P/s: Mình xin lỗi up chậm hơn ngày Mình chỉ up thay cho Diệp Dã thôi! nên có gì thông cảm cho mình! Chương 14: Thay trời hành đạo Buổi sáng ngày hôm sau, Thiên Chỉ Diên vừa mở hai mắt ra thấy bầu trời trong xanh, gợn mây nào. Nàng buông tay và tra hỏi tình về việc đêm hôm qua, nhưng bây giờ nàng phải tỏ ra như đứa trẻ năm tuổi, ngây thơ, hồn nhiên và trong sáng. Bây giờ nàng đợi Lưu Hà đến để rửa mặt cho nàng sạch để nàng có thể chuồn ra ngoài chơi. Nàng cho rằng Lưu Hà giống như mọi ngày, làm cái pho tượng giữ cửa đề phòng nàng trốn ra ngoài chơi.Nhưng ngờ, hôm nay, nàng nghênh ngang ra ngoài cửa phòng lại thấy bóng dáng của Lưu Hà đâu. Thiên Chỉ Diên sờ sờ cằm suy nghĩ, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì bất thường? Nàng dạo bước chân ra bên ngoài vừa tìm hiểu chuyện gì xảy ra vừa đùa nghịch. đường , nàng phát , mọi người ai cũng mang gương mặt hưng phấn dị thường. Nếu như là cung nữ hai bên má ửng hồng nhiều hơn, còn nếu như là thái giám trong mắt sùng kính nhiều hơn phần. Chuyện gì xảy ra thế này? Thiên Chỉ Diên nhìn thấy mấy cung nữ bên kia hưng phấn về việc gì đó, nàng chỉ là muốn qua để nghe chút thôi, mà ai biết nàng vừa mới tới gần những cung nữ ấy lập tức thu hồi nét rạng rỡ khuôn mặt và hành lễ với nàng. “ Nô tỳ khấu kiến Cửu công chúa” Thiên Chỉ Diên liếc mắt các nàng cái kinh ngạc phát ra trước đây những cung nữ này hành lễ với nàng đều là nhìn nàng bằng ánh mắt mang theo khinh thường trong đó , sao hôm nay lại nhìn nàng với ánh mắt có điểm sợ hãi , nàng làm gì khiến họ sợ hay sao. Thiên Chỉ Diên nghĩ nếu bây giờ nàng vẫn còn ở lại đây nữa những cung nữ ấy cũng tiếp tục thảo luận, nàng đơn giản phất tay cái thấy những cung nữ ấy vô cùng nhanh nhẹn, gọn gàng và động tác chạy trối chết kia giống như nàng sắp giết họ bằng ấy. Thiên Chỉ Diên càng cảm thấy hiếu kỳ hơn, tại sao có thể chỉ trong vòng đêm những cung nữ ấy lại thay đổi thái độ đối với nàng, thậm chí chuyển biến còn lớn như vậy? Mà các nàng tụ tập ở đây về vấn đề gì? Thiên Chỉ Diên tiếp đoạn đường nữa, nàng vẫn có thể nhìn thấy gương của rất nhiều người lóe ra bộ dáng hưng phấn cách khó hiểu. Sau khi những khuôn mặt ấy nhìn thấy nàng cũng giống như mấy cung nữ trước, biến mất còn ai. đáng ngờ! Đôi mắt lanh lợi của Thiên Chỉ Diên đảo vòng tìm kiếm chỗ núp sau hòn giả sơn để lặng lẽ tới gần mấy cung nữ quét tước ở phía trước. cung nữ trong đám với vẻ mặt ửng đỏ : “ Các ngươi có ai nhìn thấy công tử Tương chưa ? Nghe đêm qua ngài ấy nghỉ ngơi đêm ở trong cung, hình như đêm nay Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi công tử Tương.” Mặt khác, cung nữ vẫn mang theo nét ngượng ngùng, bá đạo : “ Nếu như kiếp này ta có cơ hội nhìn thấy được công tử Tương lần, ta có chết cũng thấy đáng!” Thiên Chỉ Diên trừng lớn hai mắt, vẫn còn có người hoa si như vậy hay sao? Thiên Chỉ Diên bĩu môi khinh thường, nàng chuẩn bị quay đầu bỏ lại nghe cung nữ kia tiếp nên đành dừng bước. “ Danh tiếng của công tử Tương vang danh khắp Cứu Châu mà ta cũng nghe công tử Tương có phong thái tao nhã, dung mạo tuyệt thế trời ban, học rộng hiểu sâu, giỏi bày mưu tính kế lại quyết đoán nữa, còn có trí bình thiên hạ. Công tử như vậy giống như vị thần sống, mà chúng ta là người bình thường sao có thể tùy ý nhìn thấy được chứ.” Thiên Chỉ Diên sờ sờ cằm nghĩ, cái gì mà phong thái tao nhã, dung mạo tuyệt thế, vang danh Cửu Châu ? Tất cả những thứ này cũng quá khoa trương ? Nàng mới thèm tin, chắc gì phải là kẻ mua danh cầu lợi chứ. “ Đúng vậy, đúng vậy. công tử là đệ tử duy nhất của Thiên Cơ lão nhân, nghe từ bước chân vào giang hồ, lúc mới mười tuổi nhờ phá giải trận pháp U Cốc mà năm đó vang danh Thiên hạ đến tận bây giờ, lúc mười ba tuổi thành công hòa giải nguy cơ hỗn chiến của các quần hùng ở Cửu Hoa Sơn, Năm nay công tử mười lăm tuổi ở chiến trường Bắc Mục vào thời khắc nguy hiểm nhất giúp quân ta toàn thắng!” “Nha, mặc dù mấy tin tức này ta nghe dưới ngàn lần, nhưng bây giờ nghe lại vẫn còn thấy rất hưng phấn đấy nha. Năm nay công tử mới mười lăm tuổi, công tử vừa mới từ chiến trường Bắc Mục trở về, nếu có thể nhìn thấy công tử chỉ lần,ta cũng uổng phí sống cuộc đời này!” Thiên Chỉ Diên nhớ tới ngày đó Thiên Hoài Hạo mời tới chữa bệnh cho nàng, công tử Tương tài hoa như vậy chăng? Nàng từ nhận định là phải làm người có nhận thức và suy nghĩ trưởng thành từ sớm, Thiên Chỉ Diên nàng tuyệt đối thèm tin mấy lời đồn vô căn cứ này đâu. Nàng hơi bĩu môi xoay người bỏ , nhưng dọc theo mọi phương hướng đường nàng vẫn mơ hồ nghe thấy đại danh của công tử Tương. “Ta nghe hôm nay Thục phi, Đức phi và Lệ phi chút nữa mời công tử Tương đến Lăng Tiêu các, các nương nương là muốn thỉnh giáo tài đánh đàn của công tử, mà ở trong thiên hạ này ai mà biết có ai sánh kịp tài đánh đàn của công tử Tương,hẳn là bây giờ cũng vừa đúng thời gian đánh đàn .” “ như vậy chăng? Ta cũng muốn xem thử.” “ tại bây giờ ngươi mới ? Ở đó bây giờ chẳng còn vị trí nào dành cho ngươi nữa đâu! Lăng Tiêu các giờ vô luận là bụi cỏ hay cây sớm đầy người rồi!” “ A, đáng tiếc a…” Thiên Chỉ Diên kéo xuống cành cây, rất bất mãn nên bẽ gãy cành cây ở trong tay, nàng nghĩ cái gì mà phong thái tao nhã, dung mạo tuyệt thế, vang danh khắp Cửu Châu, chẳng qua chỉ là được đám phu nhân, thiếu nữ và trẻ con thổi phồng lên mà thôi. Thiên Chỉ Diên nàng mới rất thèm, quan tâm . cung nữ tỏ ra thần thần bí bí :“ Ta cho các ngươi tin kinh thiên động địa mà ta ta vất vả mới nghe được nên đừng có mà truyền ra ngoài đấy” Tất cả mọi người đều gật đầu và thúc giục : “ mau lên, mau lên” “ Công tử Tương tới Thường Xuân Uyển!” “A, ?!Ta nhất định phải nhìn xem có hay !” cung nữ ngờ vực :“ phải tại ta nghe công tử được các phi tần thỉnh giáo đánh đàn ở Lăng Tiêu các hay sao” tất cả lại bắt đầu suy nghĩ . Trong đó Tiểu lý tử thèm suy nghĩ nữa “ Hừm! quan hệ, ta chỉ cần đựơc liếc mắt nhìn thấy công tử ở Lăng Tiêu các hay Thường Xuân Uyển ở chỗ nào cũng được miễn là ta được nhìn thấy công tử Tương lần dù chết ta cũng thấy xứng đáng! Tiểu Lý tử ta kiếp này trừ công tử Tương ra chưa hề sùng bái người nào khác.” cung nữ khác với giọng điệu chế nhạo:“Thôi , ngươi tu mười kiếp cũng được như công tử đâu.” Tiểu Lý tử tức giận chửi ầm lên:“ Mẹ nó chứ! Tiểu Hoa,Tiểu Quế các ngươi cũng giống như ta cả thôi?” Thiên Chỉ Diên thở dài ra hơi trầm trọng tất cả toàn bộ hoàng cung từ hôm nay trở vẫn tràn ngập tin tức của công tử Tương. khiến cho vô số nam nữ ở trong hoàng cung này phải cạnh tranh về sùng bái so với những siêu sao quốc tế ở đại còn muốn nổi danh hơn a! Thiên Chỉ Diên nắm chắc quả đấm trong tay, công tử Tương tốt như vậy chăng? Nàng mới thèm tin! Nếu tại sao vừa mới vào hoàng cung việc đầu tiên làm chẳng phải là đàm đạo với đám phi tần mỹ nữ kia hay sao. Hừ! Như vậy công tử Tương là hạng người tốt lành gì chứ? Nhất định là kẻ mua danh cầu lợi rồi còn gì nữa! Hừ! Đồ giả mạo, nàng muốn vạch trần vì trách nhiệm với mọi người! Nàng muốn thay trời hành đạo, diệt trừ nghiệt, nàng phải vạch trần gương mặt của để chấm dứt những lời đồn đại này, nàng nên vì thế gian này mà góp phần công sức. Thiên Chỉ Diên hạ quyết tâm, nàng đảo mắt suy nghĩ. tại ở Lăng Tiêu các cùng các phi tần phải ? Mà ở Thường Xuân Uyển cũng đến phải ? Công tử Tương cho nàng cơ hội bố trí ở Thường Xuân Uyển rồi. Thiên Chỉ Diên vừa vỗ vỗ túi tiền của nàng vừa về phương hướng Thường Xuân Uyển. Qủa nhiên, dọc đường Thiên Chỉ Diên nhìn thấy còn có rất nhiều người lén lén lút lút trốn trong những bụi hoa bãi cỏ, nổi tiếng của công tử Tương khiến nàng vô cùng tức giận!Nàng thể chờ đợi được nữa, lương tâm của nàng thúc giục nàng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ vạch trần công tử Tương! Thiên Chỉ Diên ở Thường Xuân Uyển bố trí xong tất cả liền vỗ vỗ bàn tay , nàng nhìn xuống cơ quan mình bố trí, hừ! Những thứ này mà làm chết cũng lột nguyên lớp da! Nàng hài lòng gật đầu, sau đó rời ! Đêm nay, nàng nhất định vạch trần gương mặt của trước mặt mọi người! Thiên Chỉ Diên cười hiểm! Thiên Chỉ Diên bố trí tất cả thỏa đáng xong liền thân nhõm cả người, hóa ra làm chuyện tốt lại có cảm giác tốt như vậy! Mặc dù kiếp trước nàng hay giết người, phung phí tiền vào bài bạc nhưng cũng thể gạt bỏ thiện tâm lương thiện trong lòng của nàng a! Thiên Chỉ Diên trước nay chưa từng có cảm giác thành tựu như thế này, vậy xem ra kiếp này nàng nên làm nhiều chuyện tốt hơn nữa, nàng là vì muôn dân thiên hạ mà suy nghĩ a! Nàng cảm thấy mình là vĩ đại quá ! tại nàng nghe thấy từ có liên quan đến ‘công tử Tương’ cũng cảm thấy chói tai nữa, trái lại nàng rất chờ mong, tâm tình vui sướng! Thiên Chỉ Diên khoái trá cười khúc khích, vừa nhảy vừa con đường để trở về phòng nàng. Bỗng tiếng đàn du dương từ đâu đó truyền đến, trong vắt như ánh mặt trời, róc rách như tiếng nước chảy thấm tận vào tim gan nàng. Thiên Chi Diên dừng bước, tìm nơi mà tiếng đàn phát ra. A, ra là ở Trung Hạ Uyển? Thiên Chỉ Diên bước vào từ cửa lớn nhìn thấy cảnh tượng làm cho nàng ngốc lăng ở nơi đó, đôi mắt như bị đui mù lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.