[Xuyên không] Đồ nhi đã hiểu, sư phụ cứ từ từ - Vị Hi Sơ Hiểu (Update C70.5)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 58: Chỉ cần bảo toàn

      “Khoảng thời gian này, vi sư và Nhất Hoằng đại sư có chuyện quan trọng cần bàn bạc, có thời gian ở cùng con, vi sư cũng thấy ổn. Mặc dù con có tinh nghịch nhưng tính tình xấu, cho nên Hư Tâm cùng con, vi sư rất yên tâm. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, Hư Tâm cũng có chuyện riêng của , vì vậy mình con trong Thiếu Lâm tự được gây họa đấy, biết ?”

      “Sư phụ, có phải Hư Tâm chuẩn bị cho cuộc tỷ võ ở đại hội võ lâm ?”

      “Đúng, đại hội võ lâm chín năm mới tổ chức lần, là kiện lớn trong chốn võ lâm. Trong đại hội đó bầu ra minh chủ, để các môn phái khác tranh đấu loạn với nhau hàng năm.”

      “Sư phụ, con cũng muốn tham gia.”

      “Con còn quá , cấp đầu vào cũng phải từ mười đến mười lăm tuổi.”

      “Sư phụ, vậy người có tham gia võ lâm đại hội lần nào chưa?”

      “Vi sư lúc trước có tham gia lần.”

      “Chắc sư phụ đoạt được chức vô địch?”

      Thẩm Vân Tương cười cười, lắc đầu.

      “A? Thế là có rất nhiều người lợi hại hơn sư phụ?”

      , năm ấy vi sư chỉ khoảng bảy tuổi, hơn nữa lại ngồi ở chỗ quan sát, cho nên cũng tham gia tỉ thí.”

      “Vì vậy, trong giang hồ, sư phụ có thứ hạng?”

      “Thứ hạng có quan trọng ?”

      “Sư phụ cho dù tham gia tỉ thí cũng được người người kính ngưỡng, thanh dang vang ngút, sao lại quan tâm thứ hạng làm gì? lại sư phụ cũng được làm bình luận võ thuật mà, trong chốn võ lâm có mấy người được đâu.”

      “Con ca tụng vi sư?”

      “Đâu có, vừa thấy sư phụ, con hiểu câu ‘cao thủ chân chính vội ra tay’ rồi!”

      Thẩm Vân Tương cười tiếng, hỏi: “Cho nên Chỉ Diên của ta cũng là cao thủ?”

      “Đương nhiên!” Thiên Chỉ Diên cười hắc hắc, dương dương tự đắc.

      “Nhưng mà đáng tiếc, từ khi thấy uy phong của sư phụ tới giờ, con chưa từng thấy công phu của người nha!”

      “Võ công phải dùng đúng lúc, đúng chỗ.”

      “Vậy ý của sư phụ chính là những cuộc tỷ võ đó chỉ là chuyện vặt vãnh?”

      “Miệng lưỡi lợi hại!” Thẩm Vân Tương cốc đầu Thiên Chỉ Diên.

      “Sư phụ, người luyện võ công của môn phái nào vậy?” Thiên Chỉ Diên nghiêng đầu ngẫm nghĩ.

      “Sao bỗng dưng con lại hỏi chuyện này?” Thẩm Vân Tương nhíu mày, trả lời nàng.

      “Con tùy tiện hỏi thôi. . .”

      “Võ công của vi sư tương đối khó nhớ, giang hồ cũng mấy ai lưu tâm, có con cũng quên thôi.”

      Thiên Chỉ Diên nhớ lão đầu râu bạc ban sáng có nhắc qua: Băng phách cửu uyên chính là thượng thừa võ công mà thế gian khó thấy, chỉ tiếc là sớm thất truyền, người nghe đến tên của võ công này nhiều, người nhận được càng là hạng phượng mao lân giác.

      Chẳng lẽ võ công của sư phụ đúng là Băng phách cửu uyên? Hình như người muốn nhắc tới phải.

      “Có phải là Băng phách cửu uyên?”

      Bàn tay nhàng lau khô tóc cho Chỉ Diên chợt dừng lại, trong mắt người đó ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc.

      Thẩm Vân Tương nhíu mày lại: “Ai cho con biết?”

      “Là lão đầu, lão xem khinh công của con đoán đây là chiêu khinh công thứ nhất của Băng phách cửu uyên.”

      “Sau đó sao?”

      “Sau đó lão biết người là sư phụ của con khẳng định đây đúng là Băng phách Cửu uyên, lão còn từng chứng kiến võ công của người.”

      “Bộ dạng lão ta như thế nào?”

      “Đầu tóc của lão rối loạn, y phục dơ bẩn, lão rất thích uống rượu giống như lão ngoan đồng vậy, nhưng võ công rất cao cường. Lão còn Băng phách cửu uyên chính là thượng thừa võ công mà thế gian khó thấy, chỉ tiếc là sớm thất truyền, người nghe đến tên của võ công này nhiều, người nhận được càng là hạng phượng mao lân giác. Sư phụ, người có biết lão là ai ?”

      Thẩm Vân Tương nhíu mày trầm mặc hồi lâu, sau đó lắc đầu, : “Vi sư nhớ giang hồ từng có người như thế này. Giờ kẻ đó ở đâu?”

      “Lão. . .” Con ngươi lanh lợi của người nào đó đảo vòng mới đáp: “ rồi.”

      “Sau này được nhắc đến tên này trước mặt người nào cả, nhớ chưa?”

      Thiên Chỉ Diên gật đầu.

      “Còn có, sau này gặp phải ai cũng phải báo vi sư biết, nhớ chưa?”

      Thiên Chỉ Diên gật gật đầu.

      “Còn nữa, sau này chuyện liên quan đến mình được dây đến, nhớ chưa?”

      “Ơ? Sư phụ, hành tẩu giang hồ phải là hành hiệp trượng nghĩa sao? Nhất là người là đại hiệp như vậy, người phải cổ vũ con giữa đường thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ mới đúng chứ!”

      “Hành hiệp trượng nghĩa đó là chuyện của người khác. Ta chỉ muốn con yên ổn bảo toàn được mình, đó là điều quan trọng hơn hết thảy, hiểu ?” Thẩm Vân Tương nâng khuôn mặt bé xíu của Chỉ Diên, trong mắt y đầy vẻ ưu tư.

      Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà mỹ nhân sư phụ chỉ dạy nàng khinh công mà dạy nàng những chiêu khác?

      Thiên Chỉ Diên chợt cảm thấy trong lòng ấm áp. Mỹ nhân sư phụ, điều mà người này quan tâm lo lắng nhất vẫn chỉ là nàng mà thôi.
      Diệp Dã, song ngưBé Bi thích bài này.

    2. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 59: phải sóc


      Thiên Chỉ Diên gật gật đầu.

      Nàng có thể hiểu tâm ý của mỹ nhân sư phụ, thế nhưng nàng tiếp tục tùy ý như vậy nữa. Nàng phải mạnh hơn nữa mới có thể bảo vệ mình, mới có thể bị người khác khi dễ và đem những người làm nàng và mẫu thân nàng Ân Mộc Tâm khổ sở, nàng đem những thống mà nàng và mẫu đều chịu đều trả lại tất cả người của những người đó!

      Thiên Chỉ Diên biết, huyền mạc ở người nàng, mỹ nhân sư phụ vì nàng nghĩ biện pháp, nhưng nàng muốn mình vĩnh viễn chỉ có thể ở bên cạnh mỹ nhân sư phụ để người bảo vệ che chở mạng của nàng. Nàng quá mạnh mẽ vì Thiên Chỉ Diên có thói quen trở nên yếu đuối.

      Đây cũng chính là lý do vì sao Thiên Chỉ Diên có đem là lão đầu còn ở núi Thiếu Thất cho mỹ nhân sư phụ, bởi vì nàng còn muốn theo lão đầu để học võ công.

      "Đúng rồi, con giới thiệu cho vi sư biết vị bằng hữu mới của con sao? Hửmm?"

      Thiên Chỉ Diên đối với cuộc sống khát khao còn chưa tỉnh hẳn liền bị lời Thẩm Vân Tương làm cho tỉnh ngay lập tức. Nhắc tới Bánh Trôi, nàng là vô cùng đau đớn.

      "Bánh Trôi, ra cho ta!"

      lát sau, chút động tĩnh cũng có, thầy trò đưa hai mắt nhìn nhau.

      "Bánh Trôi, ta đếm hai ba, nếu như ngươi còn ra, ta liền cùng mỹ nhân sư phụ ta xa chạy cao bay, uống rượu ăn thịt, lưu lại mình ngươi gặm rễ cây thảm cỏ!"

      ", hai, ba "

      "Cọ" tiếng, Bánh Trôi liền xuất ở trong lòng Thiên Chỉ Diên, nó e thẹn dùng sức hướng chui vào lòng.

      "Tiểu gia hỏa này thực rất đáng ." Thẩm Vân Tương cười cười.

      "Sư phụ, ngươi hiểu, đáng tất nhiên cũng có chỗ đáng ghét!"

      Thẩm Vân Tương bật cười, : "Diên nhi, con đây là chính mình sao?"

      "Sư phụ!"

      "Được, được. . . Vi sư cười con nữa." Thẩm Vân Tương hình như muốn cái gì nên liền : "Nó có thể nghe hiểu được tiếng người?"

      Thiên Chỉ Diên gật gật đầu.

      "Thế nào có linh tính như ậy? Nó là cái thứ gì?" Thẩm Vân Tương nghi hoặc .

      "Ngay từ đầu con cho rằng nó là con sóc, thế nhưng hẳn là phải vì nó có kịch độc."

      Thẩm Vân Tương nhíu nhíu mày, nhìn nó run lẩy bẩy, Bánh Trôi đưa lưng về phía Thẩm Vân Tương núp ở trong lòng Thiên Chỉ Diên, Thẩm Vân Tương hỏi: "Nó đây là rất sợ hãi vi sư sao?"

      Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng. Nàng có thể , mỹ nhân sư phụ là dung mạo của người làm kinh thiên động địa quỷ cũng phải khóc, nam nữ đều muốn ăn, cả người lẫn vật đều như thế còn có thể tình hình gì nữa sao?

      "Nó xấu hổ, nhìn thấy người lạ đều là như thế, xấu hổ. . ." Thiên Chỉ Diên lấy ngón tay út đâm chọc xuống thân thể của Bánh Trôi. Bánh Trôi thấy ngứa liền nhảy qua nhảy lại, sau đó tiếp tục vùi đầu.

      Thẩm Vân Tương vươn tay, muốn nắm lấy Bánh Trôi để quan sát, kết quả tay Thẩm Vân Tương còn chưa tới, Bánh Trôi liền cọ xuống vọt đến sau lưng Thiên Chỉ Diên, chỉ lộ ra cái đầu nho , sau đó lại rụt trở lại.

      "Tốc độ của nó vậy mà có thể nhanh như vậy, chỉ sợ vi sư đem hết toàn lực cũng chưa chắc bắt được nó."

      Thẩm Vân Tương cau mày, suy tư trận, sau đó y lại : "Nó sao có thể theo con?”

      "Nó là quỷ tham ăn, quỷ rượu. Lúc gặp phải nó, con nướng thỏ ăn cùng với rượu hoa lê, nó cần người nuôi dưỡng thế là con liền cố mà làm là nuôi dưỡng nó."

      Thẩm Vân Tương gật gật đầu, sau đó : “ Con vật này là bảo bối. Nó nguyện ý theo con, đậy cũng là may mắn của con, hãy nuôi dưỡng cho tốt ."

      "May mắn? !" Thiên Chỉ Diên cười gượng mấy tiếng, đem tay đưa đến sau lưng, hung hăng nhéo Bánh Trôi chút. Gặp gỡ Bánh Trôi, nàng rất may mắn sao, hôm nay chẳng qua là ngày đầu tiên, nó liền cho nàng rất nhiều kinh hỉ như vậy.

      "Đúng rồi, sư phụ, người biết nó là con gì sao?"

      "Nếu như vi sư có đoán sai, nó là tuyết linh cửu vĩ hồ, truyền thuyết là nó ở vực Hồng Hoang nhưng sao lại xuất ở đây."

      "Vực Hồng Hoang? Ở đâu?Nghe hình như nó có bộ dáng rất cổ xưa!"

      "Ừm, trong truyền thuyết vực Hồng Hoang là nơi ở của thượng cổ linh thú. Bất quá tại có người có thể tìm được chúng. Tuyết linh cửu vĩ hồ là loại trân quý thượng cổ linh thú, cho nên nó mới có thể có linh tính như vậy."

      Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng, nàng : "Sư phụ, người xác định, nó là con hồ ly, mà phải vẫn con chuột? Hơn nữa, nó trừ cái kia so với chính nó còn phì đuôi, ta nhìn thấy cái khác thường nào nha. . ."

      Thẩm Vân Tương cười cười, y : "Nó còn , cụ thể nó thế nào, vi sư cũng biết. Vi sư cũng xác định nó rốt cuộc có phải hay , bởi vì vực Hồng Hoang biến mất lâu, lâu đến nỗi làm cho người ta hoài nghi, đây chẳng qua là truyền thuyết."

      "Sư phụ, người thực là có con mắt tinh đời, có thể theo như vậy mà sâu chuỗi lại để và nhìn ra nó là con hồ ly."

      "Nó còn , chẳng qua là vi sư căn cứ vào bộ dáng của nó cùng với đặc thù suy đoán ra nó là con hồ ly."

      Còn chưa đợi Thiên Chỉ Diên chuyện xong, Bánh Trôi liền lập tức theo sau lưng Thiên Chỉ Diên mà nhảy ra ngoài, hướng tới chỗ Thẩm Vân Tương vừa vừa liều mạng gật đầu, thành khẩn mà gật đầu, tri tựa như gặp được tri kỉ nên nó liều mạng gật đầu.

      "Xem ra, hình như vi sư cũng có nhìn lầm?" Thẩm Vân Tương cười vươn tay chỉ, điểm điểm lên cái bụng của Bánh Trôi.

      Bánh Trôi lập tức toàn thân cứng đờ, thẳng tắp ngã xuống giường, thân thể tròn trịa giữ được thăng bằng liền lăn vài vòng.

      "Nó làm sao vậy?"

      Thiên Chỉ Diên xem thường đem Bánh Trôi bắt trở về, đem đầu của nó ấn xuống giường.

      Nàng tuyệt đối cho mỹ nhân sư phụ biết, bởi vì vừa rồi ngón tay của chạm đến Bánh Trôi, nó chịu nổi động tác ái muội xích lõa này của Thẩm Vân Tương cho nên dẫn đến kích động quá độ, dưới mũi chảy máu quá nhiều, có chút cơn sốc máu, tạm thời rơi vào tình trạng hôn mê.

      " có việc gì có việc gì. . . Nó mệt nhọc."

      "Thôi, sắc trời còn sớm, con cũng nên nghỉ ngơi ."

      "Sư phụ, chúc người ngủ ngon "

      "Ừm" Thẩm Vân Tương đứng dậy chuẩn bị rời , bước chân còn chưa có bước ra, liền quay đầu với Thiên Chỉ Diên: "Đúng rồi, về việc của Bánh Trôi, con đừng cho người ngoài biết, bằng đưa tới những người mơ ước từ lâu. Người khác hỏi, con liền là con sóc ."

      "Nhưng với tính cách kia, con phải sóc, cũng ai tin !"

      Thẩm Vân Tương ôn hòa cười, thay Thiên Chỉ Diên đắp kín chăn, đóng cửa phòng rồi rời .


      "Xèo xèo. . ."

      "Ngươi còn chưa có ngủ?"

      "Xèo xèo. . ." Bánh Trôi vừa hưng phấn lại e thẹn hoa chân múa tay vui sướng với Thiên Chỉ Diên, thao thao bất tuyệt là vừa rồi cùng mỹ nhân từng có tiếp xúc thân thể, sau cùng còn ở bên sờ sờ chính cái bụng của mình lúc.

      " có tiền đồ này, ngươi ngủ bên trong đỡ phải lăn xuống sàng."

      "Chi. . ."

      " ngủ xéo . . ."

      ". . ."

    3. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 60: Thả Bánh Trôi


      Ngày hôm sau Thiên Chỉ Diên dậy sớm đem Bánh Trôi ở giường vào trong túi tiền, nhảy cái liền tới sau núi. tới sau núi, Thiên Chỉ Diên quả thực nhìn thấy lão đầu râu bạc chờ ở chỗ cũ.

      Thiên Chỉ Diên từ túi tiền lấy ra ống gậy trúc cắm vào bầu rượu hoa lê, mở nắp, tới trước mặt lão đầu râu, đem rượu hoa lê đặt ở dưới mũi lão đầu râu bạc lượn lờ vòng.

      "Rượu hoa lê, rượu hoa lê!" Lão đầu râu bạc thoáng cái từ mặt đất nhảy đến tới chỗ Thiên Chỉ Diên.

      Thiên Chỉ Diên thu ống trúc về, nàng : "Lão đầu, lão được phải làm được, ông chắc chắn sao?"

      "Chắc chắn, khẳng định chắc chắn."

      "Tốt lắm, cái này cho lão." Thiên Chỉ Diên đem rượu hoa lê đưa cho lão đầu.

      Lão đầu nhận lấy rượu hoa lê uống hớp lớn, sau đó đem chút rượu còn sót lại vào trong hồ lô ở bên hông lão.

      "Rượu ngon, thực là rượu ngon! Đáng tiếc ta biết phương pháp ủ rượu này”

      "Cho nên, ngươi phải dựa vào ta!"

      "Ân, tiểu nữ nhi, ta dạy võ công cho ngươi, ngươi mang rượu tới cho ta, chúng ta ai nợ ai!"

      " thiếu nợ nhau."

      "Trước hết để cho ta nhìn nhìn căn cốt của ngươi" lão đầu xong liền đem tay đặt tại sau lưng Thiên Chỉ Diên.

      Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng, nàng : “Chẳng lẽ lão cảm thấy căn cốt của ta kì lạ sao?”

      Lão đầu gật gật đầu, : "Ừm, sờ ra. . ."

      "Phốc" Thiên Chỉ Diên nhịn được cười lên, nàng : "Lão đầu, lão biết đùa."

      "Ui da. . ." Lão đầu rút tay từ lưng Thiên Chỉ Diên về, cau mày, dường như suy ngẫm chuyện gì đó quan trọng.

      "Lão đừng với ta, căn cốt của ta được cho nên lão chịu dạy ta, uống chùa rượu hoa lê của ta, cẩn thận ta thả Bánh Trôi!" Thiên Chỉ Diên nhìn thấy bộ dáng lão đầu này, hơi bĩu môi .

      "Tiểu nữ nhi, đâu phải ta thấy căn cốt cốt của ngươi thích hợp?" Lão đầu sờ sờ râu bạc .

      Thiên Chỉ Diên đảo cặp mắt trắng dã, liếc lão cái, từ túi tiền lấy ra Bánh Trôi, lung lay ở trước mắt lão đầu, nàng : "Muốn chơi xấu sao, vậy lão mau so tốc độ với Bánh Trôi."

      Thang Viên vừa mở mắt nhập nhèm buồn ngủ, phối hợp chi hai tiếng, lại nhắm mắt lại, tiếp tục buồn ngủ. Biểu diễn hoàn tất, Thiên Chỉ Diên đem Bánh Trôi cho vào túi tiền.

      " , tiểu nữ nhi, ta có đùa giỡn với ngươi." Lão đầu sờ sờ cằm, hỏi: "Ngươi có phải hay trúng độc?"

      TCD há miệng ngẩn người. trong đầu lên hình ảnh trong gương khi nàng phát bệnh đêm hôm đó. gương mặt đầy tà khí, giữa mi tâm có chấm dấu ấn hình chim điểu quỷ dị, quanh người nàng tỏa ra màn sương đen, toàn thân nàng nổi lên những vằn hoa văn màu đen.

      Lão đầu nhìn thấy vẻ mặt Thiên Chỉ Diên bỗng nhiên trở nên trắng bệch lo lắng vươn tay, lung lay Thiên Chỉ Diên.

      "Ngươi sao chứ?" Lão đầu nhìn cái bộ dạng này của Thiên Chỉ Diên trong lòng lão cũng có chút lo lắng.

      Thiên Chỉ Diên lắc lắc đầu, sau đó hít sâu hơi, muốn đem những hình ảnh đáng sợ làm nàng sợ hãi, bất an ném ra sau đầu.

      "Ngươi đúng, ta bị trúng độc."

      "Ngươi có biết chỉ có người kia trừ Bánh Trôi chỉ có người mang kịch độc bên ngoài ra mới có thể hút bách độc?"

      "Lão đầu, Bánh Trôi, là tuyết linh cửu vĩ hồ sao?"

      "Ngươi làm sao mà biết được?"

      "Sư phụ suy đoán "

      Lão đầu tán dương gật gật đầu, : "Ừm, công tử Tương coi như có chút kiến thức, người trẻ tuổi, y có võ công như thế cùng với kiến thức xác thực có nhiều." đến đây, lão đầu lại vẫy ngẩng đầu lên : "Nhưng công tử Tương chính là thanh danh quá lớn, tốt, tốt."

      "Tuyết linh cửu vĩ hồ có thể hút độc thân thể của ta sao?"

      "Theo ta được biết, có nó hút độc trong người hết được."

      Thiên Chỉ Diên vội vàng lấy Bánh Trôi từ túi tiền ra, gãi gãi vào cái bụng tròn trịa của nó, Bánh Trôi lật lật thân thể nhưng có tỉnh dậy mà lại tiếp tục ngủ .

      "Sư phụ tới!"

      "Cọ" chút, Bánh Trôi nhảy lên chuẩn bị chui vào trong cổ áo Thiên Chỉ Diên, nhưng Thiên Chỉ Diên sớm có chuẩn bị, hai tay chế trụ cổ áo, thân thể Bánh Trôi vào được, móng vuốt cào tay của Thiên Chỉ Diên.

      "Trông ngươi có tiền đồ" Thiên Chỉ Diên xách nó xuống, xem thường lại ghét bỏ nhìn chằm chằm nó.

      "Bánh Trôi, ngươi có thể hút độc phải ?"

      Bánh Trôi gật đầu như giã tỏi.

      "Vậy ngươi. . ."

      Thiên Chỉ Diên lời còn chưa hết, Bánh Trôi cọ tiếng, nhảy tới tay bé của nàng liền mở miệng cắn xuống ngụm lớn.

      "A. . . Bánh Trôi, ngươi muốn tìm đường chết!"

      Thiên Chỉ Diên bị hoảng sợ, quát to tiếng, dùng sức rút ngón tay miệng Bánh Trôi ra.

      "Ai, tiểu nữ nhi, đừng động, nó là hút độc ở trong người ngươi ra."

      Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng, vừa muốn động, nhưng Bánh Trôi bị ném ra ngoài theo đường pa-ra-bôn.

      Thiên Chỉ Diên nghe vậy liền ôm lấy Bánh Trôi trở lại, sau đó nàng lấy ngón tay út chảy máu ra đưa tới miệng của nó theo hình dấu răng cắn trước đó.

      Bánh Trôi xoay người, lấy cái đuôi to đánh cào tay Thiên Chỉ Diên.

      "Bánh Trôi?"

      Thang Viên đưa lưng về phía Thiên Chỉ Diên, cái mông to giật giật, phản ứng lại.

      Thiên Chỉ Diên đâm chọc cái mông to của Bánh Trôi, Bánh Trôi ngứa nên khẽ động, xoay người lại, ngẩng đầu nhìn Thiên Chỉ Diên với nàng: "Xèo xèo. . . Xèo xèo. . ."

      Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng.

      "Xèo xèo. . . Xèo xèo. . ." Bánh Trôi cứ ở nơi đó , cũng quản mọi người nghe có hiểu hay .

      "Bánh Trôi, ngươi có dám tiếng người hay ?"

      "Xèo xèo. . ."

      Thiên Chỉ Diên giơ tay lên trêu chọc cái mông to của Bánh Trôi mà bắn bắn ra.

      "Đừng có gấp, ngươi để ta xem lại, ta cảm thấy độc này của ngươi độc có bình thường." Lão đầu vươn tay, đặt lên lưng Thiên Chỉ Diên.

      "Kỳ quái, kỳ quái!"

      "Lão đầu, ngươi rốt cuộc biết cái gì?"

      "Độc bên trong cơ thể ngươi tựa hồ có tà khí, giữa tà khí lại bao quanh độc, ta cảm thấy rất có khả năng ngươi phải trúng độc."

      "Đó là thế nào?" Thiên Chỉ Diên tâm tình có chút hi vọng.

      " biết, cho nên Bánh Trôi cũng có cách nào."

      Thiên Chỉ Diên ánh mắt hi vọng lập tức bị nhiễm tầng thất vọng cùng đơn, nàng than tiếng rầu rĩ : " cách khác, huyền mạc trong cơ thể ta khó giải. Cũng có cách giải dễ dàng như vậy?"

      "Cái gì? Huyền mạc?" Lão đầu nhíu mày, thể tin tưởng nhìn Thiên Chỉ Diên.

      "Lão biết huyền mạc?"
      Halong-ngoc, Diệp Dãsong ngư thích bài này.

    4. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 61: Con đường trở thành cường giả

      “Theo ta biết, huyền mạc hẳn là loại độc. Trong truyền thuyết Tây Vực, huyền mạc là loại tà điểu thượng cổ, nó có bộ lông màu lam sẫm, đôi mắt đỏ ngầu, bao quanh toàn thân là tà khí dày đặc.”

      Thiên Chỉ Diên sực nhớ tới hồi còn ở trong hoàng cung, nàng đụng độ hai tên thị vệ, phía sau gáy của bọn chúng đều có hình xăm con chim lạ, nàng lấy con dao từ trong túi ra, khắc lại hình con chim lên thân cây.

      “Lão đầu, lão nhìn xem, có phải là nó ?”

      Lão đầu híp mắt quan sát, kết luận: “Đây đúng là dạng hình xăm, nhưng nó cũng phải tượng trưng của huyền mạc. Ta từng nghe , Tây Vực có tòa thành Mị Ảnh Quỷ thần bí. Thành Mị Ảnh Quỷ chú trọng hình xăm, hình như chính là đây.”

      “Người của thành Mị Ảnh Quỷ có phải cũng xăm hình này sau gáy?”

      Lão già lắc đầu, bảo: “ lắm, thành Mị Ảnh Quỷ rất thần bí, người hiểu biết về vấn đề này rất ít, cho nên rất dễ bị người giang hồ lợi dụng. Ai biết là hay giả đây? Dù sao cũng đối chứng được.”

      “Này, lão đầu, lúc là người biết quá ít, thể đối chứng, khi bảo lão cũng lắm. Vậy câu nào mới chắc chắn đây?” Thiên Chỉ Diên chống hông.

      “Đều đúng! Rượu lê hoa này quả đúng là rượu ngon.”

      “Lão đầu chết tiệt!”

      “Tiểu nữ nhi, đừng hung dữ như vậy, lần sau đến nhớ mang theo nhiều rượu cho ta, phải là nhiều đấy, hắc hắc. . .” Lão đầu cầm lấy bình hồ lô quơ tới quơ lui, mở nắp ra hít lấy hít để, cười khà khà.

      “Lão đầu, lão chưa dạy ta chiêu nào, chưa đáp ứng chuyện của ta, thế này sao tính được?”

      về huyền mạc quá đủ, Mộ Tuyết cung quái dị, hình xăm con chim kì lạ, hôm nay lại thêm thành Mị Ảnh Quỷ biết có tồn tại hay . Nàng nghĩ mình chưa đối mặt với kẻ thù, chưa hết con đường thần kinh đứt hết rồi, toàn những việc rối rắm đan xen.

      Nếu vận mệnh an bài như thế điều nàng có thể làm tốt được chính là phải khiến mình trở nên mạnh mẽ để kiểm soát mọi chuyện trong tầm tay của mình. Cho tới bây giờ, nàng cũng phải là người yếu đuối. Nàng hiểu được rằng chỉ có người mạnh mẽ mới có thể sinh tồn ở thế giới mạnh được yếu thua này, quy tắc bất di bất dịch ở mọi thời đại nào. Cho nên, nàng phải bắt được mỗi cơ hội rèn luyện mình mạnh hơn.

      “Nhìn ngươi, ta có muốn trốn cũng được. Hắc hắc, thôi được, chúng ta bắt đầu nào. Ta cảnh báo trước, tiểu nữ oa, học võ cũng phải là chuyện dễ dàng, ngươi muốn ăn ngon phải chịu khổ trước, chuẩn bị .” Lão đầu cười gian xảo.

      Thiên Chỉ Diên chớp mắt vài cái, cười khan hai tiếng.

      Ngủ xong giấc thẳng cẳng, Bánh Trôi mới hai con mắt mờ mịt, nằm trong túi nhìn ra hai người đằng xa xa. Nó đánh cái ngáp, vươn vai, sau đó thân thể khẽ nhúc nhích rồi nhún xuống, lấy đà nhảy ra ngoài.

      Mặt trời dần dần di chuyển từ Đông sang Tây, ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm cả vùng, mấy đám mây bay tà tà uể oải, phải nhờ những cơn gió thổi tới đẩy , thổi bớt cái nóng tích tụ trong ngày, thuận tiện thổi bay những giọt mồ hôi lấm tấm trán Thiên Chỉ Diên.

      Lão đầu cầm chiếc lá tay phóng về phía Thiên Chỉ Diên, nàng đứng thân cây phải lách người cái, hai chân đạp lên cành cây lấy đà rồi phi thân đến trước mặt lão đầu.

      Nàng “phụt” tiếng, nhả ra chiếc lá mà lão đầu kia phóng cho nàng.

      “Ái chà chà, ngờ, tuổi ngươi thế mà tiếp thu mau lẹ nhỉ!” Lão đầu lên tiếng khơn ngợi.

      “Đương nhiên.” Thiên Chỉ Diên chu cái miệng nhắn, ra vẻ rất đắc ý.

      “Công tử Tương dạy võ công cho ngươi là lãng phí, ta cũng thu được đồ đệ như ngươi, đáng tiếc quá!”

      “Lão đầu! được lung tung, được chê bai sư phụ của ta!”

      “Ồ ồ. . . Tiểu nữ nhi, lần đầu tiên ta thấy ngươi khẩn trương bảo vệ đấy, chẳng lẽ là. . Đó đó sao?” Lão đầu nhướng mày, khuôn mặt cười rất gian.

      “Lão đầu, lão cũng lớn tuổi rồi, đừng suy nghĩ lung tung. Với lại điều lão nghĩ đúng đâu.”

      “Tiểu nữ nhi, ý ngươi là gì?” Vẻ mặt lão có vẻ kích động.

      “Ý mà lão nghĩ.” Thiên Chỉ Diên cười hắc hắc.

      Lão đầu híp mắt, : “Ngươi biết ta nghĩ gì sao?”

      biết.”

      ?”

      .”

      “Ha ha, được rồi, chiếc lá cuối cùng ngươi cũng lấy được rồi, chiêu thức của ngày hôm nay coi như là hoàn tất, nhưng ngươi phải tự rèn luyện tâm pháp cho mình. Ngươi luyện nội công tâm pháp cũng chỉ phí công, hiểu chưa?”

      “Ta biết rồi.”

      “Rột rột rột rột. . .”

      Thiên Chỉ Diên ngước lên nhìn lão đầu, rồi chuyển mắt xuống bụng của lão. Lão đầu lại nhìn về phía Thiên Chỉ Diên, sau đó cũng liếc mắt xuống bụng nàng.

      “Ngươi hay là ta?”

      “Có khác nhau ?”

      “. . .”

      “Mau trở về kiếm gì bỏ bụng . Mà tiểu nữ nhi này, ta nhớ ngày hôm qua ngươi có nướng thỏ, rất thơm đấy!”

      “Đó là tuyệt chiêu ‘độc môn thiêu nướng’ của ta.”

      “‘Độc môn thiêu nướng’ ư? Là gì, là gì?”

      “Ta thèm cho lão biết.”

      Thiên Chỉ Diên xoay người chuẩn bị lấy chiếc túi, sau đó suy nghĩ có nên săn hay . Bánh Trôi hưng phấn nhảy đến ngồi cạnh nàng, ráng mở căng hết cỡ đôi mắt to tròn long lanh nhìn Thiên Chỉ Diên.

      Lão đầu cũng cất bước về phía này, chứng kiến vẻ mặt đầy mong chờ của Bánh Trôi, kiềm được mà cười phá lên.

      “Chít chít. . .”

      Bánh Trôi giơ móng vuốt chỉ chỉ cái bụng tròn vo của mình, sau đó là vờ xoa xoa bụng mình mấy cái. Nó cố gắng vận dụng hết khả năng diễn trò “dễ thương” của mình nhắm thu hút lấy Thiên Chỉ Diên.

      “Chít chít. . .”

      Sau đó Bánh Trôi nhảy phốc lên, chỉ chỉ bốn con thỏ chết ngất chất đống bên cạnh nó. Bốn con thỏ bị chia làm ba phần, hai con thỏ to nhất chung phần, hai con còn lại chia làm hai phần.

      Nó chỉ con thỏ bé nhất, rồi lại đưa móg vuốt về phía lão đầu: “Chít chít. . .”

      Sau đó nó chỉ con lớn hơn, đẩy về phía Thiên Chỉ Diên: “Chít chít. . .”

      Cuối cùng, nó chỉ về phần hai con thỏ to nhất, sau đó xoa xoa bụng mình ra vẻ: “Chít chít. . .”

      Phân chia xong xuôi, Bánh Trôi nhảy phốc đến bên hai con thỏ của mình, cọ tới cọ lui ra vẻ hài lòng lắm.

      Thiên Chỉ Diên im lặng nhìn Bánh Trôi khua tay múa chân chia thỏ hoàn tất, khóe miệng giật giật, nhưng đôi mắt lanh lợi lại đảo vòng.

      “Bánh Trôi, ngươi chắc là nếu ta nướng, ngươi có thể ăn hai con thỏ kia được ?”

      “Chít! Chít!”

      Bánh Trôi kích động nhảy loạn xạ, ngừng kêu “Chít chít. . .”, sau đó mở đôi mắt to tròn ngập nước hy vọng nhìn tiểu chủ nhân.

      “Đối với ta ra vẻ dễ thương có tác dụng đâu.” Thiên Chỉ Diên xua tay.

      “Chít chít. . .” Bánh Trôi hoảng hốt kêu to lên.

      “Chọc ngươi thôi, ta cũng đói.” Thiên Chỉ Diên bắt lấy thỏ, tới bờ sông.

      Vẻ mặt của Bánh Trôi đơ ra, chốc sau nó mới vỡ lẽ, nó vẫy vẫy móng vuốt, bất mãn nhìn bóng lưng Thiên Chỉ Diên kêu lên “Chít chít. . .”

      “Săn thỏ ai cũng làm được, nhưng nướng thỏ chỉ có chủ nhân ngươi nướng là ngon nhất, ngươi chấp nhận .” Lão đầu vỗ đầu Bánh Trôi, hắc hắc cười.

      Nhìn Bánh Trôi tức khí, lão bồi thêm: “Ai bảo ngươi theo tiểu nữ oa đó mà theo ta?”

      Bánh Trôi thèm để ý tới lão, xoay người, hất đuôi về phía lão, tỏ vẻ ‘ta thích chơi với ngươi’.
      Halong-ngoc, Diệp Dãsong ngư thích bài này.

    5. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 62: Ta sắp phải


      Thời gian thoáng trôi qua, chớp mắt hết nửa tháng, Thiên Chỉ Diên phải thường xuyên lại lại giữa Thiếu Lâm tự và Thiếu Thất sơn. Vị khách vãng lai – lão đầu râu bạc truyền thụ võ công, Thiên Chỉ Diên nhận nhiệm vụ nướng thỏ, Bánh Trôi săn bắn, ba người lẫn vật vô cùng bận rộn nhưng lại có khoảng thời gian rất vui vẻ.

      Hôm nay, Thiên Chỉ Diên vẫn dậy sớm như những ngày trước, ngoài cửa sổ là bầu trời bao la vừa mới hửng sáng, vừa mới mở cửa phòng, Thiên Chỉ Diên thấy Hư Tâm đứng chờ bên ngoài. Nửa tháng gặp , Thiên Chỉ Diên chợt nhận ra hình như cao lớn hơn chút.

      “Hư Tâm, ngươi cần luyện công à? Mới sáng sớm đứng chờ ngoài cửa làm chi đây?”

      “Chỉ Diên thí chủ, ngày mai hai người phải khởi hành rời khỏi đây rồi. Cho nên hôm nay ta đến gặp người.” Hư Tâm ngượng ngùng đỏ cả má.

      “Rời khỏi?” Thiên Chỉ Diên trừng to mắt, tin cho lắm. Ta còn biết mình sắp , cớ sao Hư Tâm lại biết?

      “Đúng vậy, công tử Tương và người trước, người trong Thiếu Lâm tự tương đối nhiều, vì vậy khởi hành sau. Thí chủ biết sao?”

      Thiên Chỉ Diên ràng biết, dạo này nàng rất bận rộn. Sáng bảnh mắt ra , tối trở về chỉ muốn ngủ, xem như nửa tháng này cũng gặp được sư phụ được nhiều lần cho mấy. Cuộc sống quay cuồng như con thoi đến nàng cũng nhận ra.

      “Hư Tâm, ngươi còn nhớ những gì lão đầu từng chứ?”

      Hư Tâm gật đầu.

      “Ta sắp phải , vì vậy cần gặp lão ấy chút, ngươi theo ta ?”

      Hư Tâm lại gật đầu, : “Ta với thí chủ.”

      Hai người nhanh chóng đến sau Thất Thất sơn, tới cây cổ thụ quen thuộc mà lão đầu quái gở hay nghỉ ngơi, Thiên Chỉ Diên lại chẳng thấy lão đâu.

      “Lão đầu.” Thiên Chỉ Diên hô to tiếng, rừng núi vang vọng tiếng gọi của nàng nhưng vẫn thấy lão đầu quái gở đó xuất .

      “Tiền bối có phải rồi hay ?”

      đâu, lão chưa chào tiếng với chúng ta, sao lại vội vàng như thế được?” Thiên Chỉ Diên vừa giải thích vừa quay đầu gọi lão lần nữa: “Lão đầu. . .”

      Bỗng nhiên hai vai của Thiên Chỉ Diên nặng trĩu, nàng lập tức quay đầu, né người, xuất chưởng, đá chân, quay thân, nàng thực các động tác liên tiếp vừa tự nhiên vừa thành thạo.

      Xuất chiêu xong, Thiên Chỉ Diên dừng lại.

      “Lão đầu, mới sáng sớm mà lão làm trò gì thế này, gọi lão trả lời, còn đánh lén sau lưng ta nữa.” Thiên Chỉ Diên khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày chất vấn.

      “Đánh lén ngươi là muốn xem thử trong nửa tháng này ngươi học được gì rồi, coi như là kiểm tra.” Lão đầu cười khà khà vuốt vuốt râu mép, nhận xét: “Tiểu nữ oa, ngươi đúng là có thiên phú dị bẩm, ta gặp được bảo vật rồi, ha ha. . .”

      “Lão đứng chờ ta ở chỗ cũ, làm vậy vì muốn kiểm tra ta?”

      “Đúng đấy!”

      dối, người lười như lão chắc chắn dậy sớm đến thế này chỉ vì muốn thử ta.”

      “Cũng có lí, cả đêm rồi ta chẳng chợp mắt được gì cả.” Lão đầu vươn tay dãn gân cốt, đánh cái ngáp to.

      “Ồ, chuyện gì mà có thể khiến lão đầu lười đêm ngủ vậy?”

      “Ngươi cũng có liên quan đấy, ta bị sư phụ của người làm hại.”

      “Sư phụ ư?”

      Thiên Chỉ Diên thấy hết sức kì lạ. Nửa tháng nay, chuyện nàng luyện võ công cùng lão đầu, người biết được chỉ có duy nhất Hư Tâm, sư phụ cũng thường xuyên ra khỏi cửa. Hư Tâm tiết lộ ra, vậy sao sư phụ có thể biết được?

      đuổi theo ta cả đêm!”

      phải chứ?”

      “Ngươi tin? Ta cũng thấy rất kì lạ, coi trọng ai mặc xác , thế nhưng lại coi trọng ta, đuổi theo ta đêm, ta là loại người dễ để người khác đuổi theo thế à?” Lão đầu hậm hực.

      “Ít nhảm nhí , lão như thế, có cho tiền bảo ta đến gần, ta còn muốn. Lão đầu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Bản thân ta cũng muốn biết lắm đây, vô duyên vô cớ đến tìm ta, thế ngoại cao nhân ta đây muốn gặp là gặp được sao? Cho nên ta chạy ngay. Ta chạy đuổi theo, rất lợi hại, đáng tiếc còn quá trẻ, tu luyện còn kém xa lắm, hắc hắc. Nhưng quả theo khả năng bây giờ của sau này còn khó biết trước được.”

      Thiên Chỉ Diên nhếch miệng lên, nàng lấy từ trong túi ra bình rượu lê hoa, sau đó mở nắp, ngẩng đầu chuẩn bị uống.

      “Ai ai, chớ uống hết của ta chứ, tiểu nữ oa. Ngươi… ngươi, ngươi cũng quá độc ác đấy. Vì thấy ngươi nửa tháng này cứ lên núi nên mới đích thân điều tra, sau đó phát ra ta. còn bảo bất kể ta là ai, ta vì mục đích gì mới dạy võ công cho ngươi, nếu ngươi bị thương tổn, tha cho ta. Còn thông báo với ta là mai dẫn ngươi , để ngươi ở đây nữa!”

      “Vậy mới được chứ, ngay từ đầu có phải đơn giản hơn ! Rượu lê hoa của lão đây ít hơn nửa đâu!” Thiên Chỉ Diên lau miệng, đưa lại bình rượu chỉ còn phân nửa cho lão đầu.

      “Tiểu nữ oa, ngươi quá độc ác, giống y như sư phụ của ngươi, đều là cầm thú!” Lão đầu cầm lấy bình rượu còn dư lại tí ti, giả vờ tội nghiệp chép miệng.

      “Lão đầu, ta thực sắp .”

      “Được được, chúng ta thôi.”

      “Bọn này tham gia đại hội võ lâm, lão làm gì?”

      “Vậy , đám hài tử chơi qua chơi lại, chẳng có nghĩa gì!”

      “Lão đầu, lão nhìn ta này, rượu lê hoa quan trọng hay ta quan trọng? Ta sắp !”

      Thiên Chỉ Diên có chút chờ mong, nàng biết lão đầu đối với nàng tốt, bỗng dưng phải chia tay thế này nàng cũng thấy nỡ. Nửa tháng nay ngày nào cũng luyện công với lão rất cực khổ, nhưng lão đầu vẫn bên cạnh nàng, cẩn thận chỉ dạy, nàng hiểu lão đầu rất quan tâm đến nàng.

      “Đương nhiên là rượu lê hoa quan trọng hơn!”

      Thiên Chỉ Diên lập tức quay người .

      Chợt gió nổi lên, lão đầu xuất trước mặt Thiên Chỉ Diên, cười khà khà: “Tiểu nữ oa, ngươi còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, có chuyện phải ngươi bảo ta nghĩ cách giúp đó sao? Bây giờ ta nghĩ ra rồi. Hắc hắc. . .”

      Lão đầu cười gian mấy tiếng.
      Halong-ngoc, Diệp Dã, Bé Bi2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :