[Xuyên không] Đồ nhi đã hiểu, sư phụ cứ từ từ - Vị Hi Sơ Hiểu (Update C70.5)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 55: Chỉ dạy Khinh công


      "Tại sao?"

      "Con vật này hình như có kịch độc, nếu may bị cắn cái, vị lão thí chủ kia cũng ngồi thiền mãi thế này. Cẩn thận vẫn hơn!"

      "Nó say như thế, sao còn cắn ta được? muốn làm thịt nó, nó còn biết nữa là...!" Thiên Chỉ Diên vừa xong, Bánh Trôi ngoe nguẩy ba cái đuôi, khẽ động liền nhắm chặt mắt lại.

      "Hả, nó có kịch độc sao?" Bỗng Thiên Chỉ Diên ngạc nhiên và hỏi lại.

      Hư Tâm liếc mắt nhìn sang lão quái dị vận nội công đẩy độc tố ra cái, sau đó hướng nàng gật đầu.

      "Sóc cũng có kịch độc sao?" Thiên Chỉ Diên túm lấy đuôi của Bánh Trôi, nhìn trái nhìn phải.

      "Sóc? Ha ha ha. . . Ngươi nó là sóc? "Lão râu bạc ngồi bức độc bên kia chợt phá lên cười.

      "Nếu phải là gì?"

      "Tiểu nữ oa, ngươi thú vị. Bất quá cũng thể trách ngươi được, nhìn nó mập mạp thế kia mà. . . Theo lời ngươi bảo đúng là hơi giống con sóc. Thế nhưng sóc sao lại có bộ lông trắng thế kia, tốc độ lại nhanh, mang trong người kịch độc sao?"

      " có, bởi vì..."

      "Bởi vì nó tròn, cho nên ngươi mới đặt tên cho nó là Bánh Trôi? Ha ha ha..."

      "Vậy rốt cuộc nó là con gì?"

      "Nó là, nó là..." Lão râu bạc lắc đầu : ", , ta cho ngươi biết được".

      Bỗng nhiên lão chợt bổ sung thêm lời đề nghị: "Cho ngươi biết cũng được, nhưng ta bàn bạc chút điều kiện có được ?"

      "Ồ, vậy cần đâu. Về sau ta cũng biết nó là con gì thôi! "Thiên Chỉ Diên xoay người .

      "Cái gì? vậy con vật này theo ngươi rồi? Nó vậy mà cũng chịu theo ngươi ?! Ta đuổi theo nó tháng, từ đảo Đông Phù đến núi Thiếu Thất, vậy mà nó cứ như vậy theo ngươi?" Lão đầu râu bạc mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt dám tin.

      Thiên Chỉ Diên thích phản ứng của lão chút nào.

      "Này, tiểu nữ nhi, ngươi đừng ! Chúng ta hãy ngồi xuống bàn bạc chút , ta chỉ muốn uống tí rượu của ngươi thôi, thái độ của ngươi như vậy là sao? "

      "Ta đồng ý lão liền cướp, cướp được lão liền còn muốn thu thập ta. Lão muốn làm thế này còn muốn ta hướng vẻ mặt vui vẻ với lão sao? Phải biết hiên tại lão chỉ có thể ngồi yên tại chỗ vận công đẩy độc ra y hệt miếng thịt nằm thớt. Nếu ta mất hứng chỉ cần tiện tay cái là có thể giết lão, lão cũng chẳng thể cản nổi ta đâu!"

      Lão râu bạc vừa nghe xong, mở to hai mắt nhìn, lão : "Tiểu nữ nhi, người mới bao nhiêu tuổi, vậy còn tiện tay giết người"

      "Lão muốn thử chút ?" Thiên Chỉ Diên lạnh lùng liếc lão cái, bộ dáng như đùa gì cả.

      "Mà thôi mà thôi, ai. . . Chu du tứ phương thân phận nửa đời người, lần đầu tiên ta thua cuộc, lại thua trong tay tiểu nữ nhi sáu tuổi là ngươi đây. . Đúng là cuộc sống lường trước được điều gì "Lão quái dị thở dài, tiếp: " Bất quá, tiểu nữ nhi, ta thích tính cách này của ngươi. Ta chỉ thân mình, có truyền nhân nào. Nếu , ngươi lạy ta làm sư phụ , ta đem tuyệt học võ công dạy cho ngươi, thế nào? "

      "Bái sư? Thôi ! "

      "Hazz? Tiểu nữ nhi ngươi sao lại trả lời nhanh thế? Chẳng lẽ, ngươi hoài nghi võ công của ta? "

      "Ta nghi ngờ võ công của lão, thế nhưng ta bái lão làm sư phụ."

      "Vì sao?"

      "Bởi vì sư phụ của ta phong hoa tuyệt đại, danh chấn thiên hạ, võ nghệ tuyệt cao, người người tôn kính. . . "Lời của nàng còn chưa xong liền bị lão già chen ngang.

      "Xong rồi ! có người hoàn mỹ như thế? Mà cho dù có cũng chưa chắc chịu dạy cho tiểu nữ nhi ngươi. "

      "Vị thí chủ này, sư phụ của Chỉ Diên thí chủ đúng là phong hoa tuyệt đại, danh chấn thiên hạ, võ nghệ tuyệt cao, người người tôn kính. Chỉ Diên thí chủ lung tung. "Hư Tâm bên cạnh tốt bụng nhắc nhở.

      "Vậy kẻ nào, là ai?"

      "Lão nghe kỹ, sư phụ của ta chính là người phong hoa tuyệt đại, danh chấn trời cao công - tử - Tương"

      "Công tử Tương? Ồ, khó trách ngươi chịu nhận ta làm sư phụ! Khá khen cho ngươi đấy, công tử Tương lợi hại, sao lại chịu chỉ dạy Khinh công cho ngươi?"

      Thiên Chỉ Diên lườm lão già cái, trả lời.

      "Nếu như vậy, ta đây có nhìn nhầm, Khinh công của ngươi đúng là từ Băng Phách Cửu Uyên mà ra. Tiểu tử công tử Tương thực phải là hạng tầm thường, ta từng gặp . Nhưng có điều ta hiểu đó là, tại sao lại biết võ công Băng Phách Cửu Uyên? Sư phụ của là Thiên Ki lão nhân hành tung quỷ dị cũng chưa nghe qua là luyện Băng Phách Cửu Uyên! "

      "Bất quá sao, tiểu nữ nhi, ngươi cần bái ta làm sư phụ cũng được, nếu ngươi bái ta rồi ta còn phải nuôi ngươi nữa, ta lại có tiền. Liền đưa ngươi đến trong tay tên tiểu tử công tử Tương kia vậy, tốn tiền của ta. Ta đem võ công của ta truyền thụ cho ngươi, chỉ cần ngươi mỗi ngày đem rượu hoa lê đến cho ta, thế nào? "

      Thiên Chỉ Diên xoa xoa cằm, trầm tư suy nghĩ. Lão quái dị này mặc dù đáng tin lắm nhưng võ công của lão tuyệt đối phải là khoác. Tuy nàng vì sao mỹ nhân sư phụ cho đến giờ vẫn chưa dạy võ công cho, nhưng học chút ít chắc cũng sao, hơn nữa nhìn lão có hơi tinh quái nhưng căn bản phải là người xấu. . .

      "Đồng ý."

      Tiểu nữ nhi ngươi thẳn thắn, ta càng lúc càng thích ngươi rồi đấy "Lão râu bạc bỗng thở dài hơi, bảo: "Ngày hôm nay ta ngồi ở đây vận nội công bức độc ra. Ngày mai ngươi lên núi, ta nhất định cũng có ở đây. Chúng ta ngày mai gặp. "

      Thiên Chỉ Diên gật đầu: "Ngày mai gặp."

    2. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 56: Dám bắt nạt ta


      Lúc Thiên Chỉ Diên và Hư Tâm trở về Thiếu Lâm tự, hoàng hôn dần dần buông xuống. Bánh Trôi khẽ động đậy, lười biếng hé mắt, ngoáp cái, rồi lại ngủ tiếp.


      Thiên Chỉ Diên vuốt ve Bánh Trôi, tận hưởng bộ lông mượt mà của nó. Nàng nghĩ lão quái dị đó sai, Bánh Trôi tuyệt đối giống con sóc bình thường. Tốc độ nhanh, mang độc trong người, lại mang linh khí, đúng là nàng nhặt được bảo bối rồi. Hôm nay may nhờ có Bánh Trôi, nếu chắc nàng sớm bị lão già kia bắt .


      "Hôm nay lại đến sau núi chơi?" Giọng như nước chảy thấm vào ruột gan của Thẩm Vân Tương vang lên, hai đứa trẻ chợt ngẩng đầu lên.


      Thiên Chỉ Diên gật gật đầu.


      "Hư Tâm, ngươi năm nay mới mười tuổi rồi, trước ta và Nhất Hoằng đại sư thảo luận, đại sư đồng ý cho ngươi đến tham gia đại hội võ lâm lần này. Từ đây cho đến đó còn tháng, ngươi hãy chuẩn bị tốt . "


      Hư Tâm mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn Thẩm Vân Tương, hồi lâu cũng thốt được câu nào.


      Thiên Chỉ Diên đẩy Hư Tâm: "Sững sờ gì đó? thích à? "


      "Tiểu, tiểu tăng có thể tham gia?"


      Thẩm Vân Tương nhàng cười tiếng, gật đầu.


      " , Nhất Hoằng đại sư có mặt trong thiện phòng chờ ngươi, ta chỉ thông báo ngươi biết thôi."


      "Tạ, đa tạ công tử. . . "Hư Tâm vui vẻ cười, cúi người hành lễ xong liền chạy vào trong.


      "Sư phụ, con. . ".


      Lời còn chưa xong, Bánh Trôi trong lòng Chỉ Diên bắt đầu cựa quậy rồi nhảy phốc lên vai nàng. Nàng quay sang nhìn Bánh Trôi vai mình, hai mắt phát sáng, thẹn thùng đáng , hơn nữa khuôn mặt còn lộ vẻ thèm thuồng như lang như hổ nhìn chòng chọc vào Thẩm Vân Tương.


      Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng, đừng gì gì đấy nha. Nàng chưa kiểm tra Bánh Trôi là con đực hay con cái, nhìn dáng vẻ này chẳng lẽ là cái hay sao? Vậy là nàng mới dẫn sói vào nhà, tự tạo thêm tình địch cho mình?


      Hay cho con Bánh Trôi , vừa mới có bộ dạng mơ mơ màng màng, vậy mà bây giờ tỉnh như sáo!


      Thiên Chỉ Diên định túm lấy Bánh Trôi lại nhưng nàng còn chưa kịp ra tay, nó liền nhanh chân chui vào cổ áo nàng, cọ cọ hồi liền an ổn đứng yên ngay trước bên trái ngực của nàng...


      Ánh mắt Thẩm Vân Tương khẽ lướt qua ngực trái của nàng, sau đó im lặng nhìn chăm chú, rồi khóe miệng bỗng cười lên ưu nhã.


      Thiên Chỉ Diên hít hơi sâu, kiềm chế ý nghĩ bắt Bánh Trôi rồi lột sạch da sau đó nướng chín, nàng mò mò tay về phía ngực trái của mình, nhéo cái mạnh.


      "Chít. ".


      Bánh Trôi kêu lên thất thanh, chạy chạy người vì đau, bởi vâỵ liền nhanh phục hồi lại, bò bò đến ngực phải của nàng. Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu nhìn lén Thẩm Vân Tương, cười khan hai tiếng rồi bực mình cúi đầu.


      Bánh Trôi chết tiệt, dám làm trò chọc phá nàng, vậy còn trước mặt sư phụ nàng thương nhất nữa. Đây là sỉ nhục, cực kỳ sỉ nhục thân thể của nữ nhân.


      "Bánh Trôi chết tiệt, ngươi ra cho ta, nếu ra ta lột da ngươi!"


      Bánh Trôi động đấy người, tỏ vẻ nghe thấy.


      "Ngươi…"


      Thiên Chỉ Diên nổi giận, nàng cho tay vào trong áo, lục lọi bắt Bánh Trôi. Nó quá gian xảo, hết lướt qua trái rồi chạy sang bên kia làm nàng mò mẫm hồi lâu cũng tài nào bắt được.


      Đúng lúc Thiên Chỉ Diên đối đầu cùng với Bánh Trôi, bỗng mắt nàng đờ đản, từ từ trắng dã . Nàng chợt dừng động tác lại, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Vân Tương, cười khan vài tiếng.


      Nàng cũng biết hành động vừa rồi khó nên lời, nàng cũng biết nàng giữ được hình tượng, nhưng, mỹ nhân sư phụ à, người đừng có vừa nhìn vừa cười con được đây…


      Trọng lòng nàng rất muốn khóc...


      Thẩm Vân Tương đến bên cạnh nàng, vươn ngón tay thon dài về phía thắt lưng của Thiên Chỉ Diên, xé cái, thắt lưng của nàng rớt xuống, đồng thời Bánh Trôi cũng rớt xuống theo.


      Bánh Trôi rớt xuống đất, lăn tròn vòng, sau đó bò dậy, còn tỏ vẻ xấu hổ ngượng ngùng, tựa hồ có thể nhìn xuyên qua bộ lông trắng mượt mà của nó, còn có thể thấy cả da mặt ửng đỏ nữa.


      Chết tiệt! Bánh Trôi, ngươi xấu hổ cái gì hả ?! Đồ hám nam nhân bỏ chủ nhân!


      Khuôn mặt Thiên Chỉ Diên tối sầm, ngẩng đầu lên thấy nụ cười hoàn mỹ của Thẩm Vân Tương, lại cúi đầu trông lại mình: quần áo xóc xệch, thú cưng mê sắc.


      "Oa", Thiên Chỉ Diên òa khóc, xoay người bỏ chạy: "Các người ai cũng bắt nạt ta"


      Trạng thái e thẹn của Bánh Trôi còn mơ màng đến tận đâu bỗng nghe tiếng khóc của Chỉ Diên, tựa hồ có chút tỉnh táo lại, nhìn thoáng qua bóng dáng chạy mất của nàng, rồi quay đầu lại khẽ liếc mắt Thẩm Vân Tương, xấu hổ xấu hổ ... Sau đó liền tăng tốc hết sức đuổi theo nàng.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chủ nào vật cưng ấy đều háo sắc như nhau:yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      a Tương đúng là tai họa ngàn năm, đến đâu là gieo dắt hoa đào đến đấy.

    5. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 57: Mỹ nhân dịu dàng

      Màn đêm buông xuống, sắc trời nhuốm màu đen như mực. Từng ngôi sao lấp lánh rải rác màn trời đen, phản chiếu xuống hồ nước yên ả. Đêm rất đẹp, rất tĩnh lặng, khiến người ta tài nào thở nổi.

      Dưới bầu trời đêm tĩnh mịch như thế này thỉnh thoảng vang lên tiếng lội nước “bõm, bõm”.

      Thiên Chỉ Diên xắn quần lên đùi, để lộ bắp chân nhắn trắng nõn. Nàng đưa chân xuống dưới hồ, đung đưa liên hồi trong làn nước mát lạnh, tạo thành vài đợt sóng lăn tăn. Bánh Trôi bên cạnh Thiên Chỉ Diên bị nàng lờ , nó chỉ còn có thể mở to đôi mắt long lanh mà nịnh nọt nàng.

      “Bộ dạng này mà muốn ở trước mặt ta tỏ vẻ dễ thương à, ngươi cũng tự lượng sức mình đó. Ngươi , miếu ta chứa nổi tượng Phật lớn ngươi được.”

      Thiên Chỉ Diên thậm chí còn quan tâm liếc nhìn nó cái nào.

      Cái chân ngắn ngủn của Bánh Trôi nhảy tưng tưng liên hồi, nó phốc đền gần cạnh nàng, cọ cọ nịnh nọt.

      “Tõm!”

      Nàng phất tay mạnh cái, Bánh Trôi liền rớt ngay xuống hồ. Nhưng mà nó lập tức trồi lên, bơi bơi vào bờ tiếp tục đến gần nàng lần nữa.

      “Chít chít. . .”

      Bánh Trôi ai oán kêu lên, bộ dạng đáng thương nhích nhích từng bước tới gần Chỉ Diên.

      “Ai. . .” Thiên Chỉ Diên thở dài hơi, nàng : “Ngươi biết gì chứ? ? Đừng thấy mỹ nhân sư phụ đẹp như vậy nhưng chất bên trong là kẻ bại hoại, sư phụ có thể nhìn thấu ngươi đó, biết ?”

      Bánh Trôi biết điều gật đầu, mấy giọt nước dính lông của nó khi bị rớt xuống nước văng tung tóe lên người Thiên Chỉ Diên. Nàng bực dọc vẫy vẫy y phục, nhưng bàn tay nhàng xoa quả đầu dưa của Bánh Trôi.

      “Vì vậy, ngươi mà gặp sư phụ phải biết kiềm chế chút, biết chưa?”

      Bánh Trôi gật đầu.

      “Mà thôi, ngươi bị ta ném xuống nước cả chín mươi chín lần cũng bỏ , hơn nữa lại là phạm lỗi lần đầu, ta tha thứ cho ngươi.”

      “Chít chít!”

      Bánh Trôi vui vẻ nhảy nhót cả lên, tức nhảy phốc lên người Chỉ Diên.

      “Cả người ngươi ướt mèm rồi, còn cố ý nhảy lên người ta hả?” Thiên Chỉ Diên xách Bánh Trôi qua bên.

      Bánh Trôi ủy khuất, rất ủy khuất.

      “Chuyện ngày hôm nay được tái phạm lần nữa, nhớ chưa?”

      Bánh Trôi gật đầu lia lịa, ra vẻ có đánh chết tái phạm nữa.

      “Mà ta Bánh Trôi này, ngươi mê thế này rốt cuộc là đực hay cái đây nhỉ? Đến đây, ta muốn kiểm tra. . .” Thiên Chỉ Diên vươn tay muốn chụp lấy nó.

      Bánh Trôi hốt hoảng, nó lập tức phóng người nhảy lên bả vai của Thiên Chỉ Diên. Nàng tiếp tục bắt, nó tiếp tục né.

      Bánh Trôi vừa tránh vừa kêu “Chít chít” ngừng, có vẻ như nó bất mãn với lưu manh của Thiên Chỉ Diên.

      “Ngươi kêu cái gì chứ, ngực của lão nương ngươi cũng sờ soạng qua rồi, ta kiểm tra của ngươi có sao? Á à, còn dám trốn?”

      Thiên Chỉ Diên vừa la hét vừa chạy để tóm Bánh Trôi. Nó lách thân người cái, chạy tót ra xa, còn nàng cũng cố sức tăng tốc đuổi theo nó. Bỗng nhiên Bánh Trôi chuyển phương hướng, nó xoay chân, dùng tốc độ tối đa lao về phía Chỉ Diên với sức mạnh kinh khủng.

      Tốc độ của Thiên Chỉ Diên nhanh như Bánh Trôi, nó chuyển hướng đột ngột khiến nàng kịp phản ứng, Bánh Trôi nhảy phốc cái vào người nàng, đẩy cả hai cơ thể bé lăn tõm xuống hồ nước.

      Thiên Chỉ Diên uống phải mấy ngụm nước, cố gắng trồi lên bờ, sau đó toàn thân ướt nhem.

      Đây là Bánh Trôi trả thù nàng?

      Quả nhiên!

      Hay phải là. . .

      “Diên nhi, sao con cẩn thận mà ngã vào hồ thế này? Nhìn thấy vi sư cũng cần phải vui đến vậy.” Thẩm Vân Tương khoan thai xuất trước mặt Thiên Chỉ Diên.

      Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng, bên ngực trái của nàng vừa sưng lên, cộng thêm y phục ướt nhẹp càng làm vết sưng đỏ thêm, nàng hiểu.

      Thiên Chỉ Diên hít sâu hơi, thốt nên câu thâm sâu.

      “Sư phụ, con thấy người có vẻ hưng phấn hơn.”

      Thẩm Vân Tương cười tiếng, : “Buổi tối trời lạnh, toàn thân con lại ướt thế này dễ bị cảm lắm. Mau về thay y phục .”

      “Dạ, sư phụ.” Thiên Chỉ Diên cũng thêm câu gì nữa.

      Thiên Chỉ Diên đẩy cửa phòng, cởi y phục ra. Thấy khối bông tròn ôm cứng ngắc trước người mình, nàng đẩy nó lăn tròn ra xa. Bánh Trôi lăn lập tức lăn nhanh về, ra vẻ đáng thương ôm lấy chân của nàng.

      Thiên Chỉ Diên định xoay người chuẩn bị giặt đống quần áo bẩn, nhưng Bánh Trôi sống chết giật lấy, để nàng .

      “Chít chít. . .” Tiếng kêu đáng thương của Bánh Trôi có thể khiến bất cứ ai động lòng.

      Nhưng Thiên Chỉ Diên .

      Lúc vật người ra sức đối đầu giằng co bỗng vang lên tiếng “két”, cửa phòng được mở ra.

      Thiên Chỉ Diên và Bánh Trôi cùng đưa mắt nhìn, nửa đêm canh ba trễ thế này ai còn đến nữa?

      Thiên Chỉ Diên liếc Bánh Trôi cái, nó lập tức hiểu ý, nhanh chân chui tọt vào quần của nàng.

      “Diên nhi.”

      Thẩm Vân Tương vào từ tấm bình phong, trong tay còn mang thêm thùng nước nóng.

      Thiên Chỉ Diên duỗi ngón tay chỉ vào Thẩm Vân Tương, lắp bắp: “Người người người. . . Sao người lại vào đây?”

      Bỗng nhớ đến điều gì, nàng liền thu tay lại, chắp tay che ngực mình.

      “Sư phụ, nửa đêm canh ba, con thay y phục, người vào phòng con là có ý đồ gì?” Đáng lẽ là có thêm câu sau nữa nhưng may mắn nàng kịp nuốt vào bụng: Sao báo trước để con còn chuẩn bị. . .

      Nghe thấy lời đậm chất nghi ngờ của đồ nhi, khóe miệng Thẩm Vân Tương thoáng co giật, Thẩm Vân Tương quan sát Thiên Chỉ Diên từ đầu xuống dưới ngoắc ngoắc khóe môi cười: “Sao giữa hai chân con lại sưng lên thế?”

      Thiên Chỉ Diên cúi đầu, quả nhiên thấy dưới người của mình bị sưng cục. Nàng ngẩng đầu, bình tĩnh trả lời sư phụ: “Chắc là va chạm ở đâu đó.”

      Hàng lông mày dài của Thẩm Vân Tương khẽ nhíu lại có vẻ vui và tới thùng nước nóng đưa tay vào trong thử, sau đó tóm lấy Thiên Chỉ Diên ném vào thùng.

      “Khụ khụ.” Thiên Chỉ Diên bị uống nước ho sặc sụa, lúc trồi lên nàng phóng ánh mắt giận dữ, chằm chằm nhìn Thẩm Vân Tương.

      “Tiểu Diên nhi, được quậy phá nữa. Nếu còn lần sau, vi sư phạt con.”

      Chà chà, Thẩm Vân Tương gọi nàng là tiểu Diên nhi rồi. Thiên Chỉ Diên lập tức nấp xuống thùng gỗ.

      “Việc lộn xộn hôm nay ai dạy con thế? Con còn vi sư có thể khoan dung, nhưng vi sư cho phép con học những thứ bại hoại, hiểu ?”

      Thiên Chỉ Diên gật đầu.

      “Tắm mau .” Dứt xong câu cuối, Thẩm Vân Tương xoay người ra khỏi tấm bình phong.

      Thiên Chỉ Diên thở hắt hơi, sau cùng cũng đứng trong thùng gỗ tắm rửa cơ thể cho sạch , tắm cho mình xong nàng cũng quên kì cọ kĩ càng cho Bánh Trôi. vật chủ đùa giỡn thoải mái trong thùng tắm rồi mới bước ra, Thiên Chỉ Diên giật mình khi thấy Thẩm Vân Tương hình như ngồi giường. . . Đợi nàng?

      Thiên Chỉ Diên dụi dụi mắt, rồi khóe miệng kiềm được mà nhếch lên, nàng từ từ rồi bò lên giường, cọ cọ vào người Thẩm Vân Tương.

      “Mỹ nhân, người đợi con ra là để chịu trách nhiệm vì vừa mới nhìn thân thể của con phải ?”

      Bỗng trước mắt Thiên Chỉ Diên tối lại. Thẩm Vân Tương mở khăn lông, lúc nàng định hỏi hai tay Thẩm Vân Tương đặt khăn lên đầu nàng, nhàng lau khô.

      “Đầu tóc còn ướt thế này sao mà ngủ được?” Thẩm Vân Tương vừa lau vừa khẽ trách nàng.

      Thiên Chỉ Diên trợn to mắt, đây là tình huống kì lạ gì thế này? Mỹ nhân sư phụ cư xử dịu dàng với nàng? Nàng nhớ lần dịu dàng gần nhất trước đây là lúc họ còn ở trong hoàng cung, cũng khá lâu rồi.

      Thẩm Vân Tương thấy vẻ mặt nghi hoặc của nàng, nhéo chóp mũi của nàng rồi cười mỉm.

      Thiên Chỉ Diên sửng sốt, ánh trăng nhạt ngoài cửa sổ rọi chiếu vào phòng, tô vẽ cho nụ cười của Thẩm Vân Tương càng thêm hoàn mỹ. Nụ cười đó vừa đem lại cho người ta cảm giác tịch mịch nhưng cũng vừa khiến người nhìn cảm thấy thoải mái.

      Nàng nghĩ mỹ nhân sư phụ quả đúng là người có khí chất, ngay cả khi cười cũng có thể làm cho cảnh sắc bình thường trở nên thơ mộng. Mỹ nhân sư phụ mà dịu dàng nhìn rất đẹp, rất đẹp.
      Halong-ngoc, Diệp Dã, duyenktn13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :