1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Ngô Tiếu Tiếu (130) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 49: Cửa Cung Sâu Như Biển
      Ngoài cửa viện Cao Cự cùng vài tên thị vệ xoay người xuống ngựa đứng dưới xe ngựa, cách đó xa còn có phó tướng Yên Hành và các binh sĩ phụ trách con đường này đứng chờ, tuy rằng trước mắt những nữ nhân này thân phận hèn mọn, nhưng đời có gì là tuyệt đối, ai biết sau này các nàng bị người nào nhìn trúng, sau đó chỉ bước trở thành người người cho nên những người này vẫn cố gắng xem sắc mặt mà làm việc.

      Phượng Lan Dạ dẫn Hoa Ngạc mới vừa ra ngoài, liền nghe được cách vách có tiếng ngọc bội truyền đến, leng keng như thanh của phong linh, nàng quay đầu nhìn lại, thấy dưới ánh mặt trời, Tư Mã Vụ Tiễn thân váy dài lay động, phấn hồng tươi đẹp, giống như đóa hoa sen trong suốt nở rộ giữa bích hồ, tóc đen như mây búi lên cao, châu sai nhàng lay động, bên trong ánh mắt như có nhiều gợn sóng di chuyển, xung quanh người thần thái bay cao, tựa như nàng vừa mới sinh ra đời diễm lệ đến chói mắt.


      Nàng lúc này cũng đồng thời nhìn sang, trong mắt thoáng lên kinh diễm, khoé môi câu ra nụ cười, dẫn đầu đoàn người bước lên xe ngựa, cũng thêm lời nào, Phượng Lan Dạ và Hoa Ngạc cũng lên xe.

      Bên đường phố rất nhanh vang lên tiếng vó ngựa vội vã, rất nhiều người vây xung quanh để xem náo nhiệt, vừa hâm mộ vừa ghen ghét, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, lúc này họ đều vỗ tay, cảnh tượng phi thường náo nhiệt, xe ngựa chậm rãi chạy, đường rời Nô Nhai.

      Bên trong xe ngựa Hoa Ngạc vén rèm nhìn ra bên ngoài, nàng rất khẩn trương, quay đầu với Phượng Lan Dạ.

      “Công chúa, ngươi xem Hạo Vân Đế hình dáng ra sao, có thể rất hung dữ hay ? hoàng cung của Thiên Vận Hoàng Triều biết hình dáng ra sao? Nhất định so với Vân Phượng Quốc chúng ta lớn hơn nhiều lắm”.

      Phượng Lan Dạ nhìn nàng cái, thấy được khẩn trương của nàng, liền vươn tay cầm lấy nàng tay hạ xuống, cảm nhận được nó rất lạnh lẽo.

      “Ngươi chớ có khẩn trương phải cũng chỉ là người sao?”.

      Đúng vậy a, dù có lợi hại thế nào chỉ là con người, chẳng qua tay người này có được quyền lực chém giết mà thôi, dù sao những gì cần tới nhất định tới, trốn cũng xong, chảng thà nghĩ thoáng chút, Hoa Ngạc vừa nghĩ như thế, liền buông lỏng tay công chúa nhắm mắt lại, nhăm mắt dưỡng thần, liền nhấc rèm khe ra bên ngoài nhìn xung quanh.

      Xe ngựa rời Nô Nhai, lại chạy qua vài ngã tư đường vắng vẻ, liền đến đoạn đường phồn hoa, chỉ thấy mặt đường xe ngựa nhiều hơn, qua lại dứt, tất cả đều là xe ngựa trong cung, phía sau mỗi xe đều có vài tên thị vệ trong cung mặt chút thay đổi hộ tống xe ngựa đường hướng Hoàng Thành mà .

      Hai bên đường phố lớn, rất nhiều người ra xem náo nhiệt, tiếng nghị luận vang lên ầm ĩ, thỉnh thoảng truyền vào bên trong xe ngựa.

      Tửu lâu trà điếm lại càng kín người hết chỗ, so với ngày thường náo nhiệt gấp mấy lần, họ chen chúc dồn đống đầy đường, suy đoán xem ngày hôm nay những khuê tú này rơi vào nhà vị vương gia nào?

      Trước mắt bên trong An Giáng thành người người đều nín thở để mong chờ thể chủ quan phán đoán sai lầm, nhân dịp tuyển tú ngày hôm nay để nhìn xem Hạo Vân đế coi trọng vị hoàng tử nào nhất, người này rất có thể chính là thái tử, người kế vị tương lai, đừng dân thường trong kinh thành , mà ngay cả quan lớn trong triều tất cả đều đồng lòng, muốn nhìn chút xu hướng của Hạo Vân đế, từ trước cho tới nay hoàng thượng sủng nhất là thất hoàng tử Tề vương, nhưng mà Tề vương dường như có ý gì với ngôi vị hoàng đế, bất luận là yến tiệc quan trọng đến thế nào đều xuất , ngay cả chuyện triều chính cũng có tham dự, như vậy hoàng đế thực nhìn trúng người nào đây?

      Mặc dù chỉ là việc hoàng tử chọn phi nho , nhưng là phong vân ba quyệt( tình hình xáo trộn), biến hóa thất thường?

      Hai canh giờ sau, xe ngựa ngừng lại, phía trước truyền đến giọng , Hoa Ngạc vén rèm nhìn ra ngoài, liếc cái nhìn thấy khúc đầu của đoàn xe, mà các nàng lại ở trong mấy chiếc xe ngựa phía sau cùng.

      Nơi này là ngoài cửa cung, tất cả mọi người tham dự tuyển tú lúc này đều xuống xe ngựa lần lượt đến để kiểm tra danh sách, sau đó thay nhuyễn kiệu tiến cung.

      Phía trước đội ngũ xếp hàng dài đều là thiên kim của các đại quan có quyền thế trong cung, cũng là nhân vật nóng trong buổi tuyển chọn hôm nay, mà các nàng đứng phía sau mấy chiếc xe ngựa, thân phận so với người ta còn thấp kém hơn nhiều lắm, có công chúa con tin, cũng có công chúa vong quốc.

      Hoa Ngạc thân mình lùi về sau thở dài hơi: “Công chúa, rất nhiều người a, người xem chúng ta có phải cần lo lắng nữa hay .”

      Ở đây thực nhiều nữ nhân, công chúa còn như vậy, chừng bị tuyển trúng? Chỉ cần bị tuyển lên là tốt rồi, Hoa Ngạc mặc dù biết, nếu muốn cứu tộc nhân, chỉ có cách tiến vào chiếm giữ thành công những thứ bên trong vương phủ kia, mới có phần thắng lớn hơn, nhưng mà trước mắt công chúa còn quá , nàng ấy mặc dù rất lợi hại, nhưng chút thế lực cũng có, sao có thể cùng những nữ nhân có quyền có thế kia đấu lại, nếu như tính mạng nàng ấy gặp bất trắc, người của Vân Phượng quốc còn có thể trông cậy vào đâu nữa đây?

      “Hoa Ngạc, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.”

      Phượng Lan Dạ nhàn nhạt mở miệng, Hoa Ngạc thêm gì nữa, bên trong xe ngựa an tĩnh lại.

      cửa cung đồ sộ, tấm biển chạm khắc phi long bay lượn, trước mặt đá khắc ba chữ lớn ‘ Tây Kiền Môn ’, chờ đợi khoản canh giờ lần lượt để được đổi sang cỗ kiệu, rốt cục cũng đến phiên Phượng Lan Dạ các nàng, xe ngựa chậm rãi chạy , phía ngoài có thanh thái giám vang lên: “Công chúa xin mời xuống kiệu thôi.”

      Lập tức có người đến xốc rèm lên, bên ngoài xe ngựa hai gã thái giám cung kính cúi đầu tựa như tiên hạc đồ(tranh tiên hạc àh) , khuỷu tay buông xuống cây phất trần, khom người cúi đầu, rất là cẩn thận.

      Hoa Ngạc dẫn đầu bước xuống xe ngựa, vươn tay giúp Phượng Lan Dạ xuống xe, dưới chân là nền đá Bạch Ngọc, bậc thềm bằng đá sáng bóng loáng, hai bên cửa cung, lính gác mặc thân khôi giáp, tay đè đại đao đeo bên hông, mặt chút thay đổi nhìn chăm chú vào những người chờ đợi tuyển khuê tú này, khắp người nguội lạnh vô tình, điểm biến hóa.

      Hai gã thái giám ở phía trước dẫn đường, đường hướng đến trước cửa cung mà tới.

      Hoa Ngạc vừa ngẩn đầu liền nhìn thấy thân ảnh phía trước, khỏi vươn tay kéo tay áo Phượng Lan Dạ , giọng thầm: “Công chúa, phía trước chính là Tam công chúa.”

      Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy cách đó xa chính là Tư Mã Vụ Tiễn, nàng ấy thân tươi mát rực rỡ, như đóa hoa sen màu hồng kiều diễm ,nàng chạy tới trước mặt quan viên đứng ở cửa, có thái giám nhận lấy danh sách trong tay nàng đưa tới, mấy tên mặc quan phục quan viên, kiểm tra, thấy có sai sót, lập tức gật đầu, cung kính ra hiệu Tư Mã Vụ Tiễn vào trong cung lên nhuyễn kiệu, đứng bên kiệu là bốn tiểu thái giám mi thanh mục tú, Tư Mã Vụ Tiễn định bước lên kiệu, liền quay đầu tìm được Phượng Lan Dạ đưa cho nàng nụ cười an lòng, mới ngồi vào nhuyễn kiệu, tiểu Đồng cùng tiểu Khuê hai người phải trái theo hầu hạ, phía sau còn có hai cung nữ lớn tuổi theo .

      Lúc này Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc tới trước cửa cung, mấy tên quan viên vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ, nhanh chóng nhìn nhau, trong ánh mắt dường như có chút ý vị ràng được là cái gì, mấy người họ vẻ mặt đều mang ý cười nhìn sang, Phượng Lan Dạ ra hiệu bảo Hoa Ngạc đem danh sách đưa tới, những người kia cũng có nhìn đến danh sách, liền trầm giọng mà .

      “Công chúa mời lên kiệu .”

      Mấy người này dường như biết được nàng, Phượng Lan Dạ con ngươi loé lên cái đột nhiên biến mất, người bọn họ chỉ sợ là người của Mai Phi, cho nên mới phải đối với nàng hết sức khách khí, bởi vì bọn họ tìm kiếm mãi cũng biết bản thân mình cùng Mai Phi là quan hệ như thế nào.

      Phượng Lan Dạ gì, theo phía sau hai tiểu thái giám, bước vào cửa cung, lên nhuyễn kiệu, Hoa Ngạc theo hầu tại bên người, thái giám cung nữ cũng cùng nhau hướng cửa cung tới.

      Nhuyễn kiệu lắc lư, đường đến cửa cung.

      con đường đá xanh bằng phẳng, hai bên là nồng nặc mùi cây gỗ, danh hoa và những tảng đá điêu khắc tuyệt đẹp, xa xa, mái ngói xanh lưu ly, lầu ngọc gác son, mỗi cây cột đều chạm khắc giao long quấn nhau hào hùng khí thế phối hợp với điện ngọc lầu gác tạo thành bức tranh tuyệt diễm, hoàng cung quả nhiên so sánh với nơi khác hoàn toàn bất đồng.

      Phượng Lan Dạ tán thưởng, buông rèm gấm xuống, đường hướng cung môn mà .

      Nội cung, chính là nơi hoàng thượng nghỉ ngơi, còn là nơi ở của phi tần tam cung lục viện.

      Trước cửa Nội cung, cung nữ cùng thái giám đứng thành hàng, thỉnh thoảng lại có tiếng vang lên.

      Nhuyễn kiệu ngừng lại, Hoa Ngạc xốc rèm lên, cung kính : “Công chúa, xuống đây .”

      Hai người đứng lại, chỉ thấy trước cửa nội cung, Hoa đoàn gấm tộc, đào hồng liễu lục, hoàn phì yến sấu, cần cái gì cũng đều có, tư thái giống nhau ba nữ tử đám, năm người nhóm, Hoa Ngạc vừa xong thái giám đến tiếp đón dẫn các nàng bước vào trong cung Môn, đường cười hướng cung điện trước mắt tới.

      Phượng Lan Dạ nhìn đến nhập thần, cho đến khi có người tới, ôn nhu mở miệng: “Phượng muội muội, chúng ta thôi.”

      Nguyên lai là Tư Mã Vụ Tiễn tới, vươn tay nắm bàn tay bé của nàng, dắt tay nàng cùng nhau hướng nội cung mà vào, phía trước có bốn thái giám dẫn đường, đường theo dòng người về phía trước.

      Vào bên trong nội, hai mắt nàng tỏa sáng, nội cung cùng với khung cảnh bên ngoài giống nhau, bên ngoài là to lớn rộng rãi, hào hùng đại khí, hoàn toàn giống với nội cung, lầu son gác tía, kỳ hoa tản mạn, khe suối trong veo như ngọc, thềm đá trong suốt, liếc mắt cái, hoa đẹp mà mỹ nhân còn đẹp hơn, các nàng mấy tựa như đặt mình ở bên những loại hoa này.

      Hôm nay buổi lễ tuyển chọn phi được cử hành ở Viên Nguyên điện, trong cung tổng quản thái giám sớm ở trước cửa nghênh đón các vị mỹ nhân, tiếng cười như oanh yến thỉnh thoảng truyền vào. . . . . .
      Su si thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 50: Chỉ Trách
      Viên Nguyên điện, tràn ngập tất cả các loại màu sắc, những vách tường rực rỡ tuyệt đẹp, bên trong đại điện to lớn rộng rãi, có hai hàng bàn gỗ dài đặt ở hai bên, dưới đất còn trải những tấm nệm êm hoa lệ, mà mặt bàn bày đầy các loại rượu ngon, màu đỏ của gỗ mộc hoà cùng màu sắc của thức ăn và các loại điểm tâm, tạo nên nhiều hương thơm xông vào mũi.

      Các giai lệ đứng đầy cả điện, liệc nhìn cái liền hoa cả mắt, hoàn phì yến gầy, cái gì cần có đều có.

      Tư Mã Vụ Tiễn lôi kéo tay Phượng Lan Dạ tới chỗ có ai đứng lại, thanh nhu nhuận vang lên.

      “Lan Dạ, buổi tuyển chọn phi hôm nay chúng ta vẫn nên thu liễm chút, nơi này rất nhiều nữ nhân có thế lực, ràng chỉ là chọn phi, nhưng ngầm hạ chia làm mấy phái tranh giành, chúng ta ngàn vạn lần chớ bị cuốn vào trong đó.”


      Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên nhìn lướt qua cả điện, rồi gật đầu.

      Tư Mã Vụ Tiễn ngửng đầu lên nhìn lại, sau đó cúi đầu nhanh mở miệng: “Thấy nữ tử mặc áo váy màu xanh nhạt ? Nàng là cháu của nhất phẩm trọng thần Thái úy đại nhân Lâm Mộng Yểu, Lâm Mộng Yểu chẳng những là cháu của Thái úy đại nhân, mà còn là bằng hữu thân thiết nơi khuê phòng của Văn Tường công chúa, Văn Tường công chúa vẫn là Tiểu công chúa mà hoàng thượng sủng ái nhất, là muội muội cùng mẹ của An vương, cũng là con của Hoa phi.”

      Phượng Lan Dạ nghe lời của Vụ Tiễn đồng thời cũng biết ý của nàng ấy, là muốn nàng đừng có xung đột với Lâm Mộng Yểu, ngửng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy trong đại điện có nhóm người vây quanh bắt mắt nhất, ngay chính giữa nhóm người là nữ nhân mi thanh mục tú, so với giai lệ như mây điện dung nhan nữ nhân này chỉ có thể coi là trung bình, bất quá quanh thân nàng ta lại tản ra cao ngạo, bễ nghễ trước con mắt của mọi người, mặc dù phải là đẹp nhất, nhưng tuyệt đối là người cuồng phóng nhất.

      Tư Mã Vụ Tiễn xong, lại tiếp tục mở miệng: “Ngươi thấy được bên kia , ở bên tay trái của Lâm Mộng Yểu, có vòng người khác đó, nữ tử đứng ở giữa là đệ nhất tài nữ Tô Nghênh Hạ của An Giáng thành, Tô Nghênh Hạ là cháu của Tô Thừa tướng đương triều, cha của nàng cũng là quan lớn, Binh bộ Thị Lang, Tô Nghênh Hạ là nữ tử tài mạo song toàn, nàng cùng Lâm Mộng Yểu hay đối đầu nhau, đồng thời cũng là tri kỹ của Văn Bội công chúa , mẫu thân của Văn Bội công chúa chính là người đứng đầu cửu tầng Ninh chiêu nghi.”

      Phượng Lan Dạ nghe xong lời của Tư Mã Vụ Tiễn, khẽ gật đầu, những này quả nhiên đều là người có lai lịch lớn, bản thân mình vẫn nên cẩn thận chút cho thỏa đáng, .

      “Ừ, ta biết rồi.”

      Ánh mắt của Phượng Lan Dạ lạnh buốt, nàng cũng muốn cùng những nữ nhân này tranh giành cái gì nam nhân, ở đại nàng bất quá chỉ mới mười tám tuổi, ở cổ đại còn hơn, mới mười hai tuổi, tranh giành nam nhân gì chứ, hơn nữa những nam nhân này đều phải là đèn cạn dầu, bọn họ thân cận với những nữ tử cũng phải là , chẳng qua họ chỉ tranh giành thế lực sau lưng những nữ nhân này mà thôi, mặc dù có gả cưới nhưng cũng phải là chuyện vinh quang gì.

      Bất quá những thứ này có quan hệ gì với nàng đâu, gương mặt Phượng Lan Dạ trở nên lạnh lùng, lần nữa nhìn lại, phát trừ hai nữ nhân này tương đối khá ra, còn có người khác thu hút ánh mắt của nhiều người, mài ngài khẽ nhăn lại, đôi mắt hạnh hàm chứa sức sống, da thịt như Tuyết, đôi môi đỏ mọng tựa như hoa đào nở rộ, nàng ta giở tay nhấc chân lại càng toát ra mị lực phi phàm, mặc dù cả điện đầy giai lệ, nhưng khí chất của nàng thần vận của nàng người khác cách nào sánh bằng được, lúc này nàng ấy chỉ tùy ý cùng hai nữ tử bên người chuyện, nhưng quanh thân lộ ra ánh sáng mê hoặc lòng người, vừa mỹ vừa tươi đẹp.

      “Cái nữ tử mặc cẩm y màu quả quất là người phương nào?”

      Phượng Lan Dạ giọng hỏi, có thể xuất ở nơi này chỉ sợ cũng phải là nhân vật tầm thường, này hề thua Lâm Mộng Yểu cùng Tô Nghênh Hạ ở khí chất cao quý, chỉ sợ cũng là thiên kim của trọng thần.

      Tư Mã Vụ Tiễn nghe được lời của nàng, nhanh chóng liếc nhìn qua, sau đó rất nhanh cúi đầu a tiếng, sau đó giọng thầm.

      “Nàng kia chính là thiên kim của chưởng viện học sĩ Hàn Lâm viện Trầm Vân Tinh, là đệ nhất mỹ nữ của An Giáng thành” Tư Mã Vụ Tiễn đưa mắt nhìn lần nữa, mới bổ sung tiếp câu: “Đúng rồi, biểu ca của nàng chính là người chịu trách nhiệm Nô nhai của chúng ta Tây Môn Vân tướng quân.”

      Phượng Lan Dạ a tiếng mang ý vị thâm trường, quả nhiên là lai lịch và địa vị lớn a, khó trách lại kiêu ngạo như thế, biểu muội của Tây Môn Vân, ở trong triều có rất nhiều người muốn tranh thủ lấy ủng hộ của Tây Môn Vân , nữ tử này chỉ sợ cũng cái đích ngắm rất lớn đây.

      Hai người vừa chuyện, vừa đánh giá người khác, chợt nghe phía ngoài vang lên thanh của thái giám .

      “Văn Bội công chúa đến, Văn Tường công chúa đến.”

      Bên trong đại điện, nháy mắt an tĩnh lại, chúng giai lệ cùng nhau nhìn về phía cửa điện, chỉ thấy từ ngoài cửa tới hai nữ tử mặc trang phục lộng lẫy, người cao gầy đầy đặn, váy gấm Vân La uốn lượn tha thướt, giở tay nhấc chân đều mang theo đại khí bễ nghễ độc nhất của hoàng gia, mái tóc đen như mây cài nhiều đóa châu sai màu vàng, sáng rọi khắp nơi, giống như Bảo Châu thượng đẳng, ánh sáng của nó làm rực rỡ cả điện, nàng ấy ưu nhã tới, mà người còn lại bên cạnh nàng, mặc bộ váy tơ lụa thượng đẳng màu hoa hải đường, vóc người tinh tế, thân hình như liễu, khóe môi luôn hàm chứa nụ cười, khiến cho cả khuôn mặt giống như Phù Dung nở rộ, đẹp thể tả, hai người vừa bước vào , liền có người tiến đến nghênh đón, chính là Lâm Mộng Yểu cháu của Thái úy đại nhân cùng với cháu của Thừa tướng Tô Nghênh Hạ, hai người các nàng tiến lên khom người khiêm tốn: “Tham kiến công chúa.”

      Hai nữ tử đồng thời vươn tay, mỗi người đở dậy người, ôn nhu mà : “Tất cả đứng lên .”

      Nhìn động tác của hai người, Phượng Lan Dạ dễ dàng suy đoán ra, nữ tữ có vóc người cao gầy chắc là nữ nhi của Hoa phi Văn Tường công chúa, nữ tử mãnh khảnh chính là nữ nhi của Ninh chiêu nghi Văn Bội công chúa.

      Lúc này, giai lệ cả điện đều phục hồi tinh thần lại, người người khom người, hắng giọng hô: “Tham kiến công chúa.”

      “Tất cả đứng lên thân hồng y Văn Bội công chúa phất phất tay ý bảo chúng nữ tử đứng dậy, hai người mỗi người về hướng ngay giữa đại điện, lúc này ngoài cửa điện lần nữa có thanh vang lên.

      “Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử giá lâm.”

      Bát hoàng tử thân gấm y xanh ngọc, dẫn theo Cửu hoàng tử cùng thập hoàng tử tuổi còn vào, đại điện, mọi người đều rối rít hành lễ, Bát hoàng tử luôn luôn chú ý lễ tiết, liền phất phất tay ý bảo chúng nữ tử đứng dậy, ngửng đầu lên quét mắt vòng, cuối cùng ngay ở trong góc tìm được Phượng Lan Dạ, thèm để ý mâu quang của mọi người, trực tiếp tiêu sái đến trước mặt Phượng Lan Dạ, mỉm cười chào hỏi.

      “Lan Dạ ngươi đến rồi?”

      ngờ Bát hoàng tử lại thân mật gọi tên nữ tử, những chung quanh thoáng chốc liền nghị luận rối rít, suy đoán lên, xoay quanh lẫn nhau hỏi thăm này là ai, nhìn thoáng qua thấy nàng còn rất , làm sao mà được tham gia tuyển phi, có lẽ là theo người khác tới cũng chừng.

      Trong lúc mọi người còn suy đoán, có thanh châm chọc khinh thường vang lên.

      “Nàng là công chúa mất nước của Vân Phượng quốc Phượng Lan Dạ.”

      Văn Tường công chúa và Văn Bội công chúa lần theo tiếng nhìn qua, người vừa chuyện hẳn là Như phu nhân Trầm Trân Châu của Tấn vương phủ, nàng ta hôm nay theo muội muội tới đây, vốn cũng có chú ý tới Phượng Lan Dạ, nhưng Bát hoàng tử vừa vào liền nghênh ngang đến chào hỏi này tiểu nha đầu, trong thoáng chốc làm nàng ta chú ý, tục ngữ có câu cừu nhân gặp nhau đặc biệt đỏ mắt tía tai, Trầm Trân Châu ăn mấy lần thiệt thòi của Phượng Lan Dạ, tự nhiên thống hận, giờ phút này thấy mọi người bên cạnh nhận ra Phượng Lan Dạ, khỏi oán hận ác mồm mở miệng.

      Văn Tường công chúa và Văn Bội công chúa lập tức kinh ngạc nhìn nhau, giọng thầm.

      “Bát hoàng huynh làm sao lại cùng loại người có thân phận thấp này qua lại như thế, hơn nữa nàng ta làm sao mà có thể tham gia buổi lễ tuyển chọn phi này, hộ bộ sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.”

      Lời của Văn Tường vừa rơi xuống, Lâm Mộng Yểu ở bên phụ họa gật đầu: “Đúng vậy a, hoàng thượng ghét nhất là người có thân phận thấp, sao lại cho phép chuyện như vậy tồn tại đâu?”

      Trong lúc nhất thời chúng nữ tử rối rít chỉ trích Phượng Lan Dạ, bất quá bởi vì cách khá xa, nên cũng truyền vào lổ tai Phượng Lan Dạ, nhưng ánh mắt sắc bén như lưỡi đao của các nàng, rất dễ dàng cho người ta cảm nhận được địch ý, Phượng Lan Dạ sắc mặt trầm xuống, khó coi dị thường, lạnh lùng nhìn Bát hoàng tử, Bát hoàng tử này quá đáng ghét, mặc dù có ác ý, nhưng mà cử động của , làm cho nàng phải rước lấy thị phi?

      Tư Mã Vụ Tiễn nhìn thấy Phượng Lan Dạ khắc trước còn bình yên vô , giờ khắc này lại bị mọi người chỉ trích thành hình dạng gì, nên sắc mặt nàng khỏi khó coi, lôi kéo tay Phượng Lan Dạ, chậm rãi mở miệng: “Bát hoàng tử, xin tự trọng.”

      Bát hoàng tử Nam Cung Sâm sắc mặt khẽ biến thành hờn giận, ngửng đầu lên nhìn về phía người vừa chuyện, liền nhận ra nàng là người mà Ngũ hoàng huynh An vương vẫn để ý, cũng có biết nàng, Kim Xương quốc Tam công chúa, từ trước cho tới nay vẫn cùng An vương qua lại, xuất nhập An vương phủ như vào chỗ người, nghĩ tới trong danh sách lần này cũng có tên của nàng, xem ra An vương toan tính muốn phong nàng làm phi, bất quá vị trí An vương phi chỉ sợ nàng khó có thể đảm nhận được?

      Nam Cung Sâm nghĩ tới đây, mặt nhuộm nụ cười: “Nguyên lai là Tư Mã Tam công chúa.”

      xong liếc qua Phượng Lan Dạ cái, liền nghe được cách đó xa có tiếng nghị luận, lập tức kịp phản ứng thấy bản thân mình đường đột, nên nhanh chóng quay đầu căm tức nhìn những người xung quanh mình cái, những nữ tử kia bị làm cho sợ đến rối rít quay đầu sang nơi khác, dám nghị luận nữa.

      Bên ngoài cửa điện lại truyền đến tiếng: “Tấn vương đến, Sở Vương đến, An vương đến, Tam hoàng tử đến.”
      Su si thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 51: Hoá Trang Lên Sân Khấu
      Nhân vật chính của hôm nay rốt cục cũng xuất , các nàng liền rối rít tránh lui ra hai bên, đồng loạt tập trung nhìn ra trước cửa điện, thấy mấy đạo thân ảnh tiến vào, đầu là Nhị hoàng tử Tấn vương, con trai của Mai Phi nương nương, thân cẩm bào màu vàng, đai lưng kim tuyến buộc quanh eo, buông xuống thành năm dãi lụa màu sắc khác nhau, chân mang giày thêu phượng hoàng màu đen, toàn thân tỏa khí phách, dung nhan tuấn mỹ, khóe môi mỉm cười làm cho khuôn mặt càng rạng rỡ, con ngươi thâm thúy sâu thẳm thấy đáy, chậm chậm tiêu sái vào.

      Trong đại điện lúc này rất nhiều nữ nhân tim đập loạn nhịp, thẹn thùng cúi đầu, quả nhiên phong thái của Tấn vương điện hạ người nào có thể so, hơn nữa là con trai của Mai Phi nương nương, chừng địa vị thái tử có thể thuộc về Tấn vương phủ, nếu được Tấn vương chọn trúng, lập tức trở thành người có vị thế cao nhất, tương lai còn có thể trở thành hoàng hậu, đứng đầu hậu cung, quyền uy tột đỉnh.


      Lâm Mộng Yểu cùng Tô Nghênh Hạ, hai tâm cao khí ngạo, lúc này còn nửa điểm kiêu ngạo nào, đôi mắt đẹp liếc mắt đưa tình như gió xuân rung động lòng người, thỉnh thoảng liếc trộm Tấn vương điện hạ cái rồi nhanh cúi đầu, bên Văn Tường công chúa và Văn Bội công chúa nhìn bộ dáng của hai nàng liền biết tâm ý của các nàng, khóe môi mỉm cười, ra nghênh đón.

      Theo sát sau lưng Tấn vương vào là Sở Vương điện hạ, dung mạo Sở Vương điện hạ so với Tấn vương cương liệt hơn nhiều, thân hình cao to vạm vỡ, ngũ quan góc cạnh tỏa ra nét cương nghị, thân cẩm y đỏ thẫm đẹp đẽ, thắt lưng buộc tơ vàng, khí phách mười phần, tóc mây đen thùi được bới cao,cố định bằng bạch trâm, tòan thân tràn đầy khí phách uy nghiêm, trong điện rất nhiều người nhìn ngây người, hôm nay Sở Vương điện hạ là soái a.

      So với hai vị Vương gia này, An vương ở phía sau khiêm tốn hơn nhiều, tuấn mỹ an nhàn, ngũ quan thanh tú, ôn nhuận tựa như khối Ngọc Thạch, khiến cho người ta dời mắt được, so với Tấn vương cùng Sở Vương điện hạ, nghe An vương phủ rất vắng vẻ, nghe An vương cho tới bây giờ cũng chỉ có hai tiểu thiếp, mà Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ thê thiếp thành đoàn, cho nên tối nay An vương cũng là nhân vật đứng đầu.

      ở phía sau cùng chính là Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, lời, vẻ mặt nhã nhặn, người vẫn khoác cẩm y màu trắng, yên lặng sau lưng ba vị Vương gia trở nên giống hoàng tử, mà ngược lại giống như người hầu, cho nên đại điện có rất ít giá chú ý tới , ngược lại vừa vào, liền nhìn xung quanh tìm kiếm, cho đến khi thấy được Phượng Lan Dạ, gật đầu cái, mà giống như Bát hoàng tử đường đột.

      Bát hoàng tử Nam Cung Sâm cùng Cửu hoàng tử, thập hoàng tử, còn có hai vị công chúa đứng ra nghênh đón trước cửa điện, tất cả mọi người lớn đều rối rít hành lễ.

      “Tham kiến Nhị hoàng huynh, Tam hoàng huynh, Tứ hoàng huynh, Lục hoàng huynh.”

      Tấn vương Nam Cung Trác cùng Sở Vương Nam Cung Liệt đồng thời vung tay lên, trầm giọng : “Tất cả đứng lên , thế nào còn ngồi vào vị trí.”

      Vừa dứt lời, tổng quản thái giám lập tức ra lệnh cho các thái giám cùng cung nữ dẫn mọi người ngồi vào vị trí, dựa theo cấp bậc mà quyết định vị trí , cho nên Lâm Mộng Yểm cùng Tô Nghênh Hạ là thiên kim tiểu thư của các trọng thần, vị trí dĩ nhiên là ngồi gần nhất , mà Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Tiễn đương nhiên ngồi ở góc xa nhất, vị trí này rất hợp ý của các nàng, hôm nay chọn phi, vốn chỉ là cuộc đám hỏi chính trị, ít người chú ý đến các nàng mới là tốt.

      Các nàng vừa xắp xếp xong chỗ ngồi, các hoàng tử, công chúa liền ngồi vào vị trí ở phía , gần hoàng thượng, cao thấp tùy theo cấp bậc của mỗi người.

      Hầu hết các nhân vật chủ yếu có mặt đầy đủ, chỉ còn thiếu Thất hoàng tử Tề vương, nghe đồn Thất hoàng tử Tề vương khuynh quốc khuynh thành, phong quang bế nguyệt, mặc dù khắc mẫu khắc thê khiến cho cả đế kinh người người biến sắc, nhưng vẫn làm cho mọi người tò mò, Tề vương ngày thường đến tột cùng là phong thái tuyệt sắc như thế nào? Chỉ tiếc đến bây giờ còn thấy bóng người, mắt thấy hoàng đế cùng chúng phi đều đến, mà vẫn chưa xuất , quả nhiên đủ cuồng ngạo, hổ hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất.

      Mọi người rối rít suy đoán thanh thái giám lần nữa vang lên.

      “Hoàng thượng giá lâm, Mai Phi nương nương đến, Nguyệt Phi nương nương đến, Hoa Phi nương nương đến, Chiêu Nghi nương nương đến.”

      Cả đại điện lập tức an tĩnh như chỗ người, mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ, ngay cả các vị hoàng tử công chúa cũng ngoại lệ, lần lược đứng dậy.

      vào cửa trước tiên là hoàng đế, gương mặt lạnh lùng thâm trầm, ngũ quan góc cạnh, mâu quang sắc bén nhìn xuyên thấu lòng người, sâu lường được, khiến cho mọi người cảm thấy rét lạnh, bên trong đại điện tiếng động, chỉ có Phượng Lan Dạ thản nhiên ngẩn đầu lên quan sát hoàng đế, Thiên Vận hoàng triều Hạo Vân đế, nam nhân này toàn thân toát ra cuồng ngạo, như có áp lực vô hình đập vào mặt, Phượng Lan Dạ theo bản năng nắm chặt tay lại.

      Tất cả thành viên hoàng thất đều quỳ lạy: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

      Hạo Vân đế uy nghiêm lên tiếng: “Tất cả đứng lên .”

      “Tạ ơn phụ hoàng.”

      Chúng hoàng tử, công chúa đứng dậy, lui qua bên, Hạo Vân đế sải bước hướng đến chỗ cao nhất của đại điện, theo sát phía sau là các nương nương, Mai Phi nương nương, Phượng Lan Dạ gặp qua, các phi tần khác mặc dù nàng chưa từng gặp nhưng ít nhiều có thể đoán được, bởi vì các nàng cùng con cái có chút giống nhau.

      Sở Vương mặt mày có chút giống với Nguyệt Phi nương nương, An vương nhìn rất giống Hoa Phi nương nương, còn Chiêu Nghi nương nương chính là mẫu phi của Văn Bội công chúa.

      Đợi đến khi hoàng thượng cùng mấy vị nương nương an vị, các Vương gia, hoàng tử và công chúa cùng ngồi vào chỗ của mình, các nữ tử đại điện vội quỳ xuống tham bái:

      “Tham kiến hoàng thượng.”

      “Đứng lên, ngồi xuống , “

      Hạo Vân đế trầm giọng, giọng lan xa, ngồi ở phía sau cùng Phượng Lan Dạ cũng có thể nghe được rất ràng, con ngươi hơi trầm xuống, trong đầu chợt lóe lên ý niệm, Hạo Vân đế tuyệt đối phải là nhân vật đơn giản.

      Các giai nhân đều ngồi xuống, trong đại điện lập tức trở nên an tĩnh, có mặt hoàng đế, mọi người ai cũng dám càn rỡ, chỉ các nàng mà kể cả Tấn vương, Sở Vương điện hạ, cũng dám khinh suất, trong lúc nhất thời yên tĩnh tiếng động, nhiều người cúi đầu nhìn xuống bàn, khẩn trương đến đổ mồ hôi lạnh.

      Phượng Lan Dạ bình thản ngồi xuống, vì ngồi ở góc xa nhất, hơn nữa vóc dáng bé, lo lắng bị người ta phát , cho nên thản nhiên ngửng đầu lên quan sát Hạo Vân đế, nam nhân này mặt mày cương nghị lạnh lùng, cùng Sở Vương Nam Cung Liệt giống hệt nhau, đôi mắt thâm thúy lộ ra vẻ thâm trầm, bí hiểm, chút để ý đến áp lực mà mình vừa gây ra cho mọi người, ngược lại còn có vẻ hưởng thụ khí thế áp bức mà mình tạo ra.

      Mọi người đều khẩn trương, bất an. Bất chợt, Hạo Vân đế mở miệng.

      “Tề vương đâu?”

      Vừa dứt lời, cả đại điện đều kinh hãi, chỉ thấy Hạo Vân đế sắc mặt trầm xuống, tức giận, lạnh lẻo quét mắt sang nhìn thái giám thân cận.

      Thái giám thân cận hoàng đế – Nguyên Phạm – cẩn thận tiến lên bẩm báo.

      “Bẩm hoàng thượng, Tề vương điện hạ phái người đưa tin vào cung, thân thể khó chịu, cho nên thể vào cung.”

      Vừa dứt lời, cả đại điện tiếng động, hôm nay là ngày tuyển phi long trọng, Tề vương cũng to gan, cư nhiên đúng ngay vào ngày này thân thể khó chịu, đến tột cùng là vô tình hay cố ý?

      Hạo Vân đế thâm trầm, mặc dù nổi giận, nhưng mọi người cũng có thể nhìn thấy nén giận, chỉ sợ khẽ chạm liền bùng phát thịnh nộ. . . . . .
      Su si thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 52: So Sánh Đức Dung


      Lúc này ai dám chuyện, Tấn vương Nam Cung Trác cùng Sở Vương Nam Cung Liệt bất giác cười thầm, lão Thất thế là xong , lại dám tuân theo ý chỉ của phụ hoàng, muốn tự tìm lấy cái chết mà.



      Mọi người đợi hoàng đế nổi giận, nhưng Hạo Vân đế cũng có nổi giận như mọi người tưởng, rất nhanh liền bình phục lại, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay là ngày các hoàng tử chọn phi, người nào tài nghệ xuất chúng, trẫm tứ hôn cho các vị hoàng tử.”



      Lời vừa ra, Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt liền vội vàng đứng dậy, mặc dù đáy lòng thất vọng, bất quá nào dám bày tỏ ra ngoài, vẫn cung kính mở miệng.



      “Nhi thần cám ơn phụ hoàng.”


      “Được, được, ngồi xuống , nếu như chọn trúng người nào liền cho phụ hoàng tiếng, phụ hoàng nhất định ban hôn cho các ngươi.”



      Hạo Vân đế tâm tình tựa hồ khá hơn chút, chuyện vừa rồi chỉ giống đoạn nhạc đệm, dường như chút nào ảnh hưởng đến , cũng có trừng phạt Thất hoàng tử Tề vương, cũng có ban ra chỉ thị gì.



      Trong đại điện, mọi người nhìn thấy Hạo Vân đế mặt rồng mỉm cười, khỏi buông lỏng tâm đứng lên, các mỹ nhân vội vàng nhắm vào các vị hoàng tử, mỗi người đều là nhân trung long phượng, trước mắt ngôi vị thái tử còn treo đó, người trong số bọn họ tương lai trở thành thái tử, các nàng nếu chọn đúng người, tương lai trở thàng Hoàng hậu nương nương, quyền uy tột đỉnh, dưới người, vạn người. Cho nên lần này chọn phi, các vương gia cũng bị áp lực , bọn phải cẩn thận lựa chọn người nào có lợi thế lớn nhất, có thể hỗ trợ mình tranh giành địa vị thái tử sau này.. . . . . .



      Trong đại điện an tĩnh tiếng động, Hạo Vân đế đem mâu quang dời về phía dưới, quét vòng, cuối cùng thu hồi tầm mắt, hướng Mai phi bên người ngồi cách đó xa gật đầu, Mai phi lập tức phân phó thái giám tuyên bố buổi lễ chọn phi long trọng chính thức bắt đầu.



      Tuyển phi có hai vòng, vòng thứ nhất là so đấu về phẩm hạnh, ra chính là biểu diễn dung mạo, gương mặt có thể đánh giá con người như thế nào.



      hàng bốn mỹ nhân tiến lên, thay phiên báo gia thế danh tính, địa vị của mình, để cho các vị Vương gia hoàng tử thấy , tự mình chọn ai làm vương phi.



      Vòng thứ nhất dĩ nhiên là các tiểu thơ của tam công trọng thần ( làm quan 3 đời) trước đây, Lâm Mộng Yểm cùng Tô Nghênh Hạ ở trong số đó, còn có hai vị tiểu thơ địa vị rất cao, nhưng dung mạo bình thường. Các nàng tới trước điện, cung kính bái kiến hoàng thượng và mấy vị nương nương, sau đó báo gia thế, tên họ, địa vị.



      Phượng Lan Dạ đứng ở phía sau cùng, căn bản ai chú ý tới nàng, nàng đối với chuyện giới thiệu của những người này có hứng thú, ngược lại đối với mấy vị phụ nhân lại có chút hứng thú, có thể ở trong cung như cá gặp nước, các nàng ấy tất nhiên là tâm kế bất phàm a, giống như Mai phi, bề ngoài nhìn qua nhu nhược vạn phần, tựa như người mẫu thân thương nhi tử, nhưng nàng trong lòng biết ràng bà ta là nữ nhân dối trá, khẩu phật tâm xà, bề ngoài đẹp đẽ, bên trong lòng dạ độc ác như rắn rết, có thể Mai phi hoàn toàn hổ với địa vị của bà ta có.



      Nhìn lại Nguyệt phi nương nương, mẫu thân của Sở vương điện hạ, lớn lên diễm lệ, mặc dù dưới bốn mươi tuổi, nhưng dường như chút nào già cỗi, ngược lại càng phát ra quyến rũ động lòng người, đuôi lông mày cao gầy, dễ dàng nhận thấy là người sắc bén, nữ nhân này thủ đoạn chỉ sợ là vô cùng lợi hại , nghe thế lực sau lưng của Nguyệt phi rất lợi hại, ca ca của nàng là tướng quân trấn thủ Man Nam bộ tộc, ở chiến trường có thể là bách chiến bách thắng, bọn người Man nam rất sợ uy danh của , cho nên dám quấy rầy Thiên Vận hoàng triều nửa phần, khiến cho Thiên Vận hoàng triều này càng cường thịnh.





      Phượng Lan Dạ đánh giá Mai phi cùng Nguyệt phi nương nương xong, sau đó nhìn qua Hoa phi nương nương – mẫu thân của An vương, cùng với Cửu Tần Ninh chiêu nghi, hai nữ nhân này người hoàn toàn lộ ra vẻ thâm trầm, nhất là Hoa phi, vẻ mặt hòa nhã, ánh mắt ôn nhu như nước, giống như ánh trăng dịu dàng, Phượng Lan Dạ khỏi có chút ngẩn người, xem ra Hoa phi giống như loại nữ nhân có nhiều tâm kế, nàng ta như vậy làm sao mà sinh tồn trong cung được, còn có thể làm cho Mai phi cùng Nguyệt phi kiêng dè, hơn nữa con trai của nàng cũng được mọi người tôn kính, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ nàng ta thủ đoạn sâu hơn sao?



      đại điện, các mỹ nhân vẫn còn tiếp tục biểu diễn, qua lại đổi hết vài phiên, rất nhanh đến những người phía sau.



      Phượng Lan Dạ chìm trong yên lặng, bỗng nhiên tay của nàng bị nắm chặt, bàn tay kia hết sức lạnh kèm theo run rẩy.



      Bàn tay đó đúng là của Tư Mã Vụ Tiễn , Phượng Lan Dạ từ trong tay của nàng dễ dàng liền cảm nhận được nàng ta khẩn trương và sợ hãi.



      Nàng biết nàng ta sợ hãi cái gì?



      Hôm nay là ngày An vương chọn phi, Tư Mã Vu Tiễn quyết tâm, nếu như An vương có ý muốn chọn nàng làm sườn phi, nàng gả cho , chẳng những lấy chồng, từ đó về sau nàng cùng nhất đao lưỡng đoạn (ân đoạn nghĩa tuyệt), cuộc đời này ai nữa.



      Phượng Lan Dạ nắm chặt tay nàng chút, như an ủi nàng, giúp nàng đỡ khẩn trương.



      Chẳng qua là An vương chọn nàng ấy làm vương phi sao? Lòng nàng khỏi nổi lên bất an, Vụ Tiễn, ngươi cũng đừng giả vờ ngây ngốc nữa, haiz….



      Tốp phía trước cũng xong, đến phiên mấy người sau cùng .



      Tư Mã Vụ Tiễn dẫn đầu đoàn người, vội vàng đứng dậy, Phượng Lan Dạ ở phía sau cùng đứng lên, theo sau ba người lên.



      Nhóm các nàng vừa xuất , đại điện yên tĩnh bỗng xuất mấy đạo mâu quang mang theo khinh bỉ hướng đến các nàng, nhất là Phượng Lan Dạ càng bị ánh mắt mọi người chế giễu, nhìn nàng còn tuổi nhưng bất ty bất kháng ( kiêu ngạo siểm nịnh), cũng kinh hoảng, khiến cho mấy nữ nhân kia càng thêm tức giận, thậm chí còn giọng chê bai, truyền đến những lời khó nghe, cả đại điện tràn ngập hàn khí, ngồi cao Hạo Vân đế trầm mặt, bất động thanh sắc đánh giá bốn người tiến lại gần.



      hàng bốn người, đứng đầu bên trái là nữ nhi của Thiên Vận Dương Châu -quan thu mua muối , giờ phút này vênh váo tự đắc tiến lên bước bẩm báo:



      “Ta chính là nữ nhi của quan thu mua muối của Dương Châu, Thu Ngưng Đông, năm nay mười tám tuổi, thường ngày thích đọc sách, hội họa.”



      Thương vận muối Dương Châu vốn phải là chức vị cao gì cả, nhưng so với Phượng Lan Dạ, nữ nhân này tự nhận mình đủ cao, cho nên mới tranh trước, giọng cũng lộ ra vui vẻ, nàng bẩm báo xong liền lui về phía sau từng bước, người kế tiếp tiến lên bẩm báo, nàng này là công chúa bị bắt làm con tin, bởi vì khiếp đảm nên cúi đầu thấp , thanh lại xíu, ai nghe thấy, đại điện lên mấy đạo ánh mắt lạnh buốt trừng tới, nàng kia càng khẩn trương, Hạo Vân đế sắc mặt trầm xuống, Mai phi nương nương lập tức lên tiếng: “ xuống .”



      Nàng kia chưa xong, liền bị đuổi xuống, nước mắt cũng rơi xuống , bất quá lại thở phào nhõm, như làn khói hướng xuống dưới chạy .



      Kế tiếp chính là Tư Mã Vụ Tiễn, nàng tiến về phía trước, Phượng Lan Dạ liền thấy phía đại điện, Tấn vương Nam Cung Trác cùng Sở Vương Nam Cung Liệt đồng thời nhìn về An vương Nam Cung Quân, chỉ thấy con ngươi sâu u, đưa mắt nhìn cái Tư Mã Vụ Tiễn, rất nhanh liền thu tầm mắt, Phượng Lan Dạ trong lòng thở dài, có thể An vương đối với Vụ Tiễn là có tình ý, nhưng tột cùng là nàng được bao nhiêu , Vụ Tiễn có muốn đánh cuộc ?



      “Tiểu nữ Tư Mã Vụ Tiễn, Tam công chúa nước Kim Xương, mười chín tuổi, bình thường thích thêu thùa, ngâm thơ.”



      Tư mã Vụ Tiễn chính là công chúa làm con tin, tuy chưa phải vong quôc, nhưng lại là nước thuộc hạ của Thiên Vận hoàng triều, Hạo Vân đế đối với nàng thần sắc ngược lại rất hòa hoãn, sau đó, Tư Mã Vụ Tiễn lui ra, cuối cùng chỉ còn lại Phượng Lan Dạ, lúc này chẳng những các nàng trong đại điện, ngay cả những người ngồi phía cao đều ngoại lệ nhìn sang nàng, nhất là Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, vẻ mặt càng thêm vui vẻ, con ngươi nóng bỏng, nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ.



      Mai phi nương nương vừa nhìn thấy vẻ mặt nhi tử, sắc mặt khỏi lạnh lùng, con ngươi sâu u, tỏa ra hàn khí.



      Phượng Lan Dạ cũng sợ hãi bất luận kẻ nào, mặc dù Hạo Vân đế là người thâm trầm, từ đầu tới cuối làm cho người ta thấy suy nghĩ gì , nhưng nàng có làm cái gì có lỗi, cũng phải sợ , hơi tiến bước, bình tĩnh mở miệng, thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên:



      “Phượng Lan Dạ, năm nay mười hai tuổi, là Vân Phượng vong quốc công chúa.”



      Nàng vừa dứt lời, cả đại điện đều hít vào luồng khí lạnh, tiểu nha đầu này quá to gan, lại dám cuồng ngạo như thế, chẳng lẽ sợ hoàng đế tức giận sao, mọi người nhanh chóng ngửng đầu lên nhìn Hạo Vân đế, chỉ thấy hoàng thượng sắc mặt trầm xuống, ánh mắt sâu u, tia sắc bén ngoan lệ lóe lên, ở bên cạnh ánh mắt của lên Mai phi nương nương loẻ lên đắc ý, Phượng Lan Dạ vừa kịp nhìn thấy thần sắc của Mai phi, trong lòng khỏi hừ lạnh, ra đây là ý định độc ác của Mai phi, muốn mượn tay của Hạo Vân đế giết nàng, nhưng khiến bà ta phải thất vọng rồi.



      Ngồi ở bên cạnh Mai Phi, Hoa phi nương nương hoà thuận vui vẻ lên tiếng:



      “Hoàng thượng, hôm nay là ngày tốt, kế tiếp xem các nàng thi triển tài nghệ .”



      Hoa phi vừa xong, Mai phi oán hận liếc sang nàng, Hạo Vân đế thần sắc bình tĩnh lại, phất phất tay: “Đều xuống .”
      Su si thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 53: Biểu Diễn Tài Nghệ


      Phượng Lan Dạ lui ra phía sau, theo đám người Tư Mã Vụ Tiễn trở về chổ ngồi, vừa về đến chỗ ngồi, Tư Mã Vụ Tiễn liền vươn tay nắm lấy tay Phượng Lan Dạ, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi thiếu chút nữa hù chết nàng, nàng thấy được trong mắt Hạo Vân đế tỏa sát khí, nếu như phải Hoa phi nương nương lên tiếng, chỉ sợ tánh mạng Lan Dạ khó giữ được, mà Hoa phi sở dĩ lên tiếng, là vì khi nàng gặp mặt Hoa phi, có từng nhắc tới chuyện nàng có vị bằng hữu rất thân, chính vì thế mà hôm nay vong quốc công chúa Phượng Lan Dạ mới giữ lại được mạng.



      Trong đại điện, thái giám tuyên bố bắt đầu biểu diễn tài nghệ.



      Tài nghệ biểu diễn đơn giản là nữ công, thi họa, ca múa, kỳ nghệ (đánh cờ), chính giữa đại điện, thái giám cùng cung nữ lần lượt mang ra các nhạc cụ, tú bình(bức vải để vẽ tranh), văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), còn có án kỷ (bàn dài), cái gì cần có đều có.



      Vẫn giống như vòng thứ nhất biểu diễn đức dung, ra sân khấu trước hết vẫn là các tiểu thơ của tam công trọng thần.


      Người thứ nhất lên đài là nữ tử dung mạo bình thường, tuy diện mạo bình thường xuất sắc, nhưng thế lực ở phía sau nàng thể xem thường, nàng là nữ nhi của đại tướng Âu Dương Thác – Âu Dương Tình, tài nghệ nàng biểu diễn chính là hội họa.



      Đứng trước án kỷ bằng gỗ lim, huân hương quấn quanh, y phục trắng như tuyết, càng làm nổi bật khuôn mặt của nữ tử, mặt dù dung mạo bình thường nhưng vẫn toát ra ngạo khí, bàn tay trắng nõn vung lên, động tác tao nhã, trong nháy mắt liền vẽ thành bức tranh 《 tùng – trúc – mai 》.



      Âu Dương Tình diện mạo bình thường, nhưng kỹ năng vẽ tranh là hạng nhất, tùng, trúc, mai ngạo nghễ nổi bật giấy Tuyên Thành trắng tinh, nhìn rất sinh động, rực rỡ, là tài nghệ siêu quần xuất chúng.



      Ngay cả Hạo Vân đế cũng khẽ gật đầu tán thưởng nàng.



      bên Mai phi nương nương nhìn thần sắc của hoàng thượng, lập tức phỏng đoán hoàng thượng chắc chắn chỉ hôn cho Âu Dương đại tiểu thư, lập tức vẻ mặt tươi cười, mở miệng tán dương:.



      “Ừ, tệ, tệ.”



      Dưới đại điện. các giai nhân gặp hoàng thượng thần sắc ôn hòa, Mai phi tán thưởng, khỏi đố kị, nàng ta chẳng phải là dựa vào phụ thân có địa vị quyền cao chức trọng thôi phải sao? Bằng dựa vào dung mạo của nàng cho dù xách giày cho các vương gia cũng xứng, chúng nữ nhân đều oán giận, bất quá ai cũng dám thêm cái gì, Âu Dương Tình lui xuống, kế tiếp là cháu của thái úy đại nhân – Lâm Mộng Yểu, tài nghệ mà nàng biểu diễn là vũ đạo (nhảy múa), lúc trước để ý, nhưng đến lúc này rất nhiều người mới chú ý tới, nàng hôm nay mặc y phục lộng lẫy, ống tay áo rộng lớn uốn lượn thướt tha, khẽ múa như mây trôi, phiêu dật như tiên tử.



      Nhún, nhẩy, đẩy, kéo,xoay tròn, bay lượn.



      Quả nhiên hổ là kinh hồng vũ, đẹp sao tả xiết, nhìn thấy bóng người, chỉ thấy vũ động lộ ra đóa hoa nở rộ vô cùng xinh đẹp.



      Điệu múa dừng lại, mọi người đều vỗ tay, vài vị vương gia còn lộ vẻ tán thưởng, Hạo Vân đế thần sắc tuy biến động, nhưng ánh mắt lên ý cười, Mai phi, Nguyệt phi cùng các vị nương nương đều vừa lòng gật đầu.



      Văn Tường công chúa – bạn thân của Lâm Mộng Yểu, càng vỗ tay lớn, tán thưởng tiếng: “Điệu múa này chỉ có ở trời, nhân gian khó mà thấy được? Các hoàng huynh thấy có đúng ?”



      Nam Cung Trác, Nam Cung Quân cùng vài vị vương gia cũng giữ mặt mũi cho Văn Tường công chúa , nên gật đầu: “Ừ, sai.”



      Lâm Mộng Yểu vừa nghe được liền đỏ mặt , nhanh tạ ơn lui xuống.



      Kế tiếp biểu diễn là Tô Nghênh Hạ, Tô Nghênh Hạ chính là tài nữ nổi danh An Giáng thành, nàng là cháu của đương triều thừa tướng, so ra cũng thua kém Lâm Mộng Yểu, chỉ thấy nàng kiêu ngạo siểm nịnh đứng dậy, đến trước điện làm lễ ra mắt. .



      Tô Nghênh Hạ biểu diễn chính là cầm, nghe đồn cầm kỹ của nàng là thiên hạ đệ nhất, từng được tam hoàng tử Nam Cung Tiếp khen ngợi.



      Nam Cung Tiếp đối với luật rất kén chọn, khen ngợi người nào tất nhiên là người đó cầm nghệ rất cao, Tô Nghênh Hạ vì thế mà đạt được danh hiệu đệ nhất tài nữ của An Giáng thành .



      đại điện yên lặng lại, mọi người chăm chú tập trung vào Tô Nghênh Hạ, ngay cả Phượng Lan Dạ cũng ngoại lệ, nàng từng nghe Hoa Ngạc có qua, tài đánh đàn của nàng ta thập phần lợi hại, nàng cũng muốn nghe xem thử .



      Phượng Lan Dạ chăm chú ngắm nhìn, nên để ý phía sau lưng có tiểu thái giám yên lặng đến, nhàng đụng chạm vào nàng chút, đợi nàng kịp phản ứng lại, liền đút tờ giấy được vo tròn vào tay nàng.



      Đến khi nàng nhìn qua, chỉ nhìn thấy thân ảnh màu lam, tiểu thái giám kia xa .



      Phượng Lan Dạ vẻ mặt ngờ vực, nhanh chóng mở tờ giấy ra, chỉ thấy giấy viết mấy chữ.



      “Hôm nay là buổi lễ tuyển phi, bản cung hội trợ giúp ngươi tay, cho ngươi như ý nguyện gả vào Sở vương phủ, ngươi cần phải hợp tác, bằng đừng trách bản cung tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác).”



      Ánh mắt Phượng Lan Dạ lên hàn khí, tờ giấy này cần nghĩ cũng biết là người nào đưa đến, phải là Mai phi là ai chứ? Bà ta sợ mình nghe lời, vì thế mới khẩn trương đưa tờ giấy tới, thứ nhất là e sợ Bát hoàng tử muốn kết hôn với nàng, thứ hai là muốn lấy nàng kiềm chế Sở vương điện hạ.



      Phượng Lan Dạ khóe môi cười lạnh, nàng bình sinh rất ghét bị uy hiếp, nếu như người này chọc giận nàng, vậy hãy đón nhận kết cục mấy tốt đẹp .



      Sở vương bảo nàng đến Tấn vương phủ, mà Mai phi lại muốn nàng gả tiến Sở vương phủ, còn có Ngọc Tiễn, lại muốn nàng gả đến Tề vương phủ, cục diện trước mắt là có ý nghĩa, xem ra nàng vô phương tránh khỏi .



      Phượng Lan Dạ mải mê suy nghĩ, bốn phía bỗng vang lên tiếng vỗ tay, Tô Nghênh Hạ cầm tấu xong, lúc này đứng lên tạ ơn, mà Phượng Lan Dạ bị tiểu thái giám quấy nhiễu, nên nghe tài đánh đàn của Tô Nghênh Hạ như thế nào, bất quá nhìn thấy sắc mặt của vài vị vương gia, có thể hiểu cầm kỹ của Tô Nghênh Hạ quả bất phàm.



      Kế tiếp từng người tiến lên biểu diễn, đệ nhất mỹ nhân Trầm Vân Tinh biểu diễn chính là kỳ nghệ, nàng ta nhanh chóng bày ra ván cờ, bàn cờ biến ảo khôn lường, , giả giả, biến ảo khôn cùng, nàng chẳng những có thể xếp đặt thế cờ, còn có thể phá giải thế cờ, linh lung tứ phương, thay đổi trong nháy mắt, quả nhiên hổ là nữ nhi của Hàn lâm chưởng viện học sĩ, tài sắc vẹn toàn, tướng mạo lại càng là nhất đẳng phong lưu.



      Những người tham gia lễ tuyển phi lần này đều là những nhân vật đứng đầu, đại diện cho các thế lực, tuy rằng trước mắt chính là lễ tuyển phi nho nhưng đằng sau nó là phong ba nổi sóng, hiểm trùng trùng.



      Những người phía sau lên đài biểu diễn so với các vị tài nữ phía trước tài nghệ kém xa, Hạo Vân đế cùng các phi tần vẻ mặt mất dần hứng thú.



      Hai bên đại điện các giai nhân cũng đều có chút lơ đãng, đại đa số các nàng đều nhìn các vị Vương gia, nghĩ lại trước khi tiến cung, cha và đưa ra mệnh lệnh, làm cho các nàng tuyển ai làm hôn phu.



      Phượng Lan Dạ bởi vì tờ giấy kia, giờ phút này toàn thân lãnh khí, nhìn người đại điện lên xuống, điểm hứng thú đều có, nàng nheo lại mắt nhìn Mai phi nương nương ngồi ở phía cao , tuy rằng cách rất xa, thế nhưng Mai phi nương nương vẫn cứ nhìn nhìn lại nàng, ánh mắt lóe lên sát khí.



      Hai người mâu quang ở giữa trung va chạm, chém giết, Phượng Lan Dạ mỉm cười, rốt cục thu hồi tầm mắt, Mai phi mặt lộ vẻ đắc ý, nàng cho rằng Phượng Lan Dạ cuối cùng cũng chịu khuất phục, thế nhưng lại biết trong lòng nàng có tính toán.



      Phía trước nhiều người rất nhanh biểu diễn xong, kế tiếp đến phiên Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ.



      đại điện rất nhiều người mất dần hứng thú, chính là e ngại hoàng thượng còn ngồi, cho nên dám lỗ mãng, nhưng là Hạo Vân đế rốt cục lên tiếng khiến cho những người phía sau lên đài biểu diễn.



      Phượng Lan Dạ ôm lấy danh cầm ‘ Lục Ỷ ’ theo sau Tư Mã Vụ Tiễn hướng chính giữa đại điện đến.



      Các nàng tổng cộng là ba người cùng nhau biểu diễn, Tư Mã Vụ Tiễn biểu diễn thêu thùa, nàng công chúa con tin biểu diễn vũ đạo, Phượng Lan Dạ biểu diễn cầm kỹ, ba người cùng biểu diễn ra có vẻ đối ngịch, hơn nữa còn có vẻ thú vị.



      đại điện, rất nhiều người nhìn sang các nàng, ánh mắt khinh thường, giễu cợt . .
      Hoa Hong Xanh _16Su si thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :