[Xuyên không] Đồ nhi đã hiểu, sư phụ cứ từ từ - Vị Hi Sơ Hiểu (Update C70.5)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chúc bạn thi tốt nhé @ Diệp Dã

    2. Hàn Lam Mộc

      Hàn Lam Mộc Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      26
      khong sao,b cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước

    3. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 43: Rời khỏi hoàng cung

      Đêm nay, Thiên Chỉ Diên ngồi trong tẩm cung của Thiên Hoài Hạo, đếm tới đếm lui xấp ngân phiếu dày cộm, cái miệng nhắn từ từ cong lên. Đến khi đếm xong hết, cái miệng nhắn của nàng cong thành nửa vòng tròn.

      “Cám ơn hoàng huynh giúp muội đổi thành ngân phiếu.” Sau khi Thiên Chỉ Diên đếm xong, nàng hài lòng cất nó vào trong chiếc túi của mình.

      “Muội ấy, chính là quá mức thông minh.” Thiên Hoài Hạo chỉ chỉ cái mũi của Chỉ Diên rồi : “Ra bên ngoài, nhất định phải cẩn thận. Tiền bạc đưa cho Vân Tương giữ.”

      Thiên Chỉ Diên gật đầu mạnh. Nhưng ra nàng nghĩ tiền vào túi mình rồi còn muốn nàng dâng hai tay lại sao, sao có thể ? Có là mỹ nhân sư phụ cũng đừng hòng!

      “Chỉ Diên, hoàng huynh cũng có thứ muốn tặng cho muội.”

      Lập tức, hai con ngươi của Thiên Chỉ Diên sáng rực lên. Những thứ mà bà di dương, hoàng tỷ kia vì nể mặt mới tặng chút quà cho nàng. Còn Thiên Hoài Hạo là ai chứ, là người thương nàng nhất, lo cho nàng nhất, đương nhiên quà tặng đắt giá gấp mấy lần.

      Thiên Hoài Hạo vào lấy ra chiếc hộp gấm dài, đó còn có cái khóa.

      Vừa dài vừa đẹp, hộp lại to, nhất định là đáng giá lắm đây! Con ngươi đen láy của Thiên Chỉ Diên nhìn chăm chú chiếc hộp.

      Thiên Hoài Hạo từ từ đến ngồi cạnh nàng, mở khóa chiếc hộp đó ra. Vừa nhìn vào bên trong, tâm tình Thiên Chỉ Diên thoáng chốc bị rơi xuống vực.

      chiếc dù ư?” Thiên Chỉ Diên vô cùng thất vọng, là chiếc dù màu đỏ bình thường.

      “Đây là di vật của mẫu thân muội, hôm nay ta giao nó lại cho muội đấy.” Thiên Hoài Hạo cẩn thận lấy cây dù ra, nhàng cầm vuốt ve cán dù, trong mắt thoáng vẻ quyến luyến.

      Thiên Hoài Hạo đem chiếc dù hồng cho Thiên Chỉ Diên, nàng nhận lấy nó, cẩn thận quan sát khắp lượt, sau đó nàng chắc chắn rằng đây chỉ là cây dù bình thường.

      Nàng mở cây dù ra, trong đó có đề bài thơ nền bức tranh họa cảnh mưa Giang Nam. Chữ của người đề thơ tựa như mây như nước, uyển chuyển, phiêu dật, kết hợp với bức tranh mưa Giang Nam là hòa hợp.

      “Cây dù này có ý nghĩa đặc biệt đối với mẫu thân muội sao?” Nàng cất tiếng hỏi.

      Thiên Hoài Hạo hơi ngạc nhiên, hẳn là chưa từng nghĩ đến vấn đề này, : “Huynh cũng biết, nhưng mẫu thân của muội rất thích cây dù này. Lúc ấy, bà cầm chiếc dù hồng này bước trong màn mưa xuân của đất Giang Nam, vô cùng nổi bật. Đó là bức tranh đẹp đẽ.”

      Thiên Chỉ Diên lướt ngón tay bức họa, dường như nàng có thể thấy được nữ tửưu nhã cầm lấy chiếc dù hồng nhắn nổi bật giữa màn mưa trắng xóa tháng ba ở Giang Nam, dịu dàng qua cây cầu.

      Bỗng nàng có cảm giác thân thiết với chiếc dù hồng này. Nàng áp nó lên má, càng tiếp xúc lâu, nàng càng cảm thấy nó vô cùng gần gũi, thân thiết.

      “Đa tạ hoàng huynh, muội rất thích.”

      “Đây vốn là của muội.” Thiên Hoài Hạo xoa xoa cái đầu của Chỉ Diên, buồn rầu: “Chỉ Diên, huynh nỡ đểmuội . năm trước, huynh đồng ý để muội với Vân Tương, huynh sợ được gặp muội, huynh sợ muội phải chịu khổ. Muội lại nghịch ngợm thế này, nếu có chuyện gì bất trắc phải làm thế nào?”

      “Hoàng huynh. . .”

      Thiên Chỉ Diên tựa đầu vào vai , nàng biết Thiên Hoài Hạo thương nàng rất nhiều. Nhưng nàng cũng hiểu , chính là nhi tử của Thượng Quan hoàng hậu, là đích tử của Thiên Tinh Hàn, tương lai cũng con đường tranh quyền đoạt vị. Chuyện đấu đá lẫn nhau ấy nàng hề muốn dính dáng.

      “Chỉ Diên, hứa với huynh, sau này bất luận như thế nào, muội phải trở về đây, được hay ?”

      Thiên Chỉ Diên gật đầu, chuyện sau này ai có thể đoán trước được? Nếu có ngày làm vua thiên hạ, có lẽ nàng chỉ chọn góc nào đó mà quan sát thôi.

      Thân thế bí , trong người có huyền mạc, nàng cũng chắc chắn có thể tự bảo vệ thân mình. Cho nên nàng muốn dính liếu đến những chuyện tranh giành, đấu đá nhau trong hoàng tộc. Chứng kiến lão Thất hại Thập nhất, tâm nàng cũng đủ lạnh băng rồi.

      “Được rồi, trời tối, muội mau nghỉ ngơi để mai còn lên đường.” Thiên Hoài Hạo nhàng đặt nụ hôn lên trán nàng.

      Thiên Chỉ Diên cất cây dù rồi nhìn ánh mắt lưu luyến nỡ của hoàng huynh, vẫy vẫy tay.

      Tối này, Thiên Chỉ Diên bị khó ngủ. Quyết định rời khỏi hoàng cung đối với nàng chính là thay đổi lớn. Nàng biết con đường tương lai ra sao, những chướng ngại nào chờ đón nàng.

      Nhưng sao nàng lại sợ hãi? Kiếp trước, nàng vào sinh ra tử biết bao nhiêu trận rồi, trải qua lần nữa hề hà gì chi?!

      Gió lả lướt xào xạc qua các tán cây, màn đêm tĩnh mịch bao trùm cả vùng. Đêm nay bỗng dài hơn các đêm khác, bầu trời tối kịt trăng sao. Nhưng màn đêm này cũng rất mê người, vừa có thể người ta muốn ngước nhìn mãi thôi, vừa có thể khiến người nhát gan rúc đầu sợ hãi.

      Những tia nắng ban mai chen chúc nhau chui vào cửa sổ, Thiên Chỉ Diên từ từ mở mắt. Lưu Hà vừa khóc vừa giúp Thiên Chỉ Diên sửa soạn lại y phục, trang điểm cho tốt. Chỉ Diên nàng vác lên lưng cái túi nặng trịch, đồng thời vác thêm cây dù đỏ sau lưng.

      ra cửa, nàng thấy Thẩm Vân Tương và Thiên Hoài Hạo đứng chờ sẵn. Thẩm Vân Tương đến dắt tay nàng, hai người họ cùng bước . Đến đại môn hoàng cung, nàng cũng thấy rất đông người chờ mình để tiễn biệt.

      Dẫn đầu “đoàn quân” đó là Thiên Tinh Hàn, phía sau ông là đống phi tử, công chúa rồi các hoàng tử. Trừ vị hoàng đế đáng kính ra, tất cả ai nấy đều đỏ hồng hai má, sắc mặt tươi rói, thẹn thùng ngượng ngập. Đây chính là hiệu ứng của công tử Tương.

      Thiên Chỉ Diên bĩu môi, ánh mắt đảo khắp bốn phía, quả nhiên là còn cả đống người trốn trong góc, nấp trong bụi cỏ. Đây đâu phải là đến tiễn nàng.

      “Hài tử, hoàng cung là nhà của con, mau sớm có ngày trở về nhà.” Thiên Tinh Hàn vuốt ve cái đầu nhắn.

      Hàng mi của Thiên Chỉ Diên rũ xuống, đáp lại lời ông.

      “Chỉ Diên, nhớ kĩ lời hôm qua của ta.”

      “Muội nhớ.”

      Thiên Hoài Hạo dịu dàng đặt nụ hôn lên hai bầu má của nàng.

      thôi!”

      Thiên Chỉ Diên chuẩn bị rời .

      “Tiểu Cửu. . .”

      Trong đám người, Thiên Hoài Vũ chen lấn chạy tới, ôm chầm lấy nàng.

      “Tiểu Cửu, hai ngày nay dưỡng bệnh trong cung, muội đến thăn huynh. Vừa nghe được tin muội huynh liền chạy vội đến đây. Tiểu Cửu, sao lại vội vàng thế này?”

      Khắp hoàng cung, trừ Thiên Hoài Hạo ra vẫn còn người lòng với nàng, chính là Thiên Hoài Vũ. Mỗi lần có chuyện, cũng đứng ra giúp đỡ, mỗi lần quậy phá, cũng luôn có mặt. Mặc dù hơi ngu ngốc, ngây thơ, hậu đậu. . . Nhưng là. . . Xin thứ lỗi là nàng tìm thấy được ưu điểm của .

      Bây giờ, Thiên Chỉ Diên cũng ôm chặt Thiên Hoài Vũ, nàng gì hết, chỉ chăm chú nhìn , hít hơi sâu.

      “Tiểu Cửu, muội đừng có được ?” Thiên Hoài Vũ bù lu bù loa.

      “Thập Nhất, sau này muội còn ở đây, huynh phải mạnh mẽ lên, đừng để người ta bắt nạt. Nếu có chuyện gì, huynh hãy tìm Tam hoàng huynh, huynh ấy chắc chắn giúp, được ?”

      được, được.” Thiên Hoài Vũ vẫn ghì chặt để nàng .

      “Thập Nhất, huynh thể luôn như vậy được. Huynh phải hứa là cho tới lúc ta trở về, huynh phải tự bảo vệ mình, ai được bắt nạt huynh cả, chỉ có muội mới có thể bạt nạt huynh thôi, hiểu ?”

      Thiên Hoài Vũ gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

      “Tốt, huynh nhìn , nước mũi nước mũi tèm lem, còn dính sang cả áo của muội nữa, bẩn hết cả rồi!”

      “Tiểu Cửu, lão Thất cũng tình, muội sắp rồi mà huynh ấy đến tiễn câu, chạy đâu thế biết?!” Thiên Hoài Vũ bất mãn.

      Bàn tay nắm lây tay Thiên Hoài Vũ bỗng cứng đờ.

      “Lão Thất hẳn là có chuyện riêng, huynh nhớ bảo trọng.”

      “Muội là, như vậy là muội rước họa vào người đó, có biết ?”

      Thiên Chỉ Diên gật gật đầu. Nàng biết chứ, nhưng họa nguy đến mới tính toán tiếp.

      Thấy nàng vẫn kiên định, Thiên Hoài Vũ mới từ từ buông tay ra.

      Thẩm Vân Tương dắt tay Thiên Chỉ Diên, quay người lên đường.

      Mới vừa bước chân khôi đây, nàng nghe Thiên Hoài Vũ “oa” tiếng lớn khóc lóc. cùng với tiếng nức nở còn có tiếng cười thầm ý nhị và cả . . . Tiếng vỗ tay?

      Bài ca “hỗn hợp” đưa tiễn Hỗn thế ma nữ đây sao?

      [Hoàn quyển 1]

      P/s: - Để cho hoàn thành xong quyển 1 nên mình đăng luôn
      - Do bạn Diệp Dã thi nên chỉ còn có mình mình:th_26:
      - Cho nên bắt đầu từ tuần sau mình đăng theo tùy ý số chương có khi 1 chương có khi là 2 chương nên có gì các bạn thông cảm cho mình:047:
      inbeibe, Jeremej San, song ngư3 others thích bài này.

    4. Hàn Lam Mộc

      Hàn Lam Mộc Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      26
      tuần sau mình cũng thi:yoyo59::yoyo59:

    5. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 44: Lên thuyền giặc

      Bánh xe lạch cạnh lạch cạch di chuyển, từ từ cách hoàng thành ngày càng xa. được đoạn mặt trời nhô cao khỏi đỉnh đầu. Xe ra khỏi kinh đô, chẳng mấy chốc đến thành trấn tương đối đông đúc.

      Ước chừng thời gian xem như đến giờ cơm trưa. Thẩm Vân Tương để người đánh xe chọn nhà trọ, dừng ngay ở cửa khẩu. Thẩm Vân Tương xuống xe trước, sau đó mới tiện tay ôm Thiên Chỉ Diên xuống.

      Người đánh xe kéo xe ngựa đến hậu viện của nhà trọ, Thẩm Vân Tương quyết định tới dịch trạm để hỏi thăm ít tin tức.

      thôi, chúng ta đến dịch trạm bên đó hỏi thăm chút, sau đó rồi quay lại dùng cơm.” Thẩm Vân Tương với Thiên Chỉ Diên rồi dắt lấy tay nàng.

      Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu lên nhìn, xem ra mặt trời to lắm rồi. Kiếp trước, máy bay, xe lửa, ô tô, phương tiện nào mà nàng chẳng dùng qua, duy nhất là ngồi xe ngựa, lần đầu tiên nếm trải này khiến lưng nàng mỏi rã rời. Nàng cảm thấy hơi mệt mỏi, chợt đôi con ngươi đảo vòng. Cơ hội tốt đây, phải lợi dụng để ăn đậu hủ của mỹ nhân nhiều hơn mới được.

      “Sư phụ, con mệt quá, mỏi quá, nhức quá… Sư phụ bế con !” Thiên Chỉ Diên chớp chớp mắt, miệng chu chu lại càng đáng hơn.

      Thẩm Vân Tương ngồi xổm người xuống, Thiên Chỉ Diên liền vươn hai tay ra, chuẩn bị để ôm, ai ngờ Thẩm Vân Tương lại lấy túi tiền người nàng mà thôi.

      “Sư phụ?” Thiên Chỉ Diên trợn to mắt, nàng nhìn lầm chứ?

      “Diên nhi cảm thấy mệt vì túi tiền quá nặng đây mà. Vi sư giúp con cầm cái túi này để người nhàng hơn nhé, như vậy đường còn mệt nữa.” Thẩm Vân Tương cầm chiếc túi của ChỉDiên, quay người .

      “Diên nhi, mau lên nào.”

      Thiên Chỉ Diên hóa đá ngay tại chỗ. Nàng nhìn lầm, ngay lúc Thẩm Vân Tương xoay người, nhếch mép cười giảo hoạt quá !

      Tương mỹ nhân của nàng, khiêm tốn hữu lễ, tâm dung khoát đạt, khí chất siêu nhiên, những chịu ôm nàng mà còn giật túi tiền của nàng?

      Trong lòng Thiên Chỉ Diên bỗng nổ tung rồi!

      Điều này có nghĩa gì?

      Tương mỹ nhân lấy túi tiền của nàng, trong đó có tất cả toàn bộ gia tài của nàng. Bởi vậy cho dù nàng muốn giở trò khóc hai náo ba thắt cổ cũng được nữa. Nàng có tiền, chỉ có thể theo Thẩm Vân Tương mà thôi, còn lựa chọn nào khác!

      Chẳng lẽ nàng lên!nhầm!thuyền!giặc?!

      “Diên nhi, nghĩ cái gì vậy? Nhanh chân lên.”

      Phía trước truyền tới giọng khoan thai của Thẩm Vân Tương, Thiên Chỉ Diên đứng tại chỗ sững sờ.

      Thiên Chỉ Diên tin, tin, tin!

      Cho nên nàng bước nhanh đuổi theo Thẩm Vân Tương, nàng muốn kiểm chứng, vừa rồi chỉ là nàng hiểu lầm thôi.

      Sau khi hỏi thăm tin tức ở dịch trạm, Thiên Chỉ Diên lại lẽo đẽo sau Thẩm Vân Tương về tửu lâu. Hai người lên lầu hai, gọi bàn món ăn.

      “Sư phụ, người trả túi lại cho con , con mang nó mệt, mệt mà.”

      Thiên Chỉ Diên tay cầm đũa, mắt nhìn chăm chăm vật nằm trước chân của Thẩm Vân Tương. Tiền của nàng, trong đó có cả xấp ngân phiếu, là mồ hôi và máu cực khổ lắm mới có, là toàn bộ gia sản của nàng aaaa!

      “Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ*. Diên nhi, ăn cơm trước cái .” Thẩm Vân Tương động đậy chút nào, chỉ nhàn nhạt bộc ra câu như thế.

      Thiên Chỉ Diên thấy vậy bèn đặt đũa xuống bàn cái “cạch”.

      “Sư phụ, nếu người trả con ăn cơm!” Nàng vô cùng kiên quyết, khuôn mặt bất khuất, thề khuất phục!

      “Diên nhi, con nên ăn .” Thẩm Vân Tương gắp miếng thịt bỏ vào chén Chỉ Diên.

      Thiên Chỉ Diên nàng tuy là trẻ con nhưng nàng được là làm được, vì để tỏ vẻ kiên quyết mà nàng đẩy chén cơm trước mặt sang bên. Nàng tin là nàng ăn cơm,Thẩm Vân Tương còn trả túi tiền cho nàng ư?

      Thẩm Vân Tương nhàn nhạt nhìn nàng cái, sau đó quay người hô lớn: “Tiểu nhị, gói cho ta túi bánh bao.”

      “Vâng, khách quan!” Tiểu nhị nhanh chóng trả lời.

      Thiên Chỉ Diên trợn to mắt: “Sư phụ, đem bánh bao theo làm gì?”

      “Chúng ta còn lên đường đến thành trấn tiếp theo, quãng đường hơi xa, thời gian lại gấp rút, vì vậy tối nay đến nhà trọ tương đối muộn. Vi sư thấy con trưa chịu ăn mua bánh bao cho con, đường nếu có đói có cái mà ăn.”

      Sao cơ? Bánh bao là chuẩn bị cho nàng? ở đây ăn những món ngon lành mà để nàng ăn bánh bao ư?

      Thiên Chỉ Diên giận dữ đập bàn: “Thẩm Vân Tương, sư phụ có phải là nam nhân !”

      Hành động ầm ĩ này lập tực thu hút chú ý của bao thực khách xung quanh, bọn họ liền quay sang bàn này mà nhìn, lắc đầu cười thầm.

      “Thời đại này mà còn có oa nhi như thế?”

      “Nữ hán tử chứ oa nhi nỗi gì?!”

      “. . . . . .”

      Thiên Chỉ Diên hề để ý tới ánh mắt soi mói của người khác, nàng từ hoàng cung đầy những suy xét của người khác sao nàng lại để tâm đến những người này?

      Nàng nhìn chòng chọc vào Thẩm Vân Tương.

      Thẩm Vân Tương thấy thế tức giận, y chỉ lẳng lặng gấp miếng thịt bỏ vào chén cho nàng, sau đó ngẩng đầu lên, nhàng cười đáp lại với Chỉ Diên.

      “Tại hạ bất tài, ẻo lả như đàn bà, Thẩm Vân Tương.”

      “Ầm”, tiếng sấm kinh thiên giáng xuống đầu Chỉ Diên, dường như muốn thêu cháy da thịt. Bây giờ trong lòng nàng tràn đầy hối hận.

      Gì mà khiêm tốn hữu lễ, gì mà tâm tư khoát đạt, gì mà quân tử chỉn chu, vốn khắc sâu mối thù này từ lâu rồi! Lúc trước ở hoàng cung chiều chuộng nàng, hôm nay lừa được nàng bộc lộ nguyên hình.

      Đúng vậy, nàng lên – nhầm – thuyền – giặc rồi! Nàng bị hãm hại rồi!

      Nhưng bây giờ toàn bộ tài sản lọt vào tay tên lưu manh này, nàng chạy thoát nữa aaaaa!

      Lát sau nàng nắm chặt tay, miệng cắn chặt răng, ngoài cười nhưng trong lòng cười: “Sư phụ à, người cũng có dáng vẻ này sao?”

      Thẩm Vân Tương ôn nhu cười tiếng, : “Quá khen, quá khen. Diên nhi lúc nào cũng có thể biểu diễn công phu khóc hai náo ba thắt cổ cơ mà. Vi sư chưa theo kịp được con nữa kìa.”

      “Bịch” tiếng, Thiên Chỉ Diên ngồi phịch xuống ghế.

      Nàng cứng đờ người, nhìn chằm chằm Thẩm Vân Tương, ngừng hớp khí để thở.

      Từng chuyện cũ lần lượt ra. Ngày mà nàng nhìn lén tắm, hẳn là sớm đoán được mà dẫn dụ nàng ăn. Đêm mà nàng uống rượu bị bỏ thuốc mê, chính là ra tay. Còn lúc trời tối dạy nàng khinh công, vốn phải là đến kịp để cứu nàng mà là nhìn thấu toàn bộ mưu đồ của nàng, cố ý ghim nàng lên thân cây.

      ra từ lần đầu tiên gặp , nàng thất bại!

      Ngày hôm nay, trong đầu Thiên Chỉ Diên lên tám chữ dành cho Thẩm Vân Tương: ra vẻ trang nghiêm, mặt ngườidạ thú!

      “Nghĩ kĩ chưa?” Vị sư phụ hiền từ lại gắp thêm miếng rau cho đồ nhi nào đó, hỏi: “Vì vậy, bây giờ con có ăn cơm ?”

      Thiên Chỉ Diên hung hãn trừng mắt với Vân Tương, sau đó cầm đũa lên, dồn cơm hết vào miệng, ăn ngừng nghỉ. Phải ăn, nếu bây giờ ăn, chờ đến tối chẳng có cơm nước gì, chẳng lẽ nàng phải ngồi gặm bánh bao sao?

      Thẩm Vân Tương khẽ mỉm cười, dịu dàng gạt hột cơm dính bên mép nàng: “Từ từ thôi, vi sư giành với con.”

      Thiên Chỉ Diên ràng nhìn thấy Thẩm Vân Tương cười vô cùng gian xảo, thèm che giấu.

      Nàng hung hăng nhai nhóp nhép, hai mắt nhìn chòng chọc vị sư phụ nào đó, tưởng tượng trong miệng mình là Thẩm Vân Tương mà cực lực nhai. Nàng oán hận nghĩ thầm: ngày nàng lột cái vẻ đạo mạo trang nghiêm, y quan cầm thú này , sau đó nhai sạch sành sanh hết tất cả đến xương cốt cũng còn!


      * trích từ Luận Ngữ của Khổng Tử: khi ăn nên chuyện tránh ảnh hưởng đến tiêu hóa, lúc nằm chuẩn bị ngủ cũng nên trò chuyện, dễ gây khó ngủ.
      Jeremej San, song ngư, Khánh Ly3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :