1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Ngô Tiếu Tiếu (130) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 05: Quân Cờ Tốt Nhất


      Phượng Lan Dạ theo phía sau hai người sải bước lên thang lầu xây bằng đá bạch ngọc, hướng chỗ ở của Sở Vương điện hạ tới.



      ra là chỗ ở của các nàng, là dưới tầng của thuyền, mà Sở Vương Nam Cung Liệt ở tầng 2, vị trí tốt nhất để quan sát hết toàn cảnh, xa xa gần gần mênh mông vô bờ sóng xanh, gió thổi qua liền tạo nên những sóng gợn li ti, xa xa có đàn chim biển màu trắng nhàng đáp chút lên mặt nước rồi lại bay dựng lên, mặt biển và bầu trời như hòa làm , giống như bức tranh xinh đẹp.



      Gió biển mang theo khí tươi mát đập vào mặt Phượng Lan Dạ, nàng khẽ nhắm mắt chút, hít sâu, trong lòng tịch giờ khắc này tựa hồ cảm nhận được ấm áp, nhưng khi mở mắt ra, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, dẫn Hoa Ngạc theo phía sau thị vệ, tới bên ngoài cửa nơi ở của Sở Vương điện hạ liền lẳng lặng đứng chờ.



      Hai gã thị vệ, có người vào bẩm báo.



      Khó có được cơ hội ở cao, Phượng Lan Dạ quay đầu mọi nơi để đánh giá những điểm chuyển động mặt biển, phát phía sau cách đó xa, mấy chục con thuyền lớn chi chít theo, từ xa tới gần, thong thả đạp sóng đường mà .



      Mà ở phía trước cách chỗ các nàng rất xa, tựa hồ cũng có thuyền lớn, chẳng qua là khá xa rồi, lúc nãy nàng nhìn ràng, bây giờ cẩn thận nhìn lại, chỉ còn có mấy đạo bóng trắng.



      Phượng Lan Dạ đánh thẳng nghĩ đến nhập thần, thị vệ vào trong bẩm báo ra, cẩn thận mở miệng.



      “Vào thôi, Sở Vương điện hạ chờ công chúa đấy?”



      trong ánh mắt của thị vệ kia có chút đùa cợt, kèm theo nụ cười mập mờ ở khóe môi.



      Phượng Lan Dạ cũng để ý tiếp, nhàng cuối đầu, vào, Hoa Ngạc phía sau muốn theo nàng vào, lại bị thị vệ đưa cái tay ngăn cản lại, lạnh lùng mở miệng.



      “Chủ tử có lệnh, chỉ để cho mình công chúa vào.”



      Hoa Ngạc nóng lòng ở phía sau kêu tiếng: “Công chúa.”



      Phượng Lan Dạ quay đầu nhìn nàng cái, cũng cái gì, sau đó quay lại vào bên trong, cửa đóng lại phía sau lưng.



      Chỉ thấy gian phòng ở của Sở Vương điện hạ, hết sức nam tính hóa, hai mặt cửa sổ có chấn song, treo rèm vải, gió thổi qua, làm rèm bay , hết sức phiêu dật, cái giường rộng rãi êm ái được đặt ở phía bắc của phòng, lót thảm quý giá khắp gian phòng, trong phòng này trừ giường, còn có giá sách, phía bày đầy đủ các bộ sách, Phượng Lan Dạ tùy ý liếc mắt cái, thấy phần lớn sách đều là binh pháp, xem ra Sở Vương điện hạ, đối với binh pháp hơi có chút nghiên cứu.



      Phượng Lan Dạ vẫn đứng thẳng ở nơi đó, làm Kê Kiện nhịn được thét lên tiếng ra lệnh.



      “Thấy Sở Vương điện hạ, còn hành lễ.”



      Nàng là công chúa nước , tại cũng chỉ là tù nhân, nhưng lại thản nhiên sợ hãi, trấn định tự nhiên đánh giá hết thảy, ngay cả hành lễ cũng có, chuyện này làm hai gã thủ hạ Kê Kiện cùng Kê Khang tức giận.



      Phượng Lan Dạ nhíu lông mày chút, lạnh lùng nhìn về phía Kê Kiện, lóe lên thù địch, làm cho Kê Kiện cảm thấy bất an, nữ hài mười hai tuổi khí thế lại mạnh mẽ như vậy, quái dị.



      Sở Vương Nam Cung Liệt lúc này mới mở miệng.



      “Tốt lắm, hai người các ngươi cũng lui xuống .”



      “Chủ tử.”



      Kê kiện cùng Kê Khang hai người đồng thời kêu lên tiếng, nữ nhân này nhìn cái liền thấy phải là nhân vật tốt gì, nàng có thể giết chủ tử hay ?



      xuống .”



      Nam Cung Liệt mài kiếm nhướng lên, hai đám lửa giận tỏa ra, Kê Kiện và Kê Khang theo chủ tử bao nhiêu năm, nhìn thấy liền biết đó là điềm báo tức giận, vội vàng ôm quyền lên tiếng thối lui: “Thuộc hạ tuân lệnh.”



      Trong gian yên tĩnh, Phượng Lan Dạ từ từ đem tầm mắt chuyển qua chổ vừa có tiếng chuyện.



      người mài kiếm mắt sáng, cương nghị lạnh lùng, trong đôi mắt đen nhánh lóe ra điểm lửa cháy lan ra đồng cỏ, mắt chớp cũng nháy ngó chừng nàng, nàng ngừng suy đoán, đánh giá, ít thân y phục cẩm bào đỏ thẳm tươi đẹp đến chói mắt nhưng lại lộ vẻ tục tằng, ngược lại con ra ràng dã tâm cùng khí phách.



      Phượng Lan Dạ cúi người chút, tiếng trong sốt ái vang lên.



      “Tham kiến Sở Vương điện hạ.”



      Nàng bình tĩnh, đúng mực thỏa đáng, vội gấp, nàng sở dĩ lễ phép như thế là bởi vì trước mắt, bản thân mình còn rất yếu.



      Nam Cung Liệt khóe môi nở nụ cười nghiền ngẫm, nha đầu này có chút ý tứ, tuy tuổi còn , nhưng khi nhìn thấy , kẻ thù diệt quốc của nàng giết thân nhân của nàng, thế nhưng sắc mặt thay đổi, đến tột cùng là tâm kế quá sâu, hay là sợ chết?



      Bất quá nàng thành công khơi dậy hứng thú của , xem ra mang theo nàng là có sai.



      “Ngồi .”



      Nàng vô lễ, cũng có tính toán, người trong thiên hạ ai biết, Sở Vương Nam Cung Liệt vẫn là tướng quân dũng mãnh phi thường, là chiến thần sa trường, nếu là người ở lâu sa trường, tự nhiên là so đo lễ tiết, cho nên tất cả những chuyện đó, cũng có tức giận.



      Phượng Lan Dạ tùy ý tới vừa ngồi xuống, lạnh lùng mở miệng.



      “Là ngươi cứu ta phải ?”



      Bên trong thanh nhàn nhạt lại thấy có tia cảm kích, cũng có kích động, lời này chẳng qua giống như trần thuật, tự hồ chỉ là muốn xác định mà thôi.



      Nam Cung Liệt nhướng mài, cũng lời nào, chỉ nhìn nàng từ xuống dưới, lúc lâu sau mới mở miệng.



      “Bổn vương giao cho ngươi nhiệm vụ, chỉ cần ngươi hoàn thành, Bổn vương thả tộc nhân của ngươi.”



      Thanh khàn khàn đè nén vứt bỏ rung động trong lời …, Phượng Lan Dạ nhướng mài, cứu nàng nguyên lai là vì lợi dụng nàng, khóe môi vẽ ra vòng cung nụ cười như có như đường, nhưng nàng cũng gì, chẳng qua chỉ bình tĩnh nhìn Sở Vương điện hạ.



      Có lẽ nàng giúp , mà có lẽ , tại nàng cái gì cũng muốn suy nghĩ.



      Về phần những tộc nhân kia, liên quan gì đến nàng, nàng phải là Bồ Tát phổ độ chúng sanh, bản thân mình vốn bị vứt bỏ, ngay cả tình đêm cũng hưởng thụ qua, nàng như vậy, có cần thiết quản chết sống của người khác sao?



      Phượng Lan Dạ đứng lên, trong trẻo lạnh lùng mở miệng: “Ta có thể trở về ?”



      Sở Vương Nam Cung Liệt nhìn nàng, tia tức giận lơ lửng ở trong đáy mắt, nha đầu này thế nhưng có thể hoàn toàn coi thường , đầu tiên là ngay cả hành lễ cũng có, bây giờ đối với nhiệm vụ phân công, từ chối, cũng đồng ý, giống như mọi chuyện liên quan đến nàng, Sở Vương điện hạ gặp qua vô số người, lần đầu tiên mới thấy suy nghĩ của người khác, mà lại là tiểu nha đầu mười hai tuổi, chuyện này truyền ra ngoài phải là để cho người ta chê cười hay sao, nhưng ở mặt khác mà , cảm giác đây là chuyện tốt? Nàng tuyệt đối là viên quân cờ tốt nhất! Nghĩ tới đây, Nam Cung Liệt trong lòng lửa giận nhẫn xuống, phất tay.



      xuống .”
      InoSu si thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 06: Tu Luyện Tâm Pháp

      Kể từ sau khi lần đó Nam Cung Liệt triệu kiến các nàng, sau này cũng gặp các nàng nữa, chỉ phân phó Kê Kiện, có chuyện gì tận lực thỏa mãn các nàng.

      Thuyền vẫn biển mênh mông vô bờ, lúc gió êm sóng lặng, Phượng Lan Dạ từ trong khoang thuyền ra, đứng dọc theo mạn thuyền để thưởng thức cảnh tượng nơi xa, ngoài việc có thị vệ canh chừng ngoài cửa sợ các nàng bỏ chạy, các nàng hai tương đối tự do nhiều lắm.

      Thời gian gần mười ngày trôi qua, Hoa Ngạc có thói quen với bộ dạng của công chúa như vậy .

      Công chúa thích chuyện, cá tính rất lạnh, phần lớn thời giờ dùng để đọc sách, nàng chưa bao giờ biết công chúa luôn luôn hiếu động, lại có mặt nhã nhặn lịch như thế, còn đắm chìm ở trong sách nữa, nàng đoan trang, trầm ổn nội tâm như vậy, trước kia Hoàng hậu nương nương vẫn hi vọng công chúa có thể trầm tĩnh chút, nhưng là đều thể khiến cho nàng thay đổi tâm tính, nghĩ tới bây giờ công chúa lại giống như Hoàng hậu nương nương kỳ vọng, công chúa đụng phải cột lần, lại đem tính tình thay đổi.

      Hoa Ngạc chỉ có thể nghĩ như vậy, bất quá công chúa như vậy cũng có cái gì là tốt.

      tại các nàng hai nữ tử yếu đuối, có thể làm cái gì chứ? Công chúa nghĩ thông suốt, cũng là chuyện tốt.

      Chỉ cần công chúa có chuyện gì, ít nhất Vân Phượng quốc còn có chút hi vọng, nếu như nàng mà có chuyện, Vân Phượng quốc còn hi vọng gì đây?

      “Công chúa, trở về thôi, gió bắt đầu thổi.”

      Hoa Ngạc nhàng mở miệng, Phượng Lan Dạ vẫn như cũ có nhúc nhích lặng lẽ nhìn nơi xa, lát sau mới từ từ xoay người lại hướng khoang thuyền tới.

      Nàng chưa bao giờ có thói quen cùng người khác chung đụng, nhưng nay ở chung với tỳ nữ như Hoa Ngạc thành thói quen.

      Có đôi khi thói quen chuyện đáng sợ, bất quá cuộc sống độc lập bao nhiêu năm, làm cho nàng rất ít khi chủ động biểu lộ lộ ra ngoài, cho nên Hoa Ngạc tựa hồ có chút sợ nàng.

      Phượng Lan Dạ vào gian phòng, ngồi lên giường, lần này nàng giống với những lần trước, đọc sách, cũng có ngủ, mà ngồi xếp bằng ở giường, đôi mắt khẽ nhắm lại, hai tay hợp thành chữ thập chuẩn bị làm cái gì, Hoa Ngạc kỳ quái đứng ở bên giường nhìn, Phượng Lan Dạ mắt có mở mắt, nhàng .

      “Ở ngoài giữ cửa, đừng làm cho người khác quấy rầy đến ta.”

      “Dạ, công chúa.”

      Hoa Ngạc mặc dù biết công chúa làm cái gì, nhưng nếu phân phó, nàng dĩ nhiên phải làm theo.

      Phượng Lan Dạ chuẩn bị bắt đầu tập Huyền Thiên tâm pháp, bộ tâm pháp là kiếp trước sư phụ nàng truyền thụ cho nàng , bởi vì trong lòng cừu hận quá nặng, cho nên tâm pháp kia chỉ dừng lại ở giai đoạn sơ cấp, thể phát ra uy lực lớn nhất.

      Bộ tâm pháp nay tổng cộng chia làm ba giai đoạn sơ cấp, trung cấp cùng cao cấp, nghe sư phụ , tu luyện đến giai đoạn cao cấp rất ít người, người bình thường có thể tu luyện đến giai đoạn sơ cấp, là việc phải dễ, hơn nữa còn đòi hỏi phải có tấm lòng quản đại mới có thể tu luyện thành công, nếu như trong lòng có cừu hận hẹp hòi bất mãn phẫn nộ, với những đều đó chứa ở trong lòng tầng tâm pháp này, vĩnh viễn chỉ ở lại giai đoạn sơ cấp.

      Mà ở đại nàng chính là người như vậy, nên vẫn chỉ ở giai đoạn sơ cấp.

      Phượng Lan Dạ toàn bộ tinh thần nhập định, từ từ đọc thầm tâm pháp, tự hướng dẫn chân khí điều tức, Giá tâm pháp ra là loại tĩnh công vận hành chân khí, thông qua ngưng thần điều tức, nuôi dưỡng chân khí thông kinh mạch của toàn thân, khiến cho dương hơi thở điều hòa, phát huy ra năng lượng vốn có của nó, do đó khiến cho công lực đại tăng.

      Nơi ở tại của nàng là chỗ tuyệt đối cho phép kẻ yếu tồn tại, mặc dù muốn giết người phóng hỏa, nhưng phải làm để bị người khác khi dễ, cho nên tuyệt đối thể yếu ớt.

      canh giờ qua , Phượng Lan Dạ chỉ cảm thấy quanh thân nhàng hơi thở sảng khoái, tinh lực dư thừa, gương mặt động vài giọt mồ hôi, đầu bốc lên sương mù nhợt nhạt, rồi từ từ tản .

      Hoa Ngạc ngạc nhiên nhìn tất cả mọi việc, lâu sau cũng lên tiếng được, công chúa làm cái gì vậy?

      Công chúa tựa hồ luyện công, nhưng từ trước cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy công chúa luyện công a, Hoa Ngạc mang vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.

      Phượng Lan Dạ thu lại thân thể rồi bước xuống giường, nhàn nhạt mở miệng: “ chuẩn bị cho ta thùng nước, ta muốn tắm rửa.”

      “Dạ, công chúa.”

      Hoa Ngạc phục hồi tinh thần lại, tại công chúa mặc dù lời mềm , làm việc khiêm tốn, nhưng là mỗi tiếng cử động của nàng, lại tựa hồ như mang theo năng lực vô cùng lớn, khiến người ta dám có chút hoài nghi nào, hơn nữa mười ngày qua chung đụng, nàng thăm dò, công chúa cũng có mất trí nhớ, đầu óc vẫn rất bình thường, chẳng qua là tính cách của nàng hoàn toàn cùng trước kia giống mà thôi, người luôn hiếu động khi nào xuất vẻ nhã nhặn lịch như nước, ưu nhã bức người, lúc có chuyện gì thích đọc sách, thưởng thức phong cảnh biển.

      Phượng Lan Dạ đứng dậy tự rót cho mình chén nước, ngửa đầu uống cạn, liền ngồi vào bên đọc sách, những quyển sách này là lấy từ bên trong gian phòng của Sở Vương điện hạ mang tới, có ích sách binh pháp, cũng có ít sử ký, tóm lại bất kể là sách gì, nàng xem cũng rất say sưa, trước kia lúc ở chùa miểu, sách trong Tàng Thư các, bị nàng xem sạch , kể từ khi sư phụ dạy nàng biết chữ, nàng trừ đọc sách, chính là ở trong núi tập võ, mặc dù võ nghệ có tiến bộ, nhưng đối với y thuật lại có rất nhiều thành tựu, tỷ như, nàng ở trong núi mấy năm, cùng độc vật giao thiệp với nhau, chưa từng bị trúng độc lần nào, đây cũng là bởi vì nàng chế ra giải độc đan.

      Hoa Ngạc vừa vào, liền thấy công chúa tự nhiên nhàng chìm mất ở bên trong ánh hoàng hôn, vẻ mặt sáng bóng trẻo, hai hàng lông mi như cánh bướm đều nhau thỉnh thoảng nhấp nhái, tựa như hai cây quạt phe phẩy, ưu nhã đến ra lời, người khác nhìn thấy dời được ánh mắt, hẳn là so sánh với trước kia xinh đẹp gấp mấy lần.

      Nàng đứng đó đờ đẫn ngu ngơ , cho đến Phượng Lan Dạ thấy mệt mỏi, ngửng đầu lên trông thấy nàng, nhướng mài cảm thấy kỳ quái.

      “Hoa Ngạc, ngươi ở đây làm gì? Mọi thứ chuẩn bị tốt chưa?”

      Tiếng gọi này, khiến cho Hoa Ngạc phục hồi tinh thần lại, nhìn lại nước nóng ở trong tay, đều có lạnh rồi, khỏi trận xấu hổ, nàng thế nhưng nhìn công chúa đến ngây người, vội vàng cúi đầu luống cuống tay chân rót nước vào trong thùng, trong gian phòng có thùng gỗ đặc biệt dùng để tắm rửa, bởi vì nước lạnh rồi, nên phải chuẩn bị ít nước nóng nữa để hầu hạ công chúa tắm rửa.

      Phượng Lan Dạ mới mười hai tuổi vẫn thể nhận là nữ nhân, vóc người non nớt, trước ngực nhôn lên hai gò đất nho , nhan sắc như nụ hoa nở rộ, bất quá, cũng khó nhìn ra khi lớn lên nhất định là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, lại phối hợp thêm vẻ thuần khiết tự nhiên, bất kể là khi nào thần thái cũng thản nhiên thong dong, cuối cùng trở thành nhất đại tuyệt thế thiên kiều.

      Hoa Ngạc khóe môi lộ ra nụ cười yếu ớt, nàng tựa hồ gặp được hy vọng đễ các tộc nhân được cứu rồi.

      Mặc dù công chúa lần nhắc tới bọn họ, nhưng là nàng biết, công chúa nhất định hoàn thành cái sứ mạng này.

      “Công chúa, nước mau lạnh, đứng lên .”

      Hoa Ngạc lên tiếng nhắc nhở công chúa tựa vào bên cạnh thùng mà ngủ thiếp , sợ nàng cảm lạnh ngã bệnh, Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên gật đầu, cứ để đó cho Hoa Ngạc hầu hạ nàng .

      Thời gian ngày cứ như vậy trôi qua, mặt trăng như chiếc khay ngọc phát ra ánh sáng , bao phủ ở cả biển, gió tạo nên vô số rung động, phản chiếu ánh sáng chói mắt.

      Hai người ăn xong bữa tối, Hoa Ngạc nhịn được mở miệng: “Công chúa, chúng ta đến mũi thuyền thưởng thức trăng sáng , giờ phút này ban đêm nhất định rất đẹp.”

      Phượng Lan Dạ ngẩng đầu, trải qua mấy ngày nay, nàng quan sát thấy ít binh lính trong mắt lộ ra tia sáng đo tham lam trắng trợn, mặc dù tại các nàng có Sở Vương điện hạ che chở, nhưng là nếu xảy ra chuyện gì, nàng tin tưởng, Sở Vương chưa chắc vì hai người các nàng mà trừng phạt những thủ hạ kia, kẻ thiệt thòi chỉ là các nàng, mà Huyền Thiên tâm pháp của nàng còn có tu luyện tốt, cho nên hết thảy cẩn thận vẫn tốt nhất.

      “Nghỉ ngơi sớm chút .”

      Phượng Lan Dạ đứng dậy tới bên giường trước, tiếp tục xem sách.

      Hoa Ngạc có chút thất vọng, mấy ngày liên tiếp ở nơi này trong khoang thuyền nho này, bọn họ sắp buồn chết rồi, nhưng công chúa chẳng những buồn bực, hơn nữa còn tự đắc vui mừng được như vậy.

      Hoa Ngạc suy nghĩ lung tung, Phượng Lan Dạ tựa hồ biết nàng suy nghĩ gì, nhàn nhạt mở miệng.

      “Ngươi muốn xem trăng, đừng để bị thiệt thòi, nếu , ai cũng giúp được ngươi.”

      Nàng xong tiếp tục xem sách, nhưng lại làm cho Hoa Ngạc ngây dại, công chúa là quan tâm nàng sao? Trong mắt ngân ngấn lệ, kể từ khi bản thân xảy ra việc kia, nàng vẫn dám nghĩ đến, mỗi khi trở về nửa đêm luôn hoảng sợ tỉnh lại, nhưng vì công chúa nên ngoài mặt vẫn duy trì tĩnh táo, sợ khiêu khích công chúa đau lòng.

      Công chúa rất đúng, thuyền lớn này chỉ có hai nữ nhân các nàng, những binh lính kia vừa nhìn thấy các nàng ra ngoài, kia trong mắt liền lên ánh sáng dâm dục nóng bỏng, cho nên cẩn thận chút vẫn tốt, tại ai cũng bảo vệ được các nàng, chỉ có tự mình bảo vệ mình mà thôi.

      “Công chúa, ta biết rồi.”
      InoSu si thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 07: Tranh Cãi Ầm Ĩ


      Cứ như vậy ba ngày trôi qua, thủ hạ của Sở Vương Kê Kiện cũng xuất .



      Cuộc sống ở thuyền giữa biển khơi của các nàng, mặc dù Kê Kiện có thường xuyên đến xem, nhưng vẫn có thuộc hạ đem tình huống của bên này bẩm báo cho .



      Những tin tức này, khiến cho đủ thõa mãn và hài lòng, Tiểu công chúa mười hai tuổi của Vân Phượng quốc, là nha đầu thông minh, xem ra chủ tử đem nàng mang qua đây là quyết định đúng đắn.



      “Cửu công chúa, phía trước chính là kinh đô An Giáng thành của Thiên Vận hoàng triều, đợi lúc thuyền lớn cặp bờ có xe ngựa đưa các ngươi đến chỗ của mình.”



      Phượng Lan Dạ sắc mặt bình tĩnh gật đầu, tại thân phận của mình là nô lệ mất nước, bọn họ làm sao an bài nàng nhận như thế, bất quá đợi đến khi nàng đem Huyền Thiên tâm pháp tu luyện thành công, vậy miễn luận bàn những việc của nàng.



      Hoa Ngạc ở bên cạnh nhịn được khẩn trương hỏi tới: “Kê thị vệ, các ngươi muốn đem chúng ta ném tới nơi nào chứ?”



      “Nô nhai.” (Đường phố của nô lệ)



      Kê Kiện xong liền quay đầu ra ngoài, phía sau Hoa Ngạc bất an nhìn Phượng Lan Dạ, chỉ thấy công chúa bình tĩnh sửa sang lại dáng vẻ của mình, để cho có nửa điểm thỏa đáng, ánh mắt của nàng có thể trấn an lòng người cực điểm, Hoa Ngạc cuối cùng cũng bình tĩnh chút, nhưng mà vẫn có chút sợ.



      “Công chúa, đó là cái chỗ nào đây? Có phải là thanh lâu sở quán hay ?”



      Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên quét mắt nhìn nàng cái, nhưng ngay sau đó lại cúi đầu phủi y phục, ngạo mạn mở miệng.



      có chuyện gì, ngươi đừng lo lắng, chắc là đường phố để cho vong quốc nô ở lại.”



      Từ cái tên của nó cũng có thể hiểu được, nô nhai, đấy là nơi để cho những người mất nước ở lại.



      “À”



      Chỉ cần phải xóm đầu là tốt rồi, các nàng mặc dù là vong quốc nô, nhưng công chúa là thân thể ngàn vàng , có thể nào lại bị cái loại khuất nhục này đây? Hoa Ngạc giúp Phượng Lan Dạ ngồi vào trước bàn trang điểm, chảy đầu và xử lý tóc cho nàng, vấn kiểu tóc đơn giản cho công chúa, rồi cắm hai cây trâm linh lung lên, cả người thanh tươi xinh đẹp dù có thêm món trang sức nào khác nữa.



      Mặc người bộ quần áo màu ngà, kiểu dáng đơn giản chắc chắn, vải vóc thô lậu, nhưng các nàng bây giờ còn có cái tư cách gì để mà xa hoa.



      Cũng may công chúa so đo, cũng có kêu khổ, Hoa Ngạc trong lòng cuối cùng cũng có chút kiên định.



      Thuyền lớn rất nhanh cập bờ, bên bờ ngựa xe tấp nập, dòng người như nước thủy triều, xe ngựa xa hoa đứng thành hàng thẳng tắp.



      Sở Vương Nam Cung Liệt sớm được người đón , Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc bị dẫn lên bờ, cách đó xa có chiếc xe ngựa đơn giản.



      Lúc hai người qua boong tàu, binh sĩ dọc theo bờ từ xuống dưới, thỉnh thoảng huýt gió, huýt sáo, vỗ tay cười cợt.



      Ai cũng biết hai nữ nhân này, người là Tiểu công chúa của Vân Phượng quốc, người là nô tỳ, lớn lên cũng rất xinh đẹp, bất quá Thiên Vận hoàng triều trị quân cực kỳ nghiêm, đối với nô lệ bị mang về cũng quá hà khắc, nên nghiêm cấm binh lính xâm phạm những nô lệ mất nước này.



      Phượng Lan Dạ đường thản nhiên xuyên qua, đối với con người cùng việc quanh mình, nàng hờ hững nhìn.



      Nhưng Hoa Ngạc rất khẩn trương vươn tay nắm lấy nàng, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, khom lưng xuống theo phía sau bóng dáng nho của Phượng Lan Dạ, đường chạy thẳng tới chiếc xe ngựa kia.



      Hai người lên xe ngựa, liền có gã thị vệ đánh xe đưa các nàng rời .



      Phía sau, nổ ra vô số tiếng cười châm biếm, thanh của nó toàn bộ bị ném vào khí.



      xe, Hoa Ngạc ngửng đầu lên, xoa xoa tay bất an, cho tới bây giờ, nàng vẫn rất khẩn trương, vừa nghĩ tới những nam nhân kia với đôi mắt ánh lên tia sáng dâm ô, nàng liền nhịn được thân thể run rẩy, trong mắt có ngấn lệ sợ hãi.



      Phượng Lan Dạ bình tĩnh nhìn nàng, chậm rãi mở miệng.



      “Ngươi phải tập cho mình có thói quen với những ánh mắt như vậy, sau này e rằng thường xuyên nhìn thấy những ánh mắt này.”



      Nàng xong vén rèm nhìn ra bên ngoài, đường phố cổ đại nàng còn có nhìn thấy bao giờ, sống ở đâu yên ở đấy, tốt nhất cũng nên ngắm nghía chút.



      Hai bên đường phố, các vật thể kiến trúc cao, tối đa cũng được hai ba tầng, phần lớn cửa hàng đều là tầng, chiêu bài rực rỡ muôn màu ở hai bên đường phố, đường, có ca hát ngâm thơ, có xiếc ảo thuật, có bán đồ ăn vặt, cũng có tiếng la hét của người bán rong, bán phấn son bột nước, tóm lại phi thường náo nhiệt.



      Phượng Lan Dạ nhìn hồi buông rèm xuống, Hoa Ngạc đỡ hơn nên nhìn công chúa.



      “Công chúa, sau này chúng ta phải cẩn thận chút.”



      Phượng Lan Dạ gật đầu, cũng thêm gì nữa, mặc cho xe ngựa đem hai người các nàng kéo qua con đường chật chội, phồn hoa nhất khu vực, hướng đường phố vắng vẻ hơn mà .



      Nô nhai, tên lên ý nghĩa, người ngụ ở chỗ này, tất cả đều là nô lệ vong quốc, hoặc là con tin ….



      Xe ngựa rốt cục cũng ngừng lại, Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc xuống xe, đứng ở trước cái cửa thấp bé, nhìn vào thấy cái sân trống rỗng thứ gì cũng có, bên trong nó có ba gian phòng song song, mặc dù có ngã trái ngã phải, nhưng cũng loang lổ suy tàn rồi, nền đất trong viện tro bụi rơi đầy xuống, đất còn có cả cành lá khô.



      Thị vệ đánh xe, giảm thấp thanh xuống mở miệng.



      “Nếu cần cái gì, có thể thầm tìm Sở Vương điện hạ.”



      Phượng Lan Dạ nhướng lông mài chút, giống như nghe thấy, nhấc chân vào, ra chỉ nhìn cái, nàng liền thích nơi này, mặc dù tất cả đều đổ nát suy tàn , nhưng là nơi riêng biệt, các nàng muốn làm việc gì cũng dễ dàng hơn nhiều lắm.



      Hai người mới vừa sải bước lên thềm đá, phu xe ngựa cũng lập tức đánh xe rời .



      Chợt nghe đạo tiếng cười to đầy mê hoặc truyền qua đây, Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc dừng bước nhìn qua.



      Chỉ thấy kế bên xa trước cửa viện, nghiêng người, nàng ta mặc thân váy áo mỏng màu hồng, tóc đen như mực, được vấn thành từng lọn tóc uốn lượn rời rạc, cành ngọc trâm cài nghiên bên, từ rất xa nhìn lại, cả người giống như vầng mây đỏ diễm lệ vô cùng.



      Chỉ tiếc là ở nơi môi trường này lại có kiểu dáng như vậy, Phượng Lan Dạ khóe môi kéo chút, chuẩn bị vào nhà, muốn gặp cái người vừa gọi các nàng lại.



      “Uy, mọi người sau này là hàng xóm rồi, các ngươi tên gọi là gì?”



      Phượng Lan Dạ nhíu mày, nàng thích cùng người xa lạ giao thiệp với nhau, cho nên thèm quan tâm để ý đến, nhấc chân lên liền vào trong, phía sau thanh kia có chút thẹn quá thành giận, lớn lối kêu lên.



      “Kênh cái gì mà kênh, phải là công chúa mất nước sao? Thủ đô bị diệt, còn ngông cuồng, ta Vụ Tiễn so với các ngươi mạnh hơn nhiều, quốc gia của ta hoàn hảo vẫn còn tốt ở đây?”



      Nàng tự nhiên ở bên ngoài nổi dóa, đáng tiếc ai để ý tới nàng.



      Phượng Lan Dạ vào phòng, ý bảo Hoa Ngạc đóng cửa lại, đúng lúc nghe được thanh lanh lảnh khắc bạc càm ràm kia, hai người qua cái sân vừa phải và hành lang u tối, vào tận cùng bên trong có ba gian phòng ốc đồng thời xem xét phen, phòng ốc mặc dù cũ, nhưng bên trong vẫn còn có chút vật dụng trong nhà từng dùng qua, ngay cả phòng bếp cũng rất đầy đủ, bàn ăn và chén dĩa cũng có ít, nhưng mà kế tiếp chi phí sinh hoạt phải làm sao bây giờ?



      Phượng Lan Dạ nhíu lông mài, mặc dù nàng lúc trước đeo chút đồ trang sức, có thể duy trì thời gian ngắn, nhưng thể lâu dài, xem ra các nàng phải nghĩ biện pháp kiếm bạc mới được.



      Trước mắt phải đem phải đem trong ngoài quét dọn lần, Phượng Lan Dạ nghĩ đến liền làm, lập tức phân phó Hoa Ngạc, hai người cùng ra cửa sửa sang lại sân, ai biết tường cao trong sân có người ngồi nghênh ngang, chính là nữ nhân khi nãy ở trước cửa quở trách các nàng, tên gọi là Vụ Tiễn.



      Vừa nhìn thấy hai người các nàng xuất , liền mặt lạnh kêu lên.



      “Uy, có người như các ngươi vậy hay sao? Chúng ta sau này là hàng xóm, tại sao lại để ý tới ta?”
      InoSu si thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 08: Tư Mã Vụ Tiễn
      Phượng Lan Dạ cúi đầu tự dọn dẹp đồ trong sân, giống như nghe thấy giọng của Vụ Tiễn, nhưng mà Hoa Ngạc theo phía sau nàng nhướng mài nhịn được mở miệng.



      “Ngươi muốn làm cái gì?”



      “Tên, ” Vụ Tiễn trưng ra bộ dạng đạt mục đích bỏ cuộc, ngũ quan quyến rũ xinh đẹp của nàng, đôi mắt tròn đen như trân châu, lên ngạc nhiên và nghi ngờ, mắt chớp cũng nháy nhìn Phượng Lan Dạ, tiểu nha đầu này tính lớn hơn tuổi a, người bình thường gặp phải tình trạng lúc này sớm khóc đến thê thảm vô cùng rồi, ngay cả bản thân mình lúc mới tới nơi này, cũng khóc ba ngày ba đêm, hãy nhìn người ta xem, tuổi còn thế nhưng Thái Sơn áp đỉnh lại động nửa điểm thanh sắc, thản nhiên tự đắc với hết thảy mọi thứ ở trước mắt, là làm cho nàng bội phục.



      Hoa Ngạc nhướng mài, là sợ nãi nãi này, vội vàng mở miệng.



      “Hoa Ngạc.”



      Lời của nàng vừa rơi xuống, Vụ Tiễn khì khì cười tiếng, quơ quơ cặp chân của mình bĩu môi, nàng có rảnh rỗi để hỏi tên nha đầu làm gì? Đưa tay lên chỉ chỉ Phượng Lan Dạ.



      “Ta có hỏi ngươi, nàng tên gọi là gì?”



      Hoa Ngạc cảm thấy khó xử, vội vàng cúi đầu nhặt cành cây khô trong sân, lúc này Phượng Lan Dạ mới ngẩng đầu lên, nhìn người ngồi đầu tường cái, nhàn nhạt mở miệng.



      “Phượng Lan Dạ.”



      xong lại bước nhặt nhánh cây, đồng thời quay đầu phân phó Hoa Ngạc tìm cho mỗi người cây chổi, đem lá rụng ở trong sân quét .



      Hai người lo làm công việc của mình cũng thèm để ý tới nữ nhân đầu tường tỏ vẻ hứng thú dạt dào, nữ nhân này chắc là rảnh rỗi đến bị khùng, hay cảm thấy quá độc rồi, tóm lại nàng ta hề có ý định rời , bản thân còn tự .



      “Ta là Tam công chúa Tư Mã Vụ Tiễn của Kim Xương quốc, sau này mọi người là bằng hữu, nếu là bằng hữu tự nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau .”



      Nàng xong cười lên quyến rũ, quay đầu ra ngoài sân kêu lên.



      “Tiểu Đồng, tiểu Khuê, lập tức tới đây giúp đỡ sửa sang lại sân.”



      Tiếng của nàng vừa dứt, ở sân bên cạnh truyền đến tiếng : “Công chúa, người lại nhiều chuyện.”



      Tư Mã Vụ Tiễn buột miệng cười, nhướng mài khiển trách: “Nhanh lên chút tới đây hỗ trợ, sau này mọi người chính là hàng xóm rồi, còn càu nhàu nữa ta phạt các ngươi quét đường cái.”



      Nàng vừa xong, hai tiểu nha đầu bên dưới tường liên tục lên tiếng: “Biết rồi, công chúa.”



      Rất nhanh liền có người từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, Phượng Lan Dạ ngẩng đầu nhìn lại, cũng là hai tiểu nha đầu mi thanh mục tú, vừa gặp, các nàng liền mang vẻ mặt hòa khí tươi cười, đợi Phượng Lan Dạ chuyện, động tác gọn gàn đưa tay thu dọn.



      Lúc này Hoa Ngạc tìm cây chổi tới, vừa nhìn có người hỗ trợ tự nhiên là cao hứng , nàng rất nhanh liền cùng hai nha đầu thân thiết, ba người tuổi tác chênh lệch lắm nên rất hợp ý.



      Phượng Lan Dạ nâng người lên tới bên tường, nhân thủ đủ rồi, sân cũng lớn nhanh chóng được thu dọn sạch .



      Trong sân đúng lúc có cây hoa quế cao to, hoa quế lúc này tàn hết chỉ còn lại lá vàng lộn xộn rụng rớt xuống sân.



      Dưới tàng cây có bàn đá, và mấy cái ghế đá, đợi đến khi hoa quế nở, khung cảnh trước mắt đầy hương hoa.



      Hoa Ngạc dẫn hai tiểu nha đầu kia lấy nước, rửa sạch bàn ghế đá, rồi lại tẩy rửa đồ vật ở trong phòng.



      Trong sân yên tĩnh lại, Phượng Lan Dạ lâu mới mở miệng.



      “Xuống đây ngồi chút .”



      Thanh của nàng nhàng lành lạnh giống như gió thoảng, mang theo chút hỉ nộ ai nhạc (buồn vui giận hờn), đôi mắt sáng trong như ngọc lưu ly, lạnh và rét.



      Tư Mã Vụ Tiễn nhìn bộ dạng của tiểu nha đầu như vậy, trong lòng điên cuồng thoáng cái bị dẹp yên, thân thể vừa động, liền từ tường cao nhảy xuống, khi nàng nhảy, Phượng Lan Dạ liền thấy , Tư Mã Vụ Tiễn ra là biết võ công, mặc dù phải rất lợi hại, nhưng cũng đủ để tự vệ.



      Lớn lên xinh đẹp còn có võ công, nghĩ đến cuộc sống của nàng cũng phải khổ sở lắm, chẳng qua là bị bắt làm con tin ở đây, nên trong lòng rất khó chịu, giờ khắc này Phượng Lan Dạ lại đối với Tư Mã Vụ Tiễn dâng lên chút đau lòng, bởi vì hoàn cảnh hai người quá giống, cũng là khi đối diện với lợi ích của gia tộc bị bỏ rơi.



      Tư Mã Vụ Tiễn ngồi xuống xong, liền hướng bên trong phòng gọi.



      “Tiểu Đồng, nấu ít nước sôi, về chỗ chúng ta lấy ít ngân châm bạch tới đây, pha cho ta cùng Phượng muội muội chén.”



      Cứ như vậy thời gian chưa đầy nén hương, Phượng Lan Dạ lập tức biến thành muội muội của nàng.



      Tiểu Đồng ở bên trong vừa lên tiếng trả lời người chạy vội ra, trở về trong viện của mình lấy trà qua, tiểu Khuê cùng Hoa Ngạc nấu nước sôi.



      Phượng Lan Dạ chẳng chẳng rằng ngồi ở trước bàn đá đánh giá Tư Mã Vụ Tiễn, nhìn lâu cũng chưa thấy nàng có chút bi thương nào, nhưng từ trong đáy mắt có thể nhìn ra nàng quạnh.



      “Ngươi ở chỗ này có tốt ?”



      Phượng Lan Dạ giọng hỏi, mặc dù nàng đạm mạc, quạnh quẻ, nhưng trước mắt cần phải hiểu tình huống của nơi này và tất cả việc ở nô nhai, nên nếu nàng như vậy Tư Mã Vụ Tiễn vui vẻ cho nàng biết.



      Quả nhiên thanh của nàng vừa rơi xuống, Tư Mã Vụ Tiễn liền cao hứng nhướng mài.



      “Tốt, có cái gì tốt, cho ngươi biết, chờ ngươi quen thuộc nơi này, ngươi phát cũng được tự do nhiều lắm, nơi này ai quản lý ngươi, trừ lúc Thiên Vận hoàng triều phái quan binh đến dò xét ra, chút phiền toái cũng có, hơn nữa nếu như chúng ta làm sai, những người đó cũng dám đặc biệt nhắm vào chúng ta, cho nên ngươi cứ an tâm chút ít .”



      Phượng Lan Dạ gật đầu, vậy tốt.



      Lúc này tiểu Đồng mang lá trà tới, cầm nó vào trong, rất nhanh liền có trà đưa ra .



      Hai người uống trà dưới tàng cây, Tư Mã Vụ Tiễn đem chuyện con đường này dưới đều hết cho Phượng Lan Dạ, khiến cho nàng đối với cục diện tại có chút hài lòng.



      con đường này, trừ vong quốc nô, chính là con tin của những nước quy hàng Thiên Vận hoàng triều, đại khái tổng cộng có mười mấy người, cũng ở chỗ này, tuy là có chút ngư long hỗn tạp, nhưng trước mắt gần đây vẫn bình an vô , bất quá Tư Mã Vụ Tiễn đặc biệt dặn dò Phượng Lan Dạ.



      “Ngươi biết ? con đường này có tên Bá Vương, chính là Cao Bân con tin của Dương Địch quốc, người này bình thường đặc biệt háo sắc, thấy nữ nhân xinh đẹp ngay cả mạng cũng cần, cho nên các ngươi hãy cẩn thận chút, nên tận lực tránh xa .”



      Phượng Lan Dạ nghe lời của Tư Mã Vụ Tiễn, liền nhíu lông mài nhìn nàng, Tư Mã Vụ Tiễn lập tức hiểu nàng muốn gì, liền cười đắc ý.



      dám đánh chủ ý với ta sao?” Tư Mã Vụ Tiễn giơ giơ lên quả đấm của mình, tỏ vẻ nàng là kẻ chịu thiệt thòi, xong còn kề sát vào bên người Phượng Lan Dạ, giọng thầm: “Bên cạnh ta còn có thị vệ rất lợi hại đấy, lần trước hung hăng bị đánh trận, dù bây giờ thấy ta trong lòng cũng dám lộn xộn.”



      Phượng Lan Dạ gật đầu cái, tỏ vẻ mình biết rồi.



      Từ đầu tới đuôi nàng rất ít mở miệng, Tư Mã Vụ Tiễn nghĩ do nàng quá thương tâm, muốn chuyện, cho nên ngừng an ủi nàng.



      “Phượng muội muội, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, diệt cũng diệt rồi. Ngươi là nữ tử yếu đuối có thể làm cái gì, bằng nghĩ thoáng hơn chút.”



      Phượng Lan Dạ có chút buồn cười, nàng chẳng qua là thích chuyện thôi, từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua nhiều người như vậy, nàng bây giờ đối với cuộc sống cũng có cái nhìn hứng thú hơn.



      Ngồi đối diện, Tư Mã Vụ Tiễn thấy nàng chuyện, lại tiếp tục mở miệng: “Phượng muội muội, sau này chúng ta là bằng hữu, có cái gì khó khăn ngươi có thể tìm ta.”



      Lần này Phượng Lan Dạ cuối cùng cũng chuyện: “Biết rồi.”



      Nàng sợ Tư Mã Vụ Tiễn, sợ nàng dây dưa dứt, bất quá có thể thấy được, nàng cũng có ý xấu, là người có lòng nhiệt tình, chẳng qua là quá quạnh quẻ, cho nên bắt được người liền dứt tỏ vẻ bản thân mình rất quan tâm.
      InoSu si thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 09: Dạo Chợ Đêm


      Trong ngoài viện thu dọn sạch sẻ, nhưng lại phát có rất nhiều đồ cần phải mua, nên rất cần bạc.



      Trước mắt các nàng thiếu nhất chính là bạc rồi, vong quốc nô còn có thể có cái gì là của mình đây, trừ cành trâm vàng đầu cùng với mấy đóa châu sai, còn vật nào khác nữa.



      Hoa Ngạc đem chuyện này bẩm báo cho Phượng Lan Dạ, nàng nhíu lông mài, nhàn nhạt mở miệng.



      “Đem cây trâm vàng lúc trước ta đeo lấy ra đem bán , mua chút đồ cần phải mua”



      ra nàng biết các nàng còn có đường sống khác, là hướng Sở Vương điện hạ tỏ vẻ thành ý, như vậy các nàng nhất định có cuộc sống ăn tốt ở tốt, từng bó bạc lớn được đưa đến và cũng có người nào dám khi dễ các nàng.



      Nhưng Phượng Lan Dạ từ trước đến giờ phải là cái loại người hướng thế lực ác cúi đầu, cho nên nàng tình nguyện bản thân mình khổ chút, cũng muốn thiếu Nam Cung Liệt bất kỳ thứ gì.



      “Dạ, công chúa.”



      Hoa Ngạc lĩnh mệnh xoay người lại chuẩn bị làm chuyện này, bất ngờ cửa viện bị mở ra, ra là tỳ nữ tiểu Đồng của Tư Mã Vụ Tiễn, nàng ta cầm trong tay hai mươi lượng bạc, đường chạy vào, cười hì hì mở miệng.



      ” Công chúa của chúng ta , sợ các ngươi có chỗ khó khăn, cho nên lệnh cho nô tỳ cầm hai mươi lượng bạc tới đây, để cho các ngươi mua những thứ đồ cần thiết trước.”



      Hoa Ngạc nghe thế, mừng rỡ gật đầu, chuẩn bị nhận lấy.



      Phượng Lan Dạ lạnh mặt, quét mắt nàng cái, Hoa Ngạc liền cử động chút cũng dám.



      “Cám ơn tấm lòng của công chúa các ngươi, chúng ta tự mình nghĩ biện pháp.”



      Cuộc sống sau này cũng thể mãi dựa vào trợ giúp của người khác, hơn nữa các nàng cùng Tư Mã Vụ Tiễn mới vừa quen biết, mặc dù biết nàng ta có lòng giúp người, nhưng ai biết sau lưng có mục đích gì hay , ở vào vị trí giờ, nàng nên cẩn thận chút vẫn tốt hơn.



      Phượng Lan Dạ xong, tiểu Đồng cả cười: ” Công chúa chúng ta sớm đoán được ý tứ của Cửu công chúa rồi, cho nên để nô tỳ chuyển lời cùng Cửu công chúa, đây chỉ là cho ngươi mượn dùng tạm, chờ các ngươi dư dả chút, trả lại cho công chúa chúng ta.”



      Hoa Ngạc vừa nghe, sợ chủ tử cự tuyệt nữa, nhịn được kêu tiếng: “Công chúa.”



      Phượng Lan Dạ thở dài hơi, nàng còn có thể cái gì chứ? Tình huống trước mắt, thôi bước tính bước vậy, liền gật đầu: “Được rồi, phiền toái tiểu Đồng cùng với ngươi, mua chút đồ .”



      “Dạ, công chúa.”



      Hoa Ngạc lập tức cao hứng nhanh nhẹn đến, nhận bạc trong tay tiểu Đồng, hai nha đầu liền ra ngoài.



      Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên, nhìn giữa trung, mây xa xa mờ mịt như vậy, giống như luồng lụa mỏng, bầu trời nằm đám mây trắng kia càng nổi bật lên màu xanh thẳm, trong sạch phát sáng tựa như vừa được nước rửa qua.



      Cuộc sống sau này của các nàng cũng là mảnh bao la mờ mịt, thở dài hơi, nàng xoay người lại vào trong phòng.



      Hoa Ngạc cùng tiểu Đồng rất nhanh trở lại, mua tất cả chăn niệm màn chiếu, rèm cửa sổ vân vân, còn có chút gạo muối tương dấm.



      Phượng Lan Dạ cũng nghĩ tới Hoa Ngạc có thể suy nghĩ chu đáo mua đầy đủ đến như vậy, nhưng mà cuối cùng lại nghe Hoa Ngạc là do tiểu Đồng bảo nên mua những món đồ này.



      Cho tới giờ khắc này, Phượng Lan Dạ phải thừa nhận, các nàng đúng là nợ Tư Mã Vụ Tiễn , bất kể nàng ta xuất phát từ động cơ gì, ít nhất trong giờ phút này nàng ta lòng giúp đỡ.



      “Tiểu Đồng, trở về cho chủ tử các ngươi biết, ta rất cám ơn nàng.”



      “Được, ta đây trở về, ” tiểu Đồng lên tiếng rời .



      Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc nhìn hết thảy trước mắt, giống như mình ở trong giấc mộng, các nàng mới tới Thiên Vận hoàng triều ngày thứ nhất, liền gặp được Tư Mã Vụ Tiễn, còn thu xếp ổn thỏa mọi thứ, những ngày kế tiếp chỉ cần nghĩ biện pháp kiếm ra tiền là được.



      Bóng đêm lạnh như nước, sương mù dày đặc, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.



      Hai người yên lặng dùng bữa tối, trong viện kế bên của Vụ Tiễn thanh cũng có vang lên nữa, mặc dù thời gian mới ngắn ngủn có ngày, nhưng Phượng Lan Dạ hiểu cá tính nữ nhân này, nàng là cái loại nữ nhân chịu được nhàm chán, giờ phút này an tĩnh như vậy, chứng tỏ nàng ta còn ở trong viện.



      Sau khi ăn xong, Hoa Ngạc đề nghị.



      “Công chúa, chúng ta ra ngoài tản bộ .”



      Phượng Lan Dạ nhướng lông mày, nơi này so với thuyền lớn, tương đối an toàn hơn, các nàng thể vẫn ở mãi trong viện, cũng nên hiểu ràng tình huống bên ngoài, hơn nữa bên ngoài tựa hồ rất náo nhiệt, trái ngược với yên lặng ban ngày, giọng , tiếng cười thỉnh thoảng vang lên, điều này gợi lên hứng thú của nàng, liền gật đầu.



      “Tốt, ra ngoài tản bộ .”



      Hoa Ngạc nghĩ tới công chúa lại đồng ý, hai người cho tới nay vẫn ở trong gian phong bế, nay nghĩ đến chuyện ra ngoài dạo phố, Hoa Ngạc cao hứng, bóng ma trong lòng dường như cũng tan rất nhiều, vươn tay vịn Phượng Lan Dạ, vội vàng mở miệng.



      “Công chúa, thôi.”



      Phượng Lan Dạ nhanh chậm ra ngoài, lạnh nhạt quét nhìn người bên cạnh cái.



      “Xem ra ngươi sắp buồn bực đến chết.”



      Tiếng trong trẻo, còn lạnh lùng như trước, Hoa Ngạc hoài nghi bản thân mình nghe lầm, khỏi ngẩng đầu nhìn vào bóng đêm, chẳng lẽ là do ánh trăng hôm nay đẹp sao? công chúa trước nay vẫn lạnh lùng lại ra lời ôn nhuận như nước vậy.



      “Công chúa, nô tỳ có chuyện gì, nô tỳ là sợ người quá sức buồn bực thôi.”



      Mặc dù nàng quả buồn sắp chết, nhưng mặt khác bởi vì sợ công chúa buồn quá mà thôi, tại hai nữ nhân đáng thương các nàng sống nương tựa lẫn nhau, nàng hy vọng công chúa xảy ra chút gì ngoài ý muốn.



      Phượng Lan Dạ nghe lời của Hoa Ngạc, lòng có được chút ấm áp, quay đầu ra ngoài.



      đường cái, đèn lồng sáng rực.



      Nhìn xa xa, thấy bóng người như đung đưa, nhưng lại hết sức náo nhiệt, khó trách lúc còn ở trong viện, lại nghe được tiếng ồn ào bên ngoài.



      Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc kinh ngạc nhìn nhau cái, nghĩ tới ban đêm Nô Nhai lại giống như chợ đêm vậy, phi thường náo nhiệt, ban ngày thoạt nhìn là nơi hoang vu vắng vẻ, nhờ ánh đèn sáng loáng chiếu rọi mà nó còn thê lương giống như trong cảm nhận tí nào, ngược lại càng vinh hoa thập lý.



      Mười dặm đường phố, bóng người ghép chặt với nhau.



      Bên đường phố có rất nhiều hàng bán đồ ăn vặt , có ca hát tạp kỹ, còn có người ở bên đường làm xiếc nữa.



      Hoa Ngạc cùng Phượng Lan Dạ ở trong đám người, thỉnh thoảng đánh giá những người này, có rất nhiều người mặc quần áo đắt tiền, vừa vừa thưởng thức phong cảnh, có nam nhân trong tay thậm chí còn ôm mỹ nữ, thỉnh thoảng thầm ít lời lẽ tục tĩu, còn lớn lối cười to.



      Phượng Lan Dạ nhăn lông mài, nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bởi vì nghĩ quá nhập thần, cho nên vô ý đụng phải người khác, lập tức có đạo thanh bén nhọn lớn lối vang lên.



      “Người nào đụng ta?”
      InoSu si thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :