1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Ngô Tiếu Tiếu (130) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 66.4
      Tư Mã Vụ Tiễn vốn thương tâm, nghe lời của hai tiểu nha đầu, liền ngửng đầu lên thấy được Phượng Lan Dạ, trong nháy mắt, giống như nàng nhìn thấy hi vọng vậy, ngoắc tay để cho nàng vào, tên thị vệ cản đường , lập tức buông tay ra, Phượng Lan Dạ dẫn Hoa Ngạc vào.

      Tư Mã Vụ Tiễn quay đầu nhìn bên phòng khách, có nam nhân hơn ba mươi tuổi, thân thể mập mạp, nàng mở miệng .

      “Nhị hoàng huynh trở về thôi, sau này hãy xem muội muội như ta chết, đừng tới tìm ta nữa, dù ta chết hay sống có liên quan gì đến Kim Xương quốc.”

      “Ngươi?”


      Mập mạp kia lộ ra vẻ rất giận dữ, nhưng ngửng đầu lên thấy Phượng Lan Dạ lạnh lùng trừng mắt nhìn , nhất thời cũng tiện phát tác, liền vung tay dẫn người ra bên ngoài phòng.

      Trong sân, rất nhiều người rút lui khỏi viện.

      Thoáng cái cả viện yên tĩnh lại, Phượng Lan Dạ tới bên người Tư Mã Vụ Tiễn , ngồi xuống gần nàng, rồi đưa tay lôi kéo tay nàng: “Tốt lắm, đừng thương tâm nữa, ngày mai phải vào An vương phủ rồi, Đến lúc đó sợ mắt sưng lên.”

      Tư Mã Vụ Tiễn hít hít mũi, nhận lấy khăn gấm trong tay tiểu Đồng lau khô nước mắt, nhìn Phượng Lan Dạ: “Lan Dạ tại sao lại tới?”

      “Muội muốn đến gặp tỷ, cùng tỷ tâm chút.”

      “Tốt, hai ngày tỷ nhớ muội, ngờ hôm nay muội lại đến đây thăm.”

      Trong nội tâm Tư Mã Vụ Tiễn cũng cao hứng ít, cảm thấy có phí công khi thương tiểu nha đầu này, nàng cũng biết nha đầu này mặc dù bề ngoài lạnh lùng, nhưng ra tâm địa rất tốt, chẳng qua có rất nhiều người biết mà thôi.

      “Khuya hôm nay hai người chúng ta ngủ chung, hảo hảo trò chuyện.”

      “tốt.”

      Tư Mã Vụ Tiễn vươn tay lôi kéo bàn tay bé của Phượng Lan Dạ, nhìn nàng, trước khắc còng rất thương tâm, bây giờ dường như chuyện đó quan trọng nữa, ít nhất giờ phút này có người ở bên cạnh nàng, nghĩ thế liền vươn tay ôm chầm thân thể Phượng Lan Dạ, là ai tình bạn của nữ nhân quan trọng bằng nam nhân, giờ phút này nàng chỉ có ý niệm trong đầu, cho dù sau này vì giúp tiểu nha đầu này mà mất cả mạng sống, nàng cũng luyến tiếc.

      “Cám ơn muội tới thăm ta, tốt .”

      Nàng giống như muội muội của mình, có thể tới đưa tiễn nàng, cũng như nhìn thấy muội muội ruột của mình tới vậy.

      cái gì đó, “Phượng Lan Dạ vươn ra cánh tay bé gõ vào trán Vụ Tiễn cái, sau đó nở nụ cười: “, chúng ta tối nay cùng nhau ngủ.”

      Hành động này của Phượng Lan Dạ làm Tư Mã Vụ Tiễn sửng sốt chút, nhưng ngay sau đó liền cao hứng buông tay ra, dắt Phượng Lan Dạ vào nhà. Trước mắt nàng ràng ra tình cảnh lần đầu tiên gặp gỡ tiểu nha đầu này, khi đó nàng ta tựa như con nhím , nhưng mà nàng lại thấy được tịch mịch trong đáy mắt của muội ấy, còn có cả tuyệt vọng nữa, giống bản thân mình trước đây, nên khi đó nàng coi nàng ấy như muội muội rồi, nàng biết đáy lòng của muội ấy vẫn có chỗ yếu đuối, và nơi đó chính là nơi sạch đẹp nhất trong thiên hạ.

      Hai người mỉm cười bước vào phòng ngủ, phía sau Hoa Ngạc, tiểu Đồng cùng tiểu Khuê ba người cũng bèn nhìn nhau cười, thấy hai chủ tử vui vẻ, làm nha đầu các nàng tự nhiên càng vui vẻ hơn, Hoa Ngạc mang tiểu Đồng cùng tiểu Khuê ra ngoài, đem lễ vật chủ tử tặng cho Tam công chúa mang vào viện, sau đó mới vào phòng trong hầu hạ các chủ tử.

      Dưới đèn, hai người nằm ở giường, câu được câu chuyện, ánh đèn thỉnh thoảng nhảy nhót .

      Phượng Lan Dạ vươn tay vuốt mái tóc dài như mây của Vụ Tiễn, chăm chú nhìn nàng.

      “Vụ Tiễn, muội tới là có chuyện muốn dặn dò tỷ.”

      “Muội ?”

      Tư Mã Vụ Tiễn nhìn tiểu nha đầu này, đừng thấy nàng ta tuổi, nhưng tính cách rất tinh quái, quan trọng là rất hiểu chuyện.

      “Hôm nay ta tiến cung thăm Mai Phi nương nương, ngươi có biết ta ngộ ra đạo lý gì ?”

      Tư Mã Vụ Tiễn lắc đầu, biết nàng ngộ ra cái gì? Nhưng mà nhất định là đạo lý lớn, bằng nàng nghiêm chỉnh như thế hỏi mình, cho nên sắc mặt Tư Mã Vụ Tiễn rất ngưng trọng, nhìn nàng.

      “Muội ngộ ra được, trong mắt những người này ở đây, chúng ta là những người giống họ, thân phận thấp kém ti tiện, cho dù chúng ta có nhường nhịn, chúng ta có trốn tránh, nhưng cũng có biện pháp nào thay đổi ý nghĩ của các nàng, ngược lại còn làm cho mình chịu thiệt thòi hơn, dễ bị ức hiếp hơn, cho nên muội quyết định nên nhịn nữa, nên lùi bước, khi có cơ hội nên đấu tranh, nên tranh thủ , chúng ta đều phải tận dụng tốt, sau này, bao giờ thối lui nữa.”

      Phượng Lan Dạ xong câu đó, ánh mắt trong veo sáng lên, giống như hai ngôi sao , gương mặt non nớt càng kiều diễm vô cùng, hơi thở như lan, hai tròng mắt vẫn nháy chớp nhìn Tư Mã Vụ Tiễn.

      “Muối tới chính là muốn dặn dò tỷ, ngàn vạn lần cần nhẫn nhịn, đừng sợ bất luận kẻ nào, muội ủng hộ tỷ, tỷ phải chỉ có mình, tỷ còn có muội, muội là Tề vương phi, phía sau của tỷ có Tề vương phủ.”

      Thiên địa vào giờ khắc này tựa hồ như ngừng lại, Tư Mã Vụ Tiễn trong mắt đọng hai giọt lệ, dưới ngọn đèn chập chờn lay động ngừng. Lòng của nàng tràn đầy oanh động, có ai biết nàng cở nào khát vọng có người với nàng, ngươi phải mình, ngươi còn có ta. Người nhà của nàng có, ngay cả Nam Cung Quân cũng có, nhưng tại chính ở chỗ này lại có tiểu nha đầu . Nàng phải mình, nàng còn có nàng ấy, nàng ấy là Tề vương phi.

      “Lan Dạ.” cuối cùng nước mắt tràn ra ngoài, mặc dù nàng hào sảng, nàng câu nệ, nhưng lòng dạ lại rất yếu ớt, hay chảy nước mắt, bất quá đúng như lời của Lan Dạ, nàng chịu đựng nữa, cho dù trong phủ An vương có An vương phi, có tiểu thiếp, vậy thế nào, người nào dám chọc tới đầu của nàng, nàng bước cũng thối lui.

      “Tốt, ta đáp ứng ngươi, từ nay về sau nhượng bộ né tránh, chúng ta phải làm đôi nữ trung hào kiệt.” Nàng vừa xong, hai nữ nhân cùng cười , tiểu Đồng và tiểu Khuê cũng vui vẻ cực kỳ, Cửu công chúa cùng chủ tử tình cảm tốt a, thấy chủ tử như vậy, các nàng vui vẻ a.

      Trong phòng mảnh ấm áp.

      Phía ngoài lại bỗng nhiên truyền đến tiếng đánh nhau, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn nhanh tung mình ngồi dậy, vẻ mặt lên nghi ngờ.

      “Hoa Ngạc, xem chút phía ngoài kia xảy ra chuyện gì?”

      Phượng Lan Dạ ra lệnh, Hoa Ngạc lập tức vọt ra, hai người tiểu Đồng cùng tiểu Khuê cũng chạy vội theo.

      Ba người rất nhanh trở lại, khẩn trương mở miệng: “Phía ngoài có nhóm Hắc y nhân, cùng người chúng ta đánh nhau”

      “Hắc y nhân?”

      Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn nhìn nhau, những người này là ai? Vụ Tiễn cùng ai kết quá oán, mà có người đến ám sát nàng, nếu đến cừu oán, cũng là người sắp cùng nàng ấy vào An vương phủ.

      “Nhất định là nữ nhân Âu Dương Tình kia phái đến, người đàn bà này tâm địa quả nhiên ác độc, sau này tỷ cần phải coi chừng chút.”

      “Ừ, ta đề phòng nàng.” Tư Mã Vụ Tiễn bình tĩnh gật đầu, Âu Dương Tình kia tuyệt đối phải là người tốt, nàng cẩn thận đề phòng, chẳng qua là nàng ta quá cả gan làm loạn rồi, dám ngay tại lúc này phái người tới giết nàng, cũng là vì nàng và nàng ta ngày mai cùng vào An vương phủ sao?

      Nữ nhân đáng hận này, nàng nhường nhịn nàng ta.

      Phía ngoài tiếng đánh nhau tiếp tục, trong phòng ngủ mấy tiểu nha đầu rất khẩn trương.

      Tư Mã Vụ Tiễn vốn có võ công, cho nên cũng sợ, Phượng Lan Dạ tự nhiên lại càng sợ, nàng là người nào, từ ở cùng với hổ lang mà lớn lên, tự nhiên sợ hãi, chỉ thản nhiên nhìn phía ngoài.

      Hoa Ngạc cùng đám người tiểu Đồng khẩn trương lôi kéo tay nhau, hỏi chủ tử.

      “Làm sao bây giờ? Bọn họ đánh vào đây chứ.”

      đâu.”

      Phượng Lan Dạ khẳng định , nàng biết có cao thủ trong bóng tối bảo vệ nàng, người nọ chính là thủ hạ của Nam Cung Diệp.

      “Vụ Tiễn, muội đánh đàn cho tỷ nghe.”

      “Tốt.”

      Tư Mã Vụ Tiễn gật đầu, vén quần áo ngồi ở giường, tóc dài đầu xõa xuống, bóng loáng dưới ánh đèn, nàng là mỹ nhân linh lung như ngọc .

      Hoa Ngạc sớm mang đàn tới, Phượng Lan Dạ khoác áo bước xuống giường, ngồi thẳng trước đàn, ánh mắt quay lại nhìn người giường, từng chút từng chút nở nụ cười, khuôn mặt nhắn giống như đóa mai nở rộ giữa trời đông giá rét. Mùi thơm thổi tới.

      Tư Mã Vụ Tiễn than trong lòng, Tề vương có phúc khí biết bao nhiêu a, có được người tú ngoại tuệ trung như Lan Dạ, chỉ mong hiểu được mà quý trọng.

      Tiếng đàn vang lên, sâu thẳm mờ ảo, giống như xuyên qua màn đêm đen kịt mà đến, trong nháy mắt phá vỡ tâm hồn người khác.

      Dưới đèn, mấy người ở trong phòng mặt mũi bắt đầu tương hoà lại, từ từ nhắm mắt, tựa hồ trôi bên trong mờ ảo đó.

      tiếp lấy tia bất an sợ hãi, thế giới vào giờ khắc này là tương hoà, an bình , mà tiếng đàn kia giống như đôi tay mềm mại nhàng vuốt ve đầu người, ở bên tai lẩm bẩm lời dịu dàng.

      Ngoài cửa sổ, tiếng đánh nhau từ từ xuống, bởi vì rất nhiều thích khách che mặt bị giết, có khác số người nghe được tiếng đàn, dường như bị cảm hóa rồi, thu tay lại , rất nhanh biến mất ở trong sân.

      Trả lại cho trời đất mảnh yên lặng.

      khúc vừa kết thúc, tiếng đàn rơi xuống, dư quanh tai, trong phòng ngủ vang lên tiếng vỗ tay, Tư Mã Vụ Tiễn vỗ trước hết phát ra lời trầm trồ khen ngợi: “Hay, tài gảy đàn của Lan Dạ là Thiên Hạ Vô Song, mà tiếng đàn là tuyệt thế.”

      “Đúng vậy a, đúng vậy a, là dễ nghe.”

      Tiểu Đồng cùng tiểu Khuê cũng vỗ tay, Hoa Ngạc có chút tự hào, tiếng đàn của chủ tử nàng tất nhiên là rất êm tai.

      Phượng Lan Dạ cười nhìn mấy người trong nhà, rồi đứng lên, tới giường, nhàng mở miệng: “Đêm khuya, chúng ta ngủ sớm chút, ngày mai là ngày lành của tỷ.”

      “Ừ, bản thân tỷ tình nguyện cả đời ở bên cạnh muội.”

      Tư Mã Vụ Tiễn bĩu môi, ít nhất cùng nàng ở chung chỗ, có sung sưới, có vui vẻ, có nhiều chuyện để lo nghĩ, mà An vương phủ, biết có bao nhiêu kẻ muốn nàng chết chờ nàng đến, mặc dù sợ hãi, nhưng lại biết tương lai sau này mờ mịt ra sao.

      Hai người vừa chuyện chút, liền nằm ngủ nghỉ ngơi, tiếng cũng trở nên thầm.

      Ngoài cửa sổ, Văn Lương tới, cung kính mở miệng: “Công chúa, có chuyện gì rồi, các ngươi nghỉ ngơi .”

      “ừ, Văn Lương, các ngươi cũng nghỉ ngơi , tối nay có việc gì.”

      Tư Mã Vụ Tiễn phân phó xuống, ngoài phòng có thêm thanh nào.

      Bên trong nhà Hoa Ngạc cùng tiểu Đồng tiểu Khuê, giữ người ở lại bên trong trực đêm, hai người khác ra phòng ngoài ngủ.

      Đêm càng về khuya, bầu trời càng tối đen như mực, thời gian trôi qua từng phút từng giây. . . . . .” .
      Ino thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 67: Gia là nam nhân
      Chương 67.1
      Ngày hai mươi sáu tháng mười hai, sáng sớm trời đất chìm trong tầng sương mong lung, nhìn thấy người đối diện, biết lúc này là lúc nào, chỉ thấy nơi nơi đều trắng xoá mảnh, thềm đá, lang can, cột đình đều đọng lại giọt sương ướt át, khắp nơi đều là ẩm ướt.

      Mấy tiểu nha đầu sớm đứng ngoài cửa, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn cũng tỉnh lại, nhưng vẫn chưa có rời giường, nằm ở giường chuyện.


      Phượng Lan Dạ thúc giục mấy lần, Vụ Tiễn cũng phản ứng, ngay cả lúc nàng muốn bò dậy, cũng bị Vụ Tiễn lôi kéo vào lại trong ổ chăn ấm áp.

      ” Cứ ngủ tiếp , mới sáng sớm thức dậy làm gì?”

      “Hôm nay là ngày ngươi phải vào An vương phủ, tại sao có thể tham ngủ như vậy chứ, đứng lên chuẩn bị nào.”

      Tư Mã Vụ Tiễn mặc dù chỉ là trắc phi, nhưng An vương Nam Cung Quân cũng có bạc đãi nàng, những món đồ gì cần có đều có, chỉ trừ danh vị chánh phi, người hầu qua dâng sính lễ đều có, còn có mũ phượng cùng khăn trùm đầu, mà hỉ khăn này là do Hoa phi nương nương đích thân thêu, mong ước bọn họ cả đời gần nhau.

      Hai người cứ dính vào trong chăn mãi cho đến giờ Thìn mới dậy.

      Lúc này kiệu hoa của An vương phủ đến ngoài cửa phủ, bởi vì chỉ là trắc phi, cho nênkhông có đội danh dự, chỉ có đỉnh đầu kiệu hoa đỏ thẫm, còn có mấy tên thị vệ An vương phủ theo sau, xem ra buổi tối hôm qua chuyện phát sinh nơi này An vương vẫn biết, cho nên mới cũng có nhiều người.

      Ma ma của An vương phủ sau khi vào, cũng có thúc giục Tư Mã Vụ Tiễn, mà chỉ đứng chờ cho Vụ Tiễn trang điểm thay y phục, ma ma này là vú nuôi của An vương, rất được Hoa phi sủng ái, cũng biết tâm ý An vương, cho nên toàn tâm toàn ý mặc trang phục cho Vụ Tiễn, đợi đến lúc chuẩn bị xong, còn quên than thở tiếng.

      ” Người quá xinh đẹp a, An vương chúng ta có phúc.”

      Phượng Lan Dạ tới nhìn nàng, hôm nay Vụ Tiễn đúng là tân nương chói mắt nhất xinh đẹp nhất, nàng đưa tay đến chiếc khay bên cạnh, lấy ra hỉ khăn, đích thân nàng trùm lên cho Vụ Tiễn, ôn nhu .

      ” chúc tỷ hạnh phúc.”

      ” ừ.”

      Bà mai ở bên thúc giục: “Tốt lắm, tốt lắm, cần phải rồi, cần phải rồi, An vương gia chúng ta nóng lòng đợi.”

      Phượng Lan Dạ gật đầu, để cho nàng bước ra, Vụ Tiễn lưu luyến buông tay ra, tiểu Đồng cùng tiểu Khuê phải trái từ từ bước đến, đở lấy chủ tử của mình, quay đầu lại nhìn Phượng Lan Dạ lời từ biệt: “Chúng ta phải rồi.”

      “Chiếu cố tốt chủ tử của các ngươi, nếu như có chuyện Tề vương phủ tìm ta.”

      Phượng Lan Dạ dặn dò xong, tiểu Đồng cùng tiểu Khuê gật đầu, đoàn người ra ngoài, Phượng Lan Dạ bước theo phía sau của các nàng , rời đứng lại ở hành lang, Hoa bồ đứng ở bên cạnh nàng, nhìn chủ tử, mở miệng thắc mắc: “Chủ tử, người đưa các nàng sao?”

      Phượng Lan Dạ quanh thân lạnh lẻo, mặt mũi lại càng trầm, quay đầu giữa trung ra lệnh.

      “Ta biết ngươi ở đây, ta muốn ngươi lập tức bảo vệ nàng, nếu như nàng xảy ra bất cứ chuyện gì, ta đem xương của ngươi nghiền thành tro, để trọn đời được siêu sinh.”

      Lời rét lạnh thị huyết, tràn ngập cả bầu trời tiểu viện, chủ tử lạnh lùng tàn bạo như vậy, Hoa Ngạc cho tới bây giờ còn chưa có nhìn thấy, nên nhịn được run rẩy chút, biết chủ tử chuyện với ai, liền vội vàng quay đầu đánh giá mọi nơi.

      Trong bóng tối Thiên Bột Thần mắt trợn trắng, tiểu nha đầu ngờ lại cuồng vọng thế, nếu phải vì Thiếu chủ, mới thèm bảo vệ nàng đâu? Hơn nữa trong thiên hạ này có ai dám can đảm đối với những lời như thế, kết quả giờ phút này chỉ là chữ, chết, bất quá dám động đến nàng, bởi vì nàng là người của thiếu chủ, cho nên nghe mệnh lệnh của nàng, mặc dù cam lòng, nhưng vẫn nhận mệnh thi hành.

      Thiên Bột Thần sắc mặt khó coi thân hình chợt lóe lên, theo phía ngoài kiệu hoa đường hướng về An vương phủ.

      Phượng Lan Dạ lập tức cảm ứng được hơi thở trong bóng tối còn tồn tại, nên yên tâm, dẫn Hoa Ngạc ra ngoài, ngoài cửa viện, lúc này ngừng chiếc xe ngựa, chính là xe ngựa Tề vương phủ, còn có mấy tên thị vệ theo, Phượng Lan Dạ lên xe ngựa, phân phó hai gã thị vệ, theo sau kiệu hoa xem có xảy ra chuyện gì , nếu có tình huống gì lập tức trở về tới bẩm báo với nàng, nhưng cần bọn họ ra tay, tự nhiên có người động thủ.

      ” Dạ, Vương Phi.”

      Hai người nhanh giục ngựa rời .

      Xe ngựa chậm rãi rời nô nhai, Hoa Ngạc vén rèm nhìn cái, nơi này từng là chỗ các nàng ở thời gian, sau này, các nàng mỗi người đều có vận mệnh riêng của mình.

      Chuyện quả nhiên như Phượng Lan Dạ suy đoán, kiệu hoa vừa rời khỏi nô nhai, qua hai con phố, đến chỗ khá vắng vẻ bị người ta chặn lại, mười mấy tên Hắc y nhân bịt mặt, ra tay đường , nhưng mà cũng có giết được người trong kiệu hoa, vì thứ nhất có thị vệ An vương phủ, thứ hai biết từ nơi nào nhô ra người thân thủ cực kỳ lợi hại, chỉ xuất mất chiêu liền diệt trừ những người đó, cho nên kiệu hoa hoàn hảo tổn hao gì đến An vương phủ.

      Sau khi thị vệ bẩm báo xong, Phượng Lan Dạ vừa ý gật đầu.

      Vụ Tiễn bình yên vô vào An vương phủ, những ngày kế tiếp, người đàn bà kia mặc dù trong lòng muốn, e là cũng dám ở trong An vương phủ tùy tiện ra tay, cho nên trong khoảng thời gian ngắn có việc gì .

      Trong Liên viện, Hoa Ngạc mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn chủ tử: “Vương Phi, người làm thế nào đoán được kiệu hoa bị người ta chặn lại .”

      ” Âu Dương Tình là cái loại nữ nhân có lòng ghen ghét quá mạnh mẻ, nàng nhất định muốn để cho Vụ Tiễn vào An vương phủ, như vậy có ngươi có ta, cho nên hôm nay nhất định phái người cản kiệu.”

      Phượng Lan Dạ xong, đứng lên duỗi lưng cái, quanh thân thoải mái, quay đầu nhìn Diệp Linh: “Vương gia hôm nay có ở trong phủ ?”

      Diệp Linh hiểu ý tứ trong câu hỏi của nàng, liền suy nghĩ chút, sau đó mau mau trả lời: “Hình như ra ngoài, Vương Phi tìm Vương gia có chuyện gì sao?”

      có chuyện gì, bất quá ta chỉ muốn ăn súp chim thôi, mùi vị nhất định tệ.”

      Phượng Lan Dạ xong, liền ra ngoài, mấy người đứng phía sau như bị sét đánh, sắc mặt trắng bạch, cho đến khi thân ảnh của Phượng Lan Dạ khuất, mọi người mới phục hồi tinh thần lại, nên a, khóc ra nước mắt mà, vội vàng đường chạy đuổi theo sau.

      Vương Phi ngời lại muốn động đến con chim kia của Vương gia, còn muốn biến nó thành súp chim, trời ạ, Vương gia nhất định tức giận, đến lúc đó đừng Tiểu Vương phi, ngay cả những người như các nàng cũng trốn thoát đâu.

      Diệp Linh cùng Diệp Khanh hai nha đầu nhanh chóng chạy lên phía trước, lôi kéo y phục Phượng Lan Dạ: “Vương Phi, nên a, nên a, Vương gia trở lại nhất định giết chúng nô tỳ.”

      Phượng Lan Dạ sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng quát: “Cút ngay, ngăn cả ta nữa, ta đánh ngươi tàn phế trước.”

      Diệp Linh bị doạ sợ hãy nhảy sang bên, vội vàng buông tay, Tiểu Vương phi mà ác so với Vương gia cũng kém bao nhiêu, bây giờ tiến cũng chết mà lùi cũng chết, tóm lại các nàng nên chuẩn bị tốt tâm lý để chết thôi, hai người mặt xám như tro tàn theo ở phía sau, đường hướng Tuyển viện, còn thừa cơ mọi người chú ý kêu người ta báo cho Tích quản gia nhanh chóng tới đây, Vương Phi muốn giết con chim bảo bối của Vương gia .

      Xuyên qua cây cầu, thẳng đến bên kia Tuyển viện, con đường u tối quanh co, đình đài đá xanh, khắp nơi đều xinh đẹp, quả nhiên hỗ tên gọi Tuyển viện.

      Ngoài cửa viện có thị vệ đứng canh gác, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ tới, vội cung kính hành lễ: “Tham kiến Tiểu Vương phi, Vương gia có ở trong viện.”

      ” Ta tìm .”

      Phượng Lan Dạ sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm hai thị vệ kia, hai tên thị vệ có chút khó hiểu, Tiểu Vương phi sao thế? Rồi nhìn lại hai nha đầu Diệp Linh cùng Diệp Khanh đứng phía sau nàng, chỉ thấy họ nhướng mài liếc mắt, hếch mũi méo miệng, làm ra những động tác kỳ quái, còn nhướng cao lông mài trừng sang đây, Phượng Lan Dạ nhanh chóng quay đầu, Diệp Linh cùng Diệp Khanh hai người lập tức mặt mài sáng tỏ, nghiêm túc nhúc nhích đứng ở phía sau.

      Hai gã thị vệ cung kính xin chỉ thị: “Vương Phi đây là?”

      “Ta muôn thăm quan Tuyển viện.”

      Phượng Lan Dạ xong cũng đợi thị vệ kia kịp phản ứng, nhấc chân liền sải bước lên thềm đá, nghênh ngang vào Tuyển viện, phía sau Diệp Linh cùng Diệp Khanh líu lưỡi nhìn trân trối, lúc qua bên cạnh hai gã thị vệ quên hỏi bọn : “Vương gia phải thích người ta vào Tuyển viện sao?”

      Hai thị vệ vẻ mặt thành mở miệng: “Đúng là thích, nhưng nàng là Vương Phi, Vương gia phải phân phó trong vương phủ tất cả mọi chuyện đều giao cho Vương Phi xử lý sao?”

      thăm quan Tuyển viện hẳn là có gì vấn đề mà, Diệp Linh cùng Diệp Khanh sắp tức đến hộc máu, mắt trợn trắng than thở, hai ngươi chờ chết , phủi phủi người đuổi theo thân ảnh phía trước, còn ném lại câu: “Đồ con heo.”

      Bên trong Tuyển viện, phong cảnh ưu mỹ, nhìn lại cái, nơi nơi đều là hoa cỏ, hành lang bạch ngọc, đình các chu sa, là đẹp đến tả xiết, có hoa có cỏ, có hồ có đình, cửu khúc hành lang gấp khúc, rường cột chạm trổ, so sánh với bất kỳ chỗ nào của Vương Phủ cũng xinh đẹp hơn, nam nhân này biết hưởng thụ a, Phượng Lan Dạ than ở trong lòng, chân đạp đường đá xanh, hướng chủ cư của Tuyển viện tới.

      Người còn chưa tới, rất xa liền nghe được tiếng .

      ” có người tới, có người tới.”

      Khoan khoái vô cùng, dễ nghe nhàng.

      Phượng Lan Dạ nhếch môi mà cười, phía sau Diệp Linh cùng Diệp Khanh quả muốn la cứu mạng, Ngân ca đáng thương, hôm nay ngươi có thể bị hoạ rồi, đừng kêu rồi, đừng kêu.

      Đáng tiếc ở hành lang Ngân ca kêu rất vui vẻ, nào biết đâu có sát tinh tới đây lấy tánh mạng bản thân .

      Còn khoái chí đập cánh phành phạch, thấy có người tới, liền vui mừng hô lên: “Ta là Ngân ca, ta là Ngân ca.”

      Phượng Lan Dạ vừa nghe, khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, tới hành lang nhìn con chim có thân thể hơi , phần đuôi hơi ngắn, màu lam cả thân hình, phía dưới cổ còn có ít lông vũ màu đỏ, đôi cánh cũng có màu đỏ luôn, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp, là chủng loại vẹt Xanh đuôi ngắn, nghĩ tới lại bị Nam Cung Diệp gọi là Ngân ca, cũng có chút ít ý tứ, bất quá ngươi gặp phải ta, xem như xấu số rồi.

      Phượng Lan Dạ ngoài cười nhưng trong cười ngó chừng Ngân ca, Ngân ca cũng nghiêng đầu ngó chừng nàng, người chim mắt to trừng đôi mắt , chỉ chớp mắt Ngân ca liền cảm giác được người Phượng Lan Dạ có sát khí, nên hoảng sợ, lui cổ chuẩn bị bay , đáng tiếc chậm bước, trong ống tay áo Phượng Lan Dạ tung ra cái túi vải màu trắng, nhanh chóng đem Ngân ca bọc lại cho vào bao, chỉ nghe Ngân ca ở trong túi vỗ cánh, kêu lên.

      ” Gia, cứu mạng, Gia, cứu mạng.”

      Phượng Lan Dạ hừ lạnh, kêu cứu, xem ai có thể đến cứu ngươi, liền giơ túi vải trắng cầm lên, thẳng tới bên ngoài Tuyển viện.

      Ngoài cửa viện, Tích quản gia mang đám hạ nhân Vương Phủ, đứng ở ngoài cửa, mắt thấy Vương Phi ra, trong tay giơ lên túi vải trắng, mà Ngân ca ở bên trong ngừng kêu to: “Gia cứu mạng, Gia cứu mạng.

      Tích quản gia mặt mũi trắng bệch, dẫn người phịch tiếng quỳ cả đất, liên tục cầu khẩn: “Vương Phi a, ngàn vạn lần đừng động đến Ngân ca, người nếu như tức giận, cứ đánh tiểu nhân cũng được.”

      Mà mọi người phía sau cũng liên tục cầu xin: “Vương Phi a, nếu người giận cứ đánh quản gia để giải hận, đừng đánh chúng tiểu nhân.”

      Tích quản gia vừa nghe thấy thiếu chút nữa giận điên lên, tại sao lại đánh giải được hận đừng đánh bọn họ, đám tiểu nhân.

      Bất quá cũng dám so đo, bây giờ là lúc làm cho Vương Phi động đến Ngân ca là tốt rồi, bằng Gia thể trừng phạt bọn họ.

      Ngoài Tuyển viện mọi người quỳ thành vòng, ngay cả hai thị vệ gác cửa cũng quỳ xuống, hi vọng Vương Phi thu hồi mệnh lệnh ban ra, đáng tiếc ánh mắt Phượng Lan Dạ híp lại, lạnh lẽo khiếp người, chút nào hoà hoãn, đúng vào lúc này, Hoa Ngạc tới, kính cẩn ngoan ngoãn mở miệng.

      ” chủ tử, nước nóng đun sôi.”

      ” ừ, thôi, giết chim nấu súp.”

      Phượng Lan Dạ trầm mặt xoay người liền , căn bản nhìn đến đám người quỳ đất, Tích quản gia cùng tất cả hạ nhân trong vương phủ đều ngửng đầu lên, hoá đá nhìn hai người xa, sau đó ánh mắt của mọi người đều nhìn Tích quản gia, mặt xám như tro.

      ” Vậy phải làm sao bây giờ?”

      Tích quản gia sắc mặt cũng tốt hơn người khác bao nhiêu, nhìn thân thể yểu điệu mãnh khảnh kia, từ từ biến mất ở trong đôi mắt, hữu khí vô lực mở miệng: “, tất cả mọi người cùng quỳ trong đại sảnh Vương Phủ , chờ Gia xử phạt.”
      Ino thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 67: Gia là nam nhân
      Chương 67.1
      Ngày hai mươi sáu tháng mười hai, sáng sớm trời đất chìm trong tầng sương mong lung, nhìn thấy người đối diện, biết lúc này là lúc nào, chỉ thấy nơi nơi đều trắng xoá mảnh, thềm đá, lang can, cột đình đều đọng lại giọt sương ướt át, khắp nơi đều là ẩm ướt.

      Mấy tiểu nha đầu sớm đứng ngoài cửa, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn cũng tỉnh lại, nhưng vẫn chưa có rời giường, nằm ở giường chuyện.


      Phượng Lan Dạ thúc giục mấy lần, Vụ Tiễn cũng phản ứng, ngay cả lúc nàng muốn bò dậy, cũng bị Vụ Tiễn lôi kéo vào lại trong ổ chăn ấm áp.

      ” Cứ ngủ tiếp , mới sáng sớm thức dậy làm gì?”

      “Hôm nay là ngày ngươi phải vào An vương phủ, tại sao có thể tham ngủ như vậy chứ, đứng lên chuẩn bị nào.”

      Tư Mã Vụ Tiễn mặc dù chỉ là trắc phi, nhưng An vương Nam Cung Quân cũng có bạc đãi nàng, những món đồ gì cần có đều có, chỉ trừ danh vị chánh phi, người hầu qua dâng sính lễ đều có, còn có mũ phượng cùng khăn trùm đầu, mà hỉ khăn này là do Hoa phi nương nương đích thân thêu, mong ước bọn họ cả đời gần nhau.

      Hai người cứ dính vào trong chăn mãi cho đến giờ Thìn mới dậy.

      Lúc này kiệu hoa của An vương phủ đến ngoài cửa phủ, bởi vì chỉ là trắc phi, cho nênkhông có đội danh dự, chỉ có đỉnh đầu kiệu hoa đỏ thẫm, còn có mấy tên thị vệ An vương phủ theo sau, xem ra buổi tối hôm qua chuyện phát sinh nơi này An vương vẫn biết, cho nên mới cũng có nhiều người.

      Ma ma của An vương phủ sau khi vào, cũng có thúc giục Tư Mã Vụ Tiễn, mà chỉ đứng chờ cho Vụ Tiễn trang điểm thay y phục, ma ma này là vú nuôi của An vương, rất được Hoa phi sủng ái, cũng biết tâm ý An vương, cho nên toàn tâm toàn ý mặc trang phục cho Vụ Tiễn, đợi đến lúc chuẩn bị xong, còn quên than thở tiếng.

      ” Người quá xinh đẹp a, An vương chúng ta có phúc.”

      Phượng Lan Dạ tới nhìn nàng, hôm nay Vụ Tiễn đúng là tân nương chói mắt nhất xinh đẹp nhất, nàng đưa tay đến chiếc khay bên cạnh, lấy ra hỉ khăn, đích thân nàng trùm lên cho Vụ Tiễn, ôn nhu .

      ” chúc tỷ hạnh phúc.”

      ” ừ.”

      Bà mai ở bên thúc giục: “Tốt lắm, tốt lắm, cần phải rồi, cần phải rồi, An vương gia chúng ta nóng lòng đợi.”

      Phượng Lan Dạ gật đầu, để cho nàng bước ra, Vụ Tiễn lưu luyến buông tay ra, tiểu Đồng cùng tiểu Khuê phải trái từ từ bước đến, đở lấy chủ tử của mình, quay đầu lại nhìn Phượng Lan Dạ lời từ biệt: “Chúng ta phải rồi.”

      “Chiếu cố tốt chủ tử của các ngươi, nếu như có chuyện Tề vương phủ tìm ta.”

      Phượng Lan Dạ dặn dò xong, tiểu Đồng cùng tiểu Khuê gật đầu, đoàn người ra ngoài, Phượng Lan Dạ bước theo phía sau của các nàng , rời đứng lại ở hành lang, Hoa bồ đứng ở bên cạnh nàng, nhìn chủ tử, mở miệng thắc mắc: “Chủ tử, người đưa các nàng sao?”

      Phượng Lan Dạ quanh thân lạnh lẻo, mặt mũi lại càng trầm, quay đầu giữa trung ra lệnh.

      “Ta biết ngươi ở đây, ta muốn ngươi lập tức bảo vệ nàng, nếu như nàng xảy ra bất cứ chuyện gì, ta đem xương của ngươi nghiền thành tro, để trọn đời được siêu sinh.”

      Lời rét lạnh thị huyết, tràn ngập cả bầu trời tiểu viện, chủ tử lạnh lùng tàn bạo như vậy, Hoa Ngạc cho tới bây giờ còn chưa có nhìn thấy, nên nhịn được run rẩy chút, biết chủ tử chuyện với ai, liền vội vàng quay đầu đánh giá mọi nơi.

      Trong bóng tối Thiên Bột Thần mắt trợn trắng, tiểu nha đầu ngờ lại cuồng vọng thế, nếu phải vì Thiếu chủ, mới thèm bảo vệ nàng đâu? Hơn nữa trong thiên hạ này có ai dám can đảm đối với những lời như thế, kết quả giờ phút này chỉ là chữ, chết, bất quá dám động đến nàng, bởi vì nàng là người của thiếu chủ, cho nên nghe mệnh lệnh của nàng, mặc dù cam lòng, nhưng vẫn nhận mệnh thi hành.

      Thiên Bột Thần sắc mặt khó coi thân hình chợt lóe lên, theo phía ngoài kiệu hoa đường hướng về An vương phủ.

      Phượng Lan Dạ lập tức cảm ứng được hơi thở trong bóng tối còn tồn tại, nên yên tâm, dẫn Hoa Ngạc ra ngoài, ngoài cửa viện, lúc này ngừng chiếc xe ngựa, chính là xe ngựa Tề vương phủ, còn có mấy tên thị vệ theo, Phượng Lan Dạ lên xe ngựa, phân phó hai gã thị vệ, theo sau kiệu hoa xem có xảy ra chuyện gì , nếu có tình huống gì lập tức trở về tới bẩm báo với nàng, nhưng cần bọn họ ra tay, tự nhiên có người động thủ.

      ” Dạ, Vương Phi.”

      Hai người nhanh giục ngựa rời .

      Xe ngựa chậm rãi rời nô nhai, Hoa Ngạc vén rèm nhìn cái, nơi này từng là chỗ các nàng ở thời gian, sau này, các nàng mỗi người đều có vận mệnh riêng của mình.

      Chuyện quả nhiên như Phượng Lan Dạ suy đoán, kiệu hoa vừa rời khỏi nô nhai, qua hai con phố, đến chỗ khá vắng vẻ bị người ta chặn lại, mười mấy tên Hắc y nhân bịt mặt, ra tay đường , nhưng mà cũng có giết được người trong kiệu hoa, vì thứ nhất có thị vệ An vương phủ, thứ hai biết từ nơi nào nhô ra người thân thủ cực kỳ lợi hại, chỉ xuất mất chiêu liền diệt trừ những người đó, cho nên kiệu hoa hoàn hảo tổn hao gì đến An vương phủ.

      Sau khi thị vệ bẩm báo xong, Phượng Lan Dạ vừa ý gật đầu.

      Vụ Tiễn bình yên vô vào An vương phủ, những ngày kế tiếp, người đàn bà kia mặc dù trong lòng muốn, e là cũng dám ở trong An vương phủ tùy tiện ra tay, cho nên trong khoảng thời gian ngắn có việc gì .

      Trong Liên viện, Hoa Ngạc mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn chủ tử: “Vương Phi, người làm thế nào đoán được kiệu hoa bị người ta chặn lại .”

      ” Âu Dương Tình là cái loại nữ nhân có lòng ghen ghét quá mạnh mẻ, nàng nhất định muốn để cho Vụ Tiễn vào An vương phủ, như vậy có ngươi có ta, cho nên hôm nay nhất định phái người cản kiệu.”

      Phượng Lan Dạ xong, đứng lên duỗi lưng cái, quanh thân thoải mái, quay đầu nhìn Diệp Linh: “Vương gia hôm nay có ở trong phủ ?”

      Diệp Linh hiểu ý tứ trong câu hỏi của nàng, liền suy nghĩ chút, sau đó mau mau trả lời: “Hình như ra ngoài, Vương Phi tìm Vương gia có chuyện gì sao?”

      có chuyện gì, bất quá ta chỉ muốn ăn súp chim thôi, mùi vị nhất định tệ.”

      Phượng Lan Dạ xong, liền ra ngoài, mấy người đứng phía sau như bị sét đánh, sắc mặt trắng bạch, cho đến khi thân ảnh của Phượng Lan Dạ khuất, mọi người mới phục hồi tinh thần lại, nên a, khóc ra nước mắt mà, vội vàng đường chạy đuổi theo sau.

      Vương Phi ngời lại muốn động đến con chim kia của Vương gia, còn muốn biến nó thành súp chim, trời ạ, Vương gia nhất định tức giận, đến lúc đó đừng Tiểu Vương phi, ngay cả những người như các nàng cũng trốn thoát đâu.

      Diệp Linh cùng Diệp Khanh hai nha đầu nhanh chóng chạy lên phía trước, lôi kéo y phục Phượng Lan Dạ: “Vương Phi, nên a, nên a, Vương gia trở lại nhất định giết chúng nô tỳ.”

      Phượng Lan Dạ sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng quát: “Cút ngay, ngăn cả ta nữa, ta đánh ngươi tàn phế trước.”

      Diệp Linh bị doạ sợ hãy nhảy sang bên, vội vàng buông tay, Tiểu Vương phi mà ác so với Vương gia cũng kém bao nhiêu, bây giờ tiến cũng chết mà lùi cũng chết, tóm lại các nàng nên chuẩn bị tốt tâm lý để chết thôi, hai người mặt xám như tro tàn theo ở phía sau, đường hướng Tuyển viện, còn thừa cơ mọi người chú ý kêu người ta báo cho Tích quản gia nhanh chóng tới đây, Vương Phi muốn giết con chim bảo bối của Vương gia .

      Xuyên qua cây cầu, thẳng đến bên kia Tuyển viện, con đường u tối quanh co, đình đài đá xanh, khắp nơi đều xinh đẹp, quả nhiên hỗ tên gọi Tuyển viện.

      Ngoài cửa viện có thị vệ đứng canh gác, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ tới, vội cung kính hành lễ: “Tham kiến Tiểu Vương phi, Vương gia có ở trong viện.”

      ” Ta tìm .”

      Phượng Lan Dạ sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm hai thị vệ kia, hai tên thị vệ có chút khó hiểu, Tiểu Vương phi sao thế? Rồi nhìn lại hai nha đầu Diệp Linh cùng Diệp Khanh đứng phía sau nàng, chỉ thấy họ nhướng mài liếc mắt, hếch mũi méo miệng, làm ra những động tác kỳ quái, còn nhướng cao lông mài trừng sang đây, Phượng Lan Dạ nhanh chóng quay đầu, Diệp Linh cùng Diệp Khanh hai người lập tức mặt mài sáng tỏ, nghiêm túc nhúc nhích đứng ở phía sau.

      Hai gã thị vệ cung kính xin chỉ thị: “Vương Phi đây là?”

      “Ta muôn thăm quan Tuyển viện.”

      Phượng Lan Dạ xong cũng đợi thị vệ kia kịp phản ứng, nhấc chân liền sải bước lên thềm đá, nghênh ngang vào Tuyển viện, phía sau Diệp Linh cùng Diệp Khanh líu lưỡi nhìn trân trối, lúc qua bên cạnh hai gã thị vệ quên hỏi bọn : “Vương gia phải thích người ta vào Tuyển viện sao?”

      Hai thị vệ vẻ mặt thành mở miệng: “Đúng là thích, nhưng nàng là Vương Phi, Vương gia phải phân phó trong vương phủ tất cả mọi chuyện đều giao cho Vương Phi xử lý sao?”

      thăm quan Tuyển viện hẳn là có gì vấn đề mà, Diệp Linh cùng Diệp Khanh sắp tức đến hộc máu, mắt trợn trắng than thở, hai ngươi chờ chết , phủi phủi người đuổi theo thân ảnh phía trước, còn ném lại câu: “Đồ con heo.”

      Bên trong Tuyển viện, phong cảnh ưu mỹ, nhìn lại cái, nơi nơi đều là hoa cỏ, hành lang bạch ngọc, đình các chu sa, là đẹp đến tả xiết, có hoa có cỏ, có hồ có đình, cửu khúc hành lang gấp khúc, rường cột chạm trổ, so sánh với bất kỳ chỗ nào của Vương Phủ cũng xinh đẹp hơn, nam nhân này biết hưởng thụ a, Phượng Lan Dạ than ở trong lòng, chân đạp đường đá xanh, hướng chủ cư của Tuyển viện tới.

      Người còn chưa tới, rất xa liền nghe được tiếng .

      ” có người tới, có người tới.”

      Khoan khoái vô cùng, dễ nghe nhàng.

      Phượng Lan Dạ nhếch môi mà cười, phía sau Diệp Linh cùng Diệp Khanh quả muốn la cứu mạng, Ngân ca đáng thương, hôm nay ngươi có thể bị hoạ rồi, đừng kêu rồi, đừng kêu.

      Đáng tiếc ở hành lang Ngân ca kêu rất vui vẻ, nào biết đâu có sát tinh tới đây lấy tánh mạng bản thân .

      Còn khoái chí đập cánh phành phạch, thấy có người tới, liền vui mừng hô lên: “Ta là Ngân ca, ta là Ngân ca.”

      Phượng Lan Dạ vừa nghe, khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, tới hành lang nhìn con chim có thân thể hơi , phần đuôi hơi ngắn, màu lam cả thân hình, phía dưới cổ còn có ít lông vũ màu đỏ, đôi cánh cũng có màu đỏ luôn, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp, là chủng loại vẹt Xanh đuôi ngắn, nghĩ tới lại bị Nam Cung Diệp gọi là Ngân ca, cũng có chút ít ý tứ, bất quá ngươi gặp phải ta, xem như xấu số rồi.

      Phượng Lan Dạ ngoài cười nhưng trong cười ngó chừng Ngân ca, Ngân ca cũng nghiêng đầu ngó chừng nàng, người chim mắt to trừng đôi mắt , chỉ chớp mắt Ngân ca liền cảm giác được người Phượng Lan Dạ có sát khí, nên hoảng sợ, lui cổ chuẩn bị bay , đáng tiếc chậm bước, trong ống tay áo Phượng Lan Dạ tung ra cái túi vải màu trắng, nhanh chóng đem Ngân ca bọc lại cho vào bao, chỉ nghe Ngân ca ở trong túi vỗ cánh, kêu lên.

      ” Gia, cứu mạng, Gia, cứu mạng.”

      Phượng Lan Dạ hừ lạnh, kêu cứu, xem ai có thể đến cứu ngươi, liền giơ túi vải trắng cầm lên, thẳng tới bên ngoài Tuyển viện.

      Ngoài cửa viện, Tích quản gia mang đám hạ nhân Vương Phủ, đứng ở ngoài cửa, mắt thấy Vương Phi ra, trong tay giơ lên túi vải trắng, mà Ngân ca ở bên trong ngừng kêu to: “Gia cứu mạng, Gia cứu mạng.

      Tích quản gia mặt mũi trắng bệch, dẫn người phịch tiếng quỳ cả đất, liên tục cầu khẩn: “Vương Phi a, ngàn vạn lần đừng động đến Ngân ca, người nếu như tức giận, cứ đánh tiểu nhân cũng được.”

      Mà mọi người phía sau cũng liên tục cầu xin: “Vương Phi a, nếu người giận cứ đánh quản gia để giải hận, đừng đánh chúng tiểu nhân.”

      Tích quản gia vừa nghe thấy thiếu chút nữa giận điên lên, tại sao lại đánh giải được hận đừng đánh bọn họ, đám tiểu nhân.

      Bất quá cũng dám so đo, bây giờ là lúc làm cho Vương Phi động đến Ngân ca là tốt rồi, bằng Gia thể trừng phạt bọn họ.

      Ngoài Tuyển viện mọi người quỳ thành vòng, ngay cả hai thị vệ gác cửa cũng quỳ xuống, hi vọng Vương Phi thu hồi mệnh lệnh ban ra, đáng tiếc ánh mắt Phượng Lan Dạ híp lại, lạnh lẽo khiếp người, chút nào hoà hoãn, đúng vào lúc này, Hoa Ngạc tới, kính cẩn ngoan ngoãn mở miệng.

      ” chủ tử, nước nóng đun sôi.”

      ” ừ, thôi, giết chim nấu súp.”

      Phượng Lan Dạ trầm mặt xoay người liền , căn bản nhìn đến đám người quỳ đất, Tích quản gia cùng tất cả hạ nhân trong vương phủ đều ngửng đầu lên, hoá đá nhìn hai người xa, sau đó ánh mắt của mọi người đều nhìn Tích quản gia, mặt xám như tro.

      ” Vậy phải làm sao bây giờ?”

      Tích quản gia sắc mặt cũng tốt hơn người khác bao nhiêu, nhìn thân thể yểu điệu mãnh khảnh kia, từ từ biến mất ở trong đôi mắt, hữu khí vô lực mở miệng: “, tất cả mọi người cùng quỳ trong đại sảnh Vương Phủ , chờ Gia xử phạt.”
      Ino thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 67.2
      ra lệnh tiếng, mọi người trong vương phủ tất cả đều đến quỳ trong đại sảnh phía trước, chờ Vương gia xử phạt.

      Trong Liên viện, Phượng Lan Dạ nghiên người tựa đầu vào bên giường êm trong khách sảnh đọc sách, tư thế tuỳ ý thản nhiên, đầu tóc đen xoả tung, choàng ở vai, mỹ lệ mà u nhã, càng toả ra ánh sáng xinh đẹp.

      Hoa Ngạc thỉnh thoảng vào bẩm báo: “Vương Phi, hạ nhân trong vương phủ vẫn còn quỳ ở đại sảnh.”

      ” Còn quỳ sao.”


      Phượng Lan Dạ để ý lắm mở miệng, quay đầu quét mắt nhìn con vẹt Ngân ca đứng ở góc phòng, Ngân ca hiếm khi được an tĩnh vậy, nọ rụt cái đầu lại sợ hãi nhìn nữ nhân này, có chút bộ dạng mê hoặc, trước tới nay nó rất dễ dụ dỗ người ta a, tại sao nữ nhân xinh đẹp này lại lạnh lùng như thế, cũng mắc mưu nó nữa, cho nên trong lúc nhất thời cánh cũng dám vỗ.

      “Chủ tử, nếu như Vương gia tức giận?”

      Hoa Ngạc có chút lo lắng, sợ Vương gia khi tức giận, thương tổn đến chủ tử.

      Phượng Lan Dạ híp mắt lại, để ý lắm, tức giận sao? Vậy hãy để cho nàng nhìn xem có tư cách gì tức giận, ngày đại hôn để cho nàng cùng con gà trống bái đường, làm nàng mất mặt lớn như vậy, tại nàng bất quá chỉ nấu con vẹt của , đúng, chỉ đe dọa , chẳng lẽ muốn giết nàng sao, hơn nữa nam nhân này là đồng tính đoạn tụ, mình còn là bia đở đạn cho .

      Buổi tối, khi Tề vương trở về phủ, đối mặt với phòng khách toàn là hạ nhân, mà tất cả đều kinh hãi đảm chiến, sắc mặt trắng bệch chỉ chờ chực Vương gia xử phạt.

      Nhưng Nam Cung Diệp cũng có xử phạt bất kỳ hạ nhân nào, nhíu mài quan tâm lắm : “ có việc gì làm sao? xuống .”

      Mọi người cho là mình nghe lầm, hai mặt nhìn nhau, Vương gia tức giận, tức giận, đó là Ngân ca thích nhất a, làm sao lại như có chuyện gì xảy ra thế?

      Cuối cùng Tích quản gia cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “Vương gia, Vương Phi đem Ngân ca nấu súp uống.”

      Đôi lông mày hẹp dài của Nam Cung Diệp nhướng lên, con ngươi nheo lại thâm thúy u ám thần bí khó lường, nhưng lại vô cùng tuyệt đẹp, tựa như màu đen của loại bảo thạch chói mắt nhất, quanh thân nội liễm u ám, tiếng từ tính chậm rãi vang lên.

      “Đứng lên , Diệp Linh, cho Vương Phi biết, Bổn vương đem Ngân ca tặng cho nàng, nàng hảo hảo chiếu cố nó.”

      ” a?”

      Mọi người sắc mặt sửng sốt, Vương gia lời này là có ý gì? Mà ngửng đầu lên lần nữa chỉ nhìn thấy trước cửa phòng, màu trắng xiêm y giống như mây trôi phiêu dạt .

      Mọi người rốt cục cũng hồi phục tinh thần lại, ý của Vương gia là Vương Phi căn bản có giết con chim vũ kia, nhưng mà kinh hãi nhất chính là Vương gia đem Ngân ca đưa cho Tiểu Vương phi, có thể thấy được Vương gia rất Tiểu Vương phi .

      Tích quản gia chỉ huy mọi người bò dậy, người người thân thể mềm nhũng, đứng vô lực, nhưng cuối cùng cũng thở phào nhõm, má ơi, tìm được đường sống trong chỗ chết rồi a, quanh thân họ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ràng vào đông, nhưng người lại như có lửa.

      Tích quản gia phân phó Diệp Linh: “Còn trở về bẩm bào cho Tiểu Vương phi, Vương gia , đem Ngân ca tặng cho Vương Phi.”

      “Dạ” Diệp linh cùng Diệp khanh hai người dẫn theo mấy nha đầu hầu hạ bên trong Liên viện, đường trở về viện.

      Phượng Lan Dạ nghe Diệp Linh bẩm báo, lập tức mặt đen thui, cắn răng.

      Xem ra nàng lần này lại thua nữa, tên Nam Cung Diệp kia lại đoán được nàng có hạ quyết tâm giết Ngân ca, lại còn muốn đem Ngân ca tặng cho nàng, bực quá, muốn lập tức đem con chim hư này nấu cho rồi.

      Ngân ca vừa nhìn nhiều người trong nhà, liền miệng lưỡi, tựa hồ quên sợ.

      ” Gia tới, Gia tới.”

      Hù dọa mấy người trong nhà hoảng hốt, ngơ ngác nhìn quanh, mới phát là Ngân ca gọi bậy bạ, mặc dù có chút buồn bực, nhưng mọi người đều thích con chim này nên trách, chỉ có Phượng Lan Dạ vẻ mặt tức giận, quay đầu lại chỉ vào con chim phá phách kia cảnh cáo: “Thử kêu tiếng nữa xem, nhìn xem ta có độc chết ngươi .”

      Ngân ca liền lập tức sợ ác nữ nhân này, rụt cổ, lời, cho đến khi Phượng Lan Dạ ra ngoài, nó mới thở phào nhõm kêu lên, khoan khoái vô cùng: “, .”

      Diệp Linh Diệp Khanh cùng Hoa Ngạc và mấy tiểu nha đầu cười mở miệng: “Ngươi thực dụng a. . . . . .”

      ” Ừ, Vương gia đem Ngân ca tặng cho Tiểu Vương phi rồi, chúng ta cần phải tỉ mỉ chút, chia nhau ra chăm sóc nó.”

      ” đúng.”

      Mấy người vừa chuyện, vừa có người đến chăm sóc Ngân ca, có người hầu hạ Tiểu Vương phi, mà Ngân ca biết có phải bị đè nén quá lâu hay , mà vẫn ngừng gọi: “, .”

      Phượng Lan Dạ ngồi ở dưới đèn, híp con ngươi lại, Nam Cung Diệp này phải là nhân vật đơn giản, chuyện gì cũng nhìn thấu như vậy, xem ra chính là nhân vật khó dây dưa, mình trong lúc nhất thời đúng là có biện pháp đối phó , tốt, chuyện này nâng lên hứng thú của nàng, tựa hồ từ lúc và nàng giao thủ đến bây giờ, nàng cũng chưa lần nào thắng, chẳng lẽ vẫn bị ăn thiệt thòi hoài? Phượng Lan Dạ muốn nghĩ nhập thần, Hoa Ngạc vẻ mặt tươi cười nhàng tới .

      ” chủ tử, Ngân ca rất là khôn a?”

      “Đừng nhắc tới con chim hư đó “Phượng Lan Dạ tức giận kêu lên, mới vừa rồi nàng vẫn nghe được tiếng kêu của nó, , thấy nàng mà cao hứng thành như vậy, con chim chết, muốn nấu nó cho rồi.

      Hoa Ngạc mím môi cười, biết chủ tử lần này tính sai, rất buồn bực, nên gì nữa, bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động, hai người đồng thời nhìn qua, gió mà cửa sổ tự động khép mở, sau đó trận kình phong phóng qua, cành phi tiêu từ bên ngoài bắn thẳng vào, dính vách tường.

      Bên ngoài viện có tiếng vang, còn có thêm tiếng gào.

      Phượng Lan Dạ nhanh chóng bảo Hoa Ngạc đem phi tiêu nhổ xuống , phi tiêu thượng có gắn tờ giấy.

      Nguyên lai là người Sở Vương phủ, tất nhiên là Sở Vương Nam Cung Liệt dặn dò nàng phải chú ý hướng của Tề vương, xem chút Tề vương có giấu diếm thế lực nào hay , có phải có dị tâm ?

      Phượng Lan Dạ nhìn chằm chằm trang giấy bàn, nhíu mày, quanh thân lạnh lẻo, nghĩ đến Sở Vương Nam Cung Liệt, nàng liền thấy hết sức chán ghét người nam nhân như vậy, vì hoàng quyền, ngay cả nữ nhân cũng lợi dụng, nếu phải từng lần cứu nàng, nàng tuyệt đối cùng người nam nhân này qua lại chút nào.

      Bất quá trước mắt muốn nàng làm gian tế cho Sở Vương phủ tới điều tra bí mật của Nam Cung Diệp, nàng phải làm như vậy sao?

      ra nàng biết Nam Cung Diệp có nhiều chuyện cũng gạt nàng, nhất là chuyện phái thủ hạ bảo vệ nàng, mà tên thủ hạ kia thân thủ hết sức lợi hại, chỉ bằng vào điểm này, có suy đoán ra Nam Cung Diệp có giống như bề ngoài nhìn thấy, sau lưng của nhất định có cất dấu bí mật gì đó? Mấu chốt là nàng phải làm như vậy sao? Nhưng nếu ra tay, nàng phải trả ân tình của Sở Vương Nam Cung Liệt như thế nào.

      Phượng Lan Dạ lâm vào thế khó xử, đưa tay đốt tờ giấy kia, sau đó phân phó Hoa Ngạc mang phi tiêu cất vào.

      Lúc này ngoài phòng có người bẩm báo: “Vương Phi, trong vương phủ có thích khách xông vào, xin hỏi Vương Phi có sao ?”

      Hoa Ngạc lập tức nhướng mài: “ có chuyện gì, các ngươi xuống

      ” Dạ”

      Phía ngoài Vương Phủ thị vệ đến nơi khác để tuần tra.

      Trong phủ động tĩnh, rất nhanh được trình diện đến Tuyển viện.

      Nam Cung Diệp nhíu mài, vẻ mặt u ám, lệ khí trải rộng, cho dù lạnh lẻo bao phủ quanh thân, nhưng mà dung nhan lại phát ra cổ khí, và mị lực phi phàm, bàn tay thon dài gõ lên bàn, phát ra tiếng cọc cọc.

      Thiên Bột Thần đứng ở bên trong thư phòng, cung kính bẩm báo: “Thuộc hạ có lập tức bắt , vì sợ phát thực lực Tề vương phủ, chẳng qua là đuổi theo , phát vào Sở Vương phủ, hẳn là người của Sở Vương phủ .”

      Nguyệt cẩn lập tức bước lên trước bước, bình tĩnh mở miệng: “Người nọ giống như muốn giết người, chắc là tới liên lạc cùng Tiểu Vương phi , Vương gia, chẳng lẽ Tiểu Vương phi là người của Sở Vương?”

      ” Sở Vương?”

      Nam Cung Diệp gương mặt vẫn uyển nhược mỹ ngọc, có mảy may xao động, chẳng qua ánh mắt sâu lường được bắn ánh sáng lạnh ra bốn phía, khóe môi vẽ ra nụ cười u xinh đẹp.

      nghĩ tới Sở Vương lại nổi lên chủ ý động đến Lan Dạ, nhưng Lan Dạ là người của Sở Vương sao?

      biết tiểu nha đầu này phải là người dễ dàng khuất phục kẻ khác, vì sao lại chịu để Sở Vương lợi dụng, trong chuyện này có phải có điều biết hay , xem ra cần phải hảo hảo điều tra thêm.

      Nam Cung Diệp phất tay trầm giọng: “Chớ kinh động đến Sở người Vương phủ, mặt khác chuyện này cũng đừng làm cho Vương Phi biết”

      “Dạ, Vương gia.”

      xuống .”
      Ino thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 67.3
      Nam Cung Diệp phất tay cho người lui xuống, còn lại mình ngồi đợi ở bên trong thư phòng, vẻ mặt trầm tĩnh tóc đen xinh đẹp, bay trong gió, mềm mại như ánh trăng.

      trực giác vẫn tin tưởng Lan Dạ , tiểu nha đầu này người bản tính ngông nghênh là trời sinh, chẳng lẽ nàng có nhược điểm gì nằm ở trong tay Nam Cung Liệt, ngày đó nàng tựa hồ là do Nam Cung Liệt mang về.

      Bên trong thư phòng ánh đèn nhợt nhạt vẫn kéo dài, nhưng đêm vẫn chưa hết.


      Năm mới buông xuống, cả An Giáng thành mảnh náo nhiệt, mọi người đều bề bộn , các gia đình chia làm thành nhóm để thu mua hàng tết, xuyên qua đám người đứng xếp thành hàng, chật chội mà náo nhiệt.

      Tề vương phủ lúc trước bởi vì Vương gia đại hôn, cho nên dọn dẹp cả tòa phủ đệ, rửa sạch các loại chén bát, đệm chăn rèm cửa sổ chờ cũng được giặt sạch, khắp nơi đều là rực rỡ hẳn lên, tại cũng cần phải nữa vẩy nước quét nhà nữa, mà chỉ cần thu mua chút hàng tết là được rồi, nên bên trong phủ hạ nhân cũng rất thanh nhàn.

      Gần đến những ngày cuối năm, Tích quản gia đem sổ sách thu chi trong năm mà các nơi trình lên, đưa đến bên trong Liên viện.

      Tề vương khi còn bé liền bị Phong vương, trong tay đất đai cửa hàng rất nhiều, tiền mướn nhân công, chi phí buôn bán… có chuyên gia quản lý, còn có mấy chục cửa hàng lúc mở rộng, đều có người xử lý.

      Năm trước cũng là Tích quản gia xem xét phê duyệt, năm nay Tích quản gia sau khi sửa sang xong, dựa theo lệ cũ của các phủ liền giao vào tay nữ chủ nhân Vương Phủ, để cho Phượng Lan Dạ xem xét.

      Bên trong Liên viện, Phượng Lan Dạ nhìn đống sổ sách bàn, liền thấy đầu váng mắt hoa, mà hết lần này tới lần khác Ngân ca kia vừa nhìn thấy thế nó có chút hả hê kêu.

      ” Làm việc Làm việc, Gia tới, Gia tới.”

      Phượng Lan Dạ mặt đen lại, muốn quyền đánh chết con chim này, mà con chim kia đại khái nhìn ra nàng có gì nguy hiểm, cho nên tại nó sợ nàng.

      ” Cứ đặt ở đây, tí nữa ta xem.”

      Phượng Lan Dạ phất tay, Tích Đan liền lui xuống, hiếm khi được nhìn thấy sắc mặt Tiểu Vương phi khó coi, trong lòng khỏi trộm vui vẻ lát, bất quá cũng dám để lộ ra ở mặt, nếu chỉ có tự mình chuốc lấy khổ.

      Trong khách sãnh, Diệp Linh cùng Diệp Khanh chờ cho mấy tiểu nha đầu đem sổ sách sửa sang lại tốt, sắp đặt chỉnh tề, liền mang con chim kia ra ngoài.

      Mà Ngân ca cùng mấy tiểu nha đầu này ở chung chỗ, cũng học được rất nhiều lời để khen ngợi nữ nhân, lúc này, Diệp Linh trêu chọc cái, nó lập tức cao hứng kêu lên.

      ” Vương Phi xinh đẹp a, Vương Phi xinh đẹp a.”

      Phượng Lan Dạ trong lòng vốn buồn bực, nghe thế khỏi dễ chịu chút, trợn mắt nhìn Ngân ca cái, phun cho nó ngụm: “Cũng biết lắm lời.”

      Ngân ca càng gọi đến vui vẻ: “Tiểu Vương phi xinh đẹp, Gia tới, Gia tới.”

      Người trong phòng đều bị chọc cười, con chim này là thú vị, Phượng Lan Dạ cũng cười, nên trong phòng liền ấm áp rất nhiều.

      Phượng Lan Dạ cũng xem sổ sách bàn, mà đứng lên cùng mấy tiểu nha đầu trêu chọc Ngân ca, dạy Ngân ca mắng người.

      ” Gia là tên khốn kiếp, Gia là tên khốn kiếp.”

      Nàng dạy Ngân ca mắng Nam Cung Diệp, làm phía sau hoàn toàn yên tĩnh, mấy tiểu nha đầu cũng dám gì, nhưng Ngân ca lại rất có linh tính, loạng choạng cái đầu , lại mắng gì, nó thấy Phượng Lan Dạ trừng mình, liền lập tức giơ chân: “Gia, cứu mạng a, Gia cứu mạng a”. . . . . .

      Phượng Lan Dạ vừa bực mình vừa buồn cười, là người sao nuôi chim tánh tình đó.

      Trong phòng mấy người thấy Vương Phi cũng giận, liền nở nụ cười, lúc này Tích quản gia quay lại, cung kính mở miệng: “Vương Phi, có khách tới chơi?”

      “Người nào a?”

      Phượng Lan Dạ cái tay ở giữa trung, nàng vốn là định gõ đầu Ngân ca cái, vừa nghe lời của Tích quản gia liền dừng lại động tác, nhìn sang, lấy làm kỳ lạ ở nơi này, nàng nào có khách nhân gì, trừ Vụ Tiễn, nhưng Vụ Tiễn thể nào tới đây thăm nàng, hôm qua nàng ấy vừa mới tân hôn thôi.

      ” Bẩm Vương Phi, là Tam hoàng tử phi.”

      ” Trầm Vân Tinh”Phượng Lan Dạ cũng ngây ngẩn cả người, trong đầu lên hình ảnh Tam hoàng tử phi Trầm Vân Tinh, Trầm Vân Tinh chính là đệ nhất mỹ nữ An Giáng thành, người này rất tâm khí ngạo, trong mắt chứa bất luận kẻ nào, giờ phút này lại đến đủ Vương Phủ, nàng nhớ mình và nàng ta có cái gì thân thiết, ngược lại lúc trước tiến cung tạ ơn, vẫn còn chế ngạo nàng mà, bây giờ lại tới cửa bái phỏng, biết ý muốn như thế nào?

      Phượng Lan Dạ phen suy đoán, cũng nghĩ ra mục đích trong đó, liền phất phất tay: “Ta biết rồi, ngươi cho người mang nàng dẫn tới chính sảnh Vương Phủ dùng trà , ta qua đó liền”

      ” Dạ, Vương Phi.”

      Tích quản gia liền lui xuống, Phượng Lan Dạ thu tay lại đùa với Ngân ca nữa, bên cạnh nàng Hoa Ngạc cùng Diệp Linh hai người lập tức khinh thường mở miệng.

      “Tiểu Vương phi, kia Trầm Vân Tinh kia nhất định có lòng tốt, người biết ? Lúc trước nô tỳ nhìn thấy nàng cứ ngó chừng chừng Vương gia, giống như con hồ ly vậy, bây giờ lại còn trực tiếp chạy đến Vương Phủ.”

      ” đúng vậy a, nàng nhất định là muốn gặp Vương gia, cho nên mới phải chạy tới đây.”

      Diệp Linh cùng Hoa Ngạc lời này cũng nhắc nhở Phượng Lan Dạ, quả , lúc trước Trầm Vân Tinh khi nhìn thấy Nam Cung Diệp, ánh mắt cứ dính vào người Nam Cung Diệp, kẻ có mắt đều nhìn ra, chẳng qua thân phận của nàng ta là Tam hoàng tử phi, Nam Cung Diệp là Thất hoàng tử, nếu làm thế thân phận quẳng ở nơi nào chứ, mà Trầm Vân Tinh chẳng lẽ ngu xuẩn đến mức biết liêm sỉ sao, trực tiếp chạy lên cửa tìm người, có thể sao? Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây, thân thể liền quay người ra ngoài.

      Hoa Ngạc cùng Diệp Linh hai người theo nàng, vẻ mặt oán giận.

      ” Vương Phi, nếu cứ để cho Tích quản gia đem nàng đuổi .”

      Phượng Lan Dạ trợn mắt nhìn hai nha đầu cái, người tới là khách, dù có ý nghĩ đó nữa, tại thân phận của nàng ta là Tam hoàng tử phi, có thể nào tùy tiện đuổi người ta đâu?

      nhóm mấy người rời Liên viện, xuyên qua đình cầu nhắm phía trước Vương Phủ tới.

      Mặt trước của Tề vương phủ có loạt có năm chủ phòng, đại khí xa hoa, bốn phía trồng rất nhiều danh hoa, nên mất nhã trí.

      Bên ngoài hành lang đứng thẳng mấy tên hạ nhân, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ tới, vội dàng quỳ gối cung kính kêu tiếng: “Tham kiến Vương Phi.”

      Phượng Lan Dạ gật đầu: “Đứng lên .”

      Sau đó dẫn hai nô tỳ Hoa Ngạc – Diệp linh vào, chỉ thấy trong chính sảnh, có người ngồi ngay ngắn, giờ phút này tựa hồ có chút khẩn trương, hai tay cứ nắm chặc khăn gấm mà vặn, bất an nhìn quanh mọi nơi, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ từ ngoài cửa tới, mặt lộ ra nụ cười mỵ người .

      ” Thất hoàng muội, tỷ tỷ mạo muội tới quấy rầy ngươi, trách móc chứ.”

      Giọng rất là mềm uyển chuyển, làm người ta nghe thấy muốn thương, người đẹp hơn nữa chuyện lại giọng lời, biết mang theo bao nhiêu là quyến rũ.

      Phượng Lan Dạ sắc mặt vẫn đổi sắc, bất quá phía sau Hoa Ngạc cùng Diệp linh trực tiếp mắt trợn trắng, hai người thấy muốn ói, còn có nữ nhân biết xấu hổ như vậy sao? Lần trước ở Mai linh điện còn khi dễ chủ tử các nàng, bây giờ lại có mặt mũi tới xưng tỷ gọi muội , nữ nhân này biết xấu hổ mà.

      ” Tam Hoàng tẩu khách khí, mời ngồi, Lan Dạ gánh chịu nổi như vậy.”

      Muốn giả bộ phải ? mọi người cùng nhau giả bộ , nàng cũng muốn xem chút ngươi có thể chống được đến lúc nào.

      Phượng Lan Dạ Tâm trong lòng cười lạnh, có chút ít hiểu, nữ nhân này xem ra quả nhìn trúng Nam Cung Diệp, bất quá Nam Cung Diệp mặc dù có bề ngoài hời hợt tuấn mỹ, nhưng nội tâm của tàn Thị Huyết vô cùng.

      Phượng Lan Dạ ngồi vào vị trí chủ vị, Hoa Ngạc cùng Diệp linh hai tỳ nữ trái phải đứng ở phía sau của nàng, nhìn Trầm Vân Tinh mang bộ dạng thèm thuồng mê đắm đối diện vời chủ tớ ba người các nàng.

      biết Tam Hoàng tẩu hôm nay đến đủ Vương Phủ có gì ?”

      Phượng Lan Dạ bất động thanh sắc mở miệng, bên dưới Trầm Vân Tinh che giấu vẻ ghen tỵ nơi đáy mắt, mới vừa rồi nàng đánh giá Tề vương phủ, so với Nam Cung phủ các nàng xa hoa nhiều lắm, hơn nữa nơi này có rất nhiều đồ vật được ngự tứ (vua ban), xem ra Thất hoàng tử rất được hoàng thượng cưng chìu, quả nhiên phải giả, mà với bộ dạng đầu gỗ của Nam Cung Tiếp, cả ngày chỉ biết đánh đàn, có cái rắm mà dùng.

      Trầm Vân Tinh phen phỉ nhổ trong bụng, nhưng khi ngửng đầu lên, nụ cười mặt càng thêm ôn nhu, thiên kiều bá mị.

      Phượng Lan Dạ nhìn đánh giá nàng, đồng thời phải khen ngợi tiếng, nữ nhân này quả rất đẹp, thiên sinh lệ chất, dáng vẻ thướt tha mềm mại, cùng Tề vương Nam Cung Diệp đúng là đôi trời đất tạo nên, bất quá ai bảo nàng ta có cái phúc phận này chứ, ông trời lại để cho mình gả vào Tề vương phủ.

      “Lần trước Tam Hoàng tẩu mạo phạm muội muội, cho nên hôm nay tới cửa, muốn cùng muội muội tiếng xin lỗi”

      Trầm Vân Tinh thanh mềm mượt mà, giống như mưa bụi rơi mặt hồ nước, uyển chuyển trong sạch.

      Phượng Lan Dạ nhìn bộ dạng dối trá của nàng, là có chút ít phiền chán, bất quá đưa tay đánh khuôn mặt người tươi cười, nàng cũng muốn xem chút, nữ nhân này có thể giả bộ tới khi nào, giật khóe môi cái, nhàn nhạt tiếp lời: “Tam Hoàng tẩu là có lòng.”

      xong liền cúi đầu uống trà, cũng câu nào nữa.

      Trong lúc nhất thời bên trong phòng khách yên tĩnh tiếng động, Trầm Vân Tinh cũng cúi đầu uống trà, từ từ suy nghĩ nên lựa lời tiếp như thế nào.

      Kể từ khi ở Mai Linh điện gặp mặt Nam Cung Diệp cái, lòng của nàng như nai con nhảy loạn, rất muốn nhìn thấy lần nữa, mặc dù biết thân phận của mình thích hợp, nhưng nàng mới chính là nữ nhân cùng nam nhân kia có bề ngoài xứng đôi nhất, ông trời tại sao lại đối đãi nàng như thế, ý nghĩ này vẫn quanh quẩn ở trong đầu Trầm Vân Tinh.

      Cho nên hôm nay nàng liền tới đây, lấy cớ bái phỏng Phượng Lan Dạ, kì thực người nàng muốn gặp là Nam Cung Diệp, chẳng qua là có thể nhìn thấy hay , quả cơ hội rất mong manh, nhưng nàng rất muốn trông thấy .

      Trầm Vân Tinh suy nghĩ trước sau, cuối cùng tựa như tùy ý quay đầu nhìn chút, sau đó nhu thuận uyển chuyển mở miệng: “Thất hoàng đệ có ở trong phủ sao?”

      Phượng Lan Dạ khóe môi giật giật, xem ra nữ nhân này đúng như phỏng đoán của Hoa Ngạc cùng Diệp linh, là tới gặp Nam Cung Diệp, cũng quá biết liêm sỉ , làm chị dâu mà công khai dò xét em chồng xinh đẹp, biết nên dùng lời gì để nàng ta, càng biết khi Nam Cung Diệp hiểu tâm ý nữ nhân này nghĩ gì, nhưng đồng tính mà, ánh mắt của Phượng Lan Dạ lên giảo hoạt, liền nhếch môi nở nụ cười yếu ớt.

      ” Tam Hoàng tẩu muốn gặp Vương gia sao?”

      Tiếng của nàng vừa dứt, Trầm Vân Tinh há mồm muốn phản bác, nhưng ra lại sợ Phượng Lan Dạ dừng lại, nên cuối cùng phải mang bộ dạng thành lời, Phượng Lan Dạ mặc kệ nữ nhân này, quay ra cửa ngoài phân phó: “Tích quản gia, . mời Vương gia tới đây, Tam Hoàng tẩu tới thăm .”

      Bên trong chính sảnh, Diệp linh cùng Hoa Ngạc trừng mắt giận đến lông tóc dựng cả lên, nào có ai như thế, biết nữ nhân khác đến dò xét phu quân của mình, lại vẫn hào phóng đem phu quân gọi ra cho người ta nhìn nữa.
      Ino thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :