[Xuyên không] Đồ nhi đã hiểu, sư phụ cứ từ từ - Vị Hi Sơ Hiểu (Update C70.5)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      3 chọi 4, thắng lợi hoàn toàn, mấy bé sao mà cute thế ah
      Diệp Dã thích bài này.

    2. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 11: Đứa trẻ nương

      Ngày hôm sau, Thiên Chỉ Diên ở trong sân viện của mình phơi nắng, nghe thấy cung nữ truyền lời là hoàng đế cho gọi nàng đến ngự thư phòng ở Thừa Càn cung.

      Con mắt linh lợi vừa chuyển, trong lòng Thiên Chỉ Diên liền hiểu, e rằng tới đó chờ bị hỏi tội rồi.

      Quả nhiên, khi Thiên Chỉ Diên chậm rãi đến ngự thư phòng, đám đánh nhau ngày hôm đó gồm bát hoàng tử, cửu hoàng tử, thập hoàng tử, thập nhị hoàng tử, bát công chúa, còn có nương của bọn là Đức phi, Lệ phi cùng Dung phi cũng ở đây. Mà bên kia, Thập nhị và Thục phi, lão Thất và mẫu phi của là Ngọc phi cũng đều tề tựu đông đủ.

      Thiên Chỉ Diên vừa tiến đến, Đức phi, Lệ phi và Dung phi đều trút lên người nàng ánh mắt căm hận. Thiên Chỉ Diên nhìn lướt qua, trừ lão Thất và Thập nhị bị thương ở bên ngoài, mấy tên còn lại đều băng bó chi chít. Nhất là tên lợn béo đầu đàn - bát hoàng tử, vết thương đầu sưng lên cục.

      Thấy phòng toàn thương binh sưng húp mặt mũi, Thiên Chỉ Diên phải rất nỗ lực mới nhịn được cười. Nàng nhìn thấy ngồi ở ngay chính giữa là hoàng đế, sắc mặt rất trầm, hiển nhiên, hoàng đế tâm tình cũng tốt.


      "Nhi thần, tham kiến phụ hoàng." Thiên Chỉ Diên hành lễ với Thiên Tinh Hàn.


      “ Bình thân" Thiên Tinh Hàn gật gật đầu.


      "Phụ hoàng, mẫu phi, chính là nàng, là nàng đem nhi thần đánh thành cái dạng này" Bát hoàng tử nhìn thấy Thiên Chỉ Diên lập tức chỉ tay về phía nàng quát to lên.


      "Hoàng thượng, thương thế của Hoài Thành, hoàng thượng cũng nhìn thấy rồi, đầu bị sưng lớn, mặt cũng bị biến dạng, còn có, còn có…phía dưới cũng bị thương. Nơi quan trọng như vậy, vạn nhất sau này để lại di chứng, vậy phải làm sao bây giờ? Bọn chúng rất quá đáng!" Đức phi vừa cáo trạng vừa khóc lóc.


      Thiên Chỉ Diên lẳng lặng nhìn Đức phi rơi lệ ngừng, khiến người ta thương. Nàng cũng vội biện minh, bởi vì nàng còn sợ nhịn được mà bật cười mất.


      "Đâu chỉ có vậy? những bát hoàng tử bị thương, Hoài Vũ cũng bị thương rất nặng." Thục phi lập tức lên tiếng phản kháng.


      "Phải ? Mau gọi thái y đến đây để kiểm tra xem là Hoài Vũ bị thương nặng hơn hay bốn đứa này bị thương nặng hơn?” Lệ phi .


      "Kiểm tra kiểm tra, chẳng phải là các người cũng gọi thái y đến trước rồi sao."


      "Đủ rồi! Đừng có cãi nhau nữa!" Thiên Tinh Hàn dùng sức đập mạnh bàn khiến tất cả mọi người giật mình, lập tức ngự thư phòng an tĩnh lại, trầm giọng : "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, hãy để cho bọn trẻ ."


      "Hoài Thành, con mau , ngày hôm đó xảy ra chuyện gì." Đức phi giục bát hoàng tử.


      Thiên Hoài Thành gật gật đầu, ủy khuất khóc lớn lên, vừa khóc vừa : "Phụ hoàng, người nhất định phải làm chủ cho hoài Thành. Ngày đó mấy người chúng con ở ngự hoa viên chơi, rồi ba người bọn họ qua đây, sau đó đánh nhau với chúng con. Bọn họ đẩy ngã chúng con, còn hướng mặt chúng con mà đánh, đánh xong, còn giẫm lên “dưới” đó của chúng con, đau quá đau quá mất. . ."


      "Con trai đáng thương của ta." Đức phi lau nước mắt nơi khóe mắt vừa ôm Thiên Hoài Thành.


      "Rồi bọn họ còn đem chúng con trói lại." Bát hoàng tử khóc thành tiếng.


      "Hoàng thượng, về việc này có cung nữ thái giám chạy tới lúc đócó thể làm chứng." Đức phi trừng mắt nhìn Thiên Chỉ Diên.


      "Đúng vậy, bẩm hoàng thượng, thái y kiểm tra vết thương của bọn trẻ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực!" Lệ phi phụ họa.


      "Bẩm hoàng thượng, những vết thương người có thể tính, nhưng còn dùng đá đập vào đầu của Hoài Thành, chỉ cần ném mạnh hơn chút, chẳng phải thành chết người rồi sao!" Đức phi chỉ vào bát hoàng tử quấn đầy băng đầu: "Hành vi này tuyệt đối thể bỏ qua!"


      Thiên Tinh Hàn thấy vậy, cũng nhíu mày, hỏi: "Là ai đập ?"


      "Là nàng!" Bát hoàng tử chỉ vào Thiên Chỉ Diên . Thấy chỉ như thế, mấy đứa trẻ kia gồm cửu hoàng tử, thập hoàng tử, thập nhị hoàng tử, bát công chúa cũng chỉ vào Thiên Chỉ Diên, nhao nhao là nàng.


      "Phụ hoàng, nàng đánh vô cùng tàn nhẫn, đều là nàng, đều là nàng." Thập hoàng tử khóc ròng .


      "Còn tuổi mà sao ngươi có thể ác độc như thế?" Đức phi chất vấn Thiên Chỉ Diên.


      Thục phi và Ngọc phi bên cạnh hề biểu lộ ý tứ gì.


      "Các ngươi toàn hươu vượn, đầu của Thiên Hoài Thành phải tiểu cửu đập !" Thiên Hoài Vũ nhảy ra giải thích thay Thiên Chỉ Diên.


      " phải nàng, chẳng lẽ là ngươi ư?" Đức phi hỏi vặn lại.


      "Ngươi hươu vượn cái gì đó, con trai của ngươi hề nhắc đến Hoài Vũ, ngươi dựa vào cái gì vu tội nó" Thục phi lên tiếng phản bác.


      Thiên Hoài Vũ trầm mặc hồi, chắn trước mặt Thiên Chỉ Diên: "Là ta, tất cả đều là ta, chủ ý đánh nhau là ta, đầu của cũng là do ta đập, tiểu cửu hề liên can gì tới chuyện này, các người được bắt nạt muội ấy!"


      "Hoài Vũ, con thể gánh tội thay người khác được!" Thục phi lập tức giáo huấn Thiên Hoài Vũ.


      "Phụ hoàng, thập nhất và tiểu cửu còn , nhi thần thân là ca ca nhưng bảo ban được đệ đệ và muội muội, phụ hoàng nếu muốn trách phạt, xin cứ trách phạt nhi thần ." Thiên Hoài Sở quỳ chân xuống đất thỉnh tội.


      Ngọc phi ở bên cạnh quan sát tình, nàng nhíu mày, nhưng cũng có lên tiếng.


      "Đâu chỉ là mình nó, ba người bọn nó đều phải phạt, chúng đều có lỗi!" Dung phi đứng ra .


      "Hoàng thượng, thỉnh người làm chủ cho chúng thần thiếp, mấy đứa trẻ còn như vậy, bị thương thành ra nông nỗi này, chúng thần thực rất đau lòng." Lệ phi khóc ròng.


      "Hoàng thượng, người phải cho bọn trẻ công đạo a, ba người bọn nó còn phách lối như vậy, nếu bây giờ phạt nặng, sau này còn biết nghịch ngợm đến thế nào đâu!" Đức phi khóc lóc inh ỏi.


      "Đức phi, Hoài Vũ của ta cũng bị thương, muốn phạt mấy đứa trẻ bên đó cũng phải bị phạt."


      "Ba đứa trẻ đó làm sao bị thương nặng bằng mấy đứa trẻ của chúng ta!" Đức phi phục : "Các ngươi nhìn Thiên Hoài Thành của ta mà xem."


      Đức phi nháy mắt, Thiên Hoài Thành lập tức lại khóc lớn.


      "Đủ rồi!" Thiên Tinh Hàn quát to tiếng, mọi người đành ngậm miệng, hỏi: "Rốt cuộc là ai đánh trước?"


      "Là nàng!" Cả năm đứa trẻ đều nhất trí chỉ về phía Thiên Chỉ Diên.


      " phải muội ấy, phải !" Thiên Hoài Vũ che ở phía trước Thiên Chỉ Diên.


      "Chính là nàng, chính là tiểu tiện nhân đó!" Thiên Hoài Thành mắng.


      Thiên Chỉ Diên kéo khóe môi, trước mặt mọi người mà dám mắng nàng? là có can đảm nha! Xem ra lần trước giáo huấn vẫn chưa đủ đâu!


      Thiên Chỉ Diên bỗng nhiên xông tới, Thiên Hoài Thành ngờ rằng nàng lại xông đến, kịp phản ứng, thoáng cái liền bị Thiên Chỉ Diên đẩy ngã mặt đất, hung hăng đánh liền mấy cái lên khuô mặt vốn sưng húp của .


      "A. . ."


      "Con của ta a!"


      Thoáng cái, mọi thứ đều hỗn loạn cả lên, chờ đến khi mọi người kịp phản ứng Thiên Hoài Thành bị đánh đến mức đầu rơi máu chảy .


      "Hoàng thượng, người thấy rồi đấy!" Đức phi ôm Thiên Hoài Thành thê thảm kêu to.


      Sắc mặt Thiên Tinh Hàn lúc này cũng trở nên cực kém, vừa muốn mở miệng chất vấn Thiên Chỉ Diên, lại bị Thiên Chỉ Diên cướp lời trước bước.


      Thiên Chỉ Diên mim chặt môi, nước mắt lưng tròng, sau đó chảy xuống, nàng chỉ vào Thiên Hoài Thành quát lớn: "Phụ thân ta là hoàng đế, mẫu thân ta là hoàng hậu, ngươi ta là tiểu tiện nhân, vậy ngươi là cái thứ gì? Mẫu phi ngươi giáo huấn cũng tốt!


      Đúng, tất cả là do ta làm, là ta chủ mưu đánh nhau, là ta đem đánh thành bộ dạng này ! Ta thừa nhận rồi đấy, được chưa? Đều là lỗi của ta đấy, đủ hay chưa?


      Ba người chúng ta đánh lại năm người các ngươi, ta lại là đứa nhất, kết quả hóa ra là chúng ta bắt nạt các ngươi! Đúng vậy, ba người chúng ta đều , bắt nạt năm người lớn các ngươi ! Đúng vậy, là ta chủ mưu, đều là lỗi của ta!


      Có trách trách các ngươi đều có nương, còn ta có nương chứ? Từ lúc sinh ra đến giờ có ai dạy bảo, tất cả đều là lỗi của ta, sai lầm gì cũng đều do ta gánh chịu! Ta chính là kẻ dư thừa, phạt ta ư, cứ đánh chết ta là được rồi, dù sao cũng ai thương ta, ai quan tâm tới ta!"


      Thiên Chỉ Diên vừa khóc vừa la, bên lau nước mắt chạy ra ngoài.


      Mọi người nhìn thấy nàng như vậy đều sững sờ tại chỗ.


      Thiên Tinh Hàn nghe thấy lời Thiên Chỉ Diên ma tim đau nhói, nhìn Thiên Chỉ Diên chạy xa, nơi đáy mắt tất cả đều là thương xót. Mãi đến khi Thiên Chỉ Diên chạy ra khỏi tầm mắt của , mới hồi phục lại tinh thần.


      "Chỉ Diên, Chỉ Diên!" Thiên Tinh Hàn đuổi theo mấy bước, lại dừng lại hạ lệnh: "Tất cả đều trở lại cung của mình kiểm điểm lỗi lầm cho trẫm, tháng cho phép bước ra khỏi cửa. Trong thời gian đó, đem Luận ngữ sao chép trăm lần cho trẫm! Người đâu, nhanh tìm cửu công chúa trở về, nếu như con bé có chút tổn thương nào các ngươi mang đầu đến gặp trẫm!"


      Thiên Tinh Hàn hạ lệnh xong lập tức nhanh ra ngoài, tự mình tìm kiếm Thiên Chỉ Diên.
      Last edited: 2/2/16

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      nàng ơi, góp ý thôi, chỗ hoài thanh cáo trạng "phụ hoàng, mẫu hậu..." ta nghĩ mẫu phi đúng hơn, vì mẹ của nv chỉ hàng phi tần thôi.

      chị giả nai wa hay, hiên ngang đánh người ko sợ bị fat, haha
      Diệp Dã thích bài này.

    4. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      song ngư thích bài này.

    5. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 12: Cơm đến há miệng

      Toàn bộ hoàng cung bởi vì việc Thiên Chỉ Diên mất tích mà lật từng ngóc ngách cẩn thận tìm kiếm nàng, thế nhưng tìm cả buổi vẫn thu được kết quả gì. Trời càng ngày càng tối, sắc mặt Thiên Tinh Hàn cũng càng ngày càng kém.


      Từ xa xa, mơ hồ nghe thấy tiếng cung nữ gọi cửu công chúa, Thiên Chỉ Diên nằm nhánh cây xoay người, ngay cả mắt cũng lười mở, nàng cũng định để cho bọn họ tìm được nàng nhanh như vậy.


      Trải qua mấy ngày nay quan sát, nàng nhìn ra được, mặc dù bình thường Thiên Tinh Hàn lạnh nhạt với nàng, nhưng thực ra đối với nàng rất để ý, đối với mẫu hậu – mẹ ruột của nàng lại càng để ý. Cho nên nàng mới liều như vậy phen sau đó chạy mất.


      Nàng khóc ủy khuất như thế, thê lương như thế, những câu đó đều đánh vào sâu trong tâm khảm của Thiên Tinh Hàn, sau đó nàng chạy trốn mất tích. Kết quả là gì? Bát hoàng tử những bị đánh trận, cuối cùng còn bị phạt, mà chính nàng chẳng những chút trừng phạt cũng có, còn làm cho cả hoàng cung thất điên bát đảo tìm nàng. Muốn đấu với nàng sao? Kẻ ngốc như vậy thích bị đánh nữa à?


      đám cung nữ vẫn tốn thời gian tìm trong mọi ngóc ngách, chẳng ai ngờ được đứa trẻ mới năm tuổi vậy mà có thể trèo lên nhánh cây đại thụ cao hơn mười thước, giấu mình trong đám cành lá sum xuê.


      Thiên Chỉ Diên ngáp cái chuẩn bị lại nằm thêm lúc nữa. Bỗng nhiên nàng thấy cành cây khẽ động, nàng lật người, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra rơi vào vòng ôm ấm áp. Người nọ thân hình khẽ động, ôm Thiên Chỉ Diên nhảy xuống cây.


      Thiên Chỉ Diên cả kinh, người này lại có thể phát ra nàng ở cây cao hẳn là cao thủ!


      "Sao lại mình trèo lên cây cao như vậy?"


      Giọng dịu dàng, từ tính kia vang lên là dễ nghe! Thiên Chỉ Diên ở trong lòng thầm khen, thanh tốt như vậy, chắc bề ngoài cũng tệ đâu nhỉ.


      "Muội chọn chỗ trốn tốt đấy, ngay cây trong cung của huynh, chẳng trách bọn họ có tìm thế nào cũng ra."


      Thiên Chỉ Diên thầm nghĩ: chẳng qua là trùng hợp thôi, nàng thấy nơi này yên tĩnh, rất thích hợp ngủ nướng nên mới đến .


      Thiên Chỉ Diên ngọ nguậy trong lòng người ta, sau đó chậm rãi mở đôi mắt còn nhập nhèm vì buồn ngủ. Vừa mở mắt ra, chống lại nàng là đôi mắt nâu sáng ngời, sâu thẳm như biển cả. Vẻ mặt ôn nhã nhưng cũng đủ làm cho người ta kinh diễm lại vừa thấy lòng mình như tắm trong gió xuân. Đây là cảm giác đầu tiên mà mang đến cho nàng.


      "Tỉnh rồi?"


      Thanh của người nọ vẫn ôn hòa như cũ, nhìn thấy Thiên Chỉ Diên tỉnh lại, trong đáy mắt tràn đầy thương và vui mừng.


      Thiên Chỉ Diên gật gật đầu, ngốc lăng nhìn . Thiên Chỉ Diên nghệt mặt ra nhưng trái tim nhảy nhót dữ dội. Mỹ nam nha!


      Nàng ở trong lòng người nọ cọ tới cọ lui, thân thể rất chắc, nhất định là luyện qua công phu. Nếu thân thủ sao tốt như vậy, thấy nàng ở cành cây cao đó? Ngô, thân thể rấ tấm áp , còn có hương thơm ngát, nhàn nhạt mà dễ ngửi.


      Thiên Chỉ Diên dùng sức giữ chặt trái tim vô cùng phấn khích của mình, sợ sơ sẩy cái trái tim này chết mất. Thực có tiền đồ mà, Thiên Chỉ Diên rất xem thường trái tim của nàng.


      Hưng phấn hồi, Thiên Chỉ Diên liền bị đặt xuống chiếc giường mềm mại, nàng nhìn chung quanh vòng, nàng bị đưa vào bên trong gian phòng xa lạ, sau đó người nọ dịu dàng thay nàng tháo giầy. ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, chính là độ tuổi trổ mã, dễ làm cho người ta miên man nghĩ tới những cảnh tưởng mấy hay ho nha!


      Bầu khí ái muội như vậy, đối tượng hoàn mỹ như vậy, thời gian thích hợp như vậy, thế nhưng lại bị thân thể bé này của nàng phá hỏng cả. Thiên Chỉ Diên, ngươi mau lớn chút, lớn chút mà!


      "Đói bụng sao?" Người kia hỏi.


      Thiên Chỉ Diên nháy mắt mấy cái, ngươi xem chút, ta trông như lang như hổ thế này liền biết ta có đói bụng hay .


      " đói?" Người nọ ràng là hiểu ý nàng.


      "Đói. . ." Từ trong cổ họng Thiên Chỉ Diên phát ra thanh nho .


      Người nọ nhìn nàng cười ôn hòa: "Huynh phái người chuẩn bị đồ ăn cho muội."


      tốt, trái tim của Thiên Chỉ Diên lại nhảy lên. cười như thế với nàng, là câu dẫn nàng phạm tội sao?


      "Sau này muội được trèo cao như vậy, rất nguy hiểm có biết hay ?"


      Thiên Chỉ Diên gật gật đầu, bỗng nhiên lại lắc đầu.


      Chỉ nghe người nọ thở dài tiếng, sờ sờ đầu Thiên Chỉ Diên giọng : "Huynh biết thời gian này muội sống tốt. Nếu phải tình hình nguy cấp bất đắc dĩ, Dao Quang hạ độc muội. May mắn, muội còn sống. May mắn, huynh trở về còn có thể nhìn thấy muội ở đây."


      Thiên Chỉ Diên nháy nháy mắt, đối với chuyện của nàng hình như rất quen thuộc!


      "Dao Quang, vì sao lại hạ độc muội? Vì sao?" Thiên Chỉ Diên hỏi.


      "Chỉ Diên, nàng ấy có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng, muội cũng nên trách nàng ấy." Người kia : "Sau này có huynh ở đây, huynh để bất luận kẻ nào bắt nạt muội, tình hôm nay, lại phát sinh lần thứ hai."


      Thiên Chỉ Diên liền biết giải thích cho đứa trẻ năm tuổi như nàng về vấn đề này hoặc là căn bản có tính toán gì đó cho nàng biết, nàng cũng thèm nghĩ nữa. Nàng ngồi dậy, ôm lấy cánh tay , ăn chút“đậu hủ” rồi .


      Rất nhanh cung nữ liền đem thức ăn bưng lên, người nọ đem Thiên Chỉ Diên ôm lấy, đặt ở đùi, sau đó cầm chiếc đũa, gắp miếng thịt đưa đến bên miệng của nàng.


      Thiên Chỉ Diên lười lười tựa ở người , mở miệng sau đó đưa thức ăn tới, cái này chính là cơm đến há miệng? Thiên Chỉ Diên tại hưởng đãi ngộ này, hơn nữa người bón cơm còn là mỹ nam, miệng hưởng thụ đồng thời thị giác được hưởng thụ, thế là cả tâm hồn cũng được hưởng thụ.


      Chỉ lát, dạ dày của Thiên Chỉ Diên liền bị lấp đầy, nàng sờ sờ cái bụng tròn trịa, hài lòng liếm liếm môi. Người nọ vừa đem bát đũa buông xuống, nàng liền nghe thấy tiếng thái giám truyền báo: "Hoàng thượng giá đáo. . ."


      Thiên Chỉ Diên ngạc nhiên, nhanh như vậy tới rồi?


      Thiên Tinh Hàn mặc thân long bào chói sáng tiến vào gian phòng, đợi những người khác có động tác gì, liền đem Thiên Chỉ Diên từ trong lòng người nọ ôm về phía mình.


      "Rốt cuộc cũng tìm được con "


      Thiên Chỉ Diên cảm giác Thiên Tinh Hàn ôm nàng rất chặt, xong, thở phào nhõm.


      "Phụ hoàng đưa con về" Thiên Tinh Hàn xoay người rời .


      "Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng đem Chỉ Diên giao cho nhi thần, để nhi thần chăm sóc muội ấy." Người nọ quỳ mặt đất, ngăn cản bước chân của Thiên Tinh Hàn.


      Phụ hoàng? Nhi thần? Trái tim của Thiên Chỉ Diên trong nháy mắt tan vỡ, hóa ra mỹ nam lại là ca ca ruột của nàng. . .


      "Hoài Hạo, con vừa hồi cung, hay là nghỉ ngơi trước ."


      "Phụ hoàng, tình hôm nay người ở đây cũng nhìn thấy, muội ấy thể có người chiếu cố!"


      "Trẫm tự có tính toán."


      "Phụ hoàng, đây phải biện pháp, hôm nay nháo thành như vậy, Chỉ Diên cũng giấu được."


      Thiên Chỉ Diên chìm đắm trong đau thương, bỗng nhiên cảm giác được thân thể hoàng đế cứng đờ.


      "Trẫm tự có chừng mực ."


      "Phụ hoàng, người cũng thể đúng mực ứng đối được với tất cả tình huống, chiếu cố được tất cả mọi người." So với bộ dáng ôn hòa nhã nhặn lúc nãy, giờ đây Thiên Hoài Hạo trở nên cố chấp.


      Thiên Chỉ Diên bĩu môi, ứng đối được tất cả tình huống cũng chính là từng có ngoài ý muốn? Chiếu cố được tất cả mọi người cũng chính là từng có người gặp chuyện may? Chuyện này liên quan tới thân thế của nàng? Hoặc là cùng hoàng hậu- mẫu thân nàng có liên quan?


      Nghe thấy Thiên Hoài Hạo có điều ám chỉ, Thiên Tinh Hàn cực tức giận, quát lớn tiếng: "Làm càn!"


      "Nhi thần dám." Thiên Hoài Hạo rất ràng lời của chọc giận Thiên Tinh Hàn, đem mong muốn của mình chậm lại: "Lần này trở về, nhi thần là vì chuyện Dao Quang hạ độc Chỉ Diên. Hai là vì chuyện trị bệnh cho Chỉ Diên."


      "Trị bệnh?" Thiên Tinh Hàn hỏi.


      "Nhi thần tìm được Tương công tử, mời được đến."


      Thiên Tinh Hàn sửng sốt, : "Tương công tử? thực tới?"


      "Vâng, đường tới đây, nhi thần tin, có biện pháp. Cho nên, thỉnh phụ hoàng đem Chỉ Diên giao cho nhi thần chăm sóc."


      "Việc này bàn sau, Tương công tử do con phụ trách tiếp đãi."


      "Phụ hoàng. . ."


      chờ Thiên Hoài Hạo nữa, Thiên Tinh Hàn ôm Thiên Chỉ Diên nhanh ra ngoài.


      Trái tim của Thiên Chỉ Diên đình chỉ làm ầm ĩ, nàng tựa vào người Thiên Tinh Hàn, nghĩ đến đối thoại của bọn họ. Nàng mắc bệnh cần chữa sao? Vì sao chút nàng cũng cảm thấy gì? Xem ra thân phận của nàng vẫn còn giấu trong màn sương mù dày đặc.


      Tương công tử? Thiên Chỉ Diên lục lọi trí nhớ trong đầu, hình như là người tiếng tăm rất lừng lẫy nha?


      Lúc này Thiên Chỉ Diên thế nào cũng nghĩ ra, ngày sau, nàng chính là bị thua trong tay cái người gọi là Tương công tử này, thua triệt để.
      Last edited: 11/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :