ở ngoài xe ngựa, vừa nhìn thấy Vương gia cùng Vương Phi tới, vội cung kính cúi đầu: “Tham kiến Vương gia, Vương Phi.”

      “Ừ.”

      Nam Cung Diệp gật đầu, nhưng cũng để ý tới người ở phía sau, lôi Phượng Lan Dạ cùng tiến lên xe ngựa, rồi ra lệnh tiếng: “ thôi.”

      Đoàn người cuồn cuộn rời Tề vương phủ, hai chiếc xe ngựa đầu, phía sau là mười mấy tên thị vệ cưỡi ngựa theo, chạy thẳng tới hoàng cung.

      Hôm nay ngày sinh của Hạo Vân đế, dù sớm hạ chỉ tất cả đều tổ chức đơn giản, cho nên chỉ ở Gia Khánh điện cử hành đãi tiệc, cũng có cổ động cho phô trương, tham gia bữa tiệc gồm có các đại thần trong triều cùng gia quyến , còn có hậu cung phi tần, các nhà Vương gia hoàng tử, nên số người cũng ít.

      Xe ngựa vẫn chạy nhanh hướng cửa cung, trước cửa cung có người xuống xe, phàm là quan to trong triều đều ngồi xe ngựa vào, phải tiếp nhận xong kiểm tra của Ngự Lâm quân trong cung mới có thể đổi qua kiệu tiến vào cửa cung, về phần Vương gia cùng hoàng tử cần tiếp nhận những thứ thẩm tra này, họ có thể ngồi xe ngựa tiến thẳng vào nội cung.

      Cho nên xe ngựa Tề vương phủ trực tiếp xuyên qua cửa cung, chạy thẳng tới cửa nội cung, phía sau lưu lại những tiếng thở dài.

      Trước cửa nội cung, tiếng người ồn ào, tổng quản thái giám hậu cung dẫn hàng hàng thị vệ cùng thái giám ở trước cửa cung kiểm tra, đây là trạm kiểm soát thứ hai, đối tượng được cẩn thận kiểm tra chính là những hoàng tử này long tôn này, hôm nay bởi vì nhiều người phức tạp, để phòng ngừa xảy ra phong ba, cho nên những tên thị vệ cùng thái giám trong cung dám có nửa phần qua loa, đối với Vương gia hoàng tử dám kiểm tra, nhưng hạ nhân bọn họ mang đến , tất cả đều phải kiểm kỷ, sau đó ghi danh vào trong danh sách, nếu như xảy ra chuyện gì, Vương Phủ các nhà muốn chạy trốn trách nhiệm cũng thoát được.

      Nam Cung Diệp dìu Phượng Lan Dạ xuống xe ngựa, chỉ thấy rất nhiều người đến, lúc này trước cửa cung vắng lạnh rất nhiều, khi đoàn người bọn họ tới, tổng quản thái giám canh giữ ở trước cửa vừa nhìn thấy Nam Cung Diệp, sớm dẫn người cung kính thỉnh an.

      “Chúng tiểu nhân tham kiến Tề vương Gia, Tề vương phi.”

      Nam Cung Diệp cũng làm khó , vung tay lên: “Đứng lên , làm việc cho tốt.”

      “Dạ, Tề vương Gia.”

      Phượng Lan Dạ mắt lạnh liếc xuống, tổng quản thái giám hậu cung này cũng là vô cùng biết chuyện, xem ra là ngươi có thể sử dụng, mặc dù tuổi lớn lắm, nhưng khôn khéo nương theo làn gió, biết thỉnh an Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, sau khi vừa lui đổi sắc mặt, tình nghiêm túc cẩn thận tra xét hạ nhân Tề vương phủ, sau đó theo thứ tự ghi tên vào trong danh sách, đợi đến tất cả mọi chuyện xử lý hoàn tất, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ mới dẫn người vào cửa nội cung.

      Phía sau tổng quản thái giám kia càng phát ra nịnh hót cung kính: “Tiễn Tề vương Gia, Tề vương phi.”

      Phượng Lan Dạ hừ lạnh: “ kẻ nương theo chiều gió nịnh chủ.”

      Nam Cung Diệp lạnh lẻo trầm thấp mở miệng: “Ở trong cung để sinh tồn xưa nay điều như vậy, Lan Nhi cần để ý.”

      Đoàn người xuyên qua cầu mái đình, thỉnh thoảng nhìn thấy ở trong đó các cung nữ cùng thái giám, nơi nơi đều bận rộn, nhìn lại phía trước cách đó xa, chính là người An vương phủ tới, An vương phi Tư Mã Vụ Tiễn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn quanh, tựa hồ như tìm cái gì, vửa thấy thân ảnh Phượng Lan Dạ, sớm dừng lại thân thể, quay qua An vương Nam Cung Quân bên người cái gì đó, ánh mắt của Nam Cung Quân nhìn sang, mặt ánh sáng ôn nhuận như ngọc vẫn giảm, người An vương phủ ngừng lại.

      Hai nhà vừa thấy mặt, Nam Cung Quân cùng Nam Cung Diệp liền chào hỏi trước, sau đó hai nam nhân này vừa chuyện ở phía trước, Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ ở phía sau, hai nữ nhân cũng rất cao hứng, hiếm có trường hợp cùng nhau thế này.

      ” Tỷ cứ mực chờ muội đấy?”

      Tư Mã Vụ Tiễn giọng , ra xe ngựa An vương phủ bọn họ xuất phủ từ sớm rồi, bởi vì muốn đợi Lan Dạ, cho nên nàng phân phó phu xe ngựa chậm lại, sau khi vào cung, nàng cũng rất chầm chập tiêu sái , nhìn chung quanh, bởi vì nàng hiểu cá tính Lan Dạ, biết nàng thể nào sớm, nên chỉ có thể trì hoãn, cũng may Nam Cung Quân rất chịu phối hợp với nàng, cùng nhau thong thả , cuối cùng cũng đợi được người của Tề vương phủ.

      “Muội biết tỷ chờ, cho nên hôm nay hơi sớm.”

      Phượng Lan Dạ quả biết Tư Mã Vụ Tiễn đợi nàng, cho nên buổi sáng hôm nay so với ngày thường dậy sớm chút, nếu theo như cá tính của nàng, còn chậm hơn nữa kìa, hai người lớn lôi kéo tay, dẫn đống người phía sau cùng nhau hướng về Gia Khánh điện mà .

      tại Phượng Lan Dạ mặc dù có cao gầy như Tư Mã Vụ Tiễn, nhưng cũng ra dáng yểu điệu thục nữ rồi, mặt mày như hoạ, tới chỗ nào đều rất làm người khác chú ý, hơn nữa Tư Mã Vụ Tiễn lại là mỹ nhân, nên hai người giống như hai đóa hương sắc khác nhau nhưng đều rực rỡ.

      Gia Khánh điện, là nơi chuyên môn dùng để tổ chức yến tiệc ở trong cung, bên trong điện lúc này tiếng người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều quan to trong triều cũng gia quyến đến, ba người nhóm, năm người đám cùng nhau nghị luận, tiếng sau cao hơn tiếng trước, náo nhiệt dứt.

      Người của Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ sớm tới, bị người ta bao quanh vây vào giữa, hình thành hai phái nhân vật rất ràng.

      Hai bên đại điện, bàn gỗ hình chữ nhật được xếp thành hàng theo thứ tự, bàn bày biện bình hoa ngũ sắc, trong bình cắm những đóa hoa kiều diễm, bên cạnh còn có khay đựng các loại trái cây trân quý, rượu ngon thanh thuần, hương thơm xông vào mũi, ngoài ra còn có các món thức ăn điểm tâm, chứa ở trong hộp gỗ tử đàn khắc hoa.

      Cả đại điện, ngoảnh đầu nhìn lại, tràn ngập đủ các loại màu sắc, đẹp như tiên cảnh.

      Thanh lanh lảnh của thái giám vang lên: “An vương đến, An vương phi đến.”

      “Tề vương đến, Tề vương phi đến.”

      Trong đại điện, mâu quang đồng loạt nhìn sang, rất nhanh liền có người tới, vây quanh An vương cùng Tề vương để chuyện, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn mặc kệ những người này, tới chỗ ngồi vừa vừa chuyện, tiểu nha hoàn của Tề vương phủ cùng An vương phủ , cũng tự giác tìm góc mà đứng.

      Trong Gia Khánh điện, chảy tràn ngập các loại màu sắc, trăm hoa đua nỡ, nhìn lại cái đẹp sao tả xiết.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 77.2
      Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn chưa thượng hai câu nói, liền có người bao vây, tại thân phận của hai người các nàng là rất sang quý, cho nên những gia quyến của quan trong triều, chỗ nào cũng nịnh nọt, nàng lời ngươi câu , toàn bộ huyên náo ngớt.

      “Nghe An vương phi cùng Tề vương phi rất đẹp, hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền.”

      “Đúng vậy a, đúng vậy a, rất là lộng lẫy, tối nay đại thọ của hoàng thượng, có thể là mỹ nhân chói mắt nhất.”

      Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn nhìn nhau, hai người đều có chút phiền chán những nữ nhân này, cười đến vẻ mặt nịnh hót dối trá, vừa nhìn liền biết phải lời lòng, hai người vốn định tránh ra, bỗng có người chen vào.

      “Phải ?”


      Thanh này khí thế mười phần, vừa nghe liền làm cho người ta được tự nhiên, mọi người ngửng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy người vừa chuyện chính là Văn Tường công chúa mà hoàng thượng sủng ái nhất, thân hoa y Văn Tường công chúa ngoài cười nhưng trong cười nhìn những gia quyến của các quan to trong triều, những nữ nhân này lập tức thấy ngọn gió khác liền thay đổi phương hướng.

      “Mặc dù An vương phi cùng Tề vương phi rất chói mắt, nhưng so với công chúa , tự nhiên là hơi thiếu chút , Văn Tường công chúa và Văn Bội công chúa là sáng chói nhất tối nay.”

      Phượng Lan Dạ nhìn những kẻ mang sắc mặt bà tám này, tương đối phiền chán, lạnh lùng liếc bọn họ cái, vốn định rãnh đâu mà để ý đến, nhưng hết lần này tới lần khác Văn Tường công chúa khuôn mặt mang theo ý cười ngăn trở đường của hai người bọn họ.

      “Hoàng tẩu, Văn Tường vẫn mực tìm người, sao người lại trốn tới cái chỗ này , , theo Văn Tường chuyện chút.”

      Nàng giống như bé đưa tay lôi Tư Mã Vụ Tiễn định , Phượng Lan Dạ đạm mạc nhìn Văn Tường công chúa, toan tính của nữ nhân này nàng nhìn cái là biết được, ra muốn lôi Tư Mã Vụ Tiễn để lập nàng thôi.

      Phượng Lan Dạ biết Tư Mã Vụ Tiễn tất nhiên cũng biết, sắc mặt trầm xuống, liền rút tay về nhàn nhạt mở miệng: “Công chúa, yến hội sắp bắt đầu rồi, hay là đến chỗ ngồi .”

      Nàng xoay người lại chuẩn bị cùng Phượng Lan Dạ tới chỗ ngồi của mình, Văn Tường công chúa luôn luôn tâm cao khí ngạo, vốn từ đáy lòng vẫn xem thường Tư Mã Vụ Tiễn, nhưng nàng ta là hoàng tẩu của mình nên đành chịu, mới vừa rồi nàng làm thế vì muốn lập Phượng Lan Dạ, mới cư xử với Tư Mã Vụ Tiễn đúng mực và khách khí, ai ngờ nữ nhân này lại thèm cho nàng mặt mũi, nghĩ vậy sắc mặt khỏi trầm xuống, đôi mắt từng đợt sóng ánh sáng lạnh dâng lên bắn về phía Tư Mã Vụ Tiễn, thanh liền chìm vài phần.

      ” hoàng tẩu?”

      ít nữ nhân nịnh nọt vây xem ở bên người, trước mắt cũng tỏ thái độ gì, tuy vậy họ vẫn có lòng muốn xem náo nhiệt, nhưng lại có can đảm đành lặng lẽ lui về phía sau chút.

      Hôm nay vẫn là ngày sinh của Hạo Vân đế, Phượng Lan Dạ muốn làm cho Văn Tường gây náo loạn bừa bãi, liền quay đầu giọng với Tư Mã Vụ: “Công chúa vậy, tỷ cứ theo nàng ta , tỷ làm chị dâu cũng cần phải như thế.”

      Ai biết tiếng nàng vừa dứt, kia Văn Tường cũng thèm mang ơn, ngược lại càng buồn bực thêm, khóe môi vẽ ra nụ cười châm chọc, khinh thường mở miệng.

      “Quả nhiên là vật họp theo loài a.”

      Bên này chuyện, phía sau lại có tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu cùng Sở Vương phi Tô Nghênh Hạ dẫn bang phu nhân tới, đúng lúc nghe được câu của Văn Tường công chúa, Lâm Mộng Yểu liền lấy khăn che miệng mà cười, run rẩy như bông hoa xinh đẹp nơi u cốc.

      “Muội muội, đây là tất nhiên , cho nên ngươi cần gì vì những thứ người đáng giá mà làm cho mình tức giận chứ, đừng quên ngày hôm nay là đại thọ của phụ hoàng, chúng ta hay là ngồi vào chỗ của mình , phụ hoàng sắp đến đó.”

      Văn Tường vừa nghe lời của Lâm Mộng Yểu tựa hồ cũng biết được trước mắt thể tiếp tục giằng co, liền trợn mắt nhìn Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ cái, rồi xoay người theo phía sau Lâm Mộng Yểu , những người khác tự nhiên cũng theo sát hai nàng.

      Lúc này, tổng quản thái giám hậu cung đến, chỉ huy thái giám đem mọi người đưa tới chỗ ngồi riêng của mình, hoàng thượng cùng các nương nương sắp tới.

      đại điện, mọi người an vị xong, chỗ ngồi của các hoàng tử cao, sau đó theo thứ tự mà xếp hàng xuống, trong triều bắt đầu từ nhất phẩm đại quan cùng gia quyến, sau đó là các đại quan cùng gia quyến khác, như thế xuống, Gia Khánh điện rộng lớn như thế nhưng xa xa nhìn lại cái rốt cuộc bóng người cũng đông nghịt. Ngay giữa đại điện trãi tấm thảm màu đỏ sang quý, có thêu bức hoạ long phượng trình tường, hết sức mỹ lệ.

      Tề vương phủ cùng An vương phủ chỗ ngồi nằm cạnh nhau, cho nên Phượng Lan Dạ nghiên thân thể cùng Tư Mã Vụ Tiễn chuyện, bỗng nhiên trước cửa đại điện vang lên tiếng hô lớn của thái giám.

      ” hoàng thượng giá lâm.”

      ” Mai Phi nương nương giá lâm, Nguyệt phi nương nương giá lâm, Hoa phi nương nương giá lâm, Chiêu Nghi nương nương giá lâm, Miên phi nương nương giá lâm.”

      Xếp ở vị trí cuối cùng chính là Tân phi tử mà hoàng thượng vừa sủng ái – ngũ phẩm tần, mọi người tò mò, nghe thái giám bẩm báo xong, tất cả đều đồng loạt đứng dậy, cúi đầu, bất quá khóe mắt thỉnh thoảng liếc qua, phần lớn mọi người đều nhìn xem Miên phi nương nương đến tột cùng là ai.

      đầu chính là Hạo Vân đế, thân Minh hoàng long bào, đầu đội kim quan, khí thế uy nghiêm, ánh mắt sắc bén, hào quang trải rộng, chỉ ánh mắt làm cho mọi người phải cẩn thận từng li từng tí, vị hoàng đế này cũng phải là người bình thường, chẳng những hiếu dũng thiện chiến, hơn nữa tinh thông mưu lược, lại càng vô cùng giỏi về suy đoán lòng người, cho nên Thiên Vận hoàng triều mặc dù sóng ngầm quỷ dị bốn phía, động tay động chân, nhưng chân chính đối mặt với vị hoàng đế này, mọi người cũng đàng hoàng cẩn thận, dám khinh thường.

      thân minh hoàng Long bào, uy nghiêm lạnh lùng, nhưng bên cạnh hoàng thượng, phải là Mai Phi nữa, mà là vị nữ tử bao phủ cái khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, quyến rũ động lòng người, ánh mắt giống như hồ nước trong xanh, đầu tóc đen tựa như thác nước xoã xuống, vừa vừa chuyển động, dáng điệu thướt tha nhiều vẻ, cao sang mềm mại mà đáng , nữ tử này quả là trời sanh vưu vật, xem ra hoàng thượng rất thích vị phi tử này rồi, mọi người đều suy đoán như vậy, nhìn lại mấy vị nương nương ở phía sau, sắc mặt đều u, tựa hồ rất mất hứng, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, từ xưa nay nữ nhân thất sủng, phần lớn đều ghen ra mặt.

      Hạo Vân đế dẫn đầu ngồi xuống, mấy người phi tần phía sau tất cả đều ngồi vào chỗ của mình, lúc này hoàng thượng mới nhanh chậm mở miệng.

      ” Cùng ngồi xuống .”

      ” tạ ơn phụ hoàng ( hoàng thượng ).”

      Mọi người rối rít ngồi xuống, lúc này nhạc trúc vang lên, ngoài cửa đại điện có người mặc quần áo khiêu vũ của cung đình, vũ cơ chậm rãi vào, trong lúc nhất thời giống như nhiều con bướm bay tán loạn, làm người ta hoa cả mắt, kịp nhìn, bất quá mọi người nào có lòng dạ mà xem những thứ này vũ đạo, chỉ chú trọng vào nữ tử bao phủ khăn che mặt ngồi ở bên cạnh Hạo Vân đế, quan hệ của hai người ràng vô cùng thân ái, xem ra tất cả đều là , hoàng thượng quả nhiên mê luyến vị nữ tử này.

      Phượng Lan Dạ mắt lạnh nhìn tất cả mọi chuyện ở phía , sau đó làm như có chuyện gì xảy ra cầm lấy đôi đũa ngọc, gắp lấy khối điểm tâm nhai rồi từ từ nuốt, cũng thèm xem ca múa, bên cạnh Nam Cung Diệp quan tâm nghiên nửa người qua hỏi thăm: “Nàng sao chớ”

      Vừa rồi thấy Văn Tường gây khó khăn cho các nàng, vốn định qua giải vây, nhưng sau đó cũng có bước qua.

      Phượng Lan Dạ cười lắc đầu, nàng có thể có chuyện gì, rượu ngon thanh thuần, ca múa mừng cảnh thái bình.

      khúc kết thúc, trong đại điện, vũ cơ cung đình lui xuống, lúc này lễ nghi quan của hộ bộ tiến lên đứng ở ngay giữa đại điện, cung kính cẩn thận mở miệng: “Hôm nay là ngày đại thọ của hoàng thượng, ngô hoàng nhân từ minh, muốn tổ chức phô trương tất cả nghi lễ đều đơn giản , tại bắt đầu lễ quỳ bái hoàng thượng.”

      Lễ nghi Quan lời vừa rơi xuống, xoay mình dẫn đầu quỳ xuống, trong đại điện, mọi người đều đứng dậy, bao gồm các vị hoàng tử Long Tôn, còn có mấy vị hậu phi bên người hoàng thượng, tất cả đều đứng dậy, ngay giữa đại điện rộng lớn, theo vị trí thứ tự, nhất tề quỳ xuống lạy.

      “Chúc hoàng thượng phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, hàng năm có hôm nay, hàng tháng có ngày này.”

      Bên trong Gia Khánh điện, tiếng hô vang thành mảnh, mọi người dập đầu liên tiếp ba cái, Ngô Vân đế mặt mũi ôn hòa mấy phần, chậm rãi phất tay: “Tất cả đứng lên .”

      Mọi người lần lượt đứng dậy, về chỗ ngồi của mình.

      Lễ nghi quan của hộ bộ lần nữa tới giữa đại điện, quét mắt các vị hoàng tử cùng đại quan trong triều cái, thanh trầm hữu lực vang lên: “Bây giờ là các vị hoàng tử cùng các vị quan viên dâng tặng lễ vật mừng thọ.”

      Lễ nghi quan xong, liền lui xuống về chỗ ngồi.

      Hạo Vân đế ngồi cao híp lại con ngươi, quét vòng, cuối cùng đưa ánh mắt rơi vào người Nhị hoàng tử Tấn vương Nam Cung Trác.

      Thái tử qua đời, Tấn vương là con trai lớn nhất, tất nhiên nên bắt đầu trước, Tấn vương Nam Cung Trác gương mặt lên nụ cười tà mị, chậm rãi đứng lên, quét mắt nhìn mọi người cái, cuối cùng mỉm cười mở miệng: “Nhi thần ghi nhớ lời dạy bảo của phụ hoàng, mọi việc lấy dân làm đầu, cho nên hôm nay quà tặng của nhi thần là Kim Chi Ngọc tuệ.”

      Nam Cung Trác tiếng dứt, hạ nhân của Tấn vương phủ ở phía sau, liền mang hộp lễ vật ra, bước tới chính giữa đại điện, mọi người nhìn lại, thấy hộp gấm đó cũng có kỳ lạ, chỉ hoa lệ chút mà thôi, biết Kim Chi Ngọc Tuệ đến tột cùng là vật gì?

      Chỉ thấy hộp gấm mở ra, trong hộp là nhánh kim quang lập lòe cùng với cây lúa màu xanh bằng ngọc, Tấn vương Nam Cung Trác tới, cầm lấy cành kim quang lập lòe kia, nội liễm trầm ổn mở miệng: “Màu vàng của cành kim quang ngụ ý Giang Nam nhất mạch lúa mì, vụ mùa thu hoạch năm nay tràn đầy màu vàng, tựa như cả vùng đất bao phủ tầng màu vàng óng ánh.”

      Nam Cung Trác xong để xuống cành kim quang kia, lại cầm lấy cành bông lúa xanh ngọc, chậm rãi mở miệng: “Bông lúa màu xanh biếc này tượng trưng cho mùa thu hoạch lúa nước tốt nhất năm nay, nhi thần nhận được tin tức, năm nay các nơi thu hoạch có thể mảnh trúng mùa, cho nên lễ vật này mới gọi là Kim Cành Ngọc Tuệ, hôm nay đại thọ của phụ hoàng, nhi thần chúc phụ hoàng khỏe mạnh trường thọ, hơn nữa chúc Thiên Vận hoàng triều vạn dân tề nhạc, thiên hạ vĩnh viễn Thái Bình.”

      Lễ vật của Tấn vương phủ có thể thấy có phong cách riêng, Nam Cung Trác vừa về tới chỗ ngồi, liền nghe được trong đại điện vang lên tiếng vỗ tay như sấm, những đại thần trong triều kia, khỏi phụ họa gật đầu, tiếng đồng ý vang thành mảnh, ngồi cao Hạo Vân đế hài lòng gật đầu, đôi mắt sắc bén sâu lường được kia lên vẻ ôn nhuận hiếm thấy, ngồi ở hoàng đế bên người xa, Mai Phi nương nương vừa nhìn thấy thần sắc của hoàng thượng, cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.

      Lễ vật của Tấn vương phủ được thu nhận, tiếp theo là lễ vật của Nam Cung phủ, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp luôn luôn làm việc khiêm tốn, có ý với bất kỳ đảng phái tranh giành nào, xưa nay chỉ luật, cho nên đối với đại thọ của phụ hoàng, lễ vật cũng vô cùng đơn giản, lễ vật Nam Cung phủ dâng lênh nghênh đón mảnh thở dài, nhưng hoàng thượng cũng có mất vui, sắc mặt đổi lệnh cho người ta nhận xuống, lúc đến phiên Sở Vương phủ, Phượng Lan Dạ khỏi nở nụ cười, ngồi ở bên người nàng Nam Cung Diệp lập tức chú ý đến tâm tình vui vẻ của nàng, giọng mở miệng.

      “Lan Nhi, nàng làm cái gì?”

      chỉ biết hôm đó, nàng động tay động chân, nhưng biết vật kia là cái gì?

      Phượng Lan Dạ mở trừng hai mắt, cười mở miệng: “Xem rồi biết.”

      xong liền để ý tới Nam Cung Diệp nữa, vẻ mặt mang ý cười nhìn Sở Vương Nam Cung Liệt đứng ở ngay giữa đại điện, chỉ thấy hạ nhân Sở Vương phủ mang ra hộp dài khoản mười hai thước, làm cho rất nhiều người ngắm nhìn, mọi người thỉnh thoảng nghị luận, biết Sở Vương phủ năm nay tặng lễ vật gì, năm ngoái bọn họ đoạt được ngôi vị đầu, năm nay chắc đoạt lần nữa chứ.

      Sở Vương Nam Cung Liệt vẻ mặt đầy ý cười, mặt mày cuồng ngạo, tựa hồ có chút tự hào, nhìn về phía Hạo Vân đế cao.

      “Đây là trời giáng kỳ vật, nhi thần dám tự mình làm của riêng, nên lập tức phái người ra roi thúc ngựa đưa vào Cung, để hiến tặng cho phụ hoàng.”

      “Trời giáng kỳ vật?”

      Trong điện mảnh nghị luận vang lên, rất nhiều đại quan trong triều đều cố sức duỗi dài cái cổ, muốn nhìn xem đến tột cùng là vật gì, Phượng Lan Dạ vẫn ngồi nhúc nhích, khóe môi treo cười lạnh bộ dạng xem kịch vui, bên Tư Mã Vụ Tiễn quét nhìn trong điện cái, có hứng thú với bọn người kia, nhưng đối với vẻ mặt Phượng Lan Dạ có chút hứng thú, liền nghiên người qua hỏi thăm: “Ngươi biết đó là món đồ gì ?”

      Phượng Lan Dạ hất hất cằm, ý bảo Vụ Tiễn nhìn xem, lúc này người của Sở Vương phủ mở ra cái hòm gấm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :