Chương 69: Tỷ võ bắt đầu Editor: Diệp Dã Mưa phùn tí ta tí tách, lớn cũng , đem toàn bộ Hoài Lăng bao phủ trong mảnh sương mù, vạn vật như thêm tầng hư ảo. Thiên Chỉ Diên che chiếc ô màu hồng, bước từng bước con đường lát đá xanh. Nàng nghe thấy lời bọn họ, nhìn thấy bọn họ. Nàng mất hứng, nàng cảm thấy khó chịu, nàng muốn tiếp tục nghe họ nữa. Rồi đột nhiên, nàng nhìn thấy chiếc ô Thiên Hoài Hạo tặng nàng , chiếc ô màu đỏ và cũng là kỉ vật duy nhất của mẫu thân nàng - Ân Mộc Tâm. Nhất thời xúc động, nàng cầm nó ra ngoài . Nàng , những khổ sở này từ đâu mà đến. Nàng cũng biết, Doãn Thanh Họa là người rất tốt, quả thực chính là bản sao hoàn mỹ củaTương công tử. Nàng ta và sư phụ giống nhau, hoàn mỹ như vậy, bọn họ đứng chung chỗ, vậy mới xứng. Thiên Chỉ Diên hít hơi, nhắm hai mắt, vì sao lại khổ sở, vì sao tâm can lại đau đớn, chẳng lẽ, đây là. . . ? Là tình nam nữ? Thiên Chỉ Diên cảm thấy xa lạ, nhưng lại có gì đó quen thuộc, chẳng lẽ, nàng thực Thẩm Vân Tương sao? Nếu như là , tất cả còn như trước nữa. Kiếp trước cộng thêm kiếp này, trước đó, nàng chưa bao giờ bất kì người nam nhân nào. Nếu phải chỉ thích vẻ ngoài của Thẩm Vân Tương, mà là thực , vậy phải làm thế nào đây? Thiên Chỉ Diên có chút thấp thỏm, có chút sợ hãi, nàng chưa bao giờ rơi vào tình huống như thế này, nàng trái tim của mình nữa . Thiên Chỉ Diên hít hơi sâu, vừa nặng nặng thở ra. Nghĩ ra, vậy thèm suy nghĩ nữa. Bất giác, Thiên Chỉ Diên xa. Xuyên qua màn mưa bên ngoài, nàng nhìn thấy có người hai tay che đầu lại rất nhanh ngớt, có người mặc áo tơi vận chuyển hàng hóa, có người dừng ở dưới mái hiên trốn mưa. Thiên Chỉ Diên che chiếc ô , chậm rãi, thong thả bộ, nàng cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, giống như nàng từng trải qua. Thế nhưng nàng biết, ở kiếp trước tuyệt đối nàng có ý định cũng chẳng có cơ hội làm việc này. Nhưng dù là có ý định hay có cảm giác, cũng liên quan lắm. Quay đầu lại, nàng nhìn thấy viên đá xanh to bản lát đường được những giọt mưa cọ rửa sạch , sáng bóng. Ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy bờ sông với hàng dương liễu nhàng đong đưa những cành lá dài trong mưa, tất cả như chìm đắm trong mảnh mưa bụi mênh mông. Lúc này trong đầu Thiên Chỉ Diên xuất câu : Yên hoa tam nguyệt hạ Giang Nam. "Tiểu nương, mưa càng lúc càng lớn, mau về nhà !" tiếng gọi trầm, thô truyền đến, Thiên Chỉ Diên quay đầu, nhìn thấy sông có người chèo thuyền chống thuyền, khoác áo tơi cười với nàng. Bất giác, nụ cười tươi nở rộ khuôn mặt Thiên Chỉ Diên. "Lão gia gia, ta biết rồi, ta quay về!"Thiên Chỉ Diên đáp lại. Thuyền dần dần chạy xa, Thiên Chỉ Diên còn mơ hồ nhìn thấy trong mưa, người chèo thuyền mỉm cười. Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu nhìn ô của nàng, chẳng biết tại sao, nàng càng lúc càng thích, tâm tình cứ như vậy theo vừa nặng nề qua , giống như được mưa phùn cọ rửa. Thiên Chỉ Diên nhớ lại buổi tối hôm đó, Thiên Hoài Hạo đem ô cho nàng có đây là chiếc ô mà mẫu thân nàng thích nhất. Mặt ô đề bài thơ, vẽ cảnh mưa bụi ở Giang Nam. Những nét chữ như nước chảy mây trôi lại có chút khí khái mà phiêu dật, tranh vẽ lại tinh tế, nhu tình. Thiên Hoài Hạo , trong màn mùa phùn đầu xuân ở Giang Nam, mẫu thân che chiếc ô đỏ này, đó là bức họa Giang Nam tuyệt vời nhất. Nàng nghĩ tại đổi thành nàng cầm chiếc ô này trong mưa phùn gió xuân, nàng cũng có thể tạo nên bức tranh tuyệt vời ? Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu, nàng phát bất tri bất giác, tới trước cầu, bước từng bước cầu, nàng cảm thấy tâm tình có chút ngứa ngáy. Nàng nhảy bước lên phiến đá ở giữa cầu. Đứng ấy, nàng quay đầu lại, nhìn thấy dưới cầu là dòng sông chảy xuôi, xa xa còn có những mũi thuyền ngưng tụ thành điểm đen. Thiên Chỉ Diên nhìn hồi, nàng lại muốn quay đầu lại nhìn mọi người qua. Quay đầu lại, nàng sững sờ ở đó. Ở trong mưa, nam tử đứng phía sau nàng. Nam tử kia, hình dáng ràng, thanh nhã, thân thiện, khuôn mặt tuấn mĩ, đôi mắt sáng ngời lẳng lặng nhìn nàng. Trong đôi mắt ấy tất cả đều là thương , mặt lại tràn đầy ý cười nhàn nhạt, vui sướng cùng ưu thương hòa lẫn. Thiên Chỉ Diên biết, lại theo nàng, theo bao lâu. Có lẽ là bởi vì tiếng bước chân của , sớm bị bao phủ trong tiếng mưa tí tách, có lẽ là nàng quá mải mê với cảnh sắc, với tâm trạng của mình nên phát . "Diệp thúc thúc "Thiên Chỉ Diên chớp mắt. "Diên nhi " Diệp Thần Hiên từ phía sau tới bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống, vươn tay, muốn xoa khuôn mặt nhắn của nàng, lại phát toàn thân ướt đẫm, tay cũng khá hơn, nên đành từ bỏ ý định. Thiên Chỉ Diên vươn tay , bắt được bàn tay to của Diệp Thần Hiên, đem bàn tay của áp lên mặt mình. "Diệp thúc thúc, sao thúc lại theo con tới đây?" "Ta lo lắng cho con." "Rất nhiều người tìm con, đúng ?" "Đúng "Diệp Thần Hiên : "Nhưng mà bọn họ tìm được con, còn ta tìm được." Thiên Chỉ Diên vươn hai tay, bỗng nhiên ôm chầm lấy Diệp Thần Hiên. Nàng cũng biết nàng vì sao lại có ý nghĩ như vậy, nàng chính là muốn ôm , nàng chính là muốn như vậy, cho nên nàng làm như vậy. "Diệp thúc thúc, thúc tìm được con , vì sao với con, cứ đứng mình ở phía sau con?" "Bởi vì Diên nhi mình trong mưa, hình nhưu rất vui vẻ, cho nên ta đành lòng quấy rầy con, muốn phá hư hình ảnh đó."Diệp Thần Hiên : "Con biết , mình con che chiếc ô đỏ, giữa trời mưa bụi mênh mông Hoài Lăng, là cảnh sắc cực kì đẹp." Thiên Chỉ Diên sửng sốt , hình như nàng nhìn thấy nước mắt của Diệp Thần Hiên, nàng nghĩ, hay đó là nước mưa? "Diệp thúc thúc, chiếc ô này rất đẹp phải ?" "Đúng vậy, đây là chiếc ô đỏ dẹp nhất." "Đó là của mẫu thân để lại cho con." Diệp Thần Hiên vòng tay ôm Thiên Chỉ Diên vào trong lòng. "Diên nhi " "Dạ?" Thiên Chỉ Diên bị Diệp Thần Hiên ôm vào trong ngực, lại nghe nghe thấy giọng của . Qua rất lâu, biết là bao nhiêu lâu, Diệp Thần Hiên mới buông Thiên Chỉ Diên ra. "Diên nhi, con còn muốn đâu sao?" "Diệp thúc thúc, chúng ta trở về , mọi người hẳn là rất lo lắng." "Diên nhi, con thực rất ngoan. Được, chúng ta trở lại." Diệp Thần Hiên ôm Thiên Chỉ Diên, nhận lấy chiếc ô trong tay nàng, che đầu nàng. "Diệp thúc thúc, có phải thúc rất thê tử của thúc?" Diệp Thần Hiên sửng sốt, : "Đúng vậy, ta rất , rất nàng ấy." "Vậy, Diệp thúc thúc, nếu như thúc thấy thê tử của mình cùng người khác ở cùng chỗ, che chiếc ô, chuyện trò vui vẻ, thúc có thấy vui ?" "Trông ta giống như người keo kiệt lắm sao?" " giống. . ." "Đúng vậy, ngay cả khi ta phải kẻ hẹp hòi, gặp cảnh như vậy mà vẫn vui , cho nên cái này và keo kiệt liên quan." "Diệp thúc thúc, vậy thúc và thê tử của thúc ở cùng chỗ, nàng sinh bệnh , thúc mớm cho nàng uống thuốc, có phải thúc thấy rất vui vẻ , hơn nữa còn có loại cảm giác thỏa mãn?" "Ta thê tử của ta, chỉ cần có thể cùng nàng, ta đương nhiên rất vui vẻ, rất thỏa mãn." "Ah. . . Nguyên lai, đây là nha."Thiên Chỉ Diên ấp úng . "Làm sao vậy? Diên nhi sao lại hỏi chuyện đó?" Thiên Chỉ Diên lắc lắc đầu: "Chỉ là hiếu kỳ " "Diên nhi ngoan, ngày nào đó, con minh bạch."Diệp Thần Hiên lau nước mưa bắn khuôn mặt Thiên Chỉ Diên, sau đó bỗng nhiên dừng bước. Thiên Chỉ Diên nhìn theo tầm mắt của Diệp Thần Hiên, nàng thấy trong mưa có nam tử, thân bạch y ướt đẫm, lại hề nhếch nhác, khuôn mặt ưu nhã hoàn mỹ lên tất cả đều là lo lắng, nhìn chằm chằm Thiên Chỉ Diên.
Chương 69.2: Editor: Diệp Dã Thẩm Vân Tương bước mấy bước rất nhanh, đón lấy Thiên Chỉ Diên, đem nàng ôm vào trong ngực. Trong vòng ôm ấm áp ấy, Thiên Chỉ Diên cảm giác được thân thể căng thẳng của Thẩm Vân Tương thở phào nhõm. "Sư phụ. . ." Thẩm Vân Tương ôm Thiên Chỉ Diên thẳng mà hề quay đầu lại, mạch trở về phòng. đặt Thiên Chỉ Diên ngồi ghế, nhìn nàng lời nào, đến tận khi có hạ nhân đưa nước nóng tới. "Sư phụ?" Thiên Chỉ Diên nhìn bộ dáng của Thẩm Vân Tương, lo lắng khuôn mặt . Thiên Chỉ Diên có chút ít hài lòng, nhưng cũng có chút đau lòng. Có lẽ nàng nên tùy hứng như vậy, nhưng nàng vẫn muốn làm thế, nhìn vì nàng lo lắng, nhìn khắp nơi tìm nàng. Thẩm Vân Tương vẫn như trước lời nào, chuẩn bị y phục cho nàng tốt rồi đưa nàng tắm. Thiên Chỉ Diên ngồi trong bồn tắm, đem đầu của mình tất cả chìm trong nước. Nàng nghĩ, nàng phải thừa nhận, nàng Thẩm Vân Tương , thực . Nhô đầu lên khỏi mặt nước, Thiên Chỉ Diên tắm rửa sạch . Lúc nàng mặc y phục ra, Thẩm Vân Tương đổi ngoại sam, ngồi ở bên giường . "Sư phụ. . ." Thiên Chỉ Diên tới trước mặt Thẩm Vân Tương, nàng nghĩ, Thẩm Vân Tương nhất định là rất lo lắng , cho nên nãy giờ mới gì. Bỗng nhiên ôm lấy Thiên Chỉ Diên, đặt nàng lên đùi . "Ba " tiếng vang truyền đến, mông Thiên Chỉ Diên nóng bừng. "Sư phụ, người. . ."Thiên Chỉ Diên sửng sốt , ngờ Thẩm Vân Tương vậy mà thực đánh mông nàng. ", hôm nay sao con ngoan ngoãn ở viện của đệ tử Thiếu Lâm, tại sao lại chạy ra ngoài?" Thiên Chỉ Diên sửng sốt, vẫn còn vì chuyện hồi sáng mà tức giận. Viền mắt Thiên Chỉ Diên ươn ướt, mắt đỏ lên, nước mắt trong suốt sắp rớt xuống nhưng nàng vẫn quật cường nhìn Thẩm Vân Tương. "Ba " tiếng, lại phát đánh rơi xuống. ", hôm nay vì sao con lời nào, chỉ có người chạy ra ngoài trời mưa?" Thiên Chỉ Diên mím miệng nhắn, ủy khuất chịu . Kỳ thực nàng ủy khuất phải là bởi vì chịu đòn, cũng phải vì gặp rắc rối, mà là bởi vì Thẩm Vân Tương giận dữ như thế, nàng chưa từng thấy qua. Nàng biết Thẩm Vân Tương trong cơn giận dữ, nhất định là vì quá lo lắng. Nàng biết Thẩm Vân Tương cũng đau như nàng, có điều đau như vậy, cùng tình có liên quan sao? Nàng thực thể tiếp thu được việc có nữ tử khác đứng cạnh , nàng thể chấp nhận, có nữ tử, bắt nàng phải gọi là sư nương. "Ba "Lại bàn tay rơi xuống. " mau, vì sao lời nào?" "Oa. . ."Thiên Chỉ Diên cảm thấy quáủy khuất, quá thương tâm rồi, nàng khóc nấc lên. Thiên Chỉ Diên vừa khóc, Thẩm Vân Tương nâng bàn tay lên nhưng thế nào cũng đánh xuống được. đem Thiên Chỉ Diên từ đùi bế lên, ôm vào trong ngực. "Diên nhi, con có biết tình thế lúc này có bao nhiêu nguy hiểm ? Con có biết hay , chỉ cần có sơ xuất bất kỳ, ta cũng có thể mất con? Ngươi có biết hay ? Có đôi khi, con rất hiểu chuyện, nhưng vì cái gì đôi khi, con lại như người hiểu chuyện vậy?" "Oa ô. . ." lời của Thẩm Vân Tương càng khiến Thiên Chỉ Diên khóc lớn hơn. Nàng phải là hiểu chuyện, nàng chỉ là quen làm chuyện theo ý của mình. Ở trong mắt Thẩm Vân Tương, nàng là đứa , đương nhiên phải lo lắng. Nhưng trong lòng nàng ràng, nàng sống hai đời, nàng phải là đứa trẻ con nữa rồi! "Diên nhi, vi sư muốn đánh con nhưng vi sư tức quá." Thiên Chỉ Diên tiếp tục khóc, tức quá, nàng cũng bị tức quá a! "Diên nhi, con , con cùng ta, bốn biển là nhà. Nếu như có con, chỉ còn lại mình ta, vậy phải làm sao bây giờ?"Ngữ khí Thẩm Vân Tương mềm nhũn, bất lực. Thiên Chỉ Diên nghe như thế thân thể bỗng cứng đờ, tiếng khóc của nàng dần dần xuống. Thẩm Vân Tương dùng tay lau nước mắt khuôn mặt nhắn của nàng, : "Diên nhi, con ngoan chút có được ?" "Sư phụ, ở trong mắt của người, có phải con vẫn chỉ là đứa ?"Thiên Chỉ Diên hỏi. "Diên nhi ngốc, con vốn chính là đứa ."Thẩm Vân Tương trả lời ngay. Thiên Chỉ Diên cúi đầu, đem mọi cảm xúc trong mắt giấu . Ở trong mắt của , nàng chẳng qua là đứa , có tình . Thế nhưng, như vậy mới là bình thường, ai tin đứa trẻ sáu tuổi chuyện tình chứ? "Sư phụ, người thể chờ con lớn lên ư?"Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu hỏi. Thẩm Vân Tương sửng sốt, : "Diên nhi, vi sư muốn dưỡng dục con trưởng thành." Dưỡng dục nàng trưởng thành, giống như là phụ thân, cho nàng tình thương, làm cho nàng trưởng thành. Đây phải là đáp án nàng muốn nghe. "Sư phụ, con mệt mỏi, con chạy loạn nữa , con nghĩ muốn ngủ lát." Thiên Chỉ Diên từ trong lòng Thẩm Vân Tương giãy ra, lên giường nằm, nhắm mắt lại. "Mệt mỏi cả ngày rồi con cũng nên nghỉ ngơi, ngủ ." Thẩm Vân Tương thay Thiên Chỉ Diên đắp chăn, đặt trán nàng nụ hôn, sau đó đem cửa phòng đóng lại. Nghe thấy tiếng cửa phòng khép lại, Thiên Chỉ Diên mở hai mắt ra. Lúc trước, nàng vẫn muốn ăn đậu hũ, chạm vào mỹ nhân, cho nên Thẩm Vân Tương hôn nàng, nàng mừng thầm, đắc ý trận. Bây giờ, nàng cao hứng nổi. Hôn như vậy, chỉ có tình thân có tình , hôn như vậy, phải nàng muốn . Thiên Chỉ Diên lắc đầu, nàng luôn luôn vô tâm vô phế, sao bỗng nhiên trở nên lòng tràn đầy phiền muộn ? phải là chủ nghĩa cá nhân sao? phải là mỹ nhân đối với mình có tình cảm sao? Có gì đáng ngại ? Ngày tháng còn dài! Cuối cùng mỹ nhân nhất định là của nàng, nàng cũng tin, nàng muốn , mà chiếm được. Ai dám cướp của nàng, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, đừng Doãn Thanh Họa, coi như là thiên nữ hạ phàm, nàng cũng sợ! "Thẩm Vân Tương, nhất định phải chờ ta lớn lên!" Thiên Chỉ Diên lẩm bẩm theo hướng gian phòng của Thẩm Vân Tương. Sau khi xong, Thiên Chỉ Diên lập tức cảm thấy tâm tình thoải mái ít, lật người, dần dần tiến vào mộng đẹp.
có phải t đc bóc temm k???? bạn Diên lớn nhanh lên, nhanh chóng mạnh mẽ mới có thể đuổi hết ong bướm bay quanh mỹ nhân chứ