1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Ngô Tiếu Tiếu (130) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 54: Giang Sơn Như Hoạ


      Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn hai người sắc mặt thản nhiên, điềm tĩnh tiêu sái đến chính giữa đại điện, theo sau cùng là công chúa làm con tin, bước chân càng ngày càng chậm, đầu cúi càng ngày càng thấp, ngày càng cách xa hai người, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn đều ngồi vào vị trí của mình, người lên dây cổ cầm, người ngồi trước khung thêu, chuẩn bị bắt đầu biểu diễn.



      Nữ nhân kia cất bước rất khó khăn, chân như mang theo tảng đá lớn, lâu cũng tới nơi, đại điện, mọi người đều nhìn nàng bước khó khăn như thế làm sao mà múa được?



      Hạo Vân đế tuy nghiêm khắc, thấy nàng ta như thế cũng nghĩ làm nàng ta khó xử, vung tay lên, trầm giọng mở miệng: “Ngươi lui xuống .”


      Nữ nhân này lại lần nữa lâm trận đào thoát, chạy nhanh xuống dưới.



      đại điện nổi lên giọng nghị luận to , toàn là những lời khó nghe, tuy là tiểu quốc công chúa nhưng thân phận cũng khá cao, vậy mà cùng biểu diễn với công chúa mất nước, lại để mất hết cả mặt mũi.



      Phượng Lan Dạ nhĩ lực (lỗ tai) hơn người, tự nhiên nghe được những lời của các nữ nhân kia, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, liếc mắt nhìn Vụ Tiễn, ý bảo bắt đầu biểu diễn.



      Vụ Tiễn biểu diễn thêu tranh, Phượng Lan Dạ biểu diễn là cầm nghệ, hai người hỗ trợ lẫn nhau.



      đại điện, tiếng đàn bỗng vang lên, tao nhã uyển chuyển, mênh mang như gió xuân nhàng lướt qua đại điện, phản ứng đầu tiên của mọi người là kinh ngạc, tiếp đến là ngạc nhiên, ngờ tiếng đàn tiểu công chúa mất nước lại rất xuất sắc, so với đệ nhất tài nữ Tô Nghênh Hạ cũng thua kém, thậm chí còn vượt xa, thanh càng trong trẻo hơn.



      Tiếng đàn này tựa như có thể gột tẩy lòng người, xuyên thấu mây mù, bay lượn cao, làm cho toàn bộ suy nghĩ của mọi ngươi đắm chìm trong tiếng đàn, tựa như Cao Sơn Lưu Thuỷ xuất ở trước mắt, dòng suối , thác nước, liễu xanh hoa tím, khí tươi mát như đập vào mặt mọi người, hay cho bức tranh thế ngoại đào viên, .



      Đại điện yên tĩnh tiếng động, chỉ còn tiếng đàn rung động lòng người, những cuộc chém giết tàn bạo, những mưu thâm độc hết thảy tựa hồ đều hóa thành mây khói, mặt mọi người chỉ còn lại ôn nhuận bình thản, mỗi người đều đắm chìm trong bầu khí vô cầu (ko có ham muốn), có tranh đấu gì cả.



      Giờ phút này trong đại điện chỉ có mãnh an bình, hòa nhã.



      Ngay cả tiểu thái giám cùng các cung nữ vẻ mặt đều có vẻ lo âu, dè dặt cẩn trọng như trước kia, tất cả đều yên bình êm ả.



      Đàn này tựa như linh cầm, có thể xoa dịu lòng người.



      Tất cả mọi người rơi vào trong tiếng đàn, vô pháp tự kềm chế, Tư Mã Vụ Tiễn lòng cũng bình thản hơn, tay thêu ngày càng nhanh, so với lúc trước càng thêm thành thạo.



      Tiếng đàn bỗng chuyển sang sâu lắng, giống như kỳ quan xuất , những đoá hoa tươi cắm trong bình hoa đặt đại điện, phút chốc bức ra khỏi cành, bồng bềnh bay lơ lững giữa trung, càng ngày càng nhiều, mùi thơm càng ngày càng đậm.



      Hạo Vân đế cùng các phi tần, còn có những giai lệ điện, tất cả mọi người đều kinh ngạc ngó chừng cảnh tượng trước mắt, tai như nghe được tiên khúc, mắt chứng kiến cảnh tượng hiếm thấy, những cánh hoa xinh đẹp từng mảnh hướng giữa trung bay vào, tỏa hương thơm ngát, lơ lững đầu Phượng Lan Dạ, càng hợp càng nhiều, cuối cùng tụ thành đám mây hồng, chậm rãi lay động rồi rớt xuống, giống như cơn mưa hoa.



      Trong cơn mưa hoa , Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn hai người, vẻ mặt xinh đẹp như phù dung, ở giữa những cánh hoa màu đỏ làm các nàng nổi bật, giống như tiên tử xuất trần, đẹp sao tả xiết, rung động tâm khảm của mọi người.



      Vẫn ngồi ở chỗ cao đại điện, các vị vương gia cùng hoàng tử, tất cả lồng ngực đều cứng lại, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, tình cảnh này, tựa hồ muốn khắc sâu trong trí nhớ của mọi người.



      Áo trắng như tuyết, tóc đen như tơ, mặt mày như họa, dung nhan khuynh quốc khuynh thành? Giờ phút này trái tim của mỗi người như bị chiếm giữ bỡi cảnh tượng trước mắt.



      Tiếng đàn vừa dứt, bức tranh cũng thêu xong.



      Đại điện trở nên yên lặng, mọi người còn nghe thấy tiếng đàn tuyệt vời, cảnh tượng tráng lệ cũng dần biến mất, chậm rãi hồi phục tinh thần lại, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn đứng lên.



      Mọi người cuối cùng cũng tĩnh táo lại, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm vỗ tay trước tiên, nhịn được kích động kêu lên:



      “Khúc cầm này chỉ có ở tiên giới, nhân gian làm sao có thể nghe thấy.”



      bên Tấn vương, Sở vương , Thụy vương cũng vỗ hai tay, mọi người đồng dạng ngạc nhiên, chỉ có Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp trong lòng hiểu , khóe môi nở ra nụ cười ôn nhuận.



      Hạo Vân đế nhíu mài, ánh mắt thâm thúy, bản thân cũng rung động, trầm giọng mở miệng:



      “Khúc cầm này tên là gì?”



      Phượng Lan Dạ kiêu ngạo siểm nịnh, lạnh nhạt mở miệng: “Giang sơn như họa.”



      “Hay cho khúc giang sơn như họa, ” đây là lần duy nhất Hạo Vân đế tán thưởng, Mai phi cùng Nguyệt phi khỏi nheo mắt, ánh mắt kinh sợ nhìn về phía Phượng Lan Dạ, nghĩ tới tiểu nha đầu này lại có thể được hoàng đế khen ngợi, quả nhiên là nhân vật thể khinh thường.



      “Tạ hoàng thượng khen ngợi.”



      Phượng Lan Dạ tạ ơn, bên tiểu thái giám vội chạy đến, mang bức tranh thêu đem tới.



      Mai phi vừa chăm chú tính lấy bức tranh thêu, Hoa phi ở bên cạnh nàng vươn tay đón lấy, động tác này khiến cho ánh mắt Mai phi u lạnh lẽo, trừng mắt liếc nhìn Hoa phi cái.



      Bất quá nàng ta có biện pháp, người ngoài chỉ trong cung được sủng ái nhất là nàng, nhưng lại biết hoàng đế sủng ái nhất kỳ thực là Hoa phi, các nàng phải bỏ ra rất nhiều tâm kế, thủ đoạn mới được như bây giờ , giống như Hoa phi có hoàng thượng bảo vệ, này ở trong cung mới là phi tử được sủng ái nhất.



      Hoa phi nhìn bức tranh thêu trong tay, vẻ mặt đầy ý cười, liên tục gật đầu.



      “Ừ, bức tranh thêu thượng đẳng , kỹ thuật thêu hạng nhất, ý nghĩa của bức tranh càng hay hơn.”



      Hoa phi xem xong, phân phó tiểu thái giám đưa tới cho hoàng thượng, Hạo Vân đế vừa nhìn, khẽ chấn động, ánh mắt chợt trở nên thâm u.



      Vụ Tiễn thêu là đôi tiên hạc quyến luyến, đại biểu cho đôi lứa nhau rời xa, đây là tư tâm của nàng, hi vọng Nam Cung Quân có thể hiểu tâm ý của nàng, nhưng hoàng thượng khi nhìn, tựa hồ có chút ít xúc động, ánh mắt trở nên ôn hòa hiếm thấy nhưng đồng thời cũng để lộ ra tia mệt mỏi, phất phất tay, ý bảo hai nàng lui xuống.



      Phượng Lan Dạ thu lại danh cầm “lục ỷ”, theo sau Vụ Tiễn, hai người thướt tha đạp lên hoa thơm ở điện bước về chỗ ngồi.



      đại điện, sau khi tiếng đàn tuyệt diệu ngừng lại, mọi người dần phục hồi tinh thần, chúng giai lệ thấy hoàng thượng tán thưởng tiểu công chúa vong quốc, khỏi sinh lòng ghen tị, nhất là người cùng biểu diễn cầm nghệ – Tô Nghênh Hạ, sắc mặt càng khó coi hơn, hôm nay nàng tự cho rằng tiếng đàn của mình là hay nhất, tưởng tượng được giữa đường lại xuất tiểu nha đầu, cầm nghệ cao siêu, nhất là tiếng đàn của nàng ta có thể hấp dẫn cánh hoa bay phất phới, tản mát ra hương khí độc đáo, thực ra trong lòng nàng hiểu , tiếng cầm của Lan Dạ mới là thiên hạ đệ nhất.



      ngai vàng, Hạo Vân đế khôi phục vẻ mặt lạnh lùng , ánh mắt sâu lường được nhìn về phía các vương gia, chậm rãi lên tiếng:



      biết các hoàng nhi có ai nhìn trúng nữ tử nào ?”



      Hạo Vân đế vừa mở miệng, các vương gia, hoàng tử lập tức phục hồi tinh thần, Tấn vương Nam Cung Trác phản ứng trước tiên, xoay mình đứng dậy, kính cẩn mở miệng: “Nhi thần xin phụ hoàng làm chủ, tứ hôn cho nhi thần .”



      vừa xong, Sở vương cùng An vương, tất cả đều đứng lên, kính cẩn nghe theo mở miệng: “Nhi thần xin phụ hoàng làm chủ, tứ hôn cho nhi thần . . . . . .”
      Su si thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 55: Tứ Hôn Phong Ba


      Lúc này, đại điện mọi người ánh mắt đều nhìn chằm chằm Hạo Vân Đế, chỉ thấy Hạo Vân Đế sắc mặt hòa hoãn ít, tựa hồ hài lòng với thái độ của các con, dù thế nào, tại mới là hoàng đế của Thiên Vận hoàng triều, tuy rằng những đứa con này đều muốn làm hoàng đế, nhưng chỉ cần còn tại vị, bọn họ nên an phận chút ít.



      Hạo Vân Đế quét mắt nhìn toàn đại điện, sau đó lại nhìn các giai nhân ở phía trước, cẩn thận tính toán .



      Ai cũng chú ý đến, đứng ở phía sau cùng , Tư Mã Vụ Tiễn nhìn An vương Nam Cung Quân, sắc mặt trắng như tờ giấy, thân hình nhịn được run rẩy cả lên.


      Phượng Lan Dạ ngồi ở phía sau nàng, lập tức nhìn thấy, nhưng việc thế này, nàng căn bản giúp được nàng ta.



      Lúc này thanh Hạo Vân Đế vang dội lên: “Cháu của Lâm thái úy – Lâm Mộng Yểu ban thưởng cho Tấn vương làm vương phi, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.”



      Lâm Mộng Yểm vừa nghe, lập tức đứng lên tạ ơn, đúng như nàng mong muốn, mặt nàng ửng đỏ, vội ngẩng đầu liếc mắt sang Tấn vương, trong lòng mừng rỡ thôi, trước mắt Tấn vương là người ở Thiên Vận hoàng triều có cơ hội lớn nhất để trở thành thái tử .



      “Tạ hoàng thượng ban ân, ” Lâm Mộng Yểu tạ ơn.



      “Cháu của Thừa tướng – Tô Nghênh Hạ ban thưởng cho Sở vương làm vương phi, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.”



      Tô Ngênh Hạ cùng Lâm Mộng Yểm giống nhau sắc mặt đều đỏ ửng, tuy rằng ở trong triều lực lượng Sở vương bằng Tấn vương, nhưng ai biết trong phong vân ai đạt được mục đích, nàng nhất định trợ giúp Sở vương tranh địa vị thái tử , như vậy về sau nàng cũng có tư cách để trở thành hoàng hậu.



      “Tạ hoàng thượng ban ân.”



      đại điện, chúng giai lệ tất cả đều hâm mộ nhìn hai nàng, các nàng được gả cho hai người có cơ hội cao nhất để trở thành thái tử của Thiên Vận hoàng triều, làm sao mà hâm mộ các nàng được? Đáng tiếc ghen tị cũng chỉ là ghen tị, các nàng làm sao so được thế lực phía sau quá lớn của người ta.



      “Con của Đại tướng quân Âu Dương Thác- Âu Dương Tình ban thưởng cho An vương làm vương phi, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.”



      Âu Dương Tình nhanh chóng đứng dậy tạ ơn, vẻ mặt thẹn thùng, vội liếc mắt ngắm nhìn phu quân tương lai của mình, An vương Nam Cung Quân, nàng tham đia vị hoàng hậu, dung nhan nàng bình thường, có thể gả cho Nam Cung Quân, nàng thấy đủ .



      “Tạ hoàng thượng ban ân.”



      Ba nữ nhân đều mang vẻ mặt thẹn thùng, các vương gia nhìn thấy hoàng thượng tứ hôn xong, đồng thời kính cẩn dứng dậy mở miệng.



      “Tạ phụ hoàng ban ân, phụ hoàng hồng phúc tề thiên.”



      “Ngồi xuống , ” Hạo Vân Đế vung tay lên, ba vương gia được ban thưởng vương phi ngồi xuống, ba nữ nhân cũng ngồi xuống, trong nháy mắt quanh thân đẹp đẽ quý phái, làm các nàng tự cảm thấy mình cao hơn người khác bậc .



      chỗ ngồi cao, ánh mắt của Hoa phi nương nương xuyên qua chúng nữ tử rơi xuống chỗ ngồi của Tư Mã Vụ Tiễn sau cùng, chỉ thấy nàng hơi cúi đầu, nhìn bất luận kẻ nào, đơn độc lẻ loi, phía bàn ngọc, Hoa phi khỏi đau lòng, cúi đầu thở dài, vì con mà đau lòng, bà hiểu tâm ý của con, kỳ thực rất tam công chúa này, nhưng lại sinh ra ở hoàng tộc, nhất định có số việc thể làm chủ, người khác có lẽ biết, nhưng nàng là mẫu thân , như thế nào mà biết trong lòng kỳ thực rất đau, chỉ mong Vụ Tiễn công chúa có thể khoan dung, nhất định cho nàng ấy rất nhiều quang vinh ân sủng.



      Hoa phi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía hoàng thượng ngồi ở chính giữa đại điện .



      Mấy vị vương gia được tứ hôn xong, kế tiếp chính là các hoàng tử , tam hoàng tử Nam Cung Tiếp tuy rằng lớn tuổi, nhưng hoàng thượng cũng có quên người con này, ngược lại từ từ nhìn , thanh nhanh châm mở miệng: “Con của Trầm đại nhân – Hàn lâm chưởng viện học sĩ , Trầm Vân Tinh, ban thưởng cho tam hoàng tử Nam Cung Tiếp làm chánh phi.”



      Trong đại điện, chúng nữ hai mặt nhìn nhau, An Giáng thành đệ nhất mỹ nữ Trầm Vân Tinh thế nhưng lại ban cho tam hoàng tử làm chính phi, quả vị tam hoàng tử này rất có phúc khí a.



      Sắc mặt của Trầm Vân Tinh ràng là vừa lòng, nàng đường đường là đệ nhất mỹ nữ An Giáng thành, tất nhiên là tâm cao khí ngạo, vốn nghĩ có thể được ban cho Tấn vương hay Sở vương làm vương phi , nghĩ tới lại được ban cho tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, nam nhân này còn có phong vương, cho đến bây giờ vẫn là tam hoàng tử.



      Bất quá hoàng thượng miệng vàng lời ngọc lên tiếng, ai dám cự hôn, Trầm Vân Tinh chỉ phải tạ ơn, tam hoàng tử Nam Cung Tiếp cũng cảm tạ hoàng ân.



      Hạo Vân Đế tâm tình tựa hồ vô cùng tốt, nhìn qua các con, ôn hòa mở miệng.



      “Các ngươi còn nhìn trúng ai , hãy cho trẫm biết.”



      Vị trí chính phi định, kế tiếp là sườn phi hoặc là tiểu thiếp, hoàng thượng can thiệp , hoàng đế tiếng vừa dứt, các vương gia hẹn cùng đứng lên, chỉ trừ bỏ Cửu hoàng tử cùng Thập hoàng tử, ngay cả Bát hoàng tử cũng đứng lên.



      Hoàng đế ánh mắt trầm xuống, nhưng cũng có tức giận, chính phi phải do bọn họ chọn, nam nhân luôn có hoặc hai người vừa mắt, liền phất phất tay hỏi.



      “Tấn vương muốn nạp người nào làm thiếp?”



      Tấn vương Nam Cung Trác mâu quang sâu thẳm, chậm rãi mở miệng: “Nhi thần muốn nạp Phượng Lan Dạ làm sườn phi.”



      Nam Cung Trác tiếng vừa dứt, tất cả các nữ tử đều thất sắc, hận đến nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng thể làm chính phi, nhưng làm sườn phi của Tấn vương, thân phận cũng rất cao, có thể nào lại rơi vào tay nô lệ vong quốc, các nàng cho dù là làm thiếp cũng nguyện ý tiến vào Tấn vương phủ , nghĩ tới Tấn vương thế nhưng lại chọn người có thân phận thấp kém vào phủ.



      Hạo Vân Đế cũng có nhìn Nam Cung Trác, mâu quang mang ý tứ sâu xa nhìn Mai phi bên cạnh, gương mặt thanh lệ của bà ta chợt lóe lên tia sắc lạnh, ngước mắt nhìn lướt qua con mình, trầm giọng mở miệng: “Càn quấy.”



      Hạo Vân Đế cũng vội vã trực tiếp mở miệng tứ phong, lại hỏi Sở vương Nam Cung Liệt: “Tứ nhi là nhìn trúng người nào?”



      Sở vương Nam Cung Liệt kính cẩn đáp: “Hồi phụ hoàng , nhi thần nhớ tới việc, phụ hoàng còn chưa có tứ hôn cho Thất hoàng đệ ?”



      Nam cung Liệt tiếng vừa dứt, Hạo Vân Đế “Ừ” tiếng, liền vẫy tay bảo ngồi xuống, lúc này ở hai bên đại điện. các nàng vừa nghe Sở vương , rất nhiều người sắc mặt đều thay đổi, ai mà biết Tề vương Nam Cung Diệp khắc mẫu khắc thê, tuy rằng cực kỳ được hoàng thượng sủng ái, nhưng ai mà dám gả vào Tề vương phủ, phải muốn sống nữa sao, vì thế trong lòng các nàng khỏi lên oán hận, Sở vương điện hạ là, đề cập tới hoàng thượng nghĩ tới, vì sao phải nhắc nhở hoàng thượng.



      Bất quá Hạo Vân Đế cũng lập tức tỏ thái độ, nhưng nhìn lại phía sau vẫn còn đứng – An vương Nam Cung Quân, tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, bát hoàng tử Nam Cung Sâm.



      “Tam nhi là nhìn trúng ai?”



      “Bẩm phụ hoàng, nhi thần muốn nạp Phượng Lan Dạ làm sườn phi.”



      Tam hoàng tử tiếng vừa dứt, đứng ở cuối cùng, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm đợi Hạo Vân Đế hỏi, liền giành trước bước kêu lên: “Tam ca, ngươi có chính phi , chẳng lẽ muốn nàng làm tiểu thiếp sao?”



      Bát hoàng tử Nam Cung Sâm lời vừa , cũng đợi Tam hoàng tử trả lời, liền hướng Hạo Vân Đế kêu lên: “Phụ hoàng, nhi thần muốn nạp Phượng Lan Dạ làm chính phi.



      Vừa dứt lời, cả điện ồ lên, Hạo Vân Đế sắc mặt lập tức rất khó xem, ánh mắt ôn hòa bỗng trở nên sắc bén, bắn thẳng đến hướng Mai phi, Mai phi quanh thân đầy mồ hôi lạnh, những buồn bực lại càng thêm oán hận, hai đứa con của mình đều trúng độc của tiểu ma đầu này, xem ra Sở vương điện hạ rất thông minh, chỉ làm bộ quan tâm đến Tề vương điện hạ, khiến cho hoàng thượng vui vẻ, thế nhưng hai đứa con của mình đều muốn cưới tiểu tiện nhân kia, mà tiểu tiện nhân kia lại còn tuổi, Mai phi sắc mặt ngao khó coi, lúc này hoàng thượng vẫn nhìn nàng chằm chằm, Mai phi lập tức ngượng ngùng mở miệng.



      “Hoàng thượng, bát hoàng tử tuổi tác vẫn còn , việc lập chính phi sau này hãy nhắc lại a.”



      Mai phi tiếng vừa dứt, Bát hoàng tử há miệng, ánh mắt có vẻ tin, nhìn mẫu phi của mình, tức giận thôi, mẫu phi phải giúp sao? Vì sao như thế. . . . . .
      Su si thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 56: Tứ Hôn Chính Phi Của Tề Vương

      Hạo Vân đế cũng thèm nhìn đến bát hoàng tử Nam Cung Sâm, chỉ ngó qua An vương Nam Cung Quân, ôn hòa : “Lục nhi như vậy chứ ?”



      Ý trong lời của Hạo Vân đế là Lục nhi nghĩ nạp tiểu nha đầu Phượng Lan Dạ kia vào phủ chứ, bất quá Nam Cung Quân nhanh chóng mở miệng.



      “Nhi thần muốn nạp Kim Xương quốc Tam công chúa Tư Mã Vụ Tiễn làm sườn phi, xin phụ hoàng thành toàn.”


      Hạo Vân đế vừa nghe lời của , liền hài lòng gật đầu, chỉ cần An vương thích, nạp ai làm sườn phi, cũng có ý kiến, lập tức nhìn về vị trí phía sau cùng, tuyên chỉ.



      “Kim xương quốc tam công chúa Tư Mã Vụ Tiễn ban thưởng làm An vương sườn phi.”



      Tư Mã Vụ Tiễn sắc mặt tuy trắng bệch, nhưng trải qua đả kích vừa rồi, giờ phút này bình tĩnh lại, chậm rãi đứng dậy, nhìn sang An vương Nam Cung Quân, khóe môi tuy nở nụ ra cười thê lương, nhưng lại rất xinh đẹp, ngừng chút mở miệng.



      “Bẩm hoàng thượng, Vụ Tiễn là người mang tội, tự nhận có phúc khí gả tiến vào An vương phủ, xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra.”



      Thanh xôn xao nổi lên, cả điện kinh sợ, Nam Cung Quân vội ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy gương mặt của Tư Mã Vụ Tiễn như bông hoa trong nắng sớm, trong suốt lạ thường, nhưng lại mang theo vẻ quyết liệt, mênh mông mịt mù, tựa hồ cách rất xa, Nam Cung Quân tâm trầm xuống, hít thở thông , kỳ thực biết Vụ Tiễn tâm cao khí ngạo, ủy khuất để mình gả vào An vương phủ, nhưng buông tay được, mà hôn nhân của mình, từ lúc biết, thể nào làm chủ, cho nên đến giờ mới hứa hẹn cho nàng vị trí chính phi .



      Thời gian vừa qua, luôn luôn kề cận nàng, chính là hi vọng nàng có thể vì , mà gả tiến vào An vương phủ, nghĩ tới cuối cùng nàng lại cự hôn .



      Trong nháy mắt sắc mặt của Nam Cung Quân tái nhợt như tờ giấy, đáy lòng rất đau, câu cũng nên lời.



      Ngồi ở cao, Hạo Vân đế liếc nhìn con mình cái, rồi quay đầu nhìn người đứng phía dưới, nghiêm khắc mở miệng: “Chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ tuân?”



      Hạo Vân đế nheo lại mắt, ánh sáng khiếp người bắn ra, trong đại điện khí lạnh lan xa, chỉ cần chạm vào là nổi trận lôi đình.



      Cả đại điện ai dám mở miệng, mọi người trong lòng tức giận mắng Tư Mã Vụ Tiễn biết điều, có thể gả tiến vào An vương phủ làm sườn phi là phúc phận lớn, vậy mà nàng còn kháng chỉ tuân, là tự mình muốn tìm chết, đáng đời.



      Mà ở vị trí phía phía , nữ nhi của đại tướng quân Âu Dương Thác – Âu Dương Tình, sắc mặt ngao, khó coi đến cực điểm, nàng tuy diện mạo bình thường, nhưng ngờ còn chưa có tiến vào An vương phủ, An vương muốn nạp Tư Mã Vụ Tiễn -nữ nhân xinh đẹp này vào phủ, nên khỏi tức giận, trừng mắt nhìn Tư Mã Vụ Tiễn.



      Toàn bộ người trong đại điện đều nhìn Tư Mã Vụ Tiễn, Phượng Lan Dạ biết dưới tình huống như vậy, nếu như nàng ấy kháng chỉ tuân, tất nhiên phải chết, ngoài điện có rất nhiều ngự lâm quân, e rằng lập tức bắt nàng ấy giam vào đại lao, đến lúc đó An vương dù có muốn bảo vệ nàng ta, chỉ sợ cũng dám cùng hoàng thượng xung đột, Phượng Lan Dạ vừa nghỉ đến đó, liền nhanh tay kéo tay Tư Mã Vụ Tiễn, trầm giọng mở miệng: “Vụ Tiễn, ngươi chớ gây họa, bằng đừng xem ta như bằng hữu.”



      thể trách nàng vô sỉ mặt dạn mày dày, nàng muốn giữ lại cái mạng của nàng ấy, chỉ có thể ra hạ sách này, nàng biết Tư Mã Vụ Tiễn rất xem trọng tình bạn với nàng, cho nên mới như thế.



      Quả nhiên Tư Mã Vụ Tiễn sửng sốt chút, quay đầu nhìn Phượng Lan Dạ, thấy được nghiêm túc trong mắt nàng, giống vui đùa.



      Nàng biết tiểu nha đầu này được làm được, có lẽ nàng có thể cự hôn, tất nhiên bị giam vào đại lao, dù sao nàng quan tâm sinh tử của mình, cho dù có bị hoàng đế ban chết, bản thân mình cũng để lại trong lòng An vương Nam Cung Quân vết thương, nhưng tại nếu nàng cự hôn, chỉ sợ hoàng thượng trách tội đến Lan Dạ, cho nên nàng hạ được quyết tâm, cuối cùng vẫn phải chậm rãi cúi đầu xin lỗi.



      “Vụ Tiễn đáng chết, mạo phạm thánh uy hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng trách phạt.”



      Nam Cung Quân cùng Hoa phi vừa nghe Tư Mã Vụ Tiễn có tiếp tục cự hôn, cuối cùng cũng thở dài hơi nhõm, Hoa phi nhanh chóng đứng dậy, nhìn hoàng thượng.



      “Hoàng thượng đừng tức giận , tiểu hài tử chưa hiểu chuyện, đúng là dọa người.”



      Lời của Hoa phi vừa xong, Mai phi hừ lạnh tiếng, nhưng mà nàng cũng dám khiêu khích, bởi vì hôm nay nàng mà lên tiếng, tất nhiên chiếm được nửa phần lợi ích nào, ai bảo hai đứa con mình nên thân.



      Hạo Vân đế nghe Hoa phi xong, sắc mặt hòa dịu ít, bất quá vẫn còn khó coi, nên trầm giọng lạnh lùng : “Ngồi xuống .”



      “Tạ hoàng thượng thánh ân ” Tư Mã Vụ Tiễn ngồi xuống, An vương đứng bên đại điện cũng nhõm thở dài hơi, hoàng thượng vẫy vẫy tay ý bảo ngồi xuống, cuối cùng nheo mắt lại, nhìn Tấn vương, tam hoàng tử cùng bát hoàng tử, ánh mắt thâm u khó dò, lâu cũng lời nào, trong đại điện ai dám chuyện, khí lạnh len lõi bao trùm cả đại điện.



      Tấn vương Nam Cung Trác có chút hối hận bản thân mình nhất thời xúc động, nhưng nghĩ đến năng lực của Phượng Lan Dạ, khỏi đứng thẳng lưng, kỳ thực việc này cũng có gì là thể, muốn nạp nữ nhân vào phủ, phụ hoàng vốn nổi giận, chỉ do hoàng đệ, còn có Tam Hoàng huynh cũng đồng thời muốn nạp Phượng Lan Dạ làm thiếp, nên phụ hoàng mới nổi giận như thế.



      Hoàng đế câu, ai cũng dám mở miệng, lúc này Mai phi biết tự mình nên cái gì, uyển chuyển đứng dậy, ôn nhu :.



      “Hoàng thượng, bằng hỏi ý của Vân Phượng quốc tiểu công chúa, xem nàng muốn tiến vào phủ đệ của người nào?”



      Hạo Vân đế vừa nghe biết ý tứ của Mai phi, liếc mắt nhìn nàng cái rồi gật đầu, Mai phi lập tức truyền lệnh: “Phượng Lan Dạ?”



      Phượng Lan Dạ biết nữ nhân này bỏ qua cho nàng, bất quá nàng cũng ngờ rằng Tấn vương cùng Tam hoàng tử, còn có Bát hoàng tử đều đứng dậy, muốn nạp nàng làm thiếp, thực là loạn a, nhất là Bát hoàng tử lá gan quá lớn, lại nạp nàng làm chính phi, phải càngkhiến Mai phi tức giận hơn sao? Hoàng đế thoạt nhìn cũng cao hứng, Phượng Lan Dạ khóe môi nở nụ cười ngao khó hiểu, Mai phi a Mai phi, ngươi nên đụng đến ta, chọc ta, ta cho ngươi sống yên ổn , lúc này, nàng tự chủ nhớ đến Ngọc Tiễn, nam nhân này hạ độc dược với nàng, muốn nàng gả cho Thất hoàng tử Tề vương, nhưng hôm nay Tề vương căn bản có xuất , chẳng nhẽ tự mình muốn gả cho Tề vương sao? hơn nữa, độc dược này trước mắt điểm cảm giác cũng có, biết kết quả như thế nào?



      Phượng Lan Dạ đứng lên, ánh mắt trong suốt nhìn thẳng hoàng đế, chậm rãi mở miệng.



      “Lan Dạ tự nguyện gả vào Tấn vương phủ?”



      Lời vừa ra, đại điện, Mai phi sắc mặt khó coi dị thường, lúc xanh lúc trắng, ánh mắt càng vô cùng thị huyết, nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ, hận thể giết chết nàng ta, nàng xem thường tiện nhân này, tiểu nha đầu công khai khiêu khích nàng, nàng muốn tiểu nha đầu này gả cho Bát hoàng tử, thế nhưng nàng ta lại muốn vào Tấn vương phủ, được, được, nàng cũng muốn xem chút tiểu nha đầu này ở Tấn vương phủ sống như thế nào.



      Mai phi trong lòng lãnh lệ nảy sinh ra ý nghĩ ác độc, Nguyệt phi ở bên buông tha cơ hội được châm chọc Mai phi, ôn hoà mở miệng.



      “Tỷ tỷ là phúc khí tốt a, muội muội đây còn có phúc phận như thế .”



      Mai phi câu đáp trả cũng nên lời, ngồi cao, Hạo Vân đế hơi có vẻ mệt mỏi , ngáp cái, tựa hồ đối với việc trước mắt có chút nổi giận, lạnh lùng liếc mắt nhìn các phi tử, Nguyệt phi cùng Mai phi lập tức im miệng, ai cũng dám chuyện.



      Tấn vương Nam Cung Trác ngược lại có vẻ rất cao hứng, bất quá dám ở trước mặt hoàng thượng biểu ra ngoài.



      Bát hoàng tử Nam Cung Sâm mang vẻ mặt rất giận dữ, ngày hôm nay liên tục bị đả kích hai lần, đầu tiên là mẫu phi chịu giúp , tại Lan Dạ thà tiến vào Tấn vương phủ làm sườn phi, cũng nguyện ý gả cho làm chính phi, việc này đả thương rất lớn đến lòng tự trọng của .



      Tam hoàng tử tỏ vẻ oán giận gì, chỉ có chút đau lòng, sợ Phượng Lan Dạ tiến vào Tấn vương phủ bị khinh bỉ, biết rằng trong Tấn vương phủ mỹ nhân rất nhiều, nghe là Tấn vương phủ còn có ít kỹ nữ , Lan Dạ , tiểu nương gả vào Tấn vương phủ, làm sao có thể tự bảo vệ mình?



      Hạo Vân đế còn có mở miệng ban thưởng Phượng Lan Dạ gả vào Tấn vương phủ, lúc này từ ngoài điện có thái giám vào, nhanh chóng trình tờ giấy cho thái giám Nguyên Phạm đứng bên người hoàng thượng, Nguyên Phạm nhanh chóng đến chỗ ngồi của hoàng đế , mang tờ giấy dâng lên, trong lòng thầm đoán , biết xảy ra chuyện gì, hoàng thượng khi nhìn thấy tờ giấy, trong nháy mắt dường như rất kinh ngạc, sau đó nhanh ngẩng đầu nhìn Phượng Lan Dạ, lúc sau cũng chưa câu nào.



      Đại điện, hàn ý lành lạnh, Mai phi cùng Nguyệt phi thầm suy đoán, tờ giấy kia viết cái gì? Ánh mắt Hoàng thượng lại nhìn lần nữa Phượng Lan Dạ, dường như tờ giấy này có liên quan đến Phượng Lan Dạ.



      Mọi người mãi mê suy đoán thanh của Hạo Vân đế bỗng vang lên.



      “Cửu công chúa Phượng Lan Dạ của Vân Phượng quốc, ban thưởng cho Tề vương Nam Cung Diệp làm vương phi. . . . . .”

      ———————–
      Su si thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 57: Trận Đánh Miệng Lưỡi Của Nữ Nhân


      Cả điện nhất thời sợ hãi, nghĩ tới Phượng Lan Dạ có thể trở thành Tề vương phi, đây là ngôi vị chính phi, tuy rằng Tề vương khắc mẫu khắc vợ, nhưng nam tử nghiêng nước nghiêng thành, lại còn là hoàng tử mà hoàng đế sủng ái nhất, đây chẳng phải là tiện nghi cho Phượng Lan Dạ sao, xem ra người vừa rồi đưa tờ giấy tới chính là người của Tề vương phủ, nhưng tại sao Tề vương lại muốn phong Phượng Lan Dạ làm phi, về việc này mọi người nghĩ mãi cũng ra.



      Đám người của Mai Phi đều biến sắc mặt, đại điện, Hạo Vân đế liên tiếp ban thêm ít nữ nhân cho mấy vị Vương gia hoàng tử xong, sau đó liền dẫn đám người bỏ .



      Hoàng đế vừa khỏi, đám người Mai Phi và Nguyệt phi cũng lần lượt đứng dậy, dẫn theo nhóm lớn cung nữ thái giám rời khỏi, trước khi bỏ trong đôi mắt của Mai Phi còn bắn ra ánh sáng Thị Huyết hung hăng muốn khoét người Phượng Lan Dạ cái lổ.


      Trong buổi lễ chọn phi này, có người vui mừng có người buồn bã, những nữ nhân được ban hôn phần lớn đều rất cao hứng, còn được Tứ Hôn ủ rũ, nhưng mà trong lòng mỗi người nữ nhân này đều có phần bất bình, tại sao nữ tử có thân phận vong quốc nô như Phượng Lan Dạ lại được gả vào Tề vương phủ, mặc dù các nàng dám gả vào đó, nhưng khi nghĩ đến bị tiểu nha đầu này chiếm được địa vị đó, trong lòng vẫn ngăn được khó chịu.



      Bát hoàng tử Nam Cung Sâm lại càng biến đổi hơn vọt tới trước người Phượng Lan Dạ, tức giận chất vấn.



      “Phượng Lan Dạ, ngươi tại sao lại tình nguyện đến Tấn vương phủ làm trắc phi, cũng nguyện ý gả cho ta?”



      Đám người của Tấn vương Nam Cung Trác lần lượt bỏ , nhưng trong đại điện vẫn còn rất nhiều người đứng ở bên xem kịch vui, mấy người đứng bên cạnh Văn Tường công chúa và Văn Bội công chúa vừa nghe Bát hoàng tử thế, liền lên tiếng khinh thường châm chọc vang vọng cả đại điện.



      nghĩ tới, cũng có kẻ biết câu dẫn người.”



      “Đúng vậy a, tinh.”



      Người lời này chính là cháu của Thái úy đại nhân Lâm Mộng Yểu, nàng ta vốn rất cao hứng khi được gả vào Tấn vương phủ, nhưng vừa nghĩ tới phu quân của mình muốn dâng tiểu nha đầu này vào phủ, trong lòng liền tức giận vô cùng, những nữ nhân khác là do hoàng thượng Tứ Hôn, hoàn toàn giống với tiểu nha đầu này, nàng ta là người mà bản thân Tấn vương muốn có, cảm giác giống nhau , cho nên mới làm Lâm Mộng Yểu tức giận như thế, mà nữ tử ở bên cạnh, người vừa được tứ hôn cho Sở Vương điện hạ và luôn cùng nàng đối đầu – Tô Nghênh Hạ vẫn quên châm chọc nàng.



      “Đúng vậy a, phải là tinh, sao có thể làm cho Tấn vương điện hạ động tâm đây?”



      “Ngươi?”



      Lâm Mộng Yểu giận lên, tàn ác nhìn chằm chằm Tô Nghênh Hạ, giống như con gà chọi, lúc nào cũng có thể cùng người bên cạnh liều mạng.



      Văn Tường công chúa và Văn Bội công chúa vội vàng mở miệng: “Hai người các ngươi đấu cái gì? Bây giờ người ta cũng có vào Tấn vương phủ, mà là vào Tề vương phủ, Tề vương phủ cũng phải là chổ tốt để vào đâu.”



      Văn Tường công chúa u ám , ít nữ nhân bên người liên tục gật đầu, tiền hô hậu ủng ra ngoài.



      Trong đại điện, Tư Mã Vụ Tiễn đưa tay lên chặn lại động tác của Bát hoàng tử, từ từ mở miệng: “Bát hoàng tử, xin tự trọng, tại Lan Dạ là Tề vương phi tương lai?”



      “Tề vương phi?”



      Bát hoàng tử Nam Cung Sâm nở nụ cười, có chút đau đớn, rồi sau đó tức giận, hung hăng ngó chừng Phượng Lan Dạ: “Có phải do thân phận địa vị của bọn họ so với ta cao hơn, so với ta có quyền thế hơn, cho nên ngươi đồng ý chọn bọn họ, cũng chọn ta.”



      Đối với chất vấn Bát hoàng tử, Phượng Lan Dạ cũng cho rằng bản thân mình cần thiết giải thích cái gì, thứ nhất nàng đối với Bát hoàng tử Nam Cung Sâm có cảm giác, thậm chí có chút hiểu được, nhìn thấy từ đâu mà cho rằng nàng cần bảo vệ, hơn nữa có năng lực bảo vệ người khác sao? Mẫu phi của so với cọp cái cũng kém là bao nhiêu, nếu là nàng gả cho Bát hoàng tử, chỉ sợ bản thân càng bị hành hạ chết sống lại, Bát hoàng tử ở trước mặt của Mai Phi vẫn chỉ là tiểu hài tử thôi, nàng thà tự nguyện tiến vào Tấn vương phủ cũng nghĩ gả cho Bát hoàng tử, mà nàng vào Tấn vương phủ là có mục đích, chính là muốn trả ơn cứu mạng của Sở Vương Nam Cung Liệt, và cũng thừa cơ gây nên mâu thuẫn giữa hai mẫu tử Tấn vương, để cho bọn họ cốt nhục tương tàn, mặc dù biết nàng có năng lực như vậy hay , nhưng đây chính là nhiệm vụ nàng phải làm, sau này thời cơ chín muồi nàng rời Tấn vương phủ, chẳng qua là nàng nghĩ tới cuối cùng lại bị Tứ Hôn cho Tề vương.



      “Bát hoàng tử, ngươi nghĩ nhiều.”



      Bên cạnh có rất nhiều người chỉ chỏ, làm cho sắc mặt của Phượng Lan Dạ càng thêm lạnh lùng, liền lôi kéo Tư Mã Vụ Tiễn chuẩn bị rời .



      Bát hoàng tử Nam Cung Sâm đưa tay lên lần nữa ngăn trở đường của các nàng , trong lúc nhất thời thể thoát thân ra được, hơn nữa cũng nghĩ tránh đường ra, mà chỉ hung hăn giận dữ nhìn chằm chằm nàng.



      “Ta đáng ghét như vậy sao?”



      Nam Cung Sâm vẫn cứ bám mãi cái vấn đề này.



      Hoa Ngạc ôm đàn đứng ở phía sau, liếc nhìn mấy nữ tử đứng bên cạnh, khuôn mặt của những nữ nhân này mang vẻ xem kịch vui, mà người đứng bên ngoài vẫn ngừng mở miệng châm chọc.



      “Bát hoàng tử là nhân trung long phượng, cái vong quốc nô nho lại xem Bát hoàng tử ra gì.”



      “Ngươi đừng có lung tung, người ta là Tề vương phi tương lai đó.”



      “Vậy cần phải xem nàng có mạng để ngăn cản sát khí của Tề vương hay .”



      Tư Mã Vụ Tiễn nghe được những kẻ ở bên cạnh dùng lời du khống hãm hại Lan Dạ, sắc mặt trầm xuống, quay người lại kêu lên: “Các ngươi cái gì đó?”



      Những nữ nhân kia vừa nhìn bộ dạng hung thần ác sát của Tư Mã Vụ Tiễn cũng có chút ít khiếp đảm, bởi vì nàng ta rất được An vương thích, tình cảnh trong đại điện hôm nay mọi người đều thấy ràng, tuy nàng ta chỉ là trắc phi, nhưng lại rất được Vương gia sủng ái, đến cuối cùng cục diện như thế nào còn rất khó , nên mấy kẻ này cũng biết điều yên tĩnh lại.



      Phượng Lan Dạ sắc mặt lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn lướt qua sắc mặt của những nữ nhân ghen tỵ với mình, lạnh lùng châm chọc mở miệng.



      ăn được nho chê nho chua, có bản lãnh các ngươi cứ đến Tề vương phủ ?”



      Câu châm chọc này vừa vang lên, giống như sét đánh giữa trời , khiến cho mấy nữ nhân còn đứng lại trong điện sắc mặt như những khối thịt đủ loại màu sắc rất khó coi, họ ngờ tiểu nha đầu này miệng lại lợi hại như thế, nhưng họ vẫn chưa từ bỏ ý định quay qua nhìn Bát hoàng tử, giọng mở miệng.



      “Bát hoàng tử, kẻ người ta nhìn trúng là Tề vương, cũng phải là Bát hoàng tử?”



      “Đúng vậy a, Bát hoàng tử còn có Phong vương, người ta làm sao mà coi trọng.”



      Bát hoàng tử vốn bực mình, lúc này bị những nữ nhân này châm thêm dầu, lửa giận càng bóc cao hơn, trực tiếp vươn tay túm lấy cánh tay của Phượng Lan Dạ đích tay cánh tay, mạnh mẽ rống to.



      “Phượng Lan Dạ, ngươi đừng có hối hận, cứ chờ đó cho ta.”



      Phía sau Bát hoàng tử chính là thủ hạ Lãnh Húc, lập tức lách thân hình vào, vươn tay kéo Bát hoàng tử, trầm giọng mở miệng: “Bát hoàng tử, thôi, thôi, hoàng thượng như biết, nhất định trách cứ .”



      Nam Cung Sâm bị thủ hạ Lãnh Húc lôi , trong đại điện, chỉ còn lại có mấy tên thái giám và cung nữ, còn có chút ít nữ nhân lúc trước đứng xem náo nhiệt, giờ phút này nhìn thấy chỉ còn lại hai người Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn, tâm tư khỏi nổi lên sữ ác độc, biết là người nào nổi lên toan tính, liền xô đẩy mấy đạo thân ảnh cái, té mạnh vào người Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn làm cho hai nàng đứng vững, hai người vừa nhìn điệu bộ của những nữ nhân này liền biết tại vì các nàng được sắc phong, mà họ , cho nên mới phải mượn cơ hội để trả thù, tốt, vậy đến đây .



      Tư Mã Vụ Tiễn con ngươi tối sầm lại, cơn giận lúc trước vừa chìm lập tức bộc phát ra, quay về phía Phượng Lan Dạ kêu lên.



      “Phượng muội muội, có hứng thú ra sức đánh cho những nữ nhân này cắn lưỡi hay ?”



      Tiếng của nàng vừa dứt, Phượng Lan Dạ căn bản thèm trả lời, mà trực tiếp công kích những nữ nhân bên cạnh, nàng tiến lên nhắm ngay mặt của nữ nhân trong số đó đánh cái tát, sau đó liền nhanh chóng đá ra thêm cước, động tác dứt khoát gọn gàn, tuyệt ướt át bẩn thỉu, thanh gào thét lập tức bùng nổ lên, tiếng kêu thay nhau nổi lên, những nữ nhân này đều là tiểu thư khuê các, có bao giờ gặp phải chuyện như vậy, nên đầu óc có chút rối loạn, mà Tư Mã Vụ Tiễn lại càng ra tay nhanh hơn, nhằm vào những nữ nhân kia mà đánh tới, bên này cước, bên kia quyền, đánh đến sảng khoái vui vẻ.



      Hoa Ngạc cùng Tiểu Đồng Tiểu Khuê ba người tỳ nữ làm ra vẻ kéo người can ngăn, kêu to lên: “Công chúa, đừng đánh, những người này lời ác độc, nên ông trời trừng phạt các nàng , phạt các nàng cả đời gả được cho người tốt, chết già ở trong khuê phòng”



      Trong miệng vừa mắng, tay vừa hạ thủ động tác cũng kém hai chủ tử chút nào, còn dư sức lực vừa cào vừa đụng vừa cắn, trong lúc nhất thời đại điện bao phủ toàn tiếng gào khóc thảm thiết, những thái giám cùng cung nữ làm nhiệm vụ ở Viên Nguyên điện sớm chạy vội tới kéo người can ván, nhất thời loạn thành đoàn.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 58: Mẫu Tử Trái Ngược


      Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ lại càng như cá gặp nước, đánh cho rất nhiều nữ nhân phải nằm gục mặt đất bò dậy nổi, khuôn mặt hoảng sợ nhìn hai người này.



      Chuyện xảy ra ở nơi này kinh động đến thị vệ trong cung, thị vệ trưởng lĩnh người lao đến, hét lớn tiếng: “Dừng tay.”



      Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn liền dừng tay lại, nhìn sang.



      Hoa Ngạc chạy tới, nhìn thị vệ trưởng kia : “Những nữ nhân này quá đáng, dám can đảm mắng chửi Tề vương phi cùng An vương trắc phi, họ đều do chính miệng hoàng thượng tứ phong, ngươi xem có phải các nàng đem hoàng thượng để vào trong mắt hay ?”


      Đây chính là kế ác nhân cáo trạng trước, Phượng Lan Dạ khóe môi bĩu cái, Hoa Ngạc, tại còn hồ đồ như trước nữa nên làm như thế.



      đội kia thị vệ đầu tiên là sắc mặt khó coi sau đó nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn, nghe lời Hoa Ngạc, họ đâu dám thêm cái gì, đây là Tề vương phi cùng An vương trắc phi tương lai.



      Tề vương là hoàng tử rất được thánh thượng cưng chìu, hơn nữa tính tình cổ quái, nếu dám đắc tội Tề vương phi, chỉ sợ hậu quả bọn họ cũng gánh nổi.



      Thị vệ trưởng lập tức vừa thu lại bội kiếm, kính cẩn ra lệnh cho người ở phía sau: “Còn đưa Tề vương phi cùng An vương trắc phi xuất cung?”



      “Dạ, ” có mấy tên thị vệ tới, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn nhìn nhau, hai người đưa tay lên lôi kéo nhau nghênh ngang rời khỏi Viên Nguyên điện, chạy thẳng tới cửa cung.



      Trong điện, mấy nữ nhân bị đánh gương mặt nhăn nhúm vì đau, có người khuôn mặt bị đánh đến xanh tím, có người ở thân thể bị đánh biết bao nhiêu quyền, giờ phút này bò cũng bò nổi, thị vệ kia tới trước mặt của các nàng , nghiêm túc mở miệng.



      “Lá gan của các ngươi cũng quá lớn rồi, dám can đảm khiêu khích Tề vương phi cùng An vương trắc phi, cho dù ghen tỵ cũng nên biểu ra, nếu chỉ tự mình chuốc khổ mà thôi.”



      Mấy nữ nhân này chẳng những bị đánh còn bị dạy dỗ, giờ phút này mấy khuôn mặt xinh đẹp sưng phù như heo, khó coi dị thường, chỉ đành dắt dìu nhau đứng lên, để rời khỏi Viên Nguyên điện trở về phủ của mình.



      Tin tức ở nơi này rất nhanh truyền đến các điện trong hậu cung.



      Mai Phi ở tại Mai linh điện, đợi đến khi Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn rời khỏi, lập tức có tiểu thái giám đem tin tức đưa vào .



      Mai Phi sắc mặt cực kỳ khó coi, hết xanh rồi trắng lại chuyển sang xanh, chuyện tìnhở đại điện ngày hôm nay, nàng chút mặt mũi cũng còn, con trai của Nguyệt phi người ta rất khôn khéo làm nên chuyện thừa thải này, nhìn lại con trai của mình, cả hai ai chịu thua kém, đều muốn đoạt lấy cái tiểu tiện nhân kia cưới về, mà tiểu tiện nhân đó có cái gì tốt, căn bản chính là hồ ly, xem , thế nhưng dám ở điện đánh người.



      Mai Phi ở trong điện đập phá rất nhiều đồ vật, mà vẫn còn chưa hết giận, bất quá vừa nghĩ tới nha đầu kia phải gả vào Tề vương phủ, chừng chỉ đêm chết bất đắc kỳ tử rồi, trong lòng thấy thoải mái chút.



      Mai Phi ngồi ở bên đại điện, bên người là nha hoàn theo nàng nhiều năm Mẫn , ôn nhu trấn an nàng.



      “Nương nương đừng nóng giận, uống chén trà để hạ hoả , nàng ta phải vào Tấn vương phủ sao, nương nương cần gì tức giận đến như thế.”



      Mai Phi nhận lấy chén trà trong tay Mẫn uống hớp, sắc mặt vẫn khó coi, liếc nhìn Mẫn cái: “Ta chỉ tức giận Trác nhi, biết cách làm cho người nương này đau lòng mà, luôn luôn là người thông minh sao lại làm ra loại chuyện hao hết công sức mà có kết quả tốt như thế, vốn dĩ phụ hoàng rất là coi trọng , nhưng ngày hôm nay bị mẹ con của Nguyệt phi kia chiếm được, ngươi ta có thể giận sao?”



      “Đừng tức giận rồi, nương nương tại tức giận, mẹ con Nguyệt phi kia chừng cười người đấy, tội gì phải khổ như thế chứ, Tấn vương nhất định có tính toán của Tấn vương, phải là cái loại người làm việc biết cân nhắc.”



      Mai Phi suy nghĩ chút, thế cũng phải, Trác nhi phải là loại người làm việc mà có cân nhắc, ngày hôm nay tại sao lại làm như thế? Nàng vẫn suy nghĩ, ngoài điện có người vào bẩm báo: “Nương nương, Tấn vương sang đây vấn an nương nương?”



      “Hừ, còn biết tới đây sao, để cho vào , Bổn cung muốn nhìn xem có gì để ?”



      Mai Phi nặng nề ném chén trà lên trà áng, sắc mặt lạnh lùng phất tay.



      Tiểu thái giám lập tức xuống, Mẫn đứng thẳng người, hầu hạ ở bên người Mai Phi .



      Trước cửa đại điện, đạo thân ảnh cao ráo như trúc đến, ánh sáng nội liễm toả ra, giở tay nhấc chân đều mang theo vẻ ngao lạnh lùng, chậm rãi vào trong đại điện, nhìn Mai Phi ngồi cao hành lễ ra mắt.



      “Nhi thần tham kiến mẫu phi.”



      Mai Phi mắt lạnh liếc nhìn , cũng bảo đứng dậy, vung tay lên ý bảo mọi người trong đại điện lui xuống.



      Cuối cùng chỉ còn lại có Mai Phi mẫu tử hai người, và Mẫn .



      “Đứng lên , ” Mai Phi lạnh lùng mở miệng, Nam Cung Trác đứng thẳng người dậy, nhìn về phía Mai Phi ngồi ở bên , từ tốn mở miệng: “Mẫu phi tại sao? Hỏa khí hình như rất lớn.”



      “Nam Cung Trác, ngươi có phải muốn làm tức chết ta hay , tức chết ta ngươi vui lòng lắm sao.”



      Mai Phi cũng còn bộ dạng nhu nhược như trước, giờ phút này nàng ràng chính là con cọp cái, căm tức nhìn chằm chằm con trai mình.



      Nam Cung Trác lông mài dài nhíu lại, dưới đáy mắt u ám toát ra ánh sáng lạnh, mở miệng gằn từng chữ.



      “Nhi thần làm như vậy là có hai nguyên nhân, đầu tiên là sợ Bát hoàng đệ cố ý muốn kết hôn với Phượng Lan Dạ, nàng phải là người mà Bát hoàng đệ có thể đánh bại, đến lúc đó chỉ sợ hỏng việc, thứ hai nếu như nàng vào Sở Vương phủ cũng là chuyện xấu, nha đầu kia có chút ít năng lực, nếu nàng ta lòng giúp Sở Vương, chúng ta có tổn thất, cho nên nhi thần tình nguyện đem nàng nạp vào Tấn vương phủ, về sau chắc chắn giúp được Bổn vương giúp tay, chẳng qua ngờ cuối cùng lại để cho nàng gả vào Tề vương phủ?”



      “Tiện nhân kia có bản lãnh gì, phải chỉ ở trong lòng hổ lát thôi sao? chừng trong chuyện này chỉ là may mắn ngoài ý muốn, ngươi coi như nàng ta như bảo bối.”



      Mai Phi đồng ý với suy nghĩ của Nam Cung Trác, bất quá dưới đáy lòng cũng thở phào nhõm, may là nữ nhân kia vào Tề vương phủ, tại có sống được hay cũng là vấn đề, cho nên nàng cần gì lo lắng nữa.



      “Mẫu phi?”



      Nam Cung Trác sắc mặt đột nhiên chìm xuống, lạnh lùng băng giá nhìn Mai Phi ở cao, Mai Phi nhìn ánh mắt ngao khó chịu của con trai, trong lòng có chút chột dạ, nên cũng thêm cái gì nữa, Mẫn bên lập tức mở miệng: “Vương gia, nương nương lo lắng cho ngươi.”



      Mẫn từ chăm lo cho Nam Cung Trác, nên tình cảm đối với Mai Phi thể nào sánh kịp với Mẫn , khi đó ở trong lục cung Mai Phi cả ngày bận rộn nàng đấu ta, ta đấu nàng, làm gì có thời gian để chăm sóc Nam Cung Trác, cho nên người mà Nam Cung Trác cả ngày theo chính là Mẫn , giờ phút này nghe Mẫn thế, Nam Cung Trác liền gì nữa.



      Mai Phi nhìn thấy có chút khó chịu, bất quá nàng cũng dám gì, nàng để con trai chịu thiệt thòi nhiều.



      Nam Cung Trác ngồi với Mai Phi hàn huyên hai ba câu, rồi cáo từ trở về Tấn vương phủ.



      Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn ngồi trong cỗ kiệu của hoàng cung trở về, lần này hai người muốn ngồi chung chiếc kiệu, mà bọn thái giám kia cũng dám trái lệnh, hai người này tại thân phận rất tôn quý , nhất là Phượng Lan Dạ, thoáng cái từ vong quốc nô biến thành Tề vương phi?



      Mà Tề vương kia tính tình xảo trá, cổ quái, hơn nữa khắc mẫu khắc vợ, biết tại sao hoàng thượng lại hạ chỉ ban thưởng người có thân phận thấp như vậy làm Vương Phi, khiến mọi người rối rít suy đoán, nhưng đâu ai dám vào ra, hoặc suy nghĩ thêm cái gì? Thánh chỉ ban ra, tiểu nha đầu này chính là Tề vương phi còn gì để bàn cãi, ngày hôm nay ở Viên Nguyên điện còn đánh nhau với mấy nữ nhân lắm mồm kia, cho dù đánh, những người đó cũng dám đối phó với nàng a.



      Bên trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ đưa tay nắm ta của Vụ Tiễn, tay nàng rất lạnh, trong mắt lại càng có khí sắc.



      “Vụ Tiễn, ngươi nếu muốn gả gả, đừng cố chịu đựng làm bản thân thêm khó chịu”
      Hoa Hong Xanh _16Su si thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :