1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Ngô Tiếu Tiếu (130) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 71.4
      Từ trong đại môn vương phủ ra thân ảnh thướt tha yểu điệu, Tư Mã Vụ Tiễn thân thể tốt lên rất nhiều, theo sát bên cạnh nàng là Văn Lương, còn có hai nha đầu Tiểu Đồng Tiểu Khuê, mấy người bình tĩnh tới bên cạnh Phượng Lan Dạ , nhìn Phượng Lan Dạ.

      “Lan Dạ, trong chuyện này sao có thể thiếu ta được?”

      lời rơi xuống, Âu Dương Thác đứng ở ngoài cửa Tề vương phủ , khỏi tức giận đến sắc mặt xám ngắt, người như vậy, đến người này cũng cuồng vọng như vậy, khó trách nữ nhi bị khi dễ, hôm nay nhất định phải đánh cho hai nữ nhân này tàn phế , để cho bọn họ biết người của Âu Dương gia phải ai cũng có thể động chạm.

      “Lên.”


      Âu Dương Thác ra lệnh tiếng, mười mấy tên tướng sĩ phía sau, giống như hổ báo, lao thẳng tới đây.

      Thị vệ của Tề Vương phủ cũng cam chịu hạ phong, xông thẳng lên, Tư Mã vụ tiễn phất tay ý bảo Văn Lương ra tay.

      Trong lúc nhất thời hai đoàn người liền tại trước cửa vương phủ đánh trận lớn, ánh đao loang loáng, thỉnh thoảng có thanh của người bị thương vang lên.

      Thủ hạ của Âu Dương Thác mười mấy tên tướng sĩ, đều là lão tướng kinh nghiệm sa trường, ra tay tự nhiên vừa tàn nhẫn vừa độc ác, Thị vệ của Tề vương phủ đâu phải đối thủ , bất quá Thiên Bột Thần và Văn Lương võ công cũng rất cao cường, còn có Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn hai người, chỉ thấy bốn thân ảnh nhìn như giao long trong nước, lúc lên lúc xuống, thỉnh thoảng lại bay lên, thủ hạ của Âu Dương Thác cũng chiếm được ưu thế, bất quá người của Tề vương phủ lại bị đả thương rất nhiều, có nhiều người bị thương địa nằm mặt đất, phát ra thanh đau đớn.

      Tích Đan ra lệnh những người chưa bị thương đem người bị thương kéo sang bên.

      Hoa Ngạc cùng Diệp Linh cùng các nha đầu trong vương phủ sợ đến phát khóc, nhưng bởi vì có võ công, nên chỉ đứng ở quanh quẩn đại môn.

      Người của Tề vương phủ cuối cùng chỉ còn lại có bốn người thôi, hơn nữa Tư Mã Vụ Tiễn lại trúng quyền, thân thể lay động lui ra phía sau hai bước, Phượng Lan Dạ sắc mặt trầm xuống, xoay mình ra mệnh lệnh :

      “Các ngươi hãy lui ra.”

      Lệnh vừa ban ra, Thiên Bột Thần cùng Văn Lương hai người theo lời lui ra.

      Bọn họ biết Vương phi nhất định tự có chủ trương, thủ hạ của Âu Dương Thác cũng có người bị thương, bất quá so với người của Tề vương phủ, bọn họ chịu đả thương căn bản đáng nhắc tới.

      Đại tướng quân Âu Dương Thác nhìn lướt qua, khỏi đắc ý nở nụ cười.

      “Tề Vương phi, hay là ngươi đem nữ nhân này giao ra đây, hôm nay ta tạm tha cho người Tề vương phủ các ngươi.

      “Vậy Sao?”

      Phượng Lan Dạ hỏi lại, thân hình đột ngột nhúng cái, cả người lại bay lên trời, tay áo bị gió thổi tung bay, hồng y phấp phới, tung bay lên cao, lại nhìn nàng quanh thân bao phủ tầng hào quang, dưới ánh mặt trời chói mắt đến cực điểm, bên đường tất cả mọi người nhìn đến ngây người, như bị hút vào đó, Nhìn Tề Vương phi giống như thần tiên từ trời giáng xuống.

      Chỉ thấy Phượng Lan Dạ hai tay nhấn dây đàn, tiếng đong vang lên, mười ngón ngay lướt dây đàn, như vạn mã lao nhanh, càng giống như giao long vượt biển, giữa trung gió cuồn cuộn nổi lên , ban đầu chậm rãi, rồi càng lúc càng nhanh.

      Bọn thủ hạ của Âu Dương Thác biết xảy ra chuyện gì,vội vàng lui ra phía sau mấy bước, tay nắm chặt trường thương, nhìn chằm chằm màn phía trước.

      Cuồng phong gào thét, mặt đất lá rụng cuồn cuộn nổi lên, càng ngày càng nhiều, quay cuồng như quả cầu tuyết, cuối cùng lại biến thành bóng người to lớn chuyển động, phiêu du ở giữa trung, Phượng Lan Dạ chuyển mình ấn mạnh dây đàn xuống, chỉ nghe tiếng đông vang lên, mọi người cảm thấy ngực cứng lại, như rời khỏi trần gian, cái bóng phân tán ra xong, tất cả lá và cành cây khô trong phút chốc hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén, hướng Âu Dương Thác cùng đám thủ phía sau công kích tới, ùn ùn bắn ra, giống như hàng vạn mũi tên lao đến, mang theo công kích hủy diệt thể chống đỡ .

      Âu Dương Thác vung trường thương lên, trực tiếp đánh rơi đám cành lá cây khô lao đến như trận mưa ám khí, loảng xoảng rơi xuống đất, tiếng gió bên ngoài sắc bén chói tai.

      Mặc dù bọn họ dày dạn kinh nghiệm sa trường, nhưng đây là chuyện kỳ lạ khó lòng phòng bị, cho nên rất nhiều người trúng chiêu, thỉnh thoảng lại thụt lùi, bị thương phát ra tiếng hô xé gió, Âu Dương Thác cũng ngoại lệ bị mảnh lá rụng đánh trúng, lực công kích đương nhiên thua gì ám khí, đau đớn chịu được, thân thể thụt lùi hai bước mới có thể bình ổn trở lại.

      Chỉ thấy mấy người phía sau , rất nhiều bị thương, còn lại số người bị thương dìu những người bị thương, bên múa trường thương, đánh rơi đám lá, cành cây khô xung quanh.

      Phượng Lan Dạ chiêu đắc thủ, chuyển mình thu tay lại,y phục trong vũ động, trông như trích tiên thế ngoại, chậm rãi rơi xuống, bình tĩnh đứng trước cửa, quanh thân bao phủ hàn khí, thị huyết mở miệng.

      “Âu Dương Thác, ngươi còn muốn bổn vương phi giao người ra ?”

      Đại tướng quân Âu Dương Thác, nghĩ tới hôm nay lần nữa thiệt thòi những giảm bớt mà còn gia tăng, xem ra khinh địch rồi, nằm mơ cũng nghĩ tới tiểu nha đầu này lại lợi hại như thế, hơn nữa nàng có thể dùng tiếng đàn điều khiển mọi vật chung quanh , khiến cho những phế vật này trở lên lợi hại như ám khí, đến tột cùng là cái võ công gì, là chưa từng thấy qua, hơn nữa đoán, võ công này còn chưa có luyện đến đỉnh, nếu hôm nay bọn họ chỉ có kết cục, chết.

      Lập tức thân thể thối lui về phía sau, lạnh trầm nhìn về phía nha đầu, vung tay lên ra lệnh: “

      càng khó khăn, đường đường đại tướng quân, chiến trường đánh đâu thắng đó, thể bị đánh bại , nghĩ tới hôm nay lại thua bởi tiểu nha đầu, làm gì còn mặt mũi ở lại chỗ này.

      Âu Dương Thác ra lệnh câu, bọn người dưới trướng đều lên ngựa, người bị thương mang theo người bị thương , Âu Dương Thác cũng xoay người lên ngựa, đoàn người nhanh chóng rời khỏi Tề vương phủ, kiêu ngạo mà đến, chật vật rời .

      Trước cửa tề Vương phủ, mọi người đều kính nể nhìn Phượng Lan Dạ, đáy lòng khâm phục, Tiểu vương phi quá lợi hại rồi, nhất là chiêu vừa rồi, là chưa từng thấy qua, chưa từng nghe qua.

      Thiên Bột Thần vốn là thủ hạ của Quỳ Cơ lão nhân, đối với võ học nghiên cứu rất nhiều, sắc mặt trong nháy mắt lên kinh ngạc.

      Chẳng lẽ đây là bí kíp võ học thất truyền lâu, sát?

      Trước kia từng nghe qua, nghĩ tới hôm nay lại may mắn chứng kiến, bất quá tiểu vương phi này tựa hồ tu luyện đủ, nếu như sát này tu luyện cao thâm, nghe ra chiêu hẳn là phải chết.

      Tư Mã Vụ Tiễn cùng Hoa Ngạc vội vàng chạy lại, khẩn trương hỏi tới:

      “Ngươi sao chứ.”

      có việc gì.”

      Phượng Lan Dạ lắc đầu, nàng quả có việc gì, đưa Lục ỷ cầm trong tay cho Hoa Ngạc, quay đầu nhìn Tích quản gia ở trước cửa:

      “Đem tất cả người bị thương tiến vào vương phủ điều trị, mặt khác, lập tức giúp ta làm chuyện.”

      Tích Đan nghe gọi vội vàng cung kính, cúi đầu chờ:

      “Vương phi xin mời phân phó.”

      “Lập tức tuyên truyền tin tức cho ta, nữ nhi của đại tướng quân Âu Dương Thác , độc sát An vương phủ sườn phi, đại tướng quân Âu Dương Thác bao che, dẫn người đánh đến Tề vương phủ.”

      Nếu Âu Dương Thác dám cả gan khiêu khích nàng, như vậy nàng liền hướng Âu Dương gia bọn họ tặng đại lễ, đại thần nghĩ được sủng ái mà kiêu căng là đại kỵ của hoàng gia, hôm nay tự mình tìm đến, tin rằng hoàng đế tâm lý nhất định bực mình, Tề vương phủ là nơi thế nào, cũng là người hoàng gia cả.

      Tích quản gia tuân lệnh, đáp lời chuẩn bị xuống làm việc, Phượng Lan Dạ lại dặn dò câu:

      “Phải trong thời gian nhanh nhất truyền ra ngoài.”

      “Dạ.”

      Tề vương phủ có lực lượng của Tề vương phủ, việc ấy tự nhiên thành vấn đề.

      Phượng Lan Dạ phân công xong, liền kéo tay Tư Mã Vụ Tiễn vào tề vương phủ, các nha đầu tùy tùng theo phía sau, cách đó xa, Thiên Bột Thần thân y phục thị vệ, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì, nữ nhân này rất tàn nhẫn, hơn nữa tâm kế rất sâu, nàng vừa ra tay, chẳng những gây xích mích giữa hoàng gia và Âu Dương gia ,còn có thể khiến cho Tư Mã Vụ Tiễn trở thành An Vương phi, nghĩ tới ngay cả Âu Dương Thác dày dạn kinh nghiệm sa trường , cũng thua trong tay nàng.

      Tin tức rất nhanh truyền khắp An Giang thành, Âu Dương Thác thần tử kiêu căng , ngay cả người của hoàng gia cũng để vào mắt ,nữ nhi của chính mình độc sát người khác, lại dẫn người hướng Tề vương phủ đánh tới, đả thương mười mấy tên thị vệ của vương phủ, cuối cùng còn muốn động thủ với Tiểu vương phi , may là Vương phi có chút năng lực có thể tự bảo vệ mình, cho nên mới mới tránh được kiếp, bằng cũng thoát khỏi tay .

      Trong lúc nhất thời, việc này bị loan truyền xôn xao.

      Tề Vương Nam Cung Diệp cũng thu được tin tức, lập tức chạy về vương phủ, dẫn hai người Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc tiến vào Liên viện.

      Ngân ca liền kêu lên…”Gia tới, gia tới.”

      trận gió thổi qua , Nam Cung Diệp lắc mình tiến vào, xuất như u linh, người vào trong phòng.

      Diệp Linh cùng Diệp Khanh còn có Hoa Ngạc vội vàng lui xuống, Nam Cung Diệp đưa tay kéo tay Phượng Lan Dạ qua , dưới kiểm tra phen, xác định nha đầu kia có việc gì mới yên lòng.

      Phượng Lan Dạ mặc dù có việc gì, nhưng nhìn nam nhân này tựa hồ rất quan tâm nàng, trái tim những trở lên ấm áp, hơn nữa còn vui mừng.

      Nam Cung Diệp sau khi xác định nàng có việc gì, trong nháy mắt, quanh thân tỏa ra tức giận, lập tức hướng Nguyệt Cẩn bên cạnh ra lệnh: “Lập tức Tấn vương phủ bảo Tấn Vương điều ra năm trăm tinh binh đến đây.”

      “Vương gia, chuyện này?”

      Nguyệt Cẩn có chút lưỡng lự, ánh mắt lạnh lẽo của Nam Cung Diệp bắn lại, nào có dũng khí nhiều lời nữa, lên tiếng đáp rồi lui ra ngoài.

      Gia điều binh muốn làm cái gì, trong lòng biết rất , bất quá gia bẩm sinh bản tính luôn luôn như thế, kiêu ngạo quái dị, chêu chọc đến thôi, nếu chọc vào có mấy người có thể toàn thân trở ra , huống chi Âu Dương Thác này lại chọc tới người để ý, lại càng đáng chết.

      Phượng Lan Dạ có lên tiếng, nàng biết Nam Cung Diệp muốn dạy dỗ Âu Dương Thác, hơn nữa cho dù có dạy dỗ rồi, Hoàng thượng cũng phản đối, bởi vì Âu Dương Thác tuy công trạng cao, nhưng cũng chỉ là thần tử, dám dẫn người đến vương phủ gây , lại đả thương rất nhiều người của vương phủ , Nam Cung Diệp nếu ra tay, chỉ sợ người khác lại chê cười Tề vương phủ vô năng, cho nên Phượng Lan Dạ mới lời nào.

      Nơi này, Nam Cung Diệp vươn tay vuốt mái tóc Phượng Lan Dạ :

      “Âu Dương Thác này to gan, bổn vương tha cho .”

      xong liền ra ngoài, lúc này đây, Phượng Lan Dạ lại có cự tuyệt động tác thân mật của , ngây ngốc nhìn thân hình cao ngất giận dữ của , như mang theo trận bão táp tràn đầy sát khí, rất nhanh biến mất khỏi Liên viện.

      Nguyệt Cẩn nhanh chóng lấy từ trong tay Tấn Vương năm trăm tinh binh, kỳ trong tay gia cũng có người, chỉ là những người đó thể sử dụng, cho nên mới điều binh từ trong tay Tấn Vương , hơn nữa chỉ là năm trăm tinh binh, hoàng tử được phong vương đều có quyền điều động lượng binh lực thích hợp, cho nên Tấn Vương cũng hỏi Tề vương phủ điều binh có chuyện gì, hoặc là biết, nhưng muốn xem kịch vui, cho nên thản nhiên như biết, bất quá lại nghĩ đến chuyện cũ, giờ phút này ở tại Tấn vương phủ buồn bực, sớm biết nha đầu kia tài giỏi , ngày đó thể đem nàng lại đây , bất quá bây giờ cũng muộn, nàng lại như vậy, cho dù tiến vào Tề vương phủ, cũng chỉ là tấm lá chắn thôi, hoàn toàn có thể nghĩ biện pháp đem nàng an bài bên cạnh mình, Tấn Vương Nam Cung Trác trầm ngâm suy nghĩ.

      “Thu Đồng”

      Thu Đồng lập tức ra:

      “”Vương gia có gì phân phó.”

      “Đưa Lam Cơ bí mật mang lại đây, ta muốn gặp nàng”

      “Dạ vâng, Vương gia, nô tỳ làm ngay.”

      Thu Đồng lui xuống, trong thư phòng, Nam Cung Trác lâm vào trầm tư.

      Tề Vương Nam Cung Diệp dẫn năm trăm tinh binh xông vào phủ đại tướng quân Âu Dương Thác, đem Âu Dương gia từ Âu Dương Thác, cho tới nô gia, tất cả đều đả thương, sau đó dẫn người hùng dũng rời Âu Dương phủ .

      Việc này kinh động toàn thành, các đại thần đều dâng sớ, đề nghị xử lý thích đáng.

      Hoàng thượng lập tức triệu Tề Vương Nam Cung Diệp cùng đại tướng quân Âu Dương Thác tiến cung.

      Âu Dương Thác mặc dù bị đả thương, bất quá Nam Cung Diệp cũng muốn cái mạng của , cho nên vẫn có thể lại.

      Hai người ở thư phòng hai mắt chằm chằm nhìn nhau, sau đó vung tay áo, đồng thời hướng Hoàng thượng ở cao hành lễ.

      Hạo Vân đế liếc mắt nhìn quét qua hai người bên dưới cái, sau đó nhìn về phía đại tướng quân Âu Dương Thác, sắc mặt lãnh liệt khó coi: ” Âu Dương ái khanh là rường cột của quốc gia, sao có thể mang theo người đến Tề vương phủ gây đây? Bây giờ khắp An Giang thành đâu đâu cũng lưu truyền tình này? Ngươi xem chuyện này nên giải quyết như thế nào”

      Hạo Vân đế cẩn thận suy nghĩ qua, loại tình này mặc dù vô cùng kinh động, bất quá truyền được nhanh chóng như thế chỉ sợ là có người cố ý , trong mắt tia sáng thâm u biến ảo khó lường, trầm nhìn Âu Dương Thác

      Âu Dương Thác cả kinh, mặc dù Hoàng thượng luôn luôn đối với dung túng, nhưng có nghĩa là có thể vô pháp vô thiên.

      Hôm nay làm ra những chuyện như vậy quả có sai trái, vì nghe nữ nhi của mình từ trước đến nay luôn được sủng ái nay lại bị người đánh, thầm nghĩ muốn báo thù cho nữ nhi, cho nên mắc sai lầm.

      Lúc này đây ở trước mặt bề , là thất bại , cúi đầu trầm giọng: “Xin Hoàng thượng trị tội lão thần .”

      “Hôm qua, An Vương tới gặp trẫm, muốn giáng An vương phi xuống làm sườn phi, ta phản đối, nhưng nay đem tình gây đến mức này, nếu như trẫm để yên, chỉ sợ dân chúng trong thiên hạ phẫn nộ phục, nữ nhân độc hại người khác, sao có thể làm chính phi trong vương phủ, cho nên trẫm quyết định, chấp nhận lời đề nghị của An Vương, giáng An Vương phi xuống làm sườn phi, phong sườn phi lên làm An Vương phi, mong là Âu Dương tướng quân ghi nhớ lần giáo huấn này”

      Âu Dương Thác sắc mặt đen , ngờ những giúp gì cho nữ nhi, ngược lại còn hại nữ nhi trở thành sườn phi, tâm trạng buồn bã thôi, nhưng lại có cách nào khác, Hoàng thượng vậy, cho phép phản bác, hơn nữa Hoàng thượng làm như vậy, cũng là cảnh cáo , đừng tưởng rằng công cao lớn, liền có thể vô pháp vô thiên, phải quản lý người cho tốt , lập công bù tội, nếu xử lý thích đáng, công lao bị bãi bỏ.

      Âu Dương Thác cúi đầu lên tiếng: “Thần có ý kiến gì khác.”

      Chuyện như vậy, còn có thể cái gì, bây giờ cả An Giáng thành, có lẽ tất cả người trong thiên hạ, đều biết Âu Dương gia bọn họ ỷ vào quyền cao chức trọng, ngay cả hoàng tử cũng để vào mắt, nếu có bất trắc, chỉ sợ ngay cả phủ cũng giữ được.

      Hạo Vân đế phất tay: “Ngươi xuống .”
      Ino thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 72: Ngân Ca Là Chú Chim Thông Minh
      EDIT: Sakuravn2005
      Chương 72.1

      Âu Dương Thác lui xuống, trong thư phòng chỉ còn lại hoàng đế cùng Tề vương Nam Cung Diệp.

      Hoàng đế sắc mặt lãnh trầm, con ngươi lấp lánh ánh sáng lạnh, thâm trầm thể phỏng đoán, nhìn chằm chằm Tề vương Nam Cung Diệp, chỉ thấy Nam Cung Diệp ngũ quan thanh nhuận, tuấn mỹ chính trực, thản nhiên nhìn hoàng đế, toàn bộ có nửa điểm gì ổn, tựa hồ đối với những chuyện như vậy cho là đương nhiên.

      ” Diệp nhi, ngươi làm lớn chuyện như vậy ngươi phải làm thế nào đây? Mặc dù Âu Dương tướng quân có sai, nhưng vẫn là hộ quốc lão tướng của Thiên Vận hoàng triều chúng ta, ngươi có thể nào mang người tiến vào tướng quân phủ đem tất cả mọi người đánh chứ?”


      ” Phụ hoàng sai rồi, đường đường Tề vương phủ chẳng lẽ mặc cho người khác khi dễ, nhi thần làm được”

      Nam Cung Diệp thanh ôn hòa như trước, bất quá ý tứ trong lời cũng thoả hiệp.

      Hạo Vân đế nhìn , hơn nữa ngày mới cúi đầu, khoát khoát tay “Lần sau đừng lỗ mãng như thế nữa, lui xuống , phụ hoàng mệt mỏi”

      Nhi tử này cũng bớt lo, đúng là mệt a, hoàng đế dựa vào phía sau nhuyễn tháp, khép hờ đôi mắt, hề nhìn Nam Cung Diệp nữa, Nam Cung Diệp cũng thêm cái gì, lặng lẽ lui xuống.

      Buổi tối, thánh chỉ tới An vương phủ, An vương Nam Cung Quân nghĩ tới tình thế lại thuận lợi như thế, vốn định uy hiếp Âu Dương Tình đem chuyện của nàng vạch trần ra, ai ngờ nữ nhân này thà chết cũng nguyện ý với hoàng thượng, cho nên chính mình giận dữ tìm phụ hoàng, lại bị phụ hoàng cự tuyệt.

      Âu Dương Tình khi biết Nam Cung Quân tiến cung, liền quay về Âu Dương gia khóc lóc kể lể, tướng quân Âu Dương Thác luôn luôn thương nữ nhi, nghe được nữ nhi như thế, quả nhiên tức giận, nghĩ tới ngoài ý muốn lại giúp An vương đạt được mong muốn.

      Nam Cung Quân liền chuẩn bị xe ngựa, Tề vương phủ đón Vụ Tiễn, tại chính mình cuối cùng cũng làm được việc làm Vụ Tiễn thất vọng, để cho nàng như ý nguyện trở thành An Vương phi.

      Liên viện Tề vương phủ.

      Bên trong phòng khách, Phượng Lan Dạ nắm tay Tư Mã Vụ Tiễn “An vương đại khái lập tức đến đây, lần này quay về An vương phủ , nhớ kỹ thân phận của ngươi, ngươi mới là An Vương phi, bên trong vương phủ nên chỉnh đốn phải chỉnh đốn, nên thay đổi người liền thay đổi người, tuyệt đối thể có nửa phần mềm lòng, những người đó hay bắt nạt kẻ yếu, còn có tiểu thiếp trong phủ, lần trước ta vốn định giáo huấn các nàng, bởi vì thời gian cấp bách, lần này trở về, ngươi cũng phải chấn chỉnh nhiềi, đừng quên lòng An vương người của ngươi, chỉ cần ngươi làm việc thản nhiên, đúng lý hợp tình, có gì phải sợ”

      Phượng Lan Dạ vẻ mặt lạnh lùng, bộ dáng lý lẽ hiển nhiên để chuyện, bên Hoa Ngạc cùng Diệp Linh hai người nghe xong vẻ mặt hắc tuyến, trong lòng thầm niệm, may mắn Tề vương phủ nữ nhân gì cũng đều có, nếu xét cá tính của tiểu Vương phi, khẳng định đem Vương phủ toàn bộ diệt sạch .

      Tư Mã Vụ Tiễn tâm tình trăn trở hết lần này đến lần khác, thời khắc này cái gì cũng đều là dư thừa, vốn nàng cho rằng trợ giúp tiểu nha đầu này, ai biết bởi vì mềm lòng của bản thân, tại ngược lại là nàng ấy trợ giúp mình, thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể hóa thành trầm mặc, hai tay nắm chặt tay Phượng Lan Dạ, nhiều ngày nàng hiểu , lần này quay về An vương phủ, những nữ nhân ấy an phận bỏ qua, nếu an phận, nàng tuyệt đối tha các nàng.

      ” Ừ, ta biết”

      Vụ Tiễn cuối cùng gật đầu, ngoài phòng truyền đến thanh của tiểu nha đầu “Tiểu vương phi, Tích quản gia đến, người An vương phủ tới”

      Quả nhiên tới nhanh như vậy, Phượng Lan Dạ gật đầu, An vương đối Vụ Tiễn là tình, thôi thôi thôi, trong hoàng thất có thể có tình nghĩa nhường này là đáng quý, chỉ mong Vụ Tiễn sau này có thể được thuận lợi chút.

      ” Ừ, biết, cho , chúng ta qua”

      Phượng Lan Dạ phân phó. Tiểu nha đầu lên tiếng trả lời rồi ra ngoài, Phượng Lan Dạ nắm tay Vụ Tiễn, hai người đứng dậy, cùng nhau bước ra ngoài, cẩn thận tiếp.

      ” Vận mệnh hai người chúng ta nhiều trắc trở, mặc dù tránh né, chỉ sợ cũng tránh khỏi, cho nên phải làm như thế nào, hãy làm hết lòng, cần phải tránh né”

      ” Ừ.”

      Vụ Tiễn nghe nàng , gật đầu, mấy đạo thân ảnh bé phản chiếu ở hành lang dài, ánh trăng mù mịt, gió đêm rét lạnh thổi qua, mọi người nhịn được khẽ run, đêm đông trong trẻo nhưng lạnh lùng a.

      Trong đại sảnh Tề vương phủ, Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Quân chờ đợi, hai người ít chuyện triều đình, vì Nam Cung Quân có chút yên lòng, nên thỉnh thoảng nhìn quanh cửa, cho đến khi có người đến, đột ngột đứng lên, nhìn qua.

      Phượng Lan Dạ di chuyển thân mình, bên cạnh Tư Mã Vụ Tiễn ra theo, ngẩn ngơ nhìn Nam Cung Quân.

      Mấy ngày gặp, nhìn thấy Nam Cung Quân quả tiều tụy ít, khỏi đau lòng, nàng vẫn rất nam nhân này, liền nhanh lên phía trước vài bước gọi tiếng “Ngươi đến rồi?”

      ” Ừ”

      Nam Cung Quân thấy Tư Mã Vụ Tiễn hoàn hảo vô khuyết, sắc mặt cũng hồng nhuận, tâm tình trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, vốn nghe nàng bị thương, muốn sang đây, bất quá vì lần lượt chờ tin tức của phụ hoàng, để có được ý chỉ, mới qua đây đón nàng hồi phủ.

      ” Ta đón ngươi quay về An vương phủ”

      Hai người cùng nhau kéo tay quay đầu nhìn lại.

      Trong đại sảnh, ánh sáng đèn lòng chiếu sáng nét khuôn mặt Phượng Lan Dạ, thanh tươi diễm lệ, mặt nàng thiếu tầng hàn khí, làm cho nàng lúc này tựa như nữ hài tử xinh đẹp hiền hoà, khóe môi có chút giống như vô ý cười, gật đầu “Trở về , An vương hãy đối xử tốt với nàng”

      Nam Cung Quân dìu Tư Mã Vụ Tiễn rời , Tư Mã Vụ Tiễn cũng gì, cảm tạ khinh nhờn phần tâm ý của nàng ấy, cho nên nàng đem phần tình nghĩa này chôn ở đáy lòng.

      Phượng Lan Dạ chưa quên phân phó tiếng “Tích quản gia, tiễn An Vương gia An Vương phi xuất phủ”

      “Vâng, tiểu Vương phi”

      Tích quản gia đáp lời, nhanh chóng ra ngoài, trong phòng, Phượng Lan Dạ chậm rãi quay đầu, nhìn Nam Cung Diệp trong đại sảnh, khuôn mặt tinh tế như điêu khắc, lông mày hẹp dài, đôi mắt thâm thúy như hồ sâu thể dự đoán, u huyền bí, môi mỏng hướng về phía trước giương lên, tạo thành vòng cung duyên dáng, tựa tiếu phi tiếu, tuy rằng động tác rất đơn giản, nhưng mà giống như nước suối nơi khe núi, thanh khiết vô cùng, thấm vào ruột gan.

      Nhưng đây chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài của , chân thị huyết tàn nhẫn, như Tu La địa ngục, đến tột cùng vì sao phải cất dấu bộ mặt như vậy.

      Phượng Lan Dạ suy đoán, sắc mặt nhiễm tầng trầm, thanh biếng nhác của Nam Cung Diệp vang lên “Lan nhi nghĩ cái gì đấy?”

      tại gọi nàng là Lan nhi, Phượng Lan Dạ cũng có phản bác cùng ác hàn như lúc đầu, nhưng vẫn có chút quen, trong lòng nàng biết ràng, dù mình có kháng nghị cũng có hiệu quả.

      “Diễn kịch kết thúc, có phải nên hạ màn hay Vương gia”

      “Vở kịch này chưa kết thúc, ngừng đâu có thu hoạch gì, Lan nhi, chúng ta nên tiếp tục diễn?”

      Nam Cung Diệp đuôi lông mày khẽ nhướng, vẻ mặt đầy hứng thú, ràng là động tác đơn giản, lại tà mị vạn phần.

      Phượng Lan Dạ vừa nghe liền giận, sắc mặt tối sầm, hai tay vòng quanh ngực, thân chính khí nghiêm nghị.

      “Nam Cung Diệp, diễn cái gì diễn, ngươi mơ , ta thích sạch

      xong buông tay ra ngoài, chỉ chừa cho Nam Cung Diệp cái bóng lưng tinh tế đầy ngạo khí, nam nhân bên trong phòng, ngũ quan xuất trần lên vẻ bất đắc dĩ, khẽ câu “Ta cũng thích sạch , phải rất hợp nhau để diễn hay sao?”

      Đáng tiếc ai để ý tới .

      Phượng Lan Dạ ra khỏi phòng, dẫn Hoa Ngạc cùng Diệp Linh trở về viện, ai biết vừa mới tiến vào, liền nghe được Ngân Ca hân hoan “Gia tới, Gia tới”

      Phượng Lan Dạ dưới chân như bị kiềm hãm, có cần khoa trương như vậy hay , biết tên kia thân thủ rất cao, nhưng chuyện này cũng quá thể , ràng nàng trước mà, nghĩ vậy liền nổi giận đùng đùng xông vào, bên trong phòng khách dưới ánh đèn, phải Nam Cung Diệp là ai, cho Ngân Ca ăn, Ngân Ca kia biết có phải thời gian dài thấy được chủ tử hay , nên kêu lớn tiếng, rồi vừa ăn vừa kêu “Gia tới, Gia tới”

      Vừa nhấc đầu thấy Phượng Lan Dạ vào, lập tức đong đưa cái đầu .

      “Tiểu Vương phi xinh đẹp a, tiểu Vương phi xinh đẹp”

      Nam Cung Diệp vừa nghe, khóe môi mĩm cười, nhàng gõ đầu Ngân Ca “Như thế nào có sánh bằng với gia

      Phượng Lan Dạ trừng mắt nhìn người chim, còn lời tâng bốc lẫn nhau lên làm thú vui, bất quá lúc này nàng cũng công phu thưởng thức phong tư hai người bọn họ, sắc mặt trầm xuống mặc kệ bọn họ, phía sau Hoa Ngạc cùng Diệp Linh khom người mở miệng “Tham kiến Vương gia, chúng nô tì xuống trước”

      Nam Cung Diệp hơi nghiêng đầu nhìn, hai tròng mắt dưới ánh đèn khẽ sáng, phát ra tia sáng lạnh u ám kinh người, và sâu lường được, quanh thân tầng khí u, tựa như Tu La địc ngục, làm Hoa Ngạc cùng Diệp Linh đánh cái rùng mình, cảm thấy được, tuy rằng Gia đối tiểu Vương phi nhu hòa, nhưng đối với người khác vĩnh viễn lạnh lùng như băng, Nam Cung Diệp vung tay lên, hạ nhân phía sau Phượng Lan Dạ đều lui xuống.

      Phượng Lan Dạ sắc mặt lạnh lại, các nàng chính là nha đầu của nàng, nàng còn chưa cho phép, như thế nào liền , mặc dù muốn phát tác, bất quá nàng biết, nếu lưu lại các nàng, Nam Cung Diệp cũng tha các nàng, cuối cùng đành bỏ qua, nghiến răng nhìn chằm chằm Nam Cung Diệp liếc mắt cái, rồi qua.

      , trễ thế này, đến đây muốn làm gì?”

      ” Ta muốn nghe đàn, ngủ được”

      Ở chỗ tối, đám người Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc còn có Thiên Bột Thần đều trừng mắt, sau đó mắt trợn trắng, nếu phải chính tai nghe được, đúng là biết gia nhiều trò như vậy, ngươi muốn nghe đàn nghe đàn , lại chính mình ngủ được, có thời điểm ngủ được sao?”

      Bất quá trong phòng khách, Phượng Lan Dạ vừa nghe Nam Cung Diệp , liền thu lại vẻ lạnh lẻo, thần sắc nhu hòa vài phần, chậm rãi tới trước mặt Nam Cung Diệp.

      “Quy tắc cũ, khúc vấn đề”

      Nam Cung Diệp nheo con mắt, ánh sáng khiếp người lưu chuyển, mê hoặc nhân đến cực điểm, đổi là nữ tử khác chỉ sợ bị mê hoặc ngất xỉu biết trời trăng gì, đáng tiếc Phượng Lan Dạ tại trở thành thói quen, nàng suy nghĩ đến việc mình muốn hỏi.

      “Tốt” Trong con ngươi tà mị của Nam Cung Diệp lên ngọn lửa thâm u, gật đầu.

      Phượng Lan Dạ cuối cùng thêm cái gì, quay đầu mệnh lệnh Hoa Ngạc bên ngoài “Đem đàn của ta mang tới”

      “Vâng” Vài thanh vang lên.

      Hoa Ngạc cùng đám người Diệp Linh lui ra ngoài, có người lấy đàn, có người nâng bàn, rất nhanh liền đem đàn mang tới, rồi lui ra ngoài.
      Ino thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 72: Ngân Ca Là Chú Chim Thông Minh
      EDIT: Sakuravn2005
      Chương 72.1

      Âu Dương Thác lui xuống, trong thư phòng chỉ còn lại hoàng đế cùng Tề vương Nam Cung Diệp.

      Hoàng đế sắc mặt lãnh trầm, con ngươi lấp lánh ánh sáng lạnh, thâm trầm thể phỏng đoán, nhìn chằm chằm Tề vương Nam Cung Diệp, chỉ thấy Nam Cung Diệp ngũ quan thanh nhuận, tuấn mỹ chính trực, thản nhiên nhìn hoàng đế, toàn bộ có nửa điểm gì ổn, tựa hồ đối với những chuyện như vậy cho là đương nhiên.

      ” Diệp nhi, ngươi làm lớn chuyện như vậy ngươi phải làm thế nào đây? Mặc dù Âu Dương tướng quân có sai, nhưng vẫn là hộ quốc lão tướng của Thiên Vận hoàng triều chúng ta, ngươi có thể nào mang người tiến vào tướng quân phủ đem tất cả mọi người đánh chứ?”


      ” Phụ hoàng sai rồi, đường đường Tề vương phủ chẳng lẽ mặc cho người khác khi dễ, nhi thần làm được”

      Nam Cung Diệp thanh ôn hòa như trước, bất quá ý tứ trong lời cũng thoả hiệp.

      Hạo Vân đế nhìn , hơn nữa ngày mới cúi đầu, khoát khoát tay “Lần sau đừng lỗ mãng như thế nữa, lui xuống , phụ hoàng mệt mỏi”

      Nhi tử này cũng bớt lo, đúng là mệt a, hoàng đế dựa vào phía sau nhuyễn tháp, khép hờ đôi mắt, hề nhìn Nam Cung Diệp nữa, Nam Cung Diệp cũng thêm cái gì, lặng lẽ lui xuống.

      Buổi tối, thánh chỉ tới An vương phủ, An vương Nam Cung Quân nghĩ tới tình thế lại thuận lợi như thế, vốn định uy hiếp Âu Dương Tình đem chuyện của nàng vạch trần ra, ai ngờ nữ nhân này thà chết cũng nguyện ý với hoàng thượng, cho nên chính mình giận dữ tìm phụ hoàng, lại bị phụ hoàng cự tuyệt.

      Âu Dương Tình khi biết Nam Cung Quân tiến cung, liền quay về Âu Dương gia khóc lóc kể lể, tướng quân Âu Dương Thác luôn luôn thương nữ nhi, nghe được nữ nhi như thế, quả nhiên tức giận, nghĩ tới ngoài ý muốn lại giúp An vương đạt được mong muốn.

      Nam Cung Quân liền chuẩn bị xe ngựa, Tề vương phủ đón Vụ Tiễn, tại chính mình cuối cùng cũng làm được việc làm Vụ Tiễn thất vọng, để cho nàng như ý nguyện trở thành An Vương phi.

      Liên viện Tề vương phủ.

      Bên trong phòng khách, Phượng Lan Dạ nắm tay Tư Mã Vụ Tiễn “An vương đại khái lập tức đến đây, lần này quay về An vương phủ , nhớ kỹ thân phận của ngươi, ngươi mới là An Vương phi, bên trong vương phủ nên chỉnh đốn phải chỉnh đốn, nên thay đổi người liền thay đổi người, tuyệt đối thể có nửa phần mềm lòng, những người đó hay bắt nạt kẻ yếu, còn có tiểu thiếp trong phủ, lần trước ta vốn định giáo huấn các nàng, bởi vì thời gian cấp bách, lần này trở về, ngươi cũng phải chấn chỉnh nhiềi, đừng quên lòng An vương người của ngươi, chỉ cần ngươi làm việc thản nhiên, đúng lý hợp tình, có gì phải sợ”

      Phượng Lan Dạ vẻ mặt lạnh lùng, bộ dáng lý lẽ hiển nhiên để chuyện, bên Hoa Ngạc cùng Diệp Linh hai người nghe xong vẻ mặt hắc tuyến, trong lòng thầm niệm, may mắn Tề vương phủ nữ nhân gì cũng đều có, nếu xét cá tính của tiểu Vương phi, khẳng định đem Vương phủ toàn bộ diệt sạch .

      Tư Mã Vụ Tiễn tâm tình trăn trở hết lần này đến lần khác, thời khắc này cái gì cũng đều là dư thừa, vốn nàng cho rằng trợ giúp tiểu nha đầu này, ai biết bởi vì mềm lòng của bản thân, tại ngược lại là nàng ấy trợ giúp mình, thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể hóa thành trầm mặc, hai tay nắm chặt tay Phượng Lan Dạ, nhiều ngày nàng hiểu , lần này quay về An vương phủ, những nữ nhân ấy an phận bỏ qua, nếu an phận, nàng tuyệt đối tha các nàng.

      ” Ừ, ta biết”

      Vụ Tiễn cuối cùng gật đầu, ngoài phòng truyền đến thanh của tiểu nha đầu “Tiểu vương phi, Tích quản gia đến, người An vương phủ tới”

      Quả nhiên tới nhanh như vậy, Phượng Lan Dạ gật đầu, An vương đối Vụ Tiễn là tình, thôi thôi thôi, trong hoàng thất có thể có tình nghĩa nhường này là đáng quý, chỉ mong Vụ Tiễn sau này có thể được thuận lợi chút.

      ” Ừ, biết, cho , chúng ta qua”

      Phượng Lan Dạ phân phó. Tiểu nha đầu lên tiếng trả lời rồi ra ngoài, Phượng Lan Dạ nắm tay Vụ Tiễn, hai người đứng dậy, cùng nhau bước ra ngoài, cẩn thận tiếp.

      ” Vận mệnh hai người chúng ta nhiều trắc trở, mặc dù tránh né, chỉ sợ cũng tránh khỏi, cho nên phải làm như thế nào, hãy làm hết lòng, cần phải tránh né”

      ” Ừ.”

      Vụ Tiễn nghe nàng , gật đầu, mấy đạo thân ảnh bé phản chiếu ở hành lang dài, ánh trăng mù mịt, gió đêm rét lạnh thổi qua, mọi người nhịn được khẽ run, đêm đông trong trẻo nhưng lạnh lùng a.

      Trong đại sảnh Tề vương phủ, Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Quân chờ đợi, hai người ít chuyện triều đình, vì Nam Cung Quân có chút yên lòng, nên thỉnh thoảng nhìn quanh cửa, cho đến khi có người đến, đột ngột đứng lên, nhìn qua.

      Phượng Lan Dạ di chuyển thân mình, bên cạnh Tư Mã Vụ Tiễn ra theo, ngẩn ngơ nhìn Nam Cung Quân.

      Mấy ngày gặp, nhìn thấy Nam Cung Quân quả tiều tụy ít, khỏi đau lòng, nàng vẫn rất nam nhân này, liền nhanh lên phía trước vài bước gọi tiếng “Ngươi đến rồi?”

      ” Ừ”

      Nam Cung Quân thấy Tư Mã Vụ Tiễn hoàn hảo vô khuyết, sắc mặt cũng hồng nhuận, tâm tình trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, vốn nghe nàng bị thương, muốn sang đây, bất quá vì lần lượt chờ tin tức của phụ hoàng, để có được ý chỉ, mới qua đây đón nàng hồi phủ.

      ” Ta đón ngươi quay về An vương phủ”

      Hai người cùng nhau kéo tay quay đầu nhìn lại.

      Trong đại sảnh, ánh sáng đèn lòng chiếu sáng nét khuôn mặt Phượng Lan Dạ, thanh tươi diễm lệ, mặt nàng thiếu tầng hàn khí, làm cho nàng lúc này tựa như nữ hài tử xinh đẹp hiền hoà, khóe môi có chút giống như vô ý cười, gật đầu “Trở về , An vương hãy đối xử tốt với nàng”

      Nam Cung Quân dìu Tư Mã Vụ Tiễn rời , Tư Mã Vụ Tiễn cũng gì, cảm tạ khinh nhờn phần tâm ý của nàng ấy, cho nên nàng đem phần tình nghĩa này chôn ở đáy lòng.

      Phượng Lan Dạ chưa quên phân phó tiếng “Tích quản gia, tiễn An Vương gia An Vương phi xuất phủ”

      “Vâng, tiểu Vương phi”

      Tích quản gia đáp lời, nhanh chóng ra ngoài, trong phòng, Phượng Lan Dạ chậm rãi quay đầu, nhìn Nam Cung Diệp trong đại sảnh, khuôn mặt tinh tế như điêu khắc, lông mày hẹp dài, đôi mắt thâm thúy như hồ sâu thể dự đoán, u huyền bí, môi mỏng hướng về phía trước giương lên, tạo thành vòng cung duyên dáng, tựa tiếu phi tiếu, tuy rằng động tác rất đơn giản, nhưng mà giống như nước suối nơi khe núi, thanh khiết vô cùng, thấm vào ruột gan.

      Nhưng đây chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài của , chân thị huyết tàn nhẫn, như Tu La địa ngục, đến tột cùng vì sao phải cất dấu bộ mặt như vậy.

      Phượng Lan Dạ suy đoán, sắc mặt nhiễm tầng trầm, thanh biếng nhác của Nam Cung Diệp vang lên “Lan nhi nghĩ cái gì đấy?”

      tại gọi nàng là Lan nhi, Phượng Lan Dạ cũng có phản bác cùng ác hàn như lúc đầu, nhưng vẫn có chút quen, trong lòng nàng biết ràng, dù mình có kháng nghị cũng có hiệu quả.

      “Diễn kịch kết thúc, có phải nên hạ màn hay Vương gia”

      “Vở kịch này chưa kết thúc, ngừng đâu có thu hoạch gì, Lan nhi, chúng ta nên tiếp tục diễn?”

      Nam Cung Diệp đuôi lông mày khẽ nhướng, vẻ mặt đầy hứng thú, ràng là động tác đơn giản, lại tà mị vạn phần.

      Phượng Lan Dạ vừa nghe liền giận, sắc mặt tối sầm, hai tay vòng quanh ngực, thân chính khí nghiêm nghị.

      “Nam Cung Diệp, diễn cái gì diễn, ngươi mơ , ta thích sạch

      xong buông tay ra ngoài, chỉ chừa cho Nam Cung Diệp cái bóng lưng tinh tế đầy ngạo khí, nam nhân bên trong phòng, ngũ quan xuất trần lên vẻ bất đắc dĩ, khẽ câu “Ta cũng thích sạch , phải rất hợp nhau để diễn hay sao?”

      Đáng tiếc ai để ý tới .

      Phượng Lan Dạ ra khỏi phòng, dẫn Hoa Ngạc cùng Diệp Linh trở về viện, ai biết vừa mới tiến vào, liền nghe được Ngân Ca hân hoan “Gia tới, Gia tới”

      Phượng Lan Dạ dưới chân như bị kiềm hãm, có cần khoa trương như vậy hay , biết tên kia thân thủ rất cao, nhưng chuyện này cũng quá thể , ràng nàng trước mà, nghĩ vậy liền nổi giận đùng đùng xông vào, bên trong phòng khách dưới ánh đèn, phải Nam Cung Diệp là ai, cho Ngân Ca ăn, Ngân Ca kia biết có phải thời gian dài thấy được chủ tử hay , nên kêu lớn tiếng, rồi vừa ăn vừa kêu “Gia tới, Gia tới”

      Vừa nhấc đầu thấy Phượng Lan Dạ vào, lập tức đong đưa cái đầu .

      “Tiểu Vương phi xinh đẹp a, tiểu Vương phi xinh đẹp”

      Nam Cung Diệp vừa nghe, khóe môi mĩm cười, nhàng gõ đầu Ngân Ca “Như thế nào có sánh bằng với gia

      Phượng Lan Dạ trừng mắt nhìn người chim, còn lời tâng bốc lẫn nhau lên làm thú vui, bất quá lúc này nàng cũng công phu thưởng thức phong tư hai người bọn họ, sắc mặt trầm xuống mặc kệ bọn họ, phía sau Hoa Ngạc cùng Diệp Linh khom người mở miệng “Tham kiến Vương gia, chúng nô tì xuống trước”

      Nam Cung Diệp hơi nghiêng đầu nhìn, hai tròng mắt dưới ánh đèn khẽ sáng, phát ra tia sáng lạnh u ám kinh người, và sâu lường được, quanh thân tầng khí u, tựa như Tu La địc ngục, làm Hoa Ngạc cùng Diệp Linh đánh cái rùng mình, cảm thấy được, tuy rằng Gia đối tiểu Vương phi nhu hòa, nhưng đối với người khác vĩnh viễn lạnh lùng như băng, Nam Cung Diệp vung tay lên, hạ nhân phía sau Phượng Lan Dạ đều lui xuống.

      Phượng Lan Dạ sắc mặt lạnh lại, các nàng chính là nha đầu của nàng, nàng còn chưa cho phép, như thế nào liền , mặc dù muốn phát tác, bất quá nàng biết, nếu lưu lại các nàng, Nam Cung Diệp cũng tha các nàng, cuối cùng đành bỏ qua, nghiến răng nhìn chằm chằm Nam Cung Diệp liếc mắt cái, rồi qua.

      , trễ thế này, đến đây muốn làm gì?”

      ” Ta muốn nghe đàn, ngủ được”

      Ở chỗ tối, đám người Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc còn có Thiên Bột Thần đều trừng mắt, sau đó mắt trợn trắng, nếu phải chính tai nghe được, đúng là biết gia nhiều trò như vậy, ngươi muốn nghe đàn nghe đàn , lại chính mình ngủ được, có thời điểm ngủ được sao?”

      Bất quá trong phòng khách, Phượng Lan Dạ vừa nghe Nam Cung Diệp , liền thu lại vẻ lạnh lẻo, thần sắc nhu hòa vài phần, chậm rãi tới trước mặt Nam Cung Diệp.

      “Quy tắc cũ, khúc vấn đề”

      Nam Cung Diệp nheo con mắt, ánh sáng khiếp người lưu chuyển, mê hoặc nhân đến cực điểm, đổi là nữ tử khác chỉ sợ bị mê hoặc ngất xỉu biết trời trăng gì, đáng tiếc Phượng Lan Dạ tại trở thành thói quen, nàng suy nghĩ đến việc mình muốn hỏi.

      “Tốt” Trong con ngươi tà mị của Nam Cung Diệp lên ngọn lửa thâm u, gật đầu.

      Phượng Lan Dạ cuối cùng thêm cái gì, quay đầu mệnh lệnh Hoa Ngạc bên ngoài “Đem đàn của ta mang tới”

      “Vâng” Vài thanh vang lên.

      Hoa Ngạc cùng đám người Diệp Linh lui ra ngoài, có người lấy đàn, có người nâng bàn, rất nhanh liền đem đàn mang tới, rồi lui ra ngoài.
      Ino thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 72.2


      Trong phòng khách, Phượng Lan Dạ cũng nhiều lời, nhàng tiêu sái đến trước cầm, ngồi xuống bắt đầu gảy đàn. Lúc nàng gảy đàn, tao nhã động lòng người, cả người đắm chìm trong nhạc, tựa như cùng cầm hòa làm ,



      Nam Cung Diệp ngồi cách đó xa, ánh mắt sâu thẳm, thân mình tựa lưng vào ghế ngồi, lúc này cũng còn lạnh lùng như lúc trước nữa, mà mang theo chút đăm chiêu, lông mi dài đóng lại, dường như chậm rãi thưởng thức cảm giác tinh tế trong đó, kỳ trong đầu suy tư.



      Cầm của Lan nhi thực là nghe ra có chỗ nào huyền diệu, vì sao Thiên Bột Thần lại cầm của nàng là sát cầm kỹ.


      sát tồn tại lâu, nhưng chỉ có nghe đồn đãi, cho tới bây giờ cũng có ai gặp qua, nghĩ tới Lan lại tập được. Tuyệt thế võ công tâm pháp hiếm thấy, được giấu ở Vân Phượng quốc sao?



      Nam Cung Diệp bên nghe đàn bên suy tư, bất tri bất giác, khúc lại trôi qua.



      Phượng Lan Dạ cũng có dừng lại, tiếng đàn vừa chuyển, lúc này đây điệu lên cao rất nhiều, tựa như vạn mã đạp sóng, lao nhanh biển mây, càng giống như thập diện mai phục, mãnh liệt thôi, nghe đến lòng người xúc động, quanh thân huyết mạch đều tăng vọt lên.



      Ngoài phòng khách, nhóm tiểu nha đầu trong Liên viện đều đứng ở thềm đá chú ý lắng nghe, tựa như bị hóa thạch.



      Chẳng những Liên viện, ngay cả tòa vương phủ, hành lang, trong lối , còn có trong các viện, tất cả mọi người đều đứng thẳng, si ngốc nghe tiểu vương phi đàn, là quá tuyệt a.



      Khó trách mọi người trong An Giáng thành đều tiểu Vương phi cầm kĩ là thiên hạ nhất tuyệt, quả là danh bất hư truyền, ngay cả bọn họ là người hiểu về cầm, tựa hồ cũng có thể lãnh hội thâm ý trong đó, đây mới là cảnh giới cao nhất của cầm kỹ



      khúc trào dâng như vạn mã phi nhanh rất mau kết thúc, Phượng Lan Dạ vốn dự định đàn tiếp , nhưng Nam Cung Diệp nghiêng mình đứng lên, duỗi ra tay đè lại tay nàng.



      phải là muốn trả lời câu hỏi của nàng, mà là đau lòng tay nàng.



      khúc khí thế này hao tổn rất nhiều lực nơi tay, chỉ sợ tay nàng bị thương, lại có muốn đàn tiếp nữa sao.



      Nam Cung Diệp lật tay nàng lại, quả nhiên có nhè điểm hồng, lây dính đầu ngón tay, nháy mắt, vẻ mặt Nam Cung Diệp trầm xuống, quanh thân hàn khí lãnh liệt, tiếng ám trầm mang theo mấy phần sắc bén.



      “Lần sau được như thế phải quý chính mình. Nếu còn như vậy, ta tức giận, từ nay về sau ngươi được đàn nữa”



      bá đạo nghiêm túc , khóe môi nhếch lên lạnh lẽo, ràng có thể thấy được trong lòng quả rất giận, bất quá Phượng Lan Dạ lại cảm thấy trong lòng cao hứng, nam nhân này là lòng quan tâm nàng, nàng có thể cảm nhận được, người tốt kẻ xấu nàng vẫn phân biệt được, nàng chỉ hồ đồ, vì sao đối với nàng tốt thế? Từ trước cho tới nay người đối với mình tốt nhất định là có mục đích, nhưng cho tới bây giờ xem ra, nàng cũng thấy được có mục đích gì với nàng , cho nên trong lòng vừa khẩn trương, rồi lại lộ ra cao hứng, đôi mắt xinh đẹp chớp mắt nhìn .



      Giây lát, trong mắt thế nhưng ê ẩm, cúi đầu thấp lẩm bẩm “Cho tới bây giờ ai đối với ta tốt như vậy”



      “Ta đối với ngươi tốt, để cho ai khi dễ ngươi”



      Nhìn nàng thân thể nho gầy yếu nhưng bên trong người tựa hồ chống đỡ thống khổ lớn, Nam Cung Diệp tuy rằng tiểu nha đầu này vì sao lại tuyệt quyết chịu đựng như thế, nhưng để cho bất luận kẻ nào khi dễ nàng.



      Nam Cung Diệp vén tà áo lên, nhưng lại trực tiếp xé áo bào quý giá của bản thân, xé mảnh băng lại ngón tay chảy máu của nàng, Phượng Lan Dạ thấy động tác vụng về, thực hiển nhiên là rành làm việc này, khỏi giãn môi cười chút, đưa tay rút lại ngón tay bị băng bó khó coi quơ quơ.



      “Rất khoa trương , chỉ có chút máu, cần phải bọc như vậy” Lời vừa rơi xuống, Nam Cung Diệp có điểm lúng túng, vội vàng kéo nàng ngồi vào bên “ phải hỏi ta vấn đề sao? Bổn vương mệt rồi đó”



      Phượng Lan Dạ mím chặt môi, muốn cười, bất quá cuối cùng nhịn xuống, có cự tuyệt động tác của , ngồi ở bên cạnh , suy nghĩ trong chốc lát nghiêm túc hỏi



      “Ta muốn hỏi ngươi, vì sao ngày ấy ta lại ở thuyền lớn của Sở vương?”



      Nếu phải bởi vì ở thuyền lớn của , nàng cũng nhận định là ân nhân cứu mạng nàng, còn thiếu chút nữa làm người trái lương tâm, may mắn phát sớm.



      “Ác, bởi vì lúc ấy thuyền khác có chỗ trống, đều để đầy đồ vật , chỉ có thuyền còn chỗ, cho nên liền mang ngươi ở đó trở về Thiên Vận hoàng triều”



      Nam Cung Diệp biết Sở vương động tâm tư gì ở nàng, ánh mắt u ám xuống, trong lòng hừ lạnh.



      Nam Cung Liệt ngươi là tiểu nhân ti bỉ vô sỉ, thế nhưng ngay cả tiểu nương cũng buông tha, như vậy cũng lợi dụng, ngôi vị hoàng đế nếu rơi xuống tay ngươi, còn sinh linh thiên hạ còn có ngày lành sao?



      Phượng Lan Dạ nghe xong lời này, có chút dở khóc dở cười, nghĩ tới bởi vì thuyền Sở vương có phòng trống, cho nên bị nhân tiện dẫn theo trở về.



      Buồn cười.



      Bất quá trong lòng quả buông xuống, về sau nàng cùng Sở vương phủ còn nửa điểm quan hệ, nhưng nàng cũng nên tặng những tin nên tặng, Sở vương phải muốn biết Nam Cung Diệp có che dấu bí mật gì sao? Nàng đúng lúc cần tương kế tựu kế, Phượng Lan Dạ quyết định tính toán, sau đó hỏi tiếp vấn đề thứ hai.



      “Ngươi phải muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Ngọc phi nương nương sao?



      Nàng hỏi vấn đề này, là bởi vì muốn giúp , cho tới nay đều là trợ giúp nàng, tại nên đến phiên nàng trợ giúp điều tra việc.



      Sắc mặt Nam Cung Diệp đột nhiên u ám, đôi đồng tử biến hóa, đầu ngón tay lạnh lẻo thành mảnh, Phượng Lan Dạ đưa tay nắm tay , nàng biết đây là đề tài làm cho nhạy cảm, bất quá khi nàng nắm tay , Nam Cung Diệp ngược lại có nổi giận giống mọi khi, chỉ thâm trầm nhìn Phượng Lan Dạ.



      “Lan nhi vì sao muốn hỏi chuyện này?”



      “Ta giúp ngươi điều tra chuyện Ngọc phi, nếu cái chết của Ngọc phi có điều bí , ta nghĩ có người thầm chú ý hướng của ngươi, nhưng ai để ý ta, cho nên ta dễ dàng giúp ngươi điều tra chuyện này”



      Phượng Lan Dạ vừa xong , thần sắc Nam Cung Diệp nháy mắt che phủ tầng mũi nhọn lạnh lẽo, lạnh lùng lắc đầu “Lan nhi, đây là chuyện của ta, ngươi thể mạo hiểm, trong việc này phải như ngươi tưởng tượng dễ dàng như vậy, nếu để cho người ta biết ngươi điều tra chuyện này, chỉ sợ gặp nguy hiểm”



      Phượng Lan Dạ biết lo lắng cho nàng, trong lòng ấm áp dị thường, nhưng chuyện nàng quyết định thay đổi



      “Ta thay đổi “



      Thanh như chém đinh chặt sắt biểu quyết tâm của nàng, tuy rằng ở chung lâu nhưng Nam Cung Diệp biết tính nàng quật cường, bình tĩnh nhìn nàng, trong giây lát, bất đắc dĩ đưa tay nhéo cái mũi của nàng, chậm rãi mở miệng “Như vậy phải hành động dưới cho phép của ta, đươc tự mình điều tra”



      “Ừ” Phượng Lan Dạ gật đầu xem như đáp ứng, kỳ gặp được biến tình huống khác thường, nàng đâu cần phải chờ đồng ý, nhưng cũng phải gật đầu để đối phó trước .



      Hai người thái độ thực vô cùng thân mật, Ngân Ca trong góc phòng khách bỗng nhiên kêu lên.



      “Xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ”



      Phượng Lan Dạ ngẩn ra, chỉ thấy Nam Cung Diệp động tác vô cùng thân mật nhéo mũi nàng, hai người tư thế cũng có chút mờ ám, dựa gần sát vào nhau, ngay cả mùi hương người, hai bên cũng đều cảm nhận được, Phượng Lan Dạ đầu liền ngã ra sau, vội vàng đứng lên.



      “Ta mệt mỏi, Vương gia hãy mau trở về , sắc trời muộn”



      Nam Cung Diệp nhìn dáng vẻ nàng khẩn trương, đành lòng chọc ghẹo nàng, hôm nay hai người xem như có bước tiến triển nhanh, Lan nhi hề bài xích nữa, đều do Ngân Ca làm hỏng, Nam Cung Diệp đứng dậy, lãnh trừng mắt nhìn Ngân Ca liếc cái, trong lòng nghĩ, thực nên nướng con chim này, Ngân Ca hoàn toàn xem Phượng Lan Dạ là chủ tử, vừa thấy Nam Cung Diệ đứng dậy, còn quên ở phía sau kêu lên.



      “Gia tạm biệt, Gia tạm biệt a”



      Nam Cung Diệp chắp tay sau lưng ra ngoài, bên ngoài, Hoa Ngạc cùng Diệp Linh vừa rồi nghe được Ngân Ca , đoán là Vương gia vừa cùng Vương phi làm cái gì đó? Bằng Ngân Ca như thế nào lại xấu hổ xấu hổ đâu, chẳng lẽ là chuyện đỏ mặt, đám tiểu nha đầu suy đoán, vừa thấy Vương gia ra, cung kính hành lễ “Vương gia”



      “Đứng lên



      Nam Cung Diệp lời vừa rơi xuống cũng gì thêm nhàng ra ngoài, thân ảnh cao lớn vui vẻ hòa tan dưới ánh trăng, trác tuyệt tao nhã như vây trúc.



      Hoa Ngạc cùng Diệp Linh từ bên ngoài tiến vào, chạy vội đến bên người Phượng Lan Dạ, chỉ thấy tiểu Vương phi sắc mặt kiều diễm, quả có chút hồng bình thường, Hoa Ngạc trêu chọc hỏi “Chủ tử, vừa rồi phát sinh chuyện gì? Ngân Ca kêu vui vẻ như vậy”



      Phượng Lan Dạ ngẩng đầu, thấy hai nha đầu trong mắt toàn là trêu ghẹo, sắc mặt kềm được, trừng mắt nhìn Ngân Ca liếc cái, phát giận.



      “Ngày khác nhất định nướng con chim này”



      Ngân Ca run run cái đầu , nghĩ lại như thế nào đắc tội với tiểu chủ tử, đợi cho nàng ra ngoài rồi mới kêu.



      “Ngân Ca là chú chim thông minh, Ngân Ca là chú chim thông minh”



      Hoa Ngạc phốc cười tiếng, hướng vào bên trong kêu “Ngươi là con chim ngu ngốc, có chỗ nào thông minh đâu, ngày mai đem nướng”



      Ngân Ca rốt cuộc chán ngán, lập tức lên tiếng, tưởng tượng bộ dáng mình bị đem nướng, càng nghĩ càng sợ hãi a, đầu co rút lại, rồi cho ra cái kết luận, chủ tử này tàn nhẫn.



      Vụ Tiễn trở về An Vương phủ, Phượng Lan Dạ cũng yên lòng, tại nàng là An Vương phi, Âu Dương Tình kia trong khoảng thời gian ngắn xuống tay đối phó với nàng ấy, hơn nữa Vụ Tiễn nhất định nghĩ biện pháp ứng phó lại.



      Ngày kế tiếp thực thanh nhàn, lúc này, Phượng Lan Dạ hứng trí, gọi Hoa Ngạc cùng Diệp Linh, chuẩn bị ra phủ mua sắm, ở mãi trong phủ cũng có chút buồn bực.



      Hai cái tiểu nha đầu vốn thích chơi đùa, cho nên lập tức liền gật đầu đồng ý, lần này Phượng Lan Dạ mang theo nhiều người, chỉ kêu mình Thiên Bột Thần theo, Thiên Bột Thần mặc thường phục, tùy thân theo xe ngựa, đường bảo hộ Phượng Lan Dạ.
      Ino thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 72.2


      Trong phòng khách, Phượng Lan Dạ cũng nhiều lời, nhàng tiêu sái đến trước cầm, ngồi xuống bắt đầu gảy đàn. Lúc nàng gảy đàn, tao nhã động lòng người, cả người đắm chìm trong nhạc, tựa như cùng cầm hòa làm ,



      Nam Cung Diệp ngồi cách đó xa, ánh mắt sâu thẳm, thân mình tựa lưng vào ghế ngồi, lúc này cũng còn lạnh lùng như lúc trước nữa, mà mang theo chút đăm chiêu, lông mi dài đóng lại, dường như chậm rãi thưởng thức cảm giác tinh tế trong đó, kỳ trong đầu suy tư.



      Cầm của Lan nhi thực là nghe ra có chỗ nào huyền diệu, vì sao Thiên Bột Thần lại cầm của nàng là sát cầm kỹ.


      sát tồn tại lâu, nhưng chỉ có nghe đồn đãi, cho tới bây giờ cũng có ai gặp qua, nghĩ tới Lan lại tập được. Tuyệt thế võ công tâm pháp hiếm thấy, được giấu ở Vân Phượng quốc sao?



      Nam Cung Diệp bên nghe đàn bên suy tư, bất tri bất giác, khúc lại trôi qua.



      Phượng Lan Dạ cũng có dừng lại, tiếng đàn vừa chuyển, lúc này đây điệu lên cao rất nhiều, tựa như vạn mã đạp sóng, lao nhanh biển mây, càng giống như thập diện mai phục, mãnh liệt thôi, nghe đến lòng người xúc động, quanh thân huyết mạch đều tăng vọt lên.



      Ngoài phòng khách, nhóm tiểu nha đầu trong Liên viện đều đứng ở thềm đá chú ý lắng nghe, tựa như bị hóa thạch.



      Chẳng những Liên viện, ngay cả tòa vương phủ, hành lang, trong lối , còn có trong các viện, tất cả mọi người đều đứng thẳng, si ngốc nghe tiểu vương phi đàn, là quá tuyệt a.



      Khó trách mọi người trong An Giáng thành đều tiểu Vương phi cầm kĩ là thiên hạ nhất tuyệt, quả là danh bất hư truyền, ngay cả bọn họ là người hiểu về cầm, tựa hồ cũng có thể lãnh hội thâm ý trong đó, đây mới là cảnh giới cao nhất của cầm kỹ



      khúc trào dâng như vạn mã phi nhanh rất mau kết thúc, Phượng Lan Dạ vốn dự định đàn tiếp , nhưng Nam Cung Diệp nghiêng mình đứng lên, duỗi ra tay đè lại tay nàng.



      phải là muốn trả lời câu hỏi của nàng, mà là đau lòng tay nàng.



      khúc khí thế này hao tổn rất nhiều lực nơi tay, chỉ sợ tay nàng bị thương, lại có muốn đàn tiếp nữa sao.



      Nam Cung Diệp lật tay nàng lại, quả nhiên có nhè điểm hồng, lây dính đầu ngón tay, nháy mắt, vẻ mặt Nam Cung Diệp trầm xuống, quanh thân hàn khí lãnh liệt, tiếng ám trầm mang theo mấy phần sắc bén.



      “Lần sau được như thế phải quý chính mình. Nếu còn như vậy, ta tức giận, từ nay về sau ngươi được đàn nữa”



      bá đạo nghiêm túc , khóe môi nhếch lên lạnh lẽo, ràng có thể thấy được trong lòng quả rất giận, bất quá Phượng Lan Dạ lại cảm thấy trong lòng cao hứng, nam nhân này là lòng quan tâm nàng, nàng có thể cảm nhận được, người tốt kẻ xấu nàng vẫn phân biệt được, nàng chỉ hồ đồ, vì sao đối với nàng tốt thế? Từ trước cho tới nay người đối với mình tốt nhất định là có mục đích, nhưng cho tới bây giờ xem ra, nàng cũng thấy được có mục đích gì với nàng , cho nên trong lòng vừa khẩn trương, rồi lại lộ ra cao hứng, đôi mắt xinh đẹp chớp mắt nhìn .



      Giây lát, trong mắt thế nhưng ê ẩm, cúi đầu thấp lẩm bẩm “Cho tới bây giờ ai đối với ta tốt như vậy”



      “Ta đối với ngươi tốt, để cho ai khi dễ ngươi”



      Nhìn nàng thân thể nho gầy yếu nhưng bên trong người tựa hồ chống đỡ thống khổ lớn, Nam Cung Diệp tuy rằng tiểu nha đầu này vì sao lại tuyệt quyết chịu đựng như thế, nhưng để cho bất luận kẻ nào khi dễ nàng.



      Nam Cung Diệp vén tà áo lên, nhưng lại trực tiếp xé áo bào quý giá của bản thân, xé mảnh băng lại ngón tay chảy máu của nàng, Phượng Lan Dạ thấy động tác vụng về, thực hiển nhiên là rành làm việc này, khỏi giãn môi cười chút, đưa tay rút lại ngón tay bị băng bó khó coi quơ quơ.



      “Rất khoa trương , chỉ có chút máu, cần phải bọc như vậy” Lời vừa rơi xuống, Nam Cung Diệp có điểm lúng túng, vội vàng kéo nàng ngồi vào bên “ phải hỏi ta vấn đề sao? Bổn vương mệt rồi đó”



      Phượng Lan Dạ mím chặt môi, muốn cười, bất quá cuối cùng nhịn xuống, có cự tuyệt động tác của , ngồi ở bên cạnh , suy nghĩ trong chốc lát nghiêm túc hỏi



      “Ta muốn hỏi ngươi, vì sao ngày ấy ta lại ở thuyền lớn của Sở vương?”



      Nếu phải bởi vì ở thuyền lớn của , nàng cũng nhận định là ân nhân cứu mạng nàng, còn thiếu chút nữa làm người trái lương tâm, may mắn phát sớm.



      “Ác, bởi vì lúc ấy thuyền khác có chỗ trống, đều để đầy đồ vật , chỉ có thuyền còn chỗ, cho nên liền mang ngươi ở đó trở về Thiên Vận hoàng triều”



      Nam Cung Diệp biết Sở vương động tâm tư gì ở nàng, ánh mắt u ám xuống, trong lòng hừ lạnh.



      Nam Cung Liệt ngươi là tiểu nhân ti bỉ vô sỉ, thế nhưng ngay cả tiểu nương cũng buông tha, như vậy cũng lợi dụng, ngôi vị hoàng đế nếu rơi xuống tay ngươi, còn sinh linh thiên hạ còn có ngày lành sao?



      Phượng Lan Dạ nghe xong lời này, có chút dở khóc dở cười, nghĩ tới bởi vì thuyền Sở vương có phòng trống, cho nên bị nhân tiện dẫn theo trở về.



      Buồn cười.



      Bất quá trong lòng quả buông xuống, về sau nàng cùng Sở vương phủ còn nửa điểm quan hệ, nhưng nàng cũng nên tặng những tin nên tặng, Sở vương phải muốn biết Nam Cung Diệp có che dấu bí mật gì sao? Nàng đúng lúc cần tương kế tựu kế, Phượng Lan Dạ quyết định tính toán, sau đó hỏi tiếp vấn đề thứ hai.



      “Ngươi phải muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Ngọc phi nương nương sao?



      Nàng hỏi vấn đề này, là bởi vì muốn giúp , cho tới nay đều là trợ giúp nàng, tại nên đến phiên nàng trợ giúp điều tra việc.



      Sắc mặt Nam Cung Diệp đột nhiên u ám, đôi đồng tử biến hóa, đầu ngón tay lạnh lẻo thành mảnh, Phượng Lan Dạ đưa tay nắm tay , nàng biết đây là đề tài làm cho nhạy cảm, bất quá khi nàng nắm tay , Nam Cung Diệp ngược lại có nổi giận giống mọi khi, chỉ thâm trầm nhìn Phượng Lan Dạ.



      “Lan nhi vì sao muốn hỏi chuyện này?”



      “Ta giúp ngươi điều tra chuyện Ngọc phi, nếu cái chết của Ngọc phi có điều bí , ta nghĩ có người thầm chú ý hướng của ngươi, nhưng ai để ý ta, cho nên ta dễ dàng giúp ngươi điều tra chuyện này”



      Phượng Lan Dạ vừa xong , thần sắc Nam Cung Diệp nháy mắt che phủ tầng mũi nhọn lạnh lẽo, lạnh lùng lắc đầu “Lan nhi, đây là chuyện của ta, ngươi thể mạo hiểm, trong việc này phải như ngươi tưởng tượng dễ dàng như vậy, nếu để cho người ta biết ngươi điều tra chuyện này, chỉ sợ gặp nguy hiểm”



      Phượng Lan Dạ biết lo lắng cho nàng, trong lòng ấm áp dị thường, nhưng chuyện nàng quyết định thay đổi



      “Ta thay đổi “



      Thanh như chém đinh chặt sắt biểu quyết tâm của nàng, tuy rằng ở chung lâu nhưng Nam Cung Diệp biết tính nàng quật cường, bình tĩnh nhìn nàng, trong giây lát, bất đắc dĩ đưa tay nhéo cái mũi của nàng, chậm rãi mở miệng “Như vậy phải hành động dưới cho phép của ta, đươc tự mình điều tra”



      “Ừ” Phượng Lan Dạ gật đầu xem như đáp ứng, kỳ gặp được biến tình huống khác thường, nàng đâu cần phải chờ đồng ý, nhưng cũng phải gật đầu để đối phó trước .



      Hai người thái độ thực vô cùng thân mật, Ngân Ca trong góc phòng khách bỗng nhiên kêu lên.



      “Xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ”



      Phượng Lan Dạ ngẩn ra, chỉ thấy Nam Cung Diệp động tác vô cùng thân mật nhéo mũi nàng, hai người tư thế cũng có chút mờ ám, dựa gần sát vào nhau, ngay cả mùi hương người, hai bên cũng đều cảm nhận được, Phượng Lan Dạ đầu liền ngã ra sau, vội vàng đứng lên.



      “Ta mệt mỏi, Vương gia hãy mau trở về , sắc trời muộn”



      Nam Cung Diệp nhìn dáng vẻ nàng khẩn trương, đành lòng chọc ghẹo nàng, hôm nay hai người xem như có bước tiến triển nhanh, Lan nhi hề bài xích nữa, đều do Ngân Ca làm hỏng, Nam Cung Diệp đứng dậy, lãnh trừng mắt nhìn Ngân Ca liếc cái, trong lòng nghĩ, thực nên nướng con chim này, Ngân Ca hoàn toàn xem Phượng Lan Dạ là chủ tử, vừa thấy Nam Cung Diệ đứng dậy, còn quên ở phía sau kêu lên.



      “Gia tạm biệt, Gia tạm biệt a”



      Nam Cung Diệp chắp tay sau lưng ra ngoài, bên ngoài, Hoa Ngạc cùng Diệp Linh vừa rồi nghe được Ngân Ca , đoán là Vương gia vừa cùng Vương phi làm cái gì đó? Bằng Ngân Ca như thế nào lại xấu hổ xấu hổ đâu, chẳng lẽ là chuyện đỏ mặt, đám tiểu nha đầu suy đoán, vừa thấy Vương gia ra, cung kính hành lễ “Vương gia”



      “Đứng lên



      Nam Cung Diệp lời vừa rơi xuống cũng gì thêm nhàng ra ngoài, thân ảnh cao lớn vui vẻ hòa tan dưới ánh trăng, trác tuyệt tao nhã như vây trúc.



      Hoa Ngạc cùng Diệp Linh từ bên ngoài tiến vào, chạy vội đến bên người Phượng Lan Dạ, chỉ thấy tiểu Vương phi sắc mặt kiều diễm, quả có chút hồng bình thường, Hoa Ngạc trêu chọc hỏi “Chủ tử, vừa rồi phát sinh chuyện gì? Ngân Ca kêu vui vẻ như vậy”



      Phượng Lan Dạ ngẩng đầu, thấy hai nha đầu trong mắt toàn là trêu ghẹo, sắc mặt kềm được, trừng mắt nhìn Ngân Ca liếc cái, phát giận.



      “Ngày khác nhất định nướng con chim này”



      Ngân Ca run run cái đầu , nghĩ lại như thế nào đắc tội với tiểu chủ tử, đợi cho nàng ra ngoài rồi mới kêu.



      “Ngân Ca là chú chim thông minh, Ngân Ca là chú chim thông minh”



      Hoa Ngạc phốc cười tiếng, hướng vào bên trong kêu “Ngươi là con chim ngu ngốc, có chỗ nào thông minh đâu, ngày mai đem nướng”



      Ngân Ca rốt cuộc chán ngán, lập tức lên tiếng, tưởng tượng bộ dáng mình bị đem nướng, càng nghĩ càng sợ hãi a, đầu co rút lại, rồi cho ra cái kết luận, chủ tử này tàn nhẫn.



      Vụ Tiễn trở về An Vương phủ, Phượng Lan Dạ cũng yên lòng, tại nàng là An Vương phi, Âu Dương Tình kia trong khoảng thời gian ngắn xuống tay đối phó với nàng ấy, hơn nữa Vụ Tiễn nhất định nghĩ biện pháp ứng phó lại.



      Ngày kế tiếp thực thanh nhàn, lúc này, Phượng Lan Dạ hứng trí, gọi Hoa Ngạc cùng Diệp Linh, chuẩn bị ra phủ mua sắm, ở mãi trong phủ cũng có chút buồn bực.



      Hai cái tiểu nha đầu vốn thích chơi đùa, cho nên lập tức liền gật đầu đồng ý, lần này Phượng Lan Dạ mang theo nhiều người, chỉ kêu mình Thiên Bột Thần theo, Thiên Bột Thần mặc thường phục, tùy thân theo xe ngựa, đường bảo hộ Phượng Lan Dạ.
      Ino thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :