[Xuyên không] Đồ nhi đã hiểu, sư phụ cứ từ từ - Vị Hi Sơ Hiểu (Update C70.5)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Nhảy hố :yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      Diệp Dã thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Hóng truyện của bạn
      Diệp Dã thích bài này.

    3. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 7: Leo cây cứu người

      Hôm nay, trời xanh nắng ấm. Ánh mặt trời rực rỡ, cành cây, chim hót líu lo. Khí trời tốt, tâm tình của Thiên Chỉ Diên cũng tốt. Sau đêm làm loạn ở cung Thục phi, Thiên Chỉ Diên được hưởng đãi ngộ tốt hơn biết bao nhiêu lần.

      ra cũng phải xem xét lại, tuy Thục phi là mẹ kế đối xử với nàng tốt lắm, nhưng cũng quá độc ác, ít nhất xảy ra chuyện bạo hành trẻ con. Hơn nữa lần này là do cung nữ kia cố tình tố cáo nàng, Thục phi lại giận Thiên Chỉ Diên làm đau con trai của bà ta nên mới tức giận đổi thức ăn. Cho nên sau đêm ấy Thiên Chỉ Diên tốt bụng đả kích Thục phi chìm trong đau khổ nữa.

      Tính ra, nàng xuyên đến đây mấy ngày mà chỉ có duy nhất Thiên Hoài Vũ chơi với nàng. Bây giờ, Thiên Chỉ Diên chán muốn chết bèn trốn Lưu Hà chạy đến tẩm cung của Thiên Hoài Vũ.

      “Thập nhất hoàng huynh!”

      “Cửu hoàng muội, đến rồi đấy à?” Thiên Hoài Vũ vui mừng đứng dậy, mời Thiên Chỉ Diên đến ngồi bên cạnh .

      “ Thập nhất hoàng huynh, huynh làm cái gì vậy?”

      “ Huynh nhàn rỗi có việc gì làm nên nghiên cứu cách thắt lá thành hình con bướm”

      “ Nếu thập nhất hoàng huynh muốn, Chỉ Diên có thể dạy huynh. Huynh ngồi đây nghiên cứu làm gì. Hay là chúng ta chơi !” Đôi mắt to tròn lanh lợi chớp chớp.

      “Hả? đâu chơi đây? Mà mẫu phi cho ta chơi.”

      “Di nương cho phép rồi, huynh chưa nghe sao?”

      Thiên Hoài Vũ ngượng ngùng cười: “Chưa nghe.”

      “Ta nghe , ở phía tây ngự hoa viên có cánh rừng, khá vắng vẻ, ít người qua lại. Chúng ta đến đó xem , chừng còn có thể bắt được mấy con chim nữa.”

      “Nhưng mà. . . Mẫu phi nơi đó an toàn.”

      “Nếu huynh tự ta . Ta xảy ra chuyện gì cả đời này huynh được nhìn thấy ta nữa.” Thiên Chỉ Diên giả bộ xoay người, rời

      “Cửu hoàng muội, ta với muội!” Thiên Hoài Vũ kéo tay Thiên Chỉ Diên.

      “Được rồi, sau này huynh đừng lúc nào cũng gọi mẫu phi mẫu phi, chúng ta đều lớn cả rồi, hiểu chưa?”

      Thiên Hoài Vũ sửng sốt, hơi khó hiểu, cảm thấy hình như chuyện này có gì đúng lắm. Thiên Chỉ Diên mới năm tuổi, là muội muội của , chẳng lẽ Chỉ Diên và đều phải trẻ con sao?

      “Huynh ngây người làm gì? thôi!”

      Dưới dẫn đường của Thiên Chỉ Diên, hai người tránh thoát các cung nữ lẫn thái giám, trốn ra khỏi Cảnh Dật cung.

      “ Hóa ra, trốn ra ngoài dễ như vậy.Biết thế huynh ở lì trong cung”Thiên Hoài Vũ chép miệng .

      Thiên Chỉ Diên muốn đả kích , càng muốn cùng đứa trẻ thảo luận về vấn đề này. Nàng im lặng, tiến về phía trước.

      “Cửu hoàng muội, muội thường xuyên ra ngoài chơi sao? Nhìn bộ dáng muội hình như rất quen thuộc với việc này.”

      “Thập nhất, huynh im miệng cho ta hoặc ta đưa huynh trở về ngay lập tức.” Thiên Chỉ Diên ghét nhất là những người hay lải nhải, đặc biệt là nam nhân hay lải nhải, mặc kệ Thiên Hoài Vũ chỉ là đứa trẻ.

      “. . .” Thiên Hoài Vũ ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      “Cửu hoàng muội, muội xem. . .” Thiên Hoài Vũ bỗng nhiên ngừng lại, chỉ thân cây cách đó xa.

      “Ta vừa . . .” Lời chưa dứt, nhìn theo hướng mà Thiên Hoài Vũ chỉ, Thiên Chỉ Diên phát hài tử bị trói treo lủng lẳng cây.

      “Cửu hoàng muội, làm sao bây giờ? Có cần ta gọi người đến cứu hay , nhìn hình như rất khổ sở.”

      Thiên Chỉ Diên trợn mắt liếc cái, vậy ngươi thử bị treo ngược lên cây cho ta nhìn xem, còn đứng đó bình phẩm? Ngươi tuy còn nhưng chỉ số thông minh sao thấp vậy chứ?

      Thiên Chỉ Diên nhìn người bị treo ấy suy nghĩ chốc lát, nàng hơi do dự. Theo lý mà nàng thích lo chuyện bao đồng. Nếu là lúc trước, gặp chuyện thế này nàng sớm quay đầu bỏ .

      Nhưng mà bây giờ, nếu cứu làm sao? Dù sao nàng cũng rảng rỗi đến ê ẩm mình mẩy, có thêm tiểu đệ để sai khiến cũng tệ. Hạ quyết định xong xuôi, Thiên Chỉ Diên đến cây cổ thụ xem xét.

      “Này, ngươi ổn ?” Thiên Hoài Vũ lên tiếng hỏi.

      Nếu ngươi bị trói như vậy ngươi có ổn được ? Treo ngược lên như thế, khuôn mặt nhắn cũng trắng bệch ra rồi, muốn cũng thể được. Thiên Hoài Vũ quả nhiên là công cụ tốt nhất để Thiên Chỉ Diên rèn luyện tính nhẫn nại.

      “Cửu hoàng muội, chúng ta tìm người cứu .”

      “Im miệng.”

      Thiên Chỉ Diên kiên nhẫn nổi nữa, quát lớn vào mặt Thiên Hoài Vũ. Vừa dứt lời, lập tức nàng cảm giác có ánh nhìn châm chọc đầu mình. Ngoảnh đầu lại chỉ thấy tên nhóc bị treo ngược, quay chỗ khác, muốn nhìn nàng.

      Ai nha, rất có cá tính. Thiên Chỉ Diên rất thích đứa trẻ như vậy.

      Y phục của đứa này quá thấp kém, vừa nhìn cũng biết là hoàng tử rồi. Thân làm hoàng tử bị người ta trói như thế mà ai đến cứu, hơn nữa còn kêu cứu, cũng vùng vẫy, hình như quen bị như thế này phải.

      Vậy chỉ có thể khẳng định người trói là người có thế lực, cho nên ai dám cứu, và chuyện này phải xảy ra lần đầu tiên. Cũng khó trách khi thấy nàng có ý muốn cứu tỏ vẻ châm chọc.

      “Thập nhất, huynh tìm dây thừng lại đây.”


      Thiên Hoài Vũ nàng muốn làm gì nhưng vẫn nhanh chân chạy tìm. Rất nhanh, đem được đoạn dây thừng tới.


      Thiên Chỉ Diên dùng dây thừng đó quấn quanh eo mình chặt, sau đó nàng leo lên cành cây gần đấy.


      “Cửu hoàng muội, nguy hiểm lắm, muội đừng leo” Thiên Hoài Vũ thấy hành động của nàng lập tức la lớn khuyên nàng xuống.


      “Im miệng . Huynh đứng dưới đó đợi, nhỡ muội có rơi xuống, huynh đỡ muội là được rồi.”


      Thiên Hoài Vũ vừa dám trèo lên, lại thể rời khỏi, bất đắc dĩ đứng dưới gốc cây tập trung tinh thần đỡ nàng.

      Cơ thể Thiên Chỉ Diên mặc dù hơi , nhưng lại dẻo dai, lúc trước có luyện tập qua nên nàng còn nắm kĩ thuật, việc trèo lên cây có vấn đề gì khó, vì vậy, chỉ lát sau nàng leo đến nơi.

      Nàng tháo sợi dây thừng quấn quanh bụng, buộc đầu chắc chắn cành cây. Sau đó, nàng rút ra con dao trong túi, định cắt đứt sợi dây trói hai tay đứa trẻ đó, cắt xong được tự do.


      “Lại đây, bắt lấy sợi dây này.”


      Thiên Chỉ Diên đem đầu dây còn lại đưa cho , đứa bé kia cũng phối hợp bắt được dây thừng nắm chặt. Nàng thấy vậyliền bắt đầu cắt đống dây trói quanh từng chút .

      Dây thừng đứt đứa bé kia nhất thời giữ thăng bằng, rất nhanh bị rơi xuống.Chỉ Diên nhanh tay túm chắt cổ áo mới giữ được.

      “ Ngươi sao lại nắm chắc dây thừng?Thiên Chỉ Diên nằm bò cành cây, tốn sức nắm cổ áo .

      Đứa bé kia hít hơi, cố gắng nắm lại dây thừng, lời nào.

      Chỉ lát sau, Thiên Chỉ Diên giữ được nữa bèn buông tay, đứa bé kia lập tức rơi xuống nhưng may là nắm được dây thừng nên tốc độ rơi có chút chậm. Cuối cùng có Thiên Hoài Vũ ở phía dưới đỡ mọt phen nên xem ra ngã cũng nặng lắm.

      Thiên Chỉ Diên thấy mọi việc thành công, thở dài nhõm, leo trở xuống.

      Nhớ lại hồi nàng năm tuổi được đưa huấn luyện so với bây giờ khác rất nhiều, nếu nàng chẳng buông tay.


      “Ngươi sao chứ?”


      Đứa trẻ đó chỉchăm chăm xoa vết hằn dây thừng cổ tay, cúi đầu thốt lời nào.


      “Sao ngươi gì? Có bị thương , vết thương có nghiêm trọng ?” Thiên Hoài Vũ quan tâm hỏi.


      Ai biết được, tên nhóc đó ngẩng đầu, liếc nhìn hai người họ cái, sau đó bỏ , hề câu nào.


      là kiêu căng!” Thiên Hoài Vũ bực tức bất bình, chợt nhớ ra cái gì quay đầu hỏi thăm Chỉ Diên: “Cửu hoàng muội, muội có sao ?”


      Thiên Chỉ Diên thấy đứa bé kia rời cũng để bụng. Nàng lắc lắc đầu, cất dao lại vào túi. Nàng cho tên đó là phách lối, làm thế cũng chỉ vì muốn có quan hệ với bọn họ, muốn liên lụy đến bọn họ mà thôi.


      Trái lại Thiên Chỉ Diên rất hiếu kì, rốt cuộc là ai lợi hại như vậy, dùng quyền lực ức hiếp người đến trình độ này?


      có thể ức hiếp như vậy khẳng định người đó rất có thế lực. Nhưng đối với Thiên Chỉ Diên mà đây phải điều quan trọng. Quan trọng là, bình thường những người có thế lực trong hoàng cung cũng là người có nhiều tiền. Nhắc đến tiền, nàng hứng thú hơn.

      Bây giờ cuộc sống an nhàn, có đủ cơm ăn áo mặc, phải bị huấn luyện ngày đêm, cần phải giết người, cần hai tay thẫm đẫm máu tanh, còn lại chỉ có tiền là làm Thiên Chỉ Diên hứng thú. Nàng cảm thấy lúc bản thân rảnh rỗi hơi vô dụng, nhưng rãnh rỗi chưa chắc tốt, nàng muốn tạo thói quen cho bản thân.
      Last edited: 18/1/16
      nhimxu, Tịch Vũ, Abby15 others thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Thiên Hoài Vũ làm hoàng huynh mà bị đối xử như hoàng đệ vậy, mà là cam tâm tình nguyện bị đối xử thế chứ, e wa ngây thơ ah

    5. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      @song ngư : nữ9 chỉ giỏi bắt nạt ng khác thôi, k bắt nạt nổi sư phụ:yoyo60:
      song ngư thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :