Chương 2: Ta là công chúa Đầu óc hỗn loạn, đau như muốn nứt ra. Cố Băng cau mày, mi mắt nặng đến nỗi mở lên được. Giãy giụa trong bóng tối hồi lâu, Cố Băng mới mở được mắt. Hình ảnh đập ngay vào mắt nàng là nóc giường lớn khắc hoa văn. Cố Băng có chút nghi hoặc, đầu óc nàng vẫn còn rất rối rắm, nhất thời thể xác định được tình huống. Thế nhưng trong lòng nàng như có thanh nhắc nhở rằng có gì đó thay đổi. “Công chúa, công chúa, người tỉnh rồi? Người dọa Lưu Hà sợ muốn chết.” Cố Băng chầm chậm quay đầu về hướng phát ra giọng ấy, là từ nương nhìn dáng người khoảng mười ba mười bốn tuổi, đầu bới thành hai búi tóc, đôi mắt to tràn đầy nước mắt. Cố Băng phát , nơi nàng nằm là gian phòng có vẻ cổ kính, nàng nhớ là mình chết ở Italy mà, làm sao có thể. . . Tiểu nương kia gọi mình là. . . công chúa? Chẳng lẽ. . . Nàng – xuyên – qua – rồi?! Trong nháy mắt tiếp thu này, trong lòng Cố Băng hốt hoảng nhưng nàng lập tức lấy được bình tĩnh. Chợt nhớ tới điều gì,từ giường, Cố Băng bật dậy, chạy vọt tới bàn trang điểm. Ngàn lần, vạn lần, đối với Cố Băng, gương mặt là quan trọng nhất, nàng phải đảm bảo gương mặt của mình phải luôn xinh đẹp hoàn hảo bằng , nàng thà chết còn hơn. A? Sao bàn trang điểm lại cao như vậy? Mà mặc kệ, trèo lên ghế . Cứ như vậy, trong khoảng thời gian cực ngắn, nàng bò từ giường đến bàn trang điểm với tốc độ cực nhanh, đó mới đúng là tác phong của nàng. Nàng ngắm nghía mình trong gương, đôi mắt to tròn long lanh, cái mũi xinh xắn, cái miệng hồng hồng nhắn, da dẻ láng mịn, thực là xinh đẹp, nhìn rất được! Nàng hài lòng cười, người trong gương cũng cười. Bỗng nhiên, Cố Băng ôm ngực mình, sao có thể trở thành như vậy? Nàng vậy mà xuyên qua đứa trẻ con? Nàng cười mà ngã ngồi xuống đất. Nhìn lại mình trong gương, Cố Băng càng cảm thấy nực cười, nàng còn cười lớn hơn nữa. Nụ cười này của nàng khiến Lưu Hà đứng kế bên sợ hãi vô cùng. “Công, công chúa, người sao chứ?” Lưu Hà bị làm cho khiếp sợ đến nỗi lập tức chạy đến cạnh Cố Băng, muốn giơ tay sờ trán nàng. Cố Băng nhận thấy có người định động vào mình, trước tiên nàng lấy lại cảnh giác khuôn mặt, sau đó quay sang dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lưu Hà, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai? Muốn làm gì ta?” Hiển nhiên, Lưu Hà bị loạt hành động của Cố Băng làm cho sợ hãi, căn bản kịp phản ứng, chỉ mở to hai mắt sững sờ nhìn Cố Băng, nàng ta vươn tay, run rẩy chỉ về phía Cố Băng, : “Người, người nhận ra nô tì sao? Á á.., xác chết sống dậy!” Lưu Hà hét xong, hai mắt nhắm nghiền như sắp ngất. Rốt cuộc. Cố Băng kịp phản ứng, vươn tay nắm lấy nàng ta, trong nháy mắt thay ánh mắt sắc bén bằng đôi mắt lưng tròng đẫm lệ. “Lưu Hà tỷ tỷ, đầu ta đau quá . . .” Cố Băng nhớ là lúc nàng vừa tỉnh, nha đầu này có tên mình. Lưu Hà vừa nghe, lập tức thu lại biểu tình sợ hãi lúc nãy. Tuy nàng còn chút sững sỡ nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí đến bên người Cố Băng giọng hỏi: “Công chúa, người sao chứ?” “Đầu đau quá, đau quá, đau quá.” Cố Băng ôm đầu, giả bộ thống khổ. Giọng yếu ớt vừa cất lên làm Lưu Hà buông lỏng cảnh giác, ôm Cố Băng lên giường rồi đắp chăn cho nàng. “Công chúa, người vừa mới tỉnh thôi, còn cần phải nằm giường nghỉ ngơi cho tốt. Lưu Hà sắc thuốc cho người, người hãy ngoan ngoãn ngủ giấc.” Lưu Hà lau nước mắt, cười dịu dàng khuyên bảo Cố Băng. Nàng thấy Cố Băng gật đầu, nhắm mắt lại mới yên tâm rời . Công chúa nhức đầu phải là giả, chút sợ hãi của mình đáng kể chút nào. Lưu Hà vừa rời , Cố Băng liền mở mắt ngay, con ngươi lanh lợi đảo mắt thăm dò xung quanh. Nàng vô ý thức sờ bàn tay phải của mình, chiếc nhẫn kim cương biến mất. Vốn dĩ, nàng có thể kết hôn cùng Jolleys, có thể tận hưởng cuộc sống bình thường đơn giản, hạnh phúc như nắm chắc trong tay. Thế mà Lý Từ lại ám hại nàng, đem mọi thứ của nàng phá hỏng. Kỳ thực, chỉ hơi suy nghĩ chút biết lão đại thể nào buông tha nàng dễ dàng như vậy, ngang nhiên công khai giết người trong nội bộ như vậy, nếu có lão đại bày mưu tính kế, Lý Từ đương nhiên dám. cách khác, lão đại biết nàng muốn ra nên mới tiễn nàng đoạn đường. Nhưng có phải ông trời có mắt hay , thấy nàng quá đáng thương nên mới cho nàng thêm cơ hội nữa? Đúng vậy, nàng, xuyên qua. Trở thành công chúa. Công chúa là nghề nghiệp tốt, thân phận tôn quý, lo ăn mặc, thích hợp nhất với việc ăn no chờ chết, còn phải dùng đao liếm máu, lúc nào cũng lo lắng cho tính mạng của mình. Mới chỉ năm tuổi. Năm tuổi là con số tốt, được trở lại thơ ấu, mọi lo, cần học vấn hay nghề nghiệp. Nàng có thể được trải qua thời thơ ấu vô tư vô lo, nghịch ngợm quậy phá. Nghĩ tới đây, Cố Băng bỗng cảm thấy hào hứng, thích thú. Được làm lại từ đầu, trải qua cuộc sống mới. Được làm công chúa, là sủng nhi của mọi ngươi, phụ mẫu thương . Cố Băng cao hứng lăn lông lốc vài vòng giường. Lăn chán chê, nàng muốn thay đổi hình ảnh của mình, phải thu hồi toàn bộ móng vuốt sắc nhọn. Nàng còn suy yếu vừa mới tỉnh lại, chạy vọt tới bàn trang điểm, rồi còn vừa ngắm mình trong gương vừa ngây ngô cười khó trách hù chết Lưu Hà. Quả chỉ xác chết sống dậy mới làm mấy chuyện kì quái như thế. Cố Băng quyết định sau này chuyển từ phong thái gợi cảm sang khả ái, đáng phải học được cách đáng , đáng , đáng , đáng vô tội, khả ái vạn tuế! Ách, mệt mỏi quá, quả nhiên cơ thể này vẫn còn suy yếu. Lăn lộn vài vòng, nàng từ từ ngủ thiếp , phải là nàng an phận rồi mà cơ thể bé này thực chịu nổi hành động lăn qua lăn lại ngừng của nàng.
Chương 3: Nàng công chúa bị bỏ mặc Cố Băng mơ hồ cảm giác được có người chăm chú nhìn mình, loại cảm giác này khiến nàng rất bất an, thói quen nghề nghiệp lâu, dù cho ý thức nàng có mơ hồ chăng nữa với ánh mắt của người khác, nàng vẫn rất mẫn cảm. Cố Băng đột nhiên mở hai mắt ra. Dưới ánh nến là nam tử trung niên mặc long bào, khí vũ hiên ngang, mị lực chói lóa. Nhìn người nam nhân này, Cố Băng thầm nuốt nước miếng! Nàng đột ngột mở to hai mắt khiến người nam nhân hơi kinh ngạc. cần đoán cũng biết, người giờ đây ngồi kế bên nàng chính là đương kim Hoàng thượng, hay còn gọi là phụ thân của nàng. Cố Băng thầm tự trách mình, sao lại quên mất là phải khả ái chứ? Sao lại dùng ánh mắt sắc bén rồi, phải tập thành thói quen ! Nàng lập tức chuyển sang bộ dạng tội nghiệp, mềm mại yếu ớt, miệng mấp máy, giọng non nớt gọi: “Phụ hoàng” “Chỉ Diên, tỉnh rồi sao, tỉnh dậy là tốt rồi.” Hoàng đế nhàng sờ trán nàng, trong lòng thở phào nhõm. Cố Băng thấy trong ánh mắt thân thiết của hoàng đế tràn đầy đau lòng, lại còn có vẻ rất bất đắc dĩ? Tại sao người lại có vẻ mặt như thế? Còn có, tại sao đến hơn nửa đêm, hoàng đế mới đến thăm nàng? Và còn mẫu hậu của nàng đâu? Tại sao đến bây giờ nàng được gặp cả hai người? Chẳng lẽ nàng chính là nữ nhi bị vứt bỏ trong truyền thuyết? Trong lòng Cố Băng cả kinh, thể nào? Hình như cuộc sống của tiểu công chúa này tốt như nàng nghĩ. . . “Có chỗ nào thoải mái hay ?” Hoàng đế dịu dàng hỏi nàng khiến trái tim bé của nàng nhảy nhót mãnh liệt. Cố Băng suy yếu lắc lắc đầu. “Hài tử ngoan, trẫm để chuyện như thế này xảy ra với con lần nữa. Bất kể như thế nào, con nhất định phải sống tốt.” Hoàng đế thở dài hơi, sau đó quay đầu phân phó Lưu Hà bưng chén thuốc đến. Người ôm Cố Băng vào trong lòng, bưng chén thuốc đút nàng uống từng ngụm. Cố Băng lười nhác dựa vào, ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc. Khuôn mặt nhắn tiều tụy làm cho người ta hết sức đau lòng. là, lúc này Cố Băng suy tư. Dựa theo cảm nhận của bản thân, người nam nhân này hẳn phải có cơ bụng sáu múi, mặc dù kém săn chắc hơn Jolleys chút, nhưng đối với hoàng đế ngày ngày phải phê duyệt tấu chương, trở thành heo béo còn có cơ bụng khiến người ta rất hài lòng rồi. Cũng biết có phải là do vừa xuyên qua hay do khí hậu phù hợp hoặc do cơ thể này quá suy yếu chịu được hoạt động mạnh, hay là do chén thuốc có tác dụng, Cố Băng liền thiếp lúc nào biết. Thời gian thoáng cái mấy ngày trôi qua. Cố Băng lượm cành cây, ngồi xổm trong vườn thượng uyển vẽ vòng tròn. Trải qua mấy ngày tìm kiếm, rốt cuộc nàng cũng nắm tình huống tại của mình. Nàng xuyên đến Thiên Cực vương triều, tương tự với đời Đường của Trung Quốc. Thiên Cực vô cùng rộng lớn, là trung tâm của thiên hạ, xung quanh còn có rất nhiều nước . Và nàng chính là nữ nhi thứ chín của vị hoàng đế trị vì tại Thiên Tinh Hàn, đương nhiên mẫu hậu của nàng chính là hoàng hậu của Thiên Cực vương triều. Thân phận này muốn có bao nhiêu phú quý có bấy nhiêu phú quý, muốn có bao nhiêu hiển hách có bấy nhiêu hiển hách. Sinh ra trong đất nước hùng mạnh, phụ mẫu lại là hoàng đế và hoàng hậu, nàng quả thực chính là sủng nhi của ngàn vạn dân chúng, quá tốt số. Chỉ có điều, cái người may mắn khiến cho thần phật căm phẫn như thế nhưng hôm nay lại lẻ loi ở góc vườn. Vì sao ư? Bởi vì lúc sinh hạ nàng, hoàng hậu do khó sinh mà qua đời. Cho nên, nàng bị ném cho mẹ kế — Thục phi nương nương nuôi dưỡng. Đưa cho mẹ kế nươi dưỡng cũng thôi . Đường đường là công chúa mà phải ngồi xổm ở góc sân, có thể hiểu là mẹ kế đối xử thế nào với nàng rồi. Mẹ kế quan tâm coi như xong, ngay cả phụ thân cũng bỏ mặc. Bị bỏ mặc coi như xong, liền cả cung nữ cũng khi dễ nàng. Nghe lúc trước nàng bị cung nữ hầu hạ bên cạnh hạ độc chết. Cố Băng hiểu, chẳng lẽ nàng xuyên qua lần mắt bị hỏng mất rồi? Nàng ràng thấy ánh mắt của vị hoàng đế – phụ thân nàng tràn đầy thương và thương tiếc ah! Vì sao lại đối xử với nàng như thế? Nhắc tới cung nữ kia cũng kì quái. Nghe là cung nữ Dao Quang hầu hạ cạnh mẫu thân nàng, theo hầu từ tới lớn thân thiết như thanh mai trúc mã. Người gần gũi như thế lại muốn hạ độc hại nàng? Muốn hại sao làm luôn lúc mẫu thân nàng vừa mất, còn kéo dài tới bây giờ để làm gì? Hơn nữa, hoàng đế phụ thân xử lí chuyện này khiến người ta thể tưởng tượng nổi. Người để cho Dao Quang trông nom lăng mộ của hoàng hậu lão nương. quá sức dung túng, chẳng lẽ để ta canh mộ là để ta sửa chữa sai lầm ư? Cố Băng vẽ bao nhiêu vòng tròn rồi mà vẫn nghĩ ra. Bỗng nhiên nàng ném cành cây xuống đất, nghĩ nữa! Có nghĩ cũng ra. phải, nhất định là còn nội tình chứa bên trong! Được sống lại lần nữa, cũng muốn quay trở về, cả đời này nàng muốn gây chuyện thị phi, chỉ muốn ngồi ăn rồi chờ chết, học vấn nghề nghiệp. Nếu như có người muốn quấy rầy chuyện tốt của nàng, nếu có người để nàng sống dễ chịu đừng trách nàng thỉnh thoảng ngứa tay. Nghĩ thông suốt rồi, Cố Băng từ dưới đất đứng dậy, vỗ vỗ bàn tay bé, sau này nàng chính là Thiên Chỉ Diên rồi, sống cuộc sống của Thiên Chỉ Diên, làm những chuyện của Thiên Chỉ Diên! Ánh mắt lanh lợi của Thiên Chỉ Diên chuyển động nhanh, thừa dịp Lưu Hà sơ hở ở trong phòng thiêu thùa, Thiên Chỉ Diên liền chạy ra khỏi phòng. Ra khỏi sân, dọc theo đường nàng thấy rất nhiều cung nữ, những người đó thấy nàng thân mình ra ngoài đều có chút kinh ngạc nhưng bên ngoài kinh ngạc, khi hành lễ và cất giọng lên mang theo ý khinh thường. Đối với loại người nịnh nọt này, Thiên Chỉ Diên đều vô cùng khinh bỉ. Tại sao chỉ biết có nịnh nọt thôi? Những người như thế chỉ có thể ở dưới người khác, cả đời cũng ngóc đầu lên được. Cùng loại người này tính toán có gì hay cơ chứ? Mỗi người số kiếp, kiếp trước của nàng là đệ nhất sát thủ mafia, kiếp sau lại là công chúa của Thiên Cực vương triều, giá trị con người nâng lên rất nhiều! Thiên Chỉ Diên thẳng, tiến vào trong vườn hoa, nàng tiện tay giật cây cỏ , uốn thành con châu chấu đặt trong lòng bàn tay thưởng thức. Chơi đời, nàng cảm thấy còn thú vị, ánh mặt trời sau giờ ngọ báo hiệu thời điểm thích hợp tìm chỗ ngủ thoải mái. Nàng quan sát bốn phía hồi bèn quyết định bò lên cái cây ở phía đông, nằm ngủ ở nhánh cây, tầm nhìn tốt, khí cũng mát mẻ! “Ê!” giọng nam non nớt cất lên từ phía sau. Thiên Chỉ Diên quay đầu nhìn, ra là đứa trẻ, tầm khoảng bảy tuổi, quần áo hoa lệ, mắt ngọc mày ngài,ngoại trừ giọng bên ngoài lễ phép và nhíu mày ra, thấy thế nào cũng là tiểu chính thái. Thiên Chỉ Diên nghiêng đầu quan sát , lại chỉ về phía nàng : “ là nha đầu ngốc, gọi ngươi đấy, sao chút phản ứng cũng có thế?” Ah! Chẳng lẽ ngay cả tiểu chính thái cũng muốn chơi với nàng? Vừa vặn, Thiên Chỉ Diên chán gần chết, muốn kiếm chút chuyện gì đó làm! “Ngươi yên ổn ở trong viện của ngươi, chạy loạn làm cái gì? Chỗ này ngươi có thể tới được sao? Đây là địa bàn của bổn hoàng tử, gặp bổn hoàng tử còn dám hành lễ, là nha đầu ngốc vô lễ!” Tiểu chính thái nhìn chằm chằm nàng đạo lí. Thiên Chỉ Diên vừa nghe xong biết ngay tiểu chính thái trước mặt mình là thập nhất hoàng tử, nhi tử của Thục phi — Thiên Hoài Vũ. Thiên Chỉ Diên ta đãi ngộ cũng kém, kế mẫu bắt nạt, cung nữ hãm hại, ngay cả tiểu chính thái cũng muốn chèn ép là thế nào? Ức hiếp người quá đáng, đừng có trách ta!
2 chương liên tiếp, sung sướng. HT ko sủng ái cũng là 1 fuong fap bảo vệ ah, chờ chị ấy chỉnh nhóc tiểu chính thái, tks nàng
Chương 4: Thập nhất hoàng huynh Thiên Chỉ Diên dùng bàn tay bé bắn con châu chấu cầm tay lên người Thiên Hoài Vũ. Sau đó, nàng che miệng lại, giả vờ kinh ngạc trợn to hai mắt lên, chỉ tay về phía Thiên Hoài Vũ hét lớn: “Có sâu kìa. . .” “Cái gì? Sâu? Ở đâu?” Thiên Hoài Vũ hốt hoảng nhảy dựng lên. “Ở, ở người của huynh!” Thiên Chỉ Diên chỉ ngay phía đũng quần của Thiên Hoài Vũ. “Ở đâu? A! Sâu!” Thiên Hoài Vũ càng kêu to. “Đúng, đúng, con sâu to lắm.” Thiên Chỉ Diên còn thêm mắm thêm muối: “Nó có răng rất sắc, là đáng sợ!” “A! Cút ngay, con sâu chết tiệt, cút ngay!” Thiên Hoài Vũ ra sờ soạng khắp người, ngừng nhảy lên, khuôn mắt nhắn hoảng sợ gấp đến độ đỏ bừng. Thiên Chỉ Diên cố gắng nhịn cười. Dám chọc ghẹo lão nương? giáo huấn ngươi chút ngươi chẳng biết trời cao đất dày là gì. Nhưng mà, là đại, vừa là sát thủ máu lạnh, Thiên Chỉ Diên quá so đo với hài tử. Thiên Chỉ Diên lấy lại lương tâm, tới cạnh Thiên Hoài Vũ : “Huynh đừng động đậy, ta giúp huynh bắt nó.” “Đứng yên, đứng yên.” Thiên Hoài Vũ nghe lời, lập tức đứng yên. Ôi, sao mà ngoan thế, thâm tâm Thiên Chỉ Diên gào thét. Thiên Chỉ Diên nhanh chónh nhích tới gần Thiên Hoài Vũ, đẩy ngã cái, giơ chân lên giẫm ngay xuống đũng quần của . “A. . .” Thiên Hoài Vũ đau đớn hét tiếng, ngừng lăn lộn mặt đất. “Đừng động đậy, ta sắp bắt được nó rồi, đừng động nha.” Thiên Chỉ Diên vươn tay giữ chặt người , lại hạ ngay cước nữa ngay chỗ đó. “A. . .” Thiên Hoài Vũ thống khổ quát to hơn nữa, nước mắt chảy thành dòng. Bây giờ, tiếng hét của cũng làm kinh động mấy cung nữ trong vườn hoa, họ liền nhao nhao chạy tới. Có người đến? Thiên Chỉ Diên nhanh tay bắt lại con châu châu người Thiên Hoài Vũ rồi vứt mặt đất, hung hăng giẫm mấy cái, vừa giẫm vừa giận dữ : “Ngươi dám bắt nạt thập nhất hoàng huynh, ngươi dám bắt nạt huynh ấy, ta giẫm chết ngươi, giẫm chết ngươi, giẫm chết ngươi!” Thiên Hoài Vũ bên cạnh vẫn gào khóc, còn Thiên Chỉ Diên bên này giẫm rất hưng phấn. “Thập nhất hoàng huynh, đừng sợ, Chỉ Diên giẫm chết nó giúp huynh.” Lúc này cả đám cung nữ ùa đến, Thiên Chỉ Diên lập tức tránh ra. Trong vòng vây của cung nữ, Thiên Hoài Vũ được ôm , đưa về tẩm cung. Lúc được cung nữ ôm về, Thiên Hoài Vũ vẫn quên quay đầu lại với Thiên Chỉ Diên: “Cửu hoàng muội, đa tạ muội.” “Thập nhất hoàng huynh phải bảo trọng nhé. . .” Biết là xa nghe được nữa, Thiên Chỉ Diên lòng đầy lo lắng bổ sung thêm câu. Nhìn nhóm người xa, Thiên Chỉ Diên tủm tỉm cười mãi, tiểu hài tử là đáng , hù dọa , bán , lại đếm tiền giúp ngươi. thể nghi ngờ giờ, cả tẩm cung tất bật chuyện của thập nhất hoàng tử. Thiên Chỉ Diên ở trong sân từ rất xa ngắm nhìn cả cung điện điện đèn đuốc sáng trưng, nàng lắc đầu, thở dài. Con nít thời đại này là yếu ớt quá . “Công chúa, người làm sao vậy?” Thiên Chỉ Diên lắc lắc đầu, nhìn Lưu Hà – cung nữ cùng nàng số nương tựa lẫn nhau, nghe mẫu thân của nàng ấy cũng là cung nữ, hình như làm việc cho hoàng hậu đương nhiệm, xem ra độc ác bằng cung nữ Dao Quang kia. “Công chúa, hôm nay người lại chạy đâu? Thân thể chưa khỏi, người nên chạy loạn biết ?” Thiên Chỉ Diên gật đầu. “Công chúa, người ở bên ngoài chưa chắc được đối xử tốt như Lưu Hà với người đâu. Cho nên nếu người muốn ra ngoài nhất định phải mang theo Lưu Hà biết ?” Thiên Chỉ Diên gật đầu. “Công chúa, người ngoan ngoãn chút là tốt, nô tỳ cũng yên tâm, cố hoàng hậu ở trời có linh thiêng thất vọng đâu” Lưu Hà đến đây hốc mắt ẩm ướt. Thiên Chỉ Diên cảm thấy nàng ấy cái gì cũng tốt, tâm địa tốt, nhưng mà điểm tốt chính là rất dài dòng. Nàng lười đáp lại Lưu Hà mỗi khi nàng ấy tra hỏi. “Lưu Hà, túi tiền của ta đâu? Tỷ may xong chưa?” Đúng rồi, Lưu Hà có tay nghề thủ công rất giỏi nữa. “ xong rồi đây, để nô tỳ mang cho công chúa.” Từ trong nhà, Lưu Hà lấy ra túi tiền giắt người Thiên Chỉ Diên. Nàng ngắm nhìn hài lòng, mộc mạc đơn giản, duyệt! Ngày thứ hai, với túi tiền đeo bên người, Thiên Chỉ Diên thừa dịp Lưu Hà để ý lại lẻn trốn ra ngoài. Về việc trốn ra ngoài ngày hôm nay, nàng cảm giác rất là bất đắc dĩ. Chẳng lẽ đổi thân thể tâm hồn cũng yếu đuối luôn sao? Nếu là trước kia có kẻ dám can thiệp chuyện của nàng nàng băm thịt cho chó ăn rồi. được, được mềm lòng nha. Thiên Chỉ Diên lắc đầu thở dài. đường, nàng bẻ lá cây , từ lá cây đó thắt thành hình con bướm, sau đó tiện tay nàng bỏ nó vào trong túi tiền. Ngay cửa tẩm điện của thập nhất hoàng tử, cái đầu của Thiên Chỉ Diên lấp ló. “Cửu công chúa?” Cung nữ bên trong vừa thấy nàng, kinh ngạc kêu lên. Thiên Chỉ Diên xuất từ sau cửa thẳng đến bên giường Thiên Hoài Vũ. Mềm lòng phải là bệnh, kẻ mềm lòng mới là kẻ yếu. Nhưng nhớ tới gương mặt của tiểu chính thái, lương tâm nàng lại hò hét ầm ĩ, hết cách, nàng phải tới thăm , nhỡ đoạn tử tuyệt tôn sao? “Cửu hoàng muội, muội đến rồi.” nằm ở giường, Thiên Hoài Vũ thấy nàng liền rất vui vẻ, vẫy tay với nàng. “Thập nhất hoàng huynh, ta tới thăm huynh chút.” Từ trong chiếc tủi tiền, nàng lấy ra con bướm bằng mây tre lúc nãy đặt bên giường Thiên Hoài Vũ, khoe: “Là ta tự ta làm cho huynh đó.” Thiên Hoài Vũ thấy con bướm , hơi ngạc nhiên, đặt con bướm trong lòng bàn tay, cẩn thận từng li từng tí sờ sờ rồi lại đặt xuống. : “Cửu hoàng muội tốt. Con sâu hôm qua đáng sợ như vậy muội bắt giúp ta. Hôm nay tới thăm muội lại tặng thêm con bướm . Cửu hoàng muội, sau này ta bao giờ khi dễ muội nữa.” Lần này đổi lại là Thiên Chỉ Diên sửng sốt. Nhìn , đây chỉ là đứa chưa hểu chuyện, được nuông chiều từ bé nên tính tình mới có thể kiêu ngạo như thế, sao ngươi có thể so đo với đứa nhóc? Lương tâm Thiên Chỉ Diên lại hò hét ầm ĩ, cho đến khi cung nữ bưng tới món điểm tâm cho Thiên Hoài Vũ. Thiên Chỉ Diên chút khách khí lấy miếng bỏ vào miệng. “Người. . .” Cung nữ có chút mất hứng, oán giận : “Cửu công chúa, đây là điểm tâm mà Thục phi nương nương đặc biệt sai người làm riêng cho hoàng tử.” Thiên Chỉ Diên giả vờ nghe thấy, nhưng trong lòng tự châm chọc. Cho con mình ăn toàn đồ tốt, còn cho nàng chỉ là những thứ thượng vàng hạ cám! Thục phi ngươi giỏi lắm, mẹ kế giỏi lắm, đừng để ta gặp được ngươi! Nghĩ tới đây, Thiên Chỉ Diên càng khách khí ăn tiếp, thuận tay cho mấy cái vào túi, ăn hết phải gói lại chứ! “Người. . .” Cung nữ đó mở to hai mắt nhìn. “Ngươi câm miệng! Cửu hoàng muội ăn đồ của ta, đến phiên ngươi tới quản?” Thiên Hoài Vũ cau mày lên tiếng quát lớn khiến nàng ta kinh sợ, vâng vâng dạ dạ, đứng sang bên, dám nữa. “Cửu hoàng muội, muội ăn no ? Nếu chưa no ta sai người làm tiếp cho muội.” “Thập nhất hoàng huynh, ta ăn chưa no.” “ nghe chưa? Còn mau phân phó người làm?” “Vâng!” Cung nữ cúi đầu ra ngoài. Thiên Chỉ Diên liếc nàng ta cái, hết sức hài lòng. “Cửu hoàng muội, sau này rãnh rỗi cứ đến đây chơi với ta .” Thiên Chỉ Diên cắn miếng điểm tâm, đến chứ, sao lại đến chứ? Đồ ăn ngon nhiều như vậy, đến đúng là đồ ngốc. “Cửu hoàng muội, muội tốt.” Thiên Hoài Vũ cười , vươn tay muốn bốc miếng điểm tâm lại phát cái mâm rỗng tuếch, hậm hực thu tay về, rồi vẫn tiếp tục cười làm lành với nàng. Ăn no chơi , Thiên Chỉ Diên sờ sờ cái bụng, đứng dậy rời . “Cửu hoàng muội, điểm tâm còn chưa dâng lên nữa mà, muội muốn sao?” “À, cứ sai người đưa tới viện của ta. Thập nhất ca ca, ta về trước đây.” Thiên Hoài Vũ gật đầu, phất tay cáo biệt nàng. Thiên Chỉ Diên ra khỏi cửa lớn, khóe miệng nhếch lên để lộ nụ cười tủm tỉm. Tiểu cung nữ à tiểu cung nữ, phải là lão nương hẹp hòi muốn so đo với ngươi, mà là lão nương nhàn rỗi đến ê ẩm mình mẩy, vừa lúc ngươi trêu chọc lão nương. Vậy mời ngươi đến địa bàn của lão nương chuyến, ta đảm bảo cho ngươi kỉ niệm khó quên.