[Xuyên không] Đồ nhi đã hiểu, sư phụ cứ từ từ - Vị Hi Sơ Hiểu (Update C70.5)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 38: Long tàn quyển
      Editor: Diệp Dã

      Ban đêm, trăng lên cao,Thiên Chỉ Diên cột chặt túi tiền của nàng, nương theo ánh trăng bên ngoài trốn . Thiên Tinh Hàn muốn tra là chuyện của , mà chính nàng phải có đáp án ràng. Nàng tùy ý để người khác hại mình minh bạch.


      Rất nhanh, Thiên Chỉ Diên chạy vào tẩm cung của tứ công chúa -Thiên Chỉ Ngọc. Sắc trời tối, trong điện tắt đèn, chỉ có hai ánh đèn mờ tối bên giường. Nương ánh đèn, Thiên Chỉ Diên lặng yên tiếng động bò lên giường của Thiên Chỉ Ngọc.


      Dao lạnh lẽo để cổ Thiên Chỉ Ngọc, nàng ta ngủ giật mình tỉnh giấc. Nàng cả kinh,vừa muốn kêu to thành tiếng, tay của Thiên Chỉ Diên dùng sức hơn phần, máu từ cổ Thiên Chỉ Ngọc chảy xuống, đau đớn ập tới, nàng ta dám lên tiếng nữa.


      "Ngươi có thể gọi người, thế nhưng ta có thể bảo đảm, trước khi có ai đến, ta tống ngươi quy thiên."


      Nhìn ánh mắt Thiên Chỉ Diên băng lãnh xa lạ, Thiên Chỉ Ngọc thập phần hoang mang sợ hãi. Nàng nghĩ tới hôm nay, kết cục của hai thị vệ tử và bát hoàng tử, nàng ta khỏi run run chút.


      "Tại sao ám chỉ Thiên Hoài Thành giết ta?" thanh Thiên Chỉ Diên vô cùng lạnh lùng tràn đầy nguy hiểm.


      "Ta, ta có" Thiên Chỉ Ngọc thề thốt phủ nhận.


      " có?"


      " có, là ta sai khiến , ngươi có chứng cớ gì? Hai thị vệ kia phải là người của ta."


      Thiên Chỉ Diên nhếch khóe môi, nụ cười mị hoặc nở rộ môi nàng .


      "Thiên Hoài Thành biến thành kẻ ngốc , có khả năng đối chất với ngươi. Hai thị vệ kia cũng là người của ngươi, với ngươi chút quan hệ cũng có. Cho nên, có bất kỳ chứng cớ nào."


      "Vậy ngươi còn. . ."


      Lời Thiên Chỉ Ngọc còn chưa hết, dao trong tay Thiên Chỉ Diên lại càng gần phần.


      "Ta phải phụ hoàng, lại càng là đại nhân ở phủ nha, ta xác định tình, cần chứng cứ."


      Ngón tay út của Thiên Chỉ Diên dính máu của Thiên Chỉ Ngọc, vương lên khóe mắt nàng. Thiên Chỉ Ngọc biết Thiên Chỉ Diên làm như vậy là có ý gì, nàng chỉ có thể để thân thể cứng nhắc, cử động cũng dám.


      "Ngươi, ngươi. . ."


      Thiên Chỉ Diên cười lạnh tiếng: "Thiên Chỉ Ngọc, ta là giả bộ ngốc, nhưng ta phải khờ. Những thứ mánh khóe phế vật của ngươi ấy à. Ngươi có thể thừa nhận, nhưng liên quan tới ta, ta chỉ quan tâm tới báo thù. Giết ngươi, cũng có người hoài nghi ta."


      Dao trong tay Thiên Chỉ Diên càng gần thêm, nhìn như sắp cắt đứt yết hầu.


      ", muốn!"


      "À?" Thiên Chỉ Diên ngừng tay.


      "Ta , ta ." Giọt nước mắt to bằng hạt đậu từ khóe mắt Thiên Chỉ Ngọc chảy xuống, nàng ta vừa sợ hãi khóc, vừa : "Là ta gợi ý bát hoàng đệ giết ngươi, thị vệ cũng là ta cho . Thế nhưng, tất cả đều là nhị hoàng huynh ám chỉ ta làm, thị vệ là cho ta mượn ."


      "Nhị hoàng huynh?"


      "Là , con trai duy nhất của Tuyết phi."


      Tuyết phi, quả nhiên vẫn cùng nàng có liên quan sao? Vòng vo hồi, tất cả đầu mối đều chỉ hướng về phía cung Mộ Tuyết.


      "Ta cũng , ngươi, ngươi mau lấy dao ra , rất nguy hiểm."


      Thiên Chỉ Diên nghe như thế, nàng lại tươi cười trí mạng.


      "Thiên Hoài Thành và hai thị vệ kia có kết quả gì, ngươi đều thấy, ngươi còn ngây thơ cho rằng, ta bỏ qua cho ngươi? Ngươi muốn giết ta, ngươi còn trông chờ ta lấy ơn báo oán? Cho tới bây giờ ta cũng phải là người tốt lành gì."


      "Ngươi. . . Ngươi , nên giết ta. . ." Thiên Chỉ Ngọc hoảng sợ tột độ, nàng ta căn bản có thời gian tự hỏi Thiên Chỉ Diên, đứa sáu tuổi tại sao có thể làm như vậy, thế nhưng nàng tin Thiên Chỉ Diên thực giết mình.


      " muốn? Vậy ngươi cho ta lý do giết ngươi."


      "Ta. . . Ta. . ." Thiên Chỉ Ngọc nên lời , Thiên Chỉ Diên để ý tới nàng nữa, dao khẽ động.


      "Chờ chút!"


      "Sao? Nghĩ ra rồi?"


      "Mẫu hậu ngươi, Ân hoàng hậu chết bình thường."


      "Cứ như vậy?"


      "Long tàn quyển "


      "Long tàn quyển? Là cái gì?"


      " biết, thế nhưng rất có thể liên quan đến mẫu hậu ngươi, rất nhiều người tìm nó."


      "Người nào tìm?"


      " biết "


      "Vì sao lại liên quan tới mẫu hậu ta?"


      " biết "


      "Chỉ có bốn chữ này, mà đòi với ta đổi cái mạng? Ngươi đây coi ta là gì?"


      "Nhưng mà, ta thực biết, mẫu hậu ngươi tiến cung được mười tháng, sinh ra ngươi liền qua đời , nếu như ngươi muốn tra chuyện của bà trong hoàng cung tra được gì tốt nữa đâu. Những cái khác , ta thực cũng biết ."


      Thiên Chỉ Diên nhớ Dao Quang cũng từng qua, cả đời Ân Mộc Tâm này, đều sống dưới danh nghĩa đại tiểu thư của Ân tộc , chứ phải là Ân hoàng hậu.


      Thiên Chỉ Diên trầm mặc khiến mỗi phút mỗi giây trôi qua, Thiên Chỉ Ngọc từ trong kinh hoàng vượt qua, nàng ta cũng dám lên tiếng.


      lát sau, Thiên Chỉ Diên mới rũ mắt xuống , nàng : "Thành giao, mạng của ngươi được giữ lại ."


      Thiên Chỉ Ngọc thở phào nhõm.


      "Ngươi , hoàng cung , lớn cũng lớn. Trải qua chuyện đêm nay, cùng ta ở trong hoàng cung, ngươi thấy sợ hãi sao?"


      "Ta. . ."


      "Nghe mấy năm này, triều đình ở Bắc Mục liên tục đánh thắng vài trận, hoàng đế Bắc Mục dâng thư cầu hòa, phụ hoàng có ý định hòa thân, định chọn công chúa đấy."


      "Ta. . ." mặt Thiên Chỉ Ngọc tất cả đều là kinh hoàng, nàng nên lời.


      "Hơn nữa, những người qua tay ta chết cũng tàn phế, tỷ như Thiên Hoài Thành."


      Nghe như thế, toàn thân Thiên Chỉ Ngọc càng khẩn trương.


      ", muốn, ta, ta hòa thân."


      "Rất tốt. Tứ hoàng tỷ chịu vì phụ hoàng phân ưu, là rất có dũng khí, rất có trách nhiệm. Cửu muội ta ở đây trước cầu chúc hoàng tỷ thuận buồm xuôi gió."


      Thiên Chỉ Diên dời dao cổ Thiên Chỉ Ngọc, sau đó đứng lên bỏ . Lúc rời , nàng đem ngọn đèn dầu đánh rớt giường Thiên Chỉ Ngọc, lửa lớn lập tức đốt cháy giường. Thiên Chỉ Ngọc lớn tiếng gọi, rất nhanh, có cung nhân tiến vào dập tắt lửa.


      Thiên Chỉ Diên liếc mắt cái, chân ngọc điểm, xoay người ly khai.


      tới sân viện của mình, hít hơi sâu, vừa nặng nề hô hấp. Đến bây giờ nàng mới dần dần minh bạch, thân thế của nàng, định cả đời này yên ổn.


      " ngủ được, mình đứng ở trong sân làm cái gì?"


      Thiên Chỉ Diên nghe được thanh này, chậm rãi quay đầu lại, có thể lặng yên tiếng động xuất ngay cạnh nàng , toàn bộ trong hoàng cung trừ Tuyết phi, liền chỉ có người . Người này đoạn thời gian gần đây, ở lại cung Ngự Hiên.


      "Mỹ nhân, ngươi hẳn có nghe qua về mẫu thân ta đúng hay ?"


      Thẩm Vân Tương sửng sốt, lặng lẽ gật đầu.


      "Ngươi cho ta hỏi chút chuyện xưa của bà có được ?"


      "So với năm trước, ngươi thực trưởng thành lên rất nhiều."


      Thẩm Vân Tương dắt tay Thiên Chỉ Diên, mang theo nàng bay lên nóc nhà, dưới ánh trăng ảm đạm, Thiên Chỉ Diên tĩnh lặng tựa vào lòng Thẩm Vân Tương, nghe kể lại chuyện về mẹ nàng - Ân Mộc Tâm.


      Con đường phía trước của nàng và bầu trời đêm kia như nhau, đều hắc ám, sương mù dày đặc. Thế nhưng nàng sợ hãi, có lẽ bởi vì nàng vẫn luôn rất dũng cảm. Lại có lẽ, bởi vì bên cạnh có người, hương hoa lê thơm ngát, làm cho nàng cảm thấy an tâm.
      Last edited: 3/5/16
      Halong-ngoc, quỳnhpinky, song ngư4 others thích bài này.

    2. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Tài đóng kịch của c quá xuất sắc mà...truyện ngày càng kịch tính rồi, chào mừng Tương mỹ nhân trở lại, quan hệ giữa 2 ac tăng lên 1 bậc rồi :))
      Diệp Dã thích bài này.

    3. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 39: Ngươi là đồ cầm thú

      Hôm sau, Thiên Chỉ Diên nghe tin tức tẩm cung của Tứ công chúa Thiên Chỉ Ngọc bị thiêu hủy, nàng ta may mắn sống sót. Sau vụ tai nạn đó, Thiên Chỉ Ngọc tỏ vẻ ngoan ngoãn biết điều hơn, còn nguyện ý sang Bắc Mục hòa thân.

      Thiên Chỉ Ngọc sang Bắc Mục, hoàng cung lại trở về vẻ yên tĩnh của nó. Nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài che giấu những đợt sóng ngầm tàn phá mãnh liệt bên trong.

      Lần trước, hoàng cung nhốn nháo cả lên vì chuyện Bát hoàng tử mưu đồ hành thích Chỉ Diên bị thất bại. Sau thời gian, kiện này cũng dần dần lắng xuống.

      Những ngày gần đây, Thiên Chỉ Diên có vẻ rất bận rộn, rút kinh nghiệm từ những chuyện trong năm vừa rồi, lập kế hoạch cho năm mới. Tương mỹ nhân ở trước mặt nàng suốt ngày lướt qua lướt lại. Nếu được đẩy ngã xuống, rồi sau đó chén sạch sành sanh nàng thể nào cam tâm.

      Bây giờ, Thiên Chỉ Diên gục bàn nhai nhóp nhép món điểm tâm, nhìn Thiên Hoài Hạo và Thẩm Vân Tương, hai đại mỹ nam ngồi đánh cờ với nhau. Vừa có trà thơm thoang thoảng, vừa có mỹ nhân như ngọc, Thiên Chỉ Diên rất hưởng thụ, càng hưởng thụ nàng lại càng thèm muốn. Chỉ được nhìn mà được ăn, sao chịu nổi đây?

      ràng là ngày hôm qua, nàng gần gũi được với mỹ nhân chút mà, thế vẫn đủ sao?

      “Công chúa.” Lưu Hà cắt ngang dòng suy tư của nàng.

      “Sao?”

      “Người hẹn với Thất hoàng tử và Thập Nhất hoàng tử hôm nay ra ngoài chơi. tới giờ rồi.”

      “À! Suýt nữa quên mất!” Thiên Chỉ Diên nhảy khỏi ghế, vắt chiếc tủi tiền ngang hông rồi chạy phắt ngay.

      “Từ từ thôi, công chúa!” Lưu Hà với theo nhắc nhở.

      Vừa ra khỏi đại môn, Thiên Chỉ Diên thấy có người vào cửa, nàng dừng chân ngắm nghía. Khuôn mặt dịu dàng, trang điểm xinh đẹp, sắc mặt đỏ hồng vừa đáng vừa rạng ngời. Đây đúng là Tam công chúa Thiên Chỉ Linh.

      Đôi mắt lanh lợi chợt lóe sáng, nàng xoay người với Lưu Hà: “Lưu Hà, tỷ giúp ta nhắn với bọn lão Thất là ta đến muộn chút xíu. Ta có chuyện quan trọng cần làm!”

      “Chuyện gì thế, công chúa?”

      “Mau !”

      “Vâng. . .”

      Chuyện gì ư? Có người đến lả lơi với Tương mỹ nhân nhà nàng, sao có thể phải là chuyện quan trọng được?

      Bỗng Thiên Chỉ Diên phát điều gì đó, nàng đưa mắt hướng đến đại môn Ngự Hiên cung ở phía Bắc. quét mắt biết, người ở đâu nhiều đến giật mình. Trong bụi rậm là bảy tám người, sau tường là chục người. Sau thân cây, cành cây, núp sau đá, chỗ nào có thể trốn được đều có người giành chỗ trốn.

      Mị lực của Tương mỹ nhân nhà nàng phải thuộc dạng bình thường mà thuộc loại cực lớn. Ong bướm quanh quẩn y có rất nhiều. Thiên Chỉ Diên đứng ngay đại môn, ngẩng đầu, ưỡn ngực, nàng muốn để cho những con ong, bướm lả lơ đó biết ai là người nam nhân của nàng, nữ nhi nào cũng được đụng đến.

      Thấy Thiên Chỉ Diên, Thiên Chỉ Linh miễn cưỡng chào nàng tiếng rồi lướt qua người nàng tiến vào Ngự Hiên cung.

      “Tam Hoàng tỷ, tỷ muốn tìm ai đây?” Thiên Chỉ Diên vờ tò mò hỏi.

      “A, tỷ tìm Thẩm công tử.” Thiên Chỉ Linh e thẹn .

      “Tỷ tìm mỹ nhân có chuyện gì gấp ? bây giờ thể gặp người khác.”

      “Gì cơ?” Thiên Chỉ Linh ba phần thất vọng bảy phần tin, muốn nhấc chân vào Ngự Hiên cung: “Tỷ vẫn muốn vào gặp thử xem.”

      “Tỷ có biết mỹ nhân ở đâu ?”

      Thiên Chỉ Linh dừng chân, quyết định thăm dò trước cho chắc chắn.

      “Công tử ở đây? Muội chỉ Tam hoàng tỷ biết , rồi hoàng tỷ đưa kẹo cho muội.”

      “Tỷ dụ con nít đó à? Hay tỷ mới rớt xuống?”

      “. . .”

      Thiên Chỉ Linh đương nhiên biết những “ tích” về Hỗn thế ma nữ Thiên Chỉ Diên, vì vậy nàng ta cũng ưa Chỉ Diên chút nào. Nhưng để ghi điểm với công tử Tương, để có ấn tượng tốt, nàng ta quyết định vẫn tỏ vẻ rộng lượng với hoàng muội quậy phá này.

      “Muội yên tâm , hoàng tỷ nuốt lời. Tiểu Tước, trở về cung đem hộp kẹo mà Tây Vực tiến cống được Tuyết phi tặng cho ta đến đây.”

      “Dạ, công chúa.”

      “Bây giờ, muội có thể cho tỷ biết được chưa?”

      “Rẽ trái ở hướng tây, giường trong căn phòng thứ ba ở giữa ấy.”

      giường ư?” Thiên Chỉ Linh ngẩng đầu nhìn nha đầu trước mặt, chẳng lẽ công tử Tương. . . nằm giường?

      “Muội lừa tỷ chứ?”

      “Muội lừa tỷ làm gì cơ chứ, muội vừa mới trong phòng đó ra, lúc đó còn chưa tỉnh dậy nữa.”

      “Cái gì? Muội ra từ căn phòng đó? Muội vào làm gì?” Thiên Chỉ Linh trừng to mắt, bốc lửa phừng phừng.

      “Phòng của muội, muội vào vào chứ để làm gì?” Thiên Chỉ Diên bĩu môi, có vẻ rất là khinh bỉ câu hỏi của nàng ta.

      “Muội lừa tỷ? Công tử sao lại vào phòng của muội?”

      “Tối hôm qua, hắnở cùng với muội. tin tỷ có thể hỏi Lưu Hà, Lưu Hà cũng biết đấy.” Đôi mắt to tròn chớp, trông rất là thành , hề có điểm dối trá nào.

      “Các người, tối hôm qua, làm gì?”

      nam quả nữ bên nhau vào nửa đêm canh ba có thể làm gì nhỉ? Hoàng tỷ, tỷ có thể hỏi vấn đề riêng tư này được ?” Thiên Chỉ Diên ôm mặt giả vờ xấu hổ.

      Thiên Chỉ Linh liếc nhìn đánh giá cơ thể nàng, khuôn mặt nàng ta ràng là tin.

      “Bụng mỹ nhân có tám múi, ngực còn nốt ruồi như hạt đậu, phần hông lại có những vết sẹo sờ lâu, đùi có thêm vết bớt đỏ hồng nữa.” Thiên Chỉ Diên liệt kê hơi.

      “Muội. . .” Trong mắt Thiên Chỉ Linh đầy kinh ngạc nhưng cũng chưa tin lắm.

      “Tỷ tin có thể để hỏi hắnấy. Nhưng mà trải qua đêm hôm qua người đầy dấu hôn rồi, có thể dễ tìm thấy nốt ruồi đó lắm đâu.”

      “Cái gì? Dấu hôn. . . Ngươi. . . Ngươi làm gì công tử?”

      còn làm gì nữa?! Trước tiên là đẩy ngã lên giường, lột hết quần áo, sau đó sờ soạng toàn thân. Sờ xong đời lăn qua lăn lại, lăn xong sờ tiếp. Sờ chán lăn tới lăn lui nữa. Cứ thế lặp lại nhiều lần, xông trận cả đêm, cho nên bây giờ mới mệt mỏi đến độ xuống giường được đó. Chờ tỉnh dậy, muội phải sai Lưu Hà kiếm người sửa lại giường mới được, nó rệu rạo cả rồi.”

      “A. . . Ngươi. . . Các người. . . . . . thể nào, công tử thể làm chuyện như thế được!” Hai mắt Thiên Chỉ Linh đỏ hoe.

      “À, tỉnh táo làm thế, nhưng mà hôm qua muội cho chút ít xuân dược.”

      “Ngươi. . . Ta tin!”

      “Tỷ tin? Ởđây còn dư chút xíu, tỷ thử nếm biết thôi.” Thiên Chỉ Diên mò tay vào túi lấy ra chiếc bình đưa cho Thiên Chỉ Linh.

      Nhận lấy chiếc bình mà tay Chỉ Linh run run, nàng ta làm rơi xuống đất vỡ tan.

      “Á. . . Ngươi là đồ cầm thú!” Thiên Chỉ Linh hét to lên rồi sau người chạy biến mất.

      Thiên Chỉ Diên đắc ý cười gian xảo, nhân tiện nàng quét mắt quan sát bọn người rãnh rỗi xung quanh, có bàn tán, có chỉ trỏ rồi còn thầm. Sau đó, bọn chúng nhanh chân chạy khắp hoàng cung đưa truyền tin tức “nóng hổi” này.

      Lực lượng đưa tin miễn phí này vô cùng hùng hậu. Nàng chắc chắn rằng trong vòng nửa ngày thôi, cả hoàng cung biết đến tin: Tương mỹ nhân bị Hỗn thế ma nữ Thiên Chỉ Diên áp đảo cả đêm đến nỗi gục luôn giường. Thôi kệ, thế này xem ai còn dám câu dẫn Tương mỹ nhân nhà nàng nữa!

      Thiên Chỉ Diên cười tủm tỉm. Nếu có thể nàng cũng muốn cầm thú lần giống vậy, đáng tiếc là mỹ nhân nhà nàng dễ dàng mắc câu như thế!
      Halong-ngoc, quỳnhpinky, Khánh Ly2 others thích bài này.

    4. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 40: Liên tục ngoài ý muốn

      Sau khi đuổi bọn ong bướm ve vãn, Thiên Chỉ Diên sực nhớ tới bọn lão Thất và Thập Nhất còn đợi mình, nàng vội vã chạy tới chỗ hẹn.

      muốn để bọn họ chờ quá lâu, Thiên Chỉ Diên xoay người phi thân lên, sử dụng khinh công để rút ngắn thời gian. Rẽ vào góc khuất, nàng bước tới chỗ hẹn cũ bỗng nghe tiếng rơi xuống nước “bõm” cái, chân nàng bỗng dừng lại rồi gấp rút bước nhanh hơn.

      Lúc sau, nàng chứng kiến cảnh tượng thể tin được. Nàng trừng to mắt, miệng há rộng, chợt thấy mình khó mà thở nổi.

      Ở dưới nước, Thiên Hoài Vũ ngừng vẫy đạp, còn bờ, Thiên Hoài Sở lo lắng hét to: “Thập Nhất, đệ cố gắng lên, huynh gọi người đến cứu!”

      Thiên Hoài Sở xong chạy biến mất, Thiên Hoài Vũ còn trong nước vùng vẫy. Thấy sắp chìm nghỉm đến nơi, Thiên Chỉ Diên lập tức dùng khinh công, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy vào hồ nước, kéo Thiên Hoài Vũ.

      “Thập Nhất, mau nắm lấy tay muội.”

      Thiên Hoài Vũ hốt hoảng, còn bình tĩnh đâu để mà suy nghĩ, chới với đè luôn Chỉ Diên xuống nước

      “Thập Nhất, huynh đừng như vậy. . .”

      “Ục ục”, Thiên Chỉ Diên cũng hớp phải mấy ngụm nước. Thân thể của nàng quá bé, đủ sức để kéo Thập Nhất lên bờ huống chi là giờ cả nàng còn bị ấn đầu xuống hồ. Thiên Hoài Vũ lại vùng vẫy quá mạnh, sức lực của hơn nàng nhiều nên trong tình trạng hoảng hốt, nàng càng khó thoát hơn.

      Thiên Chỉ Diên cố giữ vững cơ thể, nàng né tránh Thiên Hoài Vũ vài phút, biết thời gian trải qua bao lâu nữa, nàng cảm thấy dần dần đuối sức, sắp buông xuôi đến nơi.

      Đúng lúc Thiên Hoài Vũ và Thiên Chỉ Diên sắp sửa chìm nghỉm bỗng nàng có cảm giác bẫng , nàng được ôm lên, ho sặc sụa ngừng.

      Cùng lúc đó, Thiên Hoài Vũ cũng được đưa lên bờ an toàn, bất tỉnh nhân . Còn Thiên Chỉ Diên sau cơn ho cố gắng hớp khí hít thở để hô hấp lưu thông.

      “Có sao ?” Tiếng của Thẩm Vân Tương truyền tới từ đầu, nàng giống như vớ được chiếc phai cứu sinh, nhào vào ôm chặt lấy , thân thể ngừng run rẩy.

      “Lạnh, lạnh quá. . .”

      Nước đọng tóc nàng xuống từng giọt, nàng cứ ôm chặt Thẩm Vân Tương như thế. Nàng cảm thấy lạnh lẽo, rất là lạnh lẽo.

      hề như nàng mong đợi, Thiên Hoài Sở quay lại. Tại sao? Chính đẩy Thập Nhất xuống! Ngay lúc rẽ vào, nàng thấy, chứng kiến ràng như thế, lòng nàng cảm thấy đau.

      Lão Thất, tại sao huynh lại làm thế?

      Nghe Thiên Chỉ Diên than lạnh,Thẩm Vân Tương ôm nàng càng chặt hơn. Cùng lúc đó, đám cung nữ thái giám nghe tin có người rơi xuống hồ nước cũng lật đật chạy đến.

      Bỗng Thiên Chỉ Diên vùng ra khỏi vòng tay của , nàng chạy biến đâu mất.

      “Công chúa muốn đâu?”

      “Mỹ nhân nên theo ta!”

      Thiên Chỉ Diên cắm đầu cắm cổ chạy miết, xuyên qua ngự hoa viên, cuối cùng dừng chân trước khoảng sân. Bên trong đó, nàng phát được Thiên Hoài Sở.

      “Ba lần bốn lượt ngươi vì tiểu nha đầu kia mà kháng lệnh, ngươi đẩy nha đầu đó mà chọn đẩy tùy tiện người nào khác hoàn thành nhiệm vụ rồi sao? Chủ nhân biết như vậy, ngươi làm thế nào đây!”

      Trong sân bây giờ có ba người, ngoài Thiên Hoài Sở còn có hai tên khác mặc trang phục thị vệ. Hai tên đó hề có thiện cảm nhìn chằm chằm vào Thiên Hoài Sở.

      “Đây là chuyện của ta, cần các ngươi bận tâm.” Thiên Hoài Sở định qua hai tên đó bị tên ngáng đường, đắc ý : “Ha ha, đương nhiên là chúng ta bận tâm.”

      “Dù sao ngươi cũng phá hỏng chuyện, trở về nếu chết cũng bị lột da, chi bằng để huynh đệchúng ta tiễn ngươi đoạn đường. Ta nghĩ chủ nhân trách tội!”

      “Các ngươi. . .”

      “Chúng ta thế nào? Từ lâu bọn ta thấy ngươi vừa mắt, lần này phụ trách giúp đỡ ngươi hoàn thành nhiệm vụ, vừa hay lại chộp được nhược điểm của ngươi, sao có thể dễ dàng bỏ qua thế được? Đến phủ mà kêu oan với Diêm vương! Chủ nhân trách tội chúng ta!”

      Vừa dứt lời, hai tên đó lập tức động thủ tấn công Thiên Hoài Sở, chống đỡ được mấy chiêu đầu. Nhưng dù sao, Thiên Hoài Sở cũng còn , võ công chưa cao nên phải là đối thủ của bọn chúng.

      tên giáng chưởng vào người Thiên Hoài Sở khiến ngã lăn ra đất, ói ra cả ngụm máu tươi. ngẩng đầu lên, phát Thiên Chỉ Diên đứng ngay cửa, lương tâm trỗi dậy hét to: “Tiểu Cửu, chạy mau!”

      là vừa may, chúng ta cần tốn công nữa rồi. Thời gian gần đây có Thẩm Vân Tương ở đây, tiện để ra tay. Bây giờ con mồi tự khắc dâng đến, xem ai có thể cứu ngươi Ha ha ha. . .”

      “Tiểu Cửu, chạy mau !” Thiên Hoài Sở lê thân người ôm chặt lấy chân tên, nhằm kìm hãm lại.

      “Chạy ư? Đừng tiểu nha đầu đó chạy nổi, giờ nó sợ hãi đông cứng luôn kìa!”

      Mặc cho tình hình hỗn loạn như thế nào, Thiên Chỉ Diên vẫn lạnh lùng nhìn trừng trừng như xem kịch hay, hề nhấc chân định chạy trốn hay bất kì hành động nào khác.

      tên bị Thiên Hoài Sở níu chân phải dừng lại, đối phó với trước tiên. Trong khi đó tên còn lại đắc ý tiến về phía Thiên Chỉ Diên.

      “Tiểu nha đầu đáng như thế này nỡ xuống tay. Nhưng mà đành chịu vậy, phiền ngươi phải theo ta chuyến rồi.” Tên đó cúi xuống, chuẩn bị nhấc bổng nàng lên.

      Trong tích tắc, Thiên Chỉ Diên nhích thân người chút.

      tia sáng lóe lên, đoản kiếm đưa đường dài trước ngực tên thị vệ đó, kề sát cổ họng. Nếu phải tên đó phản ứng nhanh nhạy bây giờ xuống địa phủ rồi.

      Máu tuôn ngừng, ngã lăn tròn xuống mặt đất, kinh ngạc chứng kiến tất cả hành động vừa diễn ra. là quá sức tưởng tượng mà!

      Đồng thời, tên còn lại bị Thiên Hoài Sở níu chân chứng kiến cảnh tượng này cũng dây dưa với cục nợ dưới chân nữa, nhấc chân , nhanh chóng tiến về phía Thiên Chỉ Diên.

      Tay trái của Thiên Chỉ Diên khẽ động đậy, ba cây kim lập tức được bắn ra, nhắm đến tên còn lại này. ngờ nàng phóng kim nhưng cũng lập tức tung mình tránh được.

      Đúng lúc này, thừa dịp tránh ám khí, Thiên CHỉ Diên sử dụng mũi chân, dùng kinh công công xoay người lên , bay đến đè hai bên vai xuống. Hai bả vai đau buốt, nơi cổ họng lại cảm thấy rát rát. Thoáng chốc sau, ngã lăn quay ra đất.

      Tên còn lại thấy tình thế bất lợi, lập tức gắng gượng bò dậy, nhấc chân lên định chạy . Nhưng tài nào chạy nhanh được, chân bị trọng thương, từng bước chân khập khiễng trông buồn cười làm sao! Thiên Chỉ Diên thấy vậy ngáp dài, khóe môi cong cong nụ cười khinh miệt.

      Bàn tay nàng chợt dùng sức đẩy mạnh đoản kiếm, thanh kiếm bay xuyên thủng tim tên khập khiễng đó.

      “Quay lưng về phía địch thủ mà muốn chạy thoát? là ngu xuẩn.”

      Thiên Chỉ Diên bước đến xác tên đó thu hồ thanh đoản kiếm về, sau đó xoay cổ qua. Quả nhiên sau lưng có dấu ấn con chim điểu.

      Nếu nàng đoán nhầm bọn chúng chính là hai tên áo đen trong đêm nàng do thám tẩm cung của Ân hoàng hậu. Còn tên bước khập khiễng này chính là bị mũi kim độc của nàng hôm đó đâm trúng.

      Lúc này, Thiên Chỉ Diên thầm ngạc nhiên, trúng kim độc của nàng mà chết ngay tức khắc? Tổ chức đứng sau bọn chúng rốt cuộc lớn đến thế nào? Bây giờ nàng cũng hiểu vì sao đêm đó lão Thất lại xuất trong tẩm cung của Ân Mộc Tâm, ra có quan hệ với bọn chúng. Toàn bộ chính là kế hoạch của lão Thất.

      Thiên Chỉ Diên lạnh lùng quay thân bước đến trước mặt người bị thương nằm thoi thóp dưới đất, vẻ mặt của rất là kinh hoàng.

      “Tiểu Cửu, muội. . .”
      Halong-ngoc, quỳnhpinky, Bé Bi4 others thích bài này.

    5. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Oà oà..hay quá, đọc mà cứ thấy TCD là người lớn chứ chẳng phải con nít 6-7t, phải công nhận c tài , đến "ăn" a Tương cứ như ko ý :))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :