[Xuyên không] Đồ nhi đã hiểu, sư phụ cứ từ từ - Vị Hi Sơ Hiểu (Update C70.5)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 8: Ta muốn ăn gà

      Màn đêm buông xuống, Thiên Chỉ Diên lười biếng nằm giường , bên ngoài gió lạnh hiu hiu thổi. Nhìn ngoài cửa sổ, những vì sao lấp lánh bầu trời làm nàng cảm thấy rất xa xôi.

      Trước kia, ban đêm mới là thời gian hoạt động của nàng, ám sát, điều tra, giao dịch cũng đều tiến hành vào ban đêm. Ban ngày có nhiệm vụ, nàng thường hay đến club. Mà nàng thích nhất là ánh đèn đêm xa hoa, tráng lệ ở Las Vegas.

      Nhớ lại kiếp trước, nàng cảm thấy tất cả đều vô cùng xa vời, tất cả những ồn ào, náo nhiệtấy như những vì sao bầu trời kia, chỉ tỏa sáng vào ban đêm. Và cũng chỉ có lúc này, nàng mới lại nghĩ về quá khứ.

      “Cạch!”

      Tiếng cửa bị đẩy rất khẽ khiến Thiên Chỉ Diên đề cao cảnh giác. Nàng lật người, lăn từ từ xuống giường, giấu mình trong bóng tối. Ngay sau đó, cửa bị đẩy vào, bóng người xíu lén lút tiến lại gần.

      cẩn thận quan sát lượt khắp căn phòng, rồi từ từ tới gần giường của Thiên Chỉ Diên sờ soạng. dừng lại hồi lâu, sau đó liền rút ra con dao ở bên hông.

      Dưới ánh trăng, con dao gắn viên hồng ngọc lấp lánh cực kì chói mắt. tay cầm dao, cẩn thận từng li từng tí vén màn lên. thấy giường bóng người nên sững sờ tại chỗ. Ngay lúc đó, bàn tay lành lạnh đặt cổ .

      quay đầu, đứng đằng sau là Thiên Chỉ Diên trừng trừng nhìn . Nàng so với lúc sáng hoàn toàn là hai người khác nhau, nửa cơ thể của Thiên Chỉ Diên đều bị bóng tối u che khuất, khuôn mặt hề có cảm xúc, làm cho người ta phải rùng mình.

      “Ngươi. . .” trông thấy Thiên Chỉ Diên bỗng giật bắn, mãi mới thốt ra được chữ.

      Khi nàng nhìn mặt mũi của tên đó, nhận ra chính là đứa trẻ ban sáng mà mình cứu cây, khuôn mặt u mới từ từ hòa hoãn.

      “Sao ngươi lại đến phòng của ta?”

      “Ta, ta có ác ý đâu.”

      “ Ta biết, nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này. Ngươi thấy là nên cho ta lời giải thích sao?”

      Thiên Chỉ Diên biết có ý đồ xấu, nếu bây giờ cỗ thi thể rồi. Mặc dù có cầm dao, nhưng trong thời gian vén màn che lại rút dao ra khỏ vỏ, vì vậy nàng mới hạ thủ với .

      “Ta chỉ muốn đưa con dao này cho muội.” đặt dao vào tay Thiên Chỉ Diên, tiếp tục : “Hôm nay khi muội cứu ta, ta có thấy con dao của muội. Vừa hay ta có thanh dao khác tốt hơn, ta tặng nó cho muội xem như là quà tạ ơn.”

      Thiên Chỉ Diên nhận dao, cân nhắc chút rồi mở ra, lưỡi dao vô cùng sắc bén, đúng là dao tốt. dao còn đính thêm viên hồng ngọc khiến nàng càng thêm thích nó, đây chính là màu sơn móng tay trước kia của nàng.

      “Ta cảm thấy, muội giống những đứa trẻ bình thường.” nhìn nàng chăm chú.

      giống chỗ nào ?” Thiên Chỉ Diên giả vờ tò mò hỏi.

      Đứa trẻ kia lắc lắc đầu, : “Ta biết phải diễn tả như thế nào, ta cũng chưa biết nhiều về muội. Thế nhưng ta muốn nhắc nhở muội: sau này đừng quản quá nhiều chuyện liên quan, chưa chắc có lợi cho muội đâu.”

      “Ngươi sợ người làm khó ngươi gây khó dễ cho ta?”

      “Ta biết, nhưng bản thân muội cũng đặc biệt, vì vậy ta muốn muội tự rước vào người quá nhiều rắc rối.” Đứa trẻ đó nhíu mày khuyên bảo.

      “Đặc biệt ư? Là gì?”

      “Muội biết?”

      Thiên Chỉ Diên lắc đầu.

      “Ta biết có nên . Dù sao muội cũng còn , có thể hiểu mà cũng có thể hiểu. Thế nhưng, muội hiểu cũng được, hiểu cũng được, ta nghĩ vẫn nên cho muội biết. Cái chết của mẫu hậu muội, Ân hoàng hậu, hề bình thường. Và thân phận của người cũng tầm thường.Phụ hoàng rất Ân hoàng hậu lại đối với muội chẳng quan tâm, đem muội đưa cho Thục phi nuôi dưỡng. Kỳ thực cái này cũng phải chuyện to tát, điểm bình thường chính là, trong hoàng cung cơ bản có ai là biết muội, nhưng lại tỏ vẻ biết."

      “Ngươi bình thường là binh thường ở chỗ nào?”

      “Ta lắm, ta chỉ thấy muội giống viên trân châu bị chôn vùi trong biển cát. Tất cả những chuyện liên quan đến muội và Ân hoàng hậu đều rất bí .”

      “Hình như ngươi biết rất nhiều? Nhưng ngươi chỉ mới bảy tám tuổi mà.” Thiên Chỉ Diên hiếu kì.

      cười chế giễu: “Nếu như ngay từ mà muội trải qua cuộc sống khắc nghiệt này như ta, chắc chắn muội cũng thế thôi. Ta là Thiên Hoài Sở, đứng hàng thứ bảy, cũng là ca ca của muội. Vả phải ta mới bảy, tám tuổi, tại nhìn ta gầy yếu quá thôi.”

      Thiên Chỉ Diên nhìn đứa trẻ trước mắt này liền nhớ tới thái độ buổi sáng của . Cuộc sống của khó khăn như vậy, đương nhiên so với những đứa trẻ khác có dáng vẻ thành thục hơn. Tự nhiên nàng nhớ lại kiếp trước của mình, nàng lúc chín tuổi cũng có bộ dạng thế này, so với còn u ám hơn thế nữa kia.

      “Thất hoàng huynh, đa tạ con dao của huynh, ta rất thích.”

      “Thích là tốt rồi. Cầm lấy mà phòng thân, đừng để bản thân bị thương. Còn nữa, sau này cũng nên nhúng tay vào chuyện của người khác. Muội ngủ , ta đây.”

      Thiên Chỉ Diên đương nhiên rất đạo lý này, trước kia nàng chẳng bao giờ bận tâm đến chuyện của người lạ. Chẳng qua tại giờ cuộc sống quá an nhàn, nàng trong lúc rảnh rỗi mà thôi.

      Tối nay nghe kể như thế, dường như cuộc sống sau này của nàng vĩnh viễn thể an nhàn nổi nữa rồi. Nhưng, như vậy sao? Nàng phải thuộc loại người sợ phiền phức, cũng phải người dễ động vào. Đây là do rắc rối tìm tới nàng trước, nàng hề chủ động tìm nó. Nàng vốn chỉ tính toán làm đứa năm tuổi hết ăn lại nằm mà thôi.

      Đúng, hài tử vốn thích ăn ngon mà!

      “Thất hoàng huynh, chờ chút.”

      “Chuyện gì?”

      “Ta đói.” Thiên Chỉ Diên vỗ vỗ cái bụng khô quắt, đôi mắt lanh lợi đảo vòng.

      “Đói gọi cung nữ dọn đồ ăn lên.”

      “Ta muốn ăn gà.”

      “Hả?”

      “Ngự thiện phòng nhất định có.”

      “Đúng?”

      “Vì vậy chúng ta bắt gà !”

      “. . .”

      “Thất hoàng huynh, huynh yên tâm để ta mình, đúng nào?” ra phải là nàng muốn rủ cùng, tại vì nàng biết đường.

      Thiên Hoài Sở nhăn mày, có chút do dự.

      Thiên Chỉ Diên giở chiêu thức đáng , nàng chớp chớp mắt, tràn ngập mong chờ nhìn Thiên Hoài Sở, cái miệng nhắn vẽ đường cong khả ái, có chút ủy khuất, ngón tay út cắn trước miệng, thập phần khẩn trương.

      “Thất hoàng huynh, huynh dẫn ta mà.”

      Thiên Hoài Sở trông thấy bộ dạng này của nàng hơi ngạc nhiên, sau đó thở dài. Vừa rồi vẻ mặt như trong cõi mà nàng bắt gặp lẻn vào phòng khiến lạnh cả gáy chắc là do tưởng tượng mà thôi. Nàng chẳng qua chỉ mới là tiểu hài tử năm tuổi, đáng , thích làm nũng lại tham ăn. quả suy nghĩ quá nhiều rồi.

      Cho nên khi tiết lộ chuyện của Ân hoàng hậu, nàng mới có phản ứng gì, đúng nàng chỉ là đứa trẻ. Thiên Hoài Sở nhanh chóng cười thoải mái, sau đó gật gật đầu. Ánh mắt đó khiến đành lòng cự tuyệt.

      Thiên Chỉ Diên càng lúc càng bội phục kĩ năng đáng của mình. Nàng chạy nhanh theo Thiên Hoài Sở đến ngự thiện phòng.

      Hai người tới trước tẩm cung của Thiên Hoài Vũ, Thiên Chỉ Diên bỗng dừng lại, do dự. Cuối cùng, nàng vẫn quyết định mang Thiên Hoài Vũ theo cùng. Chỉ có cách đào tạo Thiên Hoài Vũ thành đứa trẻ hư hỏng mới trở thành huynh đệ tốt của nàng, cuộc sống của nàng sau này càng thoải mái hơn.

      Cho nên, từ hai người lén lén lút lút trở thành ba người lén lén lút lút. Đêm tối đen, gió thổi mạnh, ba bóng đen nho nhanh chóng tiến về ngự thiên phòng.
      Last edited: 23/1/16
      nhimxu, Tịch Vũ, Abby12 others thích bài này.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      chị là, mưu hại mầm non của đất nc, đào tạo đồng bọn từ khi còn ah
      Diệp Dã thích bài này.

    3. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 9: Nửa đêm trộm gà

      Đêm đen như mực, trăng sao. Đây là lúc thích hợp nhất để ăn trộm gà ở ngự thiện phòng.

      Ba bóng đen nhanh chóng trèo qua bức tường vào ngự thiện phòng.

      “Bên trong nhất định có người canh gác, chúng ta vào bị phát , vậy trộm gà được rồi, làm sao bây giờ?” Thiên Hoài Vũ nằm bò dưới chân tường, cố gắng mở to hai mắt nhìn xung quanh.

      “Đánh lạc hướng là được chứ gì? Hơn nữa, huynh sai rồi, chúng ta đến lấy gà, phải là trộm gà!” Thiên Chỉ Diên liếc xéo , nàng sợ chơi nhiều với Thiên Hoài Vũ e la chỉ số thông minh cua minh thấp mất.

      Thiên Hoài Vũ bĩu môi : “Chúng ta đánh lạc hướng bằng cách nào?”

      phải chúng ta, mà là huynh!” Thiên Chỉ Diên chỉ vào Thiên Hoài Vũ.

      “Ta?” Thiên Hoài Vũ trừng to mắt, mặt ngây ngốc.

      thừa, phải huynh ai nữa? Huynh bắt gà được sao?”

      “Ta , nhưng mà. . .”

      nhưng nhị gì nữa!” Thiên Chỉ Diên cắt ngang, sau đó nàng nhét cục đá vào tay , dặn dò: “Cầm cục đá này nhanh chân chạy tới đập lên mặt tên kia, sau đó đuổi theo huynh. Huynh phải chạy nhanh, chạy nhiều vòng, đừng để bắt được, hiểu chưa?”

      “A. . .” Đương nhiên Thiên Hoài Vũ chưa từng làm chuyện này, sững sờ.

      Thiên Chỉ Diên hung hăng đẩy mạnh cái. Thiên Hoài Vũ mất thăng bằng, làm đá rơi xuống mặt đất gây nên tiếng động khá lớn.

      “Ai?” Gã thái giám trông coi ngư thiện phòng nghe tiếng vang, liền ra điều tra, gã phát bóng đen .

      “Chạy !” Thiên Chỉ Diên thấp giọng ra hiệu cho Thiên Hoài Vũ.

      Thiên Hoài Vũ mặt đất bò dậy, quay đầu thấy gã thái giám về phía , trong lòng hoảng hốt, nhưng nhớ lại lời dặn của Chỉ Diên, lại ném thêm cục đá nữa.

      “Ngươi là ai?” trong bóng đêm, thái giám nhìn thấy mặt của Hoài Vũ, gã nhìn Thiên Hoài Vũ đến gần mình hỏi.

      “Chạy !” Thiên Chỉ Diên ở dưới chân tường suýt chút nữa hét lên.

      Đáng tiếc là Hoài Vũ dường như hề nghe thấy tiếng la của nàng, cầm lấy hòn đá dùng sức nện vào người gã.

      “Ối trời! Tên ranh con này, ngươi dám đập ta!” Gã thái giám ôm bụng, đau đến gập cả thắt lưng.

      Lúc này, Thiên Hoài Vũ mới nghe lời Thiên Chỉ Diên mà bỏ chạy.

      “Ngươi còn dám chạy? Ta mà bắt được ngươi nhất định lột da ngươi ra!” Gã thái giám vừa nhịn đau, ôm vết thương vừa đuổi theo Hoài Vũ.

      Thiên Hoài Sở trông thấy vậy, cười ngặt nghẽo.

      “Đệ ấy lợi hại, muội phân phó thế nào đều làm theo. Nhưng mà, tên thái giám đó để mắt ở sau mông sao?” Thiên Hoài Sở cười đến mức mắt híp lại thành đường.

      Khi thấy vẻ mặt trầm của Thiên Chỉ Diên, nụ cười dần tắt.

      “Nhưng mà đệ ấy đúng là mèo mù vớ cá rán, nếu trúng phải chỗ hiểm sợ bây giờ bị bắt rồi. Bị thái giám phát mà vẫn tiếp tục kế hoạch, đệ ấy dũng gan dạ.”

      Thiên Chỉ Diên lời nào, chỉ trừng trừng quan sát bóng lưng chạy trối chết của Thiên Hoài Vũ. Thiên Hoài Vũ, ngươi có thể đần hơn nữa được ?

      Nhìn Thiên Hoài Vũ dụ được thái giám kia vòng ra sau ngự thiện phòng, nàng vỗ vai Thiên Hoài Sở bảo: “Đánh lạc hướng thành công, chúng ta vào thôi.”

      Thiên Hoài Sở gật đầu, hai người định đứng lên chợt nghe tiếng chân dồn dập hướng họ đến.

      Hai người rất hoảng sợ. Rất nhanh phát , người chạy tới là Thiên Hoài Vũ. ngồi xổm xuống, thở phì phò vỗ vỗ ngực mình để lưu thông khí.

      “ Mệt, mệt chết ta, chúng ta bây giờ. . .” Thiên Hoài Vũ còn chưa dứt lời liền thấy vẻ mặt vô cùng khó coi của Chỉ Diên.

      “Cửu hoàng muội, muội sao vậy? bệnh à?”

      Thiên Hoài Sở cũng nhìn Thiên Hoài Vũ giật giật khóe miệng

      Nàng mặc kệ gã thái giám đuổi theo, mặc kệ ở nơi nguy hiểm, thô bạo đập vào trán Thiên Hoài Vũ cái, nhịn được nữa rồi!
      “Ngu ngốc! Thiên Hoài Vũ ngu đần! Sao huynh đần thêm nữa ?!”

      “A? Ngu? Đần?” trợn to mắt, mặt lại ngây ra.

      “Huynh dẫn tên thái giám kia đến đây bây giờ!” Thiên Chỉ Diên cắn răng : “Mau dụ tránh xa chỗ này, nếu bị lộ bây giờ! Huynh chạy xa chút chết à? Mau !”

      Thiên Chỉ Diên lại thô bạo đạp mông Thiên Hoài Vũ cái, đá văng ra ngoài.

      “Đồ ranh con, ra ngươi trốn ở trong này, để ta xem ngươi làm sao chạy thoát!”

      Thiên Hoài Vũ thấy vậy, nhất thời bối rối, trong lòng hoảng hốt, nhanh như chớp, lại chạy.

      Thấy Hoài Vũ dụ thái giám chạy xa, Thiên Hoài Sở mới thở phào nhõm, Thiên Chỉ Diên cũng thở hơi.

      Hai người hề do dự, nhanh chóng lẻn vào ngự thiện phòng, tận dụng Thiên Hoài Vũ ngu ngốc kéo thái giám , họ phải quý trọng từng giây từng phút.

      Vào được ngự thiện phòng, hai người liền bắt tay tìm kiếm, lục lọi. Sau hồi, Thiên Chỉ Diên cũng phát được chỗ nhốt gà, nàng rút con dao từ trong bao mang theo, chọn ba con gà mập nhất bỏ vào bao, cột chặt lại rồi giao cho Thiên Hoài Sở. Nàng còn mò mẫm tới chỗ để nguyên liệu, lấy mấy thứ, trước khi còn vớ mấy cây củi.

      “Nhanh thôi, xem thử ngu đần kia có bị bắt ?.” Thiên Chỉ Diên .

      “Ngu đần?”

      “Thiên Hoài Vũ ấy.”

      Ngoài ngự thiện phòng, Thiên Hoài Vũ tận dụng hết sức lực mà chạy. vừa chạy vừa lau mồ hôi, thở ra từng ngụm khí. Gã thái giám đuổi theo đằng sau cũng rất mệt, nhưng gã vẫn kiên quyết bỏ cuộc.

      Thấy gã đó dừng lại nghỉ ngơi, Thiên Hoài Vũ cũng dừng bước chạy.

      “Ôi tên tiểu tử chết tiệt kia, mệt chết ta rồi.” Gã mệt tới mức thở ra hơi, nghỉ chốc lát liền phát Thiên Hoài Vũ cách đó xa, gã tiếp tục chạy tiếp.

      Thiên Hoài Vũ thấy vậy lại lập tức chạy thục mạng, chạy biết trời đất gì. chạy, bỗng bị vấp, ngã vào bụi cỏ, định la lớn bị bàn tay của ai đó chặn miệng lại.

      “Im miệng!” Thiên Chỉ Diên trừng mắt dọa.

      Thiên Hoài Vũ chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội. Thiên Chỉ Diên buông ra,nhìn xung quanh tìm tên thái giám thấy bỏ rồi.

      “Huynh mặc dù ngu ngốc nhưng mà chạy nhanh.” Nàng .

      “Cửu hoàng muội, muội khen ta?” Thiên Hoài Vũ nở nụ cười to hết cỡ.

      “Cửu hoàng muội, ta rất lợi hại phải ? Muội yên tâm, sau này ta bảo vệ muội.” đắc ý cười.

      Thiên Chỉ Diên cảm thấy có muốn châm chọc cũng vô tác dụng, nàng lôi Thiên Hoài Vũ đứng dậy, cả ba người bò ra khỏi bụi cỏ.

      Phía sau hòn non bộ, đống củi lửa mặt đất từ từ dập tắt.

      Ngồi đó, ba người mỗi người cầm con gà nướng. Mùi gà nướng lan khắp bốn phía khiến ba người ngồi ăn càng thêm vui sướng.

      “Cửu hoàng muội, gà nướng này ăn ngon ! Còn ngon hơn cả ngự trù làm, muội lợi hại!” Thiên Hoài Vũ vừa cắn thêm miếng vừa vui vẻ .

      Bụng no ngủ được, Thiên Chỉ Diên chuyên tâm ăn ngấu nghiến. Thực ra là nàng muốn chuyện với Thiên Hoài Vũ.

      “Cửu hoàng muội, gã thái giám vừa nãy chẳng có tí sức lực nào, chạy lâu như vậy mà vẫn đuổi kịp ta!” Thiên Hoài Vũ nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cảm thấy rất đắc ý.

      Ngươi hữu dụng nhất rồi, suýt nữa hại chết cả đám. Trong lòng Thiên Chỉ Diên yên lặng khinh bỉ nhưng nàng vẫn tiếp tục ngồi nhai thịt gà.

      “Đúng rồi, cửu hoàng muội, ngu đần nghĩa là gì?”

      Nghe câu hỏi này, Thiên Hoài Sở cũng quay mặt qua, cũng rất tò mò nha.

      “Ngu đần là tính từ miêu tả thích hợp nhất với huynh đó.”

      sao?” Gương mặt Thiên Hoài Vũ kinh ngạc, hưng phấn.

      .”

      “Cửu hoàng muội, muội quá khen rồi.”

      đâu, đâu.”

      “ Phải rồi, ngươi còn chưa tự giới thiệu mình đấy, hôm nay ta vừa cứu ngươi đó.” Thiên Hoài Vũ chuyển sang phía Thiên Hoài Sở.

      Thiên Hoài Sở bị nhắc tới, hơi ngạc nhiên chút, đáp: “Thiên Hoài Sở.”

      ra là thất hoàng huynh!” Thiên Hoài Vũ sung sướng la to.

      Đối với Thiên Hoài Vũ- người luôn trong trạng thái phấn khích, Thiên Hoài Sở cũng nhìn thành quen rồi, chỉ yên lặng gật gật đầu.

      tốt , sau này ba chúng ta là bạn tốt của nhau rồi, cùng nhau ăn, cùng nhau chơi đùa!” Thiên Hoài Vũ cực kì vui vẻ với hai người.

      Thiên Chỉ Diên cùng Thiên Hoài Sở ngạc nhiên, bạn bè tốt? Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thiên Chỉ Diên gật gật đầu, Thiên Hoài Sở do dự chút rồi cũng gật gật đầu.

      như vậy đừng gọi là hoàng huynh, hoàng muội nữa, dài dòng.”Thiên Chỉ Diên vội nuốt miếng thịt trong miệng rồi .

      “Vậy gọi như thế nào?”

      “Lão Thất, Thập nhất, Tiểu Cửu.”

      Thiên Hoài Sở cười thầm, còn Thiên Hoài Vũ lại thao thao bất tuyệt. Hóa ra, ngu ngốc cũng có cái hay của nó. Qua Thiên Hoài Vũ, Thiên Chỉ Diên mới thể nghiệm được điều này.

      Nàng ngước lên nhìn bầu trời đêm, cảm thấy con người bé đến thế, cứ sống vui vẻ là tốt rồi.
      Last edited: 24/1/16

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      thập nhất cute wa , ko bít lúc lớn có còn đáng iu vậy ko
      Diệp Dã thích bài này.

    5. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 10: Quần chúng ẩu đả


      ngày đầu xuân, ánh nắng ấm áp, khí trời sáng sủa. Trong ngự hoa viên, muôn hoa khoe sắc, cảnh tượng khiến tinh thần con người phấn chấn.


      Từ đêm hôm đó, ba người xa lạ trở thành bạn thân. Đồng thời, ngự thiện phòng tra ra phòng bếp thiếu ba con gà cùng ít nguyên liệu, thái giám canh gác đêm hôm đó bị phạt tiền tiêu vặt hằng tháng.


      Thiên Hoài Vũ nghe thấy tin tức này, rất hả dạ, đáng đời tên thái giám chết bầm kia làm chạy mệt chết được.


      Thiên Chỉ Diên hung hăng đánh vào má Thiên Hoài Vũ cái, kìm hãm hưng phấn của .

      "Tiểu cửu, sao lúc nào muội cũng đánh ta thế? Muội nên hung dữ như vậy nha. Muội nên rèn giũa tính cách dịu dàng từ , như vậy sau này mới gả được cho người tốt!." Thiên Hoài Vũ xoa xoa đầu .

      Thiên Chỉ Diên giật khóe miệng, nàng ngừng với chính mình, muốn tính toán với đứa trẻ con, muốn tính toán với đứa trẻ con !.

      "Muội xem, nhìn bộ dáng Văn Tĩnh dịu dàng đáng ." Thiên Hoài Vũ biết lời khuyên của mình có chút tác dụng, rất vui vẻ.


      "Tiểu cửu. . ."


      "Câm miệng!"


      ". . ."


      "Cánh rừng ở phía Tây của ngự hoa viên quả nhiên ít người, đúng là nơi bắn chim tốt. Muội mang theo công cụ gì vậy?" Thiên Hoài Sở hỏi.


      "Muội mang đến ba cái ná cao su. Thập nhất, phân công huynh chuẩn bị túi, huynh chuẩn bị xong chưa?"


      Thiên Hoài Vũ gật gật đầu.


      Thiên Chỉ Diên sờ sờ túi tiền chuẩn bị đem ná cao su lấy ra, nàng sờ soạng nửa ngày, kinh ngạc : "A, muội ràng mang theo ba cái, sao lại thiếu thế này?"


      "À, tiểu cửu, muội làm rơi rồi." Thiên Hoài Vũ .


      "Rơi? Sao huynh nhắc muội?" Thiên Chỉ Diên mở to mắt nhìn Thiên Hoài Vũ.


      "Nhưng mà muội vừa mới huynh câm miệng."


      ". . ."


      Thiên Chỉ Diên cảm thấy nhất định là do kiếp trước nàng giết quá nhiều người, cho nên khi nàng trùng sinh mới bị trừng phạt gặp phải tên Thiên Hoài Vũ ngốc này.


      " biết huynh ngu đần rồi, huynh có thể ngu đần thêm nữa được hả?" Thiên Chỉ Diên nghiến răng nghiến lợi .


      "A? Tiểu cửu, ngu đần chẳng phải là từ để khen ta sao? Vì sao mỗi lần muội đến từ đó đều nghiến răng nghiến lợi vậy ?" Thiên Hoài Vũ nghi ngờ hỏi.


      Thiên Chỉ Diên dùng sức thở ra hơi, vỗ vỗ trái tim , nỗ lực trấn an nó.


      "Thập nhất, huynh mau nhặt trở về."


      "A?"


      "Được rồi, chờ ta chút." Thiên Hoài Vũ xong liền chạy ngược lại hướng vừa .


      Rất nhanh Thiên Hoài Vũ chạy như bay trở về, ba người tiến vào cánh rừng phía Tây của ngự hoa viên.


      ngày bận rộn ở trong rừng trôi qua, ánh mặt trời dần tắt. Thiên Chỉ Diên hài lòng đếm đám chim bắt được, tổng cộng là mười con chim sẻ.


      Thiên Hoài Vũ ngồi xổm ở bên, theo Thiên Chỉ Diên đem chim sẻ xử lí qua, Thiên Chỉ Diên buộc chặt chúng lại, liền phụ trách lấy túi. Thiên Hoài Sở thu dọn công cụ, Thiên Hoài Vũ phụ trách lấy công cụ.


      "Đừng thấy chim sẻ , nướng lên có vị rất ngon đấy!" Thiên Chỉ Diên cười .


      Thu thập xong, ba người từ trong rừng cây, thắng lợi trở về, qua ngự hoa viên rồi chuẩn bị trở về cung.


      "Các ngươi cầm tay vật gì đó? Giao ra đây." Bỗng nhiên xuất năm đứa chặn đường của bọn họ.


      "Người vừa chuyện là bát hoàng tử, phía sau lần lượt là cửu hoàng tử, thập hoàng tử, thập nhị hoàng tử, còn có bát công chúa. Bọn họ là đều là con của Đức phi, Lệ phi và Dung phi nương nương, quan hệ bình thường rất tốt, thường xuyên cùng nhau chơi đùa." Thiên Hoài Sở ở bên cạnh hai người nhắc nhở.

      "Tên heo béo chặn đường phía trước kia, có thể tự tìm thấy chuồng ? phải là muốn ta dẫn ngươi đấy chứ?" Thiên Chỉ Diên nhếch khóe môi, như cười như .


      "Ngươi, ngươi mắng ai?" Bát hoàng tử chỉ vào Thiên Chỉ Diên cả giận .


      "Thời đại này, cung nữ, thái giám ngày càng lười, ngay cả heo cũng quản tốt, ngự hoa viên cũng phải chuồng heo, có thể tùy tiện thả heo chạy khắp nơi như thế sao?" Thiên Chỉ Diên chút khách khí đáp trả.


      "Ngươi, ngươi muốn chết à!" Bát hoàng tử nghe thấy Thiên Chỉ Diên mắng mình như thế rất cam lòng, nhất thời tức giận vô cùng liền ỷ vào dáng dấp so với Thiên Chỉ Diên lớn hơn, vọt tới, tay chân định đánh Thiên Chỉ Diên.


      Thiên Chỉ Diên nhếch miệng, đứng bất động chờ xông lại, thực biết tự lượng sức mình.


      "Tiểu cửu, cẩn thận a. . ."


      Thiên Hoài Vũ thấy vậy chắn trước người Thiên Chỉ Diên.Vừa lúc bát hoàng tử nhào tới Thiên Hoài Vũ, hai người nhất thời đụng nhau, té mặt đất.


      "A. . ." Thiên Hoài Vũ bị đè ở phía dưới, bát hoàng tử mập mạp đè ở phía làm đau đến nỗi hét lớn.


      Thiên Chỉ Diên thấy vậy, cực kì tức giận.


      "Tiểu huynh đệ của ta ngươi cũng dám động?"


      Thiên Chỉ Diên dùng sức nắm được tóc của bát hoàng tử, đau đến mức khiến quát to tiếng, phải ngẩng mặt lên. Sau đó Thiên Chỉ Diên nắm tay lại thành quả đấm , hung hăng đấm vào mặt bát hoàng tử quyền.


      "A. . ."


      Bát hoàng tử đau quá mà từ người Thiên Hoài Vũ rớt xuống, lăn sang bên cạnh vòng. Thiên Chỉ Diên vội vã đem Thiên Hoài Vũ kéo dậy, mấy đứa phía sau nhìn thấy cảnh tượng này đều lộ vẻ luống cuống.


      "Còn nhìn cái gì vậy, đánh cho ta a, bốn người còn sợ đánh được ba sao?"


      Bát hoàng tử quát to tiếng, sau đó từ mặt đấtđứng dậy, mấy đứa phía sau nghe như thế cũng vội vàng vọt lên.


      “ Thập nhất, huynh đối phó tên nhất. Lão Thất, huynh đối phó thập hoàng tử."


      " muốn đánh a? Bọn họ nhiều người như vậy, vóc dáng so với chúng ta cũng lớn hơn. Nhất là muội, như vậy, bị đánh phải làm sao bây giờ?" Thiên Hoài Vũ khẩn trương .


      " lời vô ích, sắp bị đánh đến nơi, chẳng lẽ còn do dự? Hoài Vũ, nghe lời của muội, để cho bọn họ lần sau nhìn thấy chúng ta phải đường vòng ! Đánh trận hung hăng cho muội, đúng rồi, nhất là cứ mặt mà đánh, đánh đến khi nào bọn họ kêu cha gọi mẹ thôi!"


      "Tiểu cửu, muội phải cẩn thận." Thiên Hoài Sở nhắc nhở.


      "Tốt lắm, đánh cho bọn họ kêu cha gọi mẹ!" Thiên Hoài Vũ hưng phấn , hươ hươ quả đấm rồi đánh thập nhị hoàng tử là người tuổi nhất.


      Bảy đứa trẻ cứ như vậy mà đánh nhau.


      Thiên Chỉ Diên mặc dù người, thế nhưng chân tay lại linh hoạt, cộng thêm đối phương đều là mấy đứa , quyền đánh , đánh đến biết trời đất.


      "A. . ."


      Tiếng kêu thảm thiết, hết đợt này đến đợt khác, Thiên Chỉ Diên “chơi” thực vui mà. Thiên Chỉ Diên nhìn thấy đánh khá lâu rồi, nếu còn tiếp tục nháo, e rằng cung nữ thái giám tới, như vậy “chơi” được.


      "Thập nhất, đem dây thừng của chúng ta đến đây"


      "Được"


      Thiên Chỉ Diên cước đá bát hoàng tử ngã sấp, sau đó ở đũng quần hung hăng giẫm cước.


      "A. . ." Tiếng hét tê tâm liệt phế của bát hoàng tử vang vọng khắp hoàng cung, sau đó bắt đầu lăn mặt đất.


      "Mau thừa dịp lăn lộn, đem trói lại."


      "Được "


      "A. . ." Lại đũng quần nữa bị đạp, thập hoàng tử cũng lăn mặt đất.


      Thiên Hoài Vũ cấp tốc, thành thạo đem thập hoàng tử trói lại.


      "A. . ." Kế bát hoàng tử cùng thập hoàng tử là cửu hoàng tử cũng bị đạp đũng quần.


      Bát công chúa biết phải làm sao, chạy đến bên cạnh lượm viên đá nhắm ngay đầu Thiên Chỉ Diên ném. Thiên Chỉ Diên né tránh, viên đá lại đập vào đầu bát hoàng tử, tạo ra vết rạch khá lớn, chảy nhiều máu.


      "Tai nạn chết người rồi!"


      "A. . ."


      Mấy đứa kia hoảng sợ bèn hô to lên, rất nhanh dẫn tới đám cung nữ, thái giám ở gần đó chạy đến ngự hoa viên. Thiên Chỉ Diên thấy có người chạy về hướng bên này liền biết tình thế ổn.


      "Chúng ta chạy! Nhớ đừng quên đồ!"


      "Được "


      Thiên Hoài Vũ nhặt túi lên, theo Thiên Chỉ Diên chạy, Thiên Hoài Sở cũng thu thập tốt mọi thứ rồi bỏ chạy theo hai người.


      "Lần này thực là quá sảng khoái , ta sớm nhìn tên mập kia rất khó chịu ." Thiên Hoài Vũ hưng phấn : "Tiểu cửu, muội sao chứ ?."


      "Thôi , chăm sóc tốt chính huynh , nhìn huynh xem, mặt mũi đều bị đánh thành cái dạng gì rồi." Thiên Chỉ Diên liếc mắt nhìn , trong ba người, bị thương nặng nhất, Thiên Chỉ Diên căn bản bị thương.


      "Vậy được, huynh là ca ca muội, sau này huynh đương nhiên muốn che chắn ở phía trước tiểu cửu rồi ."


      "Sau này cẩn thận chút mới được." Thiên Hoài Sở xoa xoa cánh tay .


      "Được rồi, thôi." Thiên Chỉ Diên chép miệng, nàng biết, mặc dù Thiên Hoài Vũ có chút ngốc, thế nhưng cũng là người đầu tiên vọt tới trước che cho mình, mặc dù Thiên Hoài Sở bình thường thích chuyện, thế nhưng lúc đánh nhau cũng đều che chở nàng.


      Nàng đều ghi nhớ kĩ trong đầu.


      Sau này khẳng có phiền phức. Bất quá phiền phức thế nào? Thiên Chỉ Diên chưa bao giờ sợ phiền phức! Có số người đáng đánh đòn, nàng cũng thể cứ thế bỏ qua ?
      Last edited: 29/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :