Chương 67.2: Editor: Diệp Dã "Sư phụ, cái chữ này là khó viết." "Ừ, khoa tay múa chân hơi nhiều, luyện chút tốt." "Vâng. . ." Ánh nến chập chờn, đem hai bóng người màu đen khắc lên tấm giấy màu trắng. Bóng đêm tĩnh mịch, đem những ồn ào, xao động trong lòng người ép vào yên tĩnh. Ngày hôm sau, Thiên Chỉ Diên cùng Thẩm Vân Tương lên xe ngựa chậm rãi chạy vào thành Hoài Lăng. "Diên nhi, từ hôm nay trở cho đến khi đại hội võ lâm kết thúc, con đều phải theo sát bên cạnh sư phụ, con biết ?" Thiên Chỉ Diên nháy mắt, suy nghĩ chút nàng : "Sư phụ, vậy người cũng phải đáp ứng con, người thể động võ." Thẩm Vân Tương sửng sốt, sau đó lập tức cười ra tiếng, : "Diên nhi của ta bắt đầu học được quan tâm vi sư rồi , vi sư đáp ứng con." Thẩm Vân Tương nhéo mũi nàng "Diên nhi, có số việc, sư phụ nhất định phải cho con nghe, con phải nhớ kỹ chút." Thiên Chỉ Diên gật đầu. "Trong chốn võ lâm giang hồ, có uy vọng nhất chính là tam đại môn phái, sau đó là tứ đại gia tộc. Tam đại môn phái gồm Ngạo Long sơn trang, Cửu Hoa sơn, Thiếu Lâm tự. Tứ đại gia tộc là Tô Dương - Ân gia, Hoài Lăng - Diệp gia, Nhạc Dương -Tề gia, Lũng Tây- Phong gia. Còn lại số ít bang phái, môn phái con có thể cần nhớ kỹ." Thiên Chỉ Diên gật đầu. " phức tạp." "Kỳ thực cũng hẳn phức tạp, vi sư cho con biết, con nhất định phải nhớ . Tam đại môn phái Ngạo Long sơn trang dẫn đầu. Ngạo Long sơn trang sớm hơn năm trăm năm trước là bá chủ võ lâm. Nó đứng sừng sững trong giang hồ hơn năm trăm năm dù thiên hạ này rung chuyển, triều đại thay đổi. Chỉ là mấy năm gần đây Ngạo Long sơn trang rút khỏi giang hồ, thế nhưng uy vọng vẫn còn, cho nên thể khinh thường Ngạo Long sơn trang được. Cửu Hoa sơn cùng Ngạo Long sơn trang giống nhau, cũng tồn tại hơn năm trăm năm, thế nhưng, Cửu Hoa sơn xưa nay lấy việc nghĩa làm trọng, cho nên Cửu Hoa sơn mặc dù thành lập lâu, lại chưa từng xưng bá võ lâm. Còn Thiếu Lâm tự, thời gian thành lập cũng có , hai trăm năm, thừa tự phật pháp, phổ độ chúng sinh, cho nên ở giang hồ võ lâm uy vọng cũng rất lớn. Thiếu Lâm con gặp qua, hẳn đến mức nhớ." Thiên Chỉ Diên gật đầu: "Nhớ nhớ. Ngạo Long sơn trang, Cửu Hoa sơn, Thiếu Lâm tự." "Tốt "Thẩm Vân Tương hài lòng, lại giải thích: "Còn tứ đại gia tộc cũng rất dễ nhớ. Tô Dương có Ân gia, cần vi sư giới thiệu, con cũng nên biết, mẫu thân con là đại tiểu thư của Ân gia, cho nên Ân gia là nhà bên ngoại của con. Hơn nữa bây giờ minh chủ võ lâm là gia chủ của Ân gia - Ân Chấn Phương, cũng chính là ông ngoại con. Hoài Lăng có Diệp gia cũng rất dễ nhớ, lần này đại hội võ lâm, chính là ở Hoài Lăng do Diệp gia cử hành, cho nên Diệp gia là chủ nhà đại hội võ lâm lần này. Tề gia ở Nhạc Dương, lần này cũng tham gia đại hội võ lâm. Gia chủ của Tề gia nổi tiếng là người thẳng tính, có gì nấy, tính tình rất thẳng thắn, làm cho người ta liếc mắt cái là khó quên. Cuối cùng chính là Lũng Tây - Phong gia. Địa vị củaPhong gia ở giang hồ ngừng kéo lên. Hậu thuẫn của Phong gia rất vững chắc, cùng hoàng thất có quan hệ tối mật. Gia chủ Phong Bá có muội muội ruột từng được phong làm quận chúa, đại diện cho vương triều Thiên Cực chúng ta hòa thân với Lâu Nạp quốcở Tây Vực, sau sinh hạ nữ nhi là Già La Tuyết. Già La Tuyết lớn lên lại bị nữ vương Lâu Nạp phái về vương triều Thiên Cực hòa thân. Chính là người con gặp qua - Tuyết phiở cung Mộ Tuyết. Giang hồ, triều đình thoạt nhìn là hai thứ liên hệ , nhưng thực ra giang hồ cùng triều đình cho tới bây giờ đều là gắn bó thể tách rời , giữa chúng có quá nhiều ngàn vạn liên hệ. Tỷ như hai vị hoàng hậu quá cố là Nhâm hoàng hậu, Thượng Quan hoàng hậu là bà con với Ân gia, Ân hoàng hậu lại là đại tiểu thư Ân gia. Nếu như Già La Tuyết, là Tuyết phi đương triều, lại là công chúa của Lâu Nạp quốc, đồng thời còn là người của Phong gia. Tề gia, Diệp gia cũng đều có người gả nhập hoàng thất, hoặc là gả vào dòng họ hoàng thất, ở đây ta cũng muốn nhiều." Thiên Chỉ Diên há miệng, nghĩ lại năm đó ở cung Mộ Tuyết nhìn thấy bộ dáng của Tuyết phi, Thiên Chỉ Diên đối với Tuyết phi phải làấn tượng rất sâu, cao quý trang nhã như mỹ nhân Tây Vực, lãnh ngạo mà làm người ta nhìn thấu. Lúc đó đem nàng giữ ở cung Mộ Tuyết, cái gì cũng làm, chỉ là bình tĩnh như thế cùng nàng tiêu hao thời gian. Tuyết phi với nàng chút nào che lấp ác ý, làm cho nàng đến nay vẫn khó quên. Nhìn thấy Thiên Chỉ Diên sững sờ, Thẩm Vân Tương lại hỏi: "Nhớ kỹ sao?" Thiên Chỉ Diên gật đầu, nàng : " nhớ rất kĩ. Tô Dương Ân gia, Hoài Lăng Diệp gia, Nhạc Dương Tề gia, Lũng Tây Phong gia." "Thông minh! Trong khoảng thời gian này được nghịch ngợm, được náo, biết ?" "Sư phụ, con gây cho ngươi thêm phiền phức, con hiểu nên làm như thế nào trong từng trường hợp mà." "Vi sư biết, Diên nhi rất hiểu chuyện." "Thang Viên, ngươi cũng phải ngoan, được nghịch ngợm nha."Thiên Chỉ Diên vỗ vỗ đầu Thang Viên trốn nàng . Thang Viên gật đầu, khiến toàn thân da lông lay động, vậy là giống như đáp ứng. Nhưng vào lúc này, xe ngựa dừng lại, người đánh xe vén màn xe. "Công tử, tới nơi rồi " Thẩm Vân Tương dắt tay Thiên Chỉ Diên xuống xe ngựa. Trước cửa, Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu nhìn thấy là cửa Diệp gia, hoành phi lớn khí thế, cửa lớn tinh xảo lại rộng rãi, hoàn toàn hiển lộ khí chất của trong tứ đại gia tộc. Dưới tiếp đón của quản gia, Thẩm Vân Tương dắt Thiên Chỉ Diên đường tới phòng khách Diệp gia, ở bên trong đại sảnh, thân ảnh nam tử mặc cẩm bào màu vàng nhạt chờ sẵn ở đó. Thiên Chỉ Diên quan sát nam tử này, ước chừng khoảng hai mươi bảy tuổi, ngũ quan tinh xảo, đường nét ràng, nhìn thập phần khôi ngô, mà từ người toát ra khí chất khoan thai xen lẫn khí chất đại gia, khiến Thiên Chỉ Diên khỏi liên tưởng đến mấy từ “quân tử hảo cầu” "Công tử đến lệnh phủ, là rồng đến nhà tôm." "Diệp công tử đây là quá rồi." Thẩm Vân Tương cùng người nọ giữ lễ tiết. Thi lễ qua, người nọ đem tầm mắt chuyển hướng đến người bên cạnh Thẩm Vân Tương, nhìn thấy Thiên Chỉ Diên, kinh ngạc cùng khiếp sợ trong đôi mắt chợt lóe lên, rất nhanh liền bị bao phủ bởi tròng mắt thâm thúy, chỉ là cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn nhìn Thiên Chỉ Diên. "Công tử, vị này chính là?"Người nọ nhìn Thiên Chỉ Diên hỏi. "Vị này chính là đồ nhi mới nhận của Vân Tương."Thẩm Vân Tương xong chuyển hướng Thiên Chỉ Diên, với nàng: "Diên nhi, đây là tam công tử Diệp gia Diệp Thần Hiên, mau gọi Diệp thúc thúc." "Thỉnh an Diệp thúc thúc."Mỗi khi nhìn thấy người lạ, nàng nhanh chóng thay đổi thành khuôn mặt lanh lợi. Mà lúc này Diệp Thần Hiên lại sững sờ chút, rất lâu, môi của bất giác nở nụ cười tươi. "Ngươi gọi là Diên nhi?" "Thiên Chỉ Diên "Thiên Chỉ Diên trả lời. "Ngoan, ngoan, đứa ngoan."Diệp Thần Hiên cười sảng khoái: "Công tử cùng Diên nhi hẳn rất mệt nhọc, trước hãy nghỉ ngơi, đêm nay còn có yến. Thần Hiên sai người làm an bài xong, gian phòng thu thập thỏa đáng." "Như vậy, làm phiền Diệp công tử." Thẩm Vân Tương mang theo Thiên Chỉ Diên rời , tầm mắt Diệp Thần Hiên vẫn theo Thiên Chỉ Diên, thẳng đến khi bóng lưng của nàng biến mất ở trước mặt . Màn đêm buông xuống Thẩm Vân Tương dắt Thiên Chỉ Diên tới yến hội ở đại sảnh. Lúc này trong phòng khách là đầy đầu người, các môn phái cũng cơ bản ngồi vào bàn đông đủ. Thiên Chỉ Diên nhìn lướt qua yến hội náo nhiệt, đủ loại trang phục màu sắc hình dạng, người nào cũng có, giang hồ quả nhiên là giang hồ, thực là phong cách đa dạng. Ngay lúc ánh mắt Thiên Chỉ Diên quét tới đám áo bào tro, đầu trần bóng loáng, nàng nhìn thấy Hư Tâm vẫy tay với mình. Thiên Chỉ Diên cười đáp trả, Hư Tâm lại đỏ mặt.
Xin lỗi các bạn! Do chương 67 chưa hết nên tạm thời mình xóa chương 68.1 ! Khi nào chương 67 đăng hết khi đó mình đăng lại chương 68!
Chương 67.3: Editor: Diệp Dã Thang Viên ngồi xổm vai Thiên Chỉ Diên trợn trừng nhìn bàn ăn đầy rượu và thức ăn đến sắp rụng hai mắt. Nó dùng đuôi gãi gãi vào gáyThiên Chỉ Diên, tỏ vẻ muốn Thiên Chỉ Diên quan tâm tới dục vọng mãnh liệt của nó. Trái lại,Thiên Chỉ Diên bất động thanh sắc đánh mông Thang Viên cái. Thang Viên bất đắc dĩ ủy khuất đình chỉ động tác, tiếp tục dùng đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm rượu và thức ăn. Thẩm Vân Tương mang theo Thiên Chỉ Diên ngồi vào vị trí, Diệp Thần Hiên mặc thân cẩm y, khí vũ hiên ngang đợi ở giữa đại sảnh. lát sau, nhìn nhân số đến đủ mới xoay người hướng hai bên trái phải chắp tay giữ lễ. "Các vị, đại hội võ lâm được cử hành ở Diệp gia vào 3 ngày sau. Hôm nay các võ lâm hào kiệt quần tụ, Thần Hiên đại diện choDiệp gia kính các vị chén, chúc các vị hùng ở đại hội võ lâm vào 3 ngày sau có thể trổ hết tài nghệ, vinh quang mà về!" Lúc này mấy trăm người tất cả đều đứng lên, giơ cao chén rượu, cùng hô to: “ Trổ hết tài nghệ, vinh quang mà về!" "Cạn!" Diệp Thần Hiên xong, đem rượu trong tay uống hơi cạn sạch. Đồng thời các vị võ lâm hào kiệt cũng đem rượu trong tay uống hơi cạn sạch. "Các vị, mời dùng "Diệp Thần Hiên xong trở về ngồi ở trung tâm bàn rượu. Thiên Chỉ Diên nháy mắt mấy cái, ra, đây là giang hồ nha! "Đại hội võ lâm chín năm mới tổ chức lần, sống trong giang hồ lâu dài, cùng chung sống hòa bình. Đồng thời cũng có ý muốn các môn phái võ lâm đoàn kết, đồng tâm hiệp lực." đạo thanh vang lên từ trong các ghế ở trung tâm bàn rượu. yến hội mọi người hạ thấp giọng chuyện đều đưa mắt nhìn về phía trung tâm tiệc rượu. Có thể ngồi ở trung tâm tiệc rượu nhất định là chưởng môn của đại môn phái, bởi vậy tiếng này khiến các quần hùng rất quan tâm. Thiên Chỉ Diên cũng ngoại lệ, nàng tức khắc ngẩng đầu, sắc mặt hồng hào, khóe miệng hơi cong lên tò mò, ngồi đợiở bên dưới. Quả nhiên là người thẳng tính, khi khai tiệc liền lập tức lên tiếng. Bất quá đó là trong tứ đại gia tộc - Tề gia lão đại, lên tiếng cũng là lẽ đương nhiên. "Bá bá rất đúng "Diệp Thần Hiên thấy vậy, gật đầu tiếp ứng. "Nhưng có số người, ỷ vào chính mình có gia thế tốt, kiêu ngạo, ương ngạnh, đem mọi người để vào mắt a.Đêm nay các hùng quần tụ như thế, duy chỉ có thiếu nhà , phô trương hơi lớn chút." Những lời này cất lên, lập tức khiến gây ra trận bình luận. "Phong bá bá có số việc bận nên đến chậm chút cũng sao."Diệp Thần Hiên cười hòa giải. "Hẳn là quá bận rộn " Sau khi mấy câu châm chọc, Tề gia thêm gì nữa, cúi đầu gắp thức ăn. Mọi người cũng dám đón thêm lời của , cúi đầu tập trung ăn. Chỉ là giang hồ vẫn luôn luôn loạn, câu bình thường cũng có thể khiến cho sấm sét giữ trời quang, nhất là những trường hợp do người có địa vị phát ngôn. Thiên Chỉ Diên cúi đầu đút thịt choThang Viên, thầm suy nghĩ. Các môn phái đều tới, duy chỉ có Phong gia tới, chuyện này Phong gia có dụng ý gì? Phong gia đúng thực thân phận đặc thù, hậu phương vững chắc, thế nhưng dámở trước mặt mọi người nể mặt, chắc hẳn là sợ . E rằng lần này ở đại hội võ lâm, ngôi vị minh chủ võ lâm có nhiều tranh cãi. "Kỳ thực ta cảm thấy, Phong gia đến muộn cũng phải đại gì, nhiều nhất cũng chỉ là thiếu ăn bữa. Thế nhưng nếu như liên quan đến đại hội võ lâm công bằng mà đó chính là đại ." Lại đạo thanh phát ra từ trung tâm bàn rượu, ngay bàn bên truyền đến, vất vả yến hội mới bình thường trở lại nay nhấc lên gợn sóng. Đảo mắt nhìn quanh, phát ra lời này là người mặc hắc y, nhìn rất gầy gò. " biết vì sao đại trưởng lão Quỷ Kiếm môn lại những lời này?" "Cũng phải đại gì " ràng trưởng lão Quỷ Kiếm môn như vậy. Thiên Chỉ Diên bĩu môi, phải đại mà ở trước mặt người nhiều như vậy lớn tiếng khiến người khác chú ý? Liên quan đến đại hội võ lâm mà tính là chuyện ? "Đại hội võ lâm là kiện vô cùng quan trọng trong chốn võ lâm, bởi vì đại hội quyết định ai làm minh chủ võ lâm, còn có thể nhân dịp nàyvang danh hùng. Bởi vậy người được mời đếnlàm giám khảo ở đại hội võ lâm nhất định là đức cao vọng trọng, cho nên lần này ngoại trừ người của tam đại môn phái tứ đại gia tộc, còn mời người nổi danh khác- công tử Tương." Trưởng lão Quỷ Kiếm môn xong, cố ý úp mở, vì vậy dẫn tới trận bàn tán xôn xao. "Chuyện này ai cũng biết." "Đúng vậy " "Ông mau vào điểm chính." ". . ." Thiên Chỉ Diên cảm giác ổn, nàng đảo mắt nhìn về phía Thẩm Vân Tương, nàng phát thần sắc Thẩm Vân Tương vẫnnhư trước, vững như thái sơn, chỉ là nhàn nhạt nhìn trưởng lão Quỷ Kiếm môn, ngón tay thon dài nhàng chuyển động cái chén trong tay. "Nghe mấy ngày gần đây công tử Tương đến Hoài Lăng trước, chuyến đến Thiếu Lâm tự a. biết công tử Tương có chuyện gì quan trọng nhất định phải vào đêm trước đại hội võ lâm vội vã chạy tới Thiếu Lâm? Lại cùng Nhất Hoằng đại sư thương lượng chuyện gì? Tại hạ đương nhiên là dám chất vấn hai vị , thế nhưng có nghi hoặc trong lòng, thể xem như biết, còn thỉnh hai vị rộng lượng." Trưởng lão Quỷ Kiếm môn còn hướng Thẩm Vân Tương và Nhất Hoằng đại sư thi lễ, cười nhàng. Lời này vừa ra, yến sôi trào lên, mọi người nhao nhao nghị luận chuyện này. Công tử Tương là giám khảo, mà Nhất Hoằng đại sư cũng là giám khảo, mặc dù công tử Tương tham gia tỷ võ, thế nhưng đệ tử Thiếu Lâm có tham gia tỷ võ . Ngay trước ngày hội, hai giám khảo dám lén gặp nhau, điều này có phần làm cho người ta khó có thể nghĩ nhiều. "A di đà phật, vị thí chủ này quá lo lắng, lão nạp cùng công tử hề lén thảo luận về việc giám khảo. Lão nạp cùng công tử giao hảo nhiều năm, công tử lần này tới Thiếu Lâm chẳng qua là tiện đường thăm bạn cũ."Nhất Hoằng đại sư đứng ra giải thích. "Đại sư là cao tăng đắc đạo, đại sư có, vậy khẳng định có. biết đại sư đối với đại hội võ lâm lần này, có hi vọng đệ tử Thiếu Lâm giành được nhiều thắng lợi ?" "A di đà phật, thắng bại có mệnh, lão nạp cưỡng cầu. Đệ tử Thiếu Lâm có thể thắng lợi, lão nạp đương nhiên là hi vọng ." Trưởng lão Quỷ Kiếm môn thấy vậy, bật cười lớn, : "Đại sư là cao tăng đắc đạo, đại sư thắng lợi, vậy khẳng định thắng lợi." Tron lời của trưởng lão Quỷ Kiếm môn tràn đầy châm chọc, chẳng qua là mượn lời này châm chọc Nhất Hoằng đại sư miệng bằng chứng, thuyết phục. Lời này vừa cất lên, yến hội lại có tiếng người lớn, mọi người nhao nhao nghị luận việc này. "Thí chủ, ngươi. . ."Nhất Hoằng đại sư nhìn vẻ mặt đắc ý của trưởng lão Quỷ Kiếm môn, nhất thời thở gấp, lại được lời nào. "Đại sư là cao tăng đắc đạo, danh tiếng của Vân Tương sánh kịp đại sư, thế nhưng dựa vào suy nghĩ của Vân Tương, lần này có toàn thắng , rất có thể là Quỷ Kiếm môn." Tiếng nghị luận lần này càng xôn xao, giọng nhàng của Thẩm Vân Tương cất lên, thập phần tùy ý, lại làm cho người ta cảm thấy tùy ý. Tiếng nghị luận xuống, mọi người đều chờ đợi. "Công tử lời này, là cất nhắc Quỷ Kiếm môn ta rồi, Quỷ Kiếm môn toàn thắng ư, thực có chút quá khen, phù hợp." "Phải ? Ta nhớ gần đây sinh ý ở đường thủy của Quỷ Kiếm môn phát triển khá tốt. Sinh ý rất có thu hoạch , Vân Tương cho rằng, đệ tử Quỷ Kiếm môn hẳn là ở đại hội võ lâm cũng rất có thu hoạch."Thẩm Vân Tương lo lắng . "Công tử, ngươi đây cũng thể. . ."Trưởng lão Quỷ Kiếm môn biến sắc, chuẩn bị phản bác, lập tức bị cắt ngang . "Hay cho Quỷ Kiếm môn! Lúc đó ta biết là bị ai đoạt sinh ý! Nguyên lai là các ngươi thầm giở trò quỷ! giang hồ có quy củ của giang hồ, Tào bang ta luôn hoạt động đường thủy, Quỷ Kiếm môn các ngươi cũng tiếng liền thầm phá hư, hẳn phải cho chúng ta giải thích ?" nam tử bưu hãn đứng lên tức giận chỉ mặt trưởng lão Quỷ Kiếm môn . "Tin đồn lung tung, Tào bang chủ cũng thể vì thế mà vu oan co chúng ta" Trưởng lão Quỷ Kiếm môn lập tức biện giải. "Có phải Quỷ Kiếm môn hay , trong lòng ngươi ràng! Ngươi có dám thề trước mặt mọi người trong giang hồ ?"Tào bang chủ kích động chỉ vào trưởng lão Quỷ Kiếm môn . "Tào bang chủ, ở đây phải Tào bang, ngươi cũng đừng khinh người quá đáng!" ngữ khí trưởng lão Quỷ kiếm môn cũng trở nên cứng rắn. Hai người ai phục ai trong lúc nhất thời cãi nhau rùm beng, mọi người ở phía dưới nhao nhao nghị luận, mặc cho hai người phía ầm ĩ, mặt đỏ tía tai. Thiên Chỉ Diên đảo mắt nhìn về phía Thẩm Vân Tương, sắc mặt vẫn như trước, vân đạm phong khinh tiếp tục xoay cái chén. Thiên Chỉ Diên thở dài hơi, trêu chọc ai trêu, mà lại trêu chọc mỹ nhân sư phụ, tại chọc giận rồi, ốc còn mang nổi mình ốc ? Thiên Chỉ Diên đột nhiên cảm giác được, mỹ nhân sư phụ có danh vọng cao như thế giang hồ, tuyệt chỉ là có năng lực đơn giản. Bằng chuyện đường thủy của Tào bang, Quỷ Kiếm môn làm việc bí , sao mỹ nhân sư phụ biết ràng như thế? Thiên Chỉ Diên gắp miếng thịt vào miệng, quay đầu tiếp tục xem kịch hay. "Hừ, chuyện của chính mình quản tốt, ở địa bàn Diệp gia ta dương oai, còn ra thể thống gì?"gia chủ Diệp gia - Diệp Vấn Thiên hét lớn tiếng khiến toàn trường đều tĩnh lặng lại. "Hai vị bình tĩnh chút, chớ nóng, chuyện giữa Quỷ Kiếm môn với Tào bang, hai vị bang chủ cứ chọn thời gian khác chậm rãi thương thảo, hôm nay mở tiệc chiêu đãi quần hùng, còn thỉnh hai vị cho Thần Hiên chút mặt, hôm nay dừng ở đây thôi."Diệp Thần Hiên tách hai người khắc khẩu ra, cố gắng giảng hòa. "Hôm nay ta nể mặt lão gia Diệp gia và tam thiếu gia, so đo với ngươi, chuyện của chúng ta, sau này lại tính!"Tào bang chủ vung tay lên, ngồi xuống. Trưởng lão Quỷ Kiếm môn thấy vậy cũng tiếp tục dây dưa, xoay người hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Vân Tương cái, cái nhìn này khiến nhìn thấy có tiểu nữ oa ngồi bên cạnh Thẩm Vân Tương càng thêm tức giận trong lòng, nuốt trôi nỗi tức này. Trưởng lão Quỷ Kiếm môn đè ép tức giận ngược lại thay bằng khuôn mặt hòa nhã tươi cười, : "Ta vốn tưởng rằng đại yến lần này là căn cứ vào địa vị và môn phái để an bài , nghĩ tới nguyên lai chỉ là căn cứ vào quan hệ." Lời này của trưởng lão Quỷ Kiếm môn vừa ra, Thiên Chỉ Diên nhếch miệng, nàng chú ý tới ánh mắt đó của trưởng lão Quỷ Kiếm môn. Trêu chọc Thẩm Vân Tương giờ đến trêu chọc nàng phải ? Trái lại lần này rất biết chọn người nha. "Trưởng lão lời ấy là có ý gì?" "Ngồi ở trung tâm yến tiệc, chỉ có thể là các chưởng môn môn phái lớn, cùng với trưởng tộc của tứ đại gia tộc, ta rất nghi ngờ, tiểu oa nhi ôm con chuột bạch cũng có thể ngồi ở phía ? Chẳng lẽ đây ý là, chúng ta – những hùng hào kiệt so ra lại kém tiểu oa nhi sao ?" Ngôn từ kích động, hơn nữa cũng có lý, bởi vậy thành công khiến mọi người đều đưa mắt hướng về phía Thiên Chỉ Diên. Diệp Thần Hiên thấy vậy, nhíu mày : "Diên nhi còn , để nàng ngồi ở cạnh công tử là chuyện đương nhiên, bằng để nàng tách khỏi công tử, người chiếu cố, sợ có chút bất tiện." "Sợ có bất tiện? Ta thấy tiểu oa nhi này mặc dù còn , nhưng cũng năm, sáu tuổi. Chẳng lẽ đứa trẻ năm, sáu tuổi vẫn thể tự mình ăn cơm? Ta cũng nhìn thấy công tử từng đút nàng ăn cơm" "Đúng vậy. . ." "Đúng là hợp lí a " ". . ." Lần này, trưởng lão Quỷ Kiếm môn có tình có lí, mấy người phía dưới đối với vị trí trung tâm yến tiệc ôm thái độ ngưỡng mộ lâu, bởi vậy đối với việc tiểu nữ oa cũng được ngồi lên có ý kiến kín đáo, nổi lên trận nghị luận. Diệp Thần Hiên thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, : "Vị trưởng lão này, Thần Hiên kính trọng người, thế nhưng cũng thỉnh ngươi chú ý thân phận, đừng xó lúc nào cũng gây xích mích." "Cái gì? Phụ thân công tử khẩn trương, trái lại tam thiếu giarất khẩn trương nha! như thế nào, tại bày ra trước mắt mọi người chính là thực, vị trí trung tâm yến tiệc tôn quý, có tiểu nữ oa cộng thêm con chuột bạch, mà chúng ta là những hùng hào kiệt chỉ có thể ngồi ở chỗ bên cạnh." Trưởng lão Quỷ Kiếm môn xong, cười đắc ý. "Quá hợp lý . . ." "Đúng vậy. . ." ". . ." "Ngươi đừng có quá phận, ngươi. . ."Diệp Thần Hiên hạ thấp giọng, nhưng lời của còn chưa hết liền bị giọng thanh thúy cắt ngang . "Vị đại thúc này, người ta sao?" Thiên Chỉ Diên ngoảnh đầu, sau đó từ ghế nhảy xuống, tới bên cạnh trưởng lão Quỷ Kiếm môn. Lão nhân gia người ta trêu chọc tới nàng , nàng còn có thể ngồi chờ chết? Thiên Chỉ Diên muốn cho biết, nàng phải tiểu nữ oa, đừng mơ bắt nạt . "Đúng, ngươi đấy "Trưởng lão Quỷ Kiếm môn bày ra bộ dáng đương nhiên. "Vậy Diên nhi cho người biết, Diên nhi có thể tự mình ăn cơm."Thiên Chỉ Diên nháy đôi mắt to, tròn long lanh cùng khuôn mặt nhắn, hồng hào thập phần đáng , linh khí bức người. Lời nàng vừa ra, khiến rất nhiều người vốn có câu oán hận giờ cũng nguôi ngoai. "Nếu ngươi có thể tự mình ăn cơm, vì sao ngồi riêng bàn ăn?"Trưởng lão Quỷ Kiếm môn thấy vậy nghiêm nghị chuyện, thay đổi ngữ khí ôn hòa, hướng Thiên Chỉ Diên hỏi. "Vì sư phụ , người giang hồ rất nhiều cũng rất phức tạp, giang hồ nhìn như yên ổn kì thực tràn đầy nguy hiểm, cho nên dặn ta được rời khỏi sư phụ.” "Tiểu nương, ở đây có gì nguy hiểm . Ăn bữa cơm mà thôi, có thể có cái gì nguy hiểm chứ?" Thiên Chỉ Diên liếc mắt cái, sau đó : "Cũng nhất định, chẳng lẽ vào lúc nguy hiểm, trước mắt xuất hai chữ nguy hiểm, để ta chạy thoát? Chẳng lẽ khi có người xấu xuất , trán của liền viết hai chữ người xấu, để ta cảnh giác sao?" "Này. . ." "Cho nên, nguy hiểm cùng người xấu luôn luôn giấu ở trong tâm người đó, đột nhiên xuất . Cho nên sư phụ cho ta chạy loạn, vạn nhất bị người xấu bắt được, vậy liền nguy rồi . Lại , nhân tâm cách lòng, ai biết được? Người giang hồ nhiều như vậy, hạng người gì cũng có, ngay cả loại chết cũng biết xấu hổ, già mà biết tự trọng, phát rồ, mất nhân tính, ngay cả tiểu hài tử cũng làm khó, ngươi sư phụ có thể yên tâm để ta mình sao?" Lời này vừa ra, lập tức dẫn tới trận nghị luận, có người tức giận bất bình, có người tỏ vẻ thèm để ý, có người trầm mặc suy tư. "Xem ra trưởng lão Quỷ Kiếm môn thực là lấy đá đạp chân mình a." "Đúng vậy, ngay cả tiểu oa nhi cũng buông tha." "Ta thấy ngay cả tiểu oa nhi cũng đấu lại." "Tự rước lấy nhục." ". . ." "Ngươi. . ."Trưởng lão Quỷ Kiếm môn có ngốc cũng nghe ra được Thiên Chỉ Diên mắng đến chết biết xấu hổ, già mà biết tự trọng, phát rồ, mất nhân tính, tiểu hài tử cũng buông tha. lập tức xụ mặt xuống, chỉ vào Thiên Chỉ Diên, lời còn chưa hết bị Thiên Chỉ Diên cắt ngang . "Đại thúc, người xem, người vừa , mọi người đều nhìn qua đây, đại thúc nhất định là người có uy vọng, như vậy, người chắc chắn đến chết biết xấu hổ, già mà biết tự trọng, phát rồ, mất nhân tính đến tiểu hài tử cũng tha, đúng hay ?" "Ta. . ." "Nếu như người bắt nạt tiểu hài tử, đại khái người cũng tính toán với súc sinh ?"Thiên Chỉ Diên đem Thang Viên bế lên, chọc vào cái mông của nó. Thang Viên rất phối hợp nhe nanh múa vuốt trận trước mặt trưởng lão Quỷ Kiếm môn sau đó xoay mình, giãy dụa cái mông to, tỏ vẻ xem thường. "Ta đương nhiên tính toán với nó."Trưởng lão Quỷ Kiếm môn nghiến răng nghiến lợi, ngoài cười nhưng trong cười . "Nếu người so đo, vậy Diên nhi có thể trở lại dùng bữa ?" "Tất nhiên có thể " Thiên Chỉ Diên thấy vậy lộ ra khuôn mắt đáng tươi cười, khiến mọi người vô cùng thích thú.
Chương 67.4 Editor: Diệp Dã "Công tử có phúc khí, thu được đệ tử còn tuổi mà thông minh như vậy. biết đứa này nhặt được ở đâu ?" "Đại thúc, chẳng lẽ hài tử của ngươi là nhặt được sao?"Thiên Chỉ Diên lập tức quay đầu đáp lời. "Con của ta đương nhiên là do ta thân sinh ." " phải từ trong bụng ngươi chui ra, này nhất định." giọng trầm thấp hữu lực truyền đến. "Ha ha ha. . ."Lời này vừa ra khiến cả sảnh đường cười vang. Trưởng lão Quỷ Kiếm môntức đỏ mặt, cũng dám phản bác nhiều lời. Bởi vì giọng đó chính là của minh chủ võ lâm Ân Chấn Phương. Minh chủ võ lâm lên tiếng, này ràng là có ý ủng hộ tiểu Chỉ Diên, có ở đây, ai còn dám làm loạn chứ? Bởi vậy, trưởng lão Quỷ Kiếm môn cũng chỉ có thể nuốt cơn tức xuống bụng, người ngồi bên cạnh lão lúc này đứng lên, chắp tay thi lễ : "Trưởng lão hôm nay uống hơi nhiều, kính xin minh chủ chớ trách" Người nọ xong ấn trưởng lão Quỷ Kiếm môn ngồi xuống. Hai bên đương còn tính toán gì, quần chúng cũng nhiều chuyện ầm ĩ làm gì, ai nấy cúi đầu ăn uống. Thiên Chỉ Diên thấy vậy, quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng phối hợp với nàng - Ân Chấn Phương mà lúc này Ân Chấn Phương cũng nhìn lại nàng. Khuôn mặt nghiêm túc của Ân Chấn Phương bỗng nhiên mỉm cười còn nháy mắt trái với Thiên Chỉ Diên. Thiên Chỉ Diên sửng sốt, sau đó cũng cười tươi, cũng nháy mắt trái với Ân Chấn Phương. Nàng nghĩ Ân Chấn Phương nhất định là nhận ra nàng tới, nếu giống như lão ngoan đồng chớp mắt ra hiệu với nàng. Thiên Chỉ Diên ôm Thang Viên hạnh phúc trở lại chỗ ngồi, nàng lập tức phát , thân phận của nàng thực rất trâu bò nha! Phụ thân là hoàng đế, mẫu thân là hoàng hậu, ông ngoại là minh chủ võ lâm! Sư phụ là công tử Tương danh chấn thiên hạ, chưa đủ trâu bò sao? Thế nhưng, vì sao nàng cảm thấy những đãi ngộ tại dành cho nàng tương xứng với thân phận của nàng? Thiên Chỉ Diên thở dài hơi, hoàn cảnh thay đổi, ai cũng thể trách được. Do hoàn cảnh thay đổi nên bây giờ nàng phải tự bảo vệ mình, có thù tất báo bắt đầu. Thiên Chỉ Diên liếc trưởng lão Quỷ Kiếm môn, trước mặt mọi ngườidám đắc tội nàng, chẳng lẽ đấu mấy câu, liền coi như xong chuyện? Thiên Chỉ Diên nhéo mông Thang Viên, Thang Viên lập tức cảnh giác quay đầu lại. Thiên Chỉ Diên ôm lấy Thang Viên ghé vào tai nó mấy câu. Thang Viên ngầm hiểu gật đầu. Thiên Chỉ Diên cho Thang Viên uống ngụm lớn rượu, sau đó nhanh chóng thấy bóng dáng Thang Viên. Thiên Chỉ Diên vắt chéo hai chân, quay đầu nhìn về phía trưởng lão Quỷ Kiếm môn, ngồi đợi xem kịch hay. "Ai ô "Chỉ nghe trưởng lão Quỷ Kiếm môn quát to tiếng rồi nhảy lên. Bên này lão vừa kêu to, lập tức dẫn tới số lượng lớn người quan tâm.Trưởng lão Quỷ Kiếm môn tự biết mình thất lễ, lúng túng cười cười, chuẩn bị ngồi trở lại. Ai biết còn chưa kịp ngồi, lão lại hét to: "A. . ." Lúc này mọi người cúi đầu dùng bữa lại lần nữa ngẩng đầu đem tầm mắt đều hướng về trưởng lão Quỷ Kiếm môn. Trưởng lão Quỷ Kiếm môn thấy vậy lúng túng cười, sau đó bưng kín miệng mình. Nhưng vào lúc này, toàn thân trưởng lão Quỷ Kiếm môn bắt đầu xoay chuyển, đem tay đưa đến sau lưng, hồi lại đem tay đưa dưới nách, kèm theo giãy dụa kịch liệt, những động tác này có vẻ hèn mọn mà tức cười. Bởi vậy mới dẫn tới trận cười vang. "Ha ha ha. . ." Thiên Chỉ Diên đạp chân xem kịch, vừa nhìn theo quần chúng vừa cười. Bỗng nhiên, bàn tay Thẩm Vân Tương xuất cây tăm, đầu ngón tay khẽ động, cây tăm liền theo ngón tay của bay về phía trưởng lão Quỷ Kiếm môn. Theo góc độ Thiên Chỉ Diên nhìn sang, chỉ thấy cây tăm kia vừa vặn đánh tới ngân châm, khiến ngân châm kia chệch hướng, vừa vặn đâm vào mông trưởng lão Quỷ Kiếm môn. Dựa theo phương hướng ngân châm, tất nhiên Thang Viên tránh được. "A. . ." Ngân châm đâm trúng, trưởng lão Quỷ Kiếm môn lại hét to tiếng. Nhưng vào lúc này, Thang Viên vèo cái, lấy tốc độ mắt người bình thường nhìn thấy được từ đũng quần trưởng lão Quỷ Kiếm môn chui ra, nhảy vào trong lòng Thiên Chỉ Diên Thang Viên vừa ra, đũng quần trưởng lão Quỷ Kiếm môn trưởng lão bị rách, lại kịp tránh ngân châm ở mông, chỉ kịp lấy hai tay che bộ hạ của mình. Đúng vào lúc này, trước mắt bao người nhìn mình chằm chằm, phía dưới trưởng lão Quỷ Kiếm môn từng giọt nước rơi tí tách, tạo mặt đất vũng nước . trận cười vang lên cười còn mang theo những tiếng xì xào cùng với tiếng cười nhạo, những thanh này làm cả yến hội thập phần náo nhiệt. Mọi người giống như được xem tuồng kịch, vô cùng thỏa mãn. Trưởng lão Quỷ Kiếm môn xấu hổ và giận dữ, mặt đỏ tía tai, lập tức xoay người, đầu cũng ngoảnh lại, vội vã ly khai yến hội. Nhìn lão bỏ , Thiên Chỉ Diên lấy khăn tay ra, lau miệng cho Thang Viên. Lau sạch xong, Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu, trong nháy mắt đó, nàng phát tầm mắt người vừa kéo trưởng lão Quỷ Kiếm môn rơi người nàng. Ánh mắt của người đó u ám mà làm người ta đoán ra được. Thiên Chỉ Diên chớp mắt giả ngây giả dại. "Nghĩ cái gì đấy? Dùng bữa."Giọng của Thẩm Vân Tương kéo tầm mắt Thiên Chỉ Diên trở lại, Thiên Chỉ Diên kịp nghĩ nhiều, đem những chi tiết này kìm ở trong lòng. Thẩm Vân Tương gắp miếng thịt bỏ vào bát của Thiên Chỉ Diên. Ngửi thấy được mùi thịt, Thiên Chỉ Diên phát giác chính mình rất đói bụng. Từ lúc khai yến tới giờ, phong ba ngừng, nàng đúng là chưa ngồi yên ăn cơm được lâu. Thiên Chỉ Diên gắp thịt lên, chuẩn bị ăn hết. Đột nhiên, chiếc đũa chỉ còn lại vết tích dầu mỡ. Thiên Chỉ Diên chọc mông Thang Viên. Thang Viên chất đầy thịt trong miệng phát ra tiếng "Xì xèo " rất . "Đây là sư phụ gắp cho ta, là miếng thịt chứa đầy tình cảm, đến phiên ngươi cướp hử? Xem ta thu thập ngươi thế nào. . ."Thiên Chỉ Diên còn chưa hết, nàng liền nghe thấy hơn mười đạo kình phong từ ngoài cửa quét qua bàn của nàng. Thiên Chỉ Diên có thể cảm giác được hơn mười đạo kình phong này uy lực rất lớn, nếu như có tu vi tuyệt đối thể chịu đựng được. Bỗng nhiên Thiên Chỉ Diên nghĩ đến cái gì, nàng thầm nghĩ trong lòng: xong rồi. Lúc này nàng cấp tốc ném thức ăn đồng thời nhào tới ôm chặt Thẩm Vân Tương.. Lúc này, hơn mười chén rượu từ ngoài cửa bay vào. "A. . ."Thiên Chỉ Diên hét to. Thẩm Vân Tương xoay người ôm Thiên Chỉ Diên, đồng thời "Ầm " tiếng, cái bàn phía sau bọn họ nổ tung, mảnh vụn rơi đầy đất. "Ha ha ha. . ." Chưa thấy người nghe thấy tiếng, giọng nam tử hùng hậu truyền đến, kèm theo dáng người khí phách, màu da rám nắng mặc cẩm y viền vàng, mái tóc điểm bạc. Cùng vào với còn có vị nam tử mặc y phục màu lam. "Phong mỗ tới chậm, thỉnh gia chủ Diệp gia thứ lỗi, chén này, Phong mỗ trước kính gia chủ."Phong Bá xong đem chén rượu trong tay uống hơi cạn sạch. "Phong gia chủ trước sau vẫn là nam tử cường hãn."Diệp Vấn Thiên hừ lạnh tiếng, cũng đem chén rượu uống hơi cạn sạch. "Phong gia chủ thực đến thôi, đến thứ nhất là khí thế lớn như vậy, chén rượu nho , uống sao đủ? Thế nào cũng phải uống vò mới làm thất vọng khí thế của Phong gia chủ. Nếu như Phong gia chủ có hưng trí, ta dốc toàn lực phụng bồi, đối ẩm đến tận bình minh!" xong, đem cái chén trong tay đặt mặt bàn, tỏ vẻ uống. "Hi vọng Phong gia chủ vẫn giữ được khí thế, có thể đạt thành tích tương xứng như thế trong đại hội võ lâm năm nay, đó mới là điều tốt."Ân Chấn Phương . "Được minh chủ khích lệ, Phong mỗ nhất định phụ mong đợi của mọi người, ha ha ha. . ."Phong Bá phá lên cười. Thiên Chỉ Diên nhìn lướt qua, toàn bộ trung tâm tiệc rượu, trừ chén của Thẩm Vân Tương bị nện lên tường vỡ nát, còn lại tất cả mọi người đều tiếp được chén rượu. Ngoại trừ những nhân vật cầm quyền của tam đại môn phái tứ đại gia tộc tiếp được chén rượu chút phí lực, còn đâu các chưởng môn môn phái hơi yếu hơn chút, sắc mặt tốt lắm. Vừa nãy, nếu như mỹ nhân sư phụ cố gắng tiếp chén rượu chuyện bị thương, nhất định bị mọi người biết. Lúc trước bị huyền mạc đánh ngược trở lại, bị trọng thương, căn bản thể động võ, huống chi là huy động nội lực tiếp chén rượu chứ? Giang hồ náo động, ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, nàng hiểu qua, nếu để cho mọi người biết mỹ nhân sư phụ bị thương, hậu quả rất nghiêm trọng. Thế nhưng lại lại thể tiếp, nếu như tiếp chẳng khác nào thừa nhận thân thể mình khác thường sao? Cho nên Thiên Chỉ Diên lựa chọn lật úp bàn thức ăn, bổ nhào người về phía Thẩm Vân Tương để có lý do tránh chén rượu kia. Chén rượu đụng phải bàn rượu phía sau, bàn kia tử lập tức nổ tung, có thể thấy nó mang lực đạo nặng như thế nào. Mà Phong Bá lại có thể lần phát động hơn mười cái chén, mmõi chén đều mang lực đạo như vậy. Thiên Chỉ Diên thầm khen trong lòng: Phong Bá, gia chủ Phong gia, hảo khí phách, lợi hại. "Mọi người nhiều năm gặp, biệt lai vô dạng."Phong Bá cười , sau đó ánh mắt chuyển hướng đến chỗ Thẩm Vân Tương, : "Chỉ là, tựa hồ công tử chịu cho lão phu mặt mũi." Thẩm Vân Tương đứng dậy thi lễ : "Phong tiền bối đức cao vọng trọng, Vân Tương luôn thập phần kính trọng, địa vị của Phong tiền bối ở giang hồ rất lớn, danh vọng cao, Vân Tương dám nể mặt." Lời này của Thẩm Vân Tương rất đúng mực, khiêm tốn có lễ, làm cho người ta nhìn ra có cái gì khác thường. "Ồ? Vậy là đáng tiếc, lão phu kính rượu, công tử lại chịu uống."Phong Bá đặc biệt có thâm ý nhìn Thiên Chỉ Diên liếc mắt cái. "Phong gia chủ " người mặc y phục nữ tử tiến đến, thi lễ với Phong Bá, nàng với Phong Bá: "Nếu phải đồ nhi của công tử làm đổ thức ăn, công tử vì đón nàng rảnh phân thân, nếu lấy võ công của công tử tuyệt đối có chuyện tiếp được chén rượu ." " biết vị tiểu nương này là?"Phong Bá đem tầm mắt chuyển hướng tới nữ tử kia. "Tiên Liễu, được vô lễ! Ngồi xuống!" Ở bàn rượu trung tâm, người mặc trường phục nữ tử tối màu quát lớn. "Tiểu nữ ở Ngọc Lộc các, Vệ Tiên Liễu gặp qua Phong gia chủ."Vệ Tiên Liễu lại thi lễ với Phong Bá, sau đó quay đầu lại nhìn về nữ tử mặc trường phục tối màu kia : "Sư phụ, Tiên Liễu vô lễ." "À? Nguyên lai là đệ tử của Ngọc Lộc các."Phong Bá khẽ cười tiếng, sau đó lại : "Chuyện của công tử, ngươi hình như rất ràng." "Ta. . ."Vệ Tiên Liễu cúi đầu, hai má bị ửng đỏ: "Ta chỉ là ngưỡng Mộ công tử, đại danh của công tử giang hồ người nào biết, võ công của công tử giang hồ người nào hay." "Đúng là, công tử vốn rất nổi danh. Chỉ bất quá, lão phu nhớ lại, cùng công tử nổi danh kém còn có con duy nhất của trang chủ Ngạo Long sơn Doãn Thanh Họa a, còn tên tuổi của ngươi, lão phu xác thực chưa từng nghe qua. biết từ lúc nào, các chủ Ngọc Lộc các dạy dỗ ra đệ tử đắc ý như thế."Phong Bá liếc Vệ Tiên Liễu rồi quay đầu, hề nhìn nàng. Đối với Vệ Tiên Liễu là người quá nổi danh, căn bản vào được mắt Phong Bá. Bây giờ nàng lại đứng ra thay công tử Tương chuyện, đúng là có chút biết tự lượng sức mình, cách khác, chính là gà rừng cũng muốn quản chuyện của phượng hoàng. Cho nên, Phong Bá chút mặt mũi cũng cho, trực tiếp châm chọc nàng. "Phong gia chủ. . ." "Tiên Liễu, câm miệng, ngươi ngồi xuống cho ta!"Các chủ Ngọc Lộc hung hăng quát lớn cắt ngang Vệ Tiên Liễu. "Vâng, sư phụ "Vệ Tiên Liễu phục, nhưng chỉ đành ngồi xuống. "Lại muốn Phong bá bá phiền toái, còn có thể nhớ tới Thanh Họa, đây là vinh hạnh Thanh Họa gánh nổi."Từ trung tâm tiệc rượu, nữ tử mặc bạch y, khí chất xuất chúng, đứng lên thi lễ với Phong Bá. Cử chỉ khoan thai, thập phần có phong cách quý phái. "Sao có thể nhớ ra được, ngươi là tâm can bảo bối của Doãn trang chủ a! Ha ha. . ."Phong Bá cười : "Gần đây Doãn trang chủ thế nào? Lần này sao lại tới tham gia?" "Hồi Phong bá bá, gia phụ thân thể an khang, chỉ là tuổi tác cao, tâm tình cũng đạm bạc, đối với việc giang hồ, muốn hỏi đến, cho nên lần này là do Thanh Họa đại diện cho Ngạo Long sơn trang tham gia đại hội võ lâm lần này." "Hổ phụ sinh khuyển nữ, vô luận là khí chất hay là võ công, cũng làm cho lão phu thể soi mói." "Phong bá bá quá khen rồi." "Ngươi a, xứng đáng đấy chứ." "Ân minh chủ, Diệp gia chủ, còn có các vị chưởng môn, Vân Tương hôm nay thất lễ, y phục này dính thức ăn, là có chút lịch . Vân Tương xin trước bước, đổi y phục mới, thỉnh các vị thứ lỗi."Thẩm Vân Tương . "Mang theo đứa cũng dễ dàng a, ăn bữa cơm cũng được thư thái, mau ."Gia chủ Diệp gia khoát tay áo. "Đứa ham chơi, này cũng khó tránh. Công tử cứ làm theo ý mình."Diệp Thần Hiên bày ra tư thế mời. Thẩm Vân Tương gật đầu, dắt Thiên Chỉ Diên ra ngoài. Lúc ngang qua người Phong Bá, Thẩm Vân Tương bỗng nhiên dừng bước. Thiên Chỉ Diên cảm giác được bàn tay Thẩm Vân Tương nắm tay bé của nàng căng thẳng. Bàn tay Phong Bá lại đặt vai Thẩm Vân Tương. "Công tử dù bị thức ăn làm bẩn, cũng vẫn tao nhã như trước, hề mất khí chất, lão phu rất bội phục."Phong Bá xong, lại lấy bàn tay ra, ngược lại còn thêm mấy phần lực đạo. "Phong gia chủ khen nhầm rồi"Thẩm Vân Tương mặt đổi sắc. "Sư phụ, ôm ôm. . . con muốn ôm ôm. . ."Thiên Chỉ Diên vươn hai tay, chờ Thẩm Vân Tương ôm nàng. Thẩm Vân Tương ngồi xổm người xuống, tay Phong Bá đành rút lui khỏi vai Thẩm Vân Tương, Thẩm Vân Tương đem Thiên Chỉ Diên bế lên. Thiên Chỉ Diên ôm cổ , nháy mắt, sau đó với Phong Bá: "Lão gia gia, người phải nhìn xem kỹ." Thiên Chỉ Diên vừa xong, tất cả mọi người sửng sốt, Phong Bá cũng chân tướng. "Diên nhi, được bậy."Thẩm Vân Tương trách mắng. "Diên nhi quàng." xong Thiên Chỉ Diên cười khanh khách. "Công tử có đồ nhi lanh lợi đáng như vậy, thỉnh thoảng làm đổ thức ăn, cũng có thể tha thứ ."Phong Bá cười . "Đa tạ Phong gia chủ khen ngợi, Vân Tương mang Diên nhi xuống." Phong Bá gật đầu. Thẩm Vân Tương ôm Thiên Chỉ Diên ra phòng khách yến hội. Trở lại gian phòng, Thẩm Vân Tương đặt nàng giường, sau đó tay đỡ lấy mép giường. "Phốc " tiếng, Thẩm Vân Tương phun ra ngụm máu tươi. "Sư phụ, người sao chứ?" Thẩm Vân Tương ổn định thân thể ngồi xuống giường, cố gắng thuận khí, sau đó khoát tay với Thiên Chỉ Diên, : "Vi sư có việc gì, Diên nhi cần lo lắng." Thiên Chỉ Diên từ giường nhảy xuống, chạy đến bên cạnh bàn mang tới giấy và bút, nàng với Thẩm Vân Tương: "Sư phụ, người cứ ở giường nghỉ ngơi chút, người viết phương thuốc cho con, con mua thuốc cho người" "Diên nhi. . ."giọng Thẩm Vân Tương có chút suy yếu. "Sư phụ, người yên tâm , ta lấy thuốc sắc, để cho ai phát , người tin con , ít chuyện này con làm được."Thiên Chỉ Diên cầm lấy tay Thẩm Vân Tương . Thẩm Vân Tương cầm ngược lại tay Thiên Chỉ Diên, cười: "Vi sư sao có thể tin con, Diên nhi của ta rất có năng lực, biểu rất tốt. Vi sư chỉ là muốn , trước khi phải thay y phục ." "Sư phụ, người mau viết phương thuốc " Thẩm Vân Tương gật đầu, vừa xong phương thuốc thấy Thiên Chỉ Diên cũng vừa đặt bút xuống. liếc mắt nhìn Thiên Chỉ Diên viết phương thuốc, các con chữ viếtrất ngoáy, mất trật tự, nhưng chữ cũng lỗi. "Diên nhi, con biết viết chữ?" Thiên Chỉ Diên sững sờ chút, nàng đem phương thuốc thu lại. "Sư phụ, con sắc thuốc." xong, Thiên Chỉ Diên liền chạy ra khỏi phòng. Đợi tới lúc Thiên Chỉ Diên bưng chén thuốc trở lại, gian phòng được thu dọn sạch , Thẩm Vân Tương mặc thân áo đơn nằm ở giường, Thiên Chỉ Diên còn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thơm ngát sau khi tắm rửa của . Thiên Chỉ Diên bưng thuốc đến trước mặt Thẩm Vân Tương, sau đó cởi giày , đem áo ngoài bị bẩn cũng cởi nốt, ném xuống đất, sau đó ngồi lên giường. "Sư phụ, con đút thuốc cho người uống." "Vi sư có thể tự uống, Diên nhi, con tắm rửa thay y phục ." " được, con muốn đút thuốc cho người uống."Thiên Chỉ Diên quyết thỏa hiệp, nàng dừng chút, lại : "Quần áo dơ con cởi bỏ, người con giờ rất sạch nha" Thẩm Vân Tương bất đắc dĩ cười, đành phải gật đầu để nàng mớm thuốc. Thiên Chỉ Diên cảm thấy rất vui vẻ, có chút ít cảm giác thành tựu, lúc trước đều là Thẩm Vân Tương bắt nạt nàng, áp bách nàng, bây giờ lại rơi vào tình cảnh như thế, Thẩm Vân Tương lay chuyển được nàng, chỉ đành ngoan ngoãn cho nàng mớm thuốc. Kỳ thực nàng cũng hiểu vì sao nhất định phải làm thế, chỉ là lúc trước uống thuốc, cũng là nàng đút, nàng nghĩ, chắc là thành thói quen . Chỉ là vì cảm giác như có con kiến lại bắt đầu bất an nhúc nhích xuất ? Thiên Chỉ Diên từng miếng từng miếng đútThẩm Vân Tương uống, nhìn khuôn mặt của , Thiên Chỉ Diên có chút sững sờ. Sống qua đời, nàng chưa từng tự tay đút cho ai cái gì, chẳng lẽ chỉ cần đút cho người khác là việc vô cùng tốt đẹp sao? Sao chỉ việc khiến nàng cảm thấy có chút vui vẻ và thoải mái? Rất nhanh chén thuốc thấy đáy, Thiên Chỉ Diên cầm chén thuốc đặt xuống, chuẩn bị giầy để trở về phòng tắm, đột nhiên bị Thẩm Vân Tương ôm lấy. Thiên Chỉ Diên quay đầu, chống lại đôi mắt thâm thúy mà tràn đầy nhu tình của Thẩm Vân Tương. "Diên nhi, dù sau này có chuyện gì phát sinh, con nhất định phải đứng ở phía sau vi sư, được tùy tiện xuất , biết ? Đây là hứa hẹn của vi sư, vô luận có như thế nào, cũng để con bị thương tổn." Thiên Chỉ Diên chớp mắt, nhìn Thẩm Vân Tương, với : "Sư phụ, còn nhớ đêm hôm đó, người bị thương, con cũng đút thuốc cho người, con với người cái gì sao?" Thẩm Vân Tương sửng sốt. "Con , sư phụ, con và người, bốn biển là nhà. phải sư phụ, mà là con và sư phụ. Cho nên vô luận phát sinh chuyện gì, con cũng chỉ đứng ở phía sau người, con muốn ở bên cạnh ngươi, cùng với người đối mặt hết thảy." "Diên nhi, vi sư biết con rất ngoan, cũng rất hiểu chuyện, nhưng là có số việc, con còn quá , con , cũng nên để con đối mặt." "Sư phụ, con có chuyện gì đâu? Chỉ cần người với con, con minh bạch."Thiên Chỉ Diên dừng chút, nàng tiếp: "Lần này đại hội võ lâm tranh đoạt vị trí minh chủ rất kịch liệt, đúng hay ?" "Đúng"Thẩm Vân Tương gật đầu. "Quỷ Kiếm môn mặc dù trong khoảng thời gian ngắn này cấp tốc vực dậy, thế nhưng muốn đoạt được thắng lợi ở đại hội võ lâm, thế lực của bọn họ còn chưa đủ, nhưng lần này bọn họ hành rêu rao như vậy, chắc hẳn sau lưng nhất định có mưu. Trưởng lão Quỷ Kiếm môn tận lực khơi mào hiềm khích, khiến cho người ta chú ý, nhất định là có mưu đồ, cho nên lần này ở đại hội võ lâm, Quỷ Kiếm môn nhất định làm ra rất nhiều chuyện, đúng hay ?" "Đúng " "Phong Bá căn bản phải có việc tới chậm, mà là cố ý tới chậm, thứ nhất là dùng chén rượu kiểm tra mỗi người, muốn thông qua trung tâm tiệc rượu để biết nội tình của mỗi người, rốt cuộc nhìn nhìn ra có người bị thương hay , hoặc là có người có cái gì khác thường hay . Mà sư phụ vừa vặn tiếp cái chén kia, mặc dù lý do rất hoàn mỹ, thế nhưng vẫn chưa tin nên mới thừa dịp sư phụ qua bên cạnh , chưởng đánh lên vai sư phụ, muốn biết sư phụ rốt cuộc có bị thương đúng hay ?" "Con rất đúng." Ánh mắt Thẩm Vân Tương nhìn Thiên Chỉ Diên ngày càng thâm thúy. "Sư phụ, lần này Quỷ Kiếm môn, Phong gia đều là khí thế ào ạt. Từ đó có thể nhìn thấy được hai thế lực này cố ý che giấu bao lâu trong giang hồ. Cộng thêm những gia tộc khác cũng tranh đoạt chức minh chủ võ lâm. Vậy nên đại hội võ lâm lần này tranh đoạt kịch liệt, chuyện xấu nhiều muôn vàn." "Xác thực như vậy, bất quá còn thiếu sót chút, chuyện tranh đoạt ở đại hội võ lâm trước kia cho tới bây giờ vẫn luôn kịch liệt như thế ." "Sư phụ, vô luận là Quỷ Kiếm môn, hay là Phong gia, hoặc là những thế lực quỷ dị khác chưa xuất đầu lộ diện, kỳ thực sư phụ cũng hy vọng từ những thế lực ấy sản sinh ra minh chủ võ lâm." " sai " " hi vọng minh chủ võ lâm rơi vào tay người khác, chứng tỏ trong lòng sư phụ trong lòng lựa chọn người, hơn nữa lần này Thiếu Lâm, trừ việc cùng Nhất Hoằng đại sư thương lượng trấn áp huyền mạc, nhất định còn thương lượng vấn đề chọn ai làm minh chủ võ lâm." "Vậy Diên nhi cho rằng là ai?" "Người này, võ công cao cường, nhân phẩm xuất chúng, có thể mình đảm đương giang hồ. Lần này đại hội võ lâm do Diệp gia đảm trách, Diệp lão gia tử thân thể cường tráng, nhưng nhúng tay vào bất cứ chuyện gì nữa, mà toàn quyền giao cho Diệp tam thiếu gia, phần dụng tâm này rất ràng. Mà nay cách làm này cũng nhận được tán thành của sư phụ và Nhất Hoằng đại sư. Cho nên, thí sinh tốt nhất trong lòng mọi người chính là Diệp tam thiếu gia, Diệp Thần Hiên!" "Chính xác!" Thiên Chỉ Diên cười đắc ý. Thẩm Vân Tương lúc này nhíu mày, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Thiên Chỉ Diên: "Diên nhi, con còn như vậy, nên biết những chuyện này." Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Thẩm Vân Tương, nàng : "Sư phụ, con với người, con sống được đến sáu tuổi, dễ dàng gì. Hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống con người ta. Con bị phụ hoàng giao cho Thục phi nuôi dưỡng, trong hoàng cung nơi nơi nguy hiểm tuyệt thua kém giang hồ. Con trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, có mẫu thân che chở, nếu như con còn ngây thơ, sư phụ, người gặp được con đâu ." Thẩm Vân Tương vươn tay đem Thiên Chỉ Diên ôm chặt vào trong ngực. "Diên nhi, sau này ở cùng vi sư, con cần khổ cực như vậy nữa, vi sư bao giờ để con chịu thương tổn." Thiên Chỉ Diên tựa trong lòng Thẩm Vân Tương, đây phải là lần đầu tiên nàng tựa trong lòng , nhưng là lại lần đầu tiên cảm thấy ấm áp và an lòng như thế. "Cho nên, sư phụ, con biết nhiều như vậy, sư phụ lại muốn gạt con làm chuyện gì, đương nhiên có khả năng rồi. như vậy, sư phụ, đừng gạt con cũng cần bỏ con lại mình, có chuyện gì, thầy trò chúng ta đồng lòng, cùng nhau đối mặt, có được ?"Thiên Chỉ Diên thoát khỏi vòng tay của Thẩm Vân Tương, nhìn thẳng hai mắt Thẩm Vân Tương . "Diên nhi, con thực hiểu chuyện khiến vi sư rất đau lòng."Thẩm Vân Tương xoa đầu Thiên Chỉ Diên. "Cho nên?" "Cho nên, vi sư đáp ứng con." "Sư phụ!" Thiên Chỉ Diên thoáng cái ôm chầm lấy Thẩm Vân Tương, ngửi thấy người mùi hương nhàn nhạt thơm ngát. "Sư phụ, vô luận như thế nào, người cũng rời bỏ con, đúng hay ?" "Đúng " " đời, đúng hay ?" "Đúng " Thiên Chỉ Diên thầm nghĩ, đời rời bỏ, trừ là phu thê, còn cái gì khác. Vô luận như thế nào hay sau này nàng trở thành người như thế nào. Thiên Chỉ Diên kéo ngón tay út của Thẩm Vân Tương, nàng : "Sư phụ, chúng ta ngoắc tay" Thẩm Vân Tương làm theo Thiên Chỉ Diên . "Kéo tay thắt lại, đời, thay đổi." Thiên Chỉ Diên nhìn chỗ hai ngón tay ngoắc vào nhau, cảm giác trong lòng lại có con kiến bò đến bò , kỳ quái. " Diên nhi ngốc, thay đổi." tiếng "Diên nhi ngốc" này khiến con kiến trong lòng Thiên Chỉ Diên càng càn rỡ, nó bò nhanh hơn, xoay chuyển mạnh hơn.Trong lòng ngứa chết được, khuôn mặt nhắn cuả Thiên Chỉ Diên có chút nóng lên. Thiên Chỉ Diên buông ngón út của mình ra khỏi tay , sau đó từ giường nhảy xuống. "Sư phụ, con trở về phòng tắm đây ạ "Thiên Chỉ Diên xong cũng quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài.