Chương 70.2: Lầm vào bẫy rập Các bình phán ngạc nhiên trước cảnh tượng lạ lùng này, họ chưa từng thấy có kẻ nào chen ngang trận tỷ võ như thế. “Tiểu nương, làm gì đấy?” Tên đối thủ đứng lên liếc mắt nhìn Thiên Chỉ Diên. “Ngươi thích lấy lớn hiếp , ta thích lấy lấn lớn, đúng lúc ta thấy ngứa mắt.” “Thiên đường có đường ngươi , địa ngục cửa ngươi lại muốn tiến vào, muốn chết à?!” Tên đó vừa dứt lời liền động thân, tấn công Thiên Chỉ Diên đứng trước mặt . Thiên Chỉ Diên vận khinh công để tránh, khó khăn lắm thoát khỏi chiêu tấn công của . Nàng khẽ liếc mắt nhìn xuống đài tỷ võ, nhiều người chứng kiến như vậy, nếu vì đối phó mà bại lộ chuyện mình biết võ công ở đây tình hình sau này càng bết bát hơn. Cho nên, bây giờ nàng tuyệt đối thể bị bại lộ. Nhưng trong tình huống thế này làm sao có thể đánh bại đây? Đôi mắt lanh lợi đảo vòng, nàng lại tránh lần tấn công nữa. Nàng phát mặc dù nàng có cơ hội dùng các chiêu thức do lão đầu dạ, nhưng đa phần trong đó là các chiêu thức phòng thủ, kết hợp với kinh nghiệm đối đầu địch thủ của kiếp trước, sau hồi vật lộn qua lại, tên này làm nàng bị thương được. Tên kia càng đuổi theo nàng càng mất kiên nhẫn, lúc sau, vận hết sức lực tung ra chiêu hiểm. Đúng lúc này, Thiên Chỉ Diên chậm bước, ngã xuống gót chân của . Đối thủ cao lớn hơn nàng rất nhiều, góc độ này vừa lúc có thể che chắn để nàng bị người khác nhìn thấy. Chính là thời khắc này! Thiên Chỉ Diên mở chiếc túi bên hôn thả Bánh Trôi ra, nó nhảy phốc lên người tên kia cái, xong sau đó bằng tốc độ nhanh nhất lại nhảy chui vào chiếc túi của nàng. Tốc độ của Bánh Trôi nhanh như tên bắn, cộng thêm góc độ nhìn lại bị che khuất nên ai thấy Bánh Trôi xuất thủ. Bị Bánh Trôi cắn cái, chỉ trong tích tắc, tên kia cứng ngắc toàn thân. Thiên Chỉ Diên lấy ra cây kim trong túi, thừa dịp lấy chống cự, nàng hành động nhanh nhất có thể, châm kia lên người tên đó. Lúc này, tên đối thủ hung tợn đó cứng người cách nào di chuyển, sau khi phun ra ngụm máu đen ngã xuống, hai mắt trợn to, đương nhiên là cử động được nữa. “Thùng” tiếng, trống vang báo hiệu tỷ võ kết thúc. Thiên Chỉ Diên thầm thở phào. Bây giờ, tất cả các bình phán và mọi người đều vây quanh lấy võ đài. “Chuyện này là thế nào? Đây. . .” bình phán còn chưa dứt lời, đúng lúc đó, thân thể của tên hung dữ vừa rồi bỗng nhiên càng lúc càng to ra, ít chốc sau liền biến thành cơ thể của người lớn. Là ! Đúng vậy! Thiên Chỉ Diên khẳng định người này chính trong đám hắc y nhân nàng gặp sau núi ngày hôm đó. “Súc cốt thuật (*)?” bình phán kinh hô. (*: thuật thu xương) “Người của Quỷ Kiếm Môn sao lại sử dụng loại tà thuật này?” “Đây là cấm thuật mà!” “Dám giả trang thành hài tử để tỷ võ, nếu phải tiểu chỉ diên phóng lên võ đài, chỉ sợ giết chết Hư Tâm rồi!” “Mau, đưa Hư Tâm dưỡng thương.” Thiên Chỉ Diên quay sang hỏi: “Các vị thúc thúc bá bá, con muốn hỏi, trong nhóm trung cấp tỷ thí với nhau có phải diễn ra ?” “Đúng vậy.” “Trong nhóm đó có người của Quỷ Kiếm Môn ?” “Có!” “Ý ngươi là tên đó cũng dùng súc cốt thuật?” “Mau nhanh lên đỡ Hư Tâm xuống dưỡng thương, sau đó những người khác đến nhóm trung cấp . Nếu như chậm thêm chút nữa, chừng bên kia có thể xảy ra chuyện!” Thiên Chỉ Diên gấp gáp . Mấy bình phán khác nghe thế cũng còn thời gian suy nghĩ tại sao phải nghe theo lời của đứa trẻ sáu tuổi, chỉ chia làm hai nhóm, nhóm đưa Hư Tâm dưỡng thương, nhóm khác chạy đến chỗ của nhóm trung cấp tỷ thí. Sau khi mọi người tản hết, Thiên Chỉ Diên cúi đầu nhìn tên chết võ đài. Nàng nghĩ thầm người tên này còn có điểm gì khác thường nhỉ? Vì vậy nàng nhanh chóng lục soát thử, xem xét hồi có phát gì, gần lúc nàng sắp bỏ qua mắt bỗng liếc đến chỗ dị thường. Nàng xoay đầu của tên đó qua, quan sát gáy của . Đôi mắt kinh ngạc trợn to – hình xăm con chim kì lạ. Xem xét xong, nàng quay đầu lại, che chắn hình xăm đó, lập tức đuổi kịp theo nhóm chạy đến tổ trung cấp. Vừa rồi là tình thế cấp bách, vạn bất đắc dĩ mới giết người này, về người nấp trong nhóm kia nhất định phải bắt sống! Sau khi mấy vị bình phán chạy đến ngăn cản cuộc tỉ thí, Thiên Chỉ Diên thấy mấy vị đó cùng tên kì lạ đánh nhau võ đài. Bị phát , tên kia cũng che giấu nữa, khôi phục cơ thể lại bình thường. Tay Thiên Chỉ Diên nắm mấy cây kim châm, chuẩn bị phóng tới bỗng ném làn khói phủ, nhấn chìm cả trường đấu trong mờ mịt. Chờ khói tản hết, các bình phán phát tên đó nọ chạy trốn, chỉ có thể ngơ mặt nhìn nhau. Thiên Chỉ Diên khẽ rủa thầm tiếng, chỉ có người vậy mà cũng để thoát. Thiên Chỉ Diên xoay người, chạy về đài tỷ thí chính. Đến khi nàng quay lại đúng lúc vị công tử y phục hoa mẫu đơn ném Tề Hải Phong ra khỏi đài tỷ võ. tràng hoan hô vang dội làm cho người này càng thêm tự mãn. chắp tay đa tạ, tiện thể xoay người bắt gặp Thiên Chỉ Diên. Thiên Chỉ Diên chạy về liền phóng đến bên cạnh Thẩm Vân Tương ngay, chưa kịp câu nào số bình phán của nhóm sơ cấp và trung cấp phán chạy lại đây. Nàng im lặng ngồi ngay ngắn, nhìn những bình phán kia vội vàng giải thích tình huống gay go vừa xảy ra. Người có thể đưa ra quyết định của toàn đại hội chính là tám bình phán chính. Vì vậy, họ chỉ bẩm báo những chuyện vừa rồi cho tám vị này, sau đó đợi chờ xử lý. Lúc này, có người mang thi thể của tên trà trộn trong nhóm sơ cấp tới đây, Mọi người chầm chậm quan sát quanh cỗ thi thể đó tìm manh mối. “Mấy cây kim này là của ai?” Ân Chấn Phương vừa thốt lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thiên Chỉ Diên. “Là…là của con. ta trúng độc nên mới chết.” Nàng sợ hãi . “Chỉ mấy cây kim độc này mà cũng có thể giết chết , vậy có bản lĩnh gì mà quậy phá ở đó chứ?” Phong Bá nghi vấn hỏi. “Con, con biết. . .” Thiên Chỉ Diên xong, lập tức ôm chầm lấy chân Thẩm Vân Tương, ra vẻ rất hoảng hốt. “Ngươi đừng dọa nạt đứa trẻ này. Nó vừa mới trải qua chuyện lớn như thế, trong lòng kinh sợ là lẽ đương nhiên. Ngươi hung tợn thế có thể hỏi được gì ?” Ân Chấn Phương vui bảo. “Vậy sao? Ta lại thấy nếu tiểu nữ oa sợ nó chạy vội vàng vào đây.” Tề Minh nhàn nhạt . “Lão nạp đa tạ tiểu thí chủ, nếu phải nhờ tiểu thí chủ, Hư Tâm bây giờ có thể bị độc thủ rồi!” Nhất Hoằng đại sư cúi đầu hành lễ với Thiên Chỉ Diên. “Đại sư cần làm vậy, có chuyện gì là tốt rồi.” Thẩm Vân Tương vừa vừa ôm lấy tiểu đồ đệ. “Ta thấy người này chết rất kỳ quặc.” Phong Bá chỉ. “Nhìn thấy chết kì quặc bằng suy nghĩ sao có thể vào được đây, mục đích của là gì, người còn có manh mối nào hơn.” Diệp Thần Hiên lên tiếng. “A, Diệp tam thiếu gia, là có phong phạm chủ trì đại cục.” Phong Bá chế nhạo. “Điều tra người này quan trọng hơn, đuổi theo tên vừa rồi để sau.” Thẩm Vân Tương đặt nghi vấn: “Người này dùng súc cốt công để trà trộn vào tỷ thí sơ cấp, còn tên khác lẻn vào nhóm trung cấp. Rốt cuộc mục đích của chúng là gì?” “Bọn chúng là người của Quỷ Kiếm Môn.” Doãn Thanh Họa vào trọng tâm: “Trưởng lão Quỷ Kiếm Môn phải tiến vào bảng năm sao? Có liên quan gì phải hỏi người của Quỷ Kiếm Môn trước .” Mọi người bèn gọi trưởng lão Quỷ Kiếm Môn Ngô Thử đến. “Ta biết người này.” Ngô Thử lên tiếng phủ nhận. “Bọn chúng báo danh với danh nghĩa của Quỷ Kiếm Môn, chẳng lẽ ngươi biết?” Diệp Vấn Thiên cười lạnh. “Ta chỉ phụ trách tỷ võ, còn chuyện khác hỏi thăm chưởng môn là tốt nhất.” Ngô Thử hết sức trấn tĩnh, dường như chuyện này chẳng can hệ gì đến lão. “Vậy xin hỏi quý chưởng môn đâu?” “Chuyện của chưởng môn, thuộc hạ bọn ta sao có thể hỏi?” Ngô Thử phất tay. “Ngươi cũng nên chọn khiêu chiến tính nhẫn nại của lão phu.” Tề Minh hừ lạnh. “Tề gia chủ võ công cái thế, muốn đánh chết ta cũng là chuyện dễ dàng.” Ngô Thử vẫn đổi sắc mặt, tiếp tục phủ nhận: “Chuyện này liên quan đến ta, ta tiến vào bảng năm là dựa vào năng lực của chính mình. Nếu là vì thế mà hủy quyền tham gia của ta, vậy khỏi cũng quá khi phụ người khác .” “Quỷ Kiếm Môn có chuyện lớn thế này, Ngô trưởng lão còn muốn thanh bạch thi thố?” Diệp Thần Hiên cũng lạnh giọng. “Vậy sao? Cho dù có liên quan đến Quỷ Kiếm Môn cũng chẳng liên quan đến ta.” Ngô Thử xong xoay người rời khỏi. “Ý lão đây là gì?” Doãn Thanh Họa nhíu mày. “Theo ta thấy, mục đích của căn bản phải là vì chức minh chủ võ lâm.” Diệp Vấn Thiên suy nghĩ. “Hôm nay tỷ võ kết thúc, các vị mời về nghỉ ngơi, sau bữa cơm chúng ta bàn luận để truy xét tiếp chuyện này.” Ân Chấn Phương phát lệnh, mọi người cũng bàn cãi nữa. “Đúng rồi, Ân minh chủ, có chuyện còn muốn thỉnh giáo ngài.” “Chuyện gì?” “Ngài xem, hôm nay, nhóm sơ cấp và trung cấp xảy ra chuyện như vậy, ngài kết quả cuối cùng định đoạt thế nào?” “Người trong nhóm trung cấp quyết đấu với tên lạ mặt kia còn sống ?” Bình phán đó sững sờ chút, rồi lắc đầu ngay: “Còn, còn. Tên lạ mặt chạy thoát rồi.” “Vậy để là đệ nhất .” “Vâng, vậy còn nhóm sơ cấp? Tên giả là ngườ của Quỷ Kiếm Môn chết, còn Hư Tâm bị thương.” “Người cuối cùng đứng đài tỷ võ là ai?” “Là đồ nhi của công tử.” “ phải có kết quả rồi sao, còn dị nghị cái gì?” “ được, đồ nhi của công tử báo danh, hơn nữa tuổi quá đạt cầu. Cái này. . .” Ân Chấn Phương phất tay, ông trịnh trọng : “ vấn đề gì, đứa trẻ này đủ khả năng!” “Điều này. . .” “Ngươi còn này nọ gì, Ân minh chủ quyết định rồi, lão phu cũng có gì dị nghị. Đồ nhi của công tử chẳng những thông minh, hơn nữa can đảm hơn người, đệ nhất cứ để cho hài tử này.” Phong Bá cười cười. Vị bình phán đó nhìn về phía những người khác, họ đều có ý phản đối nên mới đồng ý: “Vậy đệ nhất của nhóm quyết đấu sơ cấp chính là đồ nhi của công tử. Chúc mừng, chúc mừng a.” Thẩm Vân Tương khiêm tốn gật đầu. Thiên Chỉ Diên đứng ngây ngốc. Gì cơ? Sơ cấp đệ nhất chính là nàng? Sơ cấp đệ nhất thực là nàng? Vậy có phải là. . . Nàng ở giang hồ cũng coi như có chút tiếng tăm? Thiên Chỉ Diên tủm tỉm cười. Nàng còn chưa bình tĩnh trở lại được sư phụ dẫn khỏi đây. hồi, y bỗng thấy Ân Chấn Phương đứng trước đợi hai thầy trò. “Ngoại công. . .” Thiên Chỉ Diên lên tiếng gọi. Ân Chấn Phương gật đầu, ông nhàng hỏi: “Có sợ ?” Nàng lắc đầu.
Chương 70.3 : "Hảo, quả nhiên là ngoạn tôn nữ Ân Chấn Phương ta, nên có khí phách như vậy. Vô luận phát sinh chuyện gì, cũng được sợ hãi, lại có ngoại công cháu ở đây, hiểu ?" Thiên Chỉ Diên hiểu ý tứ Ân Chấn Phương, ông là cho nàng biết dù cho mấy vị gia chủ kia ép hỏi nàng, người nọ là chết như thế nào, nàng vẫn có thể kiên trì lời giải thích như cũ, cần sợ hãi. Ân Chấn Phương đây là muốn làm hậu thuẫn cho nàng nha! Có chỗ dựa cảm giác tốt! "Công tử " "Ân minh chủ " "Người cho rằng đây là đâu?" Thẩm Vân Tương nhìn Thiên Chỉ Diên liếc mắt cái, y : "Diên nhi thân phận đặc thù, tự có phương pháp bảo vệ mạng của mình." "Tốt" Ân Chấn Phương gật gật đầu, sau đó xoay người rời . "Sư phụ. . ." "Là Bánh Trôi ?"Thẩm Vân Tương hỏi. "Sư phụ, mắt của người tinh!" Thẩm Vân Tương chau mày, trầm mặc, thêm gì nữa. Thiên Chỉ Diên nhìn bộ dáng Thẩm Vân Tương, chẳng lẽ nàng lại gây họa? Nàng biết Thẩm Vân Tương cho nàng mạo hiểm, từ mấy hôm trước cho đên mới vừa nãy xong là thẳng đến bên người nàng xem cũng cho nàng loạn. ngờ, lúc nãy sư phụ mới rời khỏi nàng chút là xảy ra chuyện. Nàng lại đưa mình vào trong nguy hiểm, nàng nghĩ, Thẩm Vân Tương nhất định lại mất hứng ? Thế nhưng, nếu như nàng có đúng lúc chạy tới, nếu nàng ra tay, Hư Tâm liền gặp nguy hiểm! Lại làm cho nàng chọn lần, nàng thà rằng Thẩm Vân Tương trách phạt nàng, nàng cũng muốn động thủ. "Sư phụ. . ." Thiên Chỉ Diên cẩn thận từng li từng tí kêu lên: "Người có phải hay tức giận?" " có, Diên nhi, con làm rất khá. Vi sư chỉ là lo lắng." "Sư phụ, người lo lắng cái gì?" "Nguy hiểm quá nhiều, xuất quỷ nhập thần, vi sư thực lo lắng, vào ngày nào đó sơ sẩy, vi sư liền mất con." Thanh Thẩm Vân Tương trở nên rất trầm thấp. "Sư phụ, , chỉ cần người thả con, người mãi mãi mất con." Thiên Chỉ Diên . "Vi sư biết Diên nhi rất ngoan." Thẩm Vân Tương vẫn như cũ mặt ủ mày chau. Ấn tượng trong lòng nàng Thẩm Vân Tương mãi là bộ dáng vân đạm phong khinh, bây giờ lại cũng có lúc mặt ủ mày chau. Đúng như nàng , trước kia y cũng là bộ dáng vô tâm vô phế, cam tâm tình nguyện đâu liền theo đó, độc lai độc vãng, bây giờ cũng nên bắt đầu suy nghĩ Thẩm Vân Tương có thể hay lo lắng nàng. biết từ lúc nào họ coi đối phương là người quan trong nhất. "Sư phụ, người tin con, con rất thông minh, con làm việc có chừng mực. Tựa như hôm nay, con nghĩ, khi nào nghĩ kỹ rồi mới ra tay , cho nên nhất định con có việc gì."Thiên Chỉ Diên . "Diên nhi, vi sư chút cũng nghi ngờ, con rất thông minh. Con nên hiểu được nếu bại lộ Bánh Trôi con gặp nguy hiểm, cho nên sau đó con phi ngân châm để đánh lạc hướng, nên con là suy nghĩ kỹ." "Vậy người còn lo lắng cái gì nữa?" "Diên nhi ngốc, vi sư lo lắng là vì thông minh của con biến mất sau đó liền xuất người ngốc là con." Trong giọng Thẩm Vân Tương mang theo chút bất đắc dĩ. Thiên Chỉ Diên sửng sốt, đúng vậy, lo lắng cũng giúp ích gì. Thiên Chỉ Diên vươn tay, vuốt ve chân mày Thẩm Vân Tương, nàng : "Sư phụ, được cau mày, con thích bộ dáng tươi cười của người, đến, sư phụ, cười lên tiếng cho con thấy nào." Thẩm Vân Tương thấy Thiên Chỉ Diên bộ dáng làm như đúng vậy, y nhịn được cười lên. Thẩm Vân Tương lấy cái tay mềm mại ở mi tâm của nàng xuống, nắm ở trong lòng bàn tay, ôm Thiên Chỉ Diên tiếp tục về phía trước. "Chúng ta trở về ." "Được, sư phụ trở lại tắm tắm." "Con và vi sư đều tắm?Được?" "Cùng nhau tắm." "Được" "Ngươi đáp ứng ? Thực ?" "Ừ, con ở gian phòng con, vi sư ở gian phòng vi sư, chúng ta cùng nhau tắm." "..." Buổi tối, Thiên Chỉ Diên tắm sạch , nhìn sắc trời bên ngoài vẫn còn sớm, nàng ngồi ở giường lại ngủ được, quyết định luyện công nhưng có chút bực bội ở trong lòng. Đẩy cửa ra, Thiên Chỉ Diên tới gian phòng Thẩm Vân Tương. "Làm sao vậy? Diên nhi?" "Sư phụ, con muốn xem Hư Tâm, nếu như người yên lòng, người có thể mang con qua. Hư Tâm hôm nay có phòng bị, bị thương rất nặng, con muốn xem ." Thiên Chỉ Diên chờ mong nhìn Thẩm Vân Tương. "Tốt, vi sư dẫn con ." Nội viện đệ tử Thiếu Lâm, Thiên Chỉ Diên ngồi ở trước giường Hư Tâm, mở to hai mắt nhìn Hư Tâm. "Sư phụ cùng Nhất Hoằng đại sư ở trong phòng thương lượng, ta tới thăm ngươi chút." Thiên Chỉ Diên hỏi: "Ngươi vẫn khỏe chứ?" Hư Tâm sắc mặt tái nhợt, gật đầu, dùng thanh yếu ớt : "Ta cho rằng, chỉ là tỷ võ, ra tay ngoan độc như vậy, cũng ngờ rằng, lại giấu nhiều sát chiêu đến như vậy, nhất thời sơ ý, mới có thể bị thương." "Ta biết, ta biết, rất gian trá ." Thiên Chỉ Diên . "Chỉ Diên thí chủ, người sợ hãi sao?" "Ta sợ, cho nên ngươi cũng cần sợ, thương thế rất nhanh liền tốt lên." ", Chỉ Diên thí chủ, người là giúp ta, người giết người kia." Hư Tâm : "Người khác thấy lắm, nhưng ta ở đài, ta thấy rất ràng, người thả Bánh Trôi ra cắn chết ." "Hư Tâm. . ." "Chỉ Diên thí chủ, người biết ? Tuổi của người còn như vậy, mà giết người, người nhất định rất sợ hãi. Đều là Hư Tâm tốt, nếu như phải Hư Tâm, người phải giết người. Người còn như vậy, tại sao có thể giết người. Chuyện này nhất định để lại bóng ma ở trong lòng người. Ta biết, người cần gạt ta, kỳ thực, lúc đó người nhất định là rất sợ hãi . Khụ khụ. . ." Hư Tâm hơi nhiều lời như vậy, đến phần sau, khụ ra tiếng. "Hư Tâm, ngươi cần áy náy, được tự trách, ta thực có việc gì, ta tuyệt sợ hãi, thực ." Thiên Chỉ Diên biết tính cách Hư Tâm, khi nhận định việc, nhất định thay đổi. Giống như lần trước, nàng buộc ăn thịt, ở phật tiền quỳ tròn đêm liền, bởi vì áy náy. Nếu như lần này, cho rằng là làm hại nàng giết người, nàng nhất định là sợ hãi , để lại bóng ma trong lòng nàng, cho nên rất áy náy, đem sai lầm đổ lỗi lên người của mình. "Chỉ Diên thí chủ, đó là lỗi của Hư Tâm." Thiên Chỉ Diên thở dài hơi, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng có dối, nàng sao có thể sợ hãi? Nàng sớm giết người chớp mắt . Kiếp trước nàng là sát thủ, hiểu được các loại sát nhân kỹ xảo. Chính là cả đời này, ở trong hoàng cung, nàng cũng từng giết ngừng người a. Nàng sao có thể sợ hãi? "Hư Tâm, nếu ngươi áy náy như vậy, vậy ngươi cũng nhanh khỏi , sau đó làm cho mình mạnh lên, sau này có người bắt nạt ta, ngươi liền bảo vệ ta, như vậy ta liền còn nghĩ đến chuyện này nữa, ngươi , đúng hay ?" Hư Tâm gật gật đầu, : "Được, Hư Tâm mạnh lên, Hư Tâm nhất định bảo vệ người." Thiên Chỉ Diên gật gật đầu, nàng : "Vậy ngươi cũng được tự trách nữa. Sắc trời còn sớm, người ngươi còn bị thương, ta liền quấy rầy ngươi , nghỉ ngơi tốt, ngày khác ta trở lại thăm ngươi." Hư Tâm gật gật đầu.
Chương 70.4: Thiên Chỉ Diên thay Hư Tâm đắp kín chăn liền ra cửa phòng, nàng khép lại cửa phòng, lúc này căn bản là ngờ tới câu kia của nàng, mà cả đời Hư Tâm có ma chướng. Thiên Chỉ Diên từ trong phòng Hư Tâm ra, chuẩn bị đến phòng Nhất Hoằng đại sư để tìm Thẩm Vân Tương. "Ai?" "Là ta, ngươi còn như vậy, cảm giác đúng là rất nhạy bén!" Vệ Tiên Liễu vừa ra vừa . Thiên Chỉ Diên đối với châm chọc của nàng ta có gì để , thanh bước cũng ràng lớn hơn, nhưng thanh của lời còn muốn hơn. " trễ thế này, ngươi tại sao lại ở chỗ này?" "Nghe , công tử cũng ở nơi đây." "..." Quả nhiên là não tàn! "Tiểu Chỉ Diên, ngươi lần trước phải với ta, công tử thích ăn phù dung cao, thích ăn mứt hoa quả, thích ăn kẹo, thích ăn cây mơ sao?" Thiên Chỉ Diên lúc đó chính là bịa chuyện , lúc này nhắc tới, nàng cũng là gật đầu : "Đúng vậy " "Ta cửa hàng mua rất nhiều, nếu công tử thích, vậy ta liền cho công tử ăn." Vệ Tiên Liễu . "Vậy ngươi liền đưa cho sư phụ, với ta làm chi." "Vậy được, nhìn thấy công tử, ta biết gì, công tử nhìn thấy ta, công tử cũng để ý, cho nên, trước mắt chúng ta vẫn nên gặp mặt."Vệ Tiên Liễu chuyện như là đúng rồi. Thiên Chỉ Diên hơi bĩu môi, nàng hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào? Ta lấy của ngươi sao?" "Thông minh!"Vệ Tiên Liễu cười . "Ngươi sợ ta ăn hết?"Thiên Chỉ Diên hỏi. " , mình ngươi ăn hết."Vệ Tiên Liễu hết sức tự tin. Thiên Chỉ Diên bất đắc dĩ, nàng hướng Vệ Tiên Liễu vươn tay. "Lấy ra " "Ta mua có phải rổ đâu, ta vừa đến phòng của ngươi, nhìn ngươi ở đó, nghe ngươi tới nơi này, ta liền tới đây nhìn. Cái kia ta đặt ở phòng của ta , ngươi theo ta qua lấy ."Vệ Tiên Liễu . Thiên Chỉ Diên nhíu mày, nữ nhân này thế nào phiền phức như vậy? " "Thiên Chỉ Diên xoay người rời . "Ai ai, đừng, ngươi , ít thức ăn kia, liền tất cả đều biết vứt đâu. Ngươi hãy giúp ta chút , hơn nữa, chính ngươi cũng có thể ăn phải?"Vệ Tiên Liễu phen kéo Thiên Chỉ Diên lại. Trong túi tiền của Thiên Chỉ Diên, Bánh Trôi khẽ động, nàng đem nó đè lại, nàng biết, Bánh Trôi lại thèm ăn . "Được rồi, ta với ngươi." "Tốt, chúng ta thôi!" Vệ Tiên Liễu mang theo Thiên Chỉ Diên đường . được lúc, Thiên Chỉ Diên cảm thấy tựa hồ có cái gì đúng, nàng dừng bước, quay đầu trở lại. "Aiz? Ngươi làm sao vậy?" "Ta ." "Đừng!" Vệ Tiên Liễu ôm chầm lấy Thiên Chỉ Diên, nàng hô lớn: "Ta đem nàng mang đến, các ngươi mau ra đây!" "Ha ha ha. . ."Lúc này ở bốn phía các nàng bỗng xuất rất nhiều hắc y nhân, đem các nàng bao vây lại. "Ta đem đồ đệ công tử mang đến, cho nên tại các ngươi có thể cho chúng ta biết, ngày đó ở phía sau núi hắc y nhân vì sao lại biến thành Quỷ Kiếm môn đệ tử ở đài tỷ võ tỷ võ ?"Vệ Tiên Liễu hỏi. Thiên Chỉ Diên rất có xúc động, đem Vệ Tiên Liễu bóp sống chết tươi. Hai mắt nàng nhìn xung quanh, dưới mười hắc y nhân, muốn chạy trốn cũng dễ dàng. "Ha ha ha, tiểu nương, vấn đề này ngươi rất muốn biết sao?" "Thế nào? Ngươi phải đổi quẻ sao? Ngươi ràng , chính xác ngươi biết đầu mối, thế nhưng chịu cho mình ta, là phải cùng đồ đệ công tử mới cho ta biết, làm cho công tử tin đầu mối này?"Vệ Tiên Liễu vội la lên. Thiên Chỉ Diên nếu là có thể an toàn ra, nàng nhất định đem đầu Vệ Tiên Liễu ngâm vào trong nước, rữa cho tốt! Tại sao có thể có người não tàn như vậy? ! "Vậy ta cho ngươi biết "Hắc y nhân kia đến gần Vệ Tiên Liễu, con dao, đặt dao lên cổ nàng ta. "Tiểu oa nhi, tới, theo chúng ta chuyến ."Hắc y nhân kia đối Thiên Chỉ Diên Thiên Chỉ Diên mở to hai mắt, sợ hãi lui về phía sau, phía sau hắc y nhân lập tức xông tới. "Nếu như ngươi ngoan ngoãn , chúng ta làm khó ngươi, còn nếu như ngươi chịu phối hợp, vậy chúng ta cũng khách khí?"Hắc y nhân kia . Thiên Chỉ Diên gật gật đầu, tỏ vẻ nguyện ý cùng bọn họ "Kia nữ nhân này làm sao bây giờ? Có muốn hay . . . ?"Người nọ , làm động tác cắt cổ. Nếu phải tình hình đúng lúc, Thiên Chỉ Diên nhất định ra sức gật đầu, sau đó vỗ tay mạnh để biểu dương . " cần, có người báo tin công tử Tương cũng tốt. Để cho bọn họ biết, người ở chúng ta tay. Hơn nữa, nữ nhân ngu xuẩn này, dễ dàng bị lừa như vậy, chừng còn có thể có cơ hội lợi dụng." "Là " " thôi " Thiên Chỉ Diên nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu, yên lặng theo hắc y nhân . Nếu như bọn họ kèm hai bên nàng, là vì uy hiếp Thẩm Vân Tương, vậy tốt, nàng vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng. Thế nhưng, sao nàng có thể ngu xuẩn như vậy, ngu xuẩn tin vào lời Vệ Tiên Liễu, theo nàng lấy cái gì kẹo? Thiên Chỉ Diên thầm hận chính mình quá cẩn thận. Cũng hận Vệ Tiên Liễu, bình thường não tàn, hơn nữa ngưỡng mộ Thẩm Vân Tương, làm cho nàng có nghi ngờ trong lòng. Làm sao bây giờ? Lại muốn Thẩm Vân Tương lo lắng! Thiên Chỉ Diên thở dài hơi, nàng nghĩ, tình như vậy, liền có gì phải sợ. Uy hiếp nàng, cũng muốn ước lượng chút năng lực của mình. Thiên Chỉ Diên ở phía sau hắc y nhân, thầm suy nghĩ đến. Theo những người áo đen kia, Thiên Chỉ Diên tới địa phương bí ở phía sau núi, nàng nhìn thấy ở dưới thân cây có người từ bên trong vận chuyển thứ gì đó rồi ra ngoài. Những người đằng sau dịch chuyển, thủ lĩnh hắc y nhân với người trong đó : "Hai người các ngươi mang nàng vào, xem cẩn thận vào, đừng gặp chuyện may." "Vâng" "Những người còn lại theo ta." "Vâng!" Thủ lĩnh kia vài bước, nghĩ nghĩ, có chút yên lòng, có lấy sợi dây thừng, đem hai tay Thiên Chỉ Diên trói lại, bịt kín miệng lại. " thôi, ta rất nhanh liền trở về, cần phải cẩn thận xem nàng!" "Vâng" Thủ lĩnh hắc y nhân kia mang theo những người khác rời , còn lại hai người dẫn Thiên Chỉ Diên vào trong mật đạo. Thiên Chỉ Diên quan sát mật đạo, mật đạo thập phần bí mật, nhìn mật đạo cao còn lớp bùn đất rất là mới, mật đạo này vừa đào ra lâu trước đó. Những người này, rốt cuộc là ai? Người Quỷ Kiếm môn sao? Quỷ Kiếm môn chính là người ám hại mẫu thân Ân Mộc Tâm nàng sao? Người Quỷ Kiếm môn tại sao có thể có bản đồ? Chẳng lẽ hai người ở trong hoàng cung kia, là người Quỷ Kiếm môn ? Nếu đó là đáp án, có thể hay rất nhanh liền vạch trần? Thiên Chỉ Diên ôm đống nghi vấn vừa vừa quan sát, cảm giác có chút bất an.
Chương 70.5: vào trong mật đạo, Thiên Chỉ Diên nhìn thấy cái động lớn trống . Nàng nghĩ, nhất định cái mật đạo này là lúc sắp chết mới khai thác và dùng để tồn trữ đông tây. Còn tồn trữ gì đó, bọn họ vừa mới chuyển ra, cho nên ở bên trong trống rỗng, vừa lúc giam giữ nàng. "Ngươi trước nhìn nàng, ta ngoài." người trong đó . " nhanh về nhanh!" "Biết!" Người nọ xong cũng ra ngoài. Thiên Chỉ Diên gợi lên khóe miệng, lúc này , còn đợi khi nào? "Bánh Trôi, cắn chết !"Thiên Chỉ Diên . " cái gì đó? Cắn chết ai?"Hắc y nhân kia xoay người lại, kiên nhẫn hỏi. "Này. . ."Lời của vĩnh viễn cắm ở trong cổ họng, Bánh Trôi giẫm lên thi thể của , ghét bỏ lau răng. "Bánh Trôi, nhanh lên chút, đem túi vải của ta lấy cái đao ra."Thiên Chỉ Diên . Bánh Trôi xoay mông, đắc ý xoay vòng. "Bánh Trôi, ngươi động kinh cũng phải biết chọn thời gian chứ?" "Xèo xèo. . ." Bánh Trôi vui kháng nghị . Sau đó nó nhảy, cọ chút, nhảy tới tay Thiên Chỉ Diên, ba hai cái liền cắn đứt dây thừng tay nàng. ", Bánh Trôi, ngươi còn rất duệ, răng rất tốt." Bánh Trôi ngẩng lên đầu, chút khách khí "Xèo xèo. . ." ", Bánh Trôi, chúng ta trốn được bên kia ." Thiên Chỉ Diên lấy cái đao tuef trong túi ra để ở trước ngực, dựa lưng vào bức từng thông đạo, chờ cái người ra ngoài kia trở về. Rất nhanh, Thiên Chỉ Diên liền nghe thấy tiếng bước chân của người nọ. Lúc người đó vào trong động thấy trống , vừa nhìn vào cảnh tượng trong động vừa cảm thấy kỳ quái. "A?" Người nọ còn chưa kịp mở miệng , Thiên Chỉ Diên núp ở phía sau liền động, nàng điểm mũi chân, bay tới vai người nọ, ngân châm đâm vào huyệt đạo của , đưa đẩy té mặt đất. Tiểu đao để ở cổ của người nọ, vẽ ra đạo vết máu. ", các ngươi là ai?" "Ngươi sao có thể. . . ?" Người nọ còn chưa hết, Thiên Chỉ Diên liền cắt ngang , trong tay tiểu đao lại gần thêm tấc. "Đừng nhảm, ta chỉ cần biết những điều muốn biết, còn lại , ngươi nhiều câu, ta để ngươi thống khổ hơn."Thiên Chỉ Diên vẻ mặt sắc lạnh, tất cả trong giọng đều là ngoan. " cái gì, ta, ta biết. . ." Căn bản người nọ là kịp phản ứng Thiên Chỉ Diên. Thiên Chỉ Diên giật giật khóe môi, nàng : "Chưa thấy quan tài là chưa rơi lệ phải ? Biết ? Muốn chết rất dễ, nửa cuộc đời còn lại chưa chết, nhận hết hành hạ, mới là thống khổ nhất." Thiên Chỉ Diên lại muốn lời vô ích với , lấy ra cây ngân châm, dùng sức chui vào huyệt thiên linh của . "A. . ."Đau nhức truyền đến, người nọ kêu thảm tiếng. Thiên Chỉ Diên lấy đao để ở cổ , đẩy cổ tay tay của ra, chọn mũi đao, gân tay bị chọn ra. "A. . ."Người nọ lại hét to tiếng. "La cái gì, đừng nóng vội, đây chỉ là bắt đầu, ngươi muốn phối hợp, vậy ta liền chậm rãi cùng ngươi chơi, yên tâm, thủ pháp tay ta rất thành thạo, thể nhanh như vậy liền giết chết ngươi ."Thiên Chỉ Diên cười đến có chút quỷ mị, làm cho sau lưng người ta phát lạnh. "Ngươi, ngươi là ma quỷ. . ." "Cảm ơn, ta rất thích từ như vậy, lâu có người như vậy khen ta ."Thiên Chỉ Diên vừa vừa dùng đao ở lồng ngực của cho đao. "Ngươi , nếu ngươi thấy ruột của chính mình, có thể hay rất hưng phấn?" Thiên Chỉ Diên đưa mặt mình để sát vào mặt . ", , ta , ta !" "Tạm dừng, có chút cốt khí có được , lại kiên trì lúc, ta còn chưa chơi ." Thiên Chỉ Diên mất hứng lắc lắc đầu. "Chúng ta là người Quỷ Kiếm môn, lần này phụng mệnh bắt ngươi." "Vừa chuyển ra là vật gì?" "Hỏa dược, hỏa dược cùng phấn độc." "Dùng để làm cái gì?" "Chôn ở dưới đài tỷ võ, ngày mai Diệp Thần Hiên, đài tỷ võ đài. . ." Thiên Chỉ Diên vung lên đao , người nọ liền tắt thở. " ra là như vậy, mục tiêu của các ngươi, là Diệp thúc thúc!" Chẳng biết tại sao, khi nghe thấy Diệp Thần Hiên có nguy hiểm, trong lòng nàng liền nổi lên trận hoang mang, nàng có chút sợ, những thứ hỏa dược ấy nhiều như vậy, hỏa dược cùng phấn độc, cái này căn bản là muốn đẩy vào chỗ chết! Rất nhanh, Thiên Chỉ Diên lập tức đứng lên, chạy ra ngoài. "Bánh Trôi, nhanh đuổi theo!" Lúc chạy đến cửa động, hắc y nhân dẫn đầu kia vừa vặn mang người trở về, nhìn thấy Thiên Chỉ Diên từ trong mật đạo chạy ra. "Hai cái tên phế vật này, vậy mà làm cho nàng chạy! Đuổi theo cho ta, tuyệt đối thể để cho nàng chạy trốn!"Hắc y nhân dẫn đầu kia ra lệnh tiếng, những hắc y nhân phía sau lập tức đuổi theo. Thiên Chỉ Diên vừa nhìn thấy ổn, nàng lập tức vận khí khinh công chạy. Mấy người áo đen kia ở phía sau đuổi theo từ bỏ, tốc độ cũng chậm. Thiên Chỉ Diên chuyên tâm luyện tròn năm khinh công, sau đó lại học tập lão đầu thương miểu vô nhai, khinh công của nàng tuyệt đối phải dạng vừa. Bởi vậy, mặc dù rất nhiều người cùng nhau đuổi theo Thiên Chỉ Diên, thế nhưng đuổi rất lâu, vẫn như cũ cũng đuổi kịp được nàng. Thiên Chỉ Diên chạy rất lâu, nàng cũng biết chính mình chạy đến địa phương nào, nàng cũng vô tâm cùng động thủ hắc y nhân ở phía sau, nàng nhìn sắc trời dần dần trở nên sáng, trong lòng thập phần sốt ruột. Nếu như nàng trễ, nếu như nàng có thông báo kịp Diệp thúc thúc, vạn nhất những thứ hỏa dược ấy nổ ở người của . . . Thiên Chỉ Diên dám suy nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ nghĩ nhanh lên chút tìm được đường, nhanh lên chút ra núi này, nhanh lên chút đến hội trường. biết vòng bao lâu, luồng ánh nắng thứ nhất chiếu vào cả vùng đất, Thiên Chỉ Diên lau mồ hôi phen trán, phân biệt chút phương hướng, rốt cuộc, nàng nhìn thấy phòng ở của Diệp gia. Tâm tình nàng buông lỏng, thân thể cũng dám thả lỏng, bỏ qua đám hắc y nhân kia, nàng hướng phía hội trường tỷ võ Diệp gia chạy . Chạy rất lâu, thể lực của nàng có chút tiêu hao, thế nhưng, nàng vẫn như cũ bước chân lại muốn chậm, nàng cảm thấy, Diệp Thần Hiên là người rất quan trọng, nàng thể nhìn nguy hiểm được.