1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Ngô Tiếu Tiếu (130) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 74.4
      Phượng Lan Dạ khóe môi nhất câu nở ra nụ cười, lạnh nhạt như băng: “Tốt, ta biết rồi, Hoa Ngạc để cho Diệp Linh vào.”

      “Dạ, Vương Phi.”

      Trong mấy nha đầu của Liên viện, chỉ có Diệp Linh là cơ trí nhất, cho nên lần này nàng muốn dẫn nàng ta cùng nhau .

      Diệp Linh, chỉ cần lần biết phải làm thế nào, giống Hoa Ngạc, chỉ lần hỏi mà hai ba lần hỏi tới, có những lúc nên nhiều lại nhiều.


      Hoa Ngạc lĩnh mệnh từ bên ngoài vào, cung kính mở miệng: “Vương Phi người cho gọi ta.”

      “Ừ, ta muốn Nguyệt Trà lâu chuyến, ngươi theo ta , Hoa Ngạc ở lại trong vương phủ.”

      “Dạ.”

      Diệp Linh gật đầu, Hoa Ngạc dường như có chút hiểu, thấy chủ tử mang theo bản thân, liền nhịn được kêu lên: “Vương Phi, ta?”

      “Bảo ở lại cứ ở lại, sau này cho chất vấn lời của ta.”

      “Dạ, Vương Phi.”

      Hoa Ngạc vẫn chưa quên chuyện mình bị đánh, cho nên biết điều chút im lặng, đứng ở đó chờ.

      Phượng Lan Dạ thu hồi thư, phân phó Hoa Ngạc bảo người ta lập tức chuẩn bị xe, quang minh chánh đại lên xe ngựa trước cửa Vương Phủ, đường hướng Nguyệt Trà lâu đến.

      Lúc này xế chiều, trong trà lâu so sánh với lần tới trước nhiều người hơn, rất nhiều người uống trà chuyện phiếm, Phượng Lan Dạ vừa dẫn Diệp Linh vừa mới vào, liền lọt vào tầm mắt của mọi người, thanh lập tức xuống, rất nhiều người giọng thầm nghị luận, nghĩ tới Tề vương phi cũng ra ngoài uống trà.

      Tiểu nhị cung kính chào đón, mặc dù nhận ra người trước mắt, nhưng biết là chủ tử tôn quý, quanh thân y phục đắt tiền, vừa nhìn biết là người đại phú đại quý.

      “Có nhã gian ?”

      “Tiểu thư mời theo ta lên lầu hai.”

      Tiểu nhị kính cẩn ân cần mở miệng, xoay người ở phía trước dẫn đường, Phượng Lan Dạ dẫn Diệp linh đường hướng lầu hai .

      Diệp linh theo Tiểu Vương phi, nhìn nàng thần sắc giống với thường ngày, tựa hồ có chuyện gì đó, trong bụng liền có so đo, nhưng vẫn ung dung bình tĩnh đánh giá tình huống trong trà lâu, rất bình thường chỉ có chút khách uống trà, bất quá gần cửa sổ có nữ nhân có chút kỳ quái, ban ngày ban mặt lại chùm áo choàng màu đen đỉnh đầu, mà tiểu nha đầu ngồi bên người nàng ta cũng kỳ quái, còn dùng khăn lụa che mặt.

      Diệp Linh theo Vương Phi lên lầu, vào nhã gian, phân phó tiểu nhị mang đến bình trà thượng hạng.

      Đợi đến khi tiểu nhị rời , Diệp Linh vội vàng đóng cửa lại: “Vương Phi, phía dưới có hai nữ nhân kỳ quái a, ban ngày mà lại mang áo choàng trùm kính đầu, tiểu nha đầu bên cạnh cũng đeo cái khăn che mặt, bộ dạng rất cổ quái, chúng ta cũng phải cẩn thận chút.”

      “Ừ.”

      Phượng Lan Dạ mắt lộ ra ánh sáng tán thưởng, gật đầu cái, nàng quả nhiên nhìn lầm, Diệp linh quan sát chuyện so sánh với Hoa Ngạc khôn khéo hơn nhiều, Hoa Ngạc chỉ biết hỏi tới, lòng quá mức thiện lương, dễ hỏng việc.

      Điếm tiểu nhị rất nhanh đem nước trà đưa lên, Diệp linh lập tức cung kính rót trà, giọng lời mở miệng: “Vương Phi xin dùng trà.”

      Mặc dù Vương Phi tại sao lại xuất ở nơi này, nhưng mà nàng ấy tự có chủ trương, cho nên Diệp linh im lặng hỏi đến.

      Phượng Lan Dạ thưởng thức ngụm trà, phất tay để cho Diệp linh đến ngoài cửa coi chừng dùm, để mình người ở trong này.

      Diệp linh lên tiếng ra ngoài, Phượng Lan Dạ liền gọi Thiên Bột Thần ra, ý bảo nhìn lầu dưới: “Hai nữ nhân kia nhìn thấy ? Đem các nàng bắt lại, đây là ít thuốc mê, chỉ cần để chóp mũi của các nàng lây dính chút, các nàng gặp hôm mê, đối với mọi chuyện phát sanh nhớ ràng.”

      “Dạ.”

      Thiên Bột Thần mặt mũi bình tĩnh thay đổi, đưa tay liền nhận lấy, nữ nhân này làm việc tàn ác, hơn nữa chế độc vô cùng lợi hại, cũng thấy kỳ quái, cho nên cũng hoảng hốt khi thấy chuyện này.

      Thiên Bột Thần nhận lấy, lắc mình cái liền thấy thân ảnh, Phượng Lan Dạ lăng lăng nhìn giữa trung, như có điều suy nghĩ.

      Xem ra võ công Thiên Bột Thần luyện, nhất định có môn là thuật giấu, cho nên mới phải qua lại tự nhiên, nếu muốn để cho người nhìn thấy, người bình thường nhìn thấy được , nhưng độ mẫn cảm của con người cao, vẫn có thể cảm ứng được hơi thở của tồn tại.

      Nàng chính vì có thể cảm ứng này mới biết được tồn tại.

      Sau khi Thiên Bột Thần rời , Phượng Lan Dạ liền gọi Diệp linh vào, nàng muốn đám người Diệp linh nhìn thấy Thiên Bột Thần tồn tại.

      mất nhiều thời gian, ở ngoài cửa nhã gian vang lên hai tiếng gõ cửa.

      Diệp linh ra mở cửa, thấy ngoài cửa đứng nữ nhân mang áo choàng phủ đầu, cùng với nha đầu có cái khăn che mặt .

      “Các ngươi tìm ai a?”

      Diệp linh mang vẻ mặt như hung ác hỏi, Phượng Lan Dạ ở bên trong mở miệng: “Để cho các nàng vào .”

      Trong hai người bị thuốc mê, căn bản là có suy nghĩ, bất quá chỉ chiếu vào chỉ thị của Thiên Bột Thần mà làm, Diệp linh nghiêng người để cho các nàng vào, hai người đặt mông ngồi vào ghế, lâu cũng động có động đậy, Diệp linh lấy làm kỳ quái mở miệng: “Hai người này là người nào a, làm sao vào mà cũng thèm chuyện thế.”

      “Diệp linh, lấy ra mũ trùm và khăn che mặt các nàng xuống.”

      Diệp linh y lời làm theo, nghĩ tới ra là Trầm Vân Tinh cùng tiểu nha đầu của nàng, hai nữ nhân này muốn làm cái chuyện xấu gì đây, Diệp linh suy nghĩ, các nàng này sở dĩ xuất ở nơi này, phải là do mấy nữ nhân này bày mưu chứ, nghĩ vậy liền nhìn Trầm Vân Tinh kêu lên: “Ngươi nữ nhân hư hỏng này, muốn làm gì?”

      “Đừng có nhiều lời, đem y phục Trầm Vân Tinh của cùng ta đổi lại .”

      Trầm Vân Tinh vóc người mặc dù so với Phượng Lan Dạ cao hơn rất nhiều, y phục cũng vừa dặn, bất quá y phục cổ đại rộng rãi thướt tha, hơn nữa bên trong có đổi, phía ngoài chỉ cần phủ lên là được, hơn nữa để cho Diệp linh dìu nàng ta, có nhiều người để ý.

      Diệp linh nhiều, tay chân lanh lẹ cởi y phục của Trầm Vân Tinh, cùng Tiểu Vương phi trao đổi, Phượng Lan Dạ còn móc ra chút đồ tùy thân mình mang, vẽ loạn lên mặt Trầm Vân Tinh trong chốc lát, trang điểm đậm hơn, cho nên có chút nhìn lắm diện mạo cũ của nàng ta, mới lấy cái khăn che mặt lại, cuối cùng Phượng Lan Dạ hài lòng mở miệng: “Diệp linh, đem nàng đưa lên xe ngựa Tề vương phủ, để cho phu xe ngựa đưa nàng trở về Tề vương phủ, ngươi đeo lên cái khăn che mặt, cùng với ta.”

      “Dạ.”

      Phượng Lan Dạ vừa , Diệp linh liền trong lòng hiểu , Vương Phi dùng gậy ông đập lưng ông, nên khỏi nở nụ cười, vươn tay đở dậy Trầm Vân Tinh, ôn nhu lời : “ thôi.”

      Trầm Vân Tinh cùng Diệp linh so sánh thân thể hơi thấp chút, cho nên Diệp linh dìu nàng rất tốt, hai người ra khỏi cửa nhã gian, đường thẳng tới lầu dưới.

      Trà khách dưới lầu, thấy hạ nhân của Tề vương phủ, nhiều nhất chỉ nhìn Diệp linh, cũng dám quá mức mà nhìn thẳng Tề vương phi.

      Diệp linh động tác nhanh chóng, vừa vịn Trầm Vân Tinh vừa ra ngoài, mặt ném khối bạc lên quầy, chưởng quỹ cười đến híp mắt lại.

      Trầm Vân Tinh bị đưa lên xe ngựa Tề vương phủ, Diệp linh phân phó phu xe ngựa, đem Vương Phi đưa Vương Phủ, nàng còn phải mua đồ, rồi thuận tay giật khăn che mặt Trầm Vân Tinh xuống, gắn vào mặt mình, phu xe ngựa nhìn nàng cái rồi đánh xe rời .

      Diệp linh xoay người lại tiến vào trà lâu, đến bên cạnh Phượng Lan Dạ trùm đầu, rồi kêu chiếc xe đường thuận lợi trở về Tề vương phủ.

      Trở lại Vương Phủ, Diệp linh cuối cùng cũng thở dài hơi, may là Vương Phi thông minh, Trầm Vân Tinh bố trí cục diện kia ra rất tinh tế , nếu như gặp phải nữ tử tầm thường khác, chỉ sợ ngày hôm nay ắt gặp phải độc thủ, nhưng nàng ta đắc tội chính là Tiểu Vương phi, nàng ấy làm việc luôn luôn khôn khéo cơ trí, người bình thường nếu muốn hại nàng, chỉ sợ chưa chắc như ý.

      Bây giờ đến xe ngựa của Tề vương phủ, từ Nguyệt Trà lâu rời , đường chạy trở về Tề vương phủ.

      ngờ lúc đến khúc quanh, bởi vì người ít, bỗng nhiên nhô ra hai đại hán, bay lên trời rồi vọt tới, lập tức cước đá phu xe ngựa xuống xe, còn mình lôi kéo dây cương, đánh xe rời .

      Phu xe ngựa bị làm cho sợ đến sắc mặt như tro tàn, ngây người hồi, vội vàng chạy trốn, trở về Tề vương phủ bẩm báo cho Tích Đan, Tích Đan nhìn cái, chậm rãi mở miệng: “Vương Phi sớm trở lại, còn phân phó ta, cần xử phạt ngươi, ngươi vì làm mất xe ngựa lung tung.”

      “Này?”Phu xe ngựa đầu đuôi ra sao, càng biết chuyện gì xảy ra, ràng là Diệp linh phân phó đưa Vương Phi trở về Vương Phủ , làm sao mà Tiểu Vương phi lại trở về trước, chẳng lẽ ngày hôm nay mình uống rượu rồi, buổi trưa hôm nay hình như có a, bất quá nếu quản gia như thế, lại trừng phạt , phu xe ngựa mới lười chõ mõm vào, liền lui xuống.

      Mấy tên đại hán nhô ra, sau khi lôi kéo xe ngựa đường chạy như điên, đến đường phố vắng vẻ.

      Nhìn người ở đây thưa thớt, bốn phía có người nào rồi, mấy hán tử nở nụ cười dâm uế, nghe Tề vương phi là mỹ nhân, mặc dù tuổi lớn lắm, bất quá tuyệt đối là loại hàng tốt, xem ra tiện nghi cho bọn họ a, nếm thử chút tươi mới cũng tốt, quản khỉ gió mẹ kiếp cái gì phi hay phi, đến lúc đó người nào mà tìm ra được bọn họ, bọn họ chẳng những có được tiền, còn có được người, là khoái muốn chết.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 75: Gia Là Món Đồ
      Chương 75.1



      Ba bốn hán tử vén màn kiệu lên, liền nhìn thấy bên trong có mỹ nhân như ngọc nằm nghiêng, giờ phút này mê trợn tròn mắt, vẻ mặt dường như khôi phục chút tỉnh táo, vừa nhìn thấy có mấy người nam nhân mặt đầy dâm quang, vén rèm vào, khỏi kêu lên.



      “Các ngươi làm gì? Cút ngay , a, “Có người kịp đợi kéo lấy thân thể của nàng, trực tiếp xé y phục người nàng, sau đó liền có người, đưa bàn tay đến bộ ngực đầy đặn của nàng, bắt đầu chà đạp, lúc này Trầm Vân Tinh biết bước kế tiếp phát sinh chuyện gì, mà đây chính là chuyện mà nàng muốn ban cho Phượng Lan Dạ, làm lại trở thành xảy ra người nàng đây, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Nàng nghĩ mãi vẫn , nhưng mà mấy cái tay kia sờ mó nắm lấy mọi góc độ thân thể nàng, cả người bỗng nhiên chợt lạnh, nàng bị lột sạch , lúc này Trầm Vân Tinh là kêu trời thấy, gọi đất đất nghe, hận thể đập đầu mà chết, nhưng cho dù có đập đầu, cũng chạy thoát cảnh phải chịu nhục, thân thể trong sạch của nàng, có cho phu quân mình, lại bị hủy ở trong tay những người này rồi, cần, phải là nàng đáng chết, ông trời xin hãy bỏ qua cho nàng , bỏ qua cho nàng.


      “Các ngươi hãy buông tha cho ta , ta cho các ngươi tiền, muốn bao nhiêu có bấy bao nhiêu.”



      Trầm Vân Tinh cầu khẩn, nhưng mà chữ sắc vào đầu, những tên hán tử nơi nào mà bận tâm được nhiều như vậy, tiếng thở càng ngày càng nặng, có người liều mạng đem tách hai chân của nàng ra, trực tiếp cái đâm thấu vào thân thể của nàng, Trầm Vân Tinh chịu được hét rầm lên.



      “A, a.”



      Tiếng kêu của nàng càng kích thích những tên hán tử, hán tử phá thân của nàng nhịn được kêu lên: “Mẹ nó còn nguyên, hẳn là lần đầu tiên, Lão Tử ngày hôm nay may, ngay cả có tiền cũng mua được thứ này ” xong cũng quản Trầm Vân Tinh với tiếng kêu thống khổ, thoải mái chuyển động, ba tên hán tử khác vừa nghe , ảo não dứt, xông tới bên người Trầm Vân Tinh, sau phen hành hạ xong, Trầm Vân Tinh người đầy dấu hôn xanh tím, phía dưới vết máu loang lổ, cả người chết sống lại, hôn mê mấy lần, đợi lúc nàng tỉnh lại lần nữa, trong xe ngựa trống rỗng người, chỉ có nàng thân thể trần truồng nằm ở bên trong xe ngựa.



      Nàng đệ nhất mỹ nữ An giáng thành Trầm Vân Tinh bị hôm nay bị chà đạp thê thảm, vốn tuồng vui này là nàng trả thù nữ nhân khác , nhưng là bây giờ lại xảy ra người của nàng, nàng hận a, nếu như nàng nghĩ hại Phượng Lan Dạ, bản thân mình cũng gặp phải loại chuyện này, tại nàng còn có thể diện gì gặp người ta, Trầm Vân Tinh chảy nước mắt mặc quần áo vào, quanh thân đau giống như bị xé nát, nhưng mà nàng được nên lời, nhớ tới cái chết, lại vừa sợ, cuối cùng chỉ có thể chầm chập xuống xe ngựa, vịn hàng rào gỗ bên đường phố , đường về phía Nam Cung phủ.



      Nam Cung phủ.



      Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp nghe tiểu nha đầu khóc lóc kể lể: “Chủ tử nhất định xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, gia ngươi hãy phái người tìm nàng



      Nam Cung Tiếp nhìn chằm chằm tiểu nha đầu quỳ mặt đất, trầm giọng mở miệng: “ , các ngươi lại làm chuyện gì? nữ nhân hiểu nữ tắc, cả ngày nên ở lại trong phủ, nhưng lại chạy loạn khắp nơi, gặp chuyện may cũng là tự chuốc lấy.”



      “Gia, ngươi cứu chủ tử .”



      Tiểu nha đầu liên tục cầu khẩn, Nam Cung Tiếp cũng nhúc nhích, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm tiểu nha đầu: ” cho ta biết, chủ tử các ngươi gạt ta để làm cái gì, nếu để cho quản gia dẫn ngươi xuống chịu hình phạt , xem ngươi hay là ?”



      Tiểu nha đầu bị hù dọa, sắc mặt trắng , đâu còn dám giấu diếm: “Là chủ tử, nàng hận Tề vương phi, cho nên tìm người, muốn thu thập Tề vương phi.”



      “Cái gì? Nàng tự lượng sức mình, Tề vương phi là người mà nàng đối phó được sao, nữ nhân này ngu xuẩn.”



      Nam Cung Tiếp sắc mặt cũng thay đổi luôn, ở bên trong phòng khách qua lại, Trầm Vân Tinh dù xảy ra chuyện gì cũng là tự tìm, nhưng tại thân phận của nàng vẫn là Tam hoàng tử phi, thể diện của Nam Cung phủ bọn họ thể bị nàng làm mất hết.



      Nam Cung Tiếp hướng ra ngoài cửa gọi quản gia: “Lập tức mang người Vương Phủ ra ngoài tìm Tam hoàng tử phi, nhớ kỹ được kinh động bất luận kẻ nào.”



      “Dạ, gia.”



      Quản gia cung kính nhanh chóng ra ngoài, nhưng mà vừa rời bao lâu, tiểu nha đầu vội vả chạy vào, sợ hãy bẩm báo: “Gia, phu nhân trở lại, tại ở Xuân Hương viện.”



      Xuân Hương viện là viện của Trầm Vân Tinh, ngờ nàng ta trở lại, hơn nữa còn lặng lẽ im lìm, Nam Cung Tiếp chân mày cau lại, xoay người liền ra ngoài, hai tiểu nha đầu vội vàng đứng dậy theo phía sau .



      Bên ngoài phòng, Nam Cung Tiếp lạnh lùng mệnh lệnh hạ nhân: “Truyền cho quản gia trở lại, đừng ra ngoài”



      “Tuân lệnh, gia.”



      Trả lời xong liền có người chạy , Nam Cung Tiếp dẫn thiếp thân thị vệ Trữ Cảnh cùng hai tiểu nha đầu thẳng tới Xuân Hương viện.



      Trước cửa Xuân Hương viện, hai người gác cửa vừa nhìn thấy chủ tử hùng hổ tới , khuôn mặt sợ hãy, ngẩn ngơ đứng tại chỗ, biết cái gì cho phải, đợi đến chủ tử qua, mới kịp phản ứng, liền run như cầy sấy giọng nghị luận.



      “Ngươi xem phu nhân xảy ra chuyện gì? giống như bị thương , hơn nữa y phục cũng rách nữa.”



      phải là?”



      Hai người kinh nghi vạn phần, ánh mắt nhìn nhau có chút hả hê, nữ nhân này nếu xảy ra chuyện gì, cũng là tự chuốc lấy, ai bảo nàng ta vẫn xem thường chủ tử các nàng đâu, cũng nhìn xem bản thân mình thân phận gì, ngay cả hoàng tử cũng dám khinh thường, cho dù nàng ta có là con của Trầm gia học sĩ Hàn Lâm viện nữa, cũng chỉ là kẻ làm quan, có thể so sánh cùng hoàng thân quốc thích sao? là nữ nhân biết xấu hổ.



      Hai ma ma thầm, lúc này Nam Cung Tiếp dẫn người xông thẳng vào khuê phòng của Trầm Vân Tinh, dọc theo đường cũng còn người dám ngăn trở , từ trước tới nay, Tam hoàng tử làm người ôn hòa khiêm tốn, ở trong phủ, rất được bọn hạ nhân kính , cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy có sát khí như hôm nay vậy, nên tất cả mọi người có chút sợ.



      Trong phòng ngủ, ánh đèn mờ ảo, chập chờn soi sáng.



      Cửa phòng rầm tiếng vang lên , Nam Cung Tiếp vào, đây là lần đầu tiên vào phòng ngủ của Trầm Vân Tinh, mà Trầm Vân Tinh vốn thay quần áo, nghe được cửa phòng có tiếng vang, hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thấy Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp khuông mặt lạnh lùng như băng khỏi hoảng hốt, buông tay, y phục liền rơi xuống mặt đất, người nàng làn da trắng mịn, cái yếm đỏ tươi mới vừa mặc lên người, vốn định mặc áo lót, ai biết Nam Cung Tiếp bỗng nhiên xông vào.



      Trầm Vân Tinh lấy lại ý thức hai tay che ngực, trong mắt lên tức giận: “Ngươi?”



      Nhưng rất nhanh nàng liền nghĩ đến người mình mới vừa xảy ra chuyện gì, hơn nữa giờ phút này da thịt trắng trẻo người, lại loang lổ dấu hôn, người có mắt tất nhiên đều nhìn ra được, nàng còn có lời gì để đây? Phịch tiếng quỳ xuống đất: “Gia? Ta?”



      Nam Cung Tiếp trong mắt đằng đằng toát ra hai đóm lửa, tiến lên bước nắm lấy Trầm Vân Tinh cắn răng mở miệng: “Ta chỉ mà là ba lần nhắc nhở ngươi, nhất định phải chú ý chừng mực, tại ngươi chơi với lửa, tốt lắm, ta lập tức viết phong hưu thư cho ngươi, ngươi lập tức chạy trở về Trầm phủ .”



      Trầm Vân Tinh nghe vậy, trong mắt đầy khủng hoảng, sợ hãi, nếu bây giờ nàng bị hưu, chuyện này tất nhiên thể giấu diếm được, mặt mũi của Trầm gia đều bị nàng phá nát, phụ thân nhất định đánh chết nàng, được.



      Trầm Vân Tinh ôm lấy đùi của Nam Cung Tiếp, cầu khẩn dứt.



      cần a, van cầu ngươi đừng hưu ta, ta thể trở về Thẩm gia, van cầu ngươi.”



      “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi còn có thể ở lại Nam Cung phủ làm phu nhân sao”Nam Cung Tiếp châm biếm, hai mắt bắn ra ánh sáng khiếp người, đúng là biết nữ nhân này lại vô sỉ như thế, làm ra những chuyện như thế này, còn có mặt mũi ở lại Nam Cung phủ, nếu đổi lại là người bình thường, sớm tuyệt quyết tự sát, nếu quả như vậy, cho nàng danh tiết cương liệt, nghĩ tới nữ nhân này chẳng những sợ chết, còn muốn ở lại bên trong Nam Cung phủ .



      “Chỉ cần hưu ta, ngươi muốn làm sao làm như thế, van ngươi, để cho ta làm thiếp, để cho ta làm tỳ đều được”



      “Cút ngay.”



      Nam Cung Tiếp vừa nhấc chân đá ngả lăn Trầm Vân Tinh, nữ nhân kia bò dậy, vừa nhào đầu về phía trước ôm chân của , vừa cầu khẩn dứt, nước mắt như mưa rơi xuống.



      “Van cầu ngươi, đừng hưu ta, đừng để cho ta trở về Trầm gia, nếu ta trở về, phụ thân nhất định đánh chết ta, van ngươi.”



      Nam Cung Tiếp nhíu mày, Trầm Vân Tinh vẫn là chánh phi mà hoàng thượng ban cho , nếu như hưu nàng, nhất định phải có giải thích ràng, nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, thể diện của hoàng thất bị mất, Nam Cung phủ lại càng trở thành trò cười của người trong thiên hạ, cho nên hưu nàng vẫn phải là hành động khôn ngoan, thế nhưng nếu giữ nữ nhân này lại, trong lòng có cảm như nuốt phải con ruồi, bất quá vì hoàng thất cùng Nam Cung phủ, cuối cùng Nam Cung Tiếp đành thị huyết mở miệng.



      “Tốt, bắt đầu từ hôm nay , ngươi còn là phu nhân của Nam Cung phủ, ta tiến cung báo cáo với phụ hoàng, từ nay ngươi chẳng qua là gã tiện thiếp của Nam Cung phủ, tiện thiếp hạ đẳng nhất, nhớ, nếu còn ra khỏi phủ chuyến nữa, vĩnh viễn cho vào Nam Cung phủ bước.”



      Nam Cung Tiếp xong, cũng thèm nhìn tới Trầm Vân Tinh cái, nhấc chân liền ra ngoài.



      Bên ngoài phòng thanh của tiểu nha đầu gác cửa vang lên, cũng có người để ý tới, đợi đến Nam Cung Tiếp khỏi, hai thiếp thân nha đầu của Trầm Vân Tinh liền vọt vào, chỉ thấy trong phòng ngủ, chủ tử nằm lỳ ở giường khóc, mà người lại có nhiều mảnh xanh tím , những nha đầu này mặc dù tinh thông chuyện nam nữ, nhưng cũng có nghe thấy chút ít, giờ phút này thấy bộ dạng chủ tử, sớm bị dọa đến hoảng sợ, người nhặt y phục mặt đất lên choàng người chủ tử, người đỡ chủ tử.



      “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy.”



      xong cũng khóc lên, Trầm Vân Tinh nghe câu hỏi của tiểu nha đầu, khóc càng thương tâm hơn, quay đầu ôm tiểu nha đầu của mình, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, chẳng lẽ đây mới là nàng tạo nghiệp, vì sao phải gặp Tề vương, nếu phải lòng ảo tưởng, làm sao mà phát sinh chuyện như vậy?



      Trong phòng ngủ vang lên tiếng khóc. . . . . .”



      Ngày thứ hai, Nam Cung Tiếp liền vào Cung, đem chuyện cách chức Trầm Vân Tinh làm thiếp báo cáo cho Hạo Vân đế biết, hoàng thượng vốn đồng ý, còn khiển trách Nam Cung Tiếp trận, nhưng sau khi nghe chuyện xảy ra, liền thêm lời nào, nữ nhân thất thân làm sao xứng làm hoàng tử phi, cách chức làm thiếp cách chức làm thiếp, cũng làm Tam nhi khó xử nhiều vì thể hưu nữ nhân kia, nếu mà đem nàng hưu trở về Trầm gia, chỉ sợ thể diện của hoàng thất cũng mất hết, Hạo Vân đế phất phất tay để cho Nam Cung Tiếp lui ra ngoài, khuôn mặt mệt mỏi, là thời buổi rối loạn a.



      Từ đó bên trong Nam Cung phủ có hai ba cái tiểu thiếp , vị trí chánh phi bị treo, Trầm gia biết có phải nhận được tin tức gì hay , mà nửa chữ cũng lên tiếng, chuyện này liền được giải quyết như vậy.



      Trầm Vân Tinh từ đó thấy bóng dáng, bao giờ được ra khỏi Nam Cung phủ nữa, thân phận của nàng còn giống với lúc trước.



      Chuyện phát sinh đêm hôm đó, sau này nàng suy nghĩ lại, cộng thêm tiểu nha đầu tường thuật, đại khái hiểu chuyện xảy ra, ra nàng trúng kế gậy ong đập lưng ong của người đàn bà Phượng Lan Dạ kia, nàng quá coi thường nha đầu này, mới làm cho mình gặp phải thiệt thòi như vậy, Trầm Vân Tinh vừa hận vừa giận, nhưng vô kế khả thi, bất quá nàng vẫn chưa quên chuyện khác.



      Vị hôn phu Nạp Lan Cửu của Phượng Lan Dạ, người này bỗng nhiên xuất ở bên trong An giáng thành, kẻ lai lịch, chỉ sợ trong lòng có quỷ kế, cho nên Trầm Vân Tinh bí mật để cho tiểu nha đầu đưa tin cho biểu ca của mình là Tây Môn Vân, để cho đặc biệt chú ý động tĩnh Tề vương phủ.



      Tây Môn Vân nhận được mật báo, thầm phái người giám thị Tề vương phủ, bởi vì sợ Tề vương phát , cho nên thầm bố trí rất xa, trong lúc nhất thời cũng bình an vô .



      Tam hoàng tử phi Trầm Vân Tinh bị giáng xuống làm thiếp, lần nữa khơi lên làn sóng nghị luận trong An giáng thành, tại trà lâu tửu quán, phần lớn là người ta đều đàm luận cái đề tài này.



      Chuyện này tự nhiên cũng truyền vào trong Liên viện của Tề vương phủ.



      Diệp linh cùng Hoa Ngạc cùng vài người đều rất là cao hứng, vỗ tay khen hay: “Nữ nhân kia đáng đời.”



      “Đúng vậy a, đáng đời, tự làm tự chịu.”



      Bất quá đối với chi tiết bên trong đó, ai hiểu , đêm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, tại sao Tam hoàng tử lại cách chức Trầm Vân Tinh làm thiếp, nếu như nàng ta làm ra chuyện trong sạch, theo lý phải hưu nàng ta mới đúng, nếu như có, sao lại cách chức nàng ta, hơn nữa Trầm gia lại ai lên tiếng biện minh gì cả.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 75: Gia Là Món Đồ
      Chương 75.1



      Ba bốn hán tử vén màn kiệu lên, liền nhìn thấy bên trong có mỹ nhân như ngọc nằm nghiêng, giờ phút này mê trợn tròn mắt, vẻ mặt dường như khôi phục chút tỉnh táo, vừa nhìn thấy có mấy người nam nhân mặt đầy dâm quang, vén rèm vào, khỏi kêu lên.



      “Các ngươi làm gì? Cút ngay , a, “Có người kịp đợi kéo lấy thân thể của nàng, trực tiếp xé y phục người nàng, sau đó liền có người, đưa bàn tay đến bộ ngực đầy đặn của nàng, bắt đầu chà đạp, lúc này Trầm Vân Tinh biết bước kế tiếp phát sinh chuyện gì, mà đây chính là chuyện mà nàng muốn ban cho Phượng Lan Dạ, làm lại trở thành xảy ra người nàng đây, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Nàng nghĩ mãi vẫn , nhưng mà mấy cái tay kia sờ mó nắm lấy mọi góc độ thân thể nàng, cả người bỗng nhiên chợt lạnh, nàng bị lột sạch , lúc này Trầm Vân Tinh là kêu trời thấy, gọi đất đất nghe, hận thể đập đầu mà chết, nhưng cho dù có đập đầu, cũng chạy thoát cảnh phải chịu nhục, thân thể trong sạch của nàng, có cho phu quân mình, lại bị hủy ở trong tay những người này rồi, cần, phải là nàng đáng chết, ông trời xin hãy bỏ qua cho nàng , bỏ qua cho nàng.


      “Các ngươi hãy buông tha cho ta , ta cho các ngươi tiền, muốn bao nhiêu có bấy bao nhiêu.”



      Trầm Vân Tinh cầu khẩn, nhưng mà chữ sắc vào đầu, những tên hán tử nơi nào mà bận tâm được nhiều như vậy, tiếng thở càng ngày càng nặng, có người liều mạng đem tách hai chân của nàng ra, trực tiếp cái đâm thấu vào thân thể của nàng, Trầm Vân Tinh chịu được hét rầm lên.



      “A, a.”



      Tiếng kêu của nàng càng kích thích những tên hán tử, hán tử phá thân của nàng nhịn được kêu lên: “Mẹ nó còn nguyên, hẳn là lần đầu tiên, Lão Tử ngày hôm nay may, ngay cả có tiền cũng mua được thứ này ” xong cũng quản Trầm Vân Tinh với tiếng kêu thống khổ, thoải mái chuyển động, ba tên hán tử khác vừa nghe , ảo não dứt, xông tới bên người Trầm Vân Tinh, sau phen hành hạ xong, Trầm Vân Tinh người đầy dấu hôn xanh tím, phía dưới vết máu loang lổ, cả người chết sống lại, hôn mê mấy lần, đợi lúc nàng tỉnh lại lần nữa, trong xe ngựa trống rỗng người, chỉ có nàng thân thể trần truồng nằm ở bên trong xe ngựa.



      Nàng đệ nhất mỹ nữ An giáng thành Trầm Vân Tinh bị hôm nay bị chà đạp thê thảm, vốn tuồng vui này là nàng trả thù nữ nhân khác , nhưng là bây giờ lại xảy ra người của nàng, nàng hận a, nếu như nàng nghĩ hại Phượng Lan Dạ, bản thân mình cũng gặp phải loại chuyện này, tại nàng còn có thể diện gì gặp người ta, Trầm Vân Tinh chảy nước mắt mặc quần áo vào, quanh thân đau giống như bị xé nát, nhưng mà nàng được nên lời, nhớ tới cái chết, lại vừa sợ, cuối cùng chỉ có thể chầm chập xuống xe ngựa, vịn hàng rào gỗ bên đường phố , đường về phía Nam Cung phủ.



      Nam Cung phủ.



      Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp nghe tiểu nha đầu khóc lóc kể lể: “Chủ tử nhất định xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, gia ngươi hãy phái người tìm nàng



      Nam Cung Tiếp nhìn chằm chằm tiểu nha đầu quỳ mặt đất, trầm giọng mở miệng: “ , các ngươi lại làm chuyện gì? nữ nhân hiểu nữ tắc, cả ngày nên ở lại trong phủ, nhưng lại chạy loạn khắp nơi, gặp chuyện may cũng là tự chuốc lấy.”



      “Gia, ngươi cứu chủ tử .”



      Tiểu nha đầu liên tục cầu khẩn, Nam Cung Tiếp cũng nhúc nhích, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm tiểu nha đầu: ” cho ta biết, chủ tử các ngươi gạt ta để làm cái gì, nếu để cho quản gia dẫn ngươi xuống chịu hình phạt , xem ngươi hay là ?”



      Tiểu nha đầu bị hù dọa, sắc mặt trắng , đâu còn dám giấu diếm: “Là chủ tử, nàng hận Tề vương phi, cho nên tìm người, muốn thu thập Tề vương phi.”



      “Cái gì? Nàng tự lượng sức mình, Tề vương phi là người mà nàng đối phó được sao, nữ nhân này ngu xuẩn.”



      Nam Cung Tiếp sắc mặt cũng thay đổi luôn, ở bên trong phòng khách qua lại, Trầm Vân Tinh dù xảy ra chuyện gì cũng là tự tìm, nhưng tại thân phận của nàng vẫn là Tam hoàng tử phi, thể diện của Nam Cung phủ bọn họ thể bị nàng làm mất hết.



      Nam Cung Tiếp hướng ra ngoài cửa gọi quản gia: “Lập tức mang người Vương Phủ ra ngoài tìm Tam hoàng tử phi, nhớ kỹ được kinh động bất luận kẻ nào.”



      “Dạ, gia.”



      Quản gia cung kính nhanh chóng ra ngoài, nhưng mà vừa rời bao lâu, tiểu nha đầu vội vả chạy vào, sợ hãy bẩm báo: “Gia, phu nhân trở lại, tại ở Xuân Hương viện.”



      Xuân Hương viện là viện của Trầm Vân Tinh, ngờ nàng ta trở lại, hơn nữa còn lặng lẽ im lìm, Nam Cung Tiếp chân mày cau lại, xoay người liền ra ngoài, hai tiểu nha đầu vội vàng đứng dậy theo phía sau .



      Bên ngoài phòng, Nam Cung Tiếp lạnh lùng mệnh lệnh hạ nhân: “Truyền cho quản gia trở lại, đừng ra ngoài”



      “Tuân lệnh, gia.”



      Trả lời xong liền có người chạy , Nam Cung Tiếp dẫn thiếp thân thị vệ Trữ Cảnh cùng hai tiểu nha đầu thẳng tới Xuân Hương viện.



      Trước cửa Xuân Hương viện, hai người gác cửa vừa nhìn thấy chủ tử hùng hổ tới , khuôn mặt sợ hãy, ngẩn ngơ đứng tại chỗ, biết cái gì cho phải, đợi đến chủ tử qua, mới kịp phản ứng, liền run như cầy sấy giọng nghị luận.



      “Ngươi xem phu nhân xảy ra chuyện gì? giống như bị thương , hơn nữa y phục cũng rách nữa.”



      phải là?”



      Hai người kinh nghi vạn phần, ánh mắt nhìn nhau có chút hả hê, nữ nhân này nếu xảy ra chuyện gì, cũng là tự chuốc lấy, ai bảo nàng ta vẫn xem thường chủ tử các nàng đâu, cũng nhìn xem bản thân mình thân phận gì, ngay cả hoàng tử cũng dám khinh thường, cho dù nàng ta có là con của Trầm gia học sĩ Hàn Lâm viện nữa, cũng chỉ là kẻ làm quan, có thể so sánh cùng hoàng thân quốc thích sao? là nữ nhân biết xấu hổ.



      Hai ma ma thầm, lúc này Nam Cung Tiếp dẫn người xông thẳng vào khuê phòng của Trầm Vân Tinh, dọc theo đường cũng còn người dám ngăn trở , từ trước tới nay, Tam hoàng tử làm người ôn hòa khiêm tốn, ở trong phủ, rất được bọn hạ nhân kính , cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy có sát khí như hôm nay vậy, nên tất cả mọi người có chút sợ.



      Trong phòng ngủ, ánh đèn mờ ảo, chập chờn soi sáng.



      Cửa phòng rầm tiếng vang lên , Nam Cung Tiếp vào, đây là lần đầu tiên vào phòng ngủ của Trầm Vân Tinh, mà Trầm Vân Tinh vốn thay quần áo, nghe được cửa phòng có tiếng vang, hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thấy Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp khuông mặt lạnh lùng như băng khỏi hoảng hốt, buông tay, y phục liền rơi xuống mặt đất, người nàng làn da trắng mịn, cái yếm đỏ tươi mới vừa mặc lên người, vốn định mặc áo lót, ai biết Nam Cung Tiếp bỗng nhiên xông vào.



      Trầm Vân Tinh lấy lại ý thức hai tay che ngực, trong mắt lên tức giận: “Ngươi?”



      Nhưng rất nhanh nàng liền nghĩ đến người mình mới vừa xảy ra chuyện gì, hơn nữa giờ phút này da thịt trắng trẻo người, lại loang lổ dấu hôn, người có mắt tất nhiên đều nhìn ra được, nàng còn có lời gì để đây? Phịch tiếng quỳ xuống đất: “Gia? Ta?”



      Nam Cung Tiếp trong mắt đằng đằng toát ra hai đóm lửa, tiến lên bước nắm lấy Trầm Vân Tinh cắn răng mở miệng: “Ta chỉ mà là ba lần nhắc nhở ngươi, nhất định phải chú ý chừng mực, tại ngươi chơi với lửa, tốt lắm, ta lập tức viết phong hưu thư cho ngươi, ngươi lập tức chạy trở về Trầm phủ .”



      Trầm Vân Tinh nghe vậy, trong mắt đầy khủng hoảng, sợ hãi, nếu bây giờ nàng bị hưu, chuyện này tất nhiên thể giấu diếm được, mặt mũi của Trầm gia đều bị nàng phá nát, phụ thân nhất định đánh chết nàng, được.



      Trầm Vân Tinh ôm lấy đùi của Nam Cung Tiếp, cầu khẩn dứt.



      cần a, van cầu ngươi đừng hưu ta, ta thể trở về Thẩm gia, van cầu ngươi.”



      “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi còn có thể ở lại Nam Cung phủ làm phu nhân sao”Nam Cung Tiếp châm biếm, hai mắt bắn ra ánh sáng khiếp người, đúng là biết nữ nhân này lại vô sỉ như thế, làm ra những chuyện như thế này, còn có mặt mũi ở lại Nam Cung phủ, nếu đổi lại là người bình thường, sớm tuyệt quyết tự sát, nếu quả như vậy, cho nàng danh tiết cương liệt, nghĩ tới nữ nhân này chẳng những sợ chết, còn muốn ở lại bên trong Nam Cung phủ .



      “Chỉ cần hưu ta, ngươi muốn làm sao làm như thế, van ngươi, để cho ta làm thiếp, để cho ta làm tỳ đều được”



      “Cút ngay.”



      Nam Cung Tiếp vừa nhấc chân đá ngả lăn Trầm Vân Tinh, nữ nhân kia bò dậy, vừa nhào đầu về phía trước ôm chân của , vừa cầu khẩn dứt, nước mắt như mưa rơi xuống.



      “Van cầu ngươi, đừng hưu ta, đừng để cho ta trở về Trầm gia, nếu ta trở về, phụ thân nhất định đánh chết ta, van ngươi.”



      Nam Cung Tiếp nhíu mày, Trầm Vân Tinh vẫn là chánh phi mà hoàng thượng ban cho , nếu như hưu nàng, nhất định phải có giải thích ràng, nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, thể diện của hoàng thất bị mất, Nam Cung phủ lại càng trở thành trò cười của người trong thiên hạ, cho nên hưu nàng vẫn phải là hành động khôn ngoan, thế nhưng nếu giữ nữ nhân này lại, trong lòng có cảm như nuốt phải con ruồi, bất quá vì hoàng thất cùng Nam Cung phủ, cuối cùng Nam Cung Tiếp đành thị huyết mở miệng.



      “Tốt, bắt đầu từ hôm nay , ngươi còn là phu nhân của Nam Cung phủ, ta tiến cung báo cáo với phụ hoàng, từ nay ngươi chẳng qua là gã tiện thiếp của Nam Cung phủ, tiện thiếp hạ đẳng nhất, nhớ, nếu còn ra khỏi phủ chuyến nữa, vĩnh viễn cho vào Nam Cung phủ bước.”



      Nam Cung Tiếp xong, cũng thèm nhìn tới Trầm Vân Tinh cái, nhấc chân liền ra ngoài.



      Bên ngoài phòng thanh của tiểu nha đầu gác cửa vang lên, cũng có người để ý tới, đợi đến Nam Cung Tiếp khỏi, hai thiếp thân nha đầu của Trầm Vân Tinh liền vọt vào, chỉ thấy trong phòng ngủ, chủ tử nằm lỳ ở giường khóc, mà người lại có nhiều mảnh xanh tím , những nha đầu này mặc dù tinh thông chuyện nam nữ, nhưng cũng có nghe thấy chút ít, giờ phút này thấy bộ dạng chủ tử, sớm bị dọa đến hoảng sợ, người nhặt y phục mặt đất lên choàng người chủ tử, người đỡ chủ tử.



      “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy.”



      xong cũng khóc lên, Trầm Vân Tinh nghe câu hỏi của tiểu nha đầu, khóc càng thương tâm hơn, quay đầu ôm tiểu nha đầu của mình, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, chẳng lẽ đây mới là nàng tạo nghiệp, vì sao phải gặp Tề vương, nếu phải lòng ảo tưởng, làm sao mà phát sinh chuyện như vậy?



      Trong phòng ngủ vang lên tiếng khóc. . . . . .”



      Ngày thứ hai, Nam Cung Tiếp liền vào Cung, đem chuyện cách chức Trầm Vân Tinh làm thiếp báo cáo cho Hạo Vân đế biết, hoàng thượng vốn đồng ý, còn khiển trách Nam Cung Tiếp trận, nhưng sau khi nghe chuyện xảy ra, liền thêm lời nào, nữ nhân thất thân làm sao xứng làm hoàng tử phi, cách chức làm thiếp cách chức làm thiếp, cũng làm Tam nhi khó xử nhiều vì thể hưu nữ nhân kia, nếu mà đem nàng hưu trở về Trầm gia, chỉ sợ thể diện của hoàng thất cũng mất hết, Hạo Vân đế phất phất tay để cho Nam Cung Tiếp lui ra ngoài, khuôn mặt mệt mỏi, là thời buổi rối loạn a.



      Từ đó bên trong Nam Cung phủ có hai ba cái tiểu thiếp , vị trí chánh phi bị treo, Trầm gia biết có phải nhận được tin tức gì hay , mà nửa chữ cũng lên tiếng, chuyện này liền được giải quyết như vậy.



      Trầm Vân Tinh từ đó thấy bóng dáng, bao giờ được ra khỏi Nam Cung phủ nữa, thân phận của nàng còn giống với lúc trước.



      Chuyện phát sinh đêm hôm đó, sau này nàng suy nghĩ lại, cộng thêm tiểu nha đầu tường thuật, đại khái hiểu chuyện xảy ra, ra nàng trúng kế gậy ong đập lưng ong của người đàn bà Phượng Lan Dạ kia, nàng quá coi thường nha đầu này, mới làm cho mình gặp phải thiệt thòi như vậy, Trầm Vân Tinh vừa hận vừa giận, nhưng vô kế khả thi, bất quá nàng vẫn chưa quên chuyện khác.



      Vị hôn phu Nạp Lan Cửu của Phượng Lan Dạ, người này bỗng nhiên xuất ở bên trong An giáng thành, kẻ lai lịch, chỉ sợ trong lòng có quỷ kế, cho nên Trầm Vân Tinh bí mật để cho tiểu nha đầu đưa tin cho biểu ca của mình là Tây Môn Vân, để cho đặc biệt chú ý động tĩnh Tề vương phủ.



      Tây Môn Vân nhận được mật báo, thầm phái người giám thị Tề vương phủ, bởi vì sợ Tề vương phát , cho nên thầm bố trí rất xa, trong lúc nhất thời cũng bình an vô .



      Tam hoàng tử phi Trầm Vân Tinh bị giáng xuống làm thiếp, lần nữa khơi lên làn sóng nghị luận trong An giáng thành, tại trà lâu tửu quán, phần lớn là người ta đều đàm luận cái đề tài này.



      Chuyện này tự nhiên cũng truyền vào trong Liên viện của Tề vương phủ.



      Diệp linh cùng Hoa Ngạc cùng vài người đều rất là cao hứng, vỗ tay khen hay: “Nữ nhân kia đáng đời.”



      “Đúng vậy a, đáng đời, tự làm tự chịu.”



      Bất quá đối với chi tiết bên trong đó, ai hiểu , đêm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, tại sao Tam hoàng tử lại cách chức Trầm Vân Tinh làm thiếp, nếu như nàng ta làm ra chuyện trong sạch, theo lý phải hưu nàng ta mới đúng, nếu như có, sao lại cách chức nàng ta, hơn nữa Trầm gia lại ai lên tiếng biện minh gì cả.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 75.2


      Phượng Lan Dạ ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi luyện Huyền Thiên tâm pháp, nàng bây giờ chẳng qua chỉ luyện đến sơ cấp tâm pháp, muốn tu luyện lên nữa, dường như có tầng trở ngại, khiến cho nàng hết đường xoay xở, cuối cùng là xảy ra vấn đề gì đây?



      Tu luyện xong, nàng nhắm mắt ngưng thần suy tư, ra ở nơi nào xảy ra sơ sót, lúc này, giọng ngoài cửa tự nhiên truyền vào, nghĩ đến nữ nhân Trầm Vân Tinh kia bị trừng phạt báo ứng, ánh mắt của Phượng Lan Dạ lóe lên cái, nàng ta đúng là đáng đời, nếu như nàng ta có lòng hãm hại nàng, hôm đó cũng bị chuyện gì.



      Người đàn bà kia căn bản là tự làm tự chịu, Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây liền để ý tới chuyện này nữa, nhưng có chuyện khác làm cho nàng phải bận tâm, liền xoay người hướng ra ngoài cửa trước gọi tiếng: “Diệp linh.”


      Diệp linh vừa nghe Vương Phi gọi, vội vàng chạy vào: “Tiểu Vương phi?”



      kêu quản gia đến đây.”



      “Dạ”



      Diệp linh ra ngoài rồi, Phượng Lan Dạ cũng đứng dậy, chỉnh trang lại chút rồi tới khách sãnh kế bên, đám người Hoa Ngạc cùng Diệp khanh cũng theo vào, rót trà đứng hầu ở bên.



      Quản gia Tích Đan rất nhanh theo phía sau Diệp Linh bước vào, Tích Đan cung kính mở miệng: “Tham kiến Tiểu Vương phi, biết Vương Phi gọi Tiểu nhân tới đây có chuyện gì phân phó?”



      Phượng Lan Dạ nhấp chút trà, nhàng mở miệng: “Đúng rồi, qua hai mươi ngày nữa chính là đại thọ năm mươi của hoàng thượng, nghe trước đây Tề vương phủ cũng có tặng lễ vật mừng thọ cho hoàng thượng, năm nay bổn vương phi muốn đưa cho hoàng thượng thọ lễ.”



      “Vương Phi muốn để cho Tiểu nhân chuẩn bị sao?”



      Tích Đan xin chỉ thị, nhưng Phượng Lan Dạ lắc đầu, phải chuẩn bị thứ gì, nàng suy nghĩ lại mấy ngày nay, nàng chỉ muốn để Tích Đan thăm dò các Vương Phủ khác đưa lễ vật gì.



      hỏi thăm chút Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ chuẩn bị lễ vật gì.”



      “Dạ, Vương Phi.”



      Tích Đan lĩnh mệnh lui xuống, ánh mắt của Phượng Lan Dạ trở nên u ám, sở dĩ muốn tặng lễ vật cho Hạo Vân đế , cũng phải bởi vì là hoàng thượng, mà vì nàng muốn để cho Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ đoạt lấy danh tiếng, nàng muốn cho bọn kích mạnh, mặc dù Nam Cung Diệp có hứng thú với ngôi vị, nhưng bọn người trong bóng tối cũng có bỏ qua cho , ngược lại còn khắp nơi đề phòng , như vậy nàng làm cho bọn họ an tâm chút, hơn nữa nàng phải thường xuyên vào trong cung để điều tra chuyện của Ngọc phi, năm đó chết như thế nào, nếu như chuyện này xảy ra ở trong cung chỉ có thể ở trong cung mới tìm đầu mối, nàng cũng tin tí khe hở nào để điều tra.



      Tấn vương phủ bên trong thư phòng.



      Phía sau bàn đọc sách ngồi nam tử tà mị trầm, con ngươi híp lại, ánh sáng khiếp người nhìn chằm chằm nữ tử mỹ lệ quỳ mặt đất, nàng ta nhúc nhích, biết tư thế như vậy trôi qua bao lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Lam Cơ, Bổn vương giao chuyện gì cho ngươi?”



      Nữ tử quỳ mặt đất ngửa mặt lên, kiều diễm quyến rũ, nhưng giờ phút lên mấy phần cẩn thận, từ từ mở miệng.



      “Bẩm Vương gia, Lam Cơ hành bất lực, xin Vương gia xử phạt.”



      Nam Cung Trác vốn để cho nàng ra tay, cho nàng cùng Phượng Lan Dạ gặp mặt, dựa theo lẽ thường, Phượng Lan Dạ thân là muội muội của Lam Cơ, tất nhiên phải cứu nàng ra khỏi Tuyết Nhạn Lâu, để cho Lam Cơ tiến vào Tề vương phủ, nàng nhất định phải ở giữa gây xích mích cho Tề vương cùng Tề vương phi, bởi vì Phượng Lan Dạ vô cùng cao ngạo, nếu như trong lòng có vết nứt, nhất định nàng rời Tề vương phủ, đến lúc đó Nam Cung Trác lên tiếng giữ nàng, tất nhiên nàng ở lại Tấn vương phủ.



      Nhưng chẳng ai ngờ rằng, Phượng Lan Dạ căn bản động thủ cứu tỷ tỷ mình.



      Trong mắt Lam Cơ chợt lóe lên tàn ác, nghĩ tới Phượng Lan Dạ lại có thể quyết tuyệt đến như vậy, bản thân mình hưởng phúc, hoàn toàn để ý đến nàng ở chỗ này chịu tội, nghĩ đến đây , Lam Cơ liền cắn răng, nếu có ngày mình được quyền thế, tất nhiên để cho nha đầu chết tiệt kia sống tốt.



      “Ngươi?”



      Nam Cung Trác muốn mở miệng, cửa bị gõ chút, có người mở cửa ra, xông thẳng vào trong, Nam Cung Trác sắc mặt đột nhiên lạnh, trầm nhìn sang, chỉ thấy người đến mặc áo choàng màu đen, khăn trùm đầu cũng màu đen, sau khi bước vào lẵng lặng lấy xuống mũ trùm đầu, lộ ra dung nhan sang trọng tuyệt đẹp, Nam Cung Trác lời đến miệng phải nuốt trở vào, bởi vì người này là mẫu phi của Mai Phi nương nương, sao bỗng nhiên nàng lại xuất cung tới đây?



      Nam Cung Trác nhìn lướt qua Lam Cơ quỳ bên dưới, phất phất tay, ý bảo nàng xuống, có việc gì sau này hãy .



      Lam Cơ lặng lẽ đứng dậy, len lén liếc nhìn người vừa tới cái, thầm suy đoán nữ nhân này là ai, ngay cả Tấn vương điện hạ cũng mang theo ba phần cẩn thận, mắt thấy nàng muốn thối lui đến trước cửa, nghe thanh giá lạnh vang lên.



      “Đứng lại.”



      Trong mắt Mai Phi lên vẻ khiếp sợ, khó có thể tin, chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Lam Cơ, vươn tay nâng mặt của nàng lên, cẩn thận tỉ mỉ nhìn, Nam Cung Trác ngồi ngay ngắn ở sau mặt bàn biết xảy ra chuyện gì, liền tới hỏi thăm: “Sao vậy?”



      “Nha đầu này là ai?”



      “Vân Phượng quốc ,Ngũ công chúa.”



      Nam Cung Trác trầm giọng mở miệng, mẫu phi làm sao vậy, lúc nãy có chút khó tim, sau đó khiếp sợ, tại lại mang theo ít hưng phấn, rồi đưa cánh tay lôi Lam Cơ hướng về phía giường êm mà, hai người cùng nhau ngồi lên đó, Lam Cơ nhìn thần thái của Nam Cung Trác, cuối cùng nhớ ra thân phận của nữ nhân này, nhất định là Mai Phi nương nương, nàng khỏi hoảng hốt, vội vàng đứng lên, khom người khom lưng: “Lam Cơ đáng chết, tham kiến Mai Phi nương nương.”



      sao, ngồi xuống , Bổn cung có chuyện hỏi ngươi.”



      Lam Cơ nào dám ngồi, chỉ cúi đầu đứng thẳng, Mai Phi cũng làm khó nàng, ôn nhu mở miệng: “Nếu như bổn cung dẫn ngươi tiến cung phụng dưỡng hoàng thượng, ngươi có bằng lòng hay ?”



      ” a?”



      Chẳng những Lam Cơ, mà ngay cả Nam Cung Trác cũng có chút khó có thể tin, mẫu phi làm sao có thể lên đề nghị như vậy, phụ hoàng niên kỉ kỷ lớn như vậy rồi, nghĩ sao mà dâng nữ nhân cho phụ hoàng, cả khuôn mặt đều giải thích được.



      Lam Cơ đầu tiên là mang vẻ khó tin, sau đó ngửng đầu lên nhìn Nam Cung Trác, Nam Cung Trác gật đầu cái, Lam Cơ liền gật đầu.



      “Lam Cơ mặc cho nương nương an bài.”



      “Tốt, ngươi thu dọn , sau đó ở trước cửa Vương Phủ chờ ta, theo Bổn cung cùng nhau tiến cung, Bổn cung tự có an bài.”



      “Dạ, nương nương.”



      Lam Cơ lên tiếng rồi lui ra ngoài, sau khi thẳng ra khỏi cửa, nàng vẫn có chút khó có thể tin, nàng phải tiến cung phụng dưỡng hoàng thượng, điều này sao có thể xảy ra, Lam Cơ nàng rất nhanh trở thành nhân thượng nhân sao? Cho tới nay nàng đều ủy khuất để cầu toàn, tại cuối cùng cũng nhận được hồi báo rồi sao? Nàng biết Nam Cung Trác muốn lợi dụng nàng, bất quá thế có tuyệt đối?



      Lam Cơ nhợt nhạt cười, khóe môi lên vẻ thị huyết, rất nhanh tăng cước bộ, xoay người khỏi.



      Bên trong thư phòng, yên tĩnh tiếng động, Nam Cung Trác tới bên người Mai Phi, lo lắng mở miệng: “Mẫu phi, ngươi xuất cung tới làm gì? Nếu như bị phụ hoàng phát .”



      Mai Phi mềm mại đáng cười tiếng: “Ngươi yên tâm , bằng lúc trước, tại nhìn bên ngoài thân thể khoẻ mạnh, nhưng thực tế ngày càng lụn bại rồi, cho nên ngươi nhất định phải tăng nhanh kế hoạch, còn có đại thọ lần này của hoàng thượng, ngươi chuẩn bị đưa thọ lễ gì?”



      “Nhi thần tự có an bài, mẫu phi yên tâm , năm nay nhi thần nhất định đứng thứ nhất, năm ngoái để cho tứ hoàng đệ đoạt trước, năm nay .”



      “Ừ, vậy tốt, ngàn vạn lần thể để cho mẫu tử Sở Vương đầu nữa, đến lúc đó ngôi vị hoàng đế rơi vào trong tay bọn họ mất.”



      “Mẫu phi yên tâm , nhi thần tuyệt đối thua.”



      Nam Cung Trác cắn răng, vẻ mặt càng ngao, lãnh mị, bất quá đối với chuyện mẫu phi để cho Lam Cơ tiến cung, cảm giác có chút kỳ quái, liền nhanh chóng hỏi thăm: “Vì sao lại để cho Lam Cơ tiến cung phụng dưỡng phụ hoàng?”



      “Nha đầu kia có thể tin được ?”



      Mai Phi hạ giọng, tiếng hỏi, Nam Cung Trác gật đầu, Lam Cơ vẫn bị khống chế, người nàng bị hạ độc, cho nên nàng ta mới dám tự ý hành động, bằng mất mạng.



      “Ngươi biết nha đầu kia lớn lên giống người nào ?”



      Nam Cung Trác lắc đầu, đâu biết được, nhưng Lam Cơ lớn lên diễm lệ quyến rũ, nếu mẫu phi nhắc tới chuyện này nhất định có dụng ý khác, chẳng lẽ nàng giống phi tử mà phụ hoàng thích sao, mẫu phi của Thụy Vương, hay là mẫu phi của Tề vương , Nam Cung Trác biết hoàng thượng sủng nhất chính là mẫu phi của Ngũ hoàng đệ, đồng thời cũng cưng chìu mẫu phi Thất hoàng đệ, nhưng Lam Cơ chắc chắn là giống người được thánh ý sủng ái nhất Hoàng quý phi, mà phải Ngọc phi.



      “Chẳng lẽ nàng lớn lên giống mẫu phi của Ngũ hoàng đệ , vị Hoàng quý phi được thánh sủng nhất.”



      Mai Phi gật đầu, ánh mắt lên ghen tỵ với, mặt mũi cũng có chút dử tợn, nghĩ đến vị Hoàng quý phi kia, đáy lòng liền bốc lên đố kỵ, khi đó Thiên Vận hoàng triều ba nghìn mỹ nữ, người vào hoàng thượng để mắt đến, hết lần này tới lần khác hoàng thượng thích cái nữ nhân đến từ dân gian mà mang về, nàng ta tên Diệp Tương Tình, chẳng những thông minh tuyệt đỉnh, tài năng thông tuệ, hơn nữa dung nhan bậc nhất, vừa vào hậu cung, hoàng thượng thèm để ý đến phản đối của triều thần cùng hoàng hậu, phong nàng làm đương triều nhất phẩm Hoàng quý phi, địa vị gần với hoàng hậu, tất cả ăn ở phụng dưỡng đồng đẳng với hoàng hậu.



      Trong thời gian đó có thể nhận được thánh sủng nhất, mà vị Hoàng quý phi kia chẳng những tài tình cao, hơn nữa còn hiểu y thuật rất sâu, trước kia nàng lúc chưa chết, ở trong Hoa Thanh điện, cho tới bây giờ, nơi đó vẫn còn đủ các loại dược liệu quý hiếm, chẳng qua là sau khi Hoàng quý phi chết, hoàng thượng mặc dù có thương tâm chút, nhưng lại rất nhanh cưng chìu mẫu phi của Thất hoàng tử .



      Đối với tình bên trong của bọn họ, Mai Phi cũng quá hiểu ràng, chỉ biết cách đại khái, bất quá trong tất cả phi tần, người mà hoàng thượng thích nhất chỉ sợ là vị Hoàng quý phi kia.



      nghĩ tới ngày hôm nay ở Tấn vương phủ nàng lại nhìn thấy nữ tử rất giống nàng ta như thế, xem ra nên để nàng ấy tiến cung, chỉ cần nàng ta nghe lời của nàng sai khiến, như vậy nhất định có thể giúp nàng tay.



      “Chuyện của Lam Cơ cần ngươi quan tâm, ở trong cung ta an bài cho nàng, trước mắt ngươi dưới hãy làm tốt việc lễ vật trong đại thọ của hoàng thượng .”



      “Dạ, mẫu phi, nhi thần biết rồi.”



      Mai Phi xong liền đứng dậy, đeo áo choàng lại như cũ rồi ra ngoài, Nam Cung Trác vốn định đưa nàng ra cửa, lại bị nàng ngăn trở , bởi vì chỗ tối chừng có người nào đó giám thị cử động của Tấn vương phủ, cho nên phải cẩn thận chút vẫn tốt hơn.



      Mai Phi đến ngoài cửa Tấn vương phủ, quả nhiên thấy Lam Cơ đep bao quần áo ở ngoài cửa chờ, vừa nhìn thấy nàng xuất , liền cẩn thận từng li từng tí, phía sau Mai Phi cùng nhau vào cung.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 75.2


      Phượng Lan Dạ ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi luyện Huyền Thiên tâm pháp, nàng bây giờ chẳng qua chỉ luyện đến sơ cấp tâm pháp, muốn tu luyện lên nữa, dường như có tầng trở ngại, khiến cho nàng hết đường xoay xở, cuối cùng là xảy ra vấn đề gì đây?



      Tu luyện xong, nàng nhắm mắt ngưng thần suy tư, ra ở nơi nào xảy ra sơ sót, lúc này, giọng ngoài cửa tự nhiên truyền vào, nghĩ đến nữ nhân Trầm Vân Tinh kia bị trừng phạt báo ứng, ánh mắt của Phượng Lan Dạ lóe lên cái, nàng ta đúng là đáng đời, nếu như nàng ta có lòng hãm hại nàng, hôm đó cũng bị chuyện gì.



      Người đàn bà kia căn bản là tự làm tự chịu, Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây liền để ý tới chuyện này nữa, nhưng có chuyện khác làm cho nàng phải bận tâm, liền xoay người hướng ra ngoài cửa trước gọi tiếng: “Diệp linh.”


      Diệp linh vừa nghe Vương Phi gọi, vội vàng chạy vào: “Tiểu Vương phi?”



      kêu quản gia đến đây.”



      “Dạ”



      Diệp linh ra ngoài rồi, Phượng Lan Dạ cũng đứng dậy, chỉnh trang lại chút rồi tới khách sãnh kế bên, đám người Hoa Ngạc cùng Diệp khanh cũng theo vào, rót trà đứng hầu ở bên.



      Quản gia Tích Đan rất nhanh theo phía sau Diệp Linh bước vào, Tích Đan cung kính mở miệng: “Tham kiến Tiểu Vương phi, biết Vương Phi gọi Tiểu nhân tới đây có chuyện gì phân phó?”



      Phượng Lan Dạ nhấp chút trà, nhàng mở miệng: “Đúng rồi, qua hai mươi ngày nữa chính là đại thọ năm mươi của hoàng thượng, nghe trước đây Tề vương phủ cũng có tặng lễ vật mừng thọ cho hoàng thượng, năm nay bổn vương phi muốn đưa cho hoàng thượng thọ lễ.”



      “Vương Phi muốn để cho Tiểu nhân chuẩn bị sao?”



      Tích Đan xin chỉ thị, nhưng Phượng Lan Dạ lắc đầu, phải chuẩn bị thứ gì, nàng suy nghĩ lại mấy ngày nay, nàng chỉ muốn để Tích Đan thăm dò các Vương Phủ khác đưa lễ vật gì.



      hỏi thăm chút Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ chuẩn bị lễ vật gì.”



      “Dạ, Vương Phi.”



      Tích Đan lĩnh mệnh lui xuống, ánh mắt của Phượng Lan Dạ trở nên u ám, sở dĩ muốn tặng lễ vật cho Hạo Vân đế , cũng phải bởi vì là hoàng thượng, mà vì nàng muốn để cho Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ đoạt lấy danh tiếng, nàng muốn cho bọn kích mạnh, mặc dù Nam Cung Diệp có hứng thú với ngôi vị, nhưng bọn người trong bóng tối cũng có bỏ qua cho , ngược lại còn khắp nơi đề phòng , như vậy nàng làm cho bọn họ an tâm chút, hơn nữa nàng phải thường xuyên vào trong cung để điều tra chuyện của Ngọc phi, năm đó chết như thế nào, nếu như chuyện này xảy ra ở trong cung chỉ có thể ở trong cung mới tìm đầu mối, nàng cũng tin tí khe hở nào để điều tra.



      Tấn vương phủ bên trong thư phòng.



      Phía sau bàn đọc sách ngồi nam tử tà mị trầm, con ngươi híp lại, ánh sáng khiếp người nhìn chằm chằm nữ tử mỹ lệ quỳ mặt đất, nàng ta nhúc nhích, biết tư thế như vậy trôi qua bao lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Lam Cơ, Bổn vương giao chuyện gì cho ngươi?”



      Nữ tử quỳ mặt đất ngửa mặt lên, kiều diễm quyến rũ, nhưng giờ phút lên mấy phần cẩn thận, từ từ mở miệng.



      “Bẩm Vương gia, Lam Cơ hành bất lực, xin Vương gia xử phạt.”



      Nam Cung Trác vốn để cho nàng ra tay, cho nàng cùng Phượng Lan Dạ gặp mặt, dựa theo lẽ thường, Phượng Lan Dạ thân là muội muội của Lam Cơ, tất nhiên phải cứu nàng ra khỏi Tuyết Nhạn Lâu, để cho Lam Cơ tiến vào Tề vương phủ, nàng nhất định phải ở giữa gây xích mích cho Tề vương cùng Tề vương phi, bởi vì Phượng Lan Dạ vô cùng cao ngạo, nếu như trong lòng có vết nứt, nhất định nàng rời Tề vương phủ, đến lúc đó Nam Cung Trác lên tiếng giữ nàng, tất nhiên nàng ở lại Tấn vương phủ.



      Nhưng chẳng ai ngờ rằng, Phượng Lan Dạ căn bản động thủ cứu tỷ tỷ mình.



      Trong mắt Lam Cơ chợt lóe lên tàn ác, nghĩ tới Phượng Lan Dạ lại có thể quyết tuyệt đến như vậy, bản thân mình hưởng phúc, hoàn toàn để ý đến nàng ở chỗ này chịu tội, nghĩ đến đây , Lam Cơ liền cắn răng, nếu có ngày mình được quyền thế, tất nhiên để cho nha đầu chết tiệt kia sống tốt.



      “Ngươi?”



      Nam Cung Trác muốn mở miệng, cửa bị gõ chút, có người mở cửa ra, xông thẳng vào trong, Nam Cung Trác sắc mặt đột nhiên lạnh, trầm nhìn sang, chỉ thấy người đến mặc áo choàng màu đen, khăn trùm đầu cũng màu đen, sau khi bước vào lẵng lặng lấy xuống mũ trùm đầu, lộ ra dung nhan sang trọng tuyệt đẹp, Nam Cung Trác lời đến miệng phải nuốt trở vào, bởi vì người này là mẫu phi của Mai Phi nương nương, sao bỗng nhiên nàng lại xuất cung tới đây?



      Nam Cung Trác nhìn lướt qua Lam Cơ quỳ bên dưới, phất phất tay, ý bảo nàng xuống, có việc gì sau này hãy .



      Lam Cơ lặng lẽ đứng dậy, len lén liếc nhìn người vừa tới cái, thầm suy đoán nữ nhân này là ai, ngay cả Tấn vương điện hạ cũng mang theo ba phần cẩn thận, mắt thấy nàng muốn thối lui đến trước cửa, nghe thanh giá lạnh vang lên.



      “Đứng lại.”



      Trong mắt Mai Phi lên vẻ khiếp sợ, khó có thể tin, chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Lam Cơ, vươn tay nâng mặt của nàng lên, cẩn thận tỉ mỉ nhìn, Nam Cung Trác ngồi ngay ngắn ở sau mặt bàn biết xảy ra chuyện gì, liền tới hỏi thăm: “Sao vậy?”



      “Nha đầu này là ai?”



      “Vân Phượng quốc ,Ngũ công chúa.”



      Nam Cung Trác trầm giọng mở miệng, mẫu phi làm sao vậy, lúc nãy có chút khó tim, sau đó khiếp sợ, tại lại mang theo ít hưng phấn, rồi đưa cánh tay lôi Lam Cơ hướng về phía giường êm mà, hai người cùng nhau ngồi lên đó, Lam Cơ nhìn thần thái của Nam Cung Trác, cuối cùng nhớ ra thân phận của nữ nhân này, nhất định là Mai Phi nương nương, nàng khỏi hoảng hốt, vội vàng đứng lên, khom người khom lưng: “Lam Cơ đáng chết, tham kiến Mai Phi nương nương.”



      sao, ngồi xuống , Bổn cung có chuyện hỏi ngươi.”



      Lam Cơ nào dám ngồi, chỉ cúi đầu đứng thẳng, Mai Phi cũng làm khó nàng, ôn nhu mở miệng: “Nếu như bổn cung dẫn ngươi tiến cung phụng dưỡng hoàng thượng, ngươi có bằng lòng hay ?”



      ” a?”



      Chẳng những Lam Cơ, mà ngay cả Nam Cung Trác cũng có chút khó có thể tin, mẫu phi làm sao có thể lên đề nghị như vậy, phụ hoàng niên kỉ kỷ lớn như vậy rồi, nghĩ sao mà dâng nữ nhân cho phụ hoàng, cả khuôn mặt đều giải thích được.



      Lam Cơ đầu tiên là mang vẻ khó tin, sau đó ngửng đầu lên nhìn Nam Cung Trác, Nam Cung Trác gật đầu cái, Lam Cơ liền gật đầu.



      “Lam Cơ mặc cho nương nương an bài.”



      “Tốt, ngươi thu dọn , sau đó ở trước cửa Vương Phủ chờ ta, theo Bổn cung cùng nhau tiến cung, Bổn cung tự có an bài.”



      “Dạ, nương nương.”



      Lam Cơ lên tiếng rồi lui ra ngoài, sau khi thẳng ra khỏi cửa, nàng vẫn có chút khó có thể tin, nàng phải tiến cung phụng dưỡng hoàng thượng, điều này sao có thể xảy ra, Lam Cơ nàng rất nhanh trở thành nhân thượng nhân sao? Cho tới nay nàng đều ủy khuất để cầu toàn, tại cuối cùng cũng nhận được hồi báo rồi sao? Nàng biết Nam Cung Trác muốn lợi dụng nàng, bất quá thế có tuyệt đối?



      Lam Cơ nhợt nhạt cười, khóe môi lên vẻ thị huyết, rất nhanh tăng cước bộ, xoay người khỏi.



      Bên trong thư phòng, yên tĩnh tiếng động, Nam Cung Trác tới bên người Mai Phi, lo lắng mở miệng: “Mẫu phi, ngươi xuất cung tới làm gì? Nếu như bị phụ hoàng phát .”



      Mai Phi mềm mại đáng cười tiếng: “Ngươi yên tâm , bằng lúc trước, tại nhìn bên ngoài thân thể khoẻ mạnh, nhưng thực tế ngày càng lụn bại rồi, cho nên ngươi nhất định phải tăng nhanh kế hoạch, còn có đại thọ lần này của hoàng thượng, ngươi chuẩn bị đưa thọ lễ gì?”



      “Nhi thần tự có an bài, mẫu phi yên tâm , năm nay nhi thần nhất định đứng thứ nhất, năm ngoái để cho tứ hoàng đệ đoạt trước, năm nay .”



      “Ừ, vậy tốt, ngàn vạn lần thể để cho mẫu tử Sở Vương đầu nữa, đến lúc đó ngôi vị hoàng đế rơi vào trong tay bọn họ mất.”



      “Mẫu phi yên tâm , nhi thần tuyệt đối thua.”



      Nam Cung Trác cắn răng, vẻ mặt càng ngao, lãnh mị, bất quá đối với chuyện mẫu phi để cho Lam Cơ tiến cung, cảm giác có chút kỳ quái, liền nhanh chóng hỏi thăm: “Vì sao lại để cho Lam Cơ tiến cung phụng dưỡng phụ hoàng?”



      “Nha đầu kia có thể tin được ?”



      Mai Phi hạ giọng, tiếng hỏi, Nam Cung Trác gật đầu, Lam Cơ vẫn bị khống chế, người nàng bị hạ độc, cho nên nàng ta mới dám tự ý hành động, bằng mất mạng.



      “Ngươi biết nha đầu kia lớn lên giống người nào ?”



      Nam Cung Trác lắc đầu, đâu biết được, nhưng Lam Cơ lớn lên diễm lệ quyến rũ, nếu mẫu phi nhắc tới chuyện này nhất định có dụng ý khác, chẳng lẽ nàng giống phi tử mà phụ hoàng thích sao, mẫu phi của Thụy Vương, hay là mẫu phi của Tề vương , Nam Cung Trác biết hoàng thượng sủng nhất chính là mẫu phi của Ngũ hoàng đệ, đồng thời cũng cưng chìu mẫu phi Thất hoàng đệ, nhưng Lam Cơ chắc chắn là giống người được thánh ý sủng ái nhất Hoàng quý phi, mà phải Ngọc phi.



      “Chẳng lẽ nàng lớn lên giống mẫu phi của Ngũ hoàng đệ , vị Hoàng quý phi được thánh sủng nhất.”



      Mai Phi gật đầu, ánh mắt lên ghen tỵ với, mặt mũi cũng có chút dử tợn, nghĩ đến vị Hoàng quý phi kia, đáy lòng liền bốc lên đố kỵ, khi đó Thiên Vận hoàng triều ba nghìn mỹ nữ, người vào hoàng thượng để mắt đến, hết lần này tới lần khác hoàng thượng thích cái nữ nhân đến từ dân gian mà mang về, nàng ta tên Diệp Tương Tình, chẳng những thông minh tuyệt đỉnh, tài năng thông tuệ, hơn nữa dung nhan bậc nhất, vừa vào hậu cung, hoàng thượng thèm để ý đến phản đối của triều thần cùng hoàng hậu, phong nàng làm đương triều nhất phẩm Hoàng quý phi, địa vị gần với hoàng hậu, tất cả ăn ở phụng dưỡng đồng đẳng với hoàng hậu.



      Trong thời gian đó có thể nhận được thánh sủng nhất, mà vị Hoàng quý phi kia chẳng những tài tình cao, hơn nữa còn hiểu y thuật rất sâu, trước kia nàng lúc chưa chết, ở trong Hoa Thanh điện, cho tới bây giờ, nơi đó vẫn còn đủ các loại dược liệu quý hiếm, chẳng qua là sau khi Hoàng quý phi chết, hoàng thượng mặc dù có thương tâm chút, nhưng lại rất nhanh cưng chìu mẫu phi của Thất hoàng tử .



      Đối với tình bên trong của bọn họ, Mai Phi cũng quá hiểu ràng, chỉ biết cách đại khái, bất quá trong tất cả phi tần, người mà hoàng thượng thích nhất chỉ sợ là vị Hoàng quý phi kia.



      nghĩ tới ngày hôm nay ở Tấn vương phủ nàng lại nhìn thấy nữ tử rất giống nàng ta như thế, xem ra nên để nàng ấy tiến cung, chỉ cần nàng ta nghe lời của nàng sai khiến, như vậy nhất định có thể giúp nàng tay.



      “Chuyện của Lam Cơ cần ngươi quan tâm, ở trong cung ta an bài cho nàng, trước mắt ngươi dưới hãy làm tốt việc lễ vật trong đại thọ của hoàng thượng .”



      “Dạ, mẫu phi, nhi thần biết rồi.”



      Mai Phi xong liền đứng dậy, đeo áo choàng lại như cũ rồi ra ngoài, Nam Cung Trác vốn định đưa nàng ra cửa, lại bị nàng ngăn trở , bởi vì chỗ tối chừng có người nào đó giám thị cử động của Tấn vương phủ, cho nên phải cẩn thận chút vẫn tốt hơn.



      Mai Phi đến ngoài cửa Tấn vương phủ, quả nhiên thấy Lam Cơ đep bao quần áo ở ngoài cửa chờ, vừa nhìn thấy nàng xuất , liền cẩn thận từng li từng tí, phía sau Mai Phi cùng nhau vào cung.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :