Chương 69.3: Editor: Diệp Dã Ngày qua ngày trôi mau, đảo mắt hai ngày qua, đại hội võ lâm chính thức bắt đầu. Xung quanh hội trường võ đài là biển người đều là các nhân sĩ giang hồ, mặt mọi người ai cũng có nét hưng phấn và chờ mong. Các hiệp khách được phân bố ở bốn phía hội trường, mà các đại môn phái cũng có chỗ đứng riêng của mình sân bãi. Đại hội võ lâm chín năm mới tổ chức lần cho nên người trong giang hồ tuyệt đối vắng mặt. Vòng trong vòng ngoài ngay cả chỗ đứng cũng khó cầu. Ở chính giữa hội trường chính là chỗ ngồi của các chủ khảo so với biển người cbốn phía trống trải, đặc biệt làm người khác chú ý. Ở đại hội võ lâm thượng, có thể ngồi lên vị trí chủ khảo , đều là người quyền cao chức trọng, người người hâm mộ. đến giờ, các chủ khảo bắt đầu vào ghế ngồi, đưa tới tràng vỗ tay hoan hô của đám đệ tử, khung cảnh rất náo nhiệt. Thẩm Vân Tương dắt Thiên Chỉ Diên vào hội trường. Lúc này tiếng vỗ tay bỗng nhiên tăng vọt. Thiên Chỉ Diên tránh chú ý của quần chùng, cố gắng cúi thấp người bên cạnh Thẩm Vân Tương. Mặc dù nàng rất thấp, thế nhưng vẫn nhận được phần lớn ánh mắt chú ý, có hiếu kỳ , có nghi hoặc , còn nhiều hơn là hâm mộ và ghen ghét. Thiên Chỉ Diên cuối cùng cũng hiểu, Thẩm Vân Tương chính là kẻ họa thủy, tới chỗ nào cũng họa thủy. Khi còn ở hoàng cung, nàng nên lĩnh ngộ điều này rồi mới phải. Thẩm Vân Tương có phúc khí, thực rất cao a! Đến khi ngồi vào ghế, Thiên Chỉ Diên mới thở phào nhõm. Nàng bình tĩnh cắn hạt dưa vừa nghe minh chủ võ lâm đương nhiệm, cũng chính là ông ngoại nàng đọc diễn văn. Sau phen khích lệ lòng người, dõng dạc hết lời, Ân Chấn Phương vung tay lên. Cuộc tỷ võ bắt đầu! Ngay lập tức, phía dưới sôi trào. Thiên Chỉ Diên sờ sờ cái mũi , cảm thán tiếng, nguyên lai, đây chính là đại hội võ lâm trong truyền thuyết nha! Hai ngày này, mỹ nhân sư phụ đem Thiên Chỉ Diên quản lí gắt gao , cơ bản đâu cũng mang theo nàng, trừ lúc tắm, ngủ và nhà xí. Thiên Chỉ Diên nghĩ, nhà xí thôi, tắm hay ngủ kỳ thực mang theo nàng, nàng cũng để ý . Nhưng nàng chưa được xem mỹ nhân tắm đâu! Mỗi lần gặp , đều là tắm xong sạch , vạt áo nửa khép nửa mở, làm cho người ta muốn phạm tội mà. Vóc người của mỹ nhân sư phụ hẳn là tệ, cụ thể là như thế nào đây? Trong đầu Thiên Chỉ Diên lướt qua vô số mỹ nhân đồ. . . "Cốc " lực đạo đập lên trán Thiên Chỉ Diên. Thiên Chỉ Diên xoa xoa đầu, bĩu môi, ủy khuất hề hề đảo mắt nhìn Thẩm Vân Tương. "Đừng có nghĩ loạn, đừng có chủ ý bại hoại gì đó."Thẩm Vân Tương thấp giọng cảnh cáo. Thiên Chỉ Diên mở to hai mắt nhìn, nàng kinh ngạc hỏi: "Sư phụ, có môn võ công đọc tâm ạ?" " có " "Vậy làm sao người biết con có chủ ý bại hoại?" "Đều viết ở mặt con cả, còn nghĩ vi sư đọc hiểu sao, đây phải là việc làm khó được vi sư" "..." " được chạy loạn, được hồ nháo, được bướng bỉnh, có nghe hay ? Đem tất cả những mưu mô chước quỷ kì quái gì của con thu lại hết cho vi sư" "Vâng. . ."Thiên Chỉ Diên miễn cưỡng trả lời. "Mau nhìn, đến lượt Thần Hiên lên đài."Thẩm Vân Tương chỉ vào người đài . Thiên Chỉ Diên vừa nghe, lập tức hứng thú, nàng giương mắt nhìn về phía đài tỷ võ. "Tiểu Diên nhi, thái độ này của con cũng chuyển biến quá nhanh ? Vừa nãy còn bộ dáng chán đến chết, vừa nghe tên Thần Hiên, liền lập tức lên tinh thần sao?" Thanh lo lắng của Thẩm Vân Tương vang lên bên tai Thiên Chỉ Diên, nhưng lúc đó tâm tư nàng đều đặt ở đài tỷ võ, căn bản cẩn thận suy nghĩ lười Thẩm Vân Tương. Thiên Chỉ Diên gật đầu: “ Đúng vậy, Diệp thúc thúc tỷ võ, nhất định phải nhìn ." Thiên Chỉ Diên xong cảm thấy hình như có cái gì đúng, a? Mỹ nhân sư phụ gọi nàng là tiểu Diên nhi? Nàng lại sai rồi? Thiên Chỉ Diên lúc này mới cảm giác được có ánh mắt lành lạnh rơi vào người nàng. Thiên Chỉ Diên quay đầu lại nhìn nguồn gốc của ánh mắt, nàng thấy Thẩm Vân Tương nghiêm chỉnh chuyên chú nhìn võ đài, muốn đôi co với nàng. Này có tính là ghen nhỉ? Thiên Chỉ Diên mừng thầm. Quay đầu, Thiên Chỉ Diên cũng nhìn về phía võ đài. đài tỷ võ, Diệp Thần Hiên thân hắc y hiên ngang, đứng ở nơi đó, để người ta cảm giác được khí thế và phong độ của . So với người ngày thường nàng vẫn gặp lúc này Diệp Thần Hiên bất đồng, rất trầm ổn mà có khí thế. Thiên Chỉ Diên cảm thấy, Diệp Thần Hiên kỳ thực cũng là nam nhân rất hoàn mỹ. có thể chủ trì đại cục ở đại hội võ lâm, mình đảm đương phía. cũng có thể ở đài tỷ võ, cười cười nhìn đối thủ, phong thái tự nhiên. còn có thể ở trù phòng, cây cầu , cười với nàng đến dịu dàng, sủng nịnh. Thiên Chỉ Diên nghĩ, thê tử của nhất định cũng là nữ nhân rất hoàn mỹ , nếu như thế sao xứng đôi với ? "Sư phụ, sao con chưa từng thấy thê tử của Diệp thúc thúc?" Thẩm Vân Tương sửng sốt, dừng lúc mới : "Thần Hiên đến nay chưa lập gia thất" Thiên Chỉ Diên trong lòng mình là cái gì tư vị. Nàng giương mắt nhìn về phía đài tỷ võ,tiếng chuông đập vang, tỷ võ bắt đầu. Trong lòng nàng bỗng dưng có chút khẩn trương. Mà lúc này, Thẩm Vân Tương nhàn nhã uống trà. Thiên Chỉ Diên bĩu môi, tiếp tục khẩn trương quan sát nhất cử nhất động cuộc tỷ võ. Lúc này, Diệp Thần Hiên đối diện người nọ huơ đại đao , mà Diệp Thần Hiên vẫn như cũ đứng ở đó nhúc nhích. Đại đao rất nhanh lướt qua mặt Diệp Thần Hiên, nhưng vào lúc này, Diệp Thần Hiên lắc mình cái tránh thoát đại đao, tay giữ lại vai đối thủ. Đối thủ bị chế trụ, thể nhúc nhích, Diệp Thần Hiên xoay tay, người nọ giống như bao tải bị ném dưới đài. "Đông " tiếng, tiếng chuông vang lên, tỷ võ kết thúc, Diệp Thần Hiên thắng. Diệp Thần Hiên từ đài xuống, tầm mắt nhìn quét vòng, đến khi nhìn thấy Thiên Chỉ Diên còn cười cười với nàng. Thiên Chỉ Diên mở to hai mắt nhìn, tình huống này? Đây là cái tỷ võ gì vậy? lẽ mắt nàng mờ rồi. Diệp Thần Hiên căn bản hề xuất thủ, tùy tiện ném cái, liền. . . thắng? "Này. . . Này. . ."Thiên Chỉ Diên này nửa ngày, nên lời. Thẩm Vân Tương lạnh nhạt liếc nhìn Thiên Chỉ Diên: "Diên nhi ngốc, hôm nay là ngày tỷ võ đầu tiên, ai ghi danh cũng có thể lên đài . Ngay từ đầu còn chưa trải qua sàng lọc, hai người thực lực cách nhau quá mức xa vời, kết quả chính là cái con vừa thấy." Thiên Chỉ Diên câm nín. Nàng đè lại trái tim , thực là quá mức khẩn trương, thực là mất mặt. "Sư phụ, sao người sớm?"Thiên Chỉ Diên nghiến răng nghiến lợi , nàng đoán Thẩm Vân Tương nhất định là cố ý cho nàng biết. "Ah, vi sư nhìn con nhiệt tình dâng trào, có vẻ hưng phấn lại kích động, đương nhiên làm con cụt hứng." "Cảm ơn sư phụ. . ." "Khách khí, khách khí. . ." Thiên Chỉ Diên thở dài hơi, nàng lại trở về thời kì bị Thẩm Vân Tương chèn ép , sông trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng. ngày tỉ thí cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Vân Tương theo mấy chủ khảo khác thương lượng kết quả hôm nay, Thiên Chỉ Diên lắc eo, xuống dưới đài dạo chút, giãn thân thể, giãn gân cốt. "Hôm nay tỷ võ thực chẳng có gì hay." "Đại hội võ lâm mấy ngày hôm trước đều như vậy , muốn xem cao thủ so chiêu, phải đợi đến cuối cùng." "Ah? Đúng rồi, ngươi xem hôm nay ngồi cạnh công tử Tương là tiểu hài nhi nhà ai vậy?" "Tám phần là đồ đệ rồi!" " bậy, ngươi xem nh đầu đó có khuôn mặt nhắn, ngươi cảm thấy có vài phần tương tự công tử Tương sao? ràng là nữ nhi tư sinh!" "Gì chứ ? Công tử Tương phiêu dật như trích tiên, đứa bé kia vừa nhìn chính là vẻ mặt mị!" " như vậy, hình như có chút đúng!" "Chẳng lẽ công tử Tương có sở thích luyến đồng?" "Thực ? Tin tức này ta nhất định phải cho chị dâu ta, để nàng đỡ phải ngày đêm nhung nhớ ." " hươu vượn, ràng là nha đầu đó câu dẫn công tử Tương, cho các ngươi bậy." "..." Thiên Chỉ Diên thở dài hơi, nàng an ủi mình, bát quái đâu có , nàng là từ hoàng cung – chốn bát quái bay đầy trời mà tới, nàng sợ. Thiên Chỉ Diên xoay người, đổi phương hướng dạo. "Biết cái gì gọi là thuật thôi miên ?" " biết " "Nha đầu bên cạnh Công tử Tương kia ràng là vẻ mặt của quái!" "Ôi, thực ? Liệu ta có hút khô công tử Tương ?" "..." Thiên Chỉ Diên bực bội. Nàng tính toán cùng đám tôm tép giang hồ đó , , ! Lại đổi phương hướng khác vậy. "Hài tử kia là đồ đệ của công tử." "! vậy ư?" giọng hét vang lên. "Đồ đệ của rất đáng ." "Đúng vậy, nhìn mặt nàng tròn tròn , rất đáng a." Thiên Chỉ Diên có chút vui mừng, lời dễ nghe như thế, đại tỷ kia nhất định là có kiến thức. "Đáng tiếc, tiểu đồ đệ này tốt, thích ăn, ham chơi, khiến công tử rất đau đầu." " ra là thế. . ." "Bất quá có việc gì, tiểu đồ đệ đó rất nghe lời của ta, nàng rất thích ta, ta thường xuyên mang đồ ngon cho nàng ăn, nàng vẫn gọi ta là Liễu tỷ tỷ." "Vậy sau này có phải ngươi trở thành sư nương của nha đầu đó ?" Thiên Chỉ Diên sửng sốt, quỷ thần ơi? Nàng nghe ai vậy ? Nàng gọi ai là Liễu tỷ tỷ ? Cái tên não tàn nào đó? Thiên Chỉ Diên xoay người lại nhìn, hóa ra là Liễu não tàn. Thiên Chỉ Diên tính toán vỗ vỗ tay xoay người định rời . "Tiểu Chỉ Diên, ra ngươi ở chỗ này a!"thanh Vệ Tiên Liễu truyền đến, khóe miệng Thiên Chỉ Diên co rút. "Các ngươi nhìn xem, nàng là đứa rất tốt, rất nghe lời ta ." "Thực à " "Chính là đứa này." "..." Thiên Chỉ Diên xoay người, đôi mắt to long lanh trừng lớn, dưới quan sát Vệ Tiên Liễu phen, nàng : "Vị đại thẩm này, chúng ta có quen biết sao?" Lập tức, tất cả mọi người sửng sốt. Mãi mới lấy lại tinh thần, mọi người chung quanh cười trộm. Vệ Tiên Liễu cảm thấy mất mặt, nàng ta chuẩn bị há mồm giáo huấn Thiên Chỉ Diên. "Người này. . ." "Diên nhi? Mau trở lại!"thanh Thẩm Vân Tương từ đài truyền tới. "Ah, có đại thẩm muốn bắt nạt con, con còn bị nàng giảng đạo lý, bây giờ con lập tức trở lại."Thiên Chỉ Diên hô lớn. "Cái gì đại thẩm?" "Chính là nàng!"Thiên Chỉ Diên chỉ vào Vệ Tiên Liễu . Vệ Tiên Liễu thấy Thẩm Vân Tương nhìn qua, lập tức cúi đầu, sau đó đỏ mặt. Thiên Chỉ Diên nhìn bộ dáng nàng ta, vô lực châm chọc , nàng xoay người, mấy bước chạy về bên cạnh Thẩm Vân Tương.
Chương 69.4: Editor: Diệp Dã Liên tiếp qua chừng mấy ngày, đại hội võ lâm bước vào giai đoạn cuối, bầu khí càng lúc càng khẩn trương, giống như cây cung, ngừng bị kéo căng, chỉ đợi đến khắc quyết đấu kia, mũi tên bắn. Người ở đài càng ngày càng ít, hôm nay là hai mươi người tỷ võ, cuối cùng chọn ra mười cái tên. Đó đều là những cao thủ trong cao thủ, được nhân sĩ võ lâm sùng bái . Bởi vậy càng về sau, thi đấu càng kịch liệt. Đồng thời, đại hội võ lâm cũng càng đông người đến xem. "Sư phụ, mười người trong bảng võ lâm là ai ạ?"Thiên Chỉ Diên hỏi. "Theo thứ tự từ dưới lên, lần lượt là Doãn Đường Diệu của Ngạo Long sơn trang , Thu Đan Hồng của Ngọc Lộc Các, Lê Công Huy của Xuyên Thục Đường môn, Dương Hồ của Viễn Chinh tiêu cục, Lạc Hằng – chưởng môn của Cửu Hoa sơn, Nhất Hoằng đại sư của Thiếu Lâm, Tề Hải Phong của Tề gia ở Nhạc Dương, Diệp Vấn Thiên của Diệp gia ở Hoài Lăng, Phong Bá của Phong gia ở Lũng Tây, còn đệ nhất, cần ta , con cũng biết." "Con biết, là ông ngoại Ân Chấn Phương!"Thiên Chỉ Diên vẻ mặt đắc ý . Tựa hồ nghe thấy có ai gọi tên mình, Ân Chấn Phương quay đầu nghiêm túc liếc mắt nhìn, Thiên Chỉ Diên thè lưỡi, Ân Chấn Phương bất đắc dĩ lắc đầu cười. "Đừng kêu loạn, thân phận của con thể bại lộ "Thẩm Vân Tương gõ đầu Thiên Chỉ Diên. "Ai nha. . ."Thiên Chỉ Diên nàng chỉ là nhất thời hưng phấn thôi mà. "A? Sư phụ, phải người Ngạo Long sơn trang là nơi có nền tảng, thân thế lại lợi hại nhất sao? Vì sao trang chủ của Ngạo Long sơn trang lại nằm chót bảng mười đại cao thủ?" "Bởi vì lúc đó Doãn Đường Diệu ở vị trí hai mươi nhàng đánh bại đối thủ, chiếm được vị trí thứ mười. Sau đó vung tay lên, mang theo người của Ngạo Long sơn trang về nhà." "Hả? Vậy là, chấp nhận vị trí thứ mười rồi bỏ về?" "Đúng vậy." " có cá tính!" "Đúng vậy, được nằm trong bảng võ lâm danh vọng rất cao, thân là trong tam đại môn phái, nếu như bảng có tên Ngạo Long sơn trang người của Ngạo Long sơn trang nhất định lên án . Cho nên Doãn Đường Diệu cầm chắc vị trí thứ mười rồi tiêu sái bỏ , nếu như vậy, dựa theo tính tình của , căn bản là lười tham gia." "Sư phụ, nghe người như thế, con cũng phát , trong tam đại môn phái tứ đại gia tộc người của đại gia tộc nằm hết ở trong bảng rồi!" "Đúng, kỳ thực đối với tam đại môn phái tứ đại gia tộc, bọn họ tranh bất quá chính là tranh ba trong số mười vị trí rồi. Bởi vì trong bảy vị trí còn lại, nhất định là có tứ đại gia tộc . Mà đối với tam đại môn phái, Ngạo Long sơn trang hỏi thế , Cửu Hoa sơn luôn luôn lấy đạo nghĩa làm trọng, Thiếu Lâm là tăng nhân thích danh lợi, cho nên cuối cùng cạnh tranh chức minh chủ liền rơi vào tứ đại gia tộc." "Vậy năm nay trong các chưởng môncủa tam đại môn phái và gia chủ của tứ đại gia tộc là minh chủ sao ạ?" " , bởi vì đại hội võ lâm chín năm tổ chức lần. Cũng tức là người bình thường chỉ tham gia hai lần, bởi vì qua mười tám năm, giang hồ lại có lớp người trẻ tuổi . Vừa vặn lần này thay đổi triều đại, cho nên đều là người mới cả." " ra là thế, vậy lần này, sư phụ nhìn nhận như thế nào ạ?" "Nếu như có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là người của tứ đại gia tộc cạnh tranh vị trí minh chủ võ lâm, hơn nữa duy trì thế cục cân bằng." "Nếu như có ngoài ý muốn sao ạ?" "Oa "Toàn trường bỗng nhiên phát ra thanh kinh ngạc, lúc này phía dưới thập phần náo nhiệt sôi trào. Thẩm Vân Tương và Thiên Chỉ Diên quay đầu lại nhìn về phía võ đài. đài tỷ võ người nam tử mặc lam bào bị đánh té mặt đất, phun ra ngụm máu tươi. Đứng ở trước mặt chính là thanh y nam tử, trong tay cầm thanh kiếm, chuẩn bị hướng về phía nam tử xanh lam kia đâm tới. Nam tử mặc áo bào xanh lam từ mặt đất nhảy lên, cản được mấy chiêu, thế nhưng lại sớm hiển lộ điểm yếu của . Chẳng qua là trong lúc chống trả bị đối thủ lần nữa đá xuống mặt đất. Nam tử lam bào lại phun ra ngụm máu tươi, lúc này thanh y nam tử đem kiếm trong tay đặt cổ của người nọ. "Cheng " tiếng, tiếng chuông vang lên. "Thi đấu kết thúc, Mạch Ly của Thính Phong lâu thắng!" Lúc này hội trường sôi trào lên, tiếng nghị luận nhao nhao, ngay cả mấy vị giám khảo cũng đều lộ ra thần sắc kinh ngạc. Thiên Chỉ Diên chân tướng, quay sang hỏi Thẩm Vân Tương: "Sư phụ, vì sao mọi người lại kinh ngạc? Thính Phong lâu, hình như con chưa từng nghe a?" "Mấy năm gần đây, Thính Phong lâu mới phát triển thành bang phái, căn cơ rất nông, thế nhưng nó lấy buôn tin tức để lập nghiệp.Thính Phong lâu được xưng là tin tức gì nghe được. Bây giờ vừa mới lập mười năm có người của Thính Phong lâu thậm chí có cao thủ tranh vị trí trong bảng." "Cho nên tứ đại gia tộc rất kinh ngạc. Trong giang hồ cho tới bây giờ thiếu cao thủ, cũng cần phải là tam đại môn phái tứ đại gia tộc mới có thể có nhân tài."Thiên Chỉ Diên bĩu môi . "Tứ đại gia tộc kinh ngạc, chỉ vì Thính Phong lâu xuất cao thủ, càng là bởi vì thua là người của Cửu Hoa sơn." "Cửu Hoa sơn? Cái người mặc lam bào kia ấy ạ ?" "Đúng " "Tức là, trong bảng mười người có người của Cửu Hoa sơn nữa? Bố cục tam thế sắp bị đánh vỡ?"Thiên Chỉ Diên mở to mắt hỏi. "Đúng như con " "Hay lắm !"Thiên Chỉ Diên có chút hưng phấn cùng chờ mong, nàng nghĩ tốt nhất cái tên Mạch Ly kia có thể đánh tới cuối cùng, vì nghiệp làm lũng loạn giang hồ lớn mà cống hiến! "Trông con rất hưng phấn ." "Đó là đương nhiên, đáng tiếc, vừa nãy kịp xem bọn tỷ võ."Thiên Chỉ Diên . "Vậy người kế tiếp con chuyên tâm xem ." "Phải , chừng, lại nhìn ra điều ngoài ý muốn gì gì đó là con thích nhất !"Thiên Chỉ Diên hắc hắc cười. hội trường, rốt cuộc mọi người phục hồi tinh thần, cuộc thi đấu tiếp tục bắt đầu . Trận này, người đứng thứ chín trong bảng Thu Đan Hồng đánh với đại chưởng lão của Quỷ Kiếm môn -Ngô Thí. "Sư phụ, Quỷ Kiếm môn lần này có mấy người vào bảng hai mươi ạ?" " " "Sư phụ, người Quỷ Kiếm môn ở yến hội lần trước kiêu ngạo ngang ngược, lần này ở đài tỷ võ, có cơ hội thắng lợi hay ?" "Chưa chắc " Thiên Chỉ Diên quay đầu nhìn võ đài, đài, Thu Đơn Hồng vàNgô Thí đấu võ. Thu Đan Hồng dù sao cũng là trưởng lão Ngọc Lộc các, lại còn là vị trí thứ chín trong bảng nên ra chiêu thập phần trầm ổn. Mà Ngô Thí chiêu số càng thiên hướng quái dị. Hai người đánh trận, Thu Đan Hồng vẫn luôn chiếm ưu thế. Nhưng vào lúc này, Ngô Thí bỗng nhiên bị Thu Đan Hồng đá ngã mặt đất. "Sư phụ, Ngô Thí cố ý !" Lúc này Thu Đan Hồng nhảy sang bên người Ngô Thí chém, chuẩn bị kết thúc thi đấu. "Có ám khí "Thẩm Vân Tương hét. Nhưng vào lúc này, trong ống tay áo của Ngô Thí bay ra mấy chục ngân châm xíu. Thu Đơn Hồng muốn xoay người né tránh nhưng kịp, Ngô Thí thừa dịp đứng lên đánh lại Thu Đan Hồng chưởng. Thu Đan Hồng mất thăng bằng, bị đánh rơi xuống dưới đài tỷ võ. "Cheng " tiếng chuông vang lên. Lúc này bên trong hội trường lại trận nghị luận nổi lên. Các nữ đệ tử của Ngọc Lộc các vội vàng đỡ Thu Đan Hồng dậy. "Lừa gạt, người của Quỷ Kiếm môn chơi xấu!"Vệ Tiên Liễu hướng phía đài hô to. Sau đó nàng lại xoay người với các giám khảo: "Các vị chưởng môn, các người đều thấy được, nếu phải giở thủ đoạn, sư phụ chúng ta thua!" "Lừa gạt? Nếu như dùng ám khí cũng coi là lừa gạt, như vậy phái Phi Thiên chuyên sử dụng ám khí, có phải hay cũng chưa có tư cách tham gia đại hội võ lâm đâu nhỉ?"Ngô Thí cười . "Đâu có giống nhau? Phái Phi Thiên dùng ám khí sai, nhưng bọn sử dụng ám khí là việc mọi người đều biết , giống ngươi, cố ý ngã sấp xuống, lừa gạt sư phụ ta!" "Theo ngươi , ta lên đài trước cũng phải lần, làm cho mọi người đều biết ta sử dụng chiêu thức gì, sau đó sử dụng chúng gọi là quang minh chính đại ?" "Ngươi, đồ già mồm át lẽ phải!"Vệ Tiên Liễu quay đầu nhìn về phía Thẩm Vân Tương, lại nhìn về phía các giám khảo khác, nàng : "Thỉnh các vị thúc thúc bá bá làm chủ!" "Lão phu thấy kết quả tỉ thí này có vấn đề gì."Phong Bá mặt lạnh : "Các vị nghĩ sao?" "Ngô trưởng lão ám toán Thu chưởng môn xác thực là việc nên, thế nhưng Ngô trưởng lão phải có lý."Tề Hải Phong bổ sung. " như vậy, còn chờ cái gì, tiếp tục ."Ân Chấn Phương ra lệnh. "Thế nhưng. . ."Vệ Tiên Liễu còn muốn cãi lại bị Diệp Vấn Thiên cắt ngang . "Thắng làm vua thua làm giặc, Thu chưởng môn đích xác thua."Diệp Vấn Thiên . Tám người giám khảo, trong đó bốn người tỏ lập trường, Vệ Tiên Liễu quay đầu nhìn hướng Thẩm Vân Tương. "Vệ nương, Vân Tương cũng cho rằng, kết quả lần nàykhông có vấn đề." Quá nửa giám khảo cho rằng kết quả sai, thi đấu tiếp tục. Mặc dù kết quả thừa nhận, thế nhưng vẫn dẫn tới trận thổn thức. Mười mấy năm qua, Quỷ Kiếm môn mới có người trong bảng mười đại cao thủ, hơn nữa còn chỉ trưởng lão. Vậy còn chưởng môn Quỷ Kiếm môn - Hồ Nhất Tiêu có thể tạo ra kỳ tích ? Thiên Chỉ Diên nhìn đoàn người nhao nhao nghị luận, nàng lấy khối điểm tâm nhét vào miệng Thang Viên: "Sư phụ, con thấy, mấy người hẳn là cố ý ."
Chương 70.1: Rơi vào bẫy rập “Hử? Diên nhi thấy thế nào?” “Con giải thích, bởi vì mọi người hẳn tự có bàn tính riêng, nhưng chắc cũng thống nhất với nhau hết rồi. Vì vậy, mọi người mới cố tình thế này.” “ có chứng cứ, được lung tung đấy.” “Vâng, vâng. Con lung tung, lung tung. . .” Cái miệng nhắn nhếch lên, thèm tranh cãi nữa, cúi đầu ăn bánh ngọt. Sau màn tung hô ầm trời, nhóm tỉ thí đứng đầu sắp sửa được diễn ra. ngày tỉ thí quả nhiên với nhiều bất ngờ xảy ra, kinh hỉ ngừng, Thiên Chỉ Diên đối với lần này vô cùng hài lòng. “Sư phụ, giống như con rồi đó!” “Ừ, Diên nhi thông minh.” “Đại hội võ lâm lần này quả nhiên đại loạn. Trong tam đại môn phái, Thiếu Lâm tự và Cửu Hoa Sơn đều rớt khỏi bảng! Đúng là chuyện đùa mà. Trong bảng mười vốn định sẵn, tam đại môn phái và tứ đại gia tộc ngoại trừ Thu Đan Hồng của Ngọc Lộc các, đều bại trận, chỉ có Dương Hồ của Viễn Chinh phiêu cục tiến vào. Hôm nay, Lê Công Huy của Xuyên Thục Đường môn lên võ đài. Nếu người này cũng thua nữa cục diện có thay đổi lớn, có thể bùng nổ luôn. ngờ rằng Thính Phong lâu lại lợi hại như vậy, tiến vào được tận hai người Mạch Ly và Tinh. Bất quá, lâu chủ của Thính Phong lâu là ai?” Thiên Chỉ Diên hỏi. Thẩm Vân Tương nhàn nhạt trả lời: “Ta cũng biết, giang hồ có tin tức, cũng chưa từng xuất .” “Sư phụ, giang hồ cũng có tin tức Quỷ Kiếm Môn cướp chuyện làm ăn của Tào bang bằng đường thủy mà người cũng biết, sao Thính Phong lâu lại ?” “Nếu vi sư biết ắt cũng có người biết thôi.” “. . . . . .” Thiên Chỉ Diên đành phải quay đầu tập trung vào trận đấu hơn, đấu mồm với Thẩm Vân Tương nàng vĩnh viễn bị thua. Nghe “thùng” tiếng, tỷ võ bắt đầu. đài, Lê Công Huy của Xuyên Thục Đường môn với bộ y phục màu lục, đứng đối diện chính là nam tử toàn thân trắng toát với đóa hoa mẫu đơn đỏ rực được thêu trang trí, trông có vẻ ủy mị. Nam tử kia cong miệng cười tiếng, có lẽ nhờ hiệu ứng của đóa mẫu đơn áo mà nụ cười của có chút quỷ mị. Lê Công Huy chán ghét phải nhìn cái tên nam tử bán nam bán nữ này, cầm búa tay giành thế chủ động chém về phía . Nam tử đứng yên, nhúc nhích, dường như chỉ chờ đến cái búa lớn của Lê Công Huy chém tới trước mắt, lẳng lơ cười tiếng, sau đó động thân cái, trong tích tắc xuất phía sau Lê Công Huy, cổ tay khẽ chuyển vận thành chưởng đánh vào sau lưng , cộng thêm cú đá liên tiếp, Lê Công Huy bị ngã xuống đài. “Ồồồ” Lại là tràng kinh hô. Dù sao Lê Công Huy cũng đứng vị trí thứ tám võ lâm bảng, nam tử này chỉ dùng chiêu thôi mà cũng có thể ném người ta ra khỏi võ đài. “Cao thủ a! Quả nhiên là cao thủ!” Thiên Chỉ Diên trầm trồ. Bỗng vị nam tử đó quay đầu về phía nàng, cười : “Tiểu nương, đa tạ khen ngợi.” Thiên Chỉ Diên há miệng chưa kịp khép lại khuôn miệng cứng đơ. Toàn hội tràng ồn ào huyên nào thế này mà cũng có thể nghe được câu tán thưởng xíu của nàng? Võ công của rốt cuộc đạt đến trình độ nào rồi? “Diên nhi, đừng quậy.” Thẩm Vân Tương nhăn lông mày, đánh giá kỹ lưỡng vị nam tử mặc trang phục hoa hòe này. Thiên Chỉ Diên cười khổ thôi, nàng chưa làm gì hết nha, phải chỉ mới khen người ta có câu thôi sao? Nàng biết người này chính là thâm tàng bất lộ, thậm chí ai thấy ra chiêu như thế nào, chỉ đơn giản thế thôi mà cũng đánh bật được Lê Công Huy đứng thứ tám. Đây chính là cố bất ngờ nhất mà người khác thể lường trước được. Nếu người này thắng được Diệp thúc thúc, vậy chức minh chủ võ lâm há chẳng phải thuộc vào tay ? Thiên Chỉ Diên biết tính chất nghiêm trọng của việc này, vì vậy nàng im lặng, phát biểu gì cả. Nhưng nàng cảm thấy người này đến đây đơn giản như vậy, mặc dù trong các hiệp khách tự do cũng thiếu cao thủ, tuy nhiên nàng cho rằng người này là hiệp khách tự do. Nàng càng nghi ngờ hơn, đó là người nam tử đó biết nàng. Nếu sao trong huyên náo như vừa rồi, vậy mà vẫn có thể chú ý đến nàng? Tình cờ hay cố ý? Thiên Chỉ Diên tin rằng thế gian này có nhiều chuyện trùng hợp đến thế. “Diên nhi, chúng ta trở về.” Kết thúc quyết đấu ngày hôm đó, võ lâm bảng có thay đổi. Diệp Thần Hiên của Diệp gia ở Hoài Lăng, Phong Thạc của Phong gia ở Lũng Tây, Ân Mộc Viễn của Ân gia ở Tô Dương, Tề Hải Phong của Tề gia ở Nhạc Dương, Tinh và Mạch Ly của Thính Phong lâu, Ngô Thử của Quỷ Kiếm Môn, Dương Hồ của Viễn Chinh phiêu cục, Doãn Thanh Họa của Ngạo Long sơn trang và cuối cùng chính là nam tử áo hoa mẫu đơn. Ngay đêm nay, Thẩm Vân Tương đến dự hội nghị tổ chức trong thư phòng Diệp gia. Thiên Chỉ Diên ngồi giường đợi trong phòng, nàng suy nghĩ kết quả cuối cùng của võ lâm đại hội như dự đoán, tới giờ có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, sợ rằng sau này có đại loạn. Thính Phong lâu bí mới nổi lên gần đây tiến vào bảng hai cao thủ. Quỷ Kiếm Môn dị thường ương ngạnh tự đắc có trưởng lão tiến vào bảng. Nhưng vì sao chưởng môn đến tham gia mà phái trưởng lão? Còn có nam tử tự xưng hoa thiếu, võ công của rốt cuộc cao bao nhiêu, muốn đoạt vị trí minh chủ? Trông có vẻ phải là người nham hiểm, nhưng rốt cuộc muốn cái gì? Có liên quan đến nàng ? Nghĩ tới nghĩ lui, Thiên Chỉ Diên cảm thấy càng nghi ngờ hơn. Nàng muốn điều tra phen, nhưng lại sợ Thẩm Vân Tương trở về thấy mắng nàng trận. Nàng nhớ lại, bọn hắc y nhân ngày đó bàn tính chuyện gì đó, có liên quan đến kết quả hôm nay nhỉ? Thiên Chỉ Diên nhìn sắc trời, rất trễ rồi mà Thẩm Vân Tương vẫn chưa trở về phòng. Mỗi lần y quay về đều qua phòng của nàng trước để kiểm tra. Nàng đợi đến bây giờ còn chưa thấy y đâu. Thiên Chỉ Diên chán đến chết, có việc gì làm nữa, nàng bèn ngồi khoanh hai chân lại, bắt đầu tập luyện. Nếu phong vân sắp nổi lên, chi bằng nàng phải rèn luyện cho mình mạnh mẽ trước cái . Thiên Chỉ Diên nhắm hai mắt lại, bắt đầu luyện bài tập mà lão đầu dạy cho nàng. Sáng sớm hôm sau, Thẩm Vân Tương đẩy cửa phòng Thiên Chỉ Diên ra, phát nàng khoanh chân luyện công. Y nhíu mày lại, tới bên cạnh nàng, chỉ mới vươn tay chạm nàng ngã lăn ra giường. Y ngạc nhiên, nghe thấy tiếng thở đều nhè , ra là nàng ngủ ngồi. “Xem ra, ta là đa nghi rồi, ai dạy sao con có thể biết luyện công?” Vị sư phụ đành ngồi bên giường, đánh thức tiểu đồ nhi dậy. Thiên Chỉ Diên lười biếng hé mở mắt, ngái ngủ hỏi: “Sư phụ, người mới về?” “Ừ, mau dậy nào, so đấu hôm nay sắp bắt đầu rồi.” “Vâng. . .” Thiên Chỉ Diên dụi dụi hai mắt cho tỉnh táo rồi bò rửa mặt. Khi lưng đối diện với vị sư phụ “gian tà”, nàng mới thầm thả lỏng hơi, may mắn nàng đủ cơ trí, nếu bị phát rồi. tới hội tràng, Thiên Chỉ Diên vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên lại nhớ đến nàng có chuyện quan trọng, suýt nữa quên mất! “Sư phụ, hôm nay nhóm sơ cấp quyết đấu buổi cuối, Hư Tâm, Hư Tâm nhất định tham gia. Sư phụ, con muốn xem Hư Tâm so đấu!” Thiên Chỉ Diên . Thấy Thẩm Vân Tương do dự, tỏ vẻ như thích lắm, nàng lo lắng năn nỉ: “Sư phụ, Hư Tâm là bằng hữu tốt nhất của con ở đây! Con thể xem được!” “ , chú ý an toàn” “ được chạy lung tung.” “ được chạy lung tung.” Thiên Chỉ Diên và Thẩm Vân Tương nhất trí . “Sư phụ, con ngoan mà, người cần phải lo lắng đâu.” Nghe vậy y mới gật đầu. “Vậy con nhớ cẩn thận.” Nhận được cho phép, Thiên Chỉ Diên chạy nhanh đến chỗ nhóm sơ cấp tỷ võ, ngay vừa lúc trận đấu sắp bắt đầu, sớm cũng trễ, nàng thở phào. Trận đấu này giữa Hư Tâm và đệ tử mười hai tuổi của Quỷ Kiếm Môn. tay Hư Tâm cầm lấy tăng côn, tay dựng trước ngực như lời chào với đối thủ. Thiên Chỉ Diên cảm thấy Hư Tâm nghiêm túc như vậy thực có chút ít suất khí hơn so với Hư Tâm hay má hồng xấu hổ giống như tiểu nương tử. Đôi mắt của Hư Tâm thoáng thấy Thiên Chỉ Diên, nhìn về phía nàng mỉm cười. “Tiểu nương tử của ta, tất thắng!” Thiên Chỉ Diên giọng cổ vũ. Hai má tiểu hòa thượng liền đỏ hồng lên, tích tắc sau trở lại như cũ. Khiến người nào đó cười nắc nẻ. “Thùng” tiếng, trận so đấu bắt đầu. Hư Tâm và đối thủ đồng thời chuyển động, hai người so chiêu với nhau được lúc, chẳng đoán được ai có lợi thế hơn vì công phu của hai người như nhau. Thiên Chỉ Diên phát Hư Tâm có tiến bộ rất lớn, so với lúc trước từng chiêu thức cũng ràng hơn, chuẩn xác và có lực hơn. Nhìn Hư Tâm biểu tốt như vậy, nàng cũng muốn thử lần xem mình có tiến bộ giống . Nàng rất mong Hư Tâm thắng lợi. Hồi lâu sau, nụ cười của nàng bỗng tự dưng cứng đờ lại. Đối thủ của Hư Tâm đột ngột thay đổi chiêu thức, nhiều chiêu ra tay tàn nhẫn, xuất thủ hết sức độc, hơn nữa thuận theo võ công, khí thế của cũng trở nên càng lúc càng mạnh. Trong tích tắc, Hư Tâm rơi vào thế hạ phong. Thiên Chỉ Diên trong lòng rất lo lắng, trực giác cho nàng biết, người này có vấn đề, nhưng là ở đâu? khi nàng còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, thế cục chuyển biến siêu tốc, người nọ tung chưởng vào người Hư Tâm, khiến cơ thể mất thăng bẳng ngã oạch xuống. thế, còn bị trọng thương đến hộc cả máu. Dường như tên đó dồn hết sức để tung chưởng quyết định, muốn đẩy Hư Tâm vào chỗ chết a! Nhưng khi so đấu, nếu phải rơi xuống đài, hoặc đối phương chịu thua, tỷ võ vẫn chưa kết thúc. Tên kia từng bước tiến tới gần Hư Tâm. Vết thương của khá nặng, đến nỗi còn sức để đứng dậy. Có vấn đề, nhất định có vấn đề, nhưng rốt cuộc là ở đâu? Thiên Chỉ Diên lòng nóng như lửa đốt. Đúng lúc này, nàng thấy ngón tay bàn tay phải của tên đối thủ bị thiếu mất đốt. Nàng từng gặp, từng gặp qua tên này. Đây chính là trong những tên hắc y nhân mà Thiên Chỉ Diên gặp ngày đó sau núi! Nhưng khi ấy, ràng là người trưởng thành, cớ sao bây giờ lại biến thành đứa trẻ. Thiên Chỉ Diên thầm quan sát kỹ lưỡng bàn tay của tên đối thủ, da tay rất dày, căn bản là thể nào hài tử mười hai tuổi có được! Ngay lúc này, tên đó tiến tới gần Hư Tâm, vươn tay chuẩn bị tung chiêu cuối cùng. Thiên Chỉ Diên liền xoay người, vận khinh công, bằng tốc độ nhanh nhất vọt đến đài tỷ võ rồi đẩy ngã tên đó. Hai người cùng nhau ngã lăn ra, nàng lập tức bò dậy, đến đỡ Hư Tâm đứng lên.