Chương 5: Đấu trí với mẹ kế Buổi trưa hôm ấy, bên ngoài phòng là ánh mặt trời rực rỡ, bên trong phòng là sắc mặt u ám đến nỗi thể u ám hơn của Thiên Chỉ Diên. Nàng sa sầm nhìn chằm chằm món ăn trước mắt mình: món khổ qua xào dưa muối. Lưu Hà thấy dáng vẻ của nàng, gắp miếng khổ qua xào nhìn tương đối mềm cho nàng, sau đó còn khuyên bảo: “Công chúa, gần đây thân thể của người tốt, ăn thanh đạm chút mới tốt.” Mặc dù ra như vậy nhưng ngay chính bản thân Lưu Hà còn thấy câu ấy quá khiên cưỡng. “Nhất định là do ả cung nữ hôm qua đem tặng điểm tâm cho chúng ta tìm Thục phi nương nương tố cáo, thêm mắm thêm muối nên thức ăn hôm nay mới bị đổi thành cái dạng này. Chờ hoàng thượng đến, nô tì nhất định phải bẩm tấu với hoàng thượng, đến lúc đó xem ai dám làm khó người nữa.” Lưu Hà hết sức tức giận nhưng ngay sau đó lại bắt đầu lau nước mắt. “Cũng vì hoàng hậu nương nương ra sớm. Nếu ai dám đối xử như thế với người. Công chúa đáng thương, vừa vất vả trở về từ quỷ môn quan lại cho ăn uống thế này, thân thể làm sao khá hơn đây?” Thiên Chỉ Diên hạ đũa xuống. Loại đồ ăn này, nàng tuyệt đối ăn! “Công chúa, người đừng như vậy, hãy ăn chút . Tối nay hoàng thượng đến Cảnh Dật cung của Thục phi nương nương, bữa tối chắc tệ thế này đâu. Người bỏ qua lần này .” Lưu Hà ra sức thuyết phục Thiên Chỉ Diên, sợ nàng ăn cơm. “Lưu Hà, đầu ta bỗng nhiên hơi đau, ta muốn ngủ giấc.” Lưu Hà vội vã để đũa xuống, đưa nàng vào phòng rồi thay nàng đắp chăn lại. Lưu Hà vừa Thiên Chỉ Diên ngồi thẳng dậy. Thực là người đâu mà lải nhải hoài khiến người ta chịu nổi! Chờ hoàng đế đến thăm nàng? Từ cái đêm khuya khoắt đầu tiên đến ngó qua nàng lần duy nhất đến nay chưa từng thấy ông ta xuất , chút tin tức cũng có. quan tâm nàng cũng tốt, có nỗi khổ tâm cũng được, nàng đợi hoàng đế tới nhìn, từ nay tất cả do nàng làm chủ. Ức hiếp người quá đáng, đừng có trách ta! Thiên Chỉ Diên luôn luôn theo phái hành động, là Thục phi nương nương đúng ? Tiểu cung nữ phía sau lưng tố cáo nàng đúng ? Và tối nay hoàng đế đến tẩm cung của Thục phi đúng ? Con ngươi lanh lợi của Thiên Chỉ Diên đảo vòng, sờ sờ cái bụng đói meo. Nàng nằm giường, đợi đêm xuống. Màn đêm mà Thiên Chỉ Diên chờ đợi rốt cuộc cũng tới. Tránh Lưu Hà, Thiên Chỉ Diên chạy ra khỏi phòng, lặng lẽ hướng về phía tẩm cung của Thục phi. Lúc đến trước cửa cung của Thục phi, nàng phát cung nữ của Thục Phi vẫn còn đứng ở cửa nhìn xung quanh, xem ra hoàng đế phụ thân chưa đến. Thiên Chỉ Diên đợi lúc thấy đoàn người xa cầm đền lồng hướng về phía này. Trong ánh đèn lập lòe, nàng phát mảnh long bào sáng loáng, khóe miệng nàng nở nụ cười gian xảo. Thấy hoàng đế hạ giá, cung nữ kia vui mừng khôn xiết, chuẩn bị báo tin cho Thục phi biết bỗng dưng nụ cười của nàng ta tắt lịm. Dưới chân hoàng đế là tiểu hài tử ngất xỉu. Hoàng đế lập tức khẩn trương ôm lấy Thiên Chỉ Diên nằm mặt đất, nhanh chóng vào tẩm cung của Thục phi. “Thái y, mau gọi thái y cho trẫm!” Thục phi biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể hoảng loạn gọi thái y, quay lại thấy Thiên Chỉ Diên nhắm nghiền mắt nằm trong lòng hoàng đế, bà ta cả kinh, sắc mặt trầm xuống. Thái y vội vã bước nhanh tới trước giường Thiên Chỉ Diên, bắt mạch, dặn dò muốn khỏe lại phải tịnh dưỡng, còn kê đơn thuốc bồi bổ, sau đó liền rời khỏi. Thiên Chỉ Diên từ từ mở mắt, liếc sơ qua có hoàng đế phụ thân lo lắng ngồi trước giường, còn ở cuối giường là gương mặt khẩn trương của Thục phi. Thiên Chỉ Diên giả vờ nhìn thấy hoàng đế, vừa mở mắt nàng ngồi bật dậy, tỏ vẻ yếu đuối ôm chặt lấy Thục phi ngồi cuối giường. Vừa khóc nức nở, Thiên Chỉ Diên vừa ủy khuất kêu lên: “Hoàng di nương, Chỉ Diên sai rồi, Chỉ Diên nên rủ thập nhất ca ca chơi. Người đừng cho Chỉ Diên cơm ăn, Chỉ Diên đói lắm, Chỉ Diên biết lỗi rồi.” Mặc dù Thục phi là mẹ kế, nhưng nàng nhiều nhất chỉ có thể gọi tiếng di nương. Gọi là mẫu phi ư? Có mơ cũng đừng nghĩ tới. Lời này vừa ra khiến Thục phi hoảng hốt, bàn tay ôm Thiên Chỉ Diên cứng đờ. Hoàng đế ở ngay bên cạnh nghe được câu này, sắc mặt ngày càng khó nhìn. Ông nhìn chòng chọc Thục phi, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. “Cửu công chúa, làm sao vậy? Đây là chuyện gì? Sao di nương có thể cho con ăn cơm? cho di nương biết nào.” Thục phi cũng nhìn quen những tình huống như thế này, bà ta nhanh chóng nghĩ ra kế sách đối phó, phụ họa theo Thiên Chỉ Diên dụ dỗ nàng tiếp hòng tìm đường thoát thân. “Hoàng di nương, cung nữ hôm qua là, lần trước thập nhất hoàng huynh sinh bệnh là do con hại. Cho nên di nương mới để con tìm thập nhất hoàng huynh chơi, nghe lời cho con ăn cơm. Hoàng di nương, con ngày ăn cơm rồi, con rất đói. Vừa rồi do đói quá mà con ngủ thiếp đấy.” Thiên Chỉ Diên lau nước mắt, bộ dạng vừa ủy khuất vừa đáng thương, khiến ai nhìn cũng hết sức đau lòng. “Đây phải là ngủ, mà là bất tỉnh!” Hoàng đế bên cạnh kiềm được chen vào câu, ông giành lấy Thiên Chỉ Diên từ trong lòng Thục phi ôm vào ngực mình. “Phụ hoàng, . . .” Thiên Chỉ Diên nhìn hoàng đế, vờ kinh ngạc. “Chỉ Diên, có phụ hoàng ở đây, đừng sợ, xảy ra chuyện gì hãy cho phụ hoàng biết.” Hoàng đế vừa dỗ Thiên Chỉ Diên, vừa trầm mặt với Thục phi: “Thục phi, chuyện này nàng phải giải thích ràng cho trẫm.” “Hoàng thượng, việc này nhất định phải do chủ ý của thần thiếp. Cửu công chúa cùng chơi đùa với Hoài Vũ, thần thiếp đương nhiên rất vui mừng. Thần thiếp sao lại để bọn chúng chơi với nhau, lại còn cho Cửu công chúa ăn cơm được?” Thục phi ra sức biện hộ cho mình, bà ta quay đầu sang cung nữ bên cạnh ra lệnh: “Lôi con nha đầu chết tiệt kia ra đây cho bổn cung.” Rất nhanh, cung nữ kia run rẩy quỳ trước giường. Thiên Chỉ Diên lạnh lùng liếc nàng ta, chỉ là cung nữ bé mà dám giở trò sau lưng nàng, nhìn lại xem chính mình là cái thân phận gì, cho là nàng có mẫu thân chăm sóc dễ bị lừa sao? Nàng dù có chết cũng chính là mệnh phượng hoàng, tiểu cung nữ này nếu trường mạng trăm tuổi cũng chỉ là con gà tầm thường. Lần này nàng tuyệt đối mềm lòng. “Ngươi dám giả mạo ý chỉ của bổn cung, để Cửu công chúa gặp gỡ Hoài Vũ, còn dám cắt xén đồ ăn của Cửu công chúa?” Thục phi cao giọng chất vấn. Ả ta quỳ rạp, dập đầu sát đất, liều mạng cầu xin tha thứ. “ có, Thục phi nương nương, phải là nô tỳ làm.” “ có? Ra là bổn cung đổ oan cho ngươi? Tiểu công chúa xác nhận rồi, ngươi còn dám giảo biện? Người đâu, đem ả nha đầu này đánh trăm đại bản cho ta.” Thục phi đương nhiên cho người cung nữ kia có cơ hội thanh minh, ở trước mặt hoàng đế bất luận thế nào cũng được gây bất kì lỗi lầm gì. Đánh chết cung nữ hay phá hủy tiền đồ của ả là cách tính toán tốt nhất. Cung nữ kia khóc rống bị lôi , thanh thê lương dần biến mất trong tẩm điện. “Hoàng thượng, con tiện tì kia dám tự ý định đoạt, dám lừa gạt dưới được thần thiếp xử lí. Thần thiếp quản giáo nghiêm, ủy khuất Cửu công chúa, xin hoàng tượng thứ tội.” Thục phi làm bộ làm tịch quỳ xuống. Hoàng đế quét mắt, lạnh lùng liếc nàng ta cái, hừ lạnh: “Đứng lên , trẫm hy vọng loại chuyện này tiếp diễn lần nữa” Thiên Chỉ Diên nằm trong lòng hoàng đế bĩu môi. ra, khẳng định hoàng đế nhìn quen các thủ đoạn của phi tần muốn bảo vệ bản thân trước mọi rắc rối, trong lòng hẳn cũng ràng. Nếu phạt Thục phi gây nên đại náo, ông muốn chuyện bé xé ra to, cho nên lần này chỉ là cảnh cáo Thục phi. Nhưng xử lý tiểu cung nữ đó, cảnh cáo Thục phi, nàng liền dễ chịu sao? Hiển nhiên, Thiên Chỉ Diên vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn. Nếu làm phải làm tới cùng, đó mới là phong cách làm việc của nàng.
Chương 6: Vơ vét của cải Thiên Chỉ Diên cọ cọ trong lòng hoàng đế, dùng đôi mắt to tròn long lanh quay lại khen Thục phi: “Hoàng di nương hôm nay xinh đẹp!” Thục phi nghe vậy rất ngạc nhiên, cả khuôn mặt tươi cười hẳn lên, nhìn lại tiểu hài tử hai mắt tròn xoe, phấn điêu ngọc mài, lại còn khen mình xinh đẹp, bỗng chốc thiện cảm Thục phi dành cho Thiên Chỉ Diên tăng lên gấp bội. Thục phi vươn tay dịu dàng thay Thiên Chỉ Diên lau giọt lệ ngay khóe mắt của nàng, dịu dàng, hiền từ giống như mẫu thân nàng vậy. “Hoàng thượng, Cửu công chúa lanh lợi, đáng thế này, người giao cho thần thiếp chăm sóc cũng là may mắn của thần thiếp.” Thục phi cười . Thiên Chỉ Diên nháy mắt giãy giụa, thoát khỏi vòng ôm của hoàng đế bò lên người Thục phi. Ồ, ngực to , mặc dù sánh bằng của nàng kiếp trước nhưng vậy cũng được rồi. Thiên Chỉ Diên thích so sánh ngực với nữ nhân khác! Nàng cố tình cọ cọ trước ngực Thục phi khiến bà ta vừa đau vừa ngứa, hái má bỗng đỏ bừng, tuy khó chịu nhưng khó có thể mở miệng được. Tiểu hài tử luôn luôn hiểu chuyện, cho nên, nàng là đứa trẻ, nàng sợ ai chứ? Thiên Chỉ Diên thấy vẻ mặt ngượng ngùng, lúng túng của bà ta tủm tỉm cười. Cọ xát hồi, Thiên Chỉ Diên mới dừng lại, Thục phi thở phào nhõm. “Hoàng di nương xinh đẹp, Chỉ Diên rất thích di nương, di nương có thích Chỉ Diên ?” Thiên Chỉ Diên nghiêng đầu hỏi. “Di nương cũng rất thích Chỉ Diên.” Thục phi nựng cái mũi của nàng, trước mặt hoàng đế tỏ vẻ thân thiết. “ Vậy sau này, nếu như có chuyện gì con đều có thể tìm Hoàng di nương sao?” “ Đương nhiên có thể” “Sau này con có thể tìm thập nhất hoàng huynh chơi ?” “Hai con hòa thuận như vậy, di nương cầu còn được. Có thêm người bạn, Hoài Vũ nhất định rất vui.” Thiên Chỉ Diên liếc nhìn Thục phi cười rất cao hứng. “Hoàng di nương, mỗi ngày con có thể ăn món mà mình thích được ?” “Chỉ Diên muốn ăn món gì?” “Mỗi ngày giống nhau. Vì vậy, mỗi ngày người phái cung nữ đến, Chỉ Diên báo cho người đó là được rồi.” Thục phi hơi kinh ngạc, đây đúng là ý kiến hay, sai nhưng mà hình như đãi ngộ có hơi tốt. Bên trong hoàng cung, căn cứ vào cấp bậc, ngự thiện phòng chuẩn bị món ăn theo quy định riêng, nếu muốn thêm món phải tự mình bỏ ngân lượng ra chi trả cho tài vụ. Thiên Chỉ Diên thấy Thục phi do dự, nàng cúi đầu xuống, hít mũi cái nặn ra cả vũng nước mắt, tội nghiệp : “ thể sao, di nương?” Nàng phen lau nước mắt, thất vọng cảm thán: “ sao ạ, di nương cho Chỉ Diên món gì, Chỉ Diên cũng ăn hết đó” Hoàng đế nghe thế, khuôn mặt lập tức trở nên khó coi, ông muốn giành lại Thiên Chỉ Diên từ tay Thục phi. Thục phi nhác thấy hoàng đế định làm gì đành cắn răng, hài tử có thể ăn được bao nhiêu? Bà ta lập tức nở nụ cười lại, ôm chặt Thiên Chỉ Diên, vỗ vỗ lưng nàng, chấp thuận: “Được, chỉ cần Chỉ Diên vui vẻ, di nương đều đáp ứng con.” “ sao?” Thiên Chỉ Diên giống như có được niềm vui tột cùng, tuy ngay khóe mắt còn đọng vài giọt nước nhưng miệng lại vẽ nên đường cong khả ái lan tận hai má, đáng đến mức giết người đền mạng. “Di nương hứa với con” “Hoàng di nương, người tốt .” Ngay lúc Thiên Chỉ Diên cao hứng, nàng vờ gục vào người Thục phi đem mớ nước mắt lẫn nước mũi lau sạch . Thiên Chỉ Diên trước kia có bệnh sạch , thích nước mũi, nước mắt hay là thứ gì bẩn bẩn. Nếu phải cần thiết, nàng sử dụng nó khuôn mặt xinh xắn này đâu. Thục phi thấy hành động này, nụ cười lập tức cứng đờ lại, vội vã trả nàng cho hoàng đế. Bà ta dám la mắng Chỉ Diên, chỉ có thể nhẫn nại, giả vờ cười mặc dù rất tức giận. Hoàng đế phải mỗi tối đều gọi phi tần đến thị tẩm, cho dù có chăng nữa trong mấy trăm phi tần, để đến lượt mình là điều dễ dàng. Vì vậy, mỗi phi tần khi được gọi đều chuẩn bị y phục lộng lẫy, chỉ hận mặc cả tủ quần áo lên người. Thục phi cũng ngoại lệ. Điểm này đương nhiên Thiên Chỉ Diên hiểu. Bà ta tự cho mình thân phận cao quý, sao chịu nổi những thứ nhơ nhớp được. “A, hoàng di nương, cây trâm này đẹp, vàng vàng lấp lánh, có thể để Chỉ Diên xem chút được ?” Tâm tình của Thục phi còn chưa kịp thu về, nghe lời Thiên Chỉ Diên, chút suy nghĩ liền lập tức tháo xuống đưa cho nàng. Chỉ cần tiểu ma này chơi vui vẻ để mình đừng bị hành hạ nữa. Thục phi lần đầu tiên cầu trời xanh thành toàn cho nàng. Thiên Chỉ Diên đem toàn bộ tâm tư của Thục phi thu hết vào mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái. Trước kia nàng có khuôn mặt mị hoặc xinh đẹp mà nguy hiểm như đóa hoa túc, nghĩ gì là làm đó, cần kiêng dè. Bây giờ nàng lại có gương mặt thuần khiết khả ái, tựa như ánh mặt trời, cũng nghĩ sao làm nấy và cũng cần kiêng dè.. “Hoàng di nương, có thể cho Chỉ Diên chơi mấy ngày ?” Bàn tay bé sờ nắn cây trâm vàng chế tác tinh xảo gắn viên hồng ngọc cỡ lớn. Trong lòng nàng thầm khen: chất lượng tệ nha, bà ta quả có tiền đó! “. . .” Thục phi trưng ra bộ mặt đau khổ. Thiên Chỉ Diên giả bộ nhìn thấy sắc mặt bà ta, nàng tiếp tục rầu rĩ: “Di nương chỉ có cái cây trâm này sao? Nếu Chỉ Diên cầm chơi, di nương có cây khác để cài phải ? Vậy Chỉ Diên nên lấy rồi.” Ta cũng đến đây, Thục phi ngươi còn biết xấu hổ, dám chịu đưa cho ta? Thiên Chỉ Diên cầm cây trâm ngắm nghía, hề có ý trả lại. “Đương nhiên phải, nếu Chỉ Diên thấy vui cứ lấy chơi .” “Hoàng di nương tốt . Chỉ Diên thích di nương xinh đẹp nhất.” Chỉ Diên nhanh chóng bỏ cây trâm vào túi tiền của mình. Thực ra mấy phú bà, ai chẳng thích những lời nịnh nọt, với miệng mồm dẻo quẹo, Thiên Chỉ Diên vẫn sẵn lòng mấy câu. Thục phi cười cười, bà ta biết thêm lời nào nữa, cho dù có nghĩ ra cũng nổi, đau lòng như bị cắt thịt. “Chỉ Diên cũng muốn xinh đẹp như di nương, Chỉ Diên muốn có bông tai.” Nàng đưa tay chỉ đôi bông tai thạch tím của Thục phi. Kiếp trước, châu báu loại gì mà nàng chưa thấy qua. Thứ đắt tiền nàng chỉ cần liếc qua lần là biết. người Thục phi, toàn thân dưới đều là hàng cao cấp, trang điểm cũng rất tốn kém, nhưng đáng tiền nhất là cây trâm cài và đôi bông tai. Cây trâm kia của bà ta gắn viên hồng ngọc lớn, giá hề rẻ. Còn đôi bông tai thạch tím chất lượng tuyệt hảo, tinh xảo hiếm thấy. Nếu đem bán được vạn cũng được tám trăm ah!Mặc dù những thứ này đều là chỉ là tiền tài, Thiên Chỉ Diên đêm ở Las Vegas cũng có thể tiêu hết thế nhưng mọi việc luôn có cái bắt đầu phải sao? Nàng xuyên , vẫn còn tuổi , cho nên cũng muốn bắt đầu kiếm chút tiền .. “Đôi bông tai này hợp với Chỉ Diên đâu. Con còn nên đeo.” “Di nương, nhưng mà con thích lắm.” Tiếng khóc nức nở bắt đầu phát ra. Lúc này, hoàng đế bên cạnh còn kiên nhẫn, ông tiến đến ôm lấy Chỉ Diên, dỗ dành nàng: “ phải chỉ là đôi bông tai à? Nếu con thích trẫm tặng con đôi.” “Hoàng thượng, nếu Chỉ Diên thích cứ để con cầm, sao lại phiền đến người?” Thục phi do dự nữa lập tức tháo ra, giao tận tay Chỉ Diên. Thiên Chỉ Diên nghiêng nghiêng đầu nịnh nọt: “Chỉ có di nương hiểu Chỉ Diên nhất.” “Đúng, di nương rất hiểu Chỉ Diên.” Thiên Chỉ Diên vui vẻ cất đôi bông tai vào túi tiền nho của mình. đành lòng nhìn lại vẻ mặt của Thục phi, người đau lòng nhất là bà ta, người cười tươi nhất cũng là bà ta, vẻ mặt và cảm xúc đối nghịch nhau. là, bày cho người ta xem thế là đủ rồi. “Trời còn sớm, Chỉ Diên trở về phòng nghỉ ngơi , con vừa mới ốm dậy, cũng nên thức muộn quá.” Thục phi thừa dịp Thiên Chỉ Diên còn chú ý thứ gì nữa, đánh đòn phủ đầu, tiễn tai họa này sớm . Thiên Chỉ Diên duỗi tay, lương tâm bỗng lên tiếng nên nàng muốn chọc phá Thục phi nữa. Nàng đánh cái ngáp, ôm lấy hoàng đế lười biếng bảo: “Chỉ Diên mệt rồi.” Nàng phối hợp theo Thục phi để bà ta thả lỏng chút, nụ cười bây giờ mới có chút chân . “Phụ hoàng ôm Chỉ Diên về ngủ có được ?” “Được, thân thể quan trọng, để phụ hoàng đưa con về.” xong hoàng đế ôm lấy Thiên Chỉ Diên rời khỏi tẩm cung của Thục phi. Thiên Chỉ Diên muốn nhìn mặt Thục phi nữa nhưng vẫn liếc mắt về phía bà ta, nụ cười vừa tươi rói bỗng chốc cứng đờ lại, mặt bà ta còn chút sắc nào. Trong lòng Thiên Chỉ Diên gào thét: phải là ta cướp đoạt nam nhân của bà, chẳng qua là ta cũng cần tình phụ tử ah, ta còn mẫu thân đáng thương lắm rồi, bà còn muốn tranh đoạt phụ thân với ta sao? Thiên Chỉ Diên hài lòng vỗ vỗ túi tiền của mình, cho dù hoàng đế có nỗi khổ tâm gì mà phải giả vờ thờ ơ với nàng, nàng quan tâm. Nhưng là ông rất thương nàng, vì vậy chỉ cần lợi dụng thêm chút, chẳng phải sau này của cải tự động cuồn cuộn chảy vào túi nàng hay sao? Đừng nàng tham tiền, chỉ là thói quen muốn tiêu xài mà thôi, mà muốn tiêu xài thoải mái trước tiên phải tích cóp làm của cải . Nhảy nhót cả đêm, thân thể bé vốn thể chịu đựng nổi, Thiên Chỉ Diên chép miệng vài cái an tâm thiếp trong lòng hoàng đế.