[Xuyên không] Đồ nhi đã hiểu, sư phụ cứ từ từ - Vị Hi Sơ Hiểu (Update C70.5)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meomeo1993

      meomeo1993 Member

      Bài viết:
      72
      Được thích:
      54
      ban a that thien hoai so nay ko ngo cung ko binh thuong ak
      to chuc than bi dang sau la ai day
      tham mi nhan bi boi den triet de ak, chi chi dien qua da man ma
      Diệp Dã thích bài này.

    2. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 41: Ta với ngươi
      Editor: Diệp Dã



      Thiên Chỉ Diên chỉ nhìn chằm chằm vào , lời nào. Nàng như vậy khiến người ta đoán ra, cảm thấy hoảng hốt.


      "Tiểu cửu, xin lỗi." Thiên Hoài Sở miễn cưỡng chống đỡ đứng lên, : "Chủ thượng muốn thăm dò muội. Lần trước, kiện của Thiên Hoài Thành cũng là vì thăm dò muội. Cuối cùng ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lần này, cũng là chủ thượng sai ta tới thăm dò muội.


      Vốn muội chỉ là đứa trẻ bị nhét cho Thục phi nuôi dưỡng, ai chú ý, nhưng bắt đầu từ năm trước, chuyện của muội xảy ra ngừng khiến chủ thượng bắt đầu lần nữa chú ý tới muội.


      Nhất là lúc cách đây năm, công tử Tương tới hai lần, hai lần đó đều là vì muội. Thân phận Công tử Tương vốn đặc thù, chủ thượng với rất kiêng dè. Bởi vậy chủ thượng hoài nghi muội bình thường.


      Tiểu cửu, có phải muội bị bệnh gì hay ? Có phải lại phát bệnh ?"


      "Huynh đây là thăm dò sao?"


      "Ta. . ."


      "Lão Thất, ta biết huynh sống được dễ dàng, lần trước bị treo ngược ở cây nhất định cũng là vì làm việc thành nên bị trừng phạt ?"


      Thiên Hoài Sở trầm mặc.


      " phải tất cả mọi người đều có xuất thân tốt. Mẫu phi huynh được sủng ái, huynh đâu cũng bị người bắt nạt. Ta biết huynh gia nhập tổ chức gì, lại làm thế vì cái gì. Thế nhưng ta biết huynh quả thực rất khổ, huynh sống được rất dễ dàng. Cho nên ta ủng hộ huynh, vì mình, nỗ lực tận dụng mọi cơ hội, nỗ lực sinh tồn, thay đổi tất cả, lấy lại những gì thuộc về huynh."


      Thiên Hoài Sở nghe như thế, sửng sốt , cho rằng Thiên Chỉ Diên nhất định quở trách , ngờ nàng lại ủng hộ .


      "Thế nhưng, điều này đại biểu cho ta tha thứ huynh tất cả, tha thứ cho huynh phản bội tình nghĩa giữa chúng ta tròn năm." Thiên Chỉ Diên đem con dao trong tay đưa cho Thiên Hoài Sở, dao còn lưu lại máu tươi.


      "Cây dao này là huynh đưa cho ta , hôm nay ta đem nó trả lại cho huynh, chúng ta còn là bằng hữu nữa. Ta phải , huynh cần hộ tống ta." xong Thiên Chỉ Diên xoay người ly khai, để lại Thiên Hoài Sở đứng ngây ngốc giữa sân trống rỗng.


      Thiên Chỉ Diên tới ngự hoa viên thấy Thiên Hoài Vũ cùng đám cung nữ ly khai, chỉ có Thẩm Vân Tương còn đứng đợi nàng.


      Toàn thân Thẩm Vân Tương ướt đẫm nhưng hề khiến người ta cảm thấy nhếch nhác. Ngược lại, khí chất ung dung, tao nhã khiến thoạt nhìn hệt như vị thần, lại có vẻ đẹp thanh đạm như nước.


      Nhìn Thẩm Vân Tương, Thiên Chỉ Diên chợt nhớ tới lời khen của người đời dành cho : Tao nhã tuyệt thế, danh chấn cửu châu. Thiên Chỉ Diên cảm thấy lời này dùng cho Thẩm Vân Tương cũng phải là quá khoa trương.


      Thiên Chỉ Diên mấy bước tới trước mặt Thẩm Vân Tương, nàng : "Mỹ nhân, ngươi còn nhớ đêm hôm đó ở cây, ngươi hỏi ta, có muốn làm đồ đệ của ngươi ?"


      "Công chúa nghĩ kỹ?" Thẩm Vân Tương cười ôn hòa giống như ánh nắng mùa xuân tháng ba ấm áp.


      "Ta nghĩ kỹ, ta với ngươi. Ngươi còn muốn nhận ta ?"


      "Ta vẫn đợi câu trả lời của công chúa."


      Thiên Chỉ Diên quỳ xuống trước mặt Thẩm Vân Tương, nàng dập đầu tức khắc : "Sư phụ, xin nhận của đồ nhi lạy."


      "Được. Tốt rồi. . ."


      Thẩm Vân Tương nâng Thiên Chỉ Diên đứngdậy. Khi nàng đứng lên, nhảy vọt tới cọ cọ lên người Thẩm Vân Tương, hai mắtsáng chói.


      "Mỹ nhân, ôm ôm. . ."


      "Gọi sư phụ "


      "Mỹ nhân sư phụ ôm ôm. . ."


      "Gọi sư phụ "


      "Ôm ôm. . ."


      Thẩm Vân Tương khẽ cười tiếng, đem Thiên Chỉ Diên ôm chặt vào trong ngực.


      "Chúng ta trở về , y phục ướt cả rồi."


      "Vâng"


      Nàng chôn đầu vào lồng ngực vững chắc của Thẩm Vân Tương.


      năm trước, nàng cự tuyệt Thẩm Vân Tương, đấy là có lý do. Nơi này là nhà nàng, cho nên nàng . năm sau, nàng mới phát ý tưởng của nàng ngu xuẩn biết bao. Nàng vậy mà xem nơi đấu tranh kịch liệt nhất thiên hạ - hoàng cung trở thành gia đình ấm áp.


      Hành động của Thiên Tinh Hàn làm cho tâm nàng lạnh, Thiên Hoài Sở cấu kết với sát thủ làm cho tâm nàng chết.


      Nàng cảm giác mình trở nên ngây thơ và ngu đần. Nơi hoàng cung này chỉ có đấu tranh, đấu tranh ngừng, lấy ở đâu ra gia đình ấm áp? phải gia đình, ở lại chỗ này còn có ý nghĩa gì? Nhìn bọn họ tự giết lẫn nhau sao?


      Đối với bí mật người mình, cùng với những quỷ dị trong cung Mộ Tuyết, chủ thượng trong miệng Thiên Hoài sở, Thiên Chỉ Diên trốn tránh. Thế nhưng bây giờ nàng còn quá yếu ớt, nàng bỏ chính là vì để dành lực lượng.


      ngày nào đó khi nàng quay trở lại, thù của nàng, thù của mẫu hậu nàng - Ân Mộc Tâm, nàng nhất định đòi lại từng khoản. cho nàng an bình, nàng náo long trời lở đất, huyết vũ đầy trời!


      Nhưng mà trong khoảng thời gian này, vô luận gặp phải chuyện gì, cuối cùng có người bên cạnh nàng , khiến nàng an lòng, Thẩm Vân Tương. Nàng nghĩ, đây có lẽ chính là duyên phận.


      Hai người định trước phiêu bạt, nếu là có thể đồng hành, chắc hẳn đơn.


      Nhìn bầu trời cao xanh, mặt đất mênh mông, vạn dặm non sông. Có lẽ, Thiên Chỉ Diên nàng chỉ nên nhốt mình ở hoàng cung.


      Tối hôm đó, quyết định của nàng liền được báo cho Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo. Biết được quyết định của nàng, hai người vô cùng kinh ngạc, thế nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.


      Thiên Chỉ Diên ở trong phòng thu thập đồ đạc của mình. Lưu Hà vừa khóc, vừa giúp nàng thu dọn.


      "Công chúa, người vẫn rất tốt, tại sao đột nhiên muốn bỏ ạ?"


      "Lưu Hà, những lời này ngươi hỏi dưới ngàn lần ."


      Thiên Chỉ Diên lấy hộp đồ gì đó đổ ra, kiểm lại lần.


      "Nhưng mà công chúa, người còn như vậy, mình người sao có thể chiếu cố được đây!"


      "Có mỹ nhân a, chính ta cũng có thể chiếu cố chính mình. Ơ kìa, Lưu Hà ngươi mau thu dọn đồ đạc vào!"


      Lưu Hà lau nước mắt, gật đầu, tiếp tục thu thập.


      Thiên Chỉ Diên chống nạnh, nhướng mày lên, vui nhìn mình đống tài sản ít ỏi của mình. Bình dược hàng ngày dùng, bao ngân châm, còn có đôi khuyên tai và trâm cài năm ngoái lừa được ở chỗ Thục phi.


      Thiên Chỉ Diên sờ sờ cằm, được a, như thế nào, tốt xấu gì nàng đường đường là công chúa của nước, tốt xấu gì nàng cũng từ hoàng cung ra, nàng toàn thân cao thấp cứ như vậy có ít tài sản thế này khó mà tin nổi a!


      Ở hoàng cung, ăn mặc lo, nàng lo lắng nhiều, ra bên ngoài giống thế. Nàng cũng tính toán tất cả giản lược, bỏ thói quen tiêu xài nhưng tuyệt đối thể ăn bánh bao, mặc áo vải cũ qua ngày!


      Làm sao bây giờ? Vơ vét của cải! Nàng muốn trước khi , phải vét khoản lớn!


      Đôi mắt lanh lợi đảo quanh, nàng nghĩ ra rồi!


      Thiên Chỉ Diên nhảy xuống giường , sửa sang lại đầu tóc, liền ra cửa. Thiên Chỉ Diên lén lút mò đến cửa phòng Thẩm Vân Tương.


      Nàng nghĩ, nếu , hay là bò ? chừng có thể nhìn thấy mỹ nhân quần áo xốc xếch, cảnh xuân phấp phới?


      Hạ quyết tâm, Thiên Chỉ Diên mò tới cửa sổ, lộ ra đầu , chuẩn bị quan sát tình hình trong phòng tùy thời bò vào.


      Thiên Chỉ Diên vừa ngẩng đầu liền chống lại đôi mắt sắc bén.


      "Á!"


      "Làm ta sợ muốn chết. . ." Thiên Chỉ Diên xoa xoa trái tim .


      "Vì sao tới mà gõ cửa vào, lại bò tới cửa sổ?" Thẩm Vân Tương nhíu mày.


      "Con. . . Con sợ quấy rầy sư phụ, cho nên tới hỏi thăm sư phụ chút có phải người rỗi ."


      "Diên nhi, con biết săn sóc vi sư."


      "Quá khen, quá khen."


      "Vậy con bò vào " Thẩm Vân Tương rồi xoay người trở về phòng.


      Thiên Chỉ Diên nghĩ tới khuôn mặt như bánh bao cùng mình , còn muốn bò cửa sổ nữa ư? Thôi, quên , suy cho cùng muốn cầu cạnh mỹ nhân, nàng còn phải thành chút.


      Thiên Chỉ Diên điểm mũi chân, từ ngoài cửa sổ bay vào.


      "Đêm khuya đến thăm, Diên nhi có chuyện gì vậy?"


      "Sư phụ, con năm nay sáu tuổi, lớn như vậy dễ dàng."


      Cái chén trong tay Thẩm Vân Tương ngừng chút, nghe nàng trình bày.


      "Nhiều năm qua, con được rất nhiều người giúp đỡ cùng chiếu cố, cho nên con nghĩ trước khi , nhất định phải bái phỏng đáp tạ."


      "Được, con có phần tâm ý này, rất tốt."


      "Mỹ nhân, à , sư phụ, người bồi con ."


      Thẩm Vân Tương nhìn Thiên Chỉ Diên liếc mắt cái, khiến trái tim của nàng thấp thỏm bất an hồi lâu mới thấy Thẩm Vân Tương gật đầu.


      Thiên Chỉ Diên cười khanh khách.
      Last edited: 11/5/16

    3. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 42: Trắng trợn vơ vét của cải
      Editor: Diệp Dã



      Sáng sớm hôm sau, Thiên Chỉ Diên dậy sớm, lệnh cho Lưu Hà trang điểm cho nàng xinh đẹp. Nhìn chính mình trong gương, Thiên Chỉ Diên nghĩ đến khối tiền tài cuồn cuộn đến, nàng cười thầm.


      Sau khi Thiên Chỉ Diên rửa mặt chải đầu và trang điểm hoàn tất, nàng vừa mở cửa nhìn thấy Thẩm Vân Tương chờ ở bên ngoài.


      Thiên Chỉ Diên lên trước, dắt tay Thẩm Vân Tương. Đầu tiên, hai người hướng phía tẩm cung của tam công chúa.


      Nghe thấy hạ nhân đến báo Thẩm Vân Tương đến, tam công chúa - Thiên Chỉ Linh vội vàng vào phòng trang điểm, đem chính mình trang điểm xinh đẹp rồi mới thong thả ra phòng khách nghênh tiếp.


      Vừa mới mới tới phòng khách,Thiên Chỉ Linh liền bị phong thái ung dung của Thẩm Vân Tương hấp dẫn.


      "Công tử, hôm nay đến thăm tệ xá, Chỉ Linh vinh hạnh cực kỳ." Thiên Chỉ Linh bước thi lễ.


      "Tam hoàng tỷ, có phải ta quá bé hay , cho nên tỷ chỉ thấy sư phụ, nhìn thấy ta nhỉ?" Thiên Chỉ Diên từ phía sau Thẩm Vân Tương nhảy ra ngoài, cho Thiên Chỉ Linh kinh hỉ cực lớn.


      Thiên Chỉ Linh nở nụ cười sáng lạn, trong nháy mắt cứng lại, nàng ta nỗ lực duy trì nụ cười mặt, đè xuống bất mãn trong lòng : "Cửu, cửu hoàng muội, sao muội cũng tới? Thế nào có hạ nhân thông báo a?"


      "Ai nha, ta biết Tam hoàng tỷ nghe thấy ta đến thăm, nhất định rất cao hứng, cho nên ta liền muốn cho Tam hoàng tỷ kinh hỉ, vui mừng gấp bội! Cho nên ta mới cho hạ nhân thông báo , Tam hoàng tỷ, bây giờ tỷ nhất định rất kinh hỉ có phải hay ?" Thiên Chỉ Diên tươi cười, vui mừng .


      "Đúng, là rất kinh. . . hỉ, ha hả. . ." Thiên Chỉ Linh cười làm lành , nàng nhìn thấy Thiên Chỉ Diên liền biết nhất định có chuyện tốt, biết làm sao Thẩm Vân Tương ở đây, dù thế nào nàng cũng phải duy trì hình tượng cao quý mới được.


      "A, Tam hoàng tỷ hình như phải rất hoan nghênh sư phụ ta sao? Sao mời chúng ta ngồi?" Thiên Chỉ Diên chớp chớp mắt giả bộ hiếu kỳ hỏi.


      "A, ngồi, ngồi. Công tử, mời ngồi, cửu hoàng muội cũng ngồi . Người đâu, mau dâng trà." Thiên Chỉ Linh phân phó xong mình cũng ngồi xuống.


      " biết, công tử bỗng nhiên đến thăm Chỉ Linh, có chuyện gì quan trọng sao? Nếu như có chuyện quan trọng, Chỉ Linh cả gan thỉnh công tử ở lâu chút, về lĩnh vực đánh đàn, Chỉ Linh có nhiều vấn đề muốn cùng công tử nghiên cứu thảo luận."


      Thẩm Vân Tương ôn hòa cười, chuẩn bị mở miệng.


      "Tam hoàng tỷ, là ta muốn bái phỏng tỷ, sư phụ chỉ là bồi ta tới, có muốn đến thăm tỷ." Thiên Chỉ Diên chớp mắt.


      Tươi cười mặt Thiên Chỉ Linh lập tức cứng lại, nàng ta lại nỗ lực kìm nén tính tình của mình, để cho mình bạo phát ngay trước mặt Thẩm Vân Tương, để tránh phá hủy hình tượng của nàng.


      "Diên nhi, được bậy. Lời phải có cố kỵ, còn thỉnh tam công chúa thứ lỗi." Thẩm Vân Tương nhận lỗi.


      "Ha hả, cửu hoàng muội vẫn luôn khả ái như vậy, ta sao có thể trách muội ấy đâu?" Thiên Chỉ Linh miễn cưỡng cười, với Thẩm Vân Tương: " biết công tử nhận cửu hoàng muội làm đồ đệ từ lúc nào?"


      "Hôm qua ấy, hôm qua bái sư, phụ hoàng cùng tam hoàng huynh đều biết, bọn họ cũng đồng ý. Tam hoàng tỷ thậm chí vẫn biết ư? Tin tức linh thông nha?"


      Nụ cười của Thiên Chỉ Linh sắp cố được rồi .


      "Diên nhi, con chớ có hồ nháo."


      "Sư phụ, con hồ nháo, vừa nãy Tam hoàng tỷ , nàng trách con." Thiên Chỉ Diên quay đầu, hỏi lại Thiên Chỉ Linh: "Có phải , Tam hoàng tỷ?"


      "Đúng. . . Đúng. . ." Thiên Chỉ Linh hít hơi sâu, vừa nặng nề thở ra, nàng với Thẩm Vân Tương: "Công tử nhận cửu hoàng muội làm đồ đệ, là phúc khí của muội ấy, biết Chỉ Linh có phúc khí này . . ."


      "A! Đúng rồi! Tam hoàng tỷ!" Thiên Chỉ Diên như là nghĩ ra cái gì, từ ghế bật dậy, sau đó lục lọi túi tiền của nàng.


      Mặt Thiên Chỉ Linh lập tức đen sì.


      "Ngày mai ta cùng sư phụ rời , cho nên trước khi , ta nghĩ trước hết phải từ biệt tất cả mọi người lần, nhất là những người trong sáu năm qua dốc lòng chăm sóc ta."


      Từ trong túi vải, Thiên Chỉ Diên lấy ra con hồ điệp bằng lá mây, đưa cho Thiên Chỉ Linh.


      "Tam hoàng tỷ, cái này là ta tự tay bện đấy. Đêm qua ta bện rất lâu, ngón tay đều rất mỏi nha, thế nhưng ta vừa nghĩ tới, Tam hoàng tỷ nhận được nó có bao nhiêu vui sướng, ngón tay ta dù mỏi vẫn làm tiếp đó. Tam hoàng tỷ, ta phải rời , đây là lễ vật tặng cho tỷ, tỷ nhất định rất thích, đúng hay ?"


      Thiên Chỉ Diên chớp mắt, ánh mắt khát vọng nóng bỏng nhìn Thiên Chỉ Linh.


      Thiên Chỉ Linh nhìn thấy bộ dáng đó của Thiên Chỉ Diên, tâm cũng có chút mềm, hơn nữa Thẩm Vân Tương lại ở đây, cho nên nàng cười hiền lành nhận hồ điệp.


      "Đúng vậy, Tam hoàng tỷ rất thích."


      "Tam hoàng tỷ, Thục phi di nương còn đưa ta cây trâm, đôi khuyên tai, đẹp nha. Thục phi di nương hào phóng, nàng đối xử với Chỉ Diên rất tốt, cho nên Chỉ Diên rất thích nàng."


      Thiên Chỉ Diên lấy tiếp ra cây trâm cùng đôi khuyên tai kia, ở trước mặt Thiên Chỉ Linh lung lay, nàng : "Mặc dù Tam hoàng tỷ có cái này, thế nhưng Chỉ Diên cũng rất thích Tam hoàng tỷ ."


      Thiên Chỉ Diên quay đầu, nhìn về phía Thẩm Vân Tương, nàng hỏi: "Sư phụ, Tam hoàng tỷ có tặng đồ cho Chỉ Diên, thế nhưng Chỉ Diên vẫn thích nàng, Chỉ Diên làm như vậy, có đúng hay ?"


      Thẩm Vân Tương cười sờ sờ đầu của Thiên Chỉ Diên, : "Đúng, Chỉ Diên làm rất đúng."


      "Ai Tam hoàng tỷ tặng lễ cho Chỉ Diên ?" Thiên Chỉ Linh tháo vòng cổ xuống đưa cho Thiên Chỉ Diên: "Chỉ Diên tặng đồ cho Tam hoàng tỷ, Tam hoàng tỷ cũng tặng lại cho Chỉ Diên chứ! Sợi dây chuyền này tặng cho muội, hi vọng muội thích."


      Thiên Chỉ Diên nhận lấy vòng cổ bỏ vào túi vải, nàng gật mạnh đầu : "Thích quá, mặc dù có bảo thạch của Thục phi di nương, Chỉ Diên vẫn rất thích."


      Khóe miệng Thiên Chỉ Linh co rút.


      "Diên nhi, được bậy." Thẩm Vân Tương thấp giọng quát lớn.


      "Chỉ Diên quàng nha, sư phụ, làm người phải thành thực đúng hay ?"


      "Đúng, làm người phải thành thực." Thẩm Vân Tương gật đầu.


      "Vậy cho nên Chỉ Diên quàng, tin lát nữa hỏi các hoàng tỷ và di nương khác, xem các nàng có phải cũng đồng ý với Chỉ Diên ."


      "Ngươi. . ." Thiên Chỉ Linh nhịn được, thiếu chút nữa muốn mắng người.


      Thẩm Vân Tương và Thiên Chỉ Diên đồng loạt quay lại nhìn Thiên Chỉ Linh.


      "Muội sai." Thiên Chỉ Linh cười ha hả: "Thế nhưng Tam hoàng tỷ chưa tặng lễ xong đâu. Tiểu Hồng, đem hộp gấm màu lam của bản công chúa bàn trang điểm đến đây."


      Rất nhanh, Tiểu Hồng đem ra hộp gấm màu lam, Thiên Chỉ Linh mở hộp, đưa cho Thiên Chỉ Diên nàng hỏi: "Muội xem chút, viên lam bảo thạch này, có phải so với của Thục phi đẹp hơn?"


      Thiên Chỉ Diên gật đầu như giã tỏi.


      "Đẹp, đẹp."


      “ Như vậy, lát nữa các công chúa, phi tử khác phải là cũng ?"


      Thiên Chỉ Diên gật đầu.


      "Tam hoàng tỷ tặng cho muội, thích ?"


      "Thích, thích."


      "Thích tốt."


      Nụ cười mặt Thiên Chỉ Linh chưa tan, Thiên Chỉ Diên liền nhận lấy hộp gấm màu lam , cất vào túi tiền của minh.


      Thiên Chỉ Linh liếc mắt cái, quay đầu nhìn về phía Thẩm Vân Tương:

      "Công tử xem chút, đây là trà xuân Long Tỉnh, là. . ."


      "Tam hoàng tỷ, cảm ơn lễ vật của tỷ, Chỉ Diên rất thích, bất quá Chỉ Diên muốn rời , còn phải bái biệt các hoàng tỷ cùng di nương khác. Tam hoàng tỷ, tái kiến."


      Thiên Chỉ Diên vỗ vỗ túi tiền, sau đó hướng Thiên Chỉ linh khoát tay áo, kéo Thẩm Vân Tương ly khai .


      "Ai, công tử. . ." Thiên Chỉ Linh nhìn Thiên Chỉ Diên lôi Thẩm Vân Tương , bóng lưng của hai người ly khai khỏi tầm mắt của nàng, tức đến mức giậm chân.


      "Công chúa, viên ngọc bích kia người mới được tặng, việc này. . ."


      "Câm miệng!" Thiên Chỉ Linh xoay người trở về phòng.


      "Sư phụ, người nhanh lên chút, thể chậm như vậy được, thời gian cấp bách, con rất bận rộn!" Thiên Chỉ Diên kéo Thẩm Vân Tương lao rất nhanh.


      "Con còn có bao nhiêu con hồ điệp?"


      " nhiều, hình như mới hai, ba mươi cái ."


      "Bện nhiều như vậy, con sợ tặng hết sao?"


      "Sư phụ, những thứ này đều là tràn đầy tâm ý của con dành cho người khác, con chính là tặng cũng phải tặng được, nhọc người lo lắng."


      Thẩm Vân Tương nhìn tòa cung điện khác gần trong gang tấc, thở dài hơi, sau đó lại nở nụ cười thâm ý.
      Last edited: 11/5/16

    4. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Ôi rất muốn phải thông báo điều này nhưng cuối cùng giờ khắc này cũng phải đến:032:
      Bắt đầu từ nay, mình chuẩn bị thi cuối năm.Kì thi kéo dài đến 27 ngày chưa kể mình còn phải báo cáo đề tài nữa:062: Cho nên mình thực k còn thời gian edit nữa. Các bộ Quý nữ và Dưỡng thành sủng hậu mình buộc phải tạm ngưng vì mình k tìm đc ai edit cùng:020:. Riêng bộ Đồ nhi này, trong khi có mình, truyện vẫn tiếp tục đc edit và để ý bởi bạn @Quỳnh Bảo Bối.
      Mình quay trở lại vào khoảng ngày 17/6 và tiếp tục vs các bộ làm. Chân thành xin lỗi mọi người vì phiền toái này:nod:
      P/s: Ai có nhã hứng giúp mình 2 bộ kia xin cứ liên lạc qua fb bất kì lúc nào ạ
      https://www.facebook.com/profile.php?id=100005984341150:th_12:
      Jeremej San, Bé Bitiểu Viên Viên thích bài này.

    5. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chúc nàng thi tốt! :tot nghiep::tot nghiep:
      Thi xong nhớ "bồi thường" cho tui mình nhé.
      Diệp Dã thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :