1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Ngô Tiếu Tiếu (130) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 76.3
      Mộc Miên cười khẽ tiếng rồi đứng lên: “Cửu nhi, ngươi nghĩ gì ở đây thế? Trước kia ngươi rất đơn thuần, tại dường như trở nên đa nghi rồi.”

      Nữ tử quyến rũ dùng đầu ngón tay khẽ chạm chút cái trán Phượng Lan Dạ, cực kỳ giống như một tỷ tỷ luôn cưng chiều muội muội.

      Phượng Lan Dạ bất động thanh sắc nhếch môi cười cười. Nàng muốn nhìn vị nương nương này một chút xem có cái tâm cơ gì:

      “Tỷ tỷ trách Cửu nhi là tốt rồi.”


      “Làm sao ta lại trách chứ? Cửu nhi, chúng ta là thân tỷ muội, hơn nữa Vân Phượng quốc của chúng ta đã mất rồi, tỷ tỷ chỉ còn lại ngươi là người thân thôi, làm sao lại oán trách ngươi đây? Ngươi có làm chuyện gì đâu? Cho nên, đừng suy nghĩ nhiều, sau này tỷ tỷ đều tôn trọng ý kiến của ngươi.”

      Thanh Mộc Miên ôn nhu, cực kì êm tai, giống như cam tuyền, lại càng giống như tỷ tỷ hiền diệu.

      Phượng Lan Dạ cúi đầu suy nghĩ, làm cho người ta nhìn lắm tia sáng lạnh trong mắt nàng. Ánh mắt một bé mười ba tuổi tựa như cất dấu thanh lợi đao, chỉ là nàng che giấu sự sắc bén để trở về là bé bình thường.

      “Ân, cám ơn.”

      Mộc Miên thấy Phượng Lan Dạ thu địch ý, khóe môi khẽ mỉm cười, kéo ra độ cung, sau đó làm như có chuyện gì xảy ra tiếp tục mở miệng:

      “Đừng xem cuộc sống trước mắt của tỷ tỷ rất hào nhoáng nhưng ở trong cung có rất nhiều việc quỷ bí khó lường. Thế nên Cửu nhi, muội nhất định phải đứng về một phía với tỷ tỷ nhé. Tỷ tỷ nghĩ biện pháp tìm được người tộc Vân Phượng, chúng ta nhất định phải cứu bọn họ về.”

      Mộc Miên xong lời cuối cùng, khóe mắt rưng rưng lệ, cảm động lòng người.

      Phượng Lan Dạ nhàng thở dài. Nếu quả theo như lời nàng ta nói, nàng cũng trách nàng ta, chỉ e là nàng ta chỉ lo một mình ham hưởng lạc thú.

      Mà nàng ta tới đây, nàng cũng đại khái có thể nghe ra chút mục đích của nàng ta.

      Mặc dù thân là quý phi cung tần, nhưng nàng ta trong triều hoàn toàn có thế lực, cho nên muốn cho Tề vương phủ trở thành thế lực chống lưng cho nàng ta. Nếu như vậy thì cái gì, rằng nàng ta muốn bị Mai Phi cùng Tấn vương khống chế nữa! Nữ nhân này tâm cơ rất sâu a!

      Nhưng mà nàng sẽ từ chối sao? Hay là tương kế tựu kế cũng được, nếu như vậy, nàng có thể mượn tay nàng ta tra ra nguyên nhân cái chết của Ngọc phi!

      Con ngươi Phượng Lan Dạ tỏa sáng, mà điều này rơi vào trong mắt Mộc Miên thì chứng tỏ tiểu nha đầu này cao hứng.

      “Tỷ tỷ yên tâm , Lan Dạ nhất định cùng tỷ tỷ đứng chung chỗ.”

      Phượng Lan Dạ mới vừa xong thì thấy cả người nổi da gà, nhưng vì muốn giúp Nam Cung Diệp tra ra nguyên nhân Ngọc phi chết như thế nào, nàng phải chấp nhận, bởi vì nàng nợ nam nhân kia nhiều lắm, nhất định phải giúp hoàn thành chuyện này.

      “Cửu nhi ngoan.”

      Mộc Miên vươn tay xoa đầu Phượng Lan Dạ, hoàn toàn xem nàng thành tiểu hài tử rồi. Nếu phải vì chuyện của ai kia, Phượng Lan Dạ muốn hất tay nàng ra, cũng may Mộc Miên rất nhanh liền thả ra, đứng dậy, vươn tay nhìn Phượng Lan Dạ:

      “Tỷ tỷ dẫn ngươi dạo trong cung nhé, buổi tối hãy trở về.”

      Phượng Lan Dạ theo trực giác muốn cự tuyệt, nhưng lại nghĩ đến dạo cũng tốt, đối với hoàn cảnh trong cung quen thuộc chút, sau này dễ dàng hoạt động hơn.

      Nghĩ thế liền gì nữa, nhưng nàng cũng có cầm tay Mộc Miên mà trực tiếp ra ngoài. Mộc Miên trong mắt lên nghi ngờ, Phượng Lan Dạ tức thời quay đầu lại, nhướng mày cười chút:

      “Tỷ tỷ thôi.”

      Mộc Miên liền buông lỏng đề phòng, tiến lên hai bước theo sát nàng, cũng quên dặn dò Phượng Lan Dạ:

      “Cửu nhi, ở trước mặt người ngoài, ngàn vạn lần đừng để cho họ biết chúng ta là tỷ muội, nhất định phải giữ vững lễ nghi, biết ?”

      “Biết.”

      ra nàng ước gì cùng nàng ta giữ khoảng cách càng xa càng tốt, động tác của nàng vừa rồi ở đại điện thiếu chút nữa đã làm cho nàng ta sinh nghi.

      Mộc Miên rất hài lòng đối với sự phối hợp của Phượng Lan Dạ, liền trực tiếp dẫn Phượng Lan Dạ ra ngoài. Trước cửa điện, cung nữ thái giám khom người hành lễ:

      “Nương nương.”

      “Ân.”

      Mộc Miên ở trước mặt người ngoài rất là cao ngạo, tư thế thanh cao bướng bỉnh như đám mây trôi, làm cho người ta chạm tới, so với biểu lúc trước ở trong điện hoàn toàn khác biệt. Thái giám cùng cung nữ trong Tư Tương điện cũng rất cẩn thận theo hầu hạ

      Đoàn người ở phía sau vườn hoa dạo, dẫn đầu là Mộc Miên cùng Phượng Lan Dạ thỉnh thoảng nói một hai câu, phần lớn là Mộc Miên , Phượng Lan Dạ đáp lời. Những cung nữ thái giám kia chỉ nghĩ là Tề vương phi sợ nương nương, nhưng họ biết thật ra Phượng Lan Dạ lười cùng nữ nhân này chuyện.

      Tới khi tối trời, Mộc Miên lưu Phượng Lan Dạ ở trong cung dùng bữa, Phượng Lan Dạ giả vờ sợ Nam Cung Diệp trong phủ lo lắng, muốn sớm xuất cung.

      Mộc Miên cũng có ngăn cản, phân phó thái giám trong cung đưa các nàng hồi phủ.

      Phượng Lan Dạ vừa , người Mai Linh điện liền tới, Mai Phi nương nương cho mời.

      Khuôn mặt kiều diễm của Mộc Miên bao phủ tầng sương lạnh, khóe môi nở nụ cười lạnh như có như , nhưng cũng có từ chối, chỉ dẫn theo hai tiểu cung nữ cùng ra ngoài, hướng Mai Linh điện tới.

      Mai Phi cùng nàng ta vừa thấy mặt nhau, liền biến thành sắc mặt tốt, đợi đến khi thái giám cùng cung nữ lui ra ngoài, lập tức phát hỏa:

      “Ngươi nghĩ muốn làm cái gì? phải ta nhắc nhở ngươi rồi sao? có mệnh lệnh của bổn cung, cho phép tự tiện làm chủ.”

      Mộc Miên cũng gì, mặc cho Mai Phi phát tác, đợi đến khi nàng hỏa khí tiêu tan chút, mới chậm rãi mở miệng:

      “Nương nương cần gì tức giận, thiếp thân làm chuyện này, cũng là vì Tấn vương cùng nương nương, thiếp thân chẳng qua là mượn hơi Tề vương phủ thôi, chẳng lẽ thiếp thân làm sai rồi sao?”

      Mai Phi mắt sáng như đuốc, u trừng mắt nhìn nàng, lâu mới lên tiếng:

      “Mộc Miên, ngươi đừng tưởng rằng bổn cung biết ngươi toan tính điều gì. Bổn cung ở nơi này hơn hai mươi năm, gặp qua biết bao người, có thể tới địa vị hôm nay, thì có biết bao kẻ như ngươi thua trong tay ta, ngươi nghĩ mượn hơi Tề vương để xây thế lực của mình, là vọng tưởng! Nếu như lần sau còn làm tiếp chuyện như vậy, bổn cung tuyệt đối để ngươi sống tốt.”

      “Dạ, nương nương.”

      Mộc Miên cực kì ủy khuất cúi đầu, ra trong mắt tràn đầy hận ý, cái nữ nhân ác độc này, xem ra chưa diệt trừ nàng ta, mình căn bản cách nào tùy tâm sở dục (muốn làm j thì làm), tốt, sau này nàng lấy Phượng Lan Dạ để đặc biệt đối phó nàng ta, nàng cũng tin nàng ta chút sơ hở cũng có!

      Mộc Miên ngửng đầu lên, mặt vẫn nhu nhược chút thần sắc như cũ.

      “Thiếp thân biết rồi, sau này bao giờ tự tiện làm chủ nữa.”

      Xem ra ở Tư Tương cung của mình có người của Mai Phi cho nên bên kia xảy ra chuyện gì bên này ngay lập tức có tin tức nhanh như thế. Trước mắt nên tìm ra kẻ gian tế ẩn nấp kia, e rằng chỉ có người, phải từ từ trừ bỏ những người đó, rồi diệt trừ Mai Phi, những chuyện khác mới có thể tiến hành tiếp.

      Mộc Miên phen tính toán xong, liền nhiều lời nữa. Mai Phi nhìn nàng dám phản bác, mặc dù vẫn còn tức giận như cũ, bất quá khá hơn, lãnh lệ trừng mắt nói:

      xuống . Gặp lại ngươi liền làm cho bổn cung thấy phiền chán, ngươi cho rằng Hoàng thượng thích ngươi sao? Chẳng qua chỉ là thế thân, muốn hô mưa gọi gió, nằm mơ sao? Nếu như gây chuyện nữa, đừng trách bổn cung lòng dạ độc ác.”

      “Thiếp thân dám.”

      Mộc Miên thanh rất , tựa hồ rất sợ, ra khi cúi đầu xuống, trong mắt mảnh ánh sắc ngoan lệ, hận được lập tức nhào tới cắn nữ nhân ngồi thượng vị kia ngụm:”

      “Trở về .”

      Mai Phi cuối cùng cũng thả nàng một lối thoát, phất phất tay, xoay người ra ngoài, sống lưng thẳng tắp, mãi cho đến tới ngoài cửa điện, mới thanh tĩnh lại, sau đó trong lòng tức giận mắng chửi trận, cuối cùng mới mang theo cung nữ rời Mai Linh cung. Đợi đến khi Mộc Miên xa, Mai Phi mới ra lệnh cho cung nữ dặn dò phân phó cho người Tư Tương điện gần đây nên hành động.

      Cung nữ lĩnh mệnh làm việc, Mai Phi vẻ mặt như có điều suy nghĩ, trong con ngươi sâu hối hận.

      Nữ nhân kia ràng là có lòng phản nghịch, đều do mình quá vọng động rồi, xưa nay vốn làm việc cẩn trọng, nghĩ tới đã già rồi, lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy.

      tại nữ nhân này thành phi tử, muốn trừ nàng ta chỉ sợ dễ dàng.

      Nàng vẫn cho là tình của Hoàng thượng đối với Diệp Tương Tình phai nhạt theo thời gian, mặc dù có thể vẫn nghĩ tới nàng ta nhưng đến nỗi sâu đến thế, ngờ Mộc Miên vừa xuất , Hoàng thượng lại một lần nữa phá lệ, thoáng cái thăng Mộc Miên thành Ngũ phẩm tần.

      Cảm giác này với lúc Diệp Tương Tình năm đó tiến cung giống nhau, làm cho người ta cảm thấy bất an, cứ có cảm giác trong triều sẽ sớm nhấc lên ̃ tinh phong huyết vũ…

      Tề vương phủ.

      Phượng Lan Dạ sau khi trở về, sắc trời tối rồi.

      Trước cửa Vương Phủ, Tích quản gia trong lòng nóng như lửa đốt hơn ai hết, vừa nhìn thấy thân ảnh Tiểu Vương phi xuất , chỉ còn kém cái là quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn lão Thiên gia rồi. Hắn tiến lên nghênh đón với thái độ cực kì quan tâm và vui sướng, cười đến vui vẻ:

      “Tiểu Vương phi, người đã quay trở lại.”

      “Ân, sao thế?”

      Phượng Lan Dạ nhăn lại lông mày, Tích quản gia này vẻ mặt đúng là cổ quái, có chuyện gì sao?

      Tích quản gia vừa nhìn, lập tức giọng bẩm báo:

      “Vương gia ở Liên viện đợi người, Gia nếu Tiểu Vương phi xảy ra chuyện gì, dù thôi tiểu nhân cũng đừng nghĩ sống.”

      Phượng Lan Dạ vẻ mặt hắc tuyến trợn mắt, Nam Cung Diệp này cũng là thị huyết, bất quá trong lòng lại rất ấm áp, phất nhẹ tay một cái, nhìn Tích Đan nói:

      “Ngươi cần sợ hãi, Vương gia chỉ hù dọa ngươi, giết ngươi là chuyện khó xảy ra.”

      xong liền dẫn Diệp Linh hướng Liên viện tới, phía sau Tích Đan vẻ mặt thanh thản đứng ở tại chỗ, thở phào nhõm, sau khi khẩn trương nửa ngày, hai chân như muốn nhũn ra rồi.(Su: tội bác này, ai cũng k đắc tội đc, nhất là Lan nhi, hắc hắc)

      Trong khách sảnh Liên viện, Nam Cung Diệp sốt ruột thỉnh thoảng dạo bước.

      bên Ngân Ca ràng biết tâm tình chủ tử tốt, cho nên miệng lưỡi tuy luôn luôn xảo quyệt trơn tuột nhưng hôm nay dám tiếng nào mà rụt đầu lại, vỗ nhẹ cánh, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh Phượng Lan Dạ, Ngân Ca lập tức nổi lên hứng thú, kêu khoan khoái vô cùng:

      “Mỹ nữ trở lại, mỹ nữ trở lại.”

      Đây là câu Phượng Lan Dạ hai ngày trước mới dạy nó. Bảo nó khi nào gặp nàng thì kêu thế, bất quá trong khách sảnh có vài ánh mắt trừng qua nó, hù dọa nó lập tức đổi lời :

      Tiểu Vương phi trở lại, Tiểu Vương phi trở lại.”(Su: ta vẫn thấy trong phủ Ngân Ca tội ngịp nhất, ai đời chim mà suốt ngày vuốt mông ngựa nịnh chủ, hahaha~ đã thế bị a Diệp trừng nữa chứ~)

      Nam Cung Diệp lập tức quay người nhìn về ngoài cửa.

      Ngân Ca vội quạt cánh, trong lòng thầm than nguy hiểm , xem ra lần sau thể tùy tiện gọi mỹ nữ, mỹ nữ này phải ai cũng có thể gọi nha.

      Phượng Lan Dạ vừa vào, Nam Cung Diệp liền lôi nàng qua, dưới kiểm tra lần, tựa hồ xác định nàng có làm sao .

      Nhìn như vậy, khỏi làm cho nàng nhớ tới lần trước, sau khi mình và Đại tướng quân Âu Dương Thác đánh nhau , nam nhân này chút do dự liền điều năm trăm tinh binh xông vào Âu Dương phủ vây đánh người trong phủ. đối với nàng tốt đến thể hơn, cho nên giờ phút này nàng hề nghi ngờ rằng, nếu như mình bị thương, Nam Cung Diệp tuyệt đối bỏ qua cho bất luận kẻ nào. như vậy, nàng còn cần phòng bị sao? (Su: siêu siêu siêu sủng vợ!)

      “Ta sao.”

      Thanh Phượng Lan Dạ rất ôn nhuận, có điểm nhu hòa hiếm thấy, lại khiến Nam Cung Diệp ngẩn ra, ngửng đầu lên gặp mâu quang nàng lưu chuyển trong suốt, trong bụng liền vui mừng, xem ra nha đầu này từ từ tiếp nhận , cảm giác này là tốt.

      “Ân.”

      Nam Cung Diệp lôi kéo nàng ngồi vào một bên ghế khách sảnh, đôi mắt thâm thúy ánh sáng ngọc nhìn nàng, đợi nàng chuyện tiến cung ra sao, Phượng Lan Dạ hiếm khi có được lúc có làm khó , rất sảng khoái mở miệng:

      “Ngươi biết phi tử mới được tân phong của Hoàng thượng là người phương nào ?”

      Nam Cung Diệp ngũ quan tuyệt mĩ, thần sắc đổi, nhưng ánh mắt lại phát ra lăng hàn, môi mỏng nhếch lên đáp lại, vừa nhìn liền biết nội liễm hàn khí.

      “Ngũ công chúa Vân Phượng quốc Phượng Lan Họa. Nàng là người của Tấn vương Nam Cung Trác, dùng tên giả là Lam Cơ ở Tuyết Nhạn lâu làm đầu bài. Nhưng biết tại sao nàng lại có thể tiến cung, đây nhất định là ý tứ của Mai Phi. Trong cung giai lệ vô số, Hoàng thượng vì sao lại phong nàng thành Tần phi nương nương đây? Trong chuyện này đến tột cùng có cái gì bí ẩn đây?”
      Last edited: 20/8/14

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 74: Tự tạo ác quả
      Chương 74.1
      Đại sảnh của Liên viện, Phượng Lan Dạ nghĩ đến nhập thần, Hoa Ngạc bất ngờ từ bên ngoài vào, vẻ mặt sợ hãi lén lút, tựa hồ như xảy ra chuyện gì.

      Nha đầu này kể từ sau khi bị nàng phạt, bây giờ yên phận rất nhiều, làm việc chững chạc hơn trước, hôm nay tại sao lại có bộ dạng này?

      “Sao vậy?”

      Hoa Ngạc tới, cung kính đưa lên mảnh giấy , bình tĩnh : “Vương Phi, mới vừa rồi nô tỳ từ cửa sau ra ngoài mua vài món đồ, nghĩ có người đưa là thư này cho nô tỳ.”

      “Ừ, vậy ngươi vội cái gì? phải chỉ là đưa thư thôi sao?”


      Phượng Lan Dạ lắm để ý mở miệng, nhưng ngay sau đó Hoa Ngạc còn : “Người ta sai đứa bé mang thư tới đây, nhưng mà nô tỳ liếc ra xa nhìn cái, phát người nọ, người nọ?”

      Nàng ta ngập ngừng mãi mà ra lời, Phượng Lan Dạ cau mày, chẳng lẽ người nọ là người thể để cho người khác gặp được, bằng vì sao mặt của nàng ta lại xám như tro tàn.

      “Vậy là ai a?”

      “Chủ tử, vị hôn phu của người, công tử của đệ nhất thế gia Vân Phượng quốc Nạp Lan Cửu.”

      “Cái gì?”

      Phượng Lan Dạ nhịn được kêu lên, là khiếp sợ đến ra lời mà, ở đâu nhào ra Ngũ công chúa Phượng Lan Hoạ cũng đủ kích thích rồi, nghĩ tới lại toát ra thêm Nạp Lan Cửu, mà còn là vị hôn phu của nàng, nghĩ đến đây, trong đầu óc Phượng Lan Dạ tự động lên hình ảnh, Nạp Lan Cửu, ôn nhuận như ngọc, chỉ có phong tư, giở tay nhấc chân đều phong nhã có lễ.

      Tờ giấy tay bỗng có chút nặng, bất quá Phượng Lan Dạ vẫn trầm ổn mở ra lá thư.

      Phía chữ viết tuyển tú, bút tẩu du long, xem chữ như xem người, Nạp Lan Cửu quả nhiên là nhân vật thanh tú xuất sắc, chẳng qua tại mới xuất là muốn làm gì, mà còn tìm được Tề vương phủ để đến nữa.

      Phượng Lan Dạ nhíu mày, tay tự chủ nắm chặt, nhìn về phía dưới Hoa Ngạc quỳ gối: “Ngươi đứng lên , “Nàng thuận tay đem tờ giấy bỏ vào trong túi áo.

      Nạp Lan Cửu hẹn nàng gặp mặt, có chuyện quan trọng thương lượng, biết muốn cùng nàng chuyện gì?

      Bản thân nàng hề muốn gặp Nạp Lan Cửu, nàng chỉ muốn có cuộc sống an tĩnh, cùng những người này tiếp xúc càng nhiều, càng phải dính dấp thêm phiền toái cần thiết, bởi vì ngày đó Vân Phượng bị diệt, trừ bỏ tộc nhân bị bắt, còn lại đều chết, tại những người này lục tục nhô ra, hoàng thượng nếu biết được là tội mưu phản, nàng ngay cả có miệng cũng , tại nàng còn chưa nghĩ ra phải nơi nào, cho nên muốn chọc tới phiền toái cần thiết.

      Nhưng nếu như nàng gặp Nạp Lan Cửu, chỉ sợ còn tìm đến, lúc đó chuyện nào lớn ra, lại càng có lợi.

      Phượng Lan Dạ quyết định chủ ý xong, liền phân phó Hoa Ngạc: “Theo ta xuất phủ chuyến, đừng cho bất luận kẻ nào.”

      Lần này thể để cho Thiên Bột Thần biết nàng ra ngoài, cho nên Phượng Lan Dạ quyết định giả dạng thành tiểu nha đầu từ hậu viện Vương Phủ ra ngoài.

      Trong vương phủ mặc dù người nhiều lắm, nhưng Thiên Bột Thần sợ rằng cũng có nghĩ qua Tiểu Vương phi len lén chuồn ra Vương Phủ, cho nên sau khi giả dạng thành tiểu nha đầu Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc hai người hữu kinh vô hiểm( gặp trở ngại nào) từ hậu viện Vương Phủ ra ngoài.

      Nơi Nạp Lan Cửu hẹn nàng gặp mặt là Trà Nguyệt lâu cách đây xa .

      Sắc trời vừa tối, đường người qua lại rất nhiều, đâu ai chú ý tới hai tiểu nha đầu, nên Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc đường chạy thẳng tới Trà Nguyệt lâu.

      Trong trà lâu rất an tĩnh, mặc dù nhã trí, nhưng rất ít người.

      Hai người vừa mới vào, đợi tiểu nhị chào hỏi, liền thấy trong đại sảnh cách đó xa, nam tử ngồi cạnh bên cửa sổ, phải là Nạp Lan Cửu là ai, thân cẩm y màu lam, trâm gỗ cố định tốc, quanh thân đơn giản, nhưng vẫn mất trang nhã, trong đại sảnh, trừ ra, cách đó xa còn ngồi mấy người, ngoài mặt xem ra hoàn toàn có nửa điểm quan hệ, nhưng tình nhìn kỹ, liền có thể thấy được ràng bọn họ là đám người.

      Những người này cũng là người của Vân Phượng quốc.

      Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc trực tiếp tới, đứng ở bên người Nạp Lan Cửu, ngửng đầu lên nhìn sang, mâu quang thâm trầm từ từ dâng lên kích động, lâu cũng có động tĩnh.

      Giây lát, mới chỉ chỉ vị trí đối diện mình: “Ngồi xuống .”

      Phượng Lan Dạ cũng khách sáo, lôi kéo Hoa Ngạc ngồi xuống, giờ phút này thân phận của nàng chỉ là tiểu nha đầu, nếu là nàng như Hoa Ngạc đứng, có thể bị phiền toái, vì vậy hai người đều ngồi.

      Trong trí nhớ Nạp Lan Cửu tựa hồ là thiếu niên ôn nhuận tao nhã, nhưng mà người trước mắt, ràng mang tầng đau thương, cả người nội liễm đầy sát khí, giống như thanh Hàn đao sắc bén, lúc nào cũng có thể tuốt ra khỏi vỏ.

      Trải qua cừu hận diệt quốc, có ai mà thay đổi đây? Phượng Lan Dạ cũng trách , chẳng qua là nàng biết Nạp Lan Cửu tìm nàng tới là vì cái gì?

      “Cửu nhi, ngươi có khỏe ?”

      Nạp Lan Cửu tiếng chứa rất nhiều đau đớn, thanh trầm thấp, giống như phát ra từ trong giếng cổ.

      Phượng Lan Dạ có thể cảm nhận được đau, nhưng nang lại thấy đau lòng, bởi vì nàng phải là người trong cuộc, cho nên khuôn mặt hoàn toàn biểu ra phần kích động nào, mặc dù trong đầu có ấn tượng, nhưng Nạp Lan Cửu đối với nàng chỉ là người xa lạ, dù là Phượng Lan Dạ trước kia, cùng Nạp Lan Cửu cũng chỉ gặp mặt có hai lần mà thôi, có cái gì tình cảm gọi là khắc cốt minh tâm.

      “Rất tốt, ngươi tới có chuyện gì ?”

      Phượng Lan Dạ gật đầu, lãnh đạm hỏi thăm. Quanh thân nàng đạm mạc lạnh lùng, thái độ như chuyện liên quan gì, khiến cho Nạp Lan Cửu kinh hãi, có chút khó có thể tin, Cửu nhi tại sao? Nàng quên mình có mối hận diệt quốc sao? Hay bởi vì nàng gả cho Tề vương, cho nên chỉ lo hưởng thụ vinh hoa phú quý, quên thân phận của mình.

      “Cửu nhi, ngươi làm sao vậy? Đụng hư đầu óc sao?”

      Nạp Lan Cửu vươn tay bắt cánh tay Phượng Lan Dạ, bị nàng chưởng hất ra , sắc mặt đột nhiên thầm khôn cùng, lạnh lẻo lên tiếng: “Người nào đụng hư đầu óc, ta rất tốt, hôm nay ngươi tới đây là muốn làm gì?”

      Nạp Lan Cửu lần nữa gặp phải đả kích, nhìn về Phượng Lan Dạ, sau đó nhìn sang Hoa Ngạc ở bên cạnh, thấy Hoa Ngạc cúi đầu rất thấp, Nạp Lan Cửu đột nhiên quát lên: “Hoa Ngạc, xảy ra chuyện gì? Công chúa làm sao lại quên thân phận cao quý của mình, nàng đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

      đường cực khổ điều tra đuổi theo đến nơi này, biết nàng còn sống, đáy lòng cao hứng biết bao nhiêu, Cửu nhi là công chúa Vân Phượng quốc, chỉ cần nàng đứng ra vung cánh tay hô hào, khi người bọn họ trốn ra được, có hi vọng, mọi người cùng nhau tìm kiếm tộc nhân bị giam giữ, Vân Phượng phục quốc báo thù.

      Nhưng mà ai lại nghĩ tới hình ảnh trước mắt như vậy, ngờ vẻ mặt công chúa đối với lạnh lùng như thế, vừa thấy mặt hỏi tới làm gì ? Còn cần phải hỏi sao? tới để mang nàng rời .

      “Nạp Lan công tử, chủ tử bây giờ là Tề vương phi.”

      Hoa Ngạc biết mở miệng như thế nào, công chúa đúng là khác với lúc trước, lâu trước đây nàng biết, nhưng lâu rồi cũng thành thói quen, hơn nữa Nạp Lan công tử sao giờ phút này lại tới là vì chuyện gì đây?

      Nạp Lan Cửu ánh mắt thầm chìm, vẻ mặt lường được, lạnh lùng mở miệng: “Cho nên đâu? Nàng vì hưởng phúc cái gì cũng cần sao?”

      Nạp Lan Cửu đứng lên, phẫn hận mở miệng, Phượng Lan Dạ ngồi đối diện cũng đứng lên, lạnh lẻo nhìn chằm chằm : “Nạp Lan Cửu, ngươi có tư cách gì ô nhục ta, sau này đừng đến tìm ta, nều còn tìm ta, ta khách khí giống như hôm nay vậy.” từ trước đến giờ nàng chỉ có thể tha thứ cho lần, điều này Hoa Ngạc biết rất ràng , nên vội vàng gật đầu.

      “Nạp Lan công tử, ngươi , chủ tử lập gia đình.”

      Phượng Lan Dạ cũng thèm nhìn tới Nạp Lan Cửu cái nào nữa, dẫn Hoa Ngạc xoay người , Nạp Lan Cửu đâu để nàng như vậy, liền đưa tay lên nắm lấy nàng, Phượng Lan Dạ xoay mình vừa rút tay lại, tay khác đánh ra chưởng, Nạp Lan Cửu khó lòng phòng bị, lại bị nàng đánh trúng, thân hình loạng choạng chút, đở lấy cái bàn đứng lại, khuôn mặt kinh nghi, mắt thấy Phượng Lan Dạ lại tiếp tục rời quay đầu lại, cách đó xa mấy người nhanh vây tới, xảy ra chuyện gì, luôn miệng kêu lên.

      “Công tử, xảy ra chuyện gì?”

      Nạp Lan Cửu vuốt vuốt bộ ngực, có chút khó có thể tin, chưởng mới vừa rồi , ràng cảm nhận được khí lực của Cửu nhi, xem ra nàng ấy biết võ công, trong thời gian trốn chạy này đến tột cùng xảy ra chuyện gì, hay là nàng ta căn bản phải Cửu nhi, chẳng qua là dung mạo giống nhau thôi, nếu như vậy nàng là người nào? Xem ra bọn họ cần thiết phải lưu lại tra cho ràng, cái nữ nhân cùng Cửu nhi giống nhau như đúc này đến tột cùng là người phương nào?

      Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc ra khỏi trà lâu, cước bộ nhàng hướng Vương Phủ mà .

      Lại trùng hợp từ phía đối diện trong tiệm châu báo có nữ tử ra, nữ tử kia quyến rũ xinh đẹp, nhưng mà gương mặt nhu mì xinh đẹp như hoa Phù Dung, lại mang theo vẻ khổ sở, ánh mắt có chút mờ mịt, ánh sáng từ tiệm Châu Bảo Hành ra, theo phía sau nàng là tiểu nha đầu, trong tay đống hộp đựng đồ trang sức đeo tay hoa lệ, nữ tử phía trước chính là Tam hoàng tử Trầm Vân Tinh, phía sau là nha đầu theo hầu của nàng.

      Bởi vì tương tư, làm hại cả người ốm yếu, ngày hôm nay mới mang theo nha đầu ra ngoài dạo phố, thuận tiện mua đống lớn đồ trang sức, nhưng vật chất căn bản là lấp đầy được tâm linh trống , giờ phút này từ Châu Bảo Hành ra, quanh thân mềm yếu vô lực, ngước mắt nhìn bầu trời gần đến hoàng hôn, chuẩn bị lên xe ngựa trở về phủ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn quanh, liền nhìn thấy ở đường phố đối diện có hai gã tiểu nha hoàn vội vã qua, nàng vốn cũng có bận tâm lắm, nhưng mà tiểu nha đầu ở phía sau vừa ngẩng đầu lên, nàng liền nhìn thấy ràng, nha đầu kia chính là Hoa Ngạc.

      Mà nha đầu chết tiệt kia ở chỗ này làm cái gì, nàng ta là thiếp thân nha đầu của Phượng Lan Dạ, nàng lại nhìn lên tiểu nha hoàn phía trước, thân hình nhắm, mặc dù thấy ngũ quan, ăn mặc lại càng đơn giản, nhưng Trầm Vân Tinh có thể suy đoán ra nha đầu này rất có thể chính là người đàn bà Phượng Lan Dạ kia, hai người này lén lén lút lút làm cái gì?

      Trầm Vân Tinh cả người hưng phấn lên, suy đoán chẳng lẽ Phượng Lan Dạ có chuyện gì đó thể cho ai biết? Trầm Vân Tinh nhúc nhích tựa vào cạnh xe ngựa, ngó chừng trà lâu đối diện, giây lát sau, công tử ôn nhuận nho nhã ra, bên người theo mấy tên thủ hạ, người này rất lạ mặt, đối với quan to hiển quý bên trong An Giáng thành, phần lớn Trầm Vân Tinh đều biết đến, nhưng người này nàng cũng chưa từng thấy, Phượng Lan Dạ xuất , chẳng lẽ có liên quan đến người này, nàng ta chẳng lẽ làm ra chuyện muốn cho ai biết, hay là trong lòng có ý trung nhân.

      Mắt thấy những người đó sắp , Trầm Vân Tinh nóng lòng , lập tức nhảy lên xe ngựa, tiểu nha đầu sau đó cùng lên theo, Trầm Vân Tinh ra lệnh phu xe ngựa phía trước.

      “Mau, đuổi theo xe ngựa phía trước, chớ để mất dấu.”

      “Dạ, phu nhân.”

      Phu xe ngựa lên tiếng cũng dám xem , xe ngựa chạy nhanh chòm lên, theo sát xe ngựa phía trước, chạy qua được hai con phố, đến con phố thứ ba mất bóng dáng xe ngựa phía trước, đường cái bóng người cũng có, bất tri bất giác, các nàng đuổi đến đường phố vắng lặng, mà chiếc xe ngựa kia lại mất tung tích.

      Trầm Vân Tinh vén rèm nhìn ra bên ngoài, ảo não dứt, mắng phu xe ngựa tiếng: “Đồ vô dụng.”

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 74: Tự tạo ác quả
      Chương 74.1
      Đại sảnh của Liên viện, Phượng Lan Dạ nghĩ đến nhập thần, Hoa Ngạc bất ngờ từ bên ngoài vào, vẻ mặt sợ hãi lén lút, tựa hồ như xảy ra chuyện gì.

      Nha đầu này kể từ sau khi bị nàng phạt, bây giờ yên phận rất nhiều, làm việc chững chạc hơn trước, hôm nay tại sao lại có bộ dạng này?

      “Sao vậy?”

      Hoa Ngạc tới, cung kính đưa lên mảnh giấy , bình tĩnh : “Vương Phi, mới vừa rồi nô tỳ từ cửa sau ra ngoài mua vài món đồ, nghĩ có người đưa là thư này cho nô tỳ.”

      “Ừ, vậy ngươi vội cái gì? phải chỉ là đưa thư thôi sao?”


      Phượng Lan Dạ lắm để ý mở miệng, nhưng ngay sau đó Hoa Ngạc còn : “Người ta sai đứa bé mang thư tới đây, nhưng mà nô tỳ liếc ra xa nhìn cái, phát người nọ, người nọ?”

      Nàng ta ngập ngừng mãi mà ra lời, Phượng Lan Dạ cau mày, chẳng lẽ người nọ là người thể để cho người khác gặp được, bằng vì sao mặt của nàng ta lại xám như tro tàn.

      “Vậy là ai a?”

      “Chủ tử, vị hôn phu của người, công tử của đệ nhất thế gia Vân Phượng quốc Nạp Lan Cửu.”

      “Cái gì?”

      Phượng Lan Dạ nhịn được kêu lên, là khiếp sợ đến ra lời mà, ở đâu nhào ra Ngũ công chúa Phượng Lan Hoạ cũng đủ kích thích rồi, nghĩ tới lại toát ra thêm Nạp Lan Cửu, mà còn là vị hôn phu của nàng, nghĩ đến đây, trong đầu óc Phượng Lan Dạ tự động lên hình ảnh, Nạp Lan Cửu, ôn nhuận như ngọc, chỉ có phong tư, giở tay nhấc chân đều phong nhã có lễ.

      Tờ giấy tay bỗng có chút nặng, bất quá Phượng Lan Dạ vẫn trầm ổn mở ra lá thư.

      Phía chữ viết tuyển tú, bút tẩu du long, xem chữ như xem người, Nạp Lan Cửu quả nhiên là nhân vật thanh tú xuất sắc, chẳng qua tại mới xuất là muốn làm gì, mà còn tìm được Tề vương phủ để đến nữa.

      Phượng Lan Dạ nhíu mày, tay tự chủ nắm chặt, nhìn về phía dưới Hoa Ngạc quỳ gối: “Ngươi đứng lên , “Nàng thuận tay đem tờ giấy bỏ vào trong túi áo.

      Nạp Lan Cửu hẹn nàng gặp mặt, có chuyện quan trọng thương lượng, biết muốn cùng nàng chuyện gì?

      Bản thân nàng hề muốn gặp Nạp Lan Cửu, nàng chỉ muốn có cuộc sống an tĩnh, cùng những người này tiếp xúc càng nhiều, càng phải dính dấp thêm phiền toái cần thiết, bởi vì ngày đó Vân Phượng bị diệt, trừ bỏ tộc nhân bị bắt, còn lại đều chết, tại những người này lục tục nhô ra, hoàng thượng nếu biết được là tội mưu phản, nàng ngay cả có miệng cũng , tại nàng còn chưa nghĩ ra phải nơi nào, cho nên muốn chọc tới phiền toái cần thiết.

      Nhưng nếu như nàng gặp Nạp Lan Cửu, chỉ sợ còn tìm đến, lúc đó chuyện nào lớn ra, lại càng có lợi.

      Phượng Lan Dạ quyết định chủ ý xong, liền phân phó Hoa Ngạc: “Theo ta xuất phủ chuyến, đừng cho bất luận kẻ nào.”

      Lần này thể để cho Thiên Bột Thần biết nàng ra ngoài, cho nên Phượng Lan Dạ quyết định giả dạng thành tiểu nha đầu từ hậu viện Vương Phủ ra ngoài.

      Trong vương phủ mặc dù người nhiều lắm, nhưng Thiên Bột Thần sợ rằng cũng có nghĩ qua Tiểu Vương phi len lén chuồn ra Vương Phủ, cho nên sau khi giả dạng thành tiểu nha đầu Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc hai người hữu kinh vô hiểm( gặp trở ngại nào) từ hậu viện Vương Phủ ra ngoài.

      Nơi Nạp Lan Cửu hẹn nàng gặp mặt là Trà Nguyệt lâu cách đây xa .

      Sắc trời vừa tối, đường người qua lại rất nhiều, đâu ai chú ý tới hai tiểu nha đầu, nên Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc đường chạy thẳng tới Trà Nguyệt lâu.

      Trong trà lâu rất an tĩnh, mặc dù nhã trí, nhưng rất ít người.

      Hai người vừa mới vào, đợi tiểu nhị chào hỏi, liền thấy trong đại sảnh cách đó xa, nam tử ngồi cạnh bên cửa sổ, phải là Nạp Lan Cửu là ai, thân cẩm y màu lam, trâm gỗ cố định tốc, quanh thân đơn giản, nhưng vẫn mất trang nhã, trong đại sảnh, trừ ra, cách đó xa còn ngồi mấy người, ngoài mặt xem ra hoàn toàn có nửa điểm quan hệ, nhưng tình nhìn kỹ, liền có thể thấy được ràng bọn họ là đám người.

      Những người này cũng là người của Vân Phượng quốc.

      Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc trực tiếp tới, đứng ở bên người Nạp Lan Cửu, ngửng đầu lên nhìn sang, mâu quang thâm trầm từ từ dâng lên kích động, lâu cũng có động tĩnh.

      Giây lát, mới chỉ chỉ vị trí đối diện mình: “Ngồi xuống .”

      Phượng Lan Dạ cũng khách sáo, lôi kéo Hoa Ngạc ngồi xuống, giờ phút này thân phận của nàng chỉ là tiểu nha đầu, nếu là nàng như Hoa Ngạc đứng, có thể bị phiền toái, vì vậy hai người đều ngồi.

      Trong trí nhớ Nạp Lan Cửu tựa hồ là thiếu niên ôn nhuận tao nhã, nhưng mà người trước mắt, ràng mang tầng đau thương, cả người nội liễm đầy sát khí, giống như thanh Hàn đao sắc bén, lúc nào cũng có thể tuốt ra khỏi vỏ.

      Trải qua cừu hận diệt quốc, có ai mà thay đổi đây? Phượng Lan Dạ cũng trách , chẳng qua là nàng biết Nạp Lan Cửu tìm nàng tới là vì cái gì?

      “Cửu nhi, ngươi có khỏe ?”

      Nạp Lan Cửu tiếng chứa rất nhiều đau đớn, thanh trầm thấp, giống như phát ra từ trong giếng cổ.

      Phượng Lan Dạ có thể cảm nhận được đau, nhưng nang lại thấy đau lòng, bởi vì nàng phải là người trong cuộc, cho nên khuôn mặt hoàn toàn biểu ra phần kích động nào, mặc dù trong đầu có ấn tượng, nhưng Nạp Lan Cửu đối với nàng chỉ là người xa lạ, dù là Phượng Lan Dạ trước kia, cùng Nạp Lan Cửu cũng chỉ gặp mặt có hai lần mà thôi, có cái gì tình cảm gọi là khắc cốt minh tâm.

      “Rất tốt, ngươi tới có chuyện gì ?”

      Phượng Lan Dạ gật đầu, lãnh đạm hỏi thăm. Quanh thân nàng đạm mạc lạnh lùng, thái độ như chuyện liên quan gì, khiến cho Nạp Lan Cửu kinh hãi, có chút khó có thể tin, Cửu nhi tại sao? Nàng quên mình có mối hận diệt quốc sao? Hay bởi vì nàng gả cho Tề vương, cho nên chỉ lo hưởng thụ vinh hoa phú quý, quên thân phận của mình.

      “Cửu nhi, ngươi làm sao vậy? Đụng hư đầu óc sao?”

      Nạp Lan Cửu vươn tay bắt cánh tay Phượng Lan Dạ, bị nàng chưởng hất ra , sắc mặt đột nhiên thầm khôn cùng, lạnh lẻo lên tiếng: “Người nào đụng hư đầu óc, ta rất tốt, hôm nay ngươi tới đây là muốn làm gì?”

      Nạp Lan Cửu lần nữa gặp phải đả kích, nhìn về Phượng Lan Dạ, sau đó nhìn sang Hoa Ngạc ở bên cạnh, thấy Hoa Ngạc cúi đầu rất thấp, Nạp Lan Cửu đột nhiên quát lên: “Hoa Ngạc, xảy ra chuyện gì? Công chúa làm sao lại quên thân phận cao quý của mình, nàng đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

      đường cực khổ điều tra đuổi theo đến nơi này, biết nàng còn sống, đáy lòng cao hứng biết bao nhiêu, Cửu nhi là công chúa Vân Phượng quốc, chỉ cần nàng đứng ra vung cánh tay hô hào, khi người bọn họ trốn ra được, có hi vọng, mọi người cùng nhau tìm kiếm tộc nhân bị giam giữ, Vân Phượng phục quốc báo thù.

      Nhưng mà ai lại nghĩ tới hình ảnh trước mắt như vậy, ngờ vẻ mặt công chúa đối với lạnh lùng như thế, vừa thấy mặt hỏi tới làm gì ? Còn cần phải hỏi sao? tới để mang nàng rời .

      “Nạp Lan công tử, chủ tử bây giờ là Tề vương phi.”

      Hoa Ngạc biết mở miệng như thế nào, công chúa đúng là khác với lúc trước, lâu trước đây nàng biết, nhưng lâu rồi cũng thành thói quen, hơn nữa Nạp Lan công tử sao giờ phút này lại tới là vì chuyện gì đây?

      Nạp Lan Cửu ánh mắt thầm chìm, vẻ mặt lường được, lạnh lùng mở miệng: “Cho nên đâu? Nàng vì hưởng phúc cái gì cũng cần sao?”

      Nạp Lan Cửu đứng lên, phẫn hận mở miệng, Phượng Lan Dạ ngồi đối diện cũng đứng lên, lạnh lẻo nhìn chằm chằm : “Nạp Lan Cửu, ngươi có tư cách gì ô nhục ta, sau này đừng đến tìm ta, nều còn tìm ta, ta khách khí giống như hôm nay vậy.” từ trước đến giờ nàng chỉ có thể tha thứ cho lần, điều này Hoa Ngạc biết rất ràng , nên vội vàng gật đầu.

      “Nạp Lan công tử, ngươi , chủ tử lập gia đình.”

      Phượng Lan Dạ cũng thèm nhìn tới Nạp Lan Cửu cái nào nữa, dẫn Hoa Ngạc xoay người , Nạp Lan Cửu đâu để nàng như vậy, liền đưa tay lên nắm lấy nàng, Phượng Lan Dạ xoay mình vừa rút tay lại, tay khác đánh ra chưởng, Nạp Lan Cửu khó lòng phòng bị, lại bị nàng đánh trúng, thân hình loạng choạng chút, đở lấy cái bàn đứng lại, khuôn mặt kinh nghi, mắt thấy Phượng Lan Dạ lại tiếp tục rời quay đầu lại, cách đó xa mấy người nhanh vây tới, xảy ra chuyện gì, luôn miệng kêu lên.

      “Công tử, xảy ra chuyện gì?”

      Nạp Lan Cửu vuốt vuốt bộ ngực, có chút khó có thể tin, chưởng mới vừa rồi , ràng cảm nhận được khí lực của Cửu nhi, xem ra nàng ấy biết võ công, trong thời gian trốn chạy này đến tột cùng xảy ra chuyện gì, hay là nàng ta căn bản phải Cửu nhi, chẳng qua là dung mạo giống nhau thôi, nếu như vậy nàng là người nào? Xem ra bọn họ cần thiết phải lưu lại tra cho ràng, cái nữ nhân cùng Cửu nhi giống nhau như đúc này đến tột cùng là người phương nào?

      Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc ra khỏi trà lâu, cước bộ nhàng hướng Vương Phủ mà .

      Lại trùng hợp từ phía đối diện trong tiệm châu báo có nữ tử ra, nữ tử kia quyến rũ xinh đẹp, nhưng mà gương mặt nhu mì xinh đẹp như hoa Phù Dung, lại mang theo vẻ khổ sở, ánh mắt có chút mờ mịt, ánh sáng từ tiệm Châu Bảo Hành ra, theo phía sau nàng là tiểu nha đầu, trong tay đống hộp đựng đồ trang sức đeo tay hoa lệ, nữ tử phía trước chính là Tam hoàng tử Trầm Vân Tinh, phía sau là nha đầu theo hầu của nàng.

      Bởi vì tương tư, làm hại cả người ốm yếu, ngày hôm nay mới mang theo nha đầu ra ngoài dạo phố, thuận tiện mua đống lớn đồ trang sức, nhưng vật chất căn bản là lấp đầy được tâm linh trống , giờ phút này từ Châu Bảo Hành ra, quanh thân mềm yếu vô lực, ngước mắt nhìn bầu trời gần đến hoàng hôn, chuẩn bị lên xe ngựa trở về phủ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn quanh, liền nhìn thấy ở đường phố đối diện có hai gã tiểu nha hoàn vội vã qua, nàng vốn cũng có bận tâm lắm, nhưng mà tiểu nha đầu ở phía sau vừa ngẩng đầu lên, nàng liền nhìn thấy ràng, nha đầu kia chính là Hoa Ngạc.

      Mà nha đầu chết tiệt kia ở chỗ này làm cái gì, nàng ta là thiếp thân nha đầu của Phượng Lan Dạ, nàng lại nhìn lên tiểu nha hoàn phía trước, thân hình nhắm, mặc dù thấy ngũ quan, ăn mặc lại càng đơn giản, nhưng Trầm Vân Tinh có thể suy đoán ra nha đầu này rất có thể chính là người đàn bà Phượng Lan Dạ kia, hai người này lén lén lút lút làm cái gì?

      Trầm Vân Tinh cả người hưng phấn lên, suy đoán chẳng lẽ Phượng Lan Dạ có chuyện gì đó thể cho ai biết? Trầm Vân Tinh nhúc nhích tựa vào cạnh xe ngựa, ngó chừng trà lâu đối diện, giây lát sau, công tử ôn nhuận nho nhã ra, bên người theo mấy tên thủ hạ, người này rất lạ mặt, đối với quan to hiển quý bên trong An Giáng thành, phần lớn Trầm Vân Tinh đều biết đến, nhưng người này nàng cũng chưa từng thấy, Phượng Lan Dạ xuất , chẳng lẽ có liên quan đến người này, nàng ta chẳng lẽ làm ra chuyện muốn cho ai biết, hay là trong lòng có ý trung nhân.

      Mắt thấy những người đó sắp , Trầm Vân Tinh nóng lòng , lập tức nhảy lên xe ngựa, tiểu nha đầu sau đó cùng lên theo, Trầm Vân Tinh ra lệnh phu xe ngựa phía trước.

      “Mau, đuổi theo xe ngựa phía trước, chớ để mất dấu.”

      “Dạ, phu nhân.”

      Phu xe ngựa lên tiếng cũng dám xem , xe ngựa chạy nhanh chòm lên, theo sát xe ngựa phía trước, chạy qua được hai con phố, đến con phố thứ ba mất bóng dáng xe ngựa phía trước, đường cái bóng người cũng có, bất tri bất giác, các nàng đuổi đến đường phố vắng lặng, mà chiếc xe ngựa kia lại mất tung tích.

      Trầm Vân Tinh vén rèm nhìn ra bên ngoài, ảo não dứt, mắng phu xe ngựa tiếng: “Đồ vô dụng.”

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 74.2
      chuẩn bị lui thân ngồi trở lại bên trong xe ngựa, ai ngờ quanh mình bỗng nhiên có hàn khí lưu chuyển, liền có người tựa như tia chớp xông tới, trong nháy mắt liền có mấy người xuất , người chế trụ phu xe ngựa, người dùng sức bóp cổ nàng, người còn lại trực tiếp lắc mình xông vào bên trong xe ngựa của các nàng, Trầm Vân Tinh sắc mặt đại biến, hoảng sợ kêu lên.

      “Các ngươi làm gì?”

      , tại sao theo dõi chúng ta, ngươi là người nào?”

      Nạp Lan Cửu lạnh lùng lên tiếng, thanh đầy sát khí, lực đạo tay có chút nào giảm, Trầm Vân Tinh ràng cảm nhận được lực đạo trong lòng bàn tay kia, nam nhân này nếu giận dữ lên chỉ sợ giết nàng, trong cái khó ló cái khôn, nàng kêu lên: “Đừng giết ta, ta là bằng hữu của Lan Dạ.”

      Nàng tiếng vừa dứt, Nạp Lan Cửu hoài nghi nhìn nàng, bất quá lực đạo giảm chút, Trầm Vân Tinh biết mình điểm trúng huyệt rồi, hai tay của nam tử này buông ra chút, khiến cho nàng thở thoải mái chút, rồi vội vàng nhìn qua, chỉ thấy nam nhân này mặt mũi tuyển tú, biểu tượng ôn văn ưu nhã, bất quá trong đồng tử lại mang theo ánh sáng giá lạnh sâu lường được, lạnh lùng ngó chừng nàng, Trầm Vân Tinh bị hù dọa nên nhanh chóng cúi đầu, giọng mở miệng.


      “Ta chỉ là tò mò, biết Lan Dạ cùng người nào gặp mặt, cho nên mới phải theo dõi ngươi.”

      “Ngươi là bằng hữu của Cửu nhi?”

      “Cửu nhi?” Trầm Vân Tinh có chút sững sờ, bất quá lập tức kịp phản ứng, nghe Phượng Lan Dạ chính là Vân Phượng quốc Cửu công chúa, như vậy Cửu nhi trong miệng nam tử này phải là Phượng Lan Dạ sao, nghĩ tới kia nha đầu chết tiệt kia lại cất dấu chuyện lớn như vậy, người này gọi tên thân mật như thế, phải là người Vân Phượng sao, phải diệt quốc rồi sao? Sao người này lại ở đây, Trầm Vân Tinh tự mình suy nghĩ tới lui, mặt lộ ra chút ý cười kéo dài, mặc dù trong lòng vẫn rất sợ, nhưng chuyện này làm nàng giống như nhìn thấy hi vọng nụ cười mới lộ ra ngoài.

      “Đúng vậy, ta là bằng hữu Lan Dạ, ngươi lại là người phương nào.”

      “Ta là vị hôn phu của nàng Nạp Lan Cửu.”

      “Nạp Lan Cửu, ngươi là vị hôn phu của nàng?”

      Trầm Vân Tinh thất sắc kêu lên, mặt hưng phấn liên tục thay đổi sắc, ngờ Phượng Lan Dạ thậm chí còn có vị hôn phu, vậy mà nha đầu chết tiệt kia lại vẫn dám gả vào Tề vương phủ, đây cũng có thể xem là phạm thất điều, tốt, là quá tốt, nàng cũng muốn xem chút Tề vương có phải là loại người chịu đựng được loại chuyện này hay ?

      Trầm Vân Tinh trong lòng tính toán, nên cẩn thận thử dò xét: “Ngươi tới tìm nàng vì chuyện gì?”

      Nạp Lan Cửu híp lại ánh mắt, ngó chừng Trầm Vân Tinh, thấy vậy nàng tóc gáy dựng đứng cả lên, nên dám tái mở miệng hỏi nữa.

      “Hôm nay nể tình ngươi là bằng hữu của Cửu nhi, tha cho ngươi mạng, nhưng nếu để cho ta phát , ngươi gạt ta, ngươi cũng biết kết quả của việc gạt ta.”

      Nạp Lan Cửu vung tay lên, mấy người kia nhanh chóng biến mất, phu xe ngựa cùng nha đầu xe ngựa đồng thời phục hồi tinh thần lại, tiểu nha đầu bị làm cho sợ đến khóc lên, phu xe ngựa cũng khủng hoảng dứt, chỉ có Trầm Vân Tinh là cả người mang khuôn mặt cao hứng, trong mắt lên thần thái bức người.

      , trở về phủ.”

      “Dạ, phu nhân.”

      chiếc xe ngựa rất nhanh biến mất đường phố vắng lặng, đợi đến các nàng rồi, chỗ tối ra mấy người, cầm đầu là Nạp Lan Cửu quay về phía sau ra lệnh: “ theo xem chút các nàng là người nào?”

      “Tuân lệnh, công tử.”

      Thủ hạ lắc mình rời , rất nhanh đuổi theo xe ngựa phía trước, bám theo đoạn, cho đến khi đám người của Trầm Vân Tinh vào Nam Cung phủ, mới quay đầu trở về bẩm báo, Nạp Lan Cửu liền biết Trầm Vân Tinh nguyên lai là Tam hoàng tử phi.

      Ngày thứ hai, Nam Cung Diệp có ra khỏi Vương Phủ, ở bên trong Tuyển viện luyện công, Tích quản gia cầm phong thơ đưa đến Tuyển viện.

      Nam Cung Diệp thu tay lại sau khi luyệt xong, Nguyệt Cẩn ở bên đưa lên khăn bông, đợi đến khi lau mồ hôi xong, mới đích thân đưa lên lá thư này.

      “Vương gia, mới vừa rồi Tích quản gia đưa tới được.”

      “Hử”Nam Cung Diệp gật đầu để ý lắm, tiện tay mở thư ra, chỉ thấy tờ giấy trắng, uyển chuyển mấy chữ

      “Nều ngươi muốn biết chuyện bí mật có liên quan đến Phượng Lan Dạ , xin lập tức đến Tây Hồ trà lâu gặp mặt.”

      Cuối thư cũng có tên người gửi, nhưng mà chữ viết xinh đẹp, vừa nhìn biết là chữ viết của nữ tử, Nam Cung Diệp ánh mắt thâm thúy, ngao khó hiểu, quanh thân trong nháy mắt rét lạnh căm căm lệ khí trải rộng, khuôn mặt uyển nhược mỹ ngọc khoác lên tầng sương lạnh, xoay mình nắm chặt tay, ra lệnh: “Lập tức Tây Hồ trà lâu.”

      “Dạ, Vương gia.”

      Nguyệt Cẩn biết Vương gia sao vậy? Sau khi xem thư, sắc mặt cũng thay đổi luôn, biết xảy ra chuyện gì, bất quá Nguyệt Cẩn dám hỏi nhiều, chỉ cung kính lĩnh mệnh, phân phó người ta xuống chuẩn bị xe ngựa.

      Nam Cung Diệp đổi bộ cẩm bào quý giá, mang theo hai gã thị vệ ra khỏi Vương Phủ, chạy thẳng tới Tây Hồ trà lâu.

      cũng muốn biết đến tột cùng là người nào hẹn tới đây gặp mặt, còn đem chuyện của Lan Nhi gây chú ý cho , xem ra đối với bản tính của người này rất quen thuộc.

      Xe ngựa chạy nhanh như bay, thẳng tới Tây Hồ trà lâu.

      Tây Lâu trà lâu, tên như ý nghĩa, ra ở giữa hồ xây ngọn trà lâu, bởi vì vị trí ngã về tây, cho nên liền mệnh danh Tây Hồ trà lâu.

      Bất quá cái chỗ này là nơi tiêu tiền của phần lớn quan lại quyền quý, người bình thường trả nổi như vậy.

      Nam Cung Diệp dẫn người vào Tây Hồ trà lâu, trà lâu gồm có hai tầng, dùng gỗ mà dựng nên, phần lớn đều là gỗ thô, ở giữa có gắng ngọc Lưu Ly, khi ánh mặt trời bắn tới ngọc Lưu Ly, trong phòng rất sáng đẹp, cửa sổ nửa mở rộng là mành châu sa , bồng bềnh lay động đặc biệt uyển chuyển xinh đẹp, loại mùi vị của Yên Vũ Giang Nam .

      Nam Cung Diệp vừa xuất , liền hấp dẫn rất nhiều người chú ý, lập tức có tiểu nhị tới, ngay cả nhìn cũng dám nhìn, khách nhân này lớn lên quá tuấn rồi, lớn như vậy cũng chưa từng thấy người nào tuấn tú như thế, nhưng hết lần này tới lần khác lại mang thân lạnh lẻo, làm cho người ta dám có nửa phần khinh nhờn.

      “Công tử, có người khách chờ ngươi đây?”

      Tiểu nhị cung kính , nữ khách lầu chỉ câu, người kia là công tử tuấn tú và tuyệt đẹp nhất.

      Xem ra chính là công tử này rồi, cùng nữ khách lầu đúng là trời đất tạo đôi, phải là đôi ý trung nhân sao, điếm tiểu nhị suy đoán, nhưng cũng dám nhiều lời thêm chữ nào, xoay người ở phía trước dẫn đường.

      Nam Cung Diệp đuôi lông mày hẹp dài cau lên, đôi ánh mắt chìm nổi sâu u đen nhánh như đầm nước cổ lâu năm, thị huyết vạn phần.

      Điếm tiểu nhị nhìn thấy ánh sáng lạnh khiếp người ở bên trong đôi mắt , nhịn được phát run, dưới chân cước bộ càng nhanh hơn, rất nhanh liền đem Nam Cung Diệp dẫn tới lầu hai ngoài cửa nhã gian, cẩn thận chỉ chỉ: “Có người khách ở bên trong chờ công tử đấy.”

      xong liền như làn khói chạy vội xuống.

      Nguyệt Cẩn trước bước mở cửa nhã gian, tình cảnh bên trong nhìn cái sót thứ gì, liếc mắt cái liền nhìn thấy nữ tử tình thưởng thức trà, hẳn là đệ nhất mỹ nhân An giáng thành – Trầm Vân Tinh, quả nhiên là nàng hẹn chủ tử, này? Nguyệt Cẩn quay đầu nhìn về Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp ánh mắt càng phát ra sâu u, bước nhanh tới, ưu nhã hất lên trường bào ngồi thẳng ở trước mặt Trầm Vân Tinh, tiếng từ tính tà mị vang lên.

      biết Tam Hoàng tẩu hẹn riêngBổn vương tới làm gì?”

      Nam Cung Diệp vung tay lên, Nguyệt Cẩn cùng thị vệ khác lui ra ngoài, canh giữ ở trước cửa, Trầm Vân Tinh cũng vung tay lên, bên trong gian phòng trang nhã tiểu nha đầu của nàng cũng lui ra.

      Nhã gian yên tĩnh tiếng động, chỉ có nam tử tao nhã tuyệt thế, còn có nữ tử tình đưa tình mềm mại kiều.

      Nam tử sắc mặt lạnh lùng băng sương, ánh mắt rét lạnh.

      Nữ tử mềm mại đáng đa tình, đôi ánh mắt ôn nhu hưng phấn chăm chú nhìn vào người nam tử .

      Nam Cung Diệp thấy Trầm Vân Tinh lâu lời nào, đôi ánh mắt khiếp người thẳng trừng qua, khóe môi lên châm biếm: “Tam Hoàng tẩu chẳng lẽ có gì để sao?”

      Nữ nhân này trăm phương ngàn kế hẹn ra ngoài, phải là có chuyện gì để cứ, nhìn thần sắc của nàng, lòng dạ biết tâm tư của nữ nhân này, ghê tởm, thân là nữ nhân của Tam hoàng huynh, thế nhưng dám can đảm suy nghĩ đến nam tử khác, là ghê tởm, Nam Cung Diệp cũng phải là đồ háo sắc.

      Nữ nhân này chẳng những mê trai, hơn nữa đầu óc cũng ngốc.

      Trầm Vân Tinh thấy ở trong mắt Nam Cung Diệp toàn là chán ghét, trong lòng tự nhiên là dễ chịu , bất quá nàng thèm để ý, nếu để cho nàng vào Tề vương phủ, nàng tin tưởng mình nhất định có thể làm cho thích nàng, là con cưng của thiên tử, như con ngựa hoang khó khăn thuần phục, nhưng nàng tin tưởng mình có năng lực như thế.

      Trầm Vân Tinh vừa đắc chí vừa nghĩ như thế, liền cười híp mắt mở miệng.

      “Ngày hôm qua ta thấy đến Phượng Lan Dạ xuất phủ, ngươi biết nàng gặp người nào ?”

      Nam Cung Diệp nhíu mày, nữ nhân này vô duyên vô cớ tìm , cũng vô duyên vô cớ đến Phượng Lan Dạ, bất quá vận chuyện, tin tưởng nữ nhân này mở miệng tiếp.

      “Nàng thế nhưng lại gặp vị hôn phu của nàng, người nam nhân kia gọi là Nạp Lan Cửu, ngờ tới nam nhân kia bỗng dưng lại xuất , biết muốn làm gì? Hơn nữa cũng có chết, lại còn tìm đến nơi đây.”

      Trầm Vân Tinh hưng phấn , chợt quanh thân Nam Cung Diệp bỗng nhiên lạnh lẻo, sắc mặt trong nháy mắt Thị Huyết vạn phần, đám mây đen tối giăng giăng bao phủ dày đặc, ánh mắt khiếp người khóa chặc lấy Trầm Vân Tinh, nữ nhân kia lại hề hay biết, vẫn còn .

      “Ngươi xem nàng tại sao lại gặp người đàn ông kia vậy, có phải muốn nối lại tình xưa hay ?”

      Nàng tới đây, bước kế tiếp thể thốt ra lời nữa chữ nào, bởi vì bàn tay to của Nam Cung Diệp nhấc lên, bóp cổ nàng , khiến cho nàng khó chịu hít thở thông, hai tay nhịn được đưa ra kéo lấy tay của Nam Cung Diệp, cái chết trong nháy mắt bao phủ quanh thân nàng, lúc này nàng mới nhìn , Nam Cung Diệp vẻ mặt kinh người, con ngươi đầy sát khí, lực đạo tay càng ngày càng mạnh, Trầm Vân Tinh giống như con kiến vùng vẫy giãy chờ chết, thống khổ chịu nổi.

      “Van xin ngươi đừng giết ta.”

      Nàng sợ, giãy dụa cầu khẩn.

      Nam Cung Diệp buông tay, Trầm Vân Tinh bị ném đến bàn, đứng lên cư cao lâm hạ nhìn xuống nàng.

      “Bổn vương biết ngươi muốn giở trò gì, sau này còn lần nữa để cho Bổn vương biết đầu óc của ngươi còn có tư tưởng xấu xa, Bổn vương làm cho ngươi sống bằng chết, còn nữa, ở trong mắt của Bổn vương, ngươi xách giày cho Bổn vương cũng xứng, sau này còn cùng với bất luận kẻ nào nhắc tới chuyện này, ngươi đừng nghĩ có thể mở miệng thêm câu nữa.”

      xong cũng thèm nhìn tới Trầm Vân Tinh kéo cửa ra ra ngoài, Nguyệt Cẩn vừa nhìn thấy sắc mặt Gia khó coi dị thường, cẩn thận kêu tiếng: “Vương gia?”

      “Trở về phủ.”

      Xem ra cần thiết phải cùng cái tiểu nha đầu kia hảo hảo chuyện, thân phận nàng tại là người của Tề vương phủ, hơn nữa nếu nàng còn tiếp xúc với những người đó, chỉ sợ người bị bất lợi là nàng, đến lúc đó ngay cả cũng chưa chắc cứu được nàng.

      Đoàn người nhanh chóng rời Tây Hồ trà lâu.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 73.3


      Phượng Lan Dạ và Nam Cung Diệp ra khỏi Tuyết Nhạn lâu, bước lên xe ngựa, Nam Cung Diệp nhịn được nữa liền phát tác lên.



      “Phượng Lan Dạ, ngươi điên đủ rồi chưa, nhìn ngươi giống bộ dáng gì nữa?”



      Nghe thấy được người nàng có mùi vị son phấn, giữa đôi lông mày Nam Cung Diệp nhăn lại càng sâu, ánh mắt thị huyết lạnh lùng, sắc mặt lúc này, cứ như bất cứ lúc nào cũng muốn bổ nhào lên bóp trụ cái cổ của Phượng Lan Dạ, làm cho nàng mạng về nơi cảnh.


      Bất quá Phượng Lan Dạ cũng để ý đến , mà hướng mã xa phu bên ngoài ra lệnh “Đừng nóng vội hồi phủ, chạy vài con đường, ném lại những người đó



      “Dạ, Vương phi”



      Xa phu điều phải là người bình thường, mà là chính là thủ hạ Nam Cung Diệp, Nguyệt Cẩn cải trang, bản lĩnh của cực kỳ lợi hại, vì thế bỏ rơi vài cái quy nô nho tất nhiên thành vấn đề, Nguyệt Cẩn lên tiếng xong, giương lên mã tiên, xe ngựa lao vụt .



      Bên trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ nhớ tới Nam Cung Diệp thịnh nộ, vội vàng nghiêng đầu nhìn qua, vươn tay kéo ngồi xuống.



      “Được rồi, ta phải vì muốn diễn giống sao?”



      “Rất , ta xem ngươi là điên rồi”



      Nam Cung Diệp vừa nhìn Phượng Lan Dạ thần sắc mềm mại, lửa giận liền sút giảm ít, nhưng mà vẫn có chút được tự nhiên, cho nên mặt thần sắc vẫn rất lạnh, nhìn cũng nhìn Phượng Lan Dạ cái.



      Phượng Lan Dạ lười so đo cùng , chuyên tâm nghĩ chuyện mình quan tâm.



      “Nam Cung Diệp, ngờ trong Tuyết Nhạn lâu nho , lại có rất nhiều quan lớn trong triều, ta nghĩ Tấn vương làm như vậy, là muốn lôi kéo triều thần, nhất định có cái gì đó để khống chế được những người này, là cái gì đây, sổ sách ghi chép chắc hẳn là có” Nàng tự , nhưng Nam Cung Diệp ngồi ở bên cạnh nàng, nhíu đôi mài phượng hẹp dài, nhàn nhạt chậm chạp mở miệng.



      “Chuyện triều đình, ta muốn quản, tóm lại bản vương muốn làm hoàng đế, tuỳ ý bọn họ ai làm hoàng đế



      Phượng Lan Dạ nghiêng đầu nhìn , cảm thấy thờ ơ, xác thực muốn làm hoàng đế, nếu muốn làm hoàng đế vì sao sau lưng lại cất dấu bang thế lực, như vậy muốn làm cái gì? Phượng Lan Dạ nhãn thần ám, làm hoàng đế cũng liên quan đến nàng, nàng chỉ là muốn điều tra chuyện của Phượng Lan Hoạ.



      Ngày hôm nay nàng chuyến, cảm thấy uổng phí, chí ít chứng thực việc, Phượng Lan Hoạ quả nhiên có vai trò tầm thường.



      Xe ngựa chạy vài vòng An Giáng thành, thanh phía trước của Nguyệt Cẩn truyền vào.



      “Vương gia, bỏ rơi những người phía sau”



      “Ừ, quay về vương phủ”



      Tiếng lạnh lẽo của Nam Cung Diệp vang lên, tại thầm nghĩ quay về vương phủ đem khuôn mặt xấu xí này tẩy sạch, luôn luôn thích sạch có thể chịu được trong thời gian dài như thế, đúng là kỳ tích, tiểu nha đầu đáng giận này. Nghĩ đến đây Nam Cung Diệp nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Phượng Lan Dạ dựa vào vách xe bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, nhìn cũng nhìn , nghĩ đến vừa rồi tại Tuyết Nhạn lâu trái ôm phải ấp, ngực liền có chút khó chịu, nhịn được dương quái khí trêu chọc.



      “May ngươi là nữ tử, nếu là nam tử, chỉ sợ là lãng tử tình trường ăn chơi trác tán”



      Phượng Lan Dạ mở mắt, chầm chậm “Lãng tử tình trường dù sao vẫn đỡ hơn đoạn tụ”



      xong liền để ý tới Nam Cung Diệp, bất quá tuy nàng nhắm mắt lại, nhưng cũng có thể tưởng tượng Nam Cung Diệp lúc này tức giận, khí tràn ngập toàn bộ trong xe, nhưng nàng vẫn rất bội phục Nam Cung Diệp, mặc dù nổi giận, cũng động thủ đánh nữ nhân, nam nhân tốt.



      Nàng chỉ biết, người động thủ, cũng chỉ có nàng mà thôi.



      Bằng mặc dù động thủ, thủ hạ cũng có rất nhiều người giúp động thủ.



      Xe ngựa rất nhanh đến trước cửa vương phủ, hai người xuống xe vào Tề vương phủ, Nam Cung Diệp thân hình nhúng cái, chớp mắt liền thấy bóng dáng, Phượng Lan Dạ sờ mặt mình, có chút giải thích được, nàng cảm thấy vẫn có thể nhìn a, vì sao tên kia lại chịu nổi đâu? buồn cười, nàng vung tay về hướng Liên viện.



      Tích quản gia đưa nàng quay về Liên viện, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm gương mặt tiểu Vương phi, cảm thấy vừa xa lạ vừa mới mẻ, cho nên nghẹn nín cười, bất quá Phượng Lan Dạ vừa ngẫng đầu, mặt liền xán lạng hơn nhiều.



      Tới trước cửa Liên viện, Diệp Linh đợi ở cửa thấy chủ tử trở về, liền vội vàng đưa tay dìu nàng vào, Tích Đan cũng cáo lui làm việc của mình.



      Phượng Lan Dạ tẩy trừ dịch dung mặt, rất nhanh khôi phục hình dạng thanh linh động lòng người vốn có lúc đầu.



      “Chủ tử, bây giờ ngủ sớm chút , đêm khuya”



      Diệp Linh hầu hạ nàng lên giường nghỉ ngơi, Phượng Lan Dạ đánh ngáp cái, quả thực rất mệt, gật đầu ngủ.



      Mùa đông lạnh lẽo trôi qua, mùa xuân ấm áp tới.



      Khắp nơi trong Tề vương phủ, cành liễu nảy mầm mới, hương thơm toả ra ý xuân.



      Phượng Lan Dạ tại Tề vương phủ rốt cục có được địa vị, hơn nữa rất nhanh liền quen nếp sống như vậy, so sánh với bất luận chỗ nào, Tề vương phủ đúng là nơi sống như thiên đường, vừa có tiểu thiếp đến chọc nàng, mà Nam Cung Diệp cũng tìm nàng gây phiền phức, trái lại rất sủng nàng.



      Điểm này nàng vẫn cảm thấy được, tuy rằng đó là bởi vì cần nữ nhân che đậy việc đồng tính, thế nhưng từ đáy lòng Phượng Lan Dạ chậm rãi tiếp nhận Nam Cung Diệp như là người nhà của nàng, cùng ở chung tự nhiên hài hòa nhiều lắm. Trong lòng của nàng, Nam Cung Diệp cũng chiếm vị trí nho , tuy rằng lớn, nhưng còn giống như trước đây, chỉ cần là người hoặc việc nàng nhận định, nàng phản bội, hơn nữa lúc đầu nàng vốn muốn giúp Sở vương Nam Cung Liệt, cũng bởi vì thiếu cái ân tình, nghĩ tới kết quả lại phát , Sở vương lúc đầu có cứu nàng, mà chỉ lợi dụng cơ hội này, cho nên có lý do cho rằng nàng giúp , bất quá nên nếu đóng kịch đóng cho trót.



      Cho nên Phượng Lan Dạ bí mật phái Hoa Ngạc đưa thư tínđến Sở vương phủ, kỳ thực nàng trong lòng biết ràng, loại tình này lừa được Nam Cung Diệp, nhưng người nam nhân kia hẳn hiểu.



      Sở vương Nam Cung Liệt nhận được thư tín, đúng là Tề vương phủ bí mật gì cũng có, Nam Cung Diệp chỉ là người có tính cách lạnh lùng, biểu ra ngoài nhã nhặn, nhưng bên trong tính tình rất ác liệt



      Nam Cung Liệt đọc xong tín thư, cũng thập phần tin tưởng, là người luôn luôn đa nghi, nhưng nếu Phượng Lan Dạ như thế, thứ nhất vì thời gian nhiều lắm, nàng phát điều lạ, thứ hai rất có thể là Tề vương lòng rất sâu, mà trọng yếu nhất là mặc kệ thế nào, tại trước tiên lôi kéo Tề vương mới là quan trọng, cho nên cho Kê Kiện bí mật liên lạc với Hoa Ngạc, bảo Phượng Lan Dạ tận lực bên đem Tề vương lôi kéo về phe .



      Phượng Lan Dạ nghe xong Hoa Ngạc bẩm báo, thiếu chút nữa cười chết, nam nhân này quá biết xấu hổ, chỉ lợi dụng nàng, còn lợi dụng triệt để như vậy, đem Tề vương kéo về phe , để làm hoàng đế sao? Loại tiểu nhân hiểm như vậy nếu như làm hoàng đế, chỉ sợ người đầu tiên chết chính là các nàng.



      Phượng Lan Dạ cái gì cũng , việc này vội, nàng phải từ từ suy nghĩ, nóng ruột vô ích.



      Sở vương lợi dụng nàng, nàng sao lợi dụng lại Sở vương, tương kế tựu kế? Đến lúc đó cục diện như thế nào ai cũng thể trước được.



      Chủ ý quyết định, nàng hề suy nghĩ chuyện của Sở vương nữa, nhưng ra lại bắt đầu suy nghĩ chuyện mẫu phi của Nam Cung Diệp, Ngọc phi đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà phải tự sát, trong cung rốt cục có giấu cái gì, lẽ nào trong cung ai biết chuyện xảy ra năm đó sao? Mai phi, nhưng muốn từ miệng nữ nhân kia biết được chuyện gì, chỉ sợ là rất khó.



      Chuyện Phượng Lan Dạ bí mật truyền tin cho Sở vương, rất nhanh liền tới tai Nam Cung Diệp.



      Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc hai người khỏi lo lắng.



      “Vương gia, sau này ngươi phải cẩn thận chút, nghĩ tới tiểu Vương phi thực là người của Sở vương”



      “Nàng phải là người của ai, muốn cũng là người của Tề vương phủ, cũng là chủ tử của các ngươi, từ nay về sau cho phép nghi vấn về chuyện này nữa”



      Nam Cung Diệp sắc mặt trầm, ngũ quan tuấn dật phủ cơn giận đầy sấm sét , Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc kinh hãi, vội vàng cúi đầu vâng, Nam Cung Diệp sắc mặt hòa hoãn lại chút ít, cũng có chuyện giấu Phượng Lan Dạ, trái ngược lại Lan Dạ làm chuyện gì cũng có giấu diếm , tuy rằng nàng cho , nhưng biết rõThiên Bột Thần theo nàng, nàng vẫn thản nhiên gửi tin đến Sở vương phủ, điều đó có thể thấy được tin này cũng chỉ là tin bình thường, hơn nữa Sở vương lúc đầu lấy lí do cứu nàng, tại Lan Dạ biết mục đích của , tức trợ giúp ta.



      Ngày xuân sau giờ ngọ, ánh dương dào dạt ấm áp, Phượng Lan Dạ chọn gốc cây , nằm thềm đá phơi nắng, dưới hành lang các tiểu nha đầu chơi trốn tìm, tiếng cười khắp nơi.



      Cách đó xa, cành liễu lay động trong gió xuân, bông liễu bay lả tả giống như mưa tuyết, bông hoa phiêu tán bay đến chỗ nàng.



      Thời gian tháng nhanh a, chớp mắt là mùa xuân, Phượng Lan Dạ cảm khái, mặt che phương cẩm khăn.



      Bỗng nhiên có tiếng bước chân nhàng tới, mấy tiểu nương chơi trốn tìm lúc này dừng động tác lại, nín thở đợi, Phượng Lan Dạ kỳ quái lấy xuống khăn gấm mặt, liền nhìn thấy ở hành lang có người tới, công tử tuấn tú hào hoa phú quý, Tích quản gia vẻ mặt cười cười bước ở phía sau, thẳng hướng bọn họ tới, các tiểu nha đầu hồi phục lại tinh thần, vội vàng cung kính quỳ xuống”Tham kiến Thập hoàng tử”



      Nguyên lai người này chính là nhi tử tuổi nhất của Hạo Vân đế, Thập hoàng tử Nam Cung Kiệt, Thập hoàng tử Nam Cung Kiệt cùng Cửu hoàng tử Nam Cung Sâm, tuổi tác có cách biệt, chỉ là khí chất hai người ràng khác nhau, Thập hoàng tử có chút quạnh quẽ, thân mẫu chính là vị cung phi nho , bởi vì sinh khó mà chết, sau đó được vị phi tần có địa vị cực thấp nuôi nấng, nhưng duy nhất chỉ đối với Thất hoàng tử thân cận, lúc Tề vương đại hôn, trùng với lúc sinh bệnh, nên thể xuất cung, nay thân thể khá hơn, nên đến Tề vương phủ, nhưng biết được Tề vương có ở trong phủ, cho nên đến gặp vị Thất hoàng tẩu nổi tiếng này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :