[Xuyên không] Đồ nhi đã hiểu, sư phụ cứ từ từ - Vị Hi Sơ Hiểu (Update C70.5)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 67.5:
      Editor: Diệp Dã


      Nửa đêm tiếng ve kêu râm ran, lờ mờ dưới ánh trăng, Thiên Chỉ Diên khẽ nhắm hai mắt, lật qua lật lại ở giường, cuối cùng nằm ngửa, mở hai mắt ra, ngơ ngác nhìn đỉnh màn.


      Vì sao lại có con kiến ? Vì sao lại có cảm giác như thế? Chẳng lẽ. . .


      Bỗng nhiên nàng cảm nhận được ngoài cửa sổ có động tĩnh, nàng cấp tốc xoay người tới bên cửa sổ nhưng cái gì cũng thấy, chỉ mơ hồ nhìn thấy những tán lá trúc lay động ở phía tây. Thiên Chỉ Diên nghi hoặc, hơn nửa đêm ,sao lại có người đến trước cửa sổ phòng nàng?


      Thiên Chỉ Diên quay đầu lại lấy túi , đem Thang Viên cho vào trong túi, đẩy cửa ra hướng về phía tây đuổi theo. Thiên Chỉ Diên đuổi được khoảng thời gian, cũng thể đuổi tới người kia, thậm chí ngay cả thân ảnh nàng cũng nhìn lắm. Thế nhưng nàng biết người kia định chạy phương hướng nào, điều này tựa hồ như cố tình cám dỗ nàng.


      Giữa lúc Thiên Chỉ Diên nghi hoặc, nàng bỗng nhiên mất dấu người kia, cảm giác như là đột nhiên biến mất. Lúc này Thiên Chỉ Diên bắt đầu chú ý tới hoàn cảnh chung quanh.


      Phía trước có gian phòng đèn đuốc sáng trưng a, Thiên Chỉ Diên lên phía trước vài bước, bỗng nhiên Thang Viên ở trong túi khẽ động rồi nhảy vọt lên bả vai của nàng động tác rất nhanh.


      Thiên Chỉ Diên ngạc nhiên, ngày thường nó ngủ có kêu thế nào cũng tỉnh , sao bây giờ cảnh giác như vậy, chẳng lẽ Thang Viên cảm giác được nguy hiểm?


      Thế nhưng nàng phát ra cái gì dị thường nha? Bất quá chuyện này vốn cũng có chỗ rất dị thường rồi phải ? Thiên Chỉ Diên xốc tinh thần lên, cảnh giác, chậm rãi tiến về phía gian phòng đèn đuốc sáng trưng kia.


      Nàng càng , càng cảm giác được Thang Viên càng xao động bất an, nàng cũng tăng cẩn thận từng li từng tí.


      tới phía trước gian phòng, Thiên Chỉ Diên nhìn thấy cửa phòng mở rộng ra, cảnh tượng bên trong nhìn cái sót thứ gì. Thiên Chỉ Diên hít hơi sâu, sau đó đem Thang Viên từ vai ôm xuống, nắm cái cái đuôi của nó ném xuống sàn.


      Thang Viên rơi xuống mặt đất, lăn vài vòng, sau đó đứng lên, đáng thương nhìn Thiên Chỉ Diên, trong mắt vô cùng ủy khuất.


      tiếng cười khẽ từ trong phòng truyền đến, Diệp Thần Hiên túm được Thang Viên lên, đem Thang Viên đặt lên bàn, Thang Viên lập tức nhanh như hổ đói vồ mồi nhào tới đồ ăn.


      Diệp Thần Hiên quay đầu hướng Thiên Chỉ Diên vẫy tay, nụ cười của thập phần ấm áp, khiến lòng Thiên Chỉ Diên lòng ấm áp theo. Thiên Chỉ Diên lằng lặng nhìn Diệp Thần Hiên, hiểu cảm giác thân thiết này từ đâu mà có.


      "Diên nhi, qua đây "Diệp Thần Hiên lại vẫy tay.


      Thiên Chỉ Diên tới, nàng ngọt ngào gọi: "Diệp thúc thúc "


      Diệp Thần Hiên nghe thấy câu gọi này, trong mắt chợt lóe lên khác thường nhưng ngay lập tức khôi phục lại như cũ.


      "Diên nhi, trễ như thế còn đến phòng bếp, nhất định là yến hội được ăn no có phải hay ?"


      Thiên Chỉ Diên gật đầu, nàng đương nhiên như vậy, chẳng lẽ nàng cho biết, nàng truy người tới đây sao? Ai tin? Nàng chẳng qua chỉ là đứa sáu tuổi.


      "Cũng khó trách, hôm nay con cùng công tử rời sớm . Ta định làm ít thức ăn, con có đói bụng ?"Diệp Thần Hiên nhìn thẳng Thiên Chỉ Diên.


      Thiên Chỉ Diên vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng biết vì sao, nghe thấy câu kia "Con có đói bụng "Nàng tự chủ được gật đầu, nàng nghĩ, nàng thực có chút đói bụng rồi.


      "Con ấy, biết chọn thời gian, vừa vặn, ta làm cũng nhanh thôi, trước hết con cứ ngồi bên, đói bụng ăn trước những thứ bàn ấy , ta làm xong đồ ăn ngay thôi."Diệp Thần Hiên xong liền dùng ngón trỏ điểm lên mũi Thiên Chỉ Diên.


      Động tác này khiến hai người đồng thời sửng sốt .


      Thiên Chỉ Diên khôi phục tinh thần trước, nàng ngồi xuống ghế, cầm chiếc đũa lên, sau đó quay đầu với Diệp Thần Hiên: "Diệp thúc thúc, người mau , con ăn trước chút, nếu lát nữa còn phải cho Thang Viên ăn rồi."


      Diệp Thần Hiên gật đầu, quay trở lại tiếp tục nấu ăn .


      Thiên Chỉ Diên dùng chiếc đũa chọc cái eo phì nộn của Thang Viên. Tuy Thang Viên ngứa ngứa giật giật, thế nhưng vẫn tiếp tục ăn thịt, cũng xoay người phản ứng với Thiên Chỉ Diên.


      Thiên Chỉ Diên xách đuôi nó lên, Thang Viên rời khỏi mặt bàn, rời khỏi món thịt thích nhất của nó, tức giận kêu xì xèo vài câu, còn duỗi chân xoay thân, bộ dáng nhe nanh múa vuốt.


      " Thang Viên ngươi giỏi lắm, ta còn tưởng rằng là chuyện gì, có thể kinh động lão nhân gia ngài, ngủ say lại giật mình cơ? Nguyên lai là ngửi thấy mùi thức ăn! Thang Viên, ngươi có dám tham ăn thêm chút nữa ? Cẩn thận ta ép ngươi giảm béo, cho ngươi ăn thịt, ngươi tin hay ?"Thiên Chỉ Diên hung hăng uy hiếp.


      Nàng là bị Thang Viên tức chết rồi. Vừa nãy là tình huống gì? Hơn nửa đêm nàng truy người đuổi theo đến đây, kết quả Thang Viên thoáng cái giật mình tỉnh giấc, trở nên xao động bất an, làm hại nàng cũng khẩn trương theo. mạch đến gian phòng này, cái gì đèn đuốc sáng trưng, hóa ra là phòng bếp!


      "Linh thú thượng cổ cái gì chứ, cái gì mà nhặt được bảo bối chứ, ta phi!"Thiên Chỉ Diên hung hăng nhéo mông của Thang Viên tỏ vẻ bất mãn, sau đó đem nó ném lại bàn.


      Cảm nhận được Thiên Chỉ Diên tức giận ngập trời, Thang Viên lăn vài vòng bàn rồi bò dậy, giương đôi mắt đáng thương long lanh nước mắt nhìn Thiên Chỉ Diên, bộ ta biết lỗi rồi.


      Khóe miệng Thiên Chỉ Diên co rút, nàng cốc đầu Thang Viên, xem thường : "Ở trước mặt ta còn giả ngốc, ngươi hay lắm đấy? Hai ta là bạn đồng hành, bụng ngươi đói rồi phát sinh cái ý nghĩ xấu gì, ngươi nghĩ rằng ta biết chắc? Muốn gạt cũng phải gạt người có giá trị lợi dụng a, gạt ta có ích lợi gì."


      Thang Viên làm bộ nghe hiểu, tiếp tục dùng đôi mắt to, nhìn Thiên Chỉ Diên, nó tin, kiên trì chính là thắng lợi.


      "Diên nhi, làm sao vậy?"Cuối cùng mâm đồ ăn đặt mặt bàn, Diệp Thần Hiên ngồi xuống.


      " có việc gì, Thang Viên ăn no rồi."Thiên Chỉ Diên gắp miếng thịt, cho vào trong miệng, còn tận lực liếc Thang Viên cái.


      "Xì xèo. . ."Thang Viên nhìn Thiên Chỉ Diên thờ ơ, nó xoay người, với Diệp Thần Hiên: "Xèo xèo. . ."


      Vừa còn vừa chỉ vào cái bụng tròn trịa của nó, tỏ vẻ nó kỳ thực rất đói.


      Diệp Thần Hiên nhìn Thang Viên bộ dáng khôi hài cực kỳ, nhịn được cười lên.


      "Muốn ăn liền ăn "Thang Viên như là có được thánh chỉ, xoay người hướng đĩa thịt mới nhào tới.


      Thiên Chỉ Diên xem thường liếc Thang Viên, cảm thấy nó xác thực rất mất thể diện, thế nhưng dù sao ở đây còn có người khác, nàng mở con mắt nhắm con mắt cho qua vậy.


      "Ăn nhiều chút, đừng để bị đói"Diệp Thần Hiên gắp miếng thịt bỏ vào trong bát Thiên Chỉ Diên.


      Thiên Chỉ Diên nhìn thịt trong bát, trong nháy mắt nàng ngẩn ngơ, nàng ngẩng đầu : "Diệp thúc thúc, người cũng ăn "


      "Được "


      "Diệp thúc thúc, vì sao trễ thế này người còn ở phòng bếp ạ?"


      "Bởi vì ta đói bụng quá. Hôm nay yến hội lát yên bình, lại lát phong ba, khiến ta ăn bữa cơm cũng yên tâm, cho nên kỳ thực ta ăn no, đành phải nửa đêm tới nơi này tự mình nấu ."Diệp Thần Hiên bất đắc dĩ .


      "Diệp thúc thúc, người làm thức ăn ngon ."Thiên Chỉ Diên .


      "Ăn ngon ăn nhiều chút, đừng để bị đói ."Diệp Thần Hiên cười .


      "Diệp thúc thúc, ta là , người làm thức ăn so với yến hội còn ngon hơn. Ta chỉ là kỳ quái, người đường đường là tam thiếu gia Diệp gia, sao có thể có tay nghề bếp núc giỏi như vậy."


      "Tam thiếu gia Diệp gia nhất định phải mười ngón dính nước sao?"Diệp Thần Hiên vươn tay cầm bát.


      "Diệp thúc thúc, thức ăn người định làm cho người khác ăn sao?"


      Diệp Thần Hiên sững sờ chút, như chìm đắm trong suy nghĩ của mình. lát sau, môi của bất giác cười , nụ cười kia trong hỗn loạn mà chứa rất nhiều tình cảm, khiến Thiên Chỉ Diên nhìn mà trong lòng có chút dao động.


      : "Có "


      "Vậy nhất định rất vui vẻ, đúng hay ?"


      Diệp Thần Hiên nhìn Thiên Chỉ Diên, dừng hồi lâu mới : "Đúng "


      "Được rồi, nhanh lên chút, ăn , lấp đầy bụng mới là quan trọng, mau, ăn nhiều. . ."


      Diệp Thần Hiên còn chưa hết, chiếc đũa vươn ra liền dừng lại ở giữa trung.


      Thiên Chỉ Diên liếc mắt cái, bàn ăn, cơm thừa rượu cặn, cười gượng hai tiếng, nàng đem Thang Viên theo bên cạnh đĩa thịt bắt trở về, nhét vào túi .


      "Diệp thúc thúc, ta ăn no, người sao?"


      Thiên Chỉ Diên cảm thấy nàng hỏi câu này quá thừa thãi rồi, Diệp Thần Hiên chẳng qua là vừa làm xong thức ăn, gắp cho nàng miếng thịt, chuyện phiếm mấy câu mà thôi, nhưng ngụm cơm cũng chưa ăn a! Hỏi ra vấn đề như vậy, Thiên Chỉ Diên thầm khinh bỉ chính mình, phải đáp án quá ràng sao?


      Thang Viên này, lại khiến nàng mất mặt! Ai mang theo trẻ con dễ dàng? Mang sủng vật cũng dễ dàng ? Nhất là cái loại này Thang Viên tham ăn này! Kiếp trước nàng nhất định là sát nhân giết oan quá nhiều người nên các oan hồn mới thương lượng, ngưng tụ thành Thang Viên tai họa ném cho nàng! Khiến cuộc sống của nàng phong phú đến mức rung động lòng người, đặc sắc phi phàm!


      "Vừa vặn, ta cũng no rồi."Diệp Thần Hiên cười cười, buông đôi đũa trong tay xuống.


      Thiên Chỉ Diên chỉ có thể mỉm cười theo, giả ngây giả dại .


      Diệp Thần Hiên đứng dậy tới cái giá bên cạnh trong phòng bếp, gỡ xuống bầu rượu rồi hỏi Thiên Chỉ Diên: "Con biết uống rượu ? Có muốn thưởng thức chút ?"


      Thiên Chỉ Diên gật đầu, dù sao đêm nay kinh qua đủ, ở lại thêm lúc cũng như nhau.


      "Có rượu ngon, còn có cảnh đẹp mới tốt, ta mang con lên nóc nhà , có được ?"


      Thiên Chỉ Diên nhìn lướt qua, phòng bếp bừa bộn giống như bãi chiến trường, đương nhiên được!


      "Được ạ "Thiên Chỉ Diên gật đầu đáp ứng.


      Thiên Chỉ Diên vừa trả lời, còn chưa kịp nhún chân, chỉ thấy mình bị rơi vào vòng tay cường hãn, cách y phục, nàng có thể cảm giác được thân thể cường tráng mà ấm áp của Diệp Thần Hiên.Thiên Chỉ Diên còn chưa kịp hiểu cái loại cảm giác này, nàng được đặt xuống.


      Thiên Chỉ Diên giương mắt nhìn lại, mình nóc nhà rồi.


      "Mau ngồi xuống đây!"Diệp Thần Hiên ngồi xuống trước, sau đó chỉ vị trí bên cạnh. Thiên Chỉ Diên thuận thế ngồi bên cạnh Diệp Thần Hiên.


      Diệp Thần Hiên đưa cái chén cho Thiên Chỉ Diên, đổ vào trong chén ít rượu.


      "Con còn , uống chút, thưởng thức tư vị là tốt rồi, uống nhiều hơn khó chịu."Diệp Thần Hiên .


      Thiên Chỉ Diên nhấp ngụm rượu, rượu này mùi vị tệ, thế nhưng so với rượu hoa lê của sư phụ còn kém ít, dù sao cũng là rượu tiện tay lấy, mà rượu hoa lê là chỉ có sư phụ biết cách làm.


      Thiên Chỉ Diên túi , đem Thang Viên xách ra, đưa chút rượu tới bên miệng nó, đút cho nó uống. Thang Viên ngụm uống hết rượu trong chén, sau đó lười lười nằm trong lòng Thiên Chỉ Diên nhắm mắt lại, cơm nước no nê, ngủ thôi.


      Ôm Thang Viên tốt, Thiên Chỉ Diên phát tầm mắt Diệp Thần Hiên vẫn rơi vào người Thang Viên.


      "Làm sao vậy?"Thiên Chỉ Diên hỏi.


      "Luôn thấy con trách cứ nó tham ăn, đối với nó rất hung hăng, thế nhưng kỳ thực con rất thương nó. Cho nó uống chén rượu rồi ôm trong tay, con luôn nghĩ tới nó."Diệp Thần Hiên cười .


      Thiên Chỉ Diên bĩu môi: "Mới phải đâu!"


      Nàng vừa xong, ngay cả mình cũng thấy buồn cười, phải sao? Chính nàng cũng tín. Mặc dù cùng Thang Viên ở chung chỗ lâu, thế nhưng nàng cảm giác, nàng cùng Thang Viên rất ăn ý .


      "Con. . . vẫn ổn chứ?"


      Ban đêm yên tĩnh, gió đêm thổi phất phơ, lời Diệp Thần Hiên theo gió thổi vào trong lòng Thiên Chỉ Diên. Câu hỏi này ,thực rất kỳ quái, giống như là hỏi bạn cũ nhiều năm gặp.


      "Ta đương nhiên quá ổn ấy chứ!"Thiên Chỉ Diên trả lời: "Trước đây có thập nhất, tại có sư phụ, Hư Tâm, còn có Thang Viên."


      "Vậy tốt."


      lát sau, Thiên Chỉ Diên lại : "Kỳ thực ta cũng hẳn quá ổn!"


      "Làm sao vậy?"trong giọng Diệp Thần Hiên có chút gấp gáp.


      "Sư phụ là kẻ bại hoại, rất xấu, rất xấu, thường xuyên bắt nạt ta, lừa người của ta, đoạt tiền của ta, còn thường xuyên uy hiếp đe dọa ta! với ta tốt, rất tốt!"Thiên Chỉ Diên lên án.


      Nàng cũng biết vì sao nàng cảm thấy có chút ủy khuất, cũng biết vì sao, ủy khuất nàng này giờ nàng lại cho người khác.


      "Ta biết, ta thúc thúc cũng tin , thanh danh sư phụ tốt như vậy, mọi người đều biết, nhiều nhất cảm thấy là ta quá bướng bỉnh thôi."Thiên Chỉ Diên bĩu môi, thấp giọng .


      "Sao lại thế chứ? Ta tin, ta tin con."Hai mắt Diệp Thần Hiên nhìn chằm chằm vào Thiên Chỉ Diên, trong mắt chút ý vui đùa nào.


      "Vì sao, vì sao thúc thúc tin tưởng ta?"Thiên Chỉ Diên có chút kinh ngạc.


      " vì cái gì, con là đứa trẻ tốt, vô luận con cái gì, ta đều tín, thực ."


      Thiên Chỉ Diên nhìn đôi mắt chân thành của Diệp Thần Hiên, trực giác khiến nàng tin tưởng lời .


      "Ôi. . ."Thiên Chỉ Diên thở dài hơi, nàng rầu rĩ : "Kỳ thực, sư phụ với ta rất tốt. Thực , mặc dù ngày thường thích chọc ghẹo ta, thế nhưng đúng là tình suy nghĩ cho ta . Thúc thúc hiểu chưa?"


      " hiểu, cũng giống như con với Thang Viên, mặc dù con thường xuyên chọc nó, thường xuyên túm cái đuôi của nó, quở trách nó, thế nhưng kỳ thực trong lòng con vẫn nhớ nó ."Diệp Thần Hiên cười .


      "Cái đó giống nhau! Thang Viên chỉ là sủng vật ngốc tham ăn tham ngủ, mỗi ngày lại gặp rắc rối, sao có thể lấy ta và nó so sánh với nhau chứ?"Thiên Chỉ Diên mất hứng lập tức phản bác.


      Diệp Thần Hiên khẽ cười tiếng, : "Phải, phải, bắt nó so với con sao được, con thông minh đáng , hoạt bát, lanh lợi, tham ăn tham ngủ, cũng gặp rắc rối."


      "..."


      Thiên Chỉ Diên có chút khổ sở, sao nàng cảm thấy, có gì đó sai sai, lời này hình như châm chọc nàng?


      "Ôi. . ."Thiên Chỉ Diên lại thở dài hơi.


      "Còn tuổi sao cứ thở dài? Con có nhiều phiền não như vậy à? được thở dài lung tung."Diệp Thần Hiên xoa đầu Thiên Chỉ Diên.


      " phải rồi, ta kỳ thực, có gì phiền não. Chỉ là có con kiến , cả ngày bò đến bò . . ."


      "Con kiến ?"Diệp Thần Hiên thập phần nghi hoặc.


      "Đúng vậy, gần đây có con kiến luôn bò, bò được trong lòng con ngứa ngáy, lại bắt được, đuổi , đáng ghét a! Hơn nữa mỗi lần vào thời khắc mấu chốt đều quấy phá, kiêu ngạo càn rỡ, đáng ghét!"Thiên Chỉ Diên mím môi, nhéo nhéo quả đấm , bộ dáng ta đây rất tức giận.


      "Con kiến nào? người của con có con kiến sao? Vẫn khó chịu sao?"Diệp Thần Hiên nghi ngờ hỏi.


      " phải rồi, cái này, khó ràng!"Thiên Chỉ Diên than phiền.


      "Để ta bắt mạch cho con?"Diệp Thần Hiên vươn tay bắt cổ tay Thiên Chỉ Diên.


      Thiên Chỉ Diên lắc đầu đem tay rút trở về, nếu như bắt mạch có tác dụng, nàng còn phải ngồi đây khổ sở sao?


      "Diệp thúc thúc, đừng về ta nữa, chút về thúc , thúc thúc có thê tử chưa?"


      Tay Diệp Thần Hiên vuốt ve mái tóc Thiên Chỉ Diên ngừng lại, nụ cười mặt cũng gượng gạo.


      Thiên Chỉ Diên chợt nhận ra hình như nàng sai. Ngay lúc nàng suy nghĩ làm sao chuyển đề tài khác Diệp Thần Hiên chuyện.


      "Có "


      "A? Thực ? Sao ta hình như chưa từng thấy qua? Thê tử Diệp thúc thúc nhất định là người rất tốt, nhìn cũng rất đẹp."


      "Đúng vậy, nàng rất tốt, thực rất tốt, nàng ấy cũng rất đẹp."Diệp Thần Hiên ngơ ngẩn , đôi mắt sâu thẳm tựa như rơi vào đoạn hồi ức đau buồn.


      "Diệp thúc thúc. . ."Thiên Chỉ Diên muốn hỏi tiếp, nàng biết Diệp Thần Hiên nhất định có đoạn tình cảm tốt đẹp mà đau khổ trải qua, nàng muốn bới móc hồi ứcấy.


      "Diệp thúc thúc, rượu có còn ?"Thiên Chỉ Diên giơ chén lắc lư trước mặt Diệp Thần Hiên.


      "Có, ta cho con thêm chút, uống hết, ta cho con nữa . Con còn , thể uống quá nhiều rượu, biết ?"Diệp Thần Hiên đổ thêm ít rượu cho nàng.


      Thiên Chỉ Diên nhận lấy rượu, uống ục ực hơi cạn sạch. Sau khi uống xong, đề tài cũng biết tiếp tục thế nào, nàng đành phải ôm chặt Thang Viên lẳng lặng nhìn trời đêm.


      biết qua bao lâu, Diệp Thần Hiên phá vỡ trầm mặc, lấy ra cây dao , đưa cho Thiên Chỉ Diên.


      "Diên nhi, cây dao này cho con cầm."


      Thiên Chỉ Diên nhận lấy dao, suy nghĩ, nàng nhìn thấy chuôi dao cùng vỏ dao có khắc hoa văn tinh xảo, hết sức xinh đẹp. Cầm con dao này, Thiên Chỉ Diên phá lệ quý trọng.


      Nàng đem vỏ dao mở ra, ánh sáng lóe ra từ bên trong, nàng thầm khen, cây dao này thực rất đẹp cũng rất sắc bén.


      "Diệp thúc thúc, cây dao này nhất định rất quý trọng."Thiên Chỉ Diên giương mắt hỏi.


      "Có quan trọng nữa, cũng quan trọng bằng con."


      Thiên Chỉ Diên hơi sững sờ, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Thần Hiên.


      Diệp Thần Hiên vừa ra, chính cũng sững sờ chút, : "Ta rất thích con, ta hi vọng con có thể sống tốt. Ở đây hỗn độn, giang hồ rất nguy hiểm, lòng người rất hiểm ác, cho nên ta nghĩ đem nó tặng cho con. Vào thời khắc nguy hiểm, hi vọng nó có thể bảo vệ con."


      "Cảm ơn, Diệp thúc thúc. . . Ta rất thích."


      "Thích tốt, cây dao này rất hiếm, đừng tùy tiện lấy ra, biết ?"


      Thiên Chỉ Diên gật đầu.


      "Diên nhi, con xem, bên kia có vì sao rất sáng."Diệp Thần Hiên bỗng nhiên vươn tay chỉ bầu trời phía tây .


      Thiên Chỉ Diên theo phương hướng chỉ,nhìn sang, quả vì sao đặc biệt sáng.


      "Là nó!"


      "Con , có phải hay nó vẫn luôn nhìn chúng ta?"Diệp Thần Hiên lẩm bẩm.


      "Tất nhiên rồi! Nó nhất định là nhìn chúng ta ở phòng bếp ăn vụng, nó trông mà thèm!"


      Nghe như thế, Diệp Thần Hiên nhịn được phì cười.


      "Diên nhi, thích ta làm thức ăn sao?"


      "Vâng! Thích!"


      "Vậy sau này, vào buổi tối, nếu như con đói bụng, cứ đến nơi này, ta làm cho con. Bất quá đừng cho người khác biết nga, đây là bí mật của hai người chúng ta."


      "vâng, cho người khác biết."Thiên Chỉ Diên vươn ngón tay út, đưa đến trước mặt Diệp Thần Hiên đề nghị: "Chúng ta ngoắc tay!"


      "Được, chúng ta ngoắc tay!"

    2. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 68.1: cần người lo


      Sáng sớm hôm sau, Thiên Chỉ Diên bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, nàng lăn lộn giường, chưa chịu ngồi dậy. Tối hôm qua ngủ muộn, ngáp, là mệt mà. Đánh cái ngáp, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng ra mở cửa phòng.


      “Diên nhi, con ngủ nướng đấy à? Vi sư gõ lâu vậy mà giờ con mới mở cửa.” Thẩm Vân Tương bước vào phòng, đặt bữa ăn sáng lên bàn.


      “Sư phụ. . . Con buồn ngủ. . .” Thiên Chỉ Diên lăn tiếp lên giường, cuộn chăn lại.


      Thẩm Vân Tương đến bên giường, mở chăn ra, lôi nàng dậy: “Diên nhi, tối hôm qua có phải con ra ngoài hay ?”


      Thiên Chỉ Diên khoát tay, phủ nhận ngay tức khắc: “Con có thể đâu được chứ?”


      “Tiểu Diên nhi, vi sư ở ngay phòng sát bên con, sao lại biết?”


      tiếng gọi ‘tiểu Diên nhi’ này khiến Thiên Chỉ Diên rùng mình cái, cơn buồn ngủ tan biến ngay lập tức.


      “Sư phụ, con có lẻn ra ngoài, với lại con đâu, chẳng lẽ người biết, đúng ?” Thiên Chỉ Diên tỉnh táo hẳn lên.


      “Ừ, ta cũng nghĩ chắc con ra ngoài gây họa đâu, vi sư hôm qua vận công dưỡng thương cả đêm, thấy động tĩnh gì.”


      Trong lòng Thiên Chỉ Diên thầm đắc ý, may là nàng vẫn thông suốt điểm này. Thẩm Vân Tương muốn nghe hỏi nàng như vậy, cho nên thời khắc quan trọng chính là chịu đựng được sức ép và bình tĩnh chút.


      “Sư phụ, thương thế của người khá hơn chưa? Còn muốn uống thuốc để con lấy thuốc?” Thiên Chỉ Diên vừa vừa chuẩn bị xuống giường mang giày.


      Thẩm Vân Tương ngăn nàng lại, : “ cần, ban ngày cũng tiện. Vi sư khá hơn rồi, con mau rửa mặt.”


      “Sư phụ, người muốn ra ngoài?”


      “Ừ, vi sư muốn cùng các vị bình phán thương nghị công việc trong đại hội võ lâm.”


      “Ồ. . .” Thiên Chỉ Diên kéo dài cuối.


      Thẩm Vân Tương nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của ai kia: “ được nghĩ lung tung, cũng được gây chuyện bên ngoài.”


      “Con biết rồi, sư phụ. Con ngoan ngoãn chờ trong phòng.” Thiên Chỉ Diên mở to đôi mắt tròn xoe nhìn tỏ vẻ chân thành.


      “Con nghĩ vi sư tin tưởng con à?”


      Thiên Chỉ Diên cong cong miệng, tỏ vẻ rất ủy khuất.


      “Vi sư đưa con đến chỗ nghỉ ngơi của các Đệ tử Thiếu Lâm , để Hư Tâm cùng con. Nhớ lấy, được chạy loạn, được bắt nạt Hư Tâm. Vi sư tốt về con để người khác tôn trọng con hơn.”


      Thiên Chỉ Diên gật đầu như giã tỏi, trong lòng thầm tính toán, chỉ cần phải sư phụ chăm coi những người khác, nàng mới sợ.


      Rửa mặt xong xuôi, mặc y phục tươm tất, Thẩm Vân Tương dắt Thiên Chỉ Diên đến viện nghỉ của đệ tử Thiếu Lâm . Y giao Thiên Chỉ Diên cho Hư Tâm, sau đó căn dặn đại đệ tử Thiếu Lâm mấy câu, thấy Thiên Chỉ Diên an phận ngồi ngay ngắn, y mới yên tâm rời khỏi.


      Ngồi ở trong viện, Thiên Chỉ Diên đung đưa hai chân, nhìn các đệ tử Thiếu Lâm luyện công trong sân, Hư Tâm cũng có mặt.


      Nàng lấy bao hạt dưa từ trong túi, vừa cắn hạt dưa nhai nhóp nhép vừa đưa hạt dưa cho Bánh Trôi.


      Ăn xong hạt dưa, Bánh Trôi cũng no bụng, Thiên Chỉ Diên nắm tay giãn gân cốt. Nàng vẫy vẫy tay về phía Hư Tâm, bảo: “Hư Tâm, lại đây lại đây.”


      Hư Tâm lau mồ hôi, tới bên cạnh Thiên Chỉ Diên hỏi: “Chỉ Diên thí chủ, chuyện gì vậy?”


      “Hư Tâm, ta thấy võ công của ngươi tựa hồ so với mấy ngày ta đến Thiếu Lâm tự tốt hơn nhiều đó.”


      “Ừ, có khoảng thời gian tiểu tăng được đích thân phương trượng hướng dẫn, so với trước kia đúng là tiến bộ ít.” Hư Tâm gãi gãi quả đầu trọc lóc, ngượng ngùng .


      “Hư Tâm, nhưng ta thấy với trình độ này của ngươi ngày nào mới đoạt được ngôi vị đệ nhất hay đệ nhị chứ?”


      “Hả? Cũng thể thế. Mặc dù còn chưa thành thạo nhưng tuổi tiểu tăng cũng còn , cơ hội còn nhiều mà, nên quá mức tự tin là được rồi.”


      Con ngươi lanh lợi của Thiên Chỉ Diên đảo vòng, nàng đề nghị: “Hư Tâm, ta muốn luyện công với ngươi.”


      “Luyện công với tiểu tăng?” Hư Tâm trợn to mắt, khó hiểu hỏi lại.


      “Đúng, ta muốn thử. Ta muốn biết với võ công bây giờ của ta có thể thắng được ngươi .”


      “A. . .” Hư Tâm trưng ra khuôn mặt kinh ngạc, kinh ngạc lại tới khó xử, ngập ngừng: “Chỉ Diên thí chủ, có thể nào được? Ta sợ ta làm thí chủ bị thương.”


      Thiên Chỉ Diên hiểu ý của Hư Tâm, đương nhiên tin công phu mèo cào ba chân của nàng có thể đánh được . Vì vậy mới sợ nếu trong lúc tỷ võ cẩn thận khiến nàng bị thương.


      Thiên Chỉ Diên cũng thấu hiểu rằng Hư Tâm tin tưởng nàng là có lý, bởi vì lúc trước, thấy nàng ngoài khinh công rất tốt ra, chưa từng xem nàng tập võ.


      Nhưng hơn nửa tháng học võ công với lão đầu, Thiên Chỉ Diên chăm chỉ luyện tập, cộng thêm kinh nghiệm lảm sát thủ kiếp trước, nàng tin rằng thân thủ của nàng đến nỗi kém. Hôm nay thấy đệ tử Thiếu Lâm luyện võ, nàng mới ngứa tay ngứa chân muốn thử lần, muốn biết nửa tháng đó nàng rốt cuộc học được bao nhiêu.


      “Hư Tâm, ngươi yên tâm , ta cẩn thận. Chúng ta chẳng qua là so chiêu thôi, cũng phải là đánh nhau, ngươi có chừng mực, đúng ?”


      Hư Tâm miễn cưỡng gật đầu, : “Đúng là Hư Tâm chú ý, nhưng là. . .”


      có nhưng nhị gì nữa, theo ta luyện !”


      “Được rồi, khi nào bắt đầu đây?”


      “Đương nhiên càng nhanh càng tốt, nhưng phải là ở chỗ này.”


      “Vì sao?”


      “Chỗ này tiện. Ngươi xem tất cả sư huynh của ngươi đều ở đây, nếu hai người chúng ta tỷ võ, vậy có nhiều người chứng kiến. Nếu ta thua tất cả đều biết hết, rất mất mặt.” Thiên Chỉ Diên giải thích.


      Đúng là Thiên Chỉ Diên muốn bị người khác thấy nhưng phải vì sợ xấu hổ mà nguyên nhân chính là muốn nhiều người thế này biết được võ công của nàng. Nàng cùng Hư Tâm tỷ võ, bất luận kết quả như thế nào, chỉ cần nàng để Hư Tâm tiết lộ, nhất định hé nửa lời.


      “Vậy Chỉ Diên thí chủ muốn như thế nào đây?”


      “Chúng ta ra ngoài, tìm chỗ khác .”


      “Nhưng mà công tử bảo được để thí chủ lung tung, thí chủ thể ra ngoài.”


      “Gì mà chạy lung tung chứ? Là ngươi đưa ta ra ngoài, cũng phải là ta gây họa nữa. Quyết định thế , chúng ta ra ngoài, đấu lần rồi về, nhanh thôi mà.”


      “Nhưng. . .”


      “Ngươi mà chừng chừ nữa trời tối mất thôi! Chúng ta nhanh !” Thiên Chỉ Diên dứt khoát đứng dậy, kéo tiểu sư phụ mất.


      Hư Tâm lẽo đẽo theo sau cũng phản đối, Thiên Chỉ Diên len lén tránh chú ý của các đệ tử Thiếu Lâm , kéo Hư Tâm chạy ra ngoài viện.


      “Chỉ Diên thí chủ, chúng ta đâu đây?”


      Thiên Chỉ Diên suy nghĩ chốc lát rồi đáp: “Đến chân núi gần phía sau Diệp gia , nơi đó người ít, nhất định có ai quấy nhiễu.”


      Hư Tâm ngẩng đầu nhìn bầu trời, lo lắng: “Chỉ Diên thí chủ, chúng ta nên xa quá. Sắc trời hôm nay rất có thể đổ mưa đấy.”


      “Cho nên nhanh về nhanh!” Thiên Chỉ Diên kéo Hư Tâm bỏ chạy lẹ.


      Hai người chạy được lúc, sắp đến chân núi Thiên Chỉ Diên đột ngột dừng lại.


      “Chỉ Diên thí chủ, sao tiểu tăng cứ có cảm giác bị người khác theo dõi?!”


      Thiên Chỉ Diên cũng cảm giác được, vì vậy nàng mới dừng lại.


      “Người nào đó, mau ra mặt !” Thiên Chỉ Diên quay đầu ra sau, cất giọng to lên.


      “Chà, tuổi nhưng mà khá nhạy cảm đó nhỉ!”


      Từ sau bức tường kia, nương mặc bộ y phục hồng xuất , trông rất xinh đẹp, trong tay cầm thanh kiếm, khuôn mặt nở nụ cười nhàng.
      Pham lam ngoc bichsong ngư thích bài này.

    3. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 68.2:


      “Vệ Tiên Liễu?” Thiên Chỉ Diên hết sức kinh ngạc, phải tối hôm qua bữa tiệc, Vệ Tiên Liễu còn đứng lên thay mặt sư phụ của Ngọc Lộc các chuyện ư? Sao bỗng dưng nàng ta lại theo dõi hai người họ?


      Hơn nữa với “tài năng” theo dõi của nàng ta hình như là hơi kém quá phải, ngay cả Hư Tâm còn phát , huống chi là nàng. Nàng ta chẳng có nhạy cảm gì cả, hôm nay Thiên Chỉ Diên mới có thể hiểu tâm tình lúc đó của Phong Bá.


      “Tiểu nương, trí nhớ ngươi rất tốt đó. Trong bữa tiệc tối hôm qua, ta biết là ngươi thông minh, ngờ hôm nay gặp người, khinh công thân pháp tệ, lại rất nhạy cảm, trí nhớ siêu phàm. Quả nhiên là đệ tử của công tử, tuy tuổi nhưng cũng tốt hơn so với những kẻ khác nhiều.” Vệ Tiên Liễu khen ngợi.


      Thiên Chỉ Diên nghĩ, nếu Vệ Tiên Liễu có bá khí giống Phong bá chắc nàng ta cũng làm giống ông ta. Thế mà gọi là tốt? chẳng hiểu nổi nàng ta.


      “Đại tỷ, ngươi theo ta làm gì? Ngươi tìm ta có việc gì ?” Thiên Chỉ Diên thích tốn thời gian cùng nàng ta nữa.


      “Ngươi. . .” Vệ Tiên Liễu nghe cách gọi này, trong lòng rất thoải mái, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nụ cười như lúc đầu.


      “Tiểu nương, ngươi có thể gọi ta là Liễu tỷ tỷ.”


      “Đại tỷ, có việc gì xin thẳng, ta rất bận.”


      “Ngươi. . .” Vệ Tiên Liễu khó chịu, nghiến răng ken két để ráng cười, nàng ta hỏi: “Ngươi là đồ đệ của công tử, ngươi theo công tử bao lâu rồi?”


      Trong lòng Thiên Chỉ Diên bỗng hiểu , ra là hoa đào của công tử Tương.


      “Từ ta theo sư phụ rồi!” Thiên Chỉ Diên cố ý kéo dài từng , cố nhấn mạnh ý chính là “ rất nhiều năm”.


      “Ngươi ngoan thế này, nhất định công tử rất thích ngươi, đúng?”


      “Đúng.”


      “Vậy theo công tử lâu vậy, ngươi có biết công tử thích ăn món gì nhất ?”


      Thiên Chỉ Diên giật khóe miệng, hít sâu hơi, sau đó hai gò má hồng lên đáng đáp: “Biết.”


      “Ngươi mau cho ta biết.”


      “Vì sao?”


      Vệ Tiên Liễu cười đắc ý, lấy túi kẹo ra đưa cho Thiên Chỉ Diên, nàng ta dụ khị: “Việc này cũng tốt cho ngươi.”


      Thiên Chỉ Diên nhận kẹo, liếc nhìn xem, chất lượng tồi. Xem ra Vệ Tiên Liễu rất có tiền, chỉ là thiếu não.


      “Sư phụ của ta thích ăn bánh phù dung, mật tiễn, thích ăn kẹo quả, mai tử.” Thiên Chỉ Diên xong hơi, cứ để nàng ta mua cho sư phụ vậy.


      Vệ Tiên Liễu nhăn mặt, nàng ta nghi ngờ: “ chứ? Sao công tử lại thích những món trẻ con thế nhỉ? Là ngươi thích hay công tử thích?”


      “Ta thích gì sư phụ ta thích đó!” Thiên Chỉ Diên lý đáp.


      “Ngươi. . .” Vệ Tiên Liễu đè nén cơn giận, gượng cười hỏi tiếp: “Vậy ngươi biết công tử dạng nữ tử thế nào ?”


      “Sư phụ của ta thích những người hoạt bát khả ái, thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn nghe lời, mà phải siêu cấp khả ái, ôm phải thoải mái, da trắng, vóc dáng mập mạp.”


      “Hả? Đây là tiêu chuẩn gì thế?”


      Thiên Chỉ Diên liếc nàng ta cái, bảo: “Ta trả lời ràng rồi nha.”


      “Vậy trong lòng công tử có người tâm giao chưa?”


      “Đương nhiên có!”


      “Cái gì?”


      “Ở chung chỗ lâu rồi! Ngày ngày ăn chung chỗ, ở cùng chỗ, còn đưa tay thề rằng cả đời đều ở cùng nhau!”


      “Cái gì? Ngươi cái gì? ! thể nào!” Vệ Tiên Liễu trừng lớn mắt, tỏ vẻ tin.


      “Có cái gì thể chứ, muốn thân cũng thân qua, muốn sờ cũng sờ qua, muốn xem cũng nhìn qua, muốn ngủ cũng sớm ôm nhau giường rồi.” Thiên Chỉ Diên liếc mắt nhìn nàng ta.


      “Người đó là ai?”


      “Người này tỷ cũng biết đấy. . .”


      “Ta làm sao biết?”


      “Muốn biết ? Vậy tỷ đồng ý với ta là ta cho tỷ biết người đó, tỷ cũng đừng có quấy rầy ta nữa, đến từ đâu trở về đó, ta còn việc phải làm!”


      “Được, ta đồng ý với ngươi.” Vệ Tiên Liễu gật đầu ngay.


      “Hư Tâm, cho tỷ ấy biết !” Thiên Chỉ Diên muốn cùng nàng ta chuyện nữa, chuyển đầu nhìn về phía Hư Tâm.


      Hư Tâm đứng bên nghe ngóng đến mặt hồng tai đỏ.


      do dự hồi, sau đó : “Vị thí chủ này, nếu Hư Tâm đoán nhầm mà Chỉ Diên thí chủ nhắc đến xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”


      “Gì cơ?” Vệ Tiên Liễu xem phản ứng của mọi người xung quanh trước, sau đó tự nhìn lại mình, bỗng đỏ cả hai má.


      Thiên Chỉ Diên bây giờ mới có cảm giác an tĩnh, nãy giờ ồn ào chết được.


      Nàng quay người, kéo lấy Hư Tâm, bảo: “Chúng ta thôi.”


      “A? Chưa được , ngươi còn ràng.” Vệ Tiên Liễu đuổi theo phía sau.


      “Thí chủ này, ra người mà Chỉ Diên thí chủ nhắc đến chính là… bản thân nàng, phải là thí chủ đâu. Thí chủ đừng hiểu nhầm.” Hư Tâm người tốt, tâm cũng tốt, vì vậy hảo tâm nhắc nhở Vệ Tiên Liễu.


      “Hả?” Vệ Tiên Liễu sững sờ chút.


      “Người này muốn thân cũng thân qua, muốn sờ cũng sờ qua, muốn xem cũng nhìn qua, muốn ngủ cũng sớm ôm nhau giường rồi.” Lời này quay lại trong đầu Vệ Tiên Liễu lần nữa, lần này nàng ta mới phản ứng lại được, bị chơi xỏ rồi.


      “Này, hai người các người đứng lại cho ta!” Vệ Tiên Liễu ngẩng đầu Thiên Chỉ Diên và Hư Tâm xa, nàng ta vội vã đuổi theo sau.


      Thiên Chỉ Diên và Hư Tâm được lúc, nghe tiếng của Vệ Tiên Liễu vang lên cũng thèm để ý.


      Bỗng nhiên hai người đột ngột dừng lại.


      “Suỵt.”


      “Này, hai người. . .”


      Vệ Tiên Liễu còn chưa dứt lời bị Thiên Chỉ Diên cắt ngang.


      “Suỵt, im lặng!” Thiên Chỉ Diên .


      “Ai? Ai ở đó?” giọng quát lớn truyền đến.


      Thiên Chỉ Diên vội kéo lấy Vệ Tiên Liễu ngồi thấp xuống, núp sau tảng đá lớn.


      Vệ Tiên Liễu đành phải làm theo nàng, vừa muốn mở miệng ra bị Thiên Chỉ Diên che lại. Sau đó Thiên Chỉ Diên đưa mắt ra hiệu nhìn ra phía ngoài.


      Ba người đồng loạt quay về phía vừa phát ra giọng hét đó.


      Tất cả có năm người đàn ông, người nào người nấy đều mặc bộ y phục che hết toàn thân, mặt cũng dùng tấm vải đen che mắt, chỉ chừa mỗi đôi mắt.


      “Vừa mới ràng nghe được giọng mà, sao lại thấy người?” người trong đó lên tiếng.


      Thiên Chỉ Diên chú ý, mặc dù toàn thân những người đó che hết toàn thân, chỉ để lộ đôi mắt nhưng còn để chừa ra đôi tay nữa. Đúng lúc, tay phải người vừa cất tiếng kia có ngón út ngắn bất thường. Nàng ghi nhớ điều này.


      Đại hội võ lâm lần này ngoại trừ các đại môn phái, những hiệp khách khác cũng đến tham gia, cho dù chủ tâm muốn đoạt chức minh chủ cũng cũng có thể tham dự tỉ thí để lấy thứ hạng. Thứ hạng có tất có danh tiếng giang hồ. Cho nên, nhân số tham gia võ lâm đại hội chỉ dừng lại ở con số mà Diệp gia thu hoạch.


      Hơn nữa cho dù chỉ là đệ tử của môn phái cũng được tới phòng khách, tất cả cũng chỉ có thể tập trung quanh nhà của Diệp gia, tìm nhà trọ mà nghỉ ngơi. Bởi vì nhiều người phức tạp, cho nên những người này ra vào Diệp gia cần bằng cớ.


      Nhưng ngay cả như vậy, vì an toàn, tiến vào diệp gia phải là từ đại môn vào, phải có kiểm tra qua. Sau núi nhà họ có người gác cẩn trọng, đương nhiên thể xuất từ sau núi được.


      Vậy đám hắc y nhân này làm sao ra vào được? Còn thêm điều này, bọn chúng nhất định thể nào vào từ cửa chính, xuất phía sau núi thế này, chẳng lẽ lại vào từ đó? Nhưng khi có người xông vào, đệ tử Diệp gia phát nhất định thông báo.


      Trừ phi, bọn chúng cũng là cao thủ, có thể lặng lẽ lại tiếng động.


      Nhìn trang phục thế này chắc thuộc dạng người có thiện chí rồi, tụ tập sau núi làm gì đây?


      Thiên Chỉ Diên vẫn biết trong võ lâm đại hội có rất nhiều độc thủ xuất , ngờ rằng hôm nay lại chứng kiến sớm đến thế. Vì vậy tuyệt đối thể lỗ mãng làm việc, chưa biết đối phương như thế nào mà động tay động chân chỉ có hại mình thôi. Cho nên Thiên Chỉ Diên chọn cách giấu trước, xem rồi nghĩ sau.


      Nếu phải Vệ Tiên Liễu vừa mới lên tiếng khiến bọn chúng cảnh giác, bây giờ họ đâu phải rơi vào trạng thái bị động. Nghĩ đến đây, Thiên Chỉ Diên càng thêm khinh thường Vệ Tiên Liễu.


      “Mau tìm xem, phải chắc chắn. Chuyện của chúng ta thể để kẻ nào khác biết.” Người dẫn đầu ra lệnh.


      “Vâng.” Bốn người đồng loạt đáp lời.


      kiểm tra hướng bên kia, nếu có người giết chết bịt miệng.”


      “Vâng.”


      Bọn chúng bắt đầu rút đao ra khỏi vỏ, khám xét kĩ càng, bỏ sót chỗ nào.


      Thiên Chỉ Diên thầm nghĩ ổn, nếu bọn chúng cứ kiểm tra thế nào cũng phát ra ba người núp ở đây. Nghĩ vậy, thâm tâm nàng bỗng rét lạnh cái.


      Lúc này, Vệ Tiên Liễu thấy nguy hiểm, tay đè xuống muốn rút kiếm, dáng vẻ chuẩn bị đứng lên chiến đấu. Thiên Chỉ Diên vươn tay, chặn nàng ta lại, lắc lắc đầu ra hiệu, hay tay cũng làm dấu cấm.

      Vệ Tiên Liễu tuy phục nhưng cũng làm theo.


      Thiên Chỉ Diên nới lỏng hơi, năm tên hắc y nhân kia nặng như thế nào nàng biết, nhưng là Vệ Tiên Liễu có bao nhiêu cân lượng nàng có thể nhìn ra được. Nàng ta đấu với chúng chính là biết tự lượng sức mình.


      Thời gian từng khắc từng khắc nhích dần, bọn hắc y nhân đó càng lúc càng tiến lại gần.


      Thiên Chỉ Diên đưa tay vào trong túi, lần mò đến thanh đao mà hôm qua Diệp Thần Hiên tặng cho nàng, sau đó chọc chọc Bánh Trôi, đánh thức nó dậy.


      gần lúc bọn hắc y nhân sắp phát ra ba người họ, Thiên Chỉ Diên cũng chuẩn bị tư thế giọng khác vang lên ngăn cản bước chân của đám người bí .


      biết các vị quang lâm chỗ này có gì cần làm? Theo tiểu nữ biết, nếu trang phục của các vị thế kia cửa chính nhất định cho tiến vào.”
      Halong-ngocsong ngư thích bài này.

    4. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 68.3:


      nữ tử đứng ở cách đó xa, nàng thân bạch y, tóc dài như thác nước đặt phía sau lưng, hình ảnh nghiêng xuống là dung mạo tươi mát tinh xảo làm cho người ta nhìn qua khó mà quên được. Trong tay nàng cầm thanh kiếm, lúc này trấn định đứng ở nơi đó.

      Tròng mắt nàng vừa chuyển, ánh mắt vừa vặn rơi xuống mấy cái đầu giấu kín ở sau hòn giả sơn. Rất nhanh, ánh mắt của nàng rời khỏi nơi đó.

      "A? ra là nữ nhi của trang chủ Ngạo Long sơn trang Doãn Đường Diệu, là người cầm quyền tương lai của Ngạo Long sơn trang Doãn Thanh Họa, Doãn đại tiểu thư." Người dẫn đầu hắc y nhân kia .

      "Các hạ biết ta, chắc hẳn nhất định cũng là người trong giang hồ, nếu là bằng hữu trong giang hồ, cần gì phải che đầu giấu mặt đâu? Này diện mục, chẳng lẽ nhận ra người?"

      "Ha ha ha. . . Doãn đại tiểu thư, chúng ta vốn có muốn kinh động bất luận kẻ nào, nhưng nghĩ gặp phải ngươi ở nơi này. Nghe Doãn đại tiểu thư được trang chủ Ngạo Long chân truyền cho, võ công hơn người trác việt. ngờ hôm nay chúng ta mấy vị này có thể có cơ hội lĩnh giáo hai ba chiêu.”

      "Vị bằng hữu này, muốn ở địa bàn của Diệp gia động thủ sao?"

      "Doãn đại tiểu thư quả nhiên xử trầm ổn, nếu như động tay động chân, ai thắng ai thua nhất định, hơn nữa đây là địa bàn Diệp gia, khi kinh động đến người khác, chúng ta chính là chịu nổi. Đây là ý tứ trong lời của Doãn đại tiểu thư ?"

      "Các hạ là người thông minh." Doãn Thanh Họa đúng mực, thập phần trấn tĩnh.

      Thiên Chỉ Diên biết võ công Doãn Thanh Họa thế nào, thế nhưng yến tiệc ở tối hôm qua nàng có liền có thể tiếp được chén rượu của Phong Bá chén rượu mà , hẳn là cũng thuộc cao thủ. Thế nhưng ngay cả võ công cao như vậy mà lúc nàng đối mặt đám hắc y nhân, vẫn có thích đao to búa lớn, mà là thập phần trầm ổn, nàng chỉ sợ là sợ hãi động tay động chân, sợ là hại đến mấy cái đầu trốn sau hòn giả sơn là bọn họ ?

      Điều này làm cho trong lòng Thiên Chỉ Diên đối với Doãn Thanh Họa sinh bội phục, quả nhiên là người ra từ Ngạo Long sơn trang, được xếp thứ nhất giang hồ, xuất thân từ danh môn, khí chất, ánh mắt cùng lòng dạ giống với bình thường.

      "Ha ha ha. . . như vậy, Doãn đại tiểu thư là vô ý ngang qua, chúng ta cũng. . ." Dẫn đầu người nọ lời còn chưa hết, bị đánh chặt đứt.

      "Các ngươi là cuồng vọng đó, ý đồ trước khi bắt đầu đại hội võ lâm, lẫn vào Diệp gia mưu đồ tốt, các ngươi giấu đầu che mặt vô danh bọn chuột nhắt này, lại dám lớn lối như vậy. Các ngươi cho rằng, tới ở đây, còn có thể toàn thân trở ra sao?"

      Vệ Tiên Liễu quát tiếng đứng lên, mở ra kiếm ở trong tay nàng, chỉ vào hắc y nhân dẫn đầu kia : "Ta còn tưởng rằng, ở đại hội võ lâm, lúc hùng võ lâm hào kiệt quần tụ, hẳn là chính khí tối cao, ngờ có người là danh môn Đại tiểu thư mà muốn làm con rùa đen rút đầu."

      Vệ Tiên Liễu chút suy nghĩ, nếu ánh mắt có thể giết người hướng tới Doãn Thanh Họa.

      Cái đầu cuả Thiên Chỉ Diên ở phía sau ngồi xổm xuống, ngửa đầu, nhìn Vệ Tiên Liễu trước mắt, tức giận đến muốn chặt nàng ta ra thành bảy khúc! Thế nhưng bây giờ phải là thời điểm quan trọng nàng làm như vậy rồi, sao có người não tàn đến như thế, tàn đến loại cảnh giới như thế này?

      Thiên Chỉ Diên thầm than tại sao mình xui xẻo như vậy, vậy mà gặp được loại này người!

      cần nghĩ, Thiên Chỉ Diên liền biết Vệ Tiên Liễu vì sao lại đứng lên, cái gì quen nhìn Doãn Thanh Họa thả những kẻ xấu kia , dám lộ ra chính nghĩa, căn bản là đêm qua trước mặt bị mọi người lấy mình ra so sánh, châm chọc với Doãn Thanh Họa, trong lòng thoải mái.

      Cho nên nhìn thấy Doãn Thanh Họa quang minh chính đại đứng ở nơi đó, còn chính mình lại giấu đầu lòi đuôi, trong lòng rất thoải mái. Vừa vặn Doãn Thanh Họa "Nhát như chuột", nàng ta lúc này lộ ra chính nghĩa, thể nghi ngờ là thời cơ thích hợp nhất.

      Thiên Chỉ Diên đếm đếm, lúc này theo trong lòng nàng rất là loạn đạt đến mười vạn con nai.

      "Ngươi là ai?"

      "Ngọc Lộc Các, Vệ Tiên Liễu!" Vệ Tiên Liễu lên đại danh.

      "Ngươi chính là Vệ Tiên Liễu?"

      Vệ Tiên Liễu vừa nghe, sức mạnh càng nhanh, nàng đem đầu ngưỡng cao, : "Chính là ta!"

      "Chưa từng nghe "

      "Ha ha ha. . ." Lời này vừa ra, người ở phía sau bốn hắc y nhân lập tức bật cười lớn.

      "Ngươi. . . Các ngươi là những kẻ xấu này, nhìn ta hôm nay đánh bọn ngươi chết ngay tại chỗ!" Vệ Tiên Liễu liền từ phía sau hòn giả đá nhảy ra ngoài.

      "Doãn đại tiểu thư, lần này phải chúng ta cho ngài mặt mũi, nhưng có người lại biết sống chết, cứ muốn chết." Dẫn đầu hắc y nhân .

      " như vậy, Thanh Họa, chỉ có thể xảy ra trận chiến thôi." Doãn Thanh Họa thở ra hơi trầm trọng, nâng lên kiếm, chuẩn bị rút kiếm ra.

      Năm hắc y nhân rút kiếm trong tay, kiếm ra khỏi vỏ, kiếm đưa lên cao, tranh đấu hết sức căng thẳng.

      "Diên nhi, Hư Tâm, các ngươi trước!" Vệ Tiên Liễu quay đầu lại hô to tiếng.

      Thiên Chỉ Diên lập tức hóa đá ở tại tại chỗ. Nàng nắm chặt quả đấm , ngăn chặn xúc động trong lòng, khống chế chính mình, để cho mình ra ngoài tát cái tát, đập chết nữ nhân não tàn này!

      Doãn Thanh Họa nghe như thế nhíu mày.

      "Còn có người?" Dẫn đầu hắc y nhân quay đầu nhìn về phía sau hòn giả sơn.


      Thiên Chỉ Diên cùng Hư Tâm đứng dậy, nàng sợ hãi nhìn hắc y nhân kia, bộ dáng rất là sợ hãi.

      Hắc y nhân kia nhìn thấy nàng, trong mắt thoáng qua tia kinh dị, kinh dị qua , khóe mắt hơi cong cong lên.

      Thiên Chỉ Diên biết, cười.

      "Thực ra chúng ta chẳng qua là hiếu kỳ đại hội võ lâm, nghĩ muốn chui vào xem mà thôi, như vậy, chúng ta từ đâu qua về lại là được. Quấy nhiễu các vị, còn thỉnh các vị rộng lượng."

      "Các ngươi còn muốn chạy?" Vệ Tiên Liễu vung kiếm trong tay lên.

      "Đó là trong lòng chúng ta ngưỡng mộ đại danh của Vệ nương lâu cho nên mời rời . Hi vọng Vệ nương tha cho chúng ta con đường sống." Dẫn đầu hắc y nhân kia mặc dù như vậy, thế nhưng trong giọng có bất kỳ sợ hãi nào.

      Nghe như thế, mặt Vệ Tiên Liễu tràn đầy nụ cười đắc ý.

      Khi mấy người áo đen xoay người khỏi, trước khi rời ánh mắt của người dẫn đầu hắc y nhân kia còn lại người Thiên Chỉ Diên trong nháy mắt.

      Chỉ là cái chớp mắt, cũng làm Thiên Chỉ Diên cảm giác được hàn ý, nàng rất ràng, nguyên bản kiếm ra khỏi vỏ, vung kiếm lên, bỗng nhiên dừng lại, hắc y nhân kia đánh nữa, căn bản là bởi vì nhìn thấy Thiên Chỉ Diên nàng.

      Hắc y nhân kia biết nàng sao! Như vậy hắc y nhân kia là biết được thâ phận nàng? Đồ đệ Công tử Tương? Hay là Cửu công chúa? Hoặc là cháu ngoại Ân gia?

      Đồng thời Thiên Chỉ Diên cảm thấy đại hội võ lâm lần này còn có mưu quan trọng nào đó, hơn nữa nàng thể đếm xỉa đến.

      "Hazz? Bọn họ cứ như vậy rồi? Bản nương còn chưa có xuất thủ đâu! là, nhát như chuột!" Vệ Tiên Liễu thèm , ánh mắt nàng chuyển sang Doãn Thanh Họa, lành lạnh : "Bất quá, cũng tính là nhát gan nhất trong những người nhát gan, cũng may hôm nay cùng nhau gặp được ta. Uổng cho cái người được cái danh môn là Đại tiểu thư!"

      Doãn Thanh Họa từ phía trước qua đây, với Thiên Chỉ Diên: "Bên ngoài nguy hiểm, nên chạy loạn, nhanh về , chớ để công tử lo lắng."

      Thiên Chỉ Diên vừa nghĩ gật đầu, nhưng lại nghe thấy Vệ Tiên Liễu : "Doãn đại tiểu thư là quý nhân bận rộn, ngươi liền cần lo lắng, ta đưa nàng ấy trở về."

      Doãn Thanh Họa còn muốn điều gì, cuối cùng vẫn là cũng đến miệng, nàng chỉ : "Như vậy, làm phiền Vệ nương, nhất định đưa tiểu Chỉ Diên trở về, Thanh Họa còn có việc trong người, ta trước."

      "Tạm biệt, tiễn!" Vệ Tiên Liễu lập tức xua tay.

      Doãn Thanh Họa nhìn nàng cái, cũng cái gì nữa, xoay người rời .

      " thôi, ta đưa các ngươi trở về." Vệ Tiên Liễu .

      Thiên Chỉ Diên tuyệt nghĩ phản ứng nàng ta, kéo theo Hư Tâm, quay đầu lại liền mất. Nếu phải nàng đủ kiên trì, nếu phải tình huống bất đồng, nếu là nàng ở kiếp trước Chỉ Diên sớm đao chém chết Vệ Tiên Liễu .

      Hương trà lượn lờ, lên luồng khói , ngoài cửa sổ cây liễu bị gió thổi, hỗn loạn chút mưa phùn.

      Trong thư phòng, tam đại môn phái cùng tứ đại gia tộc chưởng môn nhân còn có Thẩm Vân Tương ngồi, ngoài cửa, Doãn Thanh Họa dần dần đến.

      "Các vị thúc thúc bá bá, Thanh Họa tới chậm, xin thứ lỗi cho." Doãn Thanh Họa hướng mọi người thi lễ cái .

      " sao, Thanh Họa sớm phái người có việc, chúng ta tự nhiên có thể lý giải." Ân Chấn Phương .

      "Cảm ơn các vị thúc thúc bá bá thông cảm."

      "Doãn nương, mời ngồi." Diệp Thần Hiên chỉ vào chỗ trống bên người Thẩm Vân Tương .

      Doãn Thanh Họa gật đầu, đến bên người Thẩm Vân Tương ngồi xuống.

      "Như vậy, chúng ta tiếp tục thương thảo ."

      Hội nghị sau khi Doãn Thanh Họa vào, lại tiếp tục bắt đầu.

      "Công tử" Doãn Thanh Họa giọng ở bên thân Thẩm Vân Tương la lớn.

      "Doãn nương" Thẩm Vân Tương có lễ gật đầu.

      "Công tử, vừa nãy tiểu Chỉ Diên hậu sơn, nhìn thấy mấy người lai lịch , nguyên bản bọn họ liền muốn động thủ, nhưng nhìn thấy tiểu Chỉ Diên lại buông tha , ta nhìn bộ dáng của bọn họ, tựa hồ là nhận ra tiểu Chỉ Diên. Bất quá tại nàng an toàn trở về, công tử chờ đến khi hội nghị kết thúc, hãy trở lại tra cho ràng. Trước đêm đại hội náo động rất nhiều, ta sợ những người đó đối với tiểu Chỉ Diên bất lợi."

      "Cái gì?" Thẩm Vân Tương nghe xong, chén trà trong tay run lên, nước trà vẩy ra.

      "Ta là , lần này đại hội thi đấu là phát cho mỗi đối thủ tấm thẻ bài, ta nghĩ đại hội lần này là phát tấm thẻ bài đến tay các vị là được rồi, nếu như ràng lắm, hoặc là có dị nghị, cũng có thể đề lên." Diệp Thần Hiên nghe Thẩm Vân Tương vừa hỏi, lại kiên trì ở bên lại.

      Thẩm Vân Tương biết mình có chút thất lễ, y cười với Diệp Thần Hiên gật đầu.

      "Công tử cần phải lo lắng, tiểu Chỉ Diên tại an toàn." Doãn Thanh Họa nhìn Thẩm Vân Tương thất lễ như vậy, hảo tâm lại nhắc nhở câu.

      Thẩm Vân Tương hít hơi sâu, cuối cùng vẫn là đứng lên.

      "Công tử ngươi. . . Có việc gì thế?" Diệp Thần Hiên cắt đứt lời của mình hỏi.

      "Các vị xin lỗi, Vân Tương có chút chuyện quan trọng trước bước, những chuyện hội nghị còn lại, Vân Tương tự biết ràng, xin lỗi." Thẩm Vân Tương xong, xoay người ra cửa.

      Halong-ngoc, Bé Bisong ngư thích bài này.

    5. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 68.4:


      Mọi người mờ mịt nhìn nhau, tuy vậy hội nghị vẫn được tiếp diễn. Doãn Thanh Họa nhìn ra ngoài trời mưa, màn mưa phùn bắt đầu rơi từng giọt tí tách.

      Nàng đứng lên với mọi người: “Trời mưa, Thanh Họa xin phép được đưa dù cho công tử.”

      Mọi người nhìn nàng, cũng ngẩn người, Phong Bá là người phản ứng nhanh nhất, lão ta cười : “ , bọn trẻ tuổi mấy người còn nhiều việc phải làm, sao!”

      Lão ta thế khiến tất cả mọi người cười rộ lên.

      “Các vị thúc thúc bá bá đừng chê, vừa rồi Thanh Họa gặp mấy kẻ xấu, có cả mặt của đồ nhi tiểu Chỉ Diên ở đó nên công tử mới lo lắng trước như thế. Thanh Họa cũng tương đối hiểu tình huống vừa rồi, xem thử công tử như thế nào.”

      “Cứ tự nhiên.” Tề Minh phất tay.

      Doãn Thanh Họa gật đầu, cầm dù đuổi theo.

      “Thần Hiên, Thần Hiên.” Diệp Vấn Thiên khẽ cất giọng nhắc nhở: “Sách tay bị dính nước trà rồi!”

      Diệp Thần Hiên bất động nhìn Doãn Thanh Họa rời khỏi, nghe thấy tiếng của Diệp Vấn Thiên mới vội vàng cầm lên.

      được phân tâm.” Diệp Vấn Thiên hạ giọng quát.

      Diệp Thần Hiên gật đầu.

      Thiên Chỉ Diên và Hư Tâm cùng Vệ Tiên Liễu đường trở về.

      giờ, Thiên Chỉ Diên còn tâm trạng tỷ võ cùng Hư Tâm, nàng kéo lấy chăm chăm . Nàng vừa vừa nhớ lại cái nhìn mà tên hắc y nhân kia trước khi rời khỏi quăng cho nàng, cùng với nụ cười khó hiểu giấu sau tấm khăn che mặt.

      Nàng có thể cảm giác được trong võ lâm đại hội lần này xảy ra chuyện may, hơn nữa nhất định có liên quan đến nàng. Nhưng nàng có điểm , bọn chúng hạthủ nàng dưới thân phận gì? Bọn chúng làm sao biết nàng đây?

      Mẫu thân của Tuyết phi là muội muội của Phong Bá, nếu Phong gia biết nàng là Cửu công chúa, nàng cũng ngạc nhiên, vậy Phong gia liên quan đến bọn hắc y nhân này như thế nào? Quỷ Kiếm môn ư? Đúng hay đúng?

      Chẳng lẽ bọn chúng biết nàng là nữ nhi của Ân Mộc Tâm? Nếu là như vậy chuyện vừa rồi cũng có thể giải thích được.

      Thiên Chỉ Diên dám suy nghĩ nhiều, bây giờ nàng chỉ có thể ráng bảo toàn mình, để ý nhiều, cảnh giác nhiều, thầm điều tra kẻ thù, được phép sơ suất. Hôm nay Vệ Tiên Liễu chính là sai lầm lớn nhất! Nghĩ đến đây, Thiên Chỉ Diên muốn bóp chết nàng ta, nếu phải do nàng ta nhất định bị bại lộ rồi.

      Chẳng mấy chốc, Thiên Chỉ Diên và Hư Tâm trở về sân đình của Thiếu Lâm tự. Lúc này, nhiều chàng sư đầu trọc chực chờ lo lắng yên mới thở phảo nhõm.

      “Hư Tâm, sao ngươi có thể đưa tiểu thí chủ ra ngoài? Chẳng lẽ ngươi nghe lời dặn dò của công tử?

      “Hư Tâm, Hư Tâm biết lỗi. . .” Đương nhiên vị tiểu sư phụ nào đó nhút nhát chẳng dám cãi lời.

      “Vị sư phụ này, ngươi nên trách Hư Tâm, là ta ham chơi nên lẻn trốn . Hư Tâm vì tìm ta nên mới ra ngoài, hắm tìm ta đưa về chứ phải mang ta .”

      Thiên Chỉ Diên biết tính tình của Hư Tâm, cho dù trưởng bối giáo huấn như thế nào, phải lỗi của chăng nữa cũng nhận lỗi về phía mình, sau đó tự mình chịu phạt. Vì vậy nàng mới phải nhận tội thay .

      là như vậy sao?” Đại đệ tử chớp mắt hỏi Hư Tâm.

      Nàng cũng biết Hư Tâm quen dối, liền trưng bộ mặt cười hì hì đáp thay : “Đúng vậy, đúng vậy.”

      “Vị sư phụ này, hai người họ trở về là được rồi, mong ngươi nên quá quở trách.” Lúc này, Vệ Tiên Liễu đứng bên cũng lên tiếng thay.

      Thấy vậy, đại đệ tử Thiếu Lâm hỏi han thêm nữa.

      “Hai vị thí chủ, Hư Tâm, tất cả mọi người nên về phòng sớm hơn. Hôm nay, trời bắt đầu mưa rồi, tình hình này chắc nhanh tạnh đâu.”

      Thiên Chỉ Diên gật đầu vừa định bước , đôi mắt nàng chợt chú ý ra bên ngoài, bỗng ngây ngốc đứng yên đó, tài nào nhấc chân lên được.

      Trong màn mưa phùn mưa lất phất, Thẩm Vân Tương giữ cây dù, về phía này, bên cạnh y là Doãn Thanh Họa y phục trắng toát, khí chất động người. Người cầm dù, người kề bên, cười cười trông rất hợp ý.

      “Sao ngươi vào?” Vừa hỏi xong, Vệ Tiên Liễu cũng thuận theo ánh mắt ucả Thiên Chỉ Diên, chứng kiến cảnh tượng này.

      “Này, bọn họ. . .” Vệ Tiên Liễu tức đến được.

      “Công tử, thường ngày thấy công tử đối với người khác nhã nhặn, tuy gương mặt nở nụ cười nhưng thoải mái như bây giờ.” Doãn Thanh Họa cười : “Xem ra, công tử rất thương tiểu Chỉ Diên. Thực ra tiểu Chỉ Diên đúng là rất dễ thương, Thanh Họa cũng rất thích bé con đó.”

      “Doãn nương tâm địa thiện lương, hòa nhã, Diên nhi cũng rất thích nương.” Thẩm Vân Tương cười.

      Mưa ngày càng lớn, Thiên Chỉ Diên tựu cứ đứng đó trong mưa, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cảnh tượng dưới cây dù đó, hai người tự nhiên cười, dù thế nào cũng vô cùng ngọt ngào, vô cùng xứng đôi.

      Thiên Chỉ Diên bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu, con kiến đáng ghét kia lại xuất , từng bước từng bước cắn xé lòng nàng.

      Sao lại như vậy? Nàng vì sao lại khó chịu? Mỹ nhân bị cướp rồi? Vậy nàng phải mau cướp trở về, đuổi tất cả phong ong bướm điệp , đem mỹ nhân trở về bên cạnh chứ! Trước kia phải nàng làm việc này rồi sao?

      Nhưng bây giờ lại làm được? Có gì giống với trước kia phải? Trước đây, nàng rất hưng phấn dạy bọn ong bướm đó bài học, vì sao giờ đây lại thấy khổ sở thế này? Rốt cuộc là nàng thay đổi thành gì?

      “Chỉ Diên thí chủ, thí chủ mau vào !”

      Thiên Chỉ Diên dường như mắt điếc tai ngơ, trong đầu chỉ còn lại cảnh tượng lóa mắt vừa rồi.

      “Diên nhi, sao con lại đứng đây? Mau trở về phòng !” Thẩm Vân Tương còn chưa bước tới vội lên tiếng khi thấy nàng.

      Thiên Chỉ Diên chỉ đứng yên, nhúc nhích, nàng nhìn họ mà gì.

      “Tiểu Chỉ Diên sao vậy?” Doãn Thanh Họa hỏi.

      “Diên nhi, lại đây.” Thẩm Vân Tương vẫy tay về phía Chỉ Diên.

      Thiên Chỉ Diên vẫn đứng yên, động đậy gì.

      Thẩm Vân Tương hơi tức giận, Thiên Chỉ Diên nghe lời y chạy chơi, chút nữa là xảy ra chuyện. Hôm nay lại đứng dầm mưa thế này, chẳng nhúc nhích gì cả.

      “Tiểu Diên nhi, con nghịch ngợm quá đấy? Sao bây giờ con nghe lời ta? Rốt cuộc con nghĩ gì đây?”

      Xem kìa, sư phụ bắt đầu gọi nàng là tiểu Diên nhi rồi, bắt đầu đe dọa đây!

      có gì hết! Con nghịch ngợm thế đó, lì lợm thế đó, con tốt như thế đó!”

      Thiên Chỉ Diên muốn nhịn nữa, nàng hét lo lên, sau đó xoay người bỏ chạy .

      Thẩm Vân Tương thấy lần thế cũng suy nghĩ nhiều, trả dù cho Doãn Thanh Họa rồi đuổi theo.

      “Rầm”, Thiên Chỉ Diên đóng sập cửa phòng.

      “Diên nhi, con làm gì vậy hả? Tự dưng tức giận là thế nào? Con có biết là hôm nay con gặp nguy hiểm hay ? Có phải vi sư chưa phạt con lần nào nên con sợ phải ?”

      cần sư phụ lo.”

      “Con lại lần nữa xem!”

      “Con con cần người lo!”

      “Con. . . Diên nhi, nếu lần này ta phạt con, ta có lỗi với phó thác của Thiên Hoài Hạo!”

      Thẩm Vân Tương đứng ngoài cửa thực tức giận, y chưa từng tức giận như vậy. Đối với bất cứ ai, y cũng đều cười nhạt và khiêm nhường giống nhau, y chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc trước mặt người khác.

      Thẩm Vân Tương giơ tay lên muốn đẩy mạnh cửa, Doãn Thanh Họa bỗng vươn tay ngăn y lại.

      “Công tử đừng lo lắng, trẻ con là vậy, đừng nên hung dữ. Trước tiên, công tử nên dụ dỗ muội ấy, để muội ấy lắng nghe, sau đó mới từ từ dạy dỗ. Công tử như thế dọa tiểu Chỉ Diên mất.” Doãn Thanh Họa khuyên nhủ.

      Thẩm Vân Tương nghe vậy mới bỏ tay xuống.

      “Để muội ấy bình tĩnh suy nghĩ lại. Cho dù nghĩ mãi mà , bụng đói, muội ấy cũng ra.” Doãn Thanh Họa thêm: “Công tử, Thanh Họa chưa từng thấy người tức giận như vậy. Thanh Họa có chút hâm mộ tiểu Chỉ Diên.”

      Thẩm Vân Tương ngạc nhiên, nhìn nương bên cạnh.

      Doãn Thanh Họa quay sang Thẩm Vân Tương, ngập ngừng: “Trước đây, gia phụ cũng chưa từng quản Thanh Họa như vậy, phần lớn thời gian ông dành để làm việc của mình. Cho nên thấy công tử lo lắng cho tiểu Chỉ Diên, Thanh Họa có chút hâm mộ.”

      “Có thể lúc đó, nương rất ngoan ngoãn, Diên nhi khó có thể so với được, nó quá nghịch ngợm.” Thẩm Vân Tương bảo.

      “Nghịch ngợm mà có thể nghịch ngợm cũng tốt, Thanh Họa cũng hi vọng, có ngày lấy hết can đảm, chọc gia phụ tức giận phen, sau đó chạy trở về luôn!” Doãn Thanh Họa cười .

      Qua được hồi lâu, Thẩm Vân Tương bình tĩnh trở lại, gõ cửa phòng Chỉ Diên lần nữa.

      “Diên nhi, vi sư quở trách con nữa, mau mở cửa phòng được ?” Thẩm Vân Tương liên tục dụ dỗ cộng với khuyên nhủ, ngữ khí cũng dịu dần.

      Doãn Thanh Họa cười cười, gật đầu với y.

      Hồi lâu, nghe được bất kỳ động tĩnh gì.

      “Diên nhi?”

      tiếng động.

      Hàng lông mày của Thẩm Vân Tương bắt đầu nhăn lại, y dùng sức đẩy cửa ra, then cửa rớt xuống, cửa phòng mở ra, trong phòng trống rỗng cùng với song cửa sổ bị mở rộng.

      “Diên nhi!” Vị vi sư nào đó khó khắn lắm mới kiềm chế được cơn giận vừa được nén xuống lại bùng phát dữ dội.
      Halong-ngoc, song ngưBé Bi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :