Chương 63: Thương miểu vô nhai Editor: Diệp Dã "Làm việc gì. . .?" Thiên Chỉ Diên còn chưa hết, lão đầu liền xuất thủ điểm trúng huyệt đạo của Hư Tâm "Ngươi làm gì vậy?" "Tiền bối có ý gì?" "Hắc hắc, ta còn nhớ, lúc trước tiểu nữ oa , tiểu hòa thượng Hư Tâm chịu thú ngươi, cho ngươi làm tiểu tức phụ, ngươi rất phiền não, hỏi ta làm sao bây giờ. tại ta nghĩ ra biện pháp, giúp ngươi được như ý nguyện." Thiên Chỉ Diên mở to hai mắt nhìn lão đầu. "Tiền bối, thể, thể a, Hư Tâm là người trong phật môn, sao có thể. . . Sao có thể. . ." Hư Tâm còn chưa xong cả khuôn mặt đỏ rực. "Có gì thể? Người trong phật môn thế nào? Lão tử để mình bị , hơn nữa, mỗi ngày ngươi liên miên cằn nhằn, lôi thôi dài dòng, lại ngượng ngùng vô cùng, thích hợp nhất làm tiểu tức phụ. Tiểu nữ oa, ánh mắt tệ." Lão đầu xong đem tay đặt lên cổ Hư Tâm, bàn tay liền dùng lực, đem đầu Hư Tâm đối diện với Thiên Chỉ Diên đè xuống. "Khom người chào " "Nhị bái" "Tam bái " "Kết thúc buổi lễ!" Lão đầu cởi huyệt đạo cho Hư Tâm, sau đó đem Hư Tâm phen đẩy tới bên cạnh Thiên Chỉ Diên : "Ấp úng cái gì? đồng ý liền bá vương ngạnh thượng cung, đơn giản hơn nhiều a. Có thiên địa làm chứng, tại tiểu hòa thượng là người của ngươi , ngươi phải đối xử tốt với , biết ? Đương nhiên ngươi còn có thể thú rất nhiều vợ , càng nhiều càng tốt!" Khóe miệng Thiên Chỉ Diên co rút. Khuôn mặt nhắn của Hư Tâm nghẹn đỏ bừng, hai hàng lông mày nhíu chặt, sau đó xoay người, chạy mất. "Lão đầu, ngươi lợi hại." Thiên Chỉ Diên biết gì hơn. "Đương nhiên, so với sư phụ ngươi mạnh hơn nhiều. Sư phụ ngươi dạy cho ngươi nhiều võ công như vậy sao? Sư phụ ngươi tìm vợ cho ngươi sao? Sư phụ ngươi ủng hộ ngươi vô điều kiện như thế sao? Ta liền ủng hộ ngươi, tìm thêm nhiều người thú vào nhà, bàn đầy người vây quanh ăn cơm, mỗi ngày cùng giương mắt nhìn, tức chết !" Thiên Chỉ Diên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm lão đầu, nhìn rất lâu, sau đó bật cười, nàng : "Hóa ra ngươi đây là cùng sư phụ ta đấu trí ?" " hươu vượn, là tên nhóc con, ta cùng kế, tính toán cái gì." Lão đầu xoay người, mắt liếc về phía xa xa. " thừa nhận phải ?" Thiên Chỉ Diên chất vấn nhìn lão đầu, sau đó cười : "A! Ta biết rồi, nhất định là lần đầu tiên ngươi bị người như thế truy đuổi chạy khắp núi phải ? Hơn nữa còn là hơn nửa đêm thể ngủ, trốn chạy cả đêm, cho nên ngươi đối với ta sư phụ hận thấu xương phải ?" "Ngươi, nha đầu chết tiệt kia! Ăn cây táo, rào cây sung đó! Ta, ta mới có, hươu vượn! Ta, ta đánh ngươi!" Lão đầu quay đầu toan đánh cái mông của Thiên Chỉ Diên. Còn chưa có đánh tới, tay dừng ở giữa trung. Thiên Chỉ Diên chỉ mỉm cười nhìn lão đầu, giống với trước kia trêu đùa, nàng tươi cười xuất phát từ chân tâm, tay của nàng biết lúc nào có nhiều hơn cái bình. Cách bình, lão đầu nghe thấy được hương vị của rượu hoa lê. "Ngươi, ngươi làm cái gì vậy." Lão đầu tức giận thoáng cái hầu như còn, Thiên Chỉ Diên thình lình thay đổi thái độ khiến lão có chút mất tự nhiên. "Lão đầu, ta phải ." ", , , vội vàng xéo , cùng với tên sư phụ cầm thú của ngươi cùng nhau xéo ." Lão đầu bên phất tay vừa . "Này, rượu hoa lê này để lại cho ngươi, từ từ uống." "Có chút đồ hư như vậy, ngay cả kẽ răng cũng bõ, còn từ từ uống." Lão đầu vẻ mặt khinh bỉ, nhưng vẻ mặt mất tự nhiên. "Được rồi, vậy ta nữa. Thế nhưng, lão đầu, cám ơn ngươi." Lão đầu đoạt lấy bình rượu hoa lê trong tay Thiên Chỉ Diên, sau đó xoay người, tự uống hớp. "Lão đầu, ta nha?" Lão đầu vẫn uống rượu, để ý đến phản ứng của nàng. Thiên Chỉ Diên xoay người, xuống núi. Mới được vài bước, bỗng nhiên thân thể bẫng, nàng bị bế lên. "Ngươi, tiểu nữ oa này, thực rất đáng ghét." Lão đầu ôm Thiên Chỉ Diên . "Vâng, vâng, lão đầu là đáng nhất ." "Ta dạy cho ngươi công phu tốt để ngươi luyện, kịp chỉ giáo cho ngươi. Nhưng ngay từ đầu đưa ngươi bí tịch, ngươi rất thông minh, tự mình luyện cũng có thể luyện tốt." "Được rồi " "Môn công phu này rất lợi hại, luyện được rồi, nhất định ai dám bắt nạt ngươi, nếu như còn có người dám khi dễ ngươi, ngươi liền phóng Thang Viên." "Được " "Còn có việc, ta dạy ngươi, ngươi tuyệt đối thể tiết lộ ra ngoài, bằng hậu quả, rất nghiêm trọng, hiểu ?" "Được " "Được? đúng, ta ngay cả tên gọi cũng cho ngươi biết. Sao có thể lộ ra ngoài, tên, xuất xứ, có chút manh mối nào, ai biết được chứ?" Lão đầu cười hắc hắc. "Khư, lão đầu, ánh mắt của ngươi có chút ướt à, là khóc sao?" " hươu vượn, vội vàng xéo !" Lão đầu đem Thiên Chỉ Diên thả mặt đất, sau đó đạp vào cái mông của nàng cước. "Hừ, lão đầu! Đừng để ta gặp lại ngươi!" Thiên Chỉ Diên xoa xoa nàng cái mông , vừa xuống núi. hồi lâu, Thiên Chỉ Diên hít hơi sâu, lại thở ra. Có số người, thấy đời cũng có cảm tình, có số người, thấy vài ngày cũng có thể nhớ đời. Đại để, chính là duyên phận . Thiên Chỉ Diên từ từ , nghe thấy thanh lão đầu từ phía sau truyền đến: "Thương miểu vô nhai, nhớ cho kĩ, nó gọi là thương miểu vô nhai. Nếu có duyên, đỉnh núi vô nhai thương miểu, chúng ta gặp lại!" Thiên Chỉ Diên lập tức quay đầu lại, núi có bóng người, nàng lẩm bẩm : "Thương miểu vô nhai, vô nhai thương miểu phong. . ."
Chương 64: Áp chế huyền mạc Editor: Diệp Dã Trở lại Thiếu Lâm tự, chờ nàng ở cửa là Hư Tâm. Hư Tâm lăng lăng nhìn cái cây trước mắt, tinh thần biết bay tới nơi nào rồi. "Hư Tâm?" Thiên Chỉ Diên nhìn Hư Tâm có phản ứng, nàng lại gọi tiếng: "Hư Tâm?" "A?" Hư Tâm phục hồi tinh thần lại, thấy là Thiên Chỉ Diên, lập tức mặt liền đỏ, thậm chí dám nhìn thẳng Thiên Chỉ Diên, chỉ cúi đầu, : "Chỉ Diên thí chủ, công tử tìm ngươi." Thiên Chỉ Diên còn chưa kịp tự hỏi Hư Tâm đây là bị sao vậy, nàng liền nghe từ phía sau lưng truyền đến tiếng của Thẩm Vân Tương. "Diên nhi, sáng sớm lại đâu vậy?" Thiên Chỉ Diên sửng sốt, quay đầu, thấy Thẩm Vân Tương đứng sau lưng nàng. Thẩm Vân Tương nhắc đến từ "Lại" tựa hồ cao thêm vài điệu, hai tròng mắt có chút thâm thúy. "Đến sau núi chơi ạ" Thiên Chỉ Diên biết Thẩm Vân Tương trong lòng đều biết, nàng liền thành trả lời . " thôi" Thẩm Vân Tương nhiều lời trực tiếp chuyển chủ đề. Thiên Chỉ Diên nhìn Hư Tâm liếc mắt cái, xoay người, theo Thẩm Vân Tương . Nàng vẫn cảm thấy, Thẩm Vân Tương hình như mất hứng? Là bởi vì nàng tìm lão đầu? Thế nhưng nhìn kỹ, cũng nhìn ra được cái gì. Thiên Chỉ Diên trong lòng có chút rầu rĩ là lạ , nàng đơn giản suy nghĩ được nhiều như vậy, phía sau Thẩm Vân Tương. Rất nhanh Thẩm Vân Tương đưa nàng tới gian thiện phòng. Trong thiện phòng, Nhất Hoằng đại sư chờ sẵn ở đó. "Tiểu thí chủ, công tử" Nhất Hoằng đại sư đứng dậy. "Đại sư cần khách khí, mời ngồi." Thẩm Vân Tương xong đối mặt với Nhất Hoằng đại sư ngồi xuống giường, quay đầu lại với Thiên Chỉ Diên: "Diên nhi, qua đây, ngồi lên giường ." Thiên Chỉ Diên chạy đến bên giường đối mặt với Thẩm Vân Tương, nàng hỏi: "Sư phụ, người định làm cái gì a?" "Diên nhi, còn nhớ hằng năm con có buổi tối thân thể rất đau sao?" Thiên Chỉ Diên giật mình chút, nàng lại nghĩ tới đêm hôm đó, cái loại cảm giáckhủng bố mà tràn ngập tà khí. "Sư phụ, người là đến huyền mạc?" Thẩm Vân Tương cùng Nhất Hoằng đại sư đồng thời sửng sốt, ngờ tới nàng biết nhiều như vậy. "Đúng vậy, tại sư phụ cùng Nhất Hoằng đại sư phải giúp con trấn áp huyền mạc, cho nên, con phải ngoan ngoan nghe lời phối hợp, biết ?" Thiên Chỉ Diên gật đầu, đem chân khoanh lại, ngồi vững. Chỉ là trong lòng nàng lại có chút lo nghĩ, Thang Viên hút ra huyền mạc, sư phụ cùng Nhất Hoằng đại sư liệu có tìm được biện pháp ? Thẩm Vân Tương từ trong hòm thuốc lấy ra bộ châm, mỗi cây đâm vào mỗi huyệt đạo người Thiên Chỉ Diên. Thủ pháp của thành thạo, động tác rất nhàng. "Diên nhi, phải sợ, sư phụ và đại sư đều ở trong này." Thiên Chỉ Diên gật đầu, dám nhúc nhích khi Thẩm Vân Tương thi châm ở người của nàng. "Tiểu thí chủ còn tuổi mà hiểu chuyện trấn định như vậy, là làm cho lão nạp bội phục." Nhất Hoằng đại sư gật đầu cười . Rất nhanh, Thẩm Vân Tương thi châm xong rồi, với Nhất Hoằng đại sư: "Đại sư, chúng ta bắt đầu ." Nhất Hoằng đại sư gật đầu: "Lần này trấn áp huyền mạc nhất định phải cẩn thận, phương án này của chúng ta mặc dù thương thảo nhiều ngày, thế nhưng khó tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên tiểu thí chủ ngàn vạn lần phải phối hợp, bước cũng thể làm sai." "Vâng, đại sư." Chuẩn bị tốt rồi, Thẩm Vân Tương vươn hai tay đặt lên vai Thiên Chỉ Diên, Nhất Hoằng đại sư từ phía sau lưng vươn tay đặt lên lưng Thiên Chỉ Diên. Thiên Chỉ Diên ngồi xếp bằng , rất nhanh cũng cảm giác được hai cỗ nội lực ở phía trước và sau, phân biệt tràn vào thân thể. Hai cỗ nội lực thập phần bình ổn, hơn nữa tốc độ cùng với phương hướng phối hợp rất chuẩn xác. Nội lực từ phía sau lưng Thiên Chỉ Diên cùng vai chậm rãi xuống phía dưới, tụ tập ở xung quanh trái tim. Hai cỗ nội lực nhàng vờn quanh ở trái tim, nhanh chậm. Sau đó hình thành giáp công hộ thể đem trái tim vững vàng khống chế. Thiên Chỉ Diên nhắm hai mắt, bình tĩnh cảm thụ hai cổ nội lực này trong cơ thể hành động. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai cỗ nội lực tạo vòng vây càng ngày càng , đem trái tim vây quanh càng lúc càng vững chắc, trong lúc này cũng có xuất bất kỳ tình huống dị thường nào. Cuối cùng, hai cỗ nội lực vững vàng trấn áp xung quanh trái tim, Thiên Chỉ Diên nghe thấy Nhất Hoằng đại sư cùng sư phụ thở phào nhõm. Nàng nghĩ, đây là thành công. Bỗng nhiên trận đau nhức từ ngực truyền đến, Thiên Chỉ Diên nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, Nhất Hoằng đại sư ở sau lưng căng thẳng. " tốt " "Đại sư, chuyện gì xảy ra?" "Có cỗ lực lượng công phá nội lực của lão nạp." Thiên Chỉ Diên ràng cảm thấy huyền mạc phản phệ, đau nhức từ trái tim truyền đến, trán Thiên Chỉ Diên tất cả đều là mồ hôi, nàng cắn răng, tiếng nào. "Đại sư, trước hết người hãy cố ổn định " Thẩm Vân Tương từ phía trước, chậm rãi đem nội lực chuyển đến muốn chi viện cho đại sư, ai biết huyền mạc căn bản là đối với hai cổ nội lực này tựa như để chút nào vào mắt, từ phía trước cũng bắt đầu cắn nuốt nội lực của Thẩm Vân Tương. Đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến, khuôn mặt nhắn của Thiên Chỉ Diên trắng bệch. "Công tử, chúng ta khống chế được , huyền mạc quá mức bá đạo, phải làm thế nào cho phải? Nó hút nội lực của chúng ta, cường đại cho chính mình, tiếp tục như vậy hậu quả rất nghiêm trọng, chúng ta trực tiếp rút thôi." Nhất Hoằng đại sư . Nhất Hoằng đại sư ở phía sau lưng Thiên Chỉ Diên như Thẩm Vân Tương ở phía trước Thiên Chỉ Diên nhìn thấy khuôn mặt nhắn trắng bệch mà thống khổ vì đau đớn của nàng. thấy nhất thanh nhị sở, biết Thiên Chỉ Diên tại thể chịu đựng được đau nhức này, nếu như trực tiếp rút lui, như vậy huyền mạc bá đạo nhất định gây tổn thương đến Thiên Chỉ Diên. Nhìn Thiên Chỉ Diên cắn chặt khóe môi, Thẩm Vân Tương lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi và vô cùng bất an.
Chương 65: Phút giây dịu dàng “Đại sư, người giữ vững chút rồi hẳn từ từ hạ tay, ta chống đỡ.” Thẩm Vân Tương . “Được, lão nạp rút trước, công tử cũng phải mau rút lui .” Nhất Hoằng đại sư xong dần dần thu chưởng về. Thiên Chỉ Diên cảm giác được bên trong thân thể mình chỉ còn nội lực của Thẩm Vân Tương tranh đấu với huyền mạc, còn nội lực của đại sư tan biến hoàn toàn. Bỗng sức mạnh nội lực của Thẩm Vân Tương tăng vọt lên, kích thích huyền mạc ra sức đáp trả càng dữ dội hơn, khiến Thiên Chỉ Diên càng lúc càng đau đớn. Đúng lúc này, nội lực của Thẩm Vân Tương đột ngột bị thu lại, huyền mạc chiếm thế thượng phong, lợi dụng thời cơ đáp trả dữ dội. “Phụt” tiếng, ngụm máu tươi chảy lênh láng. Nỗi đau tột cùng nhanh chóng biến mất, thân thể mệt rã rời của Thiên Chỉ Diên ngã oạch xuống giường, nàng hé mở hai mắt, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Vân Tương, ngay khóe miệng y còn vướng đầy máu. “Công tử, công tử!” Nhất Hoằng đại sư lập tức đỡ Thẩm Vân Tương dậy, ông hoảng hốt: “Công tử, người làm gì thế này, vì sao lại hứng chịu hết đáp trả của huyền mạc lên người mình như vậy?” Thẩm Vân Tương lắc tay, y thều thào: “Đại sư cần lo lắng, Vân Tương sao. Nếu ta làm như thế, huyền mạc lúc hung hãn trả đũa làm hại đến thân thể của Diên nhi.” Nhất Hoằng đại sư thở dài, ông vươn tay đặt lên mạch tượng của Thẩm Vân Tương: “Công tử này, vết thương đâu!” “Chuyên tâm tịnh dưỡng là được.” “Bình thường tịnh dưỡng sao, nhưng đại hội võ lâm sắp bắt đầu rồi, nếu để người khác biết công tử bị trọng thương như thế nào? Với thương thế như vậy công tử được động võ nữa!” “ sao, Vân Tương đấu võ.” “Ai. . .” Nhất Hoằng đại sư dài dài thở dài liễu hơi, ông cố gắng khuyên nhủ: “Lão nạp hiểu giang hồ loạn lạc thế nào, thể bảo rằng tỉ võ xảy ra chuyện. Có lẽ chúng ta quá nóng vội, lường trước sức mạnh kinh khủng của huyền mạc. Năm ấy Ân thí chủ cũng bị hành hạ giống thế này, chắc bà ta cũng đành lòng để con mình cũng . . .” Nhất Hoằng đại sư lại thở dài thườn thượt, tiếp: “Ngã phật từ bi, cầu mong huyền mạc biết mất hoàn toàn.” Thiên Chỉ Diên rất mất sức, toàn thân nàng mềm oặt, nàng thể nghe đoạn sau nữa rồi chìm dần vào hôn mê. Đến lúc khi Thiên Chỉ Diên tỉnh lại, nàng nằm yên ngay ngắn giường của mình. Hé mở hai mắt, nàng thấy người ngồi bên cạnh giường là Hư Tâm, liền đỡ nàng ngồi dậy. “Chỉ Diên thí chủ, thí chủ mau uống thuốc , cần sợ đắng đâu, tiểu tăng có chuẩn bị đường đây.” Hư Tâm chỉ chén đường được đặt bàn, cầm chén thuốc giúp nàng uống. Thiên Chỉ Diên thấy chén thuốc đen ngầu, bỗng trong đầu nàng lên gương mặt tái nhợt của Thẩm Vân Tương và đôi môi dính đầy máu của y. Nàng nhanh chóng cố gắng uống hết chén thuốc ấy. Hư Tâm bị hành động đột ngột này của Thiên Chỉ Diên dọa đến há to mồm, nghĩ là với tính cách của nàng, nhất định là nàng sống chết khôngchịu uống thuốc, ngờ rằng nàng lại ngoan ngoãn thế này. Uống xong thuốc, Thiên Chỉ Diên lau sạch miệng, nhảy xuống giường. “Chỉ Diên thí chủ nên nghỉ ngơi mới phải, thí chủ còn muốn đâu?” Hư Tâm đứng trước ngăn cản nàng. Thiên Chỉ Diên xoay người cái, vòng qua người Hư Tâm rồi chạy ra ngoài cửa, khi bình tĩnh trở lại thấy bóng dáng Chỉ Diên đâu. Hư Tâm ngây ngốc nhìn bóng người chạy vụt ra ngoài kia, nhớ hình như nửa tháng trước, Thiên Chỉ Diên vẫn có thân thủ như thế này, bây giờ nàng tiến bộ lên rất nhiều, có thể vượt qua cả . Sau khi Thiên Chỉ Diên chạy từ phòng mình ra, nàng hướng thẳng đến phòng của Thẩm Vân Tương, ra cơ thể nàng còn gì đáng lo ngại nữa, cơn đau qua dẫn tới mất sức, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể phục hồi lại được. Nhưng Thẩm Vân Tương khác, uy lực của huyền mạc nàng hiểu rất , dám hứng chịu lấy đáp trả của huyền mạc dẫn tới hậu quả gì, nàng cũng biết . Sao y có thể hành động liều lĩnh như bậy? Huyền mạc bá đạo thế, giấu trong người nàng sáu năm nhưng là thương tổn đến nàng, cùng lắm là chịu đựng đau tí hết. Y cần gì phải chịu đựng thay nàng rồi để bị thương chứ? Bộ y là kẻ ngốc sao? Thiên Chỉ Diên tức giận thầm nghĩ. Đứng trước cửa phòng của Thẩm Vân Tương, Thiên Chỉ Diên chợt dừng bước chân lại. Vào giáo huấn y ư? Nàng làm gì có tư cách. Vào an ủi ư? Chắc y cũng cần lời đó từ đứa trẻ như nàng. Vào làm cái gì đây? Thiên Chỉ Diên thở dài hơi, nàng cũng tại sao mình lại nóng lòng đến thế này! đứng trầm ngâm, tiểu hòa thượng bưng chén thuốc đến. “Tiểu thí chủ!” Tiểu hòa thượng hành lễ với nàng. “Đây là thuốc dành cho sư phụ ta?” “Đúng là của công tử.” “Vậy ngươi cứ giao cho ta, ta bưng vào cho sư phụ là được rồi.” Vị tăng nhân đó hơi ngạc nhiên chút nhưng cũng gật đầu, giao chiếc khay trong tay cho nàng. Bưng chiếc khay đựng chén thuốc, Thiên Chỉ Diên từ từ tiến vào phòng của Thẩm Vân Tương. Bên trong phòng, y đan nghiêng người tựa lưng lên giường, tay cầm quyển sách, có vẻ rất thanh nhàn. Thiên Chỉ Diên đem thuốc đến bên cạnh y, “Sư phụ, cần phải uống thuốc rồi.” Thiên Chỉ Diên ngồi bên cạnh giường, dùng muỗng khuấy đều chén thuốc, miệng thổi mấy hơi. Vừa ngẩng đầu lên trông thấy Thẩm Vân Tương chăm chú nhìn nàng. “Diên nhi, sao con nghỉ ngơi?” “Sư phụ, con sao, ngủ được giấc là khỏe. Thuốc vừa mới nấu, người mau uống .” Chỉ Diên đưa chén thuốc cho Thẩm Vân Tương, thấy y bỏ sách xuống nhưng lại uể oải tựa vào vào giường, hình như có ý muốn cầm lấy. Thiên Chỉ Diên mở to mắt, đành phải leo người lên giường Thẩm Vân Tương, ngồi kế bên cạnh, cách khoảng vừa đặt tay tới. Nàng múc muỗng thuốc, đưa tới bên môi y. Quả nhiên như vậy y mới chịu mở miệng, uống hết chén thuốc mà nàng đút cho. Ngồi bên giường, lúc Thẩm Vân Tương cúi đầu xuống uống thuốc, hàng lông mi dài như cánh quạt, gương mặt hoàn mỹ uể oải như muốn câu dẫn, khiến lòng nàng nhộn nhạo cả lên. “Diên nhi, vi sư cho là con nghĩ đến ta.”
Chương 66: Vô tình chạm môi “Sư phụ, ý của người là gì? Sao con lại nghĩ đến người được?” Đôi mắt lanh lợi đảo vòng, Thiên Chỉ Diên đương nhiên hiểu ý của Thẩm Vân Tương. Nếu y lo lắng cho nàng nửa đêm lên núi tìm lão đầu kia rồi. “Diên nhi rất thông minh, chắc là hơn ai hết.” Thẩm Vân Tương uể oải . Bàn tay đút thuốc chợt cứng đờ. Cảm giác khó chịu, giống như là nàng lén lút làm chuyện gì quang minh chính đại bị y phát vậy. “Sư phụ, vết thương của người có nghiêm trọng ?” Câu hỏi vừa bật ra liền khiến nàng hối hận thôi, hỏi câu dư thừa này làm gì cơ chứ, chắc chắn là rất nghiêm trọng rồi. “ sao.” Nghe câu trả lời của y, Thiên Chỉ Diên cảm thấy trong lòng rất buồn, võ công cao cường như Thẩm Vân Tương lại bị thương vì đứa trẻ như mình. Nàng muốn mình có thể nhanh lớn hơn nữa, nhanh mạnh mẽ hơn nữa để có thể tự bảo vệ mình và bảo vệ người bên cạnh. Nàng muốn mình khiến người khác bị thương thế này. Sư phụ ràng bị trọng thương, nhưng vẫn trước mặt mọi người kiên cường. Đây phải là giả vờ mà phải bắt buộc làm thế. Nếu theo lời Nhất Hoằng đại sư cảnh báo, để người ngoài biết được hậu quả rất nghiêm trọng. “Sư phụ, người và Nhất Hoằng đại sư nửa tháng nay bận rộn chính là vì nghĩ cách áp chế huyền mạc phải ?” ra nửa tháng này, sư phụ vẫn luôn quan tâm đến nàng, y đều lo nghĩ đến cho nàng mọi chuyện. E rằng đến Thiếu Lâm tự cũng là do phối hợp với Nhất Hoằng đại sư áp chế huyền mạc sao? “Là vi sư đánh giá thấp sức mạnh của huyền mạc.” “Sư phụ, đến phút cuối người lại hứng chịu toàn bộ lực đáp trả của huyền mạc lên người mình.” Thiên Chỉ Diên vừa dứt lời cũng khiến chính nàng sửng sốt nữa. Thẩm Vân Tương ngạc nhiên chút, lập tức cười mỉm, y hỏi: “Diên nhi, con đau lòng vì vi sư đấy à?” Thiên Chỉ Diên nhất thời biết trả lời như thế nào. Đau lòng ư? Nàng cũng biết, nàng chưa trải qua cảm giác đau lòng bao giờ cả. “Người là sư phụ của con, con là đồ nhi của người, đồ nhi đau lòng vì sư phụ phải là lẽ thường tình sao?” Thiên Chỉ Diên chưa nghĩ ra được câu trả lời nào, tùy tiện chọn đại lí do nào đó vậy. “Theo lẽ thường tình . . .” Thẩm Vân Tương hạ giọng nhẩm lại bốn chữ này, khiến người nghe chẳng thể nào đoán được cảm xúc của y. Nhưng Thiên Chỉ Diên nghe thấy lại có chút xúc động. Chén thuốc rốt cũng cạn sạch, nàng đặt chén lại lên khay. “Diên nhi” Thẩm Vân Tương vươn tay, nâng khuôn mặt bé của Thiên Chỉ Diên, nghiêm túc : “Sau này con nên tự ý chạy loạn nữa, ngày mai bắt đầu khởi hành đến Hoài Lăng rồi. Người giang hồ thể lường trước được, lúc nào cũng có thể gây nguy hiểm cho con. Nhớ phải ngoan ngoãn bên cạnh sư phụ biết ?” “Sư phụ, người bị thương nặng như vậy, chẳng lẽ ngày mai còn muốn gấp rút lên đường? Nghỉ ngơi thời gian được ư?” Thiên Chỉ Diên rất vui, nàng muốn y bị trọng thương vờ sao còn muốn lên đường đến Hoài Lăng gấp gáp thế này. Nàng muốn, nàng rất muốn. Cảm giác này hoàn toàn xa lạ, nàng chưa từng lo lắng thế này vì người. “Diên nhi, vi sư sao, con có thể nghĩ cho ta ta rất vui. Diên nhi của ta, mau lớn lên nhé.” Đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn Thiên Chỉ Diên, ý cười đầy ngay mắt. Thiên Chỉ Diên hơi ngẩn ra, y bảo rằng “Diên nhi của ta”. Ngón tay của Thẩm Vân Tương còn lướt lướt khuôn mặt mũm mĩm của nàng, nàng bỗng thấy người mình nóng ran. “Diên nhi, con yên tâm, vi sư nhất định tìm được cách giải trừ huyền mạc. Bất luận có khó khăn gì, vi sư cũng bỏ cuộc. Nhất định có ngày, con bị huyền mạc hành hạ nữa. Diên nhi, con có sợ ?” Thiên Chỉ Diên lắc đầu. Nàng sợ, nàng mình còn sợ, huống chi sao lại sợ khi bây giờ lại có thêm người kề vai sát cánh với nàng? “Diên nhi, lâu như thế, con có nhớ nhà ?” Thiên Chỉ Diên sửng sờ chút, nhớ nhà? Hoàng cung phải là nhà của nàng, nhưng nàng vẫn nghĩ đến Thiên Hoài Hạo dạo này thế nào, Thập nhất còn bị bắt nạt , Thiên Tinh Hàn có phải vẫn bận rộn triều chính. Nàng quyết định rời khỏi hoàng cung, tuyệt nhiên hối hận. Nàng dứt áo ra , đối mặt với thế giới lạ lẫm này, đương nhiên cũng quyến luyến quá khứ nữa. “Sư phụ, con và người, tứ hải làm nhà.” Thẩm Vân Tương ngây ngẩn cả người, y ngờ rằng Thiên Chỉ Diên như vậy, bán tay nâng khuôn mặt nàng bỗng chốc cứng đờ, trong trí nhớ của y khắc sâu câu: “Con và người, tứ hải làm nhà” “Diên nhi, vi sư rất vui.” Khóe miệng Thẩm Vân Tương chầm chậm mỉm cười. Thiên Chỉ Diên chưa từng thấy y cười như vậy, phải là ôn hòa, phải kính lễ cũng phải là giảo hoạt mà xuất phát từ chân tâm, để lòng nàng trở nên ấm áp. Nhìn nụ cười hoàn mỹ của Thẩm Vân Tương, đầu nàng bỗng mờ mịt mảnh, bị sắc đẹp che mờ lí trí: “Sư phụ, người cười lên trông rất đẹp. Người chưa từng hôn con lần nào hết, lần này hôn con tí thôi có được ?” Dứt lời, nàng liền đưa mặt mình tới trước Thẩm Vân Tương. Thẩm Vân Tương hết cách đành cười tiếng, từ từ nhích đến gần mặt Thiên Chỉ Diên, y chỉ định phớt qua má nàng thôi. Nhưng đôi mắt lanh lợi của ai kia đảo vòng, cười thầm trong bụng rồi đột ngột nhích nhanh lại gần mặt sư phụ. Hai đôi môi tiếp xúc nhau, cảm giác ấm áp, mềm mại từ đôi môi của đối phương truyền đến giống như dòng nước mát, nhàng tiến vào lòng Thiên Chỉ Diên. Hai người đều vô cùng kinh ngạc, vội vàng đẩy nhau ra. Thiên Chỉ Diên ngây ngốc nhìn Thẩm Vân Tương, đôi mắt của y càng thêm sâu thẳm, còn nàng đỏ hồng hai má, lập tức nhảy xuống giường, đôi chân để trần cứ thế chạy thẳng ra khỏi cửa. Chạy hồi lâu, nàng cũng biết mình ở đâu mới dừng lại. tay dựa lên cây cổ thụ, tay kia đặt lên ngực ngừng vuốt vuốt. Ít lâu sau, trái tim đập lỗi nhịp của Thiên Chỉ Diên mới trở lại trạng thái bình thường. Suy nghĩ lại, nàng cảm thấy rất hoang mang, hình như có thứ gì đó bao quanh lấy nàng. Mới vừa rồi, nàng vốn là cố ý, bất quá là do lúc nhìn Thẩm Vân Tương, nhất thời lòng háo sắc nổi lên, tiện thể muốn ăn chút đậu hủ với chiếm tiện nghi đôi chút, ngờ lại chạm môi bất ngờ thế này. Bây giờ, hình như nàng phát ra đây đơn giản chỉ là chơi đùa. biết vì sao lòng của nàng có chút rung động thể nào dừng được. Thiên Chỉ Diên tựa lưng vào cây cổ thụ ngồi xuống. Ngón tay út khẽ đưa chạm vào môi, cảm giác mềm mại kia vẫn còn vương vấn cánh môi, nó giống như chú thỏ vậy, từ môi của nàng dần dần di chuyển vào trong lòng nàng. Cảm giác xa lạ này vừa hồi hộp vừa sợ hãi, nhưng cũng vừa vui mừng. Đây là loại cảm giác gì? Thiên Chỉ Diên hơi hoang mang, nhưng nàng cho rằng cảm giác này cũng tệ lắm. ngờ rằng có ngày Chỉ Diên nàng phải xấu hổ thế này. Nàng cười tủm tỉm.
P/s: Cái chương 67 này hiểu sao dài lê thê mấy chục trang word. Rất nghi ngờ tác giả quên ngắt chương vì vậy mỗi ngày mình ngắt chương và post từng phần. @Quỳnh Bảo Bối : từ từ để mình xong hết c68 b hãy post nhé)) Chương 67.1:Tới Hoài Lăng Editơr: Diệp Dã Ngày hôm sau, tiếng chim hót lanh lảnh truyền vào trong phòng, Thiên Chỉ Diên đứng dậy mang theo lưng gói đồ rồi đẩy cửa ra ngoài. "Hư Tâm, ta rồi đây."Thiên Chỉ Diên nhìn Hư Tâm . Hư Tâm gật đầu: "Chỉ Diên thí chủ, đệ tử Thiếu Lâm rất nhanh tới Hoài Lăng , cho nên chúng ta chỉ là tạm biệt, sớm gặp mặt." "Hư Tâm, ngươi biết cái gì gọi là ngày gặp như cách ba thu sao? Ngươi là tiểu tức phụ của ta, chẳng lẽ ngươi nên mỗi ngày nhớ tới ta sao?"Thiên Chỉ Diên nghiêng đầu với Hư Tâm. "Chỉ, Chỉ Diên thí chủ, này, ta. . ." mặt Hư Tâm thoáng cái đỏ bừng , chuyện cũng lắp bắp. "Ngươi đừng quên, thiên địa làm chứng nha." Thiên Chỉ Diên đùa giỡn Hư Tâm đủ, nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng muốn nhéo phát, đợi trả lời, nàng hài lòng nhảy lên xe ngựa. xe, Thẩm Vân Tương vững vàng ngồi chờ nàng. Lên xe ngựa, vẻ kiêu ngạo kia của Thiên Chỉ Diên lập tức biến mất, lần này đổi thành nàng đỏ mặt. Nàng khó có khi lanh lợi, chịu ngồi ở bên cái gì cũng làm, bởi vì nàng suy nghĩ cả đêm, còn chưa có suy nghĩ cẩn thận. "Diên nhi, qua đây, tới đây ngồi."Thẩm Vân Tương vẫy tay với Thiên Chỉ Diên. Thiên Chỉ Diên ngoan ngoãn tới, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Vân Tương. Thẩm Vân Tương phen đem Thiên Chỉ Diên ôm lấy đặt đùi của mình. Thiên Chỉ Diên sửng sốt, thân thể cứng đờ, cảm giác như có con kiến lại bò lên trái tim nàng. Cúi đầu vừa nhìn, nguyên lai là Thang Viên nhảy lên ngực của nàng. "Mấy ngày nay, vi sư vẫn bận tình, xem chuyện giáo dục con. tại vi sư bắt đầu dạy con đọc sách viết chữ."Thẩm Vân Tương xong, tay mở ra đặt ở đùi Thiên Chỉ Diên. Đọc sách viết chữ? Thiên Chỉ Diên lại nghĩ tới phu tử trong hoàng cung, cái người bị nàng chọc cho tức giận đến mức nằm ở giường bệnh nửa tháng, ngày hôm sau còn đuổi Thiên Chỉ Diên ra khỏi thư viện. Nghĩ tới đây, Thiên Chỉ Diên nhịn được cười lên. "Cười cái gì vậy?" Thanh ôn hòa của Thẩm Vân Tương từ đầu Thiên Chỉ Diên truyền đến. " có gìạ " "Nghe thấy đọc sách viết chữ con liền cười, lẽ con từng đùa bỡn phu tử?" " có có. . ."Thiên Chỉ Diên cực lực phủ nhận. "Vậy ư? Xem ra Diên nhi chỉ mê chơi thích náo loạn, còn hay dối. tích quang vinh như vậy, vi sư cũng có nghe thấy ." xong Thẩm Vân Tương nhàng cười. Thiên Chỉ Diên co rút khóe miệng, chu cái miệng nhắn lời nào. Đáng ghét, biết rất ràng, còn muốn trêu chọc nàng! "Đến, nhìn đây, vi sư dạy con." Thiên Chỉ Diên tựa trong lòng Thẩm Vân Tương, nàng ngửi thấy được hương hoa lê nhàn nhạt người Thẩm Vân Tương, vô cùng thư thái. Nàng bỗng nhiên phát giác, nàng quen thuộc mùi hương này, thậm chí có chút ham mê. Tựa trong lòng Thẩm Vân Tương nghe dạy từng chữ, bên dạy bên giảng giải, Thiên Chỉ Diên cảm thấy rất nhàn nhã. Mặc dù đều là dạy đọc sách viết chữ nhưng khi Thẩm Vân Tương dạy, nàng lại vẫn thấy khó. Mặc dù, những kí tựấy, nàng cũng nhận biết. "Ta dạy cho con các kí tự này, nhớ kỹ chưa?" Thiên Chỉ Diên gật đầu, mặc dù Thẩm Vân Tương cái gì nàng cơ bản nghe lọt. "Tốt lắm, tại thời gian còn sớm, ta đoán đến thành trấn kế tiếp còn thêm chút thời gian. Con ngủ trước , nghỉ ngơi tốt rồi, buổi tối viết lại lần." "Vâng. . ." Thiên Chỉ Diên đápứng xong, ở trong lòng Thẩm Vân Tương tìm vị trí thoải mái nhất, nhắm mắt lại. "Sao hôm nay con lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy?"Thẩm Vân Tương thầm. Thiên Chỉ Diên nhắm mắt giả bộ ngủ, nàng cho Thẩm Vân Tương biết. "Hửm?" thấy câu trả lời, Thẩm Vân Tương cúi đầu nhìn thấy Thiên Chỉ Diên ngủ, nhàng cười, lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người Thiên Chỉ Diên. Khi màn đêm buông xuống, cuối cùng xe ngựa tới thành trấn kế tiếp. Thẩm Vân Tương đem Thiên Chỉ Diên ôm xuống xe ngựa, nhìn khuôn mặt nàng ngủ say ngọt ngào, quyết định gọi tỉnh nàng. Thẩm Vân Tương đem Thiên Chỉ Diên đặt lên giường, thay nàng đắp kín chăn. Vừa chạm tới giường, Thiên Chỉ Diên trở mình tỉnh lại. "Có đói bụng ?" Thiên Chỉ Diên gật đầu, ngủ ngày, nàng đúng là hơi đói . Thẩm Vân Tương bưng tới chén cháo trắng, ngồi bên giường Thiên Chỉ Diên. Thiên Chỉ Diên bĩu môi, nàng : "Sư phụ, lần trước con đút thuốc cho người, lần này đổi thành người đút cho con." Thẩm Vân Tương vươn tay nhéo cái mũi của Thiên Chỉ Diên, sau đó múc từng thìa cháo trong chén, đưa tới bên miệng nàng. Thiên Chỉ Diên ngụm lại ngụm hưởng thụ Thẩm Vân Tương đút cho nàng ăn. Nàng bỗng nhiên nghĩ, nếu có thể như vậy, vẫn đút cho tới khi già, sư phụ vẫn có thể làm bạn ở bên người nàng, chiếu cố nàng, sủng nàng náo, vậy tốt? Nghĩ đến đây, khóe miệng Thiên Chỉ Diên hơi nhếch lên. Ăn no xong, Thẩm Vân Tương lấy ra khăn tay lau miệng cho Thiên Chỉ Diên sạch. "Mệt sao?" Thiên Chỉ Diên lắc lắc đầu, nàng mệt, nguyệt hắc phong cao, canh ba nửa đêm, nam quả nữ, thích hợp nhất để nảy sinh gian tình. " mệt, vậy luyện chữ ." Thiên Chỉ Diên sửng sốt, luyện chữ? chiếc bàn , ít giấy Tuyên Thành, bút mực giấy nghiên tất cả đều bày ra trước mặt. Thiên Chỉ Diên có chút đau đầu, nhận biết chữ là vấn đề, viết chữ cũng là vấn đề, vấn đề là, nàng biết dùng bút lông a. . . Thiên Chỉ Diên chấm mực, ở giấy Tuyên Thành viết chữ theo trong sách. "Tách” Mực từ bút lông rơi xuống giấy Tuyên Thành, nhiễm đen mảng lớn. Thiên Chỉ Diên ngán ngẩm, sau đó nàng lại làm ngòi bút lông rơi giấy Tuyên Thành, lại tảng lớn mực nước khuếch tán ra. Thiên Chỉ Diên có chút đau đầu, nàng lấy tay chống cằm, thở dài hơi. Bút lông gì gì đó, nàng tình viết được a! "Diên nhi con làm gì đấy?" Thiên Chỉ Diên vô tội nháy nháy mắt, nhìn trước mặt khắp nơi nhiễm mực, lại nhìn Thẩm Vân Tương chút. "Lại đây, vi sư dạy con viết." Thẩm Vân Tương ngồi xuống bên cạnh Thiên Chỉ Diên, bàn tay của nắm lấy tay bé của nàng, hướng dẫn nàng viết từng nét. Tay phấn nộn bị bao quanh bởi bàn tay ấm áp của Thẩm Vân Tương, Thiên Chỉ Diên cảm thấy có chút ngứa ngáy trong lòng như có con kiến lại bò đến bò . "Sư phụ " "Ừ?" "Có phải cũng có con kiến bò đến bò bò rất ngứa trong lòng sư phụ ạ?" Thẩm Vân Tương sửng sốt, : " có, Diên nhi người có con kiến sao? Ở đâu?"